Hưu trí thời A-còng @

 Sang Hoa Kỳ nghe thiên hạ bảo con cháu là cố gắng học cho giỏi để vào học trường lớn, làm cho một công ty lớn rồi chủ công ty sẽ lo cho chúng ta khi về hưu để cảm ơn sự trung thành chăm chỉ làm việc cật lực, bán rẻ cuộc đời thanh xuân để làm giàu cho chủ.

 

Khi cuộc khủng hoảng tài chánh xẩy ra năm 2008 thì một công ty lớn như Enron, trong vài ngày quỹ hưu trí của những nhân viên làm việc suốt 30, 40 chục năm cho công ty này bổng nhiên biến theo mây khói. Do đó chúng ta cần chuẩn bị tâm lý “hồn ai nấy giữ”, phải tự lo cho một mai, khi mình ngưng làm việc để có một cuộc sống bình thường, không phải lo lắng hay bắt buộc đi làm lại.


Trong phim “Bố Già”, Michael Corleone trả lời khi nhận lời gặp mặt và bắn giết tên cảnh sát trưởng tham nhũng và tên mafiaso đã ra lệnh ám sát bố của hắn :”It’s  not personal Sonny. It’s strictly Business!” 

 

Nếu chúng ta chạy vào các siêu thị Wal-Mart hay MacDonald vào ban đêm, sẽ thấy đội ngủ nhân viên toàn là người đã về hưu, họ không muốn hàng xóm biết họ đi làm lại. Mình gặp rất nhiều người Mỹ, khoe là khi xưa làm giám đốc cho công ty này nọ nhưng về già không đủ tiền xài nên phải đi làm việc, xếp hàng hoá vào bị cho khách hàng với câu “Paper or plastic?”.

 

Mình chợt hiểu cụm từ “sẽ lo cho mình” của chủ và Wall Street. Chính phủ và Wall Street là những tay buôn bán những sợ hãi để lấy tiền của chúng ta. Wall Street gọi là ”huê hồng” còn chính phủ gọi là “thuế”. Sợ hải là sản phẩm tâm lý mà người ta dùng để bán dễ dàng nhất cho thiên hạ. 

 

Qua vụ đại dịch, chúng ta thấy họ tuyên truyền trên đài truyền hình, khiến ai nấy đều lo sợ, chạy đi mua giấy vệ sinh, tạo ra cơn hỗn loạn tâm lý bày đàn.

 

Có 2 loại kênh kênh muốn cướp tiền của mình một cách hợp pháp là Wall Street và Chính Phủ.

 

Khi thế giới chuyển mình từ nền kinh tế nông nghiệp qua nền kinh tế kỹ thuật, chính phủ tạo dựng ý tưởng, gieo vào óc chúng ta hạt mầm, khái niệm về các quỹ hưu trí để khuyến khích người dân lao động cho mai sau. Nguy hiểm hơn là bắt buộc chúng ta phải làm việc cho tới khi nào mới được về hưu như 65 tuổi mới được về hưu, nay thì lên đến 67 tuổi, còn thế hệ con cháu của chúng ta thì chắc cả đời. Về hưu là khi nào chúng ta không cần phải đi làm nhưng vẫn có lợi tức, chớ bị đuổi về hưu nhưng không đủ tiền xài thì phải đi làm lặt vặt để kiếm tiền thêm.

 

Dạo ấy, người Mỹ chết trung bình là 63 tuổi nên họ mới bắt chúng ta làm việc đến tuổi 65 và nay là 67 mới được nhận tiền hưu trí. Có nghĩa là chúng ta có xác suất chết 18 tháng trước khi lãnh được tấm ngân phiếu hưu trí đầu tiên và vợ con có thể lãnh được thêm vài năm trước khi qua đời. Đó là ăn cướp có kế hoạch như người xưa hay dặn con cháu: “cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan”.

 

Người ta không ngờ khoa học và y khoa tiến bộ từ 100 năm qua, giúp người Mỹ tăng tuổi thọ trung bình lên 78 tuổi, nghĩa là chúng ta có khả năng sống thêm 13 năm sau khi về hưu trước khi về đất chúa.

 

Dạo người ta ra luật an sinh xã hội, trung bình 25 người Mỹ đi làm để nuôi một người Mỹ về hưu, nay thì con số chỉ còn 5 người đi làm để nuôi 1 người về hưu. Do đó quỹ an sinh xã hội bị thâm hụt vì không có đủ tiền trả thêm cho mấy trăm triệu người Mỹ về hưu. Thiên hạ kêu là vào năm 2030 là hết tiền của quỹ an sinh xã hội. Thế hệ con em chúng ta sẽ nai lưng ra đóng thuế để nuôi thế hệ già của chúng ta, bệnh hoạn với một tủ thuốc đầy ắp do Wall Street chủ trương để làm giàu cho các công ty dược phẩm.

 

Ở Hoa Kỳ chúng ta có một thứ mà không thể tránh được là bị đánh thuế. Chúng ta đi làm, bị đánh thuế, đi mua cơm ăn cũng bị đánh thuế, để dành tiền cũng bị đánh thuế, tức quá đi mua sắm đồ cũng bị đóng thuế rồi chết cũng bị đánh thuế.

 

Do đó chúng ta không nên tin tưởng hoàn toàn chính phủ. Cứ 4 năm chúng tổ chức một cuộc bầu cử được gọi là tự do nhưng các ứng cử viên đều là tay sai của Wall Street, đề cử. Họ tổ chức ngày hội bầu cử, đấm đá nhau trên Tivi khiến chúng vui vẻ đi bầu rồi tin chắc là đã làm đúng nghĩa vụ công dân, ứng cử viên của ta đã thắng. 

 

Chúng ta nên để ý đến túi tiền của chúng ta hơn là cãi vã về bầu cho ông Trump hay không. Lý do là ứng cử viên nào cũng làm con rối cho đám tài phiệt. Ai bỏ tiền ra, cả tỷ đôla cho chúng tranh cử? Người bán hàng giỏi lúc nào cũng đưa ra 2 sản phẩm để người mua chọn lựa, không để chúng ta có thời gian suy nghĩ nên họ đưa ra 2 ứng cử viên của hai đảng.

 

Xem các luật lệ mới ra đời có ảnh hưởng gì đến túi tiền của chúng ta mà tìm đường binh thay vì gia nhập các tuồng do bọn tài phiệt dàn dựng để cãi nhau trên mạng. Điển hình luật CARES ACT mới ra cho vụ covid-19, chúng ta nên tìm hiểu rõ để chuyển tiền từ 401(k) qua ROTH-IRA để sau này sẽ không đóng thuế khi hưu trí. Hay thành lập trương mục HSA để khi về hưu dùng số tiền đầu tư để trả tiền Medicaid,....

 

Hệ thống y tế của Hoa Kỳ được xếp hạng thứ 54 trên toàn thế giới (năm 2018), từ hạng thứ 26 vào năm 2014. Trung bình 1 người Mỹ trả cho y phí $10,029/ năm trong khi Anh Quốc chỉ trả có $8,745/ năm, Tây Ban Nha chỉ đóng $4,902/ năm mà y phí tại Hoa Kỳ thuộc loại đắt nhất thế giới.

 

Nhớ năm 2006, gia đình mình đi âu châu chơi thì giá vé đâu $500/ người nay lên đến gần $800-$1,000/ người. Đó là lạm phát, hậu quả của chính phủ in tiền quá nhiều khiến mình lo ngại vì khi về hưu, tiền ít mà lại mất giá. 6 năm trước mình mua cái bánh bagel mỗi sáng cho mấy đứa con ăn trước khi đi tập bơi, giá có $0.50, ngày nay lên đến $0.86 hay tô phải ngày nay lên đến $12/ tô. Kinh hoàng.

 

Do đó chúng ta không nên tin tưởng vào công ty của mình hay chính phủ cho vấn đề hưu trí của mình. Chúng ta cần thay đổi tư duy mà học đường, xã hội đã giáo huấn chúng ta nghe theo khuôn khổ. Hãy xem gương của nhân viên của các công ty Enron, Sears,...

 

Mình nhớ dạo làm việc ở New York, mình làm ngày chưa đủ tranh thủ làm đêm cho chủ, không được lãnh tiền tăng ca suốt 2 năm trời. Sau đó mình xin phép đi nghỉ hè hai tuần, tên xếp chấp thuận, rồi 24 tiếng trước ngày đi, tên xếp kêu hắn quên là có một tên khác trong nhóm cũng đi cùng thời gian, yêu cầu mình huỷ bỏ chuyến đi, đợi tên kia về rồi đi. Mình hỏi ai hoàn tiền máy bay, khách sạn đã trả trước, hắn không nói gì cả. Đến ngày mình đi, sau 2 tuần hè trở về, mình bị sa thải. Từ đó mình không tin vào công ty và cố thành lập công ty cho mình sau này.

 

Bước đầu tiên là không nghe các tin tức láo từ Wall Street và Hoa Thịnh Đốn. Các ngân hàng của chính phủ Fannie Mae, Freddie Mac bảo chứng cho các nợ xấu, các hạ tầng cơ sở cũ kỷ tại Hoa Kỳ mà ông Trump hô hào sẽ tu sửa, nay vẫn chưa thấy gì, họ lại bỏ tiền hàng ức đôla trong các cuộc chiến tại Trung Đông để bắt chúng ta đóng thuế trong khi người giàu thì không.

 

Thay vì tham chiến cuộc chiến tranh bàn phiếm ủng hộ hay chống đối ông Trump do chính đám tài phiệt và chính trị gia Hoa Thịnh Đốn dàn cảnh cho nhân dân vui chơi, chửi bới nhau, kêu gào là đời sống người da đen quan trọng đủ trò như tô vẽ lên mình một hình ảnh trừu tượng là chúng ta nhân ái, yêu thương loài người. Thử xem con của chúng ta vác một ông da đen hay bà Mỹ đen về nhà xem chúng ta có gọi BLM? Chúng ta nên tìm tài liệu để nghiên cứu cho kế hoạch đầu tư về hưu cho mình.

 

Mình có một tên bạn gốc Ái Nhỉ Lan, mua được vài căn nhà cho thuê. Hai vợ chồng đi xe hai xe Mercedes sang trọng, trả tiền cho Tony Robbins $10,000 để đi Hạ Uy Di, để được đi trên lửa, gia nhập giới thượng lưu. Sau này hắn bán nhà Cali, chạy sang Texas mua đâu 15 căn nhà rồi không quen luật lệ, thị trường địa ốc ở đây nên mua nhà to nên không cho thuê được. Cuối cùng bị ngân hàng tịch thu 15 căn nhà, vợ chồng bỏ nhau, nay hắn dọn về Luân Đôn làm việc dù hắn thố lộ với mình, căm thù người Anh Quốc, đô hộ nước hắn như người Việt ghét người Tàu nhưng vẫn làm tôi mọi cho tàu khựa.

 

Có lẻ chúng ta nên nghĩ về hưu tại một quốc gia khác, có đời sống nhàn hơn, rẻ hơn nhất là y tế,…

 

Cần nhất là đừng bao giờ về hưu. Có nhiều người về hưu rồi chết sớm vì buồn, không có gì làm. Do đó cần tìm công việc gì như làm từ thiện, đi học thêm. Có nhiều người than với mình là Việt Cộng vào, cấm họ tiếp tục học nhưng nay về già, trường học mở thiếu gì, trên Internet thậm chí miễn phí, cứ ghi tên học cho đỡ thèm như xưa. Bà Inge, 86 tuổi vẫn đi học đại học như thường. (Còn tiếp)


Mình sẽ viết nhiều phần về hưu trí, để dành tiền, đầu tư...rồi sẽ gom lại một bài như bài “đừng sợ ung thư”.

 

NHs

Tây đầm, vua phụ chó mèo

  

Dạo mới sang pháp, đi ngoài đường thấy cảnh lạ mình hay nhìn nhà cao cửa rộng, mấy cô đầm đẹp như vợ thằng tây, dắt chó đi bát phố, tương tự bộ đội rớt nón cối khi vào Sàigòn. Ngắm đầm thì hay có màn đạp cứt chó nên bắt chước tây đầm, đứng lề đường, cà cà giày vào lề đường, miệng chửi thề “merde” riết rồi mình cũng chửi tiếng Tây ngọt không thua hay tây đầm, nhiều khi còn hay hơn vì còn tống biệt thêm cụm từ “đờ mờ”, biến hoá thành “đờ merde” khiến tây đầm ngơ ngác như bò đội nón.


Tây với tinh thần Descartes nên không muốn hốt cứt chó khi đi dạo công viên. Hình như mình có kể vụ vệ sinh ở điện Versailles của vua chúa khi xưa rồi. Vua chúa ra vườn, ngắm hoa, đứng đâu đái đó hay ị tại chỗ. Có người đi hốt.

 

Sau này rút kinh nghiệm ra đường phải nhìn xuống đất thay vì ngắm đầm dù có đẹp như Brigitte Bardot nữa. Mình đoán ông Marcel Proust khi xưa, lên Paris, hay nhìn xuống đất để khỏi đạp cứt chó nên giác ngộ cách mạng viết tập “à la recherche des pas perdus ».

 

Hè năm đầu tiên thì thấy chó mèo chạy loạn cào cào ngoài đường kiếm ăn trong khi đường phố vắng tanh. Thấy xe bắt chó chạy theo đủ trò. Hỏi ra mới biết dân Tây đi nghỉ hè, lười đem theo chó mèo vì không đủ chỗ trên xe hay mất thì giờ, thêm nhiều nơi cắm trại không cho phép chó mèo vào hay khách sạn chém như điên khi đem chó mèo nên dân Tây quăn chó mèo ngoài đường để trút gánh nợ tiểu tư sản. Đi nghỉ hè về thì bò lại chỗ nuôi chó mèo bị bỏ rơi xin 1 con đem về nuôi. Năm sau lại quăn trước khi chạy ra xa lộ, xa nhà để chó không nhớ đường về nhà, nằm đợi. 

 

Thống kê cho biết 50% gia đình pháp nuôi chó mèo. Họ rất thương yêu động vật nhưng cứ gần tới hè là cứ thấy mấy trung tâm bảo vệ quyền súc vật, quảng cáo kêu gọi đừng quăn chó mèo khi đi nghỉ hè. 

 

Trung bình mỗi năm có từ 100,000 đến 200,000 chó mèo bị quăn ngoài đường, có đến 60% xảy vào mùa hè. So với Anh Quốc chỉ có 16,000 vụ này. Nghe nói dạo này Âu châu gọi người Pháp là vô địch bỏ rơi chó mèo, hay phụ chó mèo.

 

Người ta đặt câu hỏi lý do nào mà người Pháp đành lòng bỏ rơi các gia cầm càng ngày càng gia tăng. Các nhà xã hội học cho rằng người Pháp nuôi chó mèo vì cảm xúc bốc đồng nhiều hơn như phụ nữ mua áo quần rồi khi đem về thấy không hợp nên không bận, đem cho nhà thờ. Nhiều giống chó mèo được ưa chuộng theo thời trang nên người ta cứ mua hay xin về rồi khi thấy mất công, chăm sóc lại đem quăn cạnh xa lộ không đèn. 

 

Trong xóm mình khi xưa, có 1 nhà nuôi chó Nhật Bản, lùn, lông lá quăn màu trắng thấy mấy cô con gái thương mến chúng, ôm ấp khiến mình ước gì được làm chó để được mấy cô ôm nựng. Nhìn chó người ta mà cảm khái cho con ki ki nhà mình. Kiếp trước, nó làm thợ bạc hay thợ vàng nên kiếp này phải đầu thai làm con chó, mệnh nó đen như mực, được nhà mình đem về nuôi, chỉ có việc dọn dẹp chiến trường khi mấy đứa em đi cầu. Còn người lạ vào nhà trộm đồ, nó không sủa lại chạy đến liếm đít.

 

Mình nhớ dạo mấy đứa con muốn xin một con chó về, con gái gọi mình xem có đồng ý hay không. Mình nói sẽ mượn một con chó của bạn cho chúng 1 tháng để xem chúng có biết chăm sóc hay không. Thế là chả có đứa nào chịu lo cho chó cả. 

 

Ông anh rể mình có 6 đứa con, 6 đứa được tặng hay tặng Bồ con chó. Khi chúng giận nhau thì đem trả chó lại thế là anh ta phải thầu nuôi mấy con chó bất đắt dĩ. Cái khổ là chúng còn la anh ta không biết chăm sóc chó. Giận quá, anh ta kêu: “không biết nuôi răng tao nuôi 6 đứa bây được.” Chán Mớ Đời 

 

Bên tây thì cũng tương tự, bố mẹ mua chó cho con xong chúng ra riêng, lại quăn ngoài đường như người vức đồ chơi khi chán. Giận cá chém thớt, người tình phụ bạc thì mình phụ chó mèo. Xong om

 

Người Pháp quen được chính phủ lo mọi bề như đi bác sĩ, nha sĩ đều được nhà nước trả tiền nên khi đem chó đi thú y hay tắm rữa, gội lông là phải trả tiền nên họ bỏ rơi chó mèo. Trước khi chết, họ đem chó thả ngoài đường chỉ tội dân tây không biết ăn thịt cầy.

 

Nghe kể có một dân biểu đưa ra một dự luật, làm khó khăn tây đầm tây đầm khi muốn mua chó mèo, và dễ tìm ra chủ nếu chó mèo đi lạc.

 

Các thử nghiệm cho thấy người nào đối xử ác độc với chó mèo thì có khuynh hướng bạo hành ở nhà đối với vợ con. Có người cho rằng chả ăn nhằm gì cả vì khi ra toà, ít chánh án để ý đến quyền làm chó mèo như cô đào Brigitte Bardot.

 

Sau đó, ở Paris xuất hiện các xe mô tô đi hốt cứt chó, do đô trưởng Jacques Chirac thành lập đoàn Motocrotte (Moto là xe mô-tô, Crotte tiếng Tây có nghĩa là phân, khi xưa các người đi hốt cứt, được gọi là Crotteur), cứ chạy xà xà trên lề đường nên ít gặp cảnh tây đầm, đứng dụi dụi , cà cà giày vào lề đường.




 Rồi mình rời xứ tây sau khi tốt nghiệp đi tứ xứ kiếm cơm nên không còn chửi “merde” nữa. Chán Mớ Đời 

 

Nhs

Bệnh Cao Áp Huyết

 Ngày nay, đời sống đô thị hoá, thế giới có đến hơn 1.3 tỷ người bị bệnh cao máu. Thuốc trị cao máu đưa đến những hệ ứng phụ rất độc hại nên có một thiểu số khoa học gia, tự vấn có cách nào khác để chữa trị bệnh cao máu một cách tự nhiên hơn.

 

Tăng huyết áp, huyết áp cao là yếu tố nguy cơ chính gây ra chứng xơ vữa động mạch, xơ cứng động mạch. Trong khi đó Hạ huyết áp, huyết áp thấp có thể gây chóng mặt và suy nhược. Huyết áp quá cao hoặc thấp có nghĩa là chúng ta không đủ lưu lượng máu, cần phải cẩn thận, tìm cách chữa trị.

 

Khi máu lưu thông tạo áp lực lên các mạch máu do đó người ta hay đo huyết áp ở cổ tay hay khuỷu tay và sử dụng đơn vị áp suất (mm Hg) để xác định huyết áp. Hg là thuỷ ngân mà hồi nhỏ mình hay thấy mấy cái nhiệt kế ở trong lớp hay ở nhà.

 

Hồi nhỏ, ông thầy thuốc bắc Huỳnh Ôn, ở đường Phan Đình Phùng, bắt mạch bằng bỏ 3 ngón tay lên cổ tay để xem nhịp tim  nhưng sang Tây thì khi đi bác sĩ, thấy y tá đo ấp huyết bằng miếng vãi, bó cánh tay của mình lại rồi bơm bơm cho chặt rồi thả ra để xem huyết áp tâm thu và tâm trương. Ngày nay, máy đo huyết áp được bán đầy nơi nên có thể mua về nhà để tự đo cho mình hay người thân.

 

Số đầu tiên, huyết áp tâm thu, đại diện cho áp lực tối đa của tim chúng ta đập. Huyết áp tâm trương cho chúng ta biết huyết áp giữa các nhịp tim. 

 

Nếu huyết áp vượt quá >120 mm Hg systolic, trên >80 mm Hg diastolic được xem là có nguy cơ tăng huyết áp. Chỉ số trên 140 mm Hg tâm thu hoặc huyết áp tâm trương 90 mm Hg cho thấy tăng huyết áp.

 

Chúng ta cần tính sự tăng huyết áp tâm thu theo tuổi. Lý do là các bức tường đàn hồi của các mạch máu trở nên cứng hơn khi lớn tuổi. Bà cụ mình đi bác sĩ ở Philadelphia, thấy huyết áp cao hơn 120 mm Hg là kêu áp huyết cao, bắt uống thuốc, nuôi bệnh nhân. Sau qua bên Cali ở với mình thì mình kêu đừng uống hay ít lại.

 

Tim đập trung bình là 60 đến 100 nhịp mỗi phút. Đông y bắt mạch bằng 3 ngón tay đặt lên cách mạch ở cổ tay để đếm bao nhịp trong 1 phút. Nhịp tim đập chậm hơn cho biết tim tốt hơn. Thằng con mình khi xưa, đi bơi cho đội tuyển Junior Olympic thì bác sĩ kêu tim của nó đập rất chậm.

 

Theo các bác sĩ cho rằng áp huyết hàng ngày nên duy trì ở độ:

Ban ngày: 135/85 mm Hg (hoạt động)

Ban đêm: 120/70 mm Hg 

 

Có đâu 7 loại thuốc trị áp huyết cao trên thị trường mà bác sĩ hay cho bệnh nhân tuỳ theo kết quả khảo nghiệm của máu:

1) ACE Inhibitors

(Angiotensin Converting Enzyme Inhibitor)

2) ARB (Angiotensin Receptor Blockers)

 Ngăn cản angiotensin, một loại Hormone làm gia tăng áp huyết, ngăn cản ACE2 enzyme, mà coronavirus COVID-19 ưa chuông.  

3) Alpha-Blockers

4) Beta-Blockers

5) Calcium Channel Blockers (CCB’s)

6) Diuretics

7) Vasodilators

 

Uống các loại thuốc như trên đưa đến các hệ ứng phụ rất độc hại nên các khoa học gia và bác sĩ tìm cách giảm hay chữa bệnh áp huyết cao một cách tự nhiên và đề nghị 9 loại chất dinh dưỡng bổ sung Supplements để giúp cơ thể hấp thu hàng ngày: Magnesium, TỏiCà-phê Xanh, CoQ10, Củ DềnLá Olive, Ginkgo, Nho, Hibiscus. Theo mình ngoài dinh dưỡng thì nên tập dưỡng sinh, đi bộ để giúp máu huyết lưu thông.

 

Magnesium là một loại dinh dưỡng bổ sung Supplements được dùng nhiều nhất trên thế giới, tác động vào 300 enzymes trong cơ thể,  giúp các tế bào nối kết với nhau, và tạo ra ATP, DNA, RNA và chật đạm. Cả cơ bắp, não bộ, kiểm soát lượng đường và áp huyết. Ngoài ra Magnesium còn có vai trò bảo hoà calcium, giúp calcium trong xương và phòng các động mạch bị hư hại.

 

Thường người ta, đúng hơn bác sĩ hay nói về calcium nhưng ít nói về Magnesium vì người già hay bị loãng xương nhưng trên thực tế thì Magnesium rất cần thiết, tương đương với Calcium.

 

Đa số chúng ta đều thiếu chất dinh dưỡng Magnesium này. Vụ coronavirus giúp chúng ta nhớ cần phải có Magnesium để hấp thu sinh tố D3. Còn nhiều đặc điểm khác nhưng khá phức tạp, khó tiêu nên bỏ qua, cứ ghi lại những cái chính.

 

Có ông bác sĩ người nhật cho rằng nghịch lý của người Mỹ uống sữa rất nhiều, có nhiều calcium nhưng họ hay bị loảng xương. Lý do là sữa bò có nhiều acid nên cơ thể phải rút calcium trong xương để bảo hoà cơ thể. Do đó người nhật xưa, ít uống sữa bò nên ít bị loảng xương. Ngược lại ngày nay, họ bắt chước người tây phương uống sữa bò thì bệnh loãng xương xẩy ra khá nhiều.

 

Các thử nghiệm cho rằng mỗi ngày dùng từ 500 đến 1000 mg thì có khả năng giúp hạ áp huyết đến 5.6/ 2.8 mm Hg. Khi dùng loại Magnesium tốt thì có độ 14% Magnesium chính và khả năng hấp thụ là 30%. Khi chúng ta uống thuốc bổ thì acid trong bao tử (pH 2.5) loại bỏ khá nhiều, do đó người ta khuyên uống dose nhiều hơn để cơ thể được hấp thụ nhiều hơn. Có thử nghiệm khác cho thấy dùng 368 mg trong vòng 90 ngày, giúp hạ 4.18/ 2.27 mm Hg. Đó là tuỳ cơ thể và loại Magnesium được dùng.

 

Họ cho biết là áp huyết thấp hay cao là vì cơ thể thiếu magnesium và sự hấp thụ magnesium giúp chữa bệnh tim mạch. Họ khuyên nên dùng magnesium chung với Potassium. Potassium là một loại chelator tự nhiên với muối sodium mà magnesium thải số thừa calcium. Potassium là một loại Alpha-Blocker (chận phản ứng của các adrenergic receptor tạo nên áp huyết cao) và beta-blocker (thuốc trị cao huyết áp). Hơi điên cái đầu khi ghi lại mấy cái này. Kệ từ từ đọc lại sẽ quen.

 

CoQ10 (Ubiquinol)

Mỗi lần đi Costco, đi ngang qua các chỗ bán sinh tố, mình hay thấy mấy hủ CoQ10 nhưng không hiểu lợi ích gì. CoQ10 giúp hạ huyết áp tâm thu, và huyết áp tâm trương và cholesterol, ngoại trừ Triglyceride. Ngoài ra CoQ10 là một loại antioxidants. Coenzyme Q10 rất cần thiết cho sức khoẻ.

 

Theo thử nghiệm thì 100 -225 mg CoQ10 giúp hạ áp huyết. Huyết áp tâm thu giảm từ 8% đến 11% và huyết áp tâm trương giảm từ 9% đến 12%. Người ta nhận thấy giảm 16.6/ 8.2 mm Hg. Khuyên nên sử dụng từ 100 đến 200 mg mỗi ngày.  

 

Chiếc xuất Tỏi già là một chất bổ sung tốt giúp hạ áp huyết bằng cách giảm nồng độ chất đạm gây bởi sự viêm bởi calcium và C- 

Hiệu quả đối với chứng xơ cứng động mạch, kháng tiểu cầu, trị đái tháo đường và chống tăng cholesterol, chiết xuất tỏi là một chất bổ sung huyết áp mạnh mẽ.

 

Các thử nghiệm về chiết xuất tỏi già giúp cải thiện xơ cứng động mạch tỏi, bằng cách thư giãn các mạch máu cứng và ngăn ngừa sự kết tụ tiểu cầu, như một chất làm loãng máu mạnh.

 

Vì huyết áp cao thường là nguyên nhân chính gây ra chứng rối loạn cương dương, (ED), tỏi làm tăng nồng độ oxit nitric và hiệu quả đối với các trường hợp ED không nghiêm trọng. Cái này là luật thiên nhiên vì bị áp huyết cao mà còn hành lạc được sẽ đưa đến ngã ngựa, thượng mã phong.

 

Sử dụng hàng ngày từ 450 đến 600 mg chiết xuất tỏi già. Không nên sử dụng loại chiết xuất bằng dầu vì có thể có độc tố. Có thể ăn sống nhưng phải từ 5 đến 28 múi tỏi mỗi ngày. Mình nhớ có dạo bố mình hay ăn tỏi mỗi ngày. Thử nghiệm cho thấy hạ áp huyết xuống từ 10 8 mm Hg hay 8-10%.

 

Chiết xuất Ginkgo 

Ginkgo Biloba thường được dùng cho sức khoẻ não bộ, thường được sử dụng để chữa bệnh hiệu chứng Raynaud, cao ấp huyết. Bổ sung này giúp máu lưu thông lên đầu, giảm thiểu nghẹt các mạch máu. Người ta cho rằng coronavirus bám vào các ACE2 enzyme của hệ thống của hệ thống renin-angiotensin-system, (RAS).

 

RAS kiểm soát áp huyết và sự hoạt động của tim mạch và lá thận. Ginkgo Biloba tạo các tố chất ACE giúp bảo vệ và làm mạnh các enzyme ACE2.

 

Hạt nho

Cho những người cao áp huyết thì hạt nho, có những antioxidants  như Proanthocyanidin, giúp bảo vệ mạch máu và tim, tránh bị hư hại. Đừng có nghe báo chí viết kêu uống rượu giúp tim mạch vì trong rượu có hạt nho. Chỉ cần mua loại Resverareol này về dùng, còn rượu thì phải uống mấy ngàn lít mới đủ?

 

Thử nghiệm lâm sàn cho thấy giảm 5.6% hay 12.8 mm Hg khi dùng 400 mg mỗi ngày, trong vòng 12 tuần.

 

Củ dền (nitrate)

 

Dạo này, đồng chí gái hơi mệt, áp huyết thấp nên phải mua củ dền, gừng ép nước cho uống. Củ dền có Nitrate nên cơ thể của chúng ta hoán chuyển nitrate thành nitric oxide giúp máu lưu thông và bình thường hoá lại áp huyết. 


Ngoài ra còn các loại dinh dưỡng khác giúp Điều hoà áp huyết Như lá cà phê, dầu olive,....

 


Nhs

Tại sao Đại học Hoa Kỳ quá đắt?

 Nhớ dạo mình học đại học bên tây, chỉ trả tiền đâu có 250 Phật lăng cho một niên học, trong khi học bổng thì mỗi tháng được chính phủ pháp cho đâu 1,200 Phật lăng. Đến khi con mình đi học thì tá hỏa Tam tinh, học phí quá đắt so với lương bổng khi ra trường khiến mình tò mò kiếm tài liệu đọc.

 

Con gái mình đi học chương trình 3 quốc gia nên phải học mỗi năm tại một đại học (Hoa Kỳ, Hongkong và Ý). Năm chót thay vì học tại Hoa Kỳ nó đòi sang Hongkong để học. Khoá đầu bị đình công bãi thị, phải học qua mạng rồi về mỹ ăn Tết sau đó thì đại dịch xảy ra nên phải học khoá cuối ở L.A. 

 

Học được mấy tuần thì trường đóng cửa, cho học ở nhà qua mạng mà không thấy trường hoàn tiền một đồng nào lại. Ngược lại đại học Hongkong gửi trả tiền nhà đã đóng trước Tết.

 

Buồn đời thì khám phá ra câu chuyện một cô sinh viên gốc Ấn của đại học Rutgers, New Jersey. Sinh viên gốc mít học trường này rất nhiều. Cô này cho biết là đại học gửi email cho biết là khoá học tới sẽ học trên mạng nhưng không thấy nói đến giảm bớt tiền về sử dụng khuôn viên đại học như tiền máy điện toán, tiền sử dụng campus,….lên đâu $7,957. Cô ta thắc mắc hỏi thì được trả lời là không.

 

Tiền sử dụng campus lên đến $1,300 mà cô ta không được vào trường, phải ở nhà để học qua mạng. Tức giận, cô ta bỏ lên Facebook, chia sẻ với các sinh viên khác rồi đài truyền hình địa phương bắt được, tường trình về vụ này khiến có đến 25,000 chữ ký được thu nhận.

 

Trên toàn nước Mỹ có đến 20 triệu sinh viên cho mùa học khoá tới đây. Vấn đề là nếu cô sinh viên này trả tiền ít thì lương bổng của ai đó sẽ bị khấu trừ.

 

Đại học Rutgers này có đến 70,000 sinh viên nên qua vụ đại dịch thì có nhiều câu hỏi đặt ra về tài chánh, thậm chí các vụ thưa kiện đại học. Mò mò thêm thì mới được biết là các đại học thâu tiền nhiều vì phải trả lương hưu trí và bảo hiểm  tế cho các cựu nhân viên, giáo chức, hội viên của công đoàn lao động (Union).

 

Đại học có 4 nguồn tài chánh: học phí, tiền của tiểu bang, tài trợ và tiền đóng góp của cựu sinh viên. Hiện nay, không ai biết niên học tới sẽ ra sao.

 

Ngược lại, các đại học cộng đồng thì không ngại vì đa số là dạy qua mạng từ lâu, không sợ lớp thiếu hay nhiều sinh viên. Sinh viên đóng tiền học nhiều vì muốn trải nghiệm cuộc sống ở campus. Cuối tuần có kịch, xi-ne, hòa nhạc, ăn uống, ngủ trong cư xá, tối ăn pizza, uống coca, đi xem đội banh của trường thi đấu,…. Không lẻ đóng một năm 50,000 tiền học cho Harvard mà lại nằm nhà để học qua mạng.

 

Sau khi truyền thông lên tiếng thêm các chữ ký của trên 25,000 sinh viên yêu cầu giảm tiền học vì phải học tại gia. Cô sinh viên khởi đầu vụ đòi hỏi này cho biết là đầu tháng 7 vừa qua, trường có gửi thư cho biết sẽ giảm 15% tiền campus nhưng tiền học vẫn giữ nguyên dù không tốn điện nước ở đại học. Đúng hơn là bớt được $300.

 

Các lớp qua mạng của các đại học nổi tiếng mà mình có ghi danh học vì miễn phí như M.I.T., Harvard, Yale và Princeton. Các lớp này miễn phí mà sinh viên theo học phải trả tiền dù phải học ở nhà, không gặp bạn học hay giáo sư mà học phí không giảm.

 

Tuỳ đại học cũng như các thành phố ngày nay đều có vấn đề tài chánh vì có nhiều thành phố mất 60% ngân quỹ hàng năm để trả tiền hưu trí cho các công chức đã về hưu như cảnh sát, nhân viên cứu hoả. Mấy người đang làm việc không dám báo động vì sợ đến khi họ về hưu không có tiền. Ông cảnh sát trưởng của thành phố L.A. Được lãnh 1 triệu đô la/ năm và khi về hưu thì có thể lãnh số tiền tương đương với lương cuối cùng của mình.

 

Có vài nghị sĩ muốn tổ chức lại ngành cảnh sát tại Hoa Kỳ nhưng đảng dân chủ không đồng ý vì quyền lợi của họ sẽ bị mất vì các nghiệp đoàn lao động cảnh sát, cứu hoả rất mạnh. Nhớ cách đây mấy năm, ngành cứu hoả của thành phố Hemet, Cali đình công, đòi tăng lương.

 

Các đại học đều có vấn đề hưu trí cho cựu nhân viên giáo chức nên phải lấy tiền học phí cho cao. Trung bình một sinh viên đi học tốn độ $30,000-$50,000/năm. Học ra trường là bay mất $120,000-$200,000 cho 4 năm. Không những thế bọn con buôn bằng cấp đại học kêu là phải học thêm 2, 3 năm mới tìm được việc làm. Học xong 6, 7 năm đại học có bằng thạc sĩ hay tiến sĩ với số nợ từ $300,000-$500,000 là ôm mối hận cả đời.

 

Nếu đại học giảm tiền học phí thì sẽ phải sa thải nhân viên, giáo chức thì lại gặp rắc rối với nghiệp đoàn lao động, rất mạnh nên chỉ biết đè cổ sinh viên ra mà cắt tiết.

 

Trong cuốn “charter Schools and their enemies “ của ông Thomas Sowell, một người da đen, cho rằng các giáo chức không màng đến học sinh của họ mà quan tâm bảo vệ quyền lợi của họ và khi về hưu.

 

Ông ta đưa ra thí dụ 2 trường học cùng tọa lạc chung trong một building ở New York. 1 là charter school (1 loại trường công lập nhưng do hội phụ huynh điều hành) và một trường công lập. Học sinh đều xuất thân từ cùng một giai cấp, chung khu vực cư trú nhưng kết quả cho thấy các học sinh trường Charter học hành khá hơn trường công lập. 

 

Trường công lập thì khó mà đuổi giáo chức dỡ và lười. Nhớ có bà gốc đại hàn nào được bổ nhiệm làm thanh tra học khu ở vùng Hoa Thịnh Đốn, bà ta đuổi rất nhiều giáo chức dỡ và mướn giáo sư giỏi khiến nghiệp đoàn giáo chức tìm cách đánh bà ta bật ra khỏi chức vụ của mình.

 

Điểm tốt là đại học tư Hoa Kỳ được xem là khá nhất trên thế giới nhờ mỗi trường đều độc lập, không có chính phủ dính dán vào. Có chương trình riêng về cách giảng dạy cho sinh viên.

 

Vì mình không tốt nghiệp đại học tại Hoa Kỳ nên không rành việc chuẩn bị cho 2 đứa con vào đại học. Nghe bạn bè nói sao thì nghe vậy, thêm đọc sách, đi Seminar để dò hỏi thêm. Nói chung thì mình làm đúng với thằng con vì sau 5 năm, nó chỉ nợ có $25,000 còn con gái thì nó muốn học chương trình thương mại quốc tế của trường tư, học 3 đại học tại 3 quốc gia nên chịu vì không có trường nào có chương trình tương tự cả. Các lớp AP  đều bỏ sọt rác, phải học lại.

 

Nếu làm lại, thay vì cho con học mấy lớp AP ở trường trung học, mình sẽ cho con ghi danh học các lớp ở đại học cộng đồng vào những năm 10, 11, và 12 để lấy mấy tín chỉ, dùng cho những năm đại học Cali. Có thể thâu ngắn được 1 năm đại học rồi sau đó cho học đại học cộng đồng gần nhà hai năm đầu rồi xin chuyển trường vào các đại học danh tiếng ở Cali hay các tiểu bang khác. Thật ra các lớp AP cũng tốt nhưng cạnh tranh quá, và bị áp lực nhiều. Nghe nói các đại học cộng đồng đều đầy học sinh trung học gốc Ấn Độ, tàu và hàn.

 

Sau hai năm, các đại học danh tiếng sẽ có một số sinh viên của họ bỏ học hay ngưng thì họ sẽ nhận vào dễ hơn ở năm thứ nhất. 2 năm đầu có dư thì giờ đi làm thêm để học thêm kinh nghiệm, ra trường dễ kiếm việc hơn.

 

Mình sang âu châu thì thấy các đại học âu châu ngày nay đều có các lớp dạy bằng anh ngữ cho các sinh viên âu châu. Các đại học này lại rẻ, nên có thể cho con qua đó học mỗi năm một nước, khoẻ vừa rẻ vừa tiện, để dành $150,000 làm chuyện khác. Ra trường không bị mắc nợ. Chán Mớ Đời 

 

Trên thực tế, bằng cấp xuất thân từ trường nổi tiếng chưa chắc đã giúp thành công. Mình có vài người bạn xuất thân từ các đại học nổi tiếng Hoa Kỳ nhưng nhìn chung thì sau 30, 40 năm thì họ không thành công như họ mong đợi. Chán Mớ Đời

 

Nhs

 

 

 

Viễn tưởng về Chất Béo

Hôm nay đúng một năm, mình khởi đầu cuộc hành trình giảm cân theo phương pháp ”Intermittent Fasting” 8:16, nghĩa là chỉ ăn trong vòng 8 tiếng đồng hồ của mỗi ngày, còn 16 tiếng kia thì nhịn ăn và ngủ. Kết quả cho thấy mình xuống 20 cân và cứ bình bình như vậy từ 6 tháng nay. Từ 175 cân anh xuống 154 cân anh và BMI là 22.7 (bình thường <25). Cái bụng phệ biến mất sau 10 tuần lễ.

 

Đó là kết quả cuộc hành trình của mình tìm cách giảm cân từ 25 năm nay, từ ngày bị ông bác sĩ kêu mình thuộc dạng béo phì cần xuống cân nếu không sẽ cho uống thuốc giảm cholesterol và không khéo cả bệnh tiểu đường.

 

Mỗi năm gặp ông ta là thử máu đủ trò, ông ta kêu mình tập thể dục, ăn uống theo hướng dẫn của chính phủ Hoa Kỳ nhưng năm nào cũng vậy đến khi mình khởi đầu đọc sách về y tế để tìm hiểu thêm vì ngay chính ông bác sĩ của mình, cái bụng còn to hơn cái trống chầu, khuyên mình giảm xuống 150 cân anh để có BMI 20.

 

Năm ngoái mình bị mỗ để lấy cục bướu trong người ra. Nằm nhà 15 ngày đợi kết quả thử nghiệm cái bướu thì mình chuẩn bị tinh thần nên đọc một lèo 5 cuốn sách về ung thư và bệnh tật.

 

Mấy ông bà khoa học học gia cho rằng bệnh tật sinh ra từ thực phẩm được đưa qua mồm như người Việt hay nói: “bệnh tòng khẩu nhập” nên mình bắt đầu đặt lại câu hỏi về những lời khuyên của bác sĩ nên tìm thêm sách và tài liệu để đọc và xem. Mình khám phá ra có một thiểu số bác sĩ và khoa học gia lên tiếng chỉ trích cách hướng dẫn của chính phủ Hoa Kỳ do thượng nghị sĩ McGovern đệ trình dù có rất nhiều dân biểu chống đối và USDA đã áp dụng đến ngày nay, gây nên bệnh béo phì mà 70% thanh niên mỹ đăng lính bị loại bỏ vì quá béo.

 

Xem hình ảnh của 50 năm, 60 năm về trước thì cảm thấy như người Mỹ khi xưa và ngày nay không cùng một giống nòi vì ngày nay to béo, đi đứng không nổi.

 

Câu chuyện khởi đầu bởi ông Ancel Keys, nổi tiếng sản xuất C-Ration cho quân đội mỹ trong đệ nhị thế chiến. Sau thế chiến, Ông này được chính phủ cho tiền để nghiên cứu dinh dưỡng cho người Mỹ. Ông ta nghiên cứu 22 quốc gia (xem hình) và chỉ chọn lọc có 7 quốc gia, kết luận rằng bệnh đột tử là do chất béo gây nên và đệ trình cho quốc hội Hoa Kỳ.

 

Dạo ấy có một ông bác sĩ Anh Quốc tên John Yudkin lên tiếng cho rằng chính tinh bột và đường làm cho béo phì chớ không phải chất béo làm thiên hạ béo phì. Ai cũng làm ngơ về kết quả nghiên cứu của ông Yudkin thêm ngày nay người ta khám phá ra lá thư của hiệp hội đường Hoa Kỳ đã tặng tiền cho hai khoa học gia của đại học Harvard để họ viết một báo cáo là chất béo đưa đến bệnh đột tử và đường là rất tốt cho cơ thể người Mỹ.

 

Có ông bác sĩ Lustig, tác giả mấy cuốn sách báo động nguy hiểm của đường, phải đi học thêm về luật khoa để tìm cách thưa kiện chính phủ Hoa Kỳ về giết người vô tội vạ với hướng dẫn theo tài liệu của ông Ancel Keys. Hy vọng vài năm nữa sẽ có kết quả của toà vì ông này dùng các tổ hợp luật sư nổi tiếng để kiện kỹ nghệ đường như trước đây họ kiện các công ty bán thuốc lá.

 

Trong khi chờ đợi kết quả thì chúng ta nên “hồn ai nấy giữ” lo tìm cách giảm cân. Mình đọc sách của mấy ông bác sĩ nổi tiếng về tim mạch thì ai nấy cũng đưa kết luận là đường và tinh bột làm người Mỹ béo phì ra. 

 

Từ một năm qua mình không ăn ngọt, lâu lâu có sinh nhật vợ con thì ăn một chút bánh cho vui nhưng lạ lắm, ăn vào là thấy khó chịu lắm. Thịt trứng cá thì mình thoải mái, thịt heo quay mới ra lò ăn rất ngon.

 

Bệnh béo phì đưa đến bệnh tiểu đường mà trung bình người Mỹ bị cái bệnh này tốn độ $900/ tháng để mua chích insulin vào người. Chưa kể là các hệ phụ khác hay bị cưa chân, cưa chim dế.

 

Có một ông bác sĩ to béo, bệnh tiểu đường đủ trò, sau ông ta thay đổi cách dinh dưỡng thì xuống 70 cân, hết bệnh tiểu đường, ông ta trị bệnh cho bệnh nhân thì có 60% hết cần uống thuốc hay chích insulin. Chưa hoàn toàn nhưng đang thay đổi tư duy của người Mỹ về dinh dưỡng.

 

Dạo mấy đứa con mình đi bơi cho đội thì huấn luyện viên bảo mình cho con mình ăn tinh bột như spaghetti, cơm cho nhiều để dự trữ để chạy. Sau này mình nghe ông nuôi ong kêu là lực sĩ uống mật ong trước khi chạy bộ. Khoa học giải thích khá rõ lý do nhưng sợ ghi lại đây làm thiên hạ nhức đầu.

 

Mình có kể nhiều về đường tạo ra chất béo tùm lum rồi. Nay mình chỉ tóm tắt lại khi cơ thể mình không tiếp nhận được tinh bột hay đường thì cơ thể sẽ lấy chất béo trong người để tạo keto để sử dụng như năng lượng giúp cơ thể hoạt động. Lý do này mà khi khi nhịn đói thì cơ thể tạo ra các keto và cholesterol nên khi đi thử máu, họ bắt nhịn ăn nên số lượng cholesterol lên cao hơn bình thường.

 

Khi mình ăn thì thức ăn sẽ biến thành đường, tạo năng lượng để cơ thể hoạt động. Khi hết đường thì cơ thể báo động đói thì chúng ta lại ăn. Nếu chúng ta không ăn thì cơ thể tìm chất béo để đốt. Mình thấy rõ ràng là cái bụng của mình nhỏ lại từ từ, trở lại thời chưa lấy vợ còn “độc thân vui tính”.

 

Cái hay là khi xuống cân thì tinh thần khoẻ hơn, đi đứng ít mệt vì không phải cõng theo 20 cân anh. Mình khuyến khích mọi người nên thử trong vòng 3 tháng để xem.

 

Mình lấy thí dụ cái tủ lạnh ở nhà. Dạo mấy đứa con học trung học thì đi bơi mỗi ngày nên ăn như điên, mình đi chợ mua thức ăn về tộn cho mấy đứa con. Lúc chúng vào đại học, ở nhà có hai vợ chồng nên ăn không hết, sợ hư lại bỏ vào ngăn đá. Một hôm lười đi chợ nên tủ lạnh không có gì nên lấy đồ trong ngăn đá ra nấu. Khi ngưng ăn tinh bột và đường (không đi chợ) thì cơ thể lấy chất béo để đốt (thức ăn trong ngăn đá). Trên thực tế, phải qua nhiều khê khác nhưng đại khái là phải lấy đồ đông lạnh, làm cho tan đá rồi nấu nướng.

 

Cái nguy hiểm nhất khi chúng ta theo chế độ dinh dưỡng do USDA ban hành, khiến học đường cũng phải theo. Nhớ dạo mấy đứa con còn đi học, hàng năm nhà trường gửi giấy về với hướng dẫn dinh dưỡng đủ trò. Hướng dẫn khuyến khích ăn tinh bột 50% số lượng thức ăn mỗi ngày.

 

Lớn lên béo phì ra người ta tìm cách nhịn ăn, thiếu chất dinh dưỡng, lâu ngày đưa đến các bệnh khác như ung thư đủ trò. Chưa kể là sẽ làm não bộ mình chậm lại vì 90% não bộ là chất béo.

 

Kỹ nghệ dinh dưỡng rất dã man, khi xưa chỉ số về tiểu đường hay cholesterol khá cao, sau này họ lobby với USDA nên giảm xuống thấp để mọi người phải uống thuốc. Mình không có tài liệu rõ ràng, có người kêu là cholesterol là 300, còn đường đâu 130.

 

Tóm lại: cứ ăn thả dàn, ít cơm và bánh mì (tinh bột) nhất là đường, kẹo bánh. Ăn thịt cho nhiều đủ chất đạm thêm rau cải. Ăn trong vòng 8 tiếng rồi ngưng ăn, đừng ăn chiều. Mình có nói với 3 tên mỹ, họ xuống 20 cân anh, có tên xuống đến 60 cân anh khiến mình hết hồn.

 


Quan trọng nhất là khi mình muốn xuống cân hay tự chữa bệnh thì không nên nói với bạn bè vì họ sẽ nói ra nói vô làm mình mất tinh thần rồi bỏ nữa chừng. Tìm hiểu qua sách vở để hiểu rõ lý do rồi thực hiện. Bạn bè mến mình nên hay nói này nói nọ, áp đặt cái tôi của họ nên khiến mình dễ nản lòng.

 

Đừng có nghe em, nên kiếm sách đọc để hiểu thêm về cơ thể của mình giúp bồi dưỡng cho đúng vì cơ thể mỗi người khác nhau. Chúc mọi người vui vẻ.

 

Nhs

Tiết kiệm sẽ biến mình nghèo

Nhớ dạo còn ở Đàlạt, mình hay ra phụ mẹ mình buôn bán, rửa chén bát sau khi cho người ta mướn tổ chức đám cưới hay tiệc tùng, chở hàng giao cho khách hàng nên hay được mẹ thưởng tiền. Mình thuộc loại trùm sò nên đem vào ngân hàng Đông Phương ở Khu Hoà BÌnh, cạnh nhà hàng Chic Shanghai để bỏ vào trương mục tiết kiệm.

 

Khi mình đi du học thì rút hết tiền trong trương mục để đưa cho bà cụ, có đâu 40,000 đồng Việt Nam, 2 tháng lương của ông cụ. Sang tây thì mình cũng lập lại thói quen của thời bé, cũng mở một trương mục tiết kiệm ở ngân hàng rồi đi làm để dành tiền, mình đều để bỏ vào trương mục tiết kiệm.

 

Đến khi qua Thụy Sĩ làm việc thì mới thấy một tên bạn đồng nghiệp gốc Hoà Lan, lương hắn thấp hơn mình nhưng mỗi tháng hắn lại bỏ tiền vào các quỹ đầu tư hưu trí với các công ty nổi tiếng âu châu thời đó. 

 

Mình ngu lâu dốt sớm nên không dám hỏi dù tò mò đến khi hè mình ghé nhà hắn chơi ở Hoà Lan, gặp bố mẹ hắn thì mới hiểu có một phương cách khác để dành tiền và lợi nhuận cao hơn lạm phát. Hoá ra hắn quen cách để dành tiền học từ bố mẹ từ bé nên rất bình thường.

 

Tò mò mình cố gắng tìm hiểu thêm nhưng cứ đọc tài liệu về tiền bạc là mình cảm thấy nuốt không trôi. Đọc truyện “Mùa Thu Lá Bay” của Quỳnh Dao thì cảm thấy thấm hơn vì tưởng tượng, cảm nhận về nhân vật trong tiểu thuyết. Còn đọc tài liệu về tài chánh, rất khô khan nên đọc được 1 trang là buồn ngủ.

 

Ở tây, có lần mình nói chuyện với ông tây từng tham chiến ở Việt Nam, ông ta kể là trong thời gian tham chiến tại Việt Nam thì ông ta để dành tiền vào quỹ tiết kiệm được đâu mấy ngàn quan pháp vì gốc nông dân như mình, lại được ăn cơm quân đội, ở trại lính nên dư tiền. Sau được chuyển sang Algerie, ông ta gia nhập nhóm OAS để lật đổ De Gaulle, bị bắt ở tù. Khi ra tù thì tiền quan pháp đã được chính phủ De Gaulle đổi thành quan mới. Nếu mình không lầm thì một Phật lăng mới (nouveau Franc) ăn 100 Phật lăng cũ (Ancien franc) do đó người Pháp hay gọi 1 Phật lăng mới là ”100 balles“ theo tiếng lóng. Ông ta kể 5,000 Phật lăng cũ, đổi ra được 50 quan mới, giúp ông ta khi ra tù, ăn một bửa cơm thịnh soạn ngoài đời, uống chai rượu ngon,…. 

 

Ông ta nói sẽ không bao giờ để dành tiền nữa. Có bao nhiêu xài bấy nhiêu. Mình hỏi thì ông ta kêu là “lạm phát” sẽ làm mất giá đồng tiền của mình để dành trong ngân hàng. Khiến mình nhớ đến thời kiệm ước ở Việt Nam, vật giá gia tăng. Mẹ mình mua đường và gạo để trữ, 1 tuần hay 1 tháng sau lên gấp đôi, khiến mình chở đi giao hàng cho khách tại nhà mệt thở.


Sáng có ông Tác làm cho nha Địa Dư, cạnh nhà, có chiếc xe Lam, đến nhà mình chở đi giao hàng. Mình phải phụ ông ta mệt thở. Nghe nói tuần vừa rồi vợ ông ta qua đời. Kỳ về Đàlạt vừa rồi mình có gặp vợ ông ta, làm Ya-ua bỏ mối, đem lên nhà mình cho bà cụ. Mình có hỏi thằng thằng Quý, khi xưa hay đánh lộn mình với mình thì tên này báo lại là không nhớ. Thế hệ mình thì dân Đàlạt không ai nhớ, người lớn tuổi thì rụng hết. Chán Mớ Đời 

 

Dạo này, mình mới tái tài trợ lại căn nhà đang ở. Tiền lời của ngân hàng là 3% nhưng trên thực tế tiền lời là 3.131% cho cả năm vì lãi kép từng ngày. Mình tính sau này, đồng chí gái về hưu thì sẽ dọn về một căn nhà nhỏ, một tầng vì khi lớn tuổi, không nên ở nhà có cầu thang vì lên xuống nguy hiểm, sẽ cho mướn căn này nên mới tái tài trợ, còn nếu bán thì không nên tái tài trợ lại vì tiền chi phí lên cả $9,000 cho dù mỗi tháng tiết kiệm được $550 hay $6,600/ năm.

 

Tiền lời là 3% mà lạm phát là 3%, thêm chính phủ in tiền để lo vụ COVID-19, cho thiên hạ tiền tươi $1,200, nay đang tính cho thêm.

 

Theo mình thì các chính phủ tây phương cố tình cách giãn xã hội, đình công bãi thị nhân vụ COVID-19 để in tiền, giúp lạm phát leo thang. Mấy năm trước, ở âu châu tiền lời quá rẻ, ai bỏ tiền trong quỹ tiết kiệm, không được tiền lời mà lại phải trả tiền cho ngân hàng, xem là lãi âm. Lý do “deflation” (giảm phát) như Nhật Bản đang trải qua từ 2 thập niên qua. Nhân số Nhật Bản đang bị lão hoá, người già thì họ đâu có tiền lương để mua sắm, chỉ lo để dành tiền mua thuốc uống.


Do đó họ cần phải kích hoạch để giúp lạm phát gia tăng vì chưa bao giờ Hoa Kỳ có tiền lợi thấp như ngày nay.

 

Lạm phát là cách ăn cướp công khai của chính phủ. Họ bán các công khố phiếu cho dân 10 năm, 20, 30 năm, khi rút ra không phải đóng thuế khi rút ra. Thí dụ: một thành phố muốn xây dựng một trường học, họ kêu bán công khố phiếu cho 30 năm. Mua $10,000 sẽ được trả $20,000 trong 30 năm, không phải đóng thuế.

 

Nếu lạm phát như 30 năm qua là 3% thì làm tính xem sao:

N

I%

PV

PMT

FV

360

3

-10,000

0

24,568

Theo chỉ số lạm phát 3% thì sau 30 năm, số tiền $10,000 sẽ có giá trị tương đương là $24,568 trong khi chính phủ chỉ trả $20,000  xem như mình lỗ $4,568.


Mình nghe kể khi Việt Cộng đổi tiền, kêu gọi người dân mua công cổ phiếu, 30 năm sau, người dân đem đi đổi, ngân hàng không có tiền thối cho 500 đồng. Năm đầu tiên mình về Việt Nam thăm gia đình thì đổi 1 đôla được 10,000 đồng Việt Cộng nay thì gần 25,000 đồng. Đó là lạm phát do đó người Việt ở Việt Nam có dư tiền là họ đổi ra đôla và vàng nên chính phủ tìm cách móc túi người dân bằng cách cấm dự trữ đôla.

 

Lạm phát rất nguy hiểm, con số nghe to, rất kêu nhưng thực chất thì lêu bêu. Sức mua (Purchasing power Parity) bị giảm quá nhiều. Người xưa hay nói “cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan”. 

 

Đồng chí gái hỏi căn nhà đầu tiên hai vợ chồng mua, nay cho thuê giá bao nhiêu. Mình nói theo Zillow thì $688,000 khiến vợ mình vui, kêu là lời rồi. Mình nói không rồi giải thích:

 

Khi mình mua thì căn nhà giá $180,000 nay là $688,000, xem như giá lên $500,000. Nếu mình bán thì phải đóng thuế trên $300,000. Còn nếu không đóng thuế thì phải dọn về đây ở thêm 2 năm thì bán không phải đóng thuế theo luật 121; mua nhà trên 5 năm và có ở ít nhất 2 năm thì bán không phải đóng thuế.

 

Dạo đó, 30 năm về trước, mỗi lần đi chơi với vợ thì đỗ xăng $1/ gallon mà nay thì $3.5/ gallon. Sức mua giảm 1/3 lấy $688,000 chia 3.5, thành $196,671. Tương đương với số tiền 29 năm trước vì mua về phải tốn thêm tiền thay thảm, sơn phết lại,... Mà nếu bán thì phải trả thuế 50%, xem như cúng phân nữa tiền của mình sau 30 năm. Chán Mớ Đời 

 

Trở lại vụ công khố phiếu, bỏ vào $10,000 nhưng khi lấy ra chỉ có $20,000 sau 30 năm. Lấy $20,000 chia 3.5 = xem như giá trị của $20,000 trong 30 năm chỉ còn $5,714, mất đi hơn 40% sức mua. Cái này gọi là nhà nước ăn cướp có bài bảng theo tiêu chuẩn ăn cướp coong khai.

 

Xem hình đồ, sức mua của một đôla từ năm 1913 đến năm 2018, 1 đô khi xưa sau 100 năm chỉ còn giá trị độ 5 xu. Khi ông Nixon bãi bỏ tiền đôla được bảo chứng bởi một lượng vàng năm 1971. Dạo ấy 1 lượng vàng được bảo chứng $30 đôla, Nghĩa là người Mỹ có thể cầm một lượng vàng đi vào bất cứ nhà băng nào để đổi lấy $30. Ngày nay giá trên 2,000 đôla.

 

Do đó khi ông Nixon từ chức, đến thời ông Carter, lạm phát tại Hoa Kỳ lên như điên, Từ 6% lên 12% vào năm 1978. Tương lai sẽ lập lại vì chính phủ muốn xù tiền mượn của dân chúng, nhất là các nước khác như Trung Cộng và Nhật Bản. Lý do đó mà Trung Cộng phải thay đổi hoá đối nhân dân tệ của mình theo tình hình đôla để tránh bị cướp sạch bởi Hoa Kỳ.

 

Để tránh lạm phát, người ta khuyên chúng ta nên đầu tư vào cổ phiếu, mua vàng, mua bạc. Mình hay mua vàng và bạc để dành nên dạo này khá vui vì lên khá cao nên mình có nói với đồng chí gái là phải chi khi xưa, em đừng cướp đời trai anh thì ngày nay, anh có thể đem bán cái “cây” ngàn vàng như Thuý Kiều, được trên 2 triệu, cho em về hưu. Vợ mình kêu thích cái cây vàng hơn là 2 triệu đô. Chán Mớ Đời

 

Theo mình thì cách hay nhất mình biết là mua nhà cho thuê, sẽ giúp giữ tiền bạc của mình với lạm phát. Điển hình căn nhà mà mình mua trước khi lên xe bông về nhà vợ, cách đây 29 năm. Giá $180,000, nay theo Zillow thì $688,000 nhưng cứ tính độ còn lại $600,000 vì phải sơn phết, sữa chữa lại trước khi bán thêm tiền huê hồng cho người mai mối.

 

Giá lên theo với lạm phát và sức mua của đồng đô la, ngoài ra chúng ta có người thuê nhà trả nợ cho chúng ta suốt 30 năm. Sau 30 năm, về hưu thì số tiền thuê nhà ($2,700)  sẽ không cần để trả nợ ngân hàng nên chúng ta có một lợi nhuận dành hàng tháng, giúp chúng ta về hưu thoải mái.

 

Mình có tên bạn cũng thời, hắn thông minh và chịu khó hơn nên từ một căn nhà, sau 30 năm hắn tậu được tổng cộng là: 


  • 1990: mua 1 căn nhà giá $180,000
  • 1995: căn nhà lên $200,000, hắn rút ruột ra 20% = 20% $40,000, để mua 1 căn nhà giá $200,000. (Tổng cộng có 2 căn nhà).
  • 2000: 2 căn nhà lên $220,000, hắn rút ruột 2 căn nhà ra được $80,000, mua 2 căn nhà giá $220,000. (Tổng cộng có 4 căn nhà).
  • 2005: hắn rút ruột 4 căn nhà, mua được 4 căn nhà.( tổng cộng có 8 căn nhà).
  • 2010: hắn rút ruột 8 căn nhà, mua được 8 căn nhà (tổng cộng có 16 căn nhà).
  • 2015: hắn rút ruột 16 căn nhà, mua được 16 căn nhà (tổng cộng có 32 căn nhà).
  • 2020: hắn tái tài trợ lại 32 căn nhà, thay vì mua thêm nhà, hắn bỏ tiền ma (tiền tái tài trợ, không phải bị đóng thuế) vào Vanguard Index 500. Mỗi căn nhà trung bình $600,000, hắn tài tài trợ lấy ra được 20% là $120,000 x cho 32 căn, chưa kể mỗi căn căn nhà cho thuê có lợi nhuận hàng tháng $2,500. Thất kinh không muốn làm tính tiếp. Anh chàng này về hưu từ mấy năm nay, đi chơi mút mùa lệ thuỷ, mùa đông thì thấy đi xuống miền nam tây bán cầu, hè đi âu châu.

 

Có một anh bạn quen khác, cứ 5 năm thì tái tài trợ căn nhà đang ở. Thay vì dùng số tiền đó mua một căn nhà cho thuê như anh bạn kia thì anh ta mua một chiếc xe BMW. 30 năm qua, mình thấy anh chàng đi toàn xe xịn. Nay sắp về hưu nhưng không có tiền bạc hưu trí nhiều, cứ lo sợ bị sa thãi. Mất việc thì khó kiếm lại việc vì lớn tuổi. Chán Mớ Đời 

 

Cùng mua một căn nhà cùng thời nhưng hai người có nhân sinh quan khác. Một thì chịu khó để dành tiền, cuối tuần đi sửa chửa nhà cho thuê, còn một người cuối tuần lên đồ đi nhảy đầm, tiệc tùng, lái xế hộp xịn. Kết cục thì một người về hưu sớm hơn, không phải lo nghĩ, hai vợ chồng rũ nhau đi du lịch khắp nơi còn một người thì lo sợ bị sa thải đến rụng tóc.

 

Một người thì hưởng thụ trước còn một người thì hưởng thụ sau, chỉ có là thời gian không được tái sinh. Ai đúng ai sai thì mình không biết vì phải tôn trọng nhân sinh quan của mỗi người. Thêm cần phải để ý đến nhân sinh quan của người phối ngẫu. Các bác chọn theo vợ ông nào? Hưởng trước hay hưởng vào cuối đời. Quan trọng là mình phải theo lời của mụ vợ. May mắn thì gặp vợ biết dè xén, tặn tiện, chắt chiu còn không thì phải đi cày trả nợ cho vợ tiêu sắm.

 

Nhs

Đường nhân tạo làm mất trí nhớ

 

Hôm nay đọc được bài nghiên cứu cho rằng tiêu thụ đường nhân tạo sẽ làm mất trí nhớ và gia tăng cơ nguy tai biến khiến mình thất kinh nên ghi lại đây. Đường nhân tạo được xử dụng gần như 90% trong các thực phẩm ngày nay. Chè hay bánh trái đều được sử dụng loại này cho rẻ.

 

Dạo ở Việt Nam thì mình chỉ biết có ba loại đường: đường cát trắng và đường cục làm bằng mía, màu vàng nâu nâu thêm loại đường phèn để nấu chè. 

 

Sang tây thì thấy thiên hạ, nhất là người lớn tuổi uống cà phê với loại đường hoá học trong mấy cái bịch giấy nhỏ rồi từ từ đi các nước khác cũng thấy vậy. Hỏi ra mới biết đó là đường hoá học, tạo cảm giác ngọt nhưng không có đường. Người nào bị bệnh tiểu đường thì bác sĩ khuyên nên dùng đường loại này. Nay thì họ khám phá ra các hệ ứng phụ của đường hoá học. 

 

Hoa Kỳ là xứ sản xuất ra CoCa Cola, dùng mía ở các xứ có trồng mía còn không thì dùng bắp để chế nước ngọt của họ để bán cho khắp thế giới. Dân Mễ ở Hoa Kỳ thích mua CoCa cola sản xuất bên kia bên giới hơn là coca cola sản xuất bên mỹ vì ở Mễ tây cơ họ dùng đường mía.

 

Sau này phong trào chống giảm béo nên các công ty nước ngọt mới ra loại không đường (Diet Soda), dùng đường hoá học, tạo vị ngọt cho nước ngọt.

 

Người ta thử nghiệm 3,000 người trên 45 tuổi và trên 60 tuổi, uống nước ngọt đều đặn. Người ta nhận thấy uống loại nước ngọt với đường hoá học (diet drink) làm gia tăng tỷ lệ người trên 45 tuổi bị tai biến và người trên 60 tuổi mất trí nhớ gấp 3 lần. Xin nhắc lại là người Mỹ gọi bệnh alzheimer là bệnh tiểu đường loại 3.

 

Người ta biết là đường thật mà các công ty thực phẩm Hoa Kỳ sử dụng chất đường của bắp Ngô có lượng rất cao về fructose dẫn đến nhưng hiệu ứng gây hư hại cho cơ thể người Mỹ. Người Mỹ trồng bắp để tạo ra ethanol để chạy xe và máy móc nên khi tiêu thụ vào cơ thể thì khá độc hại nhất là họ dùng GMO.

 

Vào những thập niên 50, 60 của thế kỷ 20, kỹ nghệ đường đã làm những nghiên cứu để thay đổi quan niệm của người tiêu dùng khiến người Mỹ nghĩ chính chất béo mới là thủ phạm khiến họ bị bệnh béo phì qua nghiên cứu của ông Ancel Keyes. Ông này năm 1961, được phỏng vấn trên báo Time, cho rặng mình đã lầm nhưng không thấy báo chí hay các công ty thực phẩm lên tiếng. Có dịp mình kể vụ này. Nay thì các cuộc nghiên cứu cho thấy đường là nguy cơ cho bệnh béo phì và chất béo rất cần cho cơ thể. Các phương pháp dinh dưỡng như Ketogenic cho thấy ăn thịt, chất béo làm giảm cân còn đường thì sẽ giúp lên cân.

 

Người ta dùng MRI để thử nghiệm thì khám phá ra là uống 2 ly nước ngọt hay 3 ly coca sẽ khiến não bộ, vùng hippocampus bị teo lại, sẽ khiến cơ thể bị lão hoá nhanh và mất trí nhớ.

 

Đại học Boston khám phá đầu tiên sự liên kết giữa nước ngọt và bệnh mất trí nhớ:

 

  • Bệnh trầm cảm: uống mỗi ngày trên 4 lon nước ngọt sẽ đưa đến 30% bị bệnh trầm cảm.
  • Đau thận: lâu ngày sẽ dẫn đến các thận hoạt động ít lại 30%.
  • Tiểu đường loại 2: gia tăng 67% bệnh tiểu đường so với người không uống nước ngọt.

 

Hồi nhỏ, mỗi lần nhà có khách hay Tết được uống nước cam BGI hay sau này quân đội mỹ sang thì được uống CoCa cola, sướng rên mé đìu hiu nay ở mỹ, thiên đường của coca cola nhưng không dám uống.

 

Lý do là xem video, thấy họ lấy nước coca để chùi bồn cầu cho sạch tưng. Mình cũng làm thử khi mua nhà cũ sửa lại cho thuê nên thất kinh. Con mình cũng không dám rờ tới. Nay đọc tài liệu thì càng tá hỏa tam tinh. Chán Mớ Đời 

 

Nhs

Sợ thằng tây nào

Dạo này hè, mình đi bộ với vợ mỗi ngày 2 lần, tổng cộng 6 dậm. Đi bộ giúp hai vợ chồng có dịp hàn huyên vì ở nhà thì ai nấy châu mặt vào iPad hay xem đài truyền hình. Có 2 tiếng để nói chuyện thời xưa thì mình mới khám phá ra lý do xoá ế cưới vợ mà mụ vợ dấu mấy chục năm nay.

 

Hồi nhỏ học trường tây mình sợ mấy ông tây bà đầm lắm nhất là hồi học tiểu học, cứ thấy ông hiệu trưởng đến béo tai, tát khi bị bà đầm hay ông tây đuổi ra khỏi lớp. Nếu mình không lầm thì có bị một lần, ông hiệu trưởng đi ngang bợt tai 2 cái nên thù tây từ đó đến khi sang tây. Tây thực dân với tây ở Phú Lang Sa khác xa. Tây thực dân đói ở mẫu quốc nên phải xa xứ đến các thuộc địa để làm giàu nên rất là mất dạy.

 

Hôm nay, đi bộ thì mụ vợ bổng nhiên hỏi: “ anh biết vì sao ngày xưa em lấy anh ?” khiến mình ngọng. Đồng chí gái kể tiếp trong thời gian hai bên đả thông tư tưởng nhau, điều nghiên lý lịch 3 đời ngang dọc, có lần đi chơi ở biển Santa Monica, thấy có cái tiệm ăn sang trọng ở ven biển nên muốn vào ăn nhưng ngại.

 

Không biết ăn bận có đàng hoàng, sợ họ không cho vào thì quê 10 cục. Hỏi ý mình thì mình kêu “sợ thằng tây nào” rồi kéo cửa bước vào. Cứ mỗi lần đi chơi, sáng đi ăn phở gà Nguyễn Huệ, trưa ăn gà điên (Pollo loco) nên đồng chí gái ớn nên muốn đổi món ăn Tây. 

 

Đồng chí gái thì không rành các món ăn tây nên ít khi vào tiệm ăn tây còn mình thì ở bên âu châu 12 năm nên rành món ăn âu châu hơn món Việt. Đồng chí gái lại sợ vào các tiệm ăn sang trọng còn mình thì không sợ ai cả. Có tiền là vào ăn thôi, thậm chí không có tiền cũng vô ăn  như mình đã kể khi đi Sicily. Da trắng da màu gì mình cũng chả ngại.

 

Nhớ hôm đó, mình kêu món Paella của Tây ban Nha khiến mụ vợ thích nên từ dạo ấy, mụ vợ cứ thấy Paella là đòi ăn như để tìm lại chút hương xưa, đi ăn nhà hàng sang trọng, ăn cơm âu châu với Sơn đen lần đầu.


Mụ vợ thấy mình không sợ thằng tây nào nên nghĩ lấy Sơn đen về để che chở thay vì lấy mấy ông bác sĩ giàu có, mà gặp tây đầm là mặt xanh như đít nhái, cái gì cũng sợ tây đầm cười. Nói cho ngay nhờ sinh sống tại âu châu nên mình biết cách ăn uống kiểu tây đầm nên không ngại vào quán ăn tây vì biết gọi các món ăn. Đó là nguyên do mình xoá ế cưới vợ được vì trước đây, gặp cô nào cũng chê nghèo, bỏ chạy mất dép.

 

Nói tới đây mới nhớ có lần cô em từ Pháp quốc sang chơi nên dẫn đi Rodeo Drive, khu thời trang nổi tiếng ở L.A. mà Julia Robert nổi tiếng trong phim “Pretty Woman” đi mua đồ ở khu mua sắm ở đây.

 

Cả đám vào tiệm Armani xem chơi, chớ tiền đâu mà mua. Mấy tên bán hàng tưởng mình là Nhật Bản nên hỏi han bằng tiếng nhật nhưng mình trả lời bằng anh ngữ nên cả hai đều ngọng. Mình hỏi họ nghĩ loại nào hợp với mình thì họ cho thử hai ba loại đẹp ra phết, sang cực nhưng không thấy giá tiền nên mình cũng hoảng. Cái giống tiệm sang, chúng không đề giá tiền để chặt các con mồi ngu lâu dốt sớm như mình mà lại đòi học làm sang.

 

Xong xuôi mình hỏi hôm nay có khuyến mãi không. Tên bán hàng kêu công ty Armani không bao giờ khuyến mãi. Mình nói là tôi không bao giờ mua nếu không có khuyến mãi. Thế là kéo nhau đi ra bị vợ chửi không có tiền mà đòi vào Armani. Chán Mớ Đời 

 

Ghé sang tiệm Burberry thì mình cũng hỏi có khuyến mãi không mới mua thì tên bán hàng kêu hôm nay thì không nhưng 2 tuần nữa thì có. Ông cứ mua rồi 2 tuần nữa trở lại, xem công ty khuyến mãi loại nào. Nếu không có khuyến mãi thì trả lại, giúp tôi được huê hồng vì cả ngày nay chưa bán được cái nào cả. Mình bắt buộc lấy hai bộ cực sang đề phòng chỉ có 1 bộ được khuyến mãi. 2 tuần sau lại phải bò lại thì được khuyến mãi 50% cả 2 bộ nên vợ mình mua luôn xài đến giờ đi ăn cưới. Tên bán hàng khôn thật, bán cho mình cả 2 bộ. Mình tính trả lại cả 2 nhưng mụ vợ kêu giữ luôn 2 bộ.

 

Sau này mình dạy con là không bao giờ mua một món hàng mà không hỏi câu: “có khuyến mãi hay không”. Một hôm đi mua đồ bơi, đến khi ra quày trả tiền, con gái nhìn mình thì mình gật đầu. Con bé rụt rè hỏi hôm nay có khuyến mãi thì bà thâu ngân viên kêu “có” và chính bộ đồ bơi của nó có 30% khuyến mãi. Từ đó là nó phải hỏi có khuyến mãi trước khi mua đồ. Nếu không hỏi phải trả thêm 30%. Chán Mớ Đời 


Hôm qua nói chuyện với nó về công việc mới, nó kể là nó tiếp thị kiếm được khách hàng hơn chỉ tiêu của xếp nó đưa ra nên hy vọng sẽ được mướn toàn thời gian và tăng lương tháng tới sau 3 tháng làm thử.

 

Có lần đi mua xe, tên bán hàng kêu mình làm mất thì giờ hắn, vì hắn có thể bán xe cho một khách hàng khác thay vì ngồi trả giá với mình. Mình kêu mày bận thì đi bán cho thằng khác, kêu xếp mày tới đây cho tao nói chuyện. 


Đó là cách bán hàng của dân bán xe hơi, vặn vẹo người mua xe nên mình chửi liền. Mình la to, bảo gọi xếp mày đến đây nói chuyện với tao, mày xem khách hàng như cứt à, tao không mua thì mày đói, không có huê hồng  còn làm bộ dọa nạt, khiến thiên hạ xung quanh nhìn làm tên bán xe hoảng, xin lỗi rồi mình kêu bán hay không thì hắn đồng ý. Cuộc đời phải đóng kịch nên vui lắm.

 

Cái tính mình hay chửi tây đầm từ khi sang tây đến nay. Khi xưa thì sợ nhưng từ khi xem Mãnh Long Quá Giang, thấy Lý Tiểu Long đánh chết thằng Mỹ Chuck Norris là mình vui, không bao giờ sợ tây đầm nữa. Tuần này đánh dấu 47 năm ông Lý tiểu Long qua đời vào tuổi 32.

 

Trong phim Tinh võ Môn thấy ông ta bay đá tấm bảng cấm người Tàu và chó đi vào cổng khiến mình cũng gan thêm 1 tí, không sợ thằng tây da trắng nữa. Phải công nhận Lý Tiểu Long đã làm thay đổi tư duy của người da trắng về người da vàng. Khi xưa họ khinh thường da vàng lùn, nhưng từ khi ông này ra mấy cuốn phim về kung Fu thì tây đầm nể sợ người á châu.

 

Hôm qua, đi bộ mụ vợ kêu con gái giống mình, chả sợ thằng tây nào cả. Mụ vợ kể là năm kia đi thăm con gái ở Milano, Ý Đại Lợi. Hai mẹ con dẫn nhau vào tiệm Gucci, nó bận quần bò rách tả tơi, đi vào không sợ con đầm nào hết. Mụ vợ mình kêu có tiền mua mà vào chỗ sang trọng vẫn ngại ngại.

 


Con gái thì chả sợ gì cả, hỏi tùm lùm hàng cô bán hàng rồi mở điện thoại, lên mạng xem có đúng giá hay không để mua. Mụ vợ còn bồi thêm một câu: “anh ngang tàn nhưng cần phải lấy đúng người vợ như tui mới khá được”. Chán Mớ Đời

 

Nhs