Đi bộ và triết học

Từ ngày mua cái vườn, khiến mình phải đi bộ khá nhiều. Mỗi lần lên vườn là đi bộ. Cây bơ không trồng được ở đất bằng vì nước đọng lại sẽ làm chết rễ, do đó ở miền nam Cali, các vườn bơ đều được trồng ở các vùng đồi núi. Mỗi lần lên vườn là leo đồi trung bình là 6 dậm, giúp sức khoẻ mình khá hơn, sức chịu đựng thêm. Có lẻ điều khiến mình ngạc nhiên là đầu óc mình bắt đầu suy nghĩ khá nhiều, cảm nhận được sự trong suốt về một vấn đề nào đó. 

 


Trong thời gian cách giãn xã hội vừa qua, mình không đọc tin tức, mỗi ngày chạy lên vườn, thay thế hệ thống nước tưới, tỉa bỏ các nhánh cây chết,… hôm trước gặp lại mấy người bạn ăn uống khiến mình ngạc nhiên, vì ảnh hưởng của đại dịch của họ khác với mình rất nhiều.

 

Mình lên vườn có một mình nên giữa đất trời bao lao, chỉ có chim sóc, nhím, rắn và coyote khiến mình trở nên đơn độc trong không gian, dung dịch của thế giới xa lạ với thành thị.

 

Có lẻ không có ai để đối thoại nên mình độc thoại, có cơ hội nhìn lại mình, không “rong rêu” như ông Trịnh Công Sơn mà nhận thức cái sai, cái đúng về những gì mình đã làm.

 

Theo giáo sư Frederic Gros của trường SciencesPo, cho biết cô đơn là một khía cạnh quan trọng cho tư tưởng sáng tạo. Trong đời sống thường nhật, chúng ta bị tràn ngập bởi các thông tin, khiến các giác quan của chúng ta bị kích thích liên tục 18 tiếng mỗi ngày. Do đó sự cô đơn làm diệu tâm trí của chúng ta rất quan trọng. Đi bộ cho phép chúng ta có cơ hội để suy nghĩ, tư duy về những ý nghĩ khác mà không ngại bị thiên hạ chỉ trích, khi mới nghe khởi niệm ban đầu của chúng ta.

 

Các tư tưởng gia như Thoreau, Rimbaud, Rousseau, Nietzche đều đi bộ để suy nghĩ, suy diễn về một ý tưởng nào đó. Thậm chí ông Immanuel Kant được người dân trong thành phố, gọi là cái đồng hồ Koenigsberg vì ông ta rất đúng giờ. Chỉ 2 lần trong đời ông ta là không đi đúng con đường thường nhật khi cách mạng tại Pháp quốc xuất phát.

 

Đi bộ không phải là một môn thể thao như ở thế vận hội, mà các vận động viên đi nhanh như vịt, èo ẹo tới trước. Thể thao phải theo các luật lệ, kích thước, học tập các tư thế và cách di chuyển, dần dần dẫn đến tài năng. 

 

Thể thao phải tập luyện sự chịu đựng, cố gắng, kỹ luật thậm chí còn ganh tị hay ghét đối thủ vì chỉ có chiến thắng mới mang ý nghĩa của vinh quang, bồi đắp cho những nổ lực luyện tập từ trước đến nay.

 

Tự do xuất hiện khi chúng ta đi bộ, dù là một cuộc tản bộ ngắn: vứt bỏ các quan tâm, quên đi việc kinh doanh, buồn lo trong một thời gian. Khi chúng ta đi nghỉ hè, thăm viếng một nơi nào đó, chúng ta đã rời bỏ, tự giải phóng khỏi các ràng buộc của không gian công việc, thoát khỏi sự thống trị của thói quen. Đi bộ mới có thể giải phóng chúng ta khỏi những ảo tưởng về những điều mà chúng ta cho rằng rất cần thiết trong đời sống thường nhật hay cả cuộc đời.

 

Đi bộ giúp chúng ta tìm lại chính mình, thoát khỏi ý tưởng tìm lại bản sắc, sự cám dỗ để trở thành ai đó, có tên trong lịch sử hay được báo chí nói đến.

 

Mình nhớ hồi đầu năm, có đi leo núi với vợ đến “chiếc cầu vô định” ở Cali. Ngừng xe, rồi phải đi bộ 13.5 dậm, vượt suối mấy lần, phải cởi giầy 8 lần để lội quá suối lạnh buốt để đến chiếc cầu được xây trước khi con đường dẫn đến bị huỷ bỏ. Tuy mệt đừ nhưng mình thấy phong cảnh rất lạ, quên hết mọi chuyện để hoà vào thiên nhiên, hạnh phúc dâng trào khó tả.

 

Khi viết “Le voyageur et son ombre”, Nietzsche đi bộ rất nhiều, nhiều khi đến 8 tiếng mỗi ngày. Lâu lâu ông ta dừng lại để ghi trong cuốn sổ tay nhiều điều suy nghĩ khi đang đi bộ. Tư duy khi đi bộ, đi bộ khi tư duy. 

 

Mình thì ngược lại, đi bộ, vai đeo cái bị, tay xách cái thùng đồ nghề, tay cầm cái xẻng, leo đồi, mắt nhìn chung quanh xem có chỗ nào nước bị hư hỏng, mắt quan sát xem có rắn chuông, tai lắng nghe mèo rừng cho nên chả có suy nghĩ gì cả. Giúp các giác quan của mình hồi phục, làm việc lại vì trong đời sống ở đô thị, mình quên sử dụng chúng như xưa ở Đàlạt.

 

Ông Nietzsche đi bộ để làm việc trong khi ông Kant thì để trốn chạy khỏi công việc. Đó là sự khác biệt giữa nông dân và triết gia. Chán Mớ Đời 

 

Các hoạt động tư duy với đi bộ đều có mẫu số chung: người ta nói đến còn đường tư duy, những khởi đầu của ý tưởng và các con đường nhỏ thiền định, mời gọi con người suy nghiệm lại. Các ý tưởng không thể so sánh vì mỗi phạm trù rất đặc thù.

 

Các ý tưởng về toán học, làm tính, trực giác khoa học khiến chúng ta phải sử dụng vận tốc, lèo lái, tránh,..như khi chúng ta phải giải một bài toán hình học hay đại số. Ngược lại triết học có thể nói không cần đến sự vận hành, di chuyển nhanh chóng. Sự chuyển mình của ý tưởng trong triết học được thành hình từ từ.

 

Muốn tư duy, người ta cần xa lánh chỗ đông người. Tư tưởng cần sự yên tỉnh, quan sát mọi vật từng cái một, xoay quanh vấn đề, rồi trở lại tìm về những bước cũ. Khi người ta đi quá nhanh thì có thể bỏ xót một góc độ quan sát nào đó về vấn đề đang suy nghiệm. 

 

Ông Nietzche có viết: « Je me répète intérieurement une vérité, toujours, parce que la répéter, c’est comme lui donner une seconde jambe : alors, elle peut se mettre en marche et suivre son chemin. »

 

Sự lập lại nội tại mà Platon gọi cuộc đối thoại thầm lặng của linh hồn. Sự thật trong triết học không phải là một đáp số mà chúng ta chỉ cần tìm ra 1 lần, và để cất dấu trong đầu.

 

Các sự thật của triết học được lập lại để sống, giúp cải tiến tư duy trên con đường tư duy và cuộc sống trong tương lai. (còn tiếp).

 

Nhs

 

 

Nọc ong phòng ngừa covid-19

Tuần vừa rồi, vào vườn bị ong chích khiến tay bị sưng lên. Đồng chí gái kêu lấy đồng bạc 1 xu, bằng đồng, đắp lên chỗ sưng thì trong tích tắc cơn đau và chỗ sưng xẹp xuống liền.

 

Nói cho ngay trong vườn có đến 180 tổ ong, mỗi tổ vậy có độ 2,000 con ong nên bị chích là chuyện bình thường. Mình nhớ khi xưa, ở trong xóm có cây ổi của nhà bà Kiếm. Mình bò lại hái trộm ổi cứng như đá nhưng có lần thấy nguyên một tổ ong đen xì. Mình thuộc loại ngu lâu dốt sớm nên lấy cục đá, chọi vào cái tổ, ong bay đến chích mình như điên. Về nhà phải lấy vôi ăn trầu của Mệ Ngoại để bôi lên. Kinh.

 

Có thể nhờ bị ong chích mà cơ thể mình có đủ kháng thể để chống các bệnh nên từ đó mình ít khi bị bệnh, ngoại trừ bệnh sợ vợ.

 

Mình đọc về Apitherapy, sử dụng các sản phẩm của loại ong để chữa bệnh như mật ong, nọc ong, phấn hoa, sữa ong chúa, propolis (cửa thành), chỗ vào tổ ong thường có loại keo của ong nên người ta gọi propolis, từ hy-Lạp “pro = cửa, polis - thành phố). Loại keo này ăn không hấp dẫn như mật ong nhưng có nhiều chất dinh dưỡng tốt. Mình có xin ông mỹ nuôi ong loại keo này để ăn.

 

Theo những gì mình đọc thì các sản phẩm từ ong, rất tốt cho cơ thể, hệ thống miễn dịch. Người ta sử dụng nọc ong để chữa bệnh từ nhiều ngàn năm qua.

 

Báo chí cho biết là vùng Vũ Hán, nơi phát xuất đại dịch Covid19, nơi nuôi ong và sản xuất mật ong nhiều nhất thế giới. Họ cho biết là có trên 5,125 người nuôi ong chuyên nghiệp, không ai bị nhiễm Covid19 cả, cho dù người thân có người bị nhiễm COVID.

 

Các chuyên gia giải thích vì họ bị ong chích đều đặn nên giúp hệ miễn dịch của họ rất mạnh. Chắc vào vườn mình sẽ cứ để cho ong mệt thở, không sợ bị chích như trước đây. He he he

 

NHS

 

Chiến sĩ tự do về tài chánh #1

Dạo này, mình tự cấm không lên các mạng xã hội nên dùng thì giờ đọc các tin tức về các người đã thành công thoát khỏi sự ràng buột của tiền bạc nên sẽ kể về những người này để rút kinh nghiệm của họ.

 

Mình chỉ viết rồi bỏ lên blog của mình rồi tự động chạy lên Facebook và Twitter. Chỉ có các người làm bạn với mình mới đọc được trên Facebook của mình thay vì chia sẻ như trước. Ai rảnh thì ghé  www.muctimsonden.com vì mỗi ngày mình đều viết trên đó.

 

Trường hợp sau đây là của bà MP. Bà ta kể là sau khi ra trường, bà ta làm việc với lương căn bản, khởi đầu là $25,000. Sau đó lập gia đình với một người chồng có lợi tức thấp hơn bà ta, vui lòng sống với đồng lương ít ỏi.


Mình có quen một chị, lấy chồng lương thấp hơn chị. Ông chồng cứ nói tướng nói vượng là sẽ làm kinh doanh với Việt Nam, thành triệu Phú. Cuối cùng ly dị, chị ta phải trợ cấp ông chồng vì ông ta lương ít hơn mình.

 

Hai vợ chồng mua một căn nhà nhỏ, mượn 20% của quỹ hưu trí 401(k). Ông chồng bắt đầu làm thương mại riêng nên càng ít tiền.

 

Năm 2000, bà ta có việc làm mới 50% lương cao hơn (từ $40,000 lên $65,000) và ly dị ông chồng. Ông ta giữ cái nhà còn bà ta giữ được cái quỹ hưu trí đâu $100,000. 70% các cuộc ly dị tại Hoa Kỳ đều do tài chánh gây nên.

 

Bà ta mua 1 căn nhà nhỏ rồi lương tăng lên $88,000, rồi $120,000 rồi $140,000 rồi $190,000. Tuy lương tăng nhưng bà ta không mua xe chỉ đi xe công cộng, mua sắm áo quần, sống rất thanh đạm.

 

Bà ta chú ý đến chi tiêu và để dành được 50-60% tiền lương để bỏ vào mutual funds Vanguard Index funds. Lý do Vanguard vì tiền Huê Hồng, chi phí hàng năm rất thấp 0.04% so với các công ty khác lên đến 2, 3%. Năm 2005 khi giá nhà lên cao, bà ta bán, lời được $170,000 nên bỏ thêm vào vanguard. Dọn vào một căn hộ thuê. Năm 2007, tài sản của bà ta lên đến $1,000,000.

 

Bà ta tính là mỗi năm chi tiêu độ $35,000 nên nghỉ làm. Năm 2008, khủng hoảng kinh tế nên số tiền hưu trí giảm xuống $600,000 khi thị trường chứng khoán xuống dốc. Thay vì hoảng hốt, rút tiền ra, bà ta cứ để trong vanguard.

 

Năm 2012, hứng tình bà ta mua căn nhà ở ngay biển giá $480,000 với 25% đặt cọc và mượn tiền với 2.75% cho 10 năm.

 

Từ trả tiền thuê nhà $1,250/ tháng, bà ta phải trả $3,185 cho căn nhà chưa kể thuế, điện nước,… không còn tiền để dành.

 

Năm 2013, bà ta đọc sách báo và hiểu rằng mua căn nhà là một sai lầm. Nhờ bà ta không rút tiền ra, cứ để y nguyên nên khi thị trường chứng khoán được chính phủ bơm tiền vào thì lên lại, tài sản của bà ta lên $1,200,000.


Theo mình mua nhà để ở là một sai lầm, còn mua để đầu tư thì tốt nhất nhưng phụ nữ họ không hiểu vấn đề này. Họ chỉ muốn mua cái nhà để ôm cái nợ. Do đó mình khuyên con mình sau này lập gia đình thì mua nhà cho thuê còn mướn nhà để ở vì có thể trừ thuế tiền thuê nhà cho công ty quản lý nhà cho thuê.

 

Năm 2014, quỹ đầu tư của bà ta lên $1,575,000 nên chuẩn bị về hưu sớm. Cuối năm 2014, bà ta chuẩn bị bán căn nhà với giá $515,000 (mua giá $480,000). Bà lấy về được $200,000 nên bỏ thêm vào Vanguard.

 

Năm 2015, bà ta kéo một cái va-ly ra phi trường để đi âu châu trong vòng 3 tháng. Cứ mỗi năm bà ta rút 2.5% số tiền quỹ đầu tư xem như $40,000 để chi tiêu. Bà ta rút tiền kiểu rất hay khiến mình học được chiêu này nên sẽ áp dụng ngay với tiền 401(k) của đồng chí gái, để chuyển dần qua Roth_IRA.

 

Độc thân nên bà ta rất sợ bị vô gia cư, nghèo đói. Ngày nay, bà ta cảm thấy sung sướng, vô tư. Bà ta muốn vô gia cư vì trước đó một năm, với căn nhà ở bờ biển, bà ta phải chăm sóc cực khổ nay chỉ cần xách va li đi chơi, chẳng lo lắng gì cả.

 

Bà ta vẫn liên lạc với người chồng cũ. Ông chồng mất căn nhà của hai người mua chung rồi ông ta giữ khi chia tay vì lợi tức lêu bêu không đủ tiền trả. Nếu bà ta vẫn tiếp tục ở với người chồng cũ thì chắc chắn sẽ không có một số tài sản như ngày hôm nay. Bà ta khuyên không nên lập gia đình với một người thiếu hiểu biết về tài chánh, nghĩa là tiêu xài, phung phí.


Bà Inge mà mình quen, có 30 căn nhà cho thuê. Bà ta làm việc có khách sạn cho thuê hàng tháng, nuôi ông chồng ăn học lên đến tiến sĩ. Cuối cùng ông chồng chạy theo cô thư ký trẻ tuổi. Về già ông ta mướn một căn hộ nhỏ bé, xin tiền con cái để sống còn bà ta dư mỗi năm nữa triệu bạc vì không tiêu xài mấy nên lại mua thêm một căn nhà cho thuê.

 

Ngày nay, bà ta có giúp đỡ người thân đến $30,000 và đang tính đi làm thiện nguyện với các tổ chức phi chính phủ. Nhưng câu chuyện của mẹ bà này còn đáng nể hơn.

 

Bà MP kể là mẹ bà ta sang Hoa Kỳ năm 30 tuổi, goá chồng với 3 người con và một mẹ già. Bà ta được trợ cấp welfare nhưng sau 3 năm thì không muốn tiếp tục xin xỏ nữa nên ngưng nhận trợ cấp. Đa số là cứ lãnh nên cứ lêu bêu sống bám vào Welfare.

 

Bà ta làm việc lương tối thiểu trong nghề dọn rác, hút bụi. Gia đình không bao giờ ăn tiệm. Sau 7 năm, mẹ bà ta mua một căn nhà nhỏ giá $5,000 tiền mặt. Căn nhà này có một căn nhà nhỏ phía sau nên bà ta cho thuê với giá $100/ tháng.

 

Sau đó bà ta làm việc nhân công dọn rác đến khi con cái học xong đại học thì bà ta bán căn nhà giá $5,000 như khi mua rồi dọn ra thành phố ở. Hình như ở tiều bang Texas nên nhà rẻ. Làm việc cho chính phủ, dọn rác hút bụi và làm thêm ở siêu thị.

 

Bà ta để dành được mấy trăm ngàn cho dù lương cao nhất là $22,000/ năm, khi bị thất nghiệp thì không có một xu. Cho mấy đứa con mượn tiền mua nhà, lên tới $120,000.

 

Qua câu chuyện của bà MP cho thấy nếu chúng ta không chi tiêu phung phí, dành dụm thì có thể độc lập về tài chánh, không cần phải đi làm để kiếm tiền. Đi làm vì thích vẫn hạnh phúc hơn là đi làm vì bắt buộc. Nhất là không nên lập gia đình với một người không bình dân học vụ về tài chánh. 

 

Điều mình thích nhất là bà ta chỉ cho một blog của anh chàng giải thích về cách chuyển tiền từ quỹ hưu trí qua Roth_IRA để khỏi bị đóng thuế khi rút ra khi về hưu. 

 

Nếu các bác thích thì em sẽ kể tiếp những câu chuyện của những người đã thành công về hưu sớm.

 

Nhs

Dạy con cách sống bình thản hay chạy đua theo cuộc sống

Trong đời sống hàng ngày, chúng ta đều bị chi phối bởi tiền bạc. Một là chúng ta có thể kiểm soát được tiền bạc, hai là chúng ta bị tiền bạc chi phối. Muốn kiểm soát tiền bạc thì chúng ta cần hiểu biết về tài chánh còn nếu không chịu khó tìm hiểu thì sẽ bị kiểm soát bởi tiền bạc.

 

Nói như bác đại diện bố mẹ mình đi hỏi và cưới vợ cho mình. Sang Hoa Kỳ năm 1975 chỉ đi làm đâu có 1 năm. Bác ta nói đừng có bán rẻ cuộc đời mình, làm công cho thiên hạ. Bác này có tiền bạc ở Việt Nam khi xưa nên có mua nhà ở Hongkong, bên Tây, Tây ban nha, trước 75… sang Hoa Kỳ thì có một số vốn ở thuỵ sĩ, đầu tư vào thị trường chứng khoán kiểu như Microsoft, Apple khi mới thành lập nên mỗi năm hai vợ chồng đi chơi đến 4 lần, khắp thế giới. Con học y khoa, không phải mượn tiền. 

 

Trên báo chí đăng tải các người nổi tiếng, như tài tử điện ảnh, ca nhạc sĩ, cầu thủ đá banh,…giàu có, lương cao nhưng vài năm sau khi giải nghệ là họ khai phá sản như trường hợp võ sĩ Mike Tyson, thượng đài lãnh được 300,000,000.00 , Greta Garbo, Dennis Rodman của đội Lakers … do đó ngày nay có những lớp dạy căn bản về tài chánh cho các lực sĩ hay cầu thủ.

 

Theo thống kê tại Hoa Kỳ thì trung bình sau 2 năm, các người trúng số đều mất hết số tiền thưởng.

 

Có 4 lý do chính là họ: 

 

  • Quyết định sai khi đầu tư
  • Tiêu xài quá nhiều
  • không hiểu biết về tài chánh.
  • Lấy nhầm người phối ngẫu không biết quản lý tài chánh

 

Khi có tiền thì sẽ có các kênh kênh bu tới đông như quân Nguyên. Các chuyên gia về đầu tư, tài chánh, luật sư, địa ốc, bảo hiểm ùa đến để chia sẻ một phần lợi tức cho họ. Thường thường họ dụ đầu tư vào những dự án cà bơ phất phơ, khá nguy hiểm rồi bay hết tiền.

 

Nghe kể ca sĩ Michael Jackson khi còn sống, mỗi lần đến Las Vegas là chi tiêu mỗi đêm trên $150,000 cho đám tuỳ tùng. Đến nổi sau này phải khai phá sản. Tài tử Nicholas Cage cũng khai phá sản.

 

Mình có quen 2 ông bác sĩ mà ngày xưa mình rất nể vì lợi tức của họ lên đến 1 triệu đô hàng năm, ở nhà cao cửa rộng, choáng ngợp. Vợ chồng mỗi người 2, 3 chiếc xe nhưng khi về hưu thì vợ bỏ, bạn bè thương tình, tặng cho chiếc xe cũ, mướn một căn hộ ở tạm.

 

Theo mình thì họ không hiểu gì về tài chánh cho dù họ có học cao lên bác sĩ, tiến sĩ nhưng không để ý đến trau dồi thêm về tài chánh khiến họ te tua khi về già. May mắn thì gặp một bà vợ chịu khó, quản lý nhà cửa, đầu tư đúng còn không thì ngọng. Mình nhớ có một chị bạn, vợ bác sĩ than trước mặt ông chồng là lấy bác sĩ bi chừ là mạt em ơi. Họ mua Stocks rồi thua lỗ hết quỹ hưu trí nên trên 70 vẫn phải đi làm, văn phòng ế như chùa bà Đanh.

 

Nếu cha mẹ không hiểu về tài chánh thì làm sao dạy con. Đó là vấn đề quan trọng thêm người Việt hay kêu cha mẹ sinh con trời sinh tánh. Dù có biết chưa chắc con mình đã nghe theo lời mình.

 

Cái nguy hiểm của xã hội Hoa Kỳ ngày nay là họ làm áp lực để một sinh viên phải mượn tiền rất nhiều để học đại học. Mình có thằng cháu, ra trường nha sĩ, nợ đâu gần nữa triệu đô la. Có anh bạn có con mới đậu luật sư, nợ gần $300,000 mà chính phủ chỉ cho khấu trừ thuế đâu $3,000/ năm.

 

Người ta nói kệ chịu khó mượn tiền rồi sau này ra trường đi làm lương cao, trả lại nhưng về mặt đạo đức thì có vấn đề. Họ muốn làm đủ cách để có tiền trả nợ.

 

Theo mình phải giải thích cho con là :

 

1/ Đừng bao giờ mắc nợ cả. Có nợ thì chịu khó trả hết cho mau. Dạy cho chúng biết luật 72. Nghĩa là lấy 72 chia cho tiền lời sẽ biết bao nhiêu năm số tiền sẽ nhân lên gấp đôi. Thí dụ: mượn thẻ tín dụng với tiền lời là 24%. Lấy 72 chia cho 24 thành 3 năm thì số tiền nợ thẻ tín dụng tăng gấp đôi. Nợ $10,000, 3 năm sau lên $20,000.

 

2/ Đừng tiêu xài quá phung phí, để dành 10% lợi tức hàng tháng của mình cho hưu trí.

 

Nếu chúng ta hỏi một người bình thường, có tiền họ sẽ làm gì với số tiền. Đa số đều trả lời là để mua cái này, sắm cái nọ, trở thành tín đồ mua sắm, thời trang thì như bồn nước, có cái lỗ ở dưới đáy, sớm muộn sẽ cạn.

 

3/ Tiền còn dư thì đầu tư để gà đẻ trứng vàng. Sau này khi có nhiều trứng và gà thì mình có thể ăn trứng và gà chớ đừng có giết vội con gà đẻ trứng vàng.

 

Khi đã có đủ tiền để chi xài mà không cần đi làm chúng ta có thể bỏ thời gian để du lịch, học hành thêm hay làm chuyện mình thích thay vì phải làm nô lệ cho đồng tiền.

 

Mình có quen một bà người đức, sang Hoa Kỳ năm 19 tuổi, giúp việc cho bà dì rồi từ từ bà ta làm ăn, nay có lợi tức hàng tháng $60,000/ tháng nên 84 tuổi vẫn vào đại học để theo học về thi ca thế kỷ 18 của Đức quốc.

 

4/ Có lẻ việc quan trọng nhất là khuyên con mình nên chọn một con đường, một lối sống lành mạnh trên đường đời thay vì chạy theo những đua đòi, để mang cái thánh giá nặng nề leo lên ngọn đồi Calgary để rồi khi tuổi đời khuất bóng, ta lại chợt nhìn lại mình để cảm thấy xót xa, buột lên cụm từ “đời là vô thường”.

 

Ông Phật Thích Ca có nói cái dục, sự ham muốn là khởi đầu cho sự đau khổ. Người ta muốn đi xe xịn, ở nhà lầu cao, đeo ví Louis Vuitton nên lúc nào cũng phải cố gắng nhiều khi đánh mất đạo đức làm người để tranh đoạt, thoả mãn cái ham muốn của mình.


Có lẻ nên dạy con tìm người phối ngẫu là quan trọng nhất. Gặp ai mà tiêu xài, không biết gì về tài chánh thì nên tránh dù yêu thương bao nhiêu.


Theo kinh nghiệm của mình thì trước khi gặp đồng chí gái thì mình có quen vài cô. Mấy cô này thích đi lên thuyền ra biển vào buổi chiều xem ánh nắng hoàng hôn, vào các tiệm ăn sang trọng nên khi họ kêu họ tìm ra đối tượng khác bác sĩ hay nha sĩ là mình mừng hết lớn vì hết phải đi ăn tiệm sang, có thể để dành được tiền.


Gặp đồng chí gái thì đi chơi chỉ ăn Pollo loco hay ăn phở, bún bò nhưng vẫn vui vẻ như thường.

 


Hàng năm vào lễ giáng sinh, cả gia đình mình đều xem phim “It’s a wonderful life” để nhắc nhở nhau.

Nhs

 

Hội Thoại Little Sàigòn Tivi về “dạy con về tài chánh”

Hôm qua, một đệ tử về đầu tư địa ốc, gọi mời đi ăn cơm để học nghề thì có chị làm chương trình Money Smart của đài truyền hình LITTLE Sàigòn gọi, mời nói chuyện về đề tài: “dạy tài chánh cho con” khiến mình thất kinh.

 

Lý do là 90% người Mỹ đều không rành về tài chánh dù họ có bằng tiến sĩ, bác sĩ,… không biết thì làm sao dạy cho con cháu. 70% ly dị tại Hoa Kỳ đều đổ vỡ từ vấn đề tài chánh. Vợ chồng không biết quản lý tài chánh thì làm sao có thể dạy cho con cháu. Nếu ai biết dạy cho con nhưng chưa chắc con sẽ nghe mình vì chúng nghĩ thông minh hơn bố mẹ chúng.


Hội thoại phần 1 (video)


 https://youtu.be/zvXIsz7UDK4


Trong đời sống thường nhật, chúng ta bỏ rất nhiều thì giờ chú ý đến những vấn đề khác, và ít khi chú ý đến tài chánh, tạo dựng một lỗ hổng lớn để các chuyên viên tài chánh “lang băm” khó khăn hoá vấn đề để giúp họ làm giàu.


Hội thoại phần 2 (video)


https://youtu.be/DrZAOjL9vDQ

 

Các sản phẩm của Wall Street đều do các tay tài chánh thành lập để khiến thiên hạ tối mù, cuối cùng đưa tiền cho họ để đầu tư giúp các tên tài phiệt giàu có hơn.

 

Mình có mua tài liệu về đầu tư thì cứ 2, 3 tháng họ lại ra chương trình này, rồi chương trình kia. Hôm nay họ kêu không nên đầu tư vào Bitcoin rồi mai, họ lại ra chương trình về Bitcoin. Họ khơi dậy Lòng tham của chúng ta, sử dụng các cụm từ rất mù mờ khiến cha con hoảng lên, đóng tiền cho họ, để họ đầu tư, kiếm huê hồng. Vài tháng sau, lại kêu bán để họ kiếm huê hồng rồi mua cái khác, giúp họ giàu có còn tiền mình thì bay theo mây khói. Chán Mớ Đời 

 

Mình có thể nói về kinh nghiệm cá nhân với con của mình vì “cha mẹ sinh con, trời sinh tánh” nên khó áp dụng đại trà cho mọi người. Thậm chí con trong nhà mỗi đứa mỗi khác nhau.

 

Mình đi du học năm 18 tuổi, tự nuôi mình từ khi rời Việt Nam nên lúc nào cũng phải hà tiện, để dành tiền để khi gặp chuyện thì còn xoay sở được, lỡ thất nghiệp hay đau ốm, không có cha mẹ bên cạnh thì phải tự lo. 

 

Người Mỹ thường nói có 2 loại giáo dục: 

1/  giáo dục phổ thông học chữ, kiếm cái bằng để kiếm cơm. 

2/  giáo dục tài chánh, giúp đầu tư, khiến tiền đẻ ra tiền. Vấn đề là giáo dục tài chánh ít khi được dạy trong chương trình phổ thông. Do dó chúng ta phải tự tìm tòi học lấy.

 

Giáo dục phổ thông thì người Việt rất rành, bắt con cháu học ngày chưa đủ tranh thủ học đêm, đậu lấy cái bằng cao thiệt cao, đi làm công cho thiên hạ. Còn về tài chánh thì không biết gì hết. 

 

Đời sống xoay quanh vấn đề tài chánh nhưng chúng ta ít hiểu biết đưa đến vấp phải những lỗi lầm, có thể đưa chúng ta đến nợ nần chồng chất. 

 

Một người làm một năm $50,000, để dành được $5,000 vẫn giàu hơn một người làm $500,000 mà xài $550,000 một năm. Trên thực tế người ta cứ nghĩ người lái xe Mercedes, ở nhà to như cái đình là giàu có.


Trong cuốn “the millionaire next door” , Thomas Stanley cho biết khi ông ta mời các triệu phú ăn cơm để phỏng vấn thì khám phá ra đa số các triệu phú không ăn ở tiệm sang. Ông ta tưởng triệu phú ăn ở tiệm ăn sang trọng nên mời đến đó. Thấy họ lấn cấn về thực đơn, không biết sử dụng các muỗng nĩa bằng bạc đủ loại. Có người chỉ kêu một cái hamburger bình thường hay uống bia thay vì kêu các loại rượu đỏ đắc tiền.


Cũng cùng tác giả, giáo sư Stanley có viết cuốn “the Millionaire mind ” khá hay. Ai rảnh nên đọc vì mình nghe thiên hạ nói, muốn làm $500,000/ năm thì làm bạn với những người có lợi tức $500,000 vì họ đọc sách, quen những bạn bè khác với người làm được $50,000/ năm. Tương tự người làm 1 triệu có tư duy khác với người làm nữa triệu.

 

Nhiều người lâm vào tình trạng nợ nần dù lợi tức cao vì không hiểu nguyên lý của tài chánh. Mình biết một ông bác sĩ, lợi tức hàng năm gần $400,000 nhưng cứ nợ đủ loại. Lý do là ông ta không hiểu về tài chánh. Ông ta tưởng làm $400,000/ năm là có thể xài $400,000, quên rằng phải đóng thuế gần 50% nên không thể tiêu quá $200,000. 1 ông bác sĩ khác lợi tức lên đến 1 triệu nhưng về già, bạn bè mua cho cái xe cũ, ở thuê căn hộ nhỏ.

 

Mình hỏi sao không làm một pháp nhân như công ty để có thể trừ bớt tiền thuế bằng cách bỏ vào 401(k), IRA,…nhưng ông ta nhờ một người khai thuế, học lấy cái bằng như mình ở công ty HR & Block, thay vì mướn CPA. Mấy người làm thuế bình thường đâu có rành về thuế của Corporation, nói với ông ta là như nhau, để khỏi mất khách hàng.

 

Đi học về tài chánh, người ta dạy là không ai quản lý tốt nhất về tài sản của mình bằng chính mình. Do đó chúng ta cần phải học hỏi thêm về tài chánh, thuế vụ.

 

Mình quen nhiều người học chưa hết lớp 11, mà lợi tức mỗi tháng là $300,000 trong khi nhiều người học chết bỏ, có bằng bác sĩ, tiến sĩ,.. làm ngày chưa đủ tranh thủ làm đêm, lợi tức một năm vẫn chưa bằng 1 tháng lợi tức của ông ít học chữ.

 

Ông rich Dad của mình hay ông Mic, học hành chưa hết trung học nhưng có tài sản khá lớn, một ông thì thâu tiền thuê nhà, thuê Mobile home park $300,000/ tháng, ông kia thì $90,000/ tháng hay bà Inge thì $80,000/ tháng. Tiền nhiều không biết làm gì, mỗi năm mua thêm một căn nhà cho thuê Để khấu hao lợi tức. Cái vui là chồng cũ của bà ta, được bà ta nuôi ăn học đến tiến sĩ, rồi chạy theo cô thư ký, về già, mướn một căn hộ nhỏ ở, xin tiền con cái. Chán Mớ Đời 

 

Hôm thứ 6 vừa rồi, đi ăn sáng với ông Larry tại tiệm Denny’s, ông ta than là có $500,000 không biết làm gì, chỉ đợi nhà xuống, chạy ra mua thêm vài căn nhà. Ông này 84 tuổi. Một tên khác bạn của ông này mình quen cũng rên là có $3,000,000 trong ngân hàng mà không cho ai vay được với tiền lời hắn muốn 12% nên bị trầm cảm. Chán Mớ Đời 

 

Giáo dục phổ thông được khởi đầu từ thời Bismark bên Đức quốc, để đào tạo các chuyên viên, nhân công cho các xưởng máy trong thời kỳ cách mạng kỹ nghệ. Trước kia, chỉ có nhà giàu mới cho con đi học để biết thêm về hội hoạ, tư duy, nghệ thuật. Chương trình học phổ thông, không có lớp dạy về tài chánh, vì sợ sẽ giúp nhân công, kỹ sư giác ngộ cánh mạng, đình công vì chủ làm nhiều tiền hơn họ.

 

Mình nhớ dạo làm việc ở Thuỵ Sỹ, có tên bạn làm chung sở, gốc người Hoà Lan. Mỗi lần lãnh lương là hắn trích ra một số tiền 10%, gửi cho công ty mua cổ phiếu thị trường chứng khoán trong khi mình chỉ biết đem tiền ra ngân hàng, bỏ vào quỹ tiết kiệm như khi còn ở Việt Nam.

 

Mình ngu lâu dốt sớm nhưng ngại sợ bị chửi là ngu nên không dám hỏi tên bạn còn tên bạn thì ngại giải thích cho mình, chỉ nhớ hắn rất ngạc nhiên khi thấy mình bỏ vào quỹ tiết kiệm. Tiền lời hiện nay chưa đến 1% trong khi ở các nước âu châu thì phải trả tiền cho ngân hàng để họ cho mình để dành tiền.

 

Sau này, mình gặp bố mẹ tên bạn ở Hoà Lan thì mới hiểu hắn học cách thức đầu tư, mua cổ phiếu từ bé khi cha mẹ nói chuyện về tài chánh, đầu tư, mua cổ phiếu trong khi mình ở Việt Nam chỉ biết đọc quảng cáo “gà đẻ trứng vàng” của ngân hàng Việt Nam Thương Tín. Con nít học tài chánh qua bố mẹ ở nhà.

 

Bà cụ mình buôn bán ngoại chợ, nên có tiền thì thu mua trữ hàng với giá hạ để bán khi giá lên như đường và gạo. Mình hay phụ mẹ đi giao gạo đường cho khách hàng nên có học chút xíu cách làm ăn của mẹ mình. Còn ông cụ mình thì nghĩ cách làm giàu nhanh nhất, theo chủ nghĩa lô đề và đánh bài nên tiền lương bay hết. May là sau này mình chọn nối gót con đường của mẹ thay vì bố mình. Chán Mớ Đời 

 

Dạo này con mình ra trường đi làm nên cha con hay nói chuyện. Mình khuyên nó vì lương bổng thấp, đóng thuế ít nên chịu khó bỏ vào các quỹ hưu trí như Roth_Ira, và hôm trước thằng con kêu nó bỏ vào quỹ hưu trí số tiền tối đa $6,000 . Chính phủ gửi cho nó $1,200, không xài và bỏ vào quỹ tiết kiệm.

 

Mình khuyên nó bỏ vào mutual funds của công ty VanGuard vì tiền chi phí đâu có 0.04% chớ ở mấy công ty tài chính khác lên đến 2, 3% là ngọng.

 

Nhớ dạo con còn học tiểu học, mình đi học về tài chánh thì họ có nói đến một cuốn sách chỉ con nít về tài chánh. Mua về cho 2 đứa con đọc. Đọc xong 2 anh em vẽ và viết truyện hoạt hình, rồi in bán trong trường. Một cuốn 1 đồng. Thằng anh viết câu truyện, con em vẽ rồi rồi in bán. Được một thời gian thì bà cô biết được nên cấm vì bị bố mẹ đám bạn học than phiền.

 

Sau đó mình làm một trương mục trên Yahoo về phần tài chính và cho chúng lựa các cổ phiếu rồi thử mua, để xem mỗi ngày ra sao, thị trường chứng khoán lên hay xuống. Đi gặp bà cô hàng năm, nghe kể con gái mình chỉ đám bạn RSI, cổ phiếu nào nên mua nên bán,… mẹ chúng cứ la mình đầu độc con nít về tiền bạc vì mỗi lần đi mua sắm, mẹ chúng kêu rẻ quá, có khuyến mãi thì chúng kêu mẹ phải tính là mẹ làm ra tiền, đóng thuế mới có số tiền này. Đại khái chúng kêu món hàng $49.99 thì mẹ phải làm việc $80, đóng thuế liên bang, tiểu bang, rồi an sinh xã hội,….

 

Mình giải thích lợi tức của một người làm thương mại và một người đi làm bình thường như mẹ chúng. Một bên xài xong  mới đóng thuế và một bên đóng thuế trước rồi mới xài. Người làm thương mại đóng thuế ít hơn và để dành được nhiều tiền hơn.

 

Càng học lên cao thì chương trình càng nặng. Đi bơi mỗi ngày 2 tiếng, bài tập, cuối tuần đi hướng đạo, học tiếng Việt,…nên không thì giờ học tập về tài chánh.

 

Nếu cho làm lại từ đầu thì mình sẽ bớt chú trọng về học và các chương trình ngoại khoá, để dành thì giờ để cha con bàn về tài chánh. Thật ra con mình cũng bị ảnh hưởng của mình, hạ tiện, chịu khó không xài tiền hoang phí. Nay đi làm thì mở trương mục hưu trí ROTH-IRA để dành mỗi năm $6,000. Đó là khởi đầu. Mình tính khi nào có ai kêu bán nhà thì mình sẽ mua cho con đứng tên chúng để chúng khấu hao tài sản, bớt đóng thuế. Chỉ có nhúng tay vô chàm thì chúng mới hiểu còn học mà không hành thì cũng bù trớt.

 

Con mình vào đại học năm thứ 1, các công ty tài chính gửi tấp nập thư về, quảng cáo, kêu làm thẻ tín dụng miễn phí, không tiền lời, mời gọi làm đơn để nhận thẻ tín dụng khiến mình thất kinh. May là mình có giải thích cho con trước, không nên làm, và có làm thẻ tín dụng qua công ty của mình để chúng sử dụng khi đi học đại học để mình có thể kiểm soát chi tiêu của chúng.

 

Mình có coi một phim tài liệu về vụ này. Họ kể sinh viên mới vào đại học là những món mồi ngon nhất của ngân hàng và các công ty thẻ tín dụng. Chân ướt chân ráo vào đại học, được thẻ tín dụng, xài trước rồi trả sau nên cứ xài đến khi cuối tháng không đủ tiền trả nên chỉ trả tối thiểu, tiền lời của sinh viên rất cao trên 20% cứ chồng chất theo lãi kép thế là sau 4 năm đại học, ôm cái nợ mượn tiền đi học thêm cái nợ tiền thẻ tín dụng là ngọng.

 

Nói về thẻ tín dụng thì sau 3 năm không trả thì người xài thẻ tín dụng có quyền không trả, không bị công ty thẻ tín dụng gọi hỏi thăm, hù doạ. Tuỳ tiểu bang, nên kiểm điểm lại tiểu bang của mấy bác.

 

Trong thế giới hôm nay, ngay con nít cũng hiểu được tầm quan trọng của tiền bạc từ bé. Cần nhất là phải hiểu có 2 vấn đề về tiền bạc: 

 

1/ mình điều khiển tiền bạc

Hay

2/ tiền bạc điều khiển mình

 

Các chuyên gia đầu tư muốn kiếm tiền, làm lợi cho họ nên phức tạp hoá tài chánh khiến chúng ta phải cần đến sự hiểu biết của họ.

 

Vào những năm 2006, 2007, 2008, các chuyên gia tài chánh bán các sản phẩm tài chánh mà chính họ cũng không hiểu, đưa đến cuộc khủng hoảng tài chính 2008-2009. Điển hình MERS (Mortgage Electronic Registration Systems, Inc) khiến thiên hạ điên đầu, không xiết nhà được vì phải kiếm đủ những người đã mua cổ phần của cái nợ. Chán Mớ Đời 

 


Ở xã hội tây phương, định nghĩa về không lo ngại về tài chánh đi đôi với hưu trí. Nghĩa là 65 tuổi nghĩ hưu không còn lo ngại đến lợi tức nhưng nếu chúng ta chịu khó ghé vào các tiệm ăn MacDonald’s hay siêu thị Walt-Mart vào ban đêm, sẽ thấy các người đã về hưu, làm việc để tránh hàng xóm biết tình trạng tài chánh của họ. Nếu có hỏi họ sẽ kêu đi làm cho vui vì ở nhà buồn và không có khả năng tài chánh để đi du lịch hay thăm con cháu.

 

Do đó, hưu trí hay độc lập về tài chánh không cần đến tuổi. Chúng ta có thể hưu trí ở tuổi 40, 50, 80, 90,… miễn sao, chúng ta không còn quan ngại về tiền bạc, có một nguồn cung cấp, suối nguồn tài chánh để trang trải nhu cầu cuộc sống của chúng ta. Chán Mớ Đời 


Tuần vừa rồi, nói chuyện với mấy đứa con thì thấy chúng đều thành lập một quỹ hưu trí Roth-IRA hết và cố gắng trả nợ mượn tiền học đại học cho mau. Đó là một điểm mừng thay vì đi làm có tiền, tha hồ mua sắm.

 

Nhs

Nên hay Không nên tin những tài liệu về sức khỏe

Có cô bạn, vợ bác sĩ kể một hôm, có người bạn email cho một thông tin; tác giả khuyên mỗi ngày nên ăn một trái chuối trước khi đi ngủ. Hôm sau đi chợ, cô ta mua chuối về, tối trước khi đi ngủ, làm một trái no căng bụng. 2 tuần sau, cũng người bạn này gửi cho điện thư khác; tác giả khuyên không nên ăn chuối, khiến chị ta chới với vì 2 tuần vừa qua, mỗi tối ăn một trái chuối to đùng.

 

Tương tự như cô bạn, mình cũng thường nhận được điện thư của bạn bè, người quen gửi các thông tin, tài liệu về y tế, sức khoẻ. Đọc thấy có lý nên làm theo rồi sau đó lại nhận các tin tức trái ngược nhau nên không biết đâu mà lần.

 

Có câu chuyện về một người ngoan đạo, ngày nào cũng cầu nguyện, sống theo 10 điều răn của Chúa. Một hôm trời lụt ngập tới nền nhà, có một người hàng xóm, chạy ngang kêu di tản vì con sông ngập. Ông ta từ chối, kêu Chúa sẽ cứu rỗi tôi vì tôi là người ngoan đạo, tin vào thượng đế.

 

Nước ngập vào nhà nên ông ta leo lên lầu hai, quỳ gối và tiếp tục cầu nguyện. Có một chiếc ca-nô chạy ngang nhà, mấy người kêu đê bị vỡ lên ca-nô với chúng tôi ngay. Ông ta từ tốn cảm ơn, nói chúa sẽ cứu rỗi tôi vì tôi không làm gì điều trái cả.

 

Nước ngập đến lầu 2, thì ông ta lên mái nhà để cầu nguyện. Có chiếc trực thăng bay ngang, thả sợi dây cứu hộ, kêu ông ta đeo vào để họ kéo lên. Ông ta từ chối, kêu chúa sẽ cứu rỗi ông ta.

 

Lên thiên đàng, ông ta được thánh Phao-lồ, cấp hộ khẩu ngay nhưng ông ta xin phép được diện kiến thượng đế vì có một thắc mắc. Thánh Phao-lồ dẫn ông ta đến gặp thượng đế. Ông ta hỏi tại sao tôi một đời tin yêu chúa, không phạm các điều răn mà lại chết, ngài không cứu rỗi tôi.

 

Thượng đế ngạc nhiên về câu hỏi nhưng lấy lại bình tỉnh bảo: ta đã sai 3 tên đến cứu ngươi nhưng ngươi đều từ chối. Câu chuyện này đi với mình suốt mấy chục năm qua nên khi có ai nói điều gì, hay gửi điện thư,…mình đều ghi nhận rồi tìm hiểu thêm, đã khiến cuộc đời mình thay đổi khá nhiều.

 

Điển hình mình tình cờ đọc tờ quảng cáo về một Seminar miễn phí (họ dụ mình đến để bán cái khác). Mình đến để học hỏi về mua Đấu giá máy bay rẻ $45 một chiếc Boeing. Ai ngờ họ lại dạy mình về mua nhà đầu tư.

 

Có lần, 1 anh bạn quen ở đoàn hướng đạo của con mình. Cứ mỗi lần gặp anh ta là thiên hạ bỏ chạy, chỉ có mình đứng lại, nói chuyện với anh ta. Anh ta mới mỗ tim được 2 năm, sau đó đi tập nội công Hồng Gia theo lời bạn đồng nghiệp. Nay khoẻ mạnh, không còn co ro như trước nên anh ta muốn chia sẻ kinh nghiệm với mọi người nhưng đều lọt vào tai trâu hết. Chỉ có mình đứng nghe.

 

Cuối cùng mình chán bị thuyết pháp về nội công Hồng Gia vì khi xưa mình có tập võ tại Đàlạt và bên tây nên cuối tuần, bò đến võ đường để xem sao. Hôm ấy anh ta vắng mặt, đã đến nên mình bò vào tập thử. Tập xong thì có một ông lớn tuổi, tóc bạc phơ, kêu mình đóng tiền. Thôi thì đóng $50, thêm bộ đồ $30 đi tập thử 100 ngày xem sao. Ai ngờ sau 6 tháng thì đo máu thấy tổng số lượng cholesterol của mình xuống còn 180. Nên tập luôn từ đó đến nay. Dần dần đưa mình tìm tòi về y tế, đọc các tài liệu về bệnh lý. Đó là một trong những khúc ngoặc lớn trong đời mình.

 

Có lần mình cảm ơn anh bạn đã dùng ngọn lưỡi Tôn-Tẩn để thuyết phục mình đến tập nội công Hồng Gia. Anh ta bảo không ơn nghĩa  gì cả, anh có duyên thôi vì tôi nói với nhiều người nhưng chỉ có anh là đến tập.

 

Trở lại vụ cô bạn kể ăn chuối do bạn bè giới thiệu. Thật ra chuối là một loại trái cây có nhiều chất dinh dưỡng Potassium , giúp cơ thể hồi phục nhanh sau một ngày lao động hay hoạt động mệt mỏi. Người bạn đọc tài liệu nào của một nhân viên của công ty bán chuối nên gửi chia sẻ với bạn bè.

 

2 tuần lễ sau, cũng người bạn gửi một thông tin khác, cho rằng không nên ăn chuối. Lý do là trong chuối có rất nhiều fructose, đường ngọt sẽ làm tăng cân,…

 

Chúng ta như người mù, mò mò tìm cách sờ con voi để định nghĩa, hình tượng con voi ra sao. Người sờ được cái đuôi thì cho biết nên ăn chuối, người sờ cái lỗ tai thì kêu ăn chuối sẽ làm tăng cân,… do đó muốn hiểu tường tận vấn đề, chúng ta cần tìm hiểu nhiều hơn để có cái nhìn về con voi rõ hơn.

 

Từ bé, chúng ta đã được huấn luyện là nghe lời người lớn. Thầy cô nói gì thì đó là sự thật, là chân lý cuộc đời. Mình thì có máu phản động nên từ bé mình không chấp nhận khi ai nói một điều gì mà không thấy có lý nên mình hay hỏi lại nên thầy cô nhất là bạn bè kêu ngu lâu dốt sớm, dốt bền bỉ.

 

Khi nhận được thông tin nào thấy là lạ, mình đều ghi vào sổ rồi có thời gian, sẽ kiếm tài liệu để đọc thêm để khai ngộ vấn đề.

 

Năm kia, tình cờ có cô bạn gửi cho một cái phiếu bớt 50% để đi CT-Scan một vài bộ phận trong cơ thể. Đến nơi, họ dụ thêm trả $2,000 để làm hết cơ thể. Thôi đã đến thì làm luôn. Kết quả cho thấy mình có 2 vấn đề: 

1/ có cục bướu dài 2 cm, mọc ở tuyến tuỵ. 

2/ gần tim mình có 3 chấm trắng do calcium mà trong giới y khoa gọi là Calcification (vôi hoá). Mấy chấm trắng vôi này nguy hiểm nếu chúng lớn thêm sẽ làm nghẹt van tim.


Từ dạo ấy mình tìm sách báo để đọc về hai vấn đề này.

 

Mình giải quyết được vụ cái bướu. Đi mỗ thì được biết là bướu lành. Nhìn lại có lẻ từ khi mình tập Hồng Gia, và Đông Phương Hội khiến mình đọc thêm tin tức dinh dưỡng nên đã tránh bị ung thư. Trong thời gian 2 tuần lễ, đợi gặp lại bác sĩ thì mình lo ngại, chuẩn bị tinh thần, phòng khi được tin là bướu ung thư nên mình đọc một loạt 5 cuốn sách về ung thư, làm cách nào để hoán chuyển lại,…sau đó có viết kể “đừng sợ ung thư”. Xem trên Muctimsonden.com

 

Những gì mình đọc về cholesterol thì thấy không ăn khớp với nhau, hay ngược chiều kiểu vụ ăn chuối. Có một bác sĩ nổi tiếng ở Texas tuyên bố: “sự hiểu biết về y khoa không còn là đặc quyền cho giới bác sĩ nữa, các khoa học gia biết rõ hơn về cơ thể con người”. Khoa học ngày nay tiến bộ nhanh hơn ngành y khoa. Mình có thể đọc tài liệu thêm về y khoa cho dù đọc mấy cuốn sách này như đọc cuốn niên giám Điện thoại.

 

Tại sao mình phải trả tiền riêng để đi chụp ct-scan vì bác sĩ không cho mình đi chụp MRI, chỉ cho phép 5 năm một lần. Theo các bác sĩ nổi tiếng đã về hưu, cho rằng vì người ta sợ bệnh nhân thấy uống Statin (loại thuốc giảm cholesterol) thì sự vôi hoá càng gia tăng, sẽ bị thưa kiện.


Có anh bạn, chồng của bạn học cũ của đồng chí gái, bị ung thư giai đoạn 3. Mình có gửi cho anh ta bài “đừng sợ ung thư”, kêu vợ anh ta bình tỉnh vì nhiều thầy lắm ma. Anh ta không muốn chữa trị bằng hoá trị liệu hay xạ trị như bác sĩ đề nghị. Anh ta ăn uống kỹ lưỡng, tập thể dục,... sau 3 tháng đi chụp hình lại, khám bác sĩ. Bác sĩ cứ kêu làm hoá trị. 


Anh ta đòi được xem hình chụp MRI, bác sĩ ngần ngừ nhưng phải cho anh ta một bản sao. Về nhà anh ta khám phá ra cục bướu giảm 30%, mà bác sĩ không cho biết. Họ chỉ muốn điều trị hoá trị hay xạ trị để bỏ tiền vào túi. Xác suất được khỏi ung thư bằng xạ trị hay hoá trị là 2.1% trong vòng 5 năm. Nước mà có xác suất cao nhất chữa lành bệnh ung thư là Úc đại lợi với tỷ lệ 2.3%. Mỗi ca ung thư, nhà thương bỏ túi trung bình là nữa triệu đô la. 


Đó là sự thật của nền y khoa hiện đại. Bác sĩ nuôi bệnh nhân, cứ cho uống thuốc để họ phải trở lại khám bệnh, xin thêm toa thuốc Trên thực tế, có những bác sĩ có lương tâm nhưng vì công việc phải làm ngơ.

 

Hôm nào rảnh mình sẽ kể vụ này, rất cần thiết cho ai bị bác sĩ bắt uống thuốc giảm cholesterol. Chán Mớ Đời 

 

Hình ảnh từ The Fat Emperor, nói đến các vấn đề của cơ thể


Mình tìm tài liệu đọc về vụ giảm sự vôi hoá thì có nhiều thông tin hơi trái ngược như là ăn chay, không ăn thịt hoặc là ăn thịt không được ăn tinh bột,… gần đây, mình đọc được cuốn sách của một khoa học gia, cũng bị vôi hoá từ năm 2002, bác sĩ cho ông ta sống độ 4 năm tối đa. Ông ta thử nghiệm đủ trò và tìm tòi về vụ này và giải thích rõ ràng lý do sao ông ta làm giảm vôi hoá trong huyết quản, không cần đánh răng từ 10 năm nay. Mình đang bắt đầu thử nghiệm kinh nghiệm của ông này. Hy vọng sẽ không mất 3 năm như ông ấy.

 

Bệnh tòng khẩu nhập thì chữa bệnh cũng bằng các chất dinh dưỡng được đưa vào mồm nhưng cần thời gian. Xong om

 

Nhs 

Trung Cộng đánh cắp kỹ thuật canh nông mỹ

Mấy tháng trước có một giáo sư của đại học Harvard bị bắt vì tình nghi làm gián điệp, chuyển công nghệ cho Trung Cộng, khiến mình nhớ đến trường hợp tiến sĩ Kevin Montgomery vài năm trước.

 

Ông này là chuyên gia gieo hạt giống ở tiểu bang Illinois. Một hôm ông ta đang ở nông trại của mình, chuẩn bị thụ phấn các giống bắp thì được FBI ghé thăm hỏi trong vòng 4, 5 tiếng đồng hồ.

 

Vào năm 2011, có một người bạn báo cho ông ta biết có vài thương gia sẽ ghé Illinois, họ muốn bàn với ông ta vài công việc vì ông ta đang làm tư vấn về canh nông.

 

Buổi gặp gỡ trong tiệm ăn, chỉ một người nói đó là ông Robert Mo. Ông này sống tại Florida, và làm việc cho một công ty Trung Cộng ở bắc kinh, tên Da Bei Nong Science and Technology Group, hay DBN. Công ty này mua bắp, đậu nành của mỹ để nuôi gia cầm của họ. Họ quan tâm về hạt giống bắp của Hoa Kỳ. Trung Cộng chậm hơn Hoa Kỳ về hạt giống bắp lai Hybrid độ 50 năm nên họ cần đốt ngắn thời gian, bằng cách đánh cắp tài liệu kỹ thuật.

 

Sau buổi gặp gỡ thì chả có gì đáng nói, lâu lâu một vài email hỏi thăm,… rồi ông tiến sĩ Montgomery được mời diễn thuyết tại một đại học canh nông ở Trung Cộng. Ông này mới báo cho DBN là sẽ tham dự buổi nói chuyện, và trên đường về muốn ghé thăm viếng công ty của họ.

 

Ông này đến bắc kinh và được đưa thăm viếng công ty của họ với các phòng thí nghiệm được mở cửa tự nhiên, không như tại Hoa Kỳ là vào các phòng thí nghiệm các loại giống rất khó khăn. Có hai tầng lầu dành cho các thí nghiệm về các giống bắp Ngô, lúa,…

 

2 tháng sau thì công  ty Trung Cộng mướn ông tiến sĩ này Làm cố vấn. Bổn phận của ông ta là tìm các giống hybrid ở Hoa Kỳ và giới thiệu cho Trung Cộng. Robert Mo, mua đất nông trại và nhờ ông Montgomery trồng các giống ở đây.

 

Đất nông trại rất xấu, mưa xuống thì ngập nước nên không trồng được cái gì cả khiến ông ta băng khoăn, tự hỏi công việc của ông ta là gì vì một công ty canh nông không thể nào mua một nông trại kiểu này.

 

Vài tháng sau thì xe của các nhân viên FBI, ghé lại thăm viếng và hỏi cung. Ông ta phải kể lại từ đầu, chuyến đi Trung Cộng,… suốt 5 tiếng đồng hồ. Ai trả tiền khách sạn, ăn ở đâu, đi đâu,… cuối cùng FBI nhờ ông ta theo dõi Robert Mo và DBN và báo cáo lại cho họ.

 

Trong cuốn "The Scientist And The Spy." của Mara Hvistendahl  nói về các khoa học gia như ông Kevin Montgomery, bị các nước khác dụ dỗ hay mướn để chuyển giao công nghệ cho họ và FBI lo lắng về các công ty ngoại quốc ăn cắp các công thức bí mật của các công ty Hoa Kỳ. Cuốn sách nói về các cuộc gián điệp, ăn cắp bí mật kỹ thuật của Hoa Kỳ.

 

Sao khi Liên Sô xụp đỗ thì các điệp viên của các trung tâm tình báo của nga, Pháp, Do Thái, rời bỏ chức vụ của mình và làm cho tư nhân, các công ty hàng đầu thế giới. Thí dụ như chuyên viên phải gián của Pháp quốc, gắn mấy thu âm ở hàng ghế hạng nhất để chuyển các bí mật nói chuyện của hành khách cho các công ty quốc gia pháp.

 

Từ thập niên 90 đến nay, chính phủ Hoa Kỳ bỏ rất nhiều để phòng chống ăn cắp tài liệu của các công ty Hoa Kỳ nhất là quốc phòng. Ta thấy Trung Cộng chế phản lực cơ tương tự của Hoa Kỳ, tầu ngầm,…

 

Theo ông Mark Betten, cựu nhân viên của FBI, cho rằng trường hợp của ông tiến sĩ Montgomery, được gọi là “operation Purple Maze”. Nay về hưu, ông ta chuyên viên FBI, đặc trách các gián điệp kinh tế ở văn phòng Des Moines.

 

Ông này kể là vào năm 2011, ông ta có gặp các đại diện của công ty DuPont Pioneer, một công ty lớn về hạt giống. Ông ta giải thích nhiệm vụ của văn phòng ông ta về phản gián kinh tế và kỹ thuật, khuyên công ty nên thận trọng,… cuối cùng ông ta hỏi có gì khác lạ.

 

Nghe câu hỏi này thì nhân viên của công ty DuPont Pioneer cho biết là bắt gặp 2 người đàn ông á châu, 2 tuần trước đây, chụp ảnh ở nông trại của họ. Ông FBI ngạc nhiên, hỏi lại thì được biết đó là nơi họ trồng các hạt giống mới nhất được cấy của công ty. Các nông trại này rất bí mật.

 

Công ty cho biết là tốn độ từ 30 triệu đến 50 triệu đôla và mất 5-8 năm để phát triển các loạt hạt giống mới nên khi bán, họ phải ký kết giao kèo,.. Nếu các loại giống này lọt vào tay kẻ xấu thì họ có thể “reverse engineering” và mất khá nhiều lợi tức vì nông dân mua hạt, không được giữ hột mà mình có kể vụ cà chua. Nông dân bị cấm không được giữ hạt giống mà mỗi năm phải mua của công ty, nếu không thì bị phạt.

 

Ông FBI hỏi có biết tên hai người này, thì công ty biết, 1 trong hai người tên Robert Mo, làm việc cho công ty DBN. Chán Mớ Đời 

 

Sau đó ông Betten theo dõi công ty DBN trong vòng 2 năm. Công ty tàu này sử dụng 2 lối làm việc để lấy tin tức hạt giống của Hoa Kỳ. 1 là mời ông tiến sĩ Montgomery và các khoa học gia khác làm việc , 2 là lén vào các nông trại thí nghiệm của các công ty hạt giống Hoa Kỳ để ăn cắp.

 

Hai tên tàu này, mướn một kho chứa các hạt giống thì bị chủ kho than phiền vì chuột chui vào ăn, làm ổ. FBI nghe lén và nhờ các người cộng sự như tiến sĩ Kevin,…nên biết là họ sắp chở về Trung Cộng.

 

Họ bị chận lại phi trường để khám hành lý thì khám phá ra nhiều bắp Ngô của công ty DuPont Pioneer và Monsanto không đủ bằng chứng nên phải thả họ đi và mấy tên này, không bao giờ trở lại Hoa Kỳ cho dù họ có lệnh truy nả ở Interpol nhưng Trung Cộng không bao giờ bắt họ dùm cho Hoa Kỳ.

 

Năm 2016, thì Robert Mo bị đưa ra toà và ở tù 3 năm.

 

Chán Mớ Đời

Nhs

Nông dân thời COVID-19

Hồi nhỏ, hay nghe người lớn kêu: “sông có khúc, người có lúc”, mình không hiểu lắm nhưng không dám hỏi, sợ bị kêu là ngu sớm dốt lâu. Sau này đi tây rồi bôn ba xứ người, nay quay đầu nhìn lại thì đúng. Con người có lúc thế này lúc thế nọ, chỉ khó là chúng ta có uyển chuyển như dòng nước hay cứ khư khư bám trụ vào một chỗ, đọng lại để rồi bị thối mòn.

 

Sang Tây, mình làm đủ thứ nghề, chùi cầu tiêu cho tây đầm, làm nhà hàng, làm bồi, làm nghề vẽ tranh bán cho du khách. Học 6 năm đại học, hành nghề kiến trúc sư được 15 năm tại 4, 5 nước rồi bỏ cái bằng ấy, đi làm nghề thầu khoán, vẽ xây nhà cho thiên hạ.

 

Sau lại nghe lời thế lực thù địch, xoay qua làm nghề đi mua nhà cho thuê. Một hôm, có tên chuyên viên địa ốc kêu có mảnh đất 20 mẫu đang trồng bơ. Tò mò mình bò lại thì khám phá ra có thể xây 350 căn hộ trên lô đất này, lại cách có 2 dặm một đại học lớn ở Cali, thêm rẻ nên mua.

 

Mua rồi mình lại thích không khí ở đây. Hơn 1,000 cây bơ, khuynh diệp, dừa, quýt, bưởi,..nhả oxygen  trong ngày mà chỉ có mình hít vào nên cảm thấy thoải mái. Buồn tình mình không muốn xây nhà nữa. Khởi đầu nghiệp nông dân, trở về 55 năm về trước khi nhà mình có cái vườn 2 mẫu trong Suối Tía, ấp Sòng Sơn.

 

Khó diễn đạt được không gian, môi trường khi vào vườn buổi sáng khi những tia nắng đầu tiên của ngày, đang rọi qua các nhánh cây, tạo những làn sương manh mong lung linh trong ánh bình minh của một ngày mới.

 

Không gian làm mình hạnh phúc như đứng trước một bức tranh hiện thực, đẹp mà mình đã quên từ lâu. Từ khi ra đời, chạy đua theo cuộc sống vội vã. Đi ngang mấy cây đang trổ hoa, thấy ong bu lại những chùm hoa, tạo nên một dàn nhạc âm hưởng khá vui tai.

 

Mình không ngờ thính giác còn bén nhậy, khi nghe tiếng sột soạt tiếng chân của các loại thú trên lớp lá khô, nghe tiếng ong bay lượn. Mình có thể phân biệt tiếng ruồi bay và ong bay. Đi ngang các tổ ong thì cả ngàn con ong loại lực lượng phòng vệ quyết tử các tổ ong và ong chúa, bay ào ào xung quanh người mình như trấn áp tinh thần để mình lo sợ, chạy cho mau. Chúng sẽ bu lại chích như 3 cha con ông thợ, phụ mình. Phải bỏ xe máy cày, chạy thụt mạng.

 

Khứu giác mình ngửi được mùi lá khô bị sương thấm ướt đêm qua hay nước tiểu hay phân của coyote đi ngang,… sống quen trong thành phố khiến mình lùi xa dần thiên nhiên.

 

Lúc đầu thấy mấy con coyote cắn phá hệ thống tưới nước nên mình hỏi vòng vòng để tìm cách trị thì được biết khó khăn. Nay mình để mấy thùng nước khắp nơi trong vườn để xem, chúng có uống bớt khát nước, bớt cắn phá hệ thống tưới nước.

 

Gặp sóc ăn bơ mà sóc mỹ rất mất dạy, chúng ăn như người Mỹ nghĩa là có chút xíu rồi bỏ, đi gậm trái khác. Lại thấy rắn chuông xuất hiện, nhím,.. Rốt cuộc mình cứ để thiên nhiên tự lo lấy. Rắn sẽ ăn sóc, coyote sẽ ăn rắn và sóc. Còn cái nghiệp mình là phải đi sửa chửa hệ thống nước bị chúng phá huỷ.

 

Mình học về thiên nhiên, ong bay đi hút nhuỵ hoa, có loại A và loại B rồi đem về tổ ong có 3 tầng, tầng 1 là ong chúa, tầng 2 chứa mật ong cho ong và tầng 3 là để ông Mỹ nuôi ong, thanh lọc ra mật ong nguyên chất rồi bán. Ngoài ra còn các loại sữa ong chúa, phấn hoa.

 

Lâu lâu, vợ dẫn bạn bè đến thăm vườn nhưng họ không cảm nhận được những tiếng chim hót, không gian xanh đầy oxygen . Họ chỉ nhìn các trái bơ, trái quít rồi tìm cách hái cho nhiều, đem về cho bạn bè, họ hàng, người quen. Sau này, lười đi xa, họ gọi mình, nhờ hái, đem lại nhà họ khiến mình Chán Mớ Đời.

 



Vườn rộng đến 20 acres nên có rất nhiều việc để làm, mình đâu có thì giờ hái quả. Họ muốn thì cứ lên vườn hái ăn, còn mình chỉ hái đủ cho nhà ăn trong tuần, còn hái đại trà như họ thì phải mất cả ngày.

 

Mình tính xây 350 căn hộ nhưng dường như ai đó, mách mình là đủ rồi, khai ngộ cho mình thấy cái đẹp của vườn, của thiên nhiên. Giúp mình chậm lại, thay đổi nhân sinh quan. Không còn ham muốn mua thêm nhà, xây thêm căn hộ cho thuê vì có sự đổi chát trong cuộc đời, càng lao theo càng mất mát về những thứ khác như sức khoẻ suy yếu, không chăm sóc cơ thể đàng hoàng.

 

 

Nhs

Mua cổ phiếu khi công ty Hertz phá sản

Tuần trước, lướt trên mạng, thấy công ty Hertz, một công ty lâu đời cho thuê xe, thiên hạ đỗ xô đi mua cũ của công ty này. Cổ phiếu của họ trên thị trường chứng khoán xuống còn có $0.08 rồi từ từ chạy lên gấp 6, 7 lần khiến mình thấy lạ nên mò mò tài liệu để bớt ngu lâu dốt sớm.

 

Có bà Mỹ kể là thấy cổ phiếu của công ty Hertz xuống có $0.08. Mọi lần thì bà ta không mua cổ phiếu của các công ty phá sản nhưng không hiểu sao, hôm ấy bà ta hứng lên mua đại. Bà ta nghĩ mua $100 nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, nội tiền phí mua bán cổ phiếu là hết lời nên mua $2,000. Rồi mấy tuần sau bà ta cứ thấy cổ phiếu công ty lên lại như diều thì không hiểu nên bán, lời được trên $10,000. Chán Mớ Đời 

 


Ở Hoa Kỳ, có cái màn khai phá sản khi làm ăn thua lỗ, giúp người Mỹ làm lại cuộc đời. Trước đây, ta thấy công ty General Motors, Delta hàng không, … khai phá sản rồi được chính phủ bơm tiền vô, lại làm ăn thoải mái lại.

 

Luật cho phép phá sản thì tốt nhưng cũng bị thiên hạ lợi dụng. Mình nghe kể một ông làm ăn ở vùng Bôn sa này, mở siêu thị rồi gần hết giao kèo mướn tiệm, khai phá sản, xù nợ luôn. Các người bán hàng, bỏ mối ở siêu thị rồi mỗi tháng hay mấy tháng sau ghé lại lấy tiền thì ông ta bợ hết, không trả. Cứ mở mấy tiệm như vậy, nay chuyển nhượng lại cho con. Chán Mớ Đời 

 

Năm 1918, có một ông Mỹ, 22 tuổi ở chicago, không biết làm thế nào, ông ta có 12 chiếc xe hiệu Ford kiểu T. Ông ta cho mướn mấy chiếc xe và gọi công ty Rent-a-Car Inc. Sau này, công ty đổi thành tên Hertz Corporation .

 

102 năm sau, công ty này khai phá sản chapter 11. Trong 3 tiếng đồng hồ ở toà khai phá sản, người ta được biết công ty Hertz này đã được công ty GM mua rồi bán lại cho công ty xe hơi khác Ford rồi Radio Corporation of America mua lại,…

 

Thường thường người ta mua lại để phát triển thêm, đây không hiểu vì lý do nào họ lại bán sau khi mua được một thời gian ngắn.

 

Trên thực tế, các công ty cho mướn xe, làm tiền nhiều hơn khi họ bán xe cũ. Họ mua xe với giá thành rất rẻ từ các công ty xe hơi, rồi cho mướn xe. Họ ăn lời ở chỗ bán bảo hiểm định kỳ trong vòng 1 ngày, 1 tuần. Sau đó thì bán lại xe cũ Theo giá trị trường.

 

Năm 2012, công ty phải mượn nợ khá nhiều để mua các công ty cạnh tranh như Thrifty, Dollar khiến nợ lên đến 6 tỷ mỹ kim.

 

Mua các hãng xe khác đem lại cho công ty nhiều vấn đề vì các loại xe của Dollar và Thrifty, thông thường rất rẻ, lại lộn với Hertz. Khách hàng đặt mướn xe của Hertz thì lại nhận xe của Dollar rẻ tiền, hôi hám,…

 

Công ty biết cần các loại xe mới nhưng nợ nhiều quá nên không ai cho mượn thêm tiền. Lúc này Hertz mới tư duy đột phá, thành lập một công ty mới với tên khác để mua, cho Hertz mướn xe . Sau đó đi hỏi mượn tiền cho công ty mới. người Mỹ gọi là Financial Engineering.

 

Đùng cái ông thần coronavirus xuất hiện. Công ty không bán được xe cũ của họ. Du lịch bị ngưng, làm việc cũng ngưng di chuyển. Có bán xe cũng khó vì ai cũng lo sợ, thất nghiệp nhiều. Thiên hạ bắt đầu kêu trả lại họ 17 tỷ mỹ kim. Công ty khai phá sản để xù nợ. Khoan đã! Vì họ phá sản chapter 11 nên toà nhảy vào, xem nên trả nợ cho ai trước và sau. 

 

Hertz mới kêu các chủ nợ, họ sẽ biến các nợ của họ thành một loại cổ phiếu mới, các công ty sẽ được lãnh tiền nhiều hơn khi Hertz thay đổi cách làm ăn và có lời lại.

 

Khi các công ty chủ nợ đồng ý thì nợ của họ trở thành equity thì cổ phiếu của Hertz lại bay lên trời mà mình thấy cổ phiếu của Hertz bổng nhiên lên 600% trong một thời gian ngắn.

 

Trên nguyên tắc thì cổ phiếu của Hertz sẽ biến thành zero như JC Penny mà mình có mua Option của công ty này sẽ khai phá sản. Mình không có tiền nên mua có 2 ngàn đô, nên lời một ít thôi sau gần 3 năm trời.

 

Trong trường hợp của Hertz thì như bà mỹ kể, bà ta mua $2,000 cũng như các người Mỹ khác nên cổ phiếu lên, càng lên thì thiên hạ càng nhảy vào mua nên từ $0.8 lên $5. Chính phủ in tiền, gửi cho mọi người $1,200 nên thiên hạ chả biết làm gì vì bị cấm cung nên bỏ tiền chơi cổ phiếu. 

 

Bà mỹ kể là đầu tháng 6  này, khi bà ta thấy cổ phiếu của Hertz bắt đầu xuống thì bà ta nói mình chỉ cần nhanh hơn tên mua cổ phiếu khác là được. Bà ta nhấn nút bấm, bán, rồi bỏ túi $10,000. Hỏi bà ta có làm lại vụ này không nếu gặp một trường hợp khác. Bà ta kêu Không Bao Giờ. Chán Mớ Đời

 

Nhs