Chuyện cuối tuần 050121

 Cuối tuần này, mình có thợ đến gắn hệ thống sensor đo độ ẩm của đất, được truyền qua mạng để mình có thể biết để tắt hay mở hệ thống tưới nước.Trước đây, mình chỉ tưới nước theo cảm tính, nắng thì tưới nhiều, mưa thì ngưng tưới nhưng không biết nước thấm xuống sâu hay cạn. Thế kỷ 21, nhà nông được trang bị các hệ thống, máy móc mới để giúp làm nghề này hiệu nghiệm hơn.

Đang nói chuyện với thợ để biết các địa điểm chính trong vườn để gắn hệ thống, ông nuôi ong gọi, mời đi ăn trưa. Ăn xong, ông ta kêu là có tên bạn nhờ ông ta mua một thùng bơ, mình nói ông ta hái thì chỉ trả mình $20, thay vì $40. Ông ta lời $20 tiền công hái. Ông ta mượn cái cần hái. Lâu lâu mình ghé lại thì thấy ông ta ngồi dưới đất, thở kêu cuộc đời vẫn đẹp sao. Cuối cùng hái xong thùng bơ, ông ta kêu thà ăn trộm đỡ mệt hơn. Ông ta hái bơ mình ăn mỗi khi vào vườn chăm sóc ong. Chắc hết dám hái bơ.

Ông mỹ 76 tuổi nuôi ong, hái bơ. Bằng tuổi ông ta mà còn hoạt động ngoài trời rất tốt. Hy vọng mình bằng tuổi ông ta vẫn còn tráng kiện. Thường thợ phải bắt thang leo lên để hái, ông ta sợ té nên chỉ đứng ở dưới khoèo nên oải lắm. Rất mỏi cổ vì phải ngước nhìn lên cao.

Dạo này, sóc ra như quân Nguyên nên mình phải đi khắp vườn cho chúng ăn thuốc triệt sản. Chúng chả sợ mình, cứ đùa nghịch cách mình độ, 20 mét. Kinh

Sóc thích ăn trái bơ, vấn đề chúng ăn thì không sao nhưng là sóc mỹ nên rất phí phạm. Chúng chỉ ăn có chút xíu quả bơ rồi quăn, nhảy qua trái khác, gặm tiếp nên phải triệt sản. Tên mua bơ của mình để bán lại tại chợ Nông Dân (farmers’ market) cho biết là cuối tuần này hắn đi Arizona , không đến lấy bơ nên mình phải trữ trong nhà kho đợi thứ 2, hắn đến lấy. Mình hái được 9 thùng, được 500 cân anh nhưng phải đi tới đi lui đến 3 dậm. Kinh

Tuần trước, mình có đến nhà bạn của đồng chí gái chơi, thấy cô nàng trồng cây ăn trái theo kiểu hữu cơ, dự tính mua cái vườn trồng cây trái hữu cơ cho thằng con khiến mình thất kinh. Cô nàng chiết mấy cành bán được $35/ nhánh nên nghĩ làm đại trà là ăn to. 

Mình biết một tên ở Fallbrook, gần San Diego, hắn có trồng rau quả, mỗi thứ một ít. Cuối tuần, hắn lái xe, chở rau quả lên thành phố Santa Monica, cách Los Angeles độ 10 dặm. Thành phố này sang trọng, ngay biển, nơi mình hay đến đả thông tư tưởng đồng chí gái khi xưa, cũng là nơi đồng chí gái quyết định đăng ký quản lý đời mình. Dân tình bị hữu-cơ-hoá, cuồng đời sống sạch nên chịu khó mua thức ăn “hữu-cơ”.

Tên này, mướn khách sạn để ngủ lại tối thứ 5, thứ 6, thứ 7, bán giá cắt cổ gấp 5 lần giá trong chợ bình thường. Sau khi trả tiền khách sạn ăn uống, hắn vẫn lời như điên. Hắn cho biết nếu không chịu khó đi xa thì hắn sẽ phải khai phá sản vì ở vùng Fallbrook, tiền nước rất đắt.

Hệ thống sử dụng năng lượng mặt trời, chuyển độ ẩm của đất lên mạng, mình có thể ngồi nhà, mở ra xem và tắt hay mở hệ thống tưới cây.

Hắn có rất ít rau quả nên phải mua của các nơi bán sĩ, rồi bán lại. Tương tự vườn bơ của mình, họ đến mua rồi bán lại với giá gấp 4-5 lần. Mình có xem một phim tài liệu của đài truyền hình Gia NÃ Đại, về các chợ Nông-Dân. Phóng viên khám phá ra những tên bán ở chợ, chả có trồng trọt gì cả. Họ mua ở các đại lý, thậm chí từ Mễ Tây Cơ rồi đem ra chợ bán. Người dân bị hữu cơ hoá, đâm đầu vào mua với ý niệm là ăn đồ sạch. Thật ra là trò hề, các công ty thực phẩm bơm mấy vụ này để lời thêm.

Hôm trước thấy quảng cáo trên mạng, bơ Non GMO khiến mình thất kinh. Họ cứ dùng cụm từ này để dụ khách hàng mua nên mình có viết kêu là không thật. Hình như sau đó công ty quảng cáo đã xoá còm của mình sau khi được nhiều người hỏi mình đủ trò. Chán Mớ Đời 

Mình có quen một tên ở chung thành phố, hắn có cái vườn nhỏ, trồng thanh long, và các trái cây khác, nhưng có giấy phép được bán ở các chợ. Chính phủ cho người đến xem xét thì cái vườn nhỏ bé, không có gì lộn xộn cả. Vấn đề hắn chỉ có trái cây bán được một ngày hay hai ngày là hết. Do đó phải mua từ những tên có vườn trồng đại trà như mình rồi bán lại. Đâu ai biết. Người mua cứ Đinh ninh là hữu cơ vớ vẫn. Chán Mớ Đời 

Cho thấy vụ thực phẩm hữu-cơ là một trò lừa bịp của các công ty thực phẩm. Ông hàng xóm mình trồng xà lách, cà chua để ăn, còn dư thì ông ta cho mình nhưng nếu trồng đại trà thì khó mà kiểm soát. Mình có tính chuyển đổi vườn bơ mình thành vườn bơ hữu cơ có chứng nhận của cơ quan canh nông Cali như đã được chứng nhận là vườn bơ GAP (Good American Product) nên có đi viếng các vườn bơ hữu cơ thì khám phá ra họ cũng tưới phân hoá học như mọi người, nhưng loại phân này đắt tiền hơn chớ chẳng có gì khác.

Thậm chí họ còn sử dụng các chất kích thích để hoa đậu trái. Khi hoa nở như mùa này thì họ cho xịt một chất hoá học, hormone để giúp đậu trái thay vì để thiên nhiên như phấn hoa từ các cây khác bay qua, hay ong bay đậu vòng vòng. Mình đi học về cái này, nhưng không thích lắm. Kệ cứ để tự nhiên cho khoẻ đời. Không biết lợi hại cho người ăn ra sao nên cũng không ham lắm.

Khi mình đi học về thương lượng, người ta cho biết con người luôn luôn, xin nhắc lại là luôn luôn đưa ra một lý do chính đáng để che đậy lý do thật sự. Do đó mình phải bỏ thời gian để tìm hiểu họ, qua cách hỏi chuyện để từ từ họ lộ ra các chi tiết khác.

Càng lớn tuổi mình càng khám phá ra cuộc đời như một trò hề và chúng ta đóng vai chính. Tin tức về sức khoẻ, chính trị,…đều đưa tin không chính xác, định hướng dư luận rồi chúng ta cứ tin như là kinh thánh, để diễn tuồng. Trên thực tế, chúng ta phải bám víu vào một cái gì đó để sống dù biết là không đúng.

Như mọi tháng năm, ngoại trừ năm ngoái, đồng chí gái tham dự đi leo núi Yosemite với một nhóm bạn. Năm nay, cô nàng có 2 cặp khác đi chung nên đã mướn nhà và có anh bạn đi chung lo mướn xe. Mình có mua cái thẻ đi viếng các công viên quốc gia có hiệu lực đến chết mà không nhớ bỏ đâu. Đồng chí gái cứ hỏi mình ăn món gì ngày thứ 1, 2, 3…khiến mình Chán Mớ Đời . Lý do là có bao giờ đồng chí gái nghe mình đâu mà cứ hỏi, đó là dân chủ tại gia. Mình thì có gì ăn nấy chớ không nhất thiết phải đồ ngon.

Nhắn tin cô em, hỏi có đem bà cụ đi Nhà Trang chưa. Tháng trước, cô em cho biết sẽ đưa mẹ đi chơi nhân dịp 30/04 ở Nha Trang. Dự định hôm Tết, bị dời lại vì Covid. Cô nàng trả lời, tự bỏ tiền thay vì hỏi mình, đưa mẹ đi Huế về thăm làng ngoại, ở lại nhà cậu Luyện, nay đã trên 102 tuổi. Cậu này mình có gặp mặt, khi xưa đi lính khố xanh, ở đồn Mang Cá. Trên 100 tuổi mà rất khoẻ và minh mẫn. Hôm nay thì theo lịch trình vào Đà Nẵng, ở khách sạn sang để mẹ tắm biển. Mẹ mình may mắn, có cô em này, chăm sóc rất chu đáo, lâu lâu dẫn đi du lịch. Cô này có nhiều kỷ-niệm riêng với mẹ nhiều nhất. Mình đi chơi riêng với mẹ có một lần ở Nhật Bản cách đây hai năm mà sao thấy hạnh phúc quá. Có những giấy phút, nghe mẹ kể chuyện thời con gái khi xưa, được chăm sóc mẹ như chăm sóc vợ và con gái. Cô em thì càng hạnh phúc hơn.

Hôm qua, có cặp vợ chồng Trưng Vương của đồng chí gái lên thăm vườn nên cô nàng, kêu đợi cô nàng đi chung. Mình nói rời nhà 6:00 giờ sáng, mình nói để cho mát, cả trưa thì nóng, cô nàng kêu 8:00 giờ sáng. Lên tới nơi mình nói đi hái bơ với nhà nhé, cô nàng kêu Không. Nói lên xe ATV, con “ngựa sắt thành bơ” để chở đi xem xét tình hình vườn, đi một chút cô nàng kêu ngừng lại, ngồi phía trước lên dốc xuống dốc khiến cô nàng sợ, leo ra phía sau ngồi, rồi bổng nhiên la lên con gì kìa, mình kêu coyote, đồng chí gái kêu nó có cắn mình không. Nói không. Cô nàng nàng hỏi bộ anh không sợ con gì hết à? Mình nói chỉ sợ Con Vợ. Chán Mớ Đời 

Mỗi lần thấy tấm ảnh này, mình lại nhớ đến ông cụ với 15 năm cải tạo. Vẫn không che dấu được sự thật của một chế độ ngu dốt.


Nguyễn Hoàng Sơn