From Antarctica with love

 Hôm nay, tàu đến Antarctica sau khi chạy trung bình 14 Hải lý một giờ suốt 1.5 ngày, qua eo biển nổi tiếng Drake mà thủy thủ đi ngang vùng ngày gọi là Drake Shake. Chỗ này có trung bình từ 125 đến 200 triệu mét khối chảy mỗi giây đồng hồ từ đông sang Tây, hay từ Đại Tây Dương qua Thái Bình Dương nên sóng rất mạnh. Mình đang ngồi ăn ở tầng 2 mà thấy sóng đánh vào cửa sổ trên cao. May có kính nếu ở ngoài chắc cuốn mình đi rồi. Kinh

Đầu thế kỷ 20, người ta đến vùng Nam Cực để đánh cá voi để có dầu như ở Cali, người ta giết cá voi nhiều để lấy dầu để hệ thống xe lửa chạy về phía Tây. Vào những năm trong thế chiến thứ hai, Đức quốc xã có gửi một phái đoàn đến vùng này để tìm dầu.

Năm1949, Hoa Kỳ đem tàu chiến và đổ bộ tại Nam Cực khiến thế giới lên tiếng, phản đối nên Liên Hiệp Quốc phải họp và đưa đến kết luận, không ai có quyền khái thác ở vùng này.

Có xuống đây, mình mới hiểu cuộc chiến Falkland hay Las Malvinas giữa A Căn Dình và Anh quốc khi mình còn ở Pháp. Ai kiểm soát eo biển này thì sẽ không cho tàu bè đi chuyển từ Đại Tây Dương qua Thái Bình Dương. Falkland đảo buộc về Anh quốc, giúp Hải quân Anh quốc làm vua trên biển cả biết bao nhiêu năm. Sau này, người Pháp làm con kênh Panama ở Trung Mỹ nên đỡ phải chạy xuống vùng này.

Mình bắt đầu hiểu Trung Cộng đầu tư vào A Căn Đình nhiều. Nếu anh ba tàu bẩy nợ được sẽ đem tàu chiến đến Hải cảng ở đây vì kênh Panama nhỏ nên tàu chiến không qua được. Tàu nhỏ thì được nhưng nguy hiểm, sẽ bị tấn công dễ dàng. Trung Cộng đầu tư 220 tỷ đô la vào xứ này trong khi Hoa Kỳ gửi súng đạn cho Ukraine trên mấy trăm tỷ đô la.

Cuối cùng thì các quốc gia ngồi lại, đồng ý ký hiệp ước vào năm 1959, không khai thác vùng Nam Cực. Các tàu bè du lịch phải xin phép, đóng tiền rất cao và vì xa lại không có hạ tầng cơ sở để tiếp liệu, thức ăn. Tháng vừa rồi mình đi Mễ Tây cơ, mỗi ngày ghé lại một Hải cảng, có thể đem rác ra, tiếp liệu, thức ăn,… đây là xem như đi 11 ngày luôn, phải sử dụng tàu xé băng, không phải tàu nào cũng vào được vùng này. Muốn viếng thăm đổ bộ phải xin phép trước và đóng tiền. Do đó giá đi viếng vùng này khá đắt tiền. Tàu lớn không được vào phía trong vịnh nên không được đổ bộ lên bờ.

Nghe nói tàu có đến 1,000 mã lực. Cứ tưởng tượng 1,00 con ngựa kéo một lúc

Công ty tặng cái áo khoác ở ngoài, còn cho mượn đôi giày ủng. Bận máy lớp ở trong để tránh lạnh. Phải có lớp quần không thấm nước để khi ca nô chạy bắn nước lên, không thấm quần. Trên bãi tuyết có hai chú chim cụt. Nghe nói có một bà Mỹ bị ngã trên bờ hôm qua, toàn là đá và tuyết nên dễ bị trượt. Nghe nói bà ta ngồi một lúc khá lâu mới bò dậy nổi. Vấn đề là khi có tiền thì đã già, đi đứng khó khăn. Đi chơi phải chống gậy đủ trò. Nói như mẹ mình, người ta có tiền mà không có sức khoẻ đi không được, người không có tiền, có sức khỏe đi cũng không được. Mạ như ri là sướng, đi mô cũng được.

Tàu nhỏ có thể chạy trong vịnh, tránh gió, ít sóng hơn nên có thể đổ bộ lên bờ mà các công ty phải xin phép trước để tránh khỏi trùng với các công ty khác. Cứ tưởng tượng không xin phép và kiểm soát, cả chục ngàn người đổ bộ lên bờ mỗi ngày hay cắm trại, xây khách sạn là ngọng. Thủ tục lên bờ cũng khá gay go. Nếu anh không tham gia buổi tường trình về vụ này thì sẽ không được lên bờ rồi, phải đem đồ đạt ra để họ hút bụi bú xua la mua mới được lên bờ.

Trước khi xuống zodiac thì phải bước qua một chậu lớn nước xa phòng hay gì đó để khử trùng rồi khi về tương tự khử trùng như khi viếng các vườn trồng bơ,…để tránh đem vi trùng lạ vào có thể giết hại các cây.

Chiều hôm nay, tụi này được lên bờ lần đầu tiên. Bận mấy lớp quần áo nên tương đối không lạnh như khi leo Kilimanjaro. Đi chuyến chót khi 3 toán kia trở lại thì trời bắt đầu tuyết, gió mạnh. Đi vòng vòng thấy chim cụt và Hải cẩu. Họ chia ra 4 toán để thay nhau lên bờ. Toán 1 thì toàn dân Tây còn mấy toán kia nói anh ngữ. Đa số là người Mỹ. Có cặp vợ chồng tàu gốc Hương Cảng nhưng 10 năm trước đi dân qua Anh quốc, đóng 2 triệu.

Lên bờ thì trời độ 2 độ C, gió 55 cấy số, trời bổng nhiên tuyết. Chỉ thấy một bầy chim cụt trên đồi nhưng không được lên được. Thêm vào con hải cẩu. Hy vọng sáng mai sẽ thấy nhiều hơn. Mỗi chiều họ đều có họp tường trình về các sinh hoạt trong ngày. Có mấy người ghi tên đi ghe, phải đóng thêm 395 đô. Đồng chí gái kêu sao không đi. Mình nói không biết chèo, gió nó đẩy đi mất tiêu. Đi thuyền ca nô chạy vòng vòng cũng thú và lên bờ. Có nhiều tàu cho ngủ qua đêm trên bờ, phải đóng thêm 500 đô. Lạnh chết cha, phải đem theo cầu tiêu đủ trò,.. thật sự leo Kilimanjaro hay Whitney cũng lạnh ná thở rồi.

Wifi rất yếu. Hôm nào về cali mình sẽ tải các hình ảnh một lúc

Còn tiếp

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 






Gái ta, gái Tây , gái mỹ

 Đi chuyến này, chỉ có hai vợ chồng nên phải ngồi ăn chung với mấy người đi chung tàu. Vấn đề là du khách khắp nơi như pháp, Hoa Kỳ, Thụy sĩ, Mễ Tây cơ nên mình phải nhảy từ tiếng Tây qua tiếng Mễ rồi chạy về tiếng Mỹ khiến mấy người ngồi chung bàn không tin mình là nông dân. Chán Mớ Đời 

Lên tàu gặp mấy cô đầm khiến mình giật mình, nhớ lại thời sinh viên. Mấy cô đầm, gọn gàng, ăn nói nhỏ nhẹ khác với phụ nữ Mỹ, to béo, ăn nói như đàn ông. Cô giám đốc chuyến đi, nói năng nhẹ nhàng, vẫn quản lý được hơn trăm thủy thủy đoàn. Đâu cần phải kêu gọi giải phóng phụ nữ, phụ nam.

Nhớ dạo mới sang Hoa Kỳ, đi xe buýt, mình quen sinh hoạt ở Âu châu nên lặng lẽ đứng dậy, nhường chỗ cho cô gái mới lên. Cô ta thay vì cảm ơn, lên tiếng chửi mình, nào là chauvinistic đủ trò khiến mình trở lại làm nông dân.

Hôm qua đi ăn cưới con mấy người bạn việt, ngồi chung bàn toàn là người Việt. Mình gắp thức ăn cho vợ trong khi mấy bà ngồi chung bàn, gắp thức ăn cho chồng mít. Hóa ra mình là đầy tớ nhân dân cho mụ vợ. Thế lầy nà thế Lào.

Nhìn lại thì Việt Nam sinh ra mình, nuôi nấng, Tây lại dạy mình học từ mẫu giáo lên đến đại học, ngoại trừ 2 năm cuối trung học. Trong khi đó Hoa Kỳ lại cho mình cuộc sống. Tây lấy tiền của bà cụ mình đến 10 năm, đến khi sang Tây thì được Tây trả lại. Nhận được học bổng tư nhân, tháng được 350 quan pháp và chính phủ cho đâu 900 quan pháp lại thêm được người Pháp cho mình cái phòng ô sin của họ không lấy tiền nhà. Bao nhiêu sử sách kêu Tây thực dân chi đó dã man, đều đem đổ xuống sông Seine.

Người Pháp ở Pháp tốt hơn người Việt mình. Mới hôm nào hàng xóm, bổng nhiên mấy ông kẹ vào thành phố, họ trở thành tay sai đắc lực, hô hoán, chỉ báo, tìm cách đuổi gia đình mình đi kinh tế mới để rồi khi mình về Đà Lạt, họ đến nhà nhờ cứu giúp con họ, kẹt tại trại tỵ nạn. Họ làm CM30 nhưng âm thầm cho con đi vượt biển, rồi bị trao trả lại về Việt Nam, kêu bố mẹ anh yêu thích xã hội chủ nghĩa nên yêu cầu chúng tôi trả về.

Gái ta thì mình rất sợ từ khi bắt đầu biết ngắm gái. Hàng xóm hôm qua, tao mày chơi nhảy dây, đánh thẻ nay gặp nhau chả thèm hỏi. Vô học trong lớp thì cũng chả dám nói chuyện. Rồi đi Tây.

Gái Tây hay đầm thì dễ nói chuyện hơn. Chúng tò mò hỏi làm sao lại có da đen. Mình nói Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen. Mày muốn da đen thì phải nghèo, chớ giàu có như mày ra Deauville tắm nắng thì vẫn không đen được. Gái ta thì chê mình đen, còn gái tây thì khen mình đen. Đời quái lạ. Mình giải thích là khi xưa, mẹ tao có bầu, uống thuốc tể của ông thầy tàu tên Huỳnh Ôn, ở đường Phan đình Phùng nên sinh ra tao, da đen xì như cột nhà cháy. Chắc mẹ chúng mày uống toàn sữa bò nên sinh ra trắng như răng bò. Mày muốn đen thì uống cà phê đen, họ nói đắng. Mình nói chịu khó đắng nhưng có nước da đen như phi châu.

Hôm ăn món đồ biển này quá cực đỉnh vừa có cá, có tôm, có mực, sò đủ thứ. Hôm nay trên tàu họ cho ăn cá bắt từ tàu, ngon nức nở. Thịt theo từng sớ như thịt gà xé. Ngon

Muốn làm giấy tờ cư trú với diện sinh viên du học, mình sang trễ năm học nên ghi tên học Alliance Francaise một tháng để có thẻ học sinh, làm permis de séjour. Một hôm trước khi vào lớp, có một con đầm nào, chạy lại kêu je veux faire l’amour avec toi khiến mình như bò đội nón, nhìn nó rồi như hiểu mình, nó kéo tay mình đi lấy métro về nhà nó. Nó ở căn hộ rộng hơn căn phòng ô sin của mình. Thế là mình bị mất đời giai ngày hôm ấy. Có nhiều tây đầm thích của lạ nên hay mò đến nơi có dân ngoại quốc để thả gà ra đá, làm collection về tình ái quốc tế. Chán Mớ Đời 

Sau này sang Ý Đại Lợi, Tây Ban Nha, Thụy sĩ, Anh quốc gặp đủ loại gái Tây khiến mình không biết trời trăng. Nhớ Dì Liên, bán hàng cạnh bà cụ, kêu vậy là má mày mất đứa con khi mình đến chào đi tây. Đi tây lấy vợ đầm. Có dạo tưởng lấy vợ đầm rồi chớ. Mình chỉ quen đầm, không quen được một cô mít. À có quen một gia đình người Việt tại Paris, lâu lâu mình ghé lại nhà ăn cơm nhưng cô con gái không đẹp. Nói cho ngay, gái việt mình chỉ so sánh với đối tượng một thời nên khó tìm ở ngoại quốc tương tự. Dạo đó mê đầm nên không thấy con gái việt hấp dẫn thêm học kiến trúc thì chả có người Việt học ở trường. Có hai tên mít nhưng theo Hà Nội, Việt kiều yêu nước gì đó nên không nói chuyện.

Sau khi tốt nghiệp, có cô bạn Mỹ, được bà nội bảo trợ một năm sang Paris ở, như đa số con nhà giàu, thay vì vào đại học ngay, họ bỏ 1 năm đi đông đi tây trước khi vào học lại. Cô ta thân gái dậm trường, ngại đi chơi một mình nên rủ mình lang bạt kỳ hồ với cô ta. Cả hai bò sang Nam Tư, Hy Lạp đến Ý Đại Lợi, rồi bò sang Thuỵ Sĩ. Tại đây mình tình cờ gặp lại anh bạn, quen thời ở Torino, Ý Đại Lợi. Anh ta kêu trường đại học bách khoa Lausanne đang tuyển phụ tá giáo sư như anh ta nên mình bò vào nói chuyện thì được nhận. Thế là về Paris, mình khăn gói qua Thuỵ Sĩ. Tại đây lại quen tụi Anh quốc, sau này họ rủ mình lết qua Anh quốc làm việc. Ở Thuỵ Sĩ mình quen hai cô gái đức rất xinh, tên Klaudia và Ute. Chỉ tiếc là khi nghe mấy cô nói tiếng đức nghe chát tai quá. Chán Mớ Đời 

Ở Luân Đôn, buồn đời vì mưa cả ngày, cô bạn Mỹ, quen khi xưa ở Paris, nay ra trường kiến trúc, rủ sang Mỹ kiếm việc. Hè mình đi viếng xứ này để xem tư bản dãy chết như thế nào. Chương trình là viếng New York, Hoa Thịnh đốn, Chicago, Los Angeles, San Diego, San Francisco, Chicago, Saint Louis và Boston, luôn tiện bay qua Gia-nã-đại thăm tên bạn học xưa, du học tại xứ này.

Đùng một cái mình ghé Boston, có anh bạn học cũ giới thiệu một cô học nha khoa khiến mình bị tiếng sét ái tình ngay lúc đó. Hóa ra gái việt cũng xinh. Thế là khởi đầu chuyện tình British telecom, đi làm trả tiền điện thoại. Dạo ấy chưa có Internet nên tốn tiền. Làm bao nhiêu trả tiền điện thoại viễn liên quốc tế. Năm sau lấy hè, mình bay qua Hoa Kỳ tìm việc. Có duyên thì tìm được việc, còn không thì adieu sois heureuse. 48 tiếng sau khi đến Nữu ước, mình được 2 công ty nhận. Mình hỏi họ chừng nào muốn mình bắt đầu làm việc. Họ kêu ngày mai thế là gửi chìa khóa về Luân Đôn, nhờ bạn, dọn nhà, áo quần, truyền hình đem cho chùa hết. Họ thuê luật sư lo giấy tờ cư trú, thẻ xanh. Vui mừng gọi báo tin cô nàng thì tối đó bố cô nàng gọi điện, kêu mình không xứng đáng xách dép cho con ông ta. Chỉ có bác sĩ mới được đăng ký. Phi lương y bất thành phu phụ. Nhớ lại hôm đưa cô nàng ra phi trường, cô nàng kêu kiếm chỗ nào vắng vắng, mi anh một cái, không ngờ đã hát adieu Jolie Candy, c’est à Heathrow. Chán Mớ Đời 

Rồi từ từ mình cũng làm quen với mấy cô việt khác nhưng rủ nhau đi chơi là về chia tay. Cô nào cũng thố lộ là đã làm đám hỏi với ai đó, nhưng thấy nông dân Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen. Họ tìm những tâm hồn trong trắng, muốn trả nhẫn lại cho hôn phu nên mình trốn. Thấy đàn bà việt khá rắc rối. Đã đính hôn với ai rồi lại còn dụ dỗ mình nữa. Hẹn kiếp sau. Adieu sois heureuse! Chán Mớ Đời 

Cuối cùng thì gặp đồng chí gái, bạn bè đẩy vào thế là lên đúng quy trình, trai trên 35 tuổi phải lấy vợ.

Đi chơi ở Nam Cực trên tàu pháp mà mụ vợ cứ la khi đọc thực đơn bằng tiếng pháp, sao chúng không viết tiếng Mỹ. Viết tiếng Tây thì ai hiểu. Chán Mớ Đời 

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Trải nghiệm du lịch với tiền tươi

Đi chuyến này, như những lần khác phải đổi máy bay đủ trò nên mình tìm cách lên chương trình nhẹ gánh hơn vì sợ mệt rồi hết sức lên tàu đi Nam Cực. Đồng chí gái kêu năm vừa rồi mình đi nhiều quá. Peru, Tanzania, Ai Cập, Dubai, Thổ Nhĩ Kỳ, Jordan, Mễ tây cơ rồi Mammoth Lakes.

Chuyến đi Tanzania để leo núi Kilimanjaro thì thấy oải nhất vì đổi giờ bay với những thời gian không chuẩn, như lên máy bay 2, 3 giờ sáng. Đi chuyến này đến 6 giờ sáng nên mình xem khách sạn tuỳ theo tình hình của đồng chí gái.

Đến Chí Lợi mình chỉ lấy khách sạn 3 sao, nghĩ đồng chí gái sẽ mệt vì đến phi trường vào 7 giờ sáng. Cô nàng có vấn đề ngủ ngáy. Trên máy bay mình ngủ trong khi cô nàng xem phim, hết phim này đến phim kia. 


Nghĩ vợ sẽ lăn ra ngủ bù nên chả cần khách sạn sang. Đến nơi họ chưa cho lấy phòng, cho để hành lý nên buồn đời lấy Uber ra biển chơi. Khi lấy phòng thì chả thấy người gác cửa đem lên phòng. Đỡ tiền boa. Chẳng bù lại đi Ai Cập thì chưa hỏi đã có người đem Vali đi te te. 


Đến Buenos Aires thì lấy khách sạn sang vì ở lâu thêm công ty hàng Hải đã giữ phòng tại khách sạn Tây Sofitel. Nghe nói là một trong khách sạn chiến đấu nhất của thủ đô xứ này. Khá đắt nên chọn khách sạn Melia. Có đi ngang 4 Seasons, thấy có nguyên một mansion phía sau khách sạn để cho ai mướn cho cả gia đình.

Đồng chí gái kêu bà ca sĩ này bơm ngực. Có vợ với cặp dưa hấu này hì chắc chết sớm. Kinh


Nói cho ngay ăn sáng ở khách sạn 3 sao ngon và nhiều món hơn khách sạn 5 sao. Lại có champagne. Khác nhau ở cách trình bầy. Mình nhớ bà cụ kêu sao không làm một ly champagne hè nên rót đem cho vợ nhâm nhi một chút. Khách sạn 5 sao thì prosciutto ngon và có người đánh dương cầm khi ăn sáng. Được một lúc thì Chán Mớ Đời.


Chuyến đi này đã giúp mình trải nghiệm về chi tiêu và tài chánh khác thường. Thường mình sử dụng thẻ tín dụng để dễ làm sổ sách. Chỉ cần tải về phần mềm Quickbook. Đi viếng xứ này với hai loại hối đoái song hành nên phải đổi tiền Mỹ kim ra tiền pesos để chi tiêu. Rẻ hơn gấp đôi. 


Khi xưa, ở Âu châu đi ngoại quốc thì phải mua ngân phiếu của American Express để lỡ bị mất thì không sợ mất. Dạo mình qua Hoa Kỳ chơi lần đầu tiên cũng mua ngân phiếu của Express mà họ gọi travelers checks. Nay có thể rút tiền địa phương tại các máy rút tiền nhưng phải trả thêm tiền hối đoái. Chỉ đem thẻ theo để phòng hờ trong trường hợp cần thiết

Nghệ thuật của nhân dân. Dư Sơn nên họ Sơn mấy cục đá và cầu thang
Sau này, sử dụng thẻ tín dụng được phổ thông nên cũng dễ, không phải mua đổi tiền ngoại tệ. Sử dụng thẻ tín dụng chỉ tội một điểm là phải trả tiền phí hối đoái. Từ khi mình dùng thẻ ink Visa và American Express Platinum thì không lo vụ này nữa. 
Hồi chiều con gái nhắn tin, nói nó đi Jordan, phải dùng thẻ tín dụng của công ty mình vì không muốn trả tiền hối đoái. Xin mình xem như quà giáng sinh cho nó. Chán Mớ Đời 

Được cái là có thẻ này thì đi máy bay, có thể vào phòng đợi của Priority Pass. Ăn ké và uống nước không trả tiền. Có chỗ ngủ hay cắm điện thoại. Ở Santiago mình thấy có phòng tắm cho hành khách đợi chuyến bay kế tiếp.


Đi Argentina thì mình như đi thụt lùi mấy thập kỷ. Thật ra về Việt Nam trước đây, cứ thấy phải đổi tiền từng cọc đếm tiền mệt thở. Lần trước mình về thấy họ cho sử dụng thẻ tín dụng. Có nhiều nước ngày nay không cho dân chúng sử dụng tiền tươi nhằm tránh trốn thuế và có thể kiểm soát dân tình. Điển hình xứ Thụy Điển ngày nay. Tại đây dân tình đóng thuế rất nặng nên tìm cách giảm thuế.


Điển hình là thủ tướng Trudeau con, khi xưa đi biểu tình đủ trò đến khi ông ta lên làm thủ tướng. Tài xế xe vận tải biểu tình mấy tuần lễ. Ông ta ra lệnh khóa các trương mục ngân hàng của mấy người biểu tình.  Trong vòng 48 tiếng đồng hồ, mấy ông tài xế này bỏ cuộc vì phải lấy tiền trả tiền ăn và nhà cửa. Đó là nguy hiểm trong tương lai, chính phủ bắt sử dụng thẻ tín dụng để kiểm soát người dân.


Hiện nay mình đi đâu, xài mua sắm đều bị ngân hàng theo dõi để bán tin tức mình cho bọn con buôn. Đồng chí gái mua hàng trên mạng, sử dụng tài khoản của mình là 5 phút sau mình biết vợ đã mua cái gì trên mạng. Khi mình lên mạng là thấy chúng đánh mình phủ đầu với quảng cáo về hàng vợ mới mua. 

Mình thấy ở đây họ sử dụng Internet nhiều và điện thoại thông minh. Mua vé xe buýt, xe lửa gì đều mở điện thoại ra quét QR rồi mua cũng như vào tiệm ăn, cũng quét QR. bác nào biết hệ thống QR là của công ty nào để em mua cổ phiếu của họ vì được sử dụng khắp thế giới đến khi họ tìm ra cách khác. Cảm ơn trước. 


Đi ngoài đường gặp mấy người đổi tiền lậu mà tiếng lóng gọi Arbolito, khiến mình nhớ đến một chị hàng xóm khi xưa. Lần đầu tiên về Đà Lạt thấy chị ta ngồi nơi khu Hoà Bình, kêu mình mới nhận ra. Hỏi thăm chị cho biết là đổi đô La và bán vàng chui. Chị hỏi có đô La đổi cho chị kiếm tiền nuôi con. Thấy thương. Nghe nói chị ta đã qua đời. Hôm trước cô hàng xóm em có nhắn tin. Trước kia mỗi lần về mình ghé nhà thăm mẹ của chị nhưng nay qua đời nên hết ghé lại. Cô em út nhìn mình như bò đội nón, lắc đầu không biết tương tự như một số hàng xóm khi mình đi Tây còn bé tí ti. Ai thua mình độ 2,3 tuổi thì còn nhớ. 


Sau này về, mẹ mình hay cô em gái đổi dùm nên không gặp lại chị hàng xóm xưa.

Cầu phụ nữ tại Buenos Aires 


Còn tiếp


Nguyễn Hoàng Sơn 









Ngày cuối ở Buenos Aires

 Sáng nay đồng chí gái dậy sớm, ăn sáng xong thì xếp vali lại vì phải chuyển khách sạn, cũng trên một con đường. Công ty hàng hải dành cho những du khách đi chung chuyến 1 phòng khách sạn Sofitel. Lúc đầu, mình tính đặt phòng tại đây nhưng thấy $360/ đêm thêm 21% VAT nên sợ. Lấy khách sạn Melia, cạnh đó trên cùng con đường. Nếu biết vụ đổi đô la theo hối đoái xanh thì giá phân nữa thì chắc mình đã đặt ở đây.

Vào khách sạn Melia mới khám phá ra là nhà của bà tổng thống Isabel Evita Peron, ở trước khi làm tổng thống. Thấy tấm ảnh to đùng ở lễ tân. Không ngờ mướn khách sạn rẻ lại đúng cư gia của bà tổng thống nổi tiếng này. Hy vọng bà ta không hiện về vì mình không thích đường lối cai trị của bà ta.

Xếp vali xong thì để lại một vali nhỏ, đựng quần áo mùa hè của đồng chí gái cho khách sạn. Hai vợ chồng cuốc bộ đến phòng thử nghiệm covid PCR. Lên tàu phải có xác nhận 24 tiếng test covid này. Tốn 30 đô cho mỗi người. Chán Mớ Đời họ hẹn 24 tiếng sẽ email kết quả. Lúc xuống phi trường, đồng chí gái bị nhân viên hải quan, kêu vào test PCR nhưng quá 96 tiếng tính đến ngày lên tàu nên phải làm lại. Nếu không mình đã kêu họ làm luôn cho mình tại phi trường đỡ lội bộ, đủ trò lại tốn tiền. Nếu trả bằng thẻ tín dụng là nhân gấp đôi.

Có anh chàng lấy dây kẽm làm áo, cà vạt bay để du khách chụp hình kiếm tiền trên con phố đi bộ dài mấy cây số. Gặp dân đòi đổi tiền đôla đầy đường. Có cảnh sát canh gác, sợ du khách bị lộn xộn.

Sau đó, đến Sofitel để check-in. Xớn xác, mình dắt đồng chí gái vào Hyatt hotel. Hỏi lễ tân thì họ tìm không ra tên mình. Hỏi lại có phải Sofitel, họ kêu không. Đây là Hyatt. Chán Mớ Đời bị đồng chí gái dũa cho một trận xớn xác. Cuối cùng thì cũng đi qua Sofitel, cách đó 50 mét. Vào đây là đã thấy bàn của công ty Ponant. Đưa tên là có hết, chìa khoá phòng, hỏi uống cà phê gì không. Lấy phòng thì rộng hơn ở Melia. Có bồn tắm đủ trò. Tính mướn đây luôn khi trở về từ NAm Cực nhưng nghĩ lại 4 giờ sáng phải ra phi trường để bay về Mỹ nên thôi. Cứ giữ phòng ở Melia. Uống nước no nê xong, hai vợ chồng ra chiếc cầu phụ nữ. Thử dịch theo Việt Nam; Nữ Kiều hay Phụ Kiều. Chán Mớ Đời.

Hôm qua xe buýt chạy ngang, mình thấy chiếc cầu này, muốn xuống nhưng oải quá, đành đợi hôm nay. Dạo này hè nên trời nóng. Được cái là không ẩm.

Chiếc cầu này được kiến trúc sư danh tiếng của Tây Ban Nha, Santiago Calavatras thiết kế. Ông này chuyên vẽ cầu rất nổi tiếng trên thế giới. Nghe giải thích là ông ta vẽ cặp đôi đang nhảy tango bú xua la mua. Rất nhẹ nhàng và đẹp. Khu vực này khi xưa là các kho hàng của bến tàu. Tàu đậu bến rồi chất hàng hoá vào kho. Sau này, họ xây bến tàu to rộng hơn thì khu này te tua, dân nghèo ở như khu La Boca gần đó.

Nói chung kiến trúc ở thành phố này rất đẹp. Mới cũng như cũ. Có các phố với kiến trúc như Paris, còn hiện đại thì cao tầng xây có Mỹ thuật. Hay nhất là họ có cây xanh, nên thấy thành phố không bị tù túng.

Nay họ xây cất lại, trở thành khu sang trọng nhất, đắt giá nhất của thủ đô. Đồng chí gái kêu đi viếng chỗ anh muốn coi rồi, giờ đến chỗ tui muốn chụp hình. Cô nàng đưa hình ra thấy họ vẽ trên đường. Mình đem tấm ảnh lại cho cảnh sát xem, để họ chỉ đường vì đại lộ số 9 tháng 7 rất dài. Đại lộ này được xem là rộng nhất thế giới, to hơn Champs Elysees của Tây. Cây cối được trồng đầy nơi suốt đại lộ. Cảnh sát nhìn hình cũng ngọng, kêu chưa bao giờ thấy ở đây. Mình tò mò hỏi vợ xem ở đâu, vì hôm qua hai vợ chồng lội 12 dặm ở trên đại lộ này trên đường về khách sạn mà không thấy. Hóa ra cô nàng xem trang quảng cáo các đại lộ lớn nhất thế giới, nhìn lại thì khám phá ra ở New yOrk. Mình nói đây đến New York, rất xa cưng, đợi khi nào rảnh mình làm một chuyến thăm con gái rồi đi xem luôn. Chán Mớ Đời 

Cô nàng thất vọng nên mình kêu đi đến shopping mall nổi tiếng ở đây. Kêu Uber, chở đến. Số nghèo và nông dân nên đi chỉ thấy khu thượng mại vớ vẩn nên hai vợ chồng đi dọc con đường phố đi bộ này khá xa. Lúc đó mới thấy mấy người Ảrbolito, đứng đường kêu đổi tiền. Đầy đường nhưng ớn. Mấy tên này có thể lừa mình, đổi tiền giả hay khệnh cho một trận, vớt tiền và giấy tờ. Cuối cùng đồng chí gái thích một cái áo nên đổi tiền luôn ở quầy hàng giá 350 pesos ăn 1 đô. Lý do là sáng nay, trả tiền khách sạn bằng tiền pesos, gần hết thêm đóng tiền test covid. Mình phải mua bảo hiểm, lỡ bị dính cái này là họ còn đền lại cho mình. Đâu có cho lên tàu.

Kiến trúc cổ điển chắc xây lâu rồi. Đi như ăn cướp nên mình không có thì giờ đọc lịch sử về mấy trung tâm này nhưng rất đẹp.
Đứng đợi Uber nên tạo dáng

Đi ngược về con đường thì mới khám phá ra cửa ra vào của Gallerias Pacifico. Mình xem hình thấy đẹp mà sao đến nơi đi bên phải nên không thấy. Chỗ vào thấy đẹp về kiến trúc. Chỉ có điều là họ không có máy điều hoà không khí nên nóng, bò ra lại. Mình rất ngạc nhiên vì đồng chí gái muốn về. Chắc đi cả mấy tiếng, mỏi giò. Mấy ngày nay, hai vợ chồng đi trung bình 12 dặm một ngày nên chân tay hơi oải.

Ngày này không ăn trưa vì 7:30 là có cơm tối với mấy người đi chung tàu cho chuyến đi Nam Cực. Ăn đồ tây, chắc là buffet. Về phòng, tắm rữa rồi đi ăn tối. Sáng mai dậy sớm vì 4-5 giờ sáng phải ăn điểm tâm xong thì lên xe buýt ra phi trường. Sau đó bay xuống Ushuaia để lên tàu ra khơi vào buổi chiều.

Trước cửa tiệm, họ đề hối đoái xanh nên vào mua sắm hay đổi tiền, chắc ăn hơn. Mình hỏi mấy người arbolito, người đổi tiền tiếng lóng thì họ kêu 342, 345 ăn 1 đô, nhưng tiệm này đề thẳng 350. Khỏi phải trả giá và tin hơn.

Thế là hết lo sợ lạc khách sạn, lộn tàu, không có máy bay đi Ushuaia. Nay chỉ vái là không bị dính covid là lên tàu ra khơi. Chỉ biết là đến eo biển Drake, nơi giao thoa của hai đại dương, Thái BÌnh và Đại Tây dương là mệt. Chết cha. Đồng chí gái bỏ cái vali của mình ở lại, trong đó có chai dầu xanh. Chắc ói rồi.

Mai đi sớm, lên tàu chắc sẽ không có internet dù nghe nói có wifi nên chỉ ghi lại trên tàu rồi khi về lại Cali sẽ tải lên sau. Chúc các bác được nhiều sức khoẻ và một năm mới được nhiều sức khoẻ. (Còn tiếp)

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Giờ chót thì nhận kết quả covid. Không có gì. Ăn cơm với mấy người đi chung tàu. Đồ tráng miệng ngon cực đỉnh. Chắc đi về là mập. Ngồi chung bàn có ông Thụy sĩ nhưng ở bên Mỹ, kêu không muốn đi mấy tàu kia vì bị Mỹ hoá do du khách Mỹ đi nhiều nên chọn tàu của Tây đi để tìm lại chút gì để nhớ của Âu châu. Vấn đề là đất hơn tàu Mỹ hay Âu châu.

Nguyễn Hoàng Sơn 


 





Bài tango cuối cùng tại Buenos Aires

 Sáng nay, phải đánh thức đồng chí gái dậy vào lúc 9 giờ sáng. Ăn sáng xong lại lên đường. Điểm dừng thứ nhất là quảng trường tháng năm, Plaza de Mayo đánh dấu tháng 5 cho cuộc cách mạng dành độc lập. Dạo ấy, ông Napoleon đánh chiếm xứ Tây Ban Nha nên sẵn dịp dân ở A Căn Đình, đúng hơn là các lãnh thổ, thuộc địa của Tây Ban Nha tại Nam Mỹ đứng dậy lật đổ ông sứ thần của vua Tây Ban Nha, tự xưng độc lập như Mễ Tây Cơ hay Hoa Kỳ,… họ chán phải đóng thuế cho mấy ông vua ở trời tây.

Tango đủ nơi trong Cabaret

Nhớ dạo mình còn sinh viên, có xem cuốn phim tài liệu về mấy bà mẹ mỗi cuối tuần ra quảng trường này, dương biển ngữ, hỏi con tôi đâu. Khi đám hội đồng tướng lãnh, lật đổ vị tổng thống được dân bầu lên. Họ kêu sinh viên là bọn mát xít nên bắt nhốt hết, rồi một số bị bắn giết, tra tấn,… nghe nói trên 30 ngàn mất tích, đến nay thân nhân, không biết tin tức.  Gần đây có một phim kể về ông quan toà xử án mấy tướng ra lệnh thủ tiêu. Nghe nói đoạt giải Oscar.

Họ đứng trên cái bar để nhảy tango, có cặp có đôi. 4 cặp nam nữ

Chụp hình kỷ niệm xong thì lấy xe buýt du lịch, chạy vòng vòng thủ đô. Giá 30 đô/ người thay vì 60 nếu trả bằng thẻ tín dụng. Khá hay! Từ những khu nghèo như La Boca có đội tuyển Boca Junior nổi tiếng, đào tạo những cầu thủ danh tiếng như Maradona,… thấy dân tình đi xem đá banh, đông như người bản xứ. Mua áo quần, cầm cờ xí đủ loại.

Xe chạy qua bến tàu cũ được họ thiết kế lại thành khu sang trọng như Wharf ở Luân Đôn. Nhà cửa đẹp, kiến trúc khá bắt mắt. Hình như thấy chiếc cầu do một kiến trúc sư Tây Ban Nha thiết kế. Mai rảnh mình chạy lại xem. Xe chạy nhiều nơi chính của thủ đô, sau đó hai vợ chồng nhảy xuống xe đi bộ vòng vòng rồi kiếm tiệm ăn vì đã 3 giờ chiều. Ăn xong lết bộ về khách sạn vào lúc 8 giờ tối. Tắm rữa xong thì thay áo quần, đợi tài xế đến rước đi xem Tango show. Một loại giải trí mà du khách đến xứ này, không bỏ qua. Mình thấy khuya nhưng đồng chí gái muốn đi nên phải đặt vé.

Đang ngồi, đèn tối bổng nhiên nghe tiếng hát phía sau lưng quay lại thì thấy cặp dưa hấu dừng sựng trước mắt. Đồng chí gái kêu bà này bơm ngực. Mấy bác nghĩ sao chớ em bị ám ảnh rồi. Chán Mớ Đời 

Chương trình có hai phần, ăn tối và xem show. Mình nói không cần ăn tối vì thường những bữa ăn tối như vậy, không ngon và đắt tiền. Mình xem trên mạng thấy giá mỗi show như vậy trung bình là $290/ người khiến mình xót tim nhưng đồng chí gái muốn thì phải chìu. Mình hỏi tên đổi tiền thì hắn lấy chỗ cho mình giá 41,500 AR. Tính ra giá chính thức là 245 đô, còn trả tiền tươi đổi là phân nữa, độ 125 đô/ người.

Đúng giờ tài xế đến đón với xế xịn Mercedes, bận đồ vét xôm trò, mở cửa cho đồng chí gái. Mình bận đồ bần cố nông, lại được tài xế bận đồ xịn, ngã nón chào đủ thứ. Đến nơi, là khách sạn to đùng, thảm đỏ đủ trò đi vào thấy đẹp sang quá cở đối với nông dân như mình. Đến nơi, nói tên, họ đưa vào chỗ ngồi. Thấy đa số đến ăn cơm tối trước. Đang đến phần tráng miệng. 

Ngồi xuống, họ đem rượu tới mời nhưng từ chối, đồng chí gái kêu trà, mình thì chỉ uống nước. Họ đem ra hai chai nước, uống chưa hết đã thấy họ đem ra thêm. Trước khi mở màn, họ đem biên lai đến để thiên hạ trả tiền. Không quen nên phải móc một cọc tiền ra rồi đếm tới đếm lui đến 90,000 AR thành một cọc tiền dày.

Không khí như một cabaret, chứa độ 100 người. Ban nhạc gồm 5 người, 1 dương cầm, 2 accordion, 1 contrabass và một vĩ cầm. Nhạc bắt đầu thì từ từ sân khấu hiện ra 4 cặp nhảy tango ào ào rồi thay đổi với hát. Có 2 ca sĩ chính, 1 nam 1 nữ. Bà ca sĩ, đi phía sau lưng mình hồi nào, bổng nhiên réo lên khiến mình quay lại. Nhìn lên chỗ sân khấu mấy nhạc sĩ thì chỉ thấy 2 trái dưa hấu của bà ta vì bận áo lộ hàng, chân dài tới đầu mình. Kinh

Đồng chí gái kêu bà này bơm ngực. Nói chung mình chả nghe bà ta hát, chỉ ngưỡng mộ cặp dưa hấu to đùng của bà. Các vũ công nhảy múa trên bàn của cái bar, trên sân khấu đủ trò. Họ hát nhạc xứ họ theo điệu Tango nên chả biết. Chỉ có một bài là nhận ra La Cumparsita. Xong om

Đồng chí gái kêu đi nhà vệ sinh, mình đứng dậy khiến đồng chí gái ngơ ngác. Mình nói đi với tây thì phải lịch sự khi vợ đứng dậy còn thường thì làm nông dân. Mụ vợ kêu khỏi cần. Chán Mớ Đời 

Có nhiều người Mỹ bỏ ra về sớm, cạnh bàn mình có một cặp trẻ Ý Đại Lợi, ra về sớm. Chắc tại tên bồ ngắm mấy quả dưa hấu của bà ca sĩ độ 50 tuổi. Cứ nghe nhạc tango từ đầu đến cuối nên hơi bị Chán Mớ Đời. Xong chương trình, thiên hạ vỗ tay như du khách. Hai vợ chồng ra về, đi tiểu lần chót như bản cuối tango.

Tango là một vũ điệu nghe nói ảnh hưởng từ các người nô lệ đến từ phi châu, rồi thêm mấy người di dân, xa quê hương từ Ý Đại Lợi, Đức quốc,… dưới thời cai trị của chế độ quân phiệt thì bị cấm. Lý do nam nữ ôm nhau quá gần. Phải công nhận ôm gái nhảy kiểu mấy vũ công thì chắc chưa hết bài hát, là đã đè xuống rồi, thấy mấy bà đưa chân, đá móc, kẹp vào thân thể đàn ông thì ai mà chịu được. Chỉ có mấy ông đồng tính thì chắc không cảm giác gì.

Thấy họ vẽ trên tường ngoài đường về đồng tính nữ. Chán Mớ Đời 

Nói đến đồng tính, hôm kia đi bộ, thấy phía trước có một bà thân hình thon thả, đến khi bà ta quay lại, thấy một ông để râu khiến mụ vợ hét lên kinh hoàng. Đi ngoài đường thấy nhiều cặp đồng tính, dẫn chó đi ỉa,… khá đông. Ở Quận Cam, đi xe không nên ít thấy. Đây đi bộ nên gặp nhiều. Hôm qua hai vợ chồng đi bộ đến 12 dặm. Đồng chí gái đi theo được dù khôgn mang giày, chỉ đi dép. Phụ nữ họ muốn đẹp để chụp hình.

Ra cửa, đã có bác tài xế đợi. Về tới khách sạn, boa nặng cho bác vui vẻ, đợi hai vợ chồng từ 9:15 đến 12:15. Lên giường ngủ tới sáng. Mệt, đi bộ cả ngày trên 11 dặm, lại thức khuya quá 12 giờ đêm. Đồng chí gái nhắn tin đủ trò với bạn. Giờ mình dậy sớm, mụ vợ còn ngáy. 

Trả tiền bằng một cọc tiền. Kinh

Tối nay phải dọn qua khách sạn Sofitel ngủ với nhóm đi chung tàu. Sáng mai họ đưa ra phi trường, xuống Ushuaia để lên tàu ra khơi. Đi Nam Cực. Sau chuyến hải trình, mình phải bay về B.A., ngụ lại một đêm vì máy bay đến trễ so với chuyến bay về lại cali. Sẽ về ngày 30, kịp cúng ông bà. Con cháu đi chơi quá độ.

Hôm nay, đợi ăn sáng xong thì gửi hành lý cho khách sạn, đi chơi một tí, trưa ghé Sofitel lấy phòng. Sau đó về khách sạn lấy hành lý rồi tính sau. (Còn tiếp)

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 






Hãy khóc cho Argentina

 Rời Chí Lợi, hai vợ chồng bay sang Á Căn Đình. Khi đến phi trường quốc tế của A Căn Đình thì mình nhớ đến bài hát của show Evita mà mình xem ở Luân Đôn “don’t cry for me Argentina”. Phi trường hàng xóm Chí Lợi đẹp sang, mới, hiện đại thì phi trường của xứ đoạt giải vô địch túc cầu thế giới vừa qua te tua. Máy bay từ CHí Lợi thì mọi người đi vào máy bay bằng cầu thang vệ tinh còn đây thì đi xuống cầu thang từ phi cơ rồi leo lên xe buýt thời Bảo Đại, ghế nệm cũ mèm, bị lũng lỗ, mất nệm mousse hết.

Sau khi qua hải quan, lấy hành lý thì nhắn tin tên đón vợ chồng mình từ phi trường. Khách sạn đòi $45/ người, tên này chỉ lấy có $30 cho hai vợ chồng. Hắn cho biết là ra không được nhưng sẽ gửi đệ tử ra nhưng đợi hoài không được nên mình kêu Uber. Từ Cali mình không thấy có Uber từ phi trường nhưng từ phi trường thì thấy hiện ra. Uber lấy có 10 đô. Khỏe re.

Phố xá ở Buenos Aires tương tự Paris và Budapest, khiến mình nhớ đến thời sinh viên ở phòng ô sin trên tầng chót. Nóng và lạnh kinh hoàng

Mình hỏi khách sạn thì họ cho biết bên cạnh có chỗ đổi tiền nhưng mình đã hứa là sẽ đổi tiền với tên đón mình và đã xếp người chở mình đến xem show tango tối mai nên kêu hắn xong việc thì ghé lại khách sạn để đổi tiền. Hối đoái chính thức của chính phủ là 1 đô ăn 170 pesos nhưng hối đoái chợ đen mà họ gọi là Blue rate, hối đoái xanh thì ăn gấp đôi hay 340 pesos. Mình phải đổi nhiều để trả tiền khách sạn. Khách sạn độ $300/ đêm nay còn có $150/ đêm. Có lẻ ai ở Mỹ nên đi chơi ở xứ này. Chỉ cần đổi đô la theo hối đoái xanh là rẻ phân nữa. Kinh

Để mai mình hỏi mua nhà xem sao. Nếu 1 căn hộ là 100,000 đô, mình chỉ mua với $50,000. 10 năm nữa tình hình sáng sủa lại thì giá đô la và tiền pesos không còn nạn chợ đen chợ xanh là bán, đem tiền về Hoa Kỳ. 

Tên này cũng gốc Venezuela, kêu tao quen xứ tao rồi nên đến xứ này làm ăn là hội nhập nhanh với nền kinh tế hàng hai. Mình chui vào xe hắn, đưa hắn tiền đô, hắn đưa tiền pesos. Hắn moi ra hai tờ 100 cũ, kêu loại này mất giá 35%. Mình kêu để lên phòng, lấy tiền đổi cho hắn. Kêu vợ thay áo quần, hắn chở đến một quán ăn ngon. Mình cũng liều, dám đổi đô la với tên Arbolito, tiếng lóng chỉ những người buôn bán lậu đô la. Ra phố, xuống mấy cái hầm, nơi thiên hạ đổi tiền. Nói cho ngay, ngày nay trên mạng, làm ăn ai nấy đều có thông tin của nhau. Dân làm ăn đàng hoàng không chơi bậy, lường gạt vì thiên hạ sẽ biết. Mình biết tên này qua một tên bạn giới thiệu, đã dùng hắn khi đi A Căn Đình.

Mụ vợ đi ăn, hỏi giá đổi tiền là bao nhiêu mình phải giải thích cho mụ vợ. Đại khái là lạm phát nên dân tình phải mua vàng hay đô la để thủ do đó đồng Mỹ kim lên như diều. Đi xứ nào cũng thấy rẻ. Ở Thổ Nhĩ Kỳ, đưa thẻ tín dụng American Express ra là mặt phục vụ viên xanh như đít nhái, hỏi có tiền đô không thì cười, bán rẻ hơn. Nhưng giá chợ xanh gấp đôi giá chính phủ thì mình thua non. Vấn nạn này xảy ra từ lâu, mấy chục năm nay thậm chí cả 100 năm qua, từ thời hai vợ chồng đại tá Peron lãnh đạo xứ này, thay đổi thể chế chính trị một cách nhanh chóng. Nạn nhân của nô lệ văn hoá tây phương. Ông Peron từng làm tuỳ viên quân sự tại Pháp hay Tây Ban Nha nên bị dính bệnh làm cách mạng, giúp nông dân nghèo có ruộng đất.

Thịt bò mềm, ăn nức nở
Mình thích nhất hai món này, miễn phí, ớt ngâm dầu olive và chichimurri ăn với thịt vừa cay cay vừa bùi  bùi

Lạm phát lên như diều. Nông dân chỉ biết trồng trọt còn buôn bán marketing thì i tờ nên nợ chồng chất đủ trò. Xứ này là xứ canh nông, xuất cảng nông phẩm nhưng lại phải mua dầu hoả đang lên như diều. Dân xứ này mê tiền đô la xanh còn hơn mê gái, mê trai. Nghe họ kể là khởi đầu từ thời chế độ quân phiệt. Kiểu Việt Nam Cộng Hoà khi xưa, lạm phát, ai nấy cũng mua vàng và đô la để dành.

Mình nhớ mẹ mình mua một tạ gạo 2,000 đồng thì tuần sau đã thấy lên 4,000. Thời đó thiên hạ cũng chết chới với với lạm phát khiến dân tình bất mãn với chế độ. Thêm nằm vùng quậy phá. Điên.

Nói chuyện với dân tại đây, họ nói đô la mà lên thì càng khổ nhưng mà họ quen rồi vì bắt đầu từ năm 1939 đến nay, gần 1 thế kỷ.

Nói chuyện với dân địa phương, họ kể từ cuộc khủng hoảng kinh tế  năm 2001, tiền Mỹ kim trở nên đồng tiền chống lạm phát của xứ. Chính phủ cho phép người dân mua bán tiền Mỹ kim và khởi đầu cuộc đổi tiền được gọi là el blue đến năm 2012 thì cấm luôn và cuộc hối đoái xanh bắt đầu từ đó. Hình như hiện nay chỉ cho phép mua đổi 200 đô mỗi tuần. Anh đổi theo giá chính phủ 200 đô, anh quay qua bán lại lời được 200 đô, 1 tháng 4 tuần xem như bỏ túi được 800 Mỹ kim.

 Về hưu sang đây, chơi màn này với sổ thông hành Mỹ, có thể đổi nhiều hơn. Hai vợ chồng lãnh tiền an sinh xã hội độ $3,000, đổi ra thành $6,000. Sống đế vương ở đây. Mụ vợ không chịu. Chán Mớ Đời 

 Mấy ông nên về xứ này ở thay vì về Việt Nam. Mấy em ở đây là thước tất đầy đủ chân dài tới mũi.

Năm 2014, 1 Mỹ kim ăn 15.72 argentine peso ARS trong khi giá chính thức là 8.50. Hôm nay, mình đổi giá DB (dollar Blue) là 340 ARS so với giá chính thức là 170. Kinh

Nghe nói mỗi ngày có trên 20 triệu Mỹ kim được đổi theo hối xuất đôla xanh, nhân cho 365 ngày, là 7,400 triệu hay 7 tỷ Mỹ kim mỗi năm.

Khi nợ chồng chất thì khó mượn thêm tiền nên xứ này quay qua mượn anh ba tàu. Mình đến Chí Lợi, thấy sự hiện diện của Trung Cộng khá nhiều về kinh tế, đến xứ vừa đoạt giải túc cầu thế giới thì anh ba tàu có mặt khắp nơi. Năm 2014, Trung Cộng cho vay 11 triệu nhân dân tệ. Nay thì mới ký hợp đồng 250 tỷ đôla đầu tư vào hạ tầng cơ sở của Á Căn Đình.

Trung Cộng bẩy nợ bằng cách cho công ty Trung Cộng sang xây cất các hạ tầng cơ sở và đổi lấy đậu nành, thịt bò, lúa mì để nuôi dân Trung Cộng. Thế kỷ 19, xứ này bị lệ thuộc vào tiền bảng Anh quốc, thế kỷ 20 thì bị anh Mỹ và thế kỷ 21 sẽ là anh ba tàu.

Xứ này chuyên về sản xuất nông phẩm, đứng hàng đầu trên thế giới. Nay chuyển qua GMO đậu nành và bò, tạo dựng một nền nông nghiệp chính. Vấn đề là các hậu quả cho sự khai thác man rợ này, kiếm tiền để trả nợ làm môi trường xã hội và môi sinh bị phá sản. Các nông dân nhỏ không đối lại các tổ hợp, công ty lớn đa quốc gia như ở Hoa Kỳ. Các công ty này sử dụng thuốc diệt sâu, đủ thứ không được kiểm soát vì họ quá lớn. Thêm mấy anh ba tàu sang đầu tư như ở phi châu mà mình có xem một cuốn phim tài liệu. Xem như tương lai là ngọng. Dân họ còn giết khơi khơi huống chi dân thiên hạ.

Sự bùng phát về bệnh ung thư và sinh con dị tật tại các vùng nông thôn nghèo như COrdoba, Santiago de Estero, bắt đầu gây chú ý đến dư luận thế giới y khoa.

Hỏi kinh tế xứ này đi về đâu. Không ai biết câu trả lời nhưng chắc chắn là sẽ có Nhân Dân tệ Yuan vào cuộc đua hối đoái chợ xanh. Có thể họ sẽ gọi đổi tiền nhân dân tệ là Hối Đoái Vàng. Chán Mớ Đời 

Đồng chí gái dậy, chuẩn bị ăn sáng rồi đi chơi với vợ để quên những phiền toái về kinh tế của mỗi quốc gia. Khi anh nghèo thì những tên tài phiệt đến cho vay, không phải vì thương cảm hoàn cảnh của anh mà để làm tiền và tiếp tục năm này qua tháng nọ, không muốn anh dứt nợ. Anh lại nghe tên tài phiệt hàng xóm, rủ rê cho anh mượn tiền rẻ hơn nhưng nếu anh hiểu về tài chánh thì anh sẽ không nghe theo, tìm cách giải quyết nợ với anh đang cho vay. Về lâu về dài sẽ trả dứt.

Vấn đề là anh muốn ở lại nắm quyền, không nghĩ đến đất nước, người dân. Anh cứ hô hoán này này kiếm phiếu để rồi nước anh sẽ không bao giờ dứt nợ mà con cháu phải trả đời đời nhớ ơn bác Washington hay bác Tập. Chán Mớ Đời (còn tiếp)

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 




Santiago, CHí Lợi


Hôm nay, ngủ lấy sức được nên hai vợ chồng có vẻ vui vẻ nên vác ba lô đi viếng trung tâm thành phố. Xứ này họ bị ảnh hưởng của Tây Ban Nha nên hay làm những paseo, phố đi bộ. Đi vòng vòng chụp hình cho vợ tại những quãng trường quan trọng. 


Bổng mình thấy cái tượng của tổng thống Salvador Allende, bị giết trong cuộc lật đổ do CIA nhúng tay, đã đưa xứ này te tua một thời gian. Sau này, bầu cử dân chủ hoá lại xứ này nên kinh tế bắt đầu khá lại nhờ một ông tổng thống liêm chính mà ai cũng nhớ khi các thợ hầm mỏ bị chôn vùi dưới hầm sâu. Nói lên một vị tổng thống vì dân vì nước. Hết nhiệm kỳ, ông ta xuống, không màn lợi danh. Hy vọng các vị tổng thống dân cử sau này sẽ theo chân của ông.

Nhìn bản đồ của xứ Chí Lợi này, phải công nhận dãy núi Andes chạy dài từ Bắc chí Nam. Mình hơi lộn xộn xem phương hướng ở vùng này. Khi xưa, học mặt trời bay vòng vòng vùng xích đạo nên mặt trời quay từ đông sang Tây, qua ngõ hướng nam. Xứ này nằm phía nam của xích đạo thì trên nguyên tắc đi ngược lại, mặt trời từ đông sang Tây nhưng đi qua hướng Bắc. Sáng nay, đi bộ nhìn mặt trời hơi lộn xộn vì phía Bắc thay vì phía nam như ở bên Tây, Việt Nam,…


Đi bộ vòng vòng mấy cái chợ xong ghé công viên nghỉ chân. Mình hỏi đồng chí gái dám leo lên đỉnh núi mà thiên hạ lên bằng ghét áp treo. Mụ vợ kêu sợ ai. Thế là hai vợ chồng bắt đầu leo lên. Đi được 5 phút thì mình thấy đã phạm một lỗi lầm lớn. Lý do là phải đi ngang một trung tâm bán quần áo như chợ An Đông. Phụ nữ mà đi ngang các tiệm bán quần áo là chỉ có chết hoặc bị thương.


Đồng chí gái kêu nóng, đòi đi xuống lại nhưng mình thuyết phục, gần tới rồi. Cuối cùng cũng lên đỉnh cao. Cô nàng kêu mệt nên mua vé cáp treo đi xuống với hạng cao niên, được bớt 50%. Xứ này bây giờ sử dụng máy thu tiền kiểu Apple pAy đủ trò. Mua vé cũng có thể quét QR rồi vào mạng mua, đưa  điện thoại ra rà trả tiền. Người soát vé cũng dùng điện thoại di động để quét vé qua điện thoại. 


Sáng nay, không ăn sáng, ra phi trường sớm để bay đi qua A Căn Đình chuẩn bị cho chuyến du hành về miền Nam Cực. Check hành lý xong thì vào lounge ăn sáng. Đùng một cái điện thoại báo động là cửa vào phi cơ đổi chỗ nên phải đi nhanh như điên vì mất độ 10 phút. 


Tối qua, hai vợ chồng lội bộ mấy dậm đi ăn, rồi ghé tiệm kem. Kêu món kem dứa thì thấy họ băm lá bạc hà, trộn chung với dứa cũng lạ lạ. Đoán là không có chất hóa học. Cả ngày lết bộ được 11 dặm đường. Đi chơi với mình đồng chí gái phải lết bộ nhiều. Bà cụ đi với mình cũng lết mỗi ngày đến 7-9 dặm. Đi bộ mới thấy kiến trúc và nhận xét được cuộc sống địa phương. 


Trên đường về, khám phá họ làm đường riêng biệt cho xe buýt, có đường dành riêng cho xe đạp. Để tránh xe hơi chạy vào làn biên của xe đạp, họ cho gắn mấy cục xi-măng ngăn ra. Xe chạy qua là có thể bị lộn xộn dưới dàn xe. Thiên hạ đạp xe đạp chạy bằng máy nhiều, không thấy xe đạp điện có lẻ còn đắt với xứ này. Thấy có chỗ cho mướn xe tự động. Cứ lấy app ra, rà xong thì mở khóa chạy chán thì kiếm chỗ bỏ lại. 

Thủ đô này có đâu 8 triệu người nhưng hệ thống xe điện ngầm và xe buýt khá tốt. Thiên hạ sử dụng loại giao thông công cộng này nhiều nên thấy ít kẹt xe. Xa lộ chạy khá tốt. Thấy mấy đường hầm dưới núi, độ 1, 2 cây số.


Đi lại quãng trường chính của thủ đô nơi có tượng của ông Salvador Allende. Rất giản dị, tượng cao độ 2 mét và sau lưng có ghi câu ông ta tuyên bố trước khi bị giết. 


Nói chung dân tình chạy xe khá đáng hoàng. Có lẻ nhờ một thời gian sống dưới chế độ quân phiệt, không quăng rác bậy bạ. Đi ngang gần chợ, thấy thiên hạ trải đồ ra bán trên lề đường. Bổng nhiên họ túm cái tấm trải lên rồi bỏ chạy.  Hóa ra cảnh sát đi tuần. Xứ nào cũng có vụ này, người nghèo bán lậu bị cảnh sát rượt. 


Hôm qua, hai vợ chồng đi lang thang chơi, ra bờ sông. Đồng chí gái kêu sông nhỏ xíu ít nước. Chắc hè nên không có nước từ tuyết tan trên núi chảy về. Nói cho ngay, ở Hoa Kỳ rồi thì đi đâu cũng thấy nhỏ xíu. Phong cảnh, núi rừng ở Hoa Kỳ quá vĩ đại nên người Mỹ đi đâu cũng phải so sánh với xứ họ. Điểm hình sông Đáy của quê mình còn nhỏ hơn con kênh ở gần nhà để thoát nước khi Trời mưa. 


Điều nhận thấy là phụ nữ ở xứ này không đẹp lắm. Có rất nhiều cô rất béo phì, chắc ăn ngọt nhiều quá. Người Ý Đại Lợi di cư sang đây ở thế kỷ trước nên thấy người địa phương ăn pizza nhiều. Đi ngang mấy tiệm ăn thấy thiên hạ xếp hàng ăn pizza to đùng. Hôm qua đi ngang tiệm Macdonald thấy thiên hạ xếp hàng từ trong ra ngoài đường. Cà phê Starbucks khá đông trên phố. 


Nói đến ăn, hôm qua lần đầu tiên ăn empanadas có nhân là Hải sản. Thường ở Cali mình ăn toàn là nhân gà và nhân rau và phô mát. Đây họ bỏ đồ biển vào làm nhân. Ngon cực.

Phụ nữ vùng lên, chống đàn ông, chỉ lấy đàn bà. Kinh

Thủ đô Santiago có vài khu mang tên Ba Tây, Ý Đại Lợi, Đức … do khi xưa các người di dân đến, tạo ra những khu như Bolsa đến thời nay thì mất khá nhiều nét xưa vì văn hóa được toàn cầu hóa. Mấy cô bận quần bò rách nát theo thời trang hiện nay. Đồng chí gái kêu tương tự như Los Angeles nhưng sạch sẽ hơn, ít người vô gia cư hơn. Lạ cũng cạnh bờ sông là thấy nhiều người vô gia cư cắm dùi. 


Di chuyển thì kêu Uber nên cũng khỏe không sợ bị chặt chém. Vui là mấy ông lái Uber đa số là gốc Venezuela, bỏ chạy qua các xứ khác làm ăn, kiếm tiền nuôi gia đình lây lất tại quê nhà với chế độ xã hội chủ nghĩa của Chavista. Cái khó của mấy xứ nhỏ có dầu hỏa không nghe lời Tây phương thì bị cấm vận.

 Dân tình khổ sở. Người dân chỉ muốn sống thoải mái, làm ăn, chả hiểu gì về tư bản hay xã hội chủ nghĩa. Nhân quyền hay dân chủ chỉ dành cho các người rảnh thời gian, tự cho mình là trí thức, nhân danh nông dân, muốn đòi hỏi quyền lợi cho nông dân, thợ thuyền. 


Máy bay đang bay qua dãy núi Andes khiến mình nhớ đến vụ chiếc máy bay bị rớt rồi đói quá, những người sống sót ăn thịt mấy người chết, hình như thời mình còn ở Việt Nam, đâu năm 1973. Qua Tây có xem cuốn phim quay cảnh này. 

Trước bữa ăn, họ đem ra 4 cái chén nhỏ và vài miếng bánh mì nướng để ăn bớt đói.

Xứ Chí Lợi này và xứ A Căn Đình được ngăn cách bởi dãy núi Andes kiểu xứ Lào và Việt Nam với dãy Trường Sơn. Một nước thì xoay về Đại Tây dương và một thì xoay về Thái Bình Dương. 

Hy vọng có dịp trở lại vùng này, có thời gian thăm viếng khắp nơi. Chuyến này chỉ ghé hai thủ đô cho biết. Nói cho ngay còn nhiều nước muốn đi khi chân tay còn khỏe cả mai mốt lại chống gậy thì hát đời tôi cô đơn. 


Trên máy bay nhìn xuống thấy ruộng đồng bát ngát của xứ A Căn Đình, không thua gì ở Hoa Kỳ. Qua lịch sử của xứ này cho thấy muốn giàu có, sống sung túc thì cần một thể chế không độc tài và giai cấp lãnh đạo thông minh, không tham lợi. 

Đi qua phố lớn thấy tiệm ăn MacDonald đầy người dù phố xá dẹp tiệm chiều thứ 6. Mình xem truyền hình thấy có nhiều chương trình cho thiếu nhi và thiếu niên, toàn là chương tình Mỹ như Disney,… Trẻ em đã được dạy, xem các chương tình này từ bé thì lớn lên chúng chỉ nghe hay hát như có bác Biden trong ngày vui đại thắng. Văn hoá là cách nô lệ hoá con người dễ nhất. Ai học được vài câu của ông KHổng Khâu thì kêu kHổng Tử Cỏn như ri, như rứa, ai học mấy ông tây thì về kêu Jean Paul Sartre địt như thee này, ôgn Hegel nói như thế kia. Thê là choảng nhau đưa đến độc tài và hận thù.


Hình ảnh dãy núi Andes từ phi cơ

Đầu thế kỷ 20, xứ này được xem là giàu có đến khi ông thần Peron, từng sinh sống tại Âu châu hình như Pháp quốc nên khi lên ngôi là sử dụng đường hướng thiên tả như Mặt Trận Bình Dân của Pháp khiến xứ này te tua đến khi mấy ông lính lật đổ thì cũng dốt đặc nên vơ vét đến khi nhân dân hỏi tội khiến ông tướng Videla hy sinh đời bố củng cố đời con, đi tù mấy chục năm đến khi chết.  (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 






Chí Lợi 2023



Hôm nay, hai vợ chồng lên đường đi Chí Lợi, chặng đầu tiên trên đường đến đệ thất lục địa, Nam Cực, nơi hàn thử biểu luôn dưới không độ. Mình muốn viếng thăm Á Căn Đình từ lâu, khi thấy vé máy bay phải ngừng tại Chí Lợi nên ghé vài ngày ở xứ này luôn, để xem có nên đi Patagonia sau này.


Khi xưa, có bài hát Tiens bon la barre et tiens bon le vent, có nói đến Santiago nhưng không biết có phải họ nói đến thủ đô Santiago của Chí Lợi hay Santiago de Compostella ở Tây Ban Nha vì có rất nhiều thành phố trên thế giới mang danh xưng này.


Chuyến này mình mua vé hạng thương gia cho đồng chí gái đi. Vào lounge, cô nàng chê không có thức ăn gì cả. Kêu toàn đồ Mễ không. Kêu lounge của American Express cho ăn ngon hơn. Chán Mớ Đời lần sau, mua vé thường, khỏi bị chê.

Viña del mar, Chí Lợi. Trời ảm đạm vào buổi sáng. Lúc chạy về thì trời đẹp. 8 giờ tối, trời sáng như ban ngày ở Cali


Chương trình ghé Chí Lợi 3 ngày, rồi Á Căn Đình 3 ngày để vợ đi xem show Tango, rồi bay xuống mũi Cà Mau của Á Căn đình, tên Ushuia, khó đọc và viết. Tại đây thì lên tàu ra khơi, đi qua eo biển Drake, vùng giao thoa của Đại Tây Dương và Thái Bình dương nên biển sóng cao.


Mình tính bay qua khu vực này rồi đón tàu bên phía Nam Cực nhưng lại nghe nếu trời xấu thì không thấy phi đạo, máy bay không đáp được thì ngọng, không lên được tàu nên đành đem theo chai dầu xanh để xức khi lên tàu. Luôn thể trải nghiệm say sóng ra sao. Nếu hên thì không bị biển động nhiều.


Trên mạng, có một chị đã đi qua Nam Cực rồi nên mình hỏi thăm vì có rất nhiều công ty hàng hải đưa du khách đến đây. Giá cả đủ loại nên không biết đâu mà rờ. Chị ta cho biết, đã đi tàu của công ty Ponant của Pháp quốc. Trên tàu thì họ sử dụng song ngữ, pháp và anh ngữ, thêm thức ăn tây khác với tàu Mỹ hay tàu Ý Đại Lợi, rẻ hơn. 


Đi du thuyền vừa rồi qua Mexico, tàu Hoà Lan, cho ăn hằm bà lằn, đủ loại thức ăn. Kệ nhắm mắt đi tàu tây để ăn cơm tây cho đã thèm, thế là mua vé tàu pháp. Đầu năm, Ăn cơm tây, uống rượu tây, nói tiếng tây, ngồi với bà đầm kêu không có bánh bột lọc, bún bò Huế. Xong om


Mình không thèm thức ăn Việt Nam trong khi đồng chí gái thì cứ thèm thức ăn Việt Nam. Có lẻ vợ ở Việt Nam lâu năm, thêm qua Mỹ, sinh hoạt với người Việt nhiều. Mình thích ăn cơm ngoại quốc nhiều hơn là cơm Việt Nam. Đi phi châu, Ai Cập và Jordan cả tháng nhưng mình không thèm cơm Việt Nam. Ăn cơm ả rập ngon quá nên chả nhớ. Hôm trước ghé ra bolsa, ăn cơm hến. Dỡ chi lạ. Chán Mớ Đời 


Sáng nay, máy bay đến phi trường CHí Lợi sớm, đâu 7:30, nghĩa là 2:30 sáng ở Cali nên hơi chới với. Cách nhau 5 múi giờ, dù nằm trên một châu Mỹ. Kêu Uber về khách sạn, chúng kêu 2 giờ chiều mới cho lấy phòng. 

Chợ trái cây

Mụ vợ kêu đây không khác gì Los Angeles. Chán Mớ Đời nên mình kêu Uber chạy ra biển cách thủ đô 1.5 tiếng, tên Valparaiso. Trời lạnh, may mình đem theo mấy cái áo ấm trong Balô nhỏ, đưa cho vợ bận, đi bụi đời với mình. Mụ vợ kêu chả có gì. Trời lạnh, bò đi qua chợ thấy trái cây rẻ quá. Về già xuống đây ở chắc rẻ.


Trên đường thấy toàn là ruộng trồng nho để làm rượu. Xứ này nổi tiếng về rượu và nông sản. Nói cho ngay, thiếu ngủ nên mình cũng không ham đi vòng vòng lắm. Muốn ghé vào mấy chỗ làm rượu để xem họ làm ra sao. Mình có nhờ một tên chuyên gia về bơ ở CHí lợi, lên kế hoạch cho mình viếng mấy vườn bơ nhưng hắn kêu là sẽ về CHí Lợi sau mình 1 tuần. Thôi đành hẹn lần sau vậy.


Chạy vào quán cà phê cho mụ đi tiểu rồi lấy Uber đến lâu đài biển Castillo Del Mar . Họ kêu phải đặt chỗ trước. Hai vợ chồng đi lang thang dọc bờ biển thì thấy một tiệm ăn và khách sạn thiết kế hình chiếc tàu, bò vào. Nhà hàng được xây trên mỏm đá, trên biển. Ăn đồ biển rất ngon. Mình thích nhất bơ làm bằng sữa bò ăn cỏ mà khi xưa ở Âu châu mình hay ăn vào cuối tuần. Cuối tuần các tiệm cơm đại học đóng cửa, không tiền nên chạy ra mua cái baguette, đem về lấy bơ trét ăn như ngày xưa, ăn bánh mì Vĩnh Chấn. Cứ mua bánh mì nó an giới ra lò, về nhà, trét bơ Bretel, ăn cực đỉnh đến khi qua tây, tuần ăn 2 ngày nên ớn. Ngoài ra dầu olive của họ ngon hết xẩy.



Ăn xong WhatsApp ông chạy Uber lại, chở về. Điều lạ là đi mấy cuốc xe Uber, các tài xế đều gốc Venezuela. Chính trị xứ này te tua, độc tài nên dân tình bỏ chạy hết. Nghe nói có đến 1 triệu người xứ này chạy đến các nước như Peru và Chí Lợi, Á Căn Đình. Xứ này giàu có, dầu hoả đầy mà làm sao dân tình bỏ chạy tha phương cầu thực. Cho thấy dân nào có Phước, sinh ra tại một quê hương có nhóm lãnh đạo thông minh, không tham nhũng thì mới sống hạnh phúc.


Mình đang liên lạc với Á Căn Đình, lấy vé đi xem show Tango, cho đồng chí gái. Lại đụng một tên gốc Venezuela. Xứ Á Căn Đình này lạ, trả tiền bằng thẻ tín dụng hay đô la thì ăn theo thời giá 1 đô = 170 pesos, còn trả tiền tươi pesos đổi chợ đen (blue rate) thì 1 đô = 340. Chính phủ chỉ muốn giữ giá 1 đô ăn $170 nhưng trên thực tế thì giá gấp đôi. Tương tự ở Thổ Nhĩ Kỳ, nếu trả bằng đô la thì họ mến mình lắm còn trả tiền của xứ họ thì mặt họ như người mất sổ gạo. Vì ngày mai có thể mất giá nhiều.

Còn tiếp


Nguyễn Hoàng Sơn 

Mỹ kim vs Nhân dân tệ

Ngày 9 tháng 12 vừa qua, Tập Cập Bình viếng thăm Saudi Arabia khiến thế giới lo ngại vì mục đích của Trung Cộng là muốn ông hoàng xứ này, xù Hoa Kỳ, hợp tác với Trung Cộng để giúp loại bỏ Mỹ kim, không còn là tiền tệ giao thương của thế giới nữa. Hiện nay trên thế giới có đến 140 quốc gia mượn tiền của Trung Cộng qua chương trình VÒng Đai và COn đường, bị bẩy nợ trầm trọng.

Nếu thành công thì nhân dân tệ của Trung Cộng trở thành tiền tệ mạnh nhất và thay thế Mỹ kim. Trung Cộng muốn các xứ sản xuất dầu hoả ngưng nhận tiền Mỹ kim khi bán dầu hoả và sử dụng nhân dân tệ trong các cuộc giao thương.

Bổng nhiên, quân đội của Ba Tư bắn tùm lum ở biên giới của 2 xứ này, máy bay và lực lượng đặc biệt mỹ, bổng nhiên xuất hiện tại vùng này. Chiến tranh tại Yemen lại lên cao điểm. Chiến tranh, tỵ nạn xẩy ra hàng ngày tại các nước khác nhưng truyền thông báo chí không nói đến, chỉ báo cáo về cuộc chiến Ukraine vì là người da trắng.

 Biden tuyên bố bỏ vụ xét vụ giết ông nhà báo đối lập trong toà lãnh sự Arabia Saudi ở Thổ Nhĩ Kỳ. Ông hoàng vui vẻ từ chối lời mời của Trung Cộng tham gia mấy nước của khối BRIC. Biden nhắc khéo ông hoàng sắp nối ngôi là an ninh của mấy xứ dầu hoả, muốn sống yên lành thì phải nghe lời Hoa Kỳ. Hãy xem gương của Khadafi, Sadam Hussein,… Xứ này bổng tuyên bố, sản xuất thêm dầu hoả để cung cấp cho tây phương, giá xăng xuống lại. Xong om

Mình có kể lý do Mỹ kim trở thành tiền tệ chính được sử dụng khi giao thương trên thế giới nên chỉ tóm tắc tại đây. Trước thế chiến thứ 2, đồng bảng anh của Anh quốc là tiền tệ chính được các quốc gia trên thế giới sử dụng khi giao thương với nhau. Lý do là đế quốc Anh quốc có nền kinh tế mạnh nhất thế giới vào dạo ấy. Anh quốc muốn đánh gục, giải tán đế chế Ottoman nên kiếm cớ gây chiến tranh thế giới lần thứ nhất sau đó đánh luôn Đức quốc của Hitler. Qua hai cuộc chiến này thì kinh tế của Anh quốc te tua vì sản xuất kỹ nghệ chiến tranh. Ngày nay, khi nhắc đến Winston Churchill, người Anh quốc rất Chán Mớ Đời vì chính sách của ông ta đã đưa đến sự sụp đỗ của đế quốc Anh trong thế kỷ 20. Mặt trời đã lặn trên xứ này.

Trước khi thế chiến thứ 2 chấm dứt có cuộc họp tại Bretton Woods giữa các quốc gia đồng minh, quyết định chọn đồng Mỹ kim làm tiền tệ chính cho việc giao thương quốc tế và thành lập Ngân Hàng Thế giới và Quỹ Tiền tệ Thế Giới để kiểm soát nền kinh tế thế giới hậu chiến tranh. Lý do là dạo đó Hoa Kỳ có đến 3/4 số dự trữ vàng của thế giới. Thiên hạ đem vàng của họ gửi cho Hoa Kỳ trong thời gian chiến tranh.

Sau cuộc chiến Yom Kippour năm 1973, các nước ả rập, sản xuất dầu hoả tức giận vì Hoa Kỳ giúp Do Thái nên cấm vận dầu hoả Hoa Kỳ khiến dân Mỹ chới với. Dầu hoả lên gấp 4 lần tại Hoa Kỳ khiến ông Kissinger lên tiếng, Hoa Kỳ sẽ đem quân đội đóng chiếm mấy xứ này để bảo vệ quyền lợi của họ. Dạo mình ở pháp, có vụ các khủng bố chiếm đóng thánh địa La Mecque, nơi người hồi giáo đi hành hương ở Saudi arabia, chính phủ pháp cho cảnh sát đặc biệt đổ bộ, giúp quân đội ả rập trừ khử. Mình đoán là tình báo tây phương tổ chức.

Mấy tuần lễ sau khi mình đến pháp thì tên khủng bố Carlos và đồng bọn đột nhập vào nơi mấy ông bộ trưởng của OPEC đang họp tại Vienna, Áo Quốc. Sau đó phải cho đám này một số tiền khá lớn để thả họ ra. Theo mình thì Hoa Kỳ và các xứ tây Âu tổ chức vụ này khiến mấy ông hoàng ả rập hoảng vía như báo ngầm họ là có thể bị sát hại nếu không nghe lời hạ giá dầu. Họ bắt đầu mua vũ khí Hoa Kỳ và cho phép quân đội Mỹ đóng tại xứ này để bảo vệ các mõ dầu, không bị phá khiến mấy người như Bin Ladin không ưa vì theo họ những người không theo đạo hồi, không được ở trên xứ này và khởi đầu cuộc chống phá nhà nước, đánh cho Mỹ cút ngụy ả rập nhào.

Từ đó các xứ này bán dầu hoả và chỉ lấy tiền đô la mà người ta hay gọi Petro-Dollar, giúp Hoa Kỳ kiểm soát nền kinh tế thế giới, ngoại trừ khối Liên Sô. Càng phát triển, các nước càng cần dầu hoả, tiền Mỹ kim càng lên giá và trở nên quan trọng. Có một điểm ít được báo chí nhắc tới, khám phá là tiền dư sau khi bán dầu hoả thì mấy ông hoàng ả rập, mua trái phiếu của Hoa Kỳ và từ đó các quốc gia bán hàng cho Hoa Kỳ, cũng được trả bằng trái phiếu của Hoa Kỳ. Người Mỹ cứ mua hàng rồi in trái phiếu trả khơi khơi giúp đời sống người Mỹ khá lên, mua đồ rẻ. Cứ hết tiền thì in thêm khiến nợ công Hoa Kỳ như chúa chổm. Đại khái thợ thuyền thế giới, thức đêm làm việc, sản xuất cho người Mỹ tiêu thụ, không khác chi khi xưa các thuộc địa sản xuất cho mẫu quốc. Xem như chủ nghĩa tân thực dân, các thuộc địa tự nguyện, không bị Hoa Kỳ bắt buộc. Kiểu Việt Nam đi mua hàng rồi ghi sổ cả đời.

Hoa Kỳ sử dụng đồng Mỹ kim để kiểm soát tài chánh, kinh tế của thế giới, thêm nhân quyền đủ loại để bắt các nước phải phục tòng Hoa Kỳ để có thể làm ăn. Do đó mấy nước lớn như Trung Cộng, Ấn Độ, Nga, Nam Phi và Ba Tây muốn làm ăn riêng để khỏi bị khống chế bởi Hoa Kỳ và các nước tây phương.

Hoa Kỳ và các nước tây phương cứ ra lệnh cấm vận như trường hợp Nga khi xâm chiến Ukraine, mấy nước khác như Triều Tiên, Ba Tư, Venezuela,… nói chung các nước không phục tòng người da trắng thì bị cấm vận, không được sử dụng hệ thống tài Chánh toàn cầu, phải buôn bán chui.

Mình viếng phi châu là thấy toàn đồ Tàu không. Xem bản đồ, 2 nước lân cận Việt Nam mắc nợ hoàn toàn của Trung Cộng. Cứ đến thành phố Sihanouk là chỉ thấy sòng bài của người Tàu. Hải cảng này xem như của Trung Cộng, tàu chiến, kho đạn đều nằm đây.

Trung Cộng muốn thoát khỏi vòng kim cô của Mỹ kim nên đã sử dụng chương trình Vòng Đai và COn Đường, cho vay bẩy nợ trên 140 quốc gia trên thế giới. Muốn họ sử dụng nhân dân tệ khi buôn bán với Trung Cộng và các nước trên thế giới.

Hiện nay, Trung Cộng là nước sản xuất và xuất cảng lớn nhất thế giới nên cố gắng thuyết phục mấy xứ này sử dụng nhân dân tệ khi buôn bán với Trung Cộng. Vấn đề là đồng Mỹ kim nay được sử dụng khắp nơi nên các quốc gia tin tưởng. Các nước bị lạm phát, ai nấy đều mua Mỹ kim để dự trữ. Mình đi mấy xứ ở Phi châu, trung đông, Thổ Nhĩ Kỳ, ai nấy đều muốn mình trả bằng Mỹ kim, không muốn tiền của xứ họ vì lạm phát. Năm 2022, lạm phát Hoa Kỳ lên đến 9.1% nhưng tiền Mỹ kim vẫn lên giá so với các tiền trên thế giới. Đi chơi ngoài Hoa Kỳ là điều nên làm vì rẻ hơn.

Qua chiến tranh Ukraine, ai nấy đều thấy vũ khí Hoa Kỳ mạnh hơn của nga nên chả ai muốn theo anh tàu vì muốn mua vũ khí Hoa Kỳ bằng Mỹ kim. Cuộc chiến Ukraine cho thấy trên 25 người tướng của quân lực Nga bị giết, do tình báo Hoa Kỳ cung cấp tin tức để quân đội Ukraine xử lý.

Chính phủ Biden cấm vận bán chip điện tử cho Trung Cộng, trong cuộc chiến tranh dành ảnh hưởng của thế kỷ 21. Hôm nào đi Nam Cực về mình kể.

Có lần mình xem một phim đài loan, nói về những năm 60 của thế kỷ 20, quân đội của Mao Trạch đông bắn phá một hòn đảo nhỏ của Đài lOan nên buồn đời, mình mở bản đồ ra xem thì thất kinh. Ngoài đảo Đài LOan, còn thấy mấy đảo nhỏ nằm cạnh Trung Cộng, nơi mà phim Đài Loan nói về Trung Cộng bắn phá. Nhìn bản đồ thì thấy Trung Cộng bị bao vây bởi Nhật Bản, Nam Hàn, Đài Loan, Phi LUật Tân, Nam Dương,… những nước thân Hoa Kỳ và có căn cứ quân đội Hoa Kỳ, xem như bị bao vây với Hoa Kỳ.

Muốn thoát khỏi gọng kềm của Hoa Kỳ thì chỉ có nước Việt Nam bên cạnh, giúp họ thoát khỏi gọng kềm của Hoa Kỳ. Do đó Việt Nam muôn đời phải theo anh ba tàu. Cam Bốt và Lào thì xem như thuộc về Trung Cộng rồi. Chán Mớ Đời 

Nguyễn Hoàng Sơn