Dùng thuốc trị bệnh cao mỡ có nguy hiểm?

 Hôm trước, chạy xe lên vườn, mình có nghe chương trình TED. Vì lái xe nên không thấy người nói và tên tuổi. Chỉ nhớ là một tiến sĩ khoa học. Ông ta cho biết là thử nghiệm trên 300 người dùng Statins, một loại dược phẩm để trị bệnh cao mỡ thì chỉ có một người thành công giảm số lượng mỡ trong huyết quản. Ngược lại, có đến 15 người bị phản ứng phụ. Ông ta hỏi có nên dùng loại dược phẩm này hay không vì xác xuất là 1/300 được giảm và 15/1 bị hệ ứng phụ. Hôm nay, nhớ lại vụ đó thì đi tìm video của ông này thì không mò ra vì không nhớ tên. Chán Mớ Đời 

Buồn đời, mình vào gú gồ thì khám phá ra cuốn sách: “Statins Toxic Sideline Effects: Evidence from 500 scientific papers”. Mua đọc thì thất kinh. Tác giả dẫn chứng 500 nghiên cứu khoa học từ khắp nơi trên thế giới, về hệ ứng phụ của thuốc chống cao mỡ, mà mỗi lần đi bác sĩ, cứ bắt mình uống.

Làm Bánh Mì cứng như đá

 Tuần rồi, buồn đời, mình làm bánh mì cho vợ con ăn. Làm với loại bột mì Whole Grain hữu cơ. Theo công thức thì chỉ để bột dấy lên men độ 1 tiếng. Sau 1 tiếng thì không thấy bột nổi lên như trong youtube. Chán Mớ Đời 

Nướng trong lò xong, đồng chí gái kêu cái này mà khỏ lên đầu như cục gạch. Mình nhớ có lần mua ổ bánh mì đen, nặng như cục gạch, lại đắt tiền, ăn cứng như đá mà thiên hạ gọi là bánh mì, làm theo kiểu khi xưa, không biến chế. Bổ nhất còn bánh mì ngày nay mua ở tiệm thì khỏi kể. Nhất là bánh mì ở tiệm Việt Nam. Được cái là “bánh Mì” Việt Nam nay rất nổi tiếng trên thế giới.

Mình làm lại nhưng hết bột nên đợi sáng hôm sau, tiệm mở cửa, bò đi mua bột. Tương tự, bột dấy lên hơn một chút, ăn đỡ cứng. Cuối cùng mình hỏi bà Mễ dọn nhà. Bà ta cho biết ở làng bà ta, ông bố làm bánh mì bán cho thiên hạ. Bà ta nói phải để lâu hơn. Mình làm lại để trong thố rồi dẫn thằng con đi xem nhà cho thuê, bị nghẹt ống cống. Mình đang dạy nghề cho thằng con.

Pain de campagne của mình cứng như đá. Vợ không dám ăn, sợ gãy răng. Chán Mớ Đời 

Mấy tiếng sau, về lại thì công nhận bột nổi lên to hơn nên làm từng viên nhỏ rồi bỏ vào cái khuông làm brioche để thêm một thời gian nữa đâu 8 tiếng đồng hồ. Bột dấy lên cao. Bỏ vào lò. Thơm ngát cả nhà. Mình thắc mắc, lý do sao phải để lâu trong khi ở tiệm bánh mì Bolsa thì họ bỏ có chút xíu. Lần này, mình làm brioche kiểu Ý Đại Lợi, mà khi xưa có mẹ cô bạn làm cho ăn. Bột mì nhồi với nước quýt. Cũng có thể trong nước quýt có chất đường nên làm bột nổi nhanh chóng. Cũng mất 8 tiếng.

Mình chợt nhớ có coi một video của ông bác sĩ Gundry, chuyên gia mổ tim, nói về chất men làm bánh mì và đường nên bò vào YouTube mò lại. Ông bác sĩ này để 4 chai có nước. Sau đó ông ta bỏ yeast, chất làm lên men vào mỗi chai có nước. Sau đó lắc lắc để hoà tan.

Chai thứ 1, chỉ có nước và chất lên men để làm bánh (kiểu mình làm bánh mì)

Chai thứ 2, có nước, chất lên men, và ông ta bỏ vào 1 muỗng đường

Chai thứ 3, có nước, chất lên men, và ông ta bỏ vào 3 muỗng đường

Chai thứ 4, có nước, chất lên men, và ông ta bỏ vào 2 muỗng đường

Sau đó ông ta lấy mấy cái bong bóng, đậy lên nắp chai rồi chờ sự phản ứng hoá học.

Kết quả cuộc thử nghiệm của bác sĩ Gundry. Qua ông này mà mỗi ngày mình uống một ly nhỏ dầu olive nguyên chất của Cali. Xem kết quả này cho thấy tiêu thụ đường hay chất ngọt vào cơ thể khá gây cấn vì không biết phản ứng hoá học ra sao.

Kết qua cho thấy: 

Chai thứ 1, bong bóng chả thổi phồng gì cả. Chất lỏng có nước và chất men, lên một chút. (Kiểu mình làm bánh mì cứng như đá)

Chai thứ 2, có hai muỗng đường, bột dấy lên trong chai. Bong bóng được thổi phồng lên

Chai thứ 3, có 3 muỗng đường thì bột dấy lên trong chai nhiều nhất, bong bóng phồng to nhất, thấy trong chợ.

Chai thứ 4, 1 muỗng đường thì bột dấy lên ít hơn chai có 3 muỗng đường, bong bóng được phồng lên ít hơn chai có 2 muỗng đường.

Hoá ra, mình không làm theo công thức của thiên hạ chỉ trên YouTube, là phải bỏ thêm đường vào. Do đó bột không dấy lên nhanh, phải đợi 8, 9 tiếng đồng hồ. Khiến đồng chí gái cười kêu, buồn buồn, đôi ai là lỗ đầu. Rượu của từ chất ngọt của nho mà tạo nên, sau này người ta bỏ thêm đường cho nhanh. Hay rượu nếp, chắc cũng phải bỏ đường vào. Chán Mớ Đời 

Khi ăn đường nhiều, chúng ta có thể mường tượng được là các phản ứng hoá học trong người, tạo ra chất hơi nên thiên hạ đánh rấm như điên. Không hiểu nếu mình ăn bánh mì mà người ta bỏ đường nhiều, có ảnh hưởng gì nhiều không khi đã vào trong cơ thể của mình. Hơi phì lên, nở thêm thì sẽ tạo thêm hơi. Hơi này có độc hay không? Bác nào có giải đáp thì cho em xin. Cảm ơn trước.

Mình ngu nên không hiểu, may nhớ vớ vẩn mấy tin tức xem trước đây mới hiểu lý do bánh mì của mình làm không hấp dẫn và nhanh như thiên hạ làm bán. Có một điều là bánh mì của mình nó lành, lại no lâu. 

Có dạo mình xem phim tài liệu nói về vùng Sardaigna của Ý Đại Lợi, được xem là một trong 5 vùng Xanh của thế giới, nơi người ta sống lâu nhất trên 100 tuổi. Thấy có cảnh mấy bà vợ làm bánh mì, nặng như cục đá cho 4 tháng trời để ông chồng đem theo lên núi ăn để chăn cừu. Tới mùa Xuân, là họ đem cừu lên núi để ăn cỏ non, hè đem cừu về.

Xong om

Có người còm như sau:

Bánh mì 🍞 cứng như đá để dành được lâu ăn với 🍜 súp ngon mà chứ người Tây ở các xứ lạnh vùng quê là họ làm bánh mì cứng nầy là bình thường.


Xem ảnh này, em phải mất một phút mới hiểu tâm trạng của bà này.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Tổng thống Carter được chữa trị ung thư trong vòng 3 tháng

 Cách đây hơn mấy năm, được tin cựu tổng thống Jimmy Carter bị ung thư não và gan nhưng sau này, không thấy ông ta qua đời dù đã trên 90 tuổi. Xác suất của người Mỹ lành bệnh ung thư sau khi được điều trị chỉ có 2.1%. Đùng một cái, 3 tháng sau, ông ta kêu là khỏi bệnh ung thư. 

Bác sĩ chữa bệnh cho tổng thống thường là những y sĩ số một Hoa Kỳ. Họ áp dụng phương cách chữa trị mới được khoa học khám phá. Họ dùng xạ trị và immunotherapy. Không biết tiếng Việt đọc làm sao. Chữa  hệ miễn dịch của bệnh nhân (liệu pháp miễn dịch).

 Đồng chí gái, mỗi lần ho cảm là cứ kêu bác sĩ cho trụ sinh để giúp mau lành bệnh. Trụ sinh vào giết các vi khuẩn tạo ra bệnh nhưng cùng lúc giết các vi khuẩn tốt, đánh phá các vi trùng lạ xâm nhập hệ thống miễn dịch. Về già hệ thống miễn dịch rất yếu nên mình phải dẫn đi ăn nhiều loại thức ăn của các chủng tộc khác để bồi đắp lại hệ miễn dịch. Cứ ăn thức ăn Việt Nam hoài thì hệ miễn dịch không mạnh lắm. Hoa Kỳ là một quốc gia có nhiều chủng tộc, có nhiều loại vi trùng lạ so với người Việt. Hằng ngày, mình giao dịch với nhiều chủng tộc nên cần phải có hệ thống miễn dịch đa dạng hơn là người sinh sống tại Việt Nam.

Đại khái theo mình hiểu, 3 cách chữa trị chính ung thư ngày nay là thuốc, xạ trị và giải phẫu. Khi người ta chữa theo xạ trị thì giết mấy tế bào ung thư và các tế bào bình thường khác. Kiểu bỏ bom thì giết Việt Cộng và dân lành rất nhiều vì Việt Cộng khi xưa, trà trộn, ẩn nấp trong dân. Cho nên, sau cuộc thả bom thì bình địa, cháy tan hết. Tương tự cơ thể, hệ thống miễn dịch của bệnh nhân cũng biến mất nên dễ chết. Do đó xác xuất người sống sót ung thư là 2.1% ở Hoa Kỳ và cao nhất là ở Úc Đại Lợi là 2.3%.

Đây bác sĩ của cựu tổng thống Hoa Kỳ đề nghị sử dụng xạ trị và immunotherapy. Nghĩa là bỏ bom giết các tế bào ung thư trong người xong thì thay thế vào một hệ thống miễn dịch mới. Nói bình dân học vụ bỏ bom xong thì đem cây cối đến trồng lại như xưa.

.

Họ dùng xạ trị để giết các tế bào ung thư. Các tế bào này sẽ tìm kiếm các tế bào miễn dịch. Bác sĩ mới cho vào cơ thể ông Carter loại pembrolizumab, một loại kháng PDP-1 để giúp hệ thống miễn dịch của ông ta kháng lại để tiêu diệt hoàn toàn các tế bào ung thư.

Sau 3 tháng chữa trị, ông tổng thống 91 tuổi sống nhăn răng và bác sĩ tuyến bố là ung thư đã hát bài Thuý đã đi rồi. Họ hy vọng là hệ thống miễn dịch mới của ông ta sẽ không bị các tế bào ung thư chống phá lại nữa.

Mình nghe bác sĩ William Li, cho biết ông ta sử dụng phương pháp này để chữa bệnh ung thư cho mẹ ông ta. Chữa bệnh theo phương pháp này, nghe nói rất đắt giá, gấp mấy lần cách chữa trị hiện nay. Hiện nay thì được biết là mỗi bệnh nhân ung thư thì nhà thương và bác sĩ vớt trung bình là nữa triệu đô la. Còn immunotherapy thì một năm chữa trị độ $200,000 trở lên.

Vấn đề là không phải ai cũng có thể được chữa theo phương pháp này. Có những bệnh nhân không chịu được cách chữa trị này. Lấy thị dụ người ta bỏ bom ở vùng đất lạnh có tuyết sau đó đem cây dừa của vùng nhiệt đới đến trồng thì khó mà lên. Do đó cũng phải tuỳ như ngày nay người ta dùng stem cell để chữa trị ung thư. Có cách nhịn đói như ở bên Đức quốc, nhằm chấm dứt sự tiếp tế dinh dưỡng cho tế bao ung thư nhưng ít ai sử dụng phương pháp vì bác sĩ không kiếm được tiền. Theo mình biết thì tại đại học USC, có một tiến sĩ người Ý Đại Lợi, theo phương pháp này.

Tốn nữa triệu để có 2.1% xác xuất hết bệnh ung thư hoặc là chơi immunotherapy thì ít nhất $200,000/ năm. Không biết bảo hiểm nào chịu trả. Ai tò mò thì vào trang nhà của trung tâm nghiên cứu ung thư, họ giải thích liên tu ti 30 ngày sử dụng immunotherapy.

Cách tốt nhất là ăn uống cẩn thận, tìm cách chữa bệnh từ thức ăn. Thức ăn được đưa vào mồm để gây ra bệnh (bệnh tòng khẩu nhập) thì chữa bệnh cũng từ mồm vào. Có cuốn sách nói về dinh dưỡng chữa bệnh của bác sĩ William Li khá hay. Mình có kể về vụ này 2 năm trước. Xong om

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Cha mẹ sinh con trời sinh tánh

  Hôm nay, mình ghé thăm  studio quay hình của một anh bạn mà gần 30 năm mới gặp lại. Sau đó, cả hai ra quán ăn người bạn ở Bolsa. Ngồi ăn, chủ quán ghé lại chào, kéo ghế ngồi xuống, kể chuyện. Anh ta kể hôm trước, có người hàng xóm khi xưa ở Việt Nam, ghé lại ăn với hai người con.

Anh hàng xóm giới thiệu cô con gái và người bạn đời khiến anh ta như bò đội nón. Phải mất 10 phút, mới hiểu được chuyện đời nay. Anh hàng xóm chỉ cậu con trai là con gái, học MBA ra nhưng một hôm, viết thư cho bố mẹ rồi biến mất.

Lá thư kể là cô ta lại thích con gái nên không thể lấy chồng “đàn ông” như bố mẹ mong muốn. Xin bố mẹ thông cảm. Cả tháng sau cô nàng trở về thì cho biết là đã giải phẫu, uống thuốc để mọc râu quai nón như Sơn đen. Kinh

Sau đó lại giới thiệu một cô gái, kêu là bạn đời của con. Hỏi ra thì cô gái kia lại là con trai, nhưng lại thích ăn bận, chải chuốt như con gái, buồn đời cũng đi đâu đó giải phẫu, để biến mình thành bà Eva. Nghe tới đây là mình bắt đầu nổi máu phản động.

Mình kêu là cặp trai gái này, kiếp trước ở trên thiên đình, cắn phải quả bơ ở vườn bơ của Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen, bị bắt quả tang nên thượng đế mới đì xuống phố Bolsa. Khổ cái là đúng lúc nhà thương Garden Grove, có một bà người Việt đang sinh ra một bé gái nhưng hộ khẩu viết lộn là Adam nên nhập vào xác của cô bé gái mới sinh. Trong khi đó bà Eva, thì được thiên lôi chở đến bệnh viện ở Anaheim, đúng lúc có bà người Việt sinh ra một thắng cu tí. Thế là thiên lôi xin hộ khẩu cho bà Eva nhập vào người thằng cu tí.

30 năm sau, chúng gặp nhau nhưng vì không ăn bơ hữu cơ của vườn Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen nên cơ thể bị lộn xộn, DNA biến hoá tùm lum nên một bên là gái thì lại thích gái còn một bên trai lại thích trai nên rủ nhau đi Thái Lan, chuyển giới. 

Anh bạn 30 năm gặp lại thì cho rằng khi xưa, cô gái nằm ngửa, nay thì nằm xấp và anh con trai thì đổi chiều. Cô gái có râu nón vẫn thụ thai, anh con trai la đà thì vẫn đem súng lên nòng. Mặt mũi thay đổi nhưng nhân chi sơ tính vẫn làm. Xong om 

Đồng chí gái cứ rên về thằng con vì nó ít cãi mẹ nó, lại than phiền con gái hay cãi lại khiến mụ vợ không dám đụng đến vì tính nóng như lửa. Mụ cứ kêu con gái anh sao giống anh. Đồng chí gái cứ kêu mỗi đứa con, có một số phận riêng nhưng mụ cứ muốn xen vào cuộc đời của chúng. Mình thì khi nào chúng hỏi thì mới trả lời còn không thì không xen vào. 

Dạo này thằng con  hay hỏi mình về những vấn đề nó cần giải quyết thì mình sẵn sàng cho nó ý kiến hay giúp nó. Khi nó mới tuổi dậy thì, nó nghĩ bố nó không thông minh như đa số bạn của mình khi xưa. Lớn lên, ra đời, va chạm thực tế, nó bắt đầu hiểu cách hành xử của mình ở ngoài xã hội. Đi seminar, gặp mấy tên biết mình, họ nói và kể về mình như khi xưa bạn hàng của mẹ mình kể về bà cụ mình thì mình mới hiểu thêm về mẹ mình và kính phục mẹ mình khác với thời mới lớn, cứ nghĩ mình là ông trời con. Nhìn lại cuộc đời, mình thấy bị ảnh hưởng rất nhiều từ mẹ mình.

Mình quan niệm như người xưa hay nói: cha mẹ sinh con, trời sinh tánh. Chúng đủ lông đủ cánh thì để chúng bay về vùng trời bình yên hay năng động. Có thể chúng trở thành một con chim ó hay một con chim sẻ, tuỳ chúng định đoạt. Tạo sao phải muốn chúng theo ý mình.

Mình không thể nào xem con cái như cái cây bonsai, uốn nắn theo ý tưởng của mình. Làm như vậy, mình khống chế tự do, cấm cản chúng phát triển theo khả năng chúng. Có thể chúng sẽ khá hơn mình vì thích ứng với thời đại hôm nay thay vì tư duy theo lão làng như mình. Cứ xem gia đình mình, có đến 11, 12 anh em, cùng cha cùng mẹ mà lớn lên, mỗi đứa mỗi tính. Ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, cùng DNA đấy. Lớn lên thì tính mỗi người mỗi khác nhau, ngoại trừ giọng nói. Anh em ở hải ngoại, không ai có quan niệm tương tự, chí hướng đều khác nhau dù được xem là cùng lò. 

Gần đây, mình có theo lớp chuyên về tâm lý giáo dục trẻ em. Để xem mình đã làm gì sai hay đúng khi nuôi con lớn lên. Hoá ra, trong một xã hội tự do thì khó lắm, ngoại trừ trong các chế độ độc tài, người ta cơ cấu con cháu của họ vào các chức cao lớn, dù không có tài năng. Bà này cho rằng chúng ta không thể nào, giáo dục để định đoạt tương lai, định mệnh của con chúng ta trong một xã hội năng động tây phương.

Cha mẹ, nghèo hay giàu, trẻ hay già hoặc ly dị hay sống chung, đều muốn, mong những gì tốt đẹp cho con mình. Ai cũng muốn con mình giàu có, học giỏi, hạnh phúc,.. sách báo về dạy con đầy tủ sách gia đình nhưng ít ai thành công. Điển hình bà giáo sư gốc tàu ở đại học Yale, nổi tiếng một thời, được thiên hạ gọi “tiger mom” (hổ mẫu). Viết sách dạy thiên hạ, giáo dục con đủ trò, kiếm được bộn tiền. Sau này, người ta tìm hỏi hai cô con gái ra sao thì rất thất vọng. Không liên lạc, gần như cắt đứt mọi liên hệ với bố mẹ.

Mình nghĩ sinh con ra, lành lặng chân tay, không tàn tàn khùng khùng là một đại Phước. Lớn lên, chịu khó học hành là Phước thêm nữa. Còn tương lai của chúng là do chúng tự tạo, mình khó gây ảnh hưởng được. Cứ tưởng tượng, nay mình về già, nhìn lại đời thấy tiếc là nghe lời bố mẹ học môn này thay vì học môn mình thích,… 

Mình nhìn lại thì thấy rất mãn nguyện về khi xưa, học kiến trúc,… nếu phải làm lại mình cũng sẽ đeo đuổi như trước rồi về già, làm nông dân như ngày nay. Mình hầu như đã thực hiện những gì mình mong muốn khi xưa, nên không cần con cháu phải thực hiện những gì mình đã không làm được.

Mình đang lo tổ chức một chuyến họp mặt gia đình mình tại Dubai vào hè năm nay. Con cháu và em út cùng bà cụ đi chơi 7 ngày tại Dubai. Xem như có thể lần cuối để bà cụ có thể gặp mặt con cháu khắp nơi trên thế giới vì đã 90 tuổi, không biết sau này còn có sức khoẻ để đi chơi. Mình sẽ đài thọ hết vì nếu không chả ai tham dự. Trước kia, về Việt Nam, mình cho mọi người đi chơi chung một chiếc xe khách ra Nha Trang hay Mũi Né. Nay thì chơi ở hải ngoại. Sau đó sẽ tổ chức bên gia đình đồng chí gái.

Mình thấy bạn bè, có người có con lớn, bị bệnh thiểu năng trí tuệ. Đi đâu, cũng phải dẫn theo, thằng bé lớn cứ như con nít, lâu lâu rú lên, chạy vòng vòng. Thấy thương! Do đó không đòi hỏi gì thêm về con cái.

Ai cũng kêu đời là vô thường nhưng mở miệng ra là bắt con học cái này, làm cái kia. Đồng chí gái cứ rên, kêu con bà này như thế này, con ông kia thế kia. Mình nói thì mừng cho họ, rồi đồng chí gái rên về mấy đứa con mình không giỏi như con thiên hạ khiến mình Chán Mớ Đời.

Cuộc đời là một cuộc chạy đua việt dã, chỉ khi về già, hưu trí mới biết được ai là hạnh phúc. Mình thấy khi xưa nhiều người giàu tiền giàu bạc, đi xe xịn, ở nhà khu cực đỉnh. Nay về già, không còn chi cả.

Đã kêu đời là vô thường, sao lại cứ muốn con mình bằng con thiên hạ hay hơn. Kệ mỗi đứa có mỗi cuộc đời. Tới đâu hay tới đó. Mình nói, kiếm vợ cho nó thì xong ngay. Con vợ nó bắt làm việc kiếm tiền thay vì tối chơi ngồi chơi game trên máy điện toán thì đâu có thì giờ đi kiếm bồ.

Khi xưa, mình cũng vậy. Đi tá hoá tam tinh, khắp nơi đến khi lấy vợ mới bắt đầu lo chuyện làm ăn, kiếm tiền mua sữa cho con. Từ nông dân lên kiến trúc sư, rồi xuống làm cu li nay thì làm nông dân nhưng vẫn vui vẻ cuộc đời, đâu cần phải có danh vị, tiền bạc. Ai hỏi làm nghề gì thì mình nói làm Nông dân.

Khi có con, mình đọc đủ loại sách giáo dục. Nào là dạy con theo kiểu cọp cái, chăm giữ bên cạnh, hay nuôi con theo kiểu gà đi bộ, cho chạy khắp xóm kiểu mình khi xưa. Bố mẹ đi làm, đi buôn đi bán cả ngày, để mình chạy chơi, phá làng phá xóm. Nuôi con theo kiểu thoáng của người Hoà Lan hay kỹ luật như người Đức. Nói cho ngay, mình không biết nuôi con theo kiểu nào mới đúng. Khi xưa, ở Việt Nam thì bố mẹ cứ khệnh mình khi bị hàng xóm mắng vốn. Mình cứ lo sợ là không làm tròn bổn phận người cha anh hùng.

Đến khi đọc cuốn sách nói về dạy con như tạo ra cánh bướm đập nho nhỏ rồi sẽ biến thành một trận cuồng phong là một sự điên rồ. Khi xưa, mình hay nghe nói đến câu chuyện người Tàu kể. Con bướm nho nhỏ, chỉ cần đập cánh nhẹ nhàng rồi sẽ ngăn cản bầu trời, thay đổi chiều gió, thuỷ triều, tạo nên cuồng phong tại vùng biển Trung Mỹ 6 tuần lễ sau. Sau này, lớn lên thì thấy mấy ông tàu cứ vẽ tô phản khoa học.

Cha mẹ, ai cũng muốn con mình trở thành những trận cuồng phong, như con bướm tạo những cánh quạt nhỏ nhỏ để dẫn đến các cuồng phong. Trên thực tế, cha mẹ thành đạt sẽ khiến con thành đạt? Cha mẹ nghèo khổ sẽ khiến con mình đói khát?

Mình gặp bạn bè, họ cũng đồng cảnh ngộ, kêu con họ cũng Chán Mớ Đời. Không chịu khó như họ khi xưa, đủ trò. Mình thì ngược lại. Mình thấy con mình, biết nhiều hơn mình vào tuổi chúng nó. Nếu có cái gì khiến chúng đam mê thì sẽ giúp chúng tìm được phương hướng để đặt ý chí, đam mê mà thực hiện. Vấn đề, làm việc quá sẽ bỏ bê gia đình như ông Paul Getty từng nói.

Thằng con mình biết là nếu mình không bỏ thì giờ chăm sóc hai đứa con. Nó từng so sánh bố mẹ tên bạn và  mình. Mình làm việc đến 2 giờ là đi đón con, chở chúng đi học ngoại khoá, đàn tranh, đàn bầu, piano,..bơi lội. Nếu mình không bỏ thì giờ thì nay mình có thể có nhiều chung cư cho thuê như bố mẹ một tên bạn, có cả trăm căn hộ cho thuê nhưng lại ít thời gian với con cái.

Người ta nghiên cứu theo dõi con nít từ bé đến lớn trong nhiều môi trường như anh em song sinh, anh em cùng cha cùng mẹ, để xem khi lớn lên, chúng có cùng chung một hệ quả về gia đình, xã hội,… lấy thí dụ, họ lấy hai anh em sinh đôi, đem người anh cho người hàng xóm nuôi và người em cho một người hàng xóm khác nuôi từ khi mới lọt lòng. Kết cục thì chẳng khác gì khi được nuôi cùng chung một nhà. Nghĩa là môi trường không định đoạt được sự thành đạt của con người.

Nếu giải thích theo Phật Giáo là cái nghiệp của mỗi người còn nói theo công giáo là do Chúa đã định sẵn. Người sinh ra trong một gia đình giàu có, chưa chắc khi lớn lên sẽ giàu có và ngược lại người sinh ra trong  một gia đình nghèo khó, chưa chắc lớn lên sẽ nghèo hoài.

Ngược lại, họ xem về cha mẹ, nuôi con rất chặt chẻ, kỹ luật, yêu con vô bờ, tương tự tương lai của chúng cũng không khác nhau. Người tây phương nghiên cứu về giáo dục gia đình để giúp họ nghiên cứu làm sao để đất nước họ giàu có hơn, ít tội phạm. Hiện nay người ta đang điều tra về ông con trai của tổng thống Biden. Người ta đưa ra nhiều lý do là ông con trai bị ma-tuý khiến đem cái laptop ra sửa mà quên lấy về. Sau này người ta khám phá các tài liệu về các vụ làm ăn, kiếm tiền ở trên thế giới. Ông ta dựa vào thế bố làm phó tổng thống để làm tiền cho mình và cho bố khi nghỉ hưu. Ông con trai tổng thống không bị ở tù trong khi con người khác nghèo thì bị ở tù khi sử dụng ma tuý vì được xem là phạm pháp.

Năm 2015, người ta xem kết quả thử nghiệm theo dõi 14 triệu anh em hay chị em sinh đôi trên 39 quốc gia. Họ xét 17,000 kết quả. Họ cho biết gien quan trọng nhưng không giải thích được hết. Môi trường cũng có ảnh hưởng nhưng kết quả vẫn không cho thấy chúng ta có thể dạy con theo ý muốn của mình để thành đạt sau này.

Nhiều người xem kết quả này cho rằng, cha mẹ dạy con không quan trọng lắm. Chúng ta có thể trở thành con người của chúng ta hôm nay, bất chấp ai nuôi chúng ta lớn khôn hay môi trường. Có lần mình đi mua nhà, gặp một ông mỹ, kể có hai thằng con, cho học cùng trường ở Villa Park nhưng một thằng trở thành luật sư còn một thằng bị nghiện ngập. Ông ta kết luận cùng môi trường nhưng khác loại bạn bè sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con ông ta.

Người Việt mình hay nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Chưa hẳn vì mình nhớ khi hỏi anh bạn thân đi học mua bán nhà cửa thì anh ta kêu anh ta biết hết. Chúng lừa mày. Mình tin anh bạn này vì anh ta sống ở mỹ lâu hơn mình trong khi mình mới sang Hoa Kỳ. Mình có cái tính là tò mò, có gì lạ mình đều bò đến xem thử thay vì nghe lời thiên hạ.

Khi xưa, bạn bè ở Texas hay Boston, cali, Denver, kêu mình đến chơi để họ giới thiệu cô nào. Mình cũng bò đi, bay máy bay, tốn tiền nhờ đó mới phát hiện ra mối tình hữu nghị của đồng chí gái. Mình bò đi học và đã thay đổi đời mình còn anh bạn thân, kỹ sư bị sa thải nay đi bán xe hơi từ 20 năm nay. Hôm qua, mình gọi anh ta để nhờ bán chiếc xe của thằng con, giúp anh ta kiếm chút tiền.

Mình xét một gia đình quen, con cái đầy đủ tại Hoa Kỳ. Nếu nói về gien thì mọi người trong gia đình, đều học hành, ra bác sĩ, kỹ sư,… nói về thành đạt thì lại khác. Ai cũng kêu một người trong gia đình sướng vì ăn trợ cấp chính phủ, không di làm gì cả. Ở Việt Nam, trước khi được mấy người anh bảo lãnh , người này được anh chị vượt biển, gửi tiền về giúp đỡ, ăn xong thì đi uống cà phê với bạn bè. Không đòi hỏi tiền bạc gì nhiều. Khi được đi định cư tại Hoa Kỳ thì lại thuộc diện H.O. Dù không đi tù ngày nào, được lãnh trợ cấp, Housing đến giờ.

Hôm qua, nói chuyện với bà cụ. Bà cụ kêu trong nhà, mấy cô con gái hay con dâu khi xưa ra chợ bán. Nay bỏ chạy hết, chỉ còn một cô em gái là trường kỳ kháng chiến, nối gót bà cụ buôn hàng xén như ông Hoàng Cầm kể về bên kia sông Đuống. Người về nhà bán cà phê, người đi bán vàng, người bán bánh căn,… Mấy người em mình ra hải ngoại cũng vậy, cũng sàn sàn, đi làm cho công ty nuôi thân. Không ai muốn tự làm chủ như mình.

Các nghiên cứu cho thấy, bất kỳ trường hợp nào, môi trường nào, người nào sinh ra đời, tương lai sẽ ra sao thì vẫn len lỏi, luồng lách để đạt được mục tiêu của mình. Còn tư duy chỉ muốn hưởng nhàn thì ở Hoa Kỳ, ở tây, ở phi châu hay ở Việt Nam vẫn tà tà, đợi sung rụng. Do đó, chúng ta không nên đổ lỗi là nếu tôi ở Hải ngoại, tôi sẽ thế này thế nọ. Họ đổ lỗi vì sống tại Việt Nam trong khi biết bao nhiêu người giàu có dù sinh sống tại Việt Nam.

Mình có anh bạn học cũ, kể là sau 75, không được đi học đại học nhưng vẫn cố học anh ngữ qua đài BBC hay VOA. Khi xưa, có học hội việt mỹ với mình. Đến thời Đổi Mới, Việt Cộng cần người biết tiếng Anh nên phải sử dụng anh ta. Anh ta cũng phấn đấu vô đảng, nay về hưu, cũng thuộc loại đại gia. Có anh bạn khác, bị bắt bỏ học y khoa, vì lý lịch gia đình, để cho cuộc đời xuôi dòng, hoang tàn trên tuổi xanh của mình. Hai người bạn học chung một môi trường, cùng lý lịch sau 75. Một người vẫn cố trở thành đại gia và một người buông xuôi rồi than cho số phận,…. Do đó ý chí rất quan trọng, định đoạt về tương lai của mỗi người.

Càng chới với hơn là cha mẹ có thể khiến con cháu lớn lên khác nhau. Có người thì cảm thấy được sự nâng đỡ, nhắn nhủ của người mẹ, giúp họ ít lo lắng, ngược lại cô em thì lại không thích được mẹ hỏi han. Người thì cảm thấy bố mẹ tốt khi hỏi về các bạn của mình, lại có đứa kêu bố mẹ hay xía vào chuyện chúng khi hỏi về bạn chúng.

Chúng ta có thể hướng dẫn một đứa con lớn lên, cư xử như chúng ta hay chúng lại làm trái ngược.

Nói vậy, không có nghĩa là cha mẹ là vô dụng, nhưng vai trò cha mẹ rất quan trọng. Vấn đề là vai trò của cha mẹ rất phức tạp và khó đoán trước. Cha mẹ có vai trò quan trọng nhưng không thể nào kiểm soát con đường đời của con mình cả. Có ông cán bộ nào trước khi chết, cơ cấu cho con ông ta làm lớn nhưng khi ông ta đi theo ông Mác thì vài năm sau, họ đuổi cổ con ông ta vì mất đạo đức cách mạng. Hay quan nhớn nào muốn cơ cấu con cháu của họ vào vì một người làm quan, cả họ được nhờ.

Chúng ta không bao giờ đỗ thừa cho bố mẹ về sự thất bại của mình. Theo thử nghiệm thì 90% người mẹ và 85% người cha, cảm thấy bị con đổ lỗi về sự thất bại của chúng. Đừng bao giờ nghĩ, chúng ta đã được đào tạo bởi bố mẹ mình. Thậm chí khi cha mẹ làm đủ tất cả, vẫn cảm thấy bị trách móc bởi con cháu. Chúng kêu nếu bố mẹ giàu có thì chắc đời chúng sẽ sướng hơn, ăn học, có cuộc sống tốt hơn.

Vấn đề là xã hội tây phương cũng như xã hội á châu, đều có từ ngữ “ai giàu 3 họ, ai khó 3 đời”, ngoại trừ các dòng họ lớn, họ biết xây dựng nền tảng gia đình như một quốc gia nhỏ, đưa những đứa con hay cháu quản lý gia sản dòng họ thay vì con trưởng hay con bà chính thức. 

Cứ lấy hoàng gia Anh quốc, họ không nhất thiết là để con trai đầu nối ngôi, con gái cũng có thể lên ngôi nên vẫn giữ gia sản của dòng tộc từ mấy trăm năm qua.

Có nhiều người bỏ tiền của để lo cho người con và bỏ bê mấy đứa khác. Đứa được chăm sóc lại không ra gì còn đứa bị bỏ bê lại thành công. Chúng ta thấy trong các gia đình, có nhiều người con lo cho cha mẹ, cuối tuần đến thăm, đưa bố mẹ đi du lịch thì bố mẹ không chăm sóc lắm, ngược lại đứa không đến thăm hay gọi điện thoại thì cứ tìm cách lo cho chúng. Có nấu món gì ngon cũng để dành rồi gọi đứa con vô tư đến lấy đem về.

Mình có một ông anh vợ như vậy. Mẹ vợ mình nấu món gì đều để dành cho anh ta, cứ gọi anh ta nhưng ít khi lại. Vợ anh ta cũng chẳng bao giờ đến thăm gia đình chồng. Ngược lại mấy người con khác, đến thăm, đem thức ăn,…đến, chở đi chơi thì bà không cho ăn. Chán Mớ Đời 

Họ có nói về các bậc cha mẹ, được gọi là “Dragon parents”, phụ huynh rồng. Bà Emily Rapp đặt tên này khi con bà ta bị bệnh Tay-Sachs . Bệnh này xảy cho 1 trên 5 triệu đứa bé. Đứa bé sẽ không bao giờ sống quá 4 tuổi. Những bậc cha mẹ biết con mình sẽ chết trong vòng 4 tuổi. Họ chỉ nuôi con cho hiện tại, cho giây phút hôm nay, không mong đợi gì mai sau như ý muốn của mình.

Có con là một cái phúc nhưng nuôi con theo bổn phận của chúng ta. Không nên áp đặt con mình quá vì sẽ có những phản ứng ngược. Cái đau nhất trong cuộc đời người là có con mà chúng không thèm nhìn, hay liên lạc với chúng ta vì những bất hoà về cách giáo dục của chúng ta đối với con cái.

Thời làm ruộng thì ít ai đi học. Người nông dân như mình sinh con ra để có người đi cày ruộng thêm, thêm người thêm của. Không tốn tiền nuôi ăn học, cũng không đòi hỏi chúng trở thành tiến sĩ hay lùi sĩ gì cả. Hay bác sĩ và cô sĩ, chú sĩ,.. Chỉ biết 10 tuổi là có thể ra đồng, đi chăn trâu, chăn bò rồi. Cái nhìn định đoạt tương lai của con mình rất hạn hẹp.

Ngày này thì đủ thứ. Con mới đầy tháng là đã bắt chúng bốc cây viết, cái iPhone hay iPad, hay bác Franklin,… do đó vấn đề nuôi con và giáo dục trở nên khá phức tạp hơn. Nếu bố mẹ chúng ta có ăn học cao thì chúng ta có thể dựa vào kinh nghiệm của bố mẹ để nuôi nấng con cái, còn không thì mình phải thử nghiệm, đi từng bước, nghe bạn bè hay người lớn chỉ vẽ.

Tuyệt đối, để con cái tự do hơn để chúng tìm ra phương hướng đi trong cuộc đời. Ngày nay, con cái chúng hiểu biết hơn chúng ta. Chúng tra gú gồ nên biết nhiều hơn. Miễn sao chúng vẫn nói chuyện, có gì quan trọng thì chúng hỏi mình là được.

Hôm qua, có vợ chồng nào hay đọc bài của mình, từ San Jose, ghé thăm vườn mình. Mình dẫn đi hái bơ cho có thú hái quả trên cây nhưng ông chồng kêu không đi nổi 20 mẫu. Lúc về hỏi mua 2 thùng mật ong nguyên chất của vườn. Xong om

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Hộp quẹt Zippo trong thời chiến tranh

 Hồi nhỏ thấy mấy người lớn nhất là mấy ông lính, hay xài hộp quẹt của lính mỹ Zippo. Lúc đầu toàn là bằng bạc, sau thấy có màu xanh,… Dạo ấy, người Việt còn xài hột quẹt ống để hút thuốc Cẩm Lệ, hình như bắt chước của tây đem qua. Hột quẹt Zippo, có đặc điểm khi trời gió, không tắt. Ông cụ mình có một cái hộp quẹt này trong khi mệ ngoại hay ông ngoại thì xài hộp quẹt Việt Nam, để hút thuốc Cẩm Lệ.

Ở ngoài khu Hoà Bình, có một địa điểm mà ai có hộp quẹt Zippo, hay bút máy đem ra đấy để khắc chữ trên hộp quẹt. Ngày nay, người ta hay xâm mình để toả sáng, nói lên một câu toả sáng trên thân thể mình. Khi xưa, mình hay thấy mấy ông lính, xâm trên tay “xa quê hương nhớ mẹ già”.

Một bật lửa Zippo, được một Bính sĩ mỹ khắc những tâm tư trong thời chiến khi xâm mình chưa được phổ biến như ngày nay

Theo một trang nhà của cựu binh sĩ mỹ tham chiến tại Việt Nam, lính mỹ khi xưa chưa có tục xâm mình như ngày nay. Họ lại có hộp quẹt, bật lửa hiệu Zippo và khắc trên đó những ý tưởng của mình trong thời chiến như ngày nay, giới trẻ xâm đầy người. Sau chiến tranh Việt Nam, khi các cựu chiến binh Hoa Kỳ trở lại Việt Nam, thì thị trường bật lửa giả với những chữ khắc trong thời chiến của chiến binh mỹ phát triển rất mạnh, khiến các trang nhà của cựu chiến binh mỹ phải lên tiếng. Có ông mỹ đi Việt Nam đến hơn 20 lần trong vòng 15 năm để tìm kiếm mua bật lửa Zippo trong thời chiến tranh Việt Nam.

Đây là chân dung người sáng lập công ty Zippo, ông George B Blaisdel

Lính mỹ cho biết khi xưa, trong các chiến dịch “truy tìm và phá huỷ” (search and destroy) , họ dùng bật lửa Zippo để đốt các làng mạc ở thôn quê của người Việt. Đài CBS có truyền hình một đoạn, lính mỹ đốt làng Cẩm Nè, Quảng Nam với chiếc bật lửa. Người lính mỹ cho biết, không sử dụng đuốc như xưa mà chỉ cần cái bật lửa Zippo. Xong om

Bật lửa này mình thấy hao hao giống cái hộp quẹt mà Mệ Ngoại mình hay dùng để hút thuốc Cẩm Lệ. Chỉ khác là bằng nhôm màu bạc. Lâu lâu, hết đá, mình phải mở cái đuôi để bỏ cục đá nhỏ vào rồi vặn lại, hoặc thay cái tim, đổ dầu hôi để quẹt thì phải. Ai nhớ rõ hơn thì cho em xin. Mình nhớ có đọc đâu đó, tây  cho người Việt mở công ty để sản xuất bật lửa loại này tại Việt Nam nhưng quên tên.

Theo mấy người lính mỹ tại Việt Nam, cái bật lửa Zippo được ưa chuộng nhất như một báu vật riêng tư, lính có thể khắc trên ấy những tâm tư của mình khi ấy. Sau đó là cái đồ mở đồ hộp P38 mà mình đã kể. Sau này, cựu chiến binh mỹ trở lại Việt Nam thì thấy bán rất nhiều Zippo hàng giả, làm để bán cho du khách.

Công ty sản xuất hộp quẹt Zippo được thành lập bởi ông George G Blaisdell vào năm 1932, ảnh hưởng bởi bật lửa của công ty IMCO của Áo Quốc. Công ty này được thành lập vào năm 1907 bởi ông JUlius Meister. Bật lửa của họ được sáng chế bằng các vỏ đạn được sử dụng trong thế chiến thứ 1 và được phổ biến trong quân đội. Cuối cùng thì Zippo khiến IMCO phá sản.

Khi xưa, chiến tranh nên các vỏ đạn đầy nên họ dùng vỏ đận để là hộp quẹt

Theo kể lúc đầu, ông Blaisdell muốn gọi tên bật lửa là Zipper sau đổi thành Zippo cho có vẻ đương đại. 3-3-1936, chính phủ Hoa Kỳ ký giấy chấp nhận bằng sáng chế của Zippo, và từ đó trở nên nổi tiếng đến ngày nay.

Sơ đồ bản vẽ của hộp quẹt Zippo

Bật lửa Zippo được phổ biến trong quân đội trong đệ nhị thế chiến. Công ty Zippo ngưng sản xuất hộp quẹt nội địa, dùng tất cả nhân lực để sản xuất cho tiền tuyến. Mình cứ thấy mấy đứa bạn hút thuốc, cứ ngồi, bật cái nắp qua lại, làm sao để khi mở nắp một ngón thì có thể vừa bật cháy luôn thay vì cần đến hai động tác.



2 thế kỷ trước, năm 1805, người ta sáng chế ra que diêm để tạo ra lửa, do một nhà hoá học người Pháp, tên Jean-Louis Chancel. Cây diêm được xem là khởi nguồn cho các người đi sau, chế tạo ra hộp quẹt.

18 năm sau, có một người đức, tên Johann Wolfgang Döbereiner phát mình ra cái hộp quẹt đầu tiên, thường được gọi là đèn Döbereiner. Không giống hộp quẹt ngày nay and rất khó sử dụng và nguy hiểm.

Năm 1826, ông John Walker, tên sao giống ông làm Whishky, chế ra loại diêm quẹt. Ông này không được bằng sáng chế về cây diêm nên sau này một ông khác tên Samuel Jones, lấy cái ý này và bán dưới tên “Lucifer”.

1892, hột quẹt được bằng sáng chế tại Hoa Kỳ dưới tên ông Joshua Pusey. Sau này công ty Diamond Match mua bằng sáng chế và khởi đầu bán hột quẹt diêm khắp nước .

Đến năm 1961, công ty pháp tên Feudor phát minh ra cái bật lửa xài một lần, sau đó công ty Gillette mau lại. Dạo mình ở âu châu thì dân hút thuốc xài loại này nhiều. Nay thì đủ loại rất nhẹ, xài bằng ga. Xài hết thì quăn.

Nói chung cái hộp quẹt, tuy thuộc cá nhân nhưng lại được sử dụng trước công chúng. Có thể nói như một loại trang sức của đàn ông. Người ta làm dấu để tránh bị đánh cắp nên khắc tên hay những ý tưởng gì mà họ thích như ngày nay, người ta xâm trên thân thể rồi mai sau lại trả tiền để gọt bỏ vì sợ ung thư.

Mình không hút thuốc nên ít khi sử dụng mấy loại nhưng cũng có chút gì để nhớ của thời con nít ở Việt Nam. Xong om

Nguyễn Hoàng Sơn  




Propolis chữa bệnh ung thư và tim mạch….

 Ông mỹ nuôi ong trong vườn mình, đưa cho một chai Propolis, do mấy con ong sản xuất, thường gặp ở cửa vào các tổ ong. Mình đang đọc mấy trăm trang về 63 nghiên cứu đại học trên thế giới về các sản phẩm của ong, để xem mật ong, Propolis, sữa ong chúa,…có tính chất chữa bệnh hay phòng bệnh ra sao. Thường người ta chỉ nói đến mật ong, ít nghe nói đến các phấn hoa của ong, sữa ong chúa, Propolis,…

Ngày nay, các đàn ong trên thế giới chết rất nhiều. Lý do, nông dân dùng thuốc trừ sâu và các từ trường từ các trạm làn sóng điện thoại di động. Không những ong mà người ta nhận thấy, lượng chim rừng cũng biến mất khá nhiều. Nghe đâu 30%. Những hình ảnh mấy con chim đậu trên dây điện khá hiếm hoi vào thời nay. Nếu không có ong thì sẽ không có trái cây, nhân loại sẽ đi về đâu. 

 Tháng 3 này, mình sẽ lên thung lũng San Joaquín, được xem là thánh địa hạnh nhân của thế giới, cần rất nhiều ong trong thời gian cây ra hoa. Các người nuôi ong từ khắp nơi trên Hoa Kỳ, thậm chí tại Florida, phải lái xe xuyên bang, chở các tổ ong bằng xe tải và xe dỡ hàng đến Cali trong vòng 1 tháng. Mỗi tổ ong được chủ nông trại trồng hạnh nhân trả $250. Các khách sạn trong vùng đông đảo trong vòng một tháng trời như ngày hội của mấy người nuôi ong. Các hội chợ, triển lãm, thuyết trình về nghề nuôi ong được thành lập vào mùa này. Tháng 3 này, mình sẽ lên đó với ông nuôi ong vài ngày để xem và phụ ông Mỹ nuôi ong lái xe.

Vấn đề của vùng này là nước. Có nhiều trại trồng hạnh nhân phải bỏ hoang vì tiền nước quá đắt. Có trại phải bỏ đâu 10,000 acres. Tương tự ngành trồng bơ, vùng Fallbrook phải chặt cây để trồng nho. Năm nay, bơ lên giá. Trong Costco, thấy giá $9.99 thay vì $5.99 như mọi lần.

Ong ít lại khiến mật ong rất hiếm, do đó người Tàu pha với đường để bán. Ngày nay, 90% mật ong được bán ngoài chợ đều được pha chế hết. Muốn mua mật ong chính gốc, không pha chế thì rất đắt. Mấy tên nuôi ong Mễ hay mỹ mình quen đều bán giá gấp đôi ông nuôi ong tại vườn mình. Mình có xem phim tài liệu về kỹ nghệ mật ong. Các văn phòng khám xét y tế về thực phẩm, phát hiện trong mật ong của Trung Cộng gần như hoàn toàn là đường của gạo. Khó truy tầm. Khi họ truy tầm ra thì Trung Cộng lại biến chế cách khác. Ngoài ra, các loại mật ong xuất cảng từ Việt Nam, đều có phấn hoa của các vùng Trung Cộng. Họ suy ra là Trung Cộng đem sang Việt Nam, rồi người Việt dán nhãn maze Việt Nam rồi xuất cảng qua Âu châu và Hoa Kỳ.

Nói chung thì Trung Cộng nắm hoàn toàn thị trường mật ong trên thế giới. Ở Vũ Hán, nơi vi khuẩn COVID-19 xảy ra, có trên 5,000 trại nuôi ong. Nghe nói ít ai bị dính covid. Lý do là họ quen bị ong chích nên hệ thống miễn dịch của họ rất cao. Mình vào vườn, đi ngang mấy tổ ong, cứ muốn chúng chích để giúp hệ miễn dịch tốt nhưng lại không bị đốt. Chắc chúng chê mùi thịt của mình.

Hôm nay, đi chợ, mua một thỏi bơ làm bằng sữa bò nuôi ăn cỏ trên cánh đồng, không bị công nghệ hoá cỏ giá $15. Kinh! Thôi kệ đắt nhưng cho chắc ăn, không bị bỏ đủ thứ mà mình không hiểu hay biết. Rất ngon! Cứ như bơ tây ngày xưa, thời sinh viên, nghèo, chỉ mua baguette, trét bơ ăn qua ngày khi tiệm ăn đại học đóng cửa.

Hôm nay, ghi lại đây các tính chất chữa bệnh của Propolis, một trong những sản phẩm của ong. Các nhà nghiên cứu xem đây là phép lạ vì có thể khử trùng, đâu 30 loại gồm loại gây bệnh cúm:

Thử nghiệm cho thấy Propolis có khả năng diệt trừ 21 loại vi khuẩn, 9 loại nấm ký sinh trùng, gồm cả vi khuẩn cúm.

Propolis, thường được gọi là keo của ong: một sản phẩm như nhựa thông trộn chung từ trên 20 loại cây, do các con ong sử dụng nước miếng và sáp ong để tạo thành và được ong trét vào các khe hở của tổ ong giúp bảo vệ phía ngoài các tổ ong. Các tổ ong có những khe hở vì được làm bằng gỗ. Theo thời gian, gỗ bị teo lại, tạo ra những khe hở nên các con ong phải tạo ra các propolis, chất nhựa để trét vào các chỗ hở để tránh mưa hay gió lạnh lùa vào nhất là kiến.

Dạo này, mùa đông các tổ ong sẽ được phòng ngự bằng các loại keo do ong tạo ra. Chỗ nào có khe hở thì đám ong tạo ra chất nhựa này để trét kín các nơi hở. Mai lên vườn, sẽ ghé mấy tổ ong xem sao. Sẽ hỏi ông nuôi ong, lấy một ít cho mình. Hôm nay, ông ta có cho một ít. Uống cái này trị ho. Đồng chí gái bị ho máy hôm trước, mình lấy propolis cho uống thì đỡ.

Ảnh chụp cận cảnh để thấy chất keo propolis, được ong dùng để trét vào các khe hở của tổ ong, làm bằng gỗ.

Ngoài ra propolis còn giúp tạo các cấu trúc của tổ ong cứng chắc hơn, giúp hệ thống cách nhiệt để giảm thiểu nước bị bốc hơi. Chống các nấm lạ, vi trùng lạ xâm nhập, các ký sinh trùng, giúp phong toả khắp tổ ong, chỉ chừa một lối vào. Kiểu như làm một bức tường thành xung quanh tổ ong. Trong trường hợp có 1 con thằn lằn nhỏ hay chuột chui vào và bị chết ở trong tổ ong, thì các con ong sẽ dùng propolis để phong toả kiểu gói lại như các xác chết Ai Cập để tránh hôi thối, bốc mùi. Người ta nghiên cứu cho biết là người Ai Cập sử dụng chất propolis để bó các xác chết trong các kim tự tháp.

Khi ong thu nạp các phấn hoa và nhuỵ hoa, lấy nước và các nhựa cây cần thiết để cấu tạo propolis. Trong vườn mình, ông nuôi ong phải để mấy thùng phi nước và bèo. Lý do ong rất cần nước, bèo để ong có thể đậu trên mà uống nước để khỏi bị chìm. Tố chất của propolis tuỳ thuộc theo môi trường xung quanh, cây cỏ loại gì. Người ta cho biết ai mà bị bệnh dị ứng thì nên ăn mật ong của vùng đang ở vì ong đi hút các nhuỵ hoa của cây trái trong vùng, sẽ giúp người bị bệnh từ từ chữa lành bệnh dị ứng khi mùa xuân về. Theo mình nếu ai dùng propolis thì cũng nên dùng loại sản xuất tại địa phương thay vì mua từ bên tàu, được pha chế.

Nghe ông nuôi ong kể, ông ta thích để tổ ong ở vườn mình vì có mấy cây khuynh diệp xung quanh và dừa, nở hoa vào mùa đông. Như chúng ta biết khuynh diệp có những tố chất chữa bệnh, có thể propolis, lấy từ nhựa cây khuynh diệp tốt hơn. Mùa Xuân thì có hoa cây bơ ra hoa, bưởi, quýt, sau đó là các hoa dại trong vùng rồi đến khuynh diệp và mấy cây dừa ra hoa. Hôm qua, mình thấy có nhiều cây đã ra hoa. Hy vọng sẽ không bị lạnh làm chết héo trước khi ra trái. Thường thì vào tháng 3 mới ra hoa.

Vấn đề ông này lười, không muốn lấy mấy nhựa ong để bán nên mình phải mua từ mấy tên nuôi ong khác. Phải chạy cực xa và đắt hay nhờ ông ta khi gặp mấy tên kia, mua dùm. Ông này già, chỉ làm cho khoẻ người, có dịp ra khỏi nhà để không nghe bà vợ cằn nhằn ở nhà. Mật ong của ông ta rẻ hơn mấy tên nuôi ong khác mà mình quen. Có thể ông ta bán rẻ cho mình vì cho ông ta để tổ ong trong vườn. Mấy tên kia, nuôi ong mình quen thì bán $70/ bình, hơn gấp đôi giá của ông ta.

Các nghiên cứu gia tại Đức quốc cho rằng: các bệnh nhân bị cúm, uống độ 50 giọt propolis, 4 lần một ngày thì vi khuẩn cúm giảm tới 40%. Các bệnh nhân được chữa trị bởi propolis sẽ lành trong vòng 3-4 ngày thay vì 6-7 ngày với thuốc tây. Hôm nay, mình bắt đầu. Bỏ propolis nguyên chất lấy từ tổ ong hôm qua.

Propolis là một loại kháng sinh cực tốt, chống lại sự phát triển của các vi khuẩn, giúp giải toả các vấn đề hít thở khó khăn khi bị cúm. Họ cho biết, buổi sáng khi thức giấc, uống một muỗng mật ong với propolis sẽ ngừa các chứng lên men trong bao tử.

Propolis có các kháng oxy-hoá để trị bệnh suyễn, giúp cơ thể thu nhận các sinh tố C và bình thường hoá các hormones. Nếu dùng điều lượng hàng ngày sẽ giúp phòng ngừa bệnh áp huyết cao và nhịp tim loạn xạ, và bình thường hoá lượng cholesterol trong huyết quản, giúp cải tạo lại sự đàn hồi của các mạch máu.

Ai mà bị bệnh phong tình thì dùng propolis để xoa lên chỗ kín, sẽ giúp mau lành, hay bị phong ngứa cũng vậy hay bị phỏng. https://pubmed.ncbi.nlm.nih.gov/22707327/

Theo 63 nghiên cứu, 12 từ âu châu, 7 từ á châu, 30 từ Trung Cộng, 4 từ Ba-Tây, 6 từ Nhật Bản, 2 từ Hàn Quốc, 1 từ phi CHâu và một từ Mã Lai Á mà viện quốc gia y tế của Hoa Kỳ phát hành. Mình chỉ tóm tắc vì rất khó nuốt nếu không quen các từ khoa học,.. nếu ai thích thì mình sẽ nói rõ lần sau.

Nói chung từ ngày mình phát hiện ra y khoa tây phương nhằm để bán thuốc thì mình tìm hiểu thêm về các phương cách chữa bệnh từ xưa đến thế kỷ 20. Chương trình Y khoa tây phương được giảng dạy tại đại học do các công ty dược phẩm và thực phẩm bảo trợ, đào tạo các bác sĩ trở thành các chuyên viên cho thuốc uống do các công ty dược phẩm sản xuất. Y khoa hiện đại rất giỏi về mỗ xẻ nhưng về trị liệu qua thuốc thì hơi mệt vì tạo ra các hệ ứng phụ.

Mình đang đọc các nghiên cứu về hệ ứng phụ khi uống thuốc trị cao mỡ. Kinh hoàng. Thà không uống còn hơn là uống, chết trễ hơn là uống. Hôm nào sẽ tải lên đây. 

Ngoài ra họ cho biết là propolis có thể giúp trị một số bệnh ung thư. Xem đường dẫn trên của National Institutes of Health (viện quốc gia y tế). Cho thấy có nhiều tính chất kháng ung thư như ngăn cản các tế bào ung thư phát triển, giảm thiểu các tế bào có khả năng trở thành ung thư và ngăn cản các tế bào ung thư liên lạc với nhau. Nhất là ung thư ngực.

Càng đọc các nghiên cứu này thì càng thích thú vì có những tố chất giúp kháng ung thư. Ai tò mò thì tra gú gồ. Vì dài lắm, sợ thiên hạ phải mất thời gian uống nước để đọc. Để hôm nào mình kể về các điểm tốt về y khoa của mật ong. Xong om

Mình kèm đây đường nối của trung tâm y tế quốc gia Hoa Kỳ, nói về propolis.

https://www.ncbi.nlm.nih.gov/pmc/articles/PMC3872021/

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Nên Làm Living Trust hay không

 Lạ! Bài mình viết về những việc cần làm trước khi hưu trí đã lâu rồi, ít ai đọc nhưng hôm trước, có người bạn hỏi lại, vì đang thuyết phục bố mẹ làm Living trust, để con cháu khỏi mất thời gian nhiều khi đụng trận. Bố mẹ ở tiểu bang khác, xa mấy người con. Nay đại dịch, con cháu không gặp mặt cả hai năm qua vì sợ bị lây. Mình kêu vào bờ lốc mà đọc thì lại nghe bên đầu dây, sẵn đây ông giải thích luôn cho khoẻ, rồi mở máy cho bố mẹ nghe luôn. Sau đó, mình lục trong bờ lốc và sửa lại chút đỉnh, tải về lại thì hôm nay xem lại, thấy thiên hạ đọc nhiều, lại hỏi mình tùm lum dù đã dặn là đi hỏi luật sư.

 Chắc qua vụ đại dịch, ai cũng giác ngộ một điều; chúng ta không thuộc loại “bất tử”. Chúng ta có thể đi theo ông bà rất nhanh, không một lời từ giả như trong phim bộ.

Mình hiểu tâm trạng mấy người bạn này, họ cứ phân vân, nên làm hay không. Vô sản đâu cần làm,… có rất nhiều lý do để không làm. Đọc sách báo về luật pháp, chừng hai trang là buồn ngủ như trường hợp mình. Đi hỏi luật sư thì sợ tốn tiền nên cứ mò mò. Mình làm di chúc, living trust đến 3 lần rồi. Tốn bộn tiền. Chỉ có làm mới hiểu được khiếm khuyết phần nào, khó có thể đúng ngay lần đầu. Mình bò đi seminar về di chúc rất nhiều vì thuộc dạng ngu lâu dốt bền.

 https://youtu.be/5rGsOzdY5KQ

https://youtu.be/PpGG1ZhoqE0

https://youtu.be/b8_MK6PodoU

https://youtu.be/Xy1wN-Qa3u4


Đi seminar thì luật sư doạ đủ trò, rồi ngưng, bảo lấy hẹn. Cũng có seminar, có những người không phải luật sư thực hiện. Mỗi seminar học được một tí. Thường luật sư có phần mềm, chỉ cần điền tên mình vào rồi in ra xong om. Mình có mua phần mềm để làm mấy vụ này, cộng giấy tờ khi sử dụng corporation hay LLC, và Trust,…

Thực tế thì nên trả tiền để hiểu rõ việc cần làm, thay vì nghe ai nói bậy bạ như sơn đen rồi làm sai. Cứ lâu lâu học được cái gì khác thì phải làm bổ túc. Lại chửi thề tên luật sư trước vì nó không chỉ bảo mình. Nếu luật sư giải thích hết thì chỉ gặp mình một lần, họ cần mình trở lại khi có câu hỏi để lấy thêm tiền. Lần thứ 3 thì huỷ cái cũ, luật sư làm cái mới, đề tên y chang như cái cũ. Chỉ việc mình xé cái cũ bỏ đi để con cháu không bị lộn xộn.

Phim bộ, để chuẩn bị cho một nhân vật chính chết, họ phải làm thổ huyết, rên rỉ, đợi người tình hay con cháu về rồi nắm tay, trăn trối bú xu bà la chập rồi mới thở cái hắt, nghẹo đầu qua phải để chết, trong tiếng khóc nức nở của người tình hay người con gầm thét, con nguyện sẽ trả thù. Thực tế thì cái chết có thể đến trong tít tắt.

Tuần trước, trời mưa, ngồi xe với thằng con. Mình dặn là trời mưa, không nên chạy làn “car pool” vì nếu thắng là xe bay vô tường bê tông bên tay trái ngay. Cách đây, 2 tuần, chạy xe trên xa lộ trên đường về, có chiếc xe của ông mỹ nào quẹt vào xe mình nhẹ bên tay phải. Sau đó cả hai tấp xe lại ở cây xăng, trao đổi giấy tờ bảo hiểm. Hú vía! May không ai bị thương tích gì cả. Phật độ! Cô em mình biết được hỏi cúng tạ chưa?

Một điều chắc chắn là chúng ta sẽ qua đời. Vấn đề là không biết lúc nào. Có người nằm Coma hơn 10 năm mà vẫn trơ trơ, hành vợ con hàng ngày. Cho thấy muốn chết đâu phải dễ. Khi nào đến giờ Chúa gọi về thì mới được đi hay khi nào nợ trần ai hết thì chúng ta trút hơi thở cuối cùng. Lên thiên đàng, ông thánh Phê-rô lục máy điện toán, kêu không có trong sổ là phải tiếp tục nằm Coma đến giờ Ngọ, mới được vào thiên đàng.

Có người bảo khi nằm Coma thì muốn rút ống để khỏi làm khổ con cháu. Mình hỏi đã làm di chúc chưa? Nói chưa. Hỏi đã làm giấy uỷ quyền về y tế chưa? Nói chưa. Hỏi đã làm giấy uỷ quyền về tài chánh chưa? Nói chưa,… mình muốn rút ống thì phải làm giấy tờ uỷ quyền cho ai đó, rút ống. Không lẻ mình nằm trên giường kêu bác sĩ rút ống. Khi mình nằm coma, người được uỷ quyền, đưa cái giấy uỷ quyền thì nhà thương mới cho rút ống. Giúp mình tiêu diêu miền cực lạc thay vì nằm coma. Thiền nằm mấy chục năm.

Theo thống kê năm 2017, phân nữa người Mỹ không làm di chúc. Đó là một nước tân tiến, thuộc văn hoá thực dụng. Mình mua nhà của một bà người Mỹ cho vay lại. Nay bà ta qua đời, mình muốn trả đứt món nợ cho con bà ta nhưng con bà cho biết; dạo này hơi túng, mới bị mỗ tim xong, không tiền làm probate, do đó dù họ cần tiền nhưng mình không thể trả hết món nợ cho họ được vì họ không có quyền ký tên bãi nợ (reconveyance) . Chỉ có thể trả hàng tháng. Mình nghĩ có trục trặc gì đó với Living trust, hay khi bà mẹ bị lãng trí, họ thay đổi, gì đó. Mình sẽ gặp họ tuần tới để xem. Định sẽ gặp hôm nay nhưng thằng con mình bị dính covid nên không dám gặp ai.

Nếu mình thật sự thương con cháu thì nên viết di chúc và thị thực chữ ký để cho mỗi đứa con một bản để tránh lộn xộn khi hữu sự. Ông Larry King, nổi tiếng đài truyền hình, vào giờ chót, trước khi chết, ông ta viết lại di chúc bằng tay, vẫn có hiệu lực, loại bà vợ cuối cùng ra khỏi “estate”, gia tài để lại cho mấy đứa con của mấy bà vợ trước. Xong om. Vấn đề không phải làm living trust hay những giấy tờ khác. Vấn đề là phải viết xuống những gì mình mong muốn. Được thị thực chữ ký để không có ai tranh cãi. Có những người họ thị thực chữ ký cho mình, cứ gọi họ là họ chạy đến nhà. Còn không muốn trả tiền thì ra ngân hàng của mình, đều có người làm chứng giấy tờ mình ký, miễn phí. Xong om

Mình nghe kể, có ông bố mất. Mấy anh em họp bàn lo việc hậu sự. Người thì kêu bố dặn, hoả táng, đem về Việt Nam, rắc lên núi Ba Vì gì đó. Người thì kêu bố bảo em là chôn trong nghĩa trang quân đội cùng các chiến hữu. Thế là mấy anh em choảng nhau.

Cuối cùng hỏi đóng tiền làm đám tang thì ai cũng lơ hết, viện cớ nghèo, con đi học đại học bú xua la mua,… cuối cùng hoả táng rồi đợi khi nào có ai về quê, đem cái lọ về rải tro của bố. 10 năm nay chưa có ai về.

Có người nghe ai xúi dại, kêu bán căn nhà của mình, lấy tiền cho con, để chúng mua căn nhà khang trang hơn, rồi mình dọn về ở chung với chúng. Họ nghe ai nói, làm như vậy thì vô sản, khi nào già thì có thể được chính phủ nuôi, nên bán nhà, đưa cho con để mua nhà to đùng, trả thuế cao hơn, bảo hiểm cao hơn, quá mức lương của chúng.

Mới dọn về chưa được bao lâu, hai đứa choảng nhau, ly dị ra toà. Thế là con đi mướn nhà riêng và bố mẹ đi mướn phòng riêng vì phải chia tiền cho con dâu hay thằng rể cà chớn thêm tiền luật sư. Nếu trường hợp các bác cho con cái tiền để chúng mua nhà, lúc nào cũng phải bắt chúng ký chung cái nợ về số tiền cho chúng với tiền lời, cấn cái nợ vào căn nhà. Lỡ chúng có ly dị thì khi bán cái nhà, chúng phải trả lại số tiền mấy bác cho cộng với tiền lời. Khi nào mình đi tây phương thì số tiền ấy dành cho con các bác, thằng rể hay con dâu không được đụng tới.

Mình nghe vụ này nhiều lắm. Chắc do mấy người chuyện gia địa ốc xúi, để họ ăn huê hồng. Mình chỉ cần viết trong di chúc và living trust: là có ý định trở lại sau khi rời viện dưỡng lão thì không ai bắt các bác phải bán nhà cả. Mình có viết về vấn đề này rồi. Cứ lấy nhà cho thuê để trả tiền viện dưỡng lão. Xong om

Có ông Mễ, nghe ai sang tên căn nhà cho thằng con để lãnh tiền già chi đó. Đùng một cái thằng con lăn ra chết. Cô con dâu muốn bán nhà nhưng ông bố chồng không cho ai vào xem. Thế là ngọng. Họ nhờ ai nói lại với mình. Mình mua xong gõ cửa kêu là chủ nhà mới. Muốn ở thì trả tiền nhà hàng tháng từ 13 năm nay rồi.

Có người hỏi mình đã làm living trust rồi. Có phải chuyển giấy tờ căn nhà, xe cộ qua living trust. Cái này là bắt buộc. Living trust là một pháp nhân tương tự như một corporation. Khi mình thành lập living trust như một công ty, mà mình là tổng giám đốc, lo quản trị tài sản của công ty. Khi mình có mệnh hệ nào thì trong di chúc cho biết là sẽ là người thay thế mình để làm tổng giám đốc. Sau khi chia chác xong thì huỷ cái living trust. 

Nếu mình không chuyển qua living trust thì xem như chưa có làm gì cả. Living trust không có tài sản gì cả. Thường luật sư rất mất dạy, ăn tiền chỗ này. Cứ sang tên là họ vớt mấy trăm nhất là ở Cali nay lên giá đâu tiền record lên tới $75 hay hơn/ cái. Chí phèo vẫn hoàn chí phèo. Khi mình qua đời thì nhà cửa vẫn đứng tên mình, thay vì Living trust, phải qua tòa probate. Tương tự làm đám cưới mà không ra toà làm giấy tờ, tuyên thệ trước một đại diện của chính phủ (đám cưới dân sự) thì đâu cần phải ly dị vì trên giấy tờ hai người vẫn chưa lấy nhau dù có tổ chức đình đám ở nhà hàng. Cô dâu chú rể lên sân khấu hát phải chi đêm ấy anh đừng say.

Có một điểm là nếu ai ở Florida thì không nên chuyển căn nhà qua living trust của mình. Lý do là tiểu bang này có luật về căn nhà của mình bất khả xâm phạm (Homestead Act). Mấy người giàu có thường chọn tiểu bang này làm quê hương như ông Rich Dad của mình. Ông ta ở Florida 6 tháng 1 ngày còn số ngày còn lại ở Cali. Cali không có đạo luật này. Nhớ vụ ông mỹ giết bà vợ tên Nicole Brown Simpson và ông bồ, được trắng án. Bị thua kiện dân sự nhưng không ai đụng đến nhà ông ta ở Florida. Ông ta ở Florida để khỏi đóng thuế tiểu bang, và có nhà ở Cali. Nhà ở Cali bị tịch thu để bồi thường cho nạn nhân còn nhà ở Florida to đùng, không ai dám rờ đến. Ông ta bị tù khi cướp lấy đồ của ông ta đã được bán cho ai đó. Vì lẻ đó mà mấy người già hay dọn về Florida ở, rẻ hơn Cali, và căn nhà họ mua, không được ai lấy cả dù bị thưa kiện. Ông Mic, dạy nghề cho mình, nay dọn qua Florida ở. 

Lấy thí dụ vợ chồng Thị Nở và Chí Phèo làm living trust thì có thể gọi: “Thị Nở and Chí Phèo as trustees of the Phèo Nở Family Living Trust, dated 01-27-2022”. Phải có tên Trustee, tên living trust và ngày thành lập. Không có 1 trong 3 phần trên là ngọng. Vì có nhiều người trùng tên Thị Nở và Chí Phèo do đó phải có ngày thành lập. Hay có thể viết, Phèo Nở Family Living Trust, dated 01-27-22, Thị Nở and Chí Phèo, trustees.,… 

Mình có thể tự làm living trust, trên mạng, họ bán đầy, cứ lấy một về làm, chỉnh sửa lại theo ý mình. Làm luôn mấy tờ giấy uỷ quyền, mấy cái này thì không có gì rắc rối, chỉ điền tên vào là xong om.

Cũng có luật sư đàng hoàng nhưng hiếm. Cần hỏi vòng vòng, các người đã làm rồi. Nói cho ngay, họ dùng phần mềm làm chung cho thiên hạ, ngoại trừ có gì đặc biệt thì phải viết thêm, họ lấy thêm tiền. (Còn tiếp)

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 




Tìm lại bạn thời thơ ấu sau 50 năm

 Hôm qua, nhận được cú điện thoại từ Gia-nã-đại. Một anh chàng hàng xóm xưa, trên đường Thi Sách, kêu mới nói chuyện với Huỳnh Kim Sang, em bà con chi đó của anh ta, sau 20 năm mất liên lạc. Anh chàng này, có gặp lại cách đây mấy năm tại Quận Cam. Mình chỉ mại mại nhớ vì khi xưa không thân lắm. Anh chàng ở trong xóm của Mai Thế Lương, học trường Thanh Ngọc trên mình 1 vài lớp. Hình như gia đình của Mại Thế Lương mướn nhà của bố mẹ hắn. 

Dạo ấy, mình học trường Thanh Ngọc buổi sáng, chiều thì học Yersin, được xe trường này đưa đón. Hình như có hai chiếc xe, một màu vàng và một màu xanh. Mình đi xe màu vàng. Có tên Mai Thế Lương này đi chung với một tên Thọ, lớn hơn vài tuổi. Nếu mình không lầm hắn có hai cô em gái tên Mai Thế Lan và Mai Thế Liên. Đến nhà hắn, thấy bàn thờ to đùng của ông bố bị Việt Cộng giết đâu dưới đèo Prenn. Sau này, gia đình hắn dọn đi đâu nên hết liên lạc. Có gặp lại hắn một lần trong đập Đa Thiện, Thung Lũng Tình Yêu trước khi mình đi Tây. Hắn cứ như tây, cởi truồng, làm Chử Đồng Tử nhảy xuống hồ vô tư. Chỉ tiếc là không thấy công chúa Tiên Dung đâu cả.

Xóm Thi Sách đoạn này cạnh nhà thương, mẹ anh chàng Phú bán ngoài chợ, quen bà cụ mình. Có vài người mình biết mặt nhưng không quen. Muốn đến xóm này thì phải đi ngang cư xá Pasteur. Dãy nhà này thì cửa chính trổ ra đường Hai Bà Trưng, nhưng phía sau thì đỗ về đường Thi Sách. Có một chị quen ở đây mà mình không biết, kêu là bạn học của chị Tâm, con bác Tô trên đường Thi Sách. Biết chị Mão, anh Toàn, Thằng Hiệp,… qua Cali mới gặp, sau này lâu lâu hai chị em lên đài truyền hình hội thoại của đài Little Sàigòn.

Mình xin điện thoại gọi nói chuyện với Huỳnh Kim Sang ngay, hiện định cư tại Houston. Nghe lại giọng anh chàng này khá cảm động, bặt tin hắn từ năm 1972, sau mùa hè Đỏ Lửa. Việt Nam Cộng Hoà đôn quân, anh chàng sinh 1955 nên không được hoãn dịch, phải lên đường. Có tên em họ của hắn, gặp mình kêu hắn có viết thư cho mình nhưng tên này lười đưa lại, quăn xọt rác.

Mình về lại Đà Lạt lần đầu tiên, có đi tìm anh chàng này, Nguyễn Đình Tài và Ngô Văn Thuỷ nhưng không gặp. Chỉ có Đào Văn Quý, gặp ông cụ mình, báo tin, đến nhà mình thăm. Sau này, về Đà Lạt, không thấy bóng dáng Quý đâu nữa. Ông cụ kêu dạo trước anh chàng chạy xe ôm, sau bị ngựa đá hay sao đó, người lênh bênh, đi làm bảo vệ đâu đó. Anh chàng này học rất giỏi, đậu Assez Bien tú tài tây. Sau 75, làm đủ thứ trò rồi chạy xe ôm nuôi vợ con. Nghe nói vợ bỏ hay sao đó. Gặp lại bạn thấy thương. Không ngờ cuộc đời cho hai người học chung trường, chung lớp, chung thầy nhưng kết cục lại khác nhau. Khó định nghĩa được hay định trước tương lai của mỗi người.

Cũng có thể định nghĩa về cái Duyên, hội đủ điều kiện. Mình sang Văn Học thì chơi với Hùng Con Cua và Nguyên. Có anh du học tại Gia-nã-đại. Hai tên này cũng muốn du học, theo gót chân của anh chúng nên mình cũng ké theo giấc mơ của chúng. Mẹ mình khi xưa làm ô-sin cho bà Phúng, mẹ của cậu Mạnh, du học bên Pháp. Năm 1973, cậu có về thăm Đà Lạt, đến nhà mình thăm mẹ. Cậu kể phục mẹ mình lắm nên giúp mình kiếm được học bổng đi du học bên tây. Cậu Nghị, con ông Đàng, mình có gặp một lần trước khi cậu đi du học, cũng giúp mình ghi danh đại học khiến mình được trời ị trúng đầu, đi tây. Bà cụ tốt với thiên hạ nên thiên hạ giúp mình đi du học. Tương tự sau 75, họ giúp mẹ mình, buôn bán nuôi con và thăm nuôi chồng ở trại cải tạo 15 năm.

40 năm sau, mới gặp lại Tài và Thuỷ nhờ liên lạc qua diễn đàn Văn Học Đà Lạt xưa. Thủy có cho mình số điện thoại của Sang nhưng liên lạc không được, chắc đổi số. Nay gặp lại qua điện thoại thì bao nhiêu kỷ niệm của hàng xóm khi xưa, tự đâu trôi về với vận tốc nhanh của dây cáp thay vì chế độ 3 Gờ.

Hồi bé, hắn học tư với anh Bình, con ông Khoa nên khi ra chơi, cả đám hay chơi bắn bi với nhau. Sau này lớn lên thì hắn học trường Đa Nghĩa nên ít gặp nhau lâu lâu có gặp mặt thì cười như chào nhau. Đến khi mình sang Văn Học thì ngày đầu vào lớp, mình thấy hắn nên hắn ra hiệu mình ngồi cạnh. 

Quen hắn thì mình đang ngây thơ, chỉ thích tập võ hay chơi bóng bàn nay hắn rủ đi ngắm gái. Hắn có cô em học dưới một lớp thì phải, có mấy cô bạn học chung ghé nhà nên hắn tinh thông việc gái gú. Hắn biết cô nào ở đâu, tên gì. Một hôm, hắn ghé nhà, kêu đi chơi. Mình vác xe chạy vòng vòng với hắn. Sau đó, hắn kêu chạy về đường Hai Bà Trưng. Đến gần xóm Địa Dư, hắn kêu chậm chậm lại rồi chỉ sau lưng một cô gái đang đi một mình, ôm tập vỡ như Hoàng Thị Ngọ của ông Phạm Thiên Thư. Thật ra, nhìn phía sau, ai cũng là tiên nữ cả.

Hắn nói xem mặt cô gái. Mình chạy qua, ráng hết cam đảm, quay lại thiệt nhanh để xem cô nàng, sợ cô ta bắt gặp. Hắn hỏi đẹp không. Mình nói Duyệt. Dạo ấy, mình đã cận thị nhưng chưa đeo kính. Trông xa thì ai cũng là hoa Thiên Lý cả. Mình thấy cô ta đi vào chiếc cầu khu nhà ông Lào nên ngạc nhiên. Không ngờ có cô gái ở khúc này mà mình không biết. Nay phải nhờ một tên ở xóm khác chỉ. Chán Mớ Đời 

Khi mình về Hà Nội, tham dự buổi hội thảo về phát triển Việt Nam, sau thời Đổi Mới. Có một bà trong phái đoàn thanh niên cộng sản Việt Nam, đến chào mình, tự xưng là người Đà Lạt. Kêu biết em gái của mình, bố mẹ của mình, và ở xóm Địa Dư, cạnh nhà ông Lào. Mình hỏi có phải em gái của một tên mình hay đá banh chung hồi nhỏ. Cô nàng kêu đích thị khiến mình thất kinh, suýt ngất đi trong sự hổn loạn tinh thần. Mình hỏi anh chàng nhớ cô này, hắn cười, kêu mày còn nhớ à. Chán Mớ Đời

Dạo ấy, hắn và một tên khác thích hai cô trong lớp nên cứ viết thư truyền cho nhau. Mình thấy chúng sao gan cùng mình. Dám nói chuyện với gái. Ở xóm mình, gặp mấy cô láng giềng, mình mở mồm không ra, cứ cúi đầu lủi nhanh.

Mình hỏi hắn còn nhớ Nguyễn Thị Ri? Anh chàng bật cười, kêu mày còn nhớ à. Mày nhắc tao mới nhớ. Mấy chục năm nay, quên mất tiêu. Dạo ấy, mình mới sang trường Văn Học, ma mới nên cái gì cũng lạ. Trong lớp 11B, có độ 20% là nữ sinh. Mấy cô được xếp ngồi phía trên bên tay phải của lớp, bên trái thì con trai và phía sau mấy bàn con gái là đực rựa. Nói chung, mấy cô là thiểu số nhưng mồm rất to. Có một bàn toàn là mấy cô, cứ cười nói rất ồn ào, ăn vụng trong lớp. Gà trống thì gáy còn gà mái thì tục tát để gây chú ý cho gà trống.

Đó là trong lớp, khi ra chơi, tương tự, mấy cô tóm lại từng tụ, mấy tên gom lại một đống, nói chuyện chi đó rồi có thằng bổng ré lên như bệnh thần kinh, rồi lén lén địa về mấy cô. Sân trường cứ như cái chuồng gà. Nay kể lại mới thấy những giây phút ấy quá ngây thơ, giúp mình còn chút gì để nhớ, hồi tưởng lại thời, khởi đầu hỏi ai biểu em là con gái cho đời anh te tua. 

Hắn kể khi xưa, mày hay dùng mấy từ, câu rất lạ tai. Có lần đi sau một cô, mày nói câu … khiến cô ấy quay lại, chửi đồ mất dạy. Chán Mớ Đời . Sau này, khi viết tiếng Việt, bí chữ mình chế luôn cho khoẻ như khi xưa, nói tiếng Việt mình không biết từ vựng nhiều nên hay chế khiến tụi bạn đực ra, kêu hay hay dù mình hay chúng chả hiểu nhưng đại khái là hiểu ý mình muốn nói gì.

Trong số đó có Nguyễn thị Ri, gốc Chàm, từ Phan Rang lên học. Hết năm 11B thì mất tiêu, về quê lấy chồng hay vô bưng. Cũng có thể di tản qua trường Việt Anh. Lên năm 12B, một số rất đông học sinh, chuyển qua trường Việt Anh vì bộ Tam Sư, 3 ông thầy nổi tiếng dạy Toán Lý Hoá Đà Lạt dạo ấy, đầu quân  qua trường Việt Anh. Có hai cô rất xinh, mất tích. Chán Mớ Đời 

NGuyễn thị Ri và Nguyễn thị Đức như cặp bài trùng. Tên Sang và tên Hiệp, lớp 11A kết hai chị này, viết thư nhờ mình trao cho hai cô nàng. Tự nhiên mình được công tác người đưa thư. May mà không bị dính cái huông nếu không ra ngoại quốc đi làm cho bưu điện.

Học buổi sáng, chiều tên Sang này và em họ hắn tên Tuấn rủ mình đi đá banh ở sân vận động, với xóm kho bạc. Có tên Cường nhỏ nhỏ người nhưng đá khá hay. Có 2 anh em Nguyễn Mơ, Nguyễn Ước ở Cô Giang. Thành ở ngay xóm Giếng, trước khách sạn Mimosa, và đám học sinh Việt Anh… cả đám đá banh, trời mưa cũng đá, xỉn lầy, vũng nước cứ lăn ra đá. Cuộc đời thấy nhẹ nhàng.

Có hôm, hắn kêu mình không đi đá banh, đến nhà Nguyễn thị Ri, ở đường Thủ Khoa Huân. Cô này chắc nhà giàu vì ở trọ căn biệt thự to đùng hay là Việt Cộng nằm vùng không biết. Đứng đợi trước cổng thì thấy tên Hiệp 11A bò lại. Hoá ra hai tên này, viết thư hẹn hò với 2 cô kia, nhưng sợ sao đó lại kéo mình theo. Mình để hai cặp đả thông tư tưởng trong nhà. Mình bò ra sân sau, nhìn về hướng hồ Xuân Hương rất đẹp vì thấy luôn ấp Ánh Sáng và đạp cầu ông Đạo. Sau này, chúng hẹn hò ra sao thì không thấy rủ mình nữa. Mình lại bò đi đá banh.

Đùng một cái, Việt Nam Cộng Hoà ra lệnh đôn quân. Mình nhớ khuôn mặt của tên Sang này, cầm giấy gọi nhập ngủ rồi 2, 3 ngày sau. Hắn và tên em họ tên Tuấn, trong lớp có đâu 10% nam sinh, biến mất sau vụ đôn quân. Cả lớp đang vui đùa như trẻ thơ, bổng nhiên cảm nhận ra mình đã lớn, có trách nhiệm với đất nước. Bổng nhiên trở thành Phù Đổng, ra trận, không hiểu vì sao, phải học giết người.

Sang kể đi lính, vào chỗ khám sức khoẻ thì gặp tên Nguyễn Văn Vinh, bạn học chung lớp, đi Thuỷ Quân Lục CHiến, tước đó mấy tháng, bị thương, đang nằm viện. Hắn Chán Mớ Đời. Ngày đầu tiên nhập ngủ mà gặp tên bạn học đi trước hắn đâu trước khi vào học. Ra trận đầu tiên, bị thương. Mình thì không nhớ anh chàng này.

Học tập quân sự xong thì Sang được gửi đi học gở mìn, chất nổ, được biệt phái về phi trường Tân Sân Nhất. Ngày ngày đi tuần, xem có vật nào khả nghi, do mấy ông kẹ gài hay ai đó báo cho biết thì đến lần mò, gở. Không may thì cái đùng to lớn tiêu diêu miền cực lạc. Chiến tranh rất vô tình và tàn ác. Anh chàng kể chỗ ngày nay, Việt Cộng thành lập bảo tàng tội ác mỹ ngụy là nơi anh ta đóng quân. Anh ta thì đi gỡ mìn, chất nổ của đặc công Việt Cộng mà họ lại gắn tội ác mỹ ngụy.

Sau 75, thì bò về nhà. Đi làm thợ, lơ xe đò. Ngô Văn Thuỷ rủ ghi tên vào làm công nhân nhà máy gì đó. Một hôm cuối tuần đón xe về thì gặp ông cậu, đang lái xe tải. Ông cậu cho quá giang về nhà. Tối đó, thấy người lạ lên gác nói chuyện với ông cậu. Hắn bò lên gác, lén lén nghe. Sau đó, ông khách lạ đi đâu thì bò đi theo đến Rạch Giá. Ông khách lạ gặp anh của Sang, nói có thằng nào như công an, cứ đi theo ông ta. Ông anh kêu em tui. Ông anh tổ chức vượt biển nhưng không nói cho ai. Thế là hắn được lên tàu. Ra biển, thuyền chồng chành tưởng chết nhưng được tàu kéo vào bờ.

1 năm sau, định cư tại Hoa Kỳ, ở Houston. Cách đây, 20 năm, về Việt Nam một chuyến, có tên bạn giới thiệu cô cháu. Hắn bò về Cần Thơ gặp. Thấy nghèo quá nên lấy, đem qua Hoa Kỳ. Nay có hai mụn con. Chưa về hưu được vì con gái út mới 14 tuổi. Mình hỏi vợ chắc đẹp vì nghe nói gái miền tây đẹp như tây. Hắn nói không, đẹp thì nó đâu ở lâu ở dài với mình. Anh chàng có gửi hình vợ con thấy cũng hạnh phúc lắm.

Mình nghe hai anh bạn học cũ, kể chuyện vượt biển. Một anh thì khá hài hước, kể chuyến đi ra sao, một anh thì khá ly kỳ. Một anh thì tổ chức vượt biển, bị công an còng đầu, kêu lên Sàigòn, kiếm người về mua bãi. Một anh chàng thì cứ đi theo ông đầu nậu vượt biển. Có thể ông cậu muốn anh ta đi nên kêu đi theo ông này kiểu canh me. (Còn tiếp)

Nguyễn Hoàng Sơn 


Đóng thuế khi qua đời tại Hoa Kỳ

 Hôm trước, có chị bạn gọi điện thoại hỏi về thuế sau khi qua đời. Mình đang ăn cơm nên nói sơ sơ, nay viết xuống đây cho rõ. Người Mỹ gọi là “death taxes ”, để chỉ định hai loại thuế liên quan đến thừa kế. Thuế gia sản  (estate tax) được đánh thuế trên tổng số giá trị của gia sản, tất cả những gì người qua đời làm chủ như nhà cửa, xe cộ, nữ trang, tiền trong ngân hàng,… và thuế thừa kế (inheritance taxes), được đánh trên số tiền mà người thừa kế nhận được.

Ở Hoa Kỳ, có một điều chắc chắn cho người Mỹ bình thường là phải đóng thuế. Đi làm, đóng thuế, làm có tiền mua sắm, chính phủ đánh thuế trên số tiền mình mua sắm. Ở Quận Cam, nay đóng thuế 8.75% và Los Angeles là 9.75%. Do đó mua mấy đồ đắt giá như xe thì nên mua tại Quận Cam thay vì ở Los Angeles. Mua một chiếc xe gái $40,000, đóng thêm thuế 1% là $400. 

Thấy vậy chúng ta tiết kiệm, bỏ ngân hàng cũng bị đánh thuế trên tiền lời. Về hưu, không đi làm, lấy tiền để dành hưu trí cũng bị đánh thuế, tức quá lăn ra chết, cũng bị chính phủ bò đến cái hòm, đánh thuế cho những gì chúng ta để lại trần gian. Tưởng xong om, ai ngờ có nhiều tiểu bang, cho rằng con cháu của chúng ta không xứng đáng nhận tiền, gia tài, lại đánh thuế chúng. Thế mà ai cũng muốn vượt qua bao hiểm nguy, tốn bạc triệu đến xứ tư bản dãy chết này. 

Chỉ có mua thức ăn trong siêu thị thì không bị đóng thuế. Nếu mua thức ăn như sandwiches,..thì nên mua tỏng siêu thị, không phải đóng thêm 8.75%. Đó là dân ngu khu đen như chúng ta, còn tỷ phú thì không. Như ông Bloomberg, bỏ ra nữa tỷ đôla để tranh cử tổng thống, không ai bầu cả. Không đóng thuế mà chết đi gia sản để lại bạc tỷ cũng không đóng thuế. 

Gần đây, mình có người đại gia tại Việt Nam dọ hỏi mua cái vườn bơ của mình, để xây cất đầu tư theo chương trình EB-5 khiến mình ngạc nhiên. Họ giàu có tại Việt Nam, tại sao lại muốn sang Hoa Kỳ tìm bãi đáp an toàn.

Em chỉ kể thông tin, các bác đừng có tin em. Cần hiểu rõ thêm thì kiếm luật sư mà tham khảo thêm, đừng có kêu em. Em là nông dân, không biết gì. Đừng có tin em nhé.

Tóm lại gia sản để lại của người qua đời, trên nguyên tắc sẽ đóng thuế tài sản tuỳ theo thẩm định của chính phủ và người thừa kế sẽ đóng thuế trên tài sản thừa kế nếu lâm vào những trường hợp sẽ kể sau. Trust có thể sử dụng đúng loại, và thiết kế đúng, để tránh bị đánh thuế. Gia sản để lại, người thừa kế có thể bị đánh thuế.

Tài sản có thể bị đánh thuế hai lần. Lần đầu trên gia sản để lại và sau đó tiểu bang đánh thuế người thừa kế. Chính phủ liên bang không đánh thuế các người thừa kế nhưng có vài tiểu bang đánh thuế các người thừa kế gia tài như:

  • Nebraska
  • Iowa
  • Kentucky
  • Pennsylvania
  • New Jersey

Các người thừa kế, không phải lo ngại bị đánh thuế thừa kế nếu không cư ngụ trong 6 tiểu bang kể trên. 

Thuế Gia Sản (estate tax) : có 12 tiểu bang bắt đóng thuế gia sản: 

  • Washington
  • Oregon
  • Minnesota
  • Illinois
  • New York
  • Vermont
  • Maine
  • Massachusetts
  • Rhode Island
  • Connecticut
  • Maryland
  • Hawaii1 

Theo luật hiện hành thì gia sản mỗi người có trên $11.7 triệu (2021) , vợ chồng thì 23.4 triệu thì số thặng dư sẽ bị đánh thuế ở cấp liên bang. Mình hỏi chị bạn, gia sản của mẹ dưới 12 triệu thì không lo bị đánh thuế. Mình xem các tiểu bang đánh thuế thì may quá, chị ta và mấy người em không cư ngụ trong mấy tiểu bang này. Ngoài trừ ai ở Maryland.

Vấn đề là 4 năm nữa thì số tiền miễn thuế gia sản từ $11.7 triệu sẽ xuống còn 5 triệu (2026) khi Tax Cuts and Jobs Act (TCJA) hết hiệu lực. Ai có gia sản từ 5 triệu lên đến 12 triệu thì nên chết trước năm 2026.

Các tiểu bang Hoa Kỳ đánh thuế thừa kế. Xem chú thích

Có nhiều trường hợp, ai có tiền nhiều trên 5 triệu thì phải tặng cho một hội từ thiện chính thức tại Hoa Kỳ, để giúp bớt đóng thuế. IRS có danh sách các tổ chức từ thiện này trên trang nhà của họ. Nếu cho thì gia sản của người qua đời sẽ giảm bớt số tiền đóng thuế. Đa số chúng ta không sợ nhưng nếu chúng ta qua đời sau 2026, khi lạm phát gia tăng, căn nhà của các bác từ 1 triệu đô leo lên 2, 3 triệu là hơi mệt. Từ đây đến đó, các luật của ông Biden, tìm cách đánh thuế người giàu sẽ len vào.

Đảng Dân Chủ tìm cách đánh thuế mấy ông tỷ phú nhưng bị đánh dội ngược nên họ bỏ ý định đó, và sẽ đánh các người trung bình là khốn cho dân có nhà cửa chút chút, người Mỹ trung lưu. Do đó em đang tính nghiên cứu thêm về GRAT để xem sao. Hôm trước, đi leo núi với anh bạn. Anh ta kể mấy căn nhà của anh ta đều mua bằng tiền tươi khiến mình thất kinh. Cần phải bỏ một cái nợ, để trừ bớt gia sản. Thí dụ: gia sản trị giá 30 triệu mà nợ 10 triệu thì xem như tài sản để lại chỉ có giá trị 20 triệu, dưới số 23.4 triệu cho hai vợ chồng. Mỗi người được 11.7 triệu miễn thuế.

Đồng chí gái có chung tư tưởng với vợ chồng anh bạn, không muốn có nợ nần gì cả khi về hưu. Chán Mớ Đời 

Hiện nay, người Mỹ có quyền tặng tiền cho cơ quan từ thiện hay con cháu, $15,000/ người và mỗi năm. Kéo dài đến khi qua đời. Vào trang nhà của IRS để xem. Mình nhớ cô bạn người Mỹ khi xưa, đi chơi bên Hy Lạp với mình. Bà nội cô ta cho cô ta $10,000 mỗi năm để đi học đại học hay đi chơi để giảm bớt tài sản. Họ gọi là Gift Taxes.

Ngoài ra, chúng ta có thể chuyển lần tiền bạc sang cho con cháu từ từ mà không bị ảnh hưởng đến tài sản. Cứ rút $15,000 ra khỏi số tiền dư trên $11.7 triệu và năm 2026 là 5 triệu. Điển hình có 2 người con, lập gia đình, mỗi đức có 2 đứa theo chỉ tiêu “trai hay gái, chỉ hai mà thôi”. Tổng cộng 2 con, 2 rể hay dâu, và 4 đứa cháu. Tổng cộng 8 người hậu duệ thì cứ cho mỗi năm $15,000/ người. Tổng cộng $120,000/ năm. Trả tiền cho cháu đi học, cho con vay tiền mua nhà,… ai mà có độ 20 người con, cháu, rể và dâu là bay $300,000/ năm. 10 năm là được 1.2 triệu,…

Anh bạn hỏi bỏ tài sản vào Living trust vẫn bị đóng thuế. Chắc chắn rồi. Người ta làm Living Trust để tránh các trường hợp người dân từ đâu đến, tự nhận là có phần trong gia tài. Điển hình cô Anna Nicole Smith, cô này là vũ nữ, rất đẹp, được ông tỷ phú 89 tuổi mê, lấy làm vợ. 18 tháng sau, mỗi ngày được cô mớm sữa cho nên ông tỷ phú tiêu diêu miền cực lạc. Gia đình ông ta khám phá ra là ông ta chuyển tên người giám hộ gia tài là cô vũ nữ nên đưa nhau ra toà. Cuối cùng cô Smith này được mấy trăm triệu, thay vì mấy tỷ đôla. Làm vợ ông glà 87 tuổi được 18 tháng được mấy trăm triệu thì cũng ráng. Theo báo chí Luật Khoa thì được $449,754,134.00, sau 18 tháng mớm sữa cho ông già 90 tuổi.

Buồn đời cô này, thấy có tiền nhiều nên nhiều tên nhảy vào ăn có. Đùng một cái, cô này lăn đùn ra chết. Có cả chục tên đứng ra tự xưng là cha của đứa con của cô. Ra toà, khám DNA đủ trò. Nếu cô ta làm Living Trust, để lại di chúc, có người giám hộ, được chỉ định thì sẽ không lo vụ này.

Living Trust sẽ không phải qua toà án thừa kế (probate court). Các tài sản sẽ được chuyển nhượng cho các người thừa kế (living beneficiaries). Tránh được toà án thừa kế nhưng vẫn phải bị đánh thuế nếu lâm vào những trường hợp kể trên.

Có hai loại Trust:

Revocable Trusts: loại này có thể huỷ bỏ, thường người sử dụng loại này khi chúng ta đi làm estate planning. Loại này không trốn thuế được. Người thành lập TRUST này có thể huỷ bỏ bất cứ lúc nào. Họ có thể chuyển tài sản qua tên họ lại hay chuyển người thừa kế. Các lợi tức của trust đều được đánh thuế khi người thành lập Trust, làm thuế hàng năm.

Irrevocable Trusts: khi người thành lập Trust này thì xem như là không có quyền sửa đổi. Một khi đã giao chuyển tài sản vào đây thì không có quyền lấy lại như Revocable Trust. Họ phải kiếm một người giám hộ để quản lý cái trust này. Loại Trust này có thể tránh thuế tài sản nếu có nhiều tiền và sử dụng đúng khuông khổ cho phép.

Các quỹ hưu trí (Retirement Account): khi chúng ta qua đời mà có một quỹ hưu trí để lại cho con cháu. Chính phủ không muốn đợi 30 năm nữa để đánh thuế. Họ bắt con cháu thừa hưởng gia tài phải lấy ra để họ đánh thuế hàng năm. Còn nếu người phối ngẫu còn sống thì phải rút ra từ từ sau 70.5 tuổi.

Xin mở ngoặc: nếu bác nào cảm thấy còn sung sức, về Việt Nam lấy em chân dài nào trẻ hơn 40 chục tuổi. Đem sang đây, cô ta sẽ bắt chước Anna Nicole Smith, sẽ quần thảo các bác trong vòng 18 tháng để đưa bác lên thiên đàng trong tiếng hát Nghìn Trùng Xa Cách. Tiền hưu trí sẽ chuyển qua cô vợ 25 tuổi, cô này sẽ có đến 40 năm để rút tiền ra. Cô ta có thể ăn tiền an sinh xã hội của bác đến khi chết. Đại loại $2,700/ tháng đến chết. Thử làm tính nhé: khi bác qua đời, quỹ hưu trí có $100,000. Các bác ghi trong di chúc là không được rút ra, chỉ có thể rút ra khi cô vợ đến tuổi 65. Cấm lấy chồng lại trước 65 tuổi. Nếu lấy chồng trước thì tài sản sẽ cho Sơn Đen làm quỹ đen. Xong om

40 năm, tiền lời cứ tính đổ đồng 12% lời hàng năm, xem 40 năm sau, vợ chân dài của mấy bác sẽ có bao nhiêu? Cô vợ sẽ có 12 triệu. Trong suốt 40 năm cô ta không được lấy thằng khác, chỉ chăm sóc con cháu các bác để lãnh 12 triệu. Vẫn lãnh được an sinh xã hội của mấy bác hàng tháng, khỏi đi làm. Kinh

Các bác có thể chuyển tiền, tài sản cho người phối ngẫu đến 100%. Chỉ có người chưa phải công dân mỹ thì chỉ được lãnh $164,000/ năm (2022). Vì vậy mà con mấy bác sẽ chống đối việc bác về Việt Nam lấy chân dài.

Thuế tiền lời (Capital Gains Taxes): lấy thí dụ, các bác mua một căn nhà khi sang Hoa Kỳ, giá $200,000 đến khi bác chết thì trị giá căn nhà lên 1 triệu ở Cali. Trên nguyên tắc thì lời $800,000. Nếu bác nghe lời ai xúi dại, chuyển tên qua cho con cháu để lãnh Medicare,.. con cháu của bác bán căn nhà thì trên nguyên tắc là phải đóng thuế tiền lời trên 800,000 độ 33% ở Cali. Nếu các bác để giấy tờ đàng hoàng lại, chuyển tên qua living Trust, khi qua đời, con cháu sẽ hưởng quy chế mà thuế vụ gọi là Stepped up basis . Căn nhà giá trị 1 triệu sẽ được tính vào số tiền 11.7 triệu miễn thuế tài sản. Con cháu các bác có quyền bán mà không phải đóng thuế nếu cư ngụ trong những tiểu bang, không đánh thuế tài sản.

Thuế tài sản: trung bình thì số tiền hơn 11.2 triệu sẽ bị liên bang đánh thuế từ 18% đến 40%. Tiểu bang có thể đánh đến 16%. Chán Mớ Đời 

Đừng có hỏi em nhé, cứ ra bolsa kiếm luật sư mà hỏi.

Nguyễn Hoàng Sơn