Ăn Tết

Có lần thằng con cắc cớ hỏi tại sao tiếng Việt có nhiều từ kép với chữ Ăn, mình không biết trả lời, nói có lẽ vì nghèo đói, nên người Việt lúc nào cũng nghĩ đến ăn.

Ngay vua Gia Long khi xưa, từng tuyên bố: " Có đói nói mới nghe". Vua nào muốn nhường ngôi cho con thì cứ bảo đứa nào đem dâng món ngon vật lạ là được truyền ngôi mà ngày nay người ta gọi là chạy chức. Người Tây, người Mỹ đón Năm mới còn người Việt chúng ta ăn Tết. Giống dân Giao Chỉ chỉ nghĩ đến ăn, ăn ngày chưa đủ tranh thủ ăn đêm.

Ở hải ngoại ngày nay nhất là ở Cali thì đồ ăn Việt Nam không thiếu theo mình còn ngon hơn cả Việt Nam. Mình khám phá ra những món ăn mà hồi ở Việt Nam, chưa bao giờ nghe đến, nếu có thì chưa bao giờ thấy. Những món ăn chỉ dành cho những ngày lễ lớn như Tết, cưới hỏi đều được bán hàng ngày như bánh xu xê, bánh cốm, bánh chưng bánh tét, bánh dầy, thịt đông, thịt kho dưa hành,... Người Việt tị nạn đều có thể ăn hàng ngày những món này cho nên dần dần, những đặc sản này mất đi tính cá biệt của nó, không còn là món ăn xa xỉ hay lễ lạc như xưa. Tương tự, trái cây theo mùa thì nay với sự toàn cầu hoá, mùa đông dân Cali có thể ăn nho nhập cảng từ Chí Lợi, đu đủ từ Mễ Tây Cơ, uống nước trái dừa tươi từ Thái Lan chở sang, rẻ hơn cả ở Việt Nam.

Thường ngày đi chợ, người việt lưu vong có thể mua các món đặc biệt mà khi xưa ở Việt Nam chỉ được thấy trong những ngày Tết như bánh chưng bánh dầy,...cho nên những món này bị tầm thường hoá mà khi xưa mình rất mong Tết đến để được thức khuya, ngồi canh nấu bánh chưng, bánh tét ở nhà hàng xóm. Trời khuya, cả đám ngồi chồm hổm nghe người lớn kể chuyện ma bên cạnh lò lửa ngoài trời, lâu lâu chêm thêm vài cây củi vào bếp, khiến lửa rộ lên những tiếng tí tách như điệp khúc của mùa xuân đang về. Những ngày Tết tại hải ngoại, chúng ta mua các món này như một sự bắt buộc vì thiếu chúng sẽ không tạo nên khung cảnh, không gian của Tết cổ truyền như thể ngày lễ Tạ Ơn ở Hoa Kỳ, vắng con gà tây đút lò.
Hình trên mạng
Chúng ta ăn những món này như để nhớ, để hoài niệm về quãng thời gian đã mất, như thể để gợi lại ký ức trong vài phút, vài tiếng ngắn ngủi trong cuộc đời lưu vong. Hàng ngày đồng chí gái vô vàn kính yêu, thích ăn dưa hấu và cắn hạt bí khi xem truyền hình nên mụ vợ hay mua mỗi tuần để ăn nhưng mình không rờ tới.

Hôm trước đi chợ mua đồ cúng, mình không quên khệ nệ lựa trái dưa hấu để cúng ông bà. Sau đó cắt ra ăn với gia đình khiến đồng chí gái ngạc nhiên.

Thường ngày các món bánh chưng, bánh tét, bánh dầy, dưa hấu, thịt kho, chả thủ,... chỉ là những món ăn bình thường ở Mỹ, nhưng vào 3 ngày Tết chúng trở thành những món bắt buộc gần như bổn phận cho phần nghi lễ. Chúng ta cúng mời ông bà về ăn Tết nhưng hồn ông bà về không thấy món này, mà lại thấy gà tây hay hamburger thì giận, bỏ đi? Chúng trở thành bắt buộc phải có trong 3 ngày Tết nên trở thành biểu tượng; một vật thể kiêm ý nghĩa.

Chúng ta ăn thịt đông, thịt kho, chả thủ với dưa hành, củ kiệu hay bánh chưng bánh tét, cắn hạt dưa, ăn dưa hấu,..., như để nhớ lại truyền thống, những huyền thoại của tổ tiên ông bà như người Mỹ ăn gà tây trong ngày Tạ ơn để nhớ đến những ngày tháng, tổ tiên họ vượt biển ra đi tìm tự do tín ngưỡng ở Hoa Kỳ và được các người dân sở tại cưu mang khi họ đến bờ tự do. Mình không biết người da đen nghĩ gì trong ngày tạ ơn vì tổ tiên của họ được bắt cóc từ Phi Châu đem sang châu Mỹ và được bán làm nô lệ, làm việc không công cho các nông trại miền Nam Hoa Kỳ.

Ngày nay chúng ăn dưa hấu như để nhớ lại An Tiêm, con nuôi của vua Hùng, mang tội phản động, không nghe lời nên bị đầy đi vùng kinh tế mới trên một hoang đảo. Cứ tưởng An Tiêm sẽ chết đói trong cảnh lưu đầy, ai ngờ chim ị trúng đầu thêm mấy hột giống, An Tiêm đột phá tư duy, đã trồng trọt gầy dựng lên một vườn trái cây mà các tàu buôn Trung Quốc đi ngang mua về gọi là hẩu hẩu mà dân mình gọi là dưa hấu. Các ngày Tết, An Tiêm vẫn nhớ đến cha mẹ, anh em, khắc lên mấy quả dưa những lời cầu chúc may mắn cho năm mới, thả trôi các trái dưa, nhờ biển đưa về quê hương như tấm lòng của người con hiếu thảo vẫn nhớ đến cha mẹ, quê hương dù bị bạc đãi, lưu đày.

Ngày nay người việt tị nạn, lưu vong khắp nơi trên thế giới, thường được vua cha xem là phản động. Hàng năm thay vì gửi những trái dưa như An Tiêm khi xưa, họ gửi về những gói quà cho quê hương, những đồng đô la báo hiếu và được vua cha khen là Việt Kiều Yêu Nước thay vì phản động như xưa. Chúng ta ăn bánh chưng, bánh dày để nhớ đến Lang Liêu, tổ tiên nghề nông của Việt Nam, hai cái bánh này tượng trưng cho trời đất. Ngày nay, làm vườn thì mình chợt hiểu sự tích của hai loại bánh này nhưng theo các nhà sử học thì bánh chưng khi xưa có hình dạng bánh tét ngày nay biểu hiệu cho dương vật còn bánh dày tượng trưng cho âm vật. Có lẽ kể chuyện cho con nít nên người xưa chế tá lả.

Hôm qua ăn Tết với gia đình bên vợ, con cháu xúm nhau lại lì xì, đánh bầu cua cá cọp khiến mình nhớ đến không gian của thời xưa ở Đà Lạt, cũng chạy qua hàng xóm hay nhà mình đánh xì lát, đổ xâm hường, bài tới,... Chỉ thấy thương cho cái bánh chưng, nằm trơ trẻn trên đĩa không ai ăn. Người lớn thì sợ mỡ còn con nít thì thích Ken tất ki phờ lai chích cần. Mình thì thích ăn bánh tét chiên vì khi xưa 3 ngày tết, có tiền lì xì là đi xem xi nê xong chạy ra Cẩm Đô ăn tô mì hoành thánh, lên đường Trương Vĩnh Ký làm tô miến gà, hay đường Hàm Nghi xơi tô phở Bằng. Chỉ sau Tết, hết tiền lì xì mới ngấu nghiến mấy đòn bánh tét chiên với dưa món.

Đúng là trời ị trúng đầu. Khi xưa lấy đồng chí gái thì lấy vì thời cơ chín mùi, nhưng sau này mới khám phá ra mụ vợ, ngoài đi làm nuôi mình lại còn có nhiều tài như may vá, cắm hoa,..., còn chăm lo bố mẹ chồng,... Năm nay, mụ vợ học nghề của ai lại tỉa củ hoa Thuỷ Tiên, để trong mấy cái chậu rất đẹp. Hoa lại nở đúng ngày Tết. Hy vọng năm nay tài lộc vào vì năm ngoái, có đứa cháu chúc ông bà năm nay tiền ra như nước, đầu năm sinh trai cuối năm sinh gái. Chán mớ đời! Hôm nay phải đi lên vườn vì đang thay hệ thống tưới. Chiều lại đi ăn cưới nên chắc ngày mai sẽ chiên bánh tét để hai vợ chồng nhâm nhi với dưa món để cùng bay về khung trời kỷ niệm, tìm lại chút hương xưa của một thời đã qua.

Nhs

Hội kín Tây phương

Dạo mình ở tây thì hay nghe người tây nói đến những hội kín như  »Francs Maçons« hay Illuminati,… nhưng không để ý lắm vì mình da vàng nên chả thiết. Đến khi đọc cuốn sách của Dan Brown “code Da Vinci” mà Tom Hanks thủ vài chính trong phim cùng mang tựa đề và Il nome della rosa của Umberto Eco mà Sean Connery đóng vai chính, khi đi làm ở Ý Đại Lợi mới khiến mình tò mò về những hội kín mà thiên hạ kêu thuyết âm mưu là thành viên các hội này cai trị toàn thế giới. 

Khi ở Anh Quốc, lại nghe vụ ông nhà giàu nổi tiếng ở Ý Đại Lợi bị treo cổ dưới gầm cầu, liên quan đến toà thánh Vatican mà họ cho rằng ông đức giáo hoàng Jean Paul đệ nhất bị ám sát vì khám phá ra các vụ tiền bạc trong Vatican. Sau này mình có xem phim Ý Đại Lợi về vụ này thì thất kinh. Hay xem tài liệu quay ông Obama bỏ vận động bầu cử 3 ngày, đi gặp nhóm hội kín mà người Mỹ đứng biểu tình phía ngoài khách sạn và sau đó tiền hổ trợ ứng cử được đổ vào như nước cho uỷ ban bầu cử của ông Obama trong khi bà Clinton thì ngọng, phải mượn tiền của chính mình để trả tiền, chi phí ứng cử,… 

Kết cuộc ông Obama thắng, “bail-out” tất cả những công ty tài chánh như Goldman Sachs, Banh of America, …khiến ngày nay họ giàu hơn. Điển hình là ngân hàng IndyMac được mua bởi bộ trưởng tài chánh của chính phủ ông Trump, với đám bạn tài chánh như George Soros, John Paulson, Michel Dell, … khi cuộc khủng hoảng kinh tế năm 2009 diễn ra thì mình được tụi bạn mỹ gửi cho cái video nói về mấy tên mua lại ngân hàng IndyMac với giá 70% và chính phủ Obama bảo kê là nếu họ bán tài sản cảu ngân hàng IndyMac thấp hơn 70% thì chính phủ đền bù số tiền cách biệt. Mình tìm mấy căn nhà có nợ của ngân hàng IndyMac để mua và trả giá bèo. Mỗi căn nhà $50,000 hay 4plex thì chỉ tốn có $25,000/ căn. Mấy tên có bằng địa ốc, mặt như ngỗng ị khi mấy offer của mình với giá bèo được chấp thuận bởi nhóm Onewest. Kinh

Sau 8 năm làm nhiệm vụ được giao phó, ông Obama được nhóm lợi ích này trả cho cái ngân phiếu $60 triệu để đưa ai viết lại cuộc đời ông ta mà mình chả thấy ai mua. Đó là chưa kể tiền bỏ túi riêng,… Chán Mớ Đời

Còn bà Clinton thì hai vợ chồng này làm một Foundation rồi thiên hạ cứ tặng tiền vào cơ quan này để được hai vợ chồng ký giấy phép làm giàu,…nghe nói lên đến 2 tỷ đôla, không phải đóng thuế. 8 năm làm tổng thống và 8 năm làm ngoại trưởng giúp họ trở thành tỷ phú. Bà Pelosi làm dân biểu liên bang được 40 năm, gia tài lên 160 triệu đôla. Đó là mặt nổi còn mặt chìm thì không ai biết. Ông thượng nghị sĩ Sanders, ứng cử viên tổng thống, cả đời chưa bao giờ đi làm một ngày, chỉ làm chuyên gia biểu tình mà cũng là triệu phú.

Ông Trump đắc cử là do một nhóm tài phiệt khác ủng hộ, muốn kiếm ăn vì 8 năm dưới thời Obama, họ chịu lép vế. Đó là chính trị Hoa Kỳ nên đừng đem Dân Chủ ra hù mình. Người dân chỉ là công cụ để diễn trò hề cho có vẻ công bằng nhưng trên thực tế là do các tay tài phiệt nắm hết mà cựu tổng thống Hoa Kỳ Eisenhower đã cảnh báo người Mỹ trong bài diễn văn từ chức. Kennedy không nghe lời, bị bắn, ông Carter cũng vậy, suýt bị bắn rồi đến Reagan bị bắn,…

Ông Trump khơi khơi ký ngân sách quốc phòng thêm 775 tỷ đô la ngon ơ dù tuyên bố là sẽ rút quân từ Trung Đông về.

Qua Hoa Kỳ thì nghe đến các nhà lập quốc của Hoa Kỳ là thành viên của những hội kín này như Knights Templar, Freemasons, Illuminati, Skull & Bonds và Bilderberg. Nghe nói 13 người trong số 33 người ký bản tuyên cáo đọc lập từ Anh Quốc là người của hội kín. Mình có xem mấy phim tài liệu về việc thiết kế thủ đô Hoa Thịnh Đốn với những điểm nhấn,… theo mình thì ông Peter Charles L'Enfant người thiết kế thủ đô Hoa Kỳ là người gốc Phápvẽ với tinh thần “cartesien” (từ nói về ông Descartes) mà chúng ta thấy qua kiến trúc của pháp.

Hội “l’ordre des Templiers”; có nghĩa là Pauvre Milice de Jésus-Christ du Temple de Jérusalem, mà người tây hay gọi tắc là “L’ordre”, khởi đầu bởi các thập tự quân, được thành lập để bảo vệ các tín đồ Thiên chúa giáo đi hành hương đến viếng thành Jerusalem. Đội quân này được thành lập khoảng 1118 bởi ông Hugues de Payens, người pháp. Bản dinh của họ được đặt tại thánh địa Jerusalem. Các thành viên của đội quân này như các nhà tu, tự hứa sống một cuộc đời độc thân, đạm bạc, không đánh bạc, rượu chè thậm chí không chửi thề.

Tuy vậy nhóm này trở thành giàu có nhiều quyền lực trong suốt 2 thế kỷ làm nghề bảo vệ người hành hương thiên chúa giáo và vua chúa. Mình đã kể rồi vụ nhóm này tạo ra ngành ngân hàng đầu tiên ở âu châu. Khi đi hành hương, các tín đồ sợ bị cướp bóc ở dọc đường nên nhà thờ cho thành lập các nơi để khi họ đến nơi, đưa giấy tờ được nhà thờ ở quê nhà, đã chứng nhận đã giao tiền cho nhà thờ trước khi lên đường, rồi lấy tiền dọc đường và khi đến thánh địa. Từ đó họ ăn lời và từ từ giàu có lên vì đức giáo hoàng miễn đánh thuế nhóm này vì có công giúp nhà thờ. Họ làm chủ đảo Cyprus, tàu bè để chở người đi hành hương đến Jerusalem.

Nhóm này tuy đánh nhau với các tín đồ hồi giáo nhưng được cái là họ nhận ra những điểm hay của nền văn minh hồi giáo và đem về âu châu các ngành như toán học, tư pháp như trường hợp Inns of Court ” ở Luân đôn, có những điểm tương đồng các madrassas , các trường học được xây xung quanh các nhà thờ. Người ta lý giải luật pháp Anh Quốc English common law khác với hệ thống tư pháp La Mã, có ảnh hưởng đến tư pháp Hoa Kỳ ngày nay.

Biểu hiệu của nhóm này là thánh giá Lorraine (croix de Lorraine), gồm 2 cái thánh giá. Khởi đầu bởi ông Godfrey de Lorraine

Croix de Lorraine,  biểu tượng cho thập tự quân 
Sau này, đội thập tự quân bị lính hồi giáo đánh đuổi ra khỏi thánh địa Jerusalem vào năm 1187, đoàn quân này trở về âu châu và đóng quân tại Paris. Vua tây Philippe đệ tứ không thích để nhóm quân này ở gần đây. Vua mắc nợ rất nhiều và “l’ordre “ từ chối cho ông vua này vay tiền. Khi xưa, trong thời thập tự quân thì nhà thờ trọng quý nhóm thập tự quân này nhưng từ khi bị đuổi chạy có cờ ra khỏi Jerusalem, lại có tiền nhiều nên nhà thờ lại quay lại chống nhóm quân đội này. 

Ngày thứ 6, 13 tháng 10, năm 1307, vua Philippe đệ tứ ra lệnh bắt tất cả các thành viên của tổ chức này rồi tra tấn để bắt buộc họ khai. Đức giáo hoàng giải tán đạo quân này năm 1312. Từ đó, dân gian ở tây phương rất lo ngại thứ 6 ngày 13 của tháng nên họ hay cử ngày này.

Vào thế kỷ 18, có các tổ chức khác được thành lập, một trong những hội kín này như Francs-maçons được tổ chức theo cách của hội huynh đệ chí binh của thập tự quân. Trong cuốn phim The Da Vinci Code của Dan Brown, có nói đến tổ chức bí mật vẫn âm thầm hoạt động theo tinh thần của « l’ordre des templiers ».

Cuốn sách gây tranh cãi nhưng bán chạy nhất
Cuốn sách của ông Dan Brown gây rất nhiều tranh cãi và bị người thiên chúa giáo lên án. Ông đưa ra cái thuyết di truyền, ông Giê Su có vợ và có con và từ đấy truyền lại đời sau và được hội kín giúp đỡ vì toàn sinh ra những thiên tài của thế giới như Michelangelo, Leonardo di Vinci,… mình có xem một phim tài liệu nói về giả thuyết này, họ đưa đến nghĩa trang sau nhà thờ trong một ngôi làng nhỏ ở Pháp quốc,…

Có lẻ hai cuốn sách của Umberto Eco nói rõ hơn về Thiên Chúa giáo và khả tín hơn. 

Đọc tài liệu sử Hoa Kỳ thì được biết 13 trong số 39 người ký tên vào bản hiến pháp Hoa Kỳ thuộc hội kín “freemason” Tây gọi là “franc-maçon « . 13 người lập quốc Hoa Kỳ ấy là George Washington, James Monroe, Benjamin Franklin, John Hancock, Paul Revere đều tự nhận là hội viên của hội kín nói trên.

Logo của hội Franc-maçon 
Hội kín này được thành lập thời trung cổ ở Âu châu, khi các tay thủ công nghệ, nghệ nhân đi vòng vòng Âu châu mà ở Pháp được gọi là “Tour de France”, các học viên được giới thiệu các tay nghề khác ở các tỉnh lân cận để học viên đến học nghề từ đó họ tạo dựng một hội với hình ảnh cái équerre và cái compas mà các nghệ nhân, thợ hồ thượng mộc sử dụng để làm việc.

Người ta được biết là nhóm này khởi đầu từ năm 1390, nhưng đến 1717 thì mới thành lập hội kín tại Luân Đôn, Anh Quốc mà người ta gọi Grand Lodge và từ từ được truyền bá qua Âu châu và Mỹ châu.

Nhóm này có vấn đề với nhà thờ Thiên Chúa gIáo nên bị Vatican lên án vì họ tin vào một đấng tiên tri khác thay vì chúa Giê-su. Dạo mình ở Pháp thì con chiên ngoan đạo chỉ trích nhóm France-maçon này tọa cho mình một ý tưởng mơ hồ về một hội kín phản động nhưng lại nghe nói ai thuộc nhóm này thì giàu có và muốn gia nhập phải được hội viên giới thiệu và phải trải qua những thử nghiệm khá nghiêm khắc như gia nhập Mafia ở Ý Đại Lợi.

Nhs

2020 với các tiêu chí khả thi

Hôm nay vào câu lạc bộ thể thao bơi như mọi ngày, thấy nhiều người mới vào ghi danh để sử dụng câu lạc bộ, đóng tiền để đi tập vài lần rồi bỏ. Đó là tiêu chí của các câu lạc bộ, họ muốn có nhiều thành viên để làm giàu cho họ vì biết là 10% hội viên chỉ đi tập thường xuyên. Đa số là các người già, đến câu lạc bộ để họp bạn già về hưu, không tập bao nhiêu nhưng để tán phét cho vui.

Đầu năm, ai cũng đề ra các mục đích thực hiện trong năm nào là tập thể dục, xuống cân,… nên ghi danh vào các câu lạc bộ thể thao nhưng tại sao 90% bỏ cuộc. Lý do là họ đưa ra mục đích với tiêu chí quá lớn cho cơ thể hay ý chí hiện tại của họ.

Năm vừa rồi, mình đưa ra tiêu chí để giảm cân. Chương trình rất dễ thực hiện: mỗi ngày Ăn hai bữa theo phương pháp “intermittent fasting” , không nhịn cái gì cả, ngoại trừ không ăn đồ ngọt như chè, bánh ngọt và ít tinh bột. Mình xuống được 15 cân trong vòng 2 tháng và từ đó cứ bình bình. Có nhiều người muốn xuống cân ngay nên nhịn ăn đủ trò thì cơ thể chưa quen nhịn ăn nên chóng mặt, mệt mỗi nên bỏ cuộc. Cơ thể tộn thêm 15 cân sau một thời gian khá dài, có thể 5, 10 năm cho nên cần thời gian để cơ thể thích ứng với cách dinh dưỡng mới.

Cuối tuần mình hay đi ăn ở nhà bạn hay ở nhà mình thì ăn rất ít vì buổi tối và sau đó sáng hôm sau phải nhịn ăn vì mình theo phương pháp 8:16, ăn trong vòng 8 tiếng đồng hồ và nhịn ăn trong vòng 16 tiếng. Đó là cách hữu nhất mà mình áp dụng đến nay khi muốn giảm cân. Trước đây nhịn ăn 12 ngày thì xuống 15 cân nhưng khi ăn lại thì lại lên cân như cũ vì thói quen. Mình có giải thích vụ này rồi trong mấy bài trước vì về giảm cân.

Điển hình là tên đại Hàn muốn học nghề của mình, mua nhà cho thuê. Hắn đề ra tiêu chí là có 100 căn hộ để cho thuê. Rồi cứ loay hoay tìm cách mua 100 căn hộ nên chả mua được gì nên nản chí, bỏ một thời gian này trở lại kêu mình chỉ lại. Mình nói hắn là nghề dạy nghề, mày phải khởi đầu mua một căn nhà trước để tập làm quản lý nhà cho thuê, học hỏi kinh nghiệm rồi từ từ mua thêm căn thứ 2, thứ 3,… chớ tự nhiên mày mua 100 căn hộ thì chỉ có chết vì không có kinh nghiệm quản lý một số căn hộ quá lớn.

Tương tự các học viên ở Đông Phương Hội, lúc mình mới đứng lớp thì họ tập khoảng 35 phút là oải rồi, rên xin nghỉ. Mỗi tuần mình tăng thêm 1 phút và sau 2 năm họ có thể đứng đến 60 phút, có người hứng kêu tập tiếp. Tương tự khi tập Trạm Trang Công, 5 phút là họ rên nay họ có thể đứng đến 15 phút.

Cái gì cũng phải đi từng bước nhỏ, khi cơ thể quen với sức chịu đựng sẽ khá lên. Nay mình có thể bơi 1 cây số mỗi ngày nhưng khi xưa, chỉ bơi vài trăm thước là oải nhưng mỗi tuần mình ráng thêm 25 mét, giúp cơ thể chịu đựng từ từ mới lên đến 1 cây số. Tối mình đi tập ở Đông Phương Hội và trong ngày nhiều hôm phải lên vườn, đi bộ cả 7, 8 dậm nên không dám tập bơi xa hơn.

Câu này được nhiều người nói đến nên chả biết là của ai thật sự
Chúng ta cần đặt ra tiêu chí cao nhưng phải lên chương trình hành động từ từ, từng giai đoạn để đạt mục tiêu lâu dài. Không nên làm cái ào thì dễ bỏ cuộc. Chúng ta phải chuẩn bị chương trình hành động để đạt mục đích.

Có chị học viên, ít khi đi tập nhưng lâu lâu lại ghé lại Đông Phương Hội tặng trái cây của vườn nhà rồi ngồi rên là đau nhức đủ nơi,... mình thành thật khuyên chị ta là nên cố gắng đến tập dù đau ốm vì khi mình làm việc gì thì có một giọng nói ở sau gáy, khuyên mình đừng làm, bảo để mai rồi mốt rồi không bao giờ. Từ hai tuần nay, thấy chị ta đến tập, mỏi chân thì ngồi nghỉ khiến mình mừng vì chị ta bỏ công đến Đông Phương Hội là một chiến thắng nho nhỏ của bản thân và nếu tiếp tục thì sẽ hết đau.

Người Việt mình hay có cái bệnh “phù đổng”, có tinh thần ăn hết nồi cơm rồi vươn vai, nhổ bụi tre, lên lên con ngựa sắt ra trận đánh tan giặc Ân rồi bay về trời. Họ hay đưa ra tiêu chí quá lớn như sau 1975, ông Lê Duẩn phang một câu “ chỉ cần 10 năm là Việt Nam sẽ đuổi kịp Nhật Bản” đưa đến mấy triệu người Việt vượt biển tìm cái sống,  đến năm 2006, ông Nông Đức mẠnh lại kêu năm 2020 này Việt Nam sẽ thành một nước “công nghiệp hiện đại” rồi mới đây, lại nghe ông Phúc kêu sẽ làm cho Việt Nam thành một quốc gia “hùng cường” và có “thu nhập cao” vào năm 2045. Cứ hứng lên là nổ kiểu Phù Đổng.

Hoa Kỳ mới đánh thuế thép Việt Nam vì cứ lấy thép của Nam Hàn, Trung Cộng rồi dán hiệu ma ze Việt Nam rồi bán cho Hoa Kỳ. Cứ cho là người ngoại quốc ngu. 30 năm về trước, có tên bạn Đài Loan, muốn mình giúp nó bán nhà máy cũ của Trung Cộng sang Việt Nam. Khi Đài Loan phát triển thì họ mua máy móc cũ từ Nhật Bản hay Hoa Kỳ, sau đó họ Tân trang với máy điện toán nên bán cho Trung Cộng rồi đến lượt Trung Cộng Tân trang hoá ngành kỹ nghệ của họ thì lại muốn bán nhà máy cũ cho Việt Nam, mình từ chối dù có thể làm được nhiều tiền. Nay xem lại các nhà máy than cổ lổ xỉ của Trung Cộng được bán sang cho Việt Nam, tạo ô nhiễm môi trường nhưng Việt Nam cứ phán đại tinh thần Phù Đổng.

Có dạo, mình nghe Hà Nội ra tiêu chí đào tạo 20,000 tiến sĩ khiến mình cũng mừng vì nghĩ trong 20,000 tiến sĩ sẽ có 5% có khả năng, giúp Việt Nam trở thành Phú cường, ai ngờ lại toàn là bằng giả, thậm chí thi vào đại học cũng phải chạy cả tỷ bạc để được nâng điểm.

Mỗi năm công ty Thompson Reuters thống kê 3,000 người có ảnh hưởng lớn nhất thế giới. Trong số đó có đến 1,500 khoa học gia mỹ (50%), Anh quốc có 360 người, Trung Quốc có 200 người (6%). Đông Nam Á đứng đầu là Tân Gia Ba có 27 người, Việt Nam có 5 người nhưng chỉ có một người sinh sống tại Việt Nam; ông Nguyễn Xuân Hùng, Giám đốc Viện Nghiên cứu liên ngành (CIRTECH) – Trường Đại học Công nghệ TP. Hồ Chí Minh (HUTECH) còn mấy người kia đều giảng dạy tại các đại học Hoa Kỳ. Tân gia Ba là nước nhỏ thua thành phố Sàigòn với dân số 5 triệu người trong khi Việt Nam có đến 96 triệu với trên 24,356 tiến sĩ mà chỉ có một người có tên trong danh sách của Reuters. Chán mớ đời.
Hình trên mạng
Ơ hải ngoại người Việt có 2 triệu người, lại có 4 người có công đóng góp cho nhân loại, nếu Việt Nam có một chính phủ như Tân Gia Ba, nghĩa là độc tài nhưng sáng suốt thì lấy 4 x 48 (96 triệu dân hay 48 lần người Việt hải ngoại), sẽ có 192 người có công đóng góp cho nhân loại. Gần bằng Trung Cộng với số 200 dù có gấp 15 lần dân số Việt Nam.

Tương tự với 2 triệu người Việt tại hải ngoại, người Việt gửi về Việt Nam 16 tỷ đôla năm 2019 sau khi đóng thuế hay 21 tỷ trước khi đóng thuế. Nếu ta tính 21 tỷ là 10% lợi tức của họ làm ra để gửi về cho gia đình, xem ra 2 triệu người Việt ở hải ngoại làm GDP $210 tỷ còn người Việt tại Việt Nam phải nhân 48 lần hay $8,640 tỷ đôla hàng năm. Theo tài liệu thì GDP của Việt Nam năm 2018 là $659 tỷ đôla, kể cả bán lậu sản phẩm ma ze Trung Cộng và các chương trình hạ tầng cơ sở do Trung cộng cho vay. 2 triệu người Việt tại hải ngoại làm 210 tỷ trong khi 97 triệu người Việt tại Việt Nam làm 659 tỷ đô la hay 32% so với người Việt trong nước. Theo ngân hàng thế giới thì kinh tế Việt Nam năm 2019, kinh tế tăng trưởng thua năm 2018. Kinh

Ở Hải ngoại, nhiều người Việt cũng có đem theo tinh thần “phù đổng” nên cứ phang đại mình khi xưa là trung tá, đại tá chi đó vì họ tính thâm niên sau 2, 3 chục năm thì chắc chắn từ hạ sĩ quan lên chức đó. Đọc nhiều hồi ký thì thấy ai cũng cho mình là tài giỏi, không được trọng dụng vì nếu Việt Nam Cộng Hoà cho họ làm lớn thì đâu có để miền nam rơi vào tay cộng sản,…. Mình có gặp lại vài người học chung trường khi xưa, bổng nhiên thấy họ đều đậu tối ưu hết và kêu không xin được học bổng, thậm chí có người kêu là được học bổng của Mỹ nhưng không chịu đi,…. Mình biết trên đầu ngón tay những ai đậu tối ưu thời ấy. Chán Mớ Đời 

Chúng ta cần học sự khiêm tốn, bỏ cái tinh thần “phù đổng”, khi xác định lại sự thật về mình thì mới biết được vị trí của mình để đi lên còn cứ khơi khơi định vị trên không trung thì khó mà leo lên và cũng khó mà leo xuống. Chán Mớ Đời

Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…

Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…

Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…

Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
(Trần Thị Lam)


Nhs

Trọng Nam Khinh Nữ

Hồi nhỏ mình hay nghe người lớn nói đến trọng nam khinh nữ. Người ta yêu thích con trai hơn, thậm chí ông cụ và người chú họ mình kể ngoài quê, nhà ai có con trai đông thì mỗi lần có lễ ở làng là đem nồi ra đình múc đồ ăn về, nhà nào chỉ có con gái thì đói dù mấy bà mấy cô phải ra đình nấu ăn và được gọi là nhà vô phúc. Dạo ấy, nghe đến đấy mình khói chí, vỗ ngực tự cho là ông tướng vì theo vai vế mình là “đích tôn”.

Lớn lớn một tí, học việt văn ở trường thì thầy cô dạy về ca dao tục ngữ như: ‘trai tài 5 thể 7 thiếp” rồi “nhất nam viết hữu thập nữ viết vô” khiến mình bắt đầu đặt lại nhiều câu hỏi trái chiều với thầy cô, bị mắng ngu như bò. 

Mình thấy bà cụ mình lam lũ, sáng đi ra chợ buôn bán đến tối mới về trong khi ông cụ mình thì lông bông, đánh bài, đi nhảy đầm với bạn bè, tiền lương không đem về cho vợ con nên mình thấy có gì bất ổn những gì thầy cô dạy trong giờ việt văn, có sự bất bình đẳng trong gia đình. Sau này lại học ông Tú Xương, uống rượu, rung đùi, làm dăm bài thơ, được vợ nuôi 24 năm trời mới đổ được bằng Tú tài, để rồi chả làm ra đồng bạc nào để nuôi vợ được một ngày. Chỉ được người đời gọi “Bà Tú”. Ngày nay học chỉ học trùng tu vài tuần, có bằng tiến sĩ. Chán Mớ Đời 

Mỗi năm, người ta dành ngày 8/3 là ngày phụ nữ, đàn ông được lệnh chú ý đến vợ nhà rồi hôm sau lại trở về vị trí cũ, vênh mặt tự đắc với câu "nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô", không ngó ngàn gì công việc nhà, tiếp tục nhậu chén anh chén chú còn người đàn bà lại trở về vai trò con ô sin và cán bộ hộ lý "đương khi lửa tắt cơm sôi, lợn kêu con đói chồng đòi tòm tem".
Hình trên mạng
Cái khổ là họ hiểu sai. Nhất nam viết hữu là vì khi xưa, khi vua chúa cần quân để đánh giặc, ra lệnh tòng quân. Nhà nào có tiền thì thuê thằng cùng đinh, đi thế còn không thì phải gạt lệ đưa con trai ra mặt trận do đó người ta nói 10 cô con gái không bằng một tên con trai, để đại diện gia đình đi lính nếu không phải đóng thuế chết bỏ.

Ngày xưa, người ta ít được đi học nên mấy ông chuyên gia thi rớt, như ông Tú Xương để tự an ủi nên diễn nghĩa sai chữ thánh hiền, để mưu cầu lợi cho thân mình khỏi phải làm việc mà lại có chút tiếng tăm trong làng xã. Do đó xã hội khó tiến bộ vì tư duy ao làng và phong kiến, củng cố quyền lực của người đàn ông. 

Khi thực dân Tây sang đô hộ Việt Nam, xã hội dạo ấy chỉ có độ 5% người Việt biết đọc chữ Hán cho nên trình độ hiểu biết không khá lắm. Nghe kể dạo ấy , ai mà đọc được 2,000 chữ được xem là giỏi rồi.

Hồi nhỏ được thầy cô dạy câu chuyện Lưu BÌnh Dương Lễ, đậu ra làm quan, đá đít bà vợ lớn, cho đi làm ô sin nuôi thằng bạn học chung ngày xưa, để lấy vợ mới đẹp cho xứng đáng với các chức quan gì đó. Bắt bà Châu Long phải đi buôn đi bán kiếm tiền để nuôi thằng bạn nối khố. Những câu chuyện vớ vẩn ấy vô hình trung cấy vào đầu đứa trẻ việt một tinh thần bị trị, chấp nhận về giới phái, chỗ đứng trong xã hội,…

Những câu chuyện cổ tích mà mình được thầy cô dạy, rất nguy hiểm vô hình trung cấy vào đầu trẻ em từ bé về vai trò của chúng trong xã hội khi lớn lên. Con trai thì cứ vỗ ngực là nhất nam viết hữu, còn con gái thì cứ phải công dung ngôn hạnh, chính chuyên, dù lấy thằng chồng mất dạy, ngày ngày nam vô tửu như kỳ vô phong, rồi ói ra đầy nhà để vợ con dọn.
Hồi nhỏ đọc truyện kiếm hiệp của Kim Dung, thấy mấy nhân vật nam như Dương Quá, Lộc Đĩnh Ký, Trương Vô Kỵ,..có nhiều cô gái xinh đẹp, mê như điên nên lầm tưởng mình cũng là một Kiều Phong thời đại. Đến khi đi kiếm vợ từ Tây Âu đến Châu Mỹ thì mới giác ngộ cách mạng, hiểu nổi sự thật trần ai. May sao có đồng chí gái chấp nhận, quản lý đời giai nếu không là ế vợ đến ngày nay.

Đi Tây rồi đi tứ xứ sau này, mình nhận thấy một điều là các nước nghèo, chậm tiến đều được tổ chức dưới dạng “gia trưởng”. Ở các xứ hồi giáo thì phụ nữ ăn trong bếp tương tự ở Việt Nam, phụ nữ ăn sau hay nói đúng hơn là đồ thừa hay trong bếp. Các đấng mày râu đều ngồi ở phòng khách chén chú chén anh với nhau. Xơi đồ ăn ngon nhất.

Các nhà xã hội học hay sử gia cho rằng; vào thời săn bắn, đàn ông hay đàn bà đều bình đẳng. Phụ nữ sinh con, đi hái trái, rau quả cho cả gia đình hay bộ lạc ăn trong khi đàn ông đi săn bắn, phòng chống các đám khác đến ăn cắp thức ăn hay vợ con. 

Theo mình, thời đó là thời xã hội chủ nghĩa vì đàn bà giao hợp với các đàn ông trong bầy thoải mái, không ai thuộc về ai cả nên con nít sinh ra được tất cả đàn ông trong bày nuôi hết vì họ nghĩ tinh trùng của nhiều người chừng nào sẽ giúp cho đứa trẻ khỏe mạnh chừng nấy. Ai đau ốm thì ở nhà, dưỡng bệnh, có cả bày đi săn bắn, hái hoa quả, chia cho ăn. Đàn ông dạy con nít trong bầy, săn bắn đủ trò không nghĩ đến con tôi con anh. Ai nấy đều trông cậy vào người trong bầy đàn giúp đỡ và giúp lẫn nhau nhất là khi đau ốm hay lớn tuổi. Có cuốn phim pháp tên “Hoả” (feu) rất hay, mình xem thời sinh viên ở Pháp về thời tiền sử, khi con người khám phá ra Lửa.

Đến khi con người ngừng đi đây đi đó tìm kiếm thức ăn theo mùa và định cư tại chỗ để làm rẫy, khởi đầu nền văn hoá nông nghiệp thì khái niệm về sở hữu chủ mới ra đời. Đất này của tôi, phụ nữ này của tôi, con này của tôi,… cho thấy những ai chủ xướng chủ nghĩa xã hội đi ngược với lịch sử loài người.
Trong đời sống nông nghiệp, họ giải thích đàn ông có lợi thế hơn vì có thể đi đánh giặc cho vua chúa trong khi phụ nữ thì không, ngoại trừ Hoa Mộc Lan, giã trai đi thế cho bố vì gia đình nghèo không thể trả tiền cho người đàn ông khác trong làng đi quân dịch thế. Disney có làm cuốn phim Hoa MỘc Lan (Mulan) để làm tiền với nữ quyền. Hình như Trung Cộng cũng có làm một phim tương tự để tuyên truyền cho chế độ.

Dạo này, đồng chí gái xem phim bộ Hoa Mộc Lan. Thấy Trung Cộng sử dụng mấy phim bộ này để tuyên truyền kinh hoàng, họ chế biến lại lịch sử tương tự như phim Sát Thủ, nói về Kinh Kha sang Tần, họ cho Tần Thuỷ Hoàng nói chuyện với Kinh Kha, giải thích vì sao Trung Cộng cần có một bạo chúa. Vợ mình thì thấy đồ đẹp, tài tử đẹp thì xem nhưng từ từ sẽ chấp nhận bạo chúa là đúng, sẽ làm khổ mình vì cô nàng sẽ là bạo chúa, kêu Dân chủ tào lao xịt bột. Vỗ bướm kêu đây lãnh đạo, mình đành câm vì sợ bị cấm vận. Chán Mớ Đời 

Theo mình thì thuyết này cũng chưa đúng hẳn, mình có đọc lịch sử các người di dân đầu tiên đến Hoa Kỳ, bệnh tật, khí hậu khắc nghiệt nên chết vô số, đàn ông và đàn bà sống với nhau không phải do yêu thương mà do sự sống còn, họ đều trông cậy, mong đợi vào người sống chung để sống sót, đau ốm, bệnh hoạn có người cứu giúp. Tình yêu lưới đôi là một loại xa xỉ, chỉ có trên phim của Hồ Ly Vọng. 

Điển hình đạo Mormon, trong cuộc di cư vĩ đại về miền viễn Tây của đoàn người theo giáo phái này thì đàn ông chết rất nhiều nên họ phải chấp nhận chế độ đa thê trong giáo phái để tồn tại. Mấy bà chia sẻ đàn ông, yên vui sống phụng thờ chúa, nếu không vấn đề ngoại tình sẽ xẩy ra vì tình trạng trai thiếu gái thừa.

Ở á châu với nho giáo thì người ta đưa ra thuyết “3 tòng tứ đức” để ràng buộc người phụ nữ mà nạn nhân nổi tiếng mình được dạy qua bài thơ Thiếu Phụ Nam Xương, của ông vua nào đó. Vua kêu ông chồng đi đánh giặc, không có trò miễn dịch vì gia cảnh, bà vợ ở nhà nuôi con để ông chồng yên tâm đánh giặc cho vua. Khi về nhà, nghe thằng con nói vớ vẩn, không hỏi cho ra lẻ, khệnh bà vợ để bà ta phải quyên sinh để giải oan. Vấn đề là khi mình học bài thơ này thì vẫn tin rằng phụ nữ phải chính chuyên, không cảm khái được vụ bà này tự tử chết.  Chán Mớ Đời 

Từ đó tinh thần gia trưởng được nuôi dưỡng, bành trưởng để phục vụ cho sự nghiệp của giới đàn ông vô hình trung đàn áp phụ nữ với những tiêu chí như “trai tài 5 thể 7 thiếp, gái chính chuyên chỉ có 1 chồng”. Ngày nay, phụ nữ được tham dự vào xã hội, cho thấy phụ nữ không thua đàn ông về mặt tri thức cũng như lãnh đạo.

Hoa Kỳ được xem là nước dân chủ đầu tiên của thế giới mà phụ nữ chỉ được phép đi bầu, mới độ 100 năm trở lại. Chưa nói đến chủng tộc da màu.

Người con gái lấy chồng độ 16 tuổi rồi thằng chồng lăn đùng ra chết vì nhậu nhẹt hay tai nạn, phải ở vậy cả đời để thờ chồng, thủ tiết. Đó là sự ích kỷ của giới lãnh đạo, họ đưa ra những cái thuyết quái đản để người ta ca ngợi. Gái không chồng mà có con thì bị cạo đầu, bôi trầu, thả bè trôi sông trong khi tên sở khanh vẫn ung dung tự tại đi tìm nạn nhân khác.

Người Việt mình lúc nào cũng nghĩ đến ăn nên ai có bầu mà chưa chồng là họ bắt gia đình làm cổ đền cho cả làng nên cách tốt nhất là trốn đi hay giết con gái. Mình có xem bên tàu, chế độ một con đưa đến những hiện tượng như phá thai, giết con gái hay bán con nít cho người Tây phương nuôi. Ghé tởm nhất là cán bộ đến nhà, còng mấy phụ nữ có thai đã 9 tháng để phá thai cho đúng đường lối cách mạng. Họ phỏng vấn mấy người bị bắt buộc phá thai nhất là phụ nữ hay bị bệnh trầm cảm sau khi sinh nở đàng hoàng huống chi người bị ép. Kinh hoàng
Hồi nhỏ mình đọc truyện tàu cho ông ngoại vì ông ngoại không biết đọc. Thấy Lưu Bang bị Hạng Vũ rượt tới đít thì ông ta đạp thằng con trai ra khỏi xe ngựa để xe chạy nhanh hơn hay bà Võ Tắc Thiên, tự tay giết con mình để đổ tội cho tình địch,…. 

Những điều này vô hình trung cấy vào đầu những đứa trẻ về sự độc ác, tàn độc của con người vì người đọc cảm kích sự hy sinh dã man của các vị này để cứu vua, cứu quốc gia để họ sẵn sàng lên đường tòng chinh dẹp giặc, thù nước quên thù nhà,… người cha có thể tàn nhẩn đạp đứa con để chạy thoát, mất cả tính người.

Ở mức độ gia đình sẽ đưa đến tình trạng bạo hành, bố đánh con, anh đánh em,…rồi tự bào chữa là “thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”. Dạo ấy, mình bắt chước ông cụ, khệnh mấy đứa em và vỗ ngực thương tụi bây nên mới đánh. Ông cụ mình cứ đi đánh bài thua, về nhà giận cá chém thớt, kéo cổ mình ra khệnh một trận, chưa có tội thì khệnh cho có tội, có tội rồi thì khệnh cho chừa. Hai đứa con mình, có thể khẳng định là chưa bao giờ đánh chúng, có béo tai vài lần.

Mình có kể vụ cô bạn học cũ của vợ nay ở bên Tây. Khi Sàigòn lâm chung thì bà mẹ đem con ra phi trường nhưng không mua đủ vé máy bay cho cả gia đình. Bà mẹ để lại hai đứa con gái cho bà vú nuôi, hứa sẽ trở về đón con sau này. Bà ta đem theo thằng con trai. Qua Tây thằng con chả học hành gì cả, chơi nghiện sì ke khiến bà mẹ khổ sở trong khi hai cô con gái sau này được cho đi Tây, lại lo cho mẹ vào những năm tháng tuổi già. Cô bạn kể khi máy bay đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất thì hình ảnh mấy chục năm trước bị bỏ rơi ở lại với Việt Cộng khiến cô ta hết dám trở lại Việt Nam.

Người Việt hay nói có con trai để nối dòng, nhưng theo khoa học thì gene của người mẹ mới truyền nhiều về các đời sau. Ngày xưa, người ta đi kiếm dâu là kiếm một bà tổ cho mai sau nhưng lịch sử đã bị đàn ông bóp méo vớ vẩn. Chán Mớ Đời 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Tại sao ăn nước mắm nguyên chất

Mình có kể anh bạn làm nước mắm với công thức gia truyền của bà ngoại, quê quán ở Lăng Cô, Thừa Thiên. Anh ta dám chắc là chỉ có anh ta mới làm nước mắm hoàn toàn bên Hoa Kỳ; cá vùng Cựu Kim Sơn, muối của Cargill Salt, Hoa Kỳ và nhà máy sản xuất ở Pier 45 Fisherman’s Wharf tại San Francisco, California.

Cuốn sổ tay của Mạ
Đa số nước mắm mua ở siêu thị, họ mua của Việt Nam rồi pha chế lại bên này rồi dán nhãn hiệu ma ze đế quốc Mỹ. Hôm trước, có đọc bài phỏng vấn một công ty bán nước mắm Việt Nam, kêu là 40% chất đạm. Thật ra người ta có thể làm đến 90% hay 100% ở đại học. Anh bạn có thể làm nước mắm đến 80% amino acid nên hiệu nước mắm lấy con số 80N, 80% và N (Nitrogen). Con số 80 Nitrogen này rất lạ. Lý do là đi học về bón phân, các giáo sư đại học Riverside, thậm chí có ông từ Do Thái đều nói là NItrogen rất quan trọng cho cây cối. Vấn đề là ít Nitrogen thì trái hư còn bón nhiều nitrogen thì trái nhỏ, còn bón Nitrogen ở độ 80 thì trái to. Mùa này hoa bơ đang ra nên chuẩn bị bón phân nên phải bò đi học về phân bón.

Nay anh ta thành lập công ty California Fish Sauce và được giải thưởng ”Good Food Award “ và được tuyên dương vào ngày 17 tháng 1, 2020. Mỗi lần có tin tức người Việt Hải ngoại làm gì hay được khen tặng là mình vui lây.

Anh chàng này bắt đầu thử nghiệm làm nước mắm gia truyền từ 7 năm nay, qua nhiều cách làm. Lý do là chúng ta ở Hoa Kỳ, nên có nhiều người bị áp huyết cao hay đau thận nên phải làm nước mắm ít muối hơn ở Việt Nam. Mình có mò trên mạng cách làm nước mắm thì đủ loại, 3:1 (3 lớp cá, 1 lớp muối hay 5:1, 6:1,..). Cái quan trọng nhất là cách làm có vệ sinh và cá, muối. Việt Nam họ sử dụng muối hoá học, rẻ hơn muối biển để làm thêm họ bỏ hoá chất rất nhiều và nước. Khi xưa, ngư phủ đánh cá về thì cá nguyên con bán, còn loại thừa thải thì người ta dùng làm nước mắm. Có lần mình đi Phan Thiết, viếng thăm mấy chỗ làm nước mắm, thấy mấy con thằn lằn chui từ trong lu nước mắm vì nắp đậy không chặt hay bị bể.

Trên thực tế ngày nay, người ta làm nước mắm ở Việt Nam, toàn là muối và chất hoá học. Nghe kể một ông trùm Hải quan, Sàigòn cho biết là các công ty sản xuất nước mắm đều nhập cảng rất nhiều các chất hoá học để làm nước mắm công nghiệp. Về Hội An, mình có ăn được nước mắm nhỉ, nguyên chất của dân ở đây làm theo công thức gia đình, nếu không thì toàn là nước mắm công nghiệp.
Nhiều công ty nói là nước mắm của họ có amino acid nhưng nhiều khi họ bỏ amino acid loại hoá học như mấy thùng protein mà dân cử tạ ngốn như điên.

Tương tự người Tàu họ làm xì dầu với đậu nành nhưng để lên men cho mau, họ bỏ đủ loại hoá chất để tạo ra xì dầu cho nhanh để bán. Vào chợ người Nhật, sẽ thấy một chai xì dầu của Nhật Bản làm nguyên chất, giá gấp 20 lần chai tàu vị yểu của người Tàu. Lý do là muốn làm xì dầu thì phải đợi 2 năm mới đạt được chất lượng.

Lấy thí dụ rượu mà bạn bè mình hay uống, khoe ngon đủ trò. Mình xem mấy phim tài liệu, cho thấy người Tàu họ mua loại rượu dỡ mà người pháp loại ra mà người ta hay gọi vin để table, rẻ hơn cả nước uống. Họ đưa cho những tay nhà nghề về hoá chất, và thử rượu để pha chế, ngon như rượu thật. Cứ nghe cái mùi và hoá chất thấm nơi lưỡi của mình thì đâu biết thật hay giả.

Mình có kể trong bài trước về Umami, do hai khoa học gia Nhật Bản tìm ra và từ đó họ chế ra bột ngọt, làm mì gói hay thức ăn công nghiệp đều có bột ngọt và hoá chất hết. Hầu hết các thức ăn nhanh, đóng hộp đều có bột ngọt (MSG) hay dưới tên khác vì cái tên này làm thực khách lo sợ tương tự đường, được kê dưới 35 loại.

Do đó vấn đề làm nước mắm gia truyền, tại Hoa Kỳ theo các luật lệ của Hazard analysis and critical control points, (HACCP) rất châm và cẩn thận, nếu không chúng đóng cửa tiệm, nhà máy sản xuất. Ở Hoa Kỳ, các thức ăn dính dáng tới thịt, cá đều phải theo các nguyên tắc vệ sinh của HACCP, để tránh nhiễm độc cho khách tiêu dùng,… thanh tra của bộ y tế thành phố đến xét như điên.

Anh ta mướn được một cơ sở ở Pier 45, Fisherman’s Wharf  ở San Francisco, đâu trên 50,000 sq.ft, gồm đầy đủ tủ đông lạnh, làm tôm làm cá, … cá thì được tàu chở về giao tại chỗ nên tươi thêm muối cũng tại địa phương. Anh ta rên là có nhiều công ty kêu muốn mua nước mắm mà làm không kịp vì đã nộp đơn lấy bằng sáng chế quy trình làm nước mắm tại Hoa Kỳ theo các điều kiện HACCP. Vài tuần nữa xong xuôi giấy tờ thì mới bung ra sản xuất nhiều hơn. Mùa lễ vừa qua, các chợ Nhật Bản trên miền Bắc Cali, bán sạch hết nước mắm của anh ta.

Cá được giao tới cơ sở để chuẩn bị làm nước mắm
Mình nhớ khi xưa, thấy ông Phác Râu ở Đàlạt, lặn xuống hồ Xuân Hương để vớt một đứa bé chết đuối, ông ta tu chai nước mắm 1 lít trước khi nhảy xuống hồ, sau này khi anh bạn kể là các ngư phủ trước khi ra biển, đều ghé lại tiệm của bà ngoại anh ta, làm một chén nước mắm vì trong nước mắm có amino acid (chất đạm) do cá mà ra. Do đó khi xưa ở Việt Nam, người nghèo chỉ ăn cơm với rau chấm với nước mắm, vẫn khoẻ re. Lý do là trong nước mắm có amino acid, cần thiết cho cơ thể. Ngày nay thì bệnh ung thư vì toàn là muối hoá học và nước. Chán mớ đời 

Cá mòi của vùng Cựu-kim-sơn
Nếu ai vào các câu lạc bộ thể thao, thấy mấy ông mấy bà tập tạ, đều ngốn mấy hộp protein. Anh bạn đọc những chất dinh dưỡng của những hộp này và so sánh với bảng phân tích của đại học Davis về nước mắm nguyên chất của anh ta thì đều giống nhau. Nghe kể có một cựu tướng lãnh Việt Nam Cộng Hoà, về hưu nhưng vẫn tập thể dục, con gái ông ta kể là tập xong ông làm một chút nước mắm nguyên chất, xem như bồi dưỡng thêm amino acid như mấy ông thần bà thánh tập trong câu lạc bộ thể thao.

Với nước mắm, cầu thủ Việt Nam trước khi đấu cứ cho húp một chén nước mắm nguyên chất như các ngư phủ của làng Lăng Cô, bảo đảm đá không thắng không về mà không sợ bị loại như cầu thủ Nga Sô, doping. Cái này là một ý tưởng để làm giàu. Mình ở xa quá nếu không sẽ nghiên cứu vụ này, chỉ làm nước mắm bớt mặn là cho uống như CoCa cola là bán, làm giàu. Nghe nói có một giáo sư đại học Davis muốn nghiên cứu vụ này mà anh bạn chưa có thì giờ vì đang lo khuếch trương công ty. Trước khi đi tập, mình chơi một muỗng cà phê nước mắm thấy là lạ trong người như uống sinh tố C. Xong om

Mình được ăn nước mắm của anh ta làm bằng thơm (khóm) vì khi kho cá, người ta bỏ thêm thơm giúp cá nhừ cho mau. Thơm có những enzyme, sinh tố C, manganese giúp làm chắt xương, giúp phụ nữ không bị loãng xương và có thể giúp khi phụ nữ bị mãn kinh. Ngoài ra thơm còn có chất “bromelain”, một loại enzyme làm tan chất đạm, giúp tiêu hoá rất nhanh mà theo American Cancer Society thì “bromelain” có thể dùng để làm giảm sự bành trướng của bướu ung thư. Ngoài ra thơm giúp giảm bớt đờm trong cổ họng khi bị ho cảm,…

Tương tự anh ta có thử nghiệm làm nước mắm với mật ong. Như mình đã kể mật ong rất tốt cho cơ thể và không hư. Do đó khi làm nước mắm với mật ong nguyên chất có thể giúp không hư, bảo trì được amino acid thêm những chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể chúng ta ngày nay. Cần nhất là mật ong nguyên chất, không pha.

Có người em có tiệm ăn, anh ta thay vì cho thực khách ăn sushi hay sashimi với xì dầu thì cho ăn với nước mắm. Ăn cá với nước cá thấy có lý hơn là với đậu nành nên từ đó anh ta thử làm nước mắm với Koji, một loại men của Nhật Bản dùng để làm sa kê, đậu nành, xì dầu,… từ lâu đời. Anh ta dùng Koji để làm nước mắm thì khá đậm đà. Mình chưa ăn thử nước mắm này nhưng anh ta đoạt giải Food Award là nhờ loại nước mắm này và có thể tương lai sẽ đem đến cho anh ta khách hàng Nhật Bản.
Quá trình làm xì dầu Nhật Bản với Koji 
Có nhiều người hỏi mình giá bao nhiêu thì khi nghe nói đến số tiền thì họ lặn hết. Họ quen một chai nước mắm  (đúng hơn là chai nước muối và chất hoá học) có $5 mà quên đi là ăn các chất hoá học vào có thể hại cho sức khoẻ của mình. Trong khi mua nước mắm nguyên chất có amino acid, đi thẳng vào huyết quản của mình, vừa bổ vừa khỏi tốn tiền mua thuốc bổ hay protein.

Nói tới đây, mới nhớ khi xưa mỗi lần ai bị bỏng nước sôi là lấy chén nước mắm thoa lên chỗ bị bỏng. Hôm nay nói chuyện với anh bạn mới giác ngộ cách mạng. Nước mắm nguyên chất là có đến tối thiểu 40% amino acid. Loại này nuôi da của mình nên khi thoa lên thì da của mình được bồi dưỡng ngay nên lành. Anh ta kể là nấu phở gà bị bỏng nước sôi, anh ta chợt nhớ mệ ngoại dặn là khi bị bỏng ngước sôi thì lấy nước mắm đắp vào. Anh ta nghe lời đắp vào thì quên luôn vụ bỏng nước sôi. Hôm sau thấy da thịt bình thường lại. Cái này hay à, có thể nghiên cứu thêm để làm thuốc chữa bỏng cho nhà thương kiêm tiền. Mình có dùng Alo vera (Long-tu) để chữa tay bị bỏng của một tay đánh đàn khét tiếng bôn sa.

Mình thấy anh ta làm nhiều loại để giúp những ai bị cao máu, cao áp huyết ăn vì ít muối hơn. Nên gú gồ tên công ty rồi đọc các loại nước mắm nào tốt cho mình. Nước mắm có amino acid, chất đạm của cá. Anh ta có pha loại thơm dứa cho bớt mặn thay vì thêm đường…. Mình mới mua thêm 3 chai nguyên chất. Ai thích ăn mắm nêm thì cô em gái ở vùng Thousand Oaks lấy của anh ta bán nguyên chất. 

Ai muốn mua thì liên lạc thẳng với California Fish Sauce, đừng gọi em. Ai ở San Jose muốn đầu tư với anh bạn thì liên lạc với anh ta. Cần vốn để sản xuất thêm vì các nhà hàng Nhật Bản mua nhiều không kịp làm. Anh ta có dùng Koji của người Nhật để làm nước mắm nên người Nhật rất ưa thích. Em thì ở xa quá lại thích đi chơi, lo cái vườn bơ là oải rồi.

Xong om
Nhs


Uống trà lấy vợ xấu

Hôm trước , mình có kể vụ uống trà tốt hay xấu cho sức khoẻ, có nhắc đến vụ mấy anh bạn uống trà đạo thấy phiền phức. Có anh bạn đọc được, gọi kêu để anh ta đem trà lại pha cho uống để hiểu và thưởng thức uống trà.

Mình thấy anh ta bày ra bàn một cái đĩa bằng đất sét, 4 cái ly nhỏ, có một bình đựng trà và một cái bình đựng nước nóng làm bằng đất sét. Anh ta đun sôi nước rồi đổ chút nước sôi và một cái chén nhỏ có mấy cọng trà rồi kêu mình uống thử, sau đó anh ta chế nước sôi và cái bình đựng nước nóng cũng bằng đất sét. Sau đó mới đổ nước sôi qua cái khe nắp đậy của bình đựng trà nhỏ.

Hình trên mạng

Rồi anh ta lấy bình trà nhỏ cũng bằng đất sét, rưới lên mấy cái chén trà nhỏ bằng đất sét rồi kêu mình uống thử. Chén đầu tiên có mấy cọng trà thì như phản xạ mình thổi cho nóng mới uống. Uống vào thì chả thấy chi là đặc biệt.

Chén thứ 2 mà anh ta chế trà trong bình nhỏ thì mình chả thấy chi cả khiến anh ta hơi buồn. Pha thêm một lần nước rồi nói mình ngậm ngay lưỡi 3 giây trước khi uống vào thì mình mới cảm nhận được sự ngọt của trà.

Anh ta thử châm nước sôi và bình trà nhỏ hơi mạnh tay thì uống trà vào thấy chát chát như uống ở tiệm phở,ở nhà hay ở nhà bạn. Anh ta pha lại ấm khác, lần này nhẹ nhàng thì vị trà không chát nhưng ngọt ngọt ở lưỡi và cổ khiến mình nhớ đến chuyện ông Khổng Minh lấy vợ xấu và giải thích như sau:

Khổng Minh được đề cao như một người đẹp, thông minh, tài giỏi lại đi lấy một người vợ cực xấu, A Nữu. Ông ta giải thích là vợ ông ta đẹp hơn các cô gái đẹp khác và giải thích như sau: «Ngồi trong sân vắng vẻ, tách trà như tâm tình của cô gái. Xuân qua thu lại, thế sự như mây. Người đời hay nói: rượu, thuốc lá, trà là ba báu vật của đàn ông. Tài nữ như thuốc lá, mỹ nữ như rượu nồng, còn phụ nữ xấu chỉ lặng lẽ như trà tỏa hương. So với hương trà man mác, vô luận khói thuốc đắng cay hay men rượu nồng nàn, đều thành dung tục. Song người đời lại say mê sự kích thích của rượu và thuốc lá, ít ai thư thái để tận hưởng vị thanh khiết của trà »

Mình thì chả uống rượu, hay thuốc lá, thậm chí trà cũng không uống, chỉ lâu lâu nấu uống hay đến nhà bạn uống trà hiệu lá Bồ đề. Chỉ có là trời ị trúng đầu khiến mình lấy vợ, vừa là Tài nữ, vừa là Mỹ nữ nên không biết thưởng thức Trà nữ. Chán Mớ Đời 

Nhs

Cuối tuần linh tinh 122919


Hôm qua đến nhà bạn ăn tất niên, có mấy bà cựu Trưng Vương và mấy ông cựu đại học kiến trúc Sàigòn họp mặt, ăn uống tưng bừng. Rượu vào thì lời ra, hai bên thách thức kể chuyện dâm khiến cả bọn cười như chó sói rú trong đêm khuya. Không ngờ hậu duệ của hai Bà ngày nay, không thua bà Hồ Xuân Hương ngày xưa. Kinh

Biếm họa từ  trên mạng

Khởi đầu chủ nhà kể chuyện xâm mình. Anh chàng kia có người yêu tên là Wendy, anh ta yêu cô ấy quá nên ra Bôn Sa kêu thợ xâm cái tên Wendy mỹ miều ấy lên con chim của anh ta để chứng minh mối tình hữu nghị sông liền núi, chim liền non. Sau đó anh ta đi nghỉ hè ở Jamaica, ở một khu nghỉ dưỡng dành cho người lớn nên du khách có thể 100%, không bận áo quần.

Anh ta ngồi phơi nắng thì thấy anh bồi bàn đi qua, tò mò anh thấy xâm trên con chim của anh này là ”WY”. Anh ta cười rồi hỏi anh bồi bàn là Bồ anh cũng tên Wendy? Anh bồi Jamaica mặt như bò đội nón, kêu đâu có mà sao ông lại đoán như vậy. Anh này mới chỉ con chim mình và kể là mình xâm tên người yêu Wendy nhưng khi chưa chào cờ thì chỉ thấy “WY”.

Anh bồi bàn như chợt hiểu, giác ngộ cách mạng, cười nói: “không phải WENDY, muốn làm ở đây, chủ bắt chúng tôi xâm cụm từ Welcome to Jamaica, have a wonderful day”. Nghe tới đây thì anh mít bôn sa tá hỏa Tam tinh, mặt như người bị trúng gió, tưởng tượng vật thể khi chào cờ của anh bồi Jamaica này. Mấy bà rú lên cười như điên như dại.

Mình có nghe kể chuyện này nhưng với cái tên cầu thủ đá banh, được công ty Adidas mướn làm quảng cáo và phải xâm chữ ADIDAS thì khi cô Bồ thấy chim anh ta chưa nắm vững tình thế, chưa giác ngộ cách mạng thì chỉ đọc được “AIDS” khiến cô Bồ rú lên bỏ chạy.

Có anh mới nốc mấy ly rượu mạnh, xung phong kể chuyện anh học trò cận thị, thi rớt về quê, đến Bến Ngự. Anh ta làm thêm một ly rồi kể: ngày xưa,….

Có một anh học trò cận thị đi thi Hương, rớt , trên đường về, đến bến đò, không thấy đò ghe chi hết, bổng có một cô lái đò đi ngang nên anh ta kêu, nhờ cô ta đưa sang sông. Cô lái ghé lại, nói chiều rồi, không ai muốn đưa qua sông cả vì khuya hôm, phải chèo về lại rất nguy hiểm nhưng anh học trò thi rớt cứ năn nỉ muốn về nhà cho rồi. Cô lái đò nói anh trông giống nông dân hơn là học trò cửa khổng sân trình. Nếu tui đố câu ni mà anh trả lời được thì sẽ đưa anh sang sông. Anh học trò đeo kính cận, muốn đi về nên đồng ý. Cô lái đò, chỉ mình đang ngồi một góc, tránh thiên hạ để ý, rồi kêu anh Sơn mở kiếng ra, rồi từ từ cô hò mái nhì:

Ơi ơi ơi….
Mở cái kiếng ra khai hoang mở cửa
Lỗ mũi nằm giữa trung bất chi giang 
Hai cái má hai bên bên phải bên trái
Lấy cái tay tát tát thoải mái vô cùng
Ơi ơi ơi….

Hò xong thì cô lái đò nhìn anh học trò xứ Quảng, hất hàm như hỏi răng mô. Anh học trò nhìn cô giáo đò bận quần lĩnh, cất tiếng ơ ơ ơi….

Kéo cái quần xuống khai hoang mở cửa
Cái lồn nằm ở giữa trung bất chi giang 
Hai bắp vế hai bên bên phải bên trái
Lấy cái tay day day thoải mái vô cùng
Ơi ơi ơi….

Hò xong thì anh học trò nhìn cô lái đò như thách thức, kêu reng thì cô lái đò Sông Hương không vừa, uống ngụm trà sen rồi mới cất tiếng đáp lại. Ơ ơ ơ….

Cổi cái quần ra khai hoang mở cửa
Con cặc nằm giữa trung bất chi giang
Hai bắp vế hai bên bên phải bên trái
Lấy cái tay búng búng thoải mái vô cùng
Ơi ơi ơi….

Hò xong thì cô lái nhìn anh học trò kêu nếu anh đáp được thì tui nấu bún bò cho ăn, cả chạng vạng rồi. Anh học trò nghe có ăn, nhìn lên trời rồi cất tiếng hò ơi ơi ơi….

Tuộc cái quần ra khai hoang mở cửa
Cái lồn nằm giữa trung bất chi giang
Hai bắp vế hai bên bên phải bên trái
Lấy con cu đẩy đẩy vô thoải mái vô cùng. Ớ ơi ờ.

Cả bàn xúm lại ré lên như điên như dại, đạp bàn đạp chân. Có chị Trưng Vương kêu: “rứa tụi em xin cảm ơn anh đã khai hoang mở cửa dùm rồi mấy bà lại ho Lên, rống lên cho ma dại. Kinh.

Để đáp lễ một bà Trưng Vương kêu là chuyện phòng the mà nay phải đối đáp với anh này lại nên em xin đem ra phòng khách kể. Có hôm ông chồng đi nhậu về , xỉn nên bò vào phòng, dựng cổ mụ vợ dậy làm chuyện vợ chồng. Đi một đổi thì bà vợ kêu: “ông nè”, anh chồng kêu “chi rựa”, bà vợ kêu là anh bỏ cặp mắt kiếng ra vì nó cạ đau bắp vế em. Mấy bà nghe đến đây là rú lên như bò điên, còn mấy ông thì mặt xanh như đít nhái, không biết bà này có đem tật xấu lộ tẩy ra hay không.

Độ một lúc sau, bà vợ kêu: “ông nè”, ông chồng hỏi “chi rứa”, bà vợ kêu “ anh đeo cặp kiếng vào”. Anh chồng hỏi răng rứa. Bà vợ kêu vì nảy giờ thấy anh liếm cái thảm. Đến đây thì cha con mọi giai cấp, nam nữ lão ấu đều rú như heo bị thọc tiết. Đập bàn đập ghế như điên.

Rồi mấy ông thần kiến trúc đem đàn ra, mở đầu cuộc văn nghệ bỏ túi. Mình chợt khựng lại, đến giờ đi ngủ nên mình tìm ra salông, nằm ngủ đến khi vợ đánh thức kêu về. Chán Mớ Đời

Nhs