Tìm Lại Bà Con, Hàng Xóm

Tìm lại bà con, hàng xóm

Hôm nay, vào Phây Búc bổng thấy Võ Quang Tri, tên ông cậu bà con. Mừng quá vì từ 1979 đến nay, xem như 40 năm, không gặp lại. Nói là bà con nhưng mình chưa bao giờ gặp mặt tại Việt Nam vì cậu đi du học trước khi mình ra đời. Sang Tây thì mình chỉ gặp cậu Võ Quang Miên, em của cậu, cậu dạo ấy đi làm việc ở Phi Châu.

Nói chuyện với cậu Miên, mình theo học trường cao đẳng quốc gia mỹ thuật ở Paris thay vì học kỹ sư dệt ở Lille như cậu Nghị, con ông Đàng (tiệm Long Hưng) đã ghi danh cho mình khi đi tây. Học kiến trúc thì vừa đi học vừa đi làm dễ dàng hơn học kỹ sư. Mất Sàigòn, mình mất luôn tin tức gia đình đến năm 1979, mình nghe tin cậu Tri về thăm Việt Nam nên liên lạc để gặp cậu, nhờ đưa cho bà cụ mình cái lắc vàng 1 cây. Trước khi đi tây, mẹ mình cho mình cái lắc, nói đem theo lỡ sau này, hết tiền thì bán mà xài. Ai ngờ mình lại gửi lại để mẹ lo cho người em đi vượt biển.

Từ ngày mình tải những chuyện mình kể về thời niên thiếu ở Đàlạt thì gặp lại trên mạng 5 chị hàng xóm, vài người thế hệ sau này ở gần xóm nhưng vui nhất là tìm lại nhiều người bà con mà lâu năm không gặp. 

Dì Thanh tiệm Hiệp Thạnh, nay ở Úc Đại Lợi, và dì Luận, dì Thuyên, cậu Cẩn tiệm Long Hưng ở 9, 11 Duy Tân khi xưa rồi nay lại tìm lại cậu Tri. Đa số là ở hải ngoại hết nhưng nhờ qua Phây Búc, họ hàng nhận lại nhau. Cuộc chiến tranh và hậu quả đã làm bao nhiêu gia đình tan nát, bỏ nước ra đi như đàn gà mất mẹ. Họ hàng chạy tứ tán. Facebook ngày nay đóng vai trò con gà mẹ, kêu kéo đàn con tán loạn hội ngộ qua mạng xã hội.

Tìm lại mấy người cậu, dì bà con thì mình được biết thêm tin tức về gia đình, về mẹ mình, mệ ngoại,…khi xưa, thời mình còn bé.

Cậu Tri có gửi mình một tài liệu về gia đình của ông Võ Quang Tiềm, như tên của ông có nghĩa là “ánh sáng tiềm ẩn”, có họ tộc với Võ đại tướng. Ông có tham vọng lớn cho Việt Nam sau chiến tranh nên gửi con đi du học, để mai sau xây dựng lại Việt Nam sau chiến tranh. Mình phục cậu Tri, vì học chương trình pháp từ bé, đi tây hơn 65 năm mà viết tiếng Việt rất hay và chuẩn hơn mình.

Qua những câu chuyện kể của thế hệ trước, mới hiểu khi họ bỏ quê vào Đàlạt cũng phải chịu khó. Ông Tiềm, ông Phúng và ông Đàng đều khởi đầu làm thợ may. Họ may áo quần, rồi gánh xuống Trại Hầm, Trại Mát, đèo Ngoạn Mục, bán cho mấy người làm đường rày xe lửa, Phan Rang -Đàlạt. Họ phải đi bộ 3 ngày ba đêm rồi nhờ có viễn kiến mới bắt đầu xoay qua buôn bán những nghề khác.

Có ông thần nào ở Đàlạt, kêu là ở ngay cái nhà gỗ đen ở đường Hai Bà Trưng, còn phán thêm là mong mình viết thêm về căn nhà ấy. Thật ra mình có đến đây vài lần, giao gạo cho khách hàng của bà cụ. Bên cạnh có bà ở Sàigòn, có tiền nên xây 2, 3 căn nhà rồi trả bà có miếng đất một căn để mở tiệm đánh bi da mà mình có dạo hay ghé đây đánh bi da. Nay làm sao mình nhớ được. Hỏi Đàlạt khi xưa có cô nào đẹp vào thế hệ của mình thì hoạ may mình còn nhớ vài tên.

Ông thần này lại tải thêm tấm ảnh, hoá ra căn nhà ông thần nói là trong xóm cắm dùi giữa đường Bà Trưng và Thi Sách, chỗ hai anh thợ may Sơn, Tánh. Mình không hiểu sao hai anh chàng này tự do may áo quần, không bị đi quân dịch. Thế là mình chịu thua. Con gái của Cò Đào, ở khu này có liên lạc với mình cho thêm tin tức của xóm làng gần nhà mình. Trước khi đi Tây, mình nghe hai ông thần may đẹp nên nhờ may bộ đồ vía, sang tây bận một lần thì hết dám bận lại. Cực quê so với đồ tây. Kiểu thấy dân da đen bận áp quần quái quái. Chán Mớ Đời 

Nên nhớ khi xưa, có bạn thì mới dám bò vào các xóm lạ nếu không bị con trai trong xóm chận lại đục phù mỏ. Dạo ấy, mình tránh chạy vào xóm Hoàng Diệu vì gần chợ có một đám hay chận đánh thiên hạ. Khu Số 4 cũng tránh còn mình hay bị chận ở Dốc Nhà Bò, đường Đào Duy Từ khi vào vườn ở Suối Tía. Khúc trường Nữ Công Gia Chánh thì có thằng Hoà Rỗ, đào ngủ, ở xóm anh em Lai Thái hay chận đầu, đánh thiên hạ với cái ống nước.

Mình chỉ có biết Lê Công Hùng khi xưa tập Thái Cực Đạo với mình, nhà hắn cho mình ăn thịt cầy hai lần. Nghe con gái Cò Đào kể gia đình hắn dọn về vùng kinh tế mới sau 75. Đối diện nhà hắn là nhà trung tá Tốn, bị mìn nổ chết. Sau này mình có gặp một chị tên Ngọc Tịnh, học Chính Trị Kinh Doanh rất xinh mà khi xưa, mình chả bao giờ biết, cho thấy mình ngu lâu dốt bền. Mình chỉ nhớ khi xưa, có một cô học sinh hay đi ngang xóm ở trên đường Thi Sách, mình hay cắm pháo vào bãi cứt bò của thằng Năm Abattoir, rồi đợi khi chị này đi gần đến thì đốt pháo nổ cứt banh xác lên trời. Biết đâu lại là cô nàng.

Tháng 4 vừa rồi về Sàigòn, có đi ăn với nhóm Yersin, gặp Tuấn Cao, hắn nói nhà hắn ở Thi Sách, cư xá Kiến Thiết, cạnh nhà ông Định. Mình lại nhớ hắn tên Việt. Chán Mớ Đời 

Vấn đề là mình chỉ ở Đàlạt đến năm 1974 nên chỉ nhớ chút chút những gì xẩy ra trước 1974, nay có người hỏi mình sau 1975 thì bó tay chấm còm. Dân cư Đàlạt nên viết kể lại dùm cho thiên hạ, chớ mình thì thua non.

Có lần có một chị nhắn tin hỏi mình là Sơn đen, cư xá công chánh thì mình nhận ra chị hàng xóm, khi xưa học Bùi Thị Xuân, sau này nhà dọn qua Phan Đình Phùng, bán gạo cạnh tiệm thuốc tây Lâm Viên, gần chợ nhỏ. Chị này lấy chồng, cháu bà hàng xóm, anh chồng kiến trúc sư. Dạo mình ở Pháp thì nhận thư của ông chồng từ Seattle hay Portland chi đó, nhờ mình chuyển thư về Đàlạt cho gia đình chị. Lý do là chưa có bưu điện giữa Hoa Kỳ và Việt Nam.

Đùng cái lại nhận tin hai chị hàng xóm, cư xá công chánh khi xưa, nay ở Úc Đại Lợi. Ông bố là Bác Ngọc vẫn còn sống. Mình có chơi với người em trai, tên Chân thì phải. Không thân lắm. Mình nói không thân có nghĩa là chưa phải loại bạn bè khi gặp nhau, cứ á đù, cờ lờ mờ vợ mệt thở. Nghe nhà kể là anh chàng này chết khi bị Việt Cộng pháo kích.

Hồi chiều có tên bạn học cũ, chủ tiệm ăn ở Bôn Sa, gọi hỏi mày có biết thằng Châu, học La San? Khiến mình như bò đội nón thì tên bạn nói tiếp, tên này nói nó biết mày, và mấy chị em Chử Nhất Anh. Nó kể đậu Tối Ưu đi du học cùng năm với mày. Mình thua non. Mình nói nếu hỏi có biết con nào đẹp ở Đàlạt khi xưa thì hoạ may, tao còn nhớ chớ hỏi đực rựa thì ai biết. Bác nào biết em mà em không nhớ thì đừng có kêu em là “Lemon Question” nhé. Nội mấy bà bạn vợ em, còn không nhớ lại hỏi những ai từ 45 năm về trước. Kinh

Có ông thần nào, liên lạc, hỏi vì sao người ta gọi ông ngoại của anh ta là Xu Huệ. Mình đoán là vì khi xưa đi làm cai cho tây, được gọi là “Surveillant” còn người Việt đọc trại hay thâu ngắn lại Sur còn người Huế thì cứ phát âm “Xu”. Sau này có anh bạn gửi cho bài viết phỏng vấn ông tướng, từng làm cai đồn điền cao su cho Tây, ông Lê Đức Anh giải thích rõ hơn và tên gọi “Xu” là từ, từ pháp ngữ “Surveillant” mà ra vì ông ta được gọi là Xu khi làm cai đồn điền cao su cho tây rồi gia nhập đảng cộng sản, đánh pháp.

Mình gặp lại anh của một tên bạn học cũ khi xưa học Chính Trị Kinh Doanh, ở đường Tăng Văn Danh, xóm có một nhóm du côn, gần trường Bùi Thị Xuân. Mình chả hiểu tên Tăng Văn Danh từ đâu ra vì đọc lịch sử Việt Nam không thấy tên này, có ông Xuân Nguyễn nào cho rằng tên ông khu phố số 4, bị Việt Cộng giết năm Mậu Thân. Khu phố 1 là khu ở Hoà Bình, có trụ sở ở đường Duy Tân, trưởng khu phố là ông Ngô La, người Huế, còn khu phố 2 có trụ sở trên đường La Sơn Phu Tử, còn số 3 thì không biết ở đâu, số 4 là khu Trại Hầm. Có gặp lại năm 1986, khi mình đi Gia nã đại du lịch lần đầu tiên. Khi xưa, mình hay đến nhà chơi, thường thấy ông thần này và tên hàng xóm học chung trường, cãi nhau chí choé mà nay vẫn thấy hai ông hàng xóm xưa cãi nhau trên diễn đàn. Kinh 

Nhiều người không bao giờ nhớ đến bổng từ đâu hiện về, khiến mình nhớ lại những kỷ niệm một thời cùng không gian và thời gian với họ. Chị hàng xóm lấy ông kiến trúc sư ở Seattle, nếu mình không lầm thì chị ta còn một người em gái học Bùi Thị Xuân hơn mình vài tuổi và 2 người em trai hay chơi bắn bi với mình. Một tên lớn hơn 1, 2 tuổi học trường Trần Hưng Đạo và một tên nhỏ hơn 1,2 tuổi chi đó. Sau này bố mẹ chị ta sản xuất thêm mấy trự. Kinh

Khi gia đình này dọn qua Phan đình Phùng thì để lại cái nhà cho Bà Ron, dì hay o của chị này tiếp thu. Rồi có tên K, con bà hàng xóm, đi an ninh quân đội, chiếm miếng đất ngay trên sân nhà bà Ron rồi căm dùi. Hai gia đình cãi nhau chí choé, tên K này vác súng ra bắn loạn xà ngầu rồi im luôn. Nay nhà bà Ron được xây cao 4 tầng, cái sân ngày xưa con nít hàng xóm hay đến đó chơi bị thằng con của bà Ron chiếm xây cái nhà to đùng, cổng khoá đủ trò. Con nít trong xóm chỉ biết chơi game điện tử trên giường.

Tên K này có bà vợ người nam rất dữ. Hai vợ chồng cãi nhau, bà vợ lấy dao phay phóng theo. Có lần mình thấy bà vợ phóng cái dao bầu nhọn mà người ta dùng để chặt dừa, trúng người tên K này nhưng may là cái cán trúng lưng. Mình nghe tên K la cái hự trong khi con dao bầu rớt xuống đất. Từ đó mình sợ làm quen với gái miền Nam. Thà ế vợ còn hơn lên xe bông với gái miền nam. Kinh

Có hai chị hàng xóm, hình như ở số 49 B Hai BÀ Trưng, cạnh cái vườn của bà làm vườn từng chửi mình mất dép khi ăn cắp buồng chuối của bà ta đến nổi mình và thằng Khánh Ù phải đem lại quăn vô nhà bà ta thì ngưng chửi mới có hiệu lực. Gia đình này công giáo nên không thân lắm. Bác Ngọc và ông cụ mình hay đánh bài với mấy ông trong xóm.

Nay mình có kể chuyện Đàlạt khi xưa thì chả ai nhớ vì ngày nay quá thay đổi. Đàlạt được bê tống hoá như một cô gái già, mập ú, đã mất đi cái đẹp riêng của ngày xưa, đang tìm cách son phấn, trang điểm để che đi thân hình quá tải của mình ngày nay.

Hôm qua, bổng có người nói là nhận ra mình, hỏi lại thì ra cô hàng xóm khi xưa, cùng tuổi, học sinh Bùi THị Xuân, và học chung vài khoá Hội Việt Mỹ. Cô nàng hay đưa đáp án bài thi cho mình trước khi thi cuối khóa khiến ông thầy ngạc nhiên vì mình học cực ngu mà vẫn đậu. Kinh

Cô này kể là ngày nay muốn học lại anh ngữ nhưng đầu óc cứ nghĩ làm cách nào kiếm đáp án cho mau. Chán Mớ Đời 

Cô này kể là kỳ mình về Sàigòn, có ghé lại thăm nhà bố mẹ cô nàng ở Thanh Đa thì có gặp. Mình nhớ có gặp 1 cô em nhưng cô nàng nhắc lại có gặp mình hôm đó. Ngồi nghĩ lại đúng. Tìm về ký ức 27 năm về trước, cũng vào tháng 9, có ghé Thanh Đa thăm gia đình cô nàng. Tháng 5 vừa rồi, mấy chị em có sang mỹ chơi, gia đình cũng ly tán, phân nữa ở bên mỹ. Để hôm nào mò mò liên lạc lại.

Tìm lại cô này thì bao nhiêu kỷ niệm một thời bổng nhiên từ đâu hiện về. Gia đình cô này cũng 7 cô con gái và 3 tên con trai. Mình chơi với anh cô này, hơn mình 3 tuổi thì phải. Tên này có lần dẫn mình vào nhà cô nào học chung lớp hắn, ở cạnh cầu Cẩm Đô, nói để tao dạy mày cách tán gái. Mình thấy hắn ngồi năn nỉ cô bạn học chung với hắn đi ăn chè, khiến mình sợ quá, xin phép ra về. Thấy tán gái có vẻ mệt quá. Kinh

Mình thích nhất anh trai đầu của cô này. Đại uý Biệt Cách Nhảy Dù, mỗi lần về phép bận đồ Việt Cộng đeo AK, từ bến xe về nhà. Quân cảnh không dám hỏi. Anh ta kể vụ phản công chiếm lại An Lộc, đánh xáp lá cà với Việt Cộng, tung lựu đạn trong đêm tối.

Mình phục anh chàng này lắm. Nghĩ nếu rớt tú tài thì đi biệt cách nhảy dù nhưng rồi trời lại tính chuyện khác cho mình. Hôm trước ăn cơm với ông bác sĩ Biệt Cách Nhảy Dù, có nhắc về anh chàng này. Thì hai hôm sau lại nhận tin tức của cô hàng xóm khi xưa. Cô nàng kể sản xuất được 5 thằng con trai. Kinh. Cho thấy bản lĩnh cô này thuộc loại siêu đẳng. Lãnh đạo 5 thằng con với thằng chồng. Bội phục bội phục. Gái Đàlạt nhất là dạo ấy cô nàng khá mũm mĩm, múp mít và má hồng trong khi mình thì gầy như cây tre như tên ốm đói. He he he


Xong om

Chế độ nhân tài

Chế độ nhân tài

Khi ông Napoleon lên ngôi hoàng đế, có cải tổ lại hành chánh và giáo dục của Pháp quốc sau cuộc cách mạng long trời lở đất 1789. Pháp quốc cho thành lập các trường đại học lớn (grande école) để đào tạo các nhân tài cho đế quốc Pháp. Và từ đó mọi người dường như công nhận, tin vào một chế độ nhân tài, những người giỏi sẽ thi đỗ vào các trường lớn. Ở pháp có những trường dạy luyện thi để thi vào các trường đại học nổi tiếng.

Nhớ dạo còn đi học ở pháp, mỗi lần đi bal, có tên nào mà học trường Bách Khoa hay những trường lớn là gái bu như ruồi dù xấu trai. Có cô đầm quen kể là ở trung học thì con gái thích con trai có cá tính, lêu lõng nhưng khi lên đại học thì cái nhìn về người tình được thay đổi, họ nghĩ xa về tương lai với cuộc sống sung túc, đi chơi với bồ học trường lớn là một niềm hãnh diện cho gia đình và dòng họ. Mình thì cũng học trường cao đẳng quốc gia nhưng về Nghệ Thuật nên bù trớt (École Nationale Supérieure des Beaux-Arts). Chán Mớ Đời

Ở Trung Cộng hay các nước á châu bị ảnh hưởng của Nho Giáo cũng lâm vào tình trạng với trường Quốc Tử Giám. Cuối năm, học sinh học gạo để thi vào các trường đại học nổi tiếng. Khi xưa, họ cố gắng đậu để ra làm quan, thay đổi cuộc đời của cả dòng họ vì một người làm quan cả họ được nhờ.

Chế độ nhân tài được cho là hoàn mỹ vì người giỏi tài trí được hưởng các bổng lọc vì đem tài sức mình ra giúp nước và cộng đồng. Gần đây, có mấy vụ tai tiếng như đại học Nam California (USC) mà con gái mình đang theo học. Có mấy người giàu có, nổi tiếng, mua chuộc, trả tiền cho các huấn luyện viên thể thao để được nhận vào trường dù chả có thành tích gì cả về thể thao. Muốn vào trường đại học thì họ ưu tiên cho học giỏi hay giỏi thể thao để thi đấu cho trường kiếm tiền. Dạo này toà đang xử họ, có người vừa bị tuyên án mấy tháng tù.

Trong cuốn “The Meritocracy Trap “ của giáo sư đại học Yale Daniel Markovits nói về những huyền thoại, sai lầm của chủ nghĩa sử dụng và đào tạo nhân tài. Chúng ta thường nghĩ hệ thống này tưởng thưởng những ai tài giỏi và thông minh nhất. Trên thực tế là một cái cớ để che dấu sự bất công về sự chia sẻ các quyền lợi trong xã hội.

Theo tác giả, sự khác biệt lợi tức gia đình giữa các sinh viên giàu có và sinh viên nghèo lên đến 350%. Có thể nói chế độ nhân tài này là một cách chuyển nhượng tài sản từ thế hệ này sang thế hệ sau nhưng người ta không thể nói là bất công.

Không những tác giả lên án sự bất công mà còn nói đến sự nguy hại cho những ai hưởng được quyền lợi này. Họ không cảm thấy hãnh diện hay hạnh phúc về thành quả của mình. Khi xưa ở Đàlạt nghèo, mình thiếu thốn đủ thứ nên khi ở Hoa Kỳ, ăn được cái bánh hay đi chơi đâu đó là cảm thấy hạnh phúc tỏng khi con mình, đối với chúng như chuyện cầm cái điện thoại. Không có chi là đặc biệt.

Meritocracy (chế độ nhân tài?) không biết dịch ra sao.
Chế độ cho rằng con người ai cũng bình đẳng như nhau, đều có cơ hội để vượt lên để thành đạt bất chấp sinh ra nghèo hay giàu. Trong cuốn “The Rise of the Meritocracy: A Philosophical Critique của đại học Cambridge đã mô tả một xã hội tương lai trong đó cá nhân được giám định bởi chỉ số thông minh và tham gia vào xã hội. Xã hội sẽ trọng dụng nhân tài, phát triển mạnh.

 Có lẻ ý tưởng này khởi đầu từ khi cuộc cách mạng kỹ nghệ xảy ra. Trước đó dưới thời đại nông nghiệp, con người ít được đi học, làm nông do đó con tá điền thì sẽ trở thành tá điền, làm công cho địa chủ như mấy ngàn năm qua, con vua thì lại làm vua. Làm nông thì ít cần học hành nhiều nhưng để chế biến máy móc, tàu hỏa, xe cộ thì cần kiến thức hơn.

Đến khi cuộc cách mạng kỹ nghệ bắt đầu, lần đầu tiên con người với ý chí hay năng động có thể trở thành giàu có. Họ không bắt buộc sống cuộc đời nông dân tá điền, làm nô lệ cho địa chủ. Nhưng gương sáng như Andrew Carnegie, Rockefeller, Ford,… đã gieo vào đầu mọi người trẻ một giấc mơ không phải xoá đói giảm nghèo mà trở thành người giàu có nhất thế giới với ý chí và ý tưởng của họ.

Trên thực tế thì hệ thống này không cho mọi người có cùng một khởi đầu vì sinh ra trong môi trường khác nhau. Mình có hai cô cháu bên vợ, sinh cùng năm, đều có chồng. Một cô thì có chồng giàu có và một cô lấy chồng không có cơ hội học cao và làm công nhân.

Xem trên facebook, thì thấy con cô cháu giàu, cứ chụp hình đi du lịch ở Nhật Bản, Nam Dương đủ trò rồi đánh đàn dương cầm trong các lần trình diễn của trường. Học ở trường tốt vì ở khu sang trọng trong khi cô cháu kia, chỉ thấy tải hình ảnh con cháu đi ăn sinh nhật,… mình chắc chắn là mấy đứa con của cô cháu giàu có sẽ khá hơn, có khả năng vào đại học danh tiếng vì cha mẹ có khả năng cho đi học các kỹ năng để có thể nộp đơn vào đại học danh tiếng. Trong khi con của cô cháu ít tiền cũng có thể học nhạc ở trường nhưng cần phải có một đam mê rất cao mới có thể tạo cho mình một hành trình ít chông gai sau này. Phải thật sự có ý chí bền vững mới tạo dựng nên sự nghiệp sau này.

Nếu hai thí sinh xin vào đại học; một với điểm SAT giỏi với những chương trình ngoại khoá từ bé và một thí sinh chả có gì cả thì nhà trường sẽ chọn ai vì họ không biết ai nghèo ai giàu cả qua đơn xin. Học bổng chỉ đến sau khi được chấp nhận vào trường. Hệ thống nhân tài giúp người giàu nhiều hơn là người nghèo.

Người giàu có khả năng nuôi nấng con họ trở thành một người đại tài hơn người lo kiếm gạo chưa xong. Do đó người ta hay lầm lẫn chế độ nhân tài và kỳ thị chủng tộc.

Theo thống kê thì người ta thấy học sinh thi SAT để vào đại học được điểm cao thì đa số là bố mẹ có trình độ học vấn cấp đại học. Khi xưa, mình đi học, về nhà đâu có biết hỏi ai về bài tập vì bố mình học tới lớp 5, sau mấy năm cố gắng đi học ban đêm sau khi giải ngủ còn mẹ mình thì chưa bao giờ được đi học. Mình học dốt từ đó và ngu lâu dốt bền đến nay. Mình được đi tây là nhờ dòng họ có mấy người du học trước đó nên giúp đỡ, làm giấy bảo lãnh, xin vào đại học,...

Các học sinh gốc mễ hay tỵ nạn Việt Nam,…cha mẹ không được đến trường vì phải đi làm kiếm tiền, con của họ là cửa sổ của họ ra xã hội Hoa Kỳ. Cứ nhìn các học sinh nhỏ tuổi làm thông dịch viên cho cha mẹ thì làm sao họ có thể giúp con họ trong vấn đề học hành.

Ông giáo sư Markovits cho rằng 20 năm trước, khi ông ta bắt đầu giảng dạy tại đại học Yale thì sinh viên năm thứ nhất cảm thấy hạnh phúc như trúng số vì được nhận vào trường này. Ngược lại ngày nay, sinh viên cảm thấy lo âu vì đã trải qua mấy năm gian khổ để vào trường này rồi nay lại nghĩ đến 4 năm sau phải đi lo tìm việc sau này,… 70% sinh viên của trường ngày nay cho biết là họ cần các cố vấn về tinh thần, vì bị stress quá. Nói chung sinh viên không có vui vẻ, hạnh phúc. Tự tử xảy ra khá nhiều ở đại học.

Mình thấy mấy đứa con khi xưa, học ngày chưa đủ tranh thủ học đêm, rồi phải đi bơi mỗi ngày, cuối tuần đi hướng đạo, học việt ngữ,… không phải để cải thiện hay học tập thêm mà vì muốn vào trường lớn thì phải có những sinh hoạt ngoại khoá. Nếu cho làm lại thì có lẻ mình sẽ cho con mình chơi mút mùa như mình khi xưa. Mấy đứa con đi theo đoàn hướng đạo làm việc thiện, không phải vì chúng có tinh thần bác ái mà để lấy điểm khi xin vào đại học.

Thằng con mình lấy được cái bằng Đại Bàng hướng đạo Hoa Kỳ nhưng mình thấy nó thua mình xa về kỹ năng sống thời còn bé. Con gái mình thì phản động, không muốn lấy bằng hướng đạo Silver Award hay Gold Award của hướng đạo Hoa Kỳ khiến mình mừng nức nở. Cũng được vào vào trường  lớn, chỉ tội là mình tốn tiền.

Cái mất dạy là khi ra trường danh tiếng chưa chắc đã có công ăn việc làm. Thời mình qua mỹ, công ty Kodak ở New York có trên 140,000 nhân viên với một cuộc sống êm ả, không lo âu. Ngày nay chúng ta thử hỏi một công ty mới được thành lập như Instagram, có 13 nhân viên và bán cho Facebook 1 tỷ mỹ kim. 139,987 nhân viên kia về đâu?

Dần dần con người bị trí tuệ nhân tạo phế thải để tạo nên một giai cấp vô dụng vì không tìm được việc làm. Các hiệp đoàn lao động đòi hỏi phải tăng lương tối thiểu $15/ giờ thì các công ty như MacDonalds trang bị các máy móc hay trên mạng để thực khách gọi các món, trả tiền rồi đến quầy lấy đồ ăn, giảm thiểu các giới trẻ tập sự làm việc, học tập đạo đức sản xuất. Một cô thâu ngân viên của siêu thị từ 20 năm qua, nay 40 hay 50 tuổi, bị cho nghỉ vì siêu thị trang bị các hệ thống tính tiền bằng máy móc tự động. Người này có khả năng đi học lại để có thể viết phần mềm cho máy tự động đã thay thế mình? Đó là vấn nạn của thế kỷ 21.

Chế độ nhân tài được sử dụng vào năm 1833, bởi công ty British East India, thay vì tuyển dụng nhân viên theo giai cấp như từ xưa, họ tuyển mộ và thăng chức nhân viên qua các cuộc thi cử. Ông hồ thi vào trường Bảo Hộ rớt nên xuống tàu qua tây chớ nếu ông ta đậu thì chắc sẽ ra làm quan như ông Trần Trọng Kim,…

Từ 1833 đến 1980, gần 150 năm, các xã hội và kinh tế Tây phương đã được thành lập trên mô hình này với sự tham gia của các trường , kỹ thuật, chính phủ và quốc sách. Do đó muốn thay đổi chế độ này sẽ cần thời gian và tư duy rất nhiều để xoay đổi tư duy của các xã hội.

Vấn nạn ngày nay, con người bị tha hoá, họ chạy theo danh vọng, đồng tiền. Từ bé họ đã được huấn luyện để tranh đua từ học đường, thể thao,… họ xem bạn học, bạn đồng đội như một đối thủ khiến mất đi tình cảm giữa đồng đội hay lớp học. Thậm chí phụ huynh còn đánh nhau ở sân cỏ khi cãi nhau về con mình đang thi đấu hay không được huấn luyện viên sử dụng trong cuộc tranh tài.

Đứa trẻ lớn lên với cái nhìn ai cũng là đối thủ của mình tranh dành bản danh dự, bằng khen hay huy chương, do đó mới nghe những câu tung hô “đoàn kết là sức mạnh, đủ trò”. Hệ quả ngày nay là khi về già, chúng ta vẫn duy trì cái tư duy hấp thụ từ bé. Cứ thấy mấy người kêu gọi Đời là Vô Thường nhưng khi gặp họ thì thấy họ tranh cãi đủ trò, khoe khoang bú xua la mua.

Ở Đông Phương Hội mình nhận thấy vấn đề này dù các tập viên đều lớn tuổi. Họ cứ tự đo lường mình với các tập viên khác thay vì chú tâm vào tập luyện trau dồi để có sức khoẻ.

Ngày nay con người trong xã hội đã trải qua một thời gian từ bé, khắc phục, xem ai cũng là đối thủ khiến họ cảm thấy Chán Mớ Đời, đâm ra xét lại con đường đời mình đi, những chán chường của con cháu thậm chí học sinh hay sinh viên tự tử khá nhiều vì bị áp lực. Khi học trung học, thằng con mình chới với vì có một cô bạn chung lớp và ban nhạc của trường, tự tử chết vì bị áp lực.

10 năm trước, có một cô học sinh da trắng, tự tử chết vì chính sách của Obama “race to the top”. Cô này học giỏi nhưng vì bị rớt một môn hay điểm thấp khiến cô ta cảm thấy bị nhục nên tự tử. Bà mẹ mới làm cuốn phim để cảnh báo phụ huynh “Race to nowhere” khá cảm động. Trường đại học của con gái mình, khoá học kỳ này đã có 9 mạng chết vì đụng xe và tự tử.

Tác giả cho rằng phải khuyến khích con nhà không khá giả, không những phải vào các đại học danh tiếng mà còn các đại học tư khác, để thay đổi tư duy của xã hội sau này. Vấn đề là tiền học đại học của các trường tư rất đắt.

Nếu cứ duy trì chế độ này thì một ngày nào đó sẽ thấy có những người chán ngấy, trở thành đa số và sẽ bạo loạn, làm một cuộc cách mạng như thay đổi. Đó là lời cảnh báo của những người có viễn kiến tương lai, khuyến cáo chính phủ và các đại học.

Hoa Kỳ ngày nay có đến 47% dân số, Cali thì 49% được xem là giai cấp vô dụng (useless class). Họ là những người không lao động mà nhận lãnh trợ cấp của chính phủ. Mình sang Mễ tuần rồi thì khám phá ra thể chế an sinh xã hội của Mễ tương tự như ở Cali. Cứ lãnh trợ cấp để không đi làm.

Dần dần xã hội được trí tuệ nhân tạo hoá, các công việc sẽ do người máy đảm trách, con người sẽ đi về đâu, khi không tìm ra công ăn việc làm khiến giai cấp vô dụng càng ngày càng gia tăng. Chán chường vì không làm gì để rồi sẽ sa vào con đường nghiện ngập rượu hay thuốc phiện,…

Mấy người em vượt biển của mình kể là Hà Nội không cho con cháu nguỵ quân nguỵ quyền học lên đại học khiến cắt đứt tương lai của biết bao nhiêu triệu người sinh ra tại miền nam. Còn đày họ đi kinh tế mới.

Mình có anh bạn, học giỏi thi đậu cao, được đề nghị đi du học ở Nga Sô nhưng rồi mấy ông Hà Nội gạch tên để con của họ đi thế. Có một anh đậu thủ khoa miền nam, chán đời nên tự tử. Anh bạn thì xuống thuyền ra khơi, nhờ nhà còn chút đỉnh sau những cuộc đánh phá tư sản, theo chính sách “xoá giàu tăng nghèo” giúp người Việt trở thành vô sản chuyên chế, ai mà bận áo quần rách là một niềm vinh dự cho dòng họ, là cháu Ngoan của bác . Chán Mớ Đời

Mình có đọc tài liệu về các “hạt giống đỏ”, nghe nói họ gửi 100 người con của các cán bộ lớn sang Liên Xô để được đào tạo. Mình đoán là trên thực tế là để làm con tin như các nước tây phương xưa hay dùng cách này từ thời La mà để người ta phục tòng chế độ nếu không thì mất con. Mình có gặp mặt một lần một trong những hạt đỏ này tại Đàlạt khi về thăm nhà. Xét lại thì con các cán bộ lớn được đào tạo tại Liên Xô cũng không đem gì về cho lợi ích Việt Nam.

Hôm trước nói chuyện với một bác ở vùng Đông Bắc. Bác kể khi xưa, sinh viên du học từ Hà Nội, bác có giúp đỡ họ khi mới sang Hoa Kỳ, hy vọng các du học sinh này sẽ hiểu rõ thêm về nước mỹ, nền dân chủ thì mai sau các du học sinh trở về sẽ giúp thay đổi Việt Nam. Khi bác về thăm Việt Nam, mấy cựu du học sinh này đối xử rất tử tế nhưng bác thất kinh, kêu chúng còn gian ác hơn bố mẹ chúng vì được học tập có bài bản ở Hoa Kỳ. Chúng ăn hối lộ còn kinh khủng hơn bố mẹ nữa. Chán Mớ Đời

Do đó mình hơi lo khi con lãnh đạo, bị người ta ganh ghét nên nâng điểm từ 1 lên 9.5, đậu thủ khoa rồi lên báo khuyên các bạn học noi gương đạo đức bác hồ. Kinh. Trình độ 1 điểm để lãnh đạo đất nước, đúng là hồng phúc của dân tộc.

Ông toà chửi ông nào, quên tên đã trả tiền mấy trăm ngàn để chạy cho con ông ta vào đại học USC : ông là một người ăn cắp tương lai của người khác rồi tuyên án 6 tháng tù và 200 giờ làm việc cộng đồng. Chán Mớ Đời

Nhs

Bệnh Alzheimer và dinh dưỡng

Bệnh Alzheimer và dinh dưỡng

Nhớ dạo mẹ vợ còn sống, bị lẫn, trả nhớ về không khiến cả nhà buồn vì bà cụ không nhận ra ai hết. Cuối tuần gia đình mình đến chở bà cụ đi chơi, ăn uống nhưng bà cụ cứ nhìn về cõi xa xăm. Con cháu đút cho ăn thì ăn chớ chả nhận thức gì cả. Một cách chuẩn bị ra đi giúp con cháu quên dần sự mất mát lớn lao của đời người.

Mình thấy nhiều người thân lớn tuổi bắt đầu có triệu chứng của căn bệnh mà số tử vong, hàng năm lên trên 100,000 người Mỹ. Các bệnh nhân Alzheimer chiếm hơn một nữa các viện dưỡng lão tại Hoa Kỳ. Bệnh này đứng hàng thứ 6 về tử vong tại Hoa Kỳ.

Các bác sĩ về dinh dưỡng cho rằng đa số bệnh Alzheimer xuất phát từ chế độ ăn uống thiếu dinh dưỡng. Người ta sợ mập nên ăn uống kiêng cử, khổ cái là thức ăn, rau quả ngày nay không có đủ chất dinh dưỡng như xưa vì được hái quá sớm. Do đó người ta ăn nhiều nhưng lại thiếu chất dinh dưỡng, dẫn đến hậu quả bị bệnh khi về già và bệnh Alzheimer là một trong những bệnh mà chúng ta có thể phòng ngừa hay trị được qua sinh tố dinh dưỡng.

Xin nhắc lại là rau quả mua tại chợ, được hái khi còn non và thời gian chuyên chở đến siêu thị đã giảm các chất dinh dưỡng còn 10%. 1 quả táo có thể đã hái từ 9 tháng trước, đợi đến mùa hết táo thì họ mới tung ra thị trường để bán kiếm lời hơn là bán đúng vào mùa thì quá rẻ.

Thường thường người ta nói bác sĩ hay nhầm lẫn khi chẩn bệnh Alzheimer với cơ thể thiếu sinh tố B12. 

Nhắc đến sinh tố B12, làm mình nhớ đến chị Mão, con ông Tô trên đường Thi Sách, Đàlạt. Chị ấy hay xuống nhà mình để bàn với bà dì mình về mụn mọc đầy mặt khi còn trẻ, tuổi dậy thì,…

Một hôm chị ấy hỏi mình viết chữ sinh tố Bê Đui tiếng tây ra sao khiến mình ngọng. Trong kho tàng chữ nghĩa tiếng tây lớp 10 ème của mình không biết Bê Đui hay Bê sáng mắt là sao. Mình hỏi veau aveugle? Nhưng chị ta cứ ngoan cố kêu không phải, kêu mình ngu lâu dốt sớm. Sau này, mới phát hiện ra B12 khi mình chạy qua tiệm thuốc Lâm Viên, hỏi ông bán thuốc tây thấp thấp người mới biết Bê Đui là Vitamine B Douze, tiếng tây có nghĩa là B mười hai. Người việt thì cứ xổ tiếng việt, nhưng người lớn dạo ấy hay xổ tiếng Tây làm Sơn đen ngọng. Chán Mớ Đời 

Bác sĩ cho hay là người nào thiếu sinh tố B12 thường có những triệu chứng của người bị bệnh lẫn Alzheimer. Thiếu sinh tố B12 thường xẩy ra cho người già vì họ ăn ít lại, ăn uống không đầy đủ vì về già ít tiền nên cần kiệm, thêm ruột bồi dưỡng ít lại chất dinh dưỡng thông qua,.. Thiếu calcium… có bà y tá người Phi Luật Tân kể cho mình là khi bà ta đến nhà người Mỹ già, thấy trong tủ lạnh, có đồ ăn của chó mèo mà không có nuôi trong nhà. Già ít tiền nên người ta mua thức ăn của chó mèo. Mùa hè hay mùa đông, người già chết nhiều lắm vì hà tiện mở máy lạnh hay máy sưởi ấm.

Thông thường người ta lấy nước ở cột xương sống để xem xét lượng sinh tố B12. Thiếu sinh tố B12 lâu ngày sẽ có thể đưa đến bệnh Alzheimer.

Người ta cho rằng các phương pháp dinh dưỡng được ưa chuộng như Pritikin, Scardale, Beverly Hill,…đều suy dinh dưỡng B12. Khi già càng thiếu sinh tố B12 thì càng ít ăn, mất tính thèm ăn như khi còn trẻ. Mấy bà sợ mập nên cứ nhịn ăn nhịn đủ trò đâm ra suy dinh dưỡng, lại gây ra bệnh khác. Như thầy Diễm nói khi xưa: đàn bà bất chấp mọi việc miễn sao đẹp là được rồi.

Cách chữa tốt nhất suy dinh dưỡng B12 là truyền sinh tố này vào máu B12 vì uống qua miệng ít công hiệu nên thông thường phải uống đô mạnh hơn. Ngoài sinh tố B12, người ta còn dùng các loại sinh tố khác để trị bệnh mất trí nhớ như:

Niacin hay Nianinamdide: các nghiên cứu gia của đại học Cali ở Irvine tiêm vào con chuột bị bệnh Alzheimer với đô con người tương đương với 2000 mg - 3000mg niacinamide (sinh tố B3) thì giúp con chuột tìm lại trí nhớ bình thường. Mỗi ngày mình chơi 500mg Niacin cho chắc ăn, phòng ngừa thiếu trong dinh dưỡng. Uống sinh tố này có hiệu chứng làm người bị hừng hừng nhưng sau vài phút thì hết. Dạo này mình bắt đồng chí gái uống Niacin, cô nàng kêu phừng phừng nhưng rồi một tuần sau thì kêu hết bị vì quen.

Mình đọc trong cuốn Palm Beach Diet thì tác giả có nhắc đến Niacin, mình có uống thì thấy hạ Cholesterol xấu nên ngưng uống thì sau này lên lại nên mình uống lại. Một công hai chuyện, giúp trí nhớ và hạ lưu lượng cholesterol trong  người. 

Choline: một loại sinh tố B, thường được dùng để trị bệnh Alzheimer. Người ta nhận thấy người bệnh Alzheimer thường có lượng Neurotransmitter acetylcholin bị suy giảm rất nhiều vì ho thiếu enzyme choline acetyltransferase cần để tạo ra Neurotransmitter acetylcholin. Do đó họ tìm cách gia tăng Choline.

Khi xưa người ta dùng Lecithin để chữa bệnh mất trí nhớ này nhưng từ khi MIT khám phá gia tăng Choline và neurotransmitter acetylcholine sau khi ăn lecithin. Ăn đậu nành hay trứng gà đều có chất lecithin này.

Tyrosine: gia tăng lượng neurotransmitter norepinephrine giúp bệnh nhân Alzheimer tìm lại tí nhớ. Norepinephrine được tạo nên từ amino acid tyrosine, một loại chất đạm được làm từ phenylalanine. Vấn đề là sự chuyển biến của tyrosine sẽ không đạt nếu thiếu sinh tố C, rất cần thiết để trị bệnh Alzheimer.

Sinh Tố C: người ta khám phá ra sinh tố C giúp làm tan vỡ các ụ chất đạm độc tố trong não bộ con chuột bị Alzheimer.

Sinh tố E: người ta nhận thấy bệnh nhân Alzheimer đều thiếu sinh tố E nên họ cho uống thêm sinh tố E này.

Độc tố của nhôm: ngày nay nhôm được sử dụng trong mọi nơi, điên hình trong nhà bếp với các nồi chảo được làm bằng nhôm, giấy bọc nhôm thậm chí các háo chất chống mùi hôi hay kem son phấn đủ trò,…

Nhôm: người Việt mình hay uống cà phê phin làm bằng nhôm. Người ta tính là một bình cà phê làm cà phê bằng nhôm có độ 1600 mcg nhôm cho mỗi lít nước. Xem như 30 lần hơn quy định của Tổ CHức Y Tế Thế Giới là 50 mcg. Chất nhôm được biết là đem lại bệnh mất trí nhớ tương tự khi đi nha sĩ để trám răng.

Tin buồn cho những người lọc thận là sẽ đưa đến tình trạng “Dialysis dementia” do đó cần thêm Calcium và Magnesium để làm giảm sự thu nhận nhôm (aluminium).

Ngoài ra còn chất chì mà khi xưa người ta hay dùng trong xăng và đến năm 1996, Hoa Kỳ mới bỏ sử dụng chất chì trong xăng dù đã được cảnh báo từ 70 năm về trước.

Được cái là uống sinh tố C sẽ giúp chống lại các độc tố nói trên. Có nhiều người kêu là uống sinh tố C nhiều bị loét bao tử. Họ chỉ nói vì nghĩ như vậy nhưng trên thực tế thì sinh tố C và nước ngọt coca cola đều có pH như nhau = 2.5. Thiên hạ uống nước ngọt mấy lít mỗi ngày có chết thằng tây nào đâu ngoại trừ béo ra. Mình chơi độ 10,000mg -12,000mg mỗi ngày, vẫn bình thường.

Hình như mình có kể về bệnh này mà bác sĩ dùng phương pháp nhịn đói để tạo nên các neuron cho não bộ. Người ta nhận thấy các tù nhân có bộ trí nhớ khủng khiếp vì khi đói, bộ lòng (não bộ thứ 2) đánh điện tín lên não bộ, tạo nên các neuron mới, dần dần giúp trí nhớ họ rất nhiều. Người ta trị bệnh mất trí nhớ kiểu đó và thành công ở Nga Sô và các nước ở Âu Châu. tò mò thì kiếm bài mình kể vụ này.

Chán Mớ Đời
Nhs

Điện thoại cầm tay và phóng xạ


Điện thoại cầm tay và phóng xạ

Có lẻ ngày nay, người ta có thể không cần người hôn phối nhưng chắc chắn là không thể sống mà thiếu cái điện thoại cầm tay. Điện thoại là chìa khoá giúp chúng ta mở mang trí tuệ, liên lạc, là tủ sách hàn lâm bách khoa trong tay nhưng bù lại nó đã tàn phá xã hội cổ xưa và sức khoẻ. 

Mình có mua một bộ tự điển bách khoa để giúp con học hành, tìm hiểu nhưng khi chúng đi học thì công nghệ thông tin ra đời, chúng cần cái điện thoại chớ không cần tự vị bách khoa.

Mình ngạc nhiên nghe mấy đàn ong tại Hoa Kỳ hay âu châu biến mất rất nhiều. Hỏi ra là vì các trụ gắn an teng để giúp phủ sóng toàn vùng, gây ra các làn phóng xạ khiến chúng bỏ chạy mất tiêu. Lại nghe nói chim tại Hoa Kỳ cũng bay xa ngút ngàn khơi không trở lại. Nghe nói đến 1/3 chim ở Hoa Kỳ bay đi cánh chim biền biệt luôn không trở lại. Những hình ảnh khi xưa mình thấy mấy con chim đậu trên các dây điện không còn nữa. Gần đây, họ nói công ty Tesla sẽ gửi các vệ tinh lên không gian giúp phủ sóng hoàn toàn địa cầu do đó chúng ta cần chuẩn bị đề phòng, đừng để phóng xạ tàn phá các tế bào trong cơ thể.

Trong một buổi nói chuyện tại Úc, bà tiến sĩ Debra Davis, người Mỹ, giáo sư đại học John Hopkins, hướng dẫn mọi người mở điện thoại cầm tay và thấy công ty điện thoại có viết rõ ràng là “sử dụng điện thoại cầm tay, CÓ Thể làm hại đến sức khoẻ của bạn” như các bao thuốc lá đều bắt buộc cảnh báo người tiêu dùng là hút thuốc có nguy cơ đưa đến bệnh hoạn. Mình mở ra xem điện thoại của mình như bà ta chỉ dẫn thì không thấy vì Hoa Kỳ chưa có luật bắt buộc các công ty điện thoại phải cảnh báo người tiêu dùng.

Khi xưa, người ta quảng cáo về thuốc lá, bao nhiêu bác sĩ lên diễn đàn nói là hút thuốc tốt cho sức khoẻ đủ trò và người ta thấy sau mấy thập kỷ hệ quả của việc hút thuốc nên phải bắt viết trên bao thuốc những lời cảnh báo để người tiêu dùng biết thay vì cấm luôn.

Chủ tịch liên bang về truyền thông Hoa Kỳ là cựu giám đốc một công ty điện thoại nổi tiếng, tương tự các thành viên trong FDA Hoa Kỳ đều là cựu nhân viên của các công ty thực phẩm và dược phẩm nổi tiếng Hoa Kỳ, để tạo dựng các chương trình có lợi cho họ. Kinh

Người ta chụp hình theo lượng nóng lạnh, điện thoại cầm tay được để nơi tai khi nói chuyện thì thấy các phóng xạ kinh hoàng. Trong nhà ngày nay, ai nấy đều có router cho wifi đủ trò nên mình để wifi chạy đến 10 giờ đêm thì tự động tắt đến sáng.

Có bà Mỹ kể là ông bố cứ bị đưa vào nhà thương cấp cứu hoài vì tim bị lộn xộn. Sau lấy cái điện thoại của ông ta bỏ trong túi ngực thì mới hết do đó người ta chụp hình thì khám phá ra vùng phóng xạ khá mạnh xung quanh cái điện thoại. Người ta khuyên bỏ điện thoại ở cấp độ đi máy bay để tránh cảnh điện thoại cứ bắt sóng rồi mất sóng liên tục khi ta di chuyển. 

Chúng ta nên cẩn thận vì có thể 20, 30 năm nữa người ta sẽ thưa kiện các công ty bán máy điện thoại đủ trò vì không báo động cho người tiêu dùng biết về phóng xạ như ở Úc Đại Lợi, hiện nay. 

Thấy mấy đứa cháu còn nhỏ mà bố mẹ chúng đưa cái Ipad với làn sóng đánh vào mặt liên tục cả ngày từ bé khiến mình thất kinh nhưng không dám nói.

Nói đến phóng xạ vi sóng, người ta tình cờ chế được lò vi sóng. Các binh sĩ mỹ đóng quân tại Nhật Bản thì phải. Trời lạnh nên lính hay đứng gần cái ăn teng của đài radar, họ khám phá là có thể làm cho đồ ăn chín và người ta nghiên cứu ra micro-onde (microwave) do đó họ khuyên chúng ta không nên đứng gần lò vi sóng khi đang chạy.

Trước khi vào lò nguyên tử fukushima bị hư hại, người ta truyền vô máu mấy nhân viên cứu chữa đô nặng về sinh tố C để chống lại phóng xạ. Thập niên 70 của thế kỷ trước, người ta đã chữa ung thư bằng sinh tố C. Mỗi ngày mình chơi rất nhiều sinh tố C, 10,000mg. Nhiều người kêu uống sinh tố C nhiều bị loét bao tử. Đó chỉ là đoán mò vì theo hóa học, pH của sinh tố C là 2.5 còn pH của coca cola cũng 2.5 mà thiên hạ uống nước ngọt này mấy lít mỗi ngày. Cứ vô tư.

Nay mình hết dám bỏ điện thoại vào túi quần, bỏ trong cái planner của Steven Covey. Cứ bỏ chế độ máy bay cho chắc ăn thậm chí là tắt luôn. Khi nào dùng thì mở ra giúp mình bớt bị chi phối về cái điện thoại. Phải cố gắng đừng làm nô lệ cho cái điện thoại. Khi gọi điện thoại thì dùng speaker thay vì để sát ngay tai.

Đây là hình ảnh của phóng xạ của cuộc điện đàm bằng điện thoại cầm tay.

Phóng xạ của các máy truyền hình, nhất là vi sóng, điện thoại,.. sẽ tàn phá các tế bào trong người của chúng ta lâu ngày sẽ mang lại ung thư tương tự hút thuốc lá khi xưa được xem là đương đại.

Lúc đầu chỉ là một dụng cụ nay trở thành chủ nhân của mình. Cứ phải liên tục rờ mó, bỏ đi người đối thoại. 

Đi ăn với vợ con, mình luôn luôn bỏ điện thoại trong xe, chỉ khổ là đồng chí gái cứ mò cái điện thoại trước mặt mình nhưng không dám cản. 

Chán Mớ Đời
Nhs


Tiền Tháo Đường

Tiền Tháo Đường

Người ta ước đoán có 1/3 người Mỹ bị tiền tháo đường (pre-diabete). Nếu chúng ta thèm ăn, lên cân, khó chịu hay mệt mỏi, có thể là triệu chứng của giai đoạn tiền Tháo-đường.

Cho dù chúng ta ăn uống cẩn thận vẫn có thể bị bệnh tháo đường sau này. Mình thấy nhiều người gầy nhưng lại bị bệnh này vì thường những người béo phì mới có bệnh này. Ngay cả khi chúng ta không bị bệnh tiểu đường, vẫn có nguy cơ 40% bị chết vì tim mạch đủ trò cũng như bị bệnh cấp tính về tim, não bộ, thận,..như người mễ nói toda enchilada.

Bệnh này được xem là sát thủ thầm lặng như đàn bà giết dần giết mòn mấy ông chồng. Kinh

Tò mò mình đọc tài liệu của mấy ông thần chuyên gia trị bệnh này thì được biết là bệnh tiểu đường không đến khơi khơi như ăn cướp, xông vào nhà mình mà như nước bị rĩ, nhỏ giọt từ từ đến khi không còn thuốc chữa.

Theo mình hiểu:

 1. Đường xuất hiện dưới nhiều dạng và tinh bột được tiêu hoá, bám theo lá lách tạo ra chất Insulin cần thiết để dẫn đường ra khỏi huyết quản để đưa vào các tế bào.
 2. Sau một thời gian khi insulin được tạo lập nhiều lần mỗi ngày khiến lá lách mệt đừ như cái máy bị sử dụng hoài nên lừ khừ và các tế bào đề kháng lại, không muốn hấp thu thêm đường.
 3. Lượng đường dư thừa trong huyết quản, không được tế bào hấp thu khiến đường trong máu lên cao. Tình trạng này kéo dài đến khi insulin được gan lọc và thải ra chất béo, đưa đến tình trạng béo phì (nhiều khi không mập, bụng không phệ) và cholesterol xấu.
 4. Đường trong máu dư thừa bám vào chất đạm có thể phá hoại hay làm dầy bức tường của mạch máu, giảm đường kính mạch máu và tạo nên những nguy hiểm về bệnh tim mạch,… Chán Mớ Đời

Người ta ước đoán 1/3 dân số người Mỹ được xem là trong thời kỳ Tiền Tháo Đường và 90% người Mỹ không biết. Điểm đáng lưu ý, ngay cả những người tự xem là họ theo chế độ dinh dưỡng an lành được xem là “healthy”. Mình được xem là xấp xỉ vì lượng đường của mình là 90 mg/dl. Kinh

Đường có từ lâu, vào những thế kỷ 16, người âu châu xem đường như một loại xa xỉ nên khi họ chiếm đóng vùng Trung Mỹ châu thì họ ra sức khai thác kỹ nghệ trồng mía làm đường để mang về âu châu bán làm giàu.

Tại sao ngày nay đường lại là mối đe doạ cho con người?

Mấy loại thức ăn hay uống được quảng cáo, tiếp thị là healthy như energy bars, trà sữa, ya ua, whole wheat bánh mì, trái cây phơi khô ngay cả nước trái cây vắt tươi đều giúp lượng đường trong huyết quản gia tăng, đưa đến tình trạng tiền tháo đường. Nữ hoàng anh quốc ăn ya ua được máy bay chở trực tiếp từ xứ Bảo Gia Lợi, nói lên các loại ya ua mà chúng ta ăn mua trong các siêu thị đều bá vơ.

Nguyên do khác là những thức ăn ngày nay đa số được kỹ nghệ hoá, biến chế, chúng ta không biết ăn những chất dinh dưỡng gì. Xem mấy cái bao hay lon thức ăn được biến chế thì một người bình thường không hiểu cái gì. Ngu lâu dốt sớm như mình, đọc vào là muốn té xỉu. Hôm trước, mụ vợ mình đem về một thùng đồ bột của một cô bạn bán, kêu bổ ngon lắm. Mình xem nhãn hiệu thì thấy một gói như vậy có 6 g đường, xem như 6 muỗng cà phê đường nên nói mụ vợ. Mụ không dám rờ đến, phải quăn.

Người ta thường đồng hoá thức ăn chế biến có chất lượng thấp hay còn gọi là Junk Foods nhưng mấy thức ăn mà chúng ta gọi là tự nhiên, không biến chế nhưng một khi đã bỏ hộp, gói lại đẹp là xem như không biết có những chất gì ở trong.

Điển hình là mật ong mà mình có kể. Nông dân tàu họ bỏ si-rô gạo vào để máy điện tử không phát hiện ra. Lý do là ngày nay khắp nơi có những cột trụ cao để gắn các máy phát tín hiệu điện thoại. Người ta thí nghiệm, bỏ một cái máy điện thoại nhận sóng và một điện thoại không phát sóng trong tổ ong thì khám phá ra hôm sau, ong không trở về tổ cuả nó, trong khi tổ ong có điện thoại được tắt thì ong trở lại. Thậm chí nghe nói là 1/3 chim tại Hoa Kỳ biến mất, không trở lại vì các là sóng từ trường.

Hay người ta bỏ phân hoá học rồi ngưng 2 tuần trước khi hái quả thì không có máy móc nào tìm ra cả, vẫn gọi là trái hữu cơ. Cho nên không nên mua đồ hữu cơ vì giá đắt mà chưa chắc là không có hoá học đủ trò. Chán Mớ Đời

Mình thấy người Mỹ uống cà phê rồi bỏ thêm đường hoá học, nói là không có chất đường chỉ tạo mùi vị. Cái này còn kinh hoàng hơn là ăn đường thật. Có dịp mình kể thêm.

Đại loại nếu chúng dùng:

12oz coca cola như nốn vào 10 muỗng đường cà phê (39g đường). Tiệm ăn Hoa Kỳ cho uống mệt thở (refill).

1 chai nước Vitamin water có đến 31 g đường mà mình thấy bạn bè rất hãnh diện khi uống vì healthy. Bà Mễ dọn nhà cho mình, mua loại nước này uống nhưng béo trùng trục. Qua Mễ, mình được viếng các nhà máy và họ cho uống hai loại nước; một thì mình cảm thấy nhạt như nước bình thường và một là chắc chắn có bỏ đường như Vitamin water kể trên. Kinh

8oz trà đá Tazo là 19g đường mà ít ai chỉ uống 8oz.

12oz Starbucks Grand Iced Green Tea Latte có 35 grams đường. Kinh

8oz nước cam: cứ 27 g tinh bột, là có 25g đường, xem như đường 90%. Chán Mớ Đời

Khi vắt nước cam, vô hình trung chúng ta bỏ giai đoạn để chất xơ (fiber) làm chậm lại tiến trình hấp thụ đường trong cơ thể do đó chỉ còn nước cam, theo khoa học chỉ là đường.

Người ta kêu bán trái cây sấy khô vì tiện lợi nhưng vẫn có đủ chất dinh dưỡng. Điển hình cứ mấy bịch trái cây khô mà chúng ăn để nói có chất dinh dưỡng trái cây. Thử xem người ta thí nghiệm ra sao:

100g soài chín có 13.7 g đường. 100g soài khô thì có đến 76g đường. Cùng 100g nhưng lượng đường gia tăng 5, 6 lần.

Lý do là trái cây để lâu ngày bị oxy hoá, biến thành đường. Mình hái bưởi ở vườn về để ăn. Ngày đầu thì thấy ít ngọt, the the nhưng để vài ngày sau là ngọt. Có chị bạn trồng bưởi, hái trái để cả tháng, ăn vào thì múi bưởi mất nước rất nhiều nhưng lại khen ngọt nức nở rồi kêu cây bưởi này ngọt. Chán Mớ Đời

Do đó phải đọc ở bìa bao về những gì có trong bao thức ăn. Mà cái đám chế biến dinh dưỡng mất dạy lắm, đường chúng gọi đủ loại tên, đâu trên 35 tên. Phải đọc cho kỹ rồi biết là đường hay không.

Trong rau có tinh bột, đường,..nhưng nhờ có chất xơ nên đường được điều tiết ra chậm giúp lá lách và gan làm việc từ từ. Mấy loại khác chúng ta có thể ăn nhưng vừa phải thôi.

Mỗi năm nên đi thử máu để xem vì chúng ta có thể hụt chuyến tàu. Nhiều khi chúng ta thấy vẫn bình thường nhưng kết quả lại cho thấy máu có chất đường trên mức tiêu chuẩn. Nếu kết quả hơi nguy hiểm thì có thời gian để điều chỉnh dinh dưỡng lại nếu khi đã quá độ thì khó chữa trị.

Lượng đường gia tăng trong khoảng mức độ bình thường nhưng có thể chết vì tim mạch gần 40%. Thật ra chúng ta có thể đo lượng đường tại gia vì ngày nay có đến 90 triệu người Mỹ ở trạng thái tiền Tháo đường mà có đến 90% người Mỹ không biết hay để ý. Cứ mua cái máy nhỏ rồi tự động do lấy.

Nếu ta đo vào buổi sáng trước khi ăn sáng, độ bình thường từ bao năm nay là 80-120mg nhưng một khi lên 125mg/dl là được xem bị bệnh tháo đường vì quá 110mg/dl là được xem tiền tháo đường. Có nhiều phòng thí nghiệm cho rằng trên 100mg/dl nhưng có bác sĩ thì nương tay một tí lên đến 110mg. Được biết là nếu ăn khuya, sau 6:00 chiều thì lượng Insulin sẽ gia tăng từ 25% đến 50%, do đó tránh ăn trễ.

Có một nghiên cứu mà mình cho là mất dạy, chắc của các công ty dược phẩm làm để bán thuốc. Họ thử nghiệm 2,000 người đàn ông trong vòng 22 năm. Những người nào mà buổi sáng chưa ăn sáng mà đường trên 85mg/dl có 40% nguyên cơ bị chết vì bệnh liên quan đến tim mạch.

Còn ai mà có 85-90mg/dl thì thêm 20% nữa xem như 60% và 90-95mg/dl như mình là thêm 20% nữa hay là 80%. Mình nghĩ đàn ông chết vì tim mạch là mấy mụ vợ làm cho họ điên khùng lên nên máu chạy không kịp về tim nên chết. Xong om

Nói chung là nếu chúng ta duy trì lượng đường trong máu dưới 85mg/dl là tốt, còn thì phải tính đến các chuyện khác.

Mình cũng hơi lo vì lượng đường của mình là 90mg/dl nên tìm cách giảm xuống. Mấy ông thần chuyên trị bệnh tháo đường cho hay, cần phải tránh tiêu thụ các chất đường, thậm chí là trái cây ngọt dù đường từ trái cây sẽ không đưa vào huyết quản ngay.

Dạo này mình chỉ cố ăn trái cây nhưng loại ít đường hơn như Kiwi, dưa hấu, blueberry và rau quả. Tránh ăn tinh bột như bánh mì, cơm, khoai tây nhất là các món ăn biến chế bán trong các hộp hay đông lạnh.

Đi mễ vừa rồi mình mới nhận thức rõ hơn về kỹ nghệ thực phẩm, đã đưa đến tình trạng y tế của mọi người, không những tại Hoa Kỳ mà cả thế giới. Thế giới ngày nay là mặt phẳng, gần nhau hơn nên thực phẩm đều tương tự.

Ở Mễ, các hàng quán thực phẩm của Mỹ tràn đầy, pizza, hamburger, coca cola, cái gì ở Mỹ có là ở mễ có. Người Mễ uống coca như hủ chìm nên béo phì. Mình viếng trại lính hải quân mà thấy lính trẻ, ôm cái thùng nước lèo đì đạch chạy không nổi.

Chúng ta được biến hoá trong văn hoá thực phẩm do các công ty thực phẩm, dược phẩm phát hoạ, giúp chúng ta trở thành những con mồi ngây thơ, tiếp tục nuôi họ làm giàu. (Còn tiếp)

Chán Mớ Đời
Nhs

Los Mochis (Mễ Tây Cơ) 2019

Los Mochis (Mễ Tây Cơ) 2019

Ngày #1:
Dậy từ 1:30 sáng rồi ngủ lại một chút đến 3:30 thì thức luôn. Ăn sáng, xem lại vali rồi kêu Uber đến chở đi đến thành phố Bellflowers cách nhà độ 25 dậm. 

Xe gần đến thì lên phòng hôn mụ vợ từ giã. Xe đến nơi thì lác đác có vài người đi chung chuyến, 15 người tất cả, gồm thị trưởng thành phố, gốc Phi luật Tân rồi cặp vợ chồng đại Hàn làm cho thành phố, có một tên nghị viên thành phố gốc Nhật khác. Vài người công chức của thành phố của phòng thương mại của tỉnh. Da vàng xâm nhập vào các cơ quan chính trị khá nhiều, ngoại trừ người Việt cứ loanh quanh khu Bôn sa.

 5:00 giờ sáng, xe buýt đến chất mọi người lên xe. Người Mỹ béo thật, có thằng còn trẻ cứ mút CoCa cola rồi đến phi trường kêu người đẩy xe lăn cho nó. Kinh phí khứ hồi từ Bellflowers đến San Diego cho mỗi người là 43 đô. Rẻ chán.

Vừa lên xa lộ thì thấy xe cứu thương, đụng xe vào 5:15 sáng ngày chủ Nhật. 20 phút sau thì giao thông lại được. Xe chạy đến nơi gọi là Cross Borders Express ngay Phi trường Tijuana nhưng ở biên giới của Hoa Kỳ. Trả tiền Cross border Express $30 round trip rồi đi qua biên giới. Tại đây họ cân hành lý rồi phát thẻ lên phi cơ rồi qua quan thuế Mễ, là vào phi trường Tijuana. Lần sau có đi Mễ chắc đi từ San Diego rẻ hơn và nhanh hơn đi từ LAX. Đi LAX thì tốn thêm $1,000 tiền vé, lại phải đổi chuyến ở một phi trường nội địa khác, mất thêm 4 năm tiếng còn đi từ Tijuana là nội địa của Mễ chỉ có $255 khứ hồi. Tốn 90 phút đến đây nhanh hơn là đi LAX. Lên LAX thì kẹt xe, phải qua an ninh lâu lắc, còn đây nhanh chóng. Cứ đậu xe mỗi ngày $15 là khoẻ. LAX cũng đắc hơn thêm phải lấy xe buýt đi vào phi trường. Nghe nói năm sau có đám cưới cháu vợ bên vợ, sẽ tổ chức ở Mễ, chắc sẽ đi kiểu này. 

Phi trường này của tỉnh ở biên giới mà đẹp và sạch sẻ hơn phi trường Tân Sơn Nhất. Nội Bài thì khỏi nhắc đến. Chán Mớ Đời 

Máy bay bay độ 90 phút thì đến phi trường Los Mochis thuộc vùng Sinaloa, phía Bắc của Mazatlan  . Từ trên phi cơ nhìn xuống thì thấy có nhiều con kênh, chắc nước lợ vì chảy ra biển. Hỏi ra thì vùng này có rất nhiều tôm mực vì nước lợ. 

Đến phi trường thì mấy người của phòng thương mại thành phố ra đón. Có màn ôm hôn thắm thiết như đã quen từ kiếp trước . Rồi mình được một gia đình đón về ở nhà họ trong thời gian tham quan. 

Thiên hạ nghe tên mình thì ôm cứng ngắc, hoá ra họ tưởng mình là thị trưởng vì tên này có tên là Sonny SANTA- Ines, gốc Phi Luật Tân. Chán Mớ Đời 

Mình là nông dân mà cứ lêu nêu với đám cán bộ lớn của thành phố mà mình chả ăn nhập gì cả. Mình ở Quận Cam còn thành phố Bellflowers thuộc về Los Angeles cách nhà mình 25 dậm, không có nhà cho thuê ở đây nhưng vì quen ông Rich Dad nên mình vào hội Lions Quốc Tế từ 20 năm nay để mỗi thứ tư đến ăn cơm trưa với ông ấy để học nghề. Tháng đóng $50 cho 4 bữa cơm lại được học nghề mua nhà cửa. Rẻ rề. Từ ông Rich Dad mình bắt đầu quen nhiều hơn. Ai cũng nể ông Rich Dad của mình vì ông ta mua nữa thành phố nên mình dựa hơi ông ta. 

Có nhiều người muốn học nghề với mình nhưng chả ai muốn mời mình ăn cơm để học. Khi xưa mình bay đi Florida Atlanta đủ nơi để học nghề nay. Có tên đại Hàn hay hú mình đi ăn cơm học nghề. 

2 thành phố Bellflowers và Los Mochis là hai thành phố kết nghĩa quốc tế nên hàng năm để bồi dưỡng tình hữu nghị của hai tỉnh, thành phố tổ chức tham quan nhau. Một năm thì tỉnh Los Mochis phái một đoàn sang thăm viếng Bellflowers và năm sau thì ngược lại. Ăn ở thì do thành phố trả còn ở thì được các gia đình địa phương đem về nuôi trong vòng 1 tuần. Năm nay thì bên Mễ tiếp đón phái đoàn mỹ nên mình đi ké. Đồng chí gái kẹt công việc nên mình đi một mình. Kỳ sau thì đi với vợ.

Dân Mễ nhất là dân Mỹ rất ngạc nhiên khi thấy mình nói tiếng Mễ khiến cha con họ tưởng tất cả người Việt rất thạo nhiều ngôn ngữ. Mình cũng thêm là người Việt nói rất nhiều ngôn ngữ để họ lác mắt. Chán Mớ Đời 

Vợ chồng nuôi mình trong thời gian tham quan trong thời gian viếng thăm là cảnh sát về hưu, bằng tuổi mình. Có 4 người con làm bác sĩ ở Tijuana và Nogales. Nhà ở ngoại ô nên thấy nuôi gà đủ trò chắc sáng mai là nghe gà gáy như thời ở Đàlạt. 

Nghỉ một tí, họ dẫn đến một tiệm của một ông cựu cảnh sát viên. Lúc đầu ông ta về hưu mở một quán xe đẩy ở lề đường nay nổi tiếng có tiệm ăn to đùng. 

Họ cho ăn món Campechana ngon khôn tả. Món kiểu Cervice một loại cocktail về Hải sản gồm đủ tôm cá sò mực sống. Ngon để đời. Sau đó lại phải bò lên phòng thương mại của tỉnh ăn tối. 

Mình gặp hai ông Mễ lai gốc á châu. Một ông tên Wong, cha người Tàu di dân sang lấy vợ Mễ và một ông tên Mitsui cha di cư sang năm 1925, chết năm 2000. Lấy vợ Mễ rồi đẻ con lai. Khá vui. Mình mệt quá nên xin về ngủ. 

Sau đệ nhất thế chiến, người Nhật là đồng minh của phe thắng trận nên được phép chiếm đóng triều Tiên và Trung Quốc với nhiều ưu ái nhưng đói nên dân Nhật Bản di dân sang miền Nam Mỹ rất nhiều mà sau này có một ông gốc Nhật tên Mori làm đến chức tổng thống ở xứ Peru. 

Ngày #2:
Sáng nay, ăn sáng ở nhà rồi đi viếng thành phố El Fuerte, có nghĩa là Cái Đồn, cách độ 150 cây số. Số là khi lính Tây Ban Nha sang đây chiếm đóng tìm vàng thì bị người sở tại đánh phá 2 lần. Lần thứ 3 họ bò lại nhưng cho binh lính xây cái đồn trên đồi, nay là viện bảo tàng. Người thổ dân bắn tên còn họ trong đồn cứ bắn súng vô tư nên đẩy lui được người địa phương rồi họ đem mấy ông cố đạo lại giảng đạo. Thế là người địa phương thuần phục triều đình Tây Ban Nha. Chỗ còn dấu tích mấy cái hầm mỏ mà người Tây Ban Nha đào vàng. 

Nếu không có tôn giáo thì các đế quốc không được xây dựng. Nhờ lòng tin vào Thiên Chúa hay Allah mà người Tây phương hay ả rập đã chiếm đóng các nước khác để xây dựng đế quốc của họ. Tương tự Trung Quốc sử dụng Nho Giáo để thuần phục các chư hầu.  

2 bên đường, mình thấy người dân trồng soài, khoai Tây, cà chua và Ngô. Có hệ thống dẫn thủy nhập điền vào vườn của họ. 

Xe ngừng lại ở Santa Maria để mọi người xuống xem mấy lò nướng làm bằng gạch bên đường. Nghe nói bánh mì của khu này nổi tiếng tên là “pan di mujeres “ (bánh mì đàn bà). Mình đi vòng vòng xem mấy lò bánh mì thấy họ bán bánh mì chắc có trét đường vì thấy ong bu đầy, có thấy bán mật ong trong chai nước nhựa kiểu dân gian. Mấy lò bánh này thì mình thấy trong chợ Mễ nên không hứng thú lắm. Nói chung bánh mì của Mễ không ngon như bánh mì Âu châu. 

lò bánh mì mì bên lề đường

Thấy có quán đề bán Empanadas nhưng đóng cửa. Hình như mình có kể vụ loại bánh này rồi. Dạo này ít ăn loại này vì cử tinh bột nhưng lâu lâu làm một hai cái cũng không chết thằng Tây nào. 

Lề đường rất cao độ 40-50 cm. Có lẻ là dòng sông bên cạnh nên khi mưa là bị nước ngập nên họ nâng cấp sàn nhà lên cao hơn mặt đường để tránh bị lụt vào mùa mưa. 

Họ cho một chiếc tram chạy bằng điện chở cả đám đi vòng vòng tham quan thành phố. Ghé qua dòng sông có chỗ để thiên hạ picnic miễn phí. Có hai chiếc cầu treo dây cáp băng qua sông. Rất êm đềm nhất là hôm nay trời nóng và ẩm. 


Đàlạt mà có ai đi tham quan ở ngoại quốc, bắt chước họ, sắm loại chiếc xe này, đầu máy kéo một đám toa xe phía sau, chở du khách đi vòng vòng, kiếm tiền bộn lại sinh thái nên ai cũng thích đi. 

Cali được cái là nước biển lạnh vì luồng nước lạnh từ Alaska chảy về nên gió thổi vào đất liền khiến khí hậu mát mẻ quanh năm. Vùng này nằm ở miền nam Thái Bình Dương, nước ấm từ miền nam chảy lên nên gió thổi vào khiến vùng này nóng và ẩm. 

Vào toà thị chính thì thấy kiến trúc loại Tân cổ điển được xây năm 1903-1907. Không có chi là đặc biệt. Họ cho ăn cơm ở tiệm ăn khá đẹp của một khách sạn cao cấp. Xem hình. Mình ăn cá rất tươi. Từ ngày sang đây thì thịt cá rất tươi không bị đông lạnh như ở Cali. 


Sau đó họ dẫn đến xem viện bảo tàng, cái đồn khi xưa. Thật ra thì họ mới trùng tu lại cái đồn này vì đá xi măng thấy mới chưa bạc màu. Khu này có vài khách sạn hạng cao cấp. Thấy có tượng Zorro có cặp sắp lấy nhau đến chụp hình để tưởng niệm một đời như dại. Quay qua thấy một cô gái Mễ đứng chụp hình cho quinzeñara , một lễ của người gốc Tây Ban Nha còn hiện hữu là khi con gái đến tuổi 15, tuổi cập kê thì họ làm lễ rất to để báo với công chúng là con gái đến tuổi cập kê. Mại vô. Tốn tiền lắm, mời cả làng ăn. 

Sau đó thì lên xe buýt về thành phố. Hai vợ chồng Chủ nhà chở mình đến một tiệm phải đợi 30 phút mới đến giờ mở cửa nhưng ăn ngon. Họ kêu cho món Flausto, một loại tortilla cuốn thịt rồi cuốn lại chiên như kiểu chả giò ăn với rau và phô mát. Ngon. Nói chung là phần ăn ở Mễ ít, thấy họ ăn thêm rau nên không đến nổi tệ. Chỉ thấy dân ở đây mập là vì họ mê uống CoCa cola lắm. Ở đâu cũng thấy nước ngọt Mỹ ngay Cả trong trại lính. 

Có điều là người Mễ ăn đậu nên ít bị ung thư ngực so với phụ nữ da trắng. Mình đọc thống kê về ung thư ngực. Hay trong cuốn “eat to beat disease “ ông bác sĩ William Li cho rằng các nghiên cứu về người Nhật khỏe mạnh có chất genistein trong nước tiểu của họ. Một loại giúp trị bệnh ung thư nên người ta khuyến khích ăn đậu nành. Ngược lại có ông bác sĩ kêu đừng ăn đậu nành sẽ làm hại cơ thể rồi bán thuốc bột của ông ta giá $49 một hộp. Mình có mua khuấy uống nhưng cũng chả thấy gì Cả sau 90 ngày. Mình hay ghé chợ đại Hàn mua đậu hủ và sữa đậu nành vì thấy có đề không GMO. Các tiệm Việt Nam thì chả thấy đề gì cả nên cũng hơi ngại dù tươi. 

Về nhà gọi hỏi thăm mụ vợ nhưng không trả lời nên bò đi ngủ. Sáng mai đi ăn sáng ở ngoài biển rồi tối có ăn tối chính thức với đầy đủ bá quan của thành phố. Mấy ngày nay họ nghỉ bắt cầu vì lễ cách mạng chi đó. Ngày mà thật sự được độc lập với Tây Ban Nha nhưng người ta làm lễ hội lớn ngày 5 tháng 5 ( Cinco di Mayo) vì ngày đó họ chiến thắng quân đội Pháp quốc. 

Khởi đầu cho nền độc lập nước họ như Việt Nam với trận điện biên phủ. Hình có kể vụ này rồi. Đại khái là nước Mễ mượn tiền các nước Âu châu rồi không tiền trả xin khất chỉ có lính Napoleon đệ Tam là hứng chí, kêu không trả thì tao chiếm xứ mày, đem quân đến đánh chiếm thì bị bao vây trận 5 tháng 5, ôm đầu máu như mấy trăm năm sau ở Điện Biên Phủ. 

Ngày#3
Sáng nay thấy mụ vợ trả lời tin nhắn kêu “có chi” vào lúc 9:30 tối. Chắc luyện phim chưởng. Dạo này thấy vợ luyện Tân Y thiên kiếm đồ long đao. Chán Mớ Đời 

Hôm nay, đi viếng quân cảng Topolobampo và ăn sáng với chỉ huy trưởng của căn cứ này. Đặc biệt mình được bố trí ngồi với chỉ huy trưởng có lẻ họ lộn tên với thị trưởng. Khung cảnh tuyệt vời trên núi nhìn xung quanh biển và đồi núi phía xa xa. Quá đẹp. 




Có mấy nữ Hải quân phục vụ thức ăn. Có cô xinh, có cô thân hình từ trên xuống như đòn chả lụa. Có lính to béo vác cái trống chầu nên không biết khi có đánh nhau thì sao vì chạy không nổi. 

Ăn xong thì vợ chồng chị nuôi mình mấy ngày nay, chở đi viếng biển ở đây. Cát đen như mấy vùng phía nam mà mình đã đi với gia đình. Trong tuần nên không có ai, cuối tuần thì đông lắm. 

Chạy về thành phố vì không có tiệm ăn Hải sản. Họ dẫn vào tiệm ăn Panama một loại tiệm ăn nổi tiếng ở xứ Panama được xuất cảng đến xứ Mễ này. Nhìn bánh ngọt của họ trưng bày mà sợ, to hơn bên Mỹ. Kinh

Dân tình làm trung bình từ $10-$14 một ngày mà món ăn ở tiệm thường là từ $5 trở lên. Khó sống. Dân đây thì có hai loại  rõ ràng: cực giàu và nghèo rớt tortilla luôn. 

Thành phố có dân cư trên 200 ngàn mà có đến 4 cái sòng bài để hốt bạc dân và muôn đời làm con bà cả đọi.  Ngoài bolsa thấy toàn quảng cáo các sòng bài chắc làm tan gia bại sản khá nhiều gia đình người Việt. Chán Mớ Đời 

Chiều thì chương trình viếng viện mồ côi của mấy sơ có cái tên dài nhưng mình đoán tương tự các sơ của Domaine de Marie Đàlạt vì họ chuyên nuôi trẻ mồ côi . Viện mồ côi có đâu hai chục em mà rộng phòng ốc rộng rãi. Có máy điều hoà không khí. Vợ chồng tên bạn Perry đem một Vali đồ chơi đến cho máy em rồi mấy sơ xin cái máy chiếu nên quyên mỗi người $20.

Mình nhớ cái viện mồ côi ở Song Pha mà vợ mình bảo trợ hàng năm. Có mấy chục em thêm người già neo đơn, chỗ chật thấy thương. Mồ côi ở Mễ còn sướng hơn ở Việt Nam. 

Thổi bong bóng cho mấy trẻ chơi rồi cắt bánh gâteau cho uống sữa chocolate xong thì ra về. Tội mấy đứa bé thích được mấy bà bồng cho có chúc tình thương. 

Tối thì đến dinh tỉnh trưởng ăn với vợ tỉnh trưởng. Ông bận họp với thống đốc vùng này. Theo thông lệ mỗi năm phái đoàn Mỹ sang thì họ cho lên vùng Copper Canyon ở Chihuahua. Lần này ông tỉnh trưởng xin lỗi là không dám tài trợ chuyến tham quan này vì vùng này bị hai trận cuồng phong kéo vào và đang xây chửa lại, sợ mang tai tiếng. Kiểu này là hai năm nữa phải bò đi theo nữa. Nghe nói vùng đại vực này rất đẹp không thua gì đại vực ở Arizona. 

Ăn rất ngon và có ca sĩ nhạc sĩ hát. Món đầu tiên là súp bí. Họ lấy bánh mì có cái núm vú rồi cắt phía trên rồi khơi ruột để đổ súp vào như Mỹ ăn súp claim chowder trong bánh mì chua. 

Món chính thì gồm thịt bò và con tôm thêm mấy loại đầu hoà Lan thêm món tráng miệng là kem dừa với rượu rhum. Ăn xong cha con bắt đầu quậy vì uống rượu Tequila nên bò ra múa hát. 

Họ có cho một ban nhạc của người bản xứ. Họ sử dụng trái bầu khô để làm nhạc cụ. Một nghệ nhân dùng trái bầu khô trong cái chậu nước rồi khỏ lên trái bầu trên nước nghe bộp bộp còn hai ông khác thì để nữa trái bầu dưới đất rồi lấy thanh sắt loại để đổ bê tông rồi dùng một cái que khác quẹt lên thanh sắt gây âm thanh. Thêm có một tên bận đồ kiểu mọi nhảy múa lung tung xèng. Mình đoán là họ chế lại mấy cái này cho du khách vì người Tây Ban Nha đã đồng hoá dân địa phương mấy trăm năm. 





Ngày #4
Hôm nay đi viếng thành phố Álamos khác với địa trấn Alamo bên Texas của Hoa Kỳ. Phía Bắc của Los Mochis 3 tiếng lái xe thêm 3 tiếng về nên oải. Được cái là phong cảnh rất đẹp, lên cái mirador (đài quan sát) nhìn xung quanh quá đẹp. Làm nhớ Đàlạt nhưng Đàlạt không đẹp bằng đây. 






Trưa họ cho ăn ở tiệm ăn không ngon bằng đêm qua. Hôm nay ăn gà, thịt mềm nhưng ớn rồi. Xe về lại thành phố vào lúc 8:00 tối. Chủ nhà hỏi muốn ăn gì không mình nói thôi. Ăn quá nhiều mấy ngày nay mà không tập thể dục nhiều. Chắc đi ngủ sớm mai đi biển. 

Ngày #5
Hôm nay ra biển chơi ở nhà tên Mễ giàu có. Nhà này đẹp nhất khu này, có gác dan. Biển không có ai hết vì trong tuần. Ăn xong bò về lại Los Mochis nghỉ xã hơi vì tối lười đi ăn. Đi chuyến này ăn như điên, chắc lên cân. 

Tối đến nhà một bà Mễ già. Bà này 75 tuổi, tu vài ly rượu xong là hứng lên nhảy Salsa mệt thở. Phụ nữ Mễ uống rượu mạnh kinh hoàng. Uống xong là nhảy tưng tưng. Muy caliente. Mình không dám ăn, nhịn luôn. Ăn tortillas riết cũng ớn. Phải bò ra quơ quơ vài cái cho hoà đồng nhưng buồn ngủ quá. 11:00 giờ mới bò về nhà ngủ không tới 5 giờ sáng gà gáy mới thức. 

Ngày #6
Sáng nay ra ăn sáng ở một chung cư sang nhất thành phố do cựu tỉnh trưởng và thống đốc khoản đãi. Mình chỉ ăn trái cây thôi vì ớn tortillas rồi thêm đậu. Dân Mễ ăn đậu tortillas thêm uống CoCa cola nên ai nấy đều béo trùng trục. 

Ăn xong mình mời gia đình nuôi mình mấy ngày nay đi ăn trưa ở tiệm Hải sản xem trong bản đồ google thấy có trên 1000 người khen. Ăn cerviche và mực nướng. Ngon cực. 

Tối nay ăn buổi cuối cùng từ biệt. Chắc nhịn ăn. Mệt quá. Mai bay về Cali. Nghe vợ nói là tối có vụ ăn mừng 25 năm khói lửa của ngày 1 anh bạn vào nhà tù yêu thương của vợ. Đi tù mà cũng phải tổ chức liên hoa huỷ hoại đời trai.

Tối cuối cùng thì họ gọi tiễn đưa nhưng cũng để nhớ đến các bạn hữu đã ra đi. Họ gọi noche di muerte , ai cũng bận đồ đen. Có cái bàn thờ để mấy tấm hình của những người từng tham gia các tuần họp mặt của hai thành phố. Có bà đến nhìn thấy di ảnh của ông cHồng bổng khóc oà khiến mấy bà chạy lại dỗ. Không biết bà ta khóc vì ăn năn đã đì ông chồng đến nỗi đi Tây sớm hay không có ai để cãi lộn. Buồn

Mình không ăn vì ăn sáng và trưa rồi, thêm họ ăn cũng đại loại tortillas với đậu rồi thịt băm. Ăn riết cũng chán Mớ Đời. 

Ngồi uống nước lạnh trong khi dân Mỹ và Mễ uống tequila mệt nghỉ và CoCa cola. Có ban nhạc Mễ, lần đầu tiên nghe nhạc tuýt Mỹ hát tiếng Mễ. Chả hiểu gì hết nhưng thiên hạ vui nhảy như điên. Mình bắt đầu buồn ngủ. 11:00 chủ nhà kêu về. Mai dậy sớm đi viếng một nông trại Mễ trước khi đi ăn sáng rồi ra phi trường về với vợ. 

Hai thành phố kết nghĩa này khởi đầu thăm viếng từ 65 năm qua nên các người tổ chức biết nhau rất lâu. Lúc đầu là công chức thành phố rồi khi về hưu thì vẫn tiếp tục đi chơi một tuần không tốn tiền, gặp lại bạn bè được ăn như điên nhảy như Mễ. Chắc mình sẽ xin gia nhập vào mấy hội khác thành phố để mỗi năm được đi chơi miễn phí. Thoải mái cuộc đời về già. Dân tình đóng thuế để lãnh đạo đi tham quan còn mình thì đi ăn có. Xong om

Lần đầu tiên trong đời mình đi chơi mà không phải lo lắng, có người lo ăn uống. Cứ đến giờ là lên xe được cho đi những nơi đẹp, ăn ngon và khỏi mất tiền. Nay đã tìm ra chân lý cuộc đời về già làm sao đi du lịch rẻ. 

Ngày #7
Sáng nay dậy sớm đi viếng nông trại của em gái chủ nhà. Hai vợ chồng này sống ở mỹ 20 năm, không giấy tờ. Buôn bán mua được 3 căn nhà cho 3 thằng con rồi về quê làm nông dân. 



Ông nông dân và vợ và  người  nuôi mình trong 1 tuần
Hệ thống hái cà chua của họ để bán qua mỹ rất hay. Phụ nữ khiến mấy chục kí lô cà chua. Kinh

Cha mẹ để lại 10 mẫu đất trồng trọt sau mua thêm 50 mẫu. Họ trồng khoai Tây, cà chua, tomatillas (một loại cà chua xanh, có vỏ bên ngoài mà mình có thấy ở chợ Mễ) và Ngô. Họ nói tại đây có nhiều trò để làm như nuôi tôm mực nhưng không có người làm. Dân ở vùng này ăn trợ cấp kiểu cali nên chả muốn đi làm, hút si- kể đủ trò. Họ phải mướn thợ từ miền nam lương một ngày từ 15 đô cho đến 20 đô. Để hôm nào mình kể vụ làm nông ở đây khá hay. Nếu lãnh đạo “bên thắng cuộc” đi đây để học hỏi thì miền trung sẽ giàu có ngay.

Mình đi xem hệ thống dẫn thủy nhập điền của họ thì thấy thương cho người Việt ở miền trung, quê ngoại của mình. Chỉ cần sử dụng cách này thì tránh lũ lụt và trồng trọt khá, khỏi cần đi lao động quốc tế. Kể sau. 

Thăm xong ghé lại nhà của bà nào mời ăn sáng có bạn nhạc Mariachi đủ 10 nghệ nhân. Họ cho ăn menudo , một loại súp nấu với bắp và da heo thêm xương heo. Bỏ hành và chanh. Không đặc sắc lắm nhưng món Tamales một loại như bánh nậm nhưng được gói trong lá Ngô thay vì lá chuối như của mình. 


Ăn xong thì lên xe ra phi trường. Lại màn ôm hôn thắm thiết rồi lên máy bay về với vợ. Hai năm nữa mình sẽ cố rũ mụ vợ đi vì mỗi lần mình đi chơi xa là mụ vợ chê. Kêu Đi với già không. 

Hàng năm Los Angeles cho thiên hạ đi thăm viếng mấy cái hồ chứa nước từ Colorado về năm Cali. Miễn phí và nhiều loại khác nữa. Được ăn uống ngủ ngáy miễn phí nên đi cho vui đời.

Nói chung đi kỳ này khá vui vì miễn phí nhưng được gặp gỡ người mễ, ăn ở với họ để hiểu thêm về văn hoá của người sở tại. Mọi lần đi chơi chỉ như du khách đến các khu du khách, người mễ chỉ gặp khi mua hàng hay ăn tiệm. Kỳ này mình được hiểu thêm cách sống của người mễ, họ rất dễ thương và hiếu khách. Chắc chắn phải đi lại trong hai năm tới và có lể đến khi không đi được nữa.

Nhs