Thắc mắc của người Đàlạt xưa và nay

 Có chị bạn gốc Đàlạt kể; đã đọc đi đọc lại mấy lần bài mình kể về cái bûche de Noël được ăn lần đầu tiên trong đời tại Đàlạt. Thậm chí chị ta gửi mua cuốn sách Mực Tím Sơn Đen do Chử Nhị Anh và Huyền Ma Sơ biên soạn và xuất bản về những ký ức một thời sinh sống tại Đàlạt của mình.

 

Bài đầu tiên chị ta đọc là bài “Bûche de Noël “ khiến mình cảm động. Chị ta nêu lý do là mình có kể về những người mà chị ta quen biết khi xưa, nhắc lại những kỷ niệm với họ. Như ai nói ký ức còn nguyên, chỉ có chúng ta thay đổi qua năm tháng.

 

https://www.amazon.com/Forty-Years-Van-Hoc-Dalat/dp/1522843841/ref=sr_1_1?dchild=1&keywords=Mục+tim+Sơn+đen&qid=1607006107&sr=8-1

 

Mình không biết bao nhiêu người mua cuốn Mực Tím Sơn Đen vì không có nhuận bút. Chỉ biết có một anh bạn học với đồng chí gái ở Sàigòn, có gửi mua qua Amazon và vài chị bạn quen đã nói có mua nhưng ở xa nên cũng không cần chữ ký tác giả. 

 

Có người lâu lâu gửi một tấm ảnh cũ Đàlạt, hỏi mình thêm tin tức về Đàlạt ngày xưa khiến mình thất kinh vì đã xa Đà Lạt trước 75. Có hình thì biết, có hình thì không. Điển hình mấy tấm ảnh của Mộ Thập Tự là mình ngọng vì khi xưa, không bao giờ đến đây, thậm chí là biết đến. 

 

Mộ thập tự tại đèo Prenn

Xin nhắc lại là khi xưa, thời chiến tranh thì Việt Cộng đóng quân đâu trong Núi Voi, an ninh không tốt thêm di chuyển rất khó khăn. Lâu lâu Việt Cộng chận đường, đặt mìn khiến quốc lộ bị tăng-bo. Do đó đa số dân làm ăn, có xe hàng chạy Sàigòn-Đàlạt đều cúng tiền cho Việt Cộng và sau 75, được Việt Cộng tuyên dương là Tư Sản Dân Tộc. Có người Đàlạt gửi tài liệu danh sách của các vị này, sau cũng bỏ Cách Mạng chạy hết ra hải ngoại.


Vừa đăng lên Dalat Historic thì có ông Mỹ, cựu binh sĩ mỹ đóng quân tại phi trường Cam Ly khi xưa, gửi tấm bản đồ, cho biết gần thác Datanla, nhìn xuống đèo Prenn như một chị cho mình biết. Ông ta kể là nghe một gia đình người Pháp xây nhưng rồi bỏ chạy vì chiến trận. Nếu anh chị nào biết thì xin bổ túc thêm.


Xem bản đồ này thì Mai Vuông Tròn đúng về tấm ảnh đường vào Đàlạt đầu tiên là đi qua chỗ này mà Việt Cộng đặt tên ngày nay là Khe Sanh. Nơi mấy tháng trước bị sạt lỡ, họ mới lên án mấy ông chủ thầu vô trách nhiệm gì đó nhưng chắc sẽ huề vốn khi dân tình quên dần.



The cross is marked on map 6632-1. Nearby is a feature labeled as a corral. I was told the cross was built as a tomb/crypt for the French family that owned the farm/ranch but the family fled long before it was needed. The 3rd interesting feature on this map is the site listed as "ruins" which I have no idea as to the history of.

( from Steve Boering ỏ Dalat Historic Group)


Nếu ông mỹ nói đúng thì có thể là ông Tây dạy mình năm 10 ème, tên Didier thì phải. Mình nhớ có lần cả lớp đến nhà ông ta vào mùa lễ giáng sinh ở đèo Prenn. Vợ ông ta cho cả lớp uống sô-cô-la Tây. Lần đầu tiên được uống sô-cô-la Tây khiến mình nhớ đời. Hình như có cô cháu nội hay ngoại của cụ Sâm ở đường HÙng Vương, đứng lên đọc thơ bài gì về Noel. Sau Mậu Thân nghe nói ông ta suýt bị Việt Cộng bắt hay sao đó rồi đem gia đình về Tây. Mình có thấy hình ông ta trong các hội ngộ của nhóm yersinien tại Pháp. Chưa bao giờ gặp lại ông ta.

 

Lớn lên, mình có chiếc xe máy BS màu đỏ, mua lại của anh Sửu, hàng xóm nên một vài người bạn học cũ còn nhớ tới mình nhờ chiếc xe đó. Xe này được anh Sửu, thợ máy độ lại, cưa ống bô nên chạy đến đâu là thiên hạ nghe đến nấy vì kêu to. Khi gặp lại anh Toàn, con bác Tô đường Thi Sách, anh ta nhớ ngày xưa mình chạy xe này, bận bộ đồ kaki màu vàng. 


 Bridge Stone o Dalat nổi tiêng nhất la xe cua Mr Pham Dang Luc, (Phu khao o Vien DH Dalat,la surveillant o Yersin,vè cung la Trung uy biêt phai day hoc riêng cho con TKtruong kiêm Tinh thi truong,Dai ta Nguyên Hop Doàn)duoc gan guidon cao easy ryder,va xoay piston,kê dên la chiec BS cua Trân minh Mân(con thieu ta  TMGia,so 6 Nguyen tri phuong duong xuong deo Prenn)la HS Yersin truoc khi du hoc o France,moi lan di hoc xuông dôc Nguyen truong Tô lang ôm cua cercle sportif thây lac mat,bà Dang ban vai la ma cua anh em thang Dinh hoc yersin ,nghe noi sau nay dêu la thây giao thoi VC,nhg sap vai trong cho gôm co My Luong(cô My la vo Ô Ta van Thanh lam rang o duong Duy Tan kê bên Nha si thieu ta Trân Tu),doi diên ngay cau thang xuông cho duoi la Yên Son,ke ben Yen Son ban quân ao vien tro cua 2 chi em ba Tu va ba Nam nha sô 83 Ham nghi(nhg nguoi nay con song cung tren 100 tuoi)bà Tu la ma cua Kiêt danh trông cho ban nhac Les Viathans(gom Giang,Tin thot,Mai nham,Ngoc Thanh,Kiêt),day ban vai giua cho gôm Nghia Trung(Quach ai Trung,yersinien)Bich Dao,Ha Noi(chi Uy ,pham Dân,yersinien)doi dien Ha nôi la sap vai cua cô 8,nguoi Huê khg lâp gia dinh,anh em cô 8 làm chu may quan billard duong Duy tân kê bên tiem Laine Thâm my,co tiem vai nôi tiêng nua la tiem  Dung Hanh ben hông khu Hoa binh(chi em Dung Hanh la HS Couvent,la em gai Dai uy Binh lam viec o truong Vo bi DLat,kê bên tiêm hot toc cua chi gai 2 chi em sinh dôi Suong Huong,toc demi garcon cung la yersinienne,do la nhg tiêm vai Ad nho toi dau noi toi do,con vê tiem may,duong Ham nghi co ông Trung (nguoi Huê)chu tiem Minh Tân,duong Duy tân co tiêm may âu phuc nu Tuyêt Mai kê bên tiem Laine Trang Nha(Nha hoc Yersin toi 70 thi bi diên),tom lai Ad chi noi lai nhg gi minh biet thoi con o Dalat,Son Nguyên thây co gi khg ôn thi sua la nhé,Ad khg biêt bo dâu tiêng VN xin moi nguoi thông cam,hinh duoi la ban nhac Yersiniens nguoi dan guitare dung giua la Dang vu Binh,chau cu Khâm ,ty côn chanh day cours particulier ma Son USA da nêu ra khi noi vi petit lycee ( Nguyễn Anh Dũng bổ túc) 

ông thần này ở xóm Địa Dư, gần nhà mình, học trên mình mấy lớp, con của bác Tước đi chiếc xe Vespa hay Lambretta, nay ở MOntreal. Ông thần có hẹn tháng 12 chạy qua Cali, mình nói ngủ lại nhà mình cho đỡ tốn tiền khách sạn. Hình như anh chàng đi lính cho tiểu khu Đà Lạt trước 75 nên am hiểu khá nhiều về Đà Lạt dạo ấy. Lần trước ông thần sang nhưng không gặp được. Kỳ này nếu gặp, chắc mình sẽ biết nhiều chuyện Đà Lạt khi xưa, sẽ kể lại.


Mình bỏ hình lên bờ lốc thì có người gửi tiếp 2 tấm ảnh rõ hơn, trên đồi hay núi nhìn xuống đường đèo Prenn. Cây thánh giá được làm bằng đá hay tráng xi măng, được dựng trên một cái hầm đá. Họ chú thích là do một ông cố đạo người Tây thực hiện. Có người lại cho biết là các người đi phượt đến đó rồi tạo ra những huyền thoại để câu du khách nên mình cũng không biết có đúng hay không. Ai biết thì cho em hay để bổ túc thêm.

 

Mấy cây thánh giá kiểu này thường được thấy tại âu châu hay mỹ châu, được xây dựng trên núi, thường ở cạnh các con đường để thiên hạ đi ngang thấy biểu tượng của Chúa Ki-tô. Xe gắn máy dạo đó chỉ 50 phân khối nên chạy xuống đèo Prenn là oải rồi. Chạy về Tùng Nghĩa là phải ngừng dọc đường để cho máy nguội. Qua Campuchia thấy dân lái xe tuk tuk độ cái bình nước để làm nguội máy để có thể chạy xa.


Gần nhà mình, trên xa lộ 91 chạy hướng Đông, ban ngày thì không để ý nhưng ban đêm thì thấy có một cây thánh giá được thắp đèn sáng rực trên núi đồi, cạnh xa lộ rất hùng vĩ, giúp mình chạy xe chậm lại như mỗi lần có xe chạy sang làn xe của mình một cách vội vã, khiến mình phải cầu nguyện Phật Quán Thế Âm, giúp mình định tình lại. 

 

Điểm ngạc nhiên là mình nhận được tin nhắn của nhiều người trẻ, muốn biết thêm về lịch sử Đàlạt trước 75. Họ cho biết là bố mẹ họ biết chút chút, anh chị lớn thì nhớ tạm tạm nên phải tìm tòi thông tin về Đàlạt xưa để hiểu rõ hơn vì không tin tưởng vào tin tức sau 75.có anh nào hỏi muốn đọc bài viết về Đà Lạt trên YouTube thì mình kêu cứ tự nhiên. Hôm tước, có một anh có thời sống tại Đà Lạt, gửi cho mình một video của ông nào đọc bài mình viết về thiết tá Lê Xuân Phong, con hùm xám Đà Lạt. Mấy người gốc Đà Lạt, xa xứ nay lại già yếu, mắt kém, đọc bài không được, có ai thâu chuyện kể về Đà Lạt thì chắc họ vui.

 

Mình mới tham gia nhóm Dalat Historic của cựu chiến binh mỹ, mới khám phá ra ông phi công trực thăng quyên tiền để trao học bổng cho hai nữ sinh nghèo của trường Bùi Thị Xuân. Mấy người mỹ này yêu cầu mình viết bằng anh-ngữ cho họ đọc vì dùng gú-gồ để thông dịch là họ ngọng. Mình chỉ tóm tắt bằng anh-ngữ cho họ khi chia sẻ. Cho thấy ai đã đến Đàlạt trước 1975 dù người Mỹ, người ngoại quốc cũng đều có nhiều kỷ niệm đẹp và vẫn theo dõi tin tức về Đàlạt.

 

Mình không biết có nên tiếp tục viết thêm về Đàlạt vì sợ phải đọc thêm tài liệu tây ta về Đàlạt, không có thì giờ đọc những gì mình thích. Gần đây mình tìm ra một trang nhà của tây chuyên bán bưu thiếp (carte postale) cũ thì khám phá ra mấy ngàn tấm bưu thiếp về Việt Nam. Có mấy tấm ảnh đặt thù về người Mọi , người địa phương của Đàlạt trước khi tây khám phá ra vùng này. Đi Mễ kỳ này về, mình muốn học thêm tiếng Tây Ban Nha nên phải đọc sách báo tiếng Tây Ban Nha thêm. Cảm nhận thiếu ngữ vựng khi nói chuyện với người Mễ. Mình kinh nghiệm, cách học một ngoại ngữ để đàm thoại là đọc sách tiểu thuyết của họ để học thêm ngữ vựng.

 

Lịch sử và nguồn gốc của họ rất hiếm hoi. Đối với tây là đặc thù vì phụ nữ phơi rốn và ngực, đàn ông bận khố nên họ chụp rồi in bưu thiếp để bán cho du khách, gửi về mẫu quốc cho biết những nơi họ đi du lịch bụi,… người Mọi Đàlạt đi trước thế giới văn minh, ngày nay đầm phải ra biển để được topless còn phụ nữ chính gốc Đàlạt đã được tự do phơi ngực trước thời Bảo Đại.


Cuộc thi hoa-hậu người Mọi tại Đàlạt. Cho thấy người Đàlạt đã đi xa trước gần cả 100 năm, tuyển lựa chân dài, vú nhọn. Chán Mớ Đời 
 
Mình nhắc lại cho giới trẻ sau này là khi xưa, đi du lịch ít ai có máy ảnh lắm nên du khách lên Đàlạt, có mấy ông thợ chụp hình dạo, đứng ở hồ Xuân HƯơng, chỗ quán Thanh Thuỷ hay cầu Ông Đạo, kêu réo mời gọi chụp hình. Do đó người ta bán các bưu thiếp, in những hình ảnh của Đàlạt để bán cho du khách làm kỷ niệm. Mình có anh bạn có bố làm nhiếp ảnh viên cho du khách Đàlạt khi xưa.

 

Do đó, ở bùng binh chợ Mới Đàlạt, có các nhà dù để bán quà lưu niệm cho du khách. Thiết kế dỡ vì phải đem hàng về mỗi tối thay vì làm sao người ta đóng cái kiosque khoá lại ban đêm nên không ai thuê cả. Sau này hư nên đập bỏ.

 

Mấy cái kiosque để bán đồ lưu niệm nhưng không có chỗ để đồ đạt lại qua đêm nên không ai mướn. Hư tháo bỏ. Chỗ này mình ra  đây chơi với đám con trai có mẹ buôn bán ở chợ.

Du khách mua rồi gửi về cho gia đình, bạn bè. Mình khi xưa, sang tây, đi chơi ở đâu đều mua bưu thiếp để gửi cho vài gia đình tây quen. Ngày nay thì cứ xeo-phì rồi bỏ lên mạng ngay. Sau này mình có vẽ tranh rồi in thành thiệp chúc tết, gửi cho bạn bè. Ngày nay thì có sẵn trên mạng, cứ gửi một loạt qua mạng, mất đi tính cách riêng tư, tình cảm về một người bạn. Nói chung ngày nay, tình cảm dành cho bạn bè đều là đại trà. Xong om

 


Bưu thiếp Đàlạt xưa.

Có người yêu cầu mình viết về người Đàlạt xưa, ăn bận ra sao khiến mình thất kinh vì không rành về thời trang. Nhỏ thì mẹ mua áo quần may sẵn ở chợ. Mỗi năm có hai bộ bận rồi theo hệ thống anh truyền em nối, nghĩa là bận chật vì nhiều khi mình trổ giò thì bận không được nên truyền lại đứa em kế.

 

Lớn lớn một chút thì tiếp thu áo quần cũ của ông cụ. Quần rộng thì lấy dây dừa cột lại. Xong om. Sau này trước khi đi tây, ông cụ mua cho sợi dây nịt ở tiệm ông chà-và ở khu Hoà Bình. Mình quen bận đồ cũ của ông cụ nên sang tây, tây hay cho áo quần phát chẩn bận. 7 năm đi học, mình không tốn tiền mua quần áo, đến khi ra trường thì không thấy họ gọi, kêu đến lấy áo quần nữa. Chán Mớ Đời

 

Dạo ấy thế hệ bố mình thì hay may áo quần ở tiệm Hoàng Nho hay Văn Gừng trên đường Minh Mạng, còn giới trẻ hơn thì may ở hai anh chàng tên Sơn và Tánh ở xóm đường Hai Bà Trưng, nơi gia đình CÒ Đào và bác Lê Công Oai ở gần xóm mình. Trước khi đi Tây, mình có may bộ đồ vía đầu đời ở hai anh chàng này. Bận lên máy bay đi tây được một lần rồi quăn vì qua Tây thấy cực sến. Quần túm ở trên xoè ở dưới kiểu ông chân voi, rất thịnh hành thời đó với phong trào Hippie tại Đàlạt. Bạn bè tây đầm hỏi là quần áo truyền thống văn hoá xứ mày. Chán Mớ Đời 

 

Tiệm may Parimode, sao lại thiếu chữ S  mình đoán hình chụp sau 75 vì chưa bao giờ Đà Lạt lại xuống cấp như vậy trước 75. Mỗi năm gần tết, họ đều sơn vôi lại

Dân đại gia Đàlạt thì may ở tiệm Parimode  ngay khu Hoà Bình, hình như tiệm may của bác Đoàn Mừng trước hay sau khi dọn xuống đường Minh Mạng, cạnh tiệm sách Liên Thanh. Đường Duy Tân thì có nhà may Anh Thi của ông Thi, bà con chi đó bên ngoại mình. Đường Hàm Nghi thì có nhà may Tân Tân, có cô con gái học chung với mình. Tháng 2 vừa rồi khi đi Sơn Đoòng thì có gặp lại cô nàng với chồng. Mình như hai vợ chồng về Việt Nam ở luôn hay sao đó.

 

Thường thì thiên hạ ra chợ vào các hàng vải để mua rồi đem đến thợ may. Trong chợ cũng có nhiều người may, rẻ hơn ngoài tiệm. Bên ngoại mình có hai người bán vải ngoài chợ; bà Phúng tiệm Hiệp Thạnh và bà Đàng tiệm Long Hưng ở số 9 và 11 đường Duy Tân. Hai bà này là chị em bạn dâu, bà cụ mình gọi bằng Mợ. Bà Đàng bà con sao bên vợ mình, lại phải gọi vợ mình bằng O. Hôm tước, gặp anh bạn họ Võ, kêu là cháu của rông bà Võ Đình Dung, thầu khoán Đà Lạt, chắc lại bà con chi với bà Đàng.


Mình nghe kể khi ông Võ Quang Tiệm, anh rể của ông Phúng, thời mới vào Đàlạt làm nghề thợ may. Anh của mệ ngoại mình cũng thợ may, nổi tiếng ở Sàigòn, may áo quần cho ông Ngô Đình Diệm, ở đường Thủ Khoa Huân, gần chợ Bến Thành. Hình như bên ngoại mình, cả dòng họ đều là thợ may cả. Em mình sau 75, không được đi học thêm, nên cũng có người học nghề thợ may.

 


Hình ảnh công trường xây cất đường rày Phan-Rang Đàlạt. Nơi mà ông Tiềm và ông Phúng gánh hàng quần áo may đến bán.

Hai anh em ông Tiềm may quần đùi, gánh ba ngày ba đêm, đi xuống nơi công trường mà họ làm đường sắt Đàlạt-Phan Rang để bán cho thợ làm đường rày. Nhờ chịu khó mà sau này giàu lên, ra buôn bán rượu,.. Thời đó có cọp rất nhiều mà hai ông này gan thật. Đàlạt như một vùng đất hứa của người Huế nghèo nên khi có cơ hội làm giàu thì họ sẵn sàng chịu khó. Gặp mình thì chắc ở nhà kêu vợ đi buôn bán nuôi. Xong om

 

Nói đến quần áo của người Đàlạt thì phải nhắc đến chiếc áo len, rất đặc thù vì các tỉnh khác ít ai mua áo ấm vì nóng. Đàlạt thì ai cũng bận áo len ra đường gần như quanh năm suốt tháng vì thời tiết đang nóng có thể chuyển mưa hay lạnh. Chiều tối chắc chắn là lạnh.


Mấy bà đi buôn bán ngoài chợ như mẹ mình, thậm chí các bà gánh đồ đi bán đều bận áo dài cả. Khi mình về thăm Việt Nam lần đầu, thấy mẹ mình bận đồ bộ, đón mình ở phi trường khiến mình thất kinh. Còn đâu dáng xưa của phụ nữ Đàlạt. 

 

Học sinh cũng có áo len với đồng phục. Nếu mình không lầm thì trường Bùi Thị Xuân bận áo len màu xanh dương, trường Bồ Đề thì áo len màu đen, trường Hùng Vương thì áo len màu vàng nâu. Đến mùa tựu trường dân Đan áo Đàlạt rất bận, bán không kịp thở. Đa phần mấy bà đều biết đan nên cũng đỡ. Cứ thấy mấy bà ngồi trước cửa nói chuyện bà tám với nhau và cặp kim đan và bó len. Mẹ mình buôn bán ngoài chợ nhưng cũng tranh thủ Đan áo len cho 10 đứa con. Kinh

 

Hình học sinh Yersin đi phố, chắc dân nội trú, hình thấy trên trang nhà Yersin. Thế hệ trên mình mấy năm. Chắc dân nội trú, ra đường bận complet. Kinh


Trường tư thì không có đồng phục, nhưng đa số đều bận áo dài, ngoại trừ các nữ sinh trường tây thì váy đầm hay quần tây. Ai khá giả thì bận áo blouson, manteau nhưng đến khi quân đội mỹ sang thì có màn bận đồ SIDA, quần áo phát chẩn do người Mỹ tặng mấy nhà thờ. Mấy bà sơ đem ra chợ bán cho thiên hạ cũng như bán gạo cho bà cụ mình. Dân Đàlạt tha hồ mua áo manteau và blouson SIDA.

 

Đây là hình ảnh đặc trưng của người Đàlạt, trùm khăn, bận áo len hay manteau. Mẹ mình khi xưa cũng chuyên bận áo quần như vậy, tránh gió, tránh mưa.

Dạo ấy ngoài chợ thấy bán áo blouson không quân, phía trong màu cam là thiên hạ mua bận nhiều. Dạo mình học lớp 10-11 thì có loại áo blouson và quần bò maze Chợ Lớn màu tím tím nhạt mà con trai hay bận. Mình nhớ thằng HÙng ở ngã Ba Chùa hay bận áo này.


Hình này chụp tại trường Bùi Thị Xuan, khi ông mỹ tên Bill Robie, quyên tiền của đơn vị đến trao học bổng cho chị nữ sinh này. Thấy thầy cô đều bận áo len. Đang viết.

Trong những người còm thì có một anh chàng lớn tuổi hơn mình, kể về những người hàng xóm của mình khiến mình thất kinh. Gia đình này thì nhà mình không có qua lại vì ông bố chơi xấu ông cụ mình, bị đổi lên Ban-mê-thuột mấy năm. Sau này ông ta chết vì uống rượu nhiều quá. Mình có nhắn tin riêng cho anh ta để xem có thể học thêm những gì về Đàlạt khi xưa vì anh ta biết nhiều về tình hình an ninh của Đàlạt. Chỉ tội ông thần này khi xưa học trường tây, nay lại viết tiếng Việt không dấu nên mò nát óc. Chán Mớ Đời 

Bridge Stone o Dalat nôi tiêng nhât la xe cua Mr Pham Dang Luc, (Phu khao o Vien DH Dalat,la surveillant o Yersin,vè cung la Trung uy biêt phai day hoc riêng cho con TKtruong kiêm Tinh thi truong,Dai ta Nguyên Hop Doàn)duoc gan guidon cao easy ryder,va xoay piston,kê dên la chiec BS cua Trân minh Mân(con thieu ta  TMGia,so 6 Nguyen tri phuong duong xuong deo Prenn)la HS Yersin truoc khi du hoc o France,moi lan di hoc xuông dôc Nguyen truong Tô lang ôm cua cercle sportif thây lac mat,bà Dang ban vai la ma cua anh em thang Dinh hoc yersin ,nghe noi sau nay dêu la thây giao thoi VC,nhg sap vai trong cho gôm co My Luong(cô My la vo Ô Ta van Thanh lam rang o duong Duy Tan kê bên Nha si thieu ta Trân Tu),doi diên ngay cau thang xuông cho duoi la Yên Son,ke ben Yen Son ban quân ao vien tro cua 2 chi em ba Tu va ba Nam nha sô 83 Ham nghi(nhg nguoi nay con song cung tren 100 tuoi)bà Tu la ma cua Kiêt danh trông cho ban nhac Les Viathans(gom Giang,Tin thot,Mai nham,Ngoc Thanh,Kiêt),day ban vai giua cho gôm Nghia Trung(Quach ai Trung,yersinien)Bich Dao,Ha Noi(chi Uy ,pham Dân,yersinien)doi dien Ha nôi la sap vai cua cô 8,nguoi Huê khg lâp gia dinh,anh em cô 8 làm chu may quan billard duong Duy tân kê bên tiem Laine Thâm my,co tiem vai nôi tiêng nua la tiem  Dung Hanh ben hông khu Hoa binh(chi em Dung Hanh la HS Couvent,la em gai Dai uy Binh lam viec o truong Vo bi DLat,kê bên tiêm hot toc cua chi gai 2 chi em sinh dôi Suong Huong,toc demi garcon cung la yersinienne,do la nhg tiêm vai Ad nho toi dau noi toi do,con vê tiem may,duong Ham nghi co ông Trung (nguoi Huê)chu tiem Minh Tân,duong Duy tân co tiêm may âu phuc nu Tuyêt Mai kê bên tiem Laine Trang Nha(Nha hoc Yersin toi 70 thi bi diên),tom lai Ad chi noi lai nhg gi minh biet thoi con o Dalat,Son Nguyên thây co gi khg ôn thi sua la nhé,Ad khg biêt bo dâu tiêng VN xin moi nguoi thông cam,hinh duoi la ban nhac Yersiniens nguoi dan guitare dung giua la Dang vu Binh,chau cu Khâm ,ty côn chanh day cours particulier ma Son USA da nêu ra khi noi vi petit lycee bổ túc của Nguyễn Anh Dũng
Tháng 12 này anh chàng qua, mình kêu ở nhà mình để hỏi chuyện xưa Đà Lạt. Anh chàng ở gần xóm mình, học trên vài năm nên biết nhiều về Đà Lạt hơn.

Thôi ngưng nơi đây, phải lên vườn, xem thợ thay lại hệ thống nước. Chính phủ cho chút tiền để thay lại để đỡ tốn nước. Tiểu bang Cali có chương trình hà tiện nước nên họ giúp nông dân như mình, tìm cách giảm bớt sự thất thoát của nước. Cái vườn bơ mình mua lại đã 30 năm mà tên thợ làm hệ thống nước khi xưa, gốc Nhật Bản nên hà tiện vật liệu, hắn gắn một phần hệ thống nước loại ông nước dày schedule 40, phân nữa hắn chưa loại mỏng gần phân nữa nên sau 30 năm là hay bị bể ống nước. Mỗi lần như vậy thì không tưới nước được vì phải đợi ít nhất 3 tiếng đồng hồ cho khô keo mà mình đâu biết. Có thể bể từ lâu rồi mới khám phá ra.

Mình nạp đơn, mất cũng 2, 3 năm mới được nên làm lại hệ thống nước. 



Ngoài ra, mỗi năm mình mua bảo hiểm lợi tức cho cái vườn nên năm nào thu hoạch thấp hay bị thất mùa thì có thể báo cho công ty bảo hiểm. Họ cho người xuống xem rồi hoàn tiền lại cho mình. Nói chung là nếu bị thất mùa thì được trả tiền về nước, phân bón,....coi như không lỗ chỉ không lời là được. Chính phủ họ bảo kê nên chỉ đóng đâu 25% tiền bảo hiểm.

Nhs

Khu rạp Ngọc Hiệp Đàlạt xưa

 Mình thấy nhiều tấm ảnh đăng trên mạng của mấy ông Nguyễn Kính, Lê Huy Cầm, Tuấn Lê,…về khu rạp xi-nê Ngọc Hiệp xưa khiến bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ trỗi dậy trong đầu nên viết xuống cho bớt nhớ. Gần đây thì nhận được một tấm không ảnh của một người nghiên cứu về Đàlạt xưa. Điểm lạ là khi thấy không ảnh thì mình thấy lại rất nhiều hình ảnh xưa, khác với một tấm ảnh tại một góc độ nào đó.

Xem không ảnh thì thấy có 3 đường chính rõ nhất là Phan đình Phùng, bị rạp Ngọc Hiệp che đứt khoản, giáp với đường Minh Mạng từ trên khu Hoà Bình đỗ xuống. Phía tay phải của tấm ảnh có một khúc đường Hai bà Trưng với khu rừng thông chỗ nhà của Hạnh Ù sau này.


Có người gửi cho tấm ảnh rạp xi-nê Langbian, nói gần rạp Ngọc Hiệp nên nhìn lại tấm không ảnh trên thì đoán ra rạp Langbian là địa điểm nhà to cạnh tiệm Đức Lập. Nghe nói họ đập phá rạp này để mở cây xăng Ngọc Hiệp, hình như Esso. Chỗ này có một ga ra sửa xe vận tải nên mở cây xăng là đúng. Mình được cháu nội của ông Cai Sớm, thầu khoán cho biết là rạp hát này của ông Cai Sớm. Sau bị cháy nên phá luôn và để làm cây xăng.

Chụp ngay rạp Lambiang sau khi bị cháy và phá bỏ, xây cây xăng, có con hẻm đi qua con suối để lên đường Hai Bà Trưng. Có hai quán ăn, một quán bán mì quảng của ông bắc kỳ di cư vào nam những năm 1940 hình như tên Bình. Căn nhà 3 tầng là tiệm bán vật liệu Đức Lập

Không chính xác,tiền thân của rạp Ngọc Hiệp Đà Lạt không phải rạp Langbian..Đó là một rạp nhỏ cách rạp Ngọc Hiệp khoảng 150m .Thuở học  tiểu học (1957.60) chúng tôi thường coi phim thần thoại Ấn Độ ở đây.Nơi đây cũng đã chiếu phim Việt Nam Bạch Viên,Tôn Các do kiều nữ Kim Cương  thủ vai chánh..

 

Một chút Đà Lạt xưa

Trước 1954 Đà Lạt chỉ có vài rạp ciné như : Rạp Langbian (Đường Cầu Quẹo - Bây giờ là đường Phan Đình Phùng, nằm cạnh cà phê Liên Hiệp), Rạp Eden (Đường Đồng Khánh - Bây giờ là đường Nguyễn Chí Thanh - Sau này là rạp Ngọc Lan và Hotel Ngọc Lan), Rạp Annam (Ở số 55 Đường Annam - Gần nhà thờ Tin Lành - Bây giờ là đường Nguyễn văn Trỗi). Mỗi phim được trình chiếu thường có 1 tờ chương trình (Programme). Hôm nay mình tìm thấy trong tài liệu gia đình 2 tờ chương trình của 2 rạp. Rạp Langbian phim Across the Wide Missouri sản xuất năm 1951 với nam tài tử lừng danh Clark Grable (đóng Cuốn theo chiều gió). Rạp Eden phim Ivanhoe sản xuất năm 1952 với nữ minh tinh nổi tiếng Liz Taylor . Những tờ Programme này tính ra cũng đã gần 70 tuổi rồi.

Chia sẻ với mọi người để cùng nhau hiểu thêm 1 chút Đà Lạt xưa. 

(Facebook Trưởng Ngọc Thuỵ)

Anh này lại gọi rạp Annam thay vì Kinh Đô.


Nếu mình không lầm thì tấm này được chụp khá xưa vì chưa thấy khách sạn Cẩm Đô được xây cất. Chỉ thấy dãy nhà 2 tầng 4, 5 căn mà căn đầu là nhà gia đình Đinh Anh Quốc chỗ tiệm hớt tóc Như Ý.

 

Trên đường Minh Mạng thì thấy có tiệm Billard Hồng Ngọc, nơi mình nướng tiền ăn quà khá nhiều cho mấy bàn banh bàn. Sau này có chơi bi-da nhưng các bàn ở đây không mềm lắm vì lạnh. Nghe nói các bàn bi-da khá nhất Đàlạt là của tiệm bi-da Minh Tâm. Nơi mình hay ghé lại để học nghề Trung 3 Tai. Ông này không hiểu làm nghề gì nhưng cứ thấy đánh cá độ mỗi ngày ở tiệm này. Ông thần này có thêm cái tai nhỏ, độ 1 cm nên dân Đàlạt chơi bi-da đặt tên là Trung Ba Tai. Đánh bi-da rất cừ. 

 

Dân học Yersin với mình có tên Võ Ngọc Sơn thì phải, con bà Lộc Sơn, cạnh tiệm Bình Lợi của Cô Ba Chỉ, đối tượng một thời với một người em chú bác của bà cụ mình. Nghe kể ông cậu bà con mình dạy bà ta học rồi thương nhau nhưng chú ruột của bà cụ mình không cho lấy vì không môn đăng hộ đối chi đó. Ông Dụ là quan triều đình của vua Bảo Đại thời đó. Sau này lấy chồng sinh ra hai người con trai đặt tên là Lộc và Sơn, đặt tên tiệm là Lộc Sơn.

 

Tên Sơn này có thời rất thân với mình vì nhà hắn gần chợ và hàng bà cụ mình. Hai thằng hay bị cấm túc nên mỗi lần bị « consignés “ là hai thằng đi chung rồi đi đánh bi-da. Hắn dạy mình đánh, sau này mình dạy thằng Phong, nhà may Văn Gừng, nghe nói ở Úc. Mình có gặp dì hắn, học sinh Văn Học. Tên Sơn đánh hay lắm, hay đánh độ. Nghe nói chết sau 75.

 

Nhà mình ở đường Hai Bà Trưng nên được xem là khu ngoại ô của Đàlạt. Toàn là chung cư, cư xá công chức Đàlạt nên không có hàng quán, phố chợ như ngày nay.

 

Muốn ăn cái gì, đi chợ thì phải ra phố. Phố gần nhất là đường Phan ĐÌnh Phùng mà người thế hệ bố mẹ mình sinh sống tại Đàlạt gọi là đường Cầu Quẹo. Lý do là cuối đường này quẹo đến chiếc cầu nhỏ  chỗ Ngã Ba Chùa đi về phía Mã Thánh. Chiếc cầu này có mấy ống cống bằng xi măng lớn để con suối từ trên đồi, khu chùa Linh Sơn chảy xuống, gần nhà Nguyễn Đắc Hớn và Hồ Thanh Hải.

 

Thời bé thì mình hay đến rạp xi-nê Ngọc Hiệp chơi. Đi lòng vòng trong khu tiếp tân của rạp, để xem mấy tấm ảnh của phim đang được chiếu và các Bích chương, hình ảnh của tài tử và phim sắp chiếu trong tương lai. Có kể rồi. Xem đường dẫn

https://www.muctimsonden.com/search?q=Rạp+Ng%E1%BB%8Dc+hiệp

 

rạp tên Langbian (Lâm Viên), địa điểm cây xăng Ngọc Hiệp. Rạp này của ông Cai Sớm, ông nội của một người bạn học cũ sau này bị đập phá để làm cây xăng Ngọc Hiệp
chú biết rap hat mang tên Ngọc Hiệp gốc cuối đuong Mình Mang và Phan đinh Phùng.
Nếu đung'rạp ấy co đầu tiên tại Dalat.
Khi chu 7 tuổi ( nhả o xéo vai cang phía trước.)
Khanh thanh có gánh hát bội tên Tân Thành Ban và tên rap Hát CASANOVA 
🚇Chú la' Câu bé đánh trống trước rap quang Cao .vả khiêng vô  được xem Free .cũng với. Ba bạn trẻ trong xóm ấy. "Xóm Cầu queo"

Theo mình được biết:Rạp Ngọc Hiệp ở ngay đầu dốc Minh Mạng còn rạp LangBian ở phía phải của rạp Ngọc Hiệp hướng mả thánh cách độ khoảng từ 100 mét, cách tiệm cơm Kim Linh một vài dãy nhà .Mình đã từng xem ké cải lương tại rạp nầy .Ở Dalat có 4 rạp: Ngọc Hiệp và Langbian  ở đường PDP,rạp Kinh Đô ờ đường Hàm Nghi và rạp EDEN ờ đường Thành Thái (Ngọc Lan sau nầy)riêng rạp Hoà Bình có vào thập niên 60 khi họ dời chợ Cũ xuống chợ Mới. Ông chủ tiệm Chic Shanghai, thắng thầu để sửa chửa lại chợ cũ và rạp xi nê


Không ảnh cho thấy dạo ấy hai tiệm ăn tàu Như Ý và Kim Linh đã được xây cất. Tiệm Như Ý thì mình được ăn 2, 3 lần… gia đình con đông nên đi ăn tiệm thì chỉ gọi món Tả-pí-lù, lẩu thập cẩm. Cả nhà chia nhau nồi lẩu không có màn kêu từng món như ở Mỹ. Mấy vụ ăn uống thì mình đã kể trong bài “rạp Ngọc Hiệp”.

 

Đối diện rạp Ngọc Hiệp thì dân Đàlạt xưa đều nhớ có tiệm tắm nước nóng Minh Tâm mà lâu lâu, được bà cụ cho tiền, mình dẫn hai thằng em đi tắm, kỳ cọ cả tiếng đồng hồ, hết nước của họ. Người lớn như ông cụ mình thì có màn cắt tóc rồi đi tắm, sau đó được sấy tóc lại.


Mình thấy dãy nhà phía sau của gia đình chú Cương Đen (an ninh quân đội), bạn thời quân ngủ với ông cụ. Bên cạnh là nhà của Sỹ, học Trần Hưng Đạo, tập võ chung với mình, hình như anh họ của Nguyễn đình Tài, sau này đi nhảy dù chết.


Mình không thấy cây xăng Ngọc Hiệp, chỗ có cái hẻm đi băng qua đường Hai Bà Trưng, sau này họ xây dãy nhà mà gia đình Nguyễn Đình Tài và Nguyễn Hùng ở, hình như có thêm gia đình Lê hÙng Sơn, Lê Nam Sơn.


Cận cảnh là có hai tiệm sửa xe Tân Tiến và Công Thành, đối mặt nhau qua đường Phan đình Phùng. Bên thì bắc cầy, bên thì Trung mắm ruốc. Cạnh tranh sao đó nên họ hay cãi nhau. Lâu lâu đi chợ về, đi ngang khu này là nghe hai gia đình này chửi nhau. Mình hay đứng hóng chuyện nghe họ chửi nhau để học nghề chửi nhưng trong trường có tên Biểu, là vua chửi.


Tiệm Tân Tiến cạnh tiệm gìo chả An Lộc, gốc bắc nên chửi khá chát chúa còn tiệm Công Thành thì Huế rặc nên chửi rặt mùi ớt hiểm. Nghe bà cụ kể là gia đình Công Thành là bà con chi đó,là em của bác Cháu cũng có tiệm bán xe gắn máy ở đường Phan Bội Châu, phía tiệm chụp hình Hồng Châu. Hình như có một tiệm nữa của gia đình anh chị em họ ở đường Minh Mạng nhưng không nhớ tên. Nghe nói hai gia đình này làm sui gia sau 75. Cứ tưởng tượng cặp vợ chồng này, mỗi lần chửi nhau là cứ vát chuyện cũ hai gia đình ra chửi. Chán Mớ Đời 

Hình này theo mình đoán là được chụp từ trên đường Hàm Nghi, thấy 1 phần rạp Ngọc Hiệp. Mình nhận ra các thang cấp cạnh nhà biến điện từ đường MInh Mạng đi xuống để băng qua rạp Ngọc Hiệp. Thấy dãy nhà của Đinh Anh Quốc, tiệm hớt tóc Như Ý, cạnh tiệm giày Hồ-Út.

Đoạn đường này cho thấy nhà và phòng mạch của bác sĩ Đào Huy Hách. Phía sau tiệm bi-da Hồng Ngọc và cuối đường Minh Mạng.

Rạp Ngọc Hiệp nhìn từ đường Minh Mạng. Chắc xưa lắm. Xa xa thấy đỉnh núi Bà.

Khúc này thì từ phía rạp Ngọc Hiệp nhìn sang. Thấy tiệm bi-da, tắm nước nóng. Mờ qua nên không nhận ra bảng hiệu tiệm nào.

Mình đoán chụp từ rạp Ngọc Hiệp vì thấy đông người nhìn sang góc cuối đường Minh Mạng. Đặc biệt là mình thấy cái hẻm đi lên đường Hàm Nghi, góc phở Tùng. Có văn phòng Bảo Hiểm Rồng Vàng của bác Hoè, người Huế. Khi xưa, đánh đàn cho đài phát thanh Huế, làm huynh trưởng gia đình Phật tử hay hướng đạo chi đó. Sau vào Đàlạt làm cho ty thông tin rồi bán bảo hiểm xe. Có mấy thằng con trai, mình có chơi hồi nhỏ. Bác Hoè là vô địch bóng bàn Đàlạt một thời. Bên cạnh có tiệm kem Thuỷ Tinh.

Hình như bác Hoè có chiếc xe Peugeot 203, còn bố mẹ Phước Ngọc Lan, nếu mình không lầm chạy chiếc xe DS 19. Loại xe có thể nâng cao cái chassis lên xuống khi chạy đường xa hay đường mòn. Mình hỏi hắn tài liệu về hai rạp xi nê của bố mẹ hắn thì hắn chả nhớ gì cả. Chán Mớ Đời 

Thấy tiệm thuốc Tây Nguyễn Duy Quang, có ông Tư Thân đứng bán thuốc, nhà trên Số 4, bà con chi với ông bà Trương văn Tước, hàng xóm mình nên có gặp mặt khi gia đình ông ta chạy tản cư về tá túc tại nhà ông Tước. Thấy tiệm uống tóc Ba-Lê nơi mẹ mình hay đến đây uốn tóc mỗi lần đi ăn đám cưới. Thấy có mấy nhà ngủ Tịnh Tâm, Nam Việt.

Hình này thì sau 75, năm 1993. Năm 1992, mình về lại lần đầu thì Đàlạt như vậy đó, lèo tèo vào chiếc xe gắn máy, thiên hạ đi bộ không. Xem ra là y chang như trước khi mình đi Tây năm 1974, chỉ có nghèo hơn, nhà cửa xuống cấp như tấm ảnh tiệm Parismode ở khu Hoà Bình. Giờ nghĩ lại sao lúc đó mình không chụp hình cho nhiều. Đúng ra thời đó còn chụp phim nên phải lựa chọn chớ không chụp bú xua la mua như ngày nay.


Mình thấy họ giải toả mặt bằng hai tiệm ăn Như Ý và Kim Linh. Việt Cộng tìm cách tiêu huỷ hết các tàn tích của chế độ Việt Nam Cộng Hoà nên cho phá hết những gì miền nam xây dựng. Nếu họ xây lại đẹp thì không nói nhưng xây lại toàn là rác rưới không. Điển hình Thao Trường Đàlạt xưa, cạnh sân Vận-động, được xem là một kiến trúc đẹp nhất Đong-nam-Á, bị phá đi để xây cái gì tròn tròn xấu cực kỳ. Hôm nào rảnh sẽ kể vụ này. Chán Mớ Đời 


Bỏ thêm mấy tấm ảnh sau 75 cho các bác nào xa Đàlạt, nhớ về chút chút ngày xưa còn bé của mình.


Nhs

Đường Lê Quý Đôn của Đàlạt xưa

 Hôm nay, Mai Vuông Tròn gửi cho mình không ảnh Đàlạt xưa, có con đường Lê Quý Đôn mà mình có vài tấm ảnh xưa. Con đường này, mình đi lại nhiều lần khi học ở Petit Lycée Yersin. 

 


Con đường này rất ngắn, từ ngã ba HÙng Vương đến đường Cường Để, chỗ cầu Abattoirs .

 

Điểm mình nhận ra đầu tiên là Château d’eau, bể dự trữ nước, cạnh nhà đèn. Chỗ này, khi xưa đi học về, hay gặp một ông tây già, tay cầm ba-toong, xỉn đi ngơ ngơ, mặt đỏ như ông tây say rượu, chửi thề, rượt đám con nít mệt thở. 





Con đường này mình đi lại lắm lần khi học Petit Lycée Yersin 5 năm trời, 2 năm buổi sáng và 3 năm buổi chiều. Hình ảnh 2 đứa bé xách cặp đi học, mình đoán chúng học trường Đoàn Thị Điểm vì trường tây không có vụ mang dép nhựa. Hình này khá cũ vì thấy xe kéo. Khúc chiếc xe hơi màu trắng là nơi mình hay gặp ông tây say rượu, phải chạy qua đường để tránh khi gặp ông ta.


Khúc này gần cầu Lê Quý Đôn, hay còn được gọi là cầu Abattoirs, không biết người bán hàng rong, bán cái gì nhưng thấy cái giỏ đựng bình trà, ngoài bằng nhựa trong đệm rơm, được phủ vải mà bà cụ mình bán.


Khu chung cư đang được xây cất. Nay chắc được giải toả. Phía bên khách sạn Duy Tân.



Mình nhớ có khách sạn Duy Tân mà sau này có tổ chức kỷ niệm 40 năm đám cưới của ông bà cụ tại đây. Đầu đường có 2 căn biệt thự của tây, ngoài ra lè tè vài căn nhà và đất hoang.

Cùng chỗ nhưng có lẻ chụp trước tấm ở trên vì thấy lầu 2 được xây thêm và có gắn bảng hiệu khách sạn Duy Tân

 

Có bùng binh của mấy con đường như Cường Để, Duy Tân, Hải Thượng và Lê Quý Đôn, gần trường Việt Anh. Khi xưa chỗ này chỉ đông người khi tan trường vì có trường Việt-Anh, Văn Học thêm các học sinh trường khác đi ngang đây. Mình biết 1 tên, chiều nào cũng đứng ngay mấy cái quán ở bùng binh này để đợi một nữ sinh Bùi Thị Xuân, nhà ở đường Phạm Ngũ Lão, đi qua. Hắn cứ hát bài “ngày xưa Hoàng Thị” mệt nghỉ.


Ngoài ra ít ai chạy ngang lắm vì sợ Tuần Cảnh, xét giấy tờ. Tiện đây, muốn hỏi các bác xem sự khác biệt giữa Tuần Cảnh và Cảnh Sát. Cảnh sát chỉ lo về giao thông còn Tuần Cảnh thì lo bắt lính, an ninh,…?

 

Ngay góc Lê Quý Đôn và Cường Để, thấy cái quán sửa xe của anh chàng hay sửa xe BS của mình. And ta hay hát: “người ta thường nói có tiền mua tiên cũng được, còn anh thợ sửa Honda, sức mấy có tiền mua em,…”

 

Nhìn đường Cường Để thì mình đoán, hình ảnh chụp trước năm 1972, vì chưa có nhà của thương phế binh cắm dùi dọc bên phía bờ suối. Cuối đường này là ấp Ánh Sáng. Ngay góc Cường Để và Thành Thái, thấy tổ đình Tổ Tiên Chính Giáo mà Việt Cộng tịch thâu sau 1975 đến nay vẫn chưa trả lại. Thấy khách sạn NGọc Lan mà thời quân đội Mỹ ở Đàlạt, bị đặt chất nổ. Nghe nói một cô học chung niên khoá mình ở Yersin, nằm vùng chính hiệu con nai vàng, là một trong những thủ phạm. Kinh. Mình không nhớ mặt cô này, nghe bạn học nói tên nhưng chịu. Chắc lớn tuổi hơn mình.

Mới thất tấm ảnh lần đầu tiên. Nhìn thấy thuỷ đài phía xa nên mình đoán là đường Lê Quý Đôn, chỗ khu nhà đèn Đà Lạt xưa. Mình đoán chỗ chụp ngay trên khu đồi của đường Trương Vĩnh Ký, góc Cường Để, khu Tổ Tiên Chính Giáo.

 

Bên trái cầu Lê Quý Đôn, có con đường dẫn vào lò sát sinh mà dân Đàlạt xưa hay gọi Abattoirs. Có 2 tiệm sửa xe hơi ở khúc này hình như STT. Phía trên đường Duy Tân, ngay góc Hải Thượng có ga ra Trung Tín. Ngày xưa, Đàlạt ít xe hơi mà ga ra sửa xe hơi khá nhiều, nay chắc mọc như nấm.


Hôm cuối năm, có Lệ Thu, con gái của ga ra STT từ Pháp sang, có ghé nhà ăn uống, kể chuyện Đà Lạt xưa.

Lệ Thu và đồng chí gái 

 

Thấy khúc trường Việt-Anh mà mình đã có kể.


https://www.muctimsonden.com/2020/08/buc-anh-alat-ay-ky-niem.html

 

Nói đến Việt-Anh thì phải nói đến trường Văn Học nằm bên tay trái, khúc đầu đường Hoàng Diệu. Thấy một phần sân trường và lớp mình học khi xưa.

 

Thấy khúc đường Hải Thượng và phần đất trên đường Hai Bà Trưng mà họ đang đào đất để xây nhà sau này, khúc viện Kiểm-sát sau này.

 

Đặc biệt thấy phía xa, sau chùa Linh Sơn và trường Bồ Đề thấy nhà thờ của Dòng Chúa Cứu Thế ở số 6. Ngày nay về thấy nhà thờ sát đường. Để bỏ tấm ảnh nhà thờ này lên đây.


Sau khu Hoà Bình, có cái đồi của dinh tỉnh trưởng với rừng thông thì thấy giáo hoàng học viện ở đường Đinh Tiên Hoàng, đối diện đồi cù mà mình đã có kể.


https://www.muctimsonden.com/2019/08/giao-hoang-hoc-vien-alat.html


Đang viết chưa xong.


Nhs

1 năm tham gia hội Toastmasters

 Mình gia nhập lại hội Toastmasters quốc tế gần 1 năm với nhiều sự kiện đáng ghi nhớ. Mình có gia nhập hội này khi xưa để tập nói trước công chúng khi đi làm vì phải trình bày đồ án trước khách hàng. Sau này có gia đình, bận đưa con đi học, làm ăn nên ngưng. Nay gia nhập lại để tạo cơ hội nói chuyện anh-ngữ trước đám đông.

 

Thông thường mình nói tiếng Việt ở nhà, đi làm thì tiếng Mễ nhiều hơn vì đa số thợ là người gốc Mễ thậm chí người mướn nhà cũng 100% là gốc Mễ la tinh. Do đó anh-ngữ bị liệt vào loại sinh ngữ ít sử dụng trong ngày dù sinh sống tại Hoa Kỳ. Do đó ai sinh sống tại khu Bôn-sa thì xem như đang ở Việt Nam vì giao dịch toàn bằng việt-ngữ. Mỗi tuần có đi ăn cơm với đám mỹ đầu tư địa ốc hay hội Lions quốc tế thì mót mép anh ngữ.

 


Tham gia hội Toastmasters được 3 tháng thì đại dịch xuất hiện nên tạm ngưng. Các hội viên bàn với nhau và quyết định họp mặt mỗi tuần như thường lệ qua hệ thống mạng Zoom. Cũng có vài vấn đề kỹ thuật vì vài thành viên lớn tuổi, không quen sử dụng kỹ thuật qua mạng.

 

Nói chung thì các cuộc họp mặt qua Zoom nhưng rút ngắn thời gian 45 phút thay vì 90 phút như thường lệ. Đến 1 tháng nay thì đi họp lại tại phòng họp, có một nữa thì vẫn tham dự buổi họp qua Zoom. Điều vui là có nhiều người tham gia từ đâu đâu. Có người ở miền bắc Cali, người thì ở xứ Nhật Bản vì muốn tập nói anh ngữ. Họ đều xuất hiện qua hệ thống Zoom.

 

Nhắc đến đàm thoại anh-ngữ khiến mình nhớ đến thằng Nguyên, bạn học, sau này du học tại Gia-nã-đại. Mình và hắn bò đến nhà của một đám mỹ Tin Lành ở đường Yagut để học đàm thoại anh ngữ khi còn ở trung học. Đến nơi nghe họ giảng đạo, kêu Chúa chết, 3 ngày sau, sống lại nên hai thằng chim dế cò bay hết, hết dám bò lại học đàm thoại. Sau này, gặp lại hắn có kể lại vụ này. Cười mệt thở.

 

Mình khám phá ra một điều là người Mỹ học được rất nhiều về Việt Nam qua mình. Có ông viết “note” kể ông ta học hỏi mỗi lần mình nói chuyện. Nói chung đa số người Mỹ chỉ biết về Việt Nam trong thời quân đội mỹ tham chiến, còn sau 75 thì họ i tờ. Điển hình tuần rồi, đề tài nói về ngày cựu chiến binh, mình nói về các cựu chiến binh nhất là thương phế binh của Việt Nam Cộng Hoà tại Việt Nam ngày nay, khiến ai nấy đều cảm động, vì họ đã cố quên chiến tranh Việt Nam, một dấu vết đau thương của dân tộc Hoa Kỳ.

 

Hội Toastmasters quốc tế là một hội được tư nhân thành lập và tự điều khiển qua chương trình, tôn chỉ của hội. Cách điều hành của mỗi hội rất riêng tư, dựa trên quy tắc của hội. Điển hình có hội chỉ dành cho nhà thờ nào đó, hay sinh viên, hay phụ nữ, hoặc nam giới, tuỳ theo mục đích của hội được đưa ra.

 

Có tham gia các hội vô vụ lợi của Hoa Kỳ mới thấy tinh thần kẻ thừa sai của họ rất cao. Điển hình hội Lions quốc tế mà mình tham dự. Mới vào, thì họ bắt mình châm cà phê hay rót nước cho các hội viên lão thành. Châm ngôn của hội là “we serve “ nên anh là thẩm phán, nha sĩ, bác sĩ,…đều phải đi rót nước, cà phê cho anh thợ hồ, thợ mộc… nếu có ai lấy cái thìa gõ vào cái ly. Anh phải ngưng ăn, thậm chí phải đi vòng vòng xem ai cần nước, cà phê,…để chêm cho họ. Dần dần có ma mới khác vào, thay thế vài trò của anh. Đó là thời gian huấn luyện hội viên, bỏ cái bản ngã của mình thì mới phục vụ cho người đời được. Không cần biết anh là ai trong xã hội, vào hội thì anh phải từ bỏ chức vị của mình để khởi đầu con đường giúp xã hội.

 

Từ từ năm này qua năm nọ, họ bầu anh lên các chức vụ khác trong hội đồng quản trị, giới thiệu cho cộng đồng, các hội khác. Giao cho anh tổ chức các mục nhỏ rồi lớn sau đó mới lên phó chủ tịch rồi chủ tịch. Nhờ có liên lạc với bên ngoài, với các tổ chức Lions khác trong vùng thì mới được bầu chủ tịch cấp vùng, quận, tiểu bang rồi liên bang,…

 

Gặp người Việt mình thì thành lập hội là phải làm chủ tịch nếu không thì bỏ hội để thành lập hội do mình làm chủ tịch. Người Mỹ nói; không ai sinh ra để lãnh đạo mà lãnh đạo phải được huấn luyện, đào tạo. Thông thường các hội viên đều có cơ sở thương mại hay nhân viên công lực, công chức trong thành phố. Họ tham gia để tiếp thị cho cơ sở thương mại của họ nhưng phải làm đàng hoàng nếu không thì mất tiếng, thương vụ cũng đi đoong luôn. Do đó khi họ nhận làm việc gì là thực hiện đến nơi đến chốn.

 

Có một ông mỹ, mua mấy trăm mẫu đất trên núi rồi tặng cho hội Lions. Có ông về hưu đóng 200 cái giường ngủ, đủ trò,…mình chỉ tặng chiếc xe van cũ để họ chở các học sinh nghèo lên đó chơi, đi trượt tuyết. Nhiều em cả đời chả bao giờ thấy tuyết, hay đi nghỉ hè nên nhìn các em được lên đây chơi 1 tuần, cảm thấy vui vui đã đóng góp cho việc chung.

 

Hội Toastmasters cũng có những nhiệm vụ cho mỗi kỳ họp mặt nên mọi người được phân chia công việc. Trước nhất là ông chủ tịch khai mạc buổi họp rồi mời người điều khiển chương trình hôm đó, toastmaster lên bục. Bắt tay tùm lum rồi mới rời diễn đàn. 

 

Thông thường thì người làm toastmaster hôm đó phải gửi chương trình, đề tài buổi họp ra trước để các thành viên khác dựa theo mà soạn bài diễn văn của họ,…, giao công việc cho mỗi người rồi các người đọc diễn văn sẽ gửi đề tài diễn văn của họ để người toastmaster làm chương trình. Ai vắng mặt thì cho biết cả đến nơi không có mặt thì thiên hạ phải lo lắng, mất thì giờ, nhờ người khác thay thế.

 

Điển hình tuần tới, mình được phân công làm toastmaster nên chọn đề tài là ”2020, năm khó quên” . Hôm qua sau khi họp, mình gửi cho mọi người biết đề tài này để họ chuẩn bị chương trình của họ như người sẽ đọc diễn văn hôm ấy, có thể chọn một đề tài phù hợp với đề tài của hôm đó.

 

Thường thì có hai người đọc diễn văn nhưng từ ngày COVID viếng thăm thì ít người nên còn lại một. Người toastmaster khai mạc buổi họp, mời một người nói một câu nguyện thánh kinh hay một ý tưởng hay nào đó rồi tuyên thệ trung thành với lá cờ Hoa Kỳ.

 

Sau đó người toastmaster nói về đề tài một tí để tạo một tinh thần của buổi họp như lịch sử của đề tài, thí dụ: tuần này là về các nhạc phẩm trong mùa Noel. Sau đó, giới thiệu mỗi người nói về trách nhiệm của họ ngày hôm đó. Như mình có nhiệm vụ canh giờ cho mỗi người khi phát biểu. Có cái đèn 3 màu, xanh, vàng đỏ là hết giờ, ai vi phạm sẽ bị loại. Thật ra giải thích nhiệm vụ của mình trước đám đông cũng quan trọng tuy không phải soạn bài trước nhưng cũng tập cho mình biết nói trước công chúng, không bị e ngại. 

 

Sau đó giới thiệu người đếm các “filler” . Khi người ta không quen nói chuyện trước công chúng thì hay vất phải cái tật là đệm thêm những cụm từ vô thưởng vô phạt như “ah, but, you know,….” kiểu người Việt thì chay kêu “rằng thì là, ..”. Họ dạy chúng ta nói đủ từ ngữ để diễn đạt mà không cần thêm các à ớ Á,…

 

Tổng thống Obama được xem là một người nói chuyện trước quần chúng rất hay nhưng khi nói chuyện bình thường, không có màn ảnh bài diễn văn thì ông ta thêm các từ ah, um,…rất nhiều”. Người có nhiệm vụ đếm các từ vô nghĩa, có cái máy nhỏ để khi ai nói các cụm từ vô nghĩa thì bấm cái két để báo hiệu. Thường càng nghe tiếng két lại làm người ta rối thêm càng nói ah úm ớ thêm. Chán Mớ Đời 

 

Trên thực tế, khi chúng ta ngưng nói để tìm ý câu để nói thì tạo ra một không gian im lặng, lại giúp khán giả chú tâm vào cuộc nói chuyện hơn. Đi học về thương lượng, họ dạy là khi đối tác hỏi vấn đề gì đó thì cứ đếm đến số 10, trước khi trả lời. Thời gian, không gian khi mình chưa trả lời sẽ làm đối tác tiếp tục nói. Khi đối tác nói thì mình càng biết thêm về tình hình của đối tác mà thương lượng. Do đó khi mình gặp bạn bè, ít khi nói chuyện, chỉ trả lời khi ai đó hỏi thăm.

 

Giới thiệu người cho một từ với định nghĩa (word of the day) để mọi người trong ngày, phải sử dụng như hôm qua là từ “platitude”, được giải thích và cho thí dụ để mọi người không quên sử dụng. Người đó sẽ đếm xem ai đã sử dụng từ trong buổi họp. Sau đó trong ngày, mình tìm cách sử dụng từ ấy khi đi họp với hội Lions quốc tế hay nói chuyện với ai. 1 tuần học được một chữ thì một năm học được 50 chữ khác, loại khó.

 

Giới thiệu người sẽ phê bình diễn giả hôm đó, nói về đề tài của diễn giả. Đến người chấm điểm về cuộc họp mặt, có cần thêm cái gì để cải tiến như khởi đầu đúng giờ. Sau cùng là người sẽ thâu tất cả những phê bình, chấm điểm cho diễn giã, để mọi người bầu ai là diễn giã số một.

 

Toastmaster câu giờ bằng cách nói chuyện thêm đề tài buổi họp đến khi diễn giả ra hiệu là sẵn sàng thì mời lên diễn đàn. Bắt tay rồi mới giao diễn đàn lại. Người canh giờ sẽ bắt đầu làm việc.

 

Sau đó lại câu giờ kiểu ông Nguyễn Ngọc Ngạn trong khi người ta dọn sân khấu để người phê bình bài diễn văn, chuẩn bị ý tưởng để phê bình. Mình thấy phần này rất khó không dễ như người Việt hay phê bình: ‘Nói như cục cứt”. Đây mình tìm những điểm nào để giúp diễn giả thấy yếu điểm để có thể sửa sai lại cho kỳ tới. Phê bình có óc xây dựng chớ không đả phá như thiên hạ hay làm.

 

Sau đó thì cho thiên hạ có thì giờ để viết lời phê bình và chấm điểm diễn giả hay nhất. Rồi đến mục quan trọng nhất trong ngày là Table Topics. Phần này, mọi người không được soạn sẵn, và chỉ có 2 phút để diễn đạt trả lời của câu hỏi được đưa ra bất chợt của người lãnh trách nhiệm phần này.

 

Chỉ có 2 phút để trả lời một câu hỏi bất chợt khiến đầu óc quay cuồng vì phải suy nghĩ, mà trong khi suy nghĩ thì đồng hồ được đếm. Do đó người ta học cách nói ngắn và gọn thay vì cà Lê dê ngỗng mà không vào đề tài như đa số.

 

Qua gần một năm thì mình khám phá ra sự khiếm khuyết của mình về văn hoá Hoa Kỳ. Lý do mình không sống ở đây từ bé nên  các hội viên người Mỹ nói về một bài hát xưa, một chương trình hoạt hoạ thời của họ còn bé … là mình ngọng.

 

Đưa mình về thời mới sang Tây, chả rành về văn hoá của Tây cho dù mình học chương trình pháp thuộc địa. Qua Tây, đi học chung với đám Tây đầm cùng tuổi, chúng nói về điển tích, hay văn hoá đời sống Tây là mình ngọng, phải mò sách đọc thêm.

 

Cho thấy mình sống ở mỹ trên 33 năm mà chưa hiểu gì cả về Hoa Kỳ. Trong khi có nhiều người ở xứ nào, chưa bao giờ đặt chân đến mỹ lại bình luận, phê bình về Hoa Kỳ. Chán Mớ Đời 

 

Cuối tuần này thì gia đình mình đi phát quà cho các học sinh nghèo qua tổ chức Lions quốc tế. Hàng năm, gia đình mình đến Hội Lions Quốc Tế, lấy quà rồi đem đến nhà các học sinh nghèo để tặng gia đình họ, có một buổi ăn trong ngày lễ Tạ-Ơn ít thiếu thốn. Đến mùa Giáng Sinh thì đưa các em đi sắm quà Giáng Sinh. Vui là cả gia đình tham gia, giúp con mình hiểu được nghèo là gì và tình tương thân tương trợ, bác ái.

 

Năm nay, vì COVID nên không được đem phát quà tận nhà mà gửi thư nhờ họ đến công viên thành phố để nhận. Có người không có xe nên đi bộ, kéo theo cái giỏ, người đi xe cà rịch cà tang, có người chạy Lexus SUV, BMW, cho nên chả biết ai nghèo hay giàu. Họ có tên trong danh sách của trường đưa lại. Phát quà cho 225 gia đình. Tháng sau thì dẫn các học sinh nghèo đi mua sắm quà giáng sinh với sự bảo trợ của một siêu thị. Hội Lions quốc tế bỏ ra $3,000 và được siêu thị tặng $3,000, tổng cộng là $6,000 cho 200 trẻ em nghèo.

 





Trong năm thì các hội viên tổ chức các chương trình để gây quỹ như xổ số, đủ trò để có thể giúp đỡ những người ít may mắn hơn mình.

 

Xin chúc các bác cùng gia quyến một mùa Lễ Tạ-ơn vui vẻ và bình an.

 

Nhs