Nước mắm Lăng Cô

Cuối tuần qua đi học, rũ đồng chí gái đi theo vì chương trình học ít, lý do chính là để mọi người học hỏi, trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau, làm quen, tạo dựng một network để giúp đỡ nhau khi có vấn đề khó khăn giải quyết. Chương trình gồm đi viếng mấy nhà trồng nho làm rượu nổi tiếng ở vùng này. Đồng chí gái đi Seattle và Vancouver tuần trước, lại có khách hàng đến thứ 2 nên cuối tuần này phải vào sở chuẩn bị cho mọi việc nên đi một mình.
Trước khi đi, Ôn Mệ Nước Mắm Lăng Cô cho biết là cuối tuần này xuống vùng Malibu ăn cưới, hỏi mình ghé lại lấy 9 chai nước mắm do một người bạn gửi mua. Vì chưa được phép chính thức bán nên ai muốn ăn thử nước mắm Lăng Cô Madze in Hoa Kỳ, thì tặng tiền tươi để giúp chủ nhân thử nghiệm thêm. Tiền cước gửi đi thêm phải mua bảo hiểm vì trong quá khứ đã bị ăn cắp, gửi 2 chai, người nhận có 1 chai nên Ôn Mệ chần chừ gửi qua bưu điện, khá đắc nên mình thay đổi chương trình, thay vì chạy xa lộ 5, mình phải vòng qua xa lộ 101, hơi xa một chút nhưng có dịp gặp lại Ôn Mệ cũng vui.
Mình có giới thiệu nước mắm này cho bạn bè, ai cũng ăn thử ở nhà mình, khen ngon nhưng khi nghe đến giá tiền thì chạy hết, ngay cả nhiều người khá thành đạt, cho thấy tư duy người Việt mình, chưa hiểu rõ, đánh giá rõ về ăn ninh, vệ sinh của thức ăn, thức uống. Họ chỉ nghĩ đến số tiền mà quên đi điểm quan trọng là vệ sinh. Thà ăn đồ độc hại mà rẻ còn hơn ăn đồ tốt, sạch sẽ mà đắt tiền. Ngồi ăn uống với nhau, ai cũng than là xem mấy video, đồ ăn thức uống ở Việt Nam, ở Tàu, pha chế chất độc,…nhưng khi nghe nói đến giá chai nước mắm, hữu cơ làm tại Hoa Kỳ, nguyên chất, không có chất bảo quản thì im re, không dám mua, ngoại trừ một anh bạn, từ xa nhắn tin, mua 9 chai.

Những người không quen *

Có những người mình không quen, họ không phải ông to bà lớn ở Đàlạt nhưng để lại cho mình nhiều ấn tượng của thời sinh sống tại Đàlạt. Trong những người đó có ông từ Phác, người Huế, làm chung với ông cụ mình tại ty Công Chánh. Dạo đó mình bị con chó berger hàng xóm cắn nên phải lên viện Pasteur để chích thuốc ngừa chó dại.
Ông cụ mình làm ở ty công chánh, bên cạnh viện Pasteur nên mình theo ông cụ lên sở để chích thuốc. Mình chỉ nhớ là y tá họ dùng cái kim to và dài đâm ngay bụng mình, hình như phải lên đó mấy tuần. Dạo đó mình học buổi chiều nên buổi sáng theo ông cụ lên sở chích thuốc rồi phải ngồi trong văn phòng ông cụ mấy tiếng tập đồ chữ. Trong sở có một ông viết chữ rất đẹp nên ông cụ mình mua một cuốn vỡ, nhờ ông ta viết bằng viết chì cho mình đồ theo bằng mực tím. Mình rất ghét ông này vì sau đó mỗi tuần là ông cụ đem về một tập khác, phải viết xong rồi mới được đi chơi. Sau này nhờ viết chữ đẹp nên mình thích vẽ dẫn đến nghề kiến trúc. Đúng là trong cái xui lại có cái rủi. 🙂
Một hôm, sau khi chích thuốc ông cụ mình hỏi có muốn ăn chè không thì mình gật đầu, ông cụ dẫn mình ra phía sau ty công chánh, thấy một bà gánh chè bán dạo trong vùng, các công chức của viện Pasteur, ty Công Chánh gọi vào ăn. Hôm đó mình không may vì có một cuộc cá độ giữa ông Phác và một ông làm chung sở. Họ cá nhau là ông Phác sẽ ăn hết nồi chè đậu ván. Mình thấy ông Phác người to béo như mấy chú 3, ngồi trên cái đòn ăn ngồm ngoằm mấy chén chè trong khi bà bán dạo múc từng chén chè để trên cái mẹt. Mình thất vọng lũi thũi theo ông cụ vào văn phòng rồi sau đó mình nghe ai chạy vào phòng bảo ông ta ăn hết nồi chè. Lúc đó mình ghét ông ta thậm tệ, mình chỉ cần ăn một chén nhưng không được trong khi ông ta rất là khổ sở, phải ăn hết nồi chè.

Tiền bạc từ đâu ra?

Qua lịch sử loài người, các đế quốc giúp các giống dân, không cùng văn hoá, ngôn ngữ, nhưng có thể sống chung đụng trong một xã hội trật tự, tuân theo các luật lệ chung hổn hợp. Có một loại văn hoá khác, trao đổi khác khiến các giống dân trên thế giới, trong hay ngoài các đế quốc vẫn được sự đồng thuận, chấp nhận của mọi người. Ấy là tiền bạc.
Tên khủng bố khét tiếng Osama Bin Laden, căm thù người Mỹ. Khi bị bắn chết trong căn phòng của ông ta, người ta tìm thấy cái két sắt chứa vô số tiền mỹ kim, của kẻ thù. Có thể nói tiền bạc là một sự đồng thuận khắp nơi trên thế giới cho dù người ta có bất đồng ý kiến về tôn giáo, chính trị….
Hôm viếng thăm thành Vienne, Áo quốc, đồng chí gái đi tìm nhà vệ sinh công cộng nhưng phải trả tiền, mình đưa tiền Florin còn dư khi rời Hung Gia Lợi, bà giữ nhà vệ sinh lắc đầu không nhận, kêu “Euro bitte” cho dù Hung Gia Lợi là hội viên của Liên Hiệp Âu châu, nhưng khi mình đưa 1 đô la thì khuôn mặt bà ta nở rộ nụ cười tưoi như hoa cứt lợn. Không gì khốn nạn bằng khi mót tè, đứng đợi, xếp hàng, rồi khi đến phiên mình, mụ tổ trưởng nhà vệ sinh lắc đầu, chê tiền của mình. Đi chơi xứ nào cứ nhét theo tiền đôla là thoải mái. Cứ móc đôla cho tiền boa là thiên hạ phục vụ mình vui vẻ như có bác hồ trong ngày vui đại thắng.

Xông nhà đầu năm

Từ sáng đến giờ, hắn cứ đi vào, ra cửa, ngóng ngóng ra đường, miệng cứ chép miệng, sao giờ này chưa đến. Vợ hắn hỏi nhờ ai đến xông đất đầu năm thế thì hắn trả lời anh Thìn làm chung hãng. Năm này là Giáp Thìn nên cần người tuổi Thìn xông đất xông nhà. Vợ hắn bảo sao lại nhờ mấy người khác lại nhờ ông thần giờ cao su thì hắn bảo mấy ông kia tuổi thuộc loại tứ hành xung với hắn.
Này nhé anh Quân tuổi Thìn nhưng vợ anh ta lại tuổi Hổ, anh Quyền tuổi Thìn nhưng bà vợ lại tuổi Tỵ chỉ có anh Thìn này tuổi Thìn nhưng bà vợ là tuổi Thân, tuổi con khỉ còn anh Thìn thì ngủ hành Tang Đố Mộc rất hợp với Sơn Hạ Hoả của anh rồi hắn lật cái đồng hồ Apple lên xem giờ rồi chắt miệng bảo sao lâu thế. Không chừng lại hỏng cả việc.
Bổng nghe tiếng chuông Ring, rồi cái iPad kêu tín tình hiện ra người ngoài cổng, vợ chồng ngẫn đầu lên đưa mắt nhìn nhau với nụ cười trên môi. Hắn bảo vợ ra mở cổng nhưng không quên lập đi lập lại, dặn vợ là phải bước chân trái trước nhưng không được chạm đất. Raise your left foot so you can start the Rights foot. Mụ vợ hắn kêu hiểu rồi, tập cả ngày hôm qua.
Vợ hắn lật đật xem tóc tai trong gương, vuốt quần áo lại rồi nhấp nhỏm mở cửa trước, không quên bước chân trái trước rồi nhón một cái để chân phải lên sàn xi măng. Hắn chuẩn bị rượu bánh trái để mời khách. Số là năm nay hắn muốn lên chức manager vì tên boss của hắn sẽ nghỉ hưu nên hy vọng được cấp trên cho hắn cái chức này nên mới cần người hạp tuổi đến xông đất nhà hắn theo tập tục dân gian của người Việt. Có kiêng có cử có lành như ông bà ta thường nói.
Vợ hắn chạy vào nói không phải anh Thìn mà bố em. Hắn đâm hoảng bố vợ tuổi Tỵ lại tứ hành xung với hắn, hay cãi lý với hắn khi nói chuyện về chính trị, đưa tay xua ra nói em ra nói bố về đi, chiều mình đưa cu Tí sang thăm bố mẹ. Vợ hắn nói ai lại nói dối với bố mẹ như thế nên hắn đành chạy ra không quên đi chân trái trước nhưng không đụng đất. Hắn nói thằng cu tí nghịch với chìa khoá cổng, bỏ lạc đâu mất. Chút chiều con đem cu tí sang bố chơi.
Các bác nhớ đầu năm, bắt đầu giở chân trái lên rồi bước chân phải.
Lúc đó có chiếc xe Toyota vừa đổ trước nhà hắn, vợ chồng anh Thìn bước xuống, bảo xe hư nên phải kêu Uber đến đón. Hắn vội vàng mở cổng, thằng cu tí chạy ra ôm ông ngoại, hắn lật đật mời vợ chồng anh Thìn vào nhà lòng hân hoan. Bố vợ nhìn hắn lắc đầu nhưng vui gặp được cháu ngoại đầu năm. Lấy điện thoại ra chụp cháu ngoại đủ kiểu để chút chiều, tha hồ mà tải lên mạng xã hội để dân cư mạng thấy thằng cu tí, cháu ngoại của ông. Về già chả còn gì để khoe nên cứ khoe cháu là vui thôi.
Bổng hắn chợt khựng lại vì chị Thìn bận bộ đồ đen vì để tang bố mới qua đời. Chị ngại đi nhưng anh Thìn bảo là xếp nhớn kêu nên chịu khó đi theo cho có cặp có đôi. Hắn kêu vợ chạy vào nhà đem cái áo khác cho chị Thìn mượn. Hắn kéo anh Thìn vào nhà để chị Thìn sớ rớ ngoài cổng.
Hắn hỏi anh Thìn dùng rượu tây hay rượu Việt Nam do người Việt nấu lậu đem bán ở mấy tiệm thuốc Bắc ở Bolsa. Sau vài hớp rượu thì hắn mới cảm ơn anh chị Thìn đã chịu khó đến xông đất nhà hắn vào ngày mồng một. Hắn thú thật là xem lý lịch trích ngang của mấy người trong hãng nên mới dám mời anh Thìn vì anh tuổi Bính Thìn vì lịch Tam Tông Miếu của Trường Thanh, bảo năm nay phải có người tuổi Thìn xông nhà. Ông Trường Thanh này nghe nói rất giỏi tử vi nên mở công ty làm băng nhạc video, lỗ te tua, rồi gửi lịch về Việt Nam in cho rẻ lấy lời, ai ngờ Việt Cộng cho in Tam Tông Miếu với hình bác hồ trong ngày vui đại thắng.
Anh Thìn sau một ly cối rượu đế Bolsa, bốc miếng chả thủ lên mồm, nhai ngồm ngoàm, chậm rãi nói, Không. Em đâu phải tuổi Thìn, em là tuổi Mẹo. Em sinh 28 tết, tuổi Tây thì em là tuổi Thìn còn tuổi ta thì em vẫn là tuổi Mẹo, cái đuôi con mèo. Hắn toát mồ hôi lạnh, không thể được chú không thể nào tuổi Mẹo được, chú phải tuổi Thìn cho anh chớ. Thế năm nay hết mong lên làm manager.
Anh Thìn lại bồi thêm 1 nhát chém hư vô, như vợ em thì thật ra tuổi Hổ nhưng đi vượt biên, sang đây nghe ai bảo là tuổi cọp là cao số nên đổi năm sinh thành tuổi Tý. Em đâu biết cứ tưởng bà ta là tuổi Tý nên lấy về ai ngờ là lấy con cọp cái. Rõ khốn cho đời em.
Hắn thấy không ổn nên nói với anh Thìn, cảm ơn chú đã đến xông đất nhà anh, anh nay phải đem thằng cu sang nhà ông bà ngoại rồi đưa khách ra sân trong khi bà vợ anh Thìn, con cọp cái lại vận áo khăn đỏ của vợ hắn cho mượn vừa bước vào. Chán mớ đời!
Trời Cali mưa cả tuần nay, ra sau nhà chụp được tấm ảnh các núi miền Nam Cali phủ đầy tuyết

Trước thềm năm mới xin chúc các bác cùng gia quyến được nhiều hạnh phúc và sức khoẻ. Đừng có nhờ em xông đất nhà vì sẽ xui toàn niên.
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 
Nhs

Tôn giáo

Có chị bạn, chụp mũ mình là vô thần khiến mình suy nghĩ được 2 phút. Vô thần là một người không tin vào một đức tin về tâm linh nào cả như người cộng sản. Ngày nay, ở Việt Nam mấy cán bộ lớn của đảng cộng sản từng phá chùa, nhà thờ, toà thánh,.. lại đi chùa, thậm chí có người đi hành hương đến những ngôi chùa xa xôi xứ lạ, hay xây chùa to lớn rồi cũng chết. Xem hình ảnh chụp các cán bộ nhớn đi chùa, niệm phật thấy trơ trẻn như đóng kịch, chụp hình tự sướng.
Như mình đã kể loài người sống chung, an bình với nhau từ mấy ngàn năm qua, dù có sự khác biệt về văn hoá, ngôn ngữ,.. nhờ được sống trong các đế quốc. Khi xưa, người ta chỉ quan niệm giàu có là nhờ đất đai nên vua chúa cứ quanh năm suốt tháng, dấy binh, tìm cách ăn cướp thằng hàng xóm, thay vì lo làm ăn, phát triển. Ngoài ra người ta cần một thệ thống tiền tệ để giúp lưu hành buôn bán, giúp đế quốc cải tiến về kinh tế.
Ngoài văn hoá của các đế quốc và hệ thống tiền tệ, có một yếu tố khác giúp loài người gần nhau, yêu mến nhau, bất chấp những khác biệt về ngôn ngữ, văn hoá, lãnh vực tâm linh, đó là tôn giáo. Nếu vắng thiếu yếu tố này thì sẽ có loạn, hàng xóm đâm chém nhau, xã hội luôn luôn bị động, xào xáo, sẽ khiến đế quốc khó mà được bình yên.

Chữ tín và óc học hỏi

Chữ tín và óc học hỏi
Hồi nhỏ học lịch sử thì được thầy cô cho biết người Việt rất thông minh nên rất tự hào về tố chất Việt của mình. Lớn lên chút nữa thì lại học có 3 tên lính tây vác 3 khẩu Mousqueton, hạ mấy thành của Việt Nam, rồi đô hộ cả đám dân An nam từ vua chúa đến nông dân hèn mọn thì niềm tin của mình bị lung lay, mon men hỏi thầy cô thì được hỏi lại “Mi ăn chi mà ngu rứa?”.
Thời tây đô hộ chỉ có 30,000 pháp kiều, không biết số chính xác binh lính và mả tà của tây, cai trị 28 triệu người Việt.
Sang tây nhưng cốt bần cố nông vẫn ngu lâu dốt sớm, hỏi mấy ông thầy tây là tại sao anh ngữ được nói nhiều trên thế giới thay vì tiếng Đan Mạch hay tiếng Việt. Tại sao thế giới có đến 2 tỷ người theo đạo Thiên Chúa, rồi có 1.2 tỷ người theo đạo Hồi Giáo dù xuất xứ tại vùng Trung Đông trong khi các đạo cổ xưa như Zoroastrian thì loe ngoe độ trăm nghìn hay Manichean thì xem như bị tuyệt, năm khi mười họa mới có một sử gia nói về họ trong lịch sử loài người.
Thầy tây nhìn mình như bò đội nón, kêu tao không biết. Thế là bù trớt.
Đọc sách báo thì họ chỉ đưa ra những thông tin lịch sử nhưng không ai giải thích rõ rệt cả. Cho nên mình chỉ đoán là lịch sử của nhân loại đều được hình thành bởi một yếu tố bất ngờ khác với người Việt mình hay kêu tại cái số của mình.
Lịch sử rất vô tình.

Sợ Bướm hay Sợ Vợ? *

Hồi nhỏ mình thường nghe mấy người lớn nói "thờ bà" thì không hiểu. Cứ tưởng thờ Phật Bà là theo đạo thờ bà. Lớn lên thì nghe mấy ông ngồi đánh tổ tôm với ông cụ, kháo nhau về đạo thờ bà thì mình nghĩ họ nói cho vui. Sau này ra hải ngoại, có mấy tên bạn lấy vợ xong là thay đổi hoàn toàn, từ hình học Euclid họ nhảy sang hình học n chiều.
Dạo còn độc thân thì bọn này hay gọi điện thoại ban đêm, kể lê la nào là mới cưa được một em chân dài tối hôm qua, tuần sau đá em trước,.. trong khi mình thì cứ như Tuấn Vũ hát người yêu cô đơn nên thèm thuồng được như mấy tên này. Quay đi quay lại thì bọn quen khi xưa đều lên xe hoa, yên bề gia thất, mình tốn tiền đi đám cưới mệ thở. Mỗi lần nhận thư nhà, bà cụ cứ nhắc lấy vợ, nếu không thì về VN bà kiếm cho. Mỗi lần gặp nhau thì mấy tên bạn đã lên xe bông cứ ngồi chưa nóng ghế là đã xem đồng hồ rồi lo chạy thục mạng về. Còn tên nào có con thì coi như ông Nguyễn Tuân, vang bóng một thời vì mỗi lần điện thoại là cô vợ kêu lộn số rồi cúp cái rụp.
Bà cụ mình kể khi có mang mình thì có uống 12 thang thuốc Bắc của ông thầy Huỳnh Ôn, số 43 Phan Đình Phùng cho nên sinh mình ra da đen xì như cái bánh gai. Rút kinh nghiệm đó nên khi có mang mấy đứa em sau này, bà cụ chỉ uống sữa bò nên da chúng sau này trắng trẻo hơn.
Bướm là vũ khí để buộc đàn ông vâng lời phụ nữ

Ở Âu Châu thì đầm, Ý, Đức ...lại thích da bánh gai của mình nhưng mỗi lần gặp đối tượng annamit vị chi mình được gán là người Việt Nam mới, dân Fulro nên chả bao giờ có dịp đả thông tư tưởng với một cô mít đến khi sang Mỹ chơi thì có anh bạn học cũ, dẫn đi giới thiệu hai cô; một đang học cao học Harvard, và một cô ở BU, làm mình bị tiếng sét ái tình lần đầu tiên trong đời nên phải tốn tiền trả điện thoại viễn liên cho British Telecom. Dạo đó mình đang để dành tiền để mua cổ phiếu của hãng này vì bà Thatcher đang cải tổ nền kinh tế Anh Quốc, tư hữu hoá hết các công ty quốc doanh. Mình phải bay qua Mỹ dài dài để thăm cô nàng nên cuối cùng khăn gói sang New York làm việc để lên chương trình lấy vợ kiếm đích tôn cho ông bà cụ.
Rồi mình cũng được một đồng chí gái đăng kí quản lí đời mình. Hai đứa kí cái nợ để mua căn nhà làm tổ uyên ương trước khi lên xe bông. Bạn bè khắp nơi, từ Tây, từ Ý, các tiểu bang khác bay về phụ giúp sơn nhà sơn cửa, treo đèn kết hoa,... Có người chưa bao giờ gặp mặt nhưng nghe mình lên xe bông là họ mua vé máy bay về Cali rồi kéo nhau về nhà mình nằm la liệt như ở trại tị nạn mấy tuần.
Ôi cuộc đời đẹp làm sao khi mới lấy vợ! Nhiều khi tự hỏi sướng như thế tại sao mình không lấy vợ sớm? Đi làm về, mở cửa lấy cái gà mèn của bà đưa cơm tháng, nấu nồi cơm, đợi đồng chí gái về là ăn. Ăn xong, mình muốn lấy điểm nên rữa gà mèn, bỏ ngoài cửa, rữa chén quét nhà. Ăn vài tháng thì ớn đồ Huế thì đổi cơm tháng bà Bắc kỳ rồi canh mồng tơi chán rau muống xào thì đổi bà người Nam với mắm và rau. Cuối cùng thì mình đi chợ nấu cho khoẻ vì lâu lâu vẫn thèm đồ Tây, đồ Ý. Cuối tuần là chạy đi chơi xa, cắm trại, chạy đông dẹp bắc...đến khi!
Anh bạn cảnh báo mình khi ông thần này lên xe bông; rằng đàn bà họ như đảng và nhà nước đều có kế hoạch hẳn hòi, cứ hết kế hoạch nhất niên thì lại đến kế hoạch ngũ niên, khiến mình theo chết bỏ. Sau một năm vui duyên mới nhưng không quên nghĩa vụ thì đồng chí gái lên kế hoạch gia đình: sản xuất một thằng cu đích tôn cho ông bà cụ. Lúc đó mới thâm nhập vào thực tế của tình yêu, mới bắt đầu hiểu từ ngữ "sợ vợ". Tối nào, đồng chí gái cũng gọi trả bài, nộp thóc khiến sáng hôm sau đi làm, đầu gối long bù lon, lột dên, đạp ga không nổi. Mặt mình đã đen nay lại tái nữa khiến ai gặp mặt cũng bảo là thất sắc. Mấy tên làm chung an ủi còn mấy con Mỹ thì cười túm tín làm mình nóng mặt.
Cuối cùng mình khẩn khoản, van nài đồng chí gái tìm phương án khác nên cô nàng vấn kế bà mẹ làm Gia Cát Lượng. Bà mẹ vợ bảo mua gà ác hầm thuốc bắc cho nó ăn đúng 12 ngày. Nhỏ lớn mình chỉ nghe gà ác nhưng không biết là loại gà gì đến khi đồng chí gái mua một tá về bỏ trong tủ đông đá thì mới chới với. Da gà ác này đen tái như da mình chắc là muốn dĩ độc trị độc hay sao đây. Sáng ra là đồng chí gái nhắc ăn tô gà ác hầm thuốc Bắc của ông thầy Tái Sanh. Trưa chạy về nhà làm thêm một tô nữa. Mấy ngày đầu mình còn thấy, còn nếm mùi gà ác nhưng đến ngày thứ tư thì mình còn Ác hơn con gà nên năn nỉ vợ bỏ kế hoạch gà ác đi, lở có con nó ác hơn gà, nhất là da nó như gà ác là Chán Mớ Đời. Vợ hỏi Ôn không muốn tí nhau à? Chịu khó một tí sau này có tí nhau là gát kiếm. Lúc đó mình mới hiểu câu chuyện thiền sư và kiếm khách.
Cuối cùng bí lối, mình chạy vào tiệm sách để kiếm sách đọc về kế hoạch gia đình, sinh con đẻ cái. Ngày xưa, năm 11B, mình có học Vạn Vật với ông thầy Phan Nam. Có lần ông giảng đến màn trinh của phụ nữ. Ông thầy giải thích khi dương vật thâm nhập vào cửa mình của người phụ nữ sẽ làm rách màn trinh của họ. Nghe tới đây thì trong lớp có tên nào hay mình cắt cớ hỏi có thật không thầy? Ông thầy gật đầu bảo thật. Có tên lại hỏi thầy đã thử chưa? Ông thầy lặng câm rồi tên nào giả giọng con gái bồi thêm "Thầy hại đời em rồi” khiến cả lớp cười vang nên mình không nhớ những gì ông thầy giảng sau đó. Nay phải chạy vào tiệm sách đọc thì mới khám phá ra người phụ nữ có thời kỳ rụng trứng, chromosome lung tung beng nên mới giác ngộ cách mạng, mua cuốn sách đó về cho đồng chí gái đọc để đừng bắt nộp thóc không đúng ngày, phản khoa học.
Thế là phải tốn tiền mua thuốc thử nghiệm để biết hôm nào trứng rụng khiến mình không cần ăn gà ác, gà lành, không phải nộp thóc gì cả. Một hôm đang nằm ngủ, đồng chí gái đánh thức dậy, kêu Hồng rồi Hồng rồi! Mình chả hiểu ất giác gì cả thì cô nàng dí vào mặt cái hộp có đốm hồng gì đó thế là đang ngủ phải thức dậy hò đèo ba dội của bà Hồ Xuân Hương. Mấy tuần sau, con vợ lại mua loại thuốc thử nghiệm gì đó rồi kêu Cung Hỉ Cung Hỉ... Thế lại phải ghi tên đi học phụ giúp đồng chí gái khi lâm bồn, lamaze gì đó, tập khí công hít thở 1,2 ná thở.
Mấy ngày trước cuối năm, đồng chí gái bảo đưa đi nhà thương để bác sĩ khám nghiệm rồi cho về đến ngày cuối năm thì vỡ nước ối khiến mình quýnh lên, lái xe loạn quạng. Người ta đi biển có đôi còn vợ tôi đi biển có tôi ngồi hầu. Mình cũng hô hấp như khi đi thực tập mấy lớp Lamaze nhưng con vợ bảo câm mồm, sai tuốt luốc rồi bị y tá chửi. Nhìn đồng hồ thì thấy nếu thằng con ra đời hôm nay thì được miễn thuế $500.00 còn con vợ thì chửi; vợ đau đẻ mà cứ ngồi đó thuế với má. Mình có quen một tên nghiên cứu tử vi, khi vợ đang chuyển bụng hắn cứ đem cái laptop ra, xem nếu sinh vào giờ này thì sau này con sẽ ra sao, nên kêu con vợ khoan rặn đã đợi hai tiếng nữa đúng giờ tý tốt hơn, bị con vợ chữi banh xác. Sau này tên này chấm tử vi ra sao mà bị vợ bỏ.
Cuối cùng sau 22 tiếng sôi bụng, khí công khí kiết, bác sĩ cho vào phòng mổ lấy thằng con ra đúng ngày mồng một đầu năm thế là toi đi $500 tiền thuế nhất là mất một năm học nhưng có thằng đích tôn cho ông bà cụ là vui rồi.
Bà cụ mình sau khi sinh đều ở cử 1 tháng, nằm than, thoa long não, sứt nghệ và gừng trong khi vợ mình mới sanh có 3 ngày thêm bị mổ nhưng bác sĩ đuổi về, bắt phải đi bộ ngay ngày hôm sau. Đồng chí gái là con út cho nên chả bao giờ thay tả, tắm rữa cho em út nên khi thấy con vợ vụng về, khiến mình sợ thằng con bị té nên phải lãnh làm hết. Lúc đó mình mới thấm tâm trạng của ông Ngô Thuỵ Miên nên rĩ rã cả ngày:
Em như một người chồng
Nàng ăn rồi lại nằm
Tôi như người vợ hiền
Tề gia và tùng quyền
Nấu cơm với rữa chén
Giặt quần áo cho em
Rồi bọc tả cho con
Rồi thì đấm lưng em
Rồi thì bóp chân em
Buồn.......
Có lần mình nói với đồng chí gái: anh là Đảng, em là Nhà Nước còn thằng cu và con bé là Nhân Dân thì mụ vợ lắc đầu nói Ôn ăn nói chi lạ rứa, rồi vỗ bướm bảo cái ni là Đảng, tui là Nhà Nước còn anh là Nhân Dân. Đảng lãnh đạo, Nhà Nước quản lý còn anh thì lao động vinh quang làm mình thất kinh thầm hỏi sợ vợ hay sợ bướm? Sông có cạn núi còn mòn nhưng chân lí ấy không bao giờ thay đổi.
Sơn đen

Trồng lúa phương cách Aigamo

Có lần mình đọc đâu đó một tài liệu về xuất cảng gạo tại Á châu thì được biết Thái Lan là nước sản xuất nhiều nhất rồi đến Việt Nam. Lại nghe một kinh tế gia Ấn Độ kêu, Ấn Độ không cần trồng lúa gạo, chỉ cần mua của Việt Nam vì quá rẻ, ngược lại xứ Cambuchia, tuy sản xuất ít hơn Việt Nam nhưng gạo của họ lại được ưa chuộng và giá bán cao hơn gạo Việt Nam thì thắc mắc nhưng không biết hỏi ai. Đọc báo Việt Cộng thì không tìm thấy gì cả, có thể là bí mật quốc phòng.
Năm ngoái, hai vợ chồng lang thang qua xứ Cao Miên, xe chạy ra ngoại thành thì mới thấy đồng lúa của xứ Cam Bốt, có nhiều đàn vịt, chạy tung tăng trên những cánh đồng thì mới giác ngộ cách mạng là họ trồng lúa theo phương cách truyền thống mà người Nhật gọi “Aigamo”. Họ trồng lúa nhưng lại nuôi vịt, vịt ăn những con sâu bọ, tàn phá lúa và côn trùng và cỏ dại thay vì xịt thuốc sát trùng hay loại gmo thần nông. 
Phương pháp trồng lúa kiểu này, khởi đầu ở Nhật Bản năm 1989 bởi một nông dân ở vùng Fukuoka, sản xuất gạo hữu cơ, ngon thêm ít cần đến sức lao động cổ truyền, có thể đối kháng các trận bảo. Nhật Bản từ xưa vẫn trồng lúa theo cách các nước khác ở Á Châu.
Phương pháp trồng lúa Aigamo, thả vịt trên ruộng 1, 2 tuần sau khi cấy lúa. Họ cần độ 15 đến 20 con vịt mỗi mẫu đất ta, chuồng vịt để vịt trú mưa bảo. 
Vịt giúp mạ mọc lên tốt vì ăn các côn trùng và cỏ dại. Nông dân trồng lúa không cần dùng đến thuốc trừ sâu hay giết trùng, không phải cực nhọc nhổ cỏ dại bằng tay. Ngoài ra vịt còn thả xú uế, làm phân bón cho lúa. Những bước chân bì bỏm của vịt, giúp nâng cao Oxygen, để cây lúa được bồi dưỡng thêm dễ dàng. Khi gặt lúa hữu cơ thì vịt đã béo ra thì nông dân có thể bán vịt đi bộ có giá hơn vịt công nghệ.
Phương thức trồng lúa kiểu mới này giúp nông dân tiết kiệm tiền mua thuốc trừ sâu, phân bón hoá học, lại bán được vịt, hột vịt tiện lợi cả hai. Theo giáo sư Tsuyoshi Honda của đại học Miyagi, cho rằng vịt ăn cỏ dại nhưng chừa lúa mạ vì cứng hơn cỏ nên vịt không ăn.
Đọc đâu đó gạo Việt Nam có rất nhiều thạch tín. Thường là qua các thuốc sâu. Loại này có thể tồn tại trong đất 45 năm. 
Các tổ chức Bất vụ lợi đang theo dõi để tìm cách động viên các nông dân Nhật Bản hay các xứ Á Châu để trồng lúa gạo theo phương pháp này nhằm giữ gìn môi trường sinh thái, lại có lợi nhuận cao vì trồng lúa hữu cơ thay vì GMO, bớt sử dụng hoá học.
Xong om
Nguyễn Hoàng Sơn 

Việt Nam trong mắt tôi

Về Việt Nam được ba tuần, gặp lại người thân và bạn học cũ, nói chuyện với người sở tại thì mình rất ngạc nhiên vì người dân ở đây hình như không biết gì nhiều về, những vấn đề xẩy ra ở ngoài nước, trên thế giới, có liên quan đến vận mạng đất nước hay đúng hơn là tương lai của họ và gia đình. Những gì họ biết là những trận đá banh ở Âu Châu, những cuộc tranh tài về thể thao mà người dân đánh Cá cược khá nhiều. Khi mình thấy mấy bảng Quảng cáo xung quanh sân cỏ ở Âu Châu bằng tiếng Việt, tiếng Tàu khi xem đá banh thì không hiểu, về Việt Nam mới biết đáp án.
Khi người dân mê cá độ, bao đề hay xổ số thì khó mà giàu được vì họ chỉ muốn trúng số, muốn làm giàu nhanh chóng thì khó mà chịu khó bỏ thời gian học tập, chịu khó làm ăn lâu dài để xây dựng thương hiệu của mình. Mình thấy số người bán vé số rất Đông, ngồi quán, họ vào mời mua, dai như đĩa, như khủng bố tinh thần. Nghe một người bạn nói là dân miền Bắc nghèo, vào Nam đi bán vé số được độ $5.00/ ngày vẫn khá hơn ở quê. Coi truyền hình thì thấy mỗi tỉnh có xổ số riêng, hết xổ Tiền Giang đến Hậu Giang,... Mỗi nơi có mỗi cách để xổ số, cái khổ là họ để một đội thiếu nhi đứng ra lấy banh mang số như cố Ý tập cho trẻ con mua vé số từ nhỏ.
Lúc mình ở Đà Lạt thì có cô vận động viên Việt về môn bơi lội, đoạt huy chương đồng ở giải vô địch thế giới. Nghe kể cô ta sang Mỹ để tập như Đa số vận động viên trên thế giới, tốn đâu trên $60,000.00/ năm. Các vận động viên về thể thao trên thế giới đều sang Mỹ học đại học để được huấn luyện cho thấy xứ Mỹ chả dấu nghề, ngoại trừ chương trình tập đội tuyển Quốc gia.

Tết Mậu Thân

Trong suốt 17 năm sống tại Đàlạt, có lẻ Tết Mậu Thân đã để lại nhiều dấu tích nhất trong tâm khảm mình. Từ một đứa bé thơ ngây, chỉ biết đánh đáo, bắn bi hay phá xóm, đến khi hiển thị biến loạn này, mình như bị bắt buộc làm Phù Đổng, phải vươn vai lớn mạnh, tâm trí bị ám ảnh bởi cái chết, tiếng súng, bom đạn. Nghi ngờ ai nằm vùng, ai chống cộng nên từ dạo ấy mình chơi toàn với con gia đình chống cộng, dân di cư.
Mình nhớ Tết năm ấy, nhà mình ăn Tết rất lớn nghĩa là có chả thủ, thịt đông, bánh tét, dưa hành,… Mọi năm ông cụ mình chỉ mua 2 phong pháo Điện Quang nhỏ để đốt đêm Giao Thừa và ngày mồng 3 khi cúng ông bà. Năm ấy, ông cụ mình làm cây nêu, hình ảnh thân thương của quê nội, đem theo vào nam, khi ông cụ chạy thoát cuộc bao vây của du kích trong làng năm ông lên 18 tuổi.
Nghe kể đêm đó, du kích bao vây nhà ông bà nội như được kể qua bài hát “Người Anh Vĩnh Bình” của nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang, chỉ khác kết cục là ông cụ trốn được thay vì bị chặt đầu như người anh Vĩnh Bình. Ông cụ đã nghi ngờ khi chiều ở trên đê nên đã đề phòng, chỉ kịp chào bà nội “con đi” rồi vượt hàng rào hàng xóm, trốn ra Hà Nội rồi gia nhập quân đội vào nam. Và cũng từ đêm ấy, ông bà nội lấy ngày ấy làm ngày giỗ của ông cụ vì nghĩ chắc du kích đã giết ông cụ rồi quăn xác ở đâu, trong làng sợ không dám lên tiếng đến khi Cộng sản hoàn toàn làm chủ Việt Nam năm 1975 thì ở quê mới khám phá ra ông cụ thoát hiểm đêm ấy nhưng lại bị đi tù.


Năm ấy pháo rẻ, ông cụ mua đâu 10 cái bánh pháo Điện Quang, rồi nối lại nhau dài đến 2 thước treo lên mái hiên nhà, treo lũng lẵng, nơi cái gậy treo cờ. Mình được ông cụ cho phép, cầm cây hương, dí vào ngòi pháo. Xì xì xì tạch tạch tạch tạch đùng….. Những tiếng pháo đại nổ in ỏi. Đám con nít hàng xóm vây quanh, mình cầm cây hương, vươn mặt oai phong nhìn bọn chúng thèm thò. Mấy đứa con nít hàng xóm, đứa thì bịt tai, đứa thì chạy lại lượm pháo bị đẹt, không cháy hay nổ, để mở ra, đổ thuốc súng, đốt cái xèo làm cháy đen nền xi măng.
Ngoài ra ông cụ còn cho mình một bánh pháo Điện Quang riêng, tháo ra hết pháo để dành bắn nhau. Mình lấy cái thước vuông, đi học, dài 30 cm, được sơn 4 màu vàng xanh đỏ trắng. Lấy cái đinh cột xuống cái thước có chấn miếng gỗ với dây cao su ở một đầu, phía đầu kia thì cột dây cao su dài. Bấm cái đinh lên, kê cái tim pháo để cái đinh kẹp lại, lấy dây cao su ở đầu kia, kéo căng ra, móc vào viên pháo. Lấy cây hương đốt lửa xong, châm vào cái tim pháo, cháy đứt cái tim, sợi dây cao su sẽ bắn viên pháo về phía trước đến khi nổ tung cái đùng. Chơi xong thì pháo cháy nám hết cây thước. Chán mớ đời.
Ngoài ra mình còn chơi trò, cắm pháo vào bãi cứt bò trên đường Thi Sách, đợi cô nào bận áo dài, gần đi ngang đến, châm lửa rồi bỏ chạy, pháo nổ bắn cứt bò bay tứ tung như mìn Claymore, để rồi nghe đám con gái chửi thề. Sướng chi lạ. Hay lấy lon sữa bò, úp trên pháo, lòi cái tim ra, rồi đợi có chiếc xe gắn máy hay ông T, chạy xe đạp lại gần, đốt pháo nổ tung cái lon lên trời khiến mấy người lái xe hay ông T, giật mình ngã xuống đường. Vui chi lạ! Sau này có con không dám chỉ chúng chơi pháo kiểu này. Chán mớ đời. Một đời ngu dại.
Ngày mồng một chơi pháo đã, được lì xì, bận áo quần mới. Mỗi đứa trong nhà được bà cụ sắm cho hai bộ quần áo để bận cả năm. Bộ bận còn bộ kia để giặt, ngoài ra còn có vụ tiếp thu áo quần của anh hay chị lớn để bận lại…. Tối giao thừa, bà cụ kêu mấy anh em đun nước sôi, tắm gội cho bay hết cái xui của năm tháng cũ.
Sáng mồng hai thức dậy thì thấy ông bà cụ lo lắng, không cho mấy anh em chạy ra sân, bảo ở trong nhà rồi nghe đài Sàigòn, có ông Nguyễn Cao Kỳ, kêu gọi quân nhân về phép, ra trình diện tại các nơi có quân đội đóng, còn công chức thì trình diện ở công sở,… lâu quá rồi không nhớ gì nhiều, chỉ nhớ ông này có cùng ngày sinh nhưng khác năm với mình, quê ông ta cách quê nội mình độ 30 cây số. Mình chỉ nhớ dạo ấy đi về mấy chỗ như Tùng Nghĩa, Đa Thiện thì hay thấy những tấm bảng đề: Chính phủ NCK là chính phủ của dân nghèo….
Dạo ấy ở Đàlạt, ngay cạnh hội trường Hoà Bình, phía mấy kiosk bán hoa lan, họ có làm một pháp trường hình chữ U, chất bao cát xung quanh cái cột để trói tử tội, để bắn những ai tham nhũng, đầu cơ tích trữ, để làm gương. Mỗi lần ra chợ, đi ngang qua thấy ớn ớn dù Đàlạt chưa bắn ai. Dạo ấy ông NCK ra lệnh bắn Tạ Vinh, một gian thương giàu có ở Chợ Lớn. Nghe vợ ông ta kể là đại diện thương gia Chợ Lớn đến nhà đưa 200 triệu đồng để ông ta tha mạng cho Tạ Vinh nhưng ông ta từ chối. Ông này nhường cho ông Thiệu làm tổng thống và đứng sau làm phó tổng thống, sau này bị chặt vây cánh hết.
Rồi mồng 3, thì thấy trực thăng lượn trên trời khu nhà mình, bắn hoả tiển, đại liên M60 xuống khu số 4, làm vỏ đạn rơi xuống khu nhà mình ở, làm lũng mái tôn hay mái ngói, đến mùa mưa phải vá mệt thở. Rồi máy bay khu trục Skyraider thả bom Napalm xuống khu Số 4, khỏi xăng bay mịt mù. Vá mái tôn thì lấy xăng ngâm mấy miếng nhựa (foam) của mấy thùng đồ mỹ màu trắng, tránh lung lay khi di chuyển, làm nhão ra rồi trét lên chỗ lũng. Hết dột.
Rồi thấy lính chạy đến khu nhà mình canh gác nên mọi người chui vào trong nhà. Trên nhà thờ Domaine de Marie, VC núp trong nhà thờ, gác chuông bắn sẻ ra rồi lính bắn trả lại. Trên xóm Thi Sách, cạnh nhà ĐGL, có ông Đức, em của nhà trồng răng Nguyễn Văn N, mở cửa sổ xem bắn nhau bị VC bắn trúng ngay bụng, chở lên nhà thương. Mình và vài người đứng dưới cây mai, nở hoa xuân đỏ rực, xem máy bay bắn hay oanh tạc vùng số 4 còn hay hơn xem xi nê.
Máy bay lượn vòng vòng, rồi khi chiếc máy bay bà già từ phi trường Cam Ly lượn trên trời, nghe Cóc cóc, tiếng AK 47 rồi máy bay bà già L-19 bắn đạn khói xuống rồi bay mất, 2 chiếc khu trục thay phiên nhau quần vòng vòng rồi bắt đầu chúi xuống, nhắm hướng Số 4 bay tới rồi thấy bom được thả ra từ chỗ trường Đa Nghĩa, vài giây sau thì thấy một làn khói đen bùng lên rồi tới màu đỏ rồi nghe Ầm, làm tức ngực, rồi mùi khét khét của nhựa bốc lên.
Sau đó khu trục cơ, vòng lại rồi bay xuống bắn đại liên rồi dọt tiếp. Rồi trực thăng đến, cũng bay lòng vòng trên khu xóm nhà mình, bắn đại liên hay hoả tiển về phía Số 4 hay nhà thờ Domaine de Marie mà VC cho người vào chiếm. Đứng trong sân nhìn lên thấy rõ tên mỹ, cầm đại liên bắn ào ào, tầm độ 100 thước chiều cao. Sau này xem xi nê hay truyền hình thì thấy y chang mấy tên mỹ bắn đại liên mà khi xưa, mình nhìn thấy trong vụ đánh Mậu Thân.
Xóm mình, cách nhà thờ Domaine theo đường chim bay độ 300 thước, nằm dưới đồi nhà thờ nên đứng nhìn lên. Có lần, trên nhà thờ, VC bắn B40 vào chiếc M113 nhưng hụt, bay xuống đường Thi Sách, bay vào bụi chuối của bà làm vườn, chửi cả xóm khi bị mình và thằng K (sau này làm hiệu trưởng trường học nào ở Đàlạt) ăn trộm buồng chuối, nổ cái ầm, cây cối bay tứ tung, khiến dân trong xóm hết dám ra đường xem trực tiếp xi nê chiến tranh.
Mình đứng xem trực tiếp cảnh chiến tranh thì bổng nhiên mình nghe ai nói bên tai, đi vào nên đi vào nhà. Không nhớ là em mình hay bà cụ hay ai đó. Mình vừa bước đâu 10 mét, dưới cái mái hiên nhà thì một trận mưa vỏ đạn rơi lụp cụp xuống ngay sân. Mình nghe la ó thì quay lại, thấy ông đứng cạnh mình trước đó 5 giây ôm đầu té dưới đất. Một vỏ đạn M60 rơi trúng đầu. Mình không biết mặt ông này, vì không ở trong xóm, sau này đoán là VC nằm vùng, đang quan sát. Người đi chung với ông ta đưa ông ta đi đâu. Dạo ấy con nít hàng xóm và mình lượm vỏ đạn khá nhiều, móc lại với nhau đeo trên vai như Rambo.
Mấy ông hàng xóm tụ tập, to nhỏ không biết tin tức được cập nhập từ đâu. Ông thì nói VC đang tấn công Tiểu Khu, ngay góc Đào Duy Từ, ông thì nói họ đang tấn công đài phát hành Đàlạt, Hôtel Du Parc ngày xưa. Rồi Grand Lycée bị chiếm,…
Rồi lại nghe bắn nhau phía Khu Hoà Bình, thấy cháy phía đó. Có người đi đường ngang xóm kêu tiệm bà Cháu ở đường Phan Bội Châu, bán xe gắn máy bị cháy, đối diện bến xe Tùng Nghĩa. Bà ni hình như người cùng làng với bà cụ mình. Nghe nói có tên VC nào leo lên gác chuông của rạp Hoà Bình, bắn sẻ máy bay… lâu quá không nhớ nổi.
Ngày mồng 4, thì thấy gia đình Dì 3 Ca, trên số 4, bà con với bà cụ mình, gồng gánh chạy xuống nhà mình tản cư. Mấy người khác chạy giặc thì chạy vô trường Việt Anh, Đoàn Thị Điểm hay các trường khác tạm trú. Dì 3 Ca gọi mệ ngoại mình bằng Dì. May quá, căn nhà bên cạnh số 47/2 bỏ trống. Căn này do gia đình mình ở từ khi dọn từ Ấp Ánh Sáng về nhưng khi ông bà Hai, xây nhà ở dưới Địa Dư thì gia đình mình dọn qua số 47/1, rộng rãi hơn, thêm có đất sân rộng, sau này ông bà cụ cắm dùi miếng đất bên cạnh, xây căn nhà 2 tầng.
Gia đình Dì ở căn này thêm hai cặp vợ chồng làm vườn cho ông bà cụ trong Sú Tía, trốn VC, chạy ra ở luôn đây đến khi chú 2, chú Nhị đi lính thì gia đình mình bỏ làm vườn luôn. Dượng 3 Ca kể là mồng hai thì VC về, đi ngang nhà từ Số 6, nên dượng kêu mấy người con đào hầm phía sau vườn. Cả nhà kéo nhau ra ngoài hầm núp như thời Tây đổ bộ sau 45 ở Huế. Sáng mồng 4, thấy hơi yên nên sai người con lên nhà bưng đĩa bánh tét, trái cây cho em út ăn. Người con chạy lại hầm, mặt xanh đít nhái, nói không ra hơi, kêu ba ra coi.
Trước sân nhà có trái bom 100lbs, không nổ nằm chình ình giữa sân, xung quanh là cây mận, ổi và hoa cháy rụi. 2 phút sau, cả gia đình chạy xuống nhà mình, cách số 4 độ 2 cây số. Khởi đầu cho cuộc tản cư Mậu Thân, có dịp mình kể những chuyện vui thời tản cư Mậu Thân, không đi học mấy tháng, ở nhà chơi với đám anh bà con này và hàng xóm.
Mồng 5 Tết thì cô hàng xóm chạy qua nhà mình, khuôn mặt ngày thường rất xinh nhưng hôm đó xanh như đít nhái, run run nói với ông bà cụ mình: em thấy họ đi ngang nhà mình, đông lắm dưới đường Hai Bà Trưng. Đám VC này ra phố nhưng nhà ai cũng là cửa tiệm nên có cửa sắt nên họ không vào được, không chào đón quân đội bác Hồ như tuyên truyền, bị máy bay truy kích nên rút về Số 4.
Đàlạt theo trí nhớ của mình thì chỉ có đánh nhau độ 3 ngày là xong om.
Trên trường thông báo lên lấy bài tập về làm trong thời gian bãi khoá bất đắc dĩ. Cô Liên cho bài thằng Bờm, mình đã ngu mà thằng bờm này có vẻ ngu hơn, trâu bò không lấy chỉ lấy nắm xôi. Gợi nhớ con cháu bần cố nông.
Tưởng VC đi rồi, bị đánh văng khắp nơi, ai ngờ mấy tuần sau, mấy ông Kẹ lại tổng công kích đợt 2. Kỳ này thấy máy bay bắn phá tiếp. Từ nhà mình nhìn qua bên đồi Ấp Mỹ Lộc, cạnh chùa Linh Sơn, thấy mấy cái hầm VC, mà sau này người ta khám phá ra cấp chỉ huy, xiềng chân mấy ông kẹ nên chỉ có tử thủ. Hình như sau khu này là trường Chiến Tranh Chính Trị. Mình thấy sinh viên trường Võ Bị, cầm súng Garant dài, chạy ngang chạy dọc từ đường Phan Đình Phùng lên, để tránh đạn của mấy ông kẹ tử thủ ngay mấy cái lô cốt.
Lâu lâu thấy ông té xuống, có người đứng dậy, có người không. Độ 2 tiếng sau thì họ phá được 4 ổ châu mai, quăn lựu đạn nổ ầm ầm như xi nê. Đó là lần cuối mình được xem đánh trận hay chạy giặc. Sau đó thì mỗi tối, mình với ông cụ ra phố ngủ tại nhà bà con ở đường Duy Tân đến khi yên tịnh mới dám ngủ đêm ở nhà. Lý do là đêm đêm, VC nằm vùng về, họ xử tử mấy ông công chức hay khu phố trưởng ở Số 4. Mấy nhà có cha chồng làm công an ở khu xóm mình đều có hàng rào kẻm gai, treo mấy lon bia, coca không để làm hiệu khi ai đụng đến. Có thằng chơi bắn bi với mình, nay bị bắt ở trung tâm thẩm vấn. Hỏi ra mới biết là nằm vùng. Từ dạo ấy mình phải cẩn thận quan sát đám học chung.
Sau đó thì xem truyền hình, phim thời sự cứ thấy mấy bà đeo tang khóc ở Huế, mới biết VC về chôn sống, giết người kiểu Việt Minh khi xưa, làm thịt công chức, quân nhân của VNCH. Sau này bà Nhả Ca có viết thuật lại mấy vụ này trên báo Sóng Thần thì phải, hay Tiền Tuyến, mình có đọc hàng ngày. Mình cũng không rõ lắm đến khi chị H, từ quê bà cụ vào, giúp việc cho gia đình mình, kể ông anh bị họ chôn sống với mấy người trong làng, như chồng Mụ Rớt bán bún bò nổi tiếng, bị bắn trước nhà, trước mặt vợ con khiến mình rùng mình. Sau này qua Tây đọc về Lenin mới hiểu cách mạng bạo lực.
Sợ nhất là một sáng chủ nhật, mình thức dậy, ra sân chơi thì thấy ai treo cổ mấy cái hình nộm HCM, Lê Duẫn nơi cây Mimosa nhà mình. Dạo ấy mình chưa bao giờ thấy hình HCM, thấy mấy cái hình nộm HCM khiến mình kinh khiếp, chạy vào nhà báo ông cụ. Ông cụ để đó mấy ngày mới dẹp. Chắc có ai làm trong chương trình Phụng Hoàng, treo nơi cây nhà mình để quan sát. Mình đi trong xóm thì ít thấy nhà nào bị treo hình nộm.
Hơi dài thôi hôm nào kể tiếp.
Hôm trước, Chức nữ cho một số táo tàu mà cô nàng tự phơi khô. Mình nấu với tim hạt sen cho đồng chí gái uống, khỏi cần thuốc ngủ. Vợ kêu ngủ tới sáng luôn. Bác nào có bệnh mất ngủ thì dùng thử. Em cũng uống nên không nghe vợ ngáy bên tai.
Xong om
Nhs