Hưu trí và mưu cầu hạnh phúc

Có ông mỹ kể là năm 52 tuổi, ông ta buộc về hưu trí sớm. Lý do bị ung thư, có cục bướu to đùng ở cái xương chậu. Bác sĩ tiên đoán ông ta có thêm 6 tháng hưởng dương. Ông ta chuẩn bị hậu sự, để được chúa rước về thiên quốc nhưng thánh Phao Lồ kêu chưa có tên ông ta trong danh sách vì nhà cửa chưa được phân lô, xin phép xây trên thiên đình, cần nhiều thời gian để Ngọc hoàng duyệt phê, đợi công an khu vực và ông bà Táo về trời báo cáo tình hình lý lịch 3 đời trích dọc ngang. 

Sau hai lần giải phẫu thì như phép lạ, ông ta bình phục, tự tập luyện để đi đứng lại. Từ độ đó, ông ta về hưu được 10 năm thì cảm thấy cuộc sống nhàm chán, vô vị. Mình đoán ông này không có vợ con. Nếu có thì cãi vợ hàng ngày vẫn vui hơn, sẽ không thấy nhàm chán và vô vị hoá cuộc đời. Ông ta mất hết năng lực để sống. Cho thấy cái nghịch lý trong đời sống, chúng ta tìm bằng mọi cách để tiếp tục sống nhưng rồi sống lại chán nản, cảm thấy vô vị. Chán Mớ Đời 

Nghỉ hưu có ý nghĩa khác nhau đối với mỗi cá nhân. Người ta có thực hiện một cuộc khảo sát sâu rộng với trên 15,000 người về hưu trên 60 tuổi và hỏi họ một câu: “Thử thách lớn nhất của ông, bà khi nghỉ hưu là gì?”

Dưới đây là một số câu trả lời nhận được theo các danh mục được trích dẫn nhiều nhất:


1/ Hối tiếc:

  • * “Tôi nhớ làm công việc mà tôi yêu thích.”
  • * “Tôi không nghĩ hưu trí là dành cho mình. Tôi muốn quay trở lại công việc giảng dạy.”
  • * “Tôi không biết phải làm gì với thời gian của mình. Tôi cảm thấy lạc lõng.”

Phần này thì lâu lâu mình cũng nhớ nhớ đến nghề cũ kiến trúc sư. Tháng trước đi viếng New York, mình thấy lại toà nhà cao tầng mà mình có tham dự trong tổ thiết kế, hay khi viếng Barcelona, thấy trung tâm thương mại quốc tế, hoặc ở Đông Kinh, có chút gì tiếc tiếc.

Mình về hưu chắc cũng trên 14 năm qua vì không muốn đi làm khiến con mình thắc mắc, hỏi mẹ nó sao bố không đi làm.


2/ Y tế:

  • * “Giữ cho tâm trí tôi khỏe mạnh và tăng thêm giá trị cho cuộc đời.”
  • * “Sợ chết trong đau đớn và khó chịu.”
  • * “Khi 70 tuổi bị bệnh tim, tôi sẽ không còn thèm ăn nhiều nữa.”

Phần này thì mình có chịu khó đọc sách báo, mỗi ngày tập võ, ăn uống đàng hoàng, hạn chế không như khi xưa, thèm là ăn. Lên vườn 3 ngày một tuần, leo núi mỗi tuần nên không sợ gì cả vì cứ đi liên tu ti nên chả có thì giờ ngồi nghĩ vớ vẩn. Chết đến thì đến như một người tình mới đến kéo ta đi về miền đâu đâu.


3/ Danh tính:

  • * “Nỗi sợ mất danh tính đã hình thành trong suốt cuộc đời.”
  • * “Mọi người không còn nhìn thấy bạn nữa.”
  • * “Cảm giác bị từ chối - nội tâm hóa, không lên tiếng.”
Mình không có danh tính nên không sợ mất tên Sơn Đen, chỉ đi sau gót chân của vợ cho đời tắm gội thêm được mới. Mình không thích dây dưa lắm. Đi họp mặt thân hữu thì ngồi ăn, ngóng chuyện thiên hạ để có gì hay, kể trên bờ lốc. Không có gì để bàn cãi đối chọi với mấy ông rượu vào lời ra. Không uống rượu nên không ai cụng ly.

Theo kinh nghiệm, người về hưu có một thách thức lớn nhất mà không ai nói đến là tìm ra mục đích sống. Trước đó, 90% người Mỹ đi làm không thích công việc của họ, chỉ xem là phương tiện để kiếm tiền nuôi sống gia đình. Họ tự nhũ sau này về hưu sẽ làm những việc họ thích. Cũng khá mơ hồ. Khi xưa, mình đam mê kiến trúc, nghệ thuật nhưng sau khi thằng con ra đời thì mới khám phá ra tiền cần hơn là đam mê nên bỏ nghề đi làm thầu khoán, xây cất nhà cửa.
Đây là câu hỏi đầu tiên của chuyên gia tài Chánh thế là ngọng. 

Đam mê là khi mình được thiết kế các công trình như thế vận hội Barcelona, chớ còn vẽ 3 cái nhà hàng Burger King vớ vẩn thì chán con chuồng chuồng. Đi làm thầu khoán, vẽ nhà bậy bạ và xây cho nhanh kiếm tiền là vui. Khách hàng đa số có một quỹ rất khiêm nhường nên khó mà vẽ nhà đẹp sang trọng. Muốn vẽ những căn nhà sang trọng phải giàu có, quen biết các triệu phú tỷ phú chớ tỵ nạn như mình thì quên đi.

Ai có cháu ngoại, cháu nội thì định hướng lại cuộc đời mình, bằng cách giữ cháu, tạo điều kiện cho con đi làm. Quan trọng hơn là giúp họ rất nhiều về mặt tâm lý. Mình có chị bạn, con gái vừa sinh con thì ngưng làm việc, ở nhà trông cháu ngoại. Con gái trả công một tí cũng vui sống mỗi ngày với cháu ngoại. Đi làm nhân công không bao nhiêu, vui cùng cháu ngoại là hạnh phúc một đời người. Chị vợ mình và ông anh cột chèo hơn mình 2 tuổi, bán văn phòng nha khoa về hưu. Trong tuần chăm cháu nội được 3 ngày, ngoài ra đi chơi, đánh quần vợt.

Tiền bạc chắc chắn là một mối quan tâm cho đa số khi về hưu. Họ có thời gian nhưng không có tiền bạc để thực hiện những chương trình của họ đặt ra. Lại có người có tiền có bạc, có thời gian nhưng không có sức khoẻ cũng ngọng. Có người nói: “Tôi sợ nghèo đói và mất nhân phẩm”. Lại có người khác viết: “Tiền ra, không có gì Vô”. Lại có người kêu: “sức khoẻ là vàng. Tôi ngu đi làm để có tiền chửa bệnh”. Vấn đề đáng ngạc nhiên là lo lắng về tài chính lại không nằm trong 3 lo lắng hàng đầu của mọi người khi về hưu.


Mọi người thường nhầm lẫn giữa tiết kiệm hưu trí với kế hoạch nghỉ hưu. Hai khái niệm khác nhau. Nếu gú gồ cụm từ “kế hoạch nghỉ hưu” thì hầu hết sẽ thấy, trên nhiều trang, nội dung liên quan đến tiết kiệm và lương hưu như IRA, Annuity, bú xua la mua, toàn là những mánh lới của mấy tên chuyên gia tài chánh. Mấy tên hay đặt câu hỏi đầu tiên, ông bà có trên 1 triệu đồng trong quỹ hưu trí. Nếu có thì đâu có hỏi họ làm gì. Chán Mớ Đời 


Trong khi đó, không có tài liệu gì liên quan đến kế hoạch nghỉ hưu một cách thực tiễn, liên quan nhiều hơn đến cuộc sống tinh thần của người về hưu và ít liên quan đến tiền bạc hơn. Lý do là không cần làm ra tiền khi chúng ta làm từ thiện, giúp chúng ta có mục đích sống cho hết quãng đường đời còn lại. Nhiều người đi chùa làm công quả nhà thờ, các hội từ thiện,.. giúp họ cảm thấy một công dân hữu dụng, có đóng góp cho cộng đồng.

Việc có được nguồn tài chính ổn định để tồn tại trong suốt thời gian nghỉ hưu đóng một vai trò quan trọng đối với chất lượng cuộc sống, nhưng điều quan trọng hơn là việc lập kế hoạch cho cuộc sống của chúng ta. Khi xưa, đi làm thì mỗi sáng, chúng ta thức giấc vào 6 giờ sáng, chuẩn bị ăn điểm tâm rồi đi làm, chiều về thì ăn cơm, đọc sách báo hay xem truyền hình, chăm sóc con cái rồi đi ngủ. Chúng ta chỉ cần quản lý 8 tiếng đồng hồ cho cá nhân và gia đình. 8 tiếng kia là để ngủ và 8 tiếng để làm việc. Nay về hưu cần phải biết làm gì với 8 tiếng kia nữa.


Mình thức giấc vào lúc 4 giờ sáng, đọc sách báo một tị rồi chạy ra bolsa tập võ từ 5:30 sáng đến 7 giờ. Chạy về nhà rồi lên vườn. Hỏi vợ có mục gì hôm nay, có phải đi ăn uống ở nhà bạn hay không. Khi vợ kêu anh không cần đi thì mình xem phim tài liệu. Hay đọc sách vớ vẩn.


Nói cách khác, chúng ta sẽ làm gì sau khi rời khỏi lực lượng lao động? Chúng ta có thể giã từ sự nghiệp, nhưng không thể từ giã cuộc đời. Đó là khúc mắc của người về hưu. Không có cháu ngoại, cháu nội để chăm sóc, ngoài nhìn mụ vợ hay tên chồng rồi cãi nhau cho qua ngày. Có chị bạn kêu: khi xưa chồng tui đẹp trai lắm nên tui mê, nay hắn nằm ngủ nước mồm nước miếng chảy ra, ngáy như sấm, trông mà gớm. Chán Mớ Đời 


Có ông mỹ, viết cuốn sách kể năm nay 97 tuổi. Về hưu khi 65 tuổi. Ông ta lên chương trình, cứ 5 năm, kế hoạch ngủ niên, học vẽ, sau đó, học nhạc đánh dương cầm, rồi học làm vườn… cứ xong một chương trình ngủ niên thì ông ta lại lên chương trình học cái gì khác. Mình quen một bà mỹ gốc đức, về hưu thì ghi danh đi học đại học cộng đồng vì khi xưa không có tiền đi học, môn thi ca thời lãng mạn Đức thế kỷ 18. Xum vầy với đám sinh viên trẻ. Chúng ta tự tạo nổi đam mê.

Cách đây 10 năm, mình nghỉ hưu, vì con cái vào đại học, mình không phải lo đưa rước nên bắt đầu đi học làm vườn. Tính để trồng rau sạch ăn ở nhà cho lành. Đùng một cái tên chuyên viên địa ốc hú kêu mua cái vườn bơ. Dính chấu từ đó chả cần phải mục đích hoá cuộc sống gì cả. Ngày nào cũng chạy đến vườn để thiết kế lại hệ thống ống nước, sửa chửa vì mấy con coyote phá cắn. Chán Mớ Đời 

Trong cùng cuộc khảo sát đó, người ta hỏi mọi người, nghĩ họ có thể giải quyết những thách thức của mình như thế nào. Toàn bộ 35% tin rằng câu trả lời nằm ở việc tìm kiếm mục đích sống thông qua một kỹ năng hoặc sở thích mới. Như trường hợp ông mỹ 97 tuổi viết sách.


Trên thực tế, một nghiên cứu năm 2021 trên 12,825 người lớn trên 51 tuổi được công bố trên Tạp chí Lão khoa ứng dụng đã liên kết mục đích sống mạnh mẽ với hành vi lối sống lành mạnh hơn và tốc độ tiến triển của các bệnh mãn tính chậm lại.


Tìm kiếm mục đích sống cũng có thể giúp những người về hưu tìm thấy những cơ hội việc làm mới mang lại thu nhập, giúp giảm bớt những lo lắng về tài chính. Đa số thích có một ông việc bán thời gian. Như đứng đường, cầm cái bản xì-tóp khi học sinh băng qua đường.


Ông mỹ nói nhờ đọc về cách thức của người Nhật Bản về hưu đã giúp ông ta thoát khỏi cuộc nghỉ hưu đầy chán nản. Vô số người về hưu tìm được mục đích sống của mình. Họ không quay lại làm việc theo kiểu truyền thống từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều mà họ thành lập công việc kinh doanh mới, tư vấn, tình nguyện và thực hiện những sở thích mang lại cho họ niềm vui và sự hài lòng.


Ông ta nói đến khái niệm “ikigai” của người Nhật, có nghĩa là “lý do tồn tại của bạn”. Tây gọi là raison d’être. Đọc đến đây mình cũng tự hỏi lý do tồn tại của mình khi về hưu là gì. Chưa tìm ra câu trả lời. Vì mình chỉ muốn sống sót với cái vườn 20 mẫu. Chán Mớ Đời 

Nhìn biểu đồ của Ikigai khiến mình thất kinh như học Tân đại số khi xưa với 4 vòng tròn. Mình không có đam mê về trồng bơ, không có sứ mạng gì vì làm nông dân bất đắc dĩ. Thiên hạ cần bơ nhưng họ không muốn trả nhiều tiền nên đói. Mình không giỏi gì cả, lại ngu lâu dốt sớm, dốt bền vững. Theo người Nhật Bản thì chúng ta cần có 4 vòng tròn trên để đạt được Ikigai. Thế là mình ngọng nữa. Mình đang đọc cuốn sách về vụ này. Tóm tắc phần đại cương lại đây.


Mỗi khái niệm được thể hiện bằng một câu hỏi. Khi chúng ta tích cực theo đuổi những gì chúng ta thích làm để phục vụ bản thân, gia đình và cộng đồng, hãy nghĩ xem liệu hoạt động đó có cho phép chúng ta trả lời “có” cho bất kỳ sự kết hợp nào của bốn câu hỏi sau đây hay không:

1* chúng ta có đang làm một hoạt động mà chúng ta yêu thích không?

2* chúng ta có giỏi về nó không?

3* Thế giới có cần những gì chúng ta cung cấp không?

4* chúng ta có được trả tiền để làm việc đó không?


Nhà thần kinh học và chuyên gia về hạnh phúc người Nhật Ken Mogi cũng đề nghị xem xét liệu hoạt động này có năm trụ cột giúp ikigai của bạn phát triển hơn nữa hay không:


A* Hoạt động này có cho phép chúng ta bắt đầu từ việc nhỏ và cải thiện theo thời gian không?

B* Hoạt động này có cho phép chúng ta tự chủ bản thân không?

C* Hoạt động này có theo đuổi sự hài hòa và bền vững không?

D* Hoạt động này có cho phép chúng ta tận hưởng những điều nhỏ nhặt không?

E * Hoạt động này có cho phép chúng ta tập trung vào hiện tại không?

Tấm ảnh một cô bán bánh mì ở Maroc, cười vui. Theo mình giàu nghèo mà vui là được.

Ở mức độ sâu hơn, ikigai đề cập đến những hoàn cảnh cảm xúc mà trong đó các cá nhân cảm thấy rằng cuộc sống của họ có giá trị khi họ hướng tới mục tiêu của mình. Điển hình, ai có cháu, chăm sóc cháu hàng ngày, đem đến cho họ được nhiều hạnh phúc, niềm vui trong tuổi già. Có chị quen, về hưu, thằng con rể kêu bán nhà chia cho nó một ít để làm ăn. Chị ta không chịu nên nó không cho thăm viếng cháu ngoại. Cuối cùng bán dọn nhà đi chỗ khác, tặng tiền tươi cho con gái, ở chỗ nhỏ hơn nhưng được con rể cho thăm viếng cháu ngoại. Từ đó hết gặp. Chán Mớ Đời 


Tùy thuộc vào thời điểm chúng ta dự định nghỉ hưu, chúng ta có thể có thêm 30, 40, 50 năm cuộc đời hoặc hơn - và đó là một khoảng thời gian dài để tiếp tục sống, sẽ trôi đi nếu chúng ta không biết mục đích sống, tạo nên một cuộc sống thường nhật chán chường. Ai buồn đời thì lên vườn mình cuốc đất. Có anh kia về hưu, không biết ai giới thiệu, một hôm anh ta chạy lên vườn mình, hỏi mình cần gì anh ta giúp rồi mỗi tuần anh ta lại 1, 2 ngày phụ mình làm vườn. Anh ta đáp ứng được 4 câu hỏi đầu tiên. Tiền thì không nhận được nhưng được bơ và bưởi đem về cho vợ con ăn. Xong om


Xin mấy bác cho em biết Ikigai của mấy bác là gì để em bắt chước học tập thêm. Cảm ơn trước.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 



Ơi Vợ

Sau hai năm đăng kí quản lý đời nhau, đả thông tư tưởng bằng mồm với vợ, đánh nhau bằng chim bướm thì hắn đã quán triệt chủ nghĩa Tập Trung Dân Chủ của đồng chí gái phát họa cho cuộc sống tự do độc lập và không có gì của hai vợ chồng; đồng chí gái lãnh đạo, hắn được tự do hoan hô người vợ vô vàn kính yêu muôn năm. Trong nhà hết xào xáo, cùng nhau tiến bước trên con đường xây dựng Dân Chủ Tập Trung, vợ nói chồng nghe. 

Nhớ dạo sang Vancouver thăm ông anh họ của đồng chí gái, vợ rên về thằng chồng nhân dân có tư tưởng phản động, có ý kiến chống đối cách mạng, không tuân thủ sự lãnh đạo sáng suốt của đồng chí gái thì ông anh họ kêu: "nhưng hắn được cái lỗ miệng". Ở nhà cãi nhau như mỗ bò nhưng ra đường, hắn vẫn là mẫu mực người chồng nhân dân, người cha ưu tú, đầy tớ trung kiên, 32 năm tuổi đảng sợ vợ, tiền hô hậu ủng đồng chí gái. Vợ là tất cả, luyện hắn như thế đó.


Hắn như nhân vật Pavel trong cuốn sách "thép luyện tôi thế đấy" của nhà văn Nicolai  Óstrovsky, từ bỏ tất cả, bạn bè nhân tình nhân ngãi để phấn đấu trở thành người chồng nhân dân gương mẫu, thoát ly gia đình đi theo lý tưởng sợ vợ. Sống lâu với đồng chí gái, hắn được dạy dỗ nên người, bị tiêm nhiễm tư tưởng tiểu tư sản, mua hoa tặng vợ, nịnh vợ, bỏ các thói quen phong kiến tiềm tàng trong máu nông dân ngu lâu, ngu bền vững của hắn.

Hắn vỗ ngực đọc bài thơ: "vợ ta tuy không sinh ra ta nhưng có công dạy dỗ uốn nắn ta nên người". Bạn bè nhìn hắn khinh khi, xem như bị SiDa, xa lánh tránh như hủi, thế là hắn càng cô đơn, càng đam mê điên cuồng đồng chí vợ như một tín đồ, chạy theo lí tưởng sợ vợ, thờ vợ, mặc thằng nào chê bai.


Hắn thầm rên rên em như một người chồng, nàng ăn rồi lại nằm, anh như người vợ hiền tề gia và tùng quyền, nấu cơm với rửa chén, giặt quần áo cho em, rồi bọc tả cho con. Chán Mớ Đời 


Hắn nhớ mạ hắn kêu lấy cha hắn trên 60 năm mà chưa bao giờ thấy cha hắn rót cho ly nước, tặng cho bó hoa, thậm chí một tiếng thăm hỏi khi đau ốm cũng không. Bởi vì tinh thần gia trưởng mấy ngàn năm nung đúc trong văn hoá người Việt. Nhất nam viết hữu thập nữ viết vô. Ngày nay lấy vợ, hắn làm trái ngược với cha hắn như người xưa nói: “con khác cha vợ có phúc”.


Hắn nhìn quanh hàng xóm thì cũng tương tự, cũng tư duy đột phá theo khuôn vàng thước ngọc của ông tầu họ Khổng hay họ Mạnh. Sai vợ con hầu hạ mình như vua, quyền uy trời là nhì dù không làm ra đồng nào bởi vì thuộc giai cấp có chim nên không đụng đến tay chân, để móng tay dài cong như vượn bay gà múa. 

Ngày nay có nhiều tên vẫn hồ hởi tự khen mình vẫn giữ được tinh thần gia trưởng, chưa bao giờ mua quà, hoa tặng vợ. Một năm, ngày 8 tháng 3, bố thí cho vợ một cái bánh da lợn hay hỏi sô-cô-la. Vì vậy bạn bè hắn càng xa lánh hắn, khinh khi hắn chỉ vì hắn đã giác ngộ cách mạng về sự hy sinh của người đàn bà Việt Nam. Hồ Dzếnh có bài thơ về người phụ nữ Việt Nam.


Cô gái Việt Nam ơi!  

Từ thuở sơ sinh lận đận rồi.

Tôi biết tình cô u uất lắm,

Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi


Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa, 

 hồng mỗi tiết mỗi phôi pha. 

Khi cô  vui thú là khi đã 

Bồng bế  con thơ, đón tuổi già!


Cô gái Việt Nam ơi! 

Nếu chữ HY SINH có ở đời, 

Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực 

Cho lòng cô gái Việt Nam tươi.


Khi xưa, hắn được thầy dạy về ông Tú Xương, rớt tú tài đến 8 lần, vợ tảo tần buôn bán cho ông ăn học, nên làm bài thơ "thương vợ" để cám ơn người hôn phối, một đời lận đận, tảo tần nuôi ông ta. Dạo ấy đi thi, phải đợi 3 năm, vậy coi như bà vợ của ông Tú Xương, gánh gồng buôn bán 24 năm để nuôi chồng ăn học. Để rồi ông ta cũng chẳng kiếm được đồng nào nuôi vợ. 

Thời ấy rất hiếm hoi, khi có một người chồng khen vợ mình:


Quanh năm buôn bán ở mom sông,

Nuôi đủ năm con với một chồng.

Lặn lội thân cò khi quãng vẵng,

Eo sèo mặt nước buổi đò đông.


Một duyên hai nợ âu đành phận,

Năm nắng mười mưa dám quản công.

Cha mẹ thói đời ăn ở bạc,

Có chồng hờ hững cũng như không!”


Hắn thấy vợ bạn hắn mua sắm toàn đồ hiệu trong khi vợ hắn, đợi khi người ta khuyến mại mới dám mua. Nhiều khi mua về phải may vá sửa lại bận. Khi mua về lại không thích, đem trả chớ vợ bạn hắn cứ chơi hàng hiệu làm thằng chồng cày ngày chưa đủ tranh thủ cày đêm, trả nợ hoá đơn thẻ tín dụng.


Vợ hắn sinh cho hắn hai đứa con hiền lành, lo cho cha mẹ chồng khỏi phải thiếu thốn, lo cho em hắn, cháu của hắn. Một tay lo nhà cửa trong khi hắn chỉ biết xem đá banh Europa cup, America Cúp... He he he


Ngày nay, không biết làm thơ như Hồ Dzếnh hay Tú Xương, hắn chịu khó mua một bó hoa, tặng vợ trong ngày sinh nhật để tỏ chút lòng thành, cảm ơn vợ hiền, vượng phu ích tử.


Nhs


Vòng tay đàn bà

 

Hôm nay vào vườn xem xét tình hình sau khi đi chơi mệt thở về. Ngồi nghỉ mệt, uống nước. Bổng mình chợt nhớ đến thời đi cua mụ vợ. Mình từ Los Angeles chạy gần hai tiếng mới xuống đến Bolsa vì kẹt xe, dạo ấy xa lộ 405 còn nhỏ không được nới rộng như bây giờ dù vẫn kẹt xe.


Mới bước vô nhà đồng chí gái, mẹ cô nàng hỏi ăn bún riêu hỉ. Nói đồng chí gái làm cho mình một tô. Cô nàng nhìn mình với đôi mắt đầy triều mến sau một tuần xa cách. Kêu mình ngồi xuống bàn, rót cho mình ly nước. Mình hỏi có cần mình phụ không. Cô nàng kêu không ngồi im đó. Cô ta hỏi ăn hành không, muốn thêm ớt, mắm ruốc chi đó thêm không. Sau đó mang đến cho mình một cái chậu bún với một đĩa rau muống thái nhỏ. Mình ăn tô bún riêu ngon lành đầy ắp tình yêu chan chứa của mụ vợ, phảng phất mùi mắm tôm, chuẩn bị nấu nồi bún riêu từ hôm qua.


Mình quen nhiều cô trước khi phát hiện ra mối tình hữu nghị sông liền sông núi liền núi của đồng chí gái nhưng chỉ có đồng chí gái là người đầu tiên, nấu bún riêu, mời mình ăn còn mấy bà kia thì cứ kêu đưa nhau ra tiệm ăn nào mấy bà thích ăn. Ăn hoài bún riêu nên mình ghiền và muốn thường nhật hoá các bữa cơm hàng ngày với đồng chí gái và đăng ký để đồng chí gái quản lý đời mình. Cưới vợ nhờ tô bún riêu.

Đi cua gái như đi xem nhà kiểu mẫu. Khi chúng ta đi xem mấy căn nhà kiểu mẫu, thấy người ta Staging, trình bày, thiết kế nội thất căn nhà quá đẹp đến khi mua, dọn vô ở thì căn nhà trống rỗng. Lấy vợ về mới khám phá ra mụ vợ không biết nấu ăn lại không thích học nấu ăn. Mụ chỉ biết nấu bún riêu. Đi tuần trăng mật về, mụ vợ đề nghị ăn cơm tháng. Thấy cũng có lý. Đi làm về, mở cửa lấy mấy cái gà men vào, bắt nồi cơm rồi ăn, rửa chén bát, gà mèn xong, bỏ ra trước cửa, xong là lên giường, tập nhu đạo với đồng chí vợ. Dạo đó chưa có tiền mua đài truyền hình, chưa có xã hội mạng.


Vấn đề ăn cơm tháng thì sau 1 tháng là ói. Món nào món nấy xào đi xào lại. Cuối cùng thì chịu hết nổi thì đi mua cơm chỉ. Đi làm về, chạy ra bolsa mua thức ăn nấu sẵn, mình chỉ tới chỉ lui, món này món nọ đem về, nấu nồi cơm là xong. Chạy đi đón vợ ở trạm xe buýt, từ Los Angeles về ở đường Valley View, ngay ngõ ra của xa lộ 22. Cuối cùng thì cũng chán mớ đời nên mình đi chợ mua đồ về nấu vì mình thích ăn cơm ý và tây nhiều hơn cơm Việt.


Thế là bao nhiêu cuộc họp mặt thân hữu mình đành ra tay làm đầu bếp. Có con cũng nấu cơm cho con ăn đến nay. Dạo ở New York, mình được hội phật tử Connecticut, nhờ vẽ cái chùa cho hội, có quen vợ chồng em ông tướng Ngô Du, bà vợ có viết một cuốn sách dạy nấu ăn Việt Nam nên được tặng cuốn sách với chữ ký, trở thành cuốn kim chỉ nam cho cuộc chung sống lứa đôi. Sau này, có một người chị dâu tặng mình một cuốn sách dạy nấu ăn Việt Nam dày gấp 2 lần cuốn tự điển của ông Đào Duy Anh. Kinh 


Khi lên vườn cuốc đất thì vợ nhắn tin, khi về ghé tiệm mua cái này mua cái kia để nấu cho mụ ăn vì thèm. Về đến nhà, thấy mụ vợ ngồi chít chát trên mạng rồi cười há há. Không chào mình, chỉ hỏi hôm nay nấu món gì. Tuy đói và mệt, mình phải lăn vào bếp nấu ăn. Nếu em nói chưa ăn thì thật ra em đang đói bụng, còn em nói ăn rồi là em đang lai chim.


Ngồi nhìn lại thì không hiểu lý do nào mà mình hay bị đàn bà dụ khị, rồi lọt bẩy trong vòng tay ấm của mụ vợ. Khi xưa, mấy cô đầm quen thì chả cô nào biết nấu ăn, chỉ có độc nhất cô bạn người đức tên Klaudia, quen khi đi làm ở Thuỵ Sĩ là có nấu cho mình ăn Steak au poivre, món mình thích nhất từ dạo ấy.


Nhìn xung quanh bạn bè tên nào cũng được vợ cưng chìu nấu ăn hàng ngày mà bọn chúng còn có cái tính mất dậy là giận hờn không thèm ăn, khiến vợ chúng năn nỉ còn mình thì lại vào bếp nấu ăn. Có vợ tên bạn từ Đà Lạt kể hắn làm reo cả tuần, đình công không chịu ăn cơm chị ta nấu. Một chị bạn khác kêu tên chồng không chịu, chị ta phải thổ, khóc lên khóc xuống, hắn mới há mồm cho chị ta đút. Kinh


Cho thấy vợ chồng là duyên nợ nhưng phải xem ai nợ ai. Thứ 7 vừa rồi, đồng chí gái tổ chức hát hò, có anh bạn bác sĩ nhưng bị tai biến, miệng nói lưng bưng nhưng cầm micro hát Anh còn nợ em rất đỉnh, may là chim anh ta chưa về núi Nhạn. Chị vợ ngồi tâm sự thấy cũng tội. Chồng bị tai biến, nay ở nhà mọi việc chị ta phải gánh hết như thể cho em gánh chồng một lần, cả đời chồng đã gánh em biển trời. Ngày xưa chồng gánh à ơi. Kêu có thằng cháu làm xây dựng, lừa một đống tiền, bỏ nhà tanh banh chạy. Ông chồng bị tai biến nay nhờ mình giới thiệu thợ để làm cho xong cái bếp nhà cửa. Mình cho điện thoại tên thợ của mình. Cho thấy về già nếu xui thì một trong hai người bị tai biến là mệt.


Cho thấy thủ thuật của Đàn bà kinh khiếp, vòng tay êm ái từ từ biến thành cái vòng kim cô mà tề thiên cũng không thoát. Có lẻ thượng đế sinh ra đàn bà để kiểm soát đàn ông.đàn bà là một cái chuồng vô hình như Georges Moustaki khi xưa hát: “Ma liberté! Je t’ai trahi pour une prison d’ amour et sa belle geôlière” tằng tằng tăng tăng tặng tằng. Khi chưa có vợ thì như con cá ngoài lờ lúc lắc muốn vô mà khi đã vô rồi thì không ra lại được như cá trong lờ lờ đờ muốn ra. May là mụ vợ không thích bài anh còn nợ em, nếu không chắc mình khóc một dòng sông quá. 

Nói cho đúng, vợ không biết nấu ăn nhiều khi là một may mắn cho người chồng khi về già. Mấy ông mình quen mà có bụng bự, to béo, đa số có vợ thích nấu ăn. Mỗi lần gặp nhau, mình hỏi mấy ông kỳ này đồng chí vợ nấu món gì. Mặt mấy ông xụ xuống, ông thì kêu bún bò, ông thì kêu xôi hạt sen,.. hỏi bà vợ nấu thử mấy lần. Có lần ông bạn kêu 3 tuần nay, ngày nào tụi cũng ăn món này nên oải quá rồi. Nhìn là muốn ói mà mụ vợ cứ bắt ăn cho hết cái nồi, sợ bỏ mang tội. Mấy bà muốn học nấu món mới nên nấu thử khiến ông chồng thành cobaye, ăn thử. Chồng trở thành cái thùng nước gạo để vợ tập nấu ăn mấy món trên YouTube. Ngon thì ngưng còn chưa đạt thì bà vợ nấu tiếp nồi khác.


Hình như chỉ có phụ nữ tàu và việt mới có trò nấu ăn cho chồng như bổn phận. Bên tây, thế hệ trước, đa số phụ nữ không đi làm nên phần nấu ăn thì các bà vợ ở nhà nấu ăn đi chợ. Thế hệ mình thì chồng vợ đều đi cày nên nấu ăn đều phụ nhau. Thường thì có một người nấu ngon hơn nên từ từ sẽ thủ lãnh. Đa số mình thấy mấy tên bạn mình nấu. Thời sinh viên mỗi lần họp mặt thì mình làm chả giò, pâté impérial còn mấy tên bạn thì cứ làm mấy món tây. Mấy cô đầm thì rửa chén đĩa.


Mình đang chuẩn bị tinh thần và tập luyện để năm tới leo Annapurna, tương tự như Everest Base Camp nhưng ít người đi hơn. Đi hành hương bên Tây Ban Nha, El Camino vào tháng 5 nên đang tập mụ vợ leo núi. Nếu mụ leo lên hết mấy ngọn núi xung quanh vùng này thì chắc mụ vợ sẽ leo lên đỉnh Annapurna được. Cũng như đi viếng vùng Patagonia ở Nam Mỹ mà hồi đầu năm có đến thăm viếng nhưng không leo núi. Đợi kỳ sau.

Mình tập với mụ vợ leo lại các đỉnh núi trước khi leo Saltankay -Inca Trail, Kilimanjaro vào năm ngoái. Đỉnh núi đầu tiên là Baden Powell, điểm bất ngờ là mụ vợ leo lên được. Chỉ khi đi xuống là mụ rên chân tay đau quá. Mình dặn mua đôi giày rộng hơn một tí nhưng mụ không nghe. Lúc đi xuống đầu ngón chân tụt xuống mũi giày nên đau. Cá không ăn muối cá ươn, gái cãi lời chồng trăm đường đau chân. Tuần này thì không đi đâu. Mụ vợ kêu có bạn từ Việt Nam sang rồi có họp mặt chi đó, kêu anh ở nhà rửa chén đĩa. Xong om

Đồng chí gái trên biển một mình 

Tuần sau, có mấy chị bạn rủ đi leo núi gần đây cũng khá cao. Đa số mấy ông chồng không thích leo núi, cho rằng không bạo lực và được uống bia trước máy truyền hình. Hy vọng mụ vợ leo lên được. Mình thì đem nước và thức ăn cho mụ khi leo núi nên phải tập đem ba lô cho nặng. 


Lý do mấy ông chồng không thích đi theo mấy bà thì mình hiểu vì có lần đi đâu về, mình thấy mụ vợ và mấy bà ngồi vòng tròn, nến thắp khắp nơi còn đèn điện thì tắt. Không biết họ làm cái gì, có vẻ tâm linh, huyền bí, chắc đang gọi cô về để chỉ cách trị thằng chồng, cầu cơ chi đó trong khi mấy ông bạn mình họp mặt thì ngồi hàng dọc trên ghế Salon, trước mặt là một dãy lon bia, rồi nhảy lên đứng xuống la hét trước máy truyền hình. Mấy bà leo núi thì đi 5 bước lại đứng, kêu chụp hình, 1 mình rồi 2 mình rồi 3 mình rồi cả đám rồi buồn đời, thay áo dài cả thiên hạ nhận ra cô gái việt là Number One.


Vợ chồng mình hay đi bộ mỗi ngày trong xóm ở gần nhà, cuối tuần thì hay bò ra biển. Đi bộ với mụ vợ là phải nghe mụ thuyết pháp này nọ, cứ muốn điên người lên. Nhờ mình tập Đông Phương Hội nên khi đi mình chỉ ngậm miệng để tập thở khai thức. Nay mình khám phá ra bí mật đi leo núi thì mụ vợ không nói nhiều, càm ràm chi cả. Leo núi, mụ kêu để mụ đi trước vì sợ hít bụi phía sau mình. Lúc khởi đầu, mụ còn đứng lại kêu mình chụp hình, ỏng ẻo ba-xi-lô ba xi tú nhưng sau 1 tiếng đồng hồ thì mụ vợ tịnh khẩu, không thấy nói gì cả. Đi lên núi và xuống 6 tiếng đồng hồ, mụ vợ tịnh khẩu. Quá tuyệt. Leo núi giúp mụ vợ tịnh khẩu, không tạo khẩu nghiệp. Mình thì chú tâm vào hơi thở. Vợ chồng tịnh khẩu nên thấy hạnh phúc. Kinh


Bác nào muốn bác gái tịnh khẩu thì cứ đem lên núi là khoẻ đời. Cách tu hay nhất, chớ vô chùa mấy bà hay tạo khẩu nghiệp lắm. Vợ chồng chỉ lo thở và uống nước nên quên cãi nhau.


Dạo này mình rất vui khi tập luyện Thái Cực Quyền và Hồng Gia, thấy có nhiều điểm tiến bộ. Mài hơi thở giúp lực không bị ngắt đoạn. 16 năm tập luyện mới giác ngộ được vụ này, khí lực khá ổn hơn xưa. Khi Khoa chận tay mình lại thì không sợ nữa mà lực của mình dạo này thành một khối cứ từ từ đẩy anh chàng văng đi. Tâm mình bình ổn không lo ngại khi bị đối phương tấn công. Khi đồng chí gái nói không cảm thấy bị sốc óc như xưa. Mình rất mừng đã tập luyện từ 16 năm qua được cái tâm khí ngày nay. Khẩu khai khí tổn. Chúc các bác cuối tuần vui vẻ.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn