Sơn tinh Thuỷ tinh thời @

Hồi nhỏ, thầy cô dạy tiếng Việt hay đọc truyện cổ tích thì có một truyện mình thấy hơi khó hiểu là “Sơn Tinh, Thuỷ Tinh”, hỏi thầy cô hay người lớn thì bị kêu là ngu lâu dốt bền. Cứ hỏi thì không được trả lời, thầy cô cứ lắc đầu, chép miệng kêu sao mày ngu thế. Ngu mới hỏi. Chán Mớ Đời 

Mình đoán Ông thần Thuỷ Tinh tài giỏi hơn ông thần Sơn Tinh, chắc bị xỉn nên dạy trễ nên khi đến nạp lễ rước dâu thì Sơn Tinh đã cao xa bay chạy với công chúa Mỵ Nương, rồi nổi trận lôi đình làm ngập lụt khiến dân gian khổ sở, khiến mỗi năm, có vụ lá lành đùm lá rách, bắt học sinh đi lạc quyên cho chương trình cứu trợ miền trung. Mình về miền trung thì hiểu lý do cứ bị lụt, chỉ cần làm hệ thống dẫn thuỷ nhập điền từ trên cao về là xong om.

Không phải chỉ có một lần mà ông Thuỷ Tinh bắt chước Việt Câu Tiễn, nằm gai nếm phân Ngô Phù Sai, vì quân tử đợi 10 năm trả thù cũng chưa muộn, làm mưa làm gió khiến dân tình khổ sở trong khi Sơn tinh, cùng công chúa bắt võng ở đầu Trường Sơn hôn hít hoan lạc trên núi, sinh ra nhiều con với tư duy chúa cho bao nhiêu nhận bấy nhiêu nhưng nuôi không nổi nên cho một số ”xuất khẩu lao động là yêu nước” qua bài hát “bạn đã làm gì cho tổ quốc” rồi chúng hàng tháng gửi tiền về cho xài vì khúc ruột ngàn dậm.

Mấy ngày nay tự cách ly với đồng chí gái theo lời thống đốc tiểu bang Cali, mình nằm mơ thấy vụ Sơn Tinh Thuỷ Tinh diễn lại, nên kể lại trong khi chờ đợi cuộc cách ly chấm dứt. Nằm chung giường với đồng chí gái thì mình không dám mơ hay mớ vì sợ bị kiểm điểm, mất lập trường cách mạng, thoái hoá, biến chất theo thế lực thù địch, từ khi theo đồng chí gái về dinh. Tối qua, ngủ một mình thì bổng nhiên thấy hình ảnh như sau hiện ra:

Vua Hùng Vương thứ 20, sống trên 128 tuổi, có cô con gái đã trên 88 tuổi nhưng chưa chồng khiến vua Hùng lo ngại vì muốn có cháu ngoại vì nay mai đi theo ông vua Hùng thứ 19 mà công chúa chưa yên bề gia thất thì ái ngại, bổn phận làm cha, làm vua chưa thành.

Công chúa có cái tên Mỵ Nương, trên danh thiếp khi xuất ngoại đề “My Lady”, là công chúa thứ 75 của vua cha. Mỵ nương rất đẹp, trai ta, trai tây, trai tầu đều mê, được vua cha cho gia nhập hội Jetset quốc tế. Nay công chúa đi dạ hội ở Nữu Ước, mai thì nhảy đầm ở Luân Đôn, tháng sau ăn sinh nhật ở đảo Mykonos, được chính đầu bếp trứ danh cắt thịt cho ăn, rồi hè thì nổi tiếng khi xuất hiện ở đại hội điện ảnh Cannes, không bận quần lót vì con rồng cháu tiên, ăn lông ở lổ, không có tục lệ bận quần lót khiến tây đầm ngỡ ngàng nhìn như người từ vùng Amazone, tự hỏi nếu bổng nhiên có kinh thì sao. Chán Mớ Đời. Công chúa có nhiều bạn trai quá nên không có hoàng tử tây, ta tầu nào dám đăng ký quản lý đời Mỵ Nương cả.

Vua cha lo lắng nên kêu các quan trong uỷ ban chính trị trung ương để hội thảo, vì là vấn đề an ninh của triều đình. Lỡ công chúa đi chơi rồi gặp giờ linh, hết thuốc ngừa thai, bị chữa hoang thì mang tiếng với thần dân vì Múa đại tướng đã qua đời, không còn ai chăm lo vụ sinh sản cho quốc gia nữa khiến dân gian buồn, nhớ thương khóc bài tống biệt:  

“Ngày xưa, Đại Tướng cầm quân
Ngày nay, Đại Tướng cầm quần chị em
Ngày xưa Đại Tướng công đồn
Ngày nay Đại Tướng công L ... chị em.”

Các quan đề xuất kiến nghị là nên tổ chức đại hội kén rể, tuyển thằng đại gia tầm tỷ phú thì sau này, khi vua thoái vị vẫn có con rể nuôi thay vì bỏ vào viện dưỡng lão hay nhà thương thí. Nhà vua nhất trí với các quan triều đình và ra lệnh mấy thằng mõ đi cổ động trên mạng, tuyển phò mã nước HÙng.

Hôm đại hội mở màn, cờ xí tung bay như người dân đi bão sau khi đội tuyển U80 đá bại đội tuyển U80 Cao Miên, nói lên cái giống siêu Việt hơn cả giống siêu việt Miên thì có hai công tử, khôi ngô tuấn tú, cởi ngựa Rolls Royce đến tham dự. Một ông thì đến từ cao nguyên, đại gia lâm tặc chuyên chặt cây rừng, xuất khẩu khiến rừng núi trơ trọi nên mùa mưa đến là nước trôi như thác lũ làm người dân bị lụt lội, thậm chí ngay Đàlạt cũng bị lụt. Người trong vùng kêu hắn là Sơn yêu tinh đại gia. 

Một đại gia khác đến từ đồng bằng, chuyên gia nuôi thuỷ sản bằng thuốc trụ sinh, làm ô nhiễm môi trường cả vùng đồng bằng sông Cửu Long gây nguy hại cho môi trường nên trong vùng người ta kêu là Thuỷ yêu tinh đại gia.

Hai đại gia này có nhiều em chân dài tới nách nhưng vẫn muốn cưới công chúa Mỵ Nương để dựa vào thế lực của vua, để làm sân sau cho các cuộc buôn bán, đổi chác khác sau này.

Vào vòng loại thì các công tử đại gia khác đều bị rớt đài vì không lại quả nghiêm túc các quan trung ương, cố vấn nhà vua cho cuộc đấu thầu lấy công chúa. Chỉ có hai đại gia Sơn Yêu Tinh và Thuỷ Yêu Tinh, tặng quà và gái bao cho các quan nhiều nên được vào chung kết.

Khi ra mắt vua thì đại gia thứ nhất kêu: kính thưa bệ hạ, thần là Sơn Yêu Tinh, thần có phép thần thông với đội ngủ xe be và xe tải máy cưa, có thể chặt 10,000 cây cổ thụ trong một ngày. Thần hứa sẽ bảo vệ ngai vàng của bệ hạ với đội ngủ chặt cây thần thông của thần.

Sau đó thì đại gia thứ hai ra mắt vua Hùng. Thần là Thuỷ Yêu Tinh, cát tặc của đồng bằng sông Cửu Long. Thằng nào cưỡng chế đất đai của người dân, biến thành sân gôn thì thần cho nước cuốn trôi chúng hết và thằng nào không nghe lời bệ hạ thì thần xây đập chận nước gây hạn hán cho chúng chết đói, và sẽ trung thành với bệ hạ suốt đời.

Sau khi nghe hai tên Yêu Tinh kê khai lý lịch 8 đời trích dọc trích ngang thì vua cha chới với không biết phải chọn tên nào làm phò mã vì cả hai đều xuất sắc hơn cả những điều nhà vua mong đợi ở cô gái út này nên kêu hai người đợi ngoài sảnh để vua họp với các quan đại thần uỷ ban chính trị trung ương.

Cái khổ là các đại thần thì không nhất trí, người thì khuyên vua chọn Sơn Yêu Tinh, với ông tiến sĩ lý luận, có biệt danh là Quản Trọng mới đi du hý, đánh gôn ở âu châu về, cho rằng: Sơn tinh thuộc về cao nguyên, đồi núi cách trở, gần nước ta hơn như răng với môi mà môi hở thì răng lạnh. Theo hạ thần thì bệ hạ nên chọn vì tổ tiên ta, mỗi lần có giặc giả, thực dân hay đế quốc đến đánh phá là đều chạy sơ tán lên núi, sống trong hang để thành lập kháng chiến như vua hùng thứ 19 đã đánh dẹp giặc tây ở Điện Biên PHủ. Tôn Thất Thuyết dẫn vua Hàm Nghi chạy lòng vòng ở vùng xuôi nên bị thực dân bắt đày đi đảo Réunion.
Phe được Thuỷ Tinh lại quả cho rằng: cao nguyên, đồi núi thì cao mà vua nay đã gần 150 tuổi thì khó mà sơ tán khi giặc đến vì phải leo núi vượt đồi, khó bảo toàn được long thể nhất là nay chúng chặt cây phá rừng hết, còn hơn thời mỹ ngụy rãi thuốc khai quang, lấy gì mà ăn, máy bay không người lái địch sẽ tìm thấy và bắn phá, ám sát bệ hạ như tên tướng của xứ BA-tư mới bị đế quốc Mỹ bắn chết ở phi trường Bagdad ở Một Rắc.

Theo thần thì nên chọn Thuỷ Yêu Tinh vì các vua Hùng trước đây đều kêu chúng ta sinh ra từ trứng nước như ông Lạc Long Quân. Chúng ta sống nhờ nước, tổ tiên chúng ta sống nhờ nghề gánh nước mướn, không lẻ bán nước theo núi thì đời đời con cháu sẽ mang tiếng phản bội cội nguồn, quê cha đất tổ, làm dân bán nước.

Thế là hai bên cãi nhau như mỗ bò chiều 30 tết khiến vua HÙng đưa tay lên kêu thôi để cho dân chủ, chúng ta bỏ phiếu để biểu quyết. Kết quả thì đa số chọn Sơn Yêu Tinh đại gia, vua lâm tặc phá rừng. Vua chau mày hỏi phải ăn nói sao để khỏi mất lòng Thuỷ Yêu Tinh đại gia.

Quan lớn lý luận mới đi Tây về, ôm ấp mấy em Cô-rô-na ở trong các khách sạn 5 sao để không ai bắt gặp mình, sử dụng tiền của vua HÙng ra đường Saint- Denis, trung tâm nhà thổ của kinh đô Paris hay phố đèn đỏ ở Ámsterdam, rung đùi, kêu: thưa bệ hạ, chúng ta cho hai bên đấu thầu công khai trước nhân dân, và mật kế để báo Sơn Yêu Tinh Đại Gia để hắn thắng công khai đường đường chính chính thì Thuỷ Yêu Tinh sẽ tâm phục khẩu phục.

Vua HÙng thứ 20, vuốt râu rồi hỏi: hay ta hỏi ý con gái ta để xem nó muốn chọn ai. Quan lý luận cho rằng không được, bệ hạ đã quên câu: “tại gia tòng vua, xuất giá tòng vua, phu tử tòng vua”. Bệ hạ kén rể là quyền lợi của họ tộc chúng ta, sao lại phải trưng cầu dân ý. Bọn dân ngu khu đen  biết gì mà trưng với ý, lắm khi bọn thế lực thù địch lại khuyến khích phá rối. Công chúa hay chơi bời nên nhiều khi muốn lấy cả hai như bà Táo trong bếp của dân hùng sử Việt, đâm ra phép tắc đất nước này loạn. Chúng ta đã kiên định lập trường là chỉ tuyển chọn một rể vì vua trung không thờ hai rể.

Vua nay đã già nên nghe tiến sĩ lý luận theo quan điểm mác Lê-nin nói rất chí lý nên nhất trí, ừ cứ thế mà làm nhưng phải sau trận đá bóng U80 đấu với U80 Cao Miên nhé.

Thế là hôm sau, đội U80 nước Hùng thắng đội U80 Chân Lạp nên thần dân cầm cờ chạy bò khắp nơi như đi bão khiến khắp nơi reo hò, bấm cò, trai gái xỉn cởi truồng nhảy Bolero, đến quảng trường Diên Hồng để ăn mừng chiến thắng.

Vua HÙng thứ 20 kêu hai khanh đều tài giỏi cả, để cho công bằng, ta cho hai khanh thi đấu võ để phân ai cao thấp cho toàn dân thấy tài của hai Khanh rồi ta sẽ chấm điểm. Nhờ tiến sỹ lý luận ra thể lệ thi đấu và làm trọng tài. Tiến sỹ quay qua hôn lên má của cô tóc vàng chân dài mới cặp được từ trời tây về, có cái tên mỹ miều Lady coronavirus rồi đứng ra giải thích các thể lệ cuộc thi đấu. CẢ hai bên đều nhất trí tuân theo thể lệ đấu trường.

Thuỷ yêu Tinh khởi đầu làm mưa sấm sét, mưa nước từ đâu cuộn về làm lụt nhà thiên hạ, dân chúng than oán, lạy nước yêu tinh như tế sao khiến các quan đại thần hoan hỉ vỗ tay như điên kêu tài giỏi quá. Lập tức Sơn Yêu Tinh đưa tay ra hiệu một cái thì một đoàn xe máy cày, xe ben chở đá đất từ đâu xuất hiện tạo dựng các đồi núi, khiến nước dâng lên không được.

Cả hai đánh qua đánh lại đến 12 hiệp bất phân thắng bại, ngoại trừ dân tình bị lụt, đất đai bị cưỡng chế, khóc than thảm thiết thì tiến sỹ lý luận, cầm cái gồng đánh vào cái phèn la, ra hiệu ngưng rồi kêu “Huề” rồi nheo mắt ngầm ra hiệu cho vua Hùng. Vua Hùng bước xuống kêu trẫm rất trọng tài hai Khanh, ước gì trầm có hai cô con gái để gả cho hai khanh nhưng tiếc thay mụ vợ của trẫm, sau khi đẻ 100 con thì theo không chịu đẻ nữa vì nghĩ sinh con ra mà nuôi không nổi, phải bắt chúng xuất khẩu lao động tại xứ người thì không đành lòng, thà nghèo không bán con đi xa.

Tục lệ của xứ ta là đi hỏi vợ thì phải có mâm trầu cau, thịt lợn quay,… nhưng cái đó quá tầm thường với các đại gia yêu tinh như hai khanh nên ta đề nghị sáng mai, ai đem sính lễ đến đầy đủ theo định hướng thị trường, hợp với ý của trẫm thì sẽ được gả công chúa. Sính lễ phải được gói cẩn thận và sát trùng vì trẫm nay đã già, lỡ vi-rút lạ xâm nhập cơ thể thì e khó sống để dự đám cưới của hai con. Chính tay ta sẽ mỡ gói các quà, thứ lễ vật nào giống tiêu chuẩn trong gói thầu thì sẽ được gả công chúa. Hai chàng yêu tinh gật đầu rồi quay về kêu bọn gia nô đi tìm kiếm các đồ mà vua cha mong đợi trong gói thầu.

Sáng hôm sau, Sơn yêu tinh và Thuỷ yêu tinh đến với bộ hạ, toàn là xe roll royces chở heo quay, bánh xu xê, trà gói, trầu cau, và các gói thầu khác. Sơn yêu tinh mở lễ vật ra thì thấy ngà voi, gà công nghiệp, chó 3 chân, ngựa 9 lông với đô la đầy mấy rương. Đồ đạt nặng quá phải dùng xe be để chở. Trong khi Thuỷ yêu tinh thì có Ngọc trai, cá 3 sa nuôi bằng trụ sinh, đồi mồi, san hô và tôm khô công nghiệp.

Vua đi duyệt các sính vật rồi kêu tiến sỹ lý luận cho mở gói thầu. Tiến sĩ lý luận lấy cái cặp samsonite màu đỏ ra, lấy chìa khoá trong bọc quần của vua để mở rồi từ từ lấy bìa thư màu đỏ ra, đưa cho mọi người xem rồi từ từ xé bìa thư rồi lấy ra một tờ giấy tái sinh rồi chậm rãi đọc: “lễ vật mà nhà vua cần là ngà voi, gà công nghiệp, ngựa 9 lông, chó 3 chân và 9 rương đôla tờ $100 mới toanh.”

Sơn yêu tinh thấy mình trúng thầu vì đã mang quà lại cho các đại thần từ chiều hôm trước nên ung dung đến bồng sốc công chúa lên rồi đa tạ phụ vương, leo lên con ngựa Roll Royce để bay về trời như Thánh Gióng ngày xưa.

Trong khi đó, Thuỷ yêu tinh chợt nhận ra sai lầm của mình là không chi tiền trước cho các quan đại thần để biết được gói thầu cần những món gì nên hậm hực, lên ghe máy đuôi tôm về quê mình. Tên yêu tinh này, không thuộc thành phần nam nhi đại trượng phu, thua thì chấp nhận mà thuộc loài bò sát, tiểu nhân thù dai nên chửi văng tục: “địt mẹ chúng, bán con gái cho quân cướp thì sau này sẽ bán cả biển và hải đảo luôn.”

Từ đó hắn theo lời ông tổ Việt Vương ngày xưa, 10 năm trả thù chưa muộn nên tìm cách trả thù cho thoả lòng nên tìm cách cho mưa lũ lụt cho dân an nam đói khổ để cướp chính quyền như thời thực dân. Người chết như rạ, heo bò chết thối sình, nổi trôi khắp nơi gây bệnh tật tai ương khiến lòng dân oán than.

Tên Sơn yêu tinh cũng không vừa, ra lệnh xây mấy cái đập để chận nước không cho đỗ xuống vùng hạ lưu Mekông khiến ruộng đồng khô khan, cá tôm công nghiệp bị chết như điên khiến Thủy yêu tinh càng điên tiết, cho nước mặn từ biển vào vùng hạn hán khiến dân tình chới với, bỏ chạy khắp nơi. Con gái thì cho làm dâu xứ Hàn hay xứ Đài còn con trai thì xuất khẩu lao động theo chỉ thị, mà tổng thống Kennedy đã nói ”bạn đã làm gì cho tổ quốc…”

Bọn thù nghịch, trâu cột ghét trâu ăn nên chúng mới rao cho báo chí trên mạng vụ thông thầu trong cuộc hôn nhân  tầm quốc gia được biểu quyết trước cuộc thi tài ra bôi nhọ. Các quan nhớn vui vẻ đi tham quan với các em chân dài ở tận trời tây, trời ý, kêu gọi toàn dân “bạn đã làm gì cho tổ quốc”, quyên góp từ thiện bỏ vào két đen.

Dân đói kêu than đến tận trời xanh. Đám văn nghệ sĩ chuyên hát, ca tụng hết độ, nhà vua là vị minh quân cũng đói. Chúng tự chuyển hoá, băng hoại, mất lập trường cách mạng, chuyển nghề bán miệng nuôi trôn thành bán trôn nuôi miệng, biến các trại sáng tác thành các nhà thổ, sì ke, nghiện ngập. Từ đó các bệnh giang mai, bệnh dịch, nạo thai lan tràn cả nước đưa đến tình thế lâm ngụy, vô thuốc chữa.

Vua cho họp các quan đại thần thì họ biểu quyết phải nhờ vả Sơn Yêu Tinh, con rể yêu quý của vua. Vua kêu người sang sứ cầu viện Sơn Yêu Tinh. Sơn yêu tinh tiếp sứ giả nhà vua Hùng rồi sau khi nghe chuyện thì phán: “nếu muốn ta tiếp viện, giúp đỡ thì điều tiên quyết, phải dẹp bỏ bọn thế lực thù địch, nói xấu tung tin bịa đặt, xuyên tạt bôi nhọ gói thầu cưới công chúa. Mà để lấy công chúa, ta phải phá biết bao nhiêu rừng, giết bao nhiêu cọp, voi,…nay phải trả lại cho ta hết cộng tiền lời 2 chấm từ 35 năm qua. À quên, phải kêu bọn tham quan chúng mày đã lấy 30% gói thầu, đem trả lại cho ta luôn.”

Nghe đến đây sứ giả vua Hùng mặt xanh như đít nhái, quỳ xuống lạy Sơn Yêu Tinh; con cắn cỏ lạy ngài, 30% của gói thầu, chúng con đã mua thẻ câu lạc bộ gôn 3 tỷ, đi du hý với mấy em chân dài ở trời tây, nay lại phải trả tiền bảo dưỡng cho Bồ nhí thì lấy tiền đâu ra mà trả.



Sơn Yêu Tinh nghe vậy, liền rú lên cười như đắc kỷ ho gà….. Chán Mớ Đời 

Nguyễn Hoàng Sơn 

(Còn tiếp)







Frida (ABBA) và lebensborn

Khi Hitler lên cầm quyền với chủ thuyết về nòi giống “aryan “ độc tôn, tuyệt đối nhất và tìm cách xây dựng một thế giới toàn là giống Aryan và tìm cách trừ khử các giống dân khác như Do Thái, Gypsies,…. Chương trình này được giao cho Himmler.

Chương trình ’Lebensborn e.V. (e.V. viết tắt của eingetragener), có nghĩa là suối nguồn cuộc đời, không biết dịch sao cho chuẩn với tiếng việt. Chương trình được thành lập ngày 12 tháng 12 năm 1935, nhằm quản lý đời sống gia đình của lực lượng Schutzstaffel (SS).

Khi quân đội Nazi chiếm đóng nước Na-uy, các bác sĩ về chủng học khám phá ra giống dân Na-uy rất tốt, mắt xanh, tóc vàng,…nên khuyến khích các binh sĩ Đức quốc xã ngũ với các phụ nữ Na-uy để tạo thêm nòi giống. Chương trình này thành lập những nhà thương hộ sinh được gọi là “Lebensborn”.

Các làng mạc na-uy bị đức quốc xã chiếm đóng rất ít người, các cô gái na-uy kêu là con trai trong làng  không có công ăn việc làm để mời mấy cô đi chơi mà thật ra chỉ có lính tráng đức quốc xã là ăn chơi. Nhiều bà Na Uy kể dạo ấy còn trẻ nên rất mê lính tráng đức trong bộ quân phục nên đồng ý đi chơi, nhiều khi gia đình thiếu lương thực thì ngủ với lính đức để có thể nuôi gia đình.

Người ta nói trong giai đoạn chiếm đóng của Đức quốc xã thì có đến 10,000 trẻ em na-uy lai Đức quốc được sinh ra đời, đúng nhất là 8,905 vì người ta chỉ tìm ra có 8,905 hồ sơ. Một khi cô gái na-uy có thai với binh sĩ Đức quốc xã thì sẽ được đưa đến các nhà thương Lebensborn. Nếu muốn giữ đứa trẻ thì họ cho đem về còn ngại chưa chồng đã có con thì có thể cho quân đội đức nuôi.

Trong thời kỳ Đức quốc xã chiếm đóng Na-uy, có một thượng sĩ đức tên Alfred Haase, đã có vợ ở quê nhà nhưng để ý đến một cô gái na-uy trong  làng Ballangen và tán tỉnh, tặng khoai tây,…và cuối cùng cưa đỗ được cô gái 19 tuổi tên Synni Lyngstad. Sau đó ông lính Haase bị đổi đi xa rồi một hôm được tin, bị đổi về Đức quốc nên ông ta buồn, mượn chiếc xe đạp, đạp 40 cây số đến làng Ballengen để thăm cô Synni lần cuối cùng. Không ngờ đêm cuối cùng khiến cô này mang thai.

Dạo sang tây, xem phim và được tây đầm kể là sau khi Đức quốc xã bị đánh bại thì các người có liên hệ với Đức quốc xã mà tây gọi là “collaborateurs” bị tây đầm trả thù kiểu dân CM30 sau 75. Phụ nữ bị cạo đầu, đủ trò. Tài tử ý Monica Bollucci có đóng vai này trong phim Malena, khá thương tâm. Sau ông chồng đi lính, về lại được và giúp cô ta khỏi bị tiếng thị phi bằng cách đi ra đường ôm bà vợ. Hình ảnh ấn tượng nhất của cuốn phim.

Cô gái Synni bị dính thai vào đêm cuối cùng với người tình và sau khi Na-uy được ’giải phóng” thì chịu đựng nhiều sự trả thù của dân trong làng. Khi cô con gái được 18 tháng thì bà mẹ kêu để bà ta đem cô con gái sang sinh sống tại Thuỵ Điển, bỏ lại quá khứ đau buồn, để tránh sự trả thù tàn nhẩn của người trong làng. Sau đó thì cô Synni theo sang Thuỵ Điển nhưng một thời gian sau, bà ta bị đau thận và chết để con gái lại cho mẹ nuôi tại Thụy điển. Cô gái ấy có tên là Anni-Frid "Frida" Lyngstad.



Cô này được bà ngoại nuôi và tưởng là ông bố đã chết trên chiến thuyền trở về Đức quốc. Năm 1974, cô bé này và bang nhạc ABBA đoạt giải nhất Eurovision và nổi tiếng khắp hoàn cầu. Mụ vợ mình thích ban nhạc này còn mình thì chả hiểu vì sao.

Khi nổi tiếng thì các nhà sản xuất bắt đầu viết về tiểu sử, tạo ra những huyền thoại để bán đĩa nhạc. Họ mới khám phá ra cô này là có cha là lính đức, tên là Alfred Haase. Khi báo chí đăng tải về cuộc đời của cô ta thì có một cô gái đức, nói tôi có một người chú tên Alfred Haase rồi cô ta hỏi ông chú, khiến ông này mặt xanh như đít nhái, cố đi tìm lại cô con gái rơi trời Na-uy.

Cuối cùng ông ta và cô Frida gặp nhau ở Thuỵ Sĩ nhưng sau đó hai cha con không qua lại vì cô ta đã 32 tuổi nên không có gì để kết nối.

Trở lại các đứa bé sinh ra tại Na-uy với cha là lính đức. Người ta trả thù mẹ của họ như ở Việt Nam, người ta chửi bới các me tây, me mỹ và hất hủi đám con lai. Có một ông bác sĩ na-uy kêu là DNA của mấy đứa bé này sẽ đưa đến bệnh tâm thần nên họ cho vào viện tâm thần thay vì viện mồ côi. Ai được ông bà ngoại nuôi thì khốn khổ ở trường vì bị chửi con của me đức, lắm trò, bị ăn hiếp đánh đập.

Sau 50 năm, có đâu 122 người con lai đức này, thuê luật sư để kiện chính phủ Na-uy. Toà tuyên bố là chuyện này đã lâu nên chính phủ không chịu trách nhiệm. Một xứ có truyền thống giải Nobel về nhân quyền bú xua la mua nhưng họ khơi khơi chả làm gì cho quyền làm con người trên đất nước họ.

Mấy người con lai đức này bất mãn khi co ca sĩ Frida khôgn cùng họ đòi lại nhân phẩm của họ bị đầy đọa từ bé đến nay. Mình không hiểu lý do Cô này không đồng hành với nhóm này. Có lẻ đã trở thành người nổi tiếng, đụng chạm những vấn đề nhậy cảm này khó bán băng nhạc. Nghe nói có dạo cô ta lấy hoàng tử xứ Thuỵ-điển sau này dính sì-ke ma-tuý nên họ bỏ nhau.

Khi xưa, ở xóm mình có một tên tây lai, hơn mình đâu 2, 3 tuổi. Hình như ở xóm chỉ có mình là chơi với hắn, đi tập Thái Cực Đạo chung. Hắn con của một bà CM30, sau 75 đì gia đình mình chết bỏ, muốn đuổi lên kinh tế mới. Tên này học Văn Học trên mình 2 lớp.

Dạo mình ở New York, có gặp một nhóm trẻ Mỹ lai. Họ được Hoa Kỳ nhận đem qua mỹ nhưng rồi không được người Việt thừa nhận, hay người Mỹ thừa nhận. Họ đứng ở giữa gạch nối Mỹ-Việt nên lớ ngớ, không biết đâu là bến bờ.

Con người có kỳ thị màu da nhưng coronavirus thì không. Ai chúng cũng xâm nhập cả. Chán Mớ Đời 

Nhs



Coronavirus và tương lai

Từ ngày sang Hoa Kỳ, mình chứng kiến được hai cuộc khủng hoảng lớn; cuộc khủng bố 9/11 và khủng hoảng tài chánh năm 2008. Những cuộc khủng hoảng này đã thay đổi đời sống nhân sự của xã hội Hoa Kỳ, đi du lịch hay đầu tư mua nhà bất động sản.

Sau 9/11, thiên hạ có cái nhìn ít thiện cảm, thậm chí còn nghi ngờ tất cả những ai che mặt, hay có khuôn mặt ả rập, qua vụ khủng bố ở thành phố San Bernardino, California.

Vụ đại dịch Coronavirus sẽ thay đổi thế giới và xung quanh chúng ta từ các liên hệ xã hội, tôn giáo, kỹ thuật, giáo dục và tài chánh,….

Các thay đổi ra sao thì chưa biết vì với kỹ thuật thông tin, điện toán thì chắc chắn sẽ có nhiều kỹ thuật tự nhiên sinh sôi nảy nở do nhu cầu của dân chúng. Điểu chắc chắn là sẽ có thay đổi về chính phủ, y tế, kinh tế, đời sống dân sự,…

Đại dịch cướp mất sự hồn nhiên của mọi người, các tập tục giao tiếp trong xã hội có thể sẽ bị thay đổi khi chúng ta tự giác khi chạm vào những vật ở nơi công cộng, ở chung với người khác trong một không gian kín, có thể đem lại rủi ro, bệnh tật nguy hiểm cho chúng ta. Những nhận thức sau đại dịch sẽ trở thành bản chất mới sẽ dần dân tập khi bắt tay hay chạm người quen hay đối tác kinh doanh. Chúng ta sẽ rửa tay và không chạm tay vào mặt của mình như chỉ dẫn của cơ quan y tế phòng chống bệnh tập.  

Giao tiếp trực tiếp đối tác hay công chức ở các cơ quan chính phủ, đưa đến những lo toan vệ sinh y tế, nên có lẻ người ta sẽ làm thủ tục, nộp đơn, thậm chí bầu phiếu qua mạng, vô hình trung sẽ làm xa cách nhân loại vì khoảng cách như hiện tại, con người và người thân tuy gần như cách xa khi mỗi người ôm cái điện thoại cầm tay.

Sau cuộc khủng bố 9/11, người Mỹ bổng nhiên thức tỉnh, nhiều thanh niên trẻ đăng lính để đi đánh các tên khủng bố, thậm chí có người đã giải ngủ, trở lại quân ngủ để ra trận, nói lên tinh thần ái quốc của người Mỹ. Cuộc chiến mới sẽ không có binh sĩ, súng ống mà các tân binh của cuộc chiến mới sẽ là các y sĩ, y tá, dược sĩ, thầy giáo, các tiểu thương gia,…

Telemedecine, sẽ được áp dụng nhiều hơn hiện nay, để tránh lây nhiễm tại các phòng mạch. Chúng ta có thể ở tại nhà hay văn phòng để được bác sĩ khám bệnh qua FaceTime hay truyền hình, giới hạn sự di chuyển, mất thì giờ.

Vào tiệm ăn, người Mỹ thường hay trả tiền cho các quân nhân hiện diện trong tiệm ăn để cảm ơn sự hy sinh chiến đấu, bảo vệ an ninh của người Mỹ. Trong cuộc chiến mới, người ta sẽ cảm ơn các y sĩ, y tá,…bất chấp nguy-hiểm để cứu chữa bệnh nhân vì y đức thay vì nuôi bệnh nhân như hiện tại. Có thể chúng ta thể hiện lòng ái quốc qua xây dựng, kiểm soát sức khoẻ và y tế cộng đồng, tạo dựng một cộng đồng, xã hội được chú ý, chăm sóc cho nhau hầu tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp và khoẻ mạnh cho nhau.

Chúng ta thấy quốc hội, đại biểu hai phe chửi bới nhau từ 50 năm qua, bổng nhiên âm thầm ngồi lại với nhau để biểu quyết đạo luật mới nhằm chống lại đại dịch, biết đâu sẽ khởi đầu một kỷ nguyên mới, khi người ta chợt nhận ra vi-khuẩn, bệnh tật không chọn ai theo đảng Dân CHủ hay Cộng Hoà. Có lẻ chúng ta sẽ chung sức nhau để thoả hiệp tạo dựng một nền y tế cộng đồng lành mạnh hơn đưa đến một sự đoàn kết quốc gia như Anh Quốc, bị chia rẽ nhưng sau 56 ngày bị bom của Nazi, toàn dân và các đảng phái chống chọi nhau, kết đoàn để ra sức chống lại Nazi, đưa đến cuộc chiến thắng của quân đội đồng minh, dựa vào Anh Quốc để đổ bộ qua Pháp vì toàn thể âu châu đã bị Nazi khổng chế.

Hoa Kỳ tương đối sống lành mạnh bao nhiêu năm qua từ khi Liên Xô sụp đỗ và cao trào chủ nghĩa cá nhân lên tột đỉnh. Người Mỹ chỉ nghĩ đến quyền lợi, sở thích cá nhân của mình, bảo vệ cá voi, cá heo,… họ ít nghĩ đến các việc xa xôi, ở các nước khác.

Sau đại dịch kết thúc, có lẻ người Mỹ sẽ thay đổi và đầu tư về các môi trường như y tế và các dịch vụ công cộng. Con người trải qua cuộc đại dịch, sẽ nhận ra số phận của mình được liên kết với cộng đồng. Một người láng giềng, không chịu ở nhà trong đại dịch, hay một người làm bếp bị bệnh nhưng chủ tiệm không cho phép nghỉ có lương, có thể đưa bệnh tật đến cho ta. Do đó ý định thành lập y tế cho mọi người (Universal healthcare) của đảng dân chủ sẽ được đảng Cộng Hoà ủng hộ.

Về mặt kinh tế và trật tự xã hội, người ta sẽ tạo dựng một nền tảng mà chính phủ sẽ bảo đảm thu nhập cho người Mỹ bị mất việc trong một cuộc suy thoái lớn. Chính phủ sẽ giúp giảm nợ sinh viên. Đại dịch sẽ giúp chúng ta xét lại chúng ta là ai và chúng ta xem trọng điều gì trong cuộc sống về lâu về dài. 

Cuộc tự cách ly giúp chúng ta suy nghĩ lại cuộc đời, không cần mua sắm áo quần, đồ hiệu do các quảng cáo làm áp lực khách tiêu dùng mua. Giàu có nhưng vẫn bị nhiễm vi-khuẩn như mọi người, có quyền lực vẫn bị chết vì vi khuẩn.

Khi mình sang Hoa Kỳ thì điều khiến mình ngạc nhiên nhất là các lễ tôn giáo được truyền hình trực tiếp trên đài truyền hình. Sau này mới hiểu là có nhiều gia đình mỹ ở xứ khỉ ho cò gáy nên đi lễ khá xa cho họ. Do đó họ phải nghe giảng giáo lý qua truyền hình hay đài phát thanh.

Các lễ tôn giáo như ramadan của người theo hồi giáo, Passover của người do thái hay lễ phục sinh của thiên chúa giáo hay Phật đản sẽ được cử hành ra sao khi người ta ngại đám đông. Sự tìm kiếm tâm linh qua tôn giáo sẽ thay đổi khi người ta trải qua thời gian tự cách ly, theo dõi các lễ tôn giáo trên các kênh khác nhau của các tôn giáo, nhà thờ. Các mục sư, Iman sẽ phải ra sức để thuyết phục con chiên của mình từ xa qua mạng hay truyền hình, như các chiến sĩ cho công bằng xã hội.

Người ta nhận thấy trong vụ đại dịch này, tự cách ly thì các app như Netflixparty, Discord, Google Docs  Hay Zoom,..được công chúng sử dụng rất nhiều để liên lạc với nhau hay xem xi-nê chung hay Eventbrite được sử dụng rất nhiều cho các buổi họp mặt tại gia, thậm chí các rạp xi-nê ngoài trời đang được thịnh hành trở lại. Ai nấy ngồi trong xe, ăn bắp rang, uống CoCa cola và xem xi-nê không sợ bị lây nhiễm,… có dịp mình sẽ kể vụ này.

Dạo mình mới sang Hoa Kỳ, có xem phim Philadelphia do tài tử Tom Hanks, đóng vai luật sư bị bệnh SIDA, nói lên vấn nạn của giới đồng tính đang sống qua cơn đại dịch của họ, đã khiến xã hội thay đổi cái nhìn về nhóm đồng tính. Chính phủ không can thiệp nên cộng đồng của giới đồng tính tạo dựng các tổ chức tương trợ lẫn nhau và giúp thay đổi cái nhìn của xã hội. Gần đây có một ứng cử viên tổng thống đồng tính, cho thấy sự chấp nhận của xã hội ngày nay về những dị biệt cá nhân, ngoài trừ số đông vì tôn giáo.

Qua kinh nghiệm của SIDA thì có lẻ sau vụ đại dịch này, xã hội sẽ tự thay đổi, người Mỹ sẽ tự động tạo dựng các nhóm, tổ chức để bảo vệ môi trường y tế và sức khoẻ trong các sinh hoạt chung.

Đại dịch này cho thấy những khuyết điểm trong hạ tầng cơ sở y tế Hoa Kỳ, vì hàng triệu người Mỹ đã lúng túng trong cuộc khủng hoảng này mà không có mạng lưới an toàn. Người thân bị bệnh và con cháu nghỉ học vô thời hạn và không có lựa chọn về tài chính, sức khoẻ. Có lẻ quốc hội trong tương lai sẽ ra các luật gia đình, hầu giúp đỡ nhân viên đi làm nghỉ có lương để lo cho gia đình.

Mấy đại biểu quốc hội Hoa Kỳ bị nhiễm vi-khuẩn cô-rô-na. Khởi đầu, quốc hội Hoa Kỳ theo chỉ số 1 đại biểu cho 30,000 người Mỹ nhưng hiện nay trung bình một đại biểu quốc hội đại diện đến 770,000 cử tri. Do đó trong tương lai, có thể quốc hội sẽ được thông qua mạng hay sẽ trở lại quy chế; 1 đại biểu cho 30,000 cử tri để họ có thể bảo đảm quyền lợi của cử tri của họ thay vì chạy đi xin tiền ứng cử lại.

Hoa Kỳ là một xã hội với văn hoá tiêu thụ, các công ty ra sức tiếp thị để bán các hình ảnh giấc mơ. Sau đại dịch, có thể người ta sẽ suy nghĩ khác đi về thời trang, khi dành tiền để mua cái ví LV để rồi chả ai thèm để ý trong khi bị lộn xộn thì mấy cái ví xịn cũng trở thành vô nghĩa. Nguo ta sẽ thay đổi thước đo về những gì nên sở hữu thay vì chạy theo thời trang như điên cuồng. 

Họ sẽ để ý đến môi trường nhiều hơn khi họ nhận thấy sự tự cách ly đã khiến nước của thành phố Venice trong sạch hơn, không khí các thành phố bổng nhiên trong lành hơn,… họ sẽ dễ chấp nhận các năng lượng xanh dù có đắt hơn nhưng lại bảo vệ môi trường.

Tự cách ly sẽ khiến vợ chồng gần gũi nhau hơn thay vì lướt sóng trên mạng, sẽ có một thế hệ babyboom mới ra đời. Dân số trên thế giới sẽ gia tăng.

Về mặt kinh tế, các công ty đa quốc gia sẽ cân nhắc về hiệu quả và chi phí và lợi ích của hệ thống cung cầu được toàn cầu hoá và sự cung ứng trong nước. Họ sẽ chuyển qua chuỗi cung ứng nội địa và giảm sự phụ thuộc vào hệ thống cung ứng toàn cầu rẻ nhân công nhưng dễ bị gián đoạn. Việc này sẽ làm giá thành gia tăng nhưng khách tiêu dùng sẽ chấp nhận và sẽ bỏ bớt tiêu thụ những gì không cần thiết.

Gia đình mình hay đi ăn tiệm vì tiện lợi và nhanh nhưng mấy ngày nay, tự cách ly, mình phải nấu cơm cho vợ và hai đứa con ăn. Bổng nhiên thấy là lạ vì đã lâu không còn nấu cơm cho con ăn nhưng lại thích nên chắc sẽ nấu ăn đều hơn Để được ăn tại gia. Một số tiệm ăn có thể sẽ đóng cửa luôn nếu tình trạng này kéo dài.

Nhớ hồi nhỏ mấy ông tây bà đầm dạy văn chương, 1 đoạn trong cuốn “La Peste” của ông Albert Camus nhưng ngu lâu dốt sớm nên chả hiểu, sau này qua Tây, có tìm đọc lại cuốn sách này. Ông ta kể bệnh dịch đã xoá sổ 1 thị trấn ở quê hương ông ta (Algérie) vì tính nhất quán. Thị trấn quá buồn chán nên thị dân dành hết tâm huyết để nuôi dưỡng thói quen và mất nhiều thì giờ để nhận ra cái chết đang rình rập họ.

Nếu so sánh thời ông Camus và hiện nay, chúng ta chỉ cần có bệnh tật và chế độ độc tài để khiến chúng ta lắng nghe ý thức chung, óc tưởng tượng và sự lập dị của chúng ta. Thời gian tự cách ly sẽ giúp chúng ta nhận thức là chúng ta có thời gian rất ngắn trên cỏi đời này. Tại sao phải đua đòi, chạy theo thời trang khi cái chết đang rình rập chúng ta như ông Camus đã kể.

Chúng ta có những tập quán khiến chúng ta sống như cái máy, không thay đổi nên không có thói quen nhìn xa, quan sát những gì đang xảy ra xung quanh chúng ta, đến khi nước đến trôn thì đã quá muộn. Chúng ta tiêu xài phung phí để rồi khi cơn đại dịch xuất hiện mới nhận thức về tư duy, cuộc sống thường nhật mới hiểu cái gì mới quan trọng trong cuộc sống.

Mình có hai vợ chồng hàng xóm gốc Việt. Nghe mình rên là đi chợ không thấy gạo vì hai đứa con về nhà để tự cách ly nên bà vợ kêu ông chồng đem bao gạo lức 5 cân sang tặng rồi còn làm xôi Lạp xưởng đem qua cho ăn. Trong lúc hoạn nạn, những cử chỉ tuy tầm thường nhưng đã nói lên được tình người chưa mất trong một xã hội tiêu thụ như điên loạn.

Tương lai sẽ thay đổi và tình người sẽ được nêu lên nhiều hơn là lòng ích kỷ. Người giàu sẽ chịu đóng thuế nhiều hơn để giúp Hoa Kỳ xây dựng một cái lưới an toàn phúc lợi cho toàn dân thay vì chửi bới người nghèo,... xã hội sẽ trở nên nhân bản hơn đầy tình người.

Nhs


Trung Cộng và đại dịch 2020

Vụ đại dịch đang hoàn hành khắp nơi khiến thế giới rơi vào khủng hoảng kinh tế và tinh thần thì Trung Cộng, hồ hởi làm lễ “mãn khoá” đại dịch đã qua, mở cửa trường học,…lại. Thêm họ đang ra rã tuyên truyền với người Tàu là chính người tây phương, bọn bạch quỷ đã mang lại vi-khuẩn, đại dịch và hoan hô sự sáng suốt kiên trì của Đảng cộng sản quang vinh, đã đưa Trung Cộng khỏi đại dịch, giúp Tập thị làm hoàng đế muôn đời.

Hình ảnh của ông ta viếng Vũ Hán được chiếu khắp nơi nhưng cũng có thể là người giả, giống ông ta, được đảng cộng sản đưa ra để quay phim tuyên truyền. Mình đọc đâu đó, báo tàu nói về Tập thị, sợ bị ám sát nên hay có màn đưa những người giống các nhân vật chính, để đi kinh lý,…cách đây 1, 2 năm gì đó nhóm Giang Trạch Dân có ám sát hụt bằng bom nhưng may là đến trễ hay đã đi qua.

Các chính trị gia đang theo dõi vụ đại dịch này và so sánh vụ khủng hoảng kinh Suez ở Ai Cập vào năm 1956, đã chính thức thoái vị ngôi cường quốc của Anh Quốc trên thế giới và Hoa Kỳ trở thành quốc gia lãnh đạo thế giới tự do, tương tự Điện Biên Phủ đã chấm dứt quyền lực của chính quyền thực dân pháp trên thế giới.

Mấy tay chính trị thân Trung Cộng thì cho rằng đây là thời cơ để Trung Cộng vượt qua Hoa Kỳ và nắm lấy quyền lực thống trị toàn thế giới vì Nga Sô đã bắt tay với Trung Cộng để bán dầu hoả và ga. Vụ hạ giá dầu vừa qua nhằm để phá sản các công ty thăm dò dầu hoả của Hoa Kỳ, có thể nằm trong mục đích này khiến chính phủ mỹ tuyên bố sẽ mua dầu của họ. Hy vọng sẽ tìm thêm tài liệu về vụ này để đọc. Ai có thì cho em xin. 

Khởi đầu, nạn dịch được phát hiện bởi thế giới vào tháng 11 năm ngoái, nhưng có lẻ Trung Cộng đã biết trước đó nhưng không thông báo cho thế giới để họ chuẩn bị, lại không cho phái đoàn quốc tế sang để nghiên cứu tình hình hầu phòng chống ở xứ họ. Đến khi tai hoạ được lây lan khắp thế giới thì Trung Cộng mới thú nhận và sát hại những ai đã báo tin ngoài luồng như mấy ông y sĩ…

Trên thực tế thì không có một quốc gia nào có thể chuẩn bị cho một đại dịch như vậy, nhất là 95% thuốc trụ sinh, y dược phẩm tiêu thụ của thế giới đều được sản xuất tại Trung Cộng. Nhân viên chính phủ mỹ kêu Trung Cộng xem như đã quốc hữu hoá các nhà máy sản xuất của công ty 3M của mỹ tại Trung Cộng.

Dạo này, xuất hiện khá nhiều người ăn có, nhảy vào chửi bới các chính phủ tây phương, đủ trò khiến mình buồn cười.

Ý Đại Lợi, là nước bị ảnh hưởng đại dịch nhiều nhất hiện nay ở Âu châu, kêu gọi Liên Hiệp Âu châu giúp đỡ nhưng không một nước nào đưa tay cứu giúp các thiết bị y tế vì ai cũng thiếu thốn, để dành cho dân họ thì Trung Cộng tuyên bố sẽ gửi 2 triệu khẩu trang cho Ý Đại Lợi, 100, 000 máy trợ thở, 50,000 Test kits, 20,000 bộ đồ phòng vệ,… còn BA tư, sẽ được nhận 250,000 khẩu trang…thậm chí chủ tịch công ty Alibaba lên tiếng sẽ gửi 100,000 khẩu trang, 20,000 test kits  cho 54 quốc già ở châu phi. 

Hai nước này làm ăn với Trung Cộng nhiều nhất, Ý Đại Lợi tham gia chương trình vành đai và con đường còn Ba-tư thì bán dầu hoả cho Trung Cộng và mượn tiền và chuyên viên để xây dựng các công trình hạ tầng cơ sở vì bị thế giới cấm vận.


Phát ngôn viên của bộ ngoại giao Trung Cộng lên tiếng là cần phải tạo lập một tiêu chuẩn mới cho toàn thế giới để đối kháng với đại dịch. Hoa Kỳ hay Liên Hiệp Âu châu, bao lâu nay đều làm giàu bằng cách đưa cho Trung Cộng sản xuất sản phẩm của họ để bán tại xứ mình. Nay đụng chuyện, khẩu trang, thiết bị y tế, đều nằm dưới quyền kiểm soát của Trung Cộng.

Trung Cộng bế môn toả cảng 2 tháng nay là không có đồ phụ tùng, sản xuất gì cho các xứ âu châu hay Hoa Kỳ. Ngay Nam Hàn phải đóng cửa và lắp ráp xe Huyndai vì đồ phụ tùng từ Trung Cộng chưa đến được. Mình đoán là các siêu thị mỹ và âu châu kêu cứu các công ty sản xuất tàu từ mấy tháng nay nhưng chắc họ không nhận hàng và bây giờ khắp thế giới bị lây. Họ kêu ai ngoan ngoãn thì họ sẽ gửi khẩu trang, thiết bị y tế đến thế là Hoa Kỳ ngọng. Trung Cộng còn lên tiếng kêu chính quân đội mỹ đã lén đưa vũ khí sinh học vào xứ họ. Người cộng sản không bao giờ thẹn thùng khi đổi trắng thành đen.

Mình nghe trên đài radio NPR, phỏng vấn một ông chủ hãng làm khẩu trang. Ông ta cho biết là trước đây, mỗi tháng bán độ 1,000 cái khẩu trang nhưng nay thì bán hết sạch mà không thể làm nhiều hơn vì các thiết bị đều nhập cảng từ Trung Cộng nên chỉ ngồi ngóng vật liệu từ Trung Cộng. Thế lại ngọng nữa.

Tất cả vật liệu mà thế giới cần để chống đại dịch đều Made in China. Theo tin tức thì The U.S. Strategic National Stockpile, cơ quan trừ bị các thiết bị y tế của Hoa Kỳ, chỉ có hiện nay 1% (một phần trăm) các thiết bị cần để chống đại dịch còn lại thì trông chờ nhập cảng từ Trung Cộng. Tương tự 95% thuốc trụ sinh đều mua từ Trung Cộng.

Mình đoán là Trung Cộng đang thương lượng với Hoa Kỳ và Liên Hiệp âu châu để trao đổi thiết bị y tế và sử dụng hệ thống 5G của họ qua công ty Huawei mà Hoa Kỳ kêu gọi không được mua. Cái xui là bây giờ cứu dân hay chống 5G vì anh ba tàu sẽ thông báo là các giới lãnh đạo không muốn cứu chữa dân họ mà muốn làm giàu cho các công ty kỹ nghệ thông tin Hoa Kỳ.

Trung Cộng đang chiếm thế thượng phong, ngoại trừ chính phủ Hoa Kỳ phải nâng cao sự sản xuất nhanh chóng, cấp tốc các thiết bị y tế tại Hoa Kỳ như trong thời kỳ chiến tranh để cứu người Mỹ và người dân trên thế giới. Mình không rành nhưng các vụ hạ tiền lời và kích cầu kinh tế, cho thấy họ đã chuẩn bị từ lâu với đạo luật mới được quốc hội Hoa Kỳ bỏ phiếu và chờ tổng thống ký.

Mình chỉ đoán thôi. Hoa Kỳ khám phá ra cái gót chân Achilles của mình nên bàng hoàng gấp rút, tìm cách đưa ngành sản xuất của kỹ nghệ mỹ về lại Hoa Kỳ hay các quốc gia khác. Thay vì âm thầm thực hiện nhưng là một nước dân chủ nên phải kêu réo qua bầu phiếu như ông Trump đã làm 3 năm về trước, đủ để Trung Cộng tìm cách đối phó. Có thể coronavirus là một kịch bản được Trung Cộng soạn thảo từ 3 năm qua.

Còn anh ba tàu chắc chơi đòn thả vi-khuẩn ra để làm áp lực với các nước âu châu là theo họ thay vì theo Hoa Kỳ, nếu không dân họ sẽ chết nhiều hơn vì không có thiết bị y tế, được sản xuất tại Trung Cộng. Nghe nói Tây-ban-nha cũng làm ăn đi đêm với Trung Cộng nên bị lây lan khá nhiều sau Ý Đại Lợi tại âu châu.

Mình rất bất ngờ khi nghe tin các đại biểu quốc hội Hoa Kỳ biểu quyết ngay đạo luật kinh tế, kích cầu đâu 2,000 tỷ mỹ kim để cứu đại dịch vừa chống đỡ suy thoái kinh tế. Lý do là từ khi ông Obama lên nắm quyền đến nay, Hoa Kỳ bị chia rẽ, hai bên chửi bới nhau như chó dại. Bất cứ chuyện gì cũng đem ra chửi nhau như điên như dại. Đùng một cái, họ êm ấm biểu quyết cho đạo luật này. Cho thấy họ biết được sự an nguy của Hoa Kỳ nên gát lại mọi sự khác biệt để bảo vệ quyền lợi Hoa Kỳ.

Có thể đây là bước ngoặc của Hoa Kỳ và thế giới tự do. Nếu Hoa Kỳ thành công đối kháng đại dịch và suy thoái kinh tế năm 2020 thì mọi người Mỹ sẽ có cùng chung một chí hướng để chống Trung Cộng như khi xưa đối với Liên Xô. Các nước quỳ luỵ, ăn xin Trung Cộng thì từ từ sẽ hiểu được quy luật độc tài sẽ không đưa đến thịnh vượng cho người dân ngoài một thiểu số. Chỉ mong muốn và cầu nguyện cả thế giới an bình.

Nhs


In-depth analysis delivered weekly.

Hậu quả của đại dịch


Vụ vi-rút tàu lúc đầu tưởng chỉ lộn xộn ở bên Trung Cộng rồi xong, ai ngờ lây lan khắp nơi và không ai có thể biết kết cuộc ra sao.

Lúc đầu mình như bao người Mỹ, kêu là chuyện bên tàu nên chả lo lắng đến khi Federal Reserve Bank, ra lệnh hạ thấp tiền lời khiến mình giật mình, mới biết là chuyện nguy chớ không phải chuyện bên tàu.

Đùng một cái, lại thấy ông tổng thống kêu gọi quốc hội biểu quyết luật mới, hầu giúp kinh tế Hoa Kỳ như vụ ông Obama, làm trong vụ khủng hoảng 2008. Thị trường chứng khoán xuống như diều đứt dây. Kinh

Theo như mình biết là đến giờ phút này, đã có trên 6,400 người chết vì bệnh dịch này trên tòan thế giới và Hoa Kỳ có đến 68 người chết vì bệnh này. Thấy tin tức trên mạng cho biết ca sĩ Thái Thanh mới qua đời, không biết có bị liệt kê vì vi-rút này hay không. Nghệ nhân này qua đời trong tình thế khá đặc biệt, bình thường chắc mình sẽ đi viếng để cảm ơn bà ta đã cho mình những cảm xúc khi nghe bài “Tình ca” với những câu “tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời,...” khi rời Việt Nam, một mình trong căn phòng trọ ở Paris. Mỗi năm, ở Hoa Kỳ có trên 60,000 người chết vì bệnh cúm cảm, không thấy ai nói đến mà giới truyền thông cứ nói đủ trò thêm các tin dỏm, khiến thiên hạ không biết đâu là bến bờ.

Điển hình, khi mình đọc lướt tin tức thì có tin cầu thủ túc cầu Ronaldo, Bồ-đào-nha, sẽ trưng dụng các khách sạn của ông ta để làm nơi trị bệnh. Cứ tưởng tượng là sau đại dịch, còn mấy ai muốn vào ngụ ở mấy khách sạn này nữa dù có tẩy xoá hết vi-khuẩn. Cái khổ là thiên hạ cứ tin mấy loại tin tức này, có mấy chục ngàn người khen ông cầu thủ này đáo để. Chắc một cái P.R. Của nhóm này.

Tóm tắc, hiện tại có 3,217 người Tàu chết, xem như 50% số người chết trên thế giới, Ý Đại Lợi có 1,441 tử vong, và Ba-tư có 724 người chết. Ý Đại Lợi và Ba-tư là hai quốc gia cho phép người Tàu tự do di chuyển đến gần đây mới bị cấm. Cộng số người chết của 3 quốc gia này là 5,382 tử vong, còn lại thế giới có 1,018 người qua đời vì bệnh dịch này.

Đọc tin tức thì người ta lý giải ngoài Trung Cộng ra, 2 nước Ý Đại Lợi và Ba-tư có nhiều số tử vong. Theo bà Sharon Attkinson của CBS thì Ý Đại Lợi, có số người cao niên rất cao hơn Hoa Kỳ và đa số các bệnh nhân chết vì dịch này đều trên 80 và 90 tuổi. Ngoài ra, Ý Đại Lợi có rất nhiều liên hệ trực tiếp của Trung Cộng. Du khách tàu và thậm chí ngày nay, người Tàu mua bất động sản rất nhiều ở Ý Đại Lợi. Mấy người bạn ý, chở mình đi viếng ROMA, rồi chỉ mấy khu được xem là phố tàu mà khi xưa thời mình ở đó, ít thấy bóng da vàng. Ý Đại Lợi là nước đầu tiên tham gia dự án hợp tác kinh tế 'con đường tơ lụa' của Trung Quốc ... 

Theo Wall Street Journal, vào ngày 11 tháng 3, cho hay: "Các quan chức Iran truy tìm nguồn gốc của dịch coronavirus của đất nước đến thành phố thần thánh Qom, nơi có ... một số dự án cơ sở hạ tầng do Trung Quốc hậu thuẫn xây dựng bởi hàng loạt công nhân và kỹ thuật viên từ Trung Cộng ...", đã biến thành một quả bom rất độc hại 'Sanam Vakil, phó giám đốc Trung Đông tại Chatham House, một nhóm chuyên gia tư duy ở London nói. "

Ngày 31 tháng 1 năm 2020, Hoa Kỳ ra lệnh cấm các chuyến bay đến từ Trung Cộng thì bị các lãnh đạo của Đảng Dân Chủ lên tiếng chỉ trích, cho rằng chính phủ mỹ là kỳ thị đủ trò. Ứng cử viên tổng thống và cựu phó tổng thống Joe Biden tuyên bố, "This is no time for Donald Trump's record of hysteria and xenophobia -- hysterical xenophobia -- and fearmongering." Ngày 2 tháng 2, American Civil Liberties Union tuyến bố, "These measures are extraordinary incursions on liberty and fly in the face of considerable evidence that travel bans and quarantines can do more harm than good."

Cái nguy hiểm là người ta đang tính sẽ cách ly toàn diện khắp nước để phòng nạn dịch lây lan như lửa trời. Có rất nhiều người sẽ chết và bác sĩ phải đối diện sự chọn lựa mà nghe phong phanh là bên Ý Đại Lợi, người ta nói nếu người cao niên thì sẽ không được chữa trị vì sớm muộn gì họ cũng sẽ về đất Chúa. Mình không biết có phải là tin thật hay dỏm nhưng cũng đáng để suy nghĩ vài giây. Mình nhớ có xem cuốn phim Nhật Bản “hành trình lên đỉnh Nara” (the ballad Narayama) thì phải. Trong làng có tục lệ là ai già yếu thì người con trai phải cổng lên núi rồi bỏ lại trên đó để tránh miếng ăn vì khi già, họ không còn là một đơn vị sản xuất kinh tế.

Chúng ta không biết có bao nhiêu người bị nhiễm vi-rút cô-rô-na thêm bệnh tình ra sao hay tỷ lệ chết là bao thì không ai đoán được. Có thể ngày nay đã có hàng triệu người bị nhiễm trùng mà hệ thống y tế, nhà thương khó có thể tiếp nhận số bệnh nhân đông như quân nguyên. Chưa nói đến các bệnh nhân khác ngoài coronavirus như ung thư,….đang được điều trị trong phòng cấp cứu.

Mình chỉ biết một điều là nếu chính phủ ra lệnh cấm toả mọi thứ thì đa số người Mỹ sẽ lâm vào tình trạng kiệt quệ về tài chánh. 90% người Mỹ không có hơn $5,000 trong ngân hàng hay quỹ hưu trí. Chúng ta sống ở thời đại mà các quảng cáo luôn luôn hối dục chúng ta đi mua những thứ không cần thiết, do đó không để dành tiền bạc khi về hưu hay đau ốm hay nạn dịch như coronavirus xẩy đến. Các chuyên viên tài chánh đều khuyên chúng ta dự trữ ít nhất 3-6 tháng lương để khi gặp trường hợp đau ốm, thất nghiệp,… nhưng đa số người Mỹ không có số tiền tiết kiệm phòng những ngày không có mặt trời toả nắng.

Do đó chính phủ sẽ gửi cho người Mỹ $1,000 để chi tiêu như chính phủ Bush sau 9/11, gửi cho mọi người $600. Nên nhớ chính phủ mượn tiền để gửi cho người dân nhưng đó là nợ chớ không phải quỹ dự trữ chi cả. Sau này chính phủ sẽ lấy lại qua các vụ đánh thuế nặng hơn.

Hôm qua, mình gọi mua thức ăn cho thợ, khi vào tiệm để lấy thức ăn thì nhà hàng quen đến, thường đông đúc nay vắng như chùa Bà Đanh. Các cô phục viên, thường ngày bận rộn nay ngồi ngáp ruồi, họ được trả lương thấp vì chủ dựa trên tiền bao của thực khách. Ngoài ra các tiệm kinh doanh khác nhỏ sẽ không có đủ tiền để trả sở hụi thì sẽ đưa đến tình trạng phá sản.

Người ta chưa biết ảnh hưởng vụ đại dịch này sẽ đưa nhân loại về đâu vì tài chánh biến mất. Quỹ hưu trí đầu tư vào thị trường chứng khoán bổng chốc biến mất như vi-rút bị thiêu. Các vụ ly-dị, xào xáo gia đình, bệnh trầm cảm,…sẽ đưa đến các bi kịch cá nhân, gia đình. Ảnh hưởng của việc đóng cửa trường học có thể kéo dài cả tháng sẽ đưa các gia đình đến những bờ vực thẳm. Ai đi làm để giữ con, ai cho đi làm thì tiền đâu mà trang trải nợ nần, tiền nhà,… đám trẻ chán đời vì không có gặp bạn bè, bị nhốt trong nhà sẽ đưa đến hậu quả gì? Mình nhớ năm Mậu Thân, được ở nhà mấy tháng, chả biết làm gì, cứ rũ đám con nít hàng xóm đánh bài, rồi đập lộn vì có đứa ăn gian, hay về nhà ăn cắp tiền để trả nợ,… lớn lên sẽ ra sao?

Các nơi hay quốc gia khác như Hồng Kông đóng cửa trường sớm nhưng vẫn bị lây lan hơn các nơi không đóng cửa như Tân-gia-ba nên Anh Quốc không làm theo nhưng rồi cuối cùng phải cho đóng cửa. Tân-gia-ba là đảo nhỏ, lợi tức của dân họ cao hơn Hoa Kỳ nên họ có thể kiểm dịch rõ ràng và nhanh nhẹn hay Đài Loan, đã từng bị vụ dịch 15 năm về trước nên đã chuẩn bị kỹ càng nên có thể hạn chế đại dịch.

Các nhà xã hội học lo ngại cho tương lai, với ảnh hưởng sâu đậm của đại dịch vì ngoài vấn đề kinh tế ra, chúng ta phải nói đến chính trị. Lịch sử cho thấy đại dịch năm 1918, đã giết hại trên 25-50 triệu người trên toàn thế giới và đã khiến đế quốc hung-áo và Đức quốc thua trận. 

Đảng Nazi thắng cử vì hậu quả của nền kinh tế Weimar sau cuộc chiến và đại dịch, đưa Hitler lên cầm quyền với những lời tuyên truyền, bao nhiêu cơ hàn của người dân đức là vì nhóm người gốc Do-thái, nuôi long thù hận, để đưa đến vụ diệt chủng hơn 6 triệu người gốc Do-thái.

Trung Cộng đang bắt chước tuyên truyền là vi-khuẩn do tây phương mang lại và bao nhiêu cơ cực của nhân dân là đều do bọn bạch quỷ gây nên, sẽ khiến người Tàu càng tin tưởng vào chế độ độc tài này hơn vì Đảng quang vinh, đã đưa Trung Cộng thoát khỏi đại dịch và sẽ tiếp tục cai trị lâu dài hơn. Có nhiều người cứ mong đại dịch này sẽ khiến các chế độ độc tài sụp đỗ nhưng đó chỉ là giấc mơ.

Điển hình, cô gái con nhà giàu bị nhiễm trùng trên chuyến bay định mệnh, bị báo chí nhà nước định hướng, đánh tơi bời hoa lá trong khi cán bộ cao cấp lý luận và mấy ông quan to khác thì không. Có ông còn thuê người đi cách ly dùm mình.

Mình có kể vụ một anh quen tập võ mấy chục năm, bị đau, vào nhà thương. Bác sĩ kêu có sạn trong túi mật, kêu mỗ để bác sĩ có tiền. Đau quá, anh ta chỉ muốn chấm dứt sự đau đớn mấy ngày qua thay vì đợi hỏi các bác sĩ khác, có những các chữa trị khác, ít gây tai hại sau này.

Tương tự, khi kinh tế tế tua, chính phủ kích cầu, in tiền để bơm kinh tế lên lại như năm 2008 thì người dân sẽ cảm ơn chính phủ hay chế độ, bất chấp những tai hại đưa đến về sau như trường hợp anh bạn sẽ ăn uống khó khăn trong những ngày còn lại của mình.

Chuyện gì xẩy ra sau đại dịch coronavirus khi Hoa Kỳ và các nước tây phương đóng cửa trường học, chợ búa, ngưng toàn thể hoạt động kinh tế,..

Có một điều chắc chắn là khi một chính phủ có thể ra lệnh xã hội ngưng hoạt động nhân danh một vấn đề gì đó thì tổng thống và quốc hội có thể trong tương lai sẽ hành sự tương tự. Mình bắt đầu thấy các tin tức về môi trường, các hình ảnh được đưa ra để chứng minh là bãi thị đã làm giảm ô-nhiểm môi-trường, người dân hít không khí trong lành hơn….


Lần này, như chân đã nhúng chàm thì sẽ có lần thứ 2, thứ 3 và muôn đời chúng ta sẽ không thoát khỏi gọng kềm của chính phủ dân tuý. Mình để ý bên Pháp, tổng thống đang bị đánh tơi bời, để rồi 2 năm nữa, người pháp sẽ bầu cho con gái của ông Le Pen, với chính sách kỳ thị, dân tuý như những năm dưới thời thống chế Pétain. Người dân pháp sẽ hát lại “maréchal nous voilà… » lịch sử sẽ được lập lại và chúng ta hay quên những gì đã học ở trường về lịch sử của đất nước hay thế giới. Chán Mớ Đời 

Nhs

Toàn là Gấu

Mày sao quen toàn là Gấu”. Đó là câu nhận xét của tên bạn thời ở Nữu Ước, về mấy đối tượng mình đang đả thông tư tưởng, làm quen dạo đó. Câu nói khiến mình giật mình. Tên này, tiến sĩ lý luận về hôn nhân dù chưa có vợ, ế nguyên thủy, đang đả thông tư tưởng bà nào có 5 con, tự nhận làm quân sư ái tình cho mình luôn, lên tiếng giải thích đàn bà như thế này, vì theo Freud cho biết phụ nữ như thế nọ, khiến mình chưa thấu hiểu được mối tình hữu nghị, răng hở môi lạnh của đối tượng, lại mất quan điểm cách mạng, không giữ vững lập trường, nhận thấy tên này nói có lý.

Mình buồn cười vì một hôm, anh chàng kể là có ai ở nhà thờ làm mối, một cô còn trẻ, 25 tuổi, một đời chồng, có con. Anh chàng kêu có con rồi khỏi đẻ, Buy 1 get 2 Free và nói là chủ nhật tới đi lễ nhà thờ sẽ gặp mặt nói chuyện. Nếu được làm đám cưới luôn vì cưới vợ là cưới liền tay, để lâu ngày gió thổi nó bay. Tối đó, sau khi đi lễ, anh chàng kêu đi ăn cơm ở phố tàu nên mình chạy ra ngay vì muốn biết cuộc đả thông tư tưởng cách mạng, ký kết hôn nhân với người đẹp ra sao. Anh ta kêu tao tưởng có hai con thì không sao, đây có đến 5 con, về nuôi chúng chết như thằng chồng quá cố, đi cày 3 job vì theo quan điểm chúa cho bao nhiêu nhận bấy nhiêu.

Mới sang tây thì mình mê đầm lắm. Hình như mỗi lần đến làm việc ở một nước khác, lại khám phá ra gái xứ đó đẹp, mới lạ rồi một thời gian sau thì quen, lại thấy bình thường. Tương tự lúc mới sang Hoa Kỳ, thấy con gái lai đủ loại giống, thấy rất xinh nhưng ở một thời gian thì chán như con gián, thấy thiếu chút chút gì nét khả ái của phụ nữ âu châu.

Dạo ở Âu châu, thời sinh viên mình học trường kiến trúc nên ít có sinh viên gốc việt, chỉ quen biết 2 tên mít sống ở Paris từ bé, bồ với mấy cô đầm nên không quen biết mấy cô gốc việt, thêm lại mê đầm nên cứ tưởng sau này lấy vợ đức hay ý nhưng ai ngờ.

Vâng, ai ngờ khi mình đi du lịch Hoa Kỳ thì bạn bè giới thiệu một cô sinh viên gốc Việt ở Boston khiến mình bị say nắng, trúng gió ngất ngư con tàu đi nên khởi đầu con đường trở về cội nguồn, quyết chí kiếm vợ việt, để ăn cơm việt như câu ca dao học ngày xưa “ta không chê của chùa, ta không chê của cha, nhưng dù sao đi nữa ta về ta tắm ao ta, dù trong đục ao nhà vẫn hơn”. 

Về nguồn nên bò vào thư viện tìm sách báo việt ngữ để đọc, học nói tiếng Việt lại, lần mò vào thiên đường tình ái qua thi ca, để viết báo cáo tình hình trái tim cho đối tượng. Sau này sang Hoa Kỳ làm việc, bị mấy đối tượng đá lên đá xuống nên rên với tên bạn thì hắn kêu mày quen toàn là Gấu. Phải kiếm con nào hiền hiền mà lấy làm vợ chớ gấu là nó đá, chưa xé xác mày ra là may mắn lắm rồi. Từ đó, tên này tự động làm tư vấn ái tình cho mình như khi xưa, có tên gần nhà học chung ở Văn Học, cố vấn về tình cảm cho mình.

Thường mình không thích nghe nhạc việt vì thấy uỷ mị, sến súa nhưng mỗi lần bị cô nào đá giò lái vị chi nghe Tuấn Vũ hay Hương Lan rất phê mê tơi. Lúc đó, mới hiểu Việt Cộng ra chỉ thị cho các cán bộ nằm vùng của họ làm nhạc ủy mị để tiêu diệt sức chiến đấu của quân dân miền nam và ngày nay, họ thổi lửa phong trào Bolero ở Việt Nam cho cao để thiên hạ đừng nghĩ đến công an tàn bạo,… 

Dạo ấy tỷ lệ gái gốc Mít ở hải ngoại rất ít so với con trai. Lý do là vượt biển thì đa số người ta cho con trai đi nhiều hơn, cơ lẻ sợ đi nghĩa vụ hay nguy hiểm với hải tặc nên khi có tiệc tùng lễ hội gì thì một cô gái dù xấu như Chung Vô Diệm, hay đẹp tầm Thị Nở, xuất hiện vẫn có cả chục tên săn đuổi, Chí Phèo bu đậu như ruồi bên cạnh nên thời đó mấy cô mấy bà có giá khủng cực đỉnh nên mới có câu: ‘phi bác sĩ bất thành phu phụ” nên mình không mong gì lấy vợ gốc Việt ở Hoa Kỳ. Nghe đến làm nghề thợ vẽ là mấy cô, xách đít đi chỗ khác ngồi, không một lời giả biệt. Bố mẹ nghe điện thoại là kêu em nó đi chơi với bạn trai rồi.

Được cái là sau này có chương trình H.O., Hoa Kỳ nhận các gia đình cựu tù nhân cải tạo nên cộng đồng người Việt được tiếp tế thêm mấy cô con gái, thường được gọi là gái H.O., nên tỷ lệ trai gái gốc mít bắt đầu lấy lại quân bình. Chẳng bù lại ngày nay, mấy tên ở Hoa Kỳ, dù xấu như CHí Phèo, vẫn có gái đẹp, chân dài Việt Nam, chung tiền để làm đám cưới mấy cô đem sang Mỹ. Vừa được tiền vừa được tình. Cuộc đời không thể hiểu được.

Có lần trong tiệm ăn Việt Nam, mình nghe bàn bên cạnh, có đám thanh niên kháu với nhau. Một tên kêu mày lấy một cô sang đây được tiền, được phục vụ trong 3 năm rồi có giấy tờ xong thì ly dị về Việt Nam lấy con khác. Kinh. Xứ gì mà người nghèo thì cho con đi làm dâu xứ HÀn, còn nhà giàu thì mua rể để qua Mỹ. Cho thấy Việt Nam là một đất nước lạ kỳ như bài thơ của cô giáo Lam “đất nước mình lạ quá phải không anh”.  

Ký ức của mình về con gái việt là những hình dáng nữ sinh Đàlạt, má đỏ môi hồng, đi học về như bài thơ của ông Phạm thiên Thư:
Bước em thênh thang
Áo tà nguyệt bạch
Ôm nghiêng cặp sách
Vai nhỏ tóc dài

Thời bắt đầu để ý đến con gái, say nắng trúng gió những hình bóng nữ sinh ngày nào, che dù trong những cơn mưa phùn Đàlạt nay gặp toàn là con gái gốc tứ xứ, được bồi dưỡng thêm những tư duy phụ nữ Hoa Kỳ hiện đại nên thua non. Không hiểu phải đối xử ra sao khi gặp gái gốc Mít. Đầm thì bisou còn mỹ thì bắt tay còn khi gặp gái mít thì lấn cấn không biết bắt tay bắt cẳng ra sao.

Dạo mới sang mỹ thì có ông Trần Quảng Nam làm bài 10 năm tình cũ nên lò mò ra chợ trời ở đường Canal St, phố tàu mua cái đàn cũ về tập hát thì bị kiểm duyệt. Kêu anh còn tơ tưởng đến con Bồ cũ hả nên cấm hát bài ca uỷ mị, thương nhớ chế độ cũ tình xưa. Rồi ông nhạc sĩ này cho ra đời 20 năm tình cũ thì mấy bà gấu này cũng cấm tiệt, kêu anh còn nhớ đến con nào ở bên tây hay Đàlạt? Mình đợi ông này ra bài 30 năm tình cũ nhưng đợi hoài không thấy ra, chắc ông ta nhìn đối tượng 30 năm về trước, răng rụng, tóc rụng sân chùa nên hết còn cảm hứng đợi chờ cuộc tình hữu  nghị một thời. Chán Mớ Đời 

Về Paris ăn đám cưới cô em, mò vào tiệm Thanh Bình, thấy có cuốn băng nhạc của ca sĩ Lê Dung, thực hiện khi đi văn công tại Pháp cho đám Việt kiều yêu nước nên mua về nghe mấy bài ca của ông Trần Tiến như “mặt trời bé con” và “Sao em nỡ vội lấy chồng”, cũng bị kiểm duyệt, kêu nhớ con hàng xóm nào hay khai con nào bỏ đi lấy chồng. Mình nhận thấy một điều là khi phát hiện ra một đối tượng mới, đả thông một chế độ mới là mình phải viết bản kê khai lý lịch trích ngang 7 đời nên lấy kinh nghiệm, sau này không dám thành thật khai báo, cứ kêu nhát gái, lo học nên không quen ai hết cho khoẻ đời. Chỉ biết hát: “phận làm con trai, chưa một lần yêu ai, giờ gặp bà vợ đây...”

Một hôm, tình cờ bò vào tiệm bán nhạc lớn ở Nữu Ước thì thấy có bản nhạc “besame mucho “ bằng tiếng tây-ban-nha nên mua về nhà tập khỏ đàn và hát thì một đối tượng kêu hát bài này được nên mỗi lần gặp mặt là cô nàng cứ kêu mình “bê xa mê mu chô “ hoài. Đuối quá cũng bỏ chạy luôn.

Một hôm, có cô đem cái cassette đến nhà mình rồi bỏ vào máy rồi cứ nghe đi nghe lại bài ruột của ông ca sĩ Tuấn Vũ rên rỉ “người yêu cô đơn” khiến mình nổi điên vì cứ nghe ông Tuấn Vũ, bị đối tượng cho cà lăm bài này hoài, hứng tình đổi lời, cải biên lại “đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng có thai, đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng mang bầu để rồi phải trả Child support,…”. Cô ta nghe được lời cải biên của mình nên bỏ chạy luôn. Sau này, đồng chí gái mới nói cho mình hay là mình có giọng ca đuổi khách, đuổi phụ nữ nên khi có bạn bè đến nhà, tụ họp ăn uống xong là khi muốn đuổi khách về để đi ngủ, mình cất tiếng hát là cha con lục đục cáo từ. 

Lúc đó mình chợt hiểu chế độ đàn bà độc tài chuyên chính là gì, quyền tự do sinh hoạt nghệ thuật đều bị cấm triệt, chỉ được hát những bài ca được Đảng ra lệnh hay cho phép hay ngợi ca Đảng nên mình cũng lặng lẻ vượt biển, thoát vòng tay ân ái của đối tượng, với tiêu chí cải tạo mình thành người tình nhân dân ưu Tú. Chán Mớ Đời 

Nói chung là văn hoá mà bị áp bức thì không có tự do sáng tác hay tư duy. Ở âu châu, đầm thì mình còn vẽ chân dung hay khoả thân họ được, còn gái gốc mít thì không đặt vấn đề nghệ thuật làm đầu, có lẻ văn hoá người Việt cho rằng nghệ sĩ là vô loại. Ít cô nào muốn đi viếng viện bảo tàng hay xem triển lãm tranh hay nghe nhạc cổ điển, mà có đi thì lần sau họ cũng tránh xa mình như cô-rô-na-vi-rút. Gọi điện thoại rũ đi chơi thì gia đình kêu là đi chơi với bạn trai rồi. Chán Mớ Đời

Đó là về nghệ thuật, còn vấn đề tôn giáo thì càng kinh khiếp. Có quen 2 cô theo đạo công giáo thì bố mẹ, chỉ mặt mình kêu mày là “người nương”thằng con hoang đàng, bỏ Chúa, mau trở về đạo ngay, khiến mình ngọng, kêu gia đình cháu 10 đời nay, đâu có ai theo đạo nên cháu đâu có bỏ đạo thế là mấy cô này từ giả, không trả lời điện thoại đứa con hoang đàng. Họ nói trở về đạo, để được lên thiên đàng, mình thuộc loại ngu lâu dốt sớm, kêu ông Ay-dong và bà E-và xơi có một trái táo mà bị thượng đế đày xuống trần gian, muốn ăn táo thì cứ vào siêu thị mua cả thùng. Kinh quá, không dám phấn đấu trở về đạo. 

Sau này, mới hiểu là người công giáo dùng cụm từ “trở về đạo”, đều kêu người lương là bỏ đạo, trở về đạo ngay, không mặc cảm bỏ đạo của ông bà để vào đạo cho dễ kết nạp con chiên. Thế là mình dọt luôn, yêu em nhưng anh sợ đi nhà thờ vào cuối tuần, dù có anh bạn làm linh mục kêu tao miễn vụ học giáo lý, bí tích hôn nhân cho mày.

Có 2 cô tuyên bố là chưa bao giờ yêu ai như yêu mình khiến lòng mình lâng lâng như chiếc máy bay lên thẳng nhưng rồi từ từ không hiểu sao, lại thú nhận là đã làm đám hỏi với ai trước đây khiến mình thất kinh. Có cô còn kể là đã làm hôn thú với ai không cho bố mẹ biết rồi lại ly dị chi đó khiến mặt mình còn xanh hơn đít nhái, chuẩn bị cài số de vì đoán cô ta cũng sẽ bỏ mình như những tên đã đi qua đời cô ta.

Nếu cô nào có Bồ nhưng vẫn còn đi thả thính, điều nghiên thêm đối tượng khác thì còn chấp nhận, đây nói là đã đính hôn, bắt thằng nào mua cho chiếc nhẫn hột xoàn để xác định ”kim cương là Vô cực còn tình yêu là vô phúc” rồi gặp sơn đen thì thay lòng đổi dạ nên mình hoảng tiều, quay số de. Cũng có thể họ nói để ngầm cảnh báo cho mình rút lui có trật tự. Chán Mớ Đời 

Cuối cùng, mình nghe lời một tên bạn học cũ ở Đàlạt, kêu sang Cali tao kiếm vợ cho vì “Cali đi dễ khó về, trai đi có vợ, gái về có con” nên mình khăn gói sang Cali kiếm việc vào mùa hè. Kiếm được việc rồi thì mình trở lại Nữu Ước, chuẩn bị dọn nhà luôn tiện đi chào bạn bè vùng Đông Bắc từ Boston đến Virginia.

Ai ngờ chuyến đi Boston lại khiến mình gặp đồng chí gái. Một tên bạn ở MIT nổi hứng gọi điện thoại cho một cô nào từ Gia-nã-đại sang làm việc nhưng không gặp, lại đụng người trọ chung nhà là đồng chí gái, rũ đi chơi thì cô nàng cũng chuẩn bị dọn qua Cali vì bố mẹ mới từ Việt Nam di dân sang.

Sang Cali thì cuối tuần mình chạy từ Los Angeles xuống quận Cam chơi với mấy người bạn ở đây nhân tiện rũ đồng chí gái đi luôn vì cô nàng không quen biết ai ở vùng này. Vợ tên bạn kêu được rồi, đăng ký quản lý đời đồng chí gái đi, kẻo thằng khác thuổng mất thế là mình nghe lời từ giả thơ ngây, sơn đi lấy vợ.

Khi còn đả thông tư tưởng điều nghiên lý lịch trích ngang trích dọc thì đồng chí gái rất nhu mì, nói giọng Huế trọ trẹ nghe êm tai nhưng sau tuần trăng mật về thì cá tính độc quyền bộc lộ như Việt Cộng khi xưa, ban đêm về tuyên truyền rất êm tai nhưng khi chiếm được miền nam rồi, chúng đày mấy bà mẹ Việt Nam anh hùng chết bỏ. 

Ông cụ mình hay nói; ”cổ nhân ta có câu; Tu trăm năm mới đi chung một chuyến thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng.” Mình tu cả ngàn năm mới được đồng chí gái cứu khỏi nghề ế vợ chuyên nghiệp. Kinh! Sau khi lên xe bông về nhà vợ thì mình thất kinh vì khi xưa, những người làm quan, đều đưa cái ấn của vua cho người vợ giữ vì nếu mất ấn là xem như bị chém đầu. Nay cuộc đời mình được trao cho đồng chí gái nên cô nàng bảo sao thì nghe vậy. Người ta đưa cái mạng mình cho người bạn đời giữ nghĩa là phải tin tưởng tuyệt đối như “nam cảm nữ ân”. Có lẻ vì vậy mà khi lấy vợ lấy chồng người ta hay dựa theo câu “lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống”.

Khổ cái là lấy vợ rồi thì mình không còn gặp mấy tên quân sư ái tình nữa để nhờ chúng tư vấn. Tên bạn ở Nữu Ước, nghe đâu ế quá cũng phải se duyên Tần Tấn với cô em “ra đường thiếp hãy còn son, về nhà thiếp đã 5 con cùng chàng thứ 1”. Anh bạn cày 3 jobs để nuôi 5 đứa con nuôi và từ đấy không bao giờ liên lạc lạc. Hỏi bạn bè thì lơ mơ không ai nhớ nữa.

Tên bạn học chung thời Đàlạt, lấy vợ trước mình cả 15 năm thì vợ trừng mắt là cuối đầu. Dù khi xưa, mới gặp lại, hắn búng ngón tay, kêu dạy con từ thủa còn thơ, dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về. Mình cải biên câu tục ngữ theo chiều hướng hiện đại ”dạy chồng từ thủa chồng bê lên giường lần đầu.

Nhiều khi ngẩm lại không biết động cơ nào khiến đồng chí gái chấp nhận quản lý đời mình, vì mình không có tài, ngu lâu dốt bền, không làm ra tiền. Mình chỉ nhớ khi xưa, cô nàng có thân hình bốc lửa như Ngọc Trinh, nay sau gần 30 năm quản giáo đời mình thì thân hình như đào cải lương Ngọc Giàu, trở thành gấu ôm của mình. Chán Mớ Đời 

Ai có gặp đồng chí gái thì hỏi dùm em lý do nhé. Xin đa tạ.

Chán Mớ Đời
Nhs