Người triệu phú láng giềng

Sau khi đọc cuốn sách "the millionaire next door"của giáo sư Thomas Stanley, đại học Georgia Tech, mình bắt đầu nhìn mấy người láng giềng với một cặp mắt khác. Không còn nể nang những ai đi xe đẹp, ở nhà cao cửa rộng. Khi sang Mỹ, với ảnh hưởng của phim ảnh, báo chí,..., mình tưởng người giàu có ở Mỹ, phải sống trong các dinh thự, cao sang, đi xe hơi ngoại quốc, chơi golf, ăn uống tại các nhà hàng sang trọng. Ông Stanley bỏ mấy chục năm để tìm hiểu về những người giàu có ở xứ Mỹ tương tự khi xưa, ông Andrew Carnegie, từng được xem là người giàu nhất thế giới, đã chu cấp ông Napoleon Hill suốt cuộc đời còn lại, để giúp ông này, nghiên cứu về những người giàu và viết cuốn sách "think and grow rich", cẩm nang cho những ai muốn thành công, đã được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới.
Đọc báo hay coi truyền hình thì thấy các cầu thủ, tài tử danh tiếng một thời, ngày nay đói, có người vô gia cư như tài tử da đen thủ vai Mr. T trong phim tập A-Team, cầu thủ bóng rổ Dennis Rodman,… Khi làm ra tiền thì bè bạn kéo tới, bu như ruồi, đến khi hết thời thì không còn tiền chi tiêu, phải bán nhà. Có nhiều tên kể mua mấy chiếc xe Ferrari, lại không biết chạy xe có số tay nên để đó làm cảnh, sau túng tiền bán rẽ. Siêu sao Greta Garbo, về già, không tiền may có một người ái mộ cho ở trong nhà của bà ta khi xưa, đã bán, chỉ trả $1.00 tượng trưng cho mỗi tháng.

Ông Stanley kể qua những nghiên cứu của ông ta là 90% triệu phú của xứ Mỹ, sống trong những khu phố bình dân, họ đi xe rất bình dị như những người hàng xóm của mình, không phô trương như mình tưởng. Ông ta kể lúc đầu mời những triệu phú đi ăn, để phỏng vấn. Ông ta tưởng triệu phú là phải ăn tiệm sang trọng nên mời họ đi ăn tiệm sang nhất của thành phố. Không ngờ những người triệu phú, không quen ăn với ba cái đồ lĩnh kĩnh như dao, nĩa, ly to ly nhỏ nên cuối cùng họ kêu món hamburger, cầm tay ăn cho tiện,...
Mình có quen vài người như vậy, đi ngoài đường thì không ai biết họ là triệu phú. Có người thấy một cái lon CoCa không, nằm vất vưỡng trên hè phố, cúi xuống lượm, đem về nhà để bán cho ve chai. Mỗi sáng thứ sáu, họ tụ nhau lại, ăn sáng ở tiệm ăn Coco's, hạng bình dân. Lúc đầu thì đám này khá đông người nhưng sau 20 năm thì họ lần lược theo về đất Chúa nên còn vài mống, đa số là gốc Do Thái.
Mình tình cờ đi học khoá seminar về đầu tư vào địa ốc thì được cho địa chỉ của mấy cái hội đầu tư về địa ốc trong vùng nên liên lạc, bò lại xem thì được ông Jack Fullerton, khuyến khích mình nên tham dự ăn sáng vào mỗi thứ sáu của nhóm ông ta để học nghề. Mấy người này lớn tuổi, có mấy chục căn nhà cho thuê nên mỗi tuần gặp nhau để trao đổi kinh nghiệm, hỏi Ý kiến nhau về những trục trặc của họ với người thuê nhà, thuế vụ hay mua nhà,...
Tại tiệm ăn này có vài nhóm khác như nhóm Mục sư, cũng tụ họp vào sáng thứ 6 để chuẩn bị cho các lễ cuối tuần. Chắc họ cũng chia sẻ những buồn vui đời mục sư cho nhau. Thường ăn sáng xong thì ông Fullerton hay ai khác đưa ra một cái deal rồi hỏi mọi người cho Ý kiến, cách thương lượng mua căn nhà đó với chủ nhà ra sao,... Cũng từ đó mình học cách thương lượng, thuế má , mua nhà kiểu người Mỹ thay vì theo lối chính thống qua trung gian chuyên gia địa ốc. Trên 20 năm nay, mình chỉ dùng ngày thứ 6 vào các công việc về nhà cửa còn những ngày khác về công ăn việc làm.
Ông Fullerton khi xưa làm nghề huấn luyện viên Thuỷ cầu ( Water polo) cho trường trung học. Như bao người Mỹ bình thường, sinh sống trong một xã hội tiêu thụ, làm đồng nào xài đồng nấy, thích đi câu cá ngoài khơi nên lúc nào cũng hết tiền. Một hôm, ông ta đi San Diego để câu cá với bạn nhưng biển động nên chả biết làm gì nên đi vòng vòng trong khách sạn vì trời mưa thì thấy có một seminar về mua nhà cho thuê nên bò vào tham dự. Không ngờ đã thay đổi cuộc đời của ông ta. Ngày nay ông ta có trên 20 căn nhà cho thuê ở thành phố Costa Mesa, lợi tức đâu $40,000/ tháng nên có thì giờ đi chơi tứ xứ. Dạo này ông ta khá cao tuổi nên đi đứng khó khăn nên ít tới lui sáng thứ sáu. Ông này là người hỏi mình về dòng 27 của tờ khai thuế 1040 và chỉ mình khá nhiều về thuế vụ.
Ông Sandy thì dân gốc Do Thái, giáo viên, cha chết để lại nhà cửa và tiền bạc nên ông ta tiếp tục cho vay tiền với tiền lời khá đắt. Có vài căn nhà cho thuê. Ông này rất mánh mung, chỉ cho mình nhiều chiêu để thương lượng nhất là khi bị dụ mua timeshare. Có lẻ trong những người quen, ông này là đầu óc mánh mung tài nhất, chỉ có cái tật là không chịu lấy vợ. Ông ta bồ với một bà nào đó trên 10 năm nhưng không chịu lấy khiến bà bồ bỏ đi lấy chồng khác rồi vài năm sau li dị, trở lại với ông ta. Tên này rất kẹo, trùm sò, không bao giờ mời bà bồ đi chơi du lịch cả, cứ mỗi năm đi Hawaii với đám bạn, để bà bồ ở nhà, căm thù. Mỗi lần ông đến ăn sáng là đem theo coupon, mua một tặng một để chia với một người khác. Dạo này, sức khỏe yếu nên chán đời, để người khác coi sóc nhà cho thuê , không cho vay tiền nữa, đâm ra chán đời.
Ông Lary (1 r) cũng gốc Do Thái, thân với ông Sandy. Ông này kể học hai năm đại học cộng đồng là nghỉ vì khó quá, xin vào làm cai tù được 30 năm thì về hưu. Bà mẹ mua nhà cửa cho thuê nên ông ta học nghề của bà mẹ, khi chết để lại gia sản cho ông ta thêm cái tính trùm sò như ông Sandy. Khi còn làm cai tù, ông ta ở trong Mobile Home cho rẽ, để dành tiền mua nhà đến khi về hưu thì có 10 căn nhà cho thuê nên ngoài mấy ngàn tiền lương nhà nước, ông có thêm $20,000/ tháng nên sống phây phây, lâu lâu dắt bà bồ sang Mễ căng da mặt cho rẻ.
Lâu lâu ông kể chuyện làm việc trong tù, có lần tù Mễ đánh lộn với tù đen, ông ta ở giữa, thấy đám tù Mễ chạy lại, sợ quá, ông ta lên đạn shotgun và bắn hết đạn vào đám đông đến khi các cai ngục khác chạy lại tiếp ứng. Ông ta bảo là chưa bao giờ sợ như vậy, sau này tình cờ gặp một tên Mễ, cởi áo chỉ cho ông ta mấy vết sẹo, bảo lần đó ông bắn hắn, để lại mấy cái sẹo. Một lần sang Mễ thì thấy một tên tù cũ được ông ta quản giáo khiến ông ta run như máy hobo nhưng tên này, đi ngang chào vui vẻ. Một lần đi chơi, ông ta thích nhảy đầm kiểu country, lúc ra về có hai thằng chận cướp, thấy trong bóp có cái huy hiệu cai tù nên hai tên cướp còn phân vân là bắn chết ông ta hay tha thì ông ta vùng bỏ chạy có cờ nên sau đó không bao giờ bỏ thẻ cai ngục trong bóp.
Ông lại dùng luật 121 nên bán căn Mobile Home, dọn về ở một cái nhà trong 2 năm rồi bán nên không phải đóng thuế tiền lời quá $250,000.00 rồi dọn vào căn khác lúc nhà cửa Cali lên như điên như dại. Cứ bán một căn, ông lấy tiền lời không phải đóng thuế, trả đứt hai cái nợ của hai căn khác, sau đó làm một cái Credit line cho mỗi căn nhà đã trả dứt nợ. Trời ị trúng đầu nên khi nhà đất Cali banh ta lông thì ông lấy Credit line mua nhà rẻ, rồi cứ mỗi 2 năm lại trả đứt nợ Credit line.
Ông lấy vợ lúc trẻ được hai năm thì bỏ nhau, kêu Mụ vợ xài tiền như thiêu thân sau đó nhờ Bác sĩ cắt ống dẫn tinh trùng nên lâu lâu có một bà bạn nào kêu: "chúc mừng vì sắp được làm cha" thì ông thần này bảo không phải của ông ta vì đã thắt đường dẫn tinh thế là không bao giờ gặp lại mấy bà này. Mỗi đêm, ông đi nhảy đầm với bà bạn nhưng không cho bà này ngủ lại nhà. Trên thực tế thì mấy ông này không muốn lấy vợ vì sợ li dị, mấy bà vợ lấy hết tài sản cho nên tuy là triệu phú nhưng cô đơn, không vợ không con. Đi chơi thì sắm quà thôi, ông bảo như vậy rẽ hơn là lấy nhau. Sau này ông ta chết khi đi nhảy đầm ở tuổi 82, đang nhảy bổng nhiên lăn đùn ra dưới đất. Mình có đến thăm, ông ta nhận ra mình sau đó thì tuần sau qua đời.
Đồng chí gái tò mò muốn biết những người mình quen nên có ghé lại một lần ăn sáng thì sợ đến già, không dám trở lại. Than sao mình chơi toàn với già chát, toàn bằng tuổi chú bác không và hiểu cái tính trùm sò của mình từ đâu ra, nay lại truyền lại cho hai đứa con. Chơi với người già thì mình học được những sai lầm của họ để tránh, còn chơi với cùng tuổi thì họ không có kinh nghiệm để giúp mình tránh lỗi lầm.
Bà Inge, người gốc Đức, sang đây vào những năm 60 lúc mới 18 tuổi. Bà này gốc Đức nhưng sinh ra ở vùng đất, bị cắt đất chia cho nước Ba Lan, sau đệ Nhị thế chiến và bị đuổi về Tây Đức, rồi bà dì ở Mỹ bảo lãnh sang. Bà không được đi học lại nên làm đủ việc, sau này lấy một sinh viên, bà ta nuôi ông chồng ăn học đến tiến sĩ. Bà làm chủ một khách sạn rất đông khách ở hàng tháng nên rất bận. Bà ta biết hàn ống đồng, ống nước, sửa chữa nhà trong khi ông chồng ngủ với cô thơ kí nên bỏ nhau.
Khi con cái lớn, Bà bán cái khách sạn, mua mấy căn nhà cho thuê. Với tính tặn tiện quen từ nhỏ trong thời gian chiến tranh nên ít tiêu sài, dùng tiền thuê nhà, mỗi năm bà ta mua một căn nhà đến nay có đâu 25 căn. Mỗi tháng có $50,000 tiền thuê nhà lại hà tiện, không biết làm gì với tiền nên mỗi năm mua thêm một nhà cho thuê. Nhưng nay xem như bị loà nên không lái xe được, đi đâu thì gọi trả tiền một bà Mỹ, chở đi. Bà có hai đứa con, cô con gái thì sống ở miền Đông Bắc còn thằng con thì ở Pháp lấy vợ đầm. Lâu lâu về thăm mẹ, xin vài trăm ngàn để mua nhà cho thuê ở Pháp. Còn ông chồng cũ thì mướn một căn hộ nhỏ, sống với cô thư kí. Đỏ tình đen bạc. Cuối tháng vừa rồi, mấy đứa con, tổ chức sinh nhật thứ 80 cho bà.
Ông Mic thì hồi nhỏ khá du đảng, lấy vợ, ăn trợ cấp. Một hôm, hai vợ chồng bị cán bộ xã hội nhà nước chửi quá nên cảm thấy nhục vì ăn trợ cấp nên hứa với nhau, đi làm để mua một căn nhà. Bà vợ đi làm ôsin, chùi nhà cho Thiên hạ còn ông thì làm nghề xây dựng. Họ chỉ tiêu sài một lương còn lương kia thì để dành, mua nhà để ở và cứ như thế mỗi năm mua một căn nhà, nhờ đọc cuốn sách "How to wake up the financial genius inside you ", nay có trên 50 căn nhà cho thuê. Ông chỉ tiếc là hai cô con gái, lấy chồng cũng không khá lắm, chỉ mong ông bà chết để bán nhà, tiêu sài cho sướng. Có dạo đi chơi ở Vancouver, bạn bè rũ đi Alaska nên ông ta nói bà vợ ở lại còn ông ta bay về, đi thâu tiền nhà vì đầu tháng, xong xuôi thì bay lên lại rồi cùng bạn bè đi Alaska. Dạo này già nên bà vợ bệnh đủ thứ , đi đứng khó khăn.
Ông Clyde, mình thường gọi là Rich Dad. Sinh ra ở tiểu bang Florida, bị bệnh đậu mùa nên trường không cho đi học, sợ lây các học sinh khác nên không tốt nghiệp trung học. Hết bệnh thì ông đăng kí đi lính Thuỷ quân lục chiến ở tuổi 17. Giải ngủ thì ông ở lại Cali, bán đồ légume, khoai tây ở gần chợ. Chỉ đứng ngoài đường bán rồi từ từ ông mua luôn mấy trăm mẫu đất trồng khoai ở tiểu bang Idaho. Ông ứng cử và làm thị trưởng thành phố của ông được mấy năm, giúp ông ta thành công trong việc đầu tư trong thành phố. Bạn bè bảo ông ta làm chủ nữa cái thành phố Bellflower. Tình cờ ông đi học seminar về đầu tư địa ốc và từ đó trở nên giàu có. Vợ ông ta là giáo viên. Nay ông sống 6 tháng +1 ngày ở Florida còn thì ở Cali, có thì giờ thì đi chơi hay giúp đỡ đám trẻ mua nhà. Ông này thì khôn, có vợ có con có cháu nên không cô đơn như mấy người khác.
Trong cuốn the millionaire next door, ông Stanley có nói đến con cháu của những người triệu phú, được bao cấp bởi cha mẹ. Họ sống trong những khu nhà sang trọng, hội viên của những hội nổi tiếng, golf,..nhưng không phải vì họ làm nhiều tiền, lợi tức cao mà vì được bố mẹ giàu bao cấp cho hàng tháng. Mình biết nhiều cảnh này, bố mẹ chịu cực "hi sinh đời bố, cũng cố đời con" nhưng con cháu quen chế độ bao cấp từ nhỏ nên cha mẹ phải chu cấp dù đã lập gia đình. Có người dọa nếu không cho tiền thì sẽ không cho gặp cháu nội, cháu ngoại. Bên Mỹ có luật cha mẹ hay ông bà được phép cho con cháu đâu $11,000/ năm nên một đứa cháu được $22,000 mỗi năm. Mình có quen một gia đình, có một cô con gái, chả học hành gì cả, sau làm nghề trang điểm, lấy chồng cũng không nghề ngỗng đàng hoàng. Cha mẹ cô dâu tốn $70,000 cho cái đám cưới, trả tiền mướn nhà, đẻ con thì nuôi vú, mua xe van,....
Ai giàu ba họ, ai khó ba đời như dân gian Việt Nam hay nói. Không phải chỉ xẩy ra cho người Mỹ trắng mà ngay người Việt tị nạn của lâm vào trường hợp này. Khi còn sinh sống ở Việt Nam thì nghèo khó nên ngày nay muốn cho con không bị thèm khát như mình. Có người hi sinh tiền hưu để cho con ăn học đại học, nhưng ra trường chúng không tìm được việc làm lại về bấu vào mình, lại nai lưng nuôi thêm chúng cả cháu ngoại cháu nội.
Mình đọc một cuốn sách của một tên luật sư, chuyên lo cho các gia đình giàu có ở Mỹ như Bush, Kennedy,... Ông này kể các dòng họ này, muốn tránh kiểu ai giàu ba họ, ai khó ba đời nên tổ chức rất chặt chẻ, để giúp đỡ con cháu, thăng tiến đời đời. Họ bắt chước làm theo dòng họ Rothchild, bên Âu Châu để cũng cố những thế hệ sau.
Ở Cali, muốn thành triệu phú thì chỉ cần có hai căn nhà; 1 để ở và một để cho thuê, không nợ ngân hàng là coi như là triệu phú vì giá trung bình của mỗi căn là 1/2 triệu. Khi về hưu, cho thuê hai căn nhà độ $2,500/ tháng coi như có $5,000.00 tiền thuê nhà cộng tiền hưu, an sinh xã hội, đại loại khoảng $10,000.00/ tháng để sống nhàn hạ. Còn thì mướn một căn hộ độ $1,500.00/ tháng sống thỏi mái, không lo cắt cỏ, sửa chửa,... Một năm rũ nhau đi chơi, thăm bạn bè vô tư, khỏi lo nghĩ, bận tâm về tiền bạc.
Các người đầu tư địa ốc ở Cali có công thức; mỗi năm mua một căn nhà, chỉ cần 10 căn cho thuê và một căn để ở là sống nhàn. 10 căn là có $20,000.00 lợi tức cho mỗi tháng. Thuế má và tiền lặt vặt để trùng tu nhà cưa 1/2, còn lại $10,000.00 sống thoải mái con Tàu đi, nếu có thêm hưu bổng, an sinh xã hội thì càng tốt. Ở hội Lions Quốc tế, mình gặp nhiều người như vậy, dư thì giờ, họ đi làm việc từ thiện, có người mua mấy trăm mẫu đất trên núi, xây nhà cho trẻ em nghèo có cơ hội đi nghỉ hè, trượt tuyết.
Ngày còn bé mình được dạy dỗ trong tinh thần trọng khoa bảng, học cho giỏi sau này làm Bác sĩ, kỹ sư là cha thiên hạ. Sống ở hải ngoại thì mới hiểu là có hai loại giáo dục: một giáo dục về lí thuyết và một về tài chánh thực dụng. Học đại học giúp mình mở mang trí tuệ nhưng chưa chắc đã giúp mình giàu có. Với một tấm bằng, mình có thể có một cuộc sống tương đối sung túc nhưng muốn làm giàu thì cần giáo dục về tài chánh thực dụng.
Mình có quen một ông Bác sĩ có thời làm ra tiền nhiều quá không biết làm gì nên đi Las Vegas vì được Casino, mời mọc, tiếp đón như ông hoàng. Ngày nay lớn tuổi nên không cạnh tranh nổi với đám Bác sĩ trẻ ở Bolsa nên lợi tức ít mà quỹ hưu chả có gì. Mỗi tháng chật vật mới trả được tiền nhà, mượn em út và chỉ còn mong đợi đánh thắng bài ở casino.
Bà Inge ngày nay rãnh nên ghi tên đi học đại học cộng đồng, theo khoa nhân văn, nghiên cứu về thi ca của thế kỷ 19 ở Âu châu trong khi ông chồng có bằng tiến sĩ, về già sống nhờ vào tiền hưu ít ỏi. Ông Rich dad của mình, học chưa xong lớp 10 trung học nhưng vì buôn bán, học thêm về Tài chánh, ngày nay có lợi tức $300,000.00/ tháng. Ông ta thường kể là có một hột gà thì khoan làm chả trứng, rán ấp cho nó nở thành gà rồi nuôi lớn nhưng đừng ăn thịt vội. Khi nó đẻ trứng thì khoan ăn trứng, để con gà mái ấp 21 ngày để có gà con và cứ tiếp tục như thế đến khi có nhiều gà và trứng thì mình có thể ăn gà hay trứng cho biết mùi. Ông ta mới dẫn con cháu đi Hawaii, ở resort sang trọng hai tuần lễ. Vợ ông ta mỗi năm đi chơi Âu châu, nam Mỹ, đi một mình buồn nên mời bạn bè đi chơi chung, bà ta trả chi phí hết.
Mình nhớ có lần bà cụ mình sang chơi, ông cụ giận sao đó nên không đi vào giờ chót. Hè mình đưa bà cụ đi chơi nhưng sợ cụ buồn nên mời một bà bạn đạo, nghe kể khi xưa giàu lắm, buôn thầu với Mỹ. Khi đi chơi, bà cụ mình được bà bạn chăm sóc rất chu đáo. Mỗi lần đến thăm bà ấy ở viện dưỡng lão là cứ nghe bà ấy nhắc đến chuyến đi hè với gia đình mình. Bà kể sang đây từ năm 75, con cái chưa bao giờ đưa bà đi chơi đâu. Mình đưa cả gia đình đi Utah, xem mấy công viên quốc gia. Bà kể có đi Las Vegas do mấy xe đò ở Bolsa đưa lên, ở khách sạn bình dân trong khi đi với mình thì được ở presidential suite, được mình cho tiền đánh bài thỏi mái. Thật ra mình chỉ đặt hai phòng bình thường nhưng đến nơi thì mánh mung để được ở presidential suite mà không phải trả thêm tiền. Có lần đi chơi với một gia đình tên bạn, đến nơi mình mánh mung với tên ở quầy lễ tân như sách chỉ nên được ở presidential suite, vợ tên bạn phê quá nhưng sau này hắn không dám đi chơi với gia đình mình vì vợ hắn la hắn sao không biết mánh mung như mình. Chán mớ đời.
Ở xứ Mỹ này nếu chịu khó đọc sách thì trong đời sống thường nhật, khi đi chơi, ở khách sạn,.... Ít tốn tiền nhờ giáo dục thực dụng. Mình hay dặn mấy đứa con là luôn luôn hỏi hôm nay có khuyến mãi không, trước khi trả tiền. Một hôm dẫn chúng đi mua dụng cụ bơi, ra quầy trả tiền thì mình dặn là phải hỏi discount trước. Mình cho mỗi đứa con một cái thẻ tín dụng của công ty để lo thuế má thêm tập cho chúng sử dụng thẻ để khi lên đại học không bị các ngân hàng dụ dỗ mà đổ nợ. Con bé ngập ngừng mới rặn được câu" do you have discount?" Như phép lạ cô thâu ngân viên bảo có; hôm nay có 25% nên từ dạo đó, khi chúng đi mua đồ với mẹ là hỏi dùm mẹ khuyến mãi, hôm nào được thì về khoe với bố, bố cho tiền 10% số tiền khuyến mãi. Mụ vợ mình thì mắc cở nhưng sau 23 năm lăn lóc với mình thì dạo này bắt đầu mở mồm hỏi. Hồi hè mua dù, bàn ghế ngoài sân ở Home Depot, dùng mấy cái mánh của mình nên được bớt 20%, về khoe với mình rồi cả dòng họ, lại bị mình la là tiêu tiền. Chán mớ đời.
NHS

Tử ngữ VNCH

Tiếng Việt của mình rất hạn hẹp vì từ bé đã được cho học chương trình pháp, chỉ học chương trình Việt hai năm cuối của trung học rồi đi Tây. Mấy năm đầu ở Pháp, ít giao thiệp với người Việt nên tiếng mẹ đẻ càng héo mòn, mai một theo thời gian. Đùng một cái, có hai người em vượt biển sang định cư ở Pháp, kéo mình lại về văn hoá Việt nhưng ngạc nhiên khi nghe hai người em dùng từ ngữ khá xa lạ của Hà Nội như đả thông tư tưởng, xử lý, sử cố,…. Khiến mình đã dốt tiếng Việt nay lại càng mù mờ thêm.
Cách đánh vần cũng khác với thời mình học tiếng Việt, sau này mới khám phá ra là đánh vần kiểu Hà Nội là kiểu lúc chữ Quốc ngữ mới được dùng, dạy trong học đường hay trong chương trình Bình Dân Học Vụ cho quần chúng. Có lẻ sau khi đất nước chia đôi năm 1954, chính quyền miền Nam mới đổi cách đánh vần. Thí dụ: "khổ" ca hát ô hỏi khổ thay vì kiểu Hà Nội, khờ ô hỏi khổ. Việt Nam mình thì thời nào cũng khổ chỉ khác nhau là thời Việt Nam Cộng Hoà, người Việt khổ nhưng còn ca còn hát cho đời bớt đau khổ, đến khi Việt Cộng vào thì khổ nhưng khờ luôn. Chán Mớ Đời  
Sinh viên Việt Nam Cộng Hoà xuống đường để tang hco Việt Nam Cộng Hoà ngày 27/4/1975 (ảnh Trần Đình Thục)
Dạo mấy đứa con học ngữ vựng Anh ngữ ở trường thì thấy chúng học các chữ gốc la-tinh và Hy-lạp rất nhiều tương tự chữ Việt được vay mượn từ chữ Hán, chữ Pháp rồi được hoá âm cho hợp với âm ngữ của người Việt. Hai ngôn ngữ hy-lạp và la-tinh, ngày nay được xem là tử ngữ (langue morte), một ngôn ngữ chết, không ai dùng để nói hay viết ngoại trừ trong học đường, có những lớp dạy các tử ngữ này cho một thiểu số học sinh thích, cần học để lên đại học có căn bản để học về những ngành, cần những tử ngữ này để đọc các bản văn cũ xưa. Mình nhớ có thằng cháu của thằng bạn Tây, học la-tinh ở trường vì nó muốn sau này nghiên cứu về lịch sử La-Mã. Đi Âu châu nhất là ở Ý Đại Lợi, thường hay thấy các bia để chữa la-tinh. Mình chỉ đọc được các con số la-mã còn chữ thì ngọng. Hình như khi xưa, học sinh nào giỏi pháp văn thì được cho theo học lớp M1.
Tiếng la-tinh là ngôn ngữ chính của nhà thờ La-Mã từ 2000 năm nay. Nghe nói đầu thế kỷ 20, có nhiều luận án vẫn còn được trình bằng tiếng Latinh tại đại học Sorbonne, Pháp. Dạo mình ở Pháp, lâu lâu ghé vào một nhà thờ gần trường mà thánh lễ được giảng bằng tiếng Latinh và ca đoàn hát nhạc grégorien để tuyên dương Chúa dù mình không hiểu cũng không phải công giáo nhưng nghe thánh ca hát rất hay.
Các nhà ngôn ngữ học cho hay; ngày nay có nhiều ngôn ngữ trên thế giới gần 2000 đang chết dần hay có nguy cơ bị tiệt. Trong đệ nhị thế chiến, người ta dùng ngôn ngữ Navajo để liên lạc qua truyền tin hay quân đội pháp dùng tiếng Breton (vùng Bretagne của Pháp) trong chiến trường Việt Nam để tránh kẻ địch hiểu khi bắt được qua truyền tin. Khi mình còn ở Pháp htif về các vùng tỉnh thì người lớn tuổi, còn nói phương ngữ của họ, Tây hay gọi là Patois. Mấy tên học chung gốc Bretagne, kêu phải giữ gìn tiếng Breton, hay ở vùng đảo Corse hay Basque đều có nhóm chống đối chính phủ Pháp đòi tự trị, nói tiếng của vùng họ,…
Tại pháp, dạo mình còn sinh viên thì có nhiều thổ ngữ mà tây gọi là patois vẫn còn được người lớn sử dụng ở quê họ. Có thằng học chung, tự học tiếng Breton của vùng Bretagne hay một tên khác bập bẹ tiếng Corse dù nó sinh trưởng tại Paris còn về vùng Alsace, Loraine thì thổ ngữ như tiếng Đức khá thông dụng vì trong thời đệ nhị thế chiến, 2 vùng này thuộc nước Đức.
Nói đến thổ ngữ thì phải nhìn bản đồ lịch sử của Âu châu để hiểu. Khi xưa Âu châu toàn là các tiểu vương quốc, nói ngôn ngữ của họ mà sau này được gọi là thổ ngữ. Điển hình là các nước nhỏ bé như vương quốc Bỉ vì còn theo chế độ quân chủ, có vua nhưng không có quyền lực chính trị. Vương quốc này tuy rất nhỏ nhưng vẫn có hai vùng chính nói tiếng pháp và Flamand và một vùng nhỏ cận nước Đức nên nói tiếng Đức.
Dạo mình đi làm ở Thuỵ Sĩ, nước này tuy nhỏ vẫn nói đến 4 thứ tiếng; Đức, Pháp, ý và Roman. Vùng Đức ngữ lớn nhất nhưng dân vùng này vẫn nói thổ ngữ tuy hành chánh dùng Đức ngữ là chính, kiểu Việt Nam mình khi xưa nói tiếng Việt nhưng hành chánh thì dùng chữ Hán hay chữ pháp vào thời pháp thuộc. Nói vậy nhưng các thổ ngữ của họ vẫn thay đổi từng vùng như Zurich nói hơi khác vùng Basel cạnh biên giới Đức. Mình vừa học tiếng Đức vừa học tiếng thổ ngữ nên khá oải.
Khôi nguyên Nobel về Vật Lý Quantum, ông Feymann có kể câu chuyện về một giáo sư môn Hy-lạp cổ điển, một ngôn ngữ mà ngày nay chính dân Hy-lạp không dùng hay biết như chữ Nôm đối với người Việt. Ông ta viếng thăm một nước Âu châu thì khám phá sinh viên xứ này rất chuộng học môn này. Ông ta hỏi một sinh viên, Plato đã nói gì với Aristotle về cái đẹp và nghệ thuật thì anh chàng sinh viên đực ra như bò đội nón. Ông ta hỏi lại symposium III thì anh ta đọc rào rào liên tu bất tận. Thật ra Symposium III là đúc kết những gì Plato nói với Aristotle về cái đẹp và nghệ thuật.
Mình có chứng kiến nhiều cán bộ cao cấp của Hà Nội như bộ trưởng trong phòng họp, đứng nói liên tu bất tận về cách mạng, chủ nghĩa mát xít lê nin nít siêu Việt, đánh mỹ cút ngụy nhào như anh chàng sinh viên học tử ngữ Hy Lạp cổ điển, nói thao thao bất tuyệt về Symposium 3 mà chả hiểu nội dung. Cái nguy hiểm là tạo nên một ảo tưởng là họ hiểu, thông thái về một vấn đề nhưng tư duy và suy diễn lại không có.
Ông Feymann dẫn chứng là khi người ta bắt đầu học, người ta học qua âm thanh, giọng nói dần dần mới chú ý đến ý nghĩa. Âm thanh thường tạo sự cao trọng hoá. Điển hình khi nói đến Sơn đen thì người nghe thấy tầm thường nhưng nếu gọi Peinture Noire hay Black Paint thì đối với người Việt sinh sống tại Việt Nam nghe rất kêu như khi người Âu châu nghe từ Symposium III. Tương tự khi xưa đi học thầy cô bảo đọc sách, các chữ đọc tới đọc lui từ từ thấm nhập vào tâm khảm mới bắt đầu sử dụng khi viết hay nói.
Lần đầu tiên đọc truyện viết của người xuất thân từ miền Bắc như Nguyễn Huy Thiệp, Dương Thu Hương, Trần Mạnh Hảo,.., thì mình cảm tưởng như đọc tiếng ngoại quốc. Những từ như "lính Thuỷ đánh bộ" thay vì Thuỷ quân lục chiến như mình quen sử dụng khi còn ở Việt Nam. Có lẻ họ muốn thuần Việt hóa các từ, thay vì vay mượn từ chữ Hán. Nhưng tại sao lại dùng "lính Thuỷ đánh bộ" thay vì "lính nước đánh bộ" nếu muốn thuần Việt thì mình chịu.
Chữ "đảm bảo" thay vì "bảo đảm". Nếu mình không lầm thì khi người Việt sử dụng chữ Nôm thì đã viết ngược từ chữ Hán cho nên cũng không hiểu lí do. Ông Phan Bội Châu, khi sang Tầu thì bị chê viết chữ Hán sai. Điều này thì cũng không sao vì khi mình sang Tây thì lúc đầu cũng hay dịch từ tiếng Mít nên không thuần thục cách người Pháp suy nghĩ hay dùng.
Có người cho hay là Hà Nội cố ý quét sạch văn hoá miền nam để thuần nhất người miền nam cho nên họ áp dụng khá nhiều từ ngữ mới để cai trị người miền nam lẫn miền Bắc. Bác nào có tài liệu thì cho em xin. Mình có hỏi mấy người bạn cũ ở Việt Nam thì ngay chính họ cũng không hiểu những từ hậu 75.
Như câu chuyện kể anh tỵ nạn mới sang Mỹ nói tiếng Mỹ, dịch từ cách nói của tiếng mẹ đẻ. "My car run on the sugar, my brake no eat, i peanut sugar. One car hít me, my car die,..."
Có người kêu mình dùng nhiều từ của Hà Nội khi viết. Thật ra mình cố Ý dùng những từ này thêm chế, xào nấu cho vui vì chính mình cũng không hiểu rõ các chữ này nhưng thấy lạ tai. Về Việt Nam, mình dùng cụm từ đồng chí gái hay đồng chí cái thì nghe cán bộ nói là không có cụm từ này. Những từ của Hà Nội thì đối với mình như đọc chữ Hán Việt. Đồng chí đực tìm nhà ỉa và đồng chí cái tìm nhà đái nghe cực kỳ phản động nhưng thật ra chính quyền do bần cố nông 3 đời ngang dọc, hồng chuyên cai trị thì dùng những cụm từ này là quá chí lý, rất gần gũi với nhân dân. Nghe nói hồi 75, họ đổi tên bệnh viện Từ Dụ thành “Xưởng Đẻ”. Kinh
Đồng chí gái bồi dưỡng nghiệp vụ chức năng, đào tạo mình thành một ô sin chuyên chính cho mụ. Nghe thì loạn cào cào nhưng xét lại thì không trúng văn phạm tương tự mình nghe "thạch kiều" thay vì "cầu đá".
Tương tự có nhiều người than phiền mình viết nhiều khi khá thô tục, không có văn hoá theo tiêu chuẩn của họ nhưng họ quên là mình xuất thân từ gốc bần cố nông, ra chợ Đà Lạt từ bé đến khi đi tây nên văn hoá của mình thuộc dạng bần cố nông. Mình cũng không tìm cách, quyết tâm tạo dựng một hình ảnh là người văn hoá, dùng chữ hán, chữ Tây chữ anh. Nhiều khi đọc những bài Văn, thơ có nhiều Văn hoá cao sang hơn tầm của mình thì mình cũng nhức đầu tương tự mình thích ăn phở hơn yến sào.
Vài năm nữa khi thế hệ người Việt đầu tiên tại hải ngoại lần lượt về chầu chúa hay phật thì tiếng Việt còn sử dụng tại hải ngoại sẽ tan theo thời gian. Sau này, nếu có người đọc lại sách vở dưới thời VNCH thì họ sẽ lâm vào trường hợp người Việt hải ngoại ngày nay khi đọc văn thơ xuất bản từ Hà Nội.
Nhất trí?
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 
Nhs

Faifoo

Tuần rồi có đi ăn tiệm Faifoo mới mở do gia đình bạn của đồng chí gái từ Hội An làm chủ. Nếu ai gốc gác ở Hội An, gia đình của tiệm sách Bình Minh. Nhớ có đến nhà này ăn vài lần. Nghe kể khi cả gia đình mới sang định cư, có người đặt đồ ăn cuối tuần, làm mệt nghỉ. Sau bà cụ lớn tuổi nên ngưng còn con cháu thì chạy làm nail.
Nói đến Hội An thì phải nói đến mì cao lầu. Cô em của bạn đồng chí gái, dâu của Đà Lạt, chồng gốc ấp Hà Đông, tự làm mì cao lầu với tro. Món cao lầu mình có ăn khi viếng Hội An, nơi đồng chí gái sống 13 năm từ nhỏ nhưng không thấy ngon lắm. Từ ngày mình ăn món này do vợ chồng, bạn từ Hội An của đồng chí gái, ở San Jose thì mê nhưng chỉ ăn tại nhà hai người này.
Theo lời chồng của cô bạn thì Hội An là một cái cảng nên các thực khách, đa số ăn trên lầu để dễ dàng xem hàng vì sợ mất cắp, coi phu vác hàng, từ trên cao do đó người ta gọi cao lầu, món ăn trên lầu cao.
Khi xưa có người Nhật và người Hoa sinh sống tại đây, thường được gọi là người Minh Hương, người theo nhà Minh, bỏ chạy sau khi nhà Mãn Thanh chiếm đóng Trung Hoa, sang sinh sống. Có người cho là món Cao lầu do người Nhật đem sang vì tương tự Udon còn người Hoa thì nói của họ vì giống mì xá xíu.
Anh chồng của cô bạn, mỗi lần về Việt Nam là chỉ mua mì cao lầu khô đem qua mỹ. Anh ta giải thích là mì cao lầu được làm bằng gạo thơm ngâm với nước tro của cây củi lấy từ Cù Lao Chàm. Sau đó xay thành bột với nước giếng Bá Lễ rồi lấy vải bòng bột vài lần cho bột dẽo rồi cắt ra từng miếng nhỏ để phơi khô.

Thêm người thêm của

Hồi nhỏ, mỗi lần bà cụ sinh mấy người em tại nhà bảo sanh Hiển Chi, đường Phan Đình Phùng là phải ở cử cả tháng, nằm trên giường có lò than phía dưới, xoa dầu long nảo, xoa nghệ, bóp gừng rồi hàng xóm, người quen đến thăm, kêu "Thêm người thêm của" khiến mình thuộc dạng ngu lâu dốt sớm nên không hiểu, chỉ biết nhà anh em đông là ăn như đàn lợn. Mình thấy bà cụ không đi buôn đi bán không có tiền thì làm sao lại thêm của nhưng nghe người lớn nói mà không dám hỏi vì sợ bị chửi là con cháu đại ngu.
Sau này lớn lên mới hiểu là người Việt mình sống ở miền quê, làm nghề nông nên khi sinh con, nhất là con trai là có thêm người lao động để cày cấy. Khi xưa có những trò thu thuế thân, bắt đi lính, nhà nào không có con trai là phải mướn con trai của những gia đình trong làng, đi nghĩa vụ thay, coi như gia đình nào không con trai, bị sạt nghiệp. Do đó ông bà khi xưa chuộng con trai là vì kinh tế nhiều hơn là vì nối dõi tông đường. Bên tầu, có câu chuyện về cô gái giả trai để đi lính thay cho cha già, tên Hoa Mộc Lan, nói về vấn nạn không có con trai, chớ không phải vì thừa tự gì cả mà dân gian có câu: “nhất nam viết hữu, 10 nữ viết vô”.
Mình sinh ra tại Đà Lạt, thêm vào thời chiến tranh, không biết làm ruộng cày cấy, cho nên theo quan điểm kinh tế học thì mình hay đám con nít ở thành thị là đám ăn hại, chỉ tốn tiền cha mẹ nhưng không làm ra tiền dù mình có phụ bà cụ cuối tuần dọn hàng, hay sau này chở gạo đi giao cho khách hàng.
Hôm trước đọc trên trang nhà của BBC World có mẩu tin nhỏ, cho biết 50 quốc gia trên thế giới sẽ họp mặt tại Âu Châu để bàn về chính phủ mới của Hoa Kỳ ngưng đóng góp tiền giúp các nước này kế hoạch hoá gia đình, nói cách khác là giúp họ chơi líp ba ga nhưng không được đẻ con.

Cố đạo thời nay

Khi xưa, mỗi lần lái xe, mình hay nghe đọc sách qua mấy cuốn CD mướn hay nghe radio, mấy chương trình NPR nhưng sau này với internet, mình nghe Podcast nhiều hơn vì có nhiều mục mình thích, không phải bắt buộc nghe radio những đề tài không thích. Đề tài thì đa số về kinh tế, khoa học, đầu tư nhà cửa vớ vẫn, tranh thủ học trùng tu được cái gì hay cái nấy.
Về Âu châu thì mình cảm nhận được một hiện tượng; người âu châu bớt đi nhà thờ, các nhà thờ thiếu vắng con chiên trẻ đóng góp tiền hàng tuần nên thiếu hụt ngân quỹ và phải bán nhà thờ dù nhà thờ không phải đóng thuế. Ở Hoà Lan, mình có vào một nhà thờ, xây lối cỗ mấy trăm năm, kiểu Gothic, nay họ làm nhà sách như Barnes & Noble bên Mỹ hay FNAC của Pháp. Không gian nhà thờ nhưng thay vì nghe lời giảng của các cố đạo, đây thiên hạ nhâm nhi ly cà phê và đọc sách tai vừa nghe nhạc.

Tôn giáo và văn hoá thay đổi như khi viếng miền nam nước Tây Ban Nha, chúng ta thấy các di tích của sự chiếm đóng văn hoá ả rập trên 400 năm tại đây. Các nhà thờ hồi giáo được cải biên thành các nhà thờ công giáo hay tại Istanbul, nhà thờ cổ nhất của thiên chúa giáo được sử dụng như một nhà thờ hồi giáo. Tương tự các nhà thờ thiên chúa giáo tại Georgia đã được sử dụng như các nơi họp mặt của hợp tác xã, khu phố của xóm làng hay thành phố trong thời Liên Xô.
Khiva  Uzbekistan 
Lúc đó mới hiểu là nhà thờ ở Âu châu không thay đổi với thời gian, chưa cập nhật hoá kỹ thuật như tại Hoa Kỳ hay các nước như Ba Tây. Thiên hạ không có thời gian đi cầu nguyện với cuộc sống vội vã ngày nay thì họ đưa thiên chúa đến với giáo dân qua truyền hình, Internet, điện thoại,.. Ngày nay là thế kỷ 21 mà họ vẫn giảng đạo bằng cách bắt thiên hạ đến nhà thờ. Mình có thấy mấy cái app có thể đọc Thánh Kinh. Ở Quận Cam có hai nhà thờ Tin Lành rất lớn có mấy chục ngàn người con chiên, nghe giảng tỏng giảng đường, ngoài xe hay tại nhà qua trực tiếp truyền hình. Cứ tưởng tượng mỗi tháng con chiên cúng cho nhà thờ 10% lợi tức của họ. Càng cho nhiều càng có đất tốt khi lên thiên đàng. Tôn giáo là một kỹ nghệ làm tiền rất cao ở Hoa Kỳ và miền Nam Mỹ.
Con người là một động vật có khả năng sáng tạo những câu chuyện và kể lại cho đồng loại. Nhờ những tư duy đột phá mà họ lên cung trăng, chế bom đạn, tạo ra hình tượng thượng đế, Allah,.. anh có ý tưởng gây dựng một thương nghiệp, không có vốn anh đi thuyết phục các người có tiền bỏ vốn làm ăn. Con người có viết truyện giả tưởng như Jules Vernes để rồi vài thập kỷ sau, nhiều người tin tưởng vào những câu chuyện của ông ta và đã thực hiện các tàu ngầm, xe cộ, máy móc,..
Khi xưa, người dân ở Âu châu hay Hoa Kỳ cũng mù chữ thất học nhiều, chỉ có một thiểu số con nhà khá giả mới được đi học, họ cần một người hướng dẫn họ về mặt tri thức, do đó mấy ông cố đạo đặt trách vấn đề bồi dưỡng tư tưởng, đạo đức cho con chiên trong làng. Mỗi tuần con chiên ngưng trồng lúa, đi nhà thờ để nghe các cố đạo đọc thánh kinh hay Coran. Sau đó, các lãnh đạo tinh thần giảng nhưng lời dạy của thiên chúa hay Allah. Dần dần họ thành lập một giai cấp riêng biệt, được nhân dân chu cấp. Đi Uzbekistan, mình thấy xã hội của họ cũng có thành lập một giai cấp lãnh đạo tinh thần bởi các ông Mollah. Các tu viện được thành lập khắp nơi trên xứ sở này để đào tạo các cố đạo hồi giáo. Sau này nhờ máy in của ông Guttenberg, người ta in thánh kinh giúp nhiều người biết chữ đọc được. Sau đó nhóm Tin Lành Bình dân học vụ, xoá nạn mù chữ, dạy các con chiên biết đọc thánh kinh. Mình có thấy các cuốn thánh kinh Coran xưa của hồi giáo to đùng.
Thế kỷ 21 đang khởi đầu một kỷ nguyên mới cho một tôn giáo mới. Một cô bé từ xứ Thuỵ Điển. Tên Greta Thunberg lên tiếng bảo vệ môi trường sinh thái khiến thiên hạ sùng bái cô ta như như một Jeanne d’Arc của thời đại. Những hình ảnh các giới trẻ tại Đức quốc, ngồi tuyệt thực ngoài đường, cản trở lưu thông khiến các tài xế buồn bực, xuống xe khệnh họ một trận. Có lẻ tôn giáo này khởi đầu từ phòng trào hippie đưa đến tổ chức Greenpeace ra đời, và mạnh dần đến ngày nay. Họ lên án công ty coca cola về các phế liệu chai nhựa của công ty này khắp thế giới, phá huỷ môi trường sinh thái. Ai rãnh thì xem phim tài liệu bằng pháp ngữ do nhóm bên pháp thực hiện trên Prime.
Ngày nay, người Mỹ ai cũng biết đọc nhưng lười đọc hơn dân Âu Châu, thêm tin tức, tài liệu đầy thư viện, hay gú-gồ là ra do đó nhà thờ mất đi cái tính đặc quyền, thiên chức từ 2 ngàn năm nay. Bù lại, người ta có những ông hay bà cố đạo mới của thế kỷ 21; những người dẫn chương trình, bình luận của đài truyền hình, đài phát thanh hay Podcast. Điển hình ông Nguyễn Ngọc Ngạn của trung tâm băng nhạc Thuý Nga. Những gì ông ta nói về văn chương hay văn hoá Việt Nam, chưa chắc đã đúng nhưng người Việt hải ngoại theo ông như một người khái sáng văn hoá việt cho họ.
Trong cuộc sống mà thời gian được xem là một loại xa xí phẩm, khi lái xe đi làm thường nhật trên xa lộ, người ta nghe các chương trình phát thanh và dần dần họ bị nhập tâm và tư duy ảnh hưởng bởi những phát biểu của người điều hành chương trình radio hay truyền hình. Con người rất lười biếng tư duy, nên chấp nhận dễ dàng, không suy xét, nghiệm lại những gì mình nghe qua đài hay xem truyền hình, thậm chí mấy tin tức giả cũng tin là thật.
Vấn đề là khi người ta giảng trên đài thì phụ thuộc vào quảng cáo do đó họ chỉ nói cái gì có lợi cho các công ty quảng cáo. Hôm trước mình có kể về một bài báo anh ngữ, được độc giả cúng tiền để tránh quảng cáo mà mình đọc được về tỷ lệ các y sĩ tự tử. Tò mò mình lên các trang nhà của chính phủ về y tế như CDC và NIH để xem thì thất kinh. Mình chỉ mò lên đây khi nào có tin tức gì lạ để kiểm chứng. Do đó mình có dẫn mấy đường link của các cơ quan này và vài tờ báo chuyên môn về y tế. Mình tìm các báo lớn tại Hoa Kỳ thì không thấy nói đến vấn đề này. Y khoa là một kỹ nghệ hái bạc tỷ hàng năm của các trường đại học, đâu có trường nào cảnh báo các sinh viên mới vào là tỷ lệ bác sĩ tự tử là 11%. Đâu bao giờ thấy CNN hay MSNBC nói đến vấn đề này. Bác sĩ Carrie Cunningham đã cảm đảm lên tiếng cho những y sĩ khóc thầm. 
Nghe nói láo hoài nhập tâm khiến con người tin là thật. Từ bé mình hay nghe người lớn, thầy cô, bạn học đánh giá mình thuộc loại ngu lâu dốt sớm nên sau này mình đi du học, khiến nhiều người chưng hửng. Qua Tây thì bọn Tây đầm với văn hoá đồi trụy, chúng lại kêu mình thông minh khiến mình bị nhập tâm nên cứ tưởng thật. Tụi mỹ gặp mình thì kêu mình giả bộ ngu còn người Việt thì kêu mình cực ngu mà làm bộ thông minh. Rốt cuộc ngu lại hoàn ngu.
Mình rất thích thành phố Khiva, Uzbekistan, giao thoa của tất cả các tôn giáo trên thế giới đều xuất hiện trên con đường tơ lụa.
Nói chung thì chúng ta chỉ là những kẻ lập lại, lập lại những gì mình đã nghe từ ông bà, bố mẹ, thầy giáo, bạn bè,…. Khi xưa mỗi lần ông bà cụ mình có chiến tranh lạnh, mình thường nghe ông cụ gọi bà cụ mình bằng cô, đến khi lấy vợ, mỗi lần choảng với vợ, mình cũng bắt chước ông cụ kêu cô và xưng tôi với vợ. Bình thường mình gọi đồng chí gái hay mụ.
Đến trường, mình nghe thầy, cô giáo rồi lập lại những gì họ đã nghe từ thầy của họ hay ai đó đã nói. Do đó, khi nghe một tên mỹ hay mít quen nói về vấn đề nào, với quan điểm thân Cộng Hoà hay Dân Chủ là mình biết họ là khán giả đài Fox News hay MSNBC. Họ nói đến âm mưu nào là biết nghe từ Rush Limbaugh hay Glenn Beck, hay Rachel Maddow, Chris Matthew…
Nguy hiểm nhất là ông dẫn chương trình của đài Fox tên Tucker Carlson, có tin thần rất cực hữu, không nhớ lý do bị đài này sa thải, ông ta thành lập đài riêng lấy quảng cáo thì khán giả bỏ đài Fox chạy theo ông ta như Glen Beck khi xưa, rồi mới nghe tin mấy người đồng nghiệp tại Fox cũng bỏ để theo ông này. Có mấy ông bà cố đạo người Việt lên YouTube mỗi ngày nói đủ thứ trò, chửi bới Hà Nội đủ trò để kiếm tiền. Càng chửi càng hăng được nhiều người nhấn Like hay xem thì YouTube trả tiền cho nên rất nguy hiểm khi người ta mù quáng theo các cố đạo ngày nay. Phía bên tả cũng vậy, lên MSNBC để xem cũng chới với.
Mấy năm trước, khi bà Clinton đang tranh cử với Obama để đại diện đảng Dân Chủ thì mình nghe ông Chris Matthew, chửi bới bà Clinton thậm tệ như một con điếm già, 8 năm sau thì ông ta lại tâng bốc bà Clinton là lãnh tụ vĩ đại vô vàn kính yêu. Mình kinh tởm mấy nhà bình luận, dẫn chương trình của mấy kênh truyền hình, Cộng Hoà hay Dân Chủ. Mình là libertarian, không theo ai hết ngoài mụ vợ.
Tài liệu cho biết 47% người Mỹ xem đài Fox thì trung thành, tiếp tục xem đài này trong khi người Mỹ theo lập trường của đảng Dân Chủ thì được trãi rộng qua các kênh truyền hình khác tuỳ cường độ như CNN thì hơi hơi còn MSNBC thì quá khích... có lẻ vì ý do đó mà thống kê gần đây cho thấy CNN ít được người Mỹ ủng hộ vì họ chửi ít hơn MSNBC hay FOX.
Nhiều khi mình viết cũng như lập lại những gì đọc đâu đó, của ai đó rồi xào nấu lại thêm gia vị riêng của mình, kiểu người câm hay nói, người què hay đi chớ tư duy của mình có thể xem là 1%.
Trong cuốn sách 1984, ông George Orwell, nói về một xã hội mà BIG Brother, quan sát mỗi cá nhân mà ngày nay khi ông Snowden, làm cho chính phủ, tố giác chính phủ Hoa Kỳ cho nghe lén người Mỹ, nhân dân an ninh quốc phòng và phải trốn sang Nga Sô để tỵ nạn. Oliver Stone có làm một phim về ông này.
Tưởng tượng mỗi người Mỹ lái xe đi làm, mất mỗi ngày 2 -3 tiếng đồng hồ trên xa lộ, nghe radio, 1 tuần có đến 10-15 tiếng, được mấy ông cố đạo hay bà cố của đài radio, tuyên truyền, giáo huấn xen kẽ với tiếp thị của các con buôn trong khi ông cố đạo chỉ rao giảng tin mừng 1 tiếng đồng hồ ở nhà thờ ở cuối tuần, cho thấy lý do khiến con chiên thay vì đi nhà thờ, ở nhà xem truyền hình giảng đạo hay nghe radio.
Vấn đề là sau một thời gian, nghe mấy cố đạo của đài phát thanh thì con người đâm đổi tính, tư duy họ thay đổi và gây xáo trộn trong gia đình. Vấn nạn này có tầm cở quốc gia. Chồng nghe đài Fox News còn vợ thì nghe MSNBC. Nghe kể có cô mỹ trắng bồ với một tên da đen là bố từ luôn hay con bầu cho Clinton, bố bầu cho Trump, ăn cơm choảng nhau.

Vợ chồng ly dị nhau vì chính trị hay bạn bè xa nhau vì chính kiến vớ vẫn. Nghe radio, xem truyền hình, đọc báo dần dần con người bị điều kiện hoá theo những gì mình nghe, thấy, tạo dựng niềm tin, có khi trở nên mù quáng, bảo hoàng còn hơn vua như những người mới vô đạo. Họ tin rằng niềm tin, tư tưởng của mình do các nhà bình luận chính trị, khoa học, xã hội cấy tạo trong tiềm thức là đúng, là sự thật tuyệt đối, nhiều khi dẫn đến sự cuồng trí như những tên khủng bố tin có 72 trinh nữ trên thiên đàng. Gặp một cô đã oải đời trai trẻ nay đến 72 cô thì chỉ có chết.
Mình thì bạn bè bầu ai thì bầu, mình không thắc mắc vì đó là quyền tự do lựa chọn của họ đáng tôn trọng nhưng có người lại bực mình, chửi bới khi biết mình bầu cho Trump mà tại địa phương thì lại bầu cho vài người của đảng Dân Chủ. Mình bầu theo đường lối của cá nhân và chương trình chớ không vì mấy cố đạo truyền thông bảo.
Trong kỳ bầu cử vừa qua, hằng ngày mở truyền hình là vui. Mở Đài Fox thì họ chửi bà Clinton còn mở đài MSNBC thì hỏi chửi ông Trump. Cái khốn nạn là mấy ông hay bà cố đạo truyền hình rất giỏi ăn nói, họ mời thêm những người bình luận khác để bàn theo lập trình chính trị của đài họ mà nếu các con chiên truyền thông thời đại, cứ nghe đi nghe lại sẽ bị nhập tâm và tư duy của họ sẽ biến đổi dần dần với quan điểm của đài truyền hình.
Họ đưa tin giật gân, cách trình bày màu sắc trên màn ảnh đều được sắp đặt, quay cảnh mấy bà bận váy ngồi, xếp chân dài ra sao… cứ xem mỗi lần mấy bà bình luận gia, dẫn chương trình mà xinh đẹp vừa chào khán giả xong là máy truyền hình chiếu xa ra với cặp chân dài nức nở để tạo ấn tượng cho khán giả trở lại tối ngày mai,… Sau bầu cử, vài cố đạo bị sa thải vì không ăn khách của đài Fox lại chạy qua MSNBC, họ chỉ là những cái máy lập lại, đóng kịch giỏi. Hôm nay bênh đảng Cộng Hoà mai đảng Dân Chủ để lượm tiền. Không có gì là đặc biệt.
Đạo Tin Lành ở Hoa Kỳ có đến hơn 100 môn phái khác nhau, Thiên Chúa Giáo có nhiều dòng tu khác nhau như tạo dựng thực đơn tinh thần tuỳ khẩu vị tinh thần của con chiên. Nếu một người ăn hàng ngày pizza hay hamburger nhiều thì sẽ bị bệnh béo phì với những hệ lụy đi kèm tương tự khán giả xem truyền hình nhiều sẽ lâm vào hoàn cảnh tương tự về mặt tri thức.
Một người xem truyền hình 4,5 tiếng và nghe radio 2,3 tiếng sẽ tự nhốt họ vào những chuồng tư duy do các cố đạo truyền thông thiết lập. Ông Bill O'Reilly, cầm cự ở đài Fox News trên 20 năm, mới bị sa thãi vì xách nhiễu tình dục, lương mỗi năm 70 triệu, Rush Limbaugh, nói radio lãnh trên 70 triệu mỗi năm, lấy vợ 4 lần. Nói về bảo thủ thì người ta chỉ lấy một vợ đây tên này lấy đến 4 vợ, cho thấy ông ta không nghe lời Chúa nhưng thiên hạ vẫn nghe. Ditto heads.
Mấy người nổi tiếng như Oprah, Larry King, Glenn Beck, bỏ đài truyền thông đã đưa họ lên danh vọng để mở riêng một nhà thờ (kênh truyền hình) của họ để hốt bạc, nghe nói mỗi năm lợi tức lên đến mấy trăm triệu đôla. Nhiều khi họ chỉ đóng kịch, kích động người xem. Mình có cái tật là không nghe ai hết ngoại trừ bị bắt buộc nghe đồng chí gái. Mình chả theo Cộng Hoà hay Dân Chủ, không theo đạo nào ngoài đạo sợ vợ.
Hôm nay mình xem trên facebook, một thằng mỹ trắng quen, đăng bài báo nói về kinh tế Hoa Kỳ năm nay được thặng dư một ít, tên này phán 1 câu; cám ơn tổng thống Trump khiến một tên bạn khác nhảy vào kêu không phải, lý do là thu nhập thuế năm vừa khá hơn mấy năm trước. Nội 3.8% obamacare là thoải mái rồi. Thằng này thì mình biết, lấy con vợ giàu, cho vay tiền ăn lời cắt cổ. Con vợ thì khôn không bao giờ lên tiếng trong mấy buổi họp nhưng mình đoán là bà vợ quyết định mua nhà mua cửa, đầu tư còn hắn thì ăn bám vào vợ như mình.
Mấy tên bạn này, về già chúng đâm ra bảo thủ. Có lẻ xem đài Fox News nhiều hay nghe Glenn Beck, Rush Limbaugh nhiều, bị tẩy nảo. Mình chỉ xem đài BBC, đài Ý hay đài Pháp hay đọc báo ngoại quốc nhiều để có tầm nhìn khái quát hơn. Xem CNN, MSNBC, Fox là chán mớ đời.
Mình có hai loại bạn; nhóm bầu cho Trump và nhóm bầu cho Clinton. Mình không ưa ai hết. Đối với mình, họ chỉ là con rối cho đám tài phiệt đứng phía sau lưng, ra chỉ thị để hốt bạc. Mình thuộc thành phần phản động nên bầu cho trump vì chương trình thuế vụ của ông ta, có khả năng phục hồi kinh tế Hoa Kỳ về dài còn những tuyên bố của ông ta chỉ là đòn tâm lý câu phiếu. Chương trình y tế nào thì người dân đều phải ỳ cổ ra trả vì chính phủ có nợ công quá lớn.
Bà Clinton lên thì tiếp tục chương trình của ông Obama mà đảng Cộng Hoà chiếm đa số quốc hội do đó sẽ khó mà thực hiện những chương trình của bà ta. Điển hình ông Obama muốn cử một vị toà vào Tối cao Pháp Viện thì chủ tịch Thượng Viện là người của đảng Cộng Hoà từ chối cho điều trần. Ở địa phương của mình thì phải xem những chương trình của các ứng cử viên đề ra có khả thi với đa số. Ông Larry nói là ông ta thích bầu cho Cộng Hoà nhưng thích Dân Chủ thắng vì khi dân chủ nắm chính quyền thì ông ta làm tiền nhiều hơn. Ngẫm lại đúng thật, mình mua nhà nhiều nhất là thời Clinton và Obama.
Mỗi lần nghe mấy người quen mới gia nhập đạo Tin Lành là thấy mệt vì họ nói về niềm tin của họ mà nếu mình ngu nhảy vào đối thoại là chết. Nay, mấy cố đạo truyền thông cũng tương tự, mấy người xem đài CNN, MSNBC, FOX mà gặp nhau là choảng nhau vì nếu không các đài truyền hình không bán được quảng cáo.
Bà ta không biết tôi là ai nhưng tôi biết bà ấy là vợ tôi
Tưởng tượng Galileo lên tiếng thì bị nhà thờ đem lên dàn hoả. Niềm tin mãnh liệt vào tôn giáo, chính kiến của họ sẽ làm họ mù quáng. Cứ lấy thí dụ 3 tôn giáo có cùng nguồn gốc: Do Thái giáo, Thiên Chúa Giáo và Hồi Giáo có cùng chung lịch sử mà họ chém giết nhau dù thờ chung một ông thượng đế.
Do Thái Giáo cũng chia ra đủ loại, thiên chúa giáo chia ra nhiều dòng tu rồi choảng nhau với đám Tin Lành, đám Tin Lành lại chia ra đủ trò rồi mấy ông thần Hồi Giáo chia 5 xẻ 7. Tôn giáo hay chính kiến là của mỗi người nhìn với quan điểm của họ. Đảng Cộng Hoà có đến 17 người ra ứng cử tổng thống, Đảng Dân Chủ có đến 5,6 người cho thấy sự khác biệt trong cộng đồng, quốc gia.
Mình xem đài Âmazon nhiều nhất, vì có nhiều phim tài liệu để xem, mình thích đề tài gì thì xem còn lâu lâu đổi món thì tìm đủ trò để xem cho biết. Mình chỉ biết một bà cố đạo là đồng chí gái, ngày ngày giáo huấn mình theo chỉ nam "vợ ta không sinh ra ta nhưng có công dạy dỗ ta nên người".
Chúc các bác một ngày vui vẻ. Đi nhà thờ, hay xem các cố đạo trên đài truyền hình.
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn 

Empañadas

Mỗi lần có dịp đi qua mấy nhà cho thuê ở Anaheim, mình hay ghé vô tiệm El Gaucho, một tiệm ăn và bán tạp hoá của người gốc Á Căn Đình. Ai muốn uống rượu nhập cảng từ Á Căn Đình hay ăn thịt bò của xứ này thì đến đây. Tiệm này chia làm hai; tiệm tạp hoá và tiệm ăn.
Tiệm ăn có 3 cái màn ảnh truyền hình to tổ chảng, chiếu 3 đài Á Can Đình, toàn là đá banh. Mỗi lần có đội tuyển Á Can Đình đá là chỗ này đông nghẹt người gốc Á Can Đình. Tiệm này bán sandwiches và Empañadas. Sandwich thì mình thích nhất là món Entrañe, một loại bánh mì ổ như Việt Nam, bỏ thịt bò beefsteak chiên và rau cải.
Nhưng mình đến đây là để mua empañadas, đặc sản của tiệm này mà gia đình mình ai cũng thích ăn món này. Có lẻ món độc nhất mà cả nhà nhất trí, đồng điệu vì thường đồng chí gái ít thích ăn đồ ăn ngoại quốc, cứ quanh năm suốt tháng đồ Huế. Bánh này tương tự món bánh xếp của Việt Nam nhưng to hơn và làm bằng bột mì và nướng lò.
Theo tờ The Economist thì món này xuất xứ từ Cornwall, Anh Quốc thường được gọi Pasty Cỏrnish, do các người thợ mõ của vùng này di cư sang Mỹ Châu, mang theo vì dễ bới đi làm rồi được dân sở tại biến đổi theo thức ăn tại địa phương.
Dạo mình đi viếng Bồ Đào Nha và vùng Galicia của Tây Ba Nha thì khám phá ra món Chamuça da Goa, một loại bánh chiên được thâu nhận khi các tàu thương của Bồ Đào Nha ghé lại Ấn Độ, tương tự món Samosa của Ấn Độ mà mình hay ăn khi đi làm ở Luân Đôn. Anh quốc là nước có cộng đồng người ấn độ đông nhất thế giới nên đồ ăn ấn độ rất ngon.

Rượu Tây rượu Mỹ

Nhớ dạo sinh viên mình có làm việc cho một văn phòng kiến trúc tại Paris. Một trong 3 người chủ là kts Lê Văn Kim, sau khi ra trường Beaux Arts, sang mỹ thực tập ở Chicago với công ty kiến trúc nổi tiếng S. O. M. Sau đó ông lấy một bà vợ mỹ rồi sợ lạnh nên vác bà vợ mỹ về Pháp.
Một hôm bà vợ đi mỹ thăm gia đình về, đem tới sở vài chai rượu mỹ, cuối ngày ông đem rượu ra mời cả bọn uống rượu mỹ. Lúc đó mình mới biết bên mỹ có trồng nho để làm rượu. Mình thuộc loại ngu lâu, cứ tưởng chỉ có Âu châu mới làm rượu còn Hoa Kỳ làm CoCa cola.
Năm 1976, có một thương gia rượu người Anh, tổ chức một cuộc nếm rượu tại Paris. Cuộc nếm rượu này đã làm kinh ngạc cả thế giới vì rượu Mỹ thắng thay vì rượu tây như thường lệ. 57% dân Tây uống rượu trong khi dân mỹ đa số uống bia, có độ 14% uống rượu, không nhiều như dân tây. Nhớ dạo ấy, khi được tin ấy dân Tây chửi Mẹc Sà Lù mệt thở.
Nước Mỹ là nước xuất cảng rượu đứng hạng thứ 4 trên thế giới mặc dù ngành làm rượu khởi sự rất gần đây không như Tây đã làm từ bao nhiêu thế kỷ qua.
Hoa Kỳ vào thời lập quốc, có làm rượu với loại nho địa phương nhưng không ngon nên sau này các giáo sỹ Tây Ban Nha thuộc dòng Franciscain, đem giống từ Tây Ban Nha sang trồng ở các vùng như Cali tại các Mission, tu viện.
Học sinh tiểu học ở miền nam Cali bắt buộc phải học nghiên cứu về các tu viện này do các dòng tên của Tây Ban Nha tạo dựng từ San Diego lên miền Bắc. Theo tài liệu thì họ bắt dân bản xứ, da đỏ làm việc như nô lệ, đánh đập nếu bỏ trốn.

Sau cơn mưa cỏ lại xanh tại Cựu Kim Sơn

Từ 3 tháng nay, Cali chìm trong những cơn mưa dồn dập mà hạn hán từ 5 năm qua khiến người dân Cali tưởng chừng đã quên những giọt mưa với những năm tháng nắng cháy da, bổng đón nhận những cơn mưa cuồng cuộn đổ ập xuống tiểu bang này như một người tình, giận dữ trở về từ quá khứ.
Mấy tuần nay đồng chí gái cứ ho "nắng mưa là bệnh của trời, ho hen là bệnh của em yêu chàng". Công ty được một hãng khác mua lại và cho 12 người ra đi sau khi tuyên dương công trạng khiến vợ mình bị xì trét nên ít ngủ khiến bệnh cứ kéo dài liên miên như thể trêu chọc cái tính chịu đựng của mình, đang đêm bị đánh thức dậy xoa dầu vì vợ lên cơn ho.
Bổng nhiên đồng chí gái kêu kiếm cái khách sạn ở Santa Barbara để đi chơi cuối tuần thì con gái kêu nghỉ Spring Breakfast nên muốn đi lên San Francisco chơi thế là hai vợ chồng nhất trí đi lên Bắc Bộ Cali chơi vài ngày.
Mình dậy từ sớm ai ngờ cô nàng thức dậy vào lúc 8, nói ngủ được nhờ đêm qua mình phải xoa dầu ná thở. Hai vợ chồng chạy ra Bolsa mua mấy ổ bánh mì ốc nhồi xã để ăn dậm đường. Ai ghé lại Bolsa thì nên ăn món bánh mì này. Ghé lại USC đón con gái rồi thẳng tiến miền Bắc Cali.
Rút kinh nghiệm lần trước, cứ chạy một vài tiếng là ghé vào trạm nghỉ bên đường cho vợ và con gái đi xả xú bắp nếu không lại phải uống của cranberry juice. Xe chạy dọc xa lộ số 5 thì thấy hoa của vườn hạnh nhân rụng làm trắng hồng xoá mặt đất. Mưa nhiều nên khiến hoa đậu trái mau giúp nổi bật các dãy núi màu xanh mà những lần trước đi chỉ thấy màu Siena, cỏ cháy.
Con gái nói cho nó ghé lại đại học Santa Cruz để thăm cô bạn thân thời phổ thông thế là lấy đường 152 hướng Tây, chạy qua xứ tỏi Gilroy, trung tâm sản xuất tỏi Madze in Cali.
Khi xưa chạy qua vùng này mình không để ý nhưng nay làm vườn nên mới hiểu cách họ trồng tỏi với những dàn che mấy cây tỏi. Cách họ dàn dựng rất hay, chỉ tiếc là không dừng lại để hỏi thêm.
Con đường này đẹp với cái đập cao chót vót, hoa dại tím vàng mấy độ phong cảnh xanh như xứ Ái Nhỉ Lan. Xe chạy xung quanh hồ bên cạnh cỏ xanh rì. Màu sắc này lâu lắm rồi chắc cũng 20 năm mới được nhìn thấy lại ở Cali.
Xe dừng ở trung tâm thành phố Santa Cruz để gặp bạn của con gái. Cô này khi xưa hay đến nhà chơi, có bà mẹ gốc Á Căn Đình, học sinh vật học. Cô nàng dẫn gia đình tụi này đi lòng vòng rồi ghé tiệm Thổ Nhỉ Kỳ ăn.
Sau đó đưa cô bé về khuôn viên đại học rộng mênh man rồi trực chỉ về thành phố Fremont nơi cô bạn học của đồng chí gái cư ngụ.
Hôm nay đổi giờ nên bổng nhiên phải ngủ ít lại một tiếng. Vợ con còn ngáy ngủ nhưng phải ra khỏi nhà để đi xe BART lên San Francisco chơi. Có anh bạn ra đón đưa đi chơi.
Đến trạm xe thì chỉ có máy bán vé không người lái, mình thì lơ ngơ chẳng biết đâu mà lần nhưng rồi cũng mò cách mua vé. Khi ở Âu châu hay New York thì đầu óc rất nhậy vụ mua vé nhưng từ khi làm vườn đến nay bổng đâm ngu ra.
Đi qua hàng rào xét vé thì bổng nhiên buồn đi tè, đi vòng vòng xem thì thấy một đám đàn ông đứng đợi trước phòng vệ sinh nên đi thêm một lát thì thấy có phòng vệ sinh có cái bảng hình tam giác lại có hình đàn ông đàn bà, thấy lạ nhưng cũng chui tọt vào. Xong xui thì ra cửa mới khám phá là phòng vệ sinh của phụ nữ vì có cái bảng đề Women nhưng có lẻ vùng này cấp tiến hơn nên họ để tấm bảng hình người đàn bà và đàn ông. Chỉ biết lắc đầu cười khoái chí. Nay mới hiểu đám bạn vùng này ủng hộ bà Clinton.
Xe đến trạm Embarcadero thì xuống, chạy lên thì thấy cái khách sạn Hyatt mà 42 năm trước, khi mới vào trường kiến trúc thì toà nhà này được xem là một kiểu mẩu cho kiến trúc đương đại. Đồng chí gái kiếm chỗ đi tè thì con gái nói vào khách sạn thì thấy con mình khá hơn mình khi nghĩ đến vào khách sạn đi phòng vệ sinh vì tương đối sạch hơn nhất là khách sạn Hyatt.
Anh bạn đem xe lại đón, đưa tụi này đến chân cầu của Cựu Kim Sơn. Lần đầu tiên lên đây mà không bị sương mù nên trông thấy rõ ràng, nào là cầu treo, đảo nhà tù Alcatraz mà mình có xem khi ở Âu châu, một phim do Clint Eastwood đóng vượt ngục ra khỏi đảo này mà cảnh sát không tìm ra xác. Anh bạn giải thích là ở tù họ cho tắm nước rất nóng nên nhảy xuống biển là coi như ngủm vì nước rất lạnh.
Sau đó anh bạn đưa qua bên kia cầu, lên núi đứng xem về phía San Francisco. Quá đẹp. Hôm nay hên đi gặp ngày nắng đẹp, trời xanh veo khiến phong cảnh đẹp chi lạ. Sau đó kéo nhau ra cầu tàu số 39 ăn cơm. 4 người chơi hai con cua 4 cân, mực xào và súp Clam Chowder.
Ngồi ăn thì anh bạn kể chuyện ngày xưa gia đình đi di tản. Bà chị du học ở Hoa Kỳ đánh điện tín về cho biết là Hoa Kỳ đang di tản người Mỹ nên ông bố vào toà đại sứ gặp một nhân viên ngoại giao. Lúc vào thì mới thấy đa số người Mỹ đang chuẩn bị rời khỏi Sàigòn trong khi ngoài Sàigòn thì không ai hay, vũ trường vẫn mở, thiên hạ vẫn cứ chơi. Ông mỹ này trao cho tờ giấy để ghi tên những người nào muốn ra đi. Ông bố ghi tên vợ con thì chị giúp việc nói không muốn đi nên gạch tên.
Ông bố chạy lại hỏi bố vợ của anh bạn, có muốn đi hay không thì bố vợ đang xoa mạc chược nên nói không nên kẹt lại 15 năm sau mới được bảo lãnh sang. Khi máy bay đáp xuống phi trường quân sự Clark của Phi Luật Tân vào ngày 20/4/75 thì đã thấy người Việt đi tản khá đông sau đó đến Guam khiến cô vợ khóc như mưa bất, đòi về vì gia đình có ông bố đánh mạc chược kẹt ở Việt Nam.
Ăn xong ghé lại cái tiệm chính gốc sô cô la Ghirardelli nổi tiếng thì thấy thiên hạ đứng đợi để mua sô cô la nên đi vài chục thước có tiệm cùng hãng nên Cả đám kéo ghế uống nước trong khi hai mẹ con thanh toán hai ly kem trong tiếng nhạc.
Tiệm này được thành lập bởi một người di dân gốc ý tên là Domenico Ghirardelli, học nghề làm bánh từ bé rồi di dân qua Uraguay khi lên 29 tuổi với vợ rồi lại mò qua nước Peru để mở quán sô cô la. Năm 1869, nghe đến phát hiện vàng ở vùng Cựu Kim Sơn nên ông ta và vợ di dân qua Hoa Kỳ và mở một tiệm tạp hoá ở vùng Stockton để bán nhu yếu phẩm cho những người săn vàng. Mấy tháng sau ông ta mở một cửa tiệm ở San Francisco.
Sau khi ông ta qua đời, 3 người con tiếp tục nhưng rồi bán lại cho công ty Golden Rain Macaroni Company, sau này được công ty Lindt và Spruengli của Thuỵ Sĩ mua năm 2008.
Anh bạn chở gia đình tụi này lên Đồi Nga Sô (Russia Hill), đường Lombard cao nhất vùng này để đi bộ xuống chụp hình. Nhớ lần trước tới đây với đồng chí gái khi chưa cưới nhau thì bông hoa đẹp lắm. Độ dốc quá cao nên họ làm con đường ngoằn ngoè để bớt dốc, để xe có thể de vô de ra ga ra của các chung bên đường.
Sau đó anh bạn chở lên Song Đỉnh (Twin Peaks) xem thành phố San Francisco. Phong cảnh quá đẹp. Xe chạy qua khu Castro, nghe kể là nơi khởi đầu cho giới LBGT, thấy treo cờ Lục Sắc còn được gọi là cờ cầu vồng (rainbow flag) tượng trưng cho các giới này. Lúc đầu chỉ được dùng ở Bắc Cali nhưng sau này thì được các giới này trên thế giới sử dụng, tượng trưng cho niềm kiêu hãnh của các giới này. Xe chạy qua cái bar Look Out, thấy trên sân thượng nhiều cặp đàn ông ôm nhau rất lãng mạn. Khá lạ cho mình.
Anh bạn kể có người bà con ở Pháp, có tiệm bán bánh hay chi đó sang chơi, thích quá nên vài tháng sau qua lại. Anh ta ra đón ở phi trường thì ông anh họ nói đưa đến khu Castro này rồi anh ta biến mất. Mấy năm sau mới khám phá anh ta lấy anh mỹ bóng nào.
Nhìn chung thì không thấy bóng dáng con nít, nhà cửa rất mới hay được tân trang lại nhưng chắc đắc tiền. Cô em ở gần chân cầu Cựu Kim Sơn thì nghe nói mấy triệu dù nhỏ xíu xiu. Cô em với ông chồng đi đâu chơi nên không gặp. Lúc xe chạy qua cầu thì mình để ý có một khoảng lan can cuối cầu thì được chắn hàng rào chống B40 còn phần giữa cầu thì không. Mình đoán là lan can bị chắn thuộc khu có đất dân cư để tránh cảnh mấy người nhảy cầu tự tử lọt vào nhà thiên hạ hay ngay đất thì chết ngay còn phần giữa cầu thì lọt xuống nước nên cứ tự nhiên như người San Francisco.
Giữa cầu có làn biên để chia hai giao lộ. Buổi sáng xe bên cầu chạy vào thành phố thì có xe vận tải kéo xê dịch làn biên thành 4 làn xe phía chạy vào và chiều thì ngược lại. Cầu này được khánh thành 80 năm về trước, được hoàn thành sau 4 năm khởi công. Có chiều dài độ 2.7 cây số. Mỗi ngày trung bình có trên 100 ngàn xe cộ chạy qua rồi chiều chạy về. Cứ tính tiền mãi lộ $7.50/ xe thì đổ đồng mỗi ngày cầu này thu vào độ 1.5 triệu đô hay 547 triệu cho một năm. Đi xe điện ngầm qua thì tốn $6.50 về thêm $6.50 coi như $13.00/ ngày, mỗi tháng tốn $260 cho tiền xe điện. Thấy có bán vé hàng tháng nên chắc rẻ hơn.
Ngày nay thì kỹ thuật xây cầu quá tân tiến nhưng nếu so với 80 năm về trước thì quá hiện đại trên thế giới và cây cầu này được xem là biểu tượng của thành phố San Francisco như tháp Eiffel của Paris,… ngoài xe hơi, hai bên hông có đường cho bộ hành đi qua. Nhớ John Travolta sau khi nổi tiếng với phim Saturday Night Life thì có đóng vai một chuyên viên hay kỹ sư âm thanh đi thâu âm thanh trên cây cầu này do đạo diễn Brian De Palma thực hiện trong phim Blow Out.
Phải công nhận hôm nay quá hên, đi chơi trời nắng không có mây mù, được xem phong cảnh thỏa thích vì mọi lần lên đây là mây mù lại được gặp lại bạn xưa, cùng ôn lại một thời ngu dại bên nhau.
Thấy đồng chí gái mệt nên mình nhờ anh bạn đưa lại trạm BART để về lại Fremont. Mai về lại nam Cali sớm vì đồng chí gái muốn ghé viếng lâu đài Hearst mà trong phim Citizen Kane có quay xem hoa. Xong om!
Nhs

Quên và Nhớ

Gặp lại bạn học cũ thì mình hay nghe họ hỏi sao mình nhớ những chuyện thời trước 75 trong khi họ không nhớ gì cả. Những câu hỏi này làm mình nhớ đến những giờ học Đạo Đức với thầy Tuyến và Luận Lý với thầy Diễm. Học ban B nên mình chỉ có học mỗi tuần hai tiếng của hai môn này.
Quên là không Nhớ. Quên là nghịch với Lời Hứa. Một tình nhân quên lời hứa của mình để đi lấy chồng hay lấy vợ khác. Theo Nietzche, "Quên" là sức mạnh chống đối đầy hoạt lực, là một khả năng sống động, một quyền lực giải thích những gì chúng ta đã sống, đã trải nghiệm, cho nên Quên trở thành bản ngã của con người, đúng hơn là chúng ta có Ý thức về hành động Quên. Cô gái ý thức là quên lời hứa với anh học trò nghèo để đi lấy chồng giàu sang hơn hoặc một chính trị gia, khi tranh cử thì thề thốt, sẽ làm lợi cho cử tri nhưng một khi được đắc cử thì họ có cái quyền "quên". Khi người ta khám phá ra vụ bán súng ống cho Ba Tư để lấy tiền chống lại nhóm cộng sản ở Nicaragua, tổng thống Reagan, kêu ông ta không nhớ về việc này. Ai dám chửi bới một ông già, mới bị ám sát suýt chết. Huề vốn.
Chính trị gia ý thức muốn quên lời hứa khi tranh cử, và theo Nietzche thì đây là một triệu chứng tinh thần, có ý chí rõ ràng. Quên hay Không giữ lời hứa là tạm thời đóng cửa Ý thức, tạm thời quên đi lời hứa, không thắc mắc gì đến phải trái. Đóng cửa lại để cho thế giới lương tâm tự giải quyết. Coi như mình không có hứa hẹn gì cả. TTKH với bài thơ Hai sắc hoa Ti Gôn nổi tiếng vì cô nàng bỏ lời hứa thề với "Người" để đi lấy chồng. Nhưng có lẻ ông chồng có vợ bé hay không thương, đoái hoài đến nên khi cô đơn mới nhớ đến người tình xưa. Lúc đó, lương tâm cắn rức nên mới tưởng tượng : " Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng, trời ơi chắc người ấy buồn lắm,.."

Chợ Cái Răng

Nhớ hồi nhỏ có xem một phim James Bond 007, có cảnh quay ở Thái Lan, trên sông có chợ nổi rồi chiếc ghe của điệp viên 007 chạy tùm lum khiến từ đó mình muốn viếng để mục thị chợ nổi.
Đọc Thông tin thì được biết ở miền nam có 3 cái chợ nổi chính là Phụng Hiệp, Phong Điền và Cái Răng. Ngã 7 Phụng Hiệp được lưu danh qua bài vọng cổ "tình anh bán chiếu" của nhạc sĩ Viễn Châu do Út Trà Ôn hát mà hồi nhỏ mình hay nghêu ngao. Mình có thấy cái bảng tên "Trà Ôn" trên đường đi, chắc là quê của danh ca một thời này. Nghe nói chợ này đã đóng cửa vì tai nạn ghe thuyền xẩy ra thường xuyên.
Chợ Phong Điền thì bán đủ thứ nhưng phải đi sớm từ 3 giờ sáng vì chợ tan khoảng 5 giờ sáng, cách Cần Thơ 17 km.
Cái Răng, Ba Láng, Vàm Xáng, Xà No
Anh có thương em, xin sắm một con đò
Để em qua lại mua cò gởi anh
Cái Răng, Ba Láng, Vàm Xáng, Xà No
Có thương em, anh mua cho một chiếc đò
Để em lên xuống thăm dò ý anh!
Sáng sớm, anh chị T và mình ra bến Ninh Kiều thì đã có người đứng đón xuống thuyền. Chiếc thuyền đã đi chiều qua, có thể chở 20 người nhưng chỉ có mình, anh chị T và tài công. Thuyền khởi hành vào 5:30 trực chỉ thượng lưu hướng Tây.