Thủa ấy còn Ma xơ *

Mình nhớ ban B, có một anh chàng, nghe nói ở Cầu Đất lên ở trọ, đường Hoàng Diệu, tên Phụng, không nhớ họ. Tên này ăn bận rất chãi chuốt, tóc chãi như nghệ nhân Minh Phụng, hay bận áo sơ mi màu nghệ và màu xanh lá chuối. Hình như có đối tượng là Chị Sui vì ra chơi thường thấy hắn bám đuôi và có lần nói chuyện trong lớp Anh văn với Chị Sui về bản nhạc "Tôi Muốn". Mình biết đến bản nhạc này và ban nhạc Phượng Hoàng là nhờ hắn và Chị Sui bồi dưỡng nâng cấp nghiệp vụ văn hoá VN. Những lúc đợi thầy giáo vào lớp, anh chàng hay đọc thơ đa ngữ cho cả lớp nghe.

" I Love you đã lâu nhưng không dám tỏ
để lâu ngày malade de coeur
Si you yêu ai xin nói rõ
để moi nhờ My Friend giới thiệu,..."
đại loại hắn hay xổ Thơ, rất ấn tượng nhưng lâu quá không nhớ hết. Thấy tên này xổ Thơ thì Trần Thanh Hùng, gia đình ở Đơn Dương lên ở trọ, rất giỏi toán. Tên này ngồi phía sau lớp gần Trịnh Ngọc Dũng, dân Phan Rang cũng giỏi toán hay cực. Hắn lấy cuốn tập, có chép những bài thơ rồi đọc bài thơ "Tình phương trình bậc nhất" .

Tôi yêu em với tình yêu "Cố Định"
Hiến dâng em hai nghiệm số "Âm Dương"
Tìm chu kỳ của "Hàm Số" tuần hoàn,
Để im lặng một "Đường Cong" biểu diển
Dùng "Định Lý" thay người câu ước hẹn
Lấy "Lũy Thừa" làm dáng lá thư duyên
Giải "Đạo Hàm" mong tiếp xúc cùng em
Tìm "Tọa Độ" của "Phương Trình Toán Học"
Tôi yêu em đôi mắt buồn "Lưu Động"
Mũi dọc dừa "Thẳng Góc" với môi son
Tôi "Khai Triển" người yêu lý tưởng
"So Sánh" rồi ghi chú nơi đây
Tình yêu này là "Phương Trình Bậc Nhất"
"Chứng Minh" rằng tôi một dạ yêu em

Hắn đọc xong thì cả lớp hồ hởi, gật gù, nức nở, khen hay hay hay rồi nhao nhao mượn cuốn tập của hắn để chép. Có lần hắn đọc bài Phương trình bật hai nhưng tự nhiên quên. Lúc đó mình mới hiểu tại sao con gái bỏ chạy hết qua ban A. May mà mình chưa tỏ tình với đối tượng nào bằng bài thơ này. Như làn gió thổi hồn Thơ vào lớp, Dương Quang Trí cũng móc túi ra bài thơ mà hắn chép ở đâu, mang tựa đề "Bastos luxe". Dạo ấy có lưu chuyển những bài Thơ thuộc trường phái "nghiện thuốc lá" mang tên các hiệu thuốc lá như Pallmall, Dunhill, 555, Salem, Captan ...

Buồn những lúc cô đơn gối chiếc
Ánh lửa tù đốt cháy cả tương lai
Song cửa sắt ngăn đôi đời du đảng
Tiếc làm gì khi mối tình ta tan vỡ
Ôi dĩ vãng tương lai và hiện tại
Sống làm gì với kiếp lang thang
Lời hẹn ước năm xưa em còn nhớ
U sầu buồn hởi cố nhân
Xe Hoa đón rước người em gái
Em đã sang ngang lỗi hẹn thề

Hắn đọc chậm chậm, hay ngưng để khè khè khạc khạc như người ta ho trước khi hò. Tên này cũng trường tây sang thêm học nhảy nên tiếng việt cũng vỡ lòng như mình. Khi xưa, mình học với anh hắn, Dương Quang Phước. Đọc một câu xong thì hắn nhìn lên bảng đen, hai con mắt nhìn vô tận như hai đường thẳng song song trong không gian 3 chiều. Rồi cuối xuống nhìn bài Thơ trong khi mọi người hồi hộp, chờ đợi, mồm nhỏ giãi như chó khát nước. Hình như hắn cố tình làm như thể rít điếu thuốc lá rồi từ từ thả khói như Huỳnh Thanh Trà trong phim Loan Mắt Nhung, rồi thầy CBA vào lớp khiến hắn lật đật ngồi xuống.
Ông bán đậu phụng rang một thời ở Đà Lạt 

Đó là lần đầu trong đời, mình được bồi dưỡng nghiệp vụ thi ca Việt Nam khi qua trường Việt thì thấy hay hay, cực hay, đi sâu vào quần chúng, rất sống thực hợp với tuổi mới lớn của mình, khao khát "tôi muốn thấy tình yêu ban đầu" nên sau này có mượn thầy Hồ Thanh Tâm, cuốn Thi Nhân VN của tác giả Hoài Thanh đọc. Năm đó Trí rớt Tú tài nên tránh gặp bọn mình. Tình cờ có người bạn là em dâu cũ của anh của hắn, Dương Quang Hạnh, hình như có thời học Văn Học trên mình đâu 4 lớp, cho điện thoại nên 3 năm trước, mình có gặp lại hắn ở Đà Lạt, có xe buýt chở du khách với người con trai, có quán cà phê nên sống sung túc, chơi thân với đám Nguyễn Văn Thuận, Nguyễn Đắc Hớn,....nhưng có cái gì, một bức tường vô hình nào đó khiến mình không thể nối lại được tình bạn hữu nghị khi xưa. Hắn có gọi cho Tài, Hớn nhưng không đưa máy cho mình nói chuyện với hai tên này nên mình chào ra về.

Các lớp được chia thành 3 ban; A, B, C nhưng giờ sinh ngữ thì 3 ban học chung tuỳ môn sinh ngữ chính là Pháp Văn hay Anh Văn nên mới có những bông hồng trong lớp chớ giờ toán thì toàn đực rựa thêm một cô. Mấy cô học chung sinh ngữ có nhiều cô khá xinh nhưng mình đã có đối tượng để tôn thờ. Các giờ sinh ngữ là giờ thư giãn, không cần chăm chú học lắm vì chương trình dễ nên mấy tên từ trường Tây sang như Võ Hoàng Đa, Trí,...hay chọc phá đám con gái cũng từ Yersin sang như Mai Anh, Ngọc Chân, Anh Đào,...thêm các thầy thường chạy sô từ trường Trần Hưng Đạo xuống nên hay đến trể. Mẹ thằng Đa là cô Mụ của nhà bảo sanh Hiền Chi ở đường Phan Đình Phùng nên hắn quen tay nghề của các bà mụ, hay đặt tên cho mấy cô học chung và các đối tượng của những tên trong lớp. Đối tượng 3 của mình thì hắn gọi là Cống Bà Thứ, cả đám chả biết cống bà thứ là ở chỗ nào, chắc ở dưới quê Long Xuyên của ông bà cụ hắn. Tuy không biết là ở đâu nhưng cả bọn cũng gật gù, tỏ vẽ ta đây hỉểu biết như tán thành cái tên mỹ miều, tiên tiến có tính cách văn hoá đậm đà của nhân dân Nam Bộ. Sau này mới biết hắn để ý đến cô này nhưng dương đông kích tây, tung hoả mù nên trong đám không thằng nào hiểu ý nó, không muốn ai trồng cây si cô này.

Buổi sáng trước khi nhập học thì cả đám hay đứng trước lớp, ngóng ngóng các nữ sinh đi lên thang cấp để nghe nó phán, phê bình con này dâm lắm, con kia khó có con, cô nọ trường túc bất chi lao, sau này lấy chồng sinh con đẻ cái xồn xoạc,..mỗi lần nghe hắn phán là cả bọn dù không hiểu trường túc bất chi lao là cái gì nhưng cũng khẻ gật đầu, gật gù như đồng tình với những định lý, định đề chưa kiểm chứng mà hắn đưa ra. Có lần Hồ Thanh Hải, em Hồ Thanh Hy, có dạo ở “tình tôi con dốc nhỏ” gần xóm mình, sau này dọn qua Phan Đình Phùng, cạnh nhà bán phân bón của gia đình Nguyễn Đắc Hớn, gốc Huế, học nhảy từ trường Trần Hưng Đạo sang, hỏi thì hắn nhìn tên này thật lâu, đưa tay bỏ lên vai, lắc đầu rồi bảo mày còn tơ không biết gì, cứ từ từ tuổi nào cảnh nấy. Hắn xem tướng Chị Sui, rồi phán, cái lưng tôm này, đi cà dựt thì sau này đẻ ít nhất là hai tá. Năm ngoái có liên lạc được với chị Sui ở Texas thì cô này vẫn chưa làm mẹ. Chán mớ đời. Hắn kể chuyện tình Love Story của Chị Hai cho cả bọn nghe. Hắn như ma xó, cái gì cũng biết, chuyện tình, hận thù của ai, hắn đều biết. Có lẻ hắn ở ngay chợ nhỏ ở đường Phan Đình Phùng nên thâu thập tin tức, truy cập thông tin lá cải lá vàng đa dạng, đa chiều. Tên này có tài ăn nói nên nghe rất là hấp dẫn khiến mọi người đều tin như thánh phán. Tên này có số đào hoa nên sau này quen toàn những giai nhân của Đà Lạt, vợ hắn rất xinh, nghe kể là Hoa Khôi của Couvent des Oiseaux, có thời nhạc sĩ Đức Huy gọi là Quận Chúa.

Tên này rất có chí, như Nguyễn Bá Học đã nói: "đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi nhưng khó vì lòng người ngại núi e sông". Hắn học Hội Việt Mỹ lớp 12 đúng 2 năm 6 khoá không đậu, cứ học lại với thầy Thắng. Mình không hiểu sao hắn có thể leo tới lớp này, chắc có người cho đáp án của đề thi cuối khoá. Hắn rất kiên trì đến khi mình đi Tây thì vẫn còn ghi tên học lại lớp này. Sau này về VN làm ăn, hắn kể có ghi tên đi học Anh văn lại như xưa. Sang Mỹ với một vợ một con nên không có thời gian đi học lại. Hắn có giấc mơ làm Nguyễn Tấn Đời, nên về VN, hắn đi xe Cadillac. Nay hắn làm ăn ở VN nên 10 năm qua không gặp, năm ngoái tình cờ hắn ghé lại khi cả nhóm họp mặt một ngày trước khi hắn đi VN.

Năm 12 ghi danh thi Tú tài thì có trò khám sức khoẻ cho Nam thí sinh còn phía nữ thì không. Phải có sức khoẻ trên trung bình mới được đi thi? Chán mớ đời! Mình đoán là dạo ấy chiến dịch Phụng Hoàng tung ra cái chiêu này, để dò xét dân nằm vùng, ai có bệnh gì khả nghi vì ở trong rừng ra. Mấy thằng trong nhóm rủ nhau lên bệnh viện khám chung. Hắn đi trước mình bổng nhiên bà y tá trở cái kéo, khỏ cái tróc nơi cái buồi của hắn rồi phán: "n... hả con, cho đáng đời". Mình thấy hắn nhăn mặt tái mét, đau khổ. Lúc đến khám thì bà y tá bảo cởi quần ra để bà ta khám chim có bị gì không, lấy cái kéo đở thằng bé, vặng qua lật lại để điều nghiên lâm sàng, khiến cu cậu bị tai nạn, cương ẩu không đúng không gian và thời gian. Khà khà khà. Sau vụ đó thì có mấy tên nghe lời dụ dỗ của y tá như thằng Nguyên, vào đạo Do Thái, cắt bì da đầu nên tới trường thấy mấy tên này đi hai hàng.

Trong nhóm có Trần Thiện Tân, gia đình ở Tùng Nghĩa, có tiệm thuốc Tây, nghe hắn nói sinh 1953 nhưng trên giấy tờ thì 1957 nên phải học nhảy. Dạo đi quyên tiền giúp đồng bào bị nạn bảo lụt miền Trung thì cả đám rũ nhau xuống Đức Trọng để quyên tiền, bố nó đãi một bửa ăn cực ngon, chỉ tiếc xe ông cụ mình bị bể thùng nước nên phải đợi thợ hàn lại. Cả đám rủ mấy cô đi chung cho vui, ai ngờ tên nào cô nấy ngồi rầu thê thảm như chó đói. Tên này lớn tuổi nên có vẻ rành về con gái. Nói rành vì nay nghĩ lại thì toàn bốc phét hết, con trai dạo ấy, ăn đặc sản Quảng Trị nên hay nổ, đột phá tư duy như để khẳng định sự uyên bác về con gái, vị trí của mình trong nhóm. Lâu lâu nghe hắn kể đi xi nê với một cô mặt mày khá ruộng, không phải dân Đà lạt, chắc dân Tùng Nghĩa như hắn. Hắn nói đi xi nê là cái cớ chớ để làm chuyện khác thì cả bọn nháo nháo lên hỏi thì hắn chỉ cười nham nhở kêu tụi bây con nít không được tò mò. Tên này vì học nhảy đến 4 tuổi nên không rành toán lý hoá nên khi bị kêu lên bảng là anh chàng cứ ngơ ngơ, đực ra như ngỗng ỉa, gồng dorso. Anh chàng tập tạ nên lúc nào cũng bận áo bó sát người để khuyến mại các bắp thịt.

Dạo đó hắn đả thông tư tưởng, hữu nghị với một chị học ban C tên Nga, chè Mây Hồng, đường Tăng Bạt Hổ nên cả bọn tốn tiền nhiều cho quán chè này. Chị này con bác Tám, ngày xưa bán dụng cụ văn phòng ở chợ trên lầu, nhà mình hay nhờ bác trai nấu bánh tét mỗi năm tết đến. Hồi nhỏ mình chơi với em của chị này, tên Phước, học Ỷersin nay lại học chung với bà Chị. Tên Phước và thằng em tên Hải mất sau 75. Tên Tân này không khôn lắm, lâu lâu thấy hắn dẫn một vài tên mặt mày cô hồn vào tiệm chè này khiến người đẹp bán chè ớn lạnh. Nhiều khi nghĩ không biết có phải hắn nằm vùng hay không vì mấy tên cô hồn mà mình có gặp một lần không phải dân bình thường. Mình thấy trong trường có nhiều người lớn tuổi, từ xứ nào lên ở trọ Đà Lạt để đi học rồi biến mất. Cô bán chè ớn lạnh nên hay tâm sự với DQT khiến anh chàng ra sức lao động, lái xe máy cày, ủi đất cho mấy người có vườn bên cạnh để kiếm tiền đãi bạn bè ăn chè. Dạo đó trong nhóm chỉ có tên này làm ra tiền. Mình làm ra chút chút nhưng để dành trong quỹ tiết kiệm để đi Tây. Gia đình hắn có đất vườn trong Đa Thiện, mấy người Anh đi lính hết nên hắn phải tiếp thu nghiệp vụ nông trường, biến sõi đá thành cơm, giúp ông bố hắn làm vườn. Lúc lái xe máy cày thì hàng xóm dụ hắn cày thuê, trả như bèo nhưng dạo đó 1, 2 trăm đủ bao anh em đi ăn chè. Hắn đi sớm, lấy máy cày, cày cho hàng xóm rồi cày vườn của hắn nên khi ông già hắn ra thì chưa thấy xong để ông ta trồng rau nên la oan, kêu hắn lười thêm phải đổ xăng cho hắn.

Học Văn Học đâu được một hai tháng thì bổng xuất hiện một nữ sinh mới vào giờ sinh ngữ. Nghe nói học sinh trường Nguyễn Bá Tòng ở Saigon lên. Cô này hay ngồi thu mình trong góc gần tường, bận áo dài trắng, áo len màu rượu chát, tóc ngắn. Hình như dạo đó tuy không có đồng phục nhưng mấy cô thường bận áo dài trắng, khoát áo len tuỳ sở thích. Lâu lâu cũng thấy vài bông hồng bận váy, hay quần Tây. Mình chỉ nhớ cái mũi của cô nàng. Sau này gặp lại ở Cali thì không thấy có gì đặc biệt nhưng không hiểu tại sao dạo đó hay nhìn cái mũi của cô này. Có lẻ dạo đó mượn thằng Tuấn cuốn sách về xem tướng phụ nữ thì phải. Mình nhớ có lần ra về, thấy một tên học 12 A tên Tuấn, cận thị, người cao cao, rườm rườm, chận cô nàng lại hỏi cái gì đó thì Võ Hoàng Đa reo hò khiến hai người quê mệt nghỉ. Phải phục tên này vì dạo đó ma xơ được xem là nữ sinh chiến đấu nhất, ít thằng nào dám bén mảng lại gần. Mình không biết bên ban A ra sao chớ vào giờ sinh ngữ là cô nàng bị Võ Hoàng Đa chọc mệt thở với sự phụ hoạ của mình. Đúng hơn là mình nghĩ điều gì thì mớm ý cho tên Đa lên tiếng như phát ngôn viên của nhóm. Lí do mình không dám lên tiếng là vì khám phá ra lớp học nằm sát bên Văn phòng thầy CBA. Có lần thầy vào lớp, chỉ mặt mình bảo "cậu này phá lắm". Mình tưởng hai Anh em họ Chử làm ăng ten nên đề cao cảnh giác, không dám nói chuyện với hai tên này đến một hôm đang làm bài thi thì nghe tiếng thầy CBA, bên kia vách tường đang nói chuyện oang oang.

Từ khi cựu nữ sinh Nguyễn Bá Tòng xuất hiện thì bọn con trai đổi mới, bỏ chế độ tem phiếu, bao cấp, chuyễn đối tượng, định hướng thị trường để chọc phá. Cuộc đời kể cũng lạ. Đám con gái học trường Tây có lẻ thấm nhuần tinh thần của Arianne, cô gái tượng trưng cho cuộc cách mạng Pháp nên sang Văn Học thì không có tính chất thuỳ mị, như nữ sinh dân trường Việt nên khi bị chọc thì họ đốp chát lại liền trong khi đám con gái thuần tuý, học chương trình Việt từ nhỏ thì dù sao bớt ngang ngược, chưa thấm nhuần đạo lý, phong trào phụ nữ đòi quyền sống lúc ấy còn phôi thai. Đám con gái trường tây thì bốp chát nên bọn này cũng gờm lắm, không dám lộn xộn. Bọn con trai chọc phá, ăn hiếp cô gái Saigon thì không có phản ứng nên càng hăng tiết vịt chọc ghẹo thêm nhưng cô nàng vẫn kiên định lập trường, trường kỳ kháng chiến không mở mồm nên cuối cùng cả đám đặt tên cô nàng là Ma Xơ theo bài hát "em hiền như ma soeur" được giới trẻ ưa thích mà ca sĩ Duy Quang hay hát trên Đài phát thanh.

Ra chơi thì cô nàng hay ngồi trong lớp, có lẻ là ma mới nên không có bạn để rủ nhau đi chung. Đa gạ chuyện nói với cô nàng nhưng vẫn kiên trì, theo chế độ 4 không; không nghe, không thấy, không biết, không mở lời vàng ngọc nhưng vài tuần sau thì ôi thôi, Ma Xơ nói như Nguyễn Văn Bé, rão rão mỗi ngày trên Đài phát thanh. Dạo đó có hồi chánh viên nào tên Nguyễn Văn Bé, mà Bắc Việt kêu là đã tử trận nên VNCH dùng tâm lý chiến, phát thanh lời của ông này, để kêu gọi các cán binh Bắc Việt hồi chánh trong chương trình Chiêu Hồi, tung cánh chim tìm về tổ ấm. Sau này ở Mỹ mình có đọc tài liệu của hội cựu chiến binh Mỹ kể về chương trình này với những hình ảnh truyền đơn mà khi xưa mình hay thấy máy bay bà già rãi trên trời. Ma xơ hay nói chuyện với thằng Đa nhiều hơn vì hắn lì nhất còn cả đám thì ngồi nghe. Sau này mới biết là trong số những tên trồng cây si có NĐT. Tên này rất hiền, ngồi im lặng khi nghe Thiên Hạ bàn tán, không bao giờ đề xuất hay kiến nghị gì cả.

Ma xơ dạo đó le lói lắm, sang trọng nên được mấy tên đực rựa xem là cành vàng lá ngọc, ngày nay chắc gọi là Hot Girl. Cô nàng đi học thì có tài xế chở tới trường, nghe nói còn tự lái xe Peugeot 504 đi. Mình tới trường thì vào lớp còn đa số con trai hay đứng ở dưới đường, trước quán bà Cai, hút thuốc nên khiến cô này cũng ớn da gà, mỗi lần xe đỗ trước trường thì bao nhiêu cặp mắt si tình hay ngưỡng mộ đều tập trung vào cô ả nên sau này gặp lại ở cali, cô nàng bảo là sợ vãi ra quần.

Hình như cô nàng rớt Tú Tài năm đó vì thấy học lại Văn Học. Con gái mà xinh đẹp thì có nhiều tên trồng cây si, bu như kiến thì khó mà học. Con trai cứ thay phiên húc đầu vào, tán tỉnh, xin kết nạp làm đối tương đoàn , đối tượng con tim, đối tượng Anh hùng, đối tượng mẹ học sinh, chiến sĩ ,..thì còn thì giờ đâu mà học với cử. Khi đến chào các thầy và thầy CBA đi tây thì mình gặp cô nàng nên có rũ đi picnic. Cô nàng hẹn 2 giờ chiều sẽ trả lời khiến mình phải chạy lại nhà, ở đường nối với đường Trần Hưng Đạo hình như Lý Thái Tổ. Người ô sin thấy mình tưởng cướp nên nói cô không có nhà nên tính đi về thì cô Ả chạy ra nói không đi được. Sau 75 thì Nhất Anh có cho số điện thoại nên cũng có liên lạc qua điện thoại chùa ở sở. Một năm sau cô nàng mời sang ăn đám cưới, mình sinh viên thì làm gì có tiền đi Mỹ ăn đám cưới.
Sau này, mình sang Cali, dẫn đối tượng đến nhà cô nàng thăm thì đã hai con. Dạo ấy cô nàng bối tóc như bà Phán trong Xuân Tóc Đỏ, đẫy đà. Ra về đối tượng mình bảo bạn anh mà em tưởng như bạn má em. Sau này, cô nàng và phu quân đi hỏi vợ cho mình, dặn là đừng có giới thiệu tôi là mẹ you đó nghe. Khà khà khà. Nay thì làm bà ngoại, năm ngoái lên Seatle trông cháu cho cô con gái dọn nhà. Ông chồng cũng là dân kiến trúc, đi trước 75, rất hiền, chắc được ma Xơ giáo huấn trở thành người chồng tiên tiến, người cha Anh hùng. Từ ngày về hưu, bị té trong sở thì phải, làm ca sĩ nghiệp dư thì gầy đi nên trông còn bắt mắt lắm. Hôm trước đi tập võ về thì đồng chí gái bảo là ma xơ có gọi, nhắn là để dành ngày, đi dự lễ thượng thọ của cô nàng và 25 năm làm ca sĩ nghiệp dư. Cô nàng than phiền tại sao thêm tuổi thì mình giải thích là người Việt lấy tuổi cô Mụ để làm lễ thượng thọ. Ra hải ngoại lâu năm nên dần dần không ai nhớ phong tục, tập quán. Có dạo mình bị một cô i meo xặch cà rây, bảo sao lại gọi mẹ cô ta là gà. Ai nhìn hình do cô ta tải lên thì tưởng bà cụ trong ảnh là mẹ cô ta nên mình i meo dùng câu nói dân gian "trông gà hoá cuốc" nói về sự lầm lẫn con gà và con chim cuốc khiến cô này không hiểu bảo mình gọi mẹ cô ta là chicken tương tự ông chú họ mình ra Hà Nội đón mình về quê, bảo Bác Hồ dạo này giống Tây, khi thấy các hình ảnh ông đại tá Sanders bán thịt gà chiên, KFC. Chán mớ đời!

Thân tặng ma xơ nhân lễ thượng thọ để tìm lại những kỷ niệm ngày ấy trên sân trường Văn Học và cám ơn cô nàng cùng phu quân đại diện nhà trai đi hỏi vợ cho Sơn đen.

Em cũng xin chúc các Bác gái một ngày lễ Mẹ vui vẽ.
Sơn đen

Chửi

Hồi bé, trưa mình không ngủ, cứ đi vòng vòng, cà lê hết xóm trên rồi đến xóm dưới, hay mò mẫm ra chợ để hóng sự chuyện Thiên Hạ. Chuyện kiến cắn chim hay mèo cải lộn với chó, mình đều quan sát để Ý ngay cả chó dính lẹo nhau, u chầu u chầu đến mờ cả mắt, mắt bị mụt lẹo, cận thị cả chục độ. Con chó trong xóm thường ngày thấy mình từ xa là đã sủa vì có ăn thịt chó hai lần khi xưa mà khi có đồng chí cái là mặt nó cứ đực ra, không sủa khôngrống chi cả ngay cả con nít ném đá nó cũng đờ cái mặt ngu lâu như chó. Sau này lấy vợ thì mới hiểu cái mặt chó ấy ra sao. He he he.
Hôm trước, có cô em của Mệ BĐ gọi điện thoại, kể là mỗi lần đến thăm anh bạn trai của cô nàng ở trong xóm mình. Nếu thấy mình ghé qua nhà anh bạn trai này là cô nàng trốn. Cô nàng kể da mình đen đen. Tiếc thật nếu không ngày nay có dữ liệu để kể lại chuyện tình của hai người yêu nhau, lại trốn nhs như trốn nợ.
Có lẻ dầm mưa dãi nắng đi hóng sự nên da mặt mình đen đen như Kampuchia mà cô giáo NTL hay nói. Sau này lớn lên thì có mua một cuốn sổ để ghi chép chuyện xe cán chó nhất là khi mấy bà ngoài chợ chửi nhau như nói lên, đại diện cho nền văn hoá miệt chợ qua văn chương truyền khẩu.
Mình không biết Chảnh thị có mục kích, sở thị hay trọng thị những bà ngoài chợ chửi nhau chớ mình thì mỗi tuần. Cái hay là nền văn hoá chửi đồng, chửi chợ rất hoànhtráng vì mấy bà này theo sự hiểu biết của mình thì ít có học nhưng họ chửi rất hay, chửi có duyên, chửi rất tinh tế, nói như ông Bùi Bảo Trúc là có nhân văn, chửi thâm thuý, giàu chất thơ văn...
Ở đây nếu bàn về sự sáng tạo của phụ nữ Việt Nam trong văn chửi thì mình biết không có khả năng như mấy bác trên diễn đàn nên xin dành lại cho các nhà ngôn ngữ học của làng này nên chỉ ghi chép lại để không mang tội về làm mất đi, mai một di sản văn hoá cổ truyền Việt Nam của thời thơ ấu.

Táo quân made in America *


Hôm nay mới cúng Ông Táo xong nên gửi các bác đọc cho vui những ngày cuối năm và cầu chúc các bác cùng thân quyến được nhiều an lành trong năm tới.
Trước đám cưới 2 tuần, vợ chồng tụi này có mua một căn nhà nho nhỏ trên một con đường to to để xây tổ uyên ương nho nhỏ với 2 trái tim to to. Lấy nhau đâu được 6 tháng thì vợ nói phải dọn về nhà tổ trưởng cha mẹ vợ. Lí do: bà Chị dâu, làm dâu trên 15 năm qua từ VN, nay sang Mỹ có chính phủ bao ăn, bao ở nên dọn ra riêng, không muốn kéo dài cuộc chiến tranh lạnh giữa Mẹ chồng, nàng Dâu. Thế là mình phải ở rể, làm Landlord bất đắc dĩ cho mướn nhà mà đồng chí gái vừa mới may màn, thảm mới đủ trò.
Làm rể đâu được trên 6 năm, mướn đâu trên 15 người giúp việc để lo cho bố mẹ vợ. Có người sáng đến, chiều bỏ chạy vì bà mẹ vợ, thuộc dòng Các Mệ cứ tưởng còn ở VN, coi người giúp việc như ô sin thời Bảo Đại. Cuối cùng hai Nội tướng choảng nhau hoài nên đồng chí gái bảo mua căn nhà cạnh nhà bố mẹ vợ để dọn ra riêng nhưng đồng chí lãnh đạo mẹ vợ vẫn có thể ghé lại kiểm điểm lập trường giai cấp, tư tưởng cách mạng của hai vợ chồng mình, bắt mình hứa phải năng nổ, khắc phục đạt chức danh người chồng nhân dân và người cha anh hùng, nuôi con mình thành cháu ngoan của ông bà và trò ngoan của thầy.
Baguette ở tây rẻ hơn ở Paris gấp đôi. Ở Bôn sa có chỗ bán $2.95
Sau 6 năm sống thời bao cấp, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của đồng chí lãnh đạo mẹ vợ, nay chuyển sang thời kỳ Đổi mới, định hướng kinh tế thị trường, làm theo năng suất hưởng theo nhu cầu nên mình và vợ i tờ về mấy vụ cúng kiến theo thủ tục, văn hoá Việt Nam. Do đó mình hay nói là mình thuộc dạng Vietnamese-American, đứng ở gạch nối giữa văn hoá “Vietnamese” và văn hoá “American”, không có cái nào thông cả, chỉ mại mại nên bị thiên hạ chửi là mất gốc.
Hôm ăn tân gia, đồng chí mẹ vợ, trong cương vị lãnh đạo tối cao, ra lệnh phải mời một nhà ngoại cảm, lần đầu tiên mới nghe đến cụm từ này, nghe nói nổi tiếng từ VN, được chính phủ Mỹ mời sang để truy dương công trạng nhờ ông ta tìm kiếm hài cốt của lính Mỹ, chết bỏ xác tại Việt Nam.
Mình ra phi trường đón thầy từ Viêtnam về nhà. Tướng thầy phốp phá, không như nghe kể dân VN đói gầy, hình hạc xương mai. Chắc nhờ các gia đình cúng tế, bồi dưỡng hàng ngày nên béo ngậy ra. Về tới nhà, thầy không chịu đi nghỉ, nhảy vào lao động Âm Dương ngay. Thầy cầm cái địa bàn để nghe ngóng các làn sóng từ trường, 4 góc vườn, vác thêm cái thước Lỗ Ban, đi vòng vòng căn nhà mới, đo đo đạt đạt, bấm độn theo Kinh Dịch, miệng thì thầm Tí Sữu Dần Mẹo Thìn,… lâu lâu đứng lại nhìn trời mênh mông, tay vuốt mấy sợi râu cằm, rồi chắt miệng kêu tiếp quá, tiếc quá rồi buông một tiếng thở dài rất não nùng khiến mẹ vợ mình như muốn đứng tim.
Rồi thầy vào nhà, đi vào phòng ngủ của hai đứa, rò máy chi đó, lâu lâu lại chép miệng, thở dài, "Tiếc thật, tiếc thật! Phải chi kêu tôi sớm" khiến đồng chí Mẹ-vợ, đi theo sau, cứ chắp tay, khấn nhờ thầy giúp cho hai cháu còn non dại. Cuối cùng thầy phán, nhà này không tốt, bán đi mua nhà khác làm mình tá hoả tam tinh. Thầy nói nhà này nằm ngay hướng Bắc không tốt, tuổi của vợ mình thì hướng nhà phải ở đông Bắc còn tuổi của mình thì phải nằm hướng Bắc tây.

Nhà mới dọn vào mới non một tháng, nước sơn chưa khô, thảm mới chưa bay mùi mà thầy bảo bán thì lỗ sạt gạch. Mình đang tính tống ông thầy ra đường thì đồng chí vợ bảo câm, rồi từ tốn, thưa thầy có cách nào để hoá giải, chúng con xin đội ơn thầy. Thầy giúp chúng con như tích đức cho con cháu thầy sau này.
Thầy thở dài kêu thất đức lắm cháu ạ, thất đức lắm cháu ạ, rồi bảo thầy là đồng chí với ông cậu ruột vợ đi kháng chiến, cùng sinh ra tử, đánh tây ở Điện Biên Phủ sau đó đánh cho Mỹ cút nguỵ nhào ở Khe Sanh nên thầy sẽ giúp cho cháu như người trong nhà. Vợ mình mừng quá rú lên, con đội ơn thầy, tụi con đội ơn thầy, kêu mình đi pha trà cho thầy uống, nhớ lấy trà Ô Long nhé vì thường mình mời khách bằng trà hôm đám hỏi 6 năm trước còn dư, cho bà con họ hàng chẳng ai thèm lấy.
Ối thôi, trong tuần lễ thầy ở lại nhà, mình phải cung phụng mệt nghỉ, ngày ngày chở thầy đi chơi, thầy thích uống cà phê Lú nên phải chìu thầy, chiều về thầy lấy thước Lỗ Ban, đo đo ngắm nghía nhà trong nhà ngoài, cuối cùng thầy viết mấy lá bùa đỏ đỏ vàng vàng rồi sai mình dán ở những chỗ để yểm trấn thổ địa, thổ thiên, thổ trạch trong khi thầy lẩm bẩm đọc thần chú bằng tiếng cao miên. Hôm cúng Tân gia, thầy dậy sớm, tắm rửa sạch sẻ, xức eau de cologne, rồi đợi giờ linh đến thì bận bộ áo nghiệp vụ chức năng của nhà Ngoại Cảm tương tự như bộ đồ của các nghệ sĩ cải lương Hồ Quảng.
Thầy kẻ mặt, son phấn xong, đội cái khăn đóng màu huyết dụ, bày đàn ngoài trời như Khổng Minh, dàn trận, cầu mưa để đánh Tào Tháo trên sông Xích Bích. Đầu đội sớ, Thầy cầm cây đuốc, tay kia cầm chai rượu Martell bỏ vào mồm tu một cái rồi phun rượu vào cây đuốc. Thầy phun tới đâu, lửa phực đến đó, để giết âm binh, mấy con ruồi thấy chè xôi bày ra trên bàn cúng đầy sân nên bu lại, đuổi chúng ra khỏi đất đai của nhà mình khiến thằng con mình vỗ tay hà rậm, động viên thầy thổi cháy xén mấy cây đào mới trồng. Sau đó thầy cầm hai cây gươm múa như Phùng Há khi diễn Võ Đông Sơn và Bạch Thu Hà, miệng thì đọc thần chú trông rất khiếp, âm binh chắc chạy tá lả, bú xua la mua. Mấy cái lục lạc gắn nơi mấy cây kiếm reo leng xeng leng Xèng tạo nên một thứ âm thanh khá đặc thù lẫn ma quái. Thằng con mình thấy vui như pháo vỗ tay, càng được vỗ tay thầy sung lên đi luôn bài Thái Cực Quyền 24 thức.
Cuối cùng thầy bảo xong rồi, thầy đã đuổi con ma trong góc vườn đi qua vườn hàng xóm. Mình hỏi lở ma nó trở lại thì sao, thầy bảo yên tâm, thầy đã dán 8 lá bùa theo hình đồ bát quái, tạo nên Thiên La địa Võng thì đến quỷ còn chưa dám vào. Vợ mình gửi thầy cái bìa thơ có nhiều tờ trăm trong đó, sai mình đưa thầy ra phi trường để kịp lấy máy bay sang Hoa Thịnh Đốn dự lễ vinh danh chi đó. Dặn mình đi mau về còn lo tiếp đãi họ hàng bên vợ. Mừng quá vì tránh được cái nạn bị họ hàng bên vợ chê bai nhà cửa, nói đồng chí gái là tau đã nói mi rồi, đừng có lấy thằng ni, mấy thằng đen đen là mạc cả đời.
Khi mình trở về thì khách khứa cũng tan hiệp nên phải dọn dẹp. Cái giống dân mình sang Mỹ nhưng phong tục tập quán vẫn còn nên cứ ăn xong là quăn xuống đất dù thùng rác để đầy nơi nên mình dọn chết bỏ. Xong xuôi thì mình nằm ngay đơ ra phòng khách thì mới thấy cái xách tay của ông thầy, chắc lúc nảy vội đi nên bỏ quên lại. Mình mở ra xem thì thấy bộ đồ vía cải lương của thầy ngoại cảm. Tò mò mình bận vào để ra doạ thằng con, bắt chước ông thầy thổi rượu cháy ruồi bu.
Bổng mình nghe tiếng Mễ: "el dueño e bueno". Giọng nói của người đàn bà Mễ rồi một giọng đàn ông Mễ khác nói: "pero no tequila para mi" thêm một giọng Mỹ chen vào: "I got my whiskey". Định thần thì mình mới hiểu mấy Táo quân nhà mình. Nhờ bận áo của thầy ngoại cảm mà mình có thể nghe, giao tiếp cõi âm không thua gì Whoopi Goldberg trong phim “Ma” có cô đào Demi Moore khiến mình mê mệt một thời. Nhớ dạo mới đả thông tư tưởng với đồng chí gái, mình có đưa cô nàng đi xem phim này, sau đó thề thốt là nếu có chết trước, sẽ không đi đầu thai, sẽ như Patrick Swayze, đi theo cô nàng hoài để không thằng nào rủ đồng chí gái đi nhảy “Dirty Dancing”, thế là cô nàng nhất trí cho mình đăng ký quản lý đời cô ấy.
Hai ông táo và một bà táo. Một ông táo Mễ và một bà táo Mễ thêm ông Táo Mỹ nên thắc mắc hỏi. Bà táo Mễ kể: khi xưa ở Juadalajara, Mễ Tây Cơ, tên Maria, lấy chồng Mễ, tên Maria nhưng không sinh được con vì ông chồng nghiện Tequila nên về tới nhà là lăn ra ngáy nên một hôm bà ta, đói quá nên bỏ nhà trốn sang Mỹ làm lại cuộc đời.
Đến Cali, Táo Maria gặp một tên Mỹ già về hưu, tên Táo Elvis, cưu mang đem về nuôi rồi lấy nhau. Một hôm, thấy người cắt cỏ cho nhà hàng xóm, bà chạy ra hỏi giá cả để thuê cắt cỏ nhà mình vì sợ chồng già, lao động mệt. Hoá ra tên cắt cỏ là thằng chồng nhân dân, chuyên gia nghiện Tequila của bà khi xưa. Thằng chồng Mễ, Mario Fuego (lửa tiếng Mễ, táo tiếng Tàu) kể, nghe nói bà vợ bỏ trốn sang Mỹ, hắn ăn năn nên cũng vượt biên sang đi làm nghề cắt cỏ, hi vọng gặp lại đôi mắt người xưa để tạ lỗi. Nghe chồng cũ kể lể ăn năn, sám hối nên bà ta kêu vô nhà chơi thì bổng nhiên tên chồng Mỹ trắng bò về. Sợ quá vì không biết ăn nói sao nên bà bảo thằng chồng Mễ chui sau đám cây cỏ khô phía sau nhà mà thằng chồng Mỹ ủ để làm phân. Tên chồng mỹ già nên sợ chết nên ăn toàn đồ organic, tự trồng rau, cây trái để ăn, sợ đồ ăn GMO đầy chất bảo quản.
Thằng chồng Mỹ về thì lấy diêm ra đốt đống cỏ khô, lấy tro làm phân. Thằng chồng Mễ sợ chui ra thì thằng Mỹ đánh con vợ cũ kêu là ngoại tình nên nằm trong lửa luôn. Con vợ thấy chồng cũ chết vì mình nên nhảy vào ngọn lửa còn tên Mỹ già thấy vợ nhảy vô lửa thì chạy lại lôi ra, thì trợt té cái đùng. Xong om. Cuối cùng cả ba chết cháy thành Táo barbeque ở nhà mình.
Để dễ xưng hô, mình gọi táo Maria là Fuego Maria, táo Mario là Fuego Mario và táo Elvis là Fire Elvis vì nếu kêu Táo thì mấy thằng Mễ và Mỹ này không hiểu tiếng Việt bình dân học vụ của mình. Khi mình dịch từ táo ra tiếng Mễ là trái táo thì hai vợ chồng táo Mễ mặt như bò đội nón còn Apple America thì tên mỹ mặt xanh lè.
Ngọc Hoàng, El Dio cảm thông cho mối tình tay ba nên giao họ quản lí cái bếp lửa nhà mình. Mấy chục năm nay đã thành thần nhưng mấy chủ nhà trước là người Mỹ nên chả có cúng kiếng gì cả nên đói. Hôm nay vợ chồng mày cúng Tân gia nên mới có ăn. Thằng chồng Mễ thì than không có Tequila cho nó, tụi mày chỉ cúng Martell nên thằng Mỹ uống hết. Mình nói nếu mấy Fuego mà giúp gia đình tao an cư lập nghiệp thì mỗi tháng, ngày rằm tụi tao cúng Taco, Burito , Tequila thêm Hamburger, French Fries cho thằng Táo Mỹ già. 3 táo nhất trí ngay, cho thấy họ cũng tham như điên. Trần gian hay cõi trên đều ăn cả, chỉ khác là ở trên thiên đàng, ăn cắp trái táo của thượng đế thì bị đầy đi ở trần gian 100 năm chung thân khổ sai với bà eva.
Nghe kể chuyện tình bốc lửa này khiến mình cảm động, hỏi các thần có cần gì thì cho mình biết. 3 thần chép miệng bảo tuy là thành Thần, ở cỏi âm rồi nhưng mấy chục năm nay có thèm chút ấy. Làm táo quân mà cứ thấy vợ chồng mày, thoát ly khỏi sự lãnh đạo của đồng chí mẹ vợ nên đêm đêm tối tối hú hí với nhau, tiêm tít tem tò, không lo sợ bị mẹ vợ la nên chúng tao thèm giã gạo vì vợ chồng lâu lâu cũng cãi nhau thì đem chim đem bướm ra mà giải quyết, hoà hợp hoà giải hôn nhân. Mình cảm động hỏi mình phải giúp làm sao đây. Họ bảo lấy trong túi của tên thầy ngoại cảm mấy lá bùa rồi viết tên họ vào đấy để họ ngậm.


Mình lục trong xách tay của ông thầy ngoại cảm thì thấy nhiều thuốc Tylenol, Aspirin nên đoán thầy ngoại cảm hay đi ngoài nên hay bị cảm, phải uống thuốc cảm, do đó người ta gọi là nhà ngoại cảm thay vì nội cảm như mình. Mình thấy mấy lá bùa viết chằng chịt chữ Tàu hay chi đó. Lấy ra 3 lá rồi dùng viết đỏ viết "Manzana Maria, Manzana Mario và Apple Elvis" rồi tuần tự đưa cho họ ngậm lá bùa có tên của họ thì như ngọn đèn Aladin, họ bổng hiện hình người thật, ốm như táo đói.
Mình thắc mắc nên hỏi các Táo có phương cách gì ngừa thai hay không, nếu bà Táo Maria có chửa thì mình lại tốn thêm tiền cúng mỗi ngày rằm vì thêm người tốn của. Mua Tequila, whiskey đã lắm tiền nay phải mua tả, sữa Ông Thọ cho con chúng mày nữa thì tao sạt nghiệp đó là chưa kể Ngọc Hoàng Thượng đế mà biết được, sai Thiên Lôi xuống chém tao. Táo Maria bảo không biết, ngày xưa ở quê, có biết chi đâu. Không bao giờ đi học nên I tờ về ngừa thai nhất là mấy cố đạo cấm. Chưa bao giờ học tại chức, trùng tu vấn đề này còn hai tên Táo ông thì đứng như ngỗng ị. Mình sò tay vào túi áo của nhà ngoại cảm thì thấy có mấy bọc cao su ngừa thai, mang hiệu Âu Cơ, Madze In Vietnam. 
Kinh thật tên nào có ý tưởng chống sinh đẻ lại mang nhãn hiệu Âu Cơ. Bà này đẻ một lần 100 người con, phá kỹ lục thế giới từ thời Hồng Bàng đến giờ chưa có người đàn bà nào trên thế gian đẻ dai như thế. Trung bình 3 phút một cái trứng, 100 cái trứng vị chi 300 phút, hơn 5 tiếng đồng hồ từ lúc bể nước ối. Ông Lạc Long Quân, như truyền thống Việt Nam, khi vợ lội nước thì ông ra sông Hồng, lặn hụp để giúp mẹ tròn con vuông suốt 5 tiếng đồng hồ nên sợ quá phải kêu ly dị chia con vì còn sống với nhau, lần sau đi đẻ, bà Âu Cơ chơi thêm 100 đứa thì đi câu cá cả đời, nhất là cái giống bách Việt thuộc loại đẻ nhiều, trung bình từ 6-12 lần. Tưởng tượng đẻ 12 lần, nuôi 1,200 đứa con. Kinh hoàng. Mỗi lần mình kể cho đầm nghe chuyện đẻ một lúc 100 đứa con thì con nào cũng tò mò muốn biết dân an Nam mít làm chuyện ấy ra sao. Khờ khờ khờ.
Còn lão thầy ngoại cảm sang đây còn tính chuyện gái gú. Thường mình nghe Việt Kiều về VN tìm gái, đây tên kiều việt này qua Mỹ để tìm cách trả thù dân tộc. Mình bồi dưỡng nghiệp vụ chức năng, tại chức chống sinh đẻ cho 2 Táo Ông, đọc lĩnh cương của công ty chế bao cao su, bảo lột bao ra để bọc khẩu thần công lại trước khi lâm trận, hỏi got it, comprendes thì Táo Mễ cứ réo Si Si Si còn Táo Mỹ thì Yes, Yes,... Xong xui, mình bảo chúng mày đi khách sạn, hay ra ngoài sân sau, có cái nhà nhỏ đựng đồ nghề xây dựng của tao, cả làm ở nhà tao thì theo phong tục Văn hoá Việt Nam, không cho người lạ làm chuyện đó trong nhà, mang lại xui xẻo cho gia chủ. Khách khứa đến nhà người quen, không được hò giã gạo, lở xụp giường của gia chủ. Hai ông đánh tù tì để xem ai đi trước hẳn hoi, không có vụ chen lấn như ở Phước Lộc Thọ.
Lúc đeo bọc cao su vào thì bổng nhiên hai ông Táo và Táo Maria bay bổng về Việt Nam trong một căn phòng của khách sạn La Metropole ở Hà Nội. Mình chới với không hiểu lí do. Sau ngẫm lại chắc đeo bọc cao su madze in Việt Nam, có bar code đàng hoàng nên khi đeo vào thì Âm Dương Ngủ Hành, Lục Tỏi chi đó rước về quê hương sản xuất bao cao su để khỏi lộn chuồng, cho đúng hộ khẩu. Dù sao đối với người đã là thần rồi, thì nước nào cũng thế vì họ là người vô tổ quốc mà lị. Trong phòng có máy lạnh, giường nệm êm êm như Tây.
Theo bốc thăm thì tên Táo Mario được ưu tiên lâm trận trước. Khi anh Táo Mễ đang hò giã gạo thì bà Táo Maria cứ rống lên Besamo Besame Muchooooo como se puede ésta noche. ... Sau đến phiên Táo Elvis thì bà Táo lại ngất ngây rống "It's low or lever". Bà Táo Mễ này bổng nhiên lại hát ngọng như dân Hải Phòng cứ nờ thay lờ, lờ thay nờ,...Xong xuôi thì cả hai táo ông mở tủ lạnh, lấy rượu uống, đang tính phục hồi chức năng để làm thêm tăng 3 cho đở thèm mấy chục năm chay tịnh.
Bổng nhiên cửa mở khiến 3 táo ông, táo bà hoảng hốt chả biết chuyện gì. Công an từ đâu ụp vào kêu khám xét giấy tờ. Mấy táo bay về VN nhờ mấy bao cao su thì làm gì có hộ chiếu hay Visa nên câm như hến. Một tên công an đưa cái iPhone ra quay bà Táo đang đứng loã lồ nhưng tay vẫn che phần tam giác sắc ở dưới. Tên công an rống lên bảo bỏ tay ra cả không thấy gì cả thì làm sao có tan chứng, bộ định hủy bỏ tan chứng à. Chúng mày bán dâm không có môn bài, lại chơi tay ba. Kiểu này thì tù mọt gông đấy mấy con, phạm thuần phong Mỹ tục, cờ lờ mờ vờ, đồi trụy.
Hai táo ông nảy giờ bị đám công an thụi tới thụi lui vì không trả lời được tiếng Việt. Táo Mễ kêu soy Fuego Fuego, còn táo Mỹ thì kêu I am fire i’m Fire… một tên công an có học anh văn tại chức kêu phai phai cái mả cha mày. Chúng còng hai ông bằng còng số 8 rồi dện bở hơi tai. Nói tiếng Mễ hay tiếng Mỹ lại làm công an ngố ra nên thụi tiếp. Nay thấy táo bà bị quay phim nham nhở để làm bằng chứng thì tính xông ra giải cứu thì bị tọng thêm vài đạp nữa. Một tên thấy trong thùng rác có hai cái bao cao su mới được 2 táo phế thãi thì reo lên. Đây rồi! Đây rồi! Chứng cớ rõ ràng mà chúng mày còn chối. Phen này thì tù mọt gông con ạ.
Bổng một tên công an khác chạy vào bảo: "Lộn phòng rồi, CHHV ở phòng bên kia". Mấy tên công an bỏ chạy ra phòng đem theo hai bao cao su Âu Cơ, Madze in Vietnam.
Chán Mớ Đời

Sáng nay đọc bài của nhạc sĩ Tuấn Khanh, đi thăm đồi Charlie gần Komtum, nơi mấy ngàn người Việt giết nhau trong mùa hè đỏ lửa. Mình ra vườn thắp hương cho họ, cầu mong họ được siêu thoát.

Nhs

Xui quá hỉ

Sáng nay, hai mẹ con xuống tiệm ăn, dùng điểm tâm thì thấy trời mưa như đài khí tượng tiên đoán. Mưa te tua luôn nhưng hai mẹ con vẫn lên đường. Khách sạn cho mượn hai cái dù. Mình mướn khách sạn gần hoàng cung nên đi bộ ra mất 10 phút nhưng đến sớm nên phải đợi dưới cơn mưa tầm tả.
Vườn Hoàng cung thì có đâu 7 cửa vào nhưng hôm nay mình lại đứng ở cửa chính. Thấy thiên hạ làm đuôi thì cũng ghé vào xếp hàng. Trước cổng có nhà vệ sinh nhẹ nhàng trong khung cảnh nên mẹ lại đòi đi. Nhà vệ sinh, lúc mưa mới để ý là họ có gắn cái móc để móc cái dù bên cạnh cái pissoirre, có thể để móc áo vét,… Đâu 5 phút sau họ đưa cho mỗi người một tờ giấy, giải thích hành trình viếng thăm hoàng cung, hỏi sổ thông hành rồi phát cho một bản số đeo nơi cổ. Anh ngữ thì màu đỏ, Hoa ngữ thì màu đen còn Nhật ngữ thì màu xanh.
Mỗi ngày họ cho 300 người vào xem miễn phí với hướng dẫn viên. 2 xuất: sáng và sau trưa. Họ có cái app nếu mình không muốn nghe hướng dẫn viên thì tải cái app rồi đi tới đâu vệ tinh truyền giải thích cho mình tới đó.

Đứng tới 30 phút họ mới cho vô một cái phòng khánh tiết rộng. Xét đồ xách xem có súng ống chi không rồi đi vào trong, họ bắt ghi danh để vào hoàng cung. Ghi tên xong thì lấy một tấm bản đồ chỉ dẫn. Mẹ thấy thiên hạ đóng dấu cái chi thì hỏi. Mình nói là ai muốn đóng dấu hoàng cung thì đến đóng làm kỷ niệm. Thế là mẹ chạy lại đóng dấu để làm kỷ niệm để kể cho con cháu. Ngồi xem cái bản đồ của mình, mẹ lại kêu đóng thêm một cái khác. Vui khi thấy mẹ như con nít cứ làm Collection, về nhà chắc lại quăng thùng rác.
Họ cho xem video rồi người hướng dẫn viên nhật ngữ giải thích chuyến viếng thăm hoàng cung. Nghe nhật ngữ bình thường thấy nhẹ tai hơn nghe mấy ông thần hiệp sĩ đạo trong phim la hét. Trời mưa nên không cho vô trong các phòng chính, chỉ đi lòng vòng ở ngoài. Đến cô hướng dẫn viên anh ngữ nói rồi đến người nói hoa ngữ. Họ chia ra 3 nhóm, 3 thứ tiếng. Anh ngữ đi trước, rồi đến hoa ngữ rồi nhật ngữ.
Họ cho biết là hôm nay, lễ kỷ niệm 60 năm thành hôn của Nhật Hòang nên không được đi vào các cung trong thêm mưa. Thấy cận vệ cả mấy chục người chạy theo xe đen nào như kiểu cận vệ Kim Nhật Ủn. Vòng vòng có cảnh sát đứng gác hay đạp xe đạp vòng vòng.
Mưa như điên, cũng tranh thủ chụp mấy chục tấm ảnh cho mẹ. Mẹ kêu “xui quá hỉ! Đi chơi mà gặp trời mưa”. Mình nói nhưng lại có kỷ niệm đẹp, nhớ đời.
Vườn có ít cây hoa anh đào nhưng loại cây có lá đỏ, tím, vàng đủ trò thêm thông thấp rất đẹp. Mấy căn nhà với kiến trúc cỗ xưa thì họ làm lại, vì toàn bê tông nhưng theo nét cỗ xưa. Ngay hoàng cung cũng bị động đất năm 1923 làm xụp hết được xây lại kiểu mới. Cô hướng dẫn viên đưa cuốn sổ tay chỉ hình ảnh khi xưa.
Đi lòng vòng thì thấy một bức tượng hình Phụng hoàng, tượng trưng cho hoàng gia, được gắn trên nóc nhà rất đẹp. Nói chung thì mình rất thích kiến trúc của Nhật Bản. Rất tối đơn giản. Đi trên đường xem những nhà cao tầng với kiến trúc hiện đại thì rất nhẹ nhàng, đẹp, ảnh hưởng của thiền tông.
Viếng xong thì đi ra. Đi vòng vòng về lại khách sạn. Mình làm bồn nước nóng cho mẹ tắm, sợ bị cảm vì giày vớ gì đều ướt, mới nhớ là chưa bao giờ làm vụ này cho mẹ. Chuẩn bị cho vợ tắm thì nhiều còn mẹ thì chưa bao giờ. Hôm mẹ mới sang Cali, mình giặt quần áo đêm phơi thì ngạc nhiên khi thấy cái xú chiêng to đùng. Nghĩ quái mụ vợ mình sao dạo này lại đeo nịt ngực to đựng trái bưởi còn rộng rồi đột phá tư duy mới sực nhớ là của mẹ. Chán Mớ Đời
Mình xem cái app đi bộ thì hôm qua đi được 4.3 dậm, hôm nay cũng 4.5 dậm. Vậy là mẹ đi bộ với mình hai ngày nay 9 dậm. 86 tuổi mà còn gân.
Nhớ có lần về thăm nhà, rũ ông cụ đi chơi từ nhà ra cầu Ông Đạo, ông cụ kêu nghỉ 1 tị, mình nhất trí sau đó lại lên khu Hoà Bình, vào chợ thăm mấy cô em hỏi có tiệm phở nào ngon. Một cô thì kêu đi ăn phở Bằng, một cô thì kêu đi ăn phở Nguyễn Biểu. Đến cô em tiệm vàng Lung thì kêu đừng ăn ở đó, xuống Ngọc Hiệp ăn. Hai cha con đi xuống đường Phan Đình Phùng thì ông cụ mới được bồi dưỡng 1 tô phở. Lần sau hết dám đi với mình nữa.
Tắm xong bà cụ ra lên phây búc, gọi vòng vòng bạn bè, cháu ở Việt Nam. Vui lắm! Khoe đang ở Nhật Bản. Kiểu này về Việt Nam, có thể kể chuyện bên mỹ , bên Nhật Bản cả năm. Chán rồi thì đòi đi tiếp.
He he he

Những người không quen *

Có những người mình không quen, họ không phải ông to bà lớn nhưng để lại cho mình nhiều ấn tượng của thời sinh sống tại Đàlạt. Trong những người đó có ông từ Phác, người Huế, làm chung với ông cụ mình. Dạo đó mình bị con chó berger hàng xóm cắn nên phải lên viện Pasteur để chích thuốc ngừa chó dại. Ông cụ mình làm ở ty công chánh, bên cạnh viện Pasteur nên mình theo ông cụ lên sở để chích thuốc. Mình chỉ nhớ là y tá họ dùng cái kim to và dài đâm ngay bụng mình, hình như phải lên đó mấy tuần. Dạo đó mình học buổi chiều nên buổi sáng theo ông cụ lên sở chích thuốc rồi phải ngồi trong văn phòng ông cụ mấy tiếng tập đồ chữ. Trong sở có một ông viết chữ rất đẹp nên ông cụ mình mua một cuốn vỡ, nhờ ông ta viết bằng viết chì cho mình đồ theo bằng mực tím. Mình rất ghét ông này vì sau đó mỗi tuần là ông cụ đem về một tập khác, phải viết xong rồi mới được đi chơi. Sau này nhờ viết chữ đẹp nên mình thích vẽ dẫn đến nghề kiến trúc. Đúng là trong cái xui lại có cái rủi. 🙂
Một hôm, sau khi chích thuốc ông cụ mình hỏi có muốn ăn chè không thì mình gật đầu, ông cụ dẫn mình ra phía sau ty công chánh, thấy một bà gánh chè bán dạo trong vùng, các công chức của viện Pasteur, ty Công Chánh gọi vào ăn. Hôm đó mình không may vì có một cuộc cá độ giữa ông Phác và một ông làm chung sở. Họ cá nhau là ông Phác sẽ ăn hết nồi chè đậu ván. Mình thấy ông Phác người to béo như mấy chú 3, ngồi trên cái đòn ăn ngồm ngoằm mấy chén chè trong khi bà bán dạo múc từng chén chè để trên cái mẹt. Mình thất vọng lũi thũi theo ông cụ vào văn phòng rồi sau đó mình nghe ai chạy vào phòng bảo ông ta ăn hết nồi chè. Lúc đó mình ghét ông ta thậm tệ, mình chỉ cần ăn một chén nhưng không được trong khi ông ta rất là khổ sở, phải ăn hết nồi chè.

Shibuya

Tắm xong, bà cụ lướt phây búc, gọi lòng vòng bạn bè, họ hàng trên Phây. Mình thì đói mà không dám nói vì sợ mẹ mất hứng vì đang kể thao thao bất tuyệt về Nhật Bản như cái loa phường.
Cuối cùng có bà bạn hỏi ăn chưa, để em đi ăn thì mẹ mới chợt nhớ là đang đói. Hai mẹ con xuống quán cơm khách sạn ăn vì lười bò ra mưa một lần nữa. Ăn xong lại leo lên phòng đánh một giấc. Dậy thì trời đã chiều nên nhờ khách sạn kêu taxi, chỡ ra phố Shibuya mà mấy lần trước chưa đến. Ở Hán Thành cũng có một khu shopping kiểu này, đông du khách nhưng ở đây có vẻ nhẹ nhàng hơn vì không có mấy người rao hàng, kêu du khách vào tiệm ăn.
Ngồi taxi, mẹ cứ nói u châu xứ chi mà nhà mấy chục tầng không rồi lại so sánh với Cali, nói Quận Cam chỉ có vài nhà cao tầng, trên Los Angeles có mấy cái khi đưa mẹ đi xin chiếu khán còn ở đây thì nhiều quá như Nữu Ước. Đèn LED khắp nơi.
Cách phục vụ của người nhật quả đặc biệt. Sau khi gọi taxi, phục vụ viên ở khách sạn báo cho mình 10 phút đợi rồi khi xe taxi đến, họ thân hành dẫn mình ra, nói với tài xế là đưa mình đến Shibuya. Lên xe, tài xế hỏi mình muốn có 1 tí không khí, mình chưa kịp hiểu là đã thấy anh ta, đeo khẩu trang như sợ mình nói tiếng nhật văng nước bọt, hạ cửa sổ xe xuống 2 inches, sợ mưa tạt vào ướt mẹ, nhìn kỷ thì thấy ở ngoài có một miếng kính khác với chiều cao độ 3 inches che phủ khoảng 2 inches của kính phía trong nên mưa không hắc vào được. Hay hay hay.
Ngồi phía sau thì cái ghế phía trước, cạnh tài xế, có cái màn hình độ 8” x6”, được thiết kế sau cái ghế trước, mở liên tục quảng cáo. Điên. Chúng tiếp thị mình không hở dù biết mình không hiểu tiếng nhật. Trên đài truyền hình trong phòng cũng tương tự, thấy một phần màn hình có quảng cáo liên tục dù chả hiểu con cà cuống gì cả.

Lòng tham và trách nhiệm

Mấy hôm nay trên mạng, thấy mấy tên quen trong nhóm mua nhà để bán hay cho thuê, gửi mấy bài báo về một tên mà mình có đi dự vài buổi nói chuyện của hắn về mua bán nhà cửa. Nay nghe nói hắn bị bắt vì chôm tiền của thiên hạ, đưa tiền để hắn mua mấy căn hộ cho thuê, nghe nói tới 3.5 triệu đô la. Hắn có thể bị 182 năm tù nếu bị lên án về tội lừa đảo, cướp tài sản của thiên hạ.
Mình chỉ nhớ là đi vài lần rồi một lần thấy hắn giới thiệu gia nhập công ty đa cấp bán nước gì Modavie chi đó nên mình bỏ không đến nữa. Sau đó hắn tổ chức các buổi dạy mua nhà nhưng không tham gia vì theo mình hắn chưa rành bằng mình nên rút tên ra khỏi nhóm email của công ty hắn và quên luôn.
Từ ngày mình vào nghề mua nhà cho thuê thì hàng tháng, mình đều đi dự buổi họp mặt của nhóm Commonwealth ở Quận Cam, do ông Jack Fullerton hướng dẫn thêm thứ 6 mỗi tuần đều ăn sáng với một nhóm khác. Mỗi buổi họp, ông ta mời một người trong vùng hay ở xa đến nói chuyện về những kinh nghiệm của họ về mua nhà, bán nhà hay cho thuê. Sau đó có những người gà mờ như mình ở lại để ông Jack Fullerton chỉ về cách mua nhà, thuế má,.... Mình học được nhiều điều hay để tránh lập lại những lỗi lầm của người đi trước.
Sau này sức khoẻ của ông Fullerton yếu đi và bà vợ bị chứng lãng trí nên ông không tổ chức những buổi họp mặt nữa. Từ đó nẩy ra những buổi họp mặt do những tên trẻ, mới ra nghề, nói vun vít, để thiên hạ tin và đưa tiền cho họ mua nhà đầu tư khác với ông Fullerton, chỉ thuần tuý về giáo dục, bồi dưỡng cách mua, bán, cho thuê. Mình có đi vài lần nhưng thấy toàn là dân nổ không nên dần dần ở nhà với vợ con. Họ hay mời mình nói chuyện nhưng đều từ chối.

Du lịch vào tuổi cao niên

Có chị bạn hỏi làm sao bà cụ mình, nay 86 tuổi lại đi Nhật Bản khế khế với mình được, lại lội 9 cây số mỗi ngày. Vợ mình thì lội 15 cây số một ngày với mình. Mẹ già nên phải đi ít lại. 🙂
Dạo mình tập để leo núi Whitney, cao nhất Cali thì vợ kêu sao không cho bà đi theo nên mình dẫn đi leo núi một lần có 9 dậm. Cô nàng cứ như cái xác không hồn. Thay vì đi xuống lại mình động viên có chút xíu nữa thôi để leo lên đỉnh. Về nhà là tuần sau trốn hết dám đòi theo nhưng sau này vợ mình mỗi tuần leo núi 9 dậm bình thường. Cho thấy là do sự tập luyện thường xuyên thì không có gì khó cả.
Bà cụ mình tập dưỡng sinh ở Đàlạt từ mười mấy năm nay. Sáng 5:00 sáng dậy, đem theo cái đen pin rồi đi bộ lên trường Đa Nghĩa tập với một nhóm bạn trong phường. Mình có lần đã tập với họ. Họ chỉ tập có một 1 tiếng nhưng mỗi ngày và đi bộ nên cũng khỏe. Ngoài ra mẹ đi chợ, đi thăm bạn bè bằng xe lô ca chân thêm Đàlạt có dốc nên khoẻ chân. Qua Phila, ở với cô em, không đi ra ngoài nhiều vì lạnh nên teo chân nên qua cali mình phải động viên đi bộ, leo dốc mệt thở xung quanh nhà.
Mình đeo cho mẹ cái đồng hồ Apple, dặn là mỗi khi nó kêu tíc tắc, bấm vào tay là đứng dậy đi vòng vòng ngoài sân. Khi ngồi quá lâu thì đồng hồ tự động báo động để tránh máu ứ lại rồi bị nhồi tim. Mình có bà mợ hơn mình đâu 10 tuổi nhưng ít hoạt động, kêu đi mỗi ngày một vòng sân trước nhà, không tới 100 thước, gặp bác sĩ cho uống thuốc mệt thở nay bắt đầu lẫn, bị parkinson. Uống thuốc sẽ có những hiệu ứng phụ mà mình đã kể. Người xưa kêu là bệnh tòng khẩu nhập. Ông thợ cắt tóc cho mình kể uống thuốc quá nhiều nên sợ, bỏ luôn lại khoẻ.

U chau

“U chau! Sướng quá! Có cái ghế riêng cho mỗi người”. Đó là sự kinh ngạc của mẹ khi được tiếp viên đưa đến chỗ ngồi trên máy bay. Kỳ này mình mua vé hạng nhất cho mẹ đi vì sợ ngồi lâu 12 tiếng trên máy bay.
Tới phi trường, vào check-in rất thoải mái, không ngại thiên hạ đi trước mình, không phải đợi hay xếp hàng. Mình đem theo 2 cái vali nhỏ “carry-on” nhưng đi hạng nhất được gửi 3 vali cho mỗi người nên giao hết cho họ, chỉ vác cái ba lô nhỏ đựng ipad và chai nước. Họ kêu ngồi đợi, người ta đem xe lăn đến để đưa mẹ qua vùng kiểm soát an ninh. Đi kiểu này nhanh hơn là xếp hàng chờ đợi.
Trước khi đi mình làm thức ăn sáng cho mẹ xong, đang suy tính, đến phi trường có nên tranh thủ ăn chút gì hay không vì sợ mẹ đói hay làm khúc bánh mì đem theo ăn dậm, vì không biết khi nào họ cho ăn trên máy bay. Khi check-in họ đưa cho cái phiếu lên máy bay (boarding pass), thấy có chữ ‘World Lounge” thì mới nhớ sực là đi hạng sang, chúng cho vào câu lạc bộ ngồi, không phải dành dật ghế ngồi ngoài phòng đợi lên máy bay.
Anh chàng mễ đến đẩy mẹ vào lounge, đến lấy cái bàn trống thì thấy mấy núi thức ăn, thức uống được trình bày sang trọng đầy mấy cái bàn. Mình cho tiền boa anh chàng mễ rồi đi lấy thức ăn và thức uống cho mẹ. Ăn xong mẹ hỏi ăn thêm thứ khác được không con. Mình nói cứ vô tư, mẹ đứng dậy đi lấy thêm thức ăn. Mình chỉ ăn thêm xà lách cho nó lành. Mấy món ở đây làm rất ngon, có món súp bí ngon kể gì. Mẹ thấy có cái máy làm pancake nên hỏi cái chi lạ rứa. Người ta đổ cái chi vô rồi nó lòi ra cái bánh.

Mẹ đi xe lửa Shinkansen

Hôm nay, trời đẹp lại phải đi Hiroshima bằng xe lửa cao tốc 350 cây số/ giờ. Phải chi hôm qua nắng còn hôm nay mưa để đi xe lửa thì đỡ phí thời gian hơn. Phải đổi xe lửa ở Kobe thay vì Osaka. Xem hệ thống xe lửa tốc hành của Nhật Bản thì thấy họ tổ chức khá rõ ràng dễ hiểu.
Trước khi đi có ra chỗ hoa Anh Đào, khu vực đối diện hoàng cung thì thấy một đám du khách chụp hình với hoa Anh Đào. Bò lại để chụp cho bà cụ thì thấy một tên cầm một cành hoa thì ngạc nhiên vì nghe nhóm người này nói tiếng Việt. Có mấy nhánh hoa rớt rãi rác vì họ kéo níu mấy cành hoa, người bé nên làm gãy vì kéo năng. Mẹ nói nếu ở Việt Nam thì chắc tối họ ra chặt hết đem về nhà cặm.
Cứ từ Tokyo lên phía Bắc là đường xe màu xanh lá cây (Green Line) còn xuống miền nam là màu xanh dương (Blue line). Đi phía nam thì có 3 khúc được đặt tên khác nhau: từ tokyo xuống Osaka là Tokaido Shinkansen, từ Osáka xuống Hakata, phía nam của Hiroshima gọi là Sanyo Shinkansen và đoạn cuối màu đỏ gọi là Kyushu Shinkansen.
Lại có nhiều loại tuyến đường Shinkansen như Hikari, Nozari, Sakura, Kodama, Mizuho, Tsubame.
Nozari là tuyến đường nhanh nhất, có 16 toa xe lửa, ít ngừng nhưng với Japan Rail Pass thì không sử dụng được. Mình lấy Hikari (8 toa xe lửa) từ Tokyo xuống Osaka rồi đổi tuyến đường Sakura (8 toa xe lửa) từ Osaka đến Hiroshima nên cũng dễ nhận và hiểu. Mỗi tuyến đường đều có màu riêng của nó trên bảng chỉ dẫn nên du khách không thể lộn được. Trên vé có ghi loại nào Hikari, Sakura,...