Nàm lông

Nguyễn Hoàng Sơn

Tối hôm qua, mình và đồng chí gái được Siêu Sao "sửa đường" mời đi ăn cá nướng ở tiệm Hồng Ân. Đến nơi thì gặp hai vợ chồng Nhất Anh, đột xuất từ tiểu bang Virginia qua thăm gia quyến và cặp vợ chồng Tuyết Phượng, ở vùng Los Angeles. Thế là mình hên, gặp lại được 3 người đẹp một thời của Văn Học.

Từ mấy năm nay, dân tị nạn Việt đa số đổi quốc tịch và họ tên. Họ Nguyễn, Lê, Trần,..từ từ được đổi thành họ Cao tên như Cao Máu, Cao Mỡ, Cao Đường, Cao vòng 2,... nên các tiệm bán thịt bò 7 món, thịt thà, từ từ chuyển qua bán cá nướng đút lò, cuốn bánh tráng với rau, ăn cho nó lành. Mình thì thích món Cá nướng của tiệm Thiên Ân, ở đường Harbor, gần xa lộ 22. Tiệm này có đặc sản; nước chấm mắm nêm pha với thơm, tôm khô,..., mà dạo Huỳnh Quốc Lương từ Úc sang chơi, PĐD hẹn đến đây ăn. Thường thì mình gọi, đặt một hay 2 con cá rồi đến lấy đem về nhà ăn vui hơn vì ăn ở tiệm ra thì mùi cá nướng đượm tình vào áo quần tóc.

Nam Hàn trong mắt tôi

Nguyễn Hoàng Sơn

Nếu mình không lầm thì qua những tiếp xúc với người dân sở tại thì xứ Củ Sâm, họ gần như ly khai hoàn toàn khỏi cái đạo Khổng Mạnh mà cha ông của họ bị tiêm nhiễm trên hai ngàn năm qua. Không thấy đền đài, Văn miếu gì cả. Ngay tướng MacArthur, người đã giải phóng Nam Hàn, khi lãnh đạo quân đội đồng minh đánh giải vây Nam Hàn dẫn đến cuộc ngưng chiến, chỉ thấy có một bức hình độ 1m x 1.5m không to lắm, gần dinh tổng thống Nam Hàn.

50% dân số theo đạo Thiên Chúa Giáo, số còn lại thì theo phật giáo lẫn Nho giáo,...., nhưng cũng không mộ đạo lắm. Có lần báo The Economist cho hay tỷ số người lớn tuổi tự tử ở Nam Hàn rất cao, nay hỏi lại thì giới trẻ thú nhận là không lo cho bố mẹ về già như xưa trong khi đời sống đắc đỏ, con họ lo làm việc để kiếm tiền trả những Bộ quần áo xịn, người già cô đơn không có con cháu đến thăm hỏi.

Sơn đi chùa Hương


Hôm trước PBĐ, ông tu bíp ở phố núi cao kể rằng; hắn đau vì kéo dựng ngược chiếc xe nên cái xương sống bị cái cụp, nằm trên giường cả tuần, nhớ đến mình rồi nhắc đến một vị đồng nghiệp của hắn mà mình có dịp gặp một hay hai lần ở Việt Nam 20 năm về trước tại một hội thảo quốc tế về phát triển Việt Nam cho thế kỷ21.

Vị bác sĩ này lớn tuổi hơn mình thì phải, chỉ nhớ hắn rủ mình đi chùa Hương vì trong một đêm Văn nghệ, có ông Trung Đức, tác giả thứ 2 bài "Em Đi Chùa Hương" phổ từ thơ của Nguyễn Nhược Pháp, hát tặng mọi người. Hắn bảo mình có cô ca sĩ nào 13 tuổi hát bài này hay hơn Ái Vân vì bé bé xinh xinh. Mình tính đi viếng vịnh Hạ Long nhưng ông thần này và một tên khác cũng từ trong Nam ra dự, rủ đi chùa Hương nên đi theo vì họ quen xứ này hơn mình, thêm có công xa đưa đi.
Mình đoán là mấy người này được gài theo mình để đả thông tư tưởng rồi báo cáo lại cho cấp trên. Khi về Sàigòn, gặp anh NTT cũng tham dự cuộc hội thảo, tiến sĩ du học từ Úc về năm 1974, mình có gặp khi anh ta ở New York, khi sang học trường Kennedy, Harvard, Massachussetts. Anh này bảo là báo cáo an ninh tốt. May quá vì có người rủ đi gặp giáo sư Phan Đình Diệu nhưng bận phải về quê ông cụ.

Nhớ có lần, trường Văn Học tổ chức Văn Nghệ, mời đoàn Tiên Rồng ở Sàigòn lên biểu diễn cho học sinh trường thì tên hàng xóm, Trương Việt Tài, cho mình một vé đi xem ở rạp Ngọc Hiệp vì em hắn, Trương Nữ Việt Quân không đi. Dạo đó chưa học Văn Học. Mình mê "Con đường cái quan" của Phạm Duy, nhất là hoạt cảnh "Em đi chùa Hương" nên trong đầu cứ mơ mênh, miên man hình ảnh đó đến khi về Hà Nội lần đầu, được cán bộ dẫn đi. Có lẽ nhờ xem đoàn Tiên Rồng mà mình bắt đầu tìm hiểu về Văn Hoá Việt.

Dạo đó 1994-1995, nên phong cảnh rất còn hoang sơ, chưa bị du lịch hoá như ngày nay. Jean Claude, tên chụp ảnh cho báo National Geographic, ở nhà mình khi viếng thăm New York, cho xem mấy tấm ảnh mà hắn bán cho National Geographic rồi bảo mình ráng về Việt Nam một chuyến trước khi quê hương mày, bị hủy hoại bởi làn sóng du khách như Thái Lan.

Theo ông Nguyễn Vỹ, tác giả cuốn "Tuấn chàng trai nước Việt" thì ông ta và tác giả bài thơ "Cô gái chùa Hương" đi lễ hội chùa Hương với hai cô học sinh Hà Nội. Trên đường đi thì họ gặp một bà cụ nhà quê và một cô gái tuổi dậy thì, vừa đi vừa tụng "nam mô A Đi Đà Phật" làm hai ông ngẩn ngơ và quên khuấy đi hai cô gái Hà Thành đi chung. Vài ngày sau thì ông Nhược Pháp đem bài thơ sang nhà cho đọc. Bài thơ này được hai người phổ nhạc: Trần Văn Khê và Trung Đức. Tiếc là ông thần Nhược Pháp này chết sớm nếu không thì chắc cũng có nhiều bài thơ hay.

Ông cụ mình, gốc người Sơn Tây nên thời chưa lấy vợ, mình hay tìm đọc thơ của các thi sĩ gốc Sơn Tây như Tản Đà, Hoàng Cầm, Quang Dũng, Nguyễn Nhược Pháp,...mơ những cô hàng xén răng đen bên sông Đuống. Mình nhớ khi lên ghe của một chị lái đò mà mình mường tượng qua bài "Trường ca sông Lô" của Văn Cao là một cô gái đội nón quai thao, bận áo tứ thân,... Trên thực tế thì chán như con gián. Ghe ở ngoài Bắc đóng khác với trong Nam, chị lái đò đứng chèo mệt thở. Bù lại sáng hôm đó trời mưa lất phất, không có ai đi lễ chùa vì chưa tới mùa, chỉ có chiếc thuyền chở mình, vị bác sĩ và một tên cán bộ nào từ miền Nam vào dự hội nghị. Sau này mình mới hiểu 2 ông thần này muốn đi chùa Hương thay vì vịnh Hạ Long là vùng chùa Hương có rừng mơ, rất nổi tiếng mà trong Nam không có, nên họ mong mỏi, được ăn trái mơ như người miền Bắc muốn biết mùi vị của trái sầu riêng qua lời kể của ông Hồ.

Phải công nhận vẽ đẹp khai sơ của vùng này quá đẹp, đẹp hơn là sau này mình đi viếng Ninh Bình, động Hoa Lư. Vẻ đẹp và âm thanh quyện vào với nhau như:

Lênh đênh dưới hoa chiếc thuyền lan
Quê hương dần xa lấp núi ngàn
Bâng khuâng chèo khua nước Ngọc Tuyền
Ai hát trên bờ Ðào Nguyên
(Thiên Thai -- Văn Cao )


Lâu lắm mình không nhớ, chỉ nhớ có Bến Đục như trong bài thơ. Từ Bến Đục, chị lái đò chèo thuyền, chở tụi này trên suối Yến. Người bé bé mà chèo nhanh như bay. Mình không nhớ là bao lâu, chỉ biết con suối quanh queo, dài độ từ cầu Ông Đạo đến cuối Hồ Xuân Hương, khúc vườn Bích Câu Kỳ Ngộ. Mình nhớ ghe đi qua dưới một chiếc cầu và cầu thang rất đơn sơ, không có dàn dựa, mình có vẽ nhưng không nhớ để đâu hay ai xin. Có lẽ ông Nhược Pháp đã tả chiếc cầu thô sơ qua hai câu: Nhịp cầu xa nho nhỏ. Cảnh đẹp gần như tranh.

Hình ảnh rất đơn sơ, tối giản (minimalist) trong cơn mưa phùn. Chỉ có chiếc ghe của tụi này trong một khung cảnh thiên nhiên. Nhìn lại thì mình may mắn vì nghe nói sau này, họ cho thành lập cáp treo, kiếm thêm tiền làm mất vẻ mỹ quang của thiên nhiên tương tự thác Datanla ở Đà Lạt. Chiếc cầu rất lạ, mỗi bên dòng suối có hai trụ cột rất to, rồi có hai cái Đà bắt ngang, ở hai đầu là hai cái cầu thang. Nhìn rất đơn sơ len lén vào Thiên nhiên, rất đẹp.

Ghe đến Bến Trong gần chùa Thiên Trù thì phải. Mình đi lên viếng thì có mấy đứa bé lấm lét nhìn mình, kêu "ông Trung Quốc" rồi bỏ chạy. Mình thấy chùa chả có gì đẹp lắm so với chùa Thầy ở quê ông cụ mình. Mình nhớ lần đầu tiên về quê ông cụ, ngắm chùa Thầy dưới mưa, mình mới hiểu cái tình cảm quê hương là thế nào. Lần sau về với vợ con thì đi xe ô tô con, tên tài xế hỏi mình, có phải là con của NCK vì ông "Buddha Child" ở cạnh sát làng của ông cụ mình.

Hai ông thần, dân miền Nam cứ mong uống nước trái mơ nên rủ mình lại uống nước trái mơ, ngâm trong thẩu đường. Tưởng trái gì té ra là apricot. Mình sợ đau bụng nên không dám uống rồi cả ba đi bộ lên chùa Hương Tích. Mặt trời lên nên bắt đầu nóng, hai ông thần ghé lại quán bên đường uống thêm nước trái mơ. Đường đi thì không dốc bằng Ngũ Hoành Sơn ở Đà Nẵng nhưng xa hơn. Vào động thì không có gì đặc biệt cả. Có lẽ mình đã viếng thăm nhiều động có nhủ thạch trên thế giới nên không ngạc nhiên, trầm trồ khen như du khách ở Việt Nam.

Vào động Hương Tích thì thấy hương khói, không khí ẩm, tối tối khó thở nên bỏ ra. Sau đó thì đi xuống núi, nhẹ nhàng hơn.

Đến bến đò mình tính mua vài bưu thiếp nhưng phẩm chất xấu quá, thêm họ đòi chém ông "Trung Quốc" nên thôi. Ngồi vẽ thêm vài cái đến khi lên đò. Trên đường về thì tạnh mưa nên trời nắng gắt nên không cảm nhận Thiên nhiên như lúc đi nên chém gió với hai tên cán bộ. Thuyền lướt trên suối thì mình mới hiểu bài Sông Lô, chỉ cần đứng dậy, nhảy xuống nước thì giặc chết chìm hết.

Có lẽ bài thơ "Cô gái chùa Hương", mình thích nhất mấy câu thơ diễn tả cô gái khi đi lên thang cấp tương tự các nữ sinh Văn Học khi xưa, leo lên thang cấp để vào lớp, miệng lăm răm Nam Mô A di Đà, có mấy tên con trai, đi theo sau, nói oang oang cho mấy thị chú ý như siêu sao sửa đường từng kể về tâm trạng của mình khi lên cầu thang mỗi ngày.

Em đi, chàng theo sau.
Em không dám đi mau,
Ngại chàng chê hấp tấp,
Số gian nan không giàu.


Sau này, đem vợ con về thăm quê cha đất tổ nhưng mình không dám dẫn đi chùa Hương vì sợ những hình ảnh khi xưa bị tan vỡ. Chỉ dám đi vịnh Hạ Long, nghe nói ngày nay rác rến trên tàu thải xuống vịnh khá nhiều, nhiều người không dám nhảy xuống tắm như dạo mình đi. Mình mướn một chiếc thuyền lớn có gia đình mình và gia đình cô em gái nên chuyến đi khá đẹp và thoải mái. Mình có đi viếng Hoa Lưu, Ninh Bình, phong cảnh tương tự như ở vịnh Hạ Long. Hôm đó cũng mưa, thấy dê leo trên núi nhưng sau vào quán ăn món dê thì chán như con cào cào. Thịt dai như cao su.

Chúc Bác PBĐ chóng bình phục. Đau mà nghĩ đến em thì rất hân hạnh, khi nào Bác trúng số, Bác nghĩ đến em thì chắc vui hơn.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn 

Sochi

Nguyễn Hoàng Sơn

Hôm qua nhận được điện thư của một tên bạn thân khi xưa từ Hoà Lan, nói về thế vận hội mùa đông đang diễn ra tuần này ở Sochi, Liên Bang Nga.

Cứ 2-4 năm là có dịp chém gió với mấy tên bạn xưa ở Âu Châu khi có các cuộc tranh tài thế vận hội hay giải túc cầu Âu châu hay thế giới. Dạo mình sinh sống ở Âu Châu, mỗi lần có mấy giải này thì mình đều cổ vũ cho đội khác thay vì cho đội của quốc gia mà mình đang cư ngụ nên bạn bè thường gọi mình là tên phản động nhưng họ lại thích vì có người để tranh biện, chọc quê. Khi Pháp đoạt vô địch thế giới thì mình hỏi tụi bạn Tây, có lẽ Pháp thắng nhờ mua mấy tên Phi Châu và Á rập vì trong đội tuyển chỉ có hai cầu thủ là gốc Tây chính cống mà Michel Platini là gốc Ý mà bọn mày hay gọi là Les Ritals. Thắng thì bọn mày kêu tụi Á Rập và Phi Châu là Français còn thua thì gọi Les Boughoules làm bọn hắn điên tiết lên. Khi ở Pháp thì cổ vũ cho đội Ý, sang Ý thì hoan hô Đức.

Share phòng share tình



Nhớ dạo nghe lời thằng Đa qua Cali làm việc để nó kiếm vợ cho. Đi khắp năm châu để kiếm vợ nhưng không ra, bí quá mình đành nghe lời nó dọn qua Cali, nó bảo tá túc nhà nó. Sáng hôm sau, nó dẫn đi mua một chiếc xe hơi vì sinh sống ở Cali mà không có xe như kỳ vô phong. Sau đó thì đọc rao vặt để mướn nhà. Mình thấy một tên cho mướn phòng lại của hắn vì hắn phải đi làm xa. Tên này đang làm nail nhưng có ai rủ đi xuyên bang, kiếm tiền nhiều hơn nên cho mình mướn lại căn phòng của hắn.
Nhà này có 4 phòng ngủ, 2 phòng tắm, lại cho thuê 4 hộ nên hơi lộn xộn nhưng mình mới sang nên kiếm ở tạm hết giao kèo của hắn, khỏi phải đặt cọc tiền nên cũng ok. Mấy người mướn khác cũng dân làm nail nên họ có vẻ sùng bái, thờ ông Địa, Tam Đa,...
Lúc đến lấy chìa khoá thì tên nhường phòng lại cho mình, dụ mua mấy cái lặt vặt như giường nệm, bàn ghế vì hắn không thể đem theo thêm cũng chẳng phải đồ xịn nên cuối cùng mình trả giá $100 cho mọi thứ. Cuối cùng hắn bảo hắn khuyến mại cho 3 ông Phước Lộc Thọ, nói thờ mấy ông này hên kiếm tiền vô như nước. Mình chỉ mong kiếm vợ mà tên bảo tiền vô như nước, hỏi hắn có tượng nữ thần không thì hắn bảo ai thờ đàn bà. Chán mớ đời.

Mình đi làm công nên mưa hay gió cũng chừng đó tiền nên chả cần thần tài thổ địa gì cả trong khi mấy người ở chung nhà, làm nail ăn chia với chủ 40-60 hay tuỳ nên họ cần thánh tổ nail giúp đỡ họ, xui khiến khách hàng đến càng đông càng tốt. Họ đâm ra tin dị đoan, làm khách hàng quen thuộc cho những tên thầy bói, thầy cúng. Thắp hương cúng phong long tiễn cô hồn các đảng.

Ngày dọn vô thì không gặp ai ở chung nhà vì đi làm hết. Cuối tuần là ngày họ kiếm tiền nên 10 giờ đêm mới mò về nhà. Đa số làm đâu trên Los Angeles nên mỗi ngày di chuyển mất 2-3 tiếng đồng hồ. Tối đó thì nhà như cái chợ. Mình lần lượt được gặp vợ chồng anh A, ở phòng lớn nhất nhà, có phòng tắm riêng. Anh này ngày xưa đi Biệt Động Quân, sau mấy năm ở trại cải tạo, vượt biên với vợ, sang đây gặp thời làm nail nên anh ta cũng đi học nail, nhờ thiên hạ thi dùm nên cũng đậu với vợ, đi làm chung cùng tiệm ở Santa Monica, khu gần biển, sang trọng, khách sộp nên lương bổng tiền boa cũng khá. Anh chị dự định để dành tiền rồi sẽ mua một căn nhà. Họ hỏi mình muốn thuê một phòng của họ không thì họ sẽ ưu tiên.

Mình nghe kể, mẹ của cô đào Melanie Griffith, viếng thăm một trại tị nạn ở El Monte có 20 người việt đang tạm trú. Hứng tình sao bà ta đem người làm móng tay cho bà đến dạy mấy bà Việt nam học cách sơn móng tay,....tạo ra phong trào làm nail mà ngày này người gốc việt chiếm lĩnh hoàn toàn thị trường nail của Hoa Kỳ. Đến một thành phố nào mà thèm đồ ăn việt thì cứ tìm một tiệm nail là có địa chỉ tiệm ăn Việt. Nghe nói 99% dân gốc Việt ở thành phố Phoenix, tiểu bang Arizona là làm Nail.
Tên Hồng thì làm nghề cắt tóc nên tóc tai để khá bú xua la mua, đỏ xanh tím vàng, đang bảo lãnh hôn thê sang và chị Tuyết cũng dân làm nail, cùng tiệm với anh chị A nên đi xe chung. Chị này có bồ đang làm nail ở Colorado, anh chàng này nói đi xuyên bang trước để lo nhà cửa rồi sẽ kéo chị sang sau.

Mình thấy trong phòng khách có thờ 3 ông Tam Đa, thấy ngộ ngộ. Sáng sớm, trước khi đi làm, thấy họ vái cúng táo lê, nhiều khi bao thuốc 555 thêm vài tờ đôla. Có hôm tên Hồng trước khi đi làm, đói quá, hắn lấy trái táo nơi bàn thờ táp vài miếng rồi bỏ lại, bảo dạo này đồ Tàu xịch thuốc sâu, bảo dưỡng nên ăn trước xem có bị gì không cả để mấy ông ăn chết thì phiền cho dân. Nhiều khi ai đó thiếu tiền lẻ thì chạy lại bàn thờ, rút vài tờ rồi vái "vay 3 ông". Có hôm anh A bốc bao thuốc, kéo vài hơi rồi cắm vào mồm ông Địa. Thờ ba ông này khá dễ dàng chớ không như mấy cái am ở Đà Lạt khi xưa, chạy xe ngang mà không cởi nón là té xe, gẫy chân. Mình nghe người lớn khi xưa bảo là lúc đầu người ta thờ ngũ Phúc: Phú, Quý, Thọ, An và Ninh nhưng rồi dần dần chỉ còn 3 nên gọi Tam Đa, 3 nhiều là Phúc Lộc Thọ.

Ông Thọ, nghe kể sống lâu vì chưa có vợ cho nên mình không muốn theo gương ông này. He he he. Tưởng tượng sống mấy trăm năm mà chưa bao giờ được mi đàn bà. Chán mớ đời! Ông Phúc thì khác với ông Thọ, nhiều vợ, nhiều con nên chết sớm còn ông Lộc thì chuyên ăn hối lộ nên giàu có nên dân buôn bán thờ ông này nhiều. Họ cứ dúi tiền trong nách của ông, tươi cười phơi cái bụng như cái trống chầu. Trong đời sống, văn hoá người mình đã biết hối lộ cho thần thánh thì chắc chắn với người thường chắc họ phải rộng rãi hơn.

Cái vui là mấy người mướn nhà với mình chơi lô đề nên họ hay hỏi mình là đêm qua nằm mơ thấy cái gì. Mình thì đang kiếm vợ nên chỉ thấy gái nên tình thiệt trả lời thì bị họ la. Người thì nói nằm mơ thấy uống bia là họ đi mua lô đề số 33. Người thấy dê thì mua số 35. Dân việt bỏ nước ra đi nhưng vẫn còn ảnh hưởng văn hoá việt nên họ chơi lô đề, mua vé số hay chơi hụi rồi cũng bị giựt hụi,....đủ trò nhập cảnh từ Việt Nam.

Một hôm đang nằm ngủ nướng thì nghe tiếng nói ở ngoài sân, tò mò mình dán mắt nhìn ra cửa sổ thì thấy chị Tuyết đang rửa bộ Tam Đa. Tắm xong ông nào thì chị ấy dí mồm ông ấy mi cái bụ của chị rồi lấy ngón tay chỉ cái mặt, kêu dâm dâm lắm, cho con trúng lô đề chiều nay nhé. Chiều đó quả nhiên chị ấy trúng lô đề nên khao cả nhà ăn cơm chỉ của tiệm Hương Hương Food to go. Mình cứ mong mấy người này trúng số đề để được ăn uống miễn phí thêm được xem chị Tuyết cho 3 ông già mi bụ như trong phim Áo Lụa Hà Đông, có cảnh ông già Tàu ở Hội An, mướn đàn bà mới sinh để bú sữa tươi.
Một hôm đi chơi với đồng chí gái về khuya thì bỗng thấy anh A trong phòng chị Tuyết đi ra, chào mình nhưng mình cảm có cái gì lạ lạ. Sau này thì khám phá ra tên Hồng, thợ hớt tóc ăn nằm với chị A còn anh A thì mò vào phòng chị Tuyết. Ông bồ đi xuyên bang, xa nhà buồn buồn vớt bà nào khác nên chị Tuyết buồn buồn thì anh A, bắt gặp chị ấy cho ba ông nhiều bú bụ của chị nên nổi hứng như thời trai trẻ, mỗi đêm đi trinh sát, tham quan phòng chị. Chán mớ đời! Từ dạo đó ôi thôi, căn nhà như chìm trong chiến tranh khói lửa giữa các cuộc tình tay 3 tay 4 khiến mình điên đầu, gọi cho tên ở Colarado, trả phòng lại cho hắn rồi dọn về Los Angeles ở cho gần sở làm khỏi mất 2-3 tiếng đồng hồ lái xe mỗi ngày. Chị A điên tiết ra sao, đem 3 ông nhiều ra sân đập vỡ, kêu là 3 ông bú ti chị Tuyết nên hùa về với chị còn cái hộp sắt đựng tiền cho mấy ông thì mình không biết ai cuỗm mất. Ngày dọn nhà thì mình âm thầm ra đi không có lời từ biệt vì họ đều đi làm cả. Đồng chí gái phụ mình khiêng đồ ra xe, chở lên Los Angeles. Mỗi lần ra Phước Lộc Thọ, nhìn tượng 3 ông nhiều làm mình bâng khuâng không biết mấy người share phòng share tình khi xưa, nay gia cảnh ra sao.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn

Râu bà, cằm ông

Nguyễn Hoàng Sơn

Mình nhận thấy là khi mình viết về đề tài ăn uống thì đám học trường tây chung khi xưa, nhảy vào hội đồng mình còn khi nói về tình yêu của tuổi mới lớn thì đám Văn Học ào ào lên như nước vỡ bờ. Đám trường tây, có lẽ bị ảnh hưởng của Tây nên thích ăn uống, sex, sun, sand, 3 S.

Nhớ dạo mình đi làm ở New York, về Paris dự đám cưới cô em thì gặp mấy thằng bạn tây con đầm thì mình cứ như Từ Thức về Tây. Mình chỉ nghe bọn tây đầm nói chuyện về ăn món lạ, uống rượu loại nào rồi thì chuyện Sex. Thật ra khi xưa ở Tây thì mình cũng quen, nhưng rời Tây một thời gian trở về thì mới nhận ra cá tính của Tây đầm. Mình nói chuyện với mấy thằng Tây ở New York thì chúng cũng tư duy như mình. Ở đâu quen đó. Có một ông thầy dạy mình thương lượng khi đi mua nhà, chỉ mình là khi thương lượng phải luôn luôn đặt mình ngang hàng hay thấp hơn kẻ đối tác.

Quyền lực Tư pháp Hoa Kỳ

Nguyễn Hoàng Sơn

Mấy ngày nay nếu ai thích đá banh và theo dõi những biến chuyển đang xẩy ra tại Thuỵ Sĩ, nơi Hiệp hội tổng cục túc cầu thế giới FIFA đặt trụ sở chính. 14 thành viên cao cấp của tổng cục bị cảnh sát Thuỵ Sĩ bắt giữ và chiếm giữ tài liệu tại trụ sở trung ương của FIFA do thỉnh nguyện của ngành tư pháp của Hoa Kỳ, nhất là công ty Nike, Addidas, Visa,.. lên tiếng sẽ sẵn sàng giúp giới chính quyền về tài liệu,...

Mấy năm vừa qua các ngân hàng như Deutsches Bank của Đức, Paribas của pháp, UBS của Thuỵ Sĩ,.., bị chính phủ mỹ phạt vì những hoạt động trái phép nên mình khá ngạc nhiên. Khi xưa nghe nói bỏ tiền vào ngân hàng Thuỵ Sĩ là không sợ bị chính phủ hay bất cứ ai biết vì ngân hàng của Thuỵ Sĩ nổi tiếng về sự im lặng của họ nhưng mấy năm gần đây thì ngân hàng của Thuỵ Sĩ phải cho chính phủ Mỹ biết danh sách những người Mỹ có trương mục tại ngân hàng của họ.

Prohibition

Nguyễn Hoàng Sơn

Rượu và bia là hai thứ không thể thiếu trong cuộc xây dựng nước Hoa Kỳ, bắt đầu từ những con tàu đầu tiên từ Âu châu đưa những người tị nạn về tôn giáo hay đói nghèo. Đi đường biển xa nên các thuyền trưởng cho dự trữ các thùng bia để các người bỏ nước ra đi có thể uống để giải khát và có chất dinh dưỡng trong bia vì tàu nhỏ ít chỗ dành cho lương khô. Con tàu Mayflower phải đổi hướng đi vì trên tàu hết bia rượu.

Theo các sử gia thì dân cư của thuộc địa Anh, nổi dậy chống đối chính quyền vì đánh thuế quá cao các rượu bia, tạo nên phong trào thường được gọi là TEA party (Tax Enough Already). Mình nhớ năm lớp 11B, học lịch sử Hoa Kỳ thì được giảng dạy là dân thuộc địa nổi giận vì đánh thuế trà (TEA). Có biến cố là dân sở tại, biểu tình ở Hải cảng Boston, quăng mấy thùng hàng trà, nhập cảng từ Anh Quốc hay Ấn Độ sang nhưng T.E.A là viết tắc của đảng TEA,

Phúng điếu ?

Nguyễn Hoàng Sơn

Mọi lần khi bạn hay người quen có tang thì mình hay đi viếng ở nhà quàn hay nhà thờ tuỳ theo tôn giáo hay gốc gác nhưng không để ý về ma chay lắm. 11 năm trước khi ông bố vợ mất thì mình cũng chỉ làm những việc như lo cơm nước, lặt vặt, ai sai làm cái gì thì làm. Tuần vừa rồi, bà mẹ vợ mất thì mới để ý, lý do là mấy ông anh vợ nay đã cao tuổi, chậm chạp, quên trước quên sau nên phải lãnh cho đồng chí gái. Sau khi nghe viện dưỡng lão báo tin bà cụ ngưng thở thì mình và đồng chí gái chạy vào ngay vừa gọi ni cô, nhờ đến tụng kinh trong khi đợi nhà quàn đến nhận xét để làm thủ tục hành chánh và nghi lễ tôn giáo,... Cũng may là đồng chí gái và bà chị đã mua dịch vụ tang lễ trước nên cũng đỡ. Chỉ cần gọi nhà quàn là họ lo hết còn phần tụng niệm thì nhờ một sư cô, quen với gia đình từ khi còn ở Huế. Bà cụ vợ mình đã giúp thành lập chùa Diệu Viên ở Huế. Trong viện dưỡng lão, sau khi ni cô tụng niệm cho bà cụ siêu thoát thì mình ra ngoài,

Phi trường Incheon

Nguyễn Hoàng Sơn

Từ xưa các làng, thành phố đều có cái cửa thành là nơi đi vào thành phố hay ngôi làng. Trên phương diện Quốc tế thì các Hải cảng hay cửa biên giới nhưng ngày nay cửa khẩu của một thành phố là bến xe đò, ga xe lửa còn nơi mà du khách ngoại quốc dừng chân tại mỗi nước là phi trường Quốc tế, là hình ảnh đầu tiên mà người du khách ngoại quốc cảm nhận về nước sở tại.

Nhớ 41 năm trước, khi đi Tây thì máy bay có ghé lại các phi trường Vọng Các của Thái Lan, Tân Đề Li của Ấn Độ và Teheran của Ba Tư trước khi đến phi trường mới hoàn thành Roissy, Charles De Gaulle. Hai phi trường của Thái Lan và Ấn Độ không để lại dấu Ấn chi cho mình vì cũng lệu bêu như phi trường Tân Sơn Nhất, nhiều khi còn bết hơn cả, ngược lại thì phi trường Teheran nhất là Roissy của Pháp thì nguy nga tráng lệ.