Showing posts with label Covid-19. Show all posts
Showing posts with label Covid-19. Show all posts

Từ nông dân lên đến ô-sin trong thời covid

6 tháng trước khi ra trường, con gái mình đã được công ty Hilton mướn để huấn luyện 6 tháng rồi bổ đi làm quản lý 1 khách sạn Hilton đâu đó. Hè năm ngoái nó đi thực tập ở khách sạn Hilton ở Kauai, họ thích nó nên nhận làm việc luôn, bắt đầu đi làm vào tháng 8 này. Có khách sạn 4 Seasons trên L.A. mướn nó bán thời gian trong khoá học cuối nhưng nó chê nên muốn trở về Hongkong để học tiếp hết niên khoá.

 

Ai ngờ đại dịch đến, Hilton xoá bỏ hợp đồng thế là nó ngọng, nó lại không được đi Hongkong học tiếp, phải ở lại USC học. Ra trường phải đi xin việc khác trong khi thiên hạ bị sa thải đông hơn ruồi chợ Cầu Ông Lãnh. May siêu thị Target mướn bán thời gian, cho nó thực tập 3 tháng ăn lương tối thiểu để xem có nên mướn luôn hay không. Nó kêu bị chạm tự ái vì phải đi làm cho Target, phòng nhân sự. Bạn bè kêu cứ từ từ kiếm việc cho phù hợp với bằng cấp nó. Mình kêu tự ái không nuôi thân con và gia đình, cứ đi làm để có kinh nghiệm, khi xưa bố cũng làm cho siêu thị, có chết thằng tây con đầm nào đâu. Còn thì giờ rảnh thì xin thêm việc khác, từ từ tìm ra chỗ làm mình thích.

 

Dạo này thất nghiệp nhiều và tương lai còn te tua hơn, nhất là lịch sử sử đăng tăng tốc với tốc độ chóng mặt. Nếu không để ý sẽ bị lịch sử đào thải. Các phe đảng đang tìm cách loại Trump ra khỏi toà bạch cung nên tình trạng này sẽ kéo dài. Nó kêu nhân viên nghỉ, xếp nghỉ có lẻ bị COVID tùm lùm nên phải gọi các nhân viên khác thay thế nên khá đừ. Thấy con dậy sớm đi làm cũng thương, mới ngày nào còn bế nó trong tay nay đã phải ra đời xây dựng cuộc sống cho mai sau.

 

Nay có 2 công ty loại “start-up “ muốn mướn nhưng cũng bán thời gian nên mình nói nó chọn cái start-up của cựu giám đốc công ty xe đưa đón Uber thay vì công ty chuyên lo về khách sạn. Nó thích làm về khách sạn vì thích đi du lịch, ở Hilton thì được giảm giá 50%. Chán Mớ Đời 

 

Khi nào được mướn toàn thời gian thì mình sẽ nghĩ cách binh cho nó. Nếu công ty không trả bảo hiểm sức khoẻ, 401(k) hay stocks options thì mình sẽ giúp nó thành lập một pháp nhân rồi hãng trả cho công ty để nó có thể thành lập Solo 401(k), và HSA,…

 

Nghe nói tên chủ muốn tổ chức công ty giao đồ cho các công ty như nhà hàng…. Một nhà hàng nổi tiếng có thể tạo dựng nhiều nhà bếp ở nhiều nơi rồi thực khách gọi mua và đem lại nhà. Theo mình đó là tương lai về ăn uống qua vụ COVID sẽ thay đổi rất nhiều vì các tiệm ăn lớn sẽ không còn nhiều thực khách với kiểu cách giãn xã hội cách nhau 6 feet. Tốn tiền mướn mặt bằng rộng.


Báo Forbes hôm qua cho biết có khả năng lên đến 85% các tiệm ăn nhỏ ở Hoa Kỳ sẽ đóng cửa luôn qua vụ COVID với cách giãn xã hội.

 

Lịch sử đang tăng tốc, thấy con bận đồ láng cóng để interview qua Internet rồi ký giấy tờ qua Internet. Chưa thấy vô sở làm nữa. Back to the future.

 

Ngày nào nó đi làm cho Target thì lấy xe mình đi, ngày nó nghỉ thì mình lên vườn. Tính mua thêm chiếc xe nhưng thôi để xem sao vì bỏ ra mấy chục ngàn thấy tiếc. Nhà có 3 chiếc xe mà vợ , thằng con đều làm việc ở nhà nên có thể thay phiên nhau xử dụng. Hãng mới gửi cho cái laptop để làm việc ở nhà, tìm tài liệu nghiên cứu. Con bé tự mãn lắm vì nhận được cái Mac Apple Pro thêm được công ty cho người đưa thức ăn trưa đến nhà cho 2 ngày đầu, cho uống miễn phí trà hay cà phê ở Panera 1 tháng như chào đón nhân viên mới.

 

Hồi anh bạn tính mở tiệm thì mình có cho ý kiến này, vừa rẻ và tiện lợi. Mướn một chỗ nào đó vùng kỹ nghệ rồi làm một cái bếp chuyên nghiệp rồi nấu mấy món, quảng cáo trên mạng. Thiên hạ đặt thì mình đi giao, hay ai có tiệc tùng ở nhà thì mình đem lại, nấu tại chỗ, phục vụ thực khách tại chỗ nhưng anh chàng muốn có tiệm. Nghe nói trước đây, có ông bác sĩ gốc mít nào ở cái nhà to như cái đình, trả $300 để nấu dạ tiệc cho 100 người khác. Mình biết 1 cặp vợ chồng gốc tàu nấu thức ăn tàu cho các tiệc ở nhà riêng, rất thành công. Nghe nói dạo này đóng cửa vì không muốn bán thực phẩm mang đi.

 

Tương lai về ăn uống thì siêu thị sẽ giao hàng tận nhà, đỡ tốn thời gian phải cách giãn xã hội. Nay người ta quen mua trên Amazon nên muốn mua đồ ăn thì chỉ cần lên mạng, nhấn nhấn là đúng ngày giờ họ sẽ giao tận nhà khoẻ đời, khỏi phải đứng chờ xếp hàng. Mình hay đi Costco dành cho tiểu thương vì ít chờ đợi hơn.

 

Thằng con ra trường thì cứ làm như cha thiên hạ, cứ kiếm việc loại cao nhưng không có kinh nghiệm nên chả ai mướn. Mẹ nó rầu nên một hôm, mình ra kỳ hạng cho 3 tháng phải kiếm được việc, chẳng cần công việc kỹ sư kỹ thầy gì cả, miễn sao có việc nếu không mình đuổi cổ ra khỏi nhà, lấy xe lại, lấy thẻ tín dụng lại.

 

Như phép lạ, tuần lễ sau thấy nó đi làm cho nhà hàng Nhật Bản. Lần đầu tiên đi làm trong đời. Sau đó thì nhận ngay 1 việc kiểm soát chất lượng cho một công ty sản xuất về thiết bị y khoa. Đi làm từ tận cùng bằng số nên nó thấy cái gì cũng khá hơn nên chộp liền thay vì cứ tìm kiếm công việc mơ ước mà không có kinh nghiệm. Nay hãng cho cái laptop, làm việc ở nhà.

 

Mẹ nó cũng làm việc ở nhà khiến mình từ nông dân biến thành ô-sin. Phải phục vụ 3 mẹ con, nấu ăn trưa tối. Chán Mớ Đời 

 

Ngoài ra còn phải làm thư ký riêng cho đồng chí gái. Anh sơn in dùm cái này, scan dùm cái kia, cho dù máy in đã được thiết bị wi-fi trong nhà nên có thể in từ iPhone, iPad hay máy điện tính.

 


Anh sơn rót cho ly nước, anh sơn cho tách trà nóng,… anh Sơn ép trái cây mệt quá,...mình cứ muốn chạy lên vườn nhưng không được vì nhận chỉ thị của đồng chí gái là phải có mặt tại nhà 24/24. Chán Mớ Đời

 

Cuối tuần này họ sẽ gắn cái modem cực mạnh và câu dây cáp mới để chạy Internet 940 Mbps cho nhanh thay vì 400 Mbps. Lý do là đại dịch xẩy ra nên thiên hạ ở nhà, xử dụng Internet nhiều nên đừng dây của mình mua hàng tháng rất chậm.


Chỉ mong đại dịch qua mau, vợ con đi làm lại bình thường để giải cuộc đời Ô-sin, giúp mình trở lại đời nông dân. Mai lại lên truyền hình với chương trình “nông dân lên Tivi”. Chán Mớ Đời  

 

Nhs

Vợ chồng thời cách ly xã hội

Dạo này, mình cho tên Mễ phụ bán thời gian nghỉ, và mướn một anh chàng khác cuối tuần nên trong tuần mình phải lên vườn, cưa nhánh cây chết nên hơi oải. Trưa thì chạy về lo giúp mấy ông bạn làm khẩu trang và diện trang để tặng nhà thương và các viện dưỡng lão nên hơi bận một tị, cứ thấy email của bác sĩ, y tá, cầu cứu, xin thiết bị y tế nên Chán Mớ Đời. 

 

Hôm nay, kể chuyện đời xưa cho bớt lộn xộn tinh thần.

 

Có lẻ người đã giúp thay đổi cuộc đời mình từ bé là chú hàng xóm tên Nhân, một cán bộ Xây Dựng Nông Thôn. Cứ thấy chú đi xuống Tùng Nghĩa đều đều để giúp thiên hạ, hay bận bộ đồ đen XDNT. Lâu lâu lại về Đàlạt.

 

Một hôm chú kêu mình vào nhà, bảo đem mấy cuốn sách này về đọc. Dạo ấy mình chỉ đọc báo Tuổi Hoa của mấy cô hàng xóm cho mượn hay mấy chuyện tào lao xịt bột nhưng từ khi mượn được mấy cuốn sách của chú thì mình bắt đầu mê đọc sách “học làm người”. Đọc xong thì mình bắt chước ghi chú những gì học hay đọc trong sách và quen đến ngày nay. Ghi chú lại thì mình nhớ lâu hơn như sau này, mình hay vẽ chân dung mấy cô gái đẹp hay phong cảnh nên nhớ nhiều chi tiếc trên thân thể hay mặt của họ đến ngày nay.

 

Nhớ thời sinh viên đi vẽ khắp âu châu, giang hồ nay đây mai đó, có nhiều nơi mình ngồi cả buổi để ngắm phong cảnh hay lâu đài trong không gian tuyệt vời thấy hạnh phúc chi lạ. Lâu lâu cứ thấy xe buýt chở du khách Nhật Bản, dừng lại, chạy xuống đứng chụp hình rồi leo lên xe buýt đi tiếp.

 

Mình không hiểu về nhà họ có nhớ là đã đi đến chỗ nào, hiểu về lịch sử của toà nhà hay phong cảnh mà họ đứng chụp tương tự ngày nay cứ thấy thiên hạ xeo phì để rồi chả nhớ gì về nơi mình đứng chụp hình. Hôm qua thấy trên mạng có bà nào dân Sài Gòn tải tấm ảnh trường học cũ của mình, rồi hỏi thiên hạ chỗ này là đâu trên Đàlạt. Bà ta lên Đàlạt chạy đi xeo-phì mệt thở rồi không nhớ hay biết chỗ mình đã đến và chụp hình. Chán Mớ Đời 

 

Sang Tây mình cũng đi kiếm sách thể loại này trong thư viện cho đến khi sang Hoa Kỳ thì như cái chợ sách. Dân Hoa Kỳ rất chăm chú học tập kỷ năng so với dân âu châu nên hay phát hiện những người xuất chúng thay vì bày đàn như ở âu châu. Thể loại này ra hàng tuần, thêm video, băng cát -sét đủ loại, lái xe đường xa là mở nghe thẳng cò. Mỹ hay gọi sách “Self-Improvement”, luyện tập kỷ năng.

 

Về học hỏi thì dễ học nhưng đụng vào vấn đề tình cảm thì mình thấy trớt quớt hết. Có lẻ vì vậy mà ông Hoàng Xuân Việt, chuyên dịch hay viết sách “Học làm Người” bị vợ bỏ.

 

Hôm trước mình kể chuyện hai tên bạn học xưa, hay chửi mình ngu vì hay hỏi những câu cực ngu nên thiên hạ, thầy cô đều cho mình là ngu lâu dốt sớm nên mình nhắn tin từ cà phê Lú cho vợ chúng khiến chúng không được vào nhà cả đêm. Ra đời thì mình lại thấy những câu hỏi, nhất là dám hỏi những câu cực ngu, lại giúp mình rất nhiều trong việc làm ăn. Người ngoại quốc họ thấy mình ngu nên hay giúp đỡ còn người Việt thấy ngu thì đạp, dìm xuống. Chán Mớ Đời 

 

Ai cũng như thầy cô, bạn học xưa nghĩ mình ngu nên cứ phải trả lời những câu hỏi của mình rồi sau mấy tháng, mấy năm khi họ mệt mỏi, đành bán cho mình vì nghĩ mình ngu lâu dốt bền. Cái lạ là mình đi chơi với bạn mỹ thì chúng kêu mình giả bộ ngu nhưng đôi mắt của mình cho thấy không ngu nên phải đeo kính dâm còn bạn gốc mít thì kêu mình ngu cực bền vững.

 

Vấn đề là đi cua gái thì mình không biết hỏi ra sao, hỏi câu ngu thì gái bỏ chạy 8 làng. Mình rất nhát gái từ bé, cứ gặp con gái là mình hoảng tiều, không biết hỏi gì hay nói gì từ khi bị ăn đòn, năm lớp mẫu giáo, cho Hoàng Yến ăn chim. 

 

Đi lang bạt kỳ hồ, làm việc nước này, rồi bạn bè rũ đến xứ khác làm việc nên mình cứ thay đổi nhà ở, quốc gia làm việc rồi lo làm việc với công việc mới, học ngoại ngữ mới nên không để ý đến lập gia đình vì chưa biết tương lai đi về đâu. Đến khi sang Hoa Kỳ thì bị tiếng sét ái tình đầu đời, mới khám phá ra một khía cạnh khác trong cuộc sống.

 

Một hôm, mình bò vào thư viện, lò mò sao đụng một cuốn sách, hướng dẫn cách nói chuyện với giới phụ nữ nên mình mượn về đọc. Sách nói phụ nữ thuộc hành tinh Venus (sao Kim) còn đàn ông thì thuộc hành tinh Mars (sao Hoả). Mình còn chưa hiểu mình thì làm sao hiểu hành tinh khác nên đọc được 3 trang là buồn ngủ. Chán Mớ Đời 

 

Ở âu châu mình hay đi xem triển lãm tranh ảnh ở viện bảo tàng hay các nơi bán tranh ở khu La-tinh với mấy cô bạn đầm còn sang Hoa Kỳ thì mời mấy cô đi viện bảo tàng thì họ nhìn mình như bò đội nón. Rũ đi xem nhạc kịch ở Broadway thì mấy cô kêu thôi đi phố tàu ăn mì xá xíu. Riết mình đơn chiếc khi đi xem triển lãm tranh hay nhạc kịch. Nói cũng oan vì có quen hai cô học nghệ thuật gốc mít ở New York nên cũng có đi viếng viện bảo tàng nhưng không phải đối tượng nên cũng ít khi gặp mặt. Đến khi thấy hai cô này làm đám cưới với hai tên bạn, mời mình đi ăn cưới mới thất kinh. Không ngờ mình làm mai mát tay, có mời họ lại nhà mình mỗi lần Bút Nhóm Lửa Việt có hội họp, tổ chức “chén Gạo Tinh Thân” rồi có mấy tên trong Lửa Việt, phát hiện rồi bám theo hai cô này. 

 

Sau này phát hiện ra mối tình hữu nghị của đồng chí gái, đưa tay lên thề “ai đu” ở chùa, ở thành phố, quản lý đời nhau. Đúng hơn là được vợ quản lý. Cuộc đời như dòng nước chảy theo 28 mùa lá rụng. Đùng một cái thì ông thần Cô rô na vi rút xuất hiện khiến mọi chuyện đảo lộn.

 

Đồng chí gái kêu anh ngủ phòng khách, cách giãn xã hội, vợ chồng gia đình. Thế là tối mình ngủ ở phòng dành cho khách. Được cái là mình ngủ một lèo đến sáng không bị đánh thức bởi giọng hò mái nhị, mái nhà của vợ vào lúc 3, 4 giờ sáng. Bạn bè hay hỏi sao mình dậy sớm, mình giải thích là 3, 4 giờ sáng, vợ mình hò mái nhì nên phải dậy sớm từ mấy chục năm nay.

 

Ngủ một mình nên bổng nhiên mình ngứa tay, lôi cái đàn guitar vào phòng rồi hát vu vơ. “Anh không đi tìm, người yêu lý tưởng đâu em, anh khô,…” mình đang thả hồn bô-nê-rô rống lên tiếng ai oán, của một người sống với trái tim ngục tù trong chính thể độc tài chuyên chính gần 3 thập niên qua thì bổng nghe tiếng mụ vợ thét: “cái chi, cái chi, bộ tui không ly tượng của ôn à? Không có tui thì chạ có con mô lấy ôn cả”. Thế là mình ngưng  cái rụp và gác chuyện tập luyện đời ca sĩ viện dưỡng lão lại.

 

Đúng ra thì cuộc đời ca nhạc sĩ của mình bị mụ vợ dìm hàng từ trước khi lên xe bông về nhà vợ. Mình đọc sách chỉ cách tán gái thì họ cho biết phải có những tài lẻ như hò hát, đánh đàn, văn chương thi phú thì mới làm người con gái rung động được. Mình chỉ biết vẽ nhưng đa số phụ nữ gốc mít ít ai rung động về tranh ảnh lắm. Họ kêu hoạ sĩ chỉ nổi tiếng khi đã chết rồi còn ca sĩ thì nổi tiếng khi còn trẻ.

 

Ai ngờ mình mới bắt chước Út Trà Ôn cất tiếng ca “tình anh bán chiếu” là đồng chí gái kêu: ‘anh Sơn, giọng anh rất tồi khiến tui chóng mặt. Làm ơn khi có mặt tui thì đừng có hát”. Muốn lấy vợ thì đành bỏ Tổ cải lương Út thị. Từ đó không bao giờ mình dám cất cái loa phường của mình nữa.

 

Thật tình phải công nhận giọng mình rất chua, the thé như cái loa phóng thanh ở làng ông cụ mình, mới 4, 5 giờ sáng đã loa loa. Chỉ có mụ vợ thương mình nên không dám vỗ tay, mà chửi thẳng vào mặt. Tuy bẻ bàng nhưng đành nuốt hận, từ giả thơ ngây theo đồng chí gái về dinh.

 

Lâu lâu bạn bè mời đến nhà, cho ăn để bù lại sự tra tấn cái lỗ tai mình như khi xưa mình đã từng bắt thiên hạ nghe những lời nỉ non của mình. Chán Mớ Đời 

 


Vụ cách ly xã hội giúp mình không còn phải nghe mấy ca sĩ viện dưỡng lão rống, than tiếc một cuộc tình sơ bộ thời Sửu nhi nữa nên cũng mừng nhưng nhiều khi cảm thấy thiếu thiếu chút sến tiểu tư sản trong đời sống. Thôi mình hy vọng là qua tết năm tới, mọi chuyện sẽ vui vẻ lại như xưa. Chán Mớ Đời

 

Nhs

 

Mua cổ phiếu khi công ty Hertz phá sản

Tuần trước, lướt trên mạng, thấy công ty Hertz, một công ty lâu đời cho thuê xe, thiên hạ đỗ xô đi mua cũ của công ty này. Cổ phiếu của họ trên thị trường chứng khoán xuống còn có $0.08 rồi từ từ chạy lên gấp 6, 7 lần khiến mình thấy lạ nên mò mò tài liệu để bớt ngu lâu dốt sớm.

 

Có bà Mỹ kể là thấy cổ phiếu của công ty Hertz xuống có $0.08. Mọi lần thì bà ta không mua cổ phiếu của các công ty phá sản nhưng không hiểu sao, hôm ấy bà ta hứng lên mua đại. Bà ta nghĩ mua $100 nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, nội tiền phí mua bán cổ phiếu là hết lời nên mua $2,000. Rồi mấy tuần sau bà ta cứ thấy cổ phiếu công ty lên lại như diều thì không hiểu nên bán, lời được trên $10,000. Chán Mớ Đời 

 


Ở Hoa Kỳ, có cái màn khai phá sản khi làm ăn thua lỗ, giúp người Mỹ làm lại cuộc đời. Trước đây, ta thấy công ty General Motors, Delta hàng không, … khai phá sản rồi được chính phủ bơm tiền vô, lại làm ăn thoải mái lại.

 

Luật cho phép phá sản thì tốt nhưng cũng bị thiên hạ lợi dụng. Mình nghe kể một ông làm ăn ở vùng Bôn sa này, mở siêu thị rồi gần hết giao kèo mướn tiệm, khai phá sản, xù nợ luôn. Các người bán hàng, bỏ mối ở siêu thị rồi mỗi tháng hay mấy tháng sau ghé lại lấy tiền thì ông ta bợ hết, không trả. Cứ mở mấy tiệm như vậy, nay chuyển nhượng lại cho con. Chán Mớ Đời 

 

Năm 1918, có một ông Mỹ, 22 tuổi ở chicago, không biết làm thế nào, ông ta có 12 chiếc xe hiệu Ford kiểu T. Ông ta cho mướn mấy chiếc xe và gọi công ty Rent-a-Car Inc. Sau này, công ty đổi thành tên Hertz Corporation .

 

102 năm sau, công ty này khai phá sản chapter 11. Trong 3 tiếng đồng hồ ở toà khai phá sản, người ta được biết công ty Hertz này đã được công ty GM mua rồi bán lại cho công ty xe hơi khác Ford rồi Radio Corporation of America mua lại,…

 

Thường thường người ta mua lại để phát triển thêm, đây không hiểu vì lý do nào họ lại bán sau khi mua được một thời gian ngắn.

 

Trên thực tế, các công ty cho mướn xe, làm tiền nhiều hơn khi họ bán xe cũ. Họ mua xe với giá thành rất rẻ từ các công ty xe hơi, rồi cho mướn xe. Họ ăn lời ở chỗ bán bảo hiểm định kỳ trong vòng 1 ngày, 1 tuần. Sau đó thì bán lại xe cũ Theo giá trị trường.

 

Năm 2012, công ty phải mượn nợ khá nhiều để mua các công ty cạnh tranh như Thrifty, Dollar khiến nợ lên đến 6 tỷ mỹ kim.

 

Mua các hãng xe khác đem lại cho công ty nhiều vấn đề vì các loại xe của Dollar và Thrifty, thông thường rất rẻ, lại lộn với Hertz. Khách hàng đặt mướn xe của Hertz thì lại nhận xe của Dollar rẻ tiền, hôi hám,…

 

Công ty biết cần các loại xe mới nhưng nợ nhiều quá nên không ai cho mượn thêm tiền. Lúc này Hertz mới tư duy đột phá, thành lập một công ty mới với tên khác để mua, cho Hertz mướn xe . Sau đó đi hỏi mượn tiền cho công ty mới. người Mỹ gọi là Financial Engineering.

 

Đùng cái ông thần coronavirus xuất hiện. Công ty không bán được xe cũ của họ. Du lịch bị ngưng, làm việc cũng ngưng di chuyển. Có bán xe cũng khó vì ai cũng lo sợ, thất nghiệp nhiều. Thiên hạ bắt đầu kêu trả lại họ 17 tỷ mỹ kim. Công ty khai phá sản để xù nợ. Khoan đã! Vì họ phá sản chapter 11 nên toà nhảy vào, xem nên trả nợ cho ai trước và sau. 

 

Hertz mới kêu các chủ nợ, họ sẽ biến các nợ của họ thành một loại cổ phiếu mới, các công ty sẽ được lãnh tiền nhiều hơn khi Hertz thay đổi cách làm ăn và có lời lại.

 

Khi các công ty chủ nợ đồng ý thì nợ của họ trở thành equity thì cổ phiếu của Hertz lại bay lên trời mà mình thấy cổ phiếu của Hertz bổng nhiên lên 600% trong một thời gian ngắn.

 

Trên nguyên tắc thì cổ phiếu của Hertz sẽ biến thành zero như JC Penny mà mình có mua Option của công ty này sẽ khai phá sản. Mình không có tiền nên mua có 2 ngàn đô, nên lời một ít thôi sau gần 3 năm trời.

 

Trong trường hợp của Hertz thì như bà mỹ kể, bà ta mua $2,000 cũng như các người Mỹ khác nên cổ phiếu lên, càng lên thì thiên hạ càng nhảy vào mua nên từ $0.8 lên $5. Chính phủ in tiền, gửi cho mọi người $1,200 nên thiên hạ chả biết làm gì vì bị cấm cung nên bỏ tiền chơi cổ phiếu. 

 

Bà mỹ kể là đầu tháng 6  này, khi bà ta thấy cổ phiếu của Hertz bắt đầu xuống thì bà ta nói mình chỉ cần nhanh hơn tên mua cổ phiếu khác là được. Bà ta nhấn nút bấm, bán, rồi bỏ túi $10,000. Hỏi bà ta có làm lại vụ này không nếu gặp một trường hợp khác. Bà ta kêu Không Bao Giờ. Chán Mớ Đời

 

Nhs 

Nên hay không mua nhà đầu tư thời Cô-vi


Có chị bạn hỏi có nên mua nhà bây giờ để đầu tư khiến mình ngọng. Không ai có thể biết được ngày mai sẽ ra sao. Nhớ mới ăn Tết xong, thấy bên Trung Cộng bị cúm cô-vi, thiên hạ kêu đáng đời, cho chúng xụp luôn. Ai ngờ tháng sau ở Hoa Kỳ và khắp thế giới bị lây lan, Hoa Kỳ có trên 20 triệu người bị thất nghiệp.

 

Đầu tư là phải chấp nhận có sự lỗ hay mất vốn như người Việt hay nói: “có gan làm giàu”. Chúng ta cần nghiên cứu kỹ lưỡng trước khi đầu tư thay vì để lòng tham khiến chúng ta mờ mắt. Con số không bao giờ nói láo.

 

Mình có anh bạn, có vợ làm nghề địa ốc. Hai vợ chồng dạo ấy còn trẻ, mua được căn hộ ở Santa Ana giá đâu $85,000. Khi giá nhà lên đâu $100,000 thì vợ anh ta nói nhà sắp xuống nên bán, mướn nhà ở rồi đợi khi nhà xuống, nhảy ra mua lại. Nghe thấy có lý.

 

Hai vợ chồng đợi dài cả cổ mà nhà không xuống lại còn đi lên, giá căn hộ của họ nay đâu $250,000 trong khi họ trả tiền thuê nhà từ 15 năm qua, mỗi tháng $1,750.

 

Khác với đầu tư mua cổ phiếu thị trường chứng khoán, khi xuống thì mình có thể mất hết tiền đầu tư. Trong khi mua nhà cho thuê thì khi giá nhà xuống nhưng mình vẫn có tiền thuê nhà vào mỗi tháng và mỗi năm có quyền tăng tiền thuê nhà lên 5%. Người mướn nhà trả tiền ngân hàng cho mình, 30 năm sau là mình có căn nhà hết nợ.

 

Mình nhớ mua căn nhà đầu tiên năm 1992, với giá $180,000. Kinh tế Cali te tua đến năm 1994, giá nhà xuống $150,000 mà không ai mua. Người ta bán Short sale giá $130,000. Mình vẫn có tiền thuê nhà đủ trả ngân hàng, nay cho thuê được $2,450/ tháng và giá nhà theo thị trường ngày nay.

 

Ngoài tiền thuê nhà, chủ nhà hưởng được nhiều lợi ích khác như khấu hao tài sản (depreciation) căn nhà đến 27.5 năm và nếu bỏ hơn 700 tiếng đồng hồ mỗi năm thì có thể khấu trừ các thứ khác như xe cộ, di chuyển, liên quan đến quản lý nhà cửa.

 

Chúng ta không thể nào tiên đoán khi nào nhà xuống hay lên cả. Mình mua tài liệu của tiến sĩ Christopher Thornberg của công ty Beacon Economics thì ông ta cho rằng chưa có dấu hiệu suy thoái kinh tế vì Cô-Vi và rất tin tưởng vào năm sau.

 

Theo mình mua nhà lúc nào cũng được, miễn sao là tiền thuê nhà có thể trả tiền nợ ngân hàng, bảo hiểm và thuế địa ốc. Đừng bao giờ mua nhà mà không trả nổi tiền mượn nợ ngân hàng và sửa chửa. Người mỹ họ gọi là negative cash flow. Thí dụ mua căn nhà cho thuê, tốn mỗi tháng là $3,500/ tháng, cho thuê có $2,800/ tháng. Mỗi tháng mình phải chi thêm $700, chưa kể tiền sửa chửa khi hư. Về đường dài là mình chết mất nhà ngoại trừ có lương bổng cao.

 

Điển hình, mình mới mua 1 duplex ở Anaheim do chủ bán và cho vay lại. Chủ nhà bị mỗ lưng nên hơi yếu, chủ một công ty lớn đến 300 nhân viên. Ông ta bán giá $575,000, cho vay lại 5%. Tính ra sau khi trừ tiền nợ, thuế địa ốc, bảo hiểm, mỗi tháng mình vẫn còn dư độ $1,200. Mình không phải đặt cọc gì cả vì ông ta sợ đóng thuế. Căn nhà này, nằm cạnh bên căn nhà của mình cho thuê. Có lần mình tính mua khi giá mới $275,000, bị nhà bank kéo.

 

Chị ta hỏi thêm có nên làm 1031 Exchange. 

 

Khi bán nhà cho thuê thì sẽ bị đóng thuế trên số tiền lời . Lấy thí dụ duplex mình mới mua ở Anaheim , chủ nhà mua năm 2009 với giá $275,000 và nay ông ta bán cho mình là $575,000, xem như lời $300,000 trong vòng 10 năm. Mình đoán ông ta khấu hao căn nhà đó mỗi năm độ $15,000 hay $150,000 trong vòng 10 năm qua.

 

Nay bán thì phải đóng thuế số tiền lời $300,000 cộng số tiền ông ta đã khấu hao $150,000 xem như $450,000 phải đóng thuế. Khá nặng.

 

Do đó người ta phải sử dụng luật thuế của IRS section 1031 để khỏi phải đóng thuế. Họ có 180 ngày để mua căn nhà khác với giá tương tự hay hơn giá nhà bán là $575,000. Nếu không sẽ bị đóng thuế. Họ gọi đổi nhà mà người Mỹ hay gọi 1031 Exchange.

 

Thường thì phải để một pháp nhân trung gian, có bằng để giữ số tiền bán nhà trong vòng 180 ngày. Nếu mình không lầm thì người Mỹ gọi là “accommodator ” . Công ty chuyển nhượng này lấy rẻ lắmmình có quen một tên chỉ lấy $600 nhưng hắn làm tiền bằng cách sử dụng tiền của mình cho ngân hàng vay hay ai khác với 6%- 12% xem như 6 tháng hắn bỏ túi mấy chục ngàn.


 

Có lợi khi làm Exchange 1031,? Theo mình thì tuỳ trường hợp. Điển hình ông bán nhà cho mình, mua căn nhà giá $275,000, đóng thuế địa ốc 1.2% xem như $4,000/ năm, nay bán nhà để đổi lấy căn khác cùng gái tiền hay hơn thì sẽ đóng thuế địa ốc gấp đôi. 


Căn nhà mình mua đầu tiên, người thuê nhà ở đó trên 15 năm, muốn mua nhưng mình đâu dám bán vì tiền thuế hiện tại, đóng đâu $3,000/ năm. Nếu phải mua căn khá để khỏi phải đóng thuế thì đóng thuế độ $8,000/ năm. Để $5,000 trả tiền vợ đi mua sắm.

 

Ở các tiểu bang không có luật “proposition 13” như ở Cali thì nên đổi nhà ở khu cũ, kém an ninh qua các khu có an ninh hơn, cho mướn giá cao hơn. Điển hình ở Texas, thuế địa ốc là 3.5% thì phải, do đó giá nhà ít lên như ở Cali, nên đổi nhà khi giá nhà lên vì chỗ nào cũng trả 3.5%.

 

Người chủ già bán cho mình và cho vay lại, thể thức bán này được gọi “installment sale”. Họ chỉ trả thuế mỗi năm khi nhận tiền của mình. Do đó đa số các nhà mình mua đều do chủ về già bán và cho vay lại. 


Đó là mua và bán nhà theo kiểu thông thường còn trên thực tế thì thiên hạ bán nhà, không cần phải làm 1031 Exchange mà không bị thuế. Đó là chuyện khác, rảnh sẽ kể.


Dạo này tiền lời xuống đến 3%, do đó chúng ta nên mua nhà vì quá rẻ. Trong lịch sử Hoa Kỳ, chưa bao giờ có vụ này. Mua nhà để đó đến 30 năm sau. Đợi thiên hạ mua nhà với tiền lời 3%, nhảy ra mua của họ lại là vui vẻ một đời.

 

Nhs

Những Tấm Lòng Vàng

Hôm trước, có anh bạn hỏi mình có nghe tin tức mới về Coronavirus thì mình trả lời là từ hơn tháng nay, mình không đọc tin tức về đại dịch nữa vì bị chính trị hoá quá nhiều. Mình biết phải làm sao giữ gìn sức khoẻ của  mình là được rồi còn chuyện đại sự để thiên hạ lo.

Sáng mình lên vườn xem nước của hệ thống tưới, có bị bể hay thú rừng cắn phá, hái Bơ về ăn, còn cam, bưởi, quít về vắt cho vợ con uống tươi. Bơ tuy đã hái hết bán nhưng có mấy trái to để ăn lai rai đến hết mùa. Hôm qua hái một thùng, cho bớt hàng xóm mỹ dùng. Trưa ghé lại BNSONS Printing, được xem là tổng hành dinh của Lửa Việt trong mùa đại dịch tại Quận Cam. Xem email của thiên hạ gửi vào xin thiết bị y tế. Gọi điện thoại hay gú gồ để xem là địa chỉ đúng hay không vì bác sĩ viết chữ như chữ phạn cho dược sĩ đọc, rồi hỏi trong nhóm nên gửi cho họ bao nhiêu rồi bỏ thùng đóng gửi hay gọi họ đến lấy nếu ở Quận Cam. Cuối ngày thì đem thùng đi gửi UPS rồi về ăn cơm với vợ con.

Lý do phải xét lại có đúng không để tránh gian lận. Có nhiều cá nhân cứ email hay gọi kêu con cháu, em anh gì của họ là y sĩ, dược sĩ ở tuyến đầu, yêu cầu mình gửi cho thân nhân của họ. Mình gửi lại với cái đơn, yêu cầu thân nhân họ làm việc trong nhà thương, viện dưỡng lão, ký tên và cho biết bệnh viện hay viện dưỡng lão nào để mình gửi vì Lửa Việt chỉ ưu tiên cho bệnh viện và viện dưỡng lão còn cá nhân thì chịu. Ngoại trừ họ có đóng góp tặng phẩm hay hiện kim thì sẽ gửi cho họ như để cảm ơn lòng hảo tâm của họ. Đa số không trả lời. Mình đoán họ mua không được các thiết bị y tế rồi cương lên nói là bác sĩ, nha sĩ rồi kêu Lửa Việt tặng không.

Lúc mới khởi đầu chương trình “Masks Save Lives”, bị thiên hạ lừa lòng tốt vài lần nên có kinh nghiệm ra. Phải bỏ vào các bịch thiết bị y tế là tặng phẩm không được bán lại.

Có nhiều người kêu họ cần 10,000 N95, 500 bộ đồ bảo hộ y tế,…khiến mình muốn té giếng. Một cái mặt nạ N95 hiện nay trên thị trường giá là $4.75, chưa kể tiền chuyên chở và thuế mà họ đòi tặng họ mười ngàn cái. Mấy tháng trước giá $1.00/ cái. Có nhiều người liên lạc Lửa Việt gạ bán mà cũng không biết là hàng giả hay không. Mình có thấy mấy khẩu trang maze in Việt Nam, chất lượng không được tốt lắm nên không dám tặng dù được gọi là N95.

Lửa Việt có may các bộ đồ bảo hộ y tế, khẩu trang và làm các diện trang, ngoài ra thì phải mua các loại khác. Ai biết chỗ nào bán thì liên lạc với Lửa Việt để tụi này mua. Như N95, zipper, vãi may khẩu trang, dây thung,… có nhiều người may khẩu trang để giúp nhà thương nhưng sau mệt quá, liên lạc với nhóm, rồi sai ông chồng đem bỏ vãi còn dư trước cửa. Chương trình chắc sẽ còn kéo dài vì không ai biết lúc nào sẽ hết mà ngay y sĩ chịu đựng không nổi phải tự quyên sinh. Bệnh viện của Bergamo, Ý Đại Lợi có đến 800 người chết trong một ngày. New York chết rất nhiều. Do đó chúng ta cần tham gia, đóng góp sức lực mình để chống lại đại dịch trong khi chờ đợi thuốc chủng ngừa ra lò.

Ngoài nhóm Lửa Việt, còn có các nhóm khác cũng tham gia đóng góp như SAP -VN, nhóm thân hữu Huế,… nói chuyện với nhau thì khám phá ra có nhiều chỗ được nhiều nhóm tặng thiết bị y tế nên mới tìm cách báo cho nhau để khỏi tặng trùng nhau, khiến có nơi nhận được nhiều hay dư và nhiều nơi thiếu thốn.

Theo mình hiểu thì giáo phận vùng này có trên 100 linh mục và 70 sơ, chỉ có Trung Tâm Công Giáo Quận Cam, có mấy sơ tích cực may khẩu trang, tặng 3,500 cho chương trình “Masks Save Lives”, còn ngoài ra thì đa số các nhóm công giáo tự nguyện, may và đi phát thiết bị y tế. Có lẻ mình là tên Phật giáo độc nhất, sinh hoạt với các nhóm công giáo ở đây.

Hôm kia, có một chị tự nhận đại diện của một thầy Phật giáo, liên lạc để xem có thể tặng hiện kim để xin một số bộ đồ bảo hộ y tế, rồi cũng biến mất, sau khi nhờ mình gửi hình ảnh đồ bảo hộ như cha Hải Đăng ở Seattle, bận để vào nhà thương đọc kinh cho giáo dân. Đồ bảo hộ này được cắt bằng máy của một nhà sản xuất thiết bị y tế Phi Luật tân, mà mình đã dịch ra việt ngữ cách hướng dẫn may để cho các thiện nguyện viên chuyên nghiệp may.

Có chị bạn gửi mình đường dẫn của tổ chức ConnectNGive.org , mình có bỏ tên nhóm vào tổ chức này để xem bệnh viện nào cần. Mình thất kinh là vừa vào trang nhà của tổ chức là thấy hoa con mắt vì nhiều bệnh viện như New York, cầu cứu kêu cần 3,000 thiết bị y tế, hay những nơi khác như Louisiana, Florida,…

Từ Quận Cam nhỏ bé nay mới hé nhìn cấp quốc gia thì mới thất kinh, không biết cho ai. Nên chỉ biết bỏ lên mạng là Lửa Việt có Diện Trang và Khẩu Trang, bệnh viện nào cần thì liên lạc.

Tuần rồi, có nhiều người đến thăm tổng hành dinh miền Nam Lửa Việt, như bác sĩ, giáo sư đại học, ngoài ra có nhiều người biết bệnh viện hay viện dưỡng lão cần thiết bị y tế thì họ giới thiệu Lửa Việt như chị Ngọc Tịnh, người Đàlạt, nghị viên thành phố Garden Grove Diedre Thu-Ha Nguyen,…

Có trung tâm công giáo Quận Cam thân tặng 3,500 khẩu trang do các sơ may, Clara Studios tặng 5,000 khẩu trang. Ngoài ra có nhiều người gọi vào hỏi thể thức tặng hiện kim, có ca đoàn Mai Khôi đem cơm nước, cà phê đến uỷ lạo các thiện nguyện viên làm diện trang và khẩu trang. Mấy hôm rày, ăn toàn pizza nên ớn tới đầu.

Có hai công ty sản xuất cà phê tại Hoa Kỳ, hoàn toàn không pha chế, chất bảo quản do người Việt thành lập, cũng đem tặng cà phê cho mọi người. Ai muốn thêm tin tức thì xem hình ảnh rồi liên lạc với họ. Nghe nói có bán tại các chợ Việt Nam và tiệm ở đường Westminster. 

Một công ty do con gái của tiệm cà phê và trà Thiên Hữu ở đường Phan Bội Châu, Đàlạt xưa. Cô này là giáo sư môn dinh dưỡng tại đại học Bách Khoa Pomona, Cali. Ngồi nghe cô ta giải thích về cà phê là mê muốn uống ngay. Không có chất bảo quản, hoàn toàn làm tại Hoa Kỳ. Còn công ty kia thì làm theo phương thức cà phê Thuỵ Sĩ.



Có chị y tá, ngày nghỉ đến giúp làm các diện trang, có tặng hiện kim cho nhóm để mua vật dụng làm diện trang, bảo hộ y tế,… có mấy cháu trẻ, cũng đến phụ. Khá vui. Chị ta kể là các diện trang mà y tá đồng nghiệp đeo không có chất lượng như của nhóm Lửa Việt nên họ nhờ chị ta tặng hiện kim cho chương trình và xin mấy cái để đeo khi làm việc.

Vui nhất là khi một tiến sĩ gốc người Đàlạt, gọi mình, kêu là các anh chị bỏ công bỏ tiền làm diện trang mà không sử dụng được khiến mình thất kinh. Lấy lại bình tỉnh mới hỏi tiến sĩ là chúng em cần phải làm sao để cải tiến. Chị ta mới kêu là phải dùng vật liệu loại có thể nhìn được khiến mình muốn té giếng luôn. Mình run run nói nhỏ, làm Ơn lột hai các lớp bảo hộ hai bên ra. Để bảo vệ diện trang (face Shield Mask) nên BNSONS Printing dùng vật liệu tốt nhất để không bị vi khuẩn nhiễm tước khi sử dụng thiết bị. May sao bà tiến sĩ sau khi được anh nông dân, chỉ cách sử dụng mới là lên Eureka. Chán Mớ Đời

Lửa Việt tặng các nhà thương, viện dưỡng lão, thành phố thì người mỹ, Phi Luật Tân, Mễ viết thư hay chụp hình cảm ơn ngay, còn đa số người Việt thì chả thấy tăm tích gì cả, dù khi xin thì hứa đủ trò đến khi nhận rồi thì mất tích luôn. Các thiện nguyện viên bỏ thì giờ để làm, May vá các thiết bị y tế nên khi nhận tấm ảnh của các nhân viên y tế, đeo các thiết bị do họ bỏ công sức làm, giúp họ vui vẻ vì nghĩ làm việc hữu dụng, giúp họ hăng say tiếp tục.

Có một chị giáo sư, có giới thiệu một loại diện trang in bằng máy in 3D. Chắc mình sẽ mua một cái máy in 3D này để giúp Lửa Việt in loại diện trang này.

Tháng trước, những viện dưỡng lão mà mình đem giao tại quận Cam, chưa có bệnh nhân bị dính COVID-19, nay thì xem như chỗ nào cũng bị nên phải tặng cho họ thêm đồ bảo hộ y tế.

Ngoài linh mục Nguyễn Hoài Chương, kêu gọi mọi người chung sức giúp bệnh viện và viện dưỡng lão. Có nhiều người trẻ, rành về kỹ thuật ghé lại trung tâm, xung phong làm video, trang Facebook vì linh mục Nguyễn Hoài Chương chỉ biết đọc kinh, còn mình thì chỉ biết trồng bơ nên được mấy người này giúp sức rất hay. Nội 24 tiếng bỏ lên Facebook, có đến 47 ân nhân, không cho danh tánh tặng hiện kim.

Nói đến đọc kinh khiến mình nhớ đến vấn đề các cha được thân nhân mời vào nhà thương để đọc kinh cho người thân đang hấp hối. Họ gọi các giáo sứ nhưng đều bị từ chối nên linh mục Chương phải bận áo đi phụng sự Chúa, giúp giáo dân. Linh mục kể là nhà quàn không cho nhiều người vào, đâu 2, 3 người, thấy xa xa thân quyến ở ngoài hàng rào dơ tay, khá cảm động. Chết vào thời Đại Dịch không có người thân tiễn đưa.

Mình được lệnh gửi thiết bị y tế cho cha Hải Đăng thì thắc mắc lý do. Đến khi ông cha gửi hình mới biết là phải vào nhà thương đọc kinh cho giáo dân nên cần quần áo bảo hộ y tế. Kinh

Có hội Noon Bellflowers Lions International mà mình là hội viên từ 20 năm qua, liên lạc và xin khẩu trang để họ phát cho các viện dưỡng lão tại thành phố. Lửa Việt tặng họ 1,260 khẩu trang.

Có một chị ca đoàn trưởng nhà thờ đem khẩu trang may cho con nít, rất dễ thương để tặng cho bệnh viện nhi đồng thành phố Orange CHOC. Qua mấy tuần làm việc thì mình phải phục hai vợ chồng tiệm BNSONS Printing và mấy gia đình họ.

Khởi đầu là họ bỏ công, bỏ vật liệu để cả gia đình làm khẩu trang và diện trang. Có người ghé lại đem phở cho họ, tuy không bao nhiêu nhưng cũng nói lên lời cảm ơn cả gia đình này đã tiên phong làm diện trang để gửi khắp nước mỹ. Một cái thùng là tốn $2, rồi tiền cước phí UPS ,… May có một chị ở Florida, cũng giúp chương trình, có giá UPS được 30% khuyến mải.

Lúc nào cũng thấy hai vợ chồng có nụ cười. Vừa làm việc in ấn của nhà in, rồi xoay qua, phụ giúp các thiện nguyện viên, in ấn, cắt bằng máy rồi kêu con, mấy bà chị lại bỏ bao, đóng thùng,… dạo này khách hàng đặt họ làm rất nhiều tấm plexyglass để chắn lây lan vi khuẩn mà người Mỹ gọi là “Counter Shield Guard” mà mình thấy ở Home Depot, siêu thị đều thiết lập từ ngày đại dịch. Có mấy cái rất đẹp cho các thợ nail, để trên bàn, chắn giữa khách hàng và mình.

Có một nhân vật âm thầm, từng làm phù rể cho mình khi mình lên xe hoa về Làm ô sin cho vợ. Một mình một cỏi ở New Jersey, ngày làm ở sở, tối về lo sổ sách cho Lửa Việt từ 35 năm qua. Thiên hạ tặng hiện kim, phải viết thư cảm ơn cho các nhà mạnh thường quân. Để tiện sổ sách, ai muốn giúp chương tình thì vào PayPal hay Facebook vì sẽ được gửi bằng email ngay.

Vợ anh ta và mẹ vợ cùng những người bạn khác, may khẩu trang để tặng. Đúng là ngựa tầm ngưu. Cô vợ được xem là xinh nhất New York dạo ấy.

Anh chị nào muốn giúp đỡ chương trình “Masks Save Lives” thì vào Facebook để chia sẻ với thân hữu:
Hay 



E-mail: MaskSaveLives.Virus@gmail.com
Snail Mail:
Lua Viet Youth Association 
P.O. Box 349 
Marlboro, NJ 07746-0349
Make a donation with 
Donate through PayPal Giving with NO FEEs to Lua Viet

Xin cảm ơn trước.
NHS

Người Đàlạt hải ngoại trong cuộc chiến chống Covid-19

We are at our best when we serve others.  Be civilized.

- Ira Byock. 

Chương trình “Masks Save Lives” đã khởi đầu từ mấy tuần nay, do các anh chị thân hữu của Lua Viet Youth Organization chung sức từ các tiểu bang ở Hoa Kỳ. 

Từ mấy tuần qua, có nhiều người gọi điện thoại, email, đem phở, trái cây để khích lệ tinh thần các anh chị thiện nguyện viên; may khẩu trang, làm diện trang, may bộ đồ bảo hộ y tế, gây quỹ để trả tiền cước UPS và mua vật dụng để tiếp tục sản xuất các thiết bị y tế. Các nhà hảo tâm gọi vào hỏi cách thức giúp chương trình bằng hiện kim. Nghe giọng các cụ già xin đóng góp khiến mọi người cảm động.

Hôm nay mình mới giao cho một trung tâm về tim mạch ở vùng Los Angeles các thiết bị y tế. Chị y tá đến lãnh kêu “con làm 3 nơi, cho con xin dùm 2 chỗ khác được không?” Mình đưa cho cái đơn để họ ghi những gì cần rồi gửi lại để cho các anh chị kiểm tra lại xem có phải trung tâm y tế, để tránh gửi lầm đến nhưng nơi không cần…..

Chuyện giao thiết bị y tế lần này hoàn tất nhờ toàn người gốc Đàlạt khi xưa. Khởi đầu, mình nhận được tin nhắn của một chị hàng xóm khi xưa, hay cho mình mượn sách báo tiếng Việt để đọc.

”S ơi chị muốn góp 1 ít vào nhóm đang làm khẩu trang và may đồ cho bệnh viện,nhg account khg có tiền nhiều,nên chị nhờ Oanh (em út) gởi dùm,em có thể cho chị địa chỉ nhà để gởi đến và tên trương mục khg?”

Nói Oanh vào www.luaviet.org rồi trả qua Paypal hay gửi về địa chỉ trên đó.  Cảm ơn chị (nhs)

“Chị đã chuyển cho nhóm Lửa Việt đợt 1 ($200 )đợt 2 ($300) dưới tên Khai Nguyen (chồng O).Chúc em và nhóm có nhiều sức khỏe và kinh phí để đi tiếp con đường vì cuộc chiến đấu còn dài”

 CẢm ơn chị (nhs)

Mình lại nhận được tin nhắn của một chị láng giềng ở đường Thi Sách, một cựu “Thụ Nhân Đàlạt”. 

Hello anh Son,
Day la Ngoc Tinh. Xin anh so dien thoai cua anh duoc khong?
…..
Dạ cám ỏn Sonny, T biết là Cảnh Sát ở Garden Grove cần. Để T hỏi ông Steve , Mayor, nhen
……

Mình nghe nói cảnh sát của thành phố Riverside bị dính 23 người nên có liên lạc thành phố Garden Grove, nghị viên thành phố tên Thu Hà Nguyễn, liên lạc với mình để đến lấy thiết bị y tế cho thành phố. Mình giao 160 KN95, nghe nói 80 cái dành cho nhân viên công lực và 80 cho các nhân viên khác. Bà Thu-Hà Nguyên Gửi lại video và hình ảnh chụp ông giám đốc Bill Murray nhận mặt nạ, khẩu trang của chương trình “Masks Save Lives”.



Nhất là người già phải đi lọc máu 3-4 lần một tuần, cũng như nhân viên của mấy chỗ này.
….
Hello Sony,
Gởi cho T form qua email để T forward đuoc không?
Có mấy trung tâm y tế muốn xin
……
Thanks

Mình gửi cho chị ta cái đơn để chị ta chuyển cho các trung tâm y tế cần các thiết bị y tế. Sáng hôm sau thì nhận được:

Dear Ngoc Tinh,
Attached please find COVID-19 Emergency Supply Request Form. We are greatly appreciated any donation amount. 
Thanks
Dr. Conley

Jackie Conley, PhD.
Facility Administrator
Northridge Vascular Center

Nghe nói bà tiến sĩ này cũng là người gốc Đàlạt xưa, chắc lấy họ của chồng.

Mình xem địa chỉ thấy hơi xa để đi giao, thêm nữa mấy hôm nay mình chạy lên vườn để xem lại ống nước vì có “heat wave” sắp đến cuối tuần này, lạn quạn là hoa rụng hết, năm sau không có trái. Mình email hỏi bà giám đốc trung tâm về tim cho người xuống nhận. Sau 2:00 chiều vì sáng phải lên vườn.

Chưa xong vụ nước nên mai phải lên lại nhưng đành bỏ đó, chạy về để soạn các thiết bị y tế mà đơn cần. Rồi phải xếp mấy trăm bộ độ bảo hộ y tế mà mấy thiện nguyện viên may khắp nơi. Linh mục Nguyễn Hoài Chương phải thân chinh đi khắp nơi từ Los Angeles đến Quận Cam để lấy khẩu trang, đồ bảo hộ để mình xếp, bỏ bao.

Cái này mới vui. Mấy tuần trước thiên hạ nhờ mình dịch ra việt ngữ cách hướng dẫn may và xếp các đồ bảo hộ. Mình nhớ là có dịch cách xếp lại. Có nhiều người chắc mệt nên may xong là cứ để một đống mấy trăm bộ rồi mình phải xếp. Khi mình dịch thì ngon lắm nhưng trên thực tế là mình ngọng. Mình xếp thành một cục. Chán Mớ Đời . Có mấy chỗ thì họ may xong thì có ủi thẳng nên xếp vào đẹp như tây Made in USA có khác.

Đúng giờ cô y tá gốc việt đến lấy và ký giấy nhận hàng. Xong om

Ngồi nghĩ lại thì hoá ra người Đàlạt của mình khá dễ thương. Một chị hàng xóm từ 50 nay không gặp lại, đến chị láng giềng “Thụ nhân” lâu lắm chưa gặp lại, xoay qua lại giúp một chị khác người Đàlạt xa quê hương. Mình thì lon ton từ nông dân sửa chửa ống nước đến xếp các bộ đồ bảo hộ y tế vào bịch nylon, thùng, đem đi gửi. Xong Om

Xa Đàlạt rất nhiều năm nhưng người Đàlạt vẫn giữ cái tình “lá lành đùm lá rách” như khi xưa đi lạc quyên cứu trợ nạn nhân bão lụt miền trung. 

Xin cảm ơn người đồng hương Đàlạt, Dù xa quê vẫn tiếp tục tinh thần người Đàlạt ngày nào. Xong om

Nhs

Ai biết các trung tâm y tế và viện dưỡng lão cần khẩu trang, diện trang, áo quần bảo hộ y tế thì email về Masksavelives.Virus@gmail.com, tụi này sẽ gửi cái đơn xin các thiết bị y tế để điền và gửi trả lại. Tụi này sẽ kiểm tra có đúng người và trung tâm hay không.

Anh chị nào muốn giúp đỡ chương trình “Masks Save Lives” thì vào Facebook để chia sẻ với thân hữu: https://www.facebook.com/LuaVietCovid19
Hay 
Theo chỉ dẫn:

How to contact Lua Viet

E-mail:luaviet@luaviet.org 
Gửi ngân phiếu:Lua Viet Youth Association
P.O. Box 349
Marlboro, NJ 07746-0349
Make a donation with 

paypal.me/luaviet

Donate through PayPal Giving with NO FEEs to Lua Viet

PayPal Givi