Trao đổi văn hoá với thành phố kết nghĩa Los mochis


Mình tham gia mấy hội từ thiện ít nghe nói đến của người Mỹ do bạn bè giới thiệu. Có một hội mang tên là thành phố kết nghĩa của thành phố bellflowers mà mình chả dính dáng gì cả vì không có nhà cho thuê ở đây. Mình tìm nhà mua nhưng không được như ý muốn. Chỉ vì ông Rich Dad mình cư ngụ tại đây nên mỗi thứ tư mình lên đây ăn trưa tại hội Lions International với ôngta để học nghề. Ngoài hội này còn mấy hội khác cứ thấy họ rủ đi chơi miễn phí nên cứ đi một mình. Lý do là đồng chí gái còn làm việc chỉ dành thời gian nghỉ hè với con. Con mình được đi theo mấy phái đoàn ở nhà thiên hạ tại Nhật Bản , Đức quốc ,… con họ lại sang nhà mình ở mấy tuần.

Tiếp đón tại phi trường với màn vũ địa phương. 


Chương trình của hội thành phố kết nghĩa là giao lưu, trao đổi văn hóa. Mỗi năm họ thay phiên viếng thăm nhau. Năm ngoái bên Mễ sang đến 40 người còn năm nay bên Mỹ sang không tới 18 Người. Năm nay mình hỏi mụ vợ muốn đi không vì không ai muốn đi cả, thiếu người sợ mất lòng hội bên Mễ. Dân Mễ htif ai cũng muốn sang mỹ còn dân mỹ thì đa số đã đi mỹ nên lười. Mụ vợ tính không đi nhưng rồi nghĩ sao lại bò đi. 


Bên Mễ họ tổ chức cho mình đi thăm viếng các nơi như khi họ sang thì bên này cho viếng universal studio mấy chỗ khác nổi tiếng du lịch. Nói chung họ thích đi sắm đồ hơn là tham quan. Bà vợ ông thị trưởng Bellflowers kể, cứ có thời gian rảnh là họ kêu cho họ đi mua sắm, họ đem theo. 2 cái Vali không để chứa đồ. Năm ngoái họ sang thì mình bận leo núi Kilimanjaro nên chỉ đóng góp hiện kim cho hội. Năm tới sẽ đón tiếp một cặp tại nhà. Nếu mình leo núi thì có đồng chí gái tiếp đón.


Muốn bay thẳng đến Los mochis thuộc vùng Sinaloa của Mễ Tây cơ thì hội mướn xe buýt chở xuống phi trường San Diego rồi đi bộ qua biên giới CBX, check in tại phi trường Tijuana rồi bay 90 phút. Rẻ và ít thời gian vì bay quốc tế phải ra phi trường sớm 3 tiếng rồi quá cảnh mất cả ngày. Ai đi Mexico thì đi kiểu này nhanh và rẻ. Nghe nói hãng hàng không Nhật Bản cũng có chuyến bay từ đây. Lần sau về Việt Nam mình đi thử xem. 

Cặp vợ chồng đón tiếp tụi này. Ông chồng là kỹ sư về hưu nhưng đi làm phụ cho người em. Không hiểu sao họ lại có cận vệ. Chắc sợ bị bắt cóc. Họ mới tổ chức 54 năm cưới nhau. Bà vợ lập gia đình năm 18 tuổi.


Xuống phi trường lấy hành lý xong, cả đoàn bò ra phòng đợi thì ban nhạc chơi mariachi múa chào cả đoàn khiến mụ vợ vui lắm, chụp hình lia chia. Đi cùng có vợ chồng thị trưởng thành phố người gốc phi luật Tân tên Sunny Santa- Inez. Dân Phi luật tân và Mễ có chung một lịch sử là bị người Tây Ban Nha đô hộ nên tên họ đều theo họ Tây Ban Nha. Thiên hạ chạy đến bắt tay mình như kẻ thân tình đến khi khám phá ra mình không phải thị trưởng thì họ quê, bỏ đi. Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen Quê như nông dân lên thành thị. 


Đang đứng lớ ngớ đợi mụ vợ chụp hình thì có bà Mễ chạy lại hàng rào cản, kêu tôi là chị nuôi của ông bà trong chuyến tham quan này. Mình cảm ơn hẹn gặp sau khi ra khỏi vòng vây. Lại có cặp vợ chồng mà lần trước mình ở nhà họ chạy lại chào hỏi. Gia đình đón mình năm nay mới tham gia nên được ưu tiên đón tiếp dân bên Mỹ qua. Mình thấy cặp kia hơi buồn vì mình rất mến họ lần trước. Sau hai ngày thì không thấy họ tham dự mấy sinh hoạt khác nữa. 

Anh cận vệ của vợ chồng chủ nhà, đeo cái bọc phía trước mình đoán có khẩu súng bên trong vì thấy nơi dây nịch có hai băng đạn. Anh ta vừa làm tài xế vừa làm người trả tiền cho bà chủ. Anh ta mở cửa cho bà chủ còn mình thì mở cửa cho mụ vợ. Có hôm đi chậm lại xe, bị mụ vợ chửi sao không mở xe cho mụ. Mụ nghĩ mình là cận vệ của mụ miễn phí. Phụ nữ lạ lắm.

Lên xe thì khám phá ra họ có cận vệ. Vùng này dân giàu có, sợ bị bắt cóc nên mướn cận vệ. Cận vệ lái xe nhưng không cài dây an toàn, chỉ cài sau lưng để lỡ có chuyện. Mình thấy anh ta đeo cái túi có nhãn hiệu cảnh sát đoán là có súng và bên hông hai băng đạn. Đồng chí gái hỏi con trai thì anh ta kêu cận vệ do cảnh sát gửi đến. Anh ta nói là từng đi thuỷ quân lục chiến nay làm cho cảnh sát được biệt phái đến làm cận vệ và tài xế. Cảnh sát trả một ít còn hai vợ chồng nuôi tụi này trả ngon ăn hơn.

 

Tướng tá như các diễn viên trong narcos. Anh ta kể là từng đi thuỷ quân lục chiến rồi chuyển về cảnh sát. Cảnh sát trả lương một ít còn thì chủ nhà trả hết nên lương khá hơn. Hôm trước ở nhà ai ăn cơm no bụng, hai vợ chồng đi bộ trong khu phố xem sao cho tiêu cơm. Bổng mình có cảm giác là lạ, quay lại thì thấy anh cận vệ đi phía sau độ 10 thước. Nên bò lại bữa tiệc cho anh ta bớt lo. Trước khi về, bo anh ta hậu hỉ, vui lắm. Bên này bà giúp việc đi làm một ngày được trả $3, còn anh ta chắc hơn một chút.


Họ dẫn đi tham quan nhiều nơi như chỗ bến tàu để giới thiệu đường đi từ Los mochis đến la Paz vùng nam Cali thường được gọi là baja california. Miền Bắc california thuộc Hoa Kỳ còn phía nam thuộc Mexico.  Thành phố Los Mochis có đến nữa triệu dân số so với Bellflower có 80,000 dân trong đó 67% dân thành phố này là gốc Mễ. Ông thị trường gốc Phi Luật tân, kêu phải quen biết nhiều mới đắc cử. Ông này giỏi, người phi luật tân, không dựa vào người gốc Phi mà đắc cử, ngoài ra ông ta còn làm việc rất hay, đã thay đổi bộ mặt của thành phố từ mấy năm nay. Cho tiền hay giảm thuế cho những ai muốn đầu tư, tạo thêm công ăn việc làm và đóng thuế cho thành phố. Người Việt mình chỉ dựa vào người Việt mới đắc cử, lại chửi bới nhau.

Món này được gọi là Tamales, tương tự bánh nậm của người Huế nhưng gói với lá bắp. Nhân ở trong loại này chỉ có bắp không. Ở Mỹ mình hay ăn loại có thịt như bánh nậm. Khi về bà chủ nhà cho mấy chục cái nhưng đồng chí gái nhờ bà chủ nhà đưa cho hai anh cận vệ đem về cho vợ con ăn. Có hai anh cận vệ, một cho người em và một cho hai ông bà này. Họ thay phiên.
Hôm ăn tối với tỉnh trưởng vùng này để ký kỷ niệm 30 năm hai thành phố kết nghĩa.

Trong một buổi họp báo ở văn phòng du lịch mới được thành lập hai năm qua, sau covid, mình có hỏi làm cách nào để tiếp thị thành phố cho du khách Hoa Kỳ cũng như thế giới. Bà đại diện văn phòng du lịch cho biết là các du thuyền nhỏ sẽ bắt đầu đưa du khách đến Hải cảng ở đây khởi đầu tháng 12 này, sẽ giúp du khách biết đến vùng này thay vì chỉ biết Mazartlan hay cảng Vallarta cách đó độ vài tiếng tàu. 


Cô ta cho biết ngày nay du khách muốn trải nghiệm thiên nhiên, họ đi dã ngoại, xe đạp vào thiên nhiên để khám phá chớ họ không muốn nằm bờ biển tắm nắng do đó họ thành lập nhiều hành trình trải nghiệm cho du khách có sự lựa chọn. Họ cho biết sau đại dịch thì du lịch đã thay đổi. Người ta bị cấm cung tại gia 2 năm trời nên nay họ muốn dã ngoại, lên núi ra sông thay vì ra biển ngồi một chỗ uống rượu. Mình thấy các quảng cáo của du lịch Việt Nam nhiều trên mạng. Còn đi du lịch, AirBnB cũng có thể trở thành một thời quên lãng vì bị các khách sạn lớn dập luôn tại các tỉnh. Chặt chém tiền dọn nhà lại bắt thiên hạ dọn nhà cho sạch thì ít ai đến. Khi xưa mình thích đi AIrBnB nhưng nay ở khách sạn cho khoẻ. 


Nghe cô ta giải thích thì mới hiểu lý do Phú quốc ế độ du khách ngoại quốc. Hôm trước đọc trên báo Hà Nội cho thấy nhà cầm quyền Kiên Giang đang tìm cách gia tăng du khách Tây Ta vì đa số du khách nội địa viếng thăm. Nguyên hòn đảo được mấy ông Việt Cộng bê tông hóa hết thì Tây đến làm gì. Có xem một video clip phỏng vấn một du khách đầm đang thăm viếng Phú Quốc thì cô ta lắc đầu chào thua sự thành lập của hòn đảo này. Bắt chước họ mà làm xấu hơn. Đà nẵng mình thấy họ cày nát Bà Nà còn mấy khách sạn dọc bãi biển khi xưa đẹp sau này họ cho người Tàu xây rẻ tiền xấu nên mình cũng chả muốn ghé lại. Ghé hội an thăm bạn đồng chí gái rồi ra Huế thăm quê ngoại còn đà nẵng thì chỉ ra phi trường thôi. 


Điển hình viếng thăm Sơn Đoòng mỗi năm chỉ cho 1,000 du khách viếng thăm, thiên hạ khắp thế giới ghi danh rất đắt tiền để chờ đợi đi. Theo thống kê thì có đến nữa triệu người muốn viếng thăm hang động này mỗi năm. Nếu họ cho đi hết thì rác đầy động luôn. Và chả ai muốn đến thăm nữa. Thấy du khách ngoại quốc than phiền vụ rác ở vịnh Hạ Long.

Châm ngôn của Hải quân Mễ tây cơ nơi cột cờ

Đà Lạt thì khách nội địa nhiều còn ngoại quốc chả ai muốn đến ngoại trừ vùng Đông Nam Á nhờ khí hậu. Hôm trước mình xem YouTube có ông nào ở Đà Lạt, chạy xe gắn máy kể khách sạn Đà Lạt nhà nghỉ đang đói du khách, nếu không cải thiện thì phá sản. Nghe nói chặt chém nên du khách viết trên mạng chả ai muốn đến. Qua cao miên? Lào và thái Lan dân tình rất dễ thương hiền lành không như người Việt nên du khách Tây trở lại nhiều. 


Ở phi trường Vọng Các mình hỏi cặp vợ chồng Tây lý do chọn thái Lan họ kêu bạn bè đi về kể rồi hỏi về Việt Nam. Họ kêu không, lý do kêu bạn bè đi về kể người Việt không thành thật lắm. Nhiều khi mình không muốn tiêu cực khi bàn về Việt Nam nhưng phải nói mấy ông Việt Cộng không cập nhật hóa được tình hình thế giới. Có người nhắn tin riêng yêu cầu mình đừng tiêu cực về Việt Nam, Đà Lạt. Bà đại diện phòng du lịch cũng như mấy người của thành phố tiếp đón phái đoàn từ Hoa Kỳ đều trẻ và đầy năng lượng muốn tạo thêm công ăn việc làm cho người dân địa phương và hãnh diện về thành phố của họ. Nói tiếng anh khá ổn nên mình nghĩ tương lại vùng này sẽ khá tuy có vấn đề tham nhũng và nơi dân buôn bán ma túy mạnh nhất vì nằm trên trục lộ sang Hoa Kỳ.


Điều mình nhận thấy là dân tình uống CoCa cola nhiều. Người Mễ được xem là người dân uống CoCa cola nhiều nhất thế giới dù dân số họ hơn Việt Nam vài triệu. 160 lít mỗi người hàng năm. Chia 12 tháng xem như mỗi tháng gần 14 lít CoCa cola. Có vùng Chiapas nơi công ty CoCa cola đặt nhà sản xuất làm nước ngọt do nước vùng này ngon nhất xứ này. Vùng Chiapas được xem là vùng tiêu thụ CoCa cola nhiều nhất thế giới. Dân Mễ to béo kinh hoàng nhờ uống CoCa cola rẻ hơn nước thường. Vùng Chiapas được xem là vùng mà người dân uống trùng bình mỗi ngày 2.25 lít CoCa cola hay 800 lít một năm. Dân tình 60% bị bệnh tháo đường. Khi xưa họ hay cầm súng chống đối quân đội Mễ để đòi độc lập tự do này thì thua non trước CoCa cola. Hết đánh nhau. Người Mỹ xưa đem nước ngọt đến mấy xứ này rồi từ từ giúp cầm quyền muôn đời. Dân nghiện coca cola tương tự các nước cua liên xô cũ như Uzbekistan, Georgia.

người dân đây tổ béo không thua gì người Mỹ. Họ uống CoCa cola như uống nước. Họ chiếm kỷ lục uống nhiều CoCa cola trên thế giới. Trung bình mỗi người 160 lít CoCa/ năm có vùng Chiapas người uống lên 800 lít một năm. 

Hôm qua đi viếng viện mồ côi. Có thằng bé đến bắt đồng chí gái bồng khiến cô nàng kêu trời. Nặng quá. Nghe kể là bố ở xứ này dân chơi nên sợ con rơi nên bỏ trốn khiến mấy cô gái nghe lời dụ dỗ đem lại đây. Mụ vợ muốn giúp các trại mồ côi ở Cali. Rất khó phá thai ở đây so với Cali, con nít bị dính thai tự tiện vào nhà thương phá thai không cần bố mẹ biết. Mụ vợ nói về Cali sẽ kiếm mấy viện mồ côi để giúp đỡ làm việc tại đây vài tiếng.


Trưa hôm qua vợ chồng chủ nhà dẫn đi ăn bào ngư tươi không chiên xào ngon quá cỡ. Chưa bao giờ được ăn bào ngư sống ngon như vậy lại to nữa ngoài ra tôm và mực cũng ngon. Mình kêu cerviche ăn phê luôn. Thứ sáu này vợ chồng mình đãi họ chắc dẫn tới đây ăn lại quá. Cứ hai năm đi viếng xứ này để ăn bào ngư tươi không đắt lắm nếu so tiền Mỹ. Như ăn tô phở bolsa. 


Hôm nay họ cho ra biển Los Bocas nghe nói đẹp lắm. Xe buýt chạy qua gần biên giới Hoa Kỳ nên phải xuống xe đi qua để họ lục xét túi mang theo để tìm ma túy. Con đường này vận chuyển ma túy nhiều nhất từ Mễ sang Hoa Kỳ. 

Tôm câu được ngoài biển, họ cắt đầu quăn, chi bán thân tôm, rất to, 1 ký lô giá $8 đô la.

Đến nhà của một cặp vợ chồng trong hội ở Los Mochis ngay bãi biển. Hai vợ chồng bò đi bộ trên biển, nắng kinh hồn dù là tháng 10. Thấy mấy tàu đánh cá và tôm nên ghé lại xem. Tôm to kinh hồn họ bán 1 ký độ $8 tươi vừa lưới vào. Họ lặc đầu tôm để bán. Họ mướn công ty quay thịt heo quay hôm trước làm bữa ăn. Kỳ này họ làm thịt bò nướng rồi bằm, lấy tortillas cuốn ăn với nhiều loại sauce. Người Mễ họ ăn cái gì cũng được băm nhỏ ra, như heo quay thị bò rồi cuốn với tortillas, một loại bánh tráng làm bằng bột mì hay bắp. Xứ này thích ăn bắp lắm nên họ gói kiểu bánh nậm bằng lá bắp. Ăn mệt thở rồi nằm ngủ một tí rồi dọn dẹp lên xe buýt về. Ngồi xe buýt có điều hòa không khí mát rượi thấy đời vui vẻ. Về tới Los mochis chắc độ 8 giờ tối.  Mặt trời sắp lặn. 


Hôm nay, ăn cơm tối với nhân viên thành phố. Thức ăn dỡ hơn lần trước đến phần chụp hình kỹ niệm. Mình đang đứng sau mụ vợ đang ngồi thì có một bà rất đẹp chạy lên đứng bên cạnh, kêu mình xích lại mới chụp được một pô thì ông chồng chạy lên đẩy ra kêu cho tôi đứng cạnh vợ. Chán Mớ Đời 

Món ceviche của họ tươi ăn rất ngon. Dân đây không ăn đồ biển sau 4 giờ chiều. 

Hồi trưa thì ăn cơm tại nhà vợ chồng cựu chủ tịch tỉnh, đúng. Họ làm món gà cuốn tortillas.

Còn hai ngày nữa là về. Bắt đầu thấm mệt rồi, họ cho ăn hoài nên bắt đầu ớn. Có nhiều món lạ không thấy ở Cali. Hôm nay họ cho ra biển. Tối mai là ăn tối cuối cùng Vợ chồng ông trưởng đoàn nằm nhà hết vì mệt. Họ lo chuẩn bị chuyến đi, quà cáp nên mất ngủ, sang đây lại phải đi viếng đủ thứ nên mệt. 


Tối trước khi đi, Mụ vợ kêu ngủ đến 12 giờ đêm thì thức giấc sợ ngủ quên. Sang Mễ, ăn uống xong họ dẫn đi viếng lễ bia, kiểu Oktoberfest nhưng mình biết mụ vợ mà đi là gục cả tuần vì thiếu ngủ. Nên kêu cận vệ chở về chứ mụ vợ cứ thấy vui là đi rồi không lượng sức khoẻ của mình là gục. Cả tuần cứ uống thuốc đủ trò, nằm nhà hay khách sạn.


Hôm qua là ngày chót. Buổi sáng đi ăn ở căn cứ Hải quân như lần trước. Sau đó về nghỉ rồi 2 giờ trưa đi ăn đồ biển. Mình mời vợ chồng nuôi tụi này cả tuần và vợ chồng thị trưởng bellflower. Cuối cùng đâu 12 mạng đến ăn nên mình trả tiền cho mọi người luôn. Nhưng ngon thật lần sau mình đến đây chỉ để đi ăn đồ biển. Vùng này nổi tiếng tôm tươi ngon. Thấy bên đường có bán tôm khô nhưng không biết họ làm ra sao có sạch không nên thôi. 

Một ngày trên bãi biển Lós Bocas, những cái mồm

Tối thì cũng có màn hát mariachi ăn thịt bò nướng nhưng mình oải rồi nên không ăn chỉ uống nước. Đến giờ tặng quà cho nhau làm kỷ niệm. Mình kể chuyện tếu lâm bằng tiếng Mễ khiến thiên hạ cười. Vậy là mình biết chọc cười dân Mễ. Mụ vợ hỏi anh nói gì mà họ cười vậy. Mình nói là người Mễ hay chào khách bằng câu “mi casa e su casa” anh thêm vô “mi esposa e su esposa” nghĩa là “nhà tôi cũng như nhà anh” và mình thêm “vợ tôi cũng như vợ anh” khiến mấy bà kêu No No sony. Rồi anh hỏi thiệt không thì chủ nhà kêu vợ tôi càm ràm hoài nên tôi tặng anh. Khiến người Mễ cười. Sau đó mấy ông kêu vợ tôi là của tôi. 


Từ hai năm nay vùng này bị hạn hán chỉ mưa đâu 5 ngày, bổng nhiên sáng nay trời mưa khiến cả đám sợ máy bay trễ. May quá máy bay cất cánh đúng giờ. Đang chạy trên phi đạo. Vấn đề là sợ trễ nên họ đặt xe buýt đón trễ hai tiếng. Hy vọng sẽ kêu họ lại sớm được. 


Đi chuyến này là cuối cùng của năm nay. Họ có mời đi theo một phái đoàn qua bên Honduras tháng 11 nhưng mệt rồi. Phải ghé El Salvador rồi mới đến Honduras. Năm nay xem như tháng nào cũng đi nên Oải.


Sang năm thì sẽ đi du thuyền hai chuyến. Tháng 2 thì đã trả tiền rồi vì có đám quen chuyên đầu tư địa ốc rủ đi. Mụ vợ đang rủ bạn mụ đi chung cho vui để chụp hình vì khi mình vô nghe họ nói về luật pháp năm 2024, đủ trò thì mụ vợ ngáp. Còn tháng 9 thì có chị bạn ở Seattle rủ đi Âu châu nên đang đợi chị ta cho biết ghi danh ra sao. Bác nào thích đi chung thì cho em biết. Đang tập mụ vợ leo núi cao cao để sang năm dẫn mụ đi leo núi cao ở ngoại quốc. Vài năm nữa chỉ biết ngồi một chỗ, hỏi ai rứa? Chán Mớ Đời 


Mới về đến nhà thì được tin từ Los Mochis là khi máy bay tụi này vừa cất cánh thì họ đóng phi trường vì bão đang kéo đến vùng này. Hên quá nếu máy bay trễ là ngọng. Số được về nhà nếu không lại khăn gói trở lại nhà mấy người Mễ nằm dề đợi mấy ngày sau. Họ bàn lần sau chắc mướn máy bay tư nhân loại nhẹ chở cả đám đi khoẻ, khỏi phải chờ đợi ở phi trường.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Trường thọ ở Loma Linda, Nam California

 Mình rất ngạc nhiên khi thấy một thành phố tại miền nam California được nằm trong danh sách vùng xanh (blue zone), được xem những vùng có người tuổi thọ nhất thế giới. Họ cho biết nhờ chế độ dinh dưỡng của người dân sở tại như ăn rau quả, ở vùng Địa Trung Hải, Okinawa,… mình thấy Loma Linda gần nhà mình nên tò mò vì là vùng độc nhất tại Hoa Kỳ được nằm trong danh sách của vùng xanh (blue zone).

Mình nghĩ họ nói đến các vùng xanh này dựa trên các nghiên cứu khi xưa, cách đây 80 năm. Ngày nay, mình đọc thấy Okinawa, nơi lính mỹ đóng quân từ năm 1945 đến nay, đã thay đổi cách sống và dinh dưỡng của người dân tại hòn đảo này vì MacDonalds, Burger Kings mọc lên như nấm. Người ta nhận thấy người Nhật Bản ăn theo chế độ dinh dưỡng của người Mỹ thì cũng béo phì ra, bệnh tật tùm lum.
Đọc tài liệu thấy dân tình cư ngụ tại thành phố Loma Linda, cách nhà mình độ 1 tiếng lái xe, nơi có trường y khoa danh tiếng miền nam Cali, cho rằng dân tình cư ngụ tại đây thọ hơn người Mỹ bình thường từ 4 đến 10 năm. Hèn gì có dạo họ quảng cáo các căn nhà khu người Mỹ trên 55 tuổi ở vùng này khá nhiều. Về già người ta muốn sống lâu nên bò về vùng này hưu trí. Tháng trước có ghé thăm bệnh viện Loma LInda thăm ông nuôi ong trong vườn mình, ông ta bị đưa vào phòng cấp cứu tại đây. Thấy dân tình cũng béo tốt như đa số người Mỹ. 


Ông nuôi ong chắc sẽ ngưng nuôi ong vì tim yếu. Tuần sau đi gắn cái pacemaker. Mình khám phá ra bình mật ong của ông ta bán chỉ nặng có 5 cân. Có lần ông ta nói với mình là 7 cân anh, có lần ông ta nói 5 cân anh nên mình hơi ngọng, cứ quen nói 7 cân anh đến khi có một chị ở San Diego báo cho biết là chỉ có 5.25 cân anh. Mình nói trả lại cho mình mấy bình để đưa lại cho ông nuôi ong nhưng chị ta không chịu. Từ nay về sau em sẽ không mua dùm mật ong của ông ta nữa. Mình có kiếm được một ông nuôi ong khác, nếu ông này về hưu thì sẽ nhờ ông kia nuôi ong trong vườn để giúp đậu trái bơ khi hoa nở. Vấn đề là ông kia bán giá gấp đôi ông mỹ già này. Ông mỹ già làm cho vui, không muốn đóng thuế vì đã nhận an sinh xã hội  và hưu trí của cựu chiến binh.


Mình đi viếng ông nuôi ong ở nhà thương rồi luôn tiện chạy một vòng. Thấy lạ vì thành phố Loma Linda này tương tự các thành phố khác, cũng tiệm thức ăn nhanh, đủ trò. Tại sao lại thọ hơn người Mỹ ở chỗ khác. Họ cho biết dân cư ngụ vùng này, ít bị các bệnh cấp tính như bệnh tim mạch, đã giết nhiều người Mỹ. Bệnh tim mạch giết người Mỹ nhiều nhất và. Nếu chúng ta kiểm soát được các bệnh viêm cấp tính sẽ giúp kiểm soát sự lão hoá cơ thể.

Ông tiến sĩ 92 tuổi vẫn còn lái xe gắn máy đi làm tại phòng thí nghiệm về dinh dưỡng.


Người dân cư ngụ tại vùng xanh da trời (Blue zone) Loma Linda thường kiểm soát được hai vấn nạn về sức khoẻ nói trên. Nhờ đó mà thống kê về bệnh tháo đường của họ thấp hơn so người Mỹ toàn quốc. Đúng hơn là đa số những người theo đạo Advantist chớ dân nghèo thì cũng phải ăn thức ăn nhanh nên bệnh tật khá nhiều. Chớ dân đạo khác trong thành phố này thì chắc cũng ăn bú xua la mua như người Mỹ bình thường.


Ngày nay, người ta cho rằng; không phải vì di truyền mà người Mỹ bị các bệnh kể trên mà vì điều kiện sinh sống, dinh dưỡng sinh hoạt thường nhật giúp họ giảm bớt các bệnh tật và huyết quản lưu thông tốt hơn các vùng khác, giúp họ trường thọ thêm từ 4 đến 10 năm. Điển hình các người Nhật Bản khi di dân sang Hoa Kỳ thì họ bắt đầu ăn uống như người Mỹ nên cũng bị bệnh ung thư đủ trò. Đảo Okinawa có lính mỹ đóng nên các tiệm ăn mỹ đầy đường, đã thay đổi chế độ dinh dưỡng của dân vùng này.


Mình mới đi Mễ về thì khám phá người Mễ uống coca cola nhiều nhất thế giới, trung bình mỗi người Mễ uống 160 lít coca cola một năm. Sang đó, gặp người Mễ mời đến nhà ăn, thấy họ toàn uống coca cola. Có một vùng gọi là Chiapas, cách đây mấy năm có nghe nói họ nổi loạn muốn tự trị như từ khi coca cola xây dựng nhà máy chế tạo, sản xuất tại đây thì dân họ uống 2.2 lít nước coca mỗi ngày hay 800 lít một năm. Đi Uzbekistan , Georgia, Ai Cập, …đâu đâu đều thấy dân tình uống coca cola đầy. Chắc phải mua cổ phiếu của công ty này cho đường dài. Dạo này thấy bitcoin của mình lên lại nên mừng.


Thành phố Loma LInda là địa danh nổi tiếng của người theo đạo Seventh-day Adventist Christians, một giáo phái Tin LÀnh mà mình không rành. Họ định cư tại vùng này vào năm 1905 và xây dựng một trường huấn luyện điều dưỡng. Từ đó nới rộng thành trường y khoa danh tiếng ngày nay. Nhà thương này, nghe nói thiên hạ thích về đây chữa trị vì sống lâu.


Người ta nghiên cứu về thức ăn dinh dưỡng của giáo phái này từ nhiều thập niên qua. Họ ăn rau cải và đậu và có thể giúp họ sống lâu. Họ chỉ ăn thịt 3 lần trong tuần. Đọc đâu đó thì người ăn chay trường sẽ có vấn đề vì thiếu một chất đạm chỉ có trong thịt. Có ông thầy thuyết pháp nổi tiếng, trẻ mà bệnh tùm lum.


Họ khuyên chúng ta nên tránh ăn sữa và thịt càng nhiều càng tốt, không có nghĩa phải ăn chay vì thịt có chất đạm cần thiết nhưng tránh ăn nhiều. Mình đoán là nhai và tiêu hoá rất chậm. Ăn chay nhưng thêm ít thịt cá và sữa.


Ăn thêm nhiều loại dinh dưỡng có cá hồi, flaxseed, oatmeal đậu óc chó, giúp phòng bị trái tim nhờ có nhiều omega-3 fatty acids, giúp giảm hạ các chất béo trong huyết quản, và làm chậm lại quá trình thu hẹp các động mạch.

Sinh hoạt cộng đồng giúp cơ thể kiểm soát được stress. Họ kêu gọi hãy gia nhập các hoạt động cộng đồng giúp tinh thần lành. Tiến sĩ David Baylink, 92 tuổi, của đại học Loma Linda đồng ý, chúng ta cần những ý kiến, đối thoại với cộng đồng để sống khoẻ lâu hơn. Tưởng tượng về hưu, ngồi ở nhà một mình không gặp ai hết thì chắc sẽ bị trầm cảm và chết sớm. Chúng ta cần liên kết với các cộng động, hội đoàn, nhà thờ, chùa để có một đời sống tinh thần. Đời sống vật chất và đời sống tinh thần bổ sung cho nhau.


Theo nghiên cứu thì người theo đạo Advantist này, chịu khó thành lập thực đơn về thức ăn cho mỗi tuần, họ mua thực phẩm mỗi tuần, họ ăn các chất rau nhiều. Họ biết là rất khó thực hiện nhưng chúng ta cần viết xuống thực đơn ăn trong một tuần trước. Nếu không chúng ta lại đến tiệm thức ăn nhanh, ngoài ra họ còn khuyên chỉ uống nước, không rượu bia. Nghe nói vùng này không có quán rượu. Ngoài ra họ tránh ăn đường, đồ ngọt.

Hút thuốc sẽ tàn phá cơ thể như hoạ sĩ Frida ở Mễ Tây Cơ. Mình xem phim này với cô tài tử gốc Mễ đẹp nức nở, ai ngờ xem hình chụp của hoạ sĩ Mễ nổi tiếng này thì thất kinh

Ông tiến sĩ Baylink, cho biết không uống cà phê vào buổi sáng, chỉ uống nước. Hình như nhà thờ advantist cấm các loại kích thích. Ngoài ra họ khuyên chúng ta nghỉ dưỡng 1 ngày mỗi tuần để tránh bị stress, làm cơ thể lộn xộn mất quân bình. Nghỉ làm, gặp bạn bè hay cầu nguyện học tập giáo lý. Giúp quân bình đầu óc lại. Xem mấy phim tài liệu về người Nhật Bản, thấy họ sống trong các nhà riêng rồi trong ngày có xe đến đón họ đến một trung tâm. Tại đây, họ được gặp các người đồng tuổi, chơi trò đủ thứ khiến họ vui. Về mặt tinh thần rất quan trọng.


Mình nhớ có chị quen ở Đà Lạt, gần nhà mình, kể là ông bố buồn rầu, bệnh lên bệnh xuống, sau có người mách nên mỗi ngày chở ra vùng Tiểu Sàigòn, có trung tâm họp mặt người cao tuổi khiến ông ta vui vẻ lại, yêu đời, không đòi về Việt Nam nữa. Tương tự đi chùa, đi nhà thờ cũng giúp con người thoải mái vì có sinh hoạt chung với người trang lứa.


Họ khuyên đi dã ngoại, viếng thiên nhiên để tạo dựng một tinh thần khác biệt thảnh thơi. Họ khuyên nên tập thể dục khi thức giấc giúp chân tay hoạt động tốt. Mình rủ bạn bè đi tập Đông Phương Hội nhưng chả ai trả lời nhưng khi có họp mặt nhậu nhẹt thì ai đều có mặt đông đủ. Chán Mớ Đời 


Tóm lại các người sinh sống vùng xanh (blue zone) Loma Linda sống thọ hơn người Mỹ bình thường từ 4 đến 10 năm. Mình không biết họ sống lâu thêm mạnh khoẻ hay nằm một chỗ, không thấy nói đến. Để hôm nào có dịp đi lại vùng này, mình sẽ vào nhà thờ để hỏi thêm. Lối sống của họ là yếu tố chính cho sự trường thọ. Họ khuyên ăn ít thịt, tập thể dục hàng ngày và uống nước.  Các nghiên cứu vùng Xanh đã có từ lâu sau thế chiến thứ nhất. Từ đó đến nay chế độ dinh dưỡng của thế giới đã được công nghệ hoá và toàn cầu hoá. Đi đâu cũng thấy các tiệm ăn bán sushi, hamburger và uống coca cola thêm phần uống rượu.


Hôm qua mình đi trả đồ mua qua Amazon tại siêu thị Whole Foods của Amazon, thì thấy 1/5 diện tích của siêu thị này dùng để bán rượu. Kỹ nghệ làm rượu, mướn mấy ông thần tiến sĩ viết cho rằng uống rượu mỗi ngày là tốt cho sức khoẻ đủ trò trong khi mấy ông bác sĩ có tâm thì kêu không nên. Cho rằng rượu là đường. Thế là ngọng. Không biết nghe ai. Mình thì không uống được rượu nên không đụng tới.

Không nên tìm lại đôi mắt người xưa Chán Mớ Đời 


Điển hình thấy là từ khi mình ăn uống điều độ, cẩn thận lại thì khi đi soi ruột năm nay, bác sĩ kêu không thấy mấy cục thịt dư trong ruột nữa như hai lần trước. Cho thấy bệnh tòng khẩu nhập là đúng. Tránh ăn thịt nhiều, ăn rau cho lành, theo phương pháp intermittent fasting. Đi Mễ kỳ vừa rồi, họ cho ăn quá cỡ nên có lúc mình phải ngưng ăn, nhất định không ăn, tự kỹ luật mới qua được ải ăn uống.


Có người cho rằng cứ ăn uống thả dàn, sống chết có số. Vấn đề là chúng ta không biết cuộc đời sẽ kết thúc ra sao. Ai cũng muốn mình đi bình an, nhanh nhẹn nhưng lỡ bị tai biến rồi nằm nhà bắt vợ con hầu là khốn cùng. Nói cho ngay mình không theo trường phái nào cả. Mình chỉ thích tự lập ra một cách sống cho riêng mình. Đọc báo sách để tìm hiểu thêm để quyết định cho mình thay vì nghe người này nói người kia nói. Sáng nay nghe tin một anh tập chung khi xưa tại Hồng Gia, mới qua đời, anh ta lớn hơn mình 5 tuổi. Về Việt Nam lấy vợ trẻ được vài năm. Chán Mớ Đời 


Sáng từ 5:30 sáng đã có người đến tập tại Đông Phương Hội. Ai cũng nói sức khoẻ là vàng mà kêu đi tập 5:30 sáng thì thiên hạ lắc đầu, còn đợi mua bánh trung thu thì họ xếp hàng từ đêm trước. Kinh


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nhs



Lý do 58,000 lính Mỹ chết tại Việt Nam


Có lần đọc về lịch sử chiến tranh Việt Nam, họ cho biết lý do chính đáng của sự tham trận của quân đội Hoa Kỳ vào Việt Nam là vụ Hải quân Hà Nội bắn thủy lôi chiến hạm Maddox tại vịnh Bắc việt. Sau này lại đọc đâu đó là vụ bắn tàu Maddox do quân đội Hoa Kỳ phịa ra để có cớ đem quân vào Việt Nam. 


Dạo còn bé thấy thiên hạ ngoài chợ kháo nhau là vẽ chữ Vạn trước cửa nhà để trừ Ma Quỷ, cả đêm chúng về bắt con cháu. Sau này được giải thích là Việt Cộng nằm vùng xướng lên vụ này vì trừ ma quỷ nói lái lại là trừ Mỹ qua. Mình nhớ mỗi nhà đều có chữ Vạn trước cửa.nhà mình không biết ai ban đêm, bò lại vẽ trước cửa. Sáng ra thấy nên nhớ tương tự có lần ai ban đêm đem hình nộm ông hồ treo trước cây nhà mình.

Chiến hạm Maddox


Buồn đời ở phi trường đợi máy bay mình mò trên mạng bờ lốc Ross Rant thì thấy một bài viết ngày 1/10/2023 của một sĩ quan Hải quân Mỹ tên Joel Ross, từng phục vụ tại vùng Nam Hải nói về con tàu Maddox do Mỹ bựa để đưa quân vào Việt Nam khiến hơn 58 ngàn người Mỹ trẻ tuổi tử trận. bị đi quân dịch và chết vô lý chỉ vì bọn kỹ nghệ gia chiến tranh qua ông tổng thống Johnson. Mình xin tóm tắc lại sự thật đó một chứng nhân về sự tham chiến của Hoa Kỳ tại chiến trường Việt Nam. 


Chúng ta thường nghe nói đến Bắc việt bắn hai chiến hạm Mỹ đang Tuần tiểu tại vịnh Bắc việt cách nhau 48 tiếng đồng hồ là nguyên nhân khiến Hoa Kỳ tham chiến vào Việt Nam. Hình như tàu tuần tiểu để ngăn chận tẩu Liên Xô tiếp tế súng đạn cho Việt Cộng nên sau này đa số đều chở bằng xe lửa từ Liên Xô qua Trung Cộng đến Việt Nam. Trước đó chỉ có một số huấn luyện viên quân sự của lực lượng đặc biệt cho quân đội Việt Nam Cộng Hoà. Hình như họ đã có chương trình thả biệt kích phá hoại ở miền Bắc như biệt kích Đài Loan được thả qua Trung Cộng phá hoại nhưng lối kiểm soát nghiêm ngặt của chế độ Mao đã phá hỏng hết các cuộc đổ bộ như các toán biệt kích Việt Nam Cộng Hoà tại Bắc Việt.


Chúng ta được biết bao nhiêu năm sau là vụ Hải quân Việt Cộng  bắn tàu lần thứ hai không bao giờ xẩy ra. Đây là bài tường thuật của chứng nhân vụ ngụy Tạo chứng cớ này đã lừa dối thiên hạ. 


Năm 1964, ông này là sĩ quan Hải quân Hoa Kỳ trên chiếc tàu tiếp vụ nhiên liệu mang tên Kennebec AO36, hoạt động tại vùng biển Nam Hoa. Tàu chúng tôi ghé cảng Subic để lấy thêm tiếp liệu. Tôi thấy họ chuyển lên tàu một thùng container độ 8x8 hay 10x10 bộ anh. 


Chúng tôi được lệnh không dụng đến. Sau hai tuần lễ trên biển thì container được chuyển qua chiến hạm Turner Joy -một trong hai chiến hạm bị Việt Cộng bắn trong vụ vịnh Bắc việt. 

USS Kennebec AO36


Khi còn trên tàu thì tôi có dịp nhìn thấy bên trong container. Được trang bị đầy các thiết bị điện tử với ăng ten. Sau này tôi được giải thích là một hệ thống tạo dựng hình ảnh của rađảr và sonar cho thấy các thủy lôi và tàu của địch. Mình đoán là hệ thống điện tử dùng để Hải quân Hoa Kỳ tập trận. 

USS Turner Joy

Chiến hạm Turner Joy, Maddox, và tàu của ông ta rời cảng Subic, phi luật Tân ngày 2 tháng 8 trực chỉ vịnh Bắc việt và được lệnh cách bờ biển 60 dậm. 


Đến ngày 2 tháng 8, một trong hai chiến hạm báo cáo đã bị địch quân tấn công và trả đũa. Một cuộc tấn công thứ nhì ngày 4 tháng 8 được báo cáo. 

P-4 torpedo boat, tương tự Tàu Việt Cộng được đổ lỗi bắn phá hai chiến hạm Mỹ. Cái này chỉ một viên đạn của đủ banh 


Cả hai cuộc tấn công của tàu Việt Cộng vào đêm không có trăng. Không lực Hoa Kỳ cho phản lực cơ đến khu vực này nhưng không thấy bóng dáng tàu địch. Không có thủy lôi nào trúng chiến hạm và các tàu tuần tiểu trong khu vực không biết gì cả hay nghe vụ nổ súng. 


Sáng hôm sau hai chiếc chiến hạm này đậu hai bên hông tàu chúng tôi để được tiếp nhiên liệu. Một đường dây điện thoại được nối kết hai tàu bắt ngang tàu của chúng tôi để hai thuyền trưởng có thể nói chuyện để so sánh các ghi chú báo cáo của họ. Có một máy nghe trên tàu chúng tôi kết nối với đường dây điện thoại. Chúng tôi được lệnh không được bắt cái máy nghe nhưng tôi quyết định lấy đeo vào tai nghe đến khi thuyền trưởng phát hiện. Một thuyền trưởng kêu đã phát hiện ra 22 thủy lôi khiến ông thuyền trưởng tàu thứ 2 ngạc nhiên vì lúc đầu họ chỉ nói có hai. Cả hai chiến hạm đều được trang bị cùng hệ thống radar và sonar   

Biểu Đồ Hải trình của tàu USS Maddox, July 31 – August 2, 1964 ngày xẩy ra vụ tàu Việt Cộng tấn công lần đầu tiên


Sự thật thì không có cuộc tấn công nào của tàu Việt Cộng. Tất cả đều được hệ thống điện tử trong container nhỏ thực hiện. Cựu bộ trưởng quốc phòng MacNamara trước khi chết có thú nhận là một lỗi lầm, không có cuộc tấn công nào của Bắc việt nhưng không nói đến Hoa Kỳ cố ý phịa ra vụ này để lấy cớ đánh phá Bắc việt. 


Sau này có một giáo sư đại học Claremont College sang Việt Nam và có phỏng vấn các sĩ quan Việt Cộng tàu tuần dương thì được biết tàu họ không rời bến mấy đêm đó. Ông ta có gặp vị giáo sư và có một bản thảo báo cáo của ông ta. Tuần trước có báo cáo của quân đội cho rằng vụ tàu Maddox chỉ là bựa. 


Dạo đó biệt Hải Việt Nam Cộng Hoà có đánh phá hai cơ sở của Việt Cộng Hòn Ngư và hòn me cùng thời điểm đó. Họ cho biết không liên quan gì đến nhau. 


Mình đọc trên viện Hải quân Hoa Kỳ về chiến hạm Maddox thì được biết ông Stockdale từng bị bắt ở Việt Nam và có ta tran’s cử phó tổng thống báo cáo khi được phái đến khu vực này bảo vệ chiến hạm như sau:


Commander Stockdale was again in the action, this time alone. When his wingman's aircraft developed trouble, Stockdale got permission to launch solo from the Ticonderoga. He arrived overhead at 2135. For more than 90 minutes, he made runs parallel to the ships' course and at low altitude (below 2,000 feet) looking for the enemy vessels. He reported later, "I had the best seat in the house to watch that event and our destroyers were just shooting at phantom targets—there were no PT boats there . . . there was nothing there but black water and American firepower."11


Chúng ta thấy trước khi đánh sadam Hussein, Hoa Kỳ bựa chuyện tạo giả các tài liệu về vũ khí hóa học để có cớ đánh. Ông tướng Collin Powell kể rằng trên cương vị ngoại trưởng Hoa Kỳ trước hội đồng bảo an liên hiệp quốc đưa chứng cớ ngụy tạo là ngày ông ta cảm thấy buồn tủi nhất trong sự nghiệp của mình. 


Sau đó tàu tiếp liệu ông ta chạy theo mấy chiến hạm và ông ta chứng kiến phi cơ đánh phá miền Bắc lần đầu tiên và Hoa Kỳ tham chiến tại Việt Nam. 

Manatee refuels Ticonderoga on 15 July 1965. U.S. Navy photo.


Ông ta quả quyết tổng thống Johnson cần một chứng cớ để tham chiến. Ông ta cần bày trò để có chứng cớ tham chiến. Ít ai trên tàu của ông ta biết được những gì chứa trong container. Chỉ có vài người được thuyền trưởng báo cho biết. Nếu ông ta chết thì ít ai biết sự thật vụ này nên viết lại đây để ai cần biết sự thật về sự tham chiến của Hoa Kỳ tại Việt Nam. 


Bi kịch của Hoa Kỳ là có trên 58,000 người Mỹ trẻ đã chết tại chiến trường Việt Nam một cách vô nghĩa bởi một lỗi lầm của ông Johnson. Đúng hơn là nhóm diều hâu của Hoa Kỳ đại diện kỹ nghệ chiến tranh. 


Mình có xem một phim tài liệu trên Prime Amazon thì có nói đến vụ ám sát tổng thống Kennedy vì ông ta ra lệnh rút các huấn luyện viên quân sự Mỹ ra khỏi Việt Nam thì 24 tiếng đồng hồ sau bị ám sát bởi nhóm kỹ nghệ chiến tranh mà tướng Eisenhower nói, cảnh báo trong bài diễn văn từ giả nhân dân Hoa Kỳ khi mãn nhiệm kỳ tổng thống. Các bộ trưởng của ông ta đều là tay chân của nhóm này cả. Chắc được ủng hộ tiền để tranh cử nên phải bắt buộc đưa mấy người này làm như anh em họ dean Rusk mà một người sau này làm giám đốc CIA và tổng thống được lệnh thi hành vụ ám sát. Họ nói trên phim nhưng mình không có văn bảng nên không dám đưa tên ra. 


Theo mình đọc đâu đó thương nghị sĩ john Kennedy được gửi sang Việt Nam để xem xét tình hình có nên viện trợ cho pháp để bình định Việt Nam sau 45 thì ông ta báo cáo với quốc hội Hoa Kỳ là không nên do đó pháp căm thù Mỹ đã khiến họ thất bại tại điện biên phủ. Do đó khi làm tổng thống ông ta không thích dính dáng với Việt Nam. Để xem mình có tìm lại được báo cáo của ông Kennedy. 


Nói chung thì như ông Lê Duẫn kêu chúng ta đánh cho nga cho tàu. Miền nam thì chỉ lo làm ăn trong khi miền Bắc cứ tiếp tế gửi bộ đội vào miền nam để rồi Mỹ nhảy vào cuộc chiến. Sau bao nhiêu tiền đỗ vào và 58,000 chết họ bỏ chạy. Miền nam tin họ chiến đấu cho thế giới tự do rồi đi tù để rồi 60 năm sau Việt Cộng bắt tay với Mỹ hợp tác quân sự với nhiều gia đình tan hoang hận thù hai bên chồng chất mà đến giờ chưa dứt. Ra Hải ngoại mấy nước nghèo hơn Việt Nam khi xưa nay phát triển giàu có như Nam Hàn, trong khi chúng ta chỉ biết đánh cho Mỹ cút rồi chạy qua Mỹ đánh tiếp. Chán Mớ Đời 

Khi vụ vịnh con heo xảy ra đám diều hâu muốn tha bom chuẩn bị hết nhưng ông Kennedy không chịu và cuối cùng khruchev rút lui. 


Nay cứ thấy chiến tranh Ukraine, Gaza báo chí tuyên truyền nhưng mình đoán do nhóm bán vũ khí sai bảo rồi thường dân chết để họ bán vũ khí. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen

Nguyễn Hoàng Sơn