Mật ong vườn bơ


Dạo này, hoa nở đầy vườn bơ và vườn quýt bưởi và cam khiến không gian rất thơm, bát ngát nhất ở vườn bưởi. Hoa nở thì ông mỹ nuôi ong, đem các tổ ong lại bố trí khắp nơi vườn. Nghe mấy nhà dinh dưỡng cho biết bơ có rất nhiều chất dinh dưỡng nên mật ong lấy từ vườn bơ rất tốt. Màu rất nâu đen khác với các loại mật ong ở các vườn khác. Hoa bơ rất nhỏ nên ít nhuỵ, ít mật ong, do đó mật ong của vườn bơ, đắt hơn các loại mật ong khác ở Cali như do Alfafa tạo ra, màu hơi trong. Người ta nói, muốn trị bệnh dị ứng phấn hoa, nên ăn mật ong địa phương sẽ giúp trị dị ứng, đừng ăn mật ong của Trung Cộng sản xuất.


Hôm trước, thấy ông mỹ nuôi ong đến lấy một ít mật ong để thanh lọc. Hy vọng 1, 2 tuần nữa sẽ có mật ong cho khách hàng, thiên hạ gọi cháy máy luôn. Mình nhờ cô cháu lo vụ này vì từ đây đến cuối năm, đồng chí gái lên chương trình đi chơi mệt thở, xem như tháng nào cũng đi 2 tuần. Chưa đi đã thấy mệt. Phải lái xe xa hay bay máy bay.


Được biết con ong chỉ sống độ 40 ngày, chỉ tạo ra độ một muỗng cà phê mật ong là giả từ vũ khí. Do đó, người Tàu họ làm mật ong giả rất nhiều. Trung Cộng được xem là chiếm số một xuất cảng mật ong trên thế giới. Họ pha mật ong thiệt với nước đường lọt từ gạo để các máy khảo nghiệm của tây phương không tìm ra.


Mình có xem một phim tài liệu của âu châu nói về mật ong giả của Trung Cộng. Họ pha đường và si-rô với mật ong nên mật ong rất lỏng. Mùa đông lạnh thì thường mật ong đông lại như cục đá. Hôm trước, có người đổi hai bình mật ong vì mùa đông,, họ chưa xài nên đông lại. Họ để trong ga ra nên tối lạnh. Mình đổi cho họ hai bình, sau đó thì ngâm hai bình đặc vào nồi nước ấm thì chừng 15 phút sau, mật ong lỏng lại. Xong om


Trong phim tài liệu, họ phỏng vấn một bà lo về khảo nghiệm mật ong thì cho biết mật ong đưa qua Đức quốc, họ cho vào máy để xét thì khám phá ra bao nhiêu đường bao nhiêu mật ong nguyên chất. Họ còn nói là Trung Cộng tránh bị trả về nên đưa qua Việt Nam, MÃ lai, rồi dán nhãn Made in Việt Nam, bán. Họ tìm ra các phấn hoa của Trung Cộng trong mật ong Việt Nam nên truy ra.


Mình ghé viếng một công ty lớn của Hoa Kỳ về mật ong. Thất kinh vì họ mua mật ong của Trung Cộng rồi bỏ chai rồi dán nhãn Made USA. Tương tự công ty bán tỏi của Cali, chỉ viết chữ nhỏ xíu từ Trung Cộng. Cho nên không tin tưởng lắm.

Đó là cách biết mật ong thật hay giả là nếu để lạnh, có bị đông đặc hay không. Mật ong mình mua khi xưa, bỏ tủ lạnh vẫn lỏng le. Từ 9 năm nay thì chỉ dùng mật ong vườn mình. Vấn đề thiên hạ mua quen mật ong rẻ từ Trung Cộng nên khi mua mật ong của ông mỹ nuôi ong ở vườn mình là họ khóc, it ai dám mua. 


Vấn đề là mật ong rẻ đường nhiều hơn mật ong nên ăn vào như ăn đường, xem bản kê khai thì nhiều hơn mật ong thật. Ai bị tiểu đường thì không nên dùng mật ong giả vì mật ong thật thì theo nghiên cứu, giúp hạ tiểu đường.


Có hiện tượng là ong và chim biến mất rất nhiều tại Hoa Kỳ. Họ giải thích là vì từ trường của mấy dàn phát sóng điện thoại. Họ thí nghiệm bằng cách bỏ cái điện thoại vào một thùng tổ ong thì như phép lạ, ong không về tổ vào buổi chiều.


Tương tự, họ khám phá ra từ trường của điện thoại cầm tay rất nguy hiểm, mấy người lớn tuổi đeo trước ngực hay bỏ túi áo thì tim bị lộn xộn. Có người cho biết bên Úc đại lợi, họ phải cảnh báo khách hàng về việc sử dụng điện thoại cầm tay vì các làn sóng.


Mình đi seminar về trồng trọt bơ ở cali, thấy có nhiều hãng quảng cáo , xịt thuốc để giúp đậu trái nhiều hơn khiến mình thất kinh. Nếu xịt mấy cái này có thể làm mật ong có vấn đề nên không dám. Mình đoán là các xứ như Trung Cộng chắc họ xịt đủ trò, mỹ cũng xịt nên càng ngày mình càng sợ. Cứ thủ hai bình mật ong vườn mình ở nhà cho chắc ăn.


Mật ong được dùng như một loại đường thiên nhiên trong thức ăn rất nhiều sinh tố, khoáng chất và kháng oxy, tốt hơn là dùng đường như uống trà, cà phê, bỏ thêm mật ong thay vì đường. Pha nước mắm mình cũng dùng mật ong thay vì đường. Nhà mình hình như không còn dấu vết của đường.


Mình mò tài liệu đọc thì được biết mật ong có những chất dinh dưỡng như:

1 muỗng canh mật ong (21 gram, 63.8 calories) có những chất dinh dưỡng:

Fat: 0 grams 

Carbs: 17.3 grams 

Sugar: 17.2 grams 

Fructose: 8.6 grams 

Glucose: 7.5 grams 

Sucrose: 0.2 grams 

Fiber: <0.5 grams 

Protein: <0.5 grams 

Rất nhiều thứ giúp mình lên cân.


Ngoài ra mật ong còn các lợi ích cho sức khoẻ:

Mật ong có đặc tính kháng khuẩn. Khi xưa, người ta hay uống trà với mật ong để trị bệnh, vì có đặc tính kháng oxy, giúp chống các vi khuẩn, nấm và vi trùng. Theo British Journal of  Surgery, có nói mật ong rất ứng dụng trong việc trị các vết thương. Nếu không muốn trét mật ong lên vết thương thì có thể uống trà pha mật ong. Có anh bạn ở San Jose, uống cà phê với mật ong của vườn mình, kêu rất thanh nên mua gửi xe đò Hoàng đâu 6 bình.


Giàu chất chống oxy hóa: một lợi ích khác của mật ong vào ăn uống là có chứa chất kháng oxy mạnh mẽ được biết là giúp ích cho cơ thể bạn theo nhiều cách. Bảo vệ cơ thể các tác hại bởi các Free radical, những phân tử không ổn định có thể gây tổn thương tế bào và góp phần gây ra các bệnh mãn tính như ung thư, bệnh tim và bệnh Alzheimer”.  Các đặc tính chống oxy hóa này của mật ong cũng có liên quan đến việc giảm viêm mãn tính. Làm vườn, bẻ cành chết, tay chân mình hay bị vướng nhánh cây, bị sướt da nên phải uống mật ong để mau lành da.


Mật ong có thể làm dịu cơn đau họng, khi đau rát cổ hay bị ho, người ta thường dùng mật ong để làm diệu cơn đau cổ nhất là cho con nít. Hồi nhỏ ở nhà, mẹ mình hay rà mật ong khi mấy người em bị canker sore. Họ làm kẹo ngậm thuốc ho có pha mật ong, khi đau họng, cứ pha nước nóng, chanh và mật ong. Sang sang, thêm chút rượu Rhum hay Cognac mà người Pháp gọi “La Grogue”.


Mật ong giúp tiêu hoá đường ruột.

Mật ong có thể giúp hạ áp huyết. Trong International Journal of Environmental Research and Public Health, có công bố kết quả mật ong giúp nhịp tim, bình thường hoá chất mỡ trong máu, và giúp ngăn cản sự tiêu huỷ các tế bào tốt trong cơ thể. Họ cho biết nếu tiêu thụ đúng mực mật ong, giúp phụ nữ trên 40 tuổi, hạ huyết áp.


Mật ong tuy có đường nhưng không làm cao đường trong máu nhiều như các loại đường khác. Nếu nói về calories thì đường và mật ong giống nhau nhưng rất đáng chú ý là mật ong giúp trị bệnh tiểu đường và giúp insulin họa động tốt hơn. 

https://www.ncbi.nlm.nih.gov/pmc/articles/PMC5817209/ xem link này của cơ quan y tế Hoa Kỳ về mật ong giúp giảm tiểu đường.


Nói chung thì mật ong tốt hơn là đường nhưng không nên lạm dụng vì cũng có rất nhiều fructose và Glucose. Mình pha nước mắm với mật ong, uống trà với mật ong hay ăn chà là của vườn anh bạn. Không dám rờ tới đường cát, đường hoá học, được tinh luyện. Xong om


Nguyễn Hoàng Sơn 









Chuyện cuối tuần tháng 5


Có cặp vợ chồng bạn ghé vườn, đem thức ăn đến với đồng chí gái nên mình ngưng hái bơ, ngồi ăn với họ rồi dẫn đi hái bơ tìm thú lạ ở đồng quê. Mình nói đồng chí gái tổ chức, mời mấy người bạn picnic ở vườn, có mấy người bạn thích đem đàn lên vườn, ăn xong rồi hát nghêu ngao cho chim, coyote và sóc nghe. Có lần con Skunk nghe tiếng nhạc hay quá, bò lại, vểnh tai xù lông lên nghe, đời sơn cô đơn nên đi đâu cũng hái bơ, khiến mấy bà quăng đàn bỏ chạy mất dép.


Trong tuần, đi ăn sinh nhật mấy người bạn, họ gom sinh nhật của 4 người sinh cùng tháng năm để tổ chức chung, vừa vui vừa rẻ, ít phải đi nhiều lần. Có ông thần nói với mình có vườn nho ở Temecula, mình xin phép đến xem để học hỏi thêm vì chưa bao giờ được viếng vườn nho để xem cách trồng trọt. Mình chỉ viếng mấy chỗ, họ cho nếm rượu chớ không chỉ cách trồng nho. Chỉ biết là có lần đọc báo tây, họ phỏng vấn một ông tây trồng nho, cho rằng không muốn con cháu ông ta làm nghề này nữa. Lý do là rất độc hại vì sử dụng thuốc sát trùng, diệt sâu. Ngày nay, cây ăn trái đều được xịt thuốc diệt trùng nên khi ăn thì nên cắt bỏ vỏ.


Có đám chuyên bán phân bón, hoá chất, hay rủ mình mua thuốc của họ để xịt khi hoa nở để cây được thụ phấn, ra trái nhiều nhưng mình từ chối. Thứ nhất, mình thuộc loại lười, thứ hai trồng bơ cho vui đợi ngày nào bán lấy tiền đi chơi với đồng chí gái như năm ngoái. Một cây bơ ra mỗi năm trên 1 triệu hoa nhưng thụ phấn, thành quả độ 500 quả rồi từ từ rụng xuống một ít khi gió Santa Ana thổi đến miền Nam Cali. Cây nào mà còn độ 300 quả vào mùa hái là vui rồi. Cần chi nhiều. Mình chỉ có 1,200 cây bơ.


Hôm qua, hái bơ xong, hai cha con chạy xuống Temecula để xem vườn nho. Thấy vùng này phát triển kinh hoàng, khiến mình nhớ đến mấy căn nhà, thiên hạ gọi mình bán khi xưa năm 2008, nhưng xa quá nên mình không dám rờ tới. Nếu mua thời ấy có 100k nay thì 800K. Đúng là trời không cho. Mình chỉ mua nếu họ để mình tiếp tục trả nợ cho họ hay cho mình vay nhưng họ không chịu nên xem như trời không cho. Không tham. Trời phật cho mình cái cốc nhỏ.


Thấy họ tổ chức nếm rượu đầy, có cả khách sạn, chắc để làm đám cưới lãng mạn ở vườn nho. Có dạo mình tính mướn khách sạn cuối tuần xuống đây xem sao với đồng chí gái. Nay xuống thì Chán Mớ Đời. Vườn nho thì không nhiều, họ để vài mẫu để trồng làm cảnh, còn trồng chanh, loại mới bây giờ, quả to như trái cam, để lâu trên cành được, khi nào cần thì hái. Hoá ra họ quảng cáo về vườn nho, rất ít vườn nho, không như thung lũng Napa. Sản xuất rượu thì ít, chắc mua ở đâu, đem về bán cho du khách, với giá trên trời. Mình may mắn không uống rượu được nên không sợ tốn tiền khơi khơi. Làm dân chơi, cầm ly rượu lắc lắc ngửi ngửi như chó ngửi kít. Mình sống bên Tây 10 năm nên buồn cười khi thấy người Mỹ học làm người Pháp.


Thiên hạ đến vùng này vào cuối tuần đông như quân Nguyên, thấy xe hơi đậu đầy nhất là kẹt xe.


Chạy lại biệt phủ của anh mới quen trong buổi tiệc. Hoá ra là mảnh đất độ 4, 5 acres, có cái nhà to đùng, phía trước có độ 2 acres trồng nho làm cảnh, phía sau thì chả có gì, thấy anh ta đang trồng vài cây nho vì mới mua đâu 2 năm. Nghe nói năm ngoài bán được $8,500 tiền nho trồng, xem như lỗ vì mướn người lo vườn nho. Mình đoán chắc tốn độ ít nhất $40,000 đến $50,000/ năm. Thấy anh ta mua cái máy cày để cắt cỏ, máy cày này giá độ trên $20,000, trong khi mướn thợ cắt độ $300. Mấy miếng đất của mình, mỗi năm phải mướn thợ đến cắt cỏ nếu không thành phố phạt tiền. Mất $500 cho 5 mẫu đất. Anh ta kể chạy xe máy cày ra sao bị lật, may không bị thương tích gì. Tên nào khôn, xây nhà độ $300,000, trồng thêm vài cây nho bán 1.5 triệu. Quá thông minh.


Anh ta cho biết là muốn mua căn nhà để khi về hưu, có một mảnh vườn trồng trọt cho qua tuổi già. Cái này mình thường nghe mấy ông có giấc mơ Kinh Kha này. Họ quên là khi về hưu, thì sức khoẻ của họ cũng đã bay theo màu tóc luôn. 65 tuổi ở Hoa Kỳ, sau bao nhiêu năm làm việc cực lực thì hết sức để cầm cái cuốc, cái xẻng,… được cái là căn nhà to đẹp, anh ta cho công ty mướn, để cho du khách thuê, giá đâu $7,250/ tháng, chưa đủ tiền trả các chi phí. Công ty cho mướn thì độ trên $30,000/ tháng. Thêm tiền bảo trì vườn nho, thế là ngọng. Anh ta ký hợp đồng 1 năm với 3 năm option. Sau một năm muốn lấy lại thì nhìn kỷ lại hợp đồng thì bị dính thêm 3 năm. Chán Mớ Đời 


Mình có gặp vài ông bác sĩ, nha sĩ về hưu, mua vườn bơ, vườn nho để đi thực tế, trải nghiệm đời nông dân mà họ chưa nếm mùi. Mình mua cái vườn bơ để chia lô, xây nhà bán chớ có phải mơ mộng trở về đời sống lông dân đâu. Cả năm đầu, phải học chết bỏ, đi viếng các vườn bơ trong vùng để học hỏi, xin họ chỉ nghề cho. Có ông mỹ 90 tuổi với 60 năm làm nghề trồng bơ, chỉ mình. Lâu lâu chạy xuống Escondido, mời ông ta đi ăn, rồi hỏi gì thì hỏi.


Chạy xuống Temecula thì mới khám phá ra có nhiều tên Developer ma đầu. Họ mua đất rẻ, trồng vài cây nho rồi xây cái nhà to đùng, bán vài triệu. Gặp mấy ông nhà giàu, xuống xem, nghĩ mình có một nông trại trồng nho, sẽ làm rượu bán trở thành nổi tiếng khắp thế giới. Anh bạn kể là chủ trước trồng đủ thứ loại nho nên trước khi hái bị lộn xộn vì phải tắt máy tưới, để cho nho có đường nhiều. Tắt nước thì có loại sẽ chết. Mình nói anh ta nên sửa lại hệ thống tưới, có thể tắt mở tuỳ nơi. 


Xuống đây mới thấy cách họ làm tiền, tạo dựng ảo tưởng. Họ bán hình ảnh người thành đạt nên tạo những khung cảnh nông trại, dân tình chạy lại uống rượu, mua rượu đắt tiền… như thời chủ nghĩa lãng mạn, bà hoàng hậu Antoinette, xây dựng chuồng dê trong khuông viên của lâu đài Versailles, để bà ta làm cô bé chăn dê, sáng vào chuồng vắt sữa dê. Ngày nay, y chang, giới có tiền không biết làm gì, cứ nghĩ ba chuyện đâu đâu.


Viếng nhà anh mới quen khiến mình tư duy đột phá, sao không chia lô vườn mình ra, thay vì nho, trồng bơ rồi bán cho thiên hạ. Trên đường về, thì nghĩ lại làm vậy thất đức. Thôi đành mang kiếp lông dân tới khi lào thở hết được. Chán Mớ Đời 


Có người hỏi sao thất đức. Lý do là nếu mình xây như vậy, tạo ra cái bẩy để mấy người mua nhảy vào rồi thực tế đến, họ khám phá ra ngoài trả tiền nhà để cuối tuần xuống ở, thêm lỗ vốn trồng nho. Anh bỏ ra mỗi năm 50 ngàn để thu hoạch $8,500. Chỉ biết khóc cho vơi đi những nhục hình, đời Sơn đen không cần dĩ vãng chỉ cần trả nợ.


Làm gì cũng phải xem có nên hay không, cả thất đức thì đời con và đời cháu mình sẽ phải trả nợ dùm mình. Buồn đời, hai cha con chạy về bolsa ăn cơm đại hàn. Đang ngồi đợi người ta đem thức ăn lại, bổng nhiên thấy con rô bô, đựng mấy khay chạy lại bàn mình, để mình lấy đồ ăn. Kinh


Thế là tương lai sẽ không có phổ ky chạy bàn nữa, cứ vào ngồi rồi lên điện thoại gọi mấy món, trả tiền rồi rô bô đem đồ ăn lại, con người càng ngày càng ít tiếp xúc với nhau. Chán Mớ Đời 


Nguyễn Hoàng Sơn 

Hạnh ngộ của 2 người lính

 Khi rời Việt Nam, mình thấy nhiều người trẻ hơn mình, ghi danh ngồi xe lăn để được nhân viên của công ty hàng không đẩy lên máy bay và khi xuống phi trường. Bộ mặt của họ thê thảm lắm khác với 1 tiếng đồng hồ trước đó, khi họ ngồi bên cạnh mình ở phòng đợi, ghi danh chuyến bay. Mình đoán họ không biết ngoại ngữ nên khai là già cả, bệnh tật đi không nổi. Họ nói oang oang trong điện thoại kể cho bạn bè đang ở phi trường đi mỹ. Khiến mình nhớ đến câu chuyện của một ông Mỹ.

ông mỹ kể, có lần đi máy bay, ông ta tự điều khiển xe lăn của mình với hai bàn tay đến cửa máy bay, ông ta rời xe lăn của mình, thấy một ông phi công đang đứng chào hành khách với một một tiếp viên. Người tiếp viên xin phép được mang hành lý của ông đến chỗ ngồi. Ông đến chỗ ngồi thì nhảy phóc lên ghế. Khi cài dây an toàn xong thì ông phi công đi lại, hỏi ông ta có từng ở trong quân ngủ. Ông ta ngạc nhiên và trả lời có. Viên phi công hỏi chiến trường A pHú Hãn 2010, ông ta ngạc nhiên đáp lại vâng.


Viên phi công cho biết, ông ta nhận ra ông ngay và vết thương. Từ bao nhiêu năm qua, ông phi công tự hỏi không biết người thương binh có sống sót với vết thương.


Năm 2010, ông phi công đã lái máy bay di tản ông ta khỏi chiến trường A Phú Hãn, không biết ông ta còn sống. Nay ông ta lái máy bay cho hãng United. Tên ông ta là Marc Vincequere.


Cuộc hành ngộ khá cảm động của hai người lính sau bao nhiêu năm.

Hình chụp sau khi xuống phi trường người thương phế binh của chiến trường A Phú Hãn và viên phi công đã lái máy bay, di tản ông ra khỏi chiến trường.


Chúc các bác một ngày từ mẫu vui vẻ. Đáng lẻ để tháng sau trong dịp ngày lễ về cha nhưng thôi tải lên đây, chúc mừng mấy bà mẹ có con trở về từ chiến trường. Kể bởi  TODD LOVE


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Đi ăn hiệp-sinh-nhật

 

Người Việt sang Hoa Kỳ, bận rộn nên con cháu tổ chức kỵ giỗ chung cho người thân đã mất cùng một lần, gọi là hiệp-kỵ. Một năm, con cháu giỗ ông bà cha mẹ, anh em chú bác cùng một ngày cho tiện con cháu gặp gỡ hàn huyên, tiện cho mọi người. Nhìn lên bàn thờ thấy một dãy hình người đã đi về cõi Vĩnh hằng. Hương khói cũng không dám thắp, sợ máy báo động hoả hoạn réo. Nhất là biệt thự to đùng mới, phải được trang bị hệ thống phòng cháy. Chỉ cần cái ý là tốt. Đến đời con cháu sau này chắc sẽ không còn mấy vụ này nữa. Đi hiệp-kỵ, mình không thấy con cháu đến đông đủ như xưa. Rể dâu thì miễn bàn. Tốt nhất khi còn sống thì tổ chức sinh nhật cho hoành tráng rồi mai sau tính sau.


Trong tinh thần tập thể đa nguyên, vợ xướng chồng tuỳ. Hôm qua mình đưa đồng chí gái đi ăn sinh nhật mấy người bạn, trong tuần, đúng hơn là hiệp-sinh-nhật hay hiệp-mẫu-nan-nhật. Có đến 4 bà bác sĩ, sinh vào tháng 5 nên họ hợp lại tổ chức sinh nhật chung, mình gọi là hiệp-sinh-nhật cho có tố chất thuần lông. Nội mà đi ăn sinh nhật 4 bà trong tháng là ngọng. Thấy mấy bà xúm lại tổ chức chung thấy có lý. Đỡ cho bạn bè, không phải đi ăn nhiều lần trong tháng mệt thở. Ngoài ra rẻ vì bạn bè như nhau, chia 4.


Có hai chị bác sĩ ở gần nhà mình nên hay gặp. Có một chị, bác sĩ của vợ mình, hay rủ nhau leo núi, đi leo núi với bác sĩ thì cứ sáng chị ta đưa thuốc giảm đau cho uống, đủ trò. Mình thuộc gia đình thuần lông, ngày ngày cuốc đất trồng bơ nên chả thấy đau nhức gì cả nhưng bác sĩ đưa thì uống. Đi leo núi mà có ba bà đi theo nên không cãi lời được. Nói chung leo núi có bác sĩ đi theo cũng tốt, thêm có một chị đi chung nấu ăn rất cực đỉnh. Mình thích leo núi với hai chị này vì ít thích chụp hình tạo dáng mà lại cho ăn ngon không tả. Đáng lẻ tuần này là đi Yosemite như mọi năm, nhưng công viên đóng cửa vì tuyết tan nên dời lại tháng 7. Từ đây cho đến cuối năm, đồng chí vợ lên chương tình đi chơi mệt thở. Điểm lại là mấy ông chồng ít thấy leo núi. Họ thích chơi thể thao trước truyền hình với cái hộp điều khiển từ xa.


Ngày mình sinh ra đời, người Tàu gọi là mẫu nan nhật, ngày mẹ gian nan vì khi vượt cạn khi xưa, có thể chết như chơi. Sinh nhật của mình, không ai nhớ tới sự nguy hiểm của mẹ đã phải trải qua, gọi điện hỏi thăm một tí.


Mình chỉ quen đâu phân nữa trong số 30 người tham dự, đa số là bác sĩ và nha sĩ. Chỉ có mình là con nhà thuần lông, lọt vào bữa tiệc sang trọng này. Kể cũng lạ, mình quen nhiều bác sĩ và nha sĩ hơn là nhà nông. Khi xưa, tước khi phát hiện ra mối tình hữu nghị của đồng chí gái,. Mình có đả thông tư tưởng 2 cô nha sĩ và hai cô bác sĩ. Có cô bác sĩ, đang làm nội trú, đi chơi, định cầm tay nói anh yêu em như Tần HÁn trong Dòng Sông Ly Biệt, thì Pager réo. Dạo ấy, bác sĩ trực thì đeo cái pager. Cô nàng xin phép, chạy đi gọi bệnh viện, rồi trở lại xin lỗi, có cấp cứu ở nhà thương. Mình Chán Mớ Đời nên tự động de xe, lấy vợ đang khuya, điện thoại reo, kêu vào bệnh viện là mệt.


 Ngồi nghe mấy bác sĩ và nha sĩ nói chuyện về nghề nghiệp của họ cũng khá vui. Ai nấy cũng rúng động khi nói về một ông bác sĩ gốc Việt, bị tù vì khai man, để lấy 150 triệu đô rồi cúng vào thị trường chứng khoán. Có hai vợ chồng nha sĩ, em của một người bạn kể. Bệnh nhân vào khám răng, bà vợ thuộc loại trùm sò nên nói với bệnh nhân, có thể sửa chửa, tân trang lại cái răng, đến khi ông chồng nha sĩ bò vào khám lại, kêu nhổ, làm răng mới. Làm răng mới mới có tiền. Sửa chỉ tốn $500, trong khi nhổ cái răng bỏ túi được $5,000 rồi làm răng mới, hay implant, kiếm thêm tiền. Đúng là lương y như kế mẫu.


Họ than là làm ra tiền, ở biệt thự to đùng nhưng không đi đâu được. Vì đi đâu thì phải mướn người thay thế thì hết lời. Chị bạn hay leo núi với vợ chồng mình, kêu đi leo núi với vợ chồng mình là xem như tháng đó hết lời. Họ cho biết đi làm 3 ngày đầu của tuần là để trả tiền các chi phí (overhead) còn lại thì có thể có lời và đóng thuế. Nghe họ kể chuyện mới thấy mình may mắn, không giàu như họ. Chỉ làm lông dân hái bơ bán cũng khoẻ đời, thay vì lo lắng đủ trò, không đi chơi được. Một năm đi hè được 2 tuần.

Dạo mình mới sang Hoa Kỳ, đi khám nha sĩ, tên này cứ réo mình hoài kêu làm răng mình lại cho đẹp. Ông ta kêu mình là kiến trúc sư, khi nói chuyện với khách hàng phải có hàm răng cực đỉnh thay vì như hàng rào ấp chiến lược. Mình đã xấu từ cơ bản nên có tân trang lại chỉ mất tiền. Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen.


Mấy nha sĩ và bác sĩ này trẻ hơn mình ít nhất 1 giáp nên nói chuyện, họ dùng tiếng mỹ nhiều hơn. “Ông nha sĩ kêu: “One dentist says your teeth are beautiful, another one found everything wrong with your teeth.”


Cái này khiến mình nhớ bà cụ mình ở Việt Nam, thấy mấy cô em đi làm răng trắng, 90 tuổi bà cụ răng còn tốt. Cũng muốn đi làm răng trắng. Muốn làm cái này thì họ phải mài dũa 1 ít răng của mình. Rồi trét lên một chất làm trắng răng như minh tinh màn bạc quảng cáo răng anh 7 chà da đen. Mẹ mình bắt chước đi nha sĩ muốn làm răng trắng, tên nha sĩ mất dậy kêu nhổ hết răng, làm răng giả. Nay phải đeo một hàm răng giả, ăn uống hơi bị mệt. Chán Mớ Đời 


Có chị bác sĩ phụ khoa, đi leo núi với vợ chồng mình mỗi năm ở Yosemite kêu, từ ngày covid đến, gặp bác sĩ, phải mang khẩu trang, bệnh nhân cũng vậy nên từ khi hoài thai đến giờ, không biết mặt nhau. Đến hôm lên bàn mổ, bà bệnh nhân, kêu gỡ khẩu trang ra cho bà ta thấy mặt một lần, lỡ có chết cũng không ân hận. Khiến cả bàn cười. Người Mỹ thích mổ khi sinh con vì không muốn đau. Vấn đề là mổ thì cơ thể đứa bé sẽ không khoẻ sau này.

Một bà bác sĩ khác, gặp lần đầu tiên ngồi cạnh mình kể, hôm trước bà vào bệnh viện UCI, gặp một bà chào, bà ta chào lại, rồi hỏi ra mới biết là bệnh nhân của bà nhưng vì không đeo khẩu trang nên không nhận nhau ra. Nay vào nhà thương không phải đeo khẩu trang nữa.


Mình mới đổi nha sĩ vì văn phòng nha khoa của cô cháu không nhận bảo hiểm HMO. Mình đi cô cháu khám răng từ 30 năm qua, từ ngày cô ta ra trường đến nay. Ở xa Bolsa nhưng phải chạy đến khám răng nên hơi mất thời gian. Nay không nhận HMO nên mình tìm nha sĩ ở gần nhà. 


Hôm đi lần đầu tiên, đang ngồi nơi ghế trong phòng, đợi nha sĩ thì có bà nha sĩ nào, đeo khẩu trang đi vào, rồi chào anh sơn bằng tiếng Việt khiến mình thất kinh, chào lại. Rồi bà ta hỏi về vợ mình đủ trò khiến mình chới với, nói tuần rồi chị Trinh có lại nhà em ăn cơm, không thấy anh đến chung, đoán là người này là bạn thân của hai vợ chồng nhưng không nhận ra là ai. Mấy bà nha sĩ mình quen, đâu có ai có phòng mạch ở thành phố mình ở.


Bà cạo vôi răng mình cả tiếng đồng hồ khiến mình vừa mệt vừa tìm trong ký ức bà này là bà nào. Không lẻ kêu bà ta lấy khẩu trang ra. Cuối cùng, mình tư duy đột phá, hỏi anh chồng dạo này ra sao, bà mới nói tên ông chồng thì mình mới nhận ra bà ta. Ông chồng là bác sĩ, còn cô vợ là nha sĩ, có đi chơi với tụi này lên núi, đến nhà mình ăn uống hoài. Cho thấy che khẩu trang là chả nhận ra ai. Khẩu trang tạo ra một thế giới xa lạ. Covid để lại dấu ấn cho cả thế hệ đến khi qua đời.


Có hai ông bác sĩ hay đến nhà mình hát hò, đem theo đàn đến nhà hàng với dàn âm thanh bỏ túi. Hai ông ngồi hát trong khi mấy bà thi nhau chụp hình tạo dáng nơi bàn để bánh sinh nhật và hoa. Nhìn hai ông ca sĩ nghiệp dư, mà thương. Chả ai thưởng thức giọng ca vàng của họ. Mình độ 10 giờ tối là buồn ngủ, phải đợi đến 11 giờ đêm, mấy bà chán chụp hình mới được phép ra về. Họ mua bánh tây của người Việt làm nên thấy họ đỗ sữa đặc rồi cho đông lạnh, khá lạ.


Nghe mấy bác sĩ than, con cái đến tuổi cặp kê mà chúng cứ đem bạn trai bạn gái về, họ lại nghi ngờ, mấy đứa bạn của con mình tìm cách đào mỏ chi đó. Thấy Chán Mớ Đời. Họ hỏi mình làm gì thì nói là nông dân, không thấy họ hỏi thêm, đi chỗ khác. Mình mà nói là bác sĩ, chuyên gia về ngành bơ (avocadology) thì chắc họ sẽ nói chuyện nhiều hơn ngành y khoa xa lạ. Theo nghiên cứ của đại học y khoa Baylor, Texas, ăn bơ có 20% giảm phát triển bệnh tiểu đường. Các bác nên mua bơ của Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen. Bảo đảm không ngon, không trả tiền lại. Dạo này, hoa trong vườn bơ của mình ra hoa, nên có mật ong mới, hữu cơ nguyên chất. Có người ở Texas vừa mới đặt hàng lại vì chỉ có một năm 1 lần.


Sáng mai, phải dậy sớm để lên vườn hái bơ vì không tìm ra thợ hái bơ. Dân mỹ trắng thì không muốn làm việc nặng, dân Mễ ở lậu thì không dám lên vùng mình vì sợ cảnh sát chận hỏi giấy tờ nên họ chỉ làm việc trong các vườn bơ ở vùng San Diego. Từ một tháng nay, mình tìm thợ để hái nhưng chưa ra nên phải vào vườn hái mỗi ngày để bán cho Farmers Market và mấy nhà hàng Mễ mình quen. May có cô cháu bán dùm cho, mình không có thì giờ lo vụ gửi hàng hay giao hàng. Hái bơ về là ỏi cả người, không muốn nhúc nhích. Ai muốn ăn bơ vườn em thì liên lạc cô cháu. Hôm nay, có cặp vợ chồng bạn, ghé vườn chơi, ngồi trong vườn ăn picnic. Rất thú vị. Có lẻ hôm nào hái bơ xong thì sẽ tổ chức bbq tại vườn cho bạn bè đến chơi, dã ngoại, hát hò. Đồng chí gái có mấy người bạn văn nghệ, hay đem đàn đến picnic, ăn uống khá vui trong khi mình thì làm việc nhà lông. Chán Mớ Đời 


Chị bạn vừa nhắn tin có mấy người bạn đặt 4 thùng bơ, mình lấy giá hữu nghị. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 





Tích đức theo cách người Mỹ

 


Dạo mình mới sang Hoa Kỳ, có xem một phim hài có tài tử Jane Fonda, và ca nhạc sĩ Dolly Parton đóng, hình như “9 to 5”, khám phá ra ca và nhạc sĩ Dolly Parton rất nổi tiếng thể nhạc đồng quê (Country Music), được người Mỹ rất ưa chuộng. Bà ta là tác giả của hai tác phẩm rất nổi tiếng “I Will Always Love You” và “Jolene”. Nghe kể bà ta sáng tác 2 bản nhạc trong một đêm. Đúng là xuất thần.


Ca sĩ Elvis Presley muốn thâu đĩa bản nhạc đầu tiên với phong cách của ông ta. Bà Parton đồng ý đến khi người quản lý của ông Elvis cho biết là lấy hoa hồng 50% từ rày về sau trên tác quyền. Bà ta không đồng ý và tiếc vì biết nếu Elvis Presley hát thì bà ta sẽ được nổi tiếng thêm.

Ca nhạc sĩ Dolly Parton 

Ông Elvis có hát nhiều bản nhạc Ý Đại Lợi, dịch ra anh ngữ như “It’s now or Never” từ bản nhạc “O Solo Mio” và nhiều bản nhạc khác. Nhờ nghe bản nhạc này mà khi sang Ý Đại Lợi làm việc, khi nghe bài “O Sole Mio” mình kêu người ý dịch ra từ Elvis Presley khiến dân ý chửi mình ngu lâu dốt bền. Tương tự khi ở Pháp mình kêu Tây dịch bản “if you go away “ ra tiếng Pháp thì bị chửi như tát vào mặt. Cuối cùng mình mới mượn băng nhạc của Jacques Brel, người Bỉ để nghe mới khám phá ông ta là tác giả của 2 bài với tên pháp “ne me quittes pas” và Le Moribond mà khi xưa, ở Việt Nam thiên hạ hay hát “Seasons in the sun” …. Cho thấy sống ở Đà Lạt khi xưa, mình sống dưới đáy giếng, chả biết gì. Chán Mớ Đời 


Bà ta kể là khóc cả đêm sau khi từ chối để Elvis Presley lấy 50% tiền hoa hồng. Thiên hạ kêu bà ta khùng. Bà ta cho biết có cái gì trong tâm bà nói không chấp nhận.


Cuối cùng ca sĩ Whitney Houston hát bản này và trở thành nổi tiếng, bà ta lãnh được hoa Hồng tác quyền nên mua Dollywood, một công viên giải trí như Disneyland, Tennessee. Bà này sinh ra từ gia đình nghèo, được xem là người đã giúp đỡ giáo dục người nghèo nhiều nhất nước mỹ. Có nhiều tỷ phú tặng tiền cho đại học. Lúc viếng thăm đại học Washington, mình có thấy hai người sáng lập Microsoft đã xây và tặng 2 toà nhà to đùng.


Năm 1990, học sinh trung học của thành phố của bà ta sinh ra và lớn lên, có không tới 30% học sinh tốt nghiệp trung học. Bà ta thành lập chương tình “Buddy Program”. Mỗi học sinh chọn một người bạn đồng hành, giúp đỡ lẫn nhau để tốt nghiệp trung học. Khi tốt nghiệp, bà ta sẽ tặng cho món tiền tươi để tiếp tục đi học trên đại học. Chương trình dạy giới trẻ giúp đỡ nhau và tình bạn. Kết quả chỉ có 6% học sinh bỏ cuộc, không tốt nghiệp trung học và chỉ số này tiếp tục đến ngày nay.


Năm 1996, hoả hoạn đã thiêu rụi 900 căn nhà, bà ta tặng $1,000 cho mỗi gia đình trong 5 tháng để giúp ở họ sửa chửa lại nhà cửa. Sau đó bà ta còn cho thêm mỗi gia đình $5,000, tổng cộng là 9 triệu đôla.


Ngoài ra năm 1995, bà ta có thành lập một chương trình mang tên “Imagination Library”, bà ta nhận thấy giới trẻ ở vùng của bà sinh ra, ở vùng quê và nghèo, đã chậm về sự hiểu biết khi bắt đầu đi học so với trẻ em ở thành phố, và ngăn cản trẻ em ở miền quê tiếp tục học lên cao. Chương trình này tặng mỗi đứa trẻ 1 cuốn sách mỗi tháng từ khi mới sanh ra đến khi đi học. Ở trường đã có thư viện. Chương trình này được nhiều nước trên thế giới bắt chước thực hiện. Năm 2018, có trên 100 triệu cuốn sách được tặng qua chương trình này.


Tại Hoa Kỳ khi người Mỹ tặng tiền cho các công việc từ thiện hay cơ quan từ thiện thì họ được khấu trừ thuế. Mấy người giàu bị đánh thuế từ 45% đến 60% nên được khuyến khích giúp từ thiện để bớt đóng thuế. Thuế tài sản có thể lên đến 55%. Một gia đình tỷ phú để lại 1 tỷ, phải đóng thuế $550 triệu đô la. Có một năm miễn đóng thuế tài sản, một ông tỷ phú mỹ chết để lại 30 tỷ đô la cho vợ con khiến đảng Dân Chủ chửi quá cỡ, mất 15 tỷ đola đóng thuế. Còn dân Cộng Hoà thì kêu ông này cảm đảm dám chết đúng năm, hy sinh đời bố củng cố đời con theo kiểu mỹ.


Thay vì đóng thuế, họ thành lập một Foundation mang tên dòng họ của họ như Rockefeller Foundation, Ford Foundation,…. Cứ lấy thí dụ: họ chỉ bỏ vào ngân hàng lấy lời 4%/ năm. Mỗi năm được $40 triệu, họ tích ra 10% tiền lời là 4 triệu đem cho các chương trình do họ bảo trợ về văn hoá, từ thiện,… còn 36 triệu thì để con cháu họ xài. Nói như người Việt mình có đức mặc sức mà ăn, đời này qua đời khác. Xong om


Khi họ về già, muốn để lại gia tài cho con cháu, không bị đóng thuế, họ thành lập các cơ quan từ thiện, bỏ 99% gia sản của họ vào những Foundation, chỉ giữ lại 1% cho cá nhân họ. Làm vậy thứ nhất là không bị thưa kiện, thứ hai là không bị đóng thuế nên gia tài của họ lên hoài. Người trẻ nhất đã làm vụ này gần đây trước Covid là ông chủ của Facebook (Meta), nên gia tài cứ gia tăng, không bị thuế thiết gì cả. Lợi tức của tài sản hàng năm, họ chỉ cần lấy 10% lợi tức hàng năm để giúp từ thiện thì con cháu của họ cứ tiếp tục đời này sang đời nọ. Cho nên khi các đại biểu đảng Dân CHủ kêu gọi đánh thuế người giàu là họ mị dân. 


Lúc bán miếng đất năm ngoái đi, mình tính nhờ ông luật sư, trả ông ta để làm một công ty tương tự nhưng nhỏ hơn. Vấn đề là có cái nợ nên không được. Mình kêu ông cho vay, là chuyển cái nợ vào mấy căn nhà cho thuê của mình nhưng ông ta già nên cứ phân vân, sợ bà vợ mới lấy hết của. Sau có Opportunity Zone Fund nên mình trả tiền luật sư làm cái này. Trong tương lai, bán cái vườn thì mình sẽ làm Corporation kiểu kia vì vườn mình không có nợ, dễ cống hiến hơn. Làm vậy, con cái không bán được, chỉ ăn đời này sang đời nọ. Không sợ chúng cãi nhau, đem nhau ra toà. Xong om


Mình thấy tốt hơn là đóng thuế cho chính phủ rồi họ đem tiền đi đốt vào chuyện vớ vẩn. Đây con cháu của tỷ phú, dùng tiền lời, giúp các tổ chức bất vụ lợi, giúp nhân loại như tích đức thêm cho dòng họ. Khi có đức thì mặc sức mà ăn, khác với người Việt, xây lăng tẩm cho to lớn rồi đến đời thứ 3 là banh hết. Mình đọc đâu đó, 90% tiền gây quỹ cho hội Hồng Thập Tự, dùng vào trả lương cho nhân viên, họ đi máy bay toàn hạng thương gia nên từ đó mình chỉ cho các nhóm thiện nguyện mình biết rõ về hoạt động của họ để cuối năm khấu trừ thuế.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn