Ăn cơm tây, ngủ tàu tây với vợ việt

Khi xưa, nghe người lớn nói: “ăn cơm tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật” nên mình hơi thắc mắc vì họ nói đến những điều mình chưa bao giờ trải nghiệm. Lý do là cơm tàu, ngoài mì chú Lìn bán ngoài chợ, xe mì Cẩm Đô, và xe mì vịt tiềm ở đường Phan Đình Phùng, cạnh tiệm Công Thành ăn ba ngày tết khi có tiền lì xì, mình chỉ được ăn cơm tàu được 2 lần ở tiệm Kim Linh và Như Ý ở đường Phan Đình Phùng. Thêm 1 lần ăn cưới bà Dì, được đãi tại nhà hàng Nam Sơn, khu Hoà BÌnh. Do đó trải nghiệm của mình về cơm tàu tại Việt Nam rất ít. Sau này, đi giang hồ tứ xứ, mình thấy cơm tàu không có gì gọi là ngon ngoại trừ nhiều mỡ dầu và bột ngọt. Thậm chí qua đến Trung Cộng, ăn trong mấy nhà hàng của công ty du lịch đưa đến, ăn dỡ ngoại trừ hôm ăn tại khách sạn 5 sao ở Bắc Kinh.


Hai lần ăn cơm tàu ở tiệm Kim Linh và Như Ý tại Đà Lạt, cả hai lần gia đình mình gọi món Tả Pí Lù, mà ngày nay thiên hạ gọi Lẩu. Cái nồi đặt trên cái lò dầu hôi, làm bằng đồng, rồi bỏ rau cải, thịt vào nhúng, chấm nước xì dầu ăn, và cơm là chính. Có lẻ bữa ăn ngon miệng nhất ở Đà Lạt, tại tiệm ăn Ninh Hoà, trên đường Cường Để. Trước khi đi Tây, bà cụ dẫn mình lại đây ăn một bữa để nhớ quê hương là chùm khế ngọt để 20 năm sau mới trở về. Món thịt bò 7 món với nem Ninh Hoà.


Ngủ nhà Tây thì có lẻ ở Việt Nam, thấy mấy biệt thự của tây thực dân đẹp nên người Việt ước ao được ở trong đó, đến khi mình sang tây thì thấy nhà cửa tây đẹp thật nhưng không tiện nghi như nhà ở Hoa Kỳ. 8 năm trời ở Paris, mình ở trong căn phòng dành cho người giúp việc mà tây gọi “chambre de bonne”, tạm dịch phòng ô-sin. Chả có nước nôi gì cả. Mùa đông thì lạnh cóng còn mùa hè thì nóng chảy mỡ vì ở lầu chót, dưới mái nhà, không có thiết bị đồ cách nhiệt. Nói chung, nhà của tây cũ nên không có máy lạnh vào mùa hè. Chỉ có máy sưởi vào mùa đông.

Đây là hàng ăn đồ khai vị trên tàu tây khi mình đi Nam Cực. Theo mình ngon hơn cơm tàu. Ít dầu mỡ

Lấy vợ nhật thì đoán là khi xưa, có mấy cô gái người Nhật Bản sang Việt Nam ở Sàigòn, làm cô đầu, chuẩn bị điếu thuốc phiện cho tây hay làm hộ lý. Xưa kia Nhật Bản cũng nghèo, thất mùa nên dân chúng di cư sang các nước khác như Hoa Kỳ, các nước ở vùng Nam Mỹ mà ngày nay hậu duệ làm tổng thống mấy xứ này. Chắc họ chìu chuộng Tây thực dân tốt nên mấy thông ngôn, thầy ký kêu lấy vợ nhật để được chìu chuộng. Sau này viếng xứ Nhật Bản thì thấy ít người đẹp như gái Việt Nam hay phi luật tân. Chìu chuộng thì thật ra nước nào cũng như nhau. Vợ chồng lấy nhau quen, lâu ngày vợ không thèm để ý đến ông chồng nên họ hay tìm mấy con mèo trẻ hơn để được chìu chuộng nhưng lại tốn tiền. Tiền của mình là của vợ nên vợ không cần chìu chuộng. Xong om

Ăn cơm tây có vấn đề muỗng nĩa khá mệt. Việt Nam chỉ cần có đôi đũa là xong. Việt Nam theo phương cách miễn dịch bầy đàn, còn tây thì miễn dịch cá nhân.

Đi chơi ở Nam Cực, mình lựa đi tàu tây, một chị quen qua mạng, nói họ cho ăn đồ tây ngon lắm, đáng đồng tiền bát gạo đành nhắm mắt qua cầu, ghi danh đi dù đắt hơn tàu mỹ.


Tàu nhỏ hơn chiếc tàu mình đi lần đầu tiên qua Mễ, có đến 6 tiệm ăn, còn tàu nhỏ của Tây chỉ có 2 tiệm ăn. Một ăn tự chọn, bao bụng và một thì được phổ ky thuộc địa, phục vụ tận tình, chỉ cần cho tiền boa là họ vui rồi. Nói cho ngay chỉ có du khách Mỹ là cho tiền boa. Không thấy dân tây cho. Mình ngồi ăn với mấy tây đầm, chỉ thấy mình cho tiền boa. Thật ra, tiền boa đã trả rồi nhưng thấy dân tình, bỏ xứ đi xa làm việc kiếm tiền nuôi gia đình nên mình đồng cảm. 


Các phục vụ viên đa số là người đến từ Bali, Nam Dương, Phi Luật tân hay dân của thuộc địa của Pháp ngày xưa như Ile de Maurice, Ma-rốc,… có hai người sommelier với cái broche màu bạc, xem mới vào nghề sau khi học nghề ngửi mùi và nếm rượu. Dân làm sommelier lâu ngày sẽ có cái broche bằng vàng đeo nơi áo. Có điểm lạ là mấy người này, dù mình ít gặp họ nhưng lại nhớ tên mình. Cứ kêu Mít tờ Sony. Có lẻ tên Sony khiến họ dễ nhớ. Ở Phi Châu cũng vậy. Mình hay giới thiệu đồng chí gái là Panasonic khiến họ cười.

Món fromage với bánh mì. Họ làm confiture fraise ăn rất đỉnh, khô khô với Fromage. Chà là cũng khô không nhão nhẹt. Tuyệt cú mèo 
Món khai vị mình tự chọn mỗi bữa, cá mòi, cá hồi, saucisse và prosciuto Ý Đại Lợi . Mình đổ thêm dầu olive ăn cho bớt khô.

Đi tàu tây thì họ cho ăn cơm tây, do công ty một đầu bếp danh tiếng của pháp đảm trách. Mình chỉ ăn trưa và tối vì buổi sáng thường là không đói, không quen ăn sáng. Có ăn một bữa để xem sao, thì cũng omelette vớ vẫn, ít món hơn ăn sáng của người Anh hay mỹ. Nhớ khi xưa, ăn sáng ở quán cà phê, tây đầm hay kêu ly cà phê và cái croissant. Chỉ qua Anh quốc thì họ ăn thiệt tình buổi sáng, thịt ba chỉ, trứng rán, bánh mì nướng đủ trò với khoai tây chiên,.. Xong om


Ăn cơm tây thì có vấn đề sử dụng nhiều ly, nhiều dao nĩa. Đồng chí gái nhìn vào bàn thất kinh vì có 2 dao 3 nĩa, 2 muỗng trên bàn cùng 2 cái ly. Khi ăn cá thì họ bỏ thêm con dao dùng để ăn cá. Hỏi ăn bằng cái nào. Mình nói tuỳ, dao nhỏ và nĩa nhỏ để ăn khai vị, dao lớn và nĩa lớn cho món chính. Còn muỗng to để ăn súp, muỗng nhỏ ăn kem và cuối cùng nĩa nhỏ để ngang trên cái đĩa là ăn bánh ngọt….

Chỗ này họ để các fromage, bánh mì baguette và mấy đồ phụ để ăn với fromage
Mấy ngày đầu, mình kêu steak á căn đình rất ngon và mềm nhưng sau 3 lần là oải, hết muốn nuốt. Ông Mỹ quen cũng chới với. Nói đi vùng này để ăn thịt bò á căn đình nhưng cũng oải.
Món hải sản và spaghetti. Spaghetti thì hơi thất bại. Phải để người ý nấu theo kiểu Al dente mới ngon

Thấy đồng chí gái hỏi khiến mình nhớ đến phim Nhật Bản mang tên Tampopo, Bồ Công Anh, xem đâu 40 năm rồi tại New York. Trong phim có nhiều đoạn về ăn uống cách thức phương tây. Cảnh thứ nhất là có hai đại diện công ty họp mặt, ăn uống để bàn việc làm ăn. Họ vào một khách sạn sang trọng, có nhà hàng Pháp có phòng riêng để bàn bạc. Mỗi bên có 3 người. Một bên có một anh trẻ, chắc làm thư ký, ôm hồ sơ, cặp cho xếp, bị xếp khỏ đầu vì hậu đậu. 

Đồng chí gái mỗi bữa ăn, có chút rượu đỏ cho môi nồng má hồng. Mình thì không uống 
Món mực ăn rất đỉnh
Bơ demi sel để trong cái lon, lấy dao riêng để quét bơ lên bánh mì, ăn phê không tả. Có mấy lỗ nhỏ, bơ chảy thì chảy xuống mấy cái lỗ để khỏi mất đẹp. Ăn bơ với bánh mì làm mình nhớ thời sinh viên, mua baguette và thỏi bơ, về nhà trét ăn khi tiệm ăn đại học đóng cửa. Sang sang thì mua thoải sô-cô-la thêm.

Khi maître d’ đưa thực đơn với những món ăn viết bằng tiếng Tây, mấy ông nhật già chới với, hỏi ăn gì thì xin cho thêm thời giờ để nghiên cứu. Cuối cùng có một ông kêu cho món cá và súp. Thế là 4 ông kia đều nhất trí ăn món cá sole meunière và súp consommé và uống bia Heineken, để khỏi cảm thấy nhà quê, không biết gì về thức ăn Tây. Kêu bia Heineken của Hoà Lan, cảm thấy mình thuộc đỉnh cao trí tuệ. Thật ra 2 món này ở Nhật Bản ăn rất thường, consomme như sup Miso.


Đến khi hỏi anh chàng trẻ thì anh ta điều nghiên kỹ lưỡng thực đơn, đọc tiến Tây như người Nhật Bản, mình đoán anh ta đã có lần đến Paris, có đến ăn ở tiệm ăn nổi tiếng Taillevent. Anh ta hỏi về món Quenelles boudin và escargot vol au vent, hỏi làm bằng sauce gì,..khiến ông xếp bên cạnh đá chân dưới bàn. Anh ta còn hỏi rượu Tây, nói kêu sommelier vào cho anh ta hỏi, có nên uống với loại rượu khá lạ, tên Corton Charlemagne, mình chưa bao giờ nghe đến khi ở bên tây. Chắc dính gì đến vua tây mang tên Charlemagne. Sommelier là người học về rượu, sẽ giúp thực khách chọn loại rượu nào để uống với món ăn của mình gọi.


Xem thì buồn cười nhưng nếu nghĩ hơn thì thấy thương họ như thế hệ bố mẹ mình. Mấy ông xếp lớn Nhật Bản của thế hệ hậu chiến tranh, cố gắng làm việc để tái thiết xứ này lại. Họ không có thì giờ để hưởng thụ như thế hệ trẻ qua hình ảnh của anh thư ký, đã đến Paris. Thế hệ trẻ muốn hưởng thụ, không còn lao động vinh quang như thế hệ đi trước.


Thường mấy người quen, gốc việt lớn tuổi ở Hoa Kỳ, khen con họ biết chọn thức ăn khi vào nhà hàng mỹ,… họ không rành vì quen ăn đồ Việt Nam. Con gọi món gì thì ăn món đó. Khi xưa, mình ở âu châu, ít ăn đồ việt nên biết nhiều món của tây, ý, Thụy sĩ,…


Mình thấy bạn bè ở Hoa Kỳ, khi họ uống rượu nho, hay bỏ đá vào như uống coca. Gặp tây chắc họ bị đứng tim. Thật sự tuỳ mỗi văn hoá, không thể nào đánh giá nhau được. Nếu người Mỹ uống rượu, bỏ thêm đá mà họ thích thì cứ tự nhiên, không nên chê bai.


Nhớ hôm ăn cơm với ông Steve và Bruno, cựu giám đốc của Citi BAnk, từng làm việc ở nhiều nơi trên thế giới. Ngân hàng mua công ty địa phương nào đó rẻ rồi phái hai ông này đến để cải tổ lại rồi bán lấy lời nên họ rành ăn uống ở tây hay âu châu. Ông Steve kêu phục vụ viên, cho sommelier đến để ông ta hỏi. Cô sommelier đến nói nên uống loại nào, giá thêm 120 Euro, ông ta nói chỉ cần rượu thường, miễn phí thôi làm cô sommelier buồn năm phút. 


Theo mình hiểu ở tây có nhiều vùng trồng nho làm rượu. Mỗi món ăn mỗi vùng thì thường họ uống rượu, làm tại vùng đó nên khi gọi món ăn tây, thường phải biết món ở vùng nào để gọi rượu vùng đó. Có lần mình làm việc ở Paris cho một ông chủ người vùng Charente, ăn món gà với Pineau de Charente. Về vùng Bretagne ăn crêpes thì uống nước dấm táo thay vì uống rượu,…


Lần trước mình đi tàu mỹ, thấy anh bạn mua chai rượu đỏ để uống. Không hết thì nhờ họ cất, mai uống tiếp. Còn tàu tây này thì rượu uống líp ba ga, không trả tiền thêm ngoại trừ kêu loại rượu đặc biệt. Đồng chí gái nhâm nhi một chút rượu đỏ còn mình thì không uống nên lỗ. Một chai rượu giá thêm 120 Euro khá đắt. Nhất là tàu lắc lư đầu óc choáng váng.

Về nhà, ăn bơ trừ cơm, sáng trưa chiều tối

Trở lại cuốn phim Bồ Công Anh, có cảnh bên ngoài phòng ăn có một lớp dành riêng để dạy mấy bà Nhật ăn cơm ý, spaghetti. Bà giáo sư dạy, phải cầm thìa ra sao, rồi lấy nĩa xoắn xoắn spaghetti, bỏ vào cái muỗng rồi đưa muỗng lên miệng ăn, nhai từ tốn, không gây tiếng động. Đúng lúc đó, người ta nghe tiếng nuốt rụp rụp nên tò mò nhìn xung quang. Khám phá ra một ông Tây đang ăn spaghetti, nuốt ào ào, nghe ào ào ào nên mấy cô học viên, bắt chước ăn nuốt ào ào. Chán Mớ Đời 


Ăn uống là một cái thú. Đây phải cầm dao nĩa đủ trò, không được nhai rồng rộc, còn gì là thú nữa. Chán Mớ Đời 


Mỗi bữa ăn, các món khai vị đều tương tự, có vài món khác nhưng mình chỉ ăn prosciutto và cá. Họ đưa thực đơn, có mấy món chính thay đổi, ngoại trừ món thịt bò Steak, hamburger cho du khách mỹ. Các món chính mình ăn được như blanquette de veau, boeuf bourgignon,… những món khi xưa, được ăn khi còn sinh sống bên âu châu.


Phim Nhật Bản Bồ Anh Công, nói về một cô chủ tiệm mì Ramen tên Bồ Công Anh (tampopo) không đông khách lắm. Một hôm có một anh tài xế vận tải, trời mưa, ghé lại ăn và chê mì dỡ nên giới thiệu thầy ramen, để học bí quyết làm mì và nước lèo. Khá vui. Cuối cùng thì cô chủ quán lấy anh tài xế. Nhờ phim này mình mới biết đến món mì ramen của Nhật Bản.

Khi vượt Drake eo biển thì sóng đánh tới cửa sổ ầm ầm.

Đi chơi mà ăn uống líp ba ga có cái mệt là phải ăn dù không đói. Đồng chí gái kêu đi ăn không cả uổng nên khó hạn chế ăn uống. Đi Nam Mỹ như Chí lợi và Á Căn Đình, ăn sáng tại khách sạn vì đã trả bao gồm trong giá tiền, trưa hai vợ chồng không ăn đợi đến chiều. Trên tàu tây thì ăn mệt thở nên hai vợ chồng cùng một lứa béo phì ra. Về nhà bớt ăn lại. Nhìn đói.


Theo mình thì cơm Ý Đại Lợi vẫn ngon hơn cơm tây. thức ăn pháp được cải tiến như ngày nay, khi bà Catherine de Medicis, lấy vua Pháp, đem đầu bếp theo qua Pháp, để nấu cho bà ta và hoàng cung. Từ đó người Pháp mới biết nấu ăn ngon. Mình vẫn thích ăn cơm Ý Đại Lợi hơn vì có nhiều món rất ngon, tuỳ mỗi vùng. Mình giang hồ khắp nước Ý Đại Lợi nên có dịp thưởng thức nhiều món, còn tây thì chỉ đi vài vùng như Alsace, Normandie, Bretagne, Aix En Provence,…nên ít biết về ẩm thực pháp. Xong om


Nay có thời gian nhìn lại chuyến đi Nam Cực, phải công nhận rất đẹp, chỉ có 4 ngày nằm giường với kẻ nội thù, chóng mặt, say sóng say tình là hơi tiếc. Còn mấy ngày kia thì quá vui. Đúng là chuyến đi để đời.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 







Làm sao hết nghèo được giàu có?

 Ngày xưa, có một ông vua vừa chiến thắng quân thù, được nước bại trận trả tiền, đền bù chiến tranh. Nhà vua cho thành lập các chương trình tái thiết đất nước, xây dựng đền đài nguy nga. Một thời gian sau thì gặp phải một vấn nạn cho quốc gia. Bộ trưởng tài chánh cho biết: “sau bao nhiêu năm, hoàng thượng xây dựng một hệ thống thuỷ lợi, đào sông, đào kênh để đưa nước vào các ruộng đồng và các chùa lớn nguy nga tráng lệ. Nay các chương trình đã hoàn thành, người dân trong nước không thể tiếp tục sống vui như trước đây vì không còn công ăn việc làm.” Thất nghiệp khắp nơi, dân tình than oán trách hoàng thượng.

Chúng ta phải đem quân đi đánh các xứ lân cận để kiếm tiền, để xây dựng thêm. Nhà vua kêu, can qua gây nên chết chóc, gia đình ly tán nên ta không muốn đánh nhau nữa. Người có cách nào khác để làm giàu cho xứ sở mà không cần đến chiến tranh, cướp bóc.

Các công nhân không có công ăn việc làm, các thương buôn có rất ít khách hàng và các nông dân không bán được rau quả của họ trồng. Nhà vua hỏi thế thì các vàng bạc mà chúng ta xuất kho để thực hiện các chương trình dẫn thuỷ nhập điền ấy đi về đâu? Bộ trưởng tài chánh cho biết, lọt vào tay một thiểu số người giàu nhất đất nước.

Sau một hồi suy nghĩ, nhà vua hỏi thế làm sao một thiểu số người có thể gom hết tiền bạc vào tay họ. Thưa hoàng thượng, lý do là họ biết cách, và chúng ta không thể lên án họ vì họ làm ăn chân chính, giỏi và chịu khó hơn những người khác.

Nhà vua hỏi thế tại sao, mấy người khác không học cách làm giàu như những người giàu kia. Thưa hoàng thượng vì không có ai dạy họ cả. Các quan giỏi đều dạy nhân nghĩa lễ trí tín ở Quốc tử Giám, không hiểu gì về tài chánh vì sách vỡ được giảng dạy Sĩ Nông Công Thương. Họ dạy học trò làm thơ phú, không muốn làm nông dân, không muốn buôn bán vì đó là giai cấp hạ đẳng. Mấy ông sư chắc chắn là không biết môn này ngoài kinh kệ, cầu siêu, kiếm tiền cho chùa. Vậy thì ai giàu nhất thành phố này, có thể dạy môn này, cách làm giàu cho mọi người dân, giúp họ giàu có qua chương trình xoá đói giảm nghèo.

Thưa hoàng thượng, đó là ông Chí phèo. Người cho truyền ông này vào cung ngày mai để ta hỏi chuyện. Sáng hôm sau, ông Chí phèo được đưa vào cung, ra mắt nhà vua. Nhà vua hỏi nghe nói ngươi là người giàu có nhất thành phố này. Làm sao ngươi trở nên giàu có. Dạ thưa hoàng thượng nhờ vào ơn của hoàng thượng, tạo các cơ hội dành cho các công dân của thành phố này. Xây dựng hạ tầng cơ sở, lâu đài,…giúp mọi người có công ăn việc làm, mua sắm,…

Nhà vua ngạc nhiên, người không có tiền của cha mẹ để lại khi bắt đầu sự nghiệp. Chí Phèo trả lời chỉ có niềm tin muốn thành công. Nhà vua kêu Chí Phèo, đa số các người dân trong nước không bằng lòng lắm vì chỉ có một thiểu số thu gom tài sản hết trong khi đa số không biết cách làm giàu như ngươi. Họ kêu gọi cướp của người giàu để ban bố cho người nghèo. Kêu bọn nhà giàu như ngươi là địa chủ độc ác, cường hào, kẻ thù của nhân dân. Phải bỏ tù hay giết chết để làm gương, không ai giàu cả, chỉ còn lại nghèo hết. Làm như vậy thì đất nước muôn đời không ngất đầu lên nổi, chỉ làm cu li cho ngoại bang.

Sợ sẽ có bạo loạn. Ta muốn đất nước này, ai cũng giàu có nên yêu cầu ngươi dạy cho mọi người cách làm giàu của ngươi. Chí Phèo, ngươi có thể dạy cho họ hay không. Vâng thưa bệ hạ, việc này rất dễ. Chỉ cần họ chịu khó và tự kỹ luật là được.

Vậy Chí Phèo ta nhờ ngươi dạy cho các thầy giáo giỏi của quốc tử giám, rồi họ sẽ dạy lại các người khác. Chí Phèo nghe đến đây thì can nhà vua. Xin bệ hạ cho thần một phòng lớp và 100 người muốn học, còn các thầy ở Quốc Tử Giám thì không nên vì họ được đào tạo theo Nho Giáo, họ là giai cấp Sĩ là số 1 còn thương gia như hạ thần là tận cùng bằng số của xã hội nên họ sẽ không chịu học từ hạ thần. Thần sẵn sàng chỉ dẫn các người nào muốn làm giàu. Còn đám trọng khoa bảng thì sẽ không bao giờ chịu nghe. Học chạy chọt để có bằng cấp, chớ không có tư duy sáng tạo, muốn học buôn bán.

Không biết gì về tài chánh nên họ để vợ họ tham nhũng, ăn hối lộ kiếm tiền cửa sau, không đóng góp gì cho sự phát triển đất nước của hoàng thượng. Nghe đến đây, nhà vua thất kinh, kêu bộ trưởng tài chánh, kiếm người muốn học làm giàu, xoá đói giảm nghèo. Nhà vua chợt hiểu ra lý do các quan trong triều đều ở trong các căn nhà đồ sộ, dù lương trả không nhiều lắm. Thậm chí có biệt phủ rộng lớn, nguy nga hơn cung điện của nhà vua.

1 tuần lễ sau, Chí Phèo ngồi trước 1 nhóm 100 người, muốn học cách làm giàu của hắn. Sau khi mọi người tự giới thiệu về mình và lý do muốn tham dự lớp học này, CHí Phèo bắt đầu nói. Tôi vâng lệnh nhà vua để truyền lại những kinh nghiệm làm giàu mà tôi đã học được từ bao nhiêu năm nay. Khi xưa, tôi cũng là thanh niên nghèo đói, không được đi học ở cửa Khổng sân Trình nhưng với một ý chí muốn làm giàu, thay đổi cuộc đời tôi và các thế hệ con cháu sau này, tôi đã học được bí mật ấy và từ từ thâu mua các tài sản tôi sở hữu ngày hôm nay.

Tôi khởi nghiệp như mọi người, không ăn gian nói dối gì cả. Việc đầu tiên là tôi muốn cái hồ bao của tôi đầy ắp tiền bạc. Tôi tìm mọi cách và cuối cùng tôi học được 7 cách làm giàu. Hôm nay, tôi hân hạnh được chia sẻ với các anh. Các anh nghe, đặt câu hỏi hay bàn bạc với nhau. Khởi đầu các anh phải tự xây dựng tài sản, sau đó dạy lại các người khác như lệnh của vua.

Chí Phèo hỏi người ngồi đầu bàn, anh làm nghề gì, anh làm nghề kế toán kể về công việc làm, tôi ghi lại số tiền của chủ buôn bán hàng ngày để cuối tháng đóng thuế cho vua. Làm nghề này cực nhưng anh cũng có tiền vô tiền ra, Chí phèo nói rồi hỏi tiếp người bên cạnh. Người này trả lời là làm nghề bán thịt, mua heo làm thịt rồi bán cho khách hàng,… sau khi hỏi hết mọi người, Chí Phèo nói tại đây, ai cũng có nghề kiếm ra tiền, anh thợ ghi kế toán làm ra tiền, cần thịt nên mua anh bán thịt, rồi anh bán thịt cần áo quần mới vì dính máu nên anh thợ may lại có tiền, rồi anh thợ may cần vải nên mua anh hàng vải,… cứ thế ai cũng có công ăn việc làm, dòng tiền luân chuyển trong tay các anh phải không. Mọi người nhất trí. Nghề của chúng ta đều có thể làm ra tiền, vậy chúng ta cần bắt đầu từ công ăn việc làm của các anh.

Chí Phèo hỏi anh bán trứng, mỗi vĩ trứng có 10 quả đúng không. Nếu mỗi ngày anh mua các vĩ trứng để bán, cất vào kho rồi hôm sau chỉ lấy 9 trứng của mỗi vĩ trứng ra để bán, việc gì sẽ xẩy ra. Anh hàng trứng kêu không bao lâu thì chỗ chứa trứng sẽ đầy. Tại sao? Chí Phèo hỏi. Lý do là mỗi ngày tôi bỏ vào trong kho 1 cái trứng khi lấy ra. Dần dần trứng sẽ đầy ắp kho.

Chí phèo quay lại lớp với nụ cười trên môi rồi hỏi: “ai có cái hồ bao rỗng?” Thoạt đầu mọi người ngồi đực như ngỗng ị, sau đó mọi người cười rồi kéo cái hồ bao ra, đưa lên rồi phất phất như ngọn cờ thiếu tiền. Chí phèo nói tiếp như trường hợp của anh bán trứng. Các anh phải nhớ việc đầu tiên là tiền các anh làm ra, bỏ vô hồ bao 10 đồng trước khi chi tiêu, thì phải để lại 1 đồng hay 10% số tiền mình làm ra. Tóm lại phải tiết kiệm ít nhất 10% lợi tức mà các anh làm ra. Tóm lại, các anh kiếm một cái hồ bao khác, gọi là hồ bao tiết kiệm. Làm ra 10 đồng thì các anh bỏ vào hồ bao ấy 1 đồng rồi mới dùng hồ bao chính có 9 đồng để tiêu xài, trả nợ các chi phí.

Các anh làm việc, kiếm tiền nhưng để trả cho những người khác mà không trả cho chính các anh. Xem như các anh cả đời làm nô lệ cho những người khác. Việc đầu tiên là các anh phải trả lương cho các anh trước khi trả cho những người khác.

Sự thật rất đơn sơ và từ từ tôi thấy chỉ tiêu xài 90% số tiền làm ra cũng dễ. Tôi không bị thiếu thốn gì cả như trước đây. Từ từ tiền bạc đến với tôi dễ dãi hơn xưa. Đó là phép kỳ lạ thứ nhất của thuật làm giàu. Để dành tiền 10% số tiền làm ra và đầu tư.

Việc đầu tiên khi các anh có tiền là làm vừa lòng, thoả mãn những thèm muốn hàng ngày được quảng cáo trên báo chí, truyền hình; nữ trang, ăn ngon món lạ, mua cái áo để xeo-phì câu like, những thứ sẽ mau quên và bỏ thùng rác. Còn nếu các anh dùng đồng tiền làm ra để tậu nhà cửa, đất đai, đầu tư, đem lại thêm lợi tức, tiền bạc sau này cho mình, không phải làm việc đến khi chết. Đừng mua những thứ sẽ mất giá mà mua những đồ vật sẽ đem lại lợi tức cao hơn trong tương lai như nhà cửa, ruộng vườn.

Mình phỏng theo cuốn sách the richest man in Babylon, để cảm ơn ông Rich Dad của mình đã dạy mình và thay đổi đời mình từ 20 năm qua, vừa mới qua đời. Mình theo cách dạy của cuốn sách từ hơn 30 năm qua. Chỉ có năm nay, hơi tiêu một tí.

Như anh bán xe cho biết, sau khi ký giấy tờ mua xe xong, anh chạy ra khỏi cổng Dealer, là xem như chiếc xe chưa chạy được một cây số đã mất giá $5,000. Ngược lại nếu anh mua vật gì về lâu về dài giá trị càng lên cao như nhà cửa thì nên mua. Mua một cái áo $100, thì bán lại $20 chưa chắc có ai mua. Cuối cùng gói lại đem đi tặng các hội từ thiện để thỏa cái lòng ân hận của mình đã tiêu bậy, nay có thể giúp đỡ ai đó.

Nên nhớ, vợ anh mua một cái áo đi đám cưới tốn $100, nghĩa là anh phải làm $150, rồi đóng thuế cho nhà vua $50, còn lại $100. Vợ anh đi ăn đám cưới đụng hàng cái áo thế là không bao giờ bận lại. Quăng $150 rồi lại tốn tiền mua cái cái khác. Vì đụng hàng nên cũng không dám tải xeo-phì lên mạng hình ảnh của cái áo $150, đụng hàng. Anh cần nhắc nhở vợ anh giúp hiểu vấn đề, chịu khó dành dụm để sau này sung sướng, còn không thì làm việc cả đời để trả nợ cho những vật không cần thiết.

Các anh có thể bàn bạc với nhau. Bài học đầu tiên để làm giàu là tiết kiệm 10% số tiền lương. Làm ra 10 đồng thì để dành 1 đồng, chỉ tiêu có 9 đồng thôi. Nếu các anh chỉ cho tôi là phương pháp này là sai thì cho tôi biết. Ngày mai tôi sẽ hỏi các anh và các anh có thể đặt câu hỏi sau khi đã bàn bạc với nhau.

Người bận thời trang đồ hiệu, đa số là nghèo vì không có tiền để dành, đầu tư cho tương lai. Các cầu thủ, minh tinh danh tiếng, thường về già thì đói nghèo vì đã chi tiêu bậy khi làm ra tiền.

Hôm sau, Chí Phèo cho biết có người hỏi hắn làm sao con người có thể để dành 10% số tiền họ làm ra, làm sao sống đủ với những cần thiết cho cuộc sống gia đình. Chí Phèo hỏi mọi người hôm qua, ai có hồ bao rỗng? Cá đám đưa tay lên, hôm nay hồ bao của mấy anh cũng rỗng. Mọi người gật đầu. Đây là sự thật là những gì cần thiết cho các anh đều gia tăng với tiền lương của các anh. 

Thí dụ cuối năm, anh được chủ cho bonus, việc đầu tiên các anh nghĩ đến là mua sắm cái gì để thỏa mãn cái Tôi của các anh. Vợ anh sẽ chạy đi mua cái ví LV hay quần áo Ann Taylor,… các anh sẽ mua một chai rượu được người ta nói là ngon, đắt tiền. Không bao giờ các anh nghĩ là dùng số tiền đó để đầu tư cho tương lai của gia đình các anh. Ông bà chúng ta thường nói; nhịn thuốc mua trâu, nhịn trầu mua ruộng. Các anh cứ tìm kiếm rượu đắt tiền để uống, tiệm ăn ngon để nhất dạ đế vương,… mấy thứ này là thuốc độc, ngấm từ từ vào thân thể rồi một ngày đẹp trời, khám phá bị ung thư…

Một người làm 1 năm được $500,000 mà tiêu xài đến $520,000 và một người làm $40,000/ năm nhưng để dành được $10,000. Ai giàu hơn ai? Các anh không nên nhìn bề ngoài của thiên hạ, hãy nhìn xem cái hồ bao của họ mới đánh giá được người nào giàu có.

Như đức Phật đã dạy, cái dục khởi đầu sự đau khổ của chúng sinh. Những đòi hỏi, thèm khát của các anh như cỏ dại mọc trên cánh đồng. Khi tên làm vườn quay đi là cỏ hoang bắt đầu mọc lên. Những ham muốn của chúng ta như cỏ dại mọc lên càng ngày càng nhiều. Chỉ là cỏ dại, cần trồng cây ăn trái để có thể ăn, và bán và con cháu sau này tiếp tục sống nhờ vào nó.

Chúng ta có giới hạn về thời gian, về khoảng cách, về đi xa, do đó có giới hạn về những gì chúng ta ăn, uống, áo quần,… chúng ta chạy theo một ý tưởng sai lầm, phải thoả mãn những gì thèm muốn rồi mấy tên quảng cáo kêu chúng ta chỉ có một đời để sống nên cứ xài thả cửa rồi không có tiền, bị trầm cảm, không có áo mới để xeo-phì rồi đau khổ.

Chúng ta viết xuống những cần thiết cho cuộc sống, ghi lại những chi tiêu vô ích để hạn chế, đơn giãn hoá những gì không cần thiết. Tại sao phải mua điện thoại hạng xịn để chụp hình và tải hình xeo-phì trên mạng. Dẹp bỏ trả tiền cáp đài truyền hình vì lo làm việc không có thời gian để xem. Tôi đây, sau 30 năm cưới vợ, vợ chỉ mua chưa tới 3 đôi giây, một bộ đồ vía trong khi Thị Nở mua đến hàng trăm đôi giày, nay chật ga ra phải đem đi cho. 

Tại sao phải chạy xe xịn, tại sao phải mua đồ mới trong khi có thể ra Goodwill hay Thrifty để mua đồ cũ, bền, xài cả đời.

Chúng ta phải làm ngân sách chi tiêu để làm cho hồ bao của chúng ta nhiều hơn thay vì rỗng như hiện nay.

(Còn tiếp)

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 






Thần tài gõ cửa đầu năm


Tết đến, ai cũng chúc nhau được thần tài ghé lại nhưng chúc là một việc, thần tài có gõ cửa nhà ta hay không là một chuyện khác. Ai trong chúng ta đều mong muốn được thần tài gõ cửa, thần may mắn đến với chúng ta. Cuộc đời không gặp may thì khó mà đi lên. Có tài mà không gặp may thì bù trớt. Do đó, cuộc đời chúng ta cần gặp gỡ thần tài, thần may mắn thì mới có cuộc sống vui vẻ được. Muốn có thần tài gõ cửa thì cần phải có đức mới gặp được người tốt giúp đỡ trong cuộc đời. Ông bà mình hay nói để đức cho con cháu như răn đe chúng ta. Nghiệm lại thì đúng thật. Không có đức cha mẹ thì khó cất đầu lên.


Các chuyên gia ra sức định nghĩa, các ông thầy bói, thầy cúng, phong thuỷ cũng ra sức làm lễ để giúp thí chủ được may mắn, thần tài gõ cửa. Tiền mất tật mang, đã không có tiền, lại phải đi cúng mấy tên bá vơ, giúp chúng sống phè phởn với thiên cơ bất khả lộ ví von.


Thần Tài là ai? Ai cũng đi tìm như Lá Diêu Bông.

Ông Clyde Wilson, người đã dạy mình những bài học về thần tài gõ cửa, vừa qua đời

Có vài người trẻ kêu mình viết tiếp về người giàu nhất Bolsa. Họ chia sẻ với bạn bè nên mình viết tiếp phỏng theo cuốn sách người giàu nhất Babylon (the richest man in Babylon), do ông Jack Fullerton giới thiệu. Cuốn sách này là Cẩm nang của mình. Hàng năm, khi vợ con trang hoàng cây Giáng Sinh thì mình đọc lại cuốn này từ 30 năm nay. Càng đọc lại càng học thêm nhiều điều mới lạ. Nay bình dân học vụ theo kiểu mình hiểu cho mấy người trẻ thích đầu tư. Mình viết theo đặt hàng của mấy người trẻ còn mấy người lớn tuổi hơn mình thì cứ kêu viết tiếp về Đà Lạt.


Nhà vua ban chỉ bắt Chí phèo hướng dẫn 100 người, dạy họ làm giàu như hắn ta. Sáng nay, đến lớp, Chí Phèo chào mọi người xong thì nói hôm nay tôi được may mắn, thức giấc, đi đến đây bổng thấy một cái ví của ai đánh rơi trên đường, mở ra có mấy đồng khiến mọi người nhôn nhao hỏi, làm thế nào để được thần tài gõ cửa như ông.


Chí phèo chậm rãi uống trà rồi hỏi đám học viên, có ai đã được thần tài gõ cửa, chia sẻ với cả lớp. Cả lớp bổng nhiên yên lặng như chùa Bà Đanh. Nhìn quanh không thấy ai trả lời, Chí pHèo kêu không ai gặp may mắn, đụng thần tài. Tại nhà và tiệm các anh, ai nấy đều thờ thần tài to đùng, choáng cả lối cửa ra vào. Ai cũng cúng, hối lộ bàn thờ ông thần tài mỗi ngày mà sao ông ta không đến để lấy đồ tặng. Thần tài không muốn bị mua chuộc, liêm khiết hay chăng. Thậm chí mấy bà, khi rữa tượng thần tài, cho ông ta bú ti mấy bà nhưng thần tài vẫn không ngó ngàng đến.


Thần Tài bất lực, không có tâm. Ăn của người ta cúng hàng ngày vẫn không chịu ban phép lành cho họ. Không gõ cửa nhà họ. Hàng năm, người Việt cúng thần tài vào ngày 10 tháng giêng. Tốn tiền tốn bạc mà thành tài cũng chả ngó ngàng đến như cá chiều 30.


Bổng nhiên, có một ông đứng lên xin phép nói. Khi chúng ta nói đến thần tài, thường chúng ta nghĩ đến những sòng bài. Chúng ta thường thấy những người đánh bài, thờ phượng thần tài nhiều nhất. Họ cúng thần tài để mong trúng số lô đề, trúng số. Vào sòng bài được thắng, phải kiêng cử, phong thuỷ bú xua la mua. Tôi phải thú thật là cúng bao nhiêu rồi nhưng chả thấy thần tài gõ cửa, giúp tôi trúng lô đề khi gieo mấy hạt xí ngầu. Tôi thử đủ các loài bài, mạt chược, tổ tôm, xóc dĩa, bài cào, xập xám,…nhưng chưa bao giờ ăn cả. Có ai ở đây đã từng cúng kiếng và được thần tài gõ cửa. Xin cho biết bí quyết.


Chí phèo kêu khá đúng. Đây là bước đầu của cuộc trao đổi nhằm tìm hiểu lý do chúng ta nghèo, thần tài không gõ cửa. Chúng ta họp nhau đây để đặt những câu hỏi, tìm những câu trả lời giúp chúng ta làm giàu. Chúng ta thường nghĩ đến cái bàn mạt chược, xập xám, các hột xí ngầu là cách làm giàu bằng mua vé số. Cách giúp chúng ta mau giàu có. Vấn đề là gặp may mắn, trúng số, liệu chúng ta có khả năng giữ nó hay lại để mất như bao nhiêu người nổi tiếng như tài tử, cầu thủ, về già đều đói nghèo.

Dạy mình xong đến dạy con mình

Một người khác kêu là hôm qua đến trường đua và cũng không thấy thần tài gõ cửa khi đánh cá ngựa. Cứ đánh con ngựa trắng thì con đen về ngược. Chán Mớ Đời 


Chí phèo kêu một nông dân, làm việc chăm chỉ ở ruộng anh ta, mưa nắng thuật hoà sẽ giúp anh ta gạt được mùa lúa tốt. Anh ta có thể kiểm soát sự thành tựu của mình vào những cố gắng, chăm chỉ để đạt được mùa lúa tốt. Ngược lại nếu anh ta vào sòng bài, anh ta không dựa vào đâu cả, anh ta chỉ đối diện với nhà cái. Chơi bài là một loại chơi giúp nhà cái ăn về lâu về dài cho nên chỉ có chết hay ôm đầu máu.


Lấy thí dụ, khi anh đổ xí ngầu ra số 4, thì được nhà cái chung 4 lần tiền anh đặt cược. Hột xí ngầu có 6 mặt, cho nên khi anh chơi chỉ có xác suất 1 ăn 5 thua. Làm sao anh có thể ăn khi đánh bài mà xác xuất thắng chỉ có 1/6. Tôi chưa bao giờ gặp một ai trở nên giàu có nhờ đánh bài ngoài nhà chứa bài, ăn xâu.


Một ông cao tuổi, đứng dậy, xin phép kể một câu chuyện mà thần tài gõ cửa nhưng ông ta như mù, không thấy và để cơ hội bay mất để rồi nuối tiếc. Ông ta thưa tước là một người rất cần kiệm, như Chí Phèo đã giải thích hôm qua. Phải tiết kiệm 10% lợi tức của mình làm ra, rồi khiến tiền tiết kiệm của mình nhồi lên.


Có lần khi tôi còn trẻ, có một anh kia, con của bạn bố tôi, có một ý nghĩ; mua đất rồi, xây hồ nước, cho xe bò chở lên đồi, chia lô để bán cho dân trong thành phố. Anh ta không đủ tiền nên đề nghị một số người tin tưởng để làm ăn chung. Nhóm được thành lập bởi 12 người. Mọi người đồng ý đóng góp 10% để làm ăn chung với anh ta. Sau này, sẽ chia đều lợi tức.


Bố tôi kêu tôi tham gia làm ăn chung với anh ta. Tôi nghĩ còn trẻ nên lo ngại, chưa dám dấn thân, chung vốn tiền tôi để dành. Tôi cứ chần chờ, bố tôi lại khuyên cơ hội sẽ không đợi con đâu. Tôi cứ suy nghĩ rồi đắn đo, trì hoảng khiến anh ta tìm người khác chung vốn. Chương trình làm ăn chung của anh ta thành công. Mọi người tham gia đều trúng lớn, lời to sau khi thực hiện chương trình và bán các lô đất cho dân chúng trong thành phố. Ngày nay họ cứ lập đi lập lại những công trình tương tự, có của ăn của để. Trong khi tôi cứ đứng nguyên một chỗ.


Kinh nghiệm cho tôi thấy là chúng ta có cơ hội làm giàu nhưng vì ngại ngùng, lo sợ do dự nên khi thần tài gõ cửa, chúng ta có mắt nhưng không ngươi, như mù, đánh mất cơ hội. Cơ hội sẽ bay đi cánh chim biền biệt. Không nhất thiết phải nhà cửa. Nếu anh muốn trồng hoa thì khởi đầu trồng hoa, muốn mở nhà hàng thì phải bắt đầu biết học nấu ăn,…


Một người khác đứng dậy, lý do chúng ta đánh mất cơ hội vì do dự, chúng ta không đón nhận khi cơ hội đến với chứng ta. Cơ hội sẽ không đợi chờ chúng ta như anh bạn vừa kể kinh nghiệm, đắn đo khi có người mời làm ăn chung với số vốn nhỏ. Mọi người đồng ý, rồi hỏi có ai đã gặp cơ hội làm giàu khác mà không bắt chụp lấy, kể cho chúng tôi nghe để học hỏi. 


Một ông khác đứng dậy kể. Chuyện đến với tôi xưa rồi. Có một ông làm vườn ở trên ấp Hà Đông, gõ cửa nhà tôi, cho biết cần tiền để đi xe đò gấp để đưa bà vợ đi Sàigòn chữa bệnh. Tôi đến vườn ông ta xem thì trời tối đêm nên không thể nào đếm số bắp sú. Ông ta nói có 1,200 cây bắp xú nhưng tôi không tin, muốn đợi ngày mai để kiểm lại. Ông ta nói cứ trả cho ông ta 2/3 số tiền của 1,200 câu bắp xú, để đem vợ đi Sàigòn, sau này về lại Đà Lạt, sẽ thanh toán sau nhưng tôi không chịu. Ông ta chỉ bán với giá phân nữa thị trường vì cần tiền gấp.


Ngu dốt như tôi nên không chịu đưa tiền. Sáng hôm sau, biết bao nhiêu người Đà Lạt chạy lại mua vì nghe nói đánh lớn ở ban Mê Thuột nên Sàigòn cần rau cải nhiều. Họ mua với giá gấp đôi ngày thường. Nếu tôi chịu trả tiền mua hôm qua thì đã lời gấp 4 lần. Đó là sự ngu lâu dốt bền, không thấy thần tài gõ cửa của tôi. Âu cũng là sự trì hoãn lấy quyết định đã khiến cho tôi không giàu. Tôi nghĩ Thần tài đã gõ cửa nhà tôi nhưng tôi ngu muội nên không nhận ra.

Thấy tấm hình này, nhớ thời xưa, đẩy em đi chơi mỗi ngày

Một ông khác, đứng dậy xin phép kể thần tài đã đến nhưng ông ta đã bỏ qua cơ hội làm giàu. Ông ta kể, một hôm, một ông đại uý đại đội trưởng quen, ông này thua bài nên muốn bán số gạo một tháng cho tôi để trả nợ mấy người đánh bài. Hàng tháng quân tiếp vụ chở xe đến, phân phát mấy chục bao gạo để nấu cơm cho lính. Tôi không không biết làm gì với 50 bao gạo. Rồi có một bà bán chén ngoài chợ, nghe nói có gạo rẻ, mua mỗi bao 500 đồng. Một bao gạo ở ngoài chợ giá 2000 đồng. 


Ông đại uý bỏ túi 25,000 và nướng sạch trong một đêm. Đường Sàigòn Đà Lạt bị tăng bo, giá gạo lên gấp đôi 4,000 một bao. Bà bán chén ngoài chợ bán lại cho mấy tiệm có môn bài, lời gấp 8 lần. Đó tôi chỉ muốn thần tài giúp tôi thắng khi đánh bài nhưng về làm ăn, không biết gì cả.


Mọi người quay qua CHí Phèo hỏi ông thấy sao về những câu chuyện đánh mất cơ hội. Chí phèo hỏi ông để mất cơ hội mua 1,200 bắp xú, làm cách nào mà ông ta vượt qua sự trì hoản sau này. Ông ta đứng dậy cho biết, cứ chần chờ để vuột mất cơ hội hoài nên tôi khám phá ra không phải thần tài không đến nhưng khi cơ hội đến, tôi không nắm bắt cơ hội. Và từ đó tôi tập nhìn cơ hội và cố gắng chụp bắt cơ hội khi thấy nó.


Chúng ta chỉ quý, nhận ra những gì đã mất mát. Bài học hôm nay là phải hiểu thần tài là gì, khi nào thần tài gõ cửa thì phải đón bắt lấy. Kỳ sau sẽ bàn về đề tài khác. Các bạn nên tự thành lập những nhóm, hàng tuần gặp nhau, chia sẻ tin tức, kinh nghiệm để học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau.


Tôi nghĩ chúng ta phải hành động thì mới khiến thần tài gõ cửa. Điều quan trọng nhất là lấy được người phối ngẫu, cùng chí hướng. Anh thành công hay không là nhờ bà vợ. Thần tài là bà vợ. (CÒN TIẾP)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Rich dad, người giàu nhất Bellflowers

Chiều 30 Tết, bay về Hoa Kỳ để kịp ăn tết với đại gia đình. Đang đợi lấy hành lý thì được tin Rich Dad của mình qua đời khiến mình chới với, dù biết là ngày đó không xa. Từ ngày ông ta bị ngã, giải phẫu thì đi đứng khó khăn. Mỗi lần đến họp ở Lions Club, mình phải đón ông ta và dìu đi đứng.


Từ ngày thằng con ra đời, mình giác ngộ cách mạng là lương kiến trúc sư của mình không đủ tiền mua sữa cho con. Xin chủ tăng lương thì hắn than ít việc nên mình phải kiếm thêm việc. Rồi cuộc đời đưa đẩy mình vào nghề mua nhà cho thuê.

Lớp học tài chánh cuối cùng, hai cha con đi học ông Rich Dad, ngồi xe lăn. Đám bạn mình cũng đem con theo học

Mình tham gia một hội của người đầu tư địa ốc ở Quận Cam. Quen những người như ông Jack Fullerton, Larry, Mic Blackwell, CLyde Wilson,….kể không hết. Năm qua, mấy người này lần lượt ra đi, để lại khoảng trống trong cuộc đời mình.


Mình nhớ lần đầu tiên, gặp ông Clyde Wilson mà mình gọi Rich Dad tại một seminar về đầu tư địa ốc. Diễn giả là một người đầu tư từ Florida đến, có tiếng trong giới đầu tư về địa ốc. Xem như sư phụ, người đã thay đổi cuộc đời ông Rich Dad của mình.


Ông rich dad sinh trưởng tại Florida, nhà nghèo, bố mất sớm. Ông ta sống với bà mẹ và vài người em. Nhà không có phòng tắm, có cái robinet hay giếng ở ngoài trời. Ông ta học chưa hết trung học thì phải nghỉ học. Lý do là bị bệnh phổi, trường bắt nghỉ, sợ bị lây. 


Buồn đời, ông ta gia nhập thuỷ quân lục chiến, đi đánh trận ở Nam Hàn. Sống sót trở về, ông ta ghé lại căn cứ Pendleton. Từ đó, bạn đồng đội rủ ông ta đi nhảy đầm và thích ở lại Cali. Tại đây, ông quen bà vợ, làm giáo viên rồi đăng ký quản lý đời nhau.

Con mình với ông nội giàu

Giải ngủ, ông ta ở Cali thay vì về Florida làm ruộng. Ông ta bán khoai tây, đứng bán ngoài đường rồi từ từ mua được cái sập để bán lê-ghim,… rồi ông ta mua luôn khu vực này. Một hôm, giác ngộ cách mạng, ông ta chạy theo chiếc xe chở khoai tây đến thì khám phá ra vùng Idaho, sản xuất khoai tây nên ông ta lên xứ này mua luôn mấy vựa khoai tây để bán cho vùng Los Angeles.


Hôm mình gặp ông ta lần đầu ở seminar, ông ta rủ mình đi ăn cơm trưa với một tên gốc Nhật từ Idaho. Hắn đang thương lượng mua lại vựa khoai tây của ông Clyde. Hắn trả tiền cơm cho Ông Clyde và mình luôn. Thường trưa, đi học seminar thì mình ghé tiệm MacDonalds ăn cho rẻ, chớ tiệm ăn trong khách sạn khá đắt.


Sau này đi viếng Yellowstone, mình chở vợ con viếng thăm nhà máy đóng hộp khoai tây của ông nhật mua vựa chứa khoai tây của ông Rich Dad ở Idaho. Xem mấy vựa khoai tây to đùng ở xứ khoai tây của Hoa Kỳ.


Sau đó ông Clyde, kêu mình tuần sau lên nhà ông ta chơi. Ông ta giới thiệu bà vợ. Bà vợ mới tậu bộ bách khoa tự điển mới nên cho mình bộ cũ, đem về cho con đọc. Tối tối, mấy cha con lấy ra đọc , đúng hơn là xem hình, để tập cho con đọc sách, nghiên cứu.


Hôm đó, mình chở vợ con lên đón ông ta, ông ta kêu mình chở ông ta đi xem mấy nơi ông ta cho thuê. Mấy mobile home xụp xệ, khiến đồng chí gái kêu ai mà ở đây. Hôm ấy là đầu tiên mình nhận ra người Mỹ, sinh tại xứ sở này, vẫn có thể ở trong những khu nghèo nàn như vậy. Ông ta chỉ căn này cho thuê mấy trăm đô mỗi tháng,… rồi mấy căn hộ, mấy cây xăng,… xem như ông ta mua cả thành phố này.


Rồi ông ta kêu chở ông ta qua khu căn hộ cho người già, được xây trên khu ông ta dùng để bán khoai tây và rau cải khi xưa. Ông ta kể, có lần một người cao niên đến nhờ ông ta can thiệp, hỏi xem có được vào mướn một căn hộ dành cho người cao tuổi. Ông ta hứa sẽ hỏi dùm.


Khi ông ta đến hỏi viên quản lý khu chung cư này thì ông ta thất kinh. Chỉ 40 căn hộ mà có đến 1 danh sách đợi đến 120 người. Khi về hưu, 90% người Mỹ không có tiền hưu trí, chỉ có an sinh xã hội, không có nhà nên chỉ mướn được những căn hộ dành cho người cao tuổi, chủ nhân được miễn thuế để xây dựng các căn hộ này.


Ông ta bàn với mấy người bạn đầu tư địa ốc. Họ quyết định mời một ông thầu khoán, cho ông ta 25% cổ phần, ông ta bỏ cái kho, vựa khoai tây của ông, còn 2 người kia bỏ tiền xây 2 chung cư. Muốn được phép, ông ta ra tranh cử thị trưởng thành phố để duyệt đơn xin phép đổi zone,…


Ông thầu khoán được 25%, hứa sẽ không xây cất cho ai ngoại trừ hai chung cư này. Xây xong thì hai người có tiền lo quản lý, ông được 25% mỗi tháng. Họ đưa cho mình xem sổ sách. Sau khi trừ chi tiêu, mỗi tháng ông ta lãnh được $20,000 tiền thuê nhà, cách đây 20 năm về trước.


Sau này, ông ta rủ mình sang Florida chơi. Ông ta ghi danh đóng thuế ở Florida vì không phải đóng thuế tiểu bang nên phải ở bên đó 6 tháng 1 ngày cho mỗi năm, rồi bay về Cali ở 5 tháng. Đến Daytona, ông ta dẫn đi xem mấy mobile home park của ông ta mua và cô con gái quản lý. Ông ta kể cách ông ta thương lượng để mua. Bà vợ kể đi chơi, trả tiền cho mấy người em, khiến mình bắt chước mời cả gia đình đi Dubai năm ngoái. Vấn đề mình có cả chục người với con cháu khiến đồng chí gái suýt đứng tim.


Từ đó, mình gia nhập hội Lions để mỗi thứ 4, ăn cơm trưa với ông ta. Ăn xong thì ông ta kêu mình lấy máy tính về tài chính ra, rồi làm tính, xem mua cái này cái nọ, giá cả ra sao,… quay đi quay lại đã trên 20 năm.


Ông ta hỏi mình mất bao nhiêu năm để học xong đại học. Tính 12 năm để đậu bằng tú tài, 6 năm lấy bằng thạc sĩ, xem như 18 năm trời. Ông ta kêu đó học chỉ để kiếm việc. Còn học để đầu tư phải mất thời gian nên phải cố gắng học hỏi thêm.


Ông ta kể người đã gây ảnh hưởng thay đổi cuộc đời ông ta là ông Jimmy Napier, người mà mình đi học và gặp ông Clyde lần đầu tiên. Ông giải thích khi xưa, chỉ biết buôn bán nhưng không biết về đầu tư địa ốc. Một hôm, bạn bè giới thiệu seminar ông Napier nên ông ta gọi điện thoại và ghi danh. Ông ta bay qua Florida, và ông này đón ở phi trường,… qua seminar, ông ta họ về tính toán bằng máy tính tài chánh và cho vay,…. Từ đó đã thay đổi cuộc đời của ông ta.


Sau này, ông Napier qua đời, ông ta được mời dạy các lớp tài chánh cơ bản, đúng hơn là về cuộc đời ông ta với những deal ông ta thương lượng. Mình dẫn thằng con đi học mấy lần các lớp này.


Dạo mình mới gặp ông ta thì đang thương lượng mua một căn nhà. Căn này có vấn đề. Tuy là nhà nhưng chủ trước đã đổi thành vùng thương mại. Ông ta là bác sĩ nên thay vì ở, đổi thành văn phòng y khoa của ông ta. Về hưu bán không được vì cũ và vùng thương mại. Thêm dạo ấy thị trường địa ốc te tua. 


Mình hỏi mua thì chủ nhà bảo là đang ký hợp đồng cho với một chuyên gia địa ốc. Nếu khi hết hạn, mà chưa bán được thì sẽ bán cho mình và cho vay lại. Mỗi tuần mình ghé thăm hai ông bà già bác sĩ, hỏi chuyện theo lời chỉ dạy của ông Clyde mà mình gọi là Rich Dad. Mình gọi ông ta bố giàu tỉnh bơ khiến ông ta thích lắm.


Dạo ấy, có một cuốn sách có tên Rich Dad, Poor Dad do một ông người Mỹ, gốc nhật tên Robert Kiyosaki viết. Ông ta kể có hai người cha: 1 là cha ruột mà ông ta gọi là cha nghèo và một người cha nuôi mà ông ta gọi là cha giàu.


Ông ta kể bố ông ta, học giỏi đậu tiến sĩ, dạy đại học đủ trò nhưng nghèo, về hưu sống ít ỏi với tiền hưu trí. Còn bố một người bạn dạy ông ta về tài chánh từ bé, dạy đầu tư, buôn bán, sống trong lâu đài nguy nga.


Mình nghĩ với tư duy của ông cụ mình thì luôn luôn nghèo vì ông thích đánh bài, binh xập xám nên vay nợ khắp nơi, rồi họ đòi nợ bà cụ mình phải trả. Mình bắt chước tác giả gọi ông Clyde là Rich Dad để ông ta dạy mình về tài Chánh. Vấn đề là mình hơi tham, nên tìm thêm vài người khác để gọi rich dad như ông Mic, bà Inge, ông Fullerton…. Mấy người này. Mình ăn sáng mỗi thứ 6 còn ông Clyde thì ăn trưa mỗi thứ 4.


Mưa lâu thấm đất, từ từ mình cũng bớt ngu ra. Tuần này, mình dẫn thằng con đi ăn sáng với đám địa ốc, đầu tư về đất đai, để nó học nghề, thu thập thêm tin tức về tài chánh,…


Trở lại vụ căn nhà có vấn đề mà mình đang muốn mua. Cuối cùng sau 6 tháng, không bán được nên mình bắt đầu thương lượng với ông bác sĩ. Ông ta đồng ý là cho vay lại nhưng đòi tiền đặt cọc nhiều. Lý do là ông ta bị một lần, bán lại cho vay lại rồi kinh tế xuống, ông ta phải lấy lại nhà.


Dạo ấy, mình mới mua một căn nhà giá $450,000, chỉ đặt cọc có $3,000 nên tham, cứ cà kê dê ngỗng. Mỗi tuần ghé lại thương lượng. Cuối cùng một hôm, ông bác sĩ nói có tiền thì mua vì tao có một người đại hàn muốn mua và trả hết. Thế là mình ngọng. Buồn bả ra về. Gọi điện thoại cho ông rich dad. 


Ông ta kêu mình, trở lại nhà ông bác sĩ, bằng mọi cách phải mua cho bằng được căn nhà ấy. Thế là mình chạy lại và đồng ý mua căn nhà với giá $184,000, đặt cọc $20,000. Đó là lần đầu tiên mình mua nhà với số tiền đặt cọc quá lớn. Ký giấy tờ xong phải qua thằng con trai và con rể của ông bác sĩ đều là luật sư.


Luật sư là người luôn luôn làm bể hợp đồng. Ông bác sĩ kêu thằng con rồi nói mình nói chuyện với hắn. Tên này có bà vợ là bạn học với Hillary Clinton. Cả tháng sau mình vẫn chưa được sự đồng thuận của thằng con luật sư thêm thằng rể. Lý do là ông ta cho hắn căn nhà này để làm văn phòng luật sư nhưng hắn làm không được phải dọn đi nơi khác. Và muốn tiền liền.


Cuối cùng mình nói tên luật sư là mình nản rồi. Mình thấy hắn ở xa, không thấy bố hắn phải ra đợi người gọi mua nhà mấy tháng nay. Ông bố già, phải làm giảm stress cho ông ta. Đây mày cứ khu khư khăng khăng thì thôi tao khỏi mua nữa vì cả năm hơn rồi, mày cứ bắt bố mày chạy tới chạy lui để cho người ta coi nhà, nhiều khi họ chả thèm lại. Bà rá sao, hắn đồng ý bán cho mình. Thế là ông bố xúc tiến giấy tờ với mình. Mình làm giấy tờ để cô con gái, có chồng luật sư xem rồi ký.


Mình xin khởi đầu trả tiền lời cho ông bà bác sĩ sau hai năm. Nhà cũ nên cần sửa chửa lại. Ông ta đồng ý. Mình nhờ ông ta nói với city manager can thiệp để mình được giấy phép sửa đổi lại căn nhà thuộc vùng cư trú. Chỉ cần một cú điện thoại mọi chuyện xong xuôi. Mình kêu ông thợ ăn Oe-phe. Sửa chửa lại căn nhà, sơn phết lại mất $10,000. Mỗi tháng mình trả ông ta $1,000. Sau đó người thuê vào trả $1,200/ tháng. mình lấy tiền cho thuê nhà, trả ông thợ. Tiền thuê nhà 1 năm $14,400, 2 năm là $28,800. Trừ $20,000 đặt cọc, trả ông thợ $10,000. Xem như mình mua căn nhà chỉ có $2,800. Nay mình cho thuê được $3,500/ tháng.


Không có ông Rich Dad thì chắc mình đã thua cuộc thương lượng gần 1 năm trời. Từ đó, mình có deal nào là đều gọi ông ta để hỏi ý kiến. Ông ta chỉ mình là mua rồi, không nên gửi tiền trả nợ hàng tháng đến nhà. Mà trước khi đầu tháng vài hôm, gõ cửa đêm tiền đến. Nói chuyện. Người già sống cô dơn, con cháu ít tới thăm. Từ từ mấy người bán nhà cho mình, thích thích rồi kêu, ta có căn nhà khác, mua không,….


Ngày nay, mình cũng được nhiều tên trẻ. Lâu lâu gọi mời đi ăn để hỏi chuyện mình về đầu tư. Mình sẵn sàng như trả ơn ông Clyde, ông Jack, ông Mic, bà Inge,… chỉ làm bổn phận truyền cái ơn của họ cho người khác. Giúp được một người thành công mua được căn nhà là mình mừng. Tới nay, mình đã giúp được 4 người mua được nhà, có 2 người trở thành triệu phú.


Mình viết đây để cảm ơn ông CLyde Wilson, lòng tốt, giúp mình vô vị lợi và nguyện cầu ông ta sớm về đất Chúa. Mình sẽ tiếp tục con đường ông ta đã hướng dẫn mình, để hướng dẫn những ai khác muốn thay đổi cuộc đời họ.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 



 

Trung Cộng, bá chủ thế kỷ 21?

Từ khi Kissinger đi đêm với Bắc Kinh, bỏ Đài Loan, Việt Nam Cộng Hoà, lập bang giao và bán Coca Cola, MacDonald cho Trung Cộng, đã đưa xứ có nhiều dân số nhất thế giới lên hàng thứ 2 về kinh tế sau 30 năm khiến thế giới bàng hoàng nhất là tây phương, không ngờ đã tự xây cho mình một con ngựa của thành Troie. Giúp Trung Cộng móc cánh,…


Thế giới tây phương chợt nhớ đến câu của Nã Phá Luân: “quand la Chine se réveille, le monde tremble”. Họ đếm từng ngày xem chừng nào GDP của Trung Cộng sẽ vượt qua Hoa Kỳ, trở thành bá chủ thế giới về kinh tế. Ngày nay, người ta biến chiến trừng thành thương trường.


Hiện nay Trung Cộng có dân số đông nhất thế giới, kinh tế hàng thứ nhì, vũ khí hạt nhân đứng thứ 4. Trung Cộng là nhà máy sản xuất trên 60% sản phẩm mà thế giới tiêu dùng. Tương lai thế kỷ 21 sẽ thuộc về Trung Cộng như thế kỷ trước thuộc về Hoa Kỳ? Đó là câu hỏi mà ai cũng tự hỏi? Người thân cộng sẽ tin rằng Trung Cộng sẽ đứng đầu, dẫn dắt thế giới đại đồng Made in China.

Mình là người Mỹ nên cũng lo cho tương lai nếu Hoa Kỳ thua Trung Cộng. Cố gắng tìm hiểu để xem đầu tư ra sao để sống đến ngày mãn phần. Đọc tài liệu của các viện nghiên cứu tây phương thì họ cho biết là không. Thể chế quản lý, quyền lực trung ương sẽ không uyển chuyển để thay đổi đường lối phát triển kinh tế trong thời đại a còng. Chúng ta thấy họ phát triển về địa ốc, nhằm tạo dựng công an việc làm cho dân chúng, xây biết bao nhiêu thành phố, được mệnh danh là Thành Phố Ma. Mình thấy trên YouTube, có nhiều nơi mới xây hay chưa xong, đã phải đập bỏ.


Trung Cộng đang đánh tây phương với chính sách cô lập hoá Covid ở Thượng Hải vừa qua. Phong toả Thượng Hải, hải cảng lớn nhất của Trung Cộng, chuyên chở các sản phẩm được làm ra tại Trung Cộng, đi khắp thế giới khiến chuỗi cung ứng hàng hoá toàn cầu của thế giới bị khựng lại. Khắp nơi đều thiếu hụt các đồ phụ tùng xe hơi, nhà máy,…. Container bổng nhiên giá tăng gấp 10 lần. Cosco là công ty di chuyển hàng hải Trung Cộng đứng thứ 2 trên thế giới.


Vào Homedepot, có nhiều ngăn kệ thiếu hụt đinh vít, Sơn … Mình gửi xe cho dealer sửa. Họ phải đợi 36 ngày mới có đồ phụ tùng, họ phải cho mình mượn xe họ suốt 36 ngày miễn phí, dù tiền thay thế đâu $300 Và mướn xe tối thiểu là $55/ ngày. Làm khung cửa số phải đợi 10 tháng trời. Chán Mớ Đời 


Một công hai chuyện, ông Tập cật Bình ra lệnh phong toả Thượng Hải rồi đến Bắc Kinh để kiểm soát, loại trừ các thành phần chống đối trong đảng, để đạt số phiếu, được bầu thêm nhiệm kỳ hay như Mao Trạch Đông khi xưa, một hoàng đế của xứ này. Qua đại hội đảng xong với hình ảnh ấn tượng, nhân viên an ninh đưa ông cựu hoàng đế khác, đang ngồi ra cửa đại hội. Sau đó Trung Cộng mở cửa lại, cho hình ảnh lên truyền thông, nhiều người Tàu, đóng kịch, xuống đường, biểu tình vớ vẩn.


Các nước tây phương cho rằng hệ thống chuỗi cung ứng toàn cầu từ 30 năm bị khựng lại, như trong cuốn phim của ông hề Charlot. Các nước tây phương thức tỉnh, đang bắt đầu xây dựng lại một hệ thống khác chuỗi cung ứng khác, ít lệ thuộc vào Trung Cộng nhưng cần thời gian. Họ đầu tư, xây nhà máy tại các nước nhỏ khác như Việt Nam,… vấn đề là các nước này được Trung Cộng đầu tư nhiều. Hàng hoá sẽ được mang danh các xứ này nhưng cũng từ mấy công ty, nhà máy do người Tàu làm chủ. Điển hình thép Việt Nam, mật ong từ Việt Nam, một phòng thử nghiệm ở Berlin, Đức quốc báo cáo chỉ thấy toàn là phấn hoa của Trung Cộng….nghĩa là toàn đường hoá học.


Họ tin rằng Trung Cộng sẽ không bá chủ thế giới vì sự khủng hoảng dân số của họ. Hiện nay, dân số Trung Cộng là 1.4 tỷ người, xem như 17% dân số thế giới. Hôm trước đi chơi trên tàu, có ăn cơm vài lần với một cặp vợ chồng tàu, di dân qua Anh quốc với chương trình tương tự EB5 của Hoa Kỳ. 


Họ là những người sinh ra trước 1979, có hai cô con gái nên phải chạy qua Hương Cảng sinh sống rồi có tiền chạy qua Anh quốc. Tưởng tượng 1 người tàu sinh ra sau 1979 theo chế độ 1 con. Lớn lên, phải nuôi bố mẹ, ông bà nội và ông bà ngoại, và một người con trai hay gái xem như 1 người nuôi 7 người. Hai vợ chồng nuôi một con, bố mẹ chồng, bố mẹ vợ, ông bà nội chồng, vợ,… Xem như tương lai mù mịt, đóng thuế để nuôi mệt thở. Nhiều người có đến cả tá con nhưng đứa nào cũng nói nhau huống chi chỉ có một con trai độc nhất, phải lo nuôi bên vợ.


Trung bình Trung Cộng có tỷ lệ 105 con trai so với 100 con gái nhưng với chính sách một con. Các xứ tây phương thì 100 con gái cho 101.68 con trai. Lý do là người Tàu thích con trai hơn từ xưa. Có nhiều gia đình giết con gái để có thể mang thai đến khi sinh con trai nổi dòng chi đó. Mình có xem một phim tài liệu, nói về chế độ 1 con, có nhiều cảnh họ quay và kể nhiều người ở nông thôn có thai nhưng phải dấu rồi một ngày đẹp trời, gần 9 tháng, cán bộ trong huyện đến nhà, đem lên bàn mỗ, phá thai. Đưa đến phong trào nuôi con nuôi tàu niều lắm. Nay số con nuôi này trở về Trung Cộng để tìm lại cha mẹ ruột khá nhiều.


Hậu quả đưa đến ngày nay là tỷ lệ trai gái là 120 trai cho 100 gái, cho thấy tỷ lệ sinh sản càng ngày càng giảm nữa. Tình trạng trai thừa gái thiếu đưa đến những cuộc khủng hoảng xã hội, chưa kể áp lực của mấy đứa trẻ từ bên nội, bên ngoại, mong đợi trở thành bác sĩ, kỹ sư,… sau 75, ở hải ngoại có tình trạng trai thừa gái thiếu vì đa số đàn ông con trai đi vượt biển, tìm đường cứu gia đình. Đi làm kiếm tiền gửi về nuôi gia đình. Hải tặc khiến người Việt ít cho con gái đi. 


Có hỏi cặp vợ chồng gốc tàu, dân Anh quốc về chính sách 1 con của Trung Cộng được ban hành từ năm 1980 và chấm dứt năm 2019, xem như 40 năm, 2 thế hệ. Mình nhớ năm 1995, về Hà Nội dự hội thảo phát triển Việt Nam. Có gặp một cán bộ về dân số. Ông ta cho biết Việt Nam bắt chước mô hình phát triển của Trung Cộng nhưng thay vì 1 con, họ cho phép 2 con với khẩu hiệu “trai hay gái chỉ hai mà thôi”. Đó là cái may cho Việt Nam nhưng 2 con chưa đủ vì theo dân số học phải cần 2.1 con vì có những đứa bé chưa đến 18 tuổi đã lăn đùng ra chết Hay đổi giới tính.


Tại sao không sử dụng 2.0 để thay thế hai vợ chồng. Lý do dùng 2.1 vì có người chết sớm, hoặc không lập gia đình. Việt Nam nay tuy theo chế độ 2 con nhưng đọc đâu đó báo chí Việt Nam, cho rằng dân số Việt Nam già đi và tương lai sẽ bị lộn xộn nhưng không te tua như Trung Cộng.

Hiện tại các quốc gia trên thế giới có gặp vấn đề thiếu hụt dân số rất nhiều như Đức quốc, Ý Đại Lợi, Nhật Bản,…. Sau thế chiến thứ 2, các nước này muốn phát triển lại xứ sở của họ nên khuyến khích phụ nữ đừng đẻ, hô to khẩu hiệu “my body my choice” đủ trò. Đó là chiến lược của chính phủ đưa ra, đưa tiền để đẩy mạnh phong trào ngừa đẻ. Lý do là thêm người thì không có người nữ, lao động sản xuất. Tất cả dành cho sản xuất, phát triển, xây dựng một tương lai mới. Các phương pháp ngừa thai như Ogino-Knaus được ban hàng, khuyến khích và phá thai. 


Dạo ấy, trong xóm, Mẹ mình và mấy bà hàng xóm hay họp để bàn tán vụ ngừa thai. Bà cụ mình thì sợ bệnh hoạn, không ai nuôi con nên không tham gia trong khi 2 bà kia tham gia nên ngưng đẻ từ đó, bà cụ mình thì cứ năm 1. Từ đó cho tới nay dân số già đi mà người dân không muốn sinh con. Đức quốc, Nhật Bản, Ý Đại Lợi đều có tỷ lệ 1.1 vê sinh sản.


Hôm đi Antarctica, có xem phỏng vấn trên đài truyền hình pháp France 24, các cô gái ở Trung Cộng. Các cô này kêu không muốn có con, vì muốn thực hiện giấc mơ, sự nghiệp của họ. Họ chỉ muốn nuôi con chó hay con mèo cho vui nhà. Theo tin tức đọc thì tỷ lệ sinh sản ở Đức quốc là 1.1, Ý Đại Lợi tương tự cho nên các kinh tế gia cho rằng các nước này xem như tự diệt trong thế kỷ 21. Viết đến đây mới nhớ là bạn bè mình ở Ý Đại Lợi, Đức quốc, Thuỵ Sĩ đều có một con. 


Nhớ ở tây thời tổng thống Chirac có ra chương trình chính phủ cho tiền, khuyến khích đẻ thêm con. Tây con không chịu đẻ, nuôi chó, chỉ có tây đen và tây hồi giáo là đẻ, nay về Pháp, chỉ thấy tây đen, tây rệp nhiều. Nhất là ở Anh quốc, về lại xứ mưa dầm mưa dề, đi mấy đại lộ lớn như Oxford,…thấy toàn người Anh quốc, gốc ấn độ, Pakistan,… các đội cầu đá banh cua ra hay Anh quốc toàn là dân da màu.


Tre già nhưng măng không mọc là ngọng. Tỷ lệ sinh sản như 1.8, thấp hơn tỷ lệ 2.1 để giúp dân số bình quân. Ngày nay người ta sống dai hơn xưa. Ở Nhật Bản số người sống trên 100 tuổi cao nhất thế giới. Chính phủ, con cái, những người trẻ đi làm, phải đóng thuế nuôi những người già. Mình xem một phim tài liệu về Nhật Bản, có bà kêu là từ 10 năm nay, hai vợ chồng không giao cấu với nhau.


Vấn đề ngày nay, trai gái không bình thường như xưa, kiểu âm dương. Thật sự trước đây cũng có nhưng ít ai biết như trường hợp ông thi sĩ nào được lãnh đạo bố trí lấy một bà đạo diễn. Đêm tân hôn, cô dâu nằm trên giường đợi chú rể khai hoả thần công, trong khi ông này lại ngồi làm thơ. Chán Mớ Đời 


Trai thích trai, gái thích gái nên sẽ giảm tỷ lệ sinh sản. Cho nên Trung Cộng đang trải qua giai đoạn khủng hoảng về dân số. Người ta cho biết ảnh hưởng dân số lên GDP qua phương trình L x h = GDP. L là labor, lao động sản xuất và h là hour, thời gian làm việc. Chúng ta nhân số lao động cho số thời gian làm việc sản xuất để biết GDP.


Nếu một mặt dân số suy giảm, mặt kia lại già nua thêm, đưa đến các thời gian sẽ bớt hiệu lực vì phải lo cho chăm sóc người già. Sẽ không giúp phát triển ngành sản xuất, tăng trưởng kinh tế.


Ngày nay, Trung Cộng có trên 160 triệu người già trên 60 tuổi, xem như 40% dân số Hoa Kỳ. Người ta dự đoán vào năm 2040, con số này sẽ lên hơn 250 triệu người với nhiều người trên 80 và 90 tuổi. Về già người ta có khuynh hướng trả nhớ về không, bị Parkinson. Trung Cộng sẽ cần hàng trăm triệu người trẻ để chăm sóc cho số người này. Nhật Bản đang dự định dùng người máy để làm dịch vụ này. Họ bắt đầu mướn công nhân từ Phi luật tân, Việt Nam, các nước láng giềng để lo cho người già vì rẻ hơn mướn người Nhật Bản.


Dân số giảm và người cao tuổi gia tăng sẽ giảm sản xuất và GDP sẽ giảm. Họ tiên đoán vào năm 2100 nghĩa là 77 năm nữa, dân số của Trung Cộng sẽ còn 754 triệu, hay phân nữa ngày nay. Cứ tưởng tượng nếu còn sống đến viếng Trung Cộng, chỉ thấy 50% dân số ngày nay, nhà cửa bỏ hoang, không ai thèm ở. Mình xem video, Trung Cộng cho đập bỏ các chung cư xây xong không ai ở, bị hoang phế.

Nhà bỏ hoang ở Nhật Bản, gọi Akiya

Trường hợp này đang xẩy ra tại Nhật Bản, các làng mạc, tình nhỏ, nhà cửa cho không, bị bỏ hoang, không ai nhận, người ta gọi  (akiya. Tương tự ở Ý Đại Lợi, có nhiều làng kêu gọi bán căn nhà với 1 Euro với điều kiện phải sửa sang lại. Hiện nay, Nhật Bản có 62.4 triệu căn nhà, và 8.49 triệu căn nhà bị bỏ hoang xem 14% căn nhà bị bỏ hoang. Con số này càng ngày càng gia tăng.


Lần vừa rồi, mình ghé thăm La MÃ với đồng chí gái, gặp lại mấy người bạn ý. Mình hỏi căn nhà ở làng Pretare của ông bố mà mình có đến chơi một lần, bị tàn phá vì động đất, nay đã sửa sang lại chưa. Họ kêu chưa vì không có tiền là một, hai là ít ai về đó ở. Khi xưa, đi làm ở Ý Đại Lợi. Cuối tuần thiên hạ, thích về quê chơi cuối tuần, hoà nhịp vào thiên nhiên. Nay giới trẻ có Internet nên không cần đi xa, cũng hoà nhịp vào dân cư mạng. Họ hỏi mình muốn căn nhà đó thì họ cho để mình sửa chửa lại. Từ chối ngay. Xa lắc. Khi xưa, đến đây chơi, mình nói với họ ước gì một ngày nào đó, có một căn nhà như vậy để cuối tuần về chơi. Nay họ cho không cũng không dám lấy.


Nhớ đến đế chế La MÃ khi xưa. Lúc đầu bị mọi phía bắc đánh chiếm, đốt sạch nhưng họ vẫn xây dựng lại đế chế kéo dài đến 8 thế kỷ. Đế chế này tàn lụi khi bị đội quân Attila chiếm đóng. Người dân La MÃ không có sức, hay ham muốn xây dựng lại và từ từ đế chế này tàn lụi. Mấy người bạn mình, bỏ căn nhà của tổ tiên, nơi ông bố sinh ra đời, không xây dựng lại. Trường hợp cá nhân như vậy, mà toàn dân xứ này cũng có ý định như vậy thì khó mà tương lai sáng sủa.


Với chính sách một con, Trung Cộng tự làm mồ chôn tập thể cho nữa dân số của họ mà thế giới chưa từng thấy. Các nền văn minh như Inca, Aztecs,…bị chôn vùi vì bệnh hoạn của người tây phương đem sang. Tưởng tượng vào cuối thế kỷ này, ai đi du lịch ở Trung Cộng, phân nữa thành phố bị bỏ hoang và người già. Cho thấy sự nguy hiểm khi xây dựng, phát triển đất nước mà không có tiếng nói của người chống đối công trình, nói lên những lợi hại đem đến. Tinh thần gia tưởng sẽ không giúp gia đình thăng tiến vì không có tiếng nói khác, cái nhìn về sự lợi hại.


Mình có mua cổ phiếu của vài công ty Trung Cộng đầu tư vào hệ thống phúc lợi của họ. Hiện tại có 456 triệu người Tàu được bảo hiểm do công ty trả và 542 triệu bảo hiểm bổ sung ở nông thôn nhưng vẫn có một số khá cao hàng trăm triệu người không có bảo hiểm y tế và hưu trí. Họ cho biết vào năm 2035 thì quỹ hưu trí sẽ hết tiền. Mình đang suy tính chừng nào sẽ bán cổ phiếu Trung Cộng. Tài liệu mình mua về đầu tư, kêu mua thêm cổ phiếu của hai công ty Trung Cộng, xuống te tua mấy năm vừa qua. Nay chỉ số cho thấy có thể mua lại. Đành mua thêm 200 cổ phiếu cua mỗi công ty.


Ngoài ra, Trung Cộng có vấn đề môi trường bị tàn phá, huỷ hoại trong cuộc chạy đua làm nhà máy sản xuất cho thế giới. Những gì các chính phủ tây phương cấm vì đã bị ô nhiễm trước đây, họ đem qua Trung Cộng ngay cả rác rưỡi.


Các tàu chở hàng từ Trung Cộng đến các nước tây phương, khi về thì các container trống nên họ giác ngộ cách mạng, sao không chở đồ phế liệu của tây phương về để họ tái sinh, đỡ phí tiền chạy tàu về. Thế là Trung Cộng bao thầu rác của thế giới. Mình có xem vài tấm ảnh của người ta chụp lén đưa lên mạng. Các dòng sông đen xì vì phế thải từ nhà máy, dơ bẩn hơn Kinh Nước Đen của Nguyễn Thuỵ Lọng.


Nay thì họ giác ngộ cách mạng lần thứ hai, không nhận đồ phế thải của Hoa Kỳ nữa nên người Mỹ bắt đầu có vấn đề thải rác. Mình có kể vụ này rồi. Có lẻ quá trễ.


Dạo mình viếng thăm Trung Cộng, đến Bắc Kinh thấy trời toàn là khói đen dù họ đã ra lệnh phân nữa xe, bản số xe số chẳng số lẻ, thay phiên nhau ra đường theo ngày. 40% đất trồng trọt bị tàn phá, đất đang bị sa mạc hoá. Ngoài ra các dòng sông bị cạn vì họ cho xây cái đập Tam Hiệp. Nay đang tính xây thêm mấy con kênh để dẫn nước đến sông Hoàng Hà. Kinh 


Nguy hiểm cho các nước Đông Dương, Trung Cộng chận nước ở thượng nguồn của dòng sông Mekong. Phù sa, nước không xuống được khiến song này hấp hối ở hạ lưu.


Khi xây dựng, kiến thiết đất nước, thế kỷ 20 cho là phải cơ giới hoá, các hình ảnh nhà máy sản xuất là cốt yếu nên thiên hạ cứ xây dựng nhà máy để rồi tàn phá môi trường. Chúng ta tự xây môi trường tự chôn mình. Tưởng tượng, vài chục năm nữa, dân tình bị ung thư vì môi trường. Nhà nước phải chi tiền biết bao nhiêu, hay con cháu phải nai lưng ra trả. Nghèo hoàn nghèo. Đó là hậu quả của sự phát triển không có viễn kiến. Ăn xổi chủ nghĩa.


(còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn