Bánh mì La Tulipe Rouge Đàlạt xưa

 Nhìn tấm ảnh này khiến mình thất kinh vì nhớ đến cái thèm khát mỗi lần leo lên cầu thang chợ, đi ngang chỗ này vì có chỗ bán bánh mì thịt, theo mình ngon nhất Đàlạt. Chỉ nhớ mại mại đi đâu vô đây rồi cái cửa sổ có một bà Bắc kỳ bán bánh mì, có Mayonnaise, pâté dưa leo, kiểu người Việt mình bán tại Bôn Sa. Món bánh-mì thịt nguội này của người Việt, nay được quốc tế hoá, người ngoại quốc rất ưa chuộng.

 

Cuối tuần đi dọn hàng buổi sáng cho bà cụ, xin chút tiền ra đây mua một ổ, được gói cẩn thận trong giấy in hiệu bánh mì. Mình vừa đi vừa ngoạm lên tới khu Hoà Bình là hết. Lại thấy trước tiệm Vĩnh Hoà, hai xe bán mì thịt càng làm thêm đói. Khu này có một bà người Huế bán bánh mì lấy từ lò bánh mì ở Phan Đình Phùng mà họ bỏ mối cho nhà mình mỗi sáng, 10 ổ cho mấy anh em mình ăn sáng uống sữa Ông Thọ trước khi đi học. Hồi nhỏ mình hay hỏi người lớn là khi về già mấy ông già có sữa như ông Thọ, bị chửi ngu thế.

 

Bà này thì mình lâu lâu đến mua, đứng nhìn bà ta lấy bánh mì loại to, cắt ra làm 2, 3 phần tuỳ theo giá tiền người mua. Bà ta trét chút mayonnaise, bỏ dưa chua, thêm vài lát thịt heo nhiều mỡ, chan chút nước tương ớt, xịt chút tàu vị-yểu, rắt rắt chút tiêu, xong lấy tờ báo cũ đã được cắt sẵn gói lại. Tối thì bà ta có cái đèn măng-xông, chiếu rực mấy tấm kính của chiếc xe bán bánh mì. Mùa lạnh thì lại thấy có hai ba bà ngồi quạt lò than, nướng bắp mỡ hành bán cho thiên hạ. Không biết họ có phải trả tiền ngồi trước cửa tiệm Vĩnh Hoà hay không nhưng cũng nuôi được một đàn con.


Món ăn uống mình nhớ nhất vẫn là ly sữa đậu nành và bánh da lợn của bà 7 Quốc ở đường Minh mạng, ngay tiệm vàng của ông BÙi Duy Chước, bố bà Bùi Thị Hiếu. Đàlạt trời lạnh hay mưa mà đến đây, ngồi nơi thang cấp để uống ly sữa đậu nành nóng, thêm cái bánh da lợn của bà này là hạnh phúc muôn đời. Ngày nay, mình hay uống sữa đậu nành và ăn bánh da lợn hay bánh nướng nhưng sao không có hương vị ngày xưa dù ngày nay có thể ngon hơn của bà 7 Quốc làm.

 

Ở đường Phan Đình Phùng, ngay trước tiệm ăn Kim Linh, có một chiếc xe bán bánh mì thịt tương tự. Hình như góc Duy Tân, Cường Để cũng có xe bán bánh mì. Ngoài ra thì tại các bến xe đò thì đều có xe bán bánh mì để hành khách đi xa, mua theo ăn dọc đường.

 

La Tulipe Rouge là một trong những vũ trường tại Đàlạt xưa. Có những chỗ nhảy đầm khác nhưng mình không biết vì chưa bao giờ múa kép tại Đàlạt. Hình như tiệm ăn Đào Nguyên ở Xẹt (cercle sportif ), gần Thuỷ Tạ, nơi mấy sân quần vợt có cho nhảy đầm. Nghe CBMT kể là con gái của tiệm này ở nam Cali nhưng chưa có cơ hội gặp lại.


Nhìn tổng thể của vũ trường La Tulipe Rouge, mới xây cất xong

 Theo mình biết khi xưa, khiêu vũ bị cấm nhưng mấy ông lớn lại thích nhảy đầm. Ai tổ chức nhảy đầm tại nhà thường bị bắt nhưng khi nhà ông lớn thì không ai dám vào phá đám. Mình nghe ông anh của bạn đồng chí gái, kêu cảnh sát bắt những ai nhảy đầm. Nghĩ thì cũng đúng, lính đi đánh giặc mà ở hậu phương cứ lo chơi bời thì sao không khỏi làm nản lòng chiến sĩ biên thuỳ. Nhưng lính về phép cũng nên được giải trí để bớt căng thẳng về chết chóc mặt trận.


Mình nghe một bác, quen bà cụ kể là đâu ở đường Trần Hưng Đạo có một vũ trường, chắc là nơi ban nhạc Rolling Wheels Đàlạt xưa hay chơi.

 

Vũ trường La Tulipe Rouge nổi tiếng về một chuyện du đảng chém nhau. Mình nghe kể khi trùm du đảng Đại Ca Thay lên Đàlạt, vào vũ trường La Tulipe Rouge chơi. Khi rời vũ trường thì bị Xí Rổ, một du đảng Đàlạt chém khiến ông thần nổi giận, về Sàigòn đem đàn em bay lên Đàlạt, lùng kiếm Xí Rổ. Anh chàng XÍ Rổ, ở ngay đường Tăng Bạt Hổ, cách 3 căn nhà tiệm chè Vọng Nguyệt Lầu.

 

Mình chứng kiến ông thần này lắc Tài Xỉu ngày Tết, lấy cái chén có dán mousse cao su ở đáy chén, để chận hột xí ngầu để ăn gian thiên hạ. Thằng Quý, ở cạnh nhà Xí Rổ giải thích cho mình. Có lần hắn thua, thiên hạ đòi tiền thì hắn rút dao quăn dưới đất trên tấm chơi bài. Thiên hạ rút lui có trật tự.

 

Xí Rổ nhờ 2 anh em Lai và Thái, cũng nổi tiếng du đảng, nhà ở trong hẻm trường Nữ Công Gia Chánh, gần nhà thương, thương lượng để hắn xin lỗi Đại Ca Thay. Nghe kể là họ hẹn nhau tại Sân Cù, để XÍ Rổ xin lỗi chúa trùm du đảng Sàigòn mà nhà văn Duyên Anh tiểu thuyết hoá trong một tác phẩm của ông, sau này được dựng thành phim do Hùng Cường thủ vai chính. 


Hình như ca sĩ Khánh Ly khởi nghiệp ca hát cũng tại vũ trường này. Sau này 1 trong hai anh em Lai và Thái, đi tuần cảnh, bắt lính hay đậu xe ở trước rạp Ngọc Hiệp. Trong xóm của hai ông thần này có thằng Hoà, đào binh, hay thủ cái ống nước bằng sắt trong người, đi đập lộn. Cuối cùng đi đập lộn cho ai ở trường Việt Anh bị Tuần Cảnh bắt, từ đó mình không gặp lại hắn.


Khá vui là khi nghe người lớn kể về vụ này thì hầu hết ai cũng nói chính họ có mặt tại Sân Cù, chứng kiến Xí Rổ xin lỗi Đại Ca Thay, thậm chí hôm Xí Rổ chém Đại Ca Thay cũng có mặt. Nếu tính ra thì ít nhất có vài ngàn người có mặt hôm ấy. Có ông thần nào viết cảnh Đại Ca Thay lên gặp Xí Rổ bắn ở bến xe Tùng Nghĩa. Dân Đà Lạt ăn đặc sản Quảng Trị hơi nhiều.


 Mấy tên cở tuổi mình cũng vỗ ngực kêu là đã có mặt hôm ấy dù có mấy tuổi đời, học tiểu học. Dân tỉnh nhỏ nên khi có chuyện gì sôi nổi thì ai cũng được nghe và câu chuyện được thổi phồng lên và họ tự nhân chứng hoá khi kể chuyện. Tương tự khi mình viết về chiếc trực thăng Mỹ rớt tại đầu chợ Đàlạt, ngay đường Lê Đại Hành, có ông thần nào kêu là chứng kiến người chết đủ trò. Đọc tin tức của người Mỹ, báo cáo vụ rớt máy bay này thì không ai chết, kể rõ tên các phi hành đoàn, lý do máy hư.... Chán Mớ Đời sau này, thiếu tá Phong của đại đội 302 cho biết là chiếc trực thăng chở anh ta và đồng đội đi hành quân về, xe chở anh ta và lính về trại rồi tên phi công mỹ bay lượn qua khách sạn Mộng Đẹp chào mấy cô điếm, trúng cột điện hay sao rớt.


Gần đây, mình có nhận nhắn tin, hỏi thăm về một anh chàng hàng xóm, có thời bị đày đi Côn Đảo như Võ Thị Sáu khi xưa. Nghe kể anh chàng bị đưa đi Côn Đảo vì đâm ai chết ở tiệm cắt tóc đối diện rạp Ngọc Hiệp thời ông Ngô Đình Diệm. Anh chàng được tha về, mình có thấy mặt trong sân nhà rồi mất tích luôn, mấy chục năm sau thiên hạ hỏi tin tức nên mình ngọng vì chưa bao giờ nói chuyện với anh ta. Chán Mớ Đời 


Tấm ảnh chụp từ bùng binh chợ Đàlạt lên phố Hoà Bình. Ta thấy cầu thang khá đặc thù do kiến trúc sư Ngô Viết Thụ thiết kế. Thấy cái talus làm bằng đá khá cao, thấy dãy phố được thiết kế theo kiểu Normandie, sau này bị phá bỏ. Cầu thang này được nối tiếp bởi vài thang cấp lên đường Thành Thái, rồi mấy thang cấp chỗ phòng trồng răng Nguyễn Trình dẫn đến đường Trương Vĩnh Ký, trường Đoàn Thị Điểm. Tấm ảnh cho thấy chiếc xe hủ-lô của ty công chánh, đang tráng nhựa. Họ đang làm đường chỗ này. Mình thấy cây trồng ở bùng binh nhưng cuối cùng chỉ còn cây ở giữa trung tâm là còn sống lớn cao.

So mấy talus này với mấy cái talus vừa bị sạt lỡ ở Đà Lạt là mình chới với. Mình đoán một trong những lý do họ cho phá dãy phố trên đầu talus là vì sức nặng của dãy phố sẽ gây sạt lỡ sau này. Nay thì bú xua la mua.


Căn phố La Tulipe Rouge được xây dựng sau khi Chợ Mới Đàlạt được khánh thành. Tấm ảnh này cho thấy khu La Tulipe Rouge và khách sạn Mộng Đẹp hai bên cầu thang Chợ chưa được xây. Các vườn từ chợ ra bờ Hồ đã được thiết kế. Thấy đường Lê Đại Hành với mấy cây mai Anh-đào mà đến Tết là nở rộ, đẹp nức nở. Đáng lẻ họ trồng mai Anh-đào hết thay vì mấy cây Tùng. Gặp mình thì xung quanh hồ Xuân Hương cũng cho trồng toàn là mai Anh-đào như ở Kyoto, đi đâu cũng thấy hoa Anh-đào nở rộ vào mùa Xuân.


Vui là thấy cái biểu ngữ được treo từ cột điện sang bên kia đường Thang Thái. Hình ảnh cho thấy mấy quán trên đường Thành Thái như tiệm kem Việt Hưng đã được xây rồi.


Cận cảnh là mái nhà và một phần arcade của dãy phố phía sau lưng La Tulipe Rouge sau này bị phá bỏ. Theo mình là một việc không nên làm vì khiến khu Hoà BÌnh được xây dựng với nóc chuông như một ngôi giáo đường to lớn bị mất thăng bằng vì một bên bị phá dỡ.




Hình ảnh cho thấy khu phố cạnh talus vẫn còn, vũ trường chưa được xây cất. Mình đoán là kiến trúc sư thiết kế cầu thang chợ không có ý định xây vũ trường La Tulipe Rouge hay khách sạn Mộng Đẹp vì đã thấy họ trồng cỏ. Có lẻ tỉnh nhỏ nên mấy người giàu có xin phép xây cất bú xua là mua, phá vỡ bản thiết kế ban đầu. 



Hình này cho thấy chợ Đàlạt cũ nằm giữa 3 dãy nhà, phía bên photo Hồng Châu, có dãy phố 1 tầng, chắn gió khiến chợ được trải thêm ra ngoài đường với các hàng rong, tấp nập. Sau này họ phá bỏ, ít ai đi phía này, phía bên Mekông, Bùi Thị Hiếu, Tiến Đạt đông hơn vì ít gió.


Lý do là mình thấy có trồng cây Tùng khi họ phá bỏ dãy phố bên trái rạp Hoà Bình như hình sau đây.



Hình này cho thấy sau khi phá bỏ dãy phố bên trái khu Hoà BÌnh thì họ có trồng mấy cây Tùng nhưng rồi không hiểu sao lại có mấy quán lẻ tẻ mọc lên. Ta thấy nước nhà của La Tulipe Rouge thấp bằng cái talus nhưng khách sạn Mộng Đẹp chơi cha, xây thêm 1 tầng rồi chạy chọt mấy ông lớn bỏ qua, cao hơn mặt đường Lê Đại HÀnh, vô hình trung chắn cảnh quang từ khu Hoà BÌnh xuống hồ Xuân Hương. Ý tưởng của ông Ngô Viết Thụ bị huỷ hoại. Chán Mớ Đời 




Tấm ảnh này cho thấy còn dãy phố trên talus, mới và đẹp hơn dãy phố do ông Võ Đình Dung xây cất (Chic Shanghai, Vĩnh Chấn). Theo mình thì có lẻ khu đất chỗ La Tulipe Rouge và khách sạn Mộng Đẹp đã được thiết kế là vườn hoa để thiên hạ ghé chơi vì đã thấy trông cây cối, cỏ xanh.


Sau này họ cho xây La Tulipe Rouge, phá bỏ dãy phố, có trồng một dãy cây Tùng, bù lại là các xập nhỏ hay bảng hiệu quảng cáo hay chính trị cực xấu.



Hình này cho thấy La Tulipe Rouge đã được xây cất, trước khu này là bến xe đò Chi LĂng (Saint Benoît) mà mình hay lấy xe này đi học Grand Lycée . Ngoài ra thì bến đậu xe Lambretta cũng năng ở đây. Dân đi chợ về thì ghé ra đây đi xe Lam, có hai băng ghế ngồi đủ 10 người thì họ chạy. Thấy chiếc xe Lam, biết đâu là xe của bác Thành, ở Số 4, người làng Dưỡng Mong vì chiếc xe của bác khá đặc thù, cái đầu như vậy thay vì dài hơn các xe khác.

Sau mấy xe đò có một dãy quán bán thức ăn cho dân tình. Mình nhớ uống ly đá nhận lần đầu tiên ở đây. Đọc truyện Duyên Anh nói bọn Chương Còm uống đá nhận nên ra đây kêu thử thì lạnh ê răng, ăn không hết. Nhìn lên talus thấy dãy cây Tùng lác đác vài cây, quán cốc, rác rưởi đầy. Theo mình là một thất bại về thiết kế đô thị. Chán Mớ Đời 


Hình này chụp từ balcon của khách sạn Mộng Đẹp, tô vẽ sự xấu xí thực chất. Nếu để lại dãy phố cũ thì hay hơn, sẽ không bị rác rưởi hay xấu xí phía sau và phía trước. Ngay tiệm Lộc Sơn, có xe hàng của Lộc Sơn và của ông Sở. Có lần ông Sở bị bắt ở tù nên bà Sở phải đi Sàigòn thăm nuôi và mua hàng với ông tài xế khác.


Hình dưới cho thấy ngay đầu thang chợ có 3 cây Tùng sống sót, dãy phố đẹp bị đập bỏ để thế vào một dãy hàng quán tạm thời, xấu xí làm mất vẽ đẹp cảnh quang của khu Hoà BÌnh. Nếu để dãy phố như sự tiếp tục của dãy Photo Hồng Châu sẽ làm dãy phố như một bức thành trên cao.




Nói chung thì Đàlạt sau Mậu Thân, được mở mang một cách man dại vì chiến cuộc, chính sách của quân đội mỹ tại chiến trường Việt Nam, đem dân quê vào thành thị để thắng mặt trận chính trị, giữ dân nên cho phép dân chúng xây cất bừa bãi. Dân chúng cần buôn bán kiếm ăn nên hàng quán mọc bú xua la mua. Thương phế binh và thiên hạ cắm dùi, chiếm đất xây nhà loạn lên.

Sau 75 thì đất đai nhà cửa của người dân bị tịch thu. Người mướn nhà cướp luôn nhà đang mướn, Việt Cộng chiếm nhà của dân di tản, đủ trò. Nói chung là không có một chính sách phát triển đô thị rõ ràng về Đàlạt, lợi dụng thiên nhiên ban cho Đàlạt để làm lợi cho dân Đàlạt và một điểm đến du lịch quốc tế.

Mình có xem bản vẽ phát triển lại Đàlạt trong tương lai, khu Hoà Bình thì xem như họ san bình địa rồi làm một khu phố mới với một kiến trúc vơ vẫn, mất đi vẽ đẹp cổ của Đàlạt. Du khách đến Đàlạt thích nhất đường Minh Mạng vì chưa được phá hết, giữ được vẽ đẹp cổ kính, còn khu Vĩnh Chấn thì Chán Mớ Đời.

Nếu mình có phép thần thông thì sẽ lấy Đơn Dương hay Bảo Lộc làm trung tâm hành chánh, thương mại cho tỉnh Lâm Đồng. Còn Đàlạt thì hạn chế dân cư, tái tạo lại các nhà cửa theo tiêu chuẩn rõ ràng, không được xây cất bậy bạ. Hạn chế xe máy, xe hơi, dùng xe buýt chạy bằng điện để tạo dựng một thành phố xanh, sẽ thu hút du khách phương Tây.

Đi âu châu, thấy họ giữ gìn nhà cửa cổ giúp con người bớt tha hoá. Có cái gì giúp họ về nguồn, biết đâu là lịch sử, cội nguồn của dân tộc họ thay vì xây cái mới rẻ hơn là trùng tu cái cũ. Ở mỹ, các thành phố du lịch nổi tiếng, đều được trang bị các loại xe buýt dùng năng lượng xanh, từ ngoài cổng của thành phố rồi chở du khách đi tham quan phố cổ, kiểu như Hội An. Đi bộ vui vẻ. Đàlạt có mấy trăm ngàn dân cư thêm du khách là chật đường, không có bãi đậu xe, đủ trò.

Du khách ngụ tại Tùng Nghĩa, Bảo Lộc rồi lấy xe buýt điện lên Đàlạt trong ngày để tham quan thì hoạ may mới tạo dựng lại hình ảnh một thành phố nhỏ ở núi Alpes bên Âu châu như Thuỵ Sĩ,...

Hội An được du khách ngoại cũng như người Việt thích đến vì có lối kiến trúc cổ, ảnh hưởng của người Minh Hương. Nếu phá bỏ khu Hoà Bình ngày nay để xây dựng một khu phố mới mà cấu trúc cũng như kiến trúc không bằng  ngoại quốc thì du khách sẽ ngưng đến Đàlạt và Đàlạt sẽ chết lâm sàn trong tương lai về kinh tế. Chán Mớ Đời 

Chú thích của người đọc:
Căn nhà này là của ông bạn mình 13t đi du học Pháp hiện nay về sg kinh doanh bánh mì Pháp. 
NHs



Sự hình thành khu Hoà bÌnh xưa của Đàlạt

 Mình viết bài này thẳng trên bờ-lóc vì khó tải hình ảnh lên Facebook và bờ lóc. Mình viết trên OneNote nên tải hình trên đó thì lại không chuyển hình lên được. Nên bỏ hình ảnh nào lên thì mình sẽ chú thích. Có gì sai thì nhờ các bác cho em biết để bổ túc. Cảm ơn trước.



Đây tấm ảnh của công ty La Pagode in, chụp từ khách sạn Palace. Ta thấy con đường (vừa là cái đập chận nước của hồ Lớn) và chiếc cầu để nước thông qua từ khúc Thuỷ Tạ ngày nay chạy sang bên kia hồ như cầu Ông Đạo ngày nay. Hình mờ quá nên không hiểu khu nhà lá ở đầu bên kia cầu là của người Mọi hay người Kinh di cư đến. Mình đoán là người Mọi vì thấy vài người trong hình bận khố, cởi trần.

Chiếc cầu này bị cuốn trôi khi mưa nhiều (mình có tấm ảnh này) nên Tây phá luôn con đường này để nới 2 cái hồ thành hồ Lớn (Grand Lac tây gọi, với cái hồ nhỏ phía gần ấp Ánh Sáng sau này. Sau khi tây về nước thì người Việt mới thống nhất gọi hồ Xuân Hương, hương của mùa xuân chớ không phải bà HỒ Xuân Hương như mình nghĩ khi xưa).

Bên kia cầu, thấy có hai con đường nhỏ, sau này là đường Đinh Tiên Hoàng (bên phải), và đường Võ Tánh. Xa xa là dãy núi Lâm Viên.

Đồi đầu tiên trước mặt, thấy chợ Đàlạt, khu Hoà Bình sau này. Phía sau có cái đồi, nơi dinh ông đại diện cho chính quyền Tây ở, còn mấy ông quản lý Đàlạt người Việt thì ở nhà gần bờ hồ nhỏ hơn, thường được gọi nhà ông Quản Đạo. Sẽ cho biết sau.


Đây là bản đồ Đàlạt thời Tây. Hồ lớn (Grand lac), có 2 hồ nhỏ; 1 nhỏ nhất nằm cạnh Sân Cù mà ông dượng của mình hay đến câu cá ở đây. Có cái tên nhưng bổng nhiên quên mất, hôm nào nhớ thì sẽ bổ túc. 1 hồ lớn tên hồ Đội Có, nằm ở giữa hai đường Võ Tánh và Đinh Tiên Hoàng, có nhà máy nước của Đàlạt, nơi ông cụ mình làm việc trước 75. Nhà máy này được thành lập thời Tây để cung cấp nước cho dân cư Đàlạt.

Mình nhớ ông tỉnh trưởng Nguyễn Hợp Đoàn kêu ông cụ làm sao để có nước cho dinh của ông ta. Dạo Đàlạt mới thành lập, ít dân cư nên bơm nước từ nha máy nước lên đến dinh tiếng trưởng rất dễ, sau mấy chục năm thì ống nước làm bằng gan bị rét rỉ và phải cung cấp cho toàn thị xã nên tỉnh trưởng không có nước. Sau ông cụ phải làm cái Château d’Eau để ban đêm bơm nước lên để cả gia đình ông ta mới có nước sử dụng trong ngày.

Cái đập nước, vừa là con đường chạy từ bùng binh Thuỷ Tạ chạy đến hồ máy nước, đã được phá để nhập với hồ nhỏ (Petit lac) phía gần ấp Ánh Sáng. Mình có tấm ảnh chụp khúc này, có kể trong bài Thuỷ Tạ. Ai thích thì kiếm trên bơ lốc của mình.

Bây giờ trở lại khu Hoà Bình. Khi Đàlạt mới thành lập thì tây thực dân cần cu-li (coolies) bản xứ để phục dịch cho họ nên cho phép một số người việt được đến đây làm ăn, buôn bán, trồng trọt để cung cấp cho người Pháp. Vùng này thuộc An Nam, thuộc về triều đình Huế nên được xem là lãnh thổ của triều đình Huế. Sau này ông Bảo Đại về nước lên ngôi vua thì gọi Đàlạt là Hoàng Triều Cương Thổ.

Để giải thích cho người trẻ Đàlạt là dưới thời Tây, Việt Nam được chia thành 3 miền: Bắc kỳ (Tonkin), Trung kỳ (An Nam) và Nam kỳ (Cochinchine, nằm giữa Ấn độ (inde) và tàu (chine ). Nam kỳ thuộc về Pháp quốc nên có số đông người giầu có gốc Việt như gia đình bà hoàng hậu Nam Phương hay ông Trần Văn Đôn đều mang quốc tịch Tây.

Bắc kỳ là một vùng bị bảo hộ dưới chính quyền của Pháp quốc còn An Nam trên nguyên tắc là tự trị nhưng đều do pháp áp đặt. Vua của Việt Nam đều được người Pháp phê chuẩn mới được lên ngôi, do đó mới có vụ 4 ông vua được thay thế liên tục. Mấy ông quan Việt Nam Chán Mớ Đời nên mới dấy lên phong trào Cần Vương.

Người Việt đến lập nghiệp, đa số là người Huế và Quảng vì thuộc triều đình Huế (Annam). Sau này người Pháp cho phép người Bắc kỳ đến để trồng rau cải cho người Pháp tiêu dùng. Người Việt họp chợ tại khu Hoà BÌnh bây giờ.



Hình trên là bản vẽ của khu chợ Đàlạt khi xưa mà người ta gọi là Chợ Cây vì làm bằng gỗ. Sau khi khu Chợ Cây bị cháy thì người Pháp cho thiết kế lại và cho xây Chợ lại, sau này được gọi là khu Hoà BÌnh. 3 dãy nhà tô đậm đen là dãy phố Bùi Thị Hiếu đến Cà phê Tùng, dãy phố của ông Sáu Còm và khu tiệm chụp hình Hồng Châu đã được xây xong.

Ta thấy Chợ Cây có hình như tam-giác, cái chợ làm bằng gỗ, được tô đậm. Mình tải lên đây mấy tấm ảnh thời đó, chụp từ cà phê Tùng (dạo ấy chưa có) và từ bên kia chợ đối diện.


Hình này theo mình là xưa nhất mà mình có vì các tấm ảnh khác cho thấy góc đường Tăng Bạt Hổ, dãy phố của tiệm Bùi Thị Hiếu và nhà hàng Mekong được xây bằng gạch ngói còn tấm này cho thấy vẫn còn làm bằng gỗ. Chú thích của Tây là nouveau marché , chợ mới. Chắc mới được thành hình. Thấy dãy nhà của Bùi Thị Hiếu và nhà hàng Mekong còn làm bằng gỗ, các tiệm đều có bảng hiệu chữ Hoa nên đoán là của người Tàu. 

Người Tàu là người di cư, thời Tây chưa đến cũng được triều đình Nguyễn cho phép làm ăn, đến thời pháp thuộc, được pháp ủng hộ cho phép làm ăn vì họ không có đấu tranh, kháng chiến gì cả, chỉ muốn làm ăn. Người Pháp dùng người Tàu để giúp cai trị Đông Dương. Nếu đọc lịch sử Nam Kỳ thì mới hiểu ý định của Tây với người tàu trong Chợ Lớn rồi các tướng cướp như Ba Cụt, 7 viễn,...


Hình trên cho thấy dãy phố Bùi Thị Hiếu đã được xây lại bằng gạch và ngói. Ngoài ra phía sau chợ Cây thì dãy nhà của ông Sáu Còm đã được xây. Có lẻ được xây cùng thời. (Dãy nhà có tổng cục tiếp tế trước 75). Thiên hạ vẫn bán hàng rong, ngồi lề đường, được cái là chưa có công an mít để đến rượt đuổi như ngày nay. Tây cho phép vô tư buôn bán.


Hình này chụp từ đường Hàm Nghi, góc cà phê Tùng, nhìn về phía chợ Cây. Ta thấy chợ được đóng ba tấm gỗ và lợp mái tôn. Thấy dãy phố Bùi Thị Hiếu, nhà sách Liên Thanh đã được xây cất tử tế.


Đi đến vài bước thì thấy dãy phố Mekong và Việt Hoa làm bằng cây, chưa được ông Võ Đình Dung xây lại. Mấy khu nhà ở khu Hoà Bình đều được ông Võ Đình Dung thầu xây cất hết. Phía xa, thấy trạm biến điện sau này được chuyển cạnh trường Đoàn Thị Điểm. Bên trái là chợ Cây.


Hình này chụp từ balcon của khu nhà ông Sáu Còm. Ta thấy tiệm vàng Bùi Thị Hiếu thời đó là một tiệm làm tóc (coiffure). Bên trái chợ Cây, ta thấy dãy nhà bằng gỗ, 2 tầng. Sau này khi chợ Cây cháy thì khu này cũng bị rụi luôn nên được xây lại. Xem hình sau này.


Hình này mình chưa định rõ, phía dãy đối diện dãy phố Bùi Thị Hiếu, bên kia chợ Cây hay là đường Phan Bội Châu. Ai biết thì cho mình biết để bổ túc. Hình ảnh khiến mình nhớ về Đức Trọng Tùng Nghĩa, các hàng quán cũng tương tự làm bằng gỗ. Tiệm tàu này có mấy tấm gỗ được cất bên kho bên cạnh. Có 3 tấm ván ngắn và mấy tấm lớn, xem đúng đủ để đóng cửa tiệm khi trời tối. Đó là cách các tiệm buôn đóng cửa trước khi cửa sắt ra đời.

(Mình tìm ra rồi. Mai Vuông Tròn gửi cho mình mấy tấm ảnh xưa, có thấy hình này. Hoá ra là mấy căn nhà đầu tiên được xây dựng cạnh hồ Xuân Hương bây giờ, gần khu ấp Ánh Sáng. Sau này bị lụt cuốn trôi mất. Từ đó Tây mới nhập hai hồ thành hồ ngày nay. Có dịp mình sẽ kể lại và tải mấy tấm ảnh của Mai Vuông Tròn.


Bản vẽ cho thấy địa điểm chợ Đàlạt được xây lại. Hình chữ nhật là chợ mới của Đàlạt, sau này là khu Hoà Bình. Dãy phố phía bên chợ Mới sau này đã bị cháy rụi. Họ cho nới thêm một phần đất, bằng cách xây talus mà hình trên của bản vẽ cho thấy. (Phần màu xanh)

Bản vẽ của khu chợ được xây lại khi chợ Cây bị cháy của ông tây nào, chắc kiến trúc sư. Có người cho biết là KTS. Louis George Pineau ! Họ xây phần bên phải rất đẹp, có dãy arcades để bộ hành đi để tránh mưa.


Chợ Cây Đàlạt được xây lại sau cơn hoả hoạn. Chụp trước chợ, ta thấy cái chuông đồng hồ được dựng lên cao, tượng trưng cho trung tâm thành phố. Ở Pháp, trong các làng, thường thì có cái chợ rồi đối diện là  nhà thờ có tháp chuông cao, giúp người dân định hướng đâu là trung tâm thành phố.

Mình đoán họ sửa chửa lại mặt tiền của Chợ sau này vì khi xây chỉ thấy hình bán Nguyệt trên 3 cửa sổ, sau này thì thấy là hình tròn.

Chợ Đàlạt được xây xong. Ta thấy dãy nhà bên phải bị cháy rụi, được thay thế bởi các cửa hàng kiosque. Phía dãy nhà hàng Mekong, Việt hoa, Đức Xương Long đã được xây xong. Cận cảnh là cặp vợ chồng tây đầm với hai đứa con. Hình ghi chú vào những năm 1940.


Có nhiều tấm ảnh thời Tây nên mình tải lên đây. Tấm ảnh giữa cho thấy vào những năm 60, các kiosque bên phải đã được thay thế bởi một dãy nhà, được xây bằng đá theo kiểu tây. Ta thấy bến xe đò Chi Lăng (Saint Benoît) ở ngay trước chợ. Mình nhớ thời ông Ngô Đình Diệm, bố mình phải tham gia đoàn thanh niên Cộng Hoà, bận áo xanh quần xanh đi diễn hành chỗ công trường trước chợ này. Mình đi coi diễn hành, lòng hãnh diện về ông cụ như mẹ mình đi ra đồn Mang Cá để xem anh cô cậu đi lính Khố Xanh, Khố Đỏ, nay cậu Luyện vẫn còn sống trên 100 tuổi.


Tấm không ảnh này cho thấy Chợ phía trong nhưng ở ngoài vẫn có nhiều người trả tiền thuế mỗi ngày bán hàng rong. Đặc biệt là thấy luôn dãy phố bên trái, phía chỗ Chợ Mới được xây sau này, xây theo kiểu tây, thế vào các kiosque trước đây. Sau này khôi nguyên La-mã, kiến trúc sư Ngô Viết Thụ cho đập phá khu này, để có thể nhìn cảnh quang hồ Xuân Hương.

Theo mình thì đã làm cho khu phố Hoà BÌnh mất thăng bằng về thiết kế đô thị. Thêm nữa, ông thầu khoán chợ Mới Đàlạt, Nguyễn Linh Chiểu cho xây khách sạn Mộng Đẹp, tự xây thêm một tầng không được phép nên che mất quảng cảnh hồ Xuân Hương. Nếu để yên dãy phố này thì khu Hoà BÌnh tấp nập hơn, có dãy nhà này chắn gió cho nguyên khu phố này, người Đàlạt đi phố xung quanh vui hơn thay vì chỉ đi lòng vòng dãy Mekong, Bùi Thị Hiếu,... 

Khu này có vài kiosque bán đồ lưu niệm cho du khách, bãi gửi xe cho dân đi xem xi-nê. Có dạo thời ông Kỳ, có pháp trường cát để xử bắn các thương gia đầu cơ tích trữ như Tạ Vinh ở Chợ Lớn.


 Hình này cho thấy thời ông Diệm đã đắc cử tổng thống. Tiệm người Hoa, đã được đổi tên Việt. Ông Diệm bắt người Tàu chọn quốc tịch, nên đa số người Tàu vào quốc tịch Việt Nam để làm ăn nên sau này bị đi lính. Có anh bạn quốc tịch Tây vì ông bố người Course nên trước 75, không bị đi quân  dịch. Ta thấy tiệm Đức Xuong Long để bản hiệu bằng Việt ngữ.

Thời ông Kỳ cũng cấm đặt tên hiệu bằng ngoại ngữ.

Nếu dãy phố bên tay phải không bị phá, thì dân Đàlạt có thể dạo phố hình chữ U ở khu Hoà BÌnh thay vì hình L như sau này. Bên phải dãy phố có arcades để trú mưa như bên tây, khá thành công. Kiến trúc sư đã tính khi trời mưa nhất là buổi chiều, mặt trời ở phương tây sẽ rọi vào các tiệm như dãy Tiến Đạt, Anh Lân,...


Hình này chụp trước tiệm ăn LangBian sau này được đổi thành Chic Shanghai, ở phố Hoà Hoà Bình. Mình để ý mấy tấm ván làm cửa mà dân Đàlạt sử dụng khá nhiều khi xưa, lúc chưa chế ra loại cửa sắt kéo ra vào. Tối khi đóng cửa, chủ tiệm tháo mấy tấm ván ra rồi gắn từng miếng vào cái rọc, kéo sát vào một bên, cuối cùng thì khoá lại. Hàng mẹ mình khi xưa cũng sử dụng loại cánh cửa gỗ này để khoá cái sập.

Sẵn đây mình tải các tấm ảnh khu vực này.


Hình chợ mới xây chụp từ tiệm bánh mì Vĩnh Chấn


Từ tiệm thuốc bắc Thiên An Đường Con Cua

Có thể chụp từ khách sạn Thuỷ Tiên, hoặc trạm biến điện của đường Duy Tân, vì thấy nóc nhà của tiệm Vĩnh Chấn.


Cũng góc phố trên nhưng sau thời Ngô Đình Diệm, thấy tiệm đồng hồ Tiến Đạt, có tiệm thâu băng nhạc Việt Quang. Mỗi lần ra phố là nghe nhạc vang vang từ tiệm này. Ai có tiền thì mua băng gốc, còn không thì đưa băng cũ cho mấy tiệm này thâu lậu, rẻ hơn. Ông cụ mình quen thân với ông chủ Việt Quang nên hay có mặt ở đây.

Nghe nói ông qua đời, còn bà thì còn sống. Mình có gặp mặt bạn học Văn Học cũ ở quán cà phê của con gái ông bà Việt Quang, đường Lê Quý Đôn.


Cũng góc này nhưng thấy rạp Hoà Bình. Thấy phía bên kia hội trường Hoà Bình, mấy dãy nhà khi xưa bị dẹp bỏ, có cái tiệm nhỏ bé trơ trọi vô duyên.


Mình chỉ có tấm ảnh này cũ nhất của dãy phố do ông Võ Đình Dung xây cất khi họ cho xây Chợ Đàlạt sau khi Chợ Cây bị cháy rụi. Hình này cho thấy tiệm thuốc tây của người tây, sau này chắc gia đình ông Nguyễn Văn An, con rể của ông Phạm Quỳnh mua lại. Chợ Đàlạt đang hoạt động khi thấy thiên hạ bán hàng rong ở trước cửa chợ. Có cả xe ngựa, mình nhớ hồi bé có đi xe ngựa một hai lần khi đi viếng thăm ông Dụ ở Ấp Xuân An.


Có lẻ tấm ảnh này gợi nhớ cho mình nhiều nhất về Đàlạt. Những trận mưa dài đẳng. Hình chụp từ thang cấp khu Hoà Bình. Chỗ này sau này xe tuần cảnh đậu, chận bắt quân dịch. Đối diện thấy lò bánh mì Vĩnh Chấn, tiệm thuốc Con Cua ở đầu đường Duy Tân, phía sau là khách sạn Thuỷ Tiên 4 tầng. Phía bên phải là tiệm Vĩnh Hoà, anh em chi với lò bánh mì Vĩnh Chấn. Mình giật mình khi thấy chiếc xe bánh mì thịt. Hình như chỗ này có bán bắp nướng. Mình đang viết về bánh mì thịt La Tulipe Rouge, sẽ kể thêm về các xe bán bánh mì thịt đã vớt tiền ăn quà của mình ngày xưa.

Khi xưa, có luật lệ về quảng cáo do người Tây quy định như ở Pháp quốc nên các bảng hiệu rất đồng đều và gọn gàng được gắn trên cửa tiệm, không như ngày nay bản quảng cáo che kín, không còn thấy nhà cửa. Chỉ có những khu không có dân cư như phía dưới chợ, phía đồi kế bên Nam Đô Ngân Hàng mới cho treo mấy bảng hiệu quảng cáo to lớn như kem Hynos,..


Hình này cho thấy dãy phố trên khu Hoà Bình, có dãy phố đối diện khu nha sĩ Nguyễn Trình, sau này bị phá bỏ rất uổng.


Hình này cho thấy bến xe Taxi Đàlạt xưa trước hai nhà hàng Nam Sơn và Chic Shanghai. Xe taxi dạo ấy đều Sơn đen và cái mui màu trắng, không cần đề bản taxi, ai cũng nhận ra.


Chụp từ chợ Đàlạt, rạp xi-nê Hoà BÌnh sau này.

Tấm ảnh này chụp từ bến xe đò Tùng Nghĩa, có tiệm ăn Âu Chat Botté, bên tay phải có tiệm nhỏ sau này là tiệm phở Tùng, có lần bị cháy. Sau đó như đốt phong long, tiệm này nổi tiếng, thực khách đến đông như quân Nguyên. Mình có ăn đây được vài lần. Chỗ này có cái hẻm đi xuống dốc, đến đường Phan Đình Phùng và MInh Mạng, chỗ tiệm uốn tóc Ba-lê. Dãy phố này có cà phê Tùng, Phở Bắc Hương, Đông Hải,...có nhà in Lâm Viên của Nguyễn Văn Phước học chung với mình,.. 
 

C Cà-phê Tùng, tiệm giày Tân Việt, nhà sách Liên Thanh


Dãy phố của ông Sáu Còm bên tay phải có 2 tiệm của 2 cô học chung với mình khi xưa; Nam Trân và Anh Đào. Phía dãy cà phê Tùng, thấy tiệm Liên Thanh mà mỗi năm phải ra đây mua sách đi học. Có nhà may của bác Đoàn Mừng. Vợ của bác bán ở chợ Đàlạt, bán hàng xén.


Nhìn thẳng dãy phố có tổng cuộc tiếp tế, và tiệm giày Bata khiến mình phải chụp hình ở Tiệp Khắc trước một tiệm giày mang hiệu Bata để nhớ về Đàlạt năm xưa.



Hình này chụp từ trực thăng do ông Bill Robie cho thấy phố khu Hoà Bình loang quanh khúc này vì phía bên kia rạp Hoà Bình không có dãy phố nên không tạo cho khu này là cứ điểm như đa số các thành phố .

Hình này chụp mé bên kia rạp Hoà Bình, cho thấy sự phá bỏ dãy phố xây vào những năm 50 la một thất bại to lớn cho việc thiết kế đô thị của khu Hoà BÌnh. Lác đác vài cây tùng như muốn đem thiên nhiên vào thành phố. Có lẻ nên trồng hoa mai Anh-đào. Phía trên sân thượng của La Tulipe Rouge và khách sạn Mộng Đẹp làm xấu đi cảnh Quang của khu phố. Chán Mớ Đời 

Hình này chụp ngay tiệm Lưu Hội ký, cạnh Đức Xương Long ngay góc Minh Mạng và khu Hoà Bình. Thấy tiệm Anh Võ, nhất là photo Đại Việt, nơi mình mua cái máy chụp hình đầu đời, được 1 tháng thì bị hàng xóm ăn cắp. Mình học được bài học từ đấy là có của thì không nên khoe hàng xóm, chúng sẽ ăn cắp.


Hình này chụp ngay tiệm Đức Xuong Long, thấy tiệm của bà Bội Sanh, quen bà cụ mình.


Hình này chụp phía bên kia đường thấy có tiệm bán đồ sắt hình như tên Thiên Thai hay gì đó, kế đến tiệm vàng Kim Thịnh, có một người con trai họ chung với mình, nay vẫn còn ở Đàlạt.


Hình này chụp lễ rước kiệu hoa Phật Đản mà mình có kể khi thấy tấm ảnh ở đường MInh Mạng.



Hình chụp không gian giữa khu rạp Hoà Bình và dãy Việt Hoa, đầu đường là Đức Xương Long. Mình rất tiếc là khu phía bên kia rạp Hoà Bình, nếu họ không đập phá dãy phố cũ làm bằng đá và ngói rất đẹp.


Không gian của khu rạp Hoà Bình và dãy nhà hàng Mekong, chụp ngược lại từ tấm ảnh trên, có tiệm Việt Hoa bán máy truyền hình. Phía xa thấy tiệm bánh mì Vĩnh Chấn, nhà thuốc Tây Nguyễn Văn An,..


Khúc này từ cầu thang chợ đi lên, thấy tiệm chụp hình Hồng Châu. Mình nhớ bên cạnh có tiệm bán đồ lưu niệm cho du khách. Có lần, mình lãnh về xỏ mấy hạt chuỗi của người Mọi để họ bán cho du khách, có chút tiền nhưng không nhớ lý do lại nghỉ. Đối diện, họ phá dãy phố xây bằng đá để thay thế những kiosque như Hoàng Lan. Chán Mớ Đời 


Hình ngay cầu thang lên chụp từ cái cầu của Chợ Mới Đàlạt lên khu photo Hồng Châu. Chỗ này có bán hàng rong khá nhiều, và đồ viện trợ do mấy bà sơ đem bán. Hình chú thích năm 1971, do người Mỹ chụp. Chỉ có người Mỹ mới có tiền rảnh chụp hình kỷ niệm vào thời đó.


Photo Hồng Châu, chỗ cầu thang đi xuống chợ. Họ phá bỏ dãy  phố 1 tầng với arcades đẹp để thay vào đó các quán lụp xụp mất thẩm mỹ. Chán Mớ Đời 


Nói về khu Hoà Bình mà không nói đến bến xe phía sau lưng thì hơi khiếm khuyết. Hình này cho thấy vào những năm 1950, lúc Chợ mới chưa được xây cất thì bến xe đò Tùng Nghĩa, Thái Phiên, Trại Mát chưa được thành lập. Thấy dãy nhà của ông Sáu Còm với đường Phan Bội Châu và chút đường Hàm Nghi, góc cà phê Tùng khá vắng vẻ.


Tấm ảnh này cho thấy bến xe Tùng Nghĩa với mấy chiếc xe Peugeot, được độ lại, làm ba hàng ghế, còn xe đò chạy Thái Phiên và Trại Mát loại Renault phía đâu lưng với cái đồi. Phía đường Hàm Nghĩ, thấy Phở Tùng, bên cạnh có hẻm đi xuống Phan Đình Phùng. Mình không nhớ cây xăng tại đây hay là phía bên đường Phan Bội Châu, ai nhớ thì cho mình biết. Cảm ơn.




Chỗ này là các quán ăn ngay bến xe đò Tùng Nghĩa. Mình không bao giờ ăn ở đây khi xưa. Năm 1992 về Đàlạt lần đầu tiên thì tình cờ gặp ông giáo Kim đang ăn phở ở đây. Ông ta dạy kèm mình khi học tiểu học. Nghe nói ông ta đi mỹ hay Gia Nã Đại rồi chán mớ đời về Việt Nam sống với bà vợ chân dài nào. Đại khái chỗ đường Trương Vĩnh Ký cũng có một số hàng ăn tương tự và bên hông Cẩm Đô, ngay góc Duy Tân và Hải Thượng và nhất là bên sẽ đò Sàigòn - Đàlạt có phở Ngọc Lan nổi tiếng.



Em đăng tấm ảnh chụp ngay đường Lê Đại Hành, thấy khách sạn Mộng Đẹp, được ông Nguyễn Linh Chiểu xây thêm một tầng nên choáng cảnh Quang về hồ Xuân Hương vì có chiếc xe Jeep màu xanh da trời của ông cụ em. Dạo ấy, Đàlạt chỉ có một chiếc xe Jeep sơn màu này, người lái xe có thể bố em và cũng có thể là em. :)

 Thôi em ngừng ở đây vì tù mù con mắt, không biết chọn tấm ảnh nào để tải thêm. Lần sau, em sẽ lựa mấy tấm ảnh của Đàlạt xưa rồi kể về mấy khu phố ấy thay vì kể lại cào cào như bài này.

Nhs