Toastmasters


Toastmasters


Dạo này, mình gia nhập lại hội Toastmasters Quốc Tế để tập ăn nói lại vì mụ vợ kêu mình ăn nói ba láp ba sàm. Khi xưa, nghe lời xếp mình có tham dự hội này để tập nói trước công chúng khi trình bày ý tưởng thiết kế dự án của mình nhưng từ ngày con đi học thì mình ngưng tham dự vì phải lo cho con ăn sáng, chở con đi học.

Nay ghi danh lại nên mỗi sáng thứ 4 từ 7:00 sáng đến 8:30 sáng là mình bò lại hội để tập nói ESL. Trong thành phố có đến 4, 5 hội theo giờ giấc khác nhau, sáng, trưa, tối, mình thì dậy sớm nên cứ lo cho xong vụ này rồi làm việc sau. Thứ tư mình dành cho mấy sinh hoạt của mấy hội trong thành phố. 

Hội này được thành lập bởi ông Ralph C. Smedley, khi ông ta làm việc tại YMCA (Young Men’s Christian Association) ở Bloomington, tiểu bang Illinois. Ông ta thấy thanh niên trong thành phố cần học tập kỹ năng nói trước đám đông, khi hội họp, làm việc xã hội,…

Ông ta thành lập hội để giúp giới trẻ học tập các kỹ năng sống và đặt tên là Toastmasters Club. Toastmaster là danh xưng của người đại diện để nâng ly chúc mừng trong một bữa tiệc, đám cưới,..

Hội này khởi đầu ngày 24 tháng 3, năm 1905 và cách thức hoạt động tương tự như ngày nay. Các hội viên tuần tự được phép phát biểu rồi được phê bình bởi các hội viên khác để giúp mình tiến bộ hơn.

Khi gia nhập, mỗi hội viên có một trương mục trên trang nhà của họ, rồi cứ theo tuần tự chương trình họ vạch ra để mỗi hội viên học tập theo khả năng của mình. Tuần tự, mình xin phép mấy hội viên khác cho mình nói về đề tài của chương trình và tuần tự cứ lên dần. Ai giỏi thì đi thi thuyết trình.

Họ có hai loại nói chuyện: soạn trước dài độ 5-8 phút và loại tự biên tự diễn dài 2 phút. Tự biên tự diễn thì có một người đã chuẩn bị trước những câu hỏi rồi cứ kêu mỗi người nói về một đề tài hay câu hỏi. Mình thích nhất loại này vì giúp mình nhanh trí, tìm cách ứng đối. Còn soạn ở nhà trước cũng hay nhưng mất vẻ trực tiếp khi mình gặp ai đối thoại. Cũng hay là mình phải tập nhìn vào mắt thính giả. Nếu xem truyền hình, đa số các ứng cử viên đều nhìn thẳng vào máy quay phim như nói với một người nào đó.

Người ta phê bình cách trình bày về 2 hay 5 phút với tinh thần xây dựng và mình phải cảm ơn người ta chớ như người Việt mình thì lại quay qua thù dai vì bị phê bình trước đám đông. Rồi có màn bỏ phiếu, mình có thể viết thêm cho người phát biểu,…

Họ phê bình, nêu ra khuyết điểm của diễn giả chớ không kiểu người Việt, phán kêu nói như cứt nhưng không nói ra lý do.

Khi nói chuyện người ta hay có khuynh hướng lập lại hay cứ kêu “Ờ”, Um, À,… cò lờ mờ vờ, người Việt mình hay thêm “phải không nào?”. Tuần rồi mình bị sửa vì đã phạm lỗi nói dư 2 cụm từ (you know) vì khi nói chúng ta hay muốn được xác định hay vì quen, đợi tìm thêm ý khác nên nói những câu thừa như cơ lờ mờ vờ,…

Tuần rồi, mình được trao trách nhiệm kể chuyện tếu (joke master). Nói chuyện tếu bằng tiếng Việt thì dễ nhưng bằng anh ngữ để chúng cười không phải dễ.

Một năm niên liễm đóng đâu $132, được uống cà phê miễn phí nhưng mình không uống cà phê nên bù trớt.

Cái hay mà mình thấy ở Hoa Kỳ là sự dấn thân của người Mỹ, họ tự động tổ chức các nhóm, các hội mà chính phủ không xía vào. Thứ 4 mình đi ăn trưa với hội Lions Quốc tế. Hội này gồm toàn những người sống trong vùng, làm việc vô vụ lợi, gây quỹ để giúp các công tác từ thiện. Luôn tiện họ huấn luyện các hội viên trở thành các người lãnh đạo mai sau của hội.

Mùa lễ Tạ Ơn năm nay, hội của mình xin được $7,500 để cho 100 học sinh nhà nghèo. Chủ nhật tới, chợ WalMart sẽ mở cửa sớm hơn 1 tiếng để dành cho 100 em học sinh nghèo, vào mua quà cho gia đình.

Mới vào thì họ bắt mỗi bữa ăn là đi phục vụ cà phê hay trà cho các hội viên khác. Mình thấy mấy ông quan toà, bác sĩ,.. đi bưng trà cho mình uống khi mình gõ cái ly,… họ tập người ta tinh thần phục vụ, bỏ cái tôi để phục vụ tha nhân. Anh là bác sĩ, quan toà, triệu phú nhưng khi gia nhập, anh phải mời anh công nhân uống cà phê,…

Dần dần qua năm này đến tháng nọ, hội viên mới được bầu lên chức vụ nhỏ nhỏ khiêm nhường trước để xem buổi họp ra sao rồi lên chức to to một tí để được giao tiếp với các nhóm hội khác để quen biết cách làm việc với các hội đoàn trong cộng đồng. Cuối cùng là hội trưởng.

Nhiệm kỳ chỉ có một năm sau đó thì vẫn làm hội viên như thường, vẫn kêu hội trưởng mới là Mr. President,.. Ai có tham vọng hơn thì ứng cử đại diện các hội Lions trong thành phố rồi đến Quận rồi đến Cali,…

Khi xưa con mình đi đá banh hay bơi lội thì phụ huynh đều đứng ra tổ chức các vụ gây quỹ để giúp câu lạc bộ có tiền để mướn huấn luyện viên, trả tiền thuê sân hay hồ bơi,…

Học tập chính trị hay quản lý cần qua nhiều giai đoạn mà mình thấy người Việt mình thiếu. Người Mỹ hay nói người lãnh đạo không phải bẩm sinh mà được đào tạo. Người Việt muốn mình làm hội trưởng để người khác bẩm thưa mình. Ai không đắc cử, được tín nhiệm thì bỏ hội, thành lập hội khác dù chỉ mình họ và vợ mình là chủ tịch và phó chủ tịch. Mình nghe nói Tết này, sẽ có 2 cuộc diễn hành tại Bôn Sa.

Đảng Dân Chủ có rất nhiều thành phần, hiện nay có đâu trên 20 ứng cử viên tổng thống của đảng này, nhưng dần dần những đường lối đưa ra sẽ thu gọn, họ sẽ thương lượng để đoàn kết đấu lại ông Trump. Nếu đắc cử thì họ sẽ theo chương trình của những đường hướng của các thành phần của đảng Dân Chủ.

Thêm nữa có tên mỹ nào kêu được trên 10,000 chữ ký để bãi chức thị trưởng và nghị viên thành phố Westminster của 3 người gốc Việt. Người Việt mình không thông minh, cứ tưởng mình là lãnh tụ, sinh ra là để làm cha thiên hạ nên thay vì giúp đỡ nhau, lại đánh nhau. Họ chỉ hô hào đoàn kết sau lưng tôi. Suốt đời chỉ loay hoay bên luỹ tre làng. Gặp mỹ thì cuối đầu nhưng gặp Việt Nam thì cứ làm cha thiên hạ.

Bà Janet Nguyễn thất cử, người Việt hân hoan, kêu tao không được thì mày cũng không được. Nay 3 nghị viên thành phố sẽ bị bãi chức để bầu lại. Người Mỹ họ không thích nhau nhưng họ vì quyền lợi chung phải bắt tay nhau và thương lượng nếu đắc cử sẽ chia chác ra sao còn người Việt ăn không được thì không cho thằng khác ăn.

Người Việt mở tiệm Nail, một người Việt khác bò lại thay vì như người Mỹ mở tiệm cà phê bên cạnh, khách hàng tiệm nail đến, ngồi buồn gãi háng kêu ly cà phê khiến cả hai làm ăn được lời vui vẻ. Không, người Việt bò lại mở một tiệm nail khác bên cạnh, kêu khuyến mãi 50%, là vừa giết mình và giết thằng hàng xóm.

Trở lại vụ Toastmasters , mình được giao phó kể chuyện tếu. Mình nói một thượng nghị sĩ nói với mình biết Good Lawyer là tên nói láo (Liar) còn bad lawyer là thượng nghị sĩ, khiến cha con bắt đầu cười. (Chuyện này có thật khi mình đi dự lễ gây quỹ cho ông thượng nghị sĩ này). Sau đó mình kể có một tên luật sư, mới mua một chiếc xe Corvette mới toanh nên thử xe trên xa lộ. Bổng hắn thấy xe cảnh sát phía sau, vì xe mới chưa có bản số nên hắn không sợ nên đạp lút ga chạy nhưng cảnh sát vẫn chạy theo nên cuối cùng hắn ngừng lại.

Cảnh sát xa lộ hỏi hắn vì sao lại bỏ chạy khi thấy xe cảnh sát, không ngừng. Hắn nói thưa chiến sĩ công an  nhân dân anh hùng, số là 2 tuần trước, vợ tôi bỏ tôi theo một vị chiến sĩ công an xa lộ nên khi thấy xe ông phía sau, tôi tưởng hắn đem vợ tôi trả lại nên phải chạy nhanh.

Đám mỹ thích câu chuyện này. Bác nào có chuyện tếu thì cho em xin để tiếp tục cuộc đời kể chuyện tếu cho người Mỹ nghe.

Mai em đi Mễ 1 tuần với nhóm hội viên Lions. Có hội Lions bên Mễ, được xem là thành phố jumelle (tiếng Việt gọi là gì thành phố song sinh) với thành phố của hội em, mời sang dự lễ hội “ngày người chết” của thành phố này về. Họ đài thọ hết. Vợ em bận công việc nên không đi.

Con em hè đi Đức quốc và Nhật Bản qua hội Lions quốc tế, ở nhà thiên hạ cả tháng miễn phí, bù lại thì con của họ qua mỹ thì tụi em đón nuôi, giúp mấy đứa con học hỏi văn hoá xứ khác.

Đi chơi chắc em sẽ không có thì giờ viết véo nên em có bỏ lên muctimsonden.com một số bài viết lâu rồi, chưa đăng. Ai thích thì lên đó đọc cho vui. Hôm nào về sẽ kể chuyện Mễ.

Chúc các bác một tuần vui vẻ.

NHS

Tự Tin


Tự Tin

Hôm qua bơi xong, trên đường về nhà, cô con gái tập lái xe để chuẩn bị thi bằng lái cho tuần tới,cô nàng lo lắng về xin vào đại học cho năm tới. Cô nàng dự định xin đi làm trong phòng thí nghiệm ở đại học UCI hè này, hi vọng có thể ghi danh vào các trường đại học lớn ở Cali. Cô nàng bảo có nhiều người giỏi hơn nên không biết có thực hiện, vào được trường mình mong muốn.

Mình bắt chước chim tinh gia của làng này, giảng đạo cho cô con gái. Trong đời, nhìn lên thì không bằng ai nhưng nếu nhìn xuống không ai bằng mình, có người giỏi hơn mình, có người dốt hơn mình. Con người thành công là nhờ vào chính mình nhưng yếu tố chính là niềm tin ở chính mình. Nếu không tin vào mình thì không một ai tin mình cả.

Mình kể 42 năm trước, bằng tuổi cô con gái, mình quyết định sẽ đi Tây học nên nói cho bạn bè hay người quen, ước mơ của bố thì ai nấy đều cười, cho là chuyện vá trời nhưng rồi bố cũng thành công, đi Tây sau khi đổ tú tài. Sang Tây, Sàigòn mất, ai nấy ái ngại khi thấy bố ghi danh học kiến trúc dài 6 năm, mọi người đều khuyên bố đi học nghề cho nhanh nhưng rồi bố cũng tốt nghiệp đại học.

Khi bố làm việc ở Thuỵ Sĩ, không ai nghĩ bố sẽ thắng giải khi hãng của bố bị bắt buộc tham gia những giải trên vì người kiến trúc sư trưởng bị ung thư nên họ kêu bố vẽ dùm nhưng rồi bố cũng thắng 2 giải mà có nhiều kiến trúc sư tên tuổi của Âu Châu tham dự mà ngày xưa khi còn sinh viên, bố rất ngưỡng mộ họ. Đó là niềm tin vào chính mình, cả đời bố không bao giờ nghĩ là mình dốt hay thua kém ai. Với thời gian, bố sẽ hoàn thành những ước nguyện của mình.

Dạo bố bắt đầu đi mua nhà thì họ hàng bên mẹ, bạn bè đều kêu bố điên, mẹ của con bảo không có tiền thì làm sao mua, bảo thôi vì sợ làm trò cười cho dòng họ mỗi khi có giổ kỵ nhưng rồi ngày nay những người đã từng cười chê bố, kêu là bố hên được trời ị trúng đầu.

Cuộc đời như cuộc đua chạy marathon, yếu tố chính là về tới đích chớ không phải chạy nhanh lúc khởi đầu. Cuộc đời khác với các cuộc đua dành chức vô địch như chuyện con rùa và con thỏ chạy đua. Con rùa tuy chậm nhưng vẫn nhẩn nại đi tới trong khi con thỏ, nghĩ mình chạy nhanh nên ỷ y, nằm ngủ đến khi thức dậy thì đã muộn. Bố có người bạn mà con có lần đã gặp mặt. Người  này được báo chí đăng; có 7 bằng của MIT! 4 B.S, 2 M.S. và 1 PhD. Ngày nay, phải bỏ vợ con bên mỹ, chạy về Việt Nam để làm lại từ đầu vì ở mỹ trên 50 tuổi là quá già, không ai mướn.

Mình hi vọng cô con gái sẽ bớt lo lắng. Lễ giáng sinh vừa rồi, phải đi học luyện thi SAT từ 8:30 - 5:30 chiều trong khi bạn bè đi chơi, hi vọng sẽ có điểm khá khá. Năm nay cô nàng bổng nhiên lấy 5 lớp AP, thấy học chết bỏ, mặt mũi đầy mụn. Về các hoạt động ngoại khoá thì đi bơi từ 10 năm nay, thuộc đội tuyển J.O., hướng đạo trên 10 năm, sắp sửa lấy Gold Award. Chả hiểu sao càng ngày con nít, học ngày chưa đủ tranh thủ học đêm nên thấy thương chúng. Ngày xưa mình đâu có học nhiều như vậy.

Nói để khuyến khích con bé chớ ngày nay nhìn lại, mình thấy trời ị trúng đầu mình chớ chả có tài năng gì cả. Trong suốt 40 năm qua ở Hải ngoại, mình  gặp rất nhiều Thiên sứ, không biết ở đâu, ai sai phái họ đến để chỉ dẫn, giúp đở cho mình phải làm cái kia, cái nọ rồi từ từ mà đi lên. Cứ khi mình cần cái gì thì tự nhiên, có người xa lạ do ai giới thiệu đến gặp rồi họ chỉ mình đi theo một con đường khác. Nhiều khi nghĩ không ra nên bắt chước chim tinh gia kêu chắc là cái số.

NHS
Je suis Sợvợ

Trăng 2014


Trăng 2014

Từ ngày dọn về căn nhà này thì mình có cơ hội ngắm trăng vào những ngày rằm hơn. Từ cửa sổ của phòng mình nhìn ra, thấy ánh trăng sáng làm nhớ đến những ngày tháng còn sinh sống tại Đà Lạt. Nhiều đêm, mình ngồi tập thở bụng, ngắm trăng.

Mình sống ở nước ngoài được 40 năm nhưng vẫn không bao giờ quên những đêm trăng rằm của thời còn sinh sống tại Đa Lạt. Mình hay bắt chước con nít trong xóm hay hát: "đêm nay trăng sáng quá anh ơi , sao tim em lạnh lẽo như cà rem nằm trong thùng,..." Sau này đi kiếm vợ mới hiểu được lời bài hát, rũ mấy cô đi dã ngoại , ngắm Thiên nhiên hay trăng rằm thì họ nhìn mình như thằng điên, họ chỉ thích lao đầu vào các tiệm mua sắm, thánh đường thời trang.

Gặp cô nào công giáo, mình hay kể đoạn trong  Thánh Kinh,  Thánh Matthew nói: "Và các ngươi lo nghĩ làm chi v phđồ mc? Hãy ngm xem hoa hu ngoài cánh đng, chúng mc ln lên như thế nào. Chúng chng h lao kh, chúng cũng chng kéo ch, và tuy nhiên ta nói cùng các ngươi rng dù cho Solomon vinh quang biết my, cũng không ăn mđược bng mt trong nhng hoa y... Vì vy cho nên, ch lo nghĩ gì cho ngày mai, vì ngày mai s t lo nghĩ cho mi s ca ngày mai." , càng làm họ chạy xa, không bao giờ gặp lại. Chán mớ đời!

Hôm trước, gọi điện thoại nói chuyện với bà cụ thì nghe nói nữa thành phố Đà Lạt bị cúp điện khiến mình nhớ đến những đêm xưa, khu phố của mình bị cúp điện, phải học bài dưới ngọn nến hay đèn dầu. 

Dạo ấy Đà Lạt hay bị cúp điện nên con nít hay chơi ngoài trời những đêm có trăng. Đà Lạt có trạm biến điện, ở đường Lê Quí Đôn, gần góc đường Hùng Vương. Hồi nhỏ mỗi lần khóc, người lớn hay dọa kêuông Tây nhà đèn. Mình nhớ trên đường Lê Quí Đôn, lâu lâu thấy một ông Tây già, chống cái ba toong, say rượu, cứ đi loạng choạng. Sau này, chính phủ của ông NCK đuổi tây về Pháp thì không thấy ông ta nữa.

Mình đoán khi Tây thành lập trạm biến điện từ thác Cam Ly về thì chắc họ dự trù dân cư độ 10,000 hay 20,000 nhưng vì chiến tranh nên dân ở quê, chạy giặc vào sinh sống tại Đà Lạt nên số lượng điện của nhà đèn, không đủ cung cấp cho nhu cầu thị xã nên hay bị cúp điện. Nhiều người cắm dùi, xây nhà dựng vài tấm tôn, vách gỗ rồi câu điện lậu, không có đồng hồ điện nên chính phủ thất thoát chi thu.

Dạo đó bóng đèn được sản xuất tại Chợ Lớn, có thể nói là rất mờ, không nhớ là bao nhiêu Watt hay bị cháy bóng, phải thay hoài. Còn đèn bóng trắng thì không sáng nỗi, cứ nhấp nháy như ánh mắt của cô gáidậy thì. Nhà mình có gắn cái máy nhỏ làm tăng thêm điện. Mỗi lần bị cúp điện là phải tắt công tắt vì nếu để nguyên thì khi có điện lại, thì dòng điện mới chạy lại, có thể khá cao sẽ làm cháy bóng đèn. 

Mỗi lần bị cúp điện thì phải thắp đèn cầy rồi thắp đèn dầu lửa, sáng ra, khói bám đầy lỗ mủi. Lâu lâu, nghe ai hát "ánh điện câu,....đèn mờ,..." làm mình nhớ đến thời niên thiếu, học bài dưới ánh đèn dầu hay nến, bị mấy con muỗi sa vào dưới bàn, cắn, hút máu mấy anh em, con cháu của địa chủ...Có lần mình được một cô bạn ý, mời về quê nội chơi. Mùa đông lạnh nên cả nhà xúm nhau tại chuồng bò để sưởi ấm vì mấy con bò tỏa ra hơi ấm trong đêm đông. Khung cảnh rất đẹp như một tấm tranh của Poussin tuy mùi nước tiểu và phân bò khá đậm đà.

 Ngày nay, kể cho con nghe chuyện ngày xưa, bọn chúng nhìn mình như người điên. Chúng chỉ cần cái dùng cái iPhone là có thể hạ thấp hay tăng ánh sáng của căn phòng hoặc trước khi về nhà là bấm iPhone, mỡ máy lạnh hay máy sưởi cho nhà mát hay ấm trước khi về. Kỹ thuật đã làm thay đổi cuộc sống của con người với một vận tốc quá sức tưởng tượng.

Mỗi lần có trăng, con nít trong xóm hay ra chơi. Mình cứ nhìn lên Chị Hằng, cố nhìn cho ra chú Cuội, ngồi dưới cây đa. Mình nghe nói cây Đa trong các bài học Việt Văn nhưng cả đời chưa bao giờ thấy. Sau này về thăm quê nội ở Sơn Tây thì mới biết cây đa đầu làng ra sao.  

Rằm tháng 7 thì con nít đều vui vì là Trung Thu hay còn được gọi là  Tết Cô Hồn. Gia đình nào theo Phật Giáo thì đi chùa, làm lễ Vu Lan, mùa báo hiếu. Lại được nghe bài "bông Hồng cài áo" của ông Nhất Hạnh được Phạm Thế Mỹ phổ nhạc. Nghe kể ông Nhất Hạnh du học bên Nhật thì có tham gia ngày lễ về Mẹ. Ai còn mẹ thì được tặng một bông Hồng màu đỏ còn ai mất mẹ thì được bông Hồng màu trắng. Ông ta mất mẹ nên được tặng bông hồng màu trắng nên làm bài Thơ nhớ mẹ.

Mệ ngoại dặn mình cúng ngày 14 vì kiêng ngày rằm. Nghe nói ngày rằm thì cô hồn, thoát ngục nên không dám cúng vì sợ cô hồn chạy vào nhà nên Phật tử chỉ cúng ngày 14. Chùa tổ chức lễ Vu Lan để nhớ đến ông Mục Kiều Liên, chăm chỉ tu tập, nhớ mẹ là bà Thanh Đề, một người gian thương, có nợ máu với nhândân, sau chết bị cho xuống địa Ngục. Ông MKL xin Phật cho xuống địa Ngục để thăm mẹ. Gặp mẹ kêu van đói nhưng mỗi lần ông ta đút cơm cho mẹ thì cơm biến thành lửa,... Sau đó ông ta thương mẹ nên cõng mẹ chạy ra khỏi 9 tầng địa Ngục khiến cô hồn quỷ sứ, canh me chạy theo. Vì vậy dân gian hay kháo nhau nên chết đầu tháng 7 vì rằm tháng 7 là được thoát Ngục.

Mình nghe người lớn bảo là ăn cơm mà bỏ mứa thì sau này chết xuống địa Ngục, phải đi lượm mấy hạt cơm đã bỏ mứa mà ăn hay đầu thai làm heo để ăn đồ bỏ mứa nên sợ không dám bỏ mứa. Cái thói quen ấyvẫn theo mình đến ngày nay. Nhớ dạo mới sang Tây, được một gia đình Tây mời ăn cơm. Mình tuy no nhưng phải cố ăn cho hết. Bà đầm chủ nhà lại tưởng mình đói nên bới thêm đồ ăn cho mình lại phải ăn cho hết. Chán mớ đời!

Trong xóm có thằng Trâu, con anh Bình, không nhớ tên cúng cơm của nó, chỉ biết hồi bé nó có bãi cứt trâu trên đầu, nên trong xóm gọi là Trâu vì nghe nói ai đi đầu thai, được ăn cháo lú để quên đi quá khứ của mình. Con nít sinh ra mà cô Mụ không lau chùi kỹ thì bãi cứt trâu vẫn nằm trên đầu thì học dốt. Ngày nay, ở Bolsa, không đi đầu thai, chỉ cần ra cà phê lú, là bị bệnh lú lẫn.

Nhớ lần đầu tiên về thăm nhà thì cũng đúng vào rằm tháng 7. Dạo đó, nhà nước mới bắt đầu đổi mới nên Đà Lạt còn te tua lắm, phố xá vẫn như thời trước 75, chỉ khác là cũ kỉ, không được sơn phết từ 20 năm qua. Dân tình còn nghèo chớ không như ngày nay. Mình thấy bà cụ làm mấy cái bánh dẻo, cúng Phật rồi chia cho mọi người ăn vì bánh nướng khá đắt. Mình không thấy con nít rước đèn như mình khi xưa. Tối Trung Thu, mình có đi ra phố chơi với mấy cô em trong không khí khá tưng bừng tương tự như đêm Gíang Sinh trước 75. Trai gái rũ nhau ra phố, ăn chè, xe Honda chạy đầy đường, dạo đó thì ít có xe Hondanhư trước 75 nên thanh thiếu nữ đều cuốc bộ.

Cứ mỗi lần trăng rằm là mình lại nhớ câu chuyện về con dê của ông Seguin ( La chèvre de Monsieur Seguin). Hồi nhỏ thì thấy thương con dê nhưng không hiểu tại sao nó lại không nghe lời ông Seguin, bò lên núi để bị ăn thịt. Dần dần lớn lên mình mới bắt đầu hiểu câu chuyện ngụ ngôn của Alphonse Daudet. 

Ông Seguin có 6 con dê được nuôi trên cánh đồng có hàng rào để tránh chó sói ăn thịt. Nhưng mấy con dê cứ tò mò muốn biết trên núi có cái gì nên cứ từ từ bỏ trốn lên núi và bị chó sói ăn thịt. Cuối cùng chỉ còn một con dê tên là Blanquette, ông Seguin dặn là không được lên núi vì có con chó sói dữ sẽ ăn thịt nhưng rồi rồi con Blanquette, cũng vượt rào trốn lên núi, để rồi phải chống chọi với con sói đến khi kiệt sức và bị ăn thịt.

Từ từ lớn lên, mình cảm thấy Đà Lạt nhỏ bé, mình muốn đi xa, tới một khung trời nào, đi Giang Hồ cho biết đó biết đây. Mình như con dê của ông Seguin, bị giới hạn bởi  khung cảnh, không gian Đà Lạt. Mình muốn đi du học nhưng mọi người đều lắc đầu, cười chế diễu hay bảo sang đó cực lắm, ở nhà có cha mẹ lo sướng lại muốn khổ. Tương tự sau này những người vượt biển, dù biết có thể bị Hải tặc cướp giết hay bị bảo tố nhưng họ vẫn ra đi tìm tự do.

Mùa Vu Lan năm nay, vợ mình rất buồn vì phải đưa bà cụ của vợ vào nhà thương rồi viện dưỡng lão. Từ ngày bà cụ sang mỹ thì có mướn người lo cho cụ nhưng gần đây, bà cụ yếu đi, mất trí nhớ rồi bị nhiễm trùng trên người nên phải đưa vào bệnh viện. Bác sĩ khuyên đưa vào viện dưỡng lão để có y tá chăm sóc vì người giúp bà cụ cũng lớn tuổi, không biết lo về vết thương, nay lại bị nhiễm trùng đường tiểu. Hôm qua, đi mua áo quan và trả tiền trước cho việc ma chay cho Peek Family vì bà cụ đã mua đất bên cạnh ông cụ vợ mất cách đây 10 năm.

Vẫn biết là tuổi nào cảnh nấy nhưng không biết làm gì để vợ bớt buồn. Ông trời sinh con người ra cũng hay. Ông ta cho người già bị bệnh lãng trí để con cháu quen dần, chuẩn bị cho sự tống biệt, chia tay người thân để đi tiếp cuộc hành trình còn lại của mình cho những ngày còn lại. Hôm trước , dẫn thằng con vô thăm bà ngoại rồi nói cho nó về kinh Pháp hoa, có hợp rồi có tan. Bố con mình đi chung một đoạn đường đời rồi một ngày nào đó, phải chia tay. Đó là luật của vũ trụ.

Sơn

Tự giữ gìn sức khoẻ

Tự giữ gìn sức khoẻ

Theo tờ báo British Journal of Cancer, xuất bản năm 1986, cách đây 33 năm, có tường trình về một nghiên cứu do trung tâm nghiên cứu Ung Thư McGill ở Montreal, Gia Nã đại. (Mỗi lần nói đến Montreal thì mình lại vui vì tên mình có nghĩa là Montreal. Mont là núi, real là thuộc hoàng gia, núi là Sơn, real là Hoàng, tên cúng cơm của mình là Hoàng Sơn, he he). Tây gọi Montreal Nguyen. Kinh 

Trung tâm ung thư nổi tiếng hoàn cầu này gửi cho 118 oncologist (bác sĩ chuyên khoa về ung thư), một số câu hỏi về phương pháp trị liệu Chemotherapy, 1 trong 3 cách được luật pháp cho phép chữa bệnh ung thư hiện nay. Các y sĩ này được hỏi là nếu họ bị ung thư, trong 3 cách trị ung thư hiện nay, họ sẽ chọn phương cách trị liệu nào.

Trong số 118 y sĩ, khuyến khích bệnh nhân theo phương cách trị liệu bệnh ung thư chemotherapy, chỉ có 79 trả lời. Trong số có 64 y sĩ (81%) cho biết sẽ không chấp nhận phương cách sử dụng thuốc Cisplatin, một dược phẩm thông thường được sử dụng trong chemotherapy. 58 y sĩ (74%) thì không chấp nhận tất cả các phương pháp trị liệu hiện thời. Lý do họ nêu ra là độc tố của thuốc và sự vô hiệu của các phương pháp trị liệu này. Kinh

Đã 33 năm qua, xin nhắc lại 33 năm mà người ta vẫn tiếp tục dùng phương pháp này để chữa trị ung thư? Dù chính các bác sĩ điều trị ung thư không muốn được chữa trị bằng các phương pháp này.

Năm 2014, tỷ lệ của bệnh nhân ung thư sống sót trong vòng 5 năm sau khi được trị liệu bằng phương pháp Chemotherapy là 2.1%, năm 2018, tỷ lệ này cũng không thay đổi, chỉ có ở Úc Đại Lợi là khá hơn là 2.3% sống sót. Chắc nhờ ăn phở thịt chuột túi Kanguru. 

Trong một cuộc phỏng vấn, ông Shu Funase, tác giả nổi tiếng ở Nhật Bản trả lời bác sĩ Tony Jiménez, lý do ông ta không dịch cuốn sách của ông ta nói về Chemotherapy sang anh ngữ, ông trả lời là một bác sĩ Hoa Kỳ nói ông ta sẽ bị ám sát trong vòng hai tuần lễ. Trong cuốn sách ông ta có kể phỏng vấn một người làm lớn nhất bộ y tế Nhật Bản, phương pháp trị liệu hoá trị hiện nay có tốt không thì được trả lời không.

Nhiều bác sĩ kêu bệnh nhân không chết vì ung thư mà chết vì trị liệu. Thay vì gửi biệt kích vào trong một vùng để tìm cách tiêu diệt một tên khủng bố nằm vùng, người ta kêu máy bay đến thả bom Napalm cho nhanh, phá huỷ hết mọi thứ vô hình trung phá luôn hệ thống miễn nhiễm của bệnh nhân. 

Người ta đã chữa trị ung thư và các bệnh khác bằng cách truyền sinh tố C (biệt kích) vào người để chúng len lỏi vào các tế bào ung thư để tiêu diệt thay vì chơi loại thuốc như Cisplatin , tiêu huỷ hệ thống miễn nhiễm của bệnh nhân.

Chính bác sĩ kêu gọi, khuyến khích bệnh nhân dùng phương pháp hoá trị mà lại không dám được trị bệnh loại này nếu bị ung thư. Không biết lương tâm của họ có cắn rức hay chỉ nhắm mắt, bỏ tiền vào túi. Do đó chúng ta có nên tin vào những gì bác sĩ nói hay nhìn kỹ những gì bác sĩ đang làm. Khi xưa người ta gọi ”lương y như từ mẫu”, có anh bạn kêu “lương y như kế mẫu”, mẹ ghẻ. Kinh

Dạo này, mình có theo học mấy lớp về y khoa tương lai, các khoa học gia cho rằng y khoa hiện nay bị tụt hậu, không bắt kịp khoa học đương đại. Họ kêu gọi thay đổi nền y khoa trị liệu hiện nay, cập nhập hoá với khoa học tiến bộ kỹ thuật đương thời.

Rất khó để thay đổi. Hỏi một bác sĩ mới ra trường thuốc, nợ từ $300,000 đến nữa triệu đô la, là nên dùng người máy để chẩn bệnh, A.I., để trị bệnh, sẽ biến họ thất nghiệp với cái nợ khổng lồ, các nhà thương sẽ bị phá sản.

Vào đầu thế kỷ 20, American Medical Association (AMA), cấu trúc của hội đồng y khoa Hoa Kỳ rất lỏng lẻo, không có tiền, người Mỹ ít nghe nói đến vì có nhiều ngành trị bệnh khác như Herbalist, Chiropractor, homeopathy được sử dụng để trị bệnh cho người Mỹ. Nếu đi thăm viếng viện bảo tàng nội chiến Hoa Kỳ, người ta thấy các túi cứu thương thời đó toàn là dược thảo,…

Nhóm Rockefeller và Carnegie Foundation bắt tay để tạo nên một ngân quỹ giáo dục. Ông MP Callwell, thư ký của Council of Medical Association liên lạc với nhóm tỷ phú này và yêu cầu họ giúp đỡ hiệp hội này về giáo dục, huấn luyện y sĩ.

Ông Simon Flexner, có chân trong hội đồng quản trị của Rockefeller Institute, đề nghị anh ông ta, Abraham Flexner, một người không biết gì về y khoa làm một nghiên cứu về 175 trường giảng dạy về y khoa và cuối cùng đệ trình báo cáo với tựa đề “Medical education in the United States and Canada” mà người ta gọi là báo cáo Flexner.

Carnegie và Rockefeller cho tiền các trường y khoa giảng dạy cho bệnh nhân uống thuốc để họ bán thuốc với điều kiện là phải có người của họ trong hội đồng quản trị để kiểm soát tiền của họ không bị sử dụng vô ý thức. Và từ đó giáo trình y khoa hiện đại ra đời bởi các nhóm cho tiền. 

Cái nguy hiểm là sau đệ nhị thế chiến, người ta bắt các công ty dược phẩm như Bayer ra toà về tội ác chiến tranh mà hầu như không ai nói đến, dù thư viện Hoa Kỳ có đủ tài liệu này. Chính họ cho tiền để Hitler lên nắm chính quyền, xây dựng các trại tập trung để họ có nhân công miễn phí.

1947, toà án Nuremberg tuyên án 13 giám đốc của công ty đức Interessengemeinschaft Farbenindustrie AG thường được gọi IG Farben, gồm 6 công ty hoá học BASF, Bayer, Hoechst, Agfa, Chemische Fabrik Griesheim-Elektron, và Chemische Fabrik vorm. Hình như mình có kể vụ Aspirine rồi nhưng vụ toà án tội ác chiến tranh thì chưa, hôm nào đi Mễ Tây Cơ về mình sẽ kể để hiểu nguồn gốc kỹ nghệ y tế hoàn cầu ngày nay.

Bayer này nay mua Monsanto, công ty nông phẩm hàng đầu Hoa Kỳ.

Tư bản chủ nghĩa là phải kiểm soát hoàn toàn thị trường, cho dù họ cứ rêu rao tự do, bình đẳng. Họ tìm cách tiêu diệt các ngành chữa bệnh khác, không được hành nghề chữa trị nếu không có văn bằng của đại học với chương trình của họ giảng dạy cấp. 

Vào năm 1920, các trường dạy các Herbalist (dược thảo) bị đóng cửa. Năm 1940, các chiropractor bị lùng bắt vì tội lang băm, 1950 các trường huấn luyện về homeopathy đều đóng cửa.

Nhóm chiropractor, phản công lại và kiện ra toà và thắng nên vẫn được hành nghề nhưng theo mắt bệnh nhân, ai có văn bằng y khoa (medical Doctor) vẫn có giá trị hơn là Chiropractor. Ngành này khi xưa, học đủ kiểu không bị giới hạn như ngày nay về nắn xương thôi. 

Ngày nay, các trường y Khoa được giảng dạy theo lối cho thuốc của các công ty dược phẩm thay vì tìm nguyên do bệnh lý và dần dần biến bệnh nhân thành những nô lệ về thuốc và giúp các công ty này làm giàu. Ngày nay kỹ nghệ y tế tại Hoa Kỳ mỗi năm chiếm 20% GDP của quốc gia, đâu 3.3 ức đô la. 

Mỗi bệnh nhân bị ung thư, đem lại cho nhà thương và bác sĩ trung bình $500,000.00. Chúng ta biết, ngay chính các bác sĩ chuyên gia về ung thư từ chối được điều trị bởi phương pháp mà họ điều trị các bệnh nhân của họ tại nhà thương. Lương y như kế mẫu. 

Họ ra luật các tiêu chuẩn dinh dưỡng để học sinh ở trường học được ăn theo lối dinh dưỡng này đưa đến các bệnh béo phì, tiểu đường, đủ loại để rồi phải uống thuốc.

Từ bé, mình được dạy lương y như từ mẫu, kính trọng các thầy lang, bác sĩ nhưng từ khi sang Hoa Kỳ, mỗi lần đi bác sĩ là mình cứ bị kêu uống thuốc, hỏi bác sĩ thì bác sĩ cứ nói qua loa, không giải thích rõ mà mình thuộc loại ngu lâu dốt sớm nên cần được giải thích theo kiểu bình dân học vụ. Họ cứ xổ một tràng tiếng la tinh khiến mình đực ra như ngỗng ị. 

Nhưng mình vẫn tin vào cách mạng đến khi trải nghiệm mụ vợ hành mình khi kinh qua giai đoạn phụ nữ mãn kinh. Đang đêm, mụ tung mềm ra kêu nóng quá trong khi mình thì lạnh run cầm cập, nhìn mụ ngơ ngác. Rồi một hồi, mụ lại kêu lạnh, lạnh quá, la mình sao lại lấy hết mềm của mụ ra….. Đi bác sĩ, thử máu đủ trò, ông thần y Hoa Đà phán là thiếu máu, thiếu chất sắt chi đó, bắt mình mua thịt bò ép cho vợ ăn uống, ăn rau muống như bắc cày. Kinh

Lại kêu đi ông thần nào chữa nhân điện, nói để thầy mở luân xa. Kêu bà con khép mắt lại rồi cầu nguyện ơn trên gia hộ, sau độ 5 phút mình thấy tên cò mồi, bật cái công-tắc đèn thì bóng đèn màu vàng trên trần nhà, cạnh cái bóng trắng được bật lên thế là thầy đã mở luân xa, mời chúng sinh bỏ tiền và giúp thầy mua vé máy bay về Houston. Mình kéo tay mụ vợ về, mụ vợ u chau u chau, thấy con mắt trở thành màu vàng. Phản động như mình kêu là họ mở đèn màu vàng thì ra vàng chớ có thấy phật gì đâu khiến vợ buồn vì tưởng đã lên Niết Bàn. Muốn gặp bác hồ thì họ mở đèn màu đỏ. Xong om

Cuối cùng cô bạn bác sĩ về phụ nữ kêu ra cô ta khám vì có thể là mãn kinh. Thế là xong, mụ chỉ hành mình trong vòng một tháng khiến cuộc đời mãn kinh te tua được chấm dứt. Ông anh họ bên vợ, có bà vợ bị mãn kinh kéo dài đến 10 năm tình cũ. Kinh hoàng 

Từ đó mình bắt đầu nghi ngờ tài đoán bệnh như Hoa Đà của bác sĩ, bắt đầu tìm sách đọc về y lý. Có tên bạn người Mỹ làm bác sĩ, kêu là bài học đầu tiên ở trường y khoa là không bao giờ nói với bệnh nhân là mình không biết gì cả, nói sẽ trả lời sau.

Đi học đầu tư, họ nói không ai giữ tiền chắc ăn nhất bằng mình. Thằng cố vấn đầu tư chỉ nghĩ đến số tiền hoa hồng mà hắn sẽ nhận được khi dụ mình mua hay bán cổ phần trên thị trường chứng khoán, thằng chuyên gia địa ốc chỉ nghĩ đến huê Hồng của hắn khi mình ký giấy nợ 30 năm đời người…

Đi bác sĩ kêu mình cao mỡ vì tổng số mỡ lên 230, bảo uống thuốc nhưng mình không chịu, bơi mỗi ngày 1 cây số , ăn uống cẩn thận lại nhưng có xuống cân nhưng thử máu thì cholesterol lên như diều. Chán Mớ Đời 

Đọc sách thì họ giải thích vấn đề này như sau. Khi chúng ta ăn tinh bột và đường thì sẽ tạo ra rất nhiều đường khiến gan bị quá tải nên sẽ thải ra thành chất béo, khiến cơ thể phì ra.

Khi mình nhịn ăn thì cơ thể tìm đường trước nhất để tiêu dùng, khi hết đường trong cơ thể thì cơ thể tự động sẽ lấy chất béo ra để sử dụng vì vậy khi nhịn đói chúng ta không chết. Có ông nào ở Tô Cách Lan nhịn đói trên 1 năm , xuống 200 cân anh không chết.

Khi chúng ta nhịn đói thì chất béo sẽ được lôi ra để sử dụng nên khi họ lấy máu là toàn cholesterol. Bình dân học vụ thì lấy chiếc xe Hybrid, Toyota Prime của mình. Lúc đầu xe có thể chạy bằng điện (đường) đâu 20 dậm rồi khi xài hết điện thì tự động máy của xe sẽ sử dụng xăng (cholesterol) để chạy.

Khi đi lấy máu, người ta dặn không được ăn trước đó 12 tiếng, cơ thể đã sử dụng hết chất đường mà họ gọi Cholymicrons, số lượng này sẽ hết độ 2-6 tiếng sau khi ăn. Sau đó sẽ lôi cholesterol ra đốt như xe hết điện thì tự động chạy bằng xăng (cholesterol).

Vấn đề là xăng chạy nhưng trong bình xăng có thể còn 1 gallon hay đầy bình do đó mới có hiện tượng người gày như cây tăm mà bác sĩ vẫn kêu là cholesterol cao dù chỉ có 1 gallon xăng. Một người to béo gấp 3 lần (đầy bình xăng ) cũng có lượng cholesterol tương tự lúc lấy máu.

Nhất là lúc lấy máu, có thể là 20 tiếng sau khi ăn cơm hay 12 tiếng. Lúc đó có thể cholesterol mới được tiết ra ít hoặc nhiều. Mình không rành lắm nhưng chỉ đưa ra giả thuyết. Mình thử lấy máu hai lần , một lần nhịn ăn và một lần cứ ăn vô tư trước khi đi lấy máu thì kết quả khiến bác sĩ đứng như bò đội nón rồi nhìn mình. Hỏi que paso? No comprende.

Mình không biết là bác sĩ không biết vụ này hay cố tình ngơ ngác vì bài học đầu tiên ở trường y khoa là không bao giờ nói không biết với bệnh nhân. Chắc là không biết vì mình quen hai tên bạn bác sĩ đều uống lipitor dù ăn uống kiêng cử, ốm như cây tăm.

Do đó ngày nay người ta có phong trào dinh dưỡng Ketogenic Diet  người ta dùng để trị bệnh các em bị kinh phong. Có dịp mình sẽ kể rõ hơn. Đa số người theo kiểu dinh dưỡng này, hết béo phì và lành bệnh. Mình đang theo học 14 tiếng về cách dinh dưỡng này. Để học hết rồi sẽ kể lại.

Một bác sĩ ra trường trung bình có một số nợ là $500,000. Mình có anh bạn kêu cô con gái mới ra bác sĩ, anh ta tốn 1 triệu bạc cho cô con gái. Anh này thì giàu, triệu phú nên mướn nhà cho con ở thoải mái, không ở nội trú, ở chung với bạn học.

Khi mình mua một căn nhà cho thuê, điều quan trọng nhất là có người thuê nhà để trả nợ cho mình và mình muốn họ ở hoài không bao giờ dọn ra. Bác sĩ cũng vậy, cần có bệnh nhân và muốn bệnh nhân cứ đến thăm bác sĩ đều đặn, càng nhiều lần càng tốt như vắt sữa bò để có tiền trả nợ tiền mượn đi học đại học y khoa hay mua nữ trang cho các bà vợ tín đồ thời trang.

Hôm qua, ăn cơm với anh bạn bác sĩ, anh ta nói là trước đây, người ta giới hạn máy M. R. I. của mỗi vùng, vì sợ bác sĩ kiếm thêm tiền, kêu phải chụp hình cái này cái nọ. Bác sĩ ra trường, làm business nên cố tư duy moi óc để kiếm cách vắt sữa các bệnh nhân.

Bác sĩ chuyên gia về ung thư không muốn được chữa trị bằng phương pháp mà họ áp dụng cho bệnh nhân thì làm sao mình dám tin họ. Do đó cần phải đi khám nhiều bác sĩ như khi đi mua cái gì cũng phải xem hai ba tiệm để có một cái nhìn về cách chữa trị.

Thêm nữa cơ thể của mình thì mình biết rõ hơn ai hết. Bác sĩ đâu có biết mình đau đớn ra sao, họ chỉ kêu khám nghiệm thử máu, chụp hình đủ thứ. Họ cũng chả biết đọc hình ảnh chụp nữa, phải trả tiền thêm cho một bác sĩ khác chuyên gia về rọi kiếng để đọc. Bác sĩ vớt tiền nhờ một bác sĩ khác đọc vì họ không có khả năng rồi cộng thêm 30% hay 100%. Rồi cứ theo công thức kê toa uống thuốc, biến bệnh nhân thành nô lệ cho các công ty dược phẩm. Không bớt? Thử thuốc khác xem. Chán Mớ Đời 

Thống kê cho thấy có trên 11 triệu người bị chẩn bệnh sai ở Hoa Kỳ mỗi năm, trong đó có 1.6 triệu người bị chẩn bệnh lầm về ung thư. Họ có bắt và bỏ tù một tên bác sĩ cứ chẩn bệnh bệnh nhân bị ung thư để làm tiền. Nghe nói đâu bị 45 năm tù. Dr. Farid Fata vớt trên 17.6 triệu đô la khi kê toa thuốc ung thư và chẩn bệnh không bị ung thư vẫn bệnh. Có thể gọi là khủng bố đương đại.

Thêm có trên 80,000 bệnh nhân chết tại bệnh viện vì uống thuốc theo toa bác sĩ do y tá cho uống. Đó là con số tại bệnh viện còn tại tư gia thì chả ai nhớ. Việc đầu tiên phải làm khi viếng bác sĩ là phải ký đủ giấy tờ để lỡ có chuyện gì là không được thưa kiện bác sĩ. Mình hay viết kèm một câu pháp ngữ để có gì mình thì cứ kêu chỉ hiểu tiếng tây còn anh ngữ thuộc loại ESL . Chán Mớ Đời 

Mình xem một phim Ý Đại Lợi về một ông bán thuốc, đại diện công ty dược phẩm, cho tiền bác sĩ hay trả bằng các cuộc du lịch hạng sang để kê toa cho bệnh nhân. Tên bán thuốc cũng bị công ty được phẩm bắt phải bán theo quota để được hưởng bonus đủ trò.

Gần một thế kỷ các nhóm lợi ích đã lũng đoạn thị trường y khoa và dược phẩm, biến con người thành những nô lệ giúp họ làm giàu. Họ không muốn chúng ta hết bệnh mà cứ phải đổi thuốc của họ hoài.

Cholesterol khi xưa, được cho là cao khi khám nghiệm quá chỉ số 230, sau này họ lobby FDA cũng toàn là nhân viên cũ của họ xuống còn 200. Tương tự lượng đường là 120mg/dl nay họ xuống còn 90mg/dl thì ai cũng phải uống thuốc của họ rồi thực phẩm cũng theo tiêu chuẩn do họ đưa ra.


Lớp mình học thì họ nói là khoa học đã phát triển quá nhanh mà cách chữa bệnh Hoa Kỳ không cập nhật hoá theo kịp để chữa bệnh nhân.

Cho chắc ăn, mình tính sẽ ghi danh đi học thêm về y tế để tìm con đường sống không cần thuốc của họ. Chán Mớ Đời

Lớp hôm nay nói đến dược phẩm mà họ đang nghiên cứu; dùng Cannabis, cần sa để chữa bệnh. Đau đớn hay gì cứ cho một viên vào là vui vẻ. Cứ mua xe không người lái để người ngồi trong xe, có thể uống thuốc dùng chất cannabis từ nhà đến sở, không sợ bị đụng xe. Chắc phải kiếm tiền mua cổ phiếu của mấy công ty bán bán thuốc có chất cannabis.

Thật ra khi xưa người Mỹ dùng Cannabis để trị liệu rất nhiều. Từ “canvas “ là do từ “Cannabis” mà ra. Khi xưa người Mỹ trồng loại này để dệt vãi mà người Mỹ gọi là canvas mà họ phủ các xe ngựa mà trong mấy phim cao bồi thường thấy, quần áo được dệt bằng cannabis.

Đến năm 1937, khi công ty DuPont khám phá ra Polyester thì họ tìm cách lobby chống sử dụng Cannabis hầu chiếm ngự thị trường may mặt.

Con người khác với các động vật khác là họ có tư duy muốn làm theo năng suất hưởng theo nhu cầu nên không chịu tự kỹ luật, ăn uống cẩn thận, chơi thể thao, để tránh bệnh hoạn. 

Ở Hoa Kỳ mình khám phá ra một điều là người Mỹ hay ”DIY”, viết tắc của “Do It Yourself”. Cái gì họ cũng tự làm. Có lẻ ảnh hưởng của thời di dân, đến khai hoang đất đai nên cái gì họ cũng phải tự làm nên tự học hỏi, khác với người âu châu, cứ kêu thợ đến làm.

Có lẻ chúng ta nên tự tìm hiểu, trau dồi kiến thức về y khoa để tự cứu mình thay vì trao phó sự mệnh của mình cho bác sĩ. Nếu không may gặp một tên bác sĩ, vợ kêu mua cho cái hột xoàn 5 cà rá là khốn một đời uống thuốc.

Dân cư ở mấy vùng xanh (Blue Zone), họ đâu có cần bác sĩ mà sống trên 100 tuổi vì họ ăn uống bình thường, đủ loại chất dinh dưỡng, có những phương cách trị liệu khi đau ốm cha truyền con nối từ mấy ngàn năm. Tại sao không tìm kiếm đọc những nghiên cứu về cách sống của họ để noi theo thay vì ra bôn sa, bác sĩ cho thuốc uống, không hết, uống thử loại khác. một đợi ngậm thuốc để rồi đầu óc lơ ngơ như tôi đi giữa phố Bôn Sa chỉ thấy thuốc và thuốc .

Ông 8 Bôn sa kể mình, nếu tui mà nghe lời bác sĩ là chết rồi. Tui ốm yếu như vậy mà họ cho tui uống đô của người Mỹ to gấp 3 lần. Ông ta không uống thuốc dù bác sĩ kêu và dược sĩ kêu lại, kêu đến lấy thuốc, sẽ cho đô ít lại, kêu uống thử như con vật thí nghiệm. Nay ngưng thuốc, ông ta sống phây phây, 70 tuổi vẫn hành quân với vợ trên giường và hát như có bác 8 bôn sa trên giường em đại thắng.

Từ ngày mình tìm sách y khoa đọc rồi theo ăn uống cách mình hiểu thì Cholesterol mình xuống còn 180, đường xuống còn 90mg, xuống cân bình thường. Nếu mình nghe lời bác sĩ như kế mẫu thì có lẽ ngày nay te tua.

Chán Mớ Đời 

Nhs

Cái gì cũng Ăn

Cái gì cũng Ăn

Năm thi trung học đệ nhất cấp, mình có học bài " cái gì cũng cười" của Nguyễn Văn Vĩnh nhưng cũng không hiểu lắm đến khi sang Mỹ mới ngộ ra. Có cô bạn sinh viên Yale, đi làm việc thiện nguyện qua chương trình học bổng Fullbright ở trại tị nạn Hongkong. Khi về cô ta đi thuyết trình về đời sống của dân tị nạn. Khi được các sinh viên ngoại quốc hỏi về vài chi tiết, hình ảnh thê lương của người tị nạn thì cô nàng cười khiến tên bồ sau này là chồng la quá cỡ, bảo không được cười dù là cười kiểu chua chát vì người ngoại quốc không hiểu, sẽ làm mất cảm tình. 

Thằng con đi học Việt ngữ cuối tuần, có hôm hứng hỏi mình cấu trúc động từ Việt Nam toàn dùng từ "ăn". Thấy lạ lạ câu hỏi của nó nên mình ngồi đếm xem bao nhiêu cụm từ có chữ ăn. Ăn cay, ăn ngọt, ăn chua, ăn cưới, ăn giỗ, ăn vụng , ăn hối lộ,.. Ăn gian, ăn trộm, ăn cướp, ăn cắp,...đó là làm chuyện thất đức cũng ăn. Không biết có lẻ vì nghèo nên dân mình đói nên lúc nào cũng nghĩ đến ăn. Nghe nói trong tự điển có đến 247 từ kép có chữ ăn.

Mình bắt chước ông Nguyễn Văn Vĩnh, nói dân an nam ta cái gì cũng ăn. Ăn để mà sống, ăn để mà sướng mà gáy, ăn để mà chết bỏ. Nếu không giỏi thì ăn gian để mà thắng hay không có tiền mà người khác có thì mình ăn cướp rồi bỏ chạy. Nghèo không có tiền ăn, ra lề đường nhìn Thiên hạ ăn chực. Khi tính làm chuyện gì mà không thành thì lại gọi ăn gió. Ăn bẩn, ăn mày, ăn cắp,...đại loại cái gì cũng ăn được. Động từ ăn của Việt Nam như động từ To Get của anh ngữ, nếu không biết dùng động từ nào thì cứ dùng động từ này là được. Thậm chí khi hiếp dâm cũng phải ăn như ăn hiếp. Lên giường làm tình cũng ăn gọi là ăn nằm.

Nhưng nói đến ăn thì không thể quên nói đến bụng vì ngôn ngữ việt có nhiều từ về phần này. Có lẻ vì ăn vô thì nó xuống bụng? Người tây phương hay nói đến Heart (trái tim) hay người tàu nói đến chữ Tâm, là trọng tâm nhưng người Việt, có lẻ hay ăn nên phải nói đến cái bụng , cái Lòng, cái rốn, cái dạ; một phần của cái bụng. 

Người Việt nói lòng sông, lòng bàn tay, lòng căn (trung tâm, center of the house), lòng người. Người tây phương dùng trái tim để diễn tả những tình cảm, yêu thương, ôm ấp trong lòng nhưng người Việt thì dùng cái bụng, cái lòng, cái ruột để chứa đựng tình cảm. Họ phải ăn cái đau đớn bị tình phụ, ăn những nổi buồn xa quê hương. Chiều chiều ra đứng Bolsa, nhớ về Đà Lạt "ruột" đau chín chiều. Khi một người tây phương đau khổ vì tình thì tim của họ đau nhói còn người Việt thì đau lòng. Trong thời bao cấp, có lẻ vì đói quá nên ông TTQ, đã làm bài thơ tả quê hương là chùm khế ngọt, ông ta có lẻ đói nên thèm thuồng trái khế vừa ngọt vừa chua cho đở đói, đở khát?

Thật ra, người ta khám phá là cái bộ lòng là cái não thứ hai của con người. Ăn vào thì các thức ăn chạm vào các dây thần kinh của bộ lòng, rồi mới đánh tín hiệu lên cái bộ não. Khi lo sợ hay chi đó thì ruột thắc lại mới giúp bộ não biết là đang đói, đang no, hay đau ốm chi đó.

Tây phương họ nói đứa bé này thông minh nhưng người Việt bảo thằng bé này sáng dạ. Tây yêu nhau thì viết I trái tim you, còn người Việt thì bảo là phải lòng nhau, giận nhau thì kêu mất lòng nhau,... Nói chung thì người tây phương suy nghĩ với cái đầu, yêu với trái tim còn người Việt mình thì suy nghĩ ở cái bụng còn yêu ở cái lòng hay nòng, cái dạ. Nói thằng con, con yêu thích một con bé ngoại quốc thì con để trong tim còn nếu con yêu thích một con bé Việt Nam thì con để trong bụng. 

Nghe mình giải thích một hồi thì thằng con thua non , nói thôi khỏi học tiếng việt nữa vì nó thích yêu bằng trái tim, suy nghĩ bằng cái đầu. Đọc đầu đề của một bài hát hay thơ, văn là biết tác giả đang sinh sống ở hải ngoại hay trong nước. Trái tim ngục tù là biết do người hải ngoại viết,...còn ở Việt Nam chắc họ viết cái lòng ngục tù? Chán Mớ Đời 

Mùa lễ tình yêu sắp đến, người Việt nên bận áo hay viết thiệp "Tôi hình cái ruột, bụng Em" thì đúng với văn hoá cha ông để lại thay vì trái tim 4 mùa xanh lá, bú xua la mua như người tây phương vì không nói lên hình ảnh của nền văn hoá 4000 năm nay.

nhs

Cảm xúc = Sáng tác

Cảm xúc = Sáng tác

Nếu mình không lầm thì năm 3ème mình học Truyện Kiều và năm 2nde, học Cung Oán Ngâm Khúc và Chinh Phụ Ngâm Khúc thêm bài văn tế của Nguyễn Văn Thành, ngoài ra mấy lớp dưới thì có học ca dao, tục ngữ, tóm lại không biết nhiều về thi ca hay văn chương Việt Nam. Khi ra Hải ngoại thì mù tịt về Văn hoá Việt Nam khi Tâyđầm hỏi thì cứ đực ra ngư ngỗng ị.

Sang Tây thì khám phá ra các môn triết học, văn chương, nghệ thuật,... , đều được các tác giả mỗi thời đại tìm ra và khai thác các ẩn số của kẻ đi trước để biến thành những sáng tác mới của thời đại. Không có gì là vĩnh cửu. Nếu nhìn kỹ thì nụ cười của bức hoạ La Jocombe phản phất các tượng nữ thần của Hy Lạp. Một số tranh của Picasso bị ảnh hưởng bởi các tác phẩm Phi châu hay của Velasquez. John Locke, Jean Jacques Rousseau, Voltaire,..., đều cập nhật hoá các tư tưởng của nền văn minh Hy Lạp. Các nghệ nhân của Hy Lạp như Philias,..., tạo nên những tuyệt tác vào những năm 500 trước Công Nguyên, lúc đầu chỉ mang tính cách địa phương nhưng dần dần theo chân của đại đế Alexander, gây ảnh hưởng sâu rộng khắp âu châu và trung Đông.

Dạo còn ở âu châu, mỗi lần đến một thành phố nào, mình đều đi xem đá bóng để viếng các vận động trường như Bẻrnarbeu, Nou Camp ở Tây Ban Nha, Olimpico ở La Mã, Parc Des Princes ở Paris, Wembley ở London,... Các vận động trường tạo lại cảm giác của Colosseo, Foro của đế quốc La Mã với kỹ thuật ngày nay. Từ khi xem một cuốn phim về khủng bố đánh bom ở vận động trường thì sợ, không dám béng mãn đến.

Dạo còn làm kiến trúc sư, mình cũng sáng tác, vẽ nhà cửa dựa theo các Golden Numbers, kiến trúc La Mã, Hy Lạp, Pháp, Ý,..., tuỳ theo đồ án rồi thiết kế với kỹ thuật ngày nay. Dạo này, nghe lời mấy cuốn sách dạy về luyện trí nhớ nên mình viết lêu bêu, có cảm tưởng là những cụm từ, ý tưởng,..., đều do mình đã đọc đâu đó rồi như con tằm ăn lá rồi nhả tơ. Có người kêu mình viết không đầu không đuôi, mình chỉ hứng viết rồi đặt cái tựa cuối cùng nhiều khi chả ăn dãi gì đến những gì mình viết.

Mình học Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn qua phiên bản dịch của Phan Huy Ích nên không biết bản chính bằng chữ Nôm có khác với bản dịch được dạy ở trường, tương tự sau này đọc Truyện Kiều và Chinh Phụ Ngâm qua bản dịch anh ngữ của bác Huỳnh Sanh Thông. Khi đọc bản dịch thì đã thấy có một sự sáng tác vì một bài thơ hay cuốn truyện đều được đón nhận bởi đọc giả tuỳ theo trình độ hay tinh thần diễn đạt trong cấu trúc tập thể của người Tây Phương hay đông phương. Thêm nữa đọc Truyện Kiều năm đệ tứ khác hẳn khi đọc vào lúc 30 tuổi hay 50..., vì đọc giả am tường hơn, có kinh nghiệm về cuộc đời nhiều hơn khi còn trẻ.

Dạo sang Hoa Kỳ lần đầu, viếng thăm gia đình thầy CBA thì mình được tặng cuốn tập thơ Cát Vàng của cô Vi Khuê. Sau này lại được đọc bản dịch qua tiếng anh của CNA thì đã thấy khác. Một phần vì mình lớn tuổi hơn, một phần có thể dịch giả chuyễn ngữ như đã tìm ra ẩn số trong thơ của người mẹ, kích thích óc sáng tạo rồi chuyễn ngữ theo cung bậc, tư tưởng khác với văn hoá việt nhưng mình nhớ nhất là những bài ca do CTA sáng tác vì anh ta đã nghe được âm thanh khi đọc thơ của mẹ mình mà chính mình cũng cảm nhận những âm thanh tương tự khi đọc thơ của cô Vi Khuê. Có vài nhạc sĩ khác phổ nhạc thơ của Vi Khuê nhưng mình không cảm nhận nhiều lắm dù nhạc lý của họ chuẩn hơn.

Mình có mua sách Tam Quốc Chí, Kim Dung bằng anh ngữ cho thằng con đọc thì thấy Thuỷ Hử qua tiếng Anh khác với tiếng Việt mà mình đã đọc khi còn bé. Gần đây, mình có đọc một vài tập của Kim Dung được dịch ra việt ngữ bởi một tác giả khác với ông nghiện thuốc phiện ở Sàigòn khi xưa mà ông Hoàng Hải Thuỷ có kể trên bờ lốc. Không biết vì lớn tuổi hay vì dịch giả mà mình không có cảm hứng như khi đọc hồi còn ở Việt Nam 45 năm về trước.

Mình thích đọc báo vì có những phê bình của đọc giả, nhiều khi bài viết chỉ là một đề tài để cho các đọc giả bàn luận về đề tài. Mình thích đọc các mẩu phê bình của đọc giả vì họ đan thêm lên bức mosaique nhiều màu sắc mà chắc chắn tác giả không nghĩ đến khi viết. Khi học Đoạn Tuyệt của Tự lực Văn Đoàn năm 11, mình chỉ được nghe những lời giảng của giáo sư Việt Văn, ngoài ra không biết những suy nghĩ khác vì bạn học thì cũng chỉ nhóp nhép lại những gì thầy giáo giải thích. Với internet, ngày nay học sinh có thể am hiểu rõ vì có thể đọc trên mạn những ý kiến khác với thầy giáo của mình. Mấy báo như Wall Street Journal, The Economist hay Quora..., mình hay viết comments vì được những người đọc khác "khai tâm" thêm về quan điểm của mình nên học hỏi rất nhiều.

Trên diễn đàn nhỏ bé của Văn Học Đà Lạt hay Yersin thì ít có người lên tiếng. Không biết các diễn đàn viên, đồng ý hay bất đồng ý kiến với một i meo được tải về diễn đàn hay vì tính cả nể muôn đời của người Việt, ngại làm mất lòng người chuyễn i meo nên chả ai lên tiếng. Diễn đàn Văn Học thì có nhiều người tham gia hơn còn bên đám trường tây thì rất hạn chế đến nổi có vài người cũng gốc Văn Học, chuyễn hộ khẩu qua diễn đàn Văn Học Đà Lạt. Mấy người lo về kỹ thuật của diễn đàn Văn Học, cập nhật hoá các trang nhà rất đẹp, dễ sử dụng. Nhóm Yersin thì có hai ông rễ thường hay tham gia, một ông đã về hưu, chở vợ đi giang hồ ở Việt Nam và ông "Mưu" thì nghe nói cũng kiếm kế gác kiếm từ quan.

Khi đọc thì đọc giả bắt buộc có tính chủ quan vì cảm nhận của họ về bài báo, bài thơ đều dựa trên cảm xúc và trí tuệ của họ cho nên không thể nào giống với mọi người do đó khi tham gia diễn đàn là phải chấp nhận tính cách chủ quan của đọc giả, diễn đàn viên. Thật ra khi đọc một bài văn, tập thơ hay nghe một khúc nhạc, chúng ta đọc chung với thầy cô dạy mình khi xưa, với những người có ảnh hưởng đến tri thức mình như Nguyễn Du, Nguyễn công Trứ, Phạm Duy, Trịnh Công Sơn, ông cố đạo hay ông sư,..., hoặc các tác giả tây phương. Cuộc hành trình đọc một bài thơ, nghe một tấu khúc,.., đều được phủ bởi những lăng kính vay mượn từ các tư tưởng hấp thụ, thu nhận, tiếp thu trên đường đời. Điển hình người cộng sản nhìn sự thăng tiến của cuộc đời qua chủ nghĩa Mác Lê, đạo đức HCM. Người công giáo với Đức tin của họ, 10 điều răn,..., hay Phật tử qua Bát Chánh Đạo và Tứ Diệu Đế.

Khi đã chấp nhận sự chủ quan của người đọc và phê bình thì phải tôn trọng ý kiến của họ dù đi ngược lại với cách nhìn của mình về một vấn đề nào đó vì đọc giả bơi lội trong vùng sáng tạo vô biên. Khi xem một bức tranh thì cảm xúc của người xem đã sáng tạo một phiên bản riêng cho cá nhân mình vì lẻ đó khi mình đi viếng viện bảo tàng, xem tranh ảnh thì chỉ thích đi một mình vì trong một thoáng không gian và thời gian ngắn ngủi, mình và bức tranh hợp lại thành một bức tranh khác không bất động như bức tranh treo trên tường vì những cảm xúc trong thân tâm mình dao động. Có thể gọi đó là bức tranh bất định. 

Trong khoa học Lưỡng Tử (Quantum Mechanics) thì khi hai hạt nhân được bắn ra cùng một lúc thì biểu đồ khác với hai hạt nhân được bắn không cùng một lúc. Kinh nghiệm đã chứng minh là thiên nhiên theo định luật bất định, chớ không tất định như đã định nghĩa trước đây vì lí do đó mà mình rất dị ứng khi nghe ai nói về chân lý, định luật tất định. Khi xưa đi vẽ thì cũng một cảnh nhưng ánh sáng thay đổi theo từng giây phút nên khi nhìn lại một bức tranh mà mình vẽ khi xưa là nhớ hình ảnh, không gian trong mấy tiếng đồng hồ ngồi vẽ, nhớ đến cái lạnh, cái nóng trong giờ phút đó khác với một anh phó nhòm, chỉ ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ để chụp được một tíc tắc đồng hồ ánh sáng của phong cảnh. Để trả lời HHT, mình chỉ ký khi có người mua yêu cầu còn tranh không bán được thì chả cần ký.

nhs