Ta là những gì ta chỉ trích


Mình hay đọc báo và bài trên mạng. Ngoài đọc bài ra mình thích đọc mấy lời còm vì học hỏi thêm nhiều điều. Độc giả có thể bổ túc hay nói ngược lại những gì tác giả viết khiến mình học được nhiều điều thú vị. Họ đưa ra nhiều vấn đề để lý luận khiến độc giả học hỏi thêm. Các báo phải trả tiền như Le MOnde Diplomatique, Foreign Affairs, the Economist thì thường các còm đàng hoàng vì có lẻ họ trả tiền nên trân trọng những gì họ trao đổi với tác giả hay các độc giả khác. 

Ngược lại trên các mạng xã hội tây ta mỹ, vì không mất tiền nên thiên hạ bu lại đông như quân Nguyên, chửi nhau bú xua la mua. Mặc dù nhóm chủ trương có yêu cầu giữ hoà khí,… lâu lâu mình tò mò xem họ chửi ra sao. Mình đoán là người chửi chưa đọc bài của người viết nhưng có lẻ có hiềm khích gì đó nên cứ chửi thay vì đóng góp cái gì tích cực, chia sẻ sự hiểu biết của mình cho cộng đồng. Cũng có thể là chiến sĩ an ninh mạng hay bênh vực mấy ứng cử viên cho cuộc bầu cử sắp tới. Ngoài ra để chứng tỏ họ thông thái, lại tải nguyên những bài báo đâu đâu hay YouTube để làm bằng chứng. Quan trọng là họ nghĩ gì chớ, vác người khác ra đe doạ thì Chán Mớ Đời.

Ông Carl Jung, có lần nói: “thinking is difficult, that’s why most people judge”. Thiên hạ chửi nhau đủ trò, tạo khẩu nghiệp để làm gì. Ai cũng nghĩ mình giỏi cả nên khó mà lắng nghe người khác.

Hôm trước mình có kể vụ người Mỹ chết vì nghiện ngập thuốc giảm đau dưới thời tổng thống Obama thì có ông thần nào phán cho một câu chết vì ObamaCare. Mình đã giải thích lý do tại sao người Mỹ chết vì công ty bán thuốc của họ tại các tiểu bang không có ghi triplicate , đưa bản đồ lên để giải thích vấn đề. Ông thần như con chó Palov, cứ nghe đến tổng thống Obama là chửi ,không cần đọc gì cả. Nói đúng thì chương trình Obamacare có điểm tốt là các người nghèo không có tiền mua bảo hiểm y tế có thể hưởng được. Sinh viên đi học, không có cha mẹ bảo kê thì có thể xin ObamaCare,… mình có mấy người cháu đi học cao học thì quá tuổi để hưởng bảo hiểm y tế của cha mẹ, không đi làm chỉ học thì tiền đâu đóng bảo hiểm y tế. Do đó người đi làm phải đóng 3.8% thuế cho Obamacare nhưng họ sử dụng cụm từ khác để tránh phản đối.

 Không nên cãi nhau vì không ai nhường nhau, gây mất hoà khí. Ai cũng có quyền tự do chọn đường hướng chính trị của họ, bầu cho người họ nghĩ là đại diện được chính kiến của họ. Cần thiết là tôn trọng nhau, không nên xem chính trị như một tôn giáo rồi kêu tôn giáo của tôi là số một. Chỉ có cách đi bầu cho người mình tín nhiệm, còn cãi nhau là để các ứng cử viên tranh luận, đưa ra lý do chương trình hành động của họ nếu đắc cử để mình suy nghĩ có khả thí để quyết định lá phiếu của mình dành cho ai.


Dạo mình mới sang Hoa Kỳ, thường các cuộc tranh luận đều có mời các diễn giả có ý kiến khác nhau nên khi nghe họ tranh luận, giúp mình có cái nhìn trung dung. Ngày nay với Internet và kỹ thuật toán được sử dụng để quảng cáo nên họ tấn công các tin tức mà ta yên nên cứ xem tin tức một chiều khiến chúng ta không còn nhận thức đâu là chính đâu là tà. Ai không cùng lập trường với mình là kẻ thù, cần phải tiêu diệt. Rất nguy hiểm.

Ngoài ra, quan trọng nhất, là tập được sự nhẫn nại, mình không phản ứng ngay khi nghe cái gì hay đọc việc gì mà đợi kiểu Proactive thay vì Reactive. Khi xưa, ai chỉ trích mình là mình viết cự lại, hay vợ la là mình cãi lại, khiến đồng chí gái kêu mình hỗn hào, nay phải đợi xem xét tình hình, lý do tại sao mụ vợ la. Nhiều khi đi làm bị xếp la nên giận đời về nhà thấy nhà cửa không dọn dẹp thì bực mình, từ xếp bị la chạy đến la mình. Chỉ đợi một thời gian là khoẻ, vợ chồng ít cãi nhau. Mình cũng không thích cãi nhau trên mạng vì không biết đối tượng là ai. Ai chửi thì mình ghi nhận ráng lần sau tránh tái phạm. Nhiều người không hiểu cho mình là chảnh. Cãi nhau không làm ra tiền nên mình không hứng thú lắm. Tương tự cãi với vợ thì lại mất công làm lành, giặt áo quần, nấu nướng. Không còn muốn cãi cọ gì cả.


Cụ bà vẫn đẹp sao, cụ ông vẫn đẹp sao. 

Dù hàm răng không còn chiếc nào, 

dù thân thể còm nhom như là con cóc

 dù cho bước đi vô cùng khó nhọc 

nhưng vẫn thường hái hoa tặng nhau. 


Sau này mình hiểu mụ vợ nhiều hơn, tránh cãi nhau vớ vẩn với kẻ nội thù. Tối tối trước khi đi ngủ, mụ tập Dịch Cân Kinh chi đó trong khi mình đã yên giấc. Mụ tập với tên nào trẻ nào độ 30 tuổi, bận đồ ngon lành ở Việt Nam, kêu là trước đây không dạy cho người ngoài, nay để cứu nhân độ thế. Rồi kêu liên lạc với thầy để mua thuốc nam thuốc bắc chi đó. Mụ tập gì cũng được miễn sao là có tập. Nói chung mụ lười lắm. Mình phải kéo đi biển, đi bộ hít gió biển nhưng mụ cũng lười. Mình đành đi một mình để khẳng định là mụ không đi thì tui đi. Chụp hình gửi cho mụ khiến mụ không từ chối lần sau. 


Các cuộc hôn nhân lâu dài là nhờ vợ chồng cố gắng nghe kẻ nội thù cho ý kiến vì người phối ngấu có thể thấy cái điểm sai của mình, giúp mình cải thiện còn nếu không thì sẽ không bao giờ trưởng thành, nhận thức cái sai của mình để sửa đổi.

Mình chơi với nhiều người không cùng quan điểm với mình nhưng không thể nói họ sai. Mình chơi với người thuộc đảng Cộng Hoà và Dân Chủ, gốc Hà Nội hay Sàigòn không phân biệt gì cả. Ai đàng hoàng thì chơi còn không thì tránh.


Từ ngày mình theo học mấy lớp của ông Noam Chomsky về chính trị và tuyên truyền của báo chí nên mình hết muốn đọc báo. Chỉ đọc sơ qua để xem tin tức nhưng không tin lắm, phải tìm tài liệu ngoài lề để đọc. Hôm nào buồn đời, mình kể lại như trò hề chính trị này. Mình có tài khoản để đọc tin tức cực hữu, cộng hào và một tài khoản khác để đọc tin tức cực tả và dân chủ. Như bà Nooman, người viết diễn văn cho tổng thống Reagan, kêu phải đọc cả hai bên để có tâm thần trung dung. Sau này bà ta hay viết trên Wall Street Journal.


Chạy ra Bôn-sa thấy có ít nhất 4 người gốc Việt ứng cử chức vụ Supervisor cho Quận Cam cho mùa bầu cử năm nay. Vậy chia phiếu để thằng Mỹ trắng hay Mễ khác hưởng lợi. Nghe ông tám bôn sa kêu chức vụ này ăn tiền, lợi lộc nhiều nên ai cũng nhảy vào. Một ông khác gốc việt bị cách chức chức vụ này vì tham nhũng chi đó. Chưa đến ngày ra toà.


Ngược lại đọc bài của người ngoại quốc viết về Việt Nam thì mình bắt buộc phải tranh luận với họ. Lý do là ít thấy người Việt lên tiếng khi người tây phương đề cập về những vấn đề Việt Nam như chiến tranh Việt Nam. Mình viết phản biện đàng hoàng, nêu lên cái gì mình tai nghe mắt thấy trong cuộc chiến tranh Việt Nam. 


Mình được cái là không sợ tranh luận với người ngoại quốc, chỉ sợ người Việt. Nhớ dạo ở New York, các sinh viên NYU hay mời mình đến nghe các giáo sư mỹ nói chuyện về chiến tranh Việt Nam. Mình là tên mít đứng lên tranh luận với người mỹ dù tiếng anh dạo ấy rất tồi. Sau này phải tham gia Toastmasters để học cách tranh luận, nói chuyện trước công chúng. 

Đọc tài liệu về vụ bắt gian lận medicare tại Hoa Kỳ. Được biết là các giới y sĩ mỹ trắng, mỹ đen và mỹ vàng đều ăn gian cả. Nhưng tại sao họ bắt các bác sĩ gốc việt để làm gương cho các cộng đồng khác. Lý do là người Việt tỵ nạn không có tiếng nói chính trị. Chỉ loay hoay trong thành phố, địa hạt của mình. Thay vì hợp tác để tiếng nói người Mỹ gốc việt mạnh, choảng nhau để tụi dân khác hưởng phiếu. Chưa có người Mỹ gốc việt đại diện tại quốc hội liên bang trong khi người Mỹ gốc Nam Hàn, người Nhật ít hơn người Việt, Tàu có đầy.


Nhớ có lần ở New York, một đại học mỹ có tổ chức một buổi hội thảo về chiến tranh Việt Nam, để cho công bằng, họ mời các tên chống chiến tranh khi xưa và đại diện cộng đồng người Việt. Giới sinh viên gốc việt thì không rành lịch sử chiến tranh Việt Nam vì còn nhỏ tuổi nên kêu mấy ông bố, đại diện cộng đồng ra nói chuyện và họ sẽ thông dịch. Cuối cùng mấy ông bố không chịu tham dự cuộc hội thảo, cho rằng ngồi với bọn phản chiến, mất chính nghĩa và đứng ở ngoài cổng biểu tình. Người ta cho anh diễn đàn nhưng không chịu tham dự để nói lên quan điểm của người Việt tỵ nạn, chỉ biết đứng biểu tình rồi kéo nhau về nhà hay quán phở tự ca tụng nhau. Ai không nghe lại bò vào nghe theo thể thức dân chủ thì bị lên án, chụp mũ là Việt Cộng.


Mình tham gia các hội người Mỹ như Lions Club, Toastmasters,… để có tiếng nói của người gốc việt. Mỗi lần mình nói chuyện ở Toastmasters, đều nhắc đến chiến tranh Việt Nam như một chứng nhân tại Việt Nam. Giúp người Mỹ hiểu lý do người Việt tỵ nạn, thà chết trên biển để tìm tự do, có một cái nhìn khác thay vì để truyền thông Mỹ, nói rằng Việt Nam Cộng Hoà toàn là tham nhũng để xoá bỏ mặc cảm đã bỏ người đồng minh. 


Ngay tại Hoa Kỳ, có mấy ông dân biểu và thượng nghị sĩ liên bang đang bị điều tra, và có một ông bị cách chức rồi về tội tham nhũng. Cứ xem vợ chồng ông Clinton có 2 tỷ qua Foundation của họ sau mấy chục năm làm chính trị. Còn ngày nay, ở Việt Nam tham nhũng khắp nơi, gấp 1000 lần khi xưa. Tháng trước có ông mỹ già nói về làng Mỹ Lai, Pinkville. Mình cũng đóng góp thêm về Mậu Thân, Việt Cộng chôn sống người Việt. Và cuộc cải cách ruộng đất ở miền bắc sau 1954 mà ông bà nội mình suýt bị giết cho đủ con số trong làng. Những tin tức này người Mỹ không biết nên sau đó có vài người i meo mình và cảm ơn về thông tin. 

Như sáng nay mình kể về lý do người Việt thà chết trên biển đông để vượt biển tìm tự do vì họ không có đất sống tại chính quê hương họ. Không được đi học như em mình, phải đi kinh tế mới, nhà cửa bị chiếm đoạt,.. mình nói đến dầu hoả bị các nước trung đông cấm vận khiến kinh tế Hoa Kỳ gặp khó khăn, xe hơi đậu hàng dài để bơm xăng. Ông Nixon và Kissinger sang Trung Cộng, ký kết bán coca cola và hamburger nên phủi tay với Việt Nam Cộng Hoà tại hoà đàm Paris. Cuộc chiến chấm dứt rất nhanh. Thủ tướng Phạm Văn Đồng của Hà Nội tại Paris, sau 1975 phát biểu trước tờ Paris Match, có trên 2 triệu người miền nam ở trong trại cải tạo trên tổng số 17 triệu người Việt tại miền nam, xem như 15% dân số., nhất là thanh niên.


Quân đội Mỹ rút khỏi miền nam, để lại súng ống, máy bay nhưng không tiếp tế đạn dược, dầu hoả, xăng để bay thì cũng như không. Mình hỏi một hội viên, cựu lính Thuỷ Quân Thuỷ Chiến, được biết anh ta là người cuối cùng rời khỏi chiến trường Ả Phú Hãn. Nếu có máy bay mà không có xăng thì phải làm gì để đánh nhau. Anh ta cho biết chỉ tử thủ đến viên đạn cuối cùng hay bỏ chạy. Nếu giúp 20 người Mỹ, mỗi tuần hiểu thêm một tí về chiến tranh Việt Nam, sẽ giải toả bớt được sự kỳ thị với dân da vàng. Giúp người Mỹ hiểu thêm về chiến tranh Việt Nam.

Trên Netflix có cuốn phim nói về cuộc giải cứu các binh sĩ bị kẹt tại Mogadishu, một đại đội lính của Mã Lai Á, đã chấp nhận đi giải cứu các binh sĩ còn kẹt trong thành phố. Từ đó quân đội Hoa Kỳ không thích tham dự các cuộc giám sát hoà bình vì có thể bị dính bẩy. Cuốn phim do người Mã Lai Á thực hiện cho thấy từ dạo ấy, các cường quốc nhìn Mã LAi Á dưới một ánh mắt khác và cảm phục. Lý do là các quân đội tham gia cuộc giám sát hoà bình tại xứ này đều từ chối lời cầu cứu của Hoa Kỳ. Chỉ có MÃ Lai Á chấp nhận, hy sinh lính của họ. Bảo đảm sau vụ này Hoa Kỳ viện trợ hay buôn bán với Mã LAi á nhiều hơn.


 Nhất là trong giai đoạn này, thế lực của nhóm cực hữu lên rất cao. Mình xem mấy phim tài liệu về xã hội hiện nay tại Đan Mạch, Hung Gia Lợi, và Pháp hay Ý Đại Lợi thì thất kinh. Bạn mình ở Ý Đại Lợi khi xưa, là dân chống mỹ nay bỏ phiếu cho đảng cực hữu. Làn sóng chống di dân lên cao trào như thời chủ nghĩa phát xít ra đời. Mình nói chuyện với người Việt, từng sống tại đông Âu hay Nga Sô thì dân sở tại chận đánh người Việt khơi khơi chả có luật pháp ngăn chận gì cả.


Dạo này mình đang tìm thêm tài liệu để chuẩn bị cách binh cho cuộc bầu cử năm nay. Cứ lấy thí dụ họ tìm đủ cách để loại ông Trump, không cho ra tranh cử mà không được rồi sai ai bắn ông Trump thì chuyện gì xảy ra. Ông Reagan bị bắn, ông Carter bị doạ bắn nên cuối cùng đành nghe lời, ông Kennedy không nghe lời bị bắn. Ông Obama, ông Biden, ông Clinton đều nghe lời nên yên thân, hốt tiền. Khắp nơi đánh nhau, từ Ukraine đến Gaza rồi nay Ba Tư với Pakistan rồi eo biển trung đông, chưa nói đến Đài Loan, Trung Cộng và Bắc Triều Tiên,… tình hình kinh tế ở Trung Cộng không khá lắm, nhà cầm quyền tìm mọi cách để cứu Evergrade, nợ 300 tỷ đô La. Âu châu thì phe cực hữu lên nắm chính quyền, kêu người dân tỵ nạn hay da màu, không thích thì cút về nước. Năm 2024 sẽ có thể như năm 1968. Kinh

Thị trường chứng khoán mà banh ta lông. Ngân hàng bay theo cánh chim biền biệt. Địa ốc xuống hay người Mỹ ủng hộ hai bên cầm súng ra đường bắn nhau, bạo loạn rồi quân đội lên nắm chính quyền. Chấm dứt nền dân chủ. Bộ trưởng quốc phòng bị ung thư nằm nhà thương mà phó bộ trưởng không biết. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn