Những người đàn bà trên mạng

Sau hội ngộ Văn Học ở San Jose thì ông thần Nhị Anh hứng chí thành lập một nhóm GoogleGroup lấy tên Dalatvanhoc. Lúc đầu chỉ có hai thằng viết cho nhau để đả thông tư tưởng say 40 năm xa cách, sau này có mấy người bạn học chung khi xưa gia nhập còn những ông bà học lớp trên mình ở Văn học xem đám bọn mình là đàn em nên không chơi nhưng dần dần lại thấy một đám lão bà nhảy vào quậy phá xôm trò lắm. Có nhiều người lên mạng tìm đalat thì khám phá trường Văn Học ngày xưa nên liên lạc. Mình nhớ có dạo lên mạng thấy một cựu học sinh Văn Học, học trên mình 5 năm, nhắn tin tìm bạn học cũ ở Văn Học xưa nhưng dạo ấy chưa có Trang Nhà của cựu học sinh Văn Học. Muốn bắt chim thì phải làm chuồng cho nhiều để rãi rác khắp nơi trên mạng chớ làm có một chuồng cái rồi giấu trong nhà thì có chim nào hay biết mà tìm về.
Mỗi ngày mấy lão bà gửi cho nhóm những thông tin "người cày có ruộng". Có thông tin thì mình đã đọc lâu nhưng có lẻ chạy vòng vòng trên mạng tiếng Việt nên lần hồi lại tải về lại mình nhưng cũng có những thông tin mới khá hay. Khi nhận được các thông tin của bạn bè gửi thì mình rất quý nhưng khi gửi cho một nhóm đông thì thông tin kia nhiều khi lại làm cho những người nhận không quen buồn cười.
Có hôm một bà gửi những suy tầm về nhân sinh quan có tựa "Nhớ" để giúp các bạn già luyện trí nhớ trong tuổi hoàng hôn của đời mình khiến có nhiều tranh cãi rồi hôm sau có người gửi cho nhóm thông tin với tựa đề "Quên" , khuyên chúng ta hãy quên, không nên nhớ, thứ lỗi cho mọi người về những điều họ đã làm phiền rồi lại có thông tin khác "Bất công " đưa ra những ví dụ để chứng minh có sự bất công đối với phụ nữ. Chưa đọc xong thì có người gửi đến bài giảng về những tấm lòng từ bi, hỉ, xã,... Nói chung là đọc các thông tin trên mạng rất tương phản từ người mà mình chỉ quen trên mạng tạm gọi là bạn ảo nhiều khi muốn trở thành "sát thủ đầu mưng mủ".
Có người lại gửi những mẫu truyện ngắn hay những bài báo mà người đọc thấy bất bình thường. Theo một số người quen làm báo chí ở VN thì đa số những phóng viên cứ bựa ra những mẫu chuyện để bán báo lá cải. Con người sống trong lầm than nên cần những món ăn tinh thần giúp họ quên đi những nổi buồn lo toan thường nhật, chạy tiền kiếm cơm vất vã, cần những gương sáng giúp mình mơ ước trong tâm khảm để vượt lên cảnh nghèo đói. Ngày xưa, nhóm Tự Lực Văn Đoàn làm báo, xuất bản sách để bài trừ những hủ tục phong kiến, đưa Tây học vào Văn hoá VN cho nên mình hơi nghi ngờ về những bài báo đăng toàn những chuyện không tưởng vì mục đích dân vận Nhà nước.
Có hôm nhận được một bài báo kể một anh chàng sinh viên nghèo ở quê lên học đại học được một cô gái cành vàng lá ngọc mê. Mình không biết cành vàng lá ngọc thời nào? Trước 75 hay sau 75? Trước 75 thì công nhận khá dĩ vì ngày xưa có nhiều học trò nghèo nhưng thông minh được các gia đình giàu đem về nuôi làm gia sư rồi gã con gái cho như trường hợp tác giả bài thơ "Màu tím hoa sim" hay kiến trúc sư Ngô Viết Thụ. Nếu sau 75 thì chắc chắn là không vì cành vàng lá ngọc thuộc giới cán bộ cao cấp thì không thể nào lấy những người không có cùng giai cấp lí lịch, có thể gây ảnh hưởng cho tương lai chính trị của gia đình.
Câu chuyện kể cô gái cành vàng lá ngọc chấp nhận về quê làm nghề giáo viên còn anh nhà nghèo thì bị tai nạn nên chỉ nằm một chỗ ngáp ruồi. Hàng ngày cô vợ sau khi dạy, lo chuyện cơm nước, nắn bóp đôi chân nên sau mấy năm trời thì anh chàng đi đứng lại được và có một đại học nước ngoài mời sang giảng dạy 3 năm nhưng không muốn đi vì quen được vợ nuôi, không biết lao động nhưng cuối cùng cô vợ muốn có lợi nhuận thêm nên bảo đi. Anh chàng đi dạy ba năm xong về nước và muốn tạo sự bất ngờ nên không muốn báo cho gia đình biết nhưng khi đến phi trường TSN thì thấy cô vợ đứng đón nói là ngày nào em cũng ra phi trường đứng đợi anh từ ba năm qua. Giáo viên ở quê, lấy xe đò lên thành phố, bao nhiêu thời gian nhưng ngày nào cũng ra phi trường đứng đợi? Chán Mớ Đời 
Cho thấy người Việt mình vẫn còn những tư tưởng quái đản, mơ những gì không tưởng trên trời. Một anh chàng không đi dạy ở quê suốt 3 năm trời, nay lành bệnh, được một đại học quốc tế mời đến dạy trong khi cô vợ lại ở nhà, chiều chiều ra phi trường đợi như Thiếu Phụ Nam Xương. Muốn dạy đại học ở xứ tây phương, mỗi năm giáo sư phải viết nhiều bài nghiên cứu,… cái khổ người Việt mình lại cả tin nên tư duy rất lây bây như người đi trên mây.
Hãng Intel đầu tư vào VN, xây một nhà máy tân tiến và cần tuyển 125 người tốt nghiệp đại học về công nghệ thông tin để đưa đi tu nghiệp nhưng sau khi khảo sát và phỏng vấn biết bao nhiêu người tốt nghiệp tại VN thì chỉ nhận được 26 người VN có khả năng theo học lớp bổ túc này và số còn lại phải thuê kỹ sư Ấn độ. Cho nên bảo một anh nhà quê, không làm lụng trong vòng mấy năm, bị tai nạn lại được mời giảng dạy tại đại học quốc tế thì đúng là siêu Việt. Ông Ngô Bảo Châu nhờ ra khỏi nước mới học đến nơi đến chốn nên mới được đại học Chicago mời dạy chớ học tại chức ở VN thì cũng có bằng tiến sĩ nhưng ngoại quốc đâu có công nhận. Nghe báo chí Hà Nội cho hay có nhiều viện trưởng đại học, có học hàm tiến sĩ nhưng chưa học xong lớp 3 tưởng làng. Đó là báo ở Việt Nam.
Mình nghĩ người VN có cái bệnh tạm gọi là bệnh "Phù Đổng". Ngày xưa, mình học lịch sử nói đúng hơn là dã sử nói về một cậu bé, sinh ra không nói gì cả nhưng khi giặc Ân đến thì cậu Bé bổng nhiên mở miệng nói, xin đi đánh giặc. Kêu Bố mẹ thổi cơm, ăn mấy nồi rồi tự nhiên vươn vai là to lớn rồi nhổ các bụi tre ra trận đánh tan giặc rồi bay về trời.
Mình có tìm kiếm thì không thấy chính sử nói về giặc Ân từ Tàu tràn qua xâm chiếm VN. Mình nghe kể trong trại cải tạo, một quản giáo dạy sĩ quan ngụy về lịch sử VN; bà Triệu Ẩu lấy ông Lạc Long Quân, sinh ra 100 cái trứng sau đó 50 người con theo mẹ xuống miền Nam làm lính đánh thuê cho đế quốc Mỹ còn 50 người con ở lại học tập để giải phóng miền Nam. Có một anh lính đánh thuê ngụy bảo " Chính sử và dã sử không thể lấy nhau được" thì bị cùm nhốt ca xô một tháng. Nghe nói ông quản giáo này ngày nay có bằng tiến sĩ tại chức.
Trong chiến tranh thường các nhà cầm quân giỏi về chính trị nên tạo ra những huyền thoại nhằm động viên dân quân. Ông Tào Tháo trong truyện Tam Quốc, thấy binh sĩ khát nước nên bảo đằng trước có rừng cây me khiến ai nấy đều nhõ nước miếng quên khát và hăng hái tiến lên. Mình có coi một chương trình của đài Military nói về cuốn sách của ông Trần Hưng Đạo viết về cách chống quân Nguyên và trong chiến tranh VN với Mỹ thì quân đội miền Bắc dùng các chiến thuật du kích chiến trong cuốn tài liệu chiến sử này.
Có một học giả người Anh qua VN để quay và thực hiện những hầm hố du kích của quân lính của ông Trần Hưng Đạo khi xưa. Ông Nguyễn Trãi tạo ra huyền thoại thần Kim Quy, tặng gươm thiêng cho ông Lê Lợi rồi viết trên lá cho kiến ăn rồi thả theo dòng suối để người dân tin tưởng có người được trời phái xuống trần gian để phá quân Minh. Sau khi thành công thì Nhà Lê phải giết Nguyễn Trãi để huyền thoại kia được sống mãi. Gần đây chúng ta thấy những huyền thoại Lê Văn Tám hay Trần Dân Tiên ,.. được bộ chính trị nắn tạo ra những thần tượng này để động viên nhân dân trong thời gian chống Mỹ.
Dạo sang Mỹ chơi lần đầu, Nhị Anh có nói là xứ Mỹ to lớn nên khi một người ra ứng cử thì phải viết một cuốn sách về đời tư của họ và đưa ra những tư tưởng chính trị của mình để giúp cho quần chúng biết về mình. Sau này sang Mỹ sinh sống thì nghiệm khá đúng. Bà Sarah Palin, cựu thống đốc tiểu bang Alaska, mà dân chúng chưa bao giờ nghe tên bổng nhiên được ông Mc Cain mời đứng chung liên danh làm ứng cử viên Phó tổng thống thì trong vòng một tuần lễ sách viết về bà này xuất bản ra ào ào giúp tên tuổi bà ta lên như diều gặp gió.
Mình đọc tài liệu nói 4,5 người của Đảng Cộng sản viết về cuộc đời của ông Hồ rồi kí tên là Trần Dân Tiên. Người của VNCH không biết nên cứ tưởng ông Hồ là tác giả nên cứ viết báo chửi ông Hồ. Cuốn “Le Dragon D’Annam, nói về cuộc đời của cựu hoàng Bảo Đại, do một người Pháp viết mà mình có quen rất thân, mới qua đời cách đây 4 năm. Mỗi tuần ông ta gặp ông Bảo Đại để thu băng và đặt câu hỏi. Ở ngoại quốc, các chính trị gia hay ai viết sách đều có một người do nhà xuất bản chỉ định viết chung. Người viết nhà nghề phỏng vấn nhân vật rồi xếp đặt thứ tự để viết lấy nhuận bút cho nên tất cả các sách về tiểu sử đều do người khác viết. Cho nên không nên chửi bới Trần Dân Tiên.
Nói về bệnh Phù Đổng thì người mình hay "nổ", cứ mơ làm Phù Đổng như người ta mơ trúng số đề hay độc đắc. Có lẻ những câu chuyện dã sử này đã huyễn hoạch đầu óc người VN khiến họ có những giấc Phù Đổng nồng cháy, cứ nghĩ sẽ làm được cái gì to lớn rất nhanh. Hàng tuần trên Đài MSNBC có cho chiếu chương trình "American Greed", điều tra các vụ lường gạt vì lòng tham của con người. Ai cũng muốn giàu có nhưng không chịu khó tiết kiệm và chăm chỉ làm việc nên cứ nghe ai nói là đầu tư tiền lấy lời nhanh là đem hết tiền bạc đưa cho rồi mất hết.
Họ không biết là muốn giàu thì phải có kế hoạch và thời gian và nhất là chịu khó làm việc thì mới mong một ngày nào sẽ có cuộc sống sung túc. Vì lòng tham nên họ bị lừa gạt, mất tiền mất của. Cách đây vài năm, có một người quen trong đoàn hướng đạo mời vợ chồng mình đi ăn để nghe một tên Mỹ trẻ đâu 23 tuổi nói chuyện về đầu tư có lời 24%. Mình lên trên mạng xem thì không thấy tên công ty này nên từ chối không đi làm người mời giận. Sau này nghe kể những người nghe bà này đầu tư tiền đều mất hết.
Hồi còn bé, con nít được nghe kể các chuyện thần thoại để giúp chúng mơ ước nhưng trẻ em bên Mỹ nghe chuyện thần thoại để học những hậu quả nếu về ứng xử như các nhân vật trong chuyện cổ tích. Thí dụ truyện Cinderella, cô bé sống với bà kế mẫu và em cùng cha khác mẹ. Cô ta ứng xử tốt với chim muôn nên được giúp đỡ khi kế mẫu bắt nhặt hết đậu. Vì mãi nhảy đầm với Hoàng tử nên cô ta ra về trể nên y phục dạ hội biến mất nên trẻ em học thói quen là không bao giờ trể hẹn. Trong khi VN có truyện tương tự Tấm Cám nhưng người mình dạy con nít căm thù, rung cây cho cô em chết rồi làm mắm gửi cho kế mẫu ăn. Kinh hoàng. Tại sao chúng ta phải gieo trong đầu một đưa bé căm thù, giết chị em mình.
Mình có nói cô con gái là đừng bao giờ mơ làm công chúa ngủ trong rừng để đợi Hoàng tử đến cưới. Ngày xưa, con gái không được đi học cho nên cuộc đời khó thay đổi ngoại trừ lọt vào mắt xanh của một vị Hoàng tử hay con nhà giàu. Ngày nay con có thể tự làm công chúa và ai lấy con phải hãnh diện có một người vợ giỏi và thông minh. Hồi con mình còn nhỏ thì mỗi tối phải kể chuyện cổ tích cho các cháu. Các cháu mê nghe kể về VN vì dạo đó VN là nơi xa lạ nhưng mình không dám kể các chuyện như Lưu Bình Dương Lễ, Tấm Cám,... phải dùng chuyện cổ tích ngoại quốc rồi pha chế tiếng Việt.
Một phụ nữ Mông Cổ trong bộ y phục cổ truyền
Làm sao mình có thể dạy con là công chúa vì vô tình không biết ông Chủ Động Tử nghèo, trốn dưới cát nên tắm không may ông này thấy nên phải lấy ông ta hay Lưu Bình Dương Lễ là bạn học rồi kêu vợ mình đi hầu thằng bạn nối khố của mình cho nó ăn học thành tài. Vợ mình mà xem như một món đồ chơi, đưa cho bạn xài đở vài năm? Coi thường giá trị của đàn bà, tình nghĩa vợ chồng. Có lẻ vì được giáo huấn theo tinh thần này từ nhỏ mà ở VN, cứ 3-4 giờ chiều trở đi, ta thấy đàn ông rủ nhau nhậu mà quên về với vợ con?
Tuần rồi đọc một bài nghiên cứu về các sắc tộc da vàng di cư tại Mỹ thì người VN so với Ấn Độ, TQ, Đại Hàn, Phi thì trình độ giáo dục thấp nhấp, đa số người Việt không thạo anh ngữ cho nên lương bổng cũng không bằng các cộng đồng á châu khác. Nói chung thì dân Ấn Độ khá nhất vì đa số là giới trung lưu di cư sang Hoa Kỳ, có bằng cấp đại học tương tự lớp người di tản VN năm 75 nhưng sau này thì lớp vượt biên thì ít người có bằng cấp đại học, sang đây cũng có ít người đi học lại vì phải đi làm kiếm tiền gửi quà cho gia đình rồi thế hệ sang đoàn tụ thì trình độ giáo dục rất thấp vì sau 75, rất nhiều người bỏ học vì thời cuộc.
Trong cuốn Perfume Dreams của Andrew Lam, con của tướng Lâm Quang Thi, có kể cuộc gặp gở với một Việt Kiều cùng xóm. Anh này mới sang Mỹ có 3,4 năm về thăm quê hương là chùm khế ngọt. Hôm đó, trời mưa nên một cô osin hàng xóm hỏi anh ta có muốn gặp con bà chủ cũng Việt kiều nên anh ghé sang nhà chơi thì thấy ông Việt Kiều này bận đồ complet màu trắng như Ngô tổng thống đi kinh lí, trên tường có treo bằng tiến sĩ xuất thân đại học Harvard mà tiếng Anh của ông Việt Kiều không được trôi chảy lắm lại rất khó nghe. Câu chuyện này nói lên tính ưu Việt của người mình vì hồi nhỏ mình hay nghe Thiên Hạ nói người mình rất thông minh cho nên qua Mỹ là ai cũng vào đại học Harvard, 2,3 năm sau là đậu tiến sĩ cả.
Phụ nữ Ba Tư trong bộ y phục cổ truyền
Ai về VN cũng nổ là kỹ sư, bác sĩ vì đâu có ai kiểm chứng khiến nạn người bị lừa tình, lừa tiền,...Tại sao chúng ta phải nổ thay vì nói sự thật thì có gì xấu xa? Người Mỹ sinh tại Mỹ mà học lấy cái bằng tiến sĩ đã khó trong khi người mình mới sang thì Anh Văn còn kém thì làm sao trong 2-3 năm là đậu tiến sĩ Harvard? Có vài trường hợp đặc biệt. Mình có Anh bạn quen sang năm 75 thì lấy được hai bằng tiến sĩ nhưng anh này đậu B.A. của đại học canada từ VN qua chương trình hàm thụ nên sang Mỹ thì học thêm lấy tiến sĩ, dạy đại học Columbia, New York, nhưng phải công nhận anh ta rất thông minh có bộ nhớ cực tốt. Mình có quen ba anh em Nguyễn Tuệ, Nguyễn Tiến và Nguyễn Tài, vượt biên đều có bằng tiến sĩ cả. Hai người đầu thì tốt nghiệp đại học M.I.T, còn Tài thì UCSF. Tuệ có 7 cái bằng của M.I.T còn Tiến là ông mai của vợ chồng mình.
Có lẻ chúng ta nên nhìn lại chính mình, tự tìm hiểu khả năng của chúng ta, gạt bỏ những giấc mơ nồng cháy Phù Đổng và bắt đầu với mốc thời gian hôm nay để định hướng tương lai của mình thì mới hy vọng có sự thay đổi cho các thế hệ mai sau. Phải biết năng lực của mình để học hỏi sửa đổi để hoàn thiện nhất là sống không phải nói láo hay trong mộng huyễn. Còn tiếp tục mơ làm Phù Đổng thì sẽ trở thành những sát thủ sức đầu mưng mủ.
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn 

Rượu và Phô mát *

Mình nhớ dạo đi làm 6 tháng ở Torino, thủ phủ của hãng xe hơi Fiat và thu thập tài liệu cho luận án ra trường của mình, rồi đi vòng nước Ý thêm 3 tháng, xuống tận đảo Sicily, quê hương của Mafia. Khi về lại Paris, thì phải mất 3-4 tuần mới suy nghĩ bằng tiếng Tây lại được vì trong đầu cứ lùng bùng tiếng Ý. Khi ở Ý, lúc đầu thì mình nghĩ bằng tiếng Tây rồi dịch ra tiếng Ý để nói rồi từ từ cứ nghĩ và nói theo tiếng Ý. Sau này đi Tây Ban Nha thì cứ nghĩ bằng tiếng Ý để dịch ra tiếng Tây Ban Nha rồi qua Ý thì cứ nghĩ đến tiếng Tây Ban Nha trước nên hơi điên điên.

Khi gặp lại bạn Tây Đầm ở Paris thì mình cảm thấy lạ lạ vì nghe bọn họ nói chuyện về ái ân (histoire de cul) khá nhiều nên tự hỏi tại sao không nhận ra điều này trước đây. Sau này nói chuyện với một tên bạn Tây ở Mỹ hai năm về, hắn cũng có cảm tưởng như mình và mất một thời gian để hoà nhịp lại với văn hoá Pháp. Có lần ở Anh, một tên làm chung kể tối hôm trước Đài BBC chiếu phim tây Betty Blue, hắn nói mới bắt đầu hắn đã thấy cảnh nóng, phim mở đầu bằng cảnh Béatrice Dalle và Jean Hughes Anglade đang yêu nhau. Nói chung Văn hoá Tây là phải thi hành 5 cái khoái trên đời. La joie de vivre. Còn ở Hoa Kỳ thì  ăn và ăn nhiều.
Bên Ý, gặp nhau thì nói chuyện chính trị, chống đối nhà thờ vì dạo đó 35% dân Ý theo đảng cộng sản hoặc về đá banh. Chủ nhật nào, cả thành phố như chết, người nào tin Chúa thì đi nhà thờ còn không thì đi xem đá banh. Trên tay mỗi người có một cái radio nhỏ cầm tay. Họ coi đá banh trước mặt nhưng lại nghe trực tiếp truyền thanh của những trận đấu khác. Dân Ý cá độ khá nhiều. Mafia dính vào nên bắt các cầu thủ bán độ nếu không thì họ giết như cầu thủ Paolo Rossi, người đá lọt lưới Ba Tây 3 bàn và Tây Đức để đem vinh quang vô địch thế giới cho Ý. Ông này bị treo giò mấy năm nhưng vẫn được ăn lương. Ngày nay, coi đá banh là thấy quảng cáo cá độ tứ xứ ngay cả bên tàu, thái lan, VN,...Chiều về thì dân ý ghé lại nhà cha mẹ ăn Spaghetti theo thông lệ của gia đình. Dân Ý nghèo hơn Pháp nhưng ra đường là áo quần chỉnh tề, chơi đồ xịn.

Dân Tây gặp nhau là ăn uống, rồi lên giường. Ngày xưa, rượu thường do các tu viện trồng nho để làm rượu cho thánh lễ vì rượu nghe nói tượng trưng là máu, bánh mì là thịt của Chúa. Dân tình ít ai làm vì cực lại không lời. Trong đệ nhất thế chiến, lính ra trận không dám uống nước vì bị vũ khí hoá học làm ô nhiễm nên họ phải uống rượu thay nước nên quen. Ai sống sót trở về thì bắt đầu uống rượu nên từ từ dân làng khắp nơi mới bắt đầu nghề trồng nho làm rượu bán.

Năm 1976 có một hiện tượng mà Tây gọi là Jugement de Paris. Đây là câu chuyện thần thoại Hy Lạp, khi nữ thần Éris, không được mời dự đám cưới nên đem trái táo có ghi người công bằng nhất đến buổi tiệc rồi hỏi 3 nữ thần Aphrodite, Athens và Hera ai là người công bằng nhất. 3 nữ thần này mới nhờ Paris, em của hoàng tử Hector, sau này bắn chết Achille. Aphrodite hứa với Paris là sẽ tặng cho hắn người đẹp nhất thế gian nên hắn kêu Aphrodite, đưa đến cuộc chiến nổi tiếng thành Troie với con ngựa gỗ. Paris mê Helen n’en dẫn cô nàng bỏ chạy, khiến ông chồng nổi khùng đem quân đi đánh thành Troie, để rồi nước này tiêu tan. Đi Thổ Nhĩ Kỳ, có ghé sang thành phố này.
Một trong nhiều tấm tranh kể về Huyền thoại trái táo cho người công bằng nhất. Các nữ thần đều được vẽ ở truồng hết.
Họ tổ chức một cuộc thử rượu (Blind tasting), không phải bịt mắt mà dùng những cái ly đen để che màu rượu. Năm đó rượu California, vùng Napa Valley về nhất, thắng rượu của Tây nên từ dạo đó kỹ nghệ trồng nho làm rượu bắt đầu phát triển ở bên Mỹ. Đất vùng Napa ngày nay rất đắt vì dân giàu ở San Francisco, mua vài mẫu đất, xây nhà nghỉ hè, trồng nho làm rượu riêng. Mấy chục năm sau hình như 2006, có một tổ chức nếm rượu được tổ chức ở New Jersey thì rượu Cali lại về nhất. Đa số các nhà trồng rượu Tây sang Mỹ đầu tư, họ mang giống nho của vùng của họ sang trồng bên Cali nên thường thấy các tên quen thuộc của rượu Pháp. Nghe kể trung bình một người Mỹ muốn nghiên cứu, chơi rượu thì phải tốn ít nhất $15,000.00; tiền đi dự seminar, mua mấy tủ lạnh chuyên về rượu,...đọc báo chí được mua bởi các công ty rượu, quảng cáo là uống rượu sẽ bớt mỡ trong máu. Trong khi bên Tây ngày nay dân chúng bớt uống rượu vì lâm sàng cho thấy rượu phá hoại sức khoẻ, chỉ làm để bán khắp thế giới.

Dạo mình còn sinh sống tại Paris thì khoảng tháng 10 là thấy các tiệm ăn treo bảng Le nouveau Beaujolais est arrivé! Rượu này làm bằng loại nho Gamay, có nhiều đường, hái sớm hơn nên làm rượu sớm. Rượu này thuộc vùng Bourgogne. Sau này nghe nói năm 2001 thì dân Tây tẩy chay loại rượu này vì họ pha chế thêm đường. Có một tên chuyên thử rượu nổi tiếng gọi là (vin de merde) rồi thưa kiện ỏm cù tỏi. Nhớ dạo còn VN, thầy cô giảng về hái nho, mình mơ khi sang Tây hè đi hái nho, kiếm tiền đến khi sang Tây gặp một tên mít, sinh đẻ bên Lào, kể đi hái nho cực lắm phải đeo cái gù, 4-5 giờ sáng phải dậy để đi hái sớm nếu không khi mặt trời lên là nóng banh xác. Trời lạnh tay lạnh cóng nên nhiều khi lấy kéo cắt nho lại cắt tay nên không dám ghi tên. Mình thì không biết uống rượu, cứ thử một ngụm là đầu óc lên mây, mặt đỏ rần rần. Nghe nói ai uống rượu mà bị đỏ mặt thì dễ bị ung thư nên các hảng rượu Tây phải bỏ thêm hoá chất vào rượu để bán cho thị trường Á Châu để người da vàng uống tránh đỏ mặt nhưng tác hại vẫn còn.

Hồi học trường Tây mình chỉ nghe về rượu Bordeaux của vùng Dordogne miền Tây Nam Pháp. Rượu nổi tiếng nhất là château Margaux của vùng Dordogne. Nghe nói vùng này có khoản 7,000 château. Vùng này thuộc Vương quốc Anh đầu thế kỷ 11 nên không bị giáo hội Pháp áp chế. Mỗi năm, các tàu chở rượu vùng này về Anh để bán nên có lẻ vì vậy các nước khác biết đến rượu Pháp qua rượu Bordeaux. Sau đệ nhị thế chiến, ông Baron Rothchild đã có ý kiến tiếp thị; bỏ rượu vào chai để bán thay vì các thùng tonneau như xưa, đã giúp thị trường buôn bán rượu phát triển nhanh chóng. Mình có đọc một cuốn sách về dòng họ Rothchild, kể lí do vì sao qua bao nhiêu can qua mà dòng họ này vẫn vững chắc, giàu có đến nay cho nên các đại gia đình như Kennedy, Bush,... đã theo cách sinh hoạt để sinh tồn của dòng Rothchild vì thông thường như VN thường nói ai giàu ba họ, ai khó ba đời. Hôm đi Bermuda, có chạy qua biệt phủ của dòng họ này.

Trong lịch sử loài người thì thường thường đời cha làm ăn khá, thành công thì đời con tạm tạm nhưng đến đời cháu là coi như gia sản của dòng họ cạn sạch. Giáo sư Amy Chua của đại học Yale mà Thiên Hạ hay gọi Tiger Mom mới ra cuốn sách với ông chồng, nghiên cứu về các giống dân di dân như Á Châu , Phi Châu cũng xác nhận là đến thế hệ thứ ba thì dân da vàng học hết giỏi, tà tà như Mỹ trắng sinh đẻ tại đây.
Rượu rosé 

Rượu Pháp có loại đỏ, trắng, champagne, rosé hay vin gris. Đỏ thì uống với nhiệt độ của phòng ăn, trắng thì uống lạnh như rosé, Champagne. Rượu rosé được làm bằng nho đỏ và trắng tương tự như champagne. Mình thấy tây đầm hay uống rượu này khi ăn cơm Việt hay Tàu nhưng không hiểu lí do. Có lẻ vì đồ ăn tàu hay Việt Nam pha đủ trò, vừa thịt heo vừa cá,.. Champagne thì được bỏ thêm gaz carbonique do mấy linh mục của tu viện Saint Hilaire, sau này một ông cố đạo tên Dom Pérignon ở vùng này hoàn thiện các bỏ chai nên được gọi méthode champenoise.
Rượu Champagne. Mẹ mình thích uống lắm lần sau về Đà Lạt sẽ đem về cho bà cụ uống 
Mỗi lần mình sang Ý là phải đem theo rượu Pinot noir để tặng cho dân Ý vì họ thích loại này. Dân Ý thì chê rượu Tây, còn Tây thì chê rượu Ý, Merlot là Merde nên mình cũng chả hiểu theo ai. Bọn Tây thì khá cầu kỳ khi ăn uống. Mới bắt đầu thì họ uống apéritif, rượu khai vị thường là Pernod hay Ricard, loại pastis pha với nước lạnh, ăn mấy món như jambon, saucisson,..mấy món này thì uống rượu đỏ, sau đó thì ăn soupe (buổi tối) còn không thì cứ hors d'œuvre rồi đến món chính. Món chính thì tuỳ loại; cá đồ biển thì uống rượu trắng còn thịt thì uống rượu đỏ.

Nếu nói theo mấy ông thầy thuốc Bắc thì cá là thuộc loại âm nên uống rượu trắng, có dương tính để bảo hoà như người ta bỏ thêm gừng khi kho cá hay nấu canh cá. Thịt là Dương nên uống rượu đỏ là âm để bảo hoà. Rượu đỏ thì cũng đủ trò, món gì phải uống với rượu vùng nào. Cứ mỗi món là đổi rượu khác, ăn fromage lại có đủ loại đủ kiểu rượu, khi ăn tráng miệng thì uống champagne. Uống cà phê thêm ly Cognac cho tiêu cơm... Về Việt Nam, thấy thiên hạ uống rượu mạnh như uống nước lã nên mình rất ngạc nhiên vì tây chỉ muốn một ly nhỏ còn dân mình thì uống như khát nước, không phải để thưởng thức rượu.

Rượu bên Tây làm xong phải được một cơ quan của hiệp hội rượu, khám nghiệm xem có đúng tiêu chuẩn nếu không thì sẽ loại thành vin de table, loại rượu uống khi ăn cơm bình dân, hàng ngày. Mình nhớ rượu này rẻ hơn là nước. Một chai perrier đắt hơn một bình rượu này. Vào quán rượu, dân Tây hay ăn một sandwich làm bằng baguette, trét bơ rồi mấy lát sauccisson hay jambon, cornichon và một ballon rouge (ly rượu đỏ có hình tròn).

Bên Tây, ăn uống cầu kỳ nên mất thì giờ, sang Mỹ thì gọn hơn. Dân Mỹ uống rượu hằm bà lằn nhất là khi gặp dân VN thì càng vui nữa. Dân mít mình dạo này kinh tế khá khá nên bắt đầu uống rượu cho vẻ đại gia thì mình thấy họ bỏ đá lạnh vào rượu để uống như Mỹ uống Coca Cola. Mình thấy nhiều Annam mít cũng cầm ly dành cho Cognac để uống rượu đỏ, bỏ đá cục rồi cũng bắt chước ai đó lắc lắc cái ly, ngửi mùi rồi nuốt cái ực như kẻ sành sỏi về rượu.
Lúc làm rượu, cần phải có rất ít oxygen trong rượu nên khi khui rượu ra thì để trong ly rồi lắc nhẹ để oxygen hoà vào rượu để oxy hoá thì mới đúng vị để uống. Bên vợ, có một người bà con lấy chồng người Bỉ nên mỗi lần kỵ giổ gặp nhau là tên này lè lưỡi với mình khi thấy mấy tên bà con bên vợ làm bộ, làm tịch uống, nghiền ngẫm về rượu. Hè thì đám bạn xưa ở Âu Châu gửi con của họ sang chơi, ở nhà mình vài tuần, tập nói tiếng Mỹ với con mình là vị chi có champagne. Tập tục của họ khi đi xa là đem tặng chai champagne, phải bỏ vào tủ lạnh rồi uống với con họ như chấp nhận con họ vào nhà mình. Loại rượu mạnh thì tuỳ loại tuỳ ly để uống. Vùng Champagne nổi tiếng về loại rượu cùng tên, mình có ghé lại viếng nhà thờ ở thành phố Reims, đẹp nức nở.

Dân Tây ít uống bia hơn dân Đức. Họ hay uống thứ gọi là panaché, nước ngọt như Sprite, 7 up rồi pha với bia hơi uống không say không trả tiền. Mỗi lần mình bị cảm là cứ ghé vô bar gần nhà, gọi 1 ly Grog, họ pha rượu Rhum, bỏ chanh, nước nóng và đường. Nhắm mắt nhắm mũi uống cái ực rồi leo lên lầu 8, lăn ra giường ngủ, sáng mai dậy là khoẻ như chim.

Khí hậu vùng Normandie và Bretagne thì không trồng nho được nhưng họ trồng nhiều táo, và làm thức uống làm bằng táo được gọi là cidre de pommes có nồng độ chất cồn khá cao. Mình có uống một lần thấy ngon khi ăn crêpe bretonne nhưng chóng mặt nên chừa. Bên Mỹ cũng có loại này nhưng không có cồn có lẻ pha nhiều hay độ men rất ít.

Có lần đi vùng Alsace thăm cô bạn ở thành phố Munster thì được bố của cô này cho uống thử Schnapps, loại rượu mạnh nấu bởi trái táo, mận....mình uống thử một ly nhỏ thì đầu óc quay cuồng tới ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Bên Ý cũng có loại rượu tương tự gọi là Grappa. Hai vùng Alsace và Loraine của Pháp này nằm ngay biên giới của nước Đức. Họ nói thổ ngữ lai lai tiếng Đức như Thụy Sĩ vùng nói tiếng Đức. Hai vùng này cứ thay phiên nhau đổi quốc tịch; khi Đức thắng thì họ thuộc về Đức, khi Tây thắng thì thuộc về Tây.

Trong thời đệ nhị thế chiến, bố của cô bạn bị đi lính cho Đức Quốc Xã, bị bắt cầm tù nhưng ông ta kêu là may vì được giao cho quân đội Mỹ quản lí còn một số đồng đội không may bị đưa đi Tây Bá Lợi Á, tẩy não, chết khá nhiều. Bố cô bạn cho mình mượn chiếc xe đạp thời Đức quốc xã, nặng chình chịt để mình đạp viếng con đường rượu (route des vins) khá nổi tiếng ở vùng Alsace. Vùng này nổi tiếng làm rượu trắng nhiều như loại Ríesling hay Muscat có lẻ ít mặt trời và đất.

Dạo đó hè mình có bài tập: nghiên cứu sự phát triển một cái làng nên chọn làng Riquewihr; phải đo rồi vẽ lại cái làng, lịch sử,... nên mỗi ngày phải đạp 50-60 km đi vẽ rồi ghé lại mấy hầm rượu, họ cho thử một ly rồi lên xe đạp tới khuya mới bò về nhà cô bạn. Vùng này bị ảnh hưởng văn hoá Đức nên dân tình uống bia khá nhiều. Hè họ hay tổ chức các hội, kiểu octoberfest như thành phố Munich nhưng nhỏ hơn trong các làng. Mình có đi dự một hội này gần Munster thì dân bận đồ cổ truyền kiểu Đức, rồi nhảy múa dân ca, uống bia và ăn zauerkraut; một loại bắp sú ngâm như dưa cải của mình, lên men rồi nấu ăn với saucisse, thịt heo ba rọi, mỡ màn nức nở,...khoai tây.
Phô mát của vùng Musnter, Alsace, ngon Bùi nhưng thối như sầu riêng.
Tỉnh Munster này có một đặc sản là fromage mang tên Munster, ăn rất bùi nhưng thối nức nở. Mình nhớ khi về lại Paris, có mua về mấy miếng làm quà cho mấy người bạn. Mình để trong hành lí và gác lên porte bagage thì từ từ mấy hành khách ngồi chung toa bỏ đi sang toa khác. Sau này mới hiểu họ không chịu được mùi thối của fromage này nên tự dạo đó mỗi lần lấy xe lửa đi xa là mình mua một miếng fromage này bỏ trong toa là có chỗ nằm thẳng cẳng khỏi phải cần trả tiền couchette. Có lần mình thoáng nghe một bà đầm kêu il pue ce chinois! Thế là đổ tội cho mấy chú Ba.
Có lẻ có dịp về pháp lại, mình sẽ dẫn vợ đi viếng vùng này nhất là thành phố Colmar rất đẹp 
Kiến trúc vùng này hoàn toàn bị ảnh hưởng của Đức và thời tiết. Dân đây chịu khó làm việc như dân Đức, không biểu tình như các xứ miền Nam Pháp. Các hãng xe mở các nhà máy ở đây khá nhiều. Anh của cô bạn mình làm ca đêm trong hầm than, cứ thấy hắn ho hoài, ngày thì ngủ, nên chả có thì giờ đi tán gái. Trai trong vùng đi học đại học xa hay chạy ra các tỉnh lớn kiếm việc làm nên các cô đầm ở tỉnh nhỏ quay qua quay lại chỉ có con trai vùng Phi châu thuộc địa cũ của Tây, di dân sang làm thợ trong các nhà máy đến tán nên người lớn bực mình vì thấy con gái đi với trai đen.

Nói đến phô mát thì hồi ở Đà Lạt mình chỉ nghe đến La Vache qui rit, sang Tây thì đa dạng. Tây hay nói là mỗi ngày ăn một loại phô mát đến cuối năm vẫn không hết. Dạo sinh viên, cuối tuần thường các tiệm ăn của đại học đóng cửa, ngoại trừ vài nơi có kí túc xá nên mình hay mua bánh mì và phô mát ăn cho qua bữa. Mỗi lần đi chơi xa với đám bạn thì tìm loại phô mát địa phương để nếm. Mình thích nhất là Brie, ăn rất bùi, nay ở Mỹ cũng thường mua về ăn.
Phô mát Ý Đại Lợi Mozzarella, bác sĩ cho biết cái nước trong hộp đựng phô mát này, không nên bỏ mà húp vì rất bổ dưỡng 
Phô mát Ý thì thích nhất Mozarella, đa số phô mát của ý được làm bởi sữa dê. Đồng chí gái thích nhất món bánh mì, tẩm dầu ô liu, cà chua khô rồi nướng phô mát Mozarella nên lâu lâu phải mua về làm cho đồng chí ăn. Bên Ý, buổi chiều khoảng 5-6 giờ dân Ý hay lấy bánh mì, tỏi, dầu ô liu, sang hơn thì thêm cà chua rồi nướng trong lò ăn rất phê, sau đó thì dắt nhau đi dạo trong phố, tối về thì ăn tối. Món này dân Ý gọi Bruschetta, cô con gái rất thích nên lâu lâu phải làm. Bên Ý cũng điên điên, ăn spaggetti thì có loại bỏ phô mát khô parmigiano, có loại không được bỏ nên đi ăn với gái Ý, không biết mấy cái điểm này, được xem là dân Taru, nhà quê là không bao giờ nhìn lại mặt.

Sống 18 năm bên Âu Châu nhưng mình không uống rượu nên cũng không rành về môn này. Chỉ nhớ lâu lâu, có rượu mà bạn bè bảo là cực ngon thì nếm một tí cho biết nhưng mê nhất là phô mát. Phô mát mà có chút rượu đỏ thì tuyệt nhưng cũng tuỳ loại làm bằng sữa dê hay bò nên cũng rối nên tốt nhất ăn với nho còn Tây bày nhiều trò ăn phô mát với nhiều loại bánh mì khác nhau nên cũng điên. Cứ như người Việt mình mà khoẻ, cứ lấy ly, đổ rượu và thêm vài cục đá là phê như mình thấy mấy ông cán bộ ăn ở tiệm chả cá Lã Vọng, nổi tiếng ở Hà Nội.

Ăn cá lại uống rượu đỏ trong ly cối thêm mấy cục đá và Dzô ô ô....nói như ngoại trưởng Pháp Talleyrand:" c'est pire qu'un crime, c'est une faute" mà ông tổng thống Nixon đã lập lại trên truyền hình Pháp khi được hỏi về tội Watergate mà ông ta đã ra lệnh cho hạ cấp gắng ống nghe trong căn cứ của Đảng dân chủ.
Bú xua La mua
Sơn đen

Mùa xuân vắng mẹ

Tết này là tết thứ 49, mình đón xuân vắng mẹ. Tự hứa sang năm đúng 50 năm rồi về ăn Tết với gia đình. Mình nhớ mãi cái Tết đầu tiên xa nhà, một mình trong căn phòng ô sin, lạnh giá ở Paris. Lúc đầu mình tính ăn Tết xong rồi đi tây, vì đã trễ niên học nhưng ông cụ mình bảo đi ngay vì tình hình chiến sự, Việt Nam Cộng Hoà vừa mất tỉnh Phước Long, sợ đôn quân, cấm không được xuất ngoại. Hỏi ra mình là tên đầu tiên của niên khoá 73-74 rời Việt Nam, mấy ngày sau là HCC . Coi như ăn Tết cuối cùng ở Việt Nam là năm 1973, rất nhiều kỷ-niệm.

Mình đến Tây mấy tuần trước Tết 75, nếu không lầm là năm Con Mèo. Ma mới nên không quen ai người Việt cả nên đêm giao thừa, chỉ biết thu mình trong căn phòng nhỏ, thì thầm bài hát khi xưa, mỗi lần Tết về là nghe đài radio, phát thanh “Xuân này con không về” của Trịnh Lâm Ngân, bài ruột của ca sĩ Duy Khánh: "con biết bây giờ mẹ chờ em trông, khi thấy hoa đào..." mình không thấy hoa đào chỉ thấy bông tuyết rơi như nước mắt của người con xa xứ lần đầu.


Mẹ mình tại Kyoto, Nhật Bản năm 2019
Khi xưa hàng năm cứ đến Tết, ông cụ mua băng nhạc Trường Sơn của ông Duy Khánh, nghe rỉ rả trước và mấy ngày Tết. Những bài hát như Đêm Đông, Chiều Mưa Biên Giới nhất là Xuân Này Con Không Về, mình có nghe như nước đổ đầu vịt, không để ý nhưng trong đêm Giao Thừa xa xứ đầu tiên thì lòng mình bồi hồi, những lời của những bài hát này bổng như dòng sông ký ức cuộn chảy từ tâm khảm kéo về. Lúc đó mới hiểu tâm sự của ông cụ, xa quê vắng mẹ nên cứ nghe Duy Khánh hát đi hát lại. Ông cụ, dạo ấy xa vắng mẹ đã trên 25 năm, từ ngày du kích bao vây nhà để giết người không theo họ. Trốn thoát đêm đó, vào nam. Thêm sau 75 đi tù 15 năm, tổng cộng là 40 năm xa quê, mới có cơ hội gặp lại bà nội vài tháng trước khi bà qua đời.

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ,
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Nước biển mêng mông không đong đầy tình mẹ,
Mây trời lồng lộng không phủ kín tình cha.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn,
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không (mình thấy bài thơ này trên tường của một tiệm ăn Việt Nam tại Budapest nên chép lại)

Bổng nhiên mình thèm được nhìn lại một giây phút thôi, một tít tắt được chìm đắm, lặn ngụp trong dung dịch không gian của mái ấm gia đình mà trước đây vài tuần, mình không để ý. Khao khát được nghe các em tranh dành, gây gổ dọa về mét anh Sơn....

Nhưng có lẻ mình thèm nhất được gặp lại mẹ dù trong giây phút. Mình tiếc sao cả đời mình chưa từng ôm mẹ, để nói con thương mẹ như bài thơ "Bông Hồng Cài Áo" của ông Thích Nhất Hạnh. Khi rời Đà Lạt, mình không nhớ có ôm mẹ hay không. Hay như bạn của ông Đổ Trung Quân, the thẻ ngày xưa, chào mẹ ta đi, mẹ ta thì khóc ta đi thì cười,… 

Mình, như bao thằng con trai mới lớn, muốn làm macho để rồi đây trong căn phòng lạnh lẻo tại Paris, chỉ biết tiếc, thèm thuồng, ước gì gặp lại mẹ, sẽ không muốn làm đàn ông, chỉ muốn ôm mẹ như ngày còn bé, đợi mẹ đi chợ về, mua quà, bánh kẹo cho. Hay khóc một dòng sông nhớ cha nhớ mẹ, nhớ em,…


Mẹ và hoa Anh-đào tại Đông Kinh 2019
Ngày xưa, cứ Tết đến, lính hay công chức, sinh viên xa nhà cũng đều nói về quê ăn Tết nhưng có lẻ họ vội vã về quê, để gặp lại mẹ hơn là ăn tết. Hồi nhỏ hay nghe mấy anh lính kêu hoặc xâm trên tay câu: "xa quê hương nhớ mẹ hiền" thì không hiểu nhưng ngày đầu tiên đặt chân xuống Paris thì mình mới ngộ câu này.

Khi nghe đến cụm từ "quê cha đất tổ", con người thấy cái gì cao xa vời vợi nhưng khi nghe đến cụm từ "quê mẹ", lòng người bổng trầm ấm lại, đầy cảm xúc như vòng tay êm ấm ngày nào được mẹ bế trên tay với giòng sữa từ khi lọt lòng mẹ, vẫn theo ta mãi đến cuối cuộc đời.

Hôm mồng một, chở vợ ra thăm mộ ông bà ngoại, thấy fong cảnh nghĩa địa tưng bừng, bao nhiêu chậu hoa, cây đào với fong bì lì xì được cắm bên các mộ phần, có người đem pháo ra đốt cho người thân. Mình cắm hương cho ông bà ngoại rồi cắm cho các mộ xung quanh, không có thân nhân ra thăm mộ trong khi vợ, ngồi thẩn thờ trước mộ song thân. Thương vợ mồ côi khi xuân đã về nhưng lòng vợ trơ trọi vì vắng mẹ cha. Mình chỉ biết lặng yên bên cạnh trong khi vợ đang chơi vơi lội ngược về giòng sông của ký ức.

Sau đó ra biển, hai vợ chồng đi một vòng rồi ghé lại Phước Lộc Thọ, chúc tết mấy người quen bán hàng. Xem thiên hạ đốt pháo, múa lân khiến mình nhớ đến tết Mậu Thân, năm cuối cùng được ngửi mùi pháo vì sau đó bị cấm. Ghé chùa thắp hương cho mấy người dì của vợ và ông bà ngoại. Thấy thiên hạ xì xụp lạy, bái xin xăm. Nếu được cái xăm xấu thì vái nữa, xin tiếp cho đến khi được quẻ tốt. Do đó ở Mỹ, cái gì cũng tốt, xấu thì bỏ đi làm lại. Một văn hoá đầy ắp tư duy tích cực, nhờ vậy họ mới tiến xa, không sợ hãi trước tương lai mù mờ. Từ từ chùa chỉ in các quẻ xâm tốt để câu like các Phật tử, được xem là chùa này linh lắm, xin gì được nấy.

Đi ăn sinh nhật cô em. Có chị bạn kêu sẽ lên thăm bà cụ trước khi đi Mỹ thăm cháu nội. Đời vui khi có bạn học cũ đến thăm mẹ mình, mỗi khi lên Đà Lạt.

Có lẻ trời phật, thượng đế đã ban tặng cho con người một người mẹ như một mùa xuân bí ẩn, khi không còn, sự côi quạnh và tiếc nuối sẽ đeo dai đẳng đến tận cuối đời như nhắc lại những khắc khoải của giấc mơ trong đêm thâu của loài người. Khi còn bà ngoại, mỗi lần Tết đến vợ mình như trẻ lại, như con nít, tung tăng, đưa mẹ đi chợ tết, đi chùa. Nay mất mẹ rồi, Tết đến nhưng vợ mình cảm thấy lạc loài, thẩn thờ trong 3 ngày tết.

Hôm qua, gọi bà cụ chúc Tết, tiền Tết thì đã gửi cho bà cụ trước rồi để bà cụ lo Tết, ngoài quê, trong nhà, nội ngoại, chạp mộ,... Mình chỉ nhớ khi xưa, bà cụ trước Tết là gửi tiền cho ôn mệ ngoại, ngoài làng để họ hàng chạp mộ rồi tại Đà Lạt, người cùng làng, họp nhau đi tảo mộ trước Tết trên mả thánh, sau đó kéo nhau về ăn bún bò ở nhà chú Thành, lái xe Lambretta trên Số 4.

Ngày nay mình ở xa nên chỉ biết gửi tiền cho bà cụ lo cho tròn bổn phận. Thằng con đi học xa, cũng tranh thủ về nhà 24 tiếng đồng hồ để cúng tổ tiên, gọi điện thoại chúc Tết ông bà nội ở Việt Nam. Hy vọng hai đứa con vẫn tiếp tục giữ truyền thống này lâu dài.

Hôm nay, cúng ông bà, đốt nén hương với lòng trầm ngâm, nhìn tấm ảnh của ông cụ, nói lên sự gian khổ của một đời người, bị đày đoạ 15 năm trong lao tù cộng sản. Với những ai còn mẹ, hãy mỉm cười hạnh phúc vì đó chính là mùa xuân, đẹp nhất nơi quê người vì mẹ là mùa xuân, nắng ấm theo chúng ta đến cuối con đường đời.

Có khi nào em thật lòng mong ước
Phép nhiệm màu cho sống lại thời xưa
Rồi nhè nhẹ êm êm em khẻ bước
Giữa quê hương thương biết mấy cho vừa
Có khi nào em mong mùa nắng cháy
Giữa Paris em nhớ đến Đà Lạt
Những lúc ngắm dòng sông Seine cuộn chảy
Có khi nào em nhớ hồ Xuân Hương ( văn đoàn Lam Sơn)

Tết năm nay, mình vẫn ăn Tết xa nhà. Ăn Tết với mấy đứa cháu và con xong thì bay qua Florida, đi tứ xứ đầu năm. Khi có con có gia đình bé nhỏ thì phải chịu. Hy vọng sang năm về quê rồi ăn tết ở Đà Lạt sau 50 năm vắng bóng.


Nguyễn Hoàng Sơn 


 

"Đường" vào Thiên Thai

Tuần trước có anh bạn đi thử nghiệm thường niên, gửi kết quả máu cho biết mỡ béo cao nên phải uống thuốc, một cô bạn bồi thêm là uống mỗi ngày cả chục loại thuốc mà cả đời mình chưa bao giờ nghe đến rồi cuối cùng một anh khác bồi thêm là không uống thuốc gì cả nhưng có thể chết bất cứ lúc nào làm mình chới với, lo cho họ. Người xưa hay nói bệnh vào từ miệng (bệnh tòng khẩu nhập), người ta bị bệnh vì thức ăn bồi dưỡng chớ không phải khơi khơi bị bệnh.
Trong cuốn phim The Sugar Film của Damon Gameau, người Úc Đại Lợi thực hiện. Ông này thử trong vòng 60 ngày, theo chế độ ăn uống với trung bình 40 muỗng đường mỗi ngày, để xem những thay đổi dưới sự giám sát của bác sĩ và dinh dưỡng viên. Kết quả cho thấy sau 60 ngày, mỗi ngày bồi dưỡng 2,300 calories như mọi ngày trước cuộc thử nghiệm nhưng với lượng đường tương đương 40 muỗng thì ông ta lên đến 7.5 kí lô và cái bụng phì to hơn 7 cm.
Cách đây mấy năm, có một ông mỹ, ăn ngày 3 bữa ở tiệm MacDonald thì kết quả cũng te tua. Mấy đứa con mình xem xong phim này "supersize me" thì chúng hết dám đòi đi ăn Mac Donald và chỉ ăn ở những chỗ bán burger cao cấp.

Cha con đối thoại

Hôm trước lên San Jose, gặp anh bạn có con gái học Berkeley, một trường đại học nổi tiếng, có khuynh hướng rất cấp tiến, thiên tả. Ngồi nói chuyện thì anh ta rên là con gái vào học năm thứ 1 mà đã bị ảnh hưởng khá nhiều bởi môi trường đại học này và bố con của anh ta hay tranh luận.
Anh ta kể là con gái sau 2 tháng học đại học, xem anh như một tên tài phiệt, ích kỷ, chỉ muốn giữ tiền riêng cho mình thay vì đóng thuế thêm, để chính phủ chia sẻ với các dân nghèo, công nhân bị chủ bóc lột, bắt làm giờ phụ trội, không có thì giờ hay tiền bạc để đi nghỉ hè như gia đình của anh ta. Nhiều khi gặp bạn bè, cô ta mắc cở vì có một người cha ích kỷ, bảo thủ, không có tính vị tha đối với người kém may mắn hơn mình.
Trong lúc tranh luận, cô con gái hỏi bố tại sao không chịu trả lương cho nhân công nhiều hơn như để chia sẻ tiền bạc của cải, giúp xã hội tiến bộ và nhân bản hơn, không có sự phân biệt giàu nghèo. Cô ta muốn mọi người đều được hưởng bảo hiểm sức khoẻ của Obamacare. Cô ta khen các xã hội cấp tiến như Bắc âu,..., dù chưa bao giờ đặt chân đến. Sang đó thì dân đi làm, đóng thuế chết bỏ để nuôi một thiểu số ăn không ngồi rồi, lo chuyện bao đồng.
Ông bố hỏi cô con gái học hành ra sao thì cô con gái cho biết được toàn điểm A, GPA 4.0 và than là phải học ngày đêm, không có thì giờ đi chơi với bạn trai,... Ông bố hỏi cô bạn thân Cathy dạo này ra sao thì được biết là cô bạn rất nổi tiéng trong campus, được mời tham dự các hội họp, Party, nhảy đầm nhiều, uống rượu dù chưa đến tuổi, lại hút thuốc, có thể đã hút sì ke. Nhiều khi đi chơi về khuya nên sáng hôm sau bỏ học, rồi mượn notes của con gái, chỉ được GPA 2.0.

Gia đình và bạo lực

Có dạo ngồi nói chuyện với mấy người bạn thì khám phá mấy tên này đều được vợ nấu cho ăn hàng ngày, lâu lâu còn bày đặt giận hờn, lẩy không thèm ăn khiến mình chới với vì 25 năm qua đồng chí gái ít khi nấu ăn. Mới lấy nhau thì mình nấu khi có bạn đến chơi. Nay thì cứ đặt ngoài tiệm là xong om. Đồng chí gái đi làm về trể nên mình phải nấu cho con ăn, đồng chí gái ăn ké.
Xét lại thì mấy tên này lấy vợ từ Việt Nam nên văn hoá gia đình vẫn bám theo họ, vợ nấu ăn và hầu chồng. Mình thì lang bạt kỳ hồ trời Âu trời Mỹ đến 18 năm sau mới lập gia đình cho nên quên tư tưởng Gia Trưởng của một thời.
Dạo còn ở Việt Nam thì mình đánh mấy người em mệt thở. Ông cụ mình bợp tai mình nên bắt chước, bợp tai lại mấy người em điển hình cho bạo lực gia đình. Cứ bô bô quyền huynh thế phụ, bợp tai hay sai vặt em út như đầy tớ.
Rằm này giỗ ông cụ mình, tính về Đà Lạt nhưng đồng chí gái đau dây dưa lừng khừng, mấy đứa con thì đi học xa nên không dám đi. Mình tổ chức làm giỗ ông cụ ngày mai vì chủ nhật, mấy đứa con đi học xa có thể về dự. Con bé kêu cuối tuần này đã ghi danh đi viếng mấy khách sạn ở Las Vegas với trường để nghiên cứu cách hoạt động cho môn học. Mấy tiếng sau thấy nó nhắn tin là đã hủy bỏ chuyến đi, về dự đám giỗ đầu của ông nội.

Sinh nhật cuối cùng

Hắn bần thần sau một chuyến bay dài từ Sàigòn đến Los Angeles, mắt nhắm mắt mở cứ trố ra khi thấy fi trường ở xứ đế quốc đang dãy chết, to lớn hoành tráng hơn fi trường quốc tế Tân Sơn Nhất. Hắn bị què trong một tai nạn giao thông nên đi đứng khó khăn, chống gậy vừa đẩy xe chở vali thì có tên mỹ trắng bận đồng phục của nhân viên fi trường đến kêu hắn ngồi vào xe lăn, đẩy hắn ra khỏi phòng cách ly nơi anh hắn đang đợi. Chẳng bù lại ở Việt Nam, người khuyết tật đã mua vé máy bay, có thân nhân đẫy xe lăn nhưng họ không cho lên máy bay vì xe lăn choáng chỗ.
Ông anh hắn di tản năm 75 khi ông Dương Văn Minh kêu gọi quân đội VNCH buông súng đầu hàng trong khi hắn thì đang phơi nắng ở quân trường rồi thiên hạ bỏ chạy nên hắn cũng lò mò chạy về quê. Sau bao lần tìm cách vượt biên không thành, hắn đành làm tàm tạm, kiếm sống qua ngày. Nay về hưu, ông anh mời sang mỹ chơi vài tháng thăm cháu vì từ 40 năm qua gia đình ông anh không về Việt Nam vì không thích Việt Cộng.
Anh em gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi sau bao nhiêu năm xa cách. Ông anh nay đã có cháu nội cháu ngoại, mấy đứa cháu khi xưa, hắn hay bồng bế nay lại bế bồng con cháu trong khi hắn vẫn ôm chủ nghĩa độc thân. Thật ra thì hoàn cảnh đưa đẩy hắn vào con đường ở giá.
Sau 75, hắn tìm cách vượt biển mấy lần, bị bể rồi ở tù hoài nên không nghĩ đến chuyện lập gia đình. Sau này được ông anh bảo lãnh sang Hoa Kỳ nên hắn càng ngại ngần không dám lộn xộn chuyện vợ con vì sợ trục trặc giấy tờ lại không được đi định cư tại mỹ. Năm này qua tháng nọ cứ bị toà đại sứ mỹ kêu bổ túc hồ sơ riết hắn chán đời nên rút đơn xin đi định cư tại Hoa Kỳ thì được chiếu khán du lịch xứ mỹ một năm trời.
Cuối tuần đó họp mặt gia đình ông anh với đám con cháu chắc của ông anh. Mấy đứa con của ông anh thì bập bẹ tiếng Việt còn mấy đứa cháu thì mù tịt về tiếng Việt nhưng được là chúng ăn phở, húp nước mắm chuyên nghiệp.
Ăn xong, ông anh đem tập album hình ảnh gia đình khi xưa ra cho hắn xem. Cuốn album mà ông ta đem theo được khi di tản. Ông kể; gọi điện về nhà kêu bà vợ chuẩn bị lên đường, một tiếng sau sẽ về, đón vợ con chạy ra fi trường Tân Sơn Nhất thì ông chở gia đình và gia đình một đồng đội bay sang Thái Lan. Khi hạ cánh fi trường Utapao, Thái Lan thì ông ta bị tước súng và hỏi bà vợ đưa cho bộ quần áo dân sự để thay bộ đồ bay thì khám phá ra bà vợ chỉ đem theo cuốn album gia đình và mấy cuốn sách dạy nấu ăn của bà Quốc Việt khiến ông anh nổi khùng đòi quăn xọt rác nhưng bà vợ không chịu.
Bà vợ kể khi nghe điện thoại nên quýnh quá không biết đem theo cái gì, thấy trên kệ có mấy cuốn sách và album hình gia đình nên bỏ vào thêm mấy lon sữa và tả cho mấy đứa con là đầy cái xách tay. Nhưng được cái là nhờ mấy cuốn sách dạy nấu ăn của bà Quốc Việt đã giúp gia đình ông anh khởi nghiệp tại Hoa Kỳ.
Số là khi được nhà thờ mỹ bảo trợ gia đình ông anh sang định cư được các gia đình thuộc nhà thờ giúp đỡ, kiếm công ăn việc làm rồi tìm trường học, nơi giữ trẻ cho hai vợ chồng. Để đáp lại lòng tốt của những người mỹ trong nhà thờ, cuối tuần họ mời những gia đình này đến nhà ăn cơm Việt Nam do bà vợ nấu. Người Mỹ nghe đến chiến tranh Việt Nam nhưng chưa bao giờ nếm đồ ăn Việt Nam nên họ thích lắm.
Có người quen ông Pierre Pépin, một đầu bếp Tây ở New York, mách về những bửa cơm do một gia đình tỵ nạn Việt Nam mời ăn. Ông này tìm đến nhà và nhờ bà vợ nấu cho ăn mấy món việt thì thích quá. Ông ta đề nghị bà ta viết một cuốn sách về nấu ăn Việt Nam, ông ta sẽ cho người viết chung. Khi họ xuất bản cuốn sách bằng anh ngữ, bà vợ phải đi theo nhà xuất bản để bán sách và nấu ăn tại các nơi. Sống khách sạn mệt mõi lại nhớ chồng con nên bà bán tác quyền lấy $60,000 đôla, về mở tiệm ăn Việt Nam. Dần dần mua đứt khu phố, con cái ra phụ tiệm ăn rồi học hành đến nơi đến chốn, nay hai vợ chồng tính sang lại tiệm ăn về hưu.
Đang xem lại những hình ảnh gia đình xưa bổng hắn thấy một tấm hình chụp chung với một cô gái khiến hắn nhói tim vì đã lâu, gần 40 năm, không còn gặp lại bóng dáng ấy. Ông anh hỏi mày còn nhớ con Lan với cái Răng Khểnh và cái má đồng tiền chấm phẩy. Ai chớ cô Lan thì sao hắn quên, bà vợ chêm vào. Hắn chợt nhớ và nói khi xưa tụi em có hứa với nhau là sinh nhật 60 tuổi của Lan thì dù ở đâu, tụi em sẽ cố gắng gặp nhau lại. Hắn lại nói tiếp thứ 7 tới là sinh nhật của Lan. Bà chị dâu bảo thế giới mênh mông thì biết đâu mà tìm.
Thằng cháu bổng nhiên nói sao không gú gồ hay phây búc khiến hắn như bò đội nón với những cụm từ ngoại quốc xa lạ. Thằng cháu kêu chú ngồi đợi rồi nó chạy lấy cái máy mà hắn hay thấy trên truyền hình, mấy ông đại biểu quốc hội sử dụng chơi bài khi đi họp. Thằng cháu hỏi tên Hoàng Thị Lan, 60 tuổi, sinh quán Đà Lạt. Thằng cháu đánh xẹt xẹt rồi hỏi hắn, chú xem mấy bà này. Hắn nhìn trên màn ảnh nhiều người có tên Lan, nhiều người trẻ hơn bổng hắn chỉ một tấm ảnh ngờ ngợ, chắc là đây. Bà chị dâu nhảy vào kêu đích thị. Nay già nhưng vẫn còn nét ngày xưa nhất là cái lúm đồng tiền chấm phẩy vẫn còn đấy.
Đọc thêm thông tin thì được biết là bạn bè sẽ tổ chức sinh nhật cho cô nàng vào cuối tuần tới tại San Jose, có thông báo địa chỉ nhà hàng. Bà chị Dâu nói thế là chú phải lên San Jose tuần tới. Thằng cháu nói sẽ chở chú lên San Jose, tìm lại đôi mắt người xưa. Chú cháu mình đi trưa thứ 6, sau khi cháu tan sở sớm, ghé lại đón chú, lên đó mướn khách sạn ở rồi chú ghé lại tiệm ăn, tặng quà bú xua la mua,…
Hắn vẫn còn chưa quen giờ giấc ở mỹ này nên đêm tối vẫn cứ trằn trọc, nghĩ tới giây phút gặp lại cô bé Răng Khểnh với cái đồng tiền chấm phẩy. Hắn không biết cô nàng nay đã thành bà ngoại bà nội, không biết có còn nhớ đến hắn không vì đã trên 40 năm, từ khi cô nàng theo gia đình về Sàigòn vào năm 73. Từ dạo ấy hắn chấm điểm các cô gái trong lớp hay ở thị xã Đà Lạt, so sánh qua dáng người của Răng Khểnh và hắn không bao giờ tìm được một người đẹp, nết na, thuỳ mị hơn Lan. Bổng nhiên nay ở xứ mỹ, trong vài phút trên máy điện toán, hắn đã nhìn lại được hình ảnh của cô gái 40 năm về trước. 40 năm qua hắn có dò hỏi tìm tông tích gia đình của Răng Khểnh tại Việt Nam nhưng chịu nay với đế quốc dãy chết thì vài phút đã lòi ra hình ảnh. Hiện đại hiện đại thật.
Thằng cháu chở hắn vào nhà hàng, thấy lát đát một đám đông, nên đoán là nhóm bạn tổ chức sinh nhật cho Răng Khểnh của hắn. Hai chú cháu lấy bàn ăn rồi hắn cố nhìn sang các bàn phía trước, đang cười đùa vui vẻ để tìm đôi mắt người xưa. Rồi chương trình nhạc hát cho nhau nghe bắt đầu nên thằng cháu ghi danh ông chú để hát tặng cô Răng Khểnh.
Hắn lên sân khấu, run rẩy vì đứng trước đám đông thêm đôi mắt người xưa. Anh chàng onemanband bắt đầu dạo nhac…. Rồi như có một luồng sức mạnh từ đâu thổi về, hắn bổng cất tiếng, bài hát của Nguyễn Trung Cang mà ngày xưa, cô bé Răng Khểnh với cái núm đồng tiền chấm phẩy, hay hát mỗi lần hai đứa đi chơi ở Sân Cù, đi trong mưa phùn của Đà Lạt.
Như mưa ngày nào thắm ướt vai em
Như mưa ngày nào khuất lấp sao đêm
Thương em ngày nào khóc ướt môi mềm
Thương nhau thật nhiều biết mấy tin yêu
Cho nhau trọn tình dẫu có điêu linh
Xa nhau trọn đời vẫn nhớ thương nhau
Hắn bổng thấy Răng Khểnh từ từ bước lên sân khấu rồi cầm micro hát tiếp
Khi mặt trời vắng bóng
Khi lời nguyền khuất lấp
Nghe lạc loài kiếp sống sao mỏi mong
Như giọt buồn nước mắt
Mưa ngại ngùng héo hắt
Thương người về buốt giá trên đường xa
Bao là tình thắm thiết
Cho giờ này nuối tiếc
Thương nhiều rồi cũng cách xa mà thôi
Mưa từng ngày thiết tha
Mưa bàng hoàng xót xa
Còn mưa mãi giữa bơ vơ đắm trong mơ
Tiếng nhạc vừa dứt thì hắn và Răng Khểnh nhìn nhau như bác sĩ Zhivago và Lara sau bao nhiêu xa cách như thầm hỏi đang mơ lẫn ngạc nhiên. Cuối cùng Răng Khểnh cảm ơn hắn đã đến dự sinh nhật và nhớ đến lời hẹn 40 năm về trước. Răng Khểnh giới thiệu hắn cho người thân và các người bạn. Răng Khểnh đã có gia đình nhưng ông chồng chết sớm, có 4 người con và 10 cháu nội và ngoại. Răng Khểnh cho hắn biết, bị bệnh ung thư vào giai đoạn cuối, nên bạn bè tổ chức sinh nhật hoành tráng như hôm nay nhưng vui nhất là được gặp lại hắn ở những giây phút cuối đời.

Hắn nói để hắn ở lại Sân Jose để săn sóc Răng Khểnh trong lúc trị bệnh. Hắn không cho Răng Khểnh phấn son vì son môi đều có chất chì và các hoá chất khác mà nhiều chính phủ ở âu châu đã cấm sử dụng. Chính phủ rất ngại học sinh bị chất chì nên khi cho thuê nhà hay bán nhà, người ta đều cảnh báo trước vì sơn trước năm 1978, đều được pha chất chì để giữ nước sơn cho bóng đẹp lâu ngày. Trong khi Trung Cộng tiếp tục pha chất chì vào sơn để ơn đồ chơi cho con nít và bán qua Hoa Kỳ.

Mỗi ngày hắn đến nhà Răng Khểnh sớm để đưa đi bộ trong rừng hay ra biển để hóng gió biển rất tốt và tập nội công Hồng Gia để thêm nội lực. Hắn bồi dưỡng cô nàng toàn sinh tố C vì khi ở tù, hắn ở chung trại với một ông bác sĩ nhảy dù và được ông ta giải thích sự hiệu nghiệm của sinh tố C nên khi đi lao động đều tình cách kiếm các loại rau quả đầy sinh tố c để tiêu diệt các tế bào xấu. 3 tháng sau, cô bé Răng Khểnh đi khám nghiệm lại thì bác sĩ rất ngạc nhiên vì khối bướu đã biến mất.
Hắn nhìn qua cửa sổ máy bay, xa xa tiểu bang Cali từ từ nhạt nhoà trong cơn mưa đầu mùa, nơi Răng Khểnh của hắn đã ở lại. Hắn rất mãn nguyện là đã được sống những ngày cuối cùng ở Hoa Kỳ bên cô bé Răng Khểnh với má núm đồng tiền chấm phẩy. Hắn bổng nhiên bật khóc, xa xa tiếng hát của Răng Khểnh:
Như mưa ngày nào thắm ướt vai anh
Như mưa ngày nào khuất lấp sao đêm
Thương anh ngày nào khóc ướt môi mềm
Thương nhau thật nhiều biết mấy tin yêu
Cho nhau trọn tình dẫu có điêu linh
Xa nhau trọn đời vẫn nhớ thương nhau
Nguyễn Hoàng Sơn 

Xong om

Dubai

Bài này mình viết lâu rồi nhưng 3 tuần nữa thì đại gia đình mình sẽ có họp mặt toàn bộ 3 thế hệ tại đây. Bà cụ và gia đình mấy người em từ Việt Nam, Pháp và Mỹ sẽ hội tụ về đây trong 1 tuần lễ nên tải lại về đây.
Có một nước mà mình muốn thăm viếng trong tương lai ở Trung Đông là Dubai. Xứ này được xem là Tân gia Ba của Trung Đông, nhỏ bé nhưng phát triển rất nhanh trong thời gian kỹ lục và kiểu mẩu có thể áp dụng phát triển cho các xứ theo Hồi Giáo. Xứ này có ít dầu lửa nhưng có một hải cảng to lớn, 90% dân số sinh sống tại đây là người ngoại quốc.
Nói chung thì vùng này khi xưa thuộc Abu Dabi, hải tặc đầy mà trong mấy phim xi nê hay kể về các chợ nô lệ, họ bán các hàng khủng, hàng hiếm là phụ nữ âu châu, tóc vàng, mắt xanh như trong một phim James Bond với cô đào Kim Bassinger. Rồi khi Anh quốc đến chiếm đóng, bảo hộ thì ông Sheikh của xứ này thuyết phục được Anh quốc tạo dựng một hải cảng và từ từ khuếch trương lên thành hải cảng to lớn nhất vùng, giúp xứ này được phát triển không nhờ vào dầu hoả.
Dạo mình mới sang Pháp, có đọc mấy cuốn sách của giáo sư kinh tế John Kenneth Galbraith, Gia Nã Đại, nói về tương lai xã hội sẽ từ giã công nghệ, và người ta làm việc nhiều trong mậu dịch. Trường hợp của Dubai, cho thấy sự tiên tri của kinh tế gia này rất chính xác. Xứ này ít trồng trọt hay có những nhà máy nhả khói chọc trời nhưng họ lại có toà nhà cao nhất thế giới, có thành phố nhân tạo trên biển, khách sạn đẹp ….
Trước đây thì vùng này có kỹ nghệ nuôi buôn hạt trai nhưng khi khủng hoảng kinh tế vào thập niên 20, 30 của thế kỷ trước đã khiến nhà cầm quyền nghĩ đến phương thức khác để phát triển xứ này. Họ chú trọng vào việc sử dụng hải cảng của họ để nhập và xuất cảng. Họ nhập miễn thuế và xuất cảng lại cho thị trường khác. Nói như người Việt mình là mượn đầu heo nấu cháo, họ có hải cảng to lớn nên tiện lợi cho thuyền bè ghé lại, khi tàu cập bến thì họ biết loại hàng gì, kiếm khách hàng rồi bán lại. Hàng được giao từ tàu A sang tàu B và họ được lời, người bán A và người mua B thích vì họ không phải đóng thuế vì hải cảng nằm trong vùng đặc trưng kinh tế, miễn thuế. Sau này Đặng Tiểu Bình bắt chước thành lập những đặc khu kinh tế ở ven biển mà Việt Nam, gần đây lăm le muốn bắt chước nhưng quá muộn.
Cứ tưởng tượng dùng hải cảng Đà Nẵng làm vùng đặc trưng kinh tế, miễn thuế thì khu vực này sẽ giàu có thay vì phá nát các bãi biển cho du khách tàu tới ị, xả rác,…
Hải cảng Dubai lớn nhất trung đông và kinh tế của xứ này dựa theo hải cảng này do đó nông nghiệp, kỹ nghệ không được phát triển lắm. Người ta nói phi thương bất phú nên người dân xứ này cứ chú tâm vào buôn bán giúp xứ họ giàu có.
Xứ này có vấn đề lãnh thổ với xứ Abu Dhabi nên có đánh nhau khi xưa khiến Anh quốc phải nhảy vào làm trọng tài đưa đến sự thành lập United Arab Emirates, một liên minh Á Rập gồm 7 xứ như Abu Dhabi, Dubai, Ajman, Fujairah, Ras Al-Khaimah, Sharjah và Umm ak-Quwain. Mỗi xứ đều do các vua lãnh đạo và thành lập một Hội Đồng Liên Bang để thông qua các tranh chấp,… mọi việc hành chánh thì giao cho Abu Dhabi quản lý mấy xứ khác nhưng về buôn bán thì Dubai tự lo và quyết định.
Năm 1966, Dubai tìm thấy dầu lửa nên không bị áp lực của các xứ lân cận nhưng ông vua xứ này tuyên bố là cái may là tìm được dầu hoả nhưng không may là các túi dầu lửa không nhiều nên cần phải phát triển các ngành khác để không bị lệ thuộc vào sản xuất dầu hoả, giúp họ có quyền phủ quyết như Abu Dhabi trong UAE.

Sau cuộc chiến vùng vịnh, các nước dời bản doanh hay đặt văn phòng đại diện ở xứ này như ở Hương Cảng ở Á Châu, đồng minh với Tây Phương. Họ xây dựng khu kinh tế Jebel Ali, miễn thuế,…nên tiền bạc đổ vào xứ này. Dubai ngày nay là một Hương Cảng thứ 2. 90% GDP của họ là từ ngành du lịch, hảng hàng không Emirates của họ rất nổi tiếng trên thế giới. Con gái mình viếng thăm Việt Nam với đám bạn cho hay là ở phi trường, bạn ngoại quốc của nó hay du khách khác bị hành ở hải quan về chiếu khán. Nó thì không sao vì mình đã xin chiếu khán 5 năm, thêm hải quan muốn bòn tiền du khách với chiếu khán nên Việt Nam không thu hút du khách nhiều dù rẻ hơn Thái Lan và Nam Dương. Cho thấy Việt Nam mình không có hôn lắm. Chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt mà không nghĩ đến du khách trở lại.
Sau khi một ông người Úc, làm về ngành du lịch, viết một bài báo nói lên “sự không ngoan” của các toà đại sứ Việt Nam trên thế giới thích cấp chiếu khán vì được $65 thì du khách nghe đến phải gửi sổ thông hành cho VC, đóng tiền thì họ không muốn đi, quay qua đi các nước vùng lân cận dù đắt hơn du lịch Việt Nam. Việt Nam lời được $65 nhưng lại mất $500 vì mỗi du khách, ngoài tiền khách sạn, họ chi trung bình $100/ ngày. Mất $65 tiền chiếu khán nhưng lời được $500 thì cái nào tốt hơn. Hà Nội đã cho phép du khách thăm viếng dứoi 15 ngày không phải xin chiếu khán nhưng thủ tục lộn xộn ở phi trường khiến dân tình, du khách ngoại quốc nản và quảng cáo không công cho bạn bè là đừng đi Việt Nam nhất là Hà Nội, thủ đô van vật của Việt Nam, hiện nay đứng đầu trên thế giới về móc túi.
Tân Gia Ba được như ngày nay là nhờ ông Lý Quang Diệu, cũng đấu tranh dành độc lập, rồi Mã Lai không chịu nhận nên tự túc tự cường, giúp dân họ giàu nhất đông nam á. Dubai cũng nhờ ông Sheihk, có chút tư duy, đã hướng dẫn con đường phát triển đất nước khiến người tây phương nể phục không khinh chê như các vương quốc á rập khác dù có dầu hoả.
Một con sư tử có thể hướng dẫn đàn bò đi xa nhưng con bò thì không thể hướng dẫn đàn sư tử đi xa được. Đồng chí gái là sư tử còn mình là con cừu. He he he
Hôm nào đi viếng sẽ kể nhiều hơn. Mình tính đi vào tháng 2 vừa qua vì có đấu xảo quốc tế EXPO 2020 nhưng loay hoay mới gom được gia đình đến đây được. Lý do mấy cháu đi học nên chỉ đi được vào dịp hè.
Xong om.
Nguyễn Hoàng Sơn 

Hành trình tâm linh

Các sử gia cho rằng tôn giáo là một phương tiện nhằm bảo vệ trật tự xã hội, giúp tổ chức, cộng tác giữa những người xa lạ trên thế giới, có cùng những nguyện vọng hướng thượng về tâm linh. Càng ngày khoảng cách giữa tôn giáo và khoa học được thu hẹp thì cái hố ngăn cách niềm tin và tâm linh tính càng được nới rộng. Tôn giáo là sự thỏa thuận giao dịch trong khi tâm linh tính là một hành trình về mặt tri thức.
Tôn giáo giải thích rõ ràng sự hoàn thành của thế giới, cho chúng ta những đồng thuận được định nghĩa khá rõ ràng. Thượng đế hiện hữu. Thượng đế bảo chúng ta phải hành xử, cư xử theo những quy luật nhất định. Nếu chúng ta vâng lời thượng đế thì sẽ được lên thiên đàng. Nếu chúng ta không vâng lời thì sẽ bị thiêu đốt dưới địa ngục. Sự giải thích các điều luật một cách minh bạch giúp xã hội tạo dựng dựa trên những căn bản và giá trị chung để giúp chỉnh đốn hành vi và đạo đức con người.
Trong phim 10 điều răn, khi ông Moise đem đám dân Do Thái về miền đất hứa, thoát đời nô lệ. Sau khi tránh được quân đội của Pharaon đuổi rượt theo thì các người nô lệ bắt đầu vui chơi, thác loạn không nghe lời ông moise khiến ông ta phải lên núi. Mất mấy ngày để đẻo khắc 10 điều răn, đem xuống núi, kêu do chúa ban khiến đám nô lệ sợ, phải phục tòng, và theo các luật lệ của Chúa răn dạy.
Có một nhân vật mà hồi nhỏ mấy ông tây bà đầm hay kể là Jeanne D’Arc, được xem là thánh của tây đầm. Nghe kể cô này được thiên chúa hiện ra, bảo đi tòng quân giúp vua, đánh quân Anh Quốc rồi bị bắt, đưa lên dàn hoả nên mình cảm thấy ngu ngu ngớ ngớ. Sau này qua Tây, mình có xem hai phim nói về cuộc đời của bà thánh này.

Ga Đàlạt

Nhớ hồi nhỏ, đi đâu với ông cụ hình như xuống Trại Mát hay Cầu Đất thăm ai đó thì mình có thấy chiếc xe lửa, nhả khói như trong phim cao bồi, nghe tút tút phê không thể tả nhưng cả đời chưa bao giờ đi xe lửa tại Việt Nam.
Sau Mậu Thân, hình như không còn những chuyến xe lửa nữa vì an ninh hay Việt Cộng phá hoại đường rầy nên người ta dùng ga xe lửa Đàlạt làm trụ sở của hàng không Việt Nam. Mình đi tây cũng từ nhà ga này. Đến nhà ga, ghi danh, xét vé, cân hành lý rồi xe ca chở xuống phi trường Liên Khương hay Liên Khàng rồi bay về Sàigòn. Đó là lần đầu tiên trong đời mình đi máy bay.
Hồi học trung học, có tiền thì mình hay chạy lại ga xe lửa để ăn phở Phi Thuyền. Có xe bán phở mang tên Phi Thuyền, ngay đầu đường Nguyễn Trãi, chỗ xe đò Chi Lăng đậu lại, lấy khách hay thả khách xuống.
Qua Thuỵ Sĩ làm việc thì mùa đông hay đi trượt tuyết với đám bạn. Dân Thuỵ Sĩ cứ vác đồ trượt tuyết đến ga xe lửa, chở đến chân núi rồi leo lên ghế chở lên đỉnh. Chiều thì lấy xe lửa về thì mình mới thắc mắc làm sao xe lửa leo núi được vì dốc khá cao thêm tuyết đóng băng. Hỏi vòng vòng mấy tên kỹ sư trong hãng thì chúng cho biết là xe lửa chạy có răng cưa ( à la crémaillère).