Gia đình và bạo lực

Có dạo ngồi nói chuyện với mấy người bạn thì khám phá mấy tên này đều được vợ nấu cho ăn hàng ngày, lâu lâu còn bày đặt giận hờn, lẩy không thèm ăn khiến mình chới với vì 25 năm qua đồng chí gái ít khi nấu ăn. Mới lấy nhau thì mình nấu khi có bạn đến chơi. Nay thì cứ đặt ngoài tiệm là xong om. Đồng chí gái đi làm về trể nên mình phải nấu cho con ăn, đồng chí gái ăn ké.
Xét lại thì mấy tên này lấy vợ từ Việt Nam nên văn hoá gia đình vẫn bám theo họ, vợ nấu ăn và hầu chồng. Mình thì lang bạt kỳ hồ trời Âu trời Mỹ đến 18 năm sau mới lập gia đình cho nên quên tư tưởng Gia Trưởng của một thời.
Dạo còn ở Việt Nam thì mình đánh mấy người em mệt thở. Ông cụ mình bợp tai mình nên bắt chước, bợp tai lại mấy người em điển hình cho bạo lực gia đình. Cứ bô bô quyền huynh thế phụ, bợp tai hay sai vặt em út như đầy tớ.
Rằm này giỗ ông cụ mình, tính về Đà Lạt nhưng đồng chí gái đau dây dưa lừng khừng, mấy đứa con thì đi học xa nên không dám đi. Mình tổ chức làm giỗ ông cụ ngày mai vì chủ nhật, mấy đứa con đi học xa có thể về dự. Con bé kêu cuối tuần này đã ghi danh đi viếng mấy khách sạn ở Las Vegas với trường để nghiên cứu cách hoạt động cho môn học. Mấy tiếng sau thấy nó nhắn tin là đã hủy bỏ chuyến đi, về dự đám giỗ đầu của ông nội.

Sinh nhật cuối cùng

Hắn bần thần sau một chuyến bay dài từ Sàigòn đến Los Angeles, mắt nhắm mắt mở cứ trố ra khi thấy fi trường ở xứ đế quốc đang dãy chết, to lớn hoành tráng hơn fi trường quốc tế Tân Sơn Nhất. Hắn bị què trong một tai nạn giao thông nên đi đứng khó khăn, chống gậy vừa đẩy xe chở vali thì có tên mỹ trắng bận đồng phục của nhân viên fi trường đến kêu hắn ngồi vào xe lăn, đẩy hắn ra khỏi phòng cách ly nơi anh hắn đang đợi. Chẳng bù lại ở Việt Nam, người khuyết tật đã mua vé máy bay, có thân nhân đẫy xe lăn nhưng họ không cho lên máy bay vì xe lăn choáng chỗ.
Ông anh hắn di tản năm 75 khi ông Dương Văn Minh kêu gọi quân đội VNCH buông súng đầu hàng trong khi hắn thì đang phơi nắng ở quân trường rồi thiên hạ bỏ chạy nên hắn cũng lò mò chạy về quê. Sau bao lần tìm cách vượt biên không thành, hắn đành làm tàm tạm, kiếm sống qua ngày. Nay về hưu, ông anh mời sang mỹ chơi vài tháng thăm cháu vì từ 40 năm qua gia đình ông anh không về Việt Nam vì không thích Việt Cộng.
Anh em gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi sau bao nhiêu năm xa cách. Ông anh nay đã có cháu nội cháu ngoại, mấy đứa cháu khi xưa, hắn hay bồng bế nay lại bế bồng con cháu trong khi hắn vẫn ôm chủ nghĩa độc thân. Thật ra thì hoàn cảnh đưa đẩy hắn vào con đường ở giá.
Sau 75, hắn tìm cách vượt biển mấy lần, bị bể rồi ở tù hoài nên không nghĩ đến chuyện lập gia đình. Sau này được ông anh bảo lãnh sang Hoa Kỳ nên hắn càng ngại ngần không dám lộn xộn chuyện vợ con vì sợ trục trặc giấy tờ lại không được đi định cư tại mỹ. Năm này qua tháng nọ cứ bị toà đại sứ mỹ kêu bổ túc hồ sơ riết hắn chán đời nên rút đơn xin đi định cư tại Hoa Kỳ thì được chiếu khán du lịch xứ mỹ một năm trời.
Cuối tuần đó họp mặt gia đình ông anh với đám con cháu chắc của ông anh. Mấy đứa con của ông anh thì bập bẹ tiếng Việt còn mấy đứa cháu thì mù tịt về tiếng Việt nhưng được là chúng ăn phở, húp nước mắm chuyên nghiệp.
Ăn xong, ông anh đem tập album hình ảnh gia đình khi xưa ra cho hắn xem. Cuốn album mà ông ta đem theo được khi di tản. Ông kể; gọi điện về nhà kêu bà vợ chuẩn bị lên đường, một tiếng sau sẽ về, đón vợ con chạy ra fi trường Tân Sơn Nhất thì ông chở gia đình và gia đình một đồng đội bay sang Thái Lan. Khi hạ cánh fi trường Utapao, Thái Lan thì ông ta bị tước súng và hỏi bà vợ đưa cho bộ quần áo dân sự để thay bộ đồ bay thì khám phá ra bà vợ chỉ đem theo cuốn album gia đình và mấy cuốn sách dạy nấu ăn của bà Quốc Việt khiến ông anh nổi khùng đòi quăn xọt rác nhưng bà vợ không chịu.
Bà vợ kể khi nghe điện thoại nên quýnh quá không biết đem theo cái gì, thấy trên kệ có mấy cuốn sách và album hình gia đình nên bỏ vào thêm mấy lon sữa và tả cho mấy đứa con là đầy cái xách tay. Nhưng được cái là nhờ mấy cuốn sách dạy nấu ăn của bà Quốc Việt đã giúp gia đình ông anh khởi nghiệp tại Hoa Kỳ.
Số là khi được nhà thờ mỹ bảo trợ gia đình ông anh sang định cư được các gia đình thuộc nhà thờ giúp đỡ, kiếm công ăn việc làm rồi tìm trường học, nơi giữ trẻ cho hai vợ chồng. Để đáp lại lòng tốt của những người mỹ trong nhà thờ, cuối tuần họ mời những gia đình này đến nhà ăn cơm Việt Nam do bà vợ nấu. Người Mỹ nghe đến chiến tranh Việt Nam nhưng chưa bao giờ nếm đồ ăn Việt Nam nên họ thích lắm.
Có người quen ông Pierre Pépin, một đầu bếp Tây ở New York, mách về những bửa cơm do một gia đình tỵ nạn Việt Nam mời ăn. Ông này tìm đến nhà và nhờ bà vợ nấu cho ăn mấy món việt thì thích quá. Ông ta đề nghị bà ta viết một cuốn sách về nấu ăn Việt Nam, ông ta sẽ cho người viết chung. Khi họ xuất bản cuốn sách bằng anh ngữ, bà vợ phải đi theo nhà xuất bản để bán sách và nấu ăn tại các nơi. Sống khách sạn mệt mõi lại nhớ chồng con nên bà bán tác quyền lấy $60,000 đôla, về mở tiệm ăn Việt Nam. Dần dần mua đứt khu phố, con cái ra phụ tiệm ăn rồi học hành đến nơi đến chốn, nay hai vợ chồng tính sang lại tiệm ăn về hưu.
Đang xem lại những hình ảnh gia đình xưa bổng hắn thấy một tấm hình chụp chung với một cô gái khiến hắn nhói tim vì đã lâu, gần 40 năm, không còn gặp lại bóng dáng ấy. Ông anh hỏi mày còn nhớ con Lan với cái Răng Khểnh và cái má đồng tiền chấm phẩy. Ai chớ cô Lan thì sao hắn quên, bà vợ chêm vào. Hắn chợt nhớ và nói khi xưa tụi em có hứa với nhau là sinh nhật 60 tuổi của Lan thì dù ở đâu, tụi em sẽ cố gắng gặp nhau lại. Hắn lại nói tiếp thứ 7 tới là sinh nhật của Lan. Bà chị dâu bảo thế giới mênh mông thì biết đâu mà tìm.
Thằng cháu bổng nhiên nói sao không gú gồ hay phây búc khiến hắn như bò đội nón với những cụm từ ngoại quốc xa lạ. Thằng cháu kêu chú ngồi đợi rồi nó chạy lấy cái máy mà hắn hay thấy trên truyền hình, mấy ông đại biểu quốc hội sử dụng chơi bài khi đi họp. Thằng cháu hỏi tên Hoàng Thị Lan, 60 tuổi, sinh quán Đà Lạt. Thằng cháu đánh xẹt xẹt rồi hỏi hắn, chú xem mấy bà này. Hắn nhìn trên màn ảnh nhiều người có tên Lan, nhiều người trẻ hơn bổng hắn chỉ một tấm ảnh ngờ ngợ, chắc là đây. Bà chị dâu nhảy vào kêu đích thị. Nay già nhưng vẫn còn nét ngày xưa nhất là cái lúm đồng tiền chấm phẩy vẫn còn đấy.
Đọc thêm thông tin thì được biết là bạn bè sẽ tổ chức sinh nhật cho cô nàng vào cuối tuần tới tại San Jose, có thông báo địa chỉ nhà hàng. Bà chị Dâu nói thế là chú phải lên San Jose tuần tới. Thằng cháu nói sẽ chở chú lên San Jose, tìm lại đôi mắt người xưa. Chú cháu mình đi trưa thứ 6, sau khi cháu tan sở sớm, ghé lại đón chú, lên đó mướn khách sạn ở rồi chú ghé lại tiệm ăn, tặng quà bú xua la mua,…
Hắn vẫn còn chưa quen giờ giấc ở mỹ này nên đêm tối vẫn cứ trằn trọc, nghĩ tới giây phút gặp lại cô bé Răng Khểnh với cái đồng tiền chấm phẩy. Hắn không biết cô nàng nay đã thành bà ngoại bà nội, không biết có còn nhớ đến hắn không vì đã trên 40 năm, từ khi cô nàng theo gia đình về Sàigòn vào năm 73. Từ dạo ấy hắn chấm điểm các cô gái trong lớp hay ở thị xã Đà Lạt, so sánh qua dáng người của Răng Khểnh và hắn không bao giờ tìm được một người đẹp, nết na, thuỳ mị hơn Lan. Bổng nhiên nay ở xứ mỹ, trong vài phút trên máy điện toán, hắn đã nhìn lại được hình ảnh của cô gái 40 năm về trước. 40 năm qua hắn có dò hỏi tìm tông tích gia đình của Răng Khểnh tại Việt Nam nhưng chịu nay với đế quốc dãy chết thì vài phút đã lòi ra hình ảnh. Hiện đại hiện đại thật.
Thằng cháu chở hắn vào nhà hàng, thấy lát đát một đám đông, nên đoán là nhóm bạn tổ chức sinh nhật cho Răng Khểnh của hắn. Hai chú cháu lấy bàn ăn rồi hắn cố nhìn sang các bàn phía trước, đang cười đùa vui vẻ để tìm đôi mắt người xưa. Rồi chương trình nhạc hát cho nhau nghe bắt đầu nên thằng cháu ghi danh ông chú để hát tặng cô Răng Khểnh.
Hắn lên sân khấu, run rẩy vì đứng trước đám đông thêm đôi mắt người xưa. Anh chàng onemanband bắt đầu dạo nhac…. Rồi như có một luồng sức mạnh từ đâu thổi về, hắn bổng cất tiếng, bài hát của Nguyễn Trung Cang mà ngày xưa, cô bé Răng Khểnh với cái núm đồng tiền chấm phẩy, hay hát mỗi lần hai đứa đi chơi ở Sân Cù, đi trong mưa phùn của Đà Lạt.
Như mưa ngày nào thắm ướt vai em
Như mưa ngày nào khuất lấp sao đêm
Thương em ngày nào khóc ướt môi mềm
Thương nhau thật nhiều biết mấy tin yêu
Cho nhau trọn tình dẫu có điêu linh
Xa nhau trọn đời vẫn nhớ thương nhau
Hắn bổng thấy Răng Khểnh từ từ bước lên sân khấu rồi cầm micro hát tiếp
Khi mặt trời vắng bóng
Khi lời nguyền khuất lấp
Nghe lạc loài kiếp sống sao mỏi mong
Như giọt buồn nước mắt
Mưa ngại ngùng héo hắt
Thương người về buốt giá trên đường xa
Bao là tình thắm thiết
Cho giờ này nuối tiếc
Thương nhiều rồi cũng cách xa mà thôi
Mưa từng ngày thiết tha
Mưa bàng hoàng xót xa
Còn mưa mãi giữa bơ vơ đắm trong mơ
Tiếng nhạc vừa dứt thì hắn và Răng Khểnh nhìn nhau như bác sĩ Zhivago và Lara sau bao nhiêu xa cách như thầm hỏi đang mơ lẫn ngạc nhiên. Cuối cùng Răng Khểnh cảm ơn hắn đã đến dự sinh nhật và nhớ đến lời hẹn 40 năm về trước. Răng Khểnh giới thiệu hắn cho người thân và các người bạn. Răng Khểnh đã có gia đình nhưng ông chồng chết sớm, có 4 người con và 10 cháu nội và ngoại. Răng Khểnh cho hắn biết, bị bệnh ung thư vào giai đoạn cuối, nên bạn bè tổ chức sinh nhật hoành tráng như hôm nay nhưng vui nhất là được gặp lại hắn ở những giây phút cuối đời.

Hắn nói để hắn ở lại Sân Jose để săn sóc Răng Khểnh trong lúc trị bệnh. Hắn không cho Răng Khểnh phấn son vì son môi đều có chất chì và các hoá chất khác mà nhiều chính phủ ở âu châu đã cấm sử dụng. Chính phủ rất ngại học sinh bị chất chì nên khi cho thuê nhà hay bán nhà, người ta đều cảnh báo trước vì sơn trước năm 1978, đều được pha chất chì để giữ nước sơn cho bóng đẹp lâu ngày. Trong khi Trung Cộng tiếp tục pha chất chì vào sơn để ơn đồ chơi cho con nít và bán qua Hoa Kỳ.

Mỗi ngày hắn đến nhà Răng Khểnh sớm để đưa đi bộ trong rừng hay ra biển để hóng gió biển rất tốt và tập nội công Hồng Gia để thêm nội lực. Hắn bồi dưỡng cô nàng toàn sinh tố C vì khi ở tù, hắn ở chung trại với một ông bác sĩ nhảy dù và được ông ta giải thích sự hiệu nghiệm của sinh tố C nên khi đi lao động đều tình cách kiếm các loại rau quả đầy sinh tố c để tiêu diệt các tế bào xấu. 3 tháng sau, cô bé Răng Khểnh đi khám nghiệm lại thì bác sĩ rất ngạc nhiên vì khối bướu đã biến mất.
Hắn nhìn qua cửa sổ máy bay, xa xa tiểu bang Cali từ từ nhạt nhoà trong cơn mưa đầu mùa, nơi Răng Khểnh của hắn đã ở lại. Hắn rất mãn nguyện là đã được sống những ngày cuối cùng ở Hoa Kỳ bên cô bé Răng Khểnh với má núm đồng tiền chấm phẩy. Hắn bổng nhiên bật khóc, xa xa tiếng hát của Răng Khểnh:
Như mưa ngày nào thắm ướt vai anh
Như mưa ngày nào khuất lấp sao đêm
Thương anh ngày nào khóc ướt môi mềm
Thương nhau thật nhiều biết mấy tin yêu
Cho nhau trọn tình dẫu có điêu linh
Xa nhau trọn đời vẫn nhớ thương nhau
Nguyễn Hoàng Sơn 

Xong om

Dubai

Bài này mình viết lâu rồi nhưng 3 tuần nữa thì đại gia đình mình sẽ có họp mặt toàn bộ 3 thế hệ tại đây. Bà cụ và gia đình mấy người em từ Việt Nam, Pháp và Mỹ sẽ hội tụ về đây trong 1 tuần lễ nên tải lại về đây.
Có một nước mà mình muốn thăm viếng trong tương lai ở Trung Đông là Dubai. Xứ này được xem là Tân gia Ba của Trung Đông, nhỏ bé nhưng phát triển rất nhanh trong thời gian kỹ lục và kiểu mẩu có thể áp dụng phát triển cho các xứ theo Hồi Giáo. Xứ này có ít dầu lửa nhưng có một hải cảng to lớn, 90% dân số sinh sống tại đây là người ngoại quốc.
Nói chung thì vùng này khi xưa thuộc Abu Dabi, hải tặc đầy mà trong mấy phim xi nê hay kể về các chợ nô lệ, họ bán các hàng khủng, hàng hiếm là phụ nữ âu châu, tóc vàng, mắt xanh như trong một phim James Bond với cô đào Kim Bassinger. Rồi khi Anh quốc đến chiếm đóng, bảo hộ thì ông Sheikh của xứ này thuyết phục được Anh quốc tạo dựng một hải cảng và từ từ khuếch trương lên thành hải cảng to lớn nhất vùng, giúp xứ này được phát triển không nhờ vào dầu hoả.
Dạo mình mới sang Pháp, có đọc mấy cuốn sách của giáo sư kinh tế John Kenneth Galbraith, Gia Nã Đại, nói về tương lai xã hội sẽ từ giã công nghệ, và người ta làm việc nhiều trong mậu dịch. Trường hợp của Dubai, cho thấy sự tiên tri của kinh tế gia này rất chính xác. Xứ này ít trồng trọt hay có những nhà máy nhả khói chọc trời nhưng họ lại có toà nhà cao nhất thế giới, có thành phố nhân tạo trên biển, khách sạn đẹp ….
Trước đây thì vùng này có kỹ nghệ nuôi buôn hạt trai nhưng khi khủng hoảng kinh tế vào thập niên 20, 30 của thế kỷ trước đã khiến nhà cầm quyền nghĩ đến phương thức khác để phát triển xứ này. Họ chú trọng vào việc sử dụng hải cảng của họ để nhập và xuất cảng. Họ nhập miễn thuế và xuất cảng lại cho thị trường khác. Nói như người Việt mình là mượn đầu heo nấu cháo, họ có hải cảng to lớn nên tiện lợi cho thuyền bè ghé lại, khi tàu cập bến thì họ biết loại hàng gì, kiếm khách hàng rồi bán lại. Hàng được giao từ tàu A sang tàu B và họ được lời, người bán A và người mua B thích vì họ không phải đóng thuế vì hải cảng nằm trong vùng đặc trưng kinh tế, miễn thuế. Sau này Đặng Tiểu Bình bắt chước thành lập những đặc khu kinh tế ở ven biển mà Việt Nam, gần đây lăm le muốn bắt chước nhưng quá muộn.
Cứ tưởng tượng dùng hải cảng Đà Nẵng làm vùng đặc trưng kinh tế, miễn thuế thì khu vực này sẽ giàu có thay vì phá nát các bãi biển cho du khách tàu tới ị, xả rác,…
Hải cảng Dubai lớn nhất trung đông và kinh tế của xứ này dựa theo hải cảng này do đó nông nghiệp, kỹ nghệ không được phát triển lắm. Người ta nói phi thương bất phú nên người dân xứ này cứ chú tâm vào buôn bán giúp xứ họ giàu có.
Xứ này có vấn đề lãnh thổ với xứ Abu Dhabi nên có đánh nhau khi xưa khiến Anh quốc phải nhảy vào làm trọng tài đưa đến sự thành lập United Arab Emirates, một liên minh Á Rập gồm 7 xứ như Abu Dhabi, Dubai, Ajman, Fujairah, Ras Al-Khaimah, Sharjah và Umm ak-Quwain. Mỗi xứ đều do các vua lãnh đạo và thành lập một Hội Đồng Liên Bang để thông qua các tranh chấp,… mọi việc hành chánh thì giao cho Abu Dhabi quản lý mấy xứ khác nhưng về buôn bán thì Dubai tự lo và quyết định.
Năm 1966, Dubai tìm thấy dầu lửa nên không bị áp lực của các xứ lân cận nhưng ông vua xứ này tuyên bố là cái may là tìm được dầu hoả nhưng không may là các túi dầu lửa không nhiều nên cần phải phát triển các ngành khác để không bị lệ thuộc vào sản xuất dầu hoả, giúp họ có quyền phủ quyết như Abu Dhabi trong UAE.

Sau cuộc chiến vùng vịnh, các nước dời bản doanh hay đặt văn phòng đại diện ở xứ này như ở Hương Cảng ở Á Châu, đồng minh với Tây Phương. Họ xây dựng khu kinh tế Jebel Ali, miễn thuế,…nên tiền bạc đổ vào xứ này. Dubai ngày nay là một Hương Cảng thứ 2. 90% GDP của họ là từ ngành du lịch, hảng hàng không Emirates của họ rất nổi tiếng trên thế giới. Con gái mình viếng thăm Việt Nam với đám bạn cho hay là ở phi trường, bạn ngoại quốc của nó hay du khách khác bị hành ở hải quan về chiếu khán. Nó thì không sao vì mình đã xin chiếu khán 5 năm, thêm hải quan muốn bòn tiền du khách với chiếu khán nên Việt Nam không thu hút du khách nhiều dù rẻ hơn Thái Lan và Nam Dương. Cho thấy Việt Nam mình không có hôn lắm. Chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt mà không nghĩ đến du khách trở lại.
Sau khi một ông người Úc, làm về ngành du lịch, viết một bài báo nói lên “sự không ngoan” của các toà đại sứ Việt Nam trên thế giới thích cấp chiếu khán vì được $65 thì du khách nghe đến phải gửi sổ thông hành cho VC, đóng tiền thì họ không muốn đi, quay qua đi các nước vùng lân cận dù đắt hơn du lịch Việt Nam. Việt Nam lời được $65 nhưng lại mất $500 vì mỗi du khách, ngoài tiền khách sạn, họ chi trung bình $100/ ngày. Mất $65 tiền chiếu khán nhưng lời được $500 thì cái nào tốt hơn. Hà Nội đã cho phép du khách thăm viếng dứoi 15 ngày không phải xin chiếu khán nhưng thủ tục lộn xộn ở phi trường khiến dân tình, du khách ngoại quốc nản và quảng cáo không công cho bạn bè là đừng đi Việt Nam nhất là Hà Nội, thủ đô van vật của Việt Nam, hiện nay đứng đầu trên thế giới về móc túi.
Tân Gia Ba được như ngày nay là nhờ ông Lý Quang Diệu, cũng đấu tranh dành độc lập, rồi Mã Lai không chịu nhận nên tự túc tự cường, giúp dân họ giàu nhất đông nam á. Dubai cũng nhờ ông Sheihk, có chút tư duy, đã hướng dẫn con đường phát triển đất nước khiến người tây phương nể phục không khinh chê như các vương quốc á rập khác dù có dầu hoả.
Một con sư tử có thể hướng dẫn đàn bò đi xa nhưng con bò thì không thể hướng dẫn đàn sư tử đi xa được. Đồng chí gái là sư tử còn mình là con cừu. He he he
Hôm nào đi viếng sẽ kể nhiều hơn. Mình tính đi vào tháng 2 vừa qua vì có đấu xảo quốc tế EXPO 2020 nhưng loay hoay mới gom được gia đình đến đây được. Lý do mấy cháu đi học nên chỉ đi được vào dịp hè.
Xong om.
Nguyễn Hoàng Sơn 

Hành trình tâm linh

Các sử gia cho rằng tôn giáo là một phương tiện nhằm bảo vệ trật tự xã hội, giúp tổ chức, cộng tác giữa những người xa lạ trên thế giới, có cùng những nguyện vọng hướng thượng về tâm linh. Càng ngày khoảng cách giữa tôn giáo và khoa học được thu hẹp thì cái hố ngăn cách niềm tin và tâm linh tính càng được nới rộng. Tôn giáo là sự thỏa thuận giao dịch trong khi tâm linh tính là một hành trình về mặt tri thức.
Tôn giáo giải thích rõ ràng sự hoàn thành của thế giới, cho chúng ta những đồng thuận được định nghĩa khá rõ ràng. Thượng đế hiện hữu. Thượng đế bảo chúng ta phải hành xử, cư xử theo những quy luật nhất định. Nếu chúng ta vâng lời thượng đế thì sẽ được lên thiên đàng. Nếu chúng ta không vâng lời thì sẽ bị thiêu đốt dưới địa ngục. Sự giải thích các điều luật một cách minh bạch giúp xã hội tạo dựng dựa trên những căn bản và giá trị chung để giúp chỉnh đốn hành vi và đạo đức con người.
Trong phim 10 điều răn, khi ông Moise đem đám dân Do Thái về miền đất hứa, thoát đời nô lệ. Sau khi tránh được quân đội của Pharaon đuổi rượt theo thì các người nô lệ bắt đầu vui chơi, thác loạn không nghe lời ông moise khiến ông ta phải lên núi. Mất mấy ngày để đẻo khắc 10 điều răn, đem xuống núi, kêu do chúa ban khiến đám nô lệ sợ, phải phục tòng, và theo các luật lệ của Chúa răn dạy.
Có một nhân vật mà hồi nhỏ mấy ông tây bà đầm hay kể là Jeanne D’Arc, được xem là thánh của tây đầm. Nghe kể cô này được thiên chúa hiện ra, bảo đi tòng quân giúp vua, đánh quân Anh Quốc rồi bị bắt, đưa lên dàn hoả nên mình cảm thấy ngu ngu ngớ ngớ. Sau này qua Tây, mình có xem hai phim nói về cuộc đời của bà thánh này.

Ga Đàlạt

Nhớ hồi nhỏ, đi đâu với ông cụ hình như xuống Trại Mát hay Cầu Đất thăm ai đó thì mình có thấy chiếc xe lửa, nhả khói như trong phim cao bồi, nghe tút tút phê không thể tả nhưng cả đời chưa bao giờ đi xe lửa tại Việt Nam.
Sau Mậu Thân, hình như không còn những chuyến xe lửa nữa vì an ninh hay Việt Cộng phá hoại đường rầy nên người ta dùng ga xe lửa Đàlạt làm trụ sở của hàng không Việt Nam. Mình đi tây cũng từ nhà ga này. Đến nhà ga, ghi danh, xét vé, cân hành lý rồi xe ca chở xuống phi trường Liên Khương hay Liên Khàng rồi bay về Sàigòn. Đó là lần đầu tiên trong đời mình đi máy bay.
Hồi học trung học, có tiền thì mình hay chạy lại ga xe lửa để ăn phở Phi Thuyền. Có xe bán phở mang tên Phi Thuyền, ngay đầu đường Nguyễn Trãi, chỗ xe đò Chi Lăng đậu lại, lấy khách hay thả khách xuống.
Qua Thuỵ Sĩ làm việc thì mùa đông hay đi trượt tuyết với đám bạn. Dân Thuỵ Sĩ cứ vác đồ trượt tuyết đến ga xe lửa, chở đến chân núi rồi leo lên ghế chở lên đỉnh. Chiều thì lấy xe lửa về thì mình mới thắc mắc làm sao xe lửa leo núi được vì dốc khá cao thêm tuyết đóng băng. Hỏi vòng vòng mấy tên kỹ sư trong hãng thì chúng cho biết là xe lửa chạy có răng cưa ( à la crémaillère).

Truyện cổ tích Việt Nam

"Con không thích Cinderella Việt Nam!" đó là lời con gái mình khi nghe mình kể chuyện Tấm Cám, phiên bản Cô Bé Lọ Lem bằng tiếng Việt. Mình hỏi con bé lý do thì nó nói "Cinderella Việt Nam quá ác, giết em mình."
Câu nói ấy khiến mình suy nghĩ về những chuyện cổ tích khi xưa đọc trong mấy cuốn sách viết cho tuổi thơ. Đọc sách thì đón nhận nhưng không bao giờ suy nghĩ tương tự đi học, thầy cô nói cái gì thì chấp nhận những lời vàng lá ngọc của thầy cô là tuyệt đối. Khác với con nít ở Hoa Kỳ, có tư duy, nói lên những gì chúng suy nghĩ dù có thể sai nhưng trong lớp, đám đông chấp nhận sự khác biệt. Từ dạo ấy mình hết dám đọc truyện cổ tích Việt Nam cho con dù mới mua một đống sách nhi đồng, cổ tích Việt Nam.
Lấy chuyện dân gian Tấm Cám của người Việt, mình đoán là khi xưa, mấy ông Tây bà Đầm sang Việt Nam dạy cho học sinh người Việt rồi mấy người này thêm mắm thêm muối vào cho hợp khẩu vị của người mình tương tự, ở Hoa Kỳ người Việt ướp hành tỏi, nước mắm,...vào thịt bò Beefsteak cho hợp khẩu vị của mình.
Người tây phương cũng nhận ra mẹ ghẻ con chồng, sự ganh tị giữa anh chị em nên người ta đưa ra truyện cổ tích này để dạy trẻ em từ thủa bé; phải đúng giờ nếu không sẽ có những chuyện không may sẽ xẩy ra như Cô bé Lọ Lem đã mê say nhảy đến quên lời dặn của bà tiên là phải về trước 12 giờ đêm nhưng khi hoàng tử đã tìm ra người mang chiếc hài thì tác giả ngưng tại đây, mong chúc hoàng tử và công chúa có nhiều con và hạnh phúc đến 100 tuổi.

Chú Tư Gà

Đà Lạt có 2 nhân vật tuy mình không quen nhưng đã gây ấn tượng nhiều đó là ông 5 Ngựa và chú Tư Gà. Ông 5 ngựa hay bận đồ đen làm trọng tài đá banh, hay cởi ngựa lang thang trên đường Thi Sách, nghe kể là sau 75 vẫn làm trọng tài nhưng bán độ nên hay bị bà con thua độ đánh mệt thở. Ông tên 5 Ngựa chắc vì ông ta nuôi ngựa.
Chú Tư Gà thì chuyên nuôi, đá gà độ, không biết làm nghề gì, nhà ở xóm trên đường Thi Sách. Chú Tư GÀ người nam, nghe nói quê ở Bà Rịa rồi lang bạc kỳ hồ sao lọt lên Đà Lạt, lấy vợ. Có người nói chú thua độ nên bỏ quê đi trốn con nợ. Chú chuyên nuôi gà chọi để đá rồi bán kiếm tiền sống cũng khá vì bán gà đá giỏi với giá một con 2 lượng vàng.
Chú gửi người ở quê chú mua gà gửi lên Đà Lạt bằng xe đò Minh Trung rồi nuôi gây giống. Gà nòi nở ra độ 2 tháng trở lên là chú nuôi riêng trong mấy cái chuồng, không cho đạp mái để nó sung. Mình hay tò mò ghé nhà chú thấy chú nói lẩm bẩm trong miệng với mấy con gà. Chú cho gà ăn thóc. Chú ngâm thóc độ nữa tiếng rồi mới cho ăn, sau này lớn lên mới hiểu lý do. Gà được 2,3 tháng thì bắt đầu tập gáy, lúc đầu chúng gáy còn lựng khựng kêu oéc oéc sau độ 2 tuần thì bắt đầu quạt cánh như thể bơm hơi để gáy o ó o, nghe phê lắm.
Gá gáy là lúc chú lựa con nào bán, con nào giữ vì theo chú gà chiến hay Chiến Kê là qua tiếng gáy. Chú nói Thần Kê gáy từ 7,8 tiếng trở đi vì gà thường của nhà mình chỉ gáy ò ó o o trong khi gà nòi ở nhà chú gáy Ò ó o o o o o, tiếng nho nhỏ là tiếng giật như ca sĩ ngân. Gà mà gáy 5 tiếng Ò Ó O O O là gà có tài còn gà gáy 3 tiếng là gà cà chớn, vợ chú đem ra chợ bán ngay.
Chú có con gà chọi không cao lắm nhưng đá đâu là thắng đó, sau này có người từ Sàigòn lên mua khá đắt. Chú bảo là gà này gáy đúng giờ, có đòn độc, chú kêu là Quý tướng. Chú kêu là nó gáy mà có tiếng rít ngắn song phụ, tam phụ sau đó là thuộc loại Linh Kê.
Cái giống gà lạ lắm, một con gáy vừa xong là con khác cũng quạt cánh vỗ ào ào rồi gáy nên mình hay chơi khăm, đi ngang nhà nào nuôi gà là cứ giả bộ gà gáy thế là cả xóm vang tiếng gà. Cứ thấy chú Tư Gà ngóng nghe gà gáy rồi kêu con này được con kia bể tiếng,… mình không hiểu tại sao gà lại phải quạt quạt vỗ cánh trước khi gáy, bác nào biết lý do thì cho em biết nguyên do. Nó làm như bơm, lấy hơi vô phổi để gáy cho dài. Mình nghe thiên hạ hay nói "gà ghét nhau tiếng gáy" nhưng có lẻ qua tiếng gáy gà biết con nào hơn cựa mình nên im, còn con gà nào mà chiến đấu thường gáy lại để chấm dứt cuộc thi gáy.
Gà độ 4 tháng trở lên thì chú bắt đầu bắt ếch cho gà ăn, tẩm bổ có chất đạm vì thịt bò dạo ấy đắt nên sau trời mưa là thấy chú đi vòng vòng với cái vợt để bắt cóc nhái cho gà ăn, tẩm bổ trước khi cho đá dợt nghề. Đặc biệt là chú nhốt riêng trong chuồng, không cho gà mái tới gần. Trước khi đá độ thì cho ăn cơm vì thóc thì lâu tiêu, khó đá. Nghe nói chú hay ôm gà đi đá ở Dốc Nhà Bò, có trường đá gà nhưng chưa bao giờ bò đến. Hình như dạo ấy chính quyền cấm đá gà hay sao nên chỉ có những tay quen mới biết chỗ trường gà.
Chú nói là chủ trường gà ăn 5 phân còn tên tắm gà thì ăn 10 phân khi thắng, chú lãnh 85%. Nghe kể là tên tắm gà như hai anh chàng ở khán đài khi võ sĩ Minh Cảnh lên đài đấu ở Thao trường, lấy khăn quạt quạt cho mát, lấy cái ly nốc nước rồi phun vào mặt võ sĩ, một tên thì bóp tay bóp cẳng, massage. Tên tắm gà này phải có tay nghề, tắm gà ra sao để nó lâm trận, đá hăn nên tên nào giỏi là lấy tiền nhiều.
Gà đá độ xong thì kiệt sức, chú phải lót rơm cho gà nằm dưỡng thương, cho ăn cơm ấm uống nước để lấy lại sức nếu không là gà bị thương, bị ỉa chảy rồi chết. Nhiều con đá về thấy tội lắm, máu me đầy người. Mình nhớ có dạo tụi trong xóm, bắt gà mình đá với gà thằng Độ, gà thằng Độ là gà chọi cao còn gà mình thì loại gà thường. Đá xong con gà mình cù rủ vài ngày sau là chết.
Khi gà đá được vài độ cũng được tắm cho mát rồi con nào đá chiến nhất thì chú bán 2 lượng còn số khác thì bắt đầu cho đạp mái. Dạo ấy còn nhỏ nên mình cũng không hiểu lắm chỉ nhớ là con gà trống mỗ đầu con gà mái rồi bay lên lưng, sau đó thì nhảy xuống đi vòng vòng, vỗ cánh o ó o. Nhiều khi thấy nó nằm bên cạnh con gà mái rất tình tứ. Lâu lâu thì thấy hai con gà mái đá nhau, chắc ghen tuông sao đó.
Mình nhớ nhất là gà mái khi đẻ trứng, chạy vòng vòng chuồng gà rồi khum khum, mặt mày phùng man trợ mắt rặn cho ra cái trứng. Cái lỗ đít gà nhỏ mà sao lại lòi ra được cái trứng to, sau này lấy vợ mới hiểu khi đưa vợ vượt cạn. Đẻ xong thì gà mái nhìn cái trứng rồi chạy vòng vòng kêu tục tác như khoe với bầy gà hay hãnh diện, thoải mái sau khi rặn trong khi mình thì đi nhặt cái trứng còn mềm mềm nóng hổi.
Lúc gà mái đang thời kỳ đẻ trứng thì mập mạp, ăn uống no nê nhưng khi nó ấp trứng thì ốm o, không ăn không uống, sợ trứng không được đủ ấm hư, khi nào oải lắm thì mới nhảy xuống chuồng ăn tí xíu, uống nước rồi nhảy lên chuồng ấp trứng tiếp. Sau này có vợ mới hiểu khi có bầu thì phải ăn mệt thở vì phải nuôi cái bào thai trong bụng, gà thì nuôi cái bọc trứng gà. Đẻ xong thì bơ phờ vì phải cho con bú nên ốm o lại. Luật thiên nhiên hay thật.
Mình nhớ mỗi lần gà ở nhà ấp là có mấy con mạc, đông như quân Nguyên, cắn mấy anh em nên khi gà ấp trứng là cấm mấy đứa em vào chuồng gà nhưng chúng cũng tò mò, mò ra xem nên bị cắn mệt thở. 19 ngày là trứng nở, sinh ra một bầy gà thì lúc đó con gà mái mẹ rất là dữ, lúc nào cũng canh con, đi đâu thì đàn con lúc nhúc đi theo sau, mỗ giun hay ăn thóc. Độ chừng 2 tuần sau thì gà con lớn tự lo như con mình nay lên đại học thì gà mái mới hết dẫn con đi ăn.
Sau 75 thì gia đình chú Tư Gà bị đuổi đi kinh tế mới rồi chịu khổ không nổi nên cả gia đình chú chạy về quê sinh sống.
Nhs

Ai giàu ba họ, ai khó ba đời

Dạo mình học lớp 11B có môn lịch sử Hoa Kỳ, nói đến dòng họ Van Der Bilt, giàu có nhất một thời ở Hoa Kỳ nhờ vào đầu tư ngành vận tải hàng hải và khuếch trương hệ thống xe lửa xuyên bang. Như người ta hay an ủi kêu ai giàu 3 họ ai khó 3 đời. Đến đời cháu của ông ta thì không còn gì cả, bao nhiêu tài sản của ông ta để lại đều bay hết vì con cháu, đóng thuế tài sản, chia chác rồi tiêu hết trong khi dòng họ Rockerfeller, cùng thời, tuy giàu ít hơn dòng họ Vanderbilt thì ngày nay gia tài kết xù của ông ta để lại, đến nay là đời thứ 6 lại gia tăng gấp mấy lần lúc ông ta qua đời.

Tại sao hai dòng họ nói trên, có kết cục khác nhau: một gia đình sau 3 đời thì sạch hết tiền và một gia đình thì sau 6 đời lại tiếp tục giàu hơn? Lý do là Hoa Kỳ có luật thừa kế mà chính phủ đánh thuế 55% hay nhiều hơn. Trong vòng 9 tháng, hậu duệ phải kiếm tiền để trả cho sở thuế. Điển hình con của ông Fullerton và bà Inge, phải bán tháo nhà trong thời gain nhà đang xuống để có tiền đóng thuế.

Khi không có tiền mặt trên 55% trị giá tài sản thì phải bán nhà cửa, và tài sản công ty làm ăn để đóng thuế trong vòng 9 tháng sau khi người ấy qua đời. Đó là chưa kể con cháu tranh dành tài sản, kiện tụng làm bay hết. Do đó người giàu ở Mỹ phải mua bảo hiểm nhân thọ, để khi họ nằm xuống thì con cháu có thể lấy tiền bảo hiểm để đóng thuế, tránh trường hợp, con cháu phải bán nhà cửa, công ty để trả thuế thừa kế.

Đó là thời trước khi ông Bush con lên làm tổng thống. Dạo ấy, chính phủ chỉ cho khấu trừ tài sản của cha mẹ để lại là 1 triệu đô. Tài sản nhà cửa kiêm luôn cơ sở làm ăn mà trên 1 triệu đồng thì sẽ bị đánh thuế. Thí dụ: ông bà A qua đời để lại một căn nhà trị giá $300,000 và một tiệm sửa xe, có hai người con làm để nối nghiệp. Ông A tính là sau khi chết thì hai đứa con được lãnh mỗi người 50% của cái tiệm, còn con gái thì được căn nhà. Họ đã làm di chúc hết.

Vấn đề là cửa tiệm được đánh giá 1.5 triệu, xem như họ để lại tài sản 1.8 triệu. Dạo ấy, chính phủ miễn 1 triệu, họ phải đóng thuế 55% trên số tiền còn lại 800,000 (1.800,000 -1,000,000). Xem ra họ phải đóng 55% x 800,000 = $440,000. Vấn đề là con họ không có tiền nên phải bán. Nếu bán căn nhà thì còn thiếu $140,000 mà bán căn tiệm sửa xe thì sẽ mất cơ sở làm ăn của hai người con trai. Do đó ai có cơ sở làm ăn, phải cẩn thận. Tốt nhất là mượn tiền trên cửa tiệm và căn nhà để khi chết thì họ trừ tiền nợ vào tài sản, sẽ làm tài sản giảm và con cháu không đóng thuế.

Trước ông Bush lên làm tổng thống, ai chết để lại gia tài trên 1 triệu đô sẽ bị đóng thuế vì luật thừa kế có hiệu lực từ lâu, mà chính phủ quên lạm phát vì 1 triệu đô năm 1900, có giá trị nhiều gấp mấy lần năm 2000. Ông ta có ký một đạo luật cho phép năm 2023, người Mỹ được khấu trừ 11.2 triệu đô cho mỗi người, hai vợ chồng được 22.5 triệu. Ai có dưới 11.2 triệu thì không lo.

Vấn đề là vào năm 2025, thì luật nào bị loại bỏ và chính phủ đang cần tiền vì đã in quá nhiều trong vụ covid nên chắc chắn sẽ đánh thuế nhất là đảng Dân Chủ thắng vừa tổng thống, vừa quốc hội vào năm tới. Người giàu thì sẽ không đóng thuế vì họ có chiêu cua họ, được luật phấp do chính họ thành lập. Chỉ có người Mỹ bình thường là cong lưng ra đóng.

Thí dụ: một cặp vợ chồng có một công ty nhỏ, khi qua đời, con họ sẽ hưởng nhưng nếu người appraiser về thương mại và địa ốc đến tính giá trị của gia tài họ để lại có trị giá hơn 1 triệu thì phải đóng thuế thừa kế. Trong vòng 9 tháng, con cháu phải vay mượn tiền để trả, gấp gáp nhiều khi không mượn được thì phải bán tháo công ty mà nhiều khi mấy người con làm ở đó, bổng nhiên mất việc. Nếu bán thì lại bán rẻ vì cần tiền gấp. Do đó người nào khôn thì họ mua tiền bảo hiểm để khi họ qua đời thì con cháu lãnh tiền nhận của bảo hiểm, không bị đánh thuế, để trả, công ty vẫn được con cháu tiếp tục. Vấn đề là khi về già tiền đóng bảo hiểm lên rất cao. Tố nhất là bố mẹ mượn tiền ngân hàng trước để tránh cho thuế lên cao.

Khi ông Bush con lên thì cho phép lên đến 5 triệu, nay ông Trump thì cho đến 11.2 triệu, vợ chồng thì được 22.5 triệu. Hy vọng là đến năm 2025, quốc hội sẽ tiếp tục đạo luật này vì luật này trên nguyên tắc sẽ bị huỷ bỏ vào cuối năm ấy. Hoa Kỳ nợ ngập đầu nên lúc đó mà kinh tế èo uột thì chính phủ đánh thuế chết.

Xứ mỹ này lạ lắm, đi làm thì bị đóng thuế, nên người ta nói thôi để dành, tiết kiệm thì cũng bị đánh thuế, vì chính phủ muốn người dân tiêu dùng để kinh tế mới chạy được, tức quá họ đi mua sắm như đồng chí gái thì cũng bị đánh thuế tiêu xài, vì mua sắm, ăn uống. Tức quá chết cũng bị đánh thuế.

Ai có gia sản trên 22.5 triệu thì mới sợ bị đánh thuế nhưng người giàu có, đại phú thì họ đều làm theo kiểu dòng họ Rockerfeller mà ông Nelson rockerfeller có tuyên bố một câu: "The secret to success is to own nothing, but control everything."

Các tay nhà giàu tại Hoa Kỳ đều dùng Foundation để tránh thuế thừa kế. Gần đây ông Zuckenberg của Facebook chuyễn hết gia tài kết xù vào Foundation của dòng họ ông ta, để tránh gia tài kết xù bị tiêu tùng trong trường hợp vợ chồng ông ta qua đời mặc dù còn trẻ, để khỏi phải đóng thuế nhiều. Ta thấy gia đình Bill Gates cũng tương tự thành lập Foundation, thông thường thì phải phân phát 10% mỗi năm lợi nhuận của Foundation của họ cho các công việc từ thiện, bù lại thì họ tránh đóng thuế cao.

Với luật mới thì họ đóng thuế đâu 37%, thêm nhiều trò khác tuỳ theo lợi tức thì bị đóng thêm do đó họ bắt chước ông Rockerfeller, chỉ muốn kiểm soát nhưng không sở hữu nên cho vào Foundation từ thiện của họ, khỏi đóng thuế 37%, chỉ đóng 10% cho các hoạt động từ thiện, tương tự như hai vợ chồng Clinton, có foundation của họ trên 2 tỷ mà không đóng thuế bao nhiêu.
Lâu rồi mình có đọc một bài viết của ai, kêu người giàu ở Hoa Kỳ và ở Việt Nam khác nhau. Cho rằng người Mỹ nhân văn hơn người Việt giàu có tại Việt Nam. Đơn cử mấy ông đại xì thẩu mỹ, đem tiền giúp xã hội trong khi người giàu ở Việt Nam, cứ đem tiền ra nổ, để người đời nể phục,…. Người viết bài không hiểu rõ về thuế vụ của Hoa Kỳ nên ca tụng, nhưng cũng nhờ vậy mà Hoa Kỳ giàu mạnh.

Các tay nhà giàu cho tiền các đại học, xây các hí viện, thư viện,.. Như Andrew Carnegie, MacCarthur, Ford, Rockerfeller,..để lại tên tuổi cho hậu thế thêm con cháu vẫn tiếp tục thừa hưởng gia tài của họ để lại. Tuần rồi mình đi xem Opera, vở tuồng “Quán Âm Thị Kính” bằng anh ngữ, mỹ mít hát opera ở đại học Chapman, thấy toàn là tên người giàu của thành phố đóng góp xây cái hí viện rất đẹp. Con cháu làm trong foundation, được cấp nhà ở, con cháu học trường tư,… rồi lấy đám con cháu có môn đăng hộ đối, cùng giai cấp thì cứ như giới quý tộc khi xưa.

Mình có hỏi luật sư về vụ bán cái vườn thì sẽ tặng cho foundation, làm từ thiện để khỏi đóng thuế, dùng tiền đó làm thư viện thuyền nhân,… khi nào gần bán thì sẽ thực hiện. Như ông Rockerfeller tuyên bố sau một vụ làm ăn, ông ta bị đóng thuế 90% (dạo ấy khi chính phủ mỹ cần tiền để đánh trận ở Âu châu) nên từ đó ông ta chỉ muốn kiểm soát hơn là làm chủ.

Việt Nam có câu “ai giàu 3 họ, ai khó 3 đời”, người Mỹ tương tự cũng nói: “Shirtsleeves to shirtsleeves in three generations.”. Ở Tô Cách Lan, người ta nói ” người cha mua đất, con xây nhà, cháu nội bán và chắt ăn mày”.

Ơ Hoa Kỳ, người ta nhận thấy trong số 483 tỷ phú thì 2/3 là thế hệ thứ nhất, 20% là thế hệ thứ 2, dưới 8% là thế hệ thứ 3, 13 gia đình đến thế hệ thứ 4, 7 gia đình đến đời thứ 5 và chỉ có 2 gia đình là củng cố được gia tài đến thế hệ thứ 6.

Thật ra những người mỹ giàu, để lại gia tài cho con cháu, chỉ mong con cháu muốn làm gì thì làm, yêu nghề thay vì cơm áo, không sợ phải lo trả tiền mướn nhà hay lo sợ thiếu thốn tiền bạc,… Hỏi thiên hạ thì đa số, đi làm, kiếm tiền để trả tiền nhà, ăn uống, tiêu xài,… chớ số đi làm vì yêu thích nghề thì rất ít. Mình có gặp bên tây, bố cô bạn đánh đàn rất hay, ước mơ ông ta là đàn cho Conservatoire của Tây nhưng vì tiền bạc, đành bỏ chuyện đánh đàn, làm kỹ sư giàu có.

Lấy trường hợp ông Vanderbilt, khi qua đời, đóng thuế xong, gia tài của ông được chia ra cho con cháu. Việc đầu tiên con cháu ông ta xây các dinh thự nguy nga tráng lệ, không lo làm ăn, cứ ăn chơi trác táng đến đời cháu của ông ta thì đói cả lủ.

Điển hình là người chủ cái vườn bơ của mình, ông ta giàu có, sở hữu cả ngàn căn hộ, ông ta trồng bơ cho vui, không vì lợi nhuận nên không rào, làm cổng, để cho người mướn nhà của ông có nơi, dẫn chó đi bộ. Khi ông ta qua đời, mấy đứa con của ông dành nhau gia tài, kêu luật sư tùm lum thưa kiện. Cuối cùng người con trai ở Cali, biết rõ về nhà cửa, vườn tược bị cô con gái, ở New York, thưa luật sư kiện tụng ra sao (xem tin tức trên mạng), không được làm trustee nữa. Cô con gái thấy tiền nước tưới bơ đắt quá mà lợi nhuận không nhiều nên bán cho tên làm vườn với giá $60,000. Tên này, kêu người hái bơ, bán trả tiền cho cô con gái rồi xoay qua bán lại cho mình lời được 200 ngàn, không biết là giá trị của miếng đất này, được phép xây cất nhà cửa, có giá trị khủng. Nếu anh em trong nhà không chém giết nhau thì tài sản của gia đình vẫn còn và giá trị, nội miếng đất không là mấy chục lần số tiền $60,000.

17 năm về trước, mình đọc cuốn sách của một luật sư chuyên việc thừa kế cho người giàu. Ông ta kể người giàu họ tìm cách để lại gia tài cho đời sau như dòng họ Rothschild. Họ thành lập một hiến pháp của gia đình như một quốc gia nhỏ rồi có hội đồng,… mỗi năm họ tụ tập để họ hàng con cháu biết nhau thêm họ bàn đến tương lai.

Có dạo đọc bài phỏng vấn của ông Rockerfeller, cháu của ông đầu tiên, cho rằng gia đình họ may mắn là không làm thương mại, dù rằng khởi đầu gia tài của họ đến từ dầu hoả nhưng chính phủ đánh vì tội Anti-Trust, phải chia nhỏ ra nhưng nhờ đó họ đầu tư và sống đến thế hệ thứ 6, hiện hậu duệ còn sống 160 mạng.

Ông ta kể dòng họ không làm thương mại nên không có tranh chấp trong các anh em, xem ai là người có khả năng làm giám đốc,… dòng họ của họ rất gắn bó với nhau nhờ giá trị của gia đình, làm việc thiện. Mỗi cá nhân có thể lo về vấn đề gì họ thích nên tạo lập khá nhiều Foundation trong dòng họ. Hàng năm họ tụ họp 2 lần, ai trên 21 tuổi đều được tham dự vào các buổi họp để bàn về hành chánh, tài chánh của dòng họ.

Họ gìn giữ rất kỷ các căn nhà của tiền nhân để con cháu có thể trở lại để biết nơi ông bà đã sinh sống vì nếu bán đi thì sẽ xoá ký ức của dòng họ, do đó bằng mọi cách dòng họ vẫn giữ những căn nhà của tổ tiên.

Trong đám con cháu đứa nào giỏi thì họ giúp cho học lên cao, đứa nào dốt thì lo chuyện khác. Tên trưởng nam dốt thì để cho đứa em nào thông minh lãnh trách nhiệm, chớ để cho thằng dốt thì sớm muộn cả gia tài của dòng họ tiêu bay hết. Dòng họ Kennedy dự định từ lâu, ông bố của tổng thống Kennedy,..đã tính trước sẽ có con làm tổng thống,..

Đọc về dòng họ Rothschild thì được biết những người quản lý tài sản của dòng họ rất khôn. Dòng họ Bush cũng tương tự, làm chính trị, làm kinh tế nên con cháu họ không vất vả, đến đời thứ 4 rồi mà vẫn sống thoải mái.

Luật thừa kế của Hoa Kỳ sử dụng luật thừa kế của Anh quốc. Khởi đầu một gia đình có đất để trồng trọt, khi ông bố qua đời thì gia tài để lại cho trưởng nam, và các người con trai khác vẫn tiếp tục làm nông cho gia đình và được phân chia thóc, lợi tức sau mùa gặt. Lý do là nếu chia 5 xẻ 7 đất đai thì đến 2 , 3 đời sau, bị chia nên diện tích của ruộng quá nhỏ không đủ trồng trọt nuôi cả đại gia đình, phải bán đi thì gia sản của dòng họ sẽ mất. Con cháu sẽ làm tá điền cho các địa chủ khác và cả đời sẽ không ngóc đầu lên được.

Con gái lấy chồng lấy họ nhà chồng nên không được hưởng gia tài. Lý do đó mà khi tài phiệt Andrew Carnegie qua đời, chỉ có một cô con gái nên ông ta để lại cho con gái một tài sản đủ nuôi cô ta mãn đời, còn bao nhiêu thì ông ta đem làm việc thiện, xây trên 3 ngàn cái thư viện và hí viện. Nếu ông ta dùng mánh của Rockerfeller thì có lẻ ngày nay gia tài vẫn còn tồn tại và có thể xây nhiều thư viện và rạp hát hơn trên thế giới như nguyện vọng của ông ta.

Anh em thì như 5 ngón tay, ngón ngắn ngón dài, đứa khôn đứa ngu. Cuộc đời, người ngu lâu dốt sớm như mình thì không biết mình ngu, cứ tưởng là thông minh xuất chúng, kiểu lãnh đạo Hà Nội, cứ cho mình là trí tuệ đỉnh cao. Nếu ông bà cụ mình có gia tài để lại, trưởng nam thì mình lãnh hết theo kiểu truyền thống, ngu ngu, mình đi đánh bài, chơi bời bay hết tiền, con cái chả được cái gì, em út cũng vậy. Bù trớt. Chưa kể trưởng nam mà ly dị, bán nhà chia với vợ cũ thì mấy người em ngọng. Cho thấy luật lệ nhà đất cần được cập nhật hoá với thời đại hiện tại.

Đó là trường hợp Ông cố ngoại mình, nhà ở quê có ruộng nhiều nhất làng, tá điền mướn làm, trả lúa hàng năm. Gia đình sống sung túc mấy đời. Ông cố ngoại mình thừa hưởng gia tài bao nhiêu ruộng nương, đi hát ả đào, đánh bài thua bán ruộng hết, bán mệ ngoại mình cho một ông lái buôn người Xiêm như người ta bán con gái làm dâu xứ Hàn, ngày nay. Sang bên đó mệ ngoại khám phá ra ông chồng người xiêm đã có vợ con, nên trở về Việt Nam. Anh em của mệ cũng đi tứ xứ làm ăn. Cho thấy cái nguy hiểm của truyền thống, đưa đến vấn đề ai giàu 3 họ, ai khó 3 đời. Gặp con trai đầu ngu lâu dốt sớm như mình là cha mẹ, em út không nhờ. Có thể làm tran gia bại sản hết.

Năm ngoái mình đột xuất về quê nội, nhìn cái ao, căn nhà nơi ông cụ mình lớn lên, gặp họ hàng thì mình muốn xây lại căn nhà ấy, xem như nhà thờ tổ cho dòng họ mình. Mấy người em mình kêu bà cụ bán đi chia cho mấy em, được vài ngàn rồi ăn cũng hết. Mình quyết định sẽ xây lại căn nhà ấy, để dòng họ ở quê hay con cháu ở phương xa, có nơi để tìm về. Họ có nơi để hàng năm, giỗ chạp, họ hàng có nơi để tụ họp. Con cháu sau này, ở xa sẽ có dịp trở lại quê để tìm ký ức của dòng họ. Nhà Lý bị Trần Thủ Độ tiêu diệt nên có người hoàng tộc lên thuyền làm Boat People, chạy đến Đài Loan và Triều Tiên. Mấy đời sau, hậu duệ của dòng họ này trở lại Việt Nam để viếng làng của tổ tiên họ.

Con mình đã về quê nội nhưng con của chúng sẽ không có cơ hội tìm lại ký ức nếu mấy anh em bán căn nhà còn lại của ông bà ở quê. Nếu xây được lại căn nhà của ông bà, nơi ông cụ mình đã lớn lên thì xem như mình sẽ hoàn thành ước nguyện của ông cụ khi xưa có nói với mình. Làm vậy thì sau này, con cháu của mình mới hiểu và tiếp tục truyền thống.

Xong om

Nguyễn Hoàng Sơn 

Karaoke

Có dạo mụ vợ, bắt mình mua dàn máy Karaoke về khiến mình điên cái đầu vì cứ nghe mụ hát hoài ở nhà, con cái học hành cũng bị lộn xộn. Bù lại thì mấy đứa con cũng chịu khó hát nhạc Việt Nam, thằng con mê bản “tóc em đuôi gà”.
Dạo ấy mua cái máy của Đại Hàn madze in Việt Nam, có đâu mấy chục ngàn bản nhạc, đủ thứ tiếng, hát mệt xỉu luôn. Mụ vợ cứ muốn hát để được máy đánh giá số 1 nên khổ. May là khi dọn qua nhà hiện nay, mình dẹp trong ga ra, mụ vợ mê làm vườn nên quên hát.
Nay thì cuối tuần đồng chí gái với mấy bà bạn vào mấy viện dưỡng lão, uỷ lạo và hát cho mấy người cao niên nghe. Đồng chí gái kể có bà bị điếc nhưng kêu mụ vợ hát hay. Chán mớ đời. Dạo mẹ vợ mình được đưa vào đây, mấy tuần sau thì qua đời. Mình thấy ở cửa ra vào, các người lớn tuổi gốc Việt, ngồi xe lăn trước cửa ra vào, hóng con cháu vào thăm, thấy thương lắm. Ai được con cháu vào thăm, đẫy xe lăn đi vòng vòng là hạnh phúc. Nay cuối tuần vợ mình cùng vài người bạn đi hát, uỷ lạo cho mấy người già neo đơn này thì thương mụ vợ rất nhiều, may mắn lấy được người vợ có cái tâm. Mình có mấy anh bạn già, cuối tuần, vợ bắt chở đi viếng vườn hoa, chụp hình mệt nghỉ. Quên rằng hoa biết hét đã già, gần tàn thì chả còn gì đẹp cả. Chán mớ đời.
Karaoke, tiếng Nhật có nghĩa là “empty orchestra”, không biết dịch ra tiếng Việt (dàn nhạc trống vắng?), xuất hiện tại Nhật Bản cách đây 45 năm bởi một sự tình cờ. Người Nhật có thói quen từ lâu là khi có khách đến nhà dùng cơm hay ở tiệm thì họ hát để giúp vui cho khách tương tự người Việt hay ngâm thơ với nhau. Kiểu mời ăn phải chịu đựng nghe tra tấn, rống bên tai. Dã man thật.
Karaoke được hình thành bởi một sự tình cờ. Ông Daisuke Inoue, nhạc công cho một quán cà phê được một khách hàng trả tiền để ông ta đi cùng, đánh đàn khi gặp khách hàng trong cuộc họp mặt làm ăn. Lý do là ông khách hàng chỉ hát đúng khi ông Inoue này đánh keyboard.
Nhưng hôm ấy, ông Inoue bận, không theo ông khách được nên ông ta thâu nhạc, đánh những bài mà ông khách thích hát qua cassette để ông ta mang đi theo chuyến làm ăn. Ông khách trở lại và kêu thâu thêm những bài khác cho ông ta giúp ông ta tư duy đột phá, làm một cái máy vừa có micro, loa để ai cũng có thể hát theo.
Với vài người bạn biết về kỹ thuật, ông ta làm được 11 cái máy đầu tiên được gọi là “8 Juke”, và cho các quán nhậu ở vùng Kobe, có những khách xộp mướn, để xem xét tình hình thị trường. Các đại gia vào quán, ăn uống xong thì có các cô gái Geisha, đánh đàn cho hát rồi dần dần có những nhạc công đánh đàn nhạc thời đại để hát. Lúc đầu có hai tiệm mua máy của ông ta, rồi các tiệm khác đặt hàng mua nhiều máy, để trong những căn phòng riêng để cho khách hàng hát.
Vào thập niên 90 của thế kỷ trước thì karaoke tràn ngập vùng Á châu, và được hiện đại hoá, về âm thanh, nhất là video được quay theo ý chính của ca khúc, thêm Laser Disc, gắn thêm lời trên màn ảnh truyền hình, được phổ thông hoá vào quần chúng, mua về nhà để hát với dàn máy âm thanh, amplifier,…
Dạo ấy tới nhà nào cũng có máy karaoke, ka vô oke, ăn xong mấy bà xúm lại hát, mấy ông ra vườn nhậu để quên giọng xé xác của vợ mình, đã nghe trường kỳ ở nhà. Nay thì họ lại mướn nhạc công như ông Inoue đến nhà vì hát trực tiếp có vẻ nức nở hơn.
Ở vùng Bolsa này, các tiệm ăn đều có nhạc công cho cuối tuần. Mình thì không thích hát hò nhưng chìu vợ lâu lâu phải đi theo, thêm có hai vợ chồng tên bạn, du học ngày xưa ở Ý, mê hát lắm. Cứ rủ mụ vợ mình đi quán Lạc Cầm vào tối chủ nhật vì ít người nên hy vọng hát được hai bài. Mình sắm cái dàn âm thanh cho mụ vợ nhưng cứ sợ trường hợp máy karaoke ngày xưa. Chán mớ đời. May quá dạo này đồng chí gái không còn mơ làm ca sĩ ka ra ô ke nữa.
Hôm trước đến nhà chị bạn của đồng chí gái, thấy họ mở truyền hình karaoke, thấy hình ảnh và bài hát chả ăn nhập gì cả. Bản nhạc Phố Đêm mà họ bỏ hình ảnh cặp trai gái bận bikini chạy ngoài biển, kiểu ráp cho có lệ, mượn đầu heo nấu cháo. Như mọi lần, ăn xong thì mình kiếm một chỗ để ngủ, trong khi mọi người hò hét qua micro. Mình có tật ngồi đâu là ngủ đó, ai làm gì mặc ai. Khi nào xong, đồng chí gái kêu dậy, chở vợ về. Bạn bè tới nhà, hát hò đến giờ là mình lặn đi ngủ.
Ông Inoue này phạm một cái lỗi lầm thương mại là không chịu ghi tên bằng sáng chế như những người có óc thương mại. Thiên hạ bắt chước, làm những cái máy tương tự nên lấy bớt lợi nhuận rồi khi Laser Disc được phát minh thì máy của ông ta hết được mua và đóng cửa tiệm sau khi đã sản xuất 25,000 cái máy.
Ông ta được vinh danh là người Á châu có nhiều ảnh hưởng của thế kỷ 20.
Xong om

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn 

Thể thao = thuốc phiện

Dạo mình sang Hoa Kỳ làm việc thì có nhiều trò khiến mình thất kinh. Xem truyền hình, họ nói nhanh dễ sợ, không chậm chạp như bên Anh Quốc, lý do là để dùng thì giờ bán quảng cáo. Trung bình 15 phút tiếp thị cho mỗi tiếng phát hình. Cứ nói ba la bu lua là thấy mấy phút quảng cáo nên chán không muốn xem.
Cuối tuần thì thấy đài truyền hình giảng đạo. Các con chiên khỏi cần lên đồ đến nhà thờ nhất là khi trời mưa, bão tuyết vì Chúa đã phán; con chiên ở đâu thì có ta ở đấy. Cứ bận đồ áo ngủ, xà lỏng run đùi nghe mấy cha cố giảng đạo rồi đến cuối chương trình, rút thẻ tín dụng ra, cúng phát sương thỏi mái. Có dạo người ta còn xem xi nê trong xe hơi nên cũng có đi lễ nhà thờ nhưng đậu xe trong bãi đậu xe rồi nghe cha giảng qua radio, tay ôm người yêu. Cuối giờ chạy ra trả tiền ở cổng.
Hết màn truyền đạo xong, sau cơm trưa là đến màn xem thể thao với quảng cáo bia và hot dog ầm vang cả nhà. Xem một mình không vui, bọn mỹ rũ nhau lại nhà xem, chúng bận đồ của các cầu thủ chúng tôn thờ. Ngày Superbowl, trận chung kết hàng năm của bóng bầu dục, kiểu Rugby của Âu châu nhưng được chế biến lại thêm cái màn trong sở, mỗi người chung tiền để cá cược.
Năm ngoái đi La Mã lại, có đưa đồng chí gái viếng thăm Colesseo, nơi Lý Tiểu Long đấu với Chuck Norris đến chết trong phim Mãnh Long Quá Giang. Nơi mà khi xưa các hoàng đế La Mã đã đến tham dự các trận giác đấu được diễn lại trong phim Gladiator một cách ngoạn mục.

Nhà thơ trào phúng Decimus Lūnius Luvenālis, thời La Mã đã diễn tả những cuộc chém giết với cụm từ "panem et circenses" (bánh mì và trò xiếc) dưới thời bạo chúa Nero như sau: “Ngày nay, họ thậm chí còn chẳng buồn mua phiếu bầu của chúng ta. Công chúng trở nên vô dụng. Giới bình dân mới ngày nào còn quan tâm đến luật pháp được ban hành ra sao, ai là quan chấp chính, các quân đoàn La Mã chinh phạt đến đâu; nay đã trở thành những kẻ thèm khát không gì ngoài hai thứ: bánh mì và những gánh xiếc.”
Nhà thơ trào phúng Decimus Lūnius Luvenālis
Nhà thơ này cho rằng nền Cộng Hoà La Mã đang trên đường sụp đổ vì giới bình dân trở nên biếng nhác, vứt bỏ trách nhiệm chính trị đối với quốc gia, chỉ muốn cái bụng no nê và hoan lạc với những trò chơi, nói theo thời nay là hủ hoá, mất quan điểm lập trường cách mạng.
Nhớ dạo còn nhỏ, học lịch sử Việt Nam vào thời Pháp thuộc thì thầy giáo giải thích dạo ấy thực dân cứ tổ chức cho thanh niên ăn chơi, nhảy đầm, chơi thể thao nhằm ru ngủ lòng ái quốc, tư duy của thanh niên. Nhà thơ Nguyễn Khuyến có làm bài "Hội Tây":
Kìa hội Thăng Bình tiếng pháo reo
Bao nhiêu cờ kéo với đèn treo
Bà quan tênh nghếch xem bơi trải
Thằng bé lom khom nghé hát chèo
Cậy sức cây đu nhiều chị nhún
Tham tiền cột mỡ lắm anh leo
Khen ai khéo vẽ trò vui thế
Vui thế bao nhiêu nhục bấy nhiêu.
Dạo mình sang Tây thì cuộc cách mạng văn hoá "Mai 68" đã qua, có lẻ vì vậy mà các trận đấu túc cầu hay banh bầu dục được truyền hình phát tuyến hàng tuần. Các trận đấu âu châu vào tối thứ 4 và địa phương vào ngày cuối tuần. Đi làm khuân vác ở siêu thị, nghe mấy tên tây đồng nghiệp cứ bàn tán về cầu thủ mới nổi như Rocheteau, Didier Six,..khiến mình nghiện, lương không bao nhiêu cũng phải móc túi đi xem đội tuyển Pháp đá ở vận động trường Parc De Prince.
Ngoài túc cầu, Rugby, các môn thể thao khác được chính quyền nâng đở như thể một chương trình không nhằm giúp người dân có cuộc sống lành mạnh nhưng để định hướng người dân và quản chế họ trong những ngày nghỉ cuối tuần. Sáng thứ hai vào nhà máy thì trong lúc nghỉ giải lao, công nhân thợ thuyền bàn tán về trận đấu vừa qua rồi đến ngày thứ 5, 6 là họ nói về trận đấu sắp tới,…. Cứ thế, giới cầm quyền có thể đánh lạc hướng người dân bất mãn chế độ, hạn chế tối đa khả năng tham gia một cuộc cách mạng nhằm lật đỗ giới cầm quyền hiện tại.
Đọc báo mấy ngày nay, thấy thiên hạ chửi um sùm về sự thất bại của đội tuyển Việt Nam trước Thái Lan, rồi giới truyền thông lèo lái về một quá khứ xa xưa khi VNCH, vô địch các giải quốc tế, đá hay hơn các đội tuyển Nhật Bản, Nam Hàn và họ không gọi VNCH là nguỵ quân nguỵ quyền nữa để thoa diệu những bức xúc của người dân về giới lãnh đạo dốt nát, vơ vét, bán thuốc trị bệnh ung thư giã cho người dân để làm giàu.
Giá xăng đang tăng thì họ tạo ra những trò khác để người dân bàn cãi như hát nhạc Bolero làm mất quan điểm lập trường cách mạng, phải hát nhạc đỏ để nhớ đến những chiến thắng hào hùng khiến nhạc sĩ Trần Tiến, nếu mình không lầm là tác giả bài “những đôi mắt mang hình viên đạn: kêu gọi nên quên quá khứ đi khi người đứng đầu của đảng, tuyên bố là chúng ta đánh Mỹ cho Nga, cho Tàu.
Thể thao ngày nay được phổ biến toàn cầu, một cầu thủ như Neymar Jr vừa được mua bởi đội Paris Saint Germain, với giá khủng, nghe nói đâu trên 220 triệu Euro. Lý do là cầu thủ này có nhiều người theo dõi trên mạng, nghe nói có đến 52 triệu người ái mộ, sẽ giúp cho các nhà đầu tư vào đội banh PSG quảng cáo, bán tiếp thị trên mạng của cầu thủ này chỉ cần bán 2 triệu cái áo có tên Neymar là huề vốn.
Các nhà tư tưởng hay tâm lý học cho rằng "bánh mì và xiệc" là văn hoá đại chúng hiện đại, đặc trưng cho thời kỳ đầu tôn giáo, là thuốc phiện tinh thần ru ngủ người dân. Do đó muốn gầy dựng lực lượng cách mạng thì điều tiên quyết là phải kéo dân chúng ra khỏi vùng văn hoá đại chúng ngu muội này. Mình nhớ khi xưa, gặp mấy ông kêu gọi chống cộng đủ trò nhưng mê đá banh Mỹ mệt thở, đang họp họ kêu mau mau để về coi đá banh. Chán Mớ Đời 
Ông Friedrich Nietzsche cho rằng chủ nghĩa xã hội mà Karl Marx và Hegel chủ xướng là một phiên bản thế tục của tôn giáo mà họ hô hào xây dựng một xã hội không đói nghèo, không bốc lột và người dân trở thành nô lệ cho thói ganh tỵ vô sản và đạo đức cách mạng. Ông Karl Marx, con một mục sư Tin Lành nên học thuyết của ông ta chịu nhiều ảnh hưởng của Kito giáo. Tương tự người ta cũng chỉ trích các mô hình xã hội do Phát Xít và cộng sản, khiến người dân từ bỏ trách nhiệm chính trị để đổi lấy những chương trình phúc lợi rẻ tiền với nền văn hoá vô sản đầy tuyên truyền tính, quay mặt mặt với thành quả của kỷ nguyên Khai Sáng.
Tưởng tượng người nông dân Việt Nam khi xưa làm ruộng cực nhọc, bị quan chức nhà Nguyễn đánh thuế, hạch sách như giới cầm quyền cộng sản hiện tại bổng nhiên có một ông cố đạo người tây phương đến, rao giảng về một thế giới bình đẳng trước thiên chúa, về một thiên đàng như thế giới đại đồng,…thì họ sẵn sàng chết nếu bị quan quân triều đình ngăn cấm bắt.

Tương tự ngày nay người dân Hương Cảng đã sống trên 100 năm với tự do dân chủ nên họ sẵn sàng xuống đường để bảo vệ tự do của họ. Trong khi đó thanh niên Việt Nam xuống đường đi bão sau một trận túc cầu. Có người chê trách họ không đi biểu tình như người Hương Cảng. Họ có nếm mùi tự do dân chủ một ngày nào từ khi cha sinh mẹ đẻ đâu mà chí trích họ.
Chế độ quân phiệt xứ Á Căn Đình, tổ chức giải túc cầu thế giới, họ mua đội banh Peru để được vào chung kết và thắng, giúp cho chế độ tồn tại một thời gian, nhưng kinh tế vẫn bết bát nên họ cho quân đổ bộ đảo Maldives nhưng không may là gặp bà Thatcher nên chế độ tan rã.

Do đó người ta chửi Hà Nội cứ xưng “tàu lạ”, người nước lạ,...vì họ không thể đánh Trung Cộng được. Đánh là thua thì chế độ sẽ tan rã như chế độ quân phiệt Á Căn Đình. Trên báo ngoại quốc có một tên nào, mình đoán là do Trung Cộng trả tiền viết vì hắn kể các Hải cảng quân sự cua Trung Cộng khi đánh Việt Nam ra sao; bằng không quân, Hải quân,... chúng ta thấy Trung Cộng cho làm phim tuyên truyền về các phim hành động quân sự, đủ trò chiếm ngập Việt Nam để định hướng người Việt, không nên chống lại Trung Cộng.
Cái vui là chương trình Obamacare, mình hỏi 10 tên ủng hộ chương trình này, giải thích cho mình lý do họ ủng hộ thì 10 người như một, không ai hiểu chương trình này. Thật ra cũng không trách họ, ngay mấy ông dân biểu liên bang bỏ phiếu chương trình cũng chưa đọc. Chúng ta bị giới truyền thông gây ảnh hưởng mà không tìm tòi tài liệu để đọc. Chúng ta từ bỏ trách nhiệm chính trị của một công dân, bỏ mặt cho những chính trị gia tha hồ nói phét, để chấp nhận một nền văn hoá vô sản rẻ tiền.
Chúng ta bán lương tâm mình để đổi lấy những phúc lợi riêng tư. Có anh bạn kể là gia đình anh ta trả tiền bảo hiểm trên $200/ tháng, với chương trình Obamacare thì phải trả gấp 3. Có dạo mình tính viết về Obamacare nhưng họ đang sửa đổi lại nên thôi. Họ ủng hộ nhưng không hiểu chính phủ lấy tiền đâu ra để trả. Họ không bao giờ đọc giấy trả lương nên không biết là phải đóng thêm 3.8% thuế cho Obamacare mà họ dùng cụm từ khác là “Medicare Tax”
Khái niệm "bánh mì và xiệc" cho thấy tính ích kỷ và vô trách nhiệm của người bình dân. Anh từ khước quyền bỏ phiếu để rồi khi ông Trump đắc cử, anh lại chửi bới kêu không phải tổng thống của anh. Thay vì tụ tập nhậu nhẹt, xem đá banh, anh có thể tổ chức những buổi nói chuyện về chính trị, cải tổ tại địa phương thay vì cứ chửi bới như ru ngủ lòng tự mản chính anh. Anh không dám xuống đường vì sợ bị cảnh sát đánh, bắt nên chỉ nhấn "Like" trên mạng như những tên trí thức dỡ hơi.
Về Việt Nam, mình thấy thiên hạ cứ rũ nhau đi ăn nhậu, bàn tán đến cá độ thì thấy tương lai của một Việt Nam thịnh vượng rất xa vời. Một người dân làm đồng nào là nhậu đồng đó, nợ cá độ. Một thành phố Đà Lạt không có tiền trả lương cho cán bộ nhưng cán bộ đi xe xịn, nhậu thâu đêm rồi tăng 2 tăng 3.
Vấn đề nan giải của xã hội là người ta không biết giới bình dân sẽ làm gì nếu họ buồn chán khi họ thấy những giới giàu có ăn chơi sung sướng. Hình ảnh mình nhớ mãi thời bé là nhìn qua cửa sổ của một gia đình được xem là trung lưu trong xóm, xem con gái của họ cắt bánh tây trong buổi tiệc sinh nhật. Mình còn nhớ cứ nuốt nước miếng ừng ực để rồi bà chủ nhà chạy ra, cầm chổi chà xua đuổi mình với mấy thằng trong xóm bên cửa sổ như đuổi ăn mày.
Nếu trời không ỉa trúng đầu mình, được đi du học thì biết đâu sau 75, mình dám làm dân CM30, tố cáo bà hàng xóm là không cho mình ăn bánh tây, còn lấy chổi chà xua đuổi đám bần cố nông như mình. Chán Mớ Đời
Tổ chức các trận bóng, rút ruột người dân khiến chúng chỉ lo kiếm tiền mà quên bổn phận, trách nhiệm người dân, mặc phó cho kẻ cầm quyền "no". Vua Gia Long có tuyên bố một câu rất ý nghĩa: "có đói nói mới nghe".
Xong om

Nhs