Về Cali lại nhớ Paris

Về Paris lại trái múi giờ nên khó ngủ, lại thức giấc trong đêm dài, lại nhớ đến chuyến đi vừa qua. Được gặp lại người thân, bạn sau 40 năm không gặp. Ghi lại đây để cả tuần sau lại quên hết. Đời sống ở Âu châu rất chậm so với Hoa Kỳ nên sẽ quên mau. Từ xe hơi, xa lộ nay họ đi xe đạp, đi bộ nên tốn thì giờ, bắt đầu ăn thức ăn nhanh như người Mỹ. 


Có anh bạn kêu vé đi pháp rẻ lắm nên đánh bạo xin phép vợ đi thăm gia đình cô em, bà Cayla, bà Marco luôn tiện ghé Ý Đại Lợi thăm vài người bạn quen thời sinh viên, đã mấy chục năm không gặp. Đồng chí gái đang theo họ khóa guitar và chuẩn bị bữa tiệc Halloween nên không đi cùng được. Tính luôn tiện viếng Slovenia và Croatia vì sát vùng Veneto nhưng giờ chót thì nghĩ sang năm đi với vợ mấy xứ thuộc Nam Tư khi xưa. Mấy xứ thuộc đế chế ottoman khi xưa nên có người theo hồi giáo và các tôn giáo đều sống vui vẻ mấy trăm năm đến khi liên sô sụp đổ thì họ muốn tự trị nên hàng xóm từ mấy 100 năm, đánh nhau tàn sát nhau như xứ ấn độ và Pakistan sau khi quân đội Anh quốc rút lui thuộc địa của họ và trao trả độc lập. 

Vận động trường Pháp quốc (state de France) nơi làm lễ bế mạc thế vận hội 2024

Đến paris thì thằng cháu mới ngày nào bé tí ti, nay to con như Tây, bận đồ láng cón, đi làm ra, đem xe ra phi trường CDG đón cậu Sơn chở về nhà. Chạy vào peripherique thì bắt đầu kẹt xe khiến mình nhớ 50 năm về trước, đến phi trường này, có ông cậu họ ra đón chở về nhà. Ngồi xe bị say xe muốn ói. Mấy tháng đầu ở Paris sợ đi xe hơi thậm chí xe buýt cũng làm mình muốn nôn. Nay thì không sợ nữa. Không hiểu lý do. Dù khi xưa ở Đà Lạt, mình đi xe hơi xe đò không sao. Có lẻ bị ngộp trong không gian tù túng không quen nhất là trời lạnh, họ đóng cửa sổ xe và cho chạy máy sưởi. Có thể chưa quen hít thở ở vùng lạnh khác với vùng nhiệt đới của Việt Nam.

Xe chạy ngang Stade De france được xây để tổ chức giải túc cầu mấy năm về trước. Và cũng là nơi bế mạc thế vận hội năm nay. Thấy không có gì đặc biệt rồi kế bên thấy một binh đinh có mái cong như con cá nên hỏi thằng cháu. Nó nói là hồ tắm được xây cho thế vận hội vừa rồi nhưng kiến trúc sư cắt cớ chỉ thiết kế cho 3000 khán giả thay vì như tiêu chuẩn của tổ chức thế vận hội quốc tế đưa ra là 6000 nên phải làm cái khác. 


Hồ bơi làm cho thế vận hội nhưng chỉ chứa được 3,000 khán giả nên không được sử dụng. 

Nói cho ngay thì kiến trúc hiện đại của pháp không có gì đặc sắc so với quốc tế. Tiền thuế của dân pháp tiêu theo chiều gió. Bên trái thì thấy làng thế vận hội nhưng vì có bức tường chặn tiếng động nên chỉ thấy sơ sơ không hoàn toàn lắm nên không rõ kiến trúc ra sao. Ông trời xứ Camembert bổng nhiên mưa như điên suốt mấy ngày đầu. Về nhà cô em mình mệt đừ nên cũng không muốn ăn. Ngủ chút xíu thì thức giấc vì trái múi giờ. Hôm sau đi gặp bà Cayla rồi bà Marco ở Mantes La Jolie đưa mình về miền quá khứ của 50 năm về trước.

 18 tuổi, từ giả thơ ngây đến pháp với một cái Vali to đùng, với 1,200 quan pháp, bỏ vào Caisse d’épargne khởi đầu cuộc đời tha hương đến ngày nay. Đúng là không ai có thể đoán trước tương lai. Để rồi đúng 50 năm sau, cũng vào thời gian này, mình lại trở lại Paris như đi tìm lại những dấu chân sau cuộc hành trình 50 năm một đời Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen. Sinh sống tại 5 quốc gia, 13 thành phố trên thế giới.

Thành phố Montagnana, Veneto, Ý Đại Lợi . May quá đến Veneto thì trời đẹp, khi mình đi thì mưa như bão.
Vợ chồng 2 anh bạn thân từ Torino xa xưa, gặp lại sau 38 năm

Hai ngày sau thì bay sang Ý Đại Lợi, đáp xuống phi trường Venezia Marco Polo. Gặp lại vợ chồng anh bạn từ 38 năm nay không gặp. Tay bắt mặt mừng vì còn sống gần 4 thập kỷ. Anh bạn kêu còn sớm, vậy tau chở mày đến viếng mấy biệt thự nổi tiếng ở vùng này. Đặc biệt bạn thân khi xưa, nay gặp lại đều mày tao. Anh ta chở dọc theo con sông Brenta, vùng Veneto mà mình có đọc, người ý có tổ chức du thuyền trên sông này với đầu bếp danh tiếng ý và viếng thăm các biệt thự vùng này. Biệt thự đầu tiên là Pisani còn được gọi là Nazionale rất to, diện tích là 11 mẫu, chỉ thua villa Borghese ở Rome. Sau được hoàng đế Napoleon đệ nhất mua cho bà vợ thứ hai ở. Chỗ này có nhiều lịch sử như Mussolini gặp Hitler ở đây và quân đội Mỹ chiếm làm tổng hành dinh sau đệ nhị thế chiến. Chỉ tiếc là mình không có thời gian như xưa, ngồi vẽ nên chỉ chụp vài tấm ảnh kỷ niệm, biết đâu mình sẽ tập vẽ lại khi không còn đi nữa.

Piazza San Marco đầy kỷ niệm thời sinh viên

Sau đó anh bạn đưa đi viếng biệt thự La Rotonda do kiến trúc sư Andrea Palladio thiết kế, tạo nên phong trào Palladioist, được người Anh quốc yêu mến và sử dụng, theo đến tận bên các thuộc địa của họ như Hoa Kỳ, Ấn Độ. Quá đẹp! Khi xưa muốn viếng thăm nhưng dạo đó không xe buýt cũng như lữ quán thanh niên tại vùng này để viếng thăm. Có lẻ lần sau ghé sang vùng này, mình sẽ mướn xe chạy viếng các ngôi nhà do ông ta vẽ. Nếu ai đi Vicenza và Venice sẽ thấy ảnh hưởng của ông ta về kiến trúc ở đó nhất là các cửa sổ, thường được gọi cửa sổ phong cách Palladio. Mình bị ảnh hưởng của ông ta rất nhiều khi thiết kế các dự án, sử dụng hình học, rất giản dị nhưng kích thước rất bình quân. Điểm lạ là ảnh hưởng của ông ta rất nhiều qua kiến trúc của người anh quốc, thậm chí toà Bạch Cung được xem là có chút ảnh hưởng của Irish Palladioism. Không như kiến trúc của Pháp ngày nay, bị ảnh hưởng của triết nhân Jacques Derida nên loạn cào cào với chủ nghĩa deconstruction.

Về chiều nên anh bạn chở về nhà để chuẩn bị ăn cơm. Ai đi vùng Vicenza thì nên ghé đây xem. Nhớ ngày thứ 7 gọi giữ chỗ trước vì họ chỉ mở có 2 tiếng nhưng được xem tất cả ngôi biệt thự. 

Có vợ chồng anh bạn từ Torino cũng lái xe trên 500 cây số đến chiều đó thêm gặp vợ chồng anh bạn, sinh viên Milano khi xưa, có đá banh một hai lần. Cảm thấy mấy anh bạn này mình quen có 6 tháng nhưng 40 năm sau vẫn quý mình, lái xe mấy trăm cây số để gặp. Thế là xem như gặp lại 2/3 sinh viên du học quen khi xưa, có hai người hiện ở Thụy Sĩ, còn thì ở Hoa Kỳ. Ai nấy cũng về hưu nên cuộc sống có vẻ nhàn, kể chuyện làm vườn trồng cây vì con cái không chịu lấy chồng lấy vợ nên chưa nghĩ đến chuyện giữ cháu. 

Anh bạn học Milano, lấy phụ dâu của vợ anh bạn, người ý. Cô vợ người ý giúp tỵ nạn người Việt trong làng nên làm đám cưới thì cô dâu mời làm phụ dâu. Bên làm phụ rể bên làm phụ dâu, gặp nhau thì choáng nụ cười tỏa spaghetti khiến anh bạn làm rể gia đình ý, sinh sống tại đó trên 40 năm nay như một dân làng người ý, trồng nho với cha vợ nhưng khi cha vợ qua đời mệt quá thì nhổ nho trồng cỏ nên phải mua xe máy cắt cỏ. Anh ta cũng nhất trí với mình là trái cây hữu cơ là bựa, được các công ty thực phẩm bơm lên để bán đắt thêm tiền. 

Biệt thự Pisani đang được trùng tu

Hôm sau, cả đám rủ nhau đi viếng thành phố nhỏ trong vùng Veneto có tên là Montagnana, tạm dịch là Núi Na. Chả thấy núi đâu cả nhưng thành phố được xây trong tường thành thời trung cổ vẫn còn y nguyên. Đặc biệt là thành phố này có món prosciutto crudo danh tiếng. Họ không cho đem loại đặc sản này vào Hoa Kỳ. Nếu không mua một cái đùi heo đem về treo ở nhà rồi lâu lâu lấy dao khứa vài lát ăn. Trưa cả đám kéo vào tiệm ăn món đặc sản của thành phố rồi chạy đến một thành phố khác để mình viếng thăm nơi sinh trưởng của thi sĩ Petrarca được xem là người đầu tiên khởi xướng chủ nghĩa nhân bản dẫn đến thời đại Phục Hưng của Ý Đại Lợi. 

Biệt thự La Rotonda của kiến trúc sư Palladio, bên trong và ngoài. 

Hôm sau cả bọn lấy xe lửa đi vào Venezia. Tháng 10 mà du khách vẫn đông như quân Nguyên. Đây là lần thứ 6 mình đến thành phố này, mà người Pháp hay nói đến Venice một lần rồi chết nên cảm xúc tuy dâng tràn nhưng không bằng lần đầu đi năm 1977. Đi bộ loanh quanh đến quảng trường San Marco, đi vòng vòng ăn gelato rồi về. Bạn mình họ đi mệt thở rồi. Ai quen đến vùng này, họ cũng dẫn ra đây nhất nay già rồi nên đi đứng nhiều không tốt. Hai kỷ niệm ở Venezia là lần đầu tiên đến đây thì tối cả bọn ra đây nghe nhạc, do cá chân nhạc tam tấu hay ngủ tấu trong không gian khá ảo vì đèn đuốc không như ngày nay. Có du khách nhưng ít hơn ngày nay. Chiều tối vắng du khách. Điểm thứ hai là có tên bạn trả tiền ly kem thì tên bồi đếm tiền thối tính rõ là 7,000 lira nhưng đến khi tên bồi đưa cho anh ta thì buồn đời anh ta đếm lại thì chỉ còn 5,000. Nên kêu lại thì tên bồi đếm lại cũng 7,000. Từ đó mình đi Ý Đại Lợi là cẩn thận khi nhận tiền thối lại, phải tính lại nay với thẻ tín dụng hay điện thoại cầm tay nên khỏe. 

Đi qua một rạp xi nê nay đóng cửa khiến mình nhớ đến cuốn phim il Paradiso của đạo diễn ý, nói về thiên đường của ông ta khi còn bé ở trong làng, nay người ta hết xem phim ở rạp mà xem video ở nhà. Có thể xem nhiều phim trong ngày thay vì phải đợi mấy tuần lễ như xưa. Mình về Đà Lạt chỉ thấy rạp Hoà bình khi xưa là còn loe ngoe vì Ngọc Hiệp và Ngọc Lan trở thành khách sạn. Thậm chí mấy rạp xi-nê ở Champs Elysees cũng đóng hết. Mình nhớ có một rạp chiếu phim Emmanuelle trước khi mình đến Paris và suốt 8 năm trời mình đi học ở paris mà nay về không thấy bóng dáng nhất là rạp của hãng Gaumont khi xưa có ghế bằng da ngồi xuống là nó lún từ từ sướng chi là sướng. 

Sang đây thấy ai cũng xem Netflix. Cho thấy văn hóa Mỹ đã tràn ngập Âu châu. MacDonald, Burger King, pizza hut, five guys hay subway mọc đầy khắp phố. CoCa cola đầy, giới trẻ bận jeans dân tình mang giày bata không như xưa ra đường là cao gót này nọ. Mình đoán ông Jacques Lang, cựu bộ trưởng văn hóa pháp một thời lên án văn hóa đế quốc của Mỹ, kêu gọi trong sáng hóa tiếng pháp, loại bỏ tiếng anh. Ông ta như ông Phạm Quỳnh kêu còn tiếng pháp là còn Pháp quốc, chắc phải đội mồ dậy. Nay thì tiếng anh, hàng quán đề bảng hiệu tiếng anh. Giới trẻ nhảy rap hát nhạc Mỹ. Truyền hình Tây cũng bị ảnh hưởng nhiều. Khi xưa thì họ mướn phim bộ Mỹ xem, nay vẫn vậy. Chương trình đố vui để học như bên Mỹ.

Nghe mình muốn đi viếng Slovenia nên mấy người bạn mướn Airbnb rồi chở mình qua đó cách Venice độ 3 tiếng lái xe như quận Cam chạy lên Malibu. Xứ này buồn nghe nói dân tình tự tử nhiều. 




Thủ đô của Slovenia có cái tên khó đọc và viết. Kiến trúc như Đức quốc hay Thuỵ Sĩ.

Hôm sau chạy về nhà ghé thành phố Trieste, thủ phủ của vùng tự trị Friuli,  xem như thành phố cuối cùng của đông Bắc của Ý Đại Lợi. Ai đi du thuyền ở vùng này thì sẽ được cập bến ở Hải cảng này thì nên bỏ thời gian đi xem lâu đài nghỉ mát của em hoàng đế của đế chế Áo-Hung. Đệ nhất thế chiến là Anh quốc chơi cha gây chiến cho ám sát em của hoàng đế, đánh tan hai đế chế áo-hung và ottoman giúp họ làm bá chủ hoàn cầu được vài năm thì ông thần Hitler nổi điên lên đánh bú xưa la mua khiến đế chế Anh quốc tàn luôn cho đến nay. Tại đây có một nghĩa địa tử sĩ của thế chiến thứ 1. Mình co kể vụ này rồi khi quân đội Ý Đại Lợi đánh chiếm vùng này, bị quân áo hung giết như rạ. Có đâu trên 100,000 nấm mồ. Trời tối nên không ghé thăm được.

Nay anh Mỹ khơi chiến tùm lum từ mấy thập niên qua nên chắc cũng sắp te tua. Nợ như chúa chổm. Tuần này đánh dấu Putin mời thiên hạ họp bàn cách làm ăn ra sao khỏi qua tiền đô la. Có lẻ vì vậy mà ông trump kêu không đánh thuế lợi tức mà đánh thuế trên đồ mua này nọ. Thế giới vẫn cần dân Mỹ tiêu thụ vì là thị trường lớn nhất thế giới (có tiền) thì đánh thuế vào sản phẩm. Chỉ cần hết chiến tranh là khỏe đời thiên hạ. Ai làm gì thì kệ họ đừng xen vào kêu dân chủ hóa này nọ. Vụ này mình không tin vì đưa đến sự mị dân. Khi không nói về chính trị là sao. Chán Mớ Đời

Đi chơi thấy bạn bè có cặp có đôi mình lêu bêu nên bắt đầu nhớ vợ. Lúc đầu tính đi Lucca và Sienna để nhớ lại thời xưa nhưng thôi để dành đi với vợ vì vợ chưa đi mấy chỗ này. Mình đi theo vợ chồng anh bạn về Torino nơi mình làm việc 6 tháng ở đây. Đi thăm tu viện Don Bosco nơi xuất phát dòng tu mang tên này. Có ông cha từ Việt Nam sang làm việc ở đây, dẫn đi viếng trường và viện bảo tàng. Hiện nay người ý ít đi tu nên tu viện chỉ còn mấy ông cố đạo lớn tuổi về hưu nên họ cần các cha trẻ nên phải kêu gọi các cha ở xứ khác sang để giảng đạo. Tối hôm sau chị vợ nấu phở để mời ông cha gốc Nam Định đến ăn. Hỏi cha vì sao đi tu. Cha nói thời xưa đói nên giáo dân hay cho con đi tu được lên chức Cố, trong làng kính nể. Đó là một hãnh diện của giáo dân nghèo. Trời mưa ông cha đạp xe đạp đến ăn, nói chuyện tiếng Việt. Chắc hạnh phúc lắm. Mình nhớ khi xưa sang Ý Đại Lợi gặp Việt Nam là mừng hết lớn. Ở paris thì phải xem xét dân tổng hội sinh viên hay đoàn kết. Mình nhớ những lần ăn cơm Việt Nam tại Ý Đại Lợi như phở ăn với spaghetti vì không có tiệm bán bánh phở. Nay thì tiệm tàu đầy. 

Nay họ dẹp xe, làm phố đi bộ khá dễ thương
Trong các con đường có mái che
Di tích thành cổ la mã

Anh bạn dẫn mình đi lại nhưng nơi mình từng ngồi vẽ khi xưa như chợ nông dân hay các tường thành la mã. Thành phố chận xe lại nên trung tâm thành phố trở thành phố đi bộ rất dễ thương. Chỉ buồn là các tiệm bán lẻ nhỏ khi xưa như bán bánh mì, tạp hoá hầu như đóng cửa hết vì thiếu khách hàng. Sau COVID người ta quen mua qua mạng hay siêu thị nên đã thay đổi cách mua sắm của người ý. Làm chủ phố mấy chỗ này chắc sót ruột. Đi trên nhưng con đường khi xưa, thấy phố xá đóng cửa sắt với những graffiti thấy rõ tình hình kinh tế của Ý Đại Lợi. Dân số ý đang lão hoá, nên chính phủ ra chương trình bán 1 Euro một căn nhà ở các làng mạc với điều kiện, tu bổ lại trong vòng 2 năm nếu không sẽ bị phạt. Trùng tu lại thì mất 2, 300,000 euro nên cũng không thành công lắm.


Xứ này tỷ lệ sinh sản là 0.8 nên họ đoán là vào năm 2050, là mệt. Con mấy người bạn chưa vợ chưa chồng như người ý. Vé máy bay rẻ về Paris đến vào 11:00 giờ đêm mà lỡ trễ thì hơi mệt. Xe lửa thì nghe nói hầm xe lửa chỗ Modena mà khi xưa mình hay đi mỗi tháng về Paris để lãnh tiền học bổng, bị sụp. Phải đi xe lửa rồi xe buýt chở qua bên kia đường hầm này nọ mới lên xe lửa từ pháp. Còn xe lửa đi qua Milano thì phải đổi ba trạm tại Thụy sĩ cũng mất 11 tiếng nên mình đi flixbus xem sao vì bên Mỹ họ cũng thiết lập các tuyến đường của công ty Flixbus này.

Điểm mình nhận thấy là dân Tây vẫn hút thuốc kinh hồn. Ngoài đường ngoài phố cứ ngửi mùi thuốc lá. Nhất là phụ nữ. Khi xưa từ Việt Nam sang mình đâu có bao giờ thấy phụ nữ ở Việt Nam hút thuốc điếu. Có mấy bà già hút Cẩm lệ thì quen nhưng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu khi thấy đầm hút. 10 cô học chung lớp vị chi có độ phân nữa hút thuốc lá.

Về lại paris thì mới tính chuyện gặp lại bạn bè người quen. Gặp lại mấy người bạn Tây đầm khi xưa rồi bạn học thời Đà Lạt nay ở pháp. Đặc biệt là có hai người gốc Đà Lạt, hay đọc bờ -lốc của mình, tự xem là Fan Kứng của bờ-lốc muctimsonden.com và liên lạc nên mình có nhắn tin trước khi đi, khi mình đến paris là họ gọi điện thoại hay nhắn tin hẹn gặp.

Mình xài eSIM của Pháp nên chỉ khi về nhà mới xét eSIM của Hoa Kỳ nên khi họ gọi hay nhắn tin thì mình không biết. Lần sau thì sẽ không mua eSIM có số điện thoại vì họ đã liên lạc với mình qua WhatsApp hay Viber hoặc Messenger. Chỉ mua eSIM có Internet. Vừa rẻ vừa khỏi mất công chuyển qua chuyển lại vì chả ai có điện thoại mình ở pháp ngoại trừ gia đình cô em.

Hẹn hai người này trong một buổi chiều ở khu opera và quartier Latin. Được đi lại những con đường, vườn xưa lối cũ của một thời sinh viên, sánh vai mấy người bạn lang thang ngồi vẽ. Hay bên dòng sông Seine mà sau cơm trưa, mình vác đồ đi vẽ vì không có tiền đi uống cà phê như đám bạn học chung. Nhờ đó mà sau này mình vẽ khá khá, bán được tranh cũng như vẽ kiến trúc nên đi xứ nào cũng tìm được việc làm kiến trúc sư. Nhìn lại thì có đến 5 quốc gia. May mình gặp đồng chí gái nếu không chắc đi Nhật Bản vì dạo đó đang có người rủ mình qua Nhật Bản làm việc. Đó là quá khứ nay chỉ làm nông dân bình thường và người chồng nhân dân của đồng chí gái. 

Mấy ngày ở paris, đi bộ với cô em. Mình không để ý vì 8,9 cây số là chuyện thường đối với mình nhưng cô em kêu đi hết nổi, mới nhớ sực là cô em đã 66 tuổi nên phải lấy xe điện ngầm về. Lâu lắm rồi anh em mới có dịp nói chuyện về vấn đề cá nhân. Thường gặp nhau là toàn gặp đại gia đình hay mình đi với đồng chí gái nên ngủ khách sạn nên kỳ này khá vui, chia sẻ những lo toan. Cô em chịu khó nấu mấy món Tây mình thích khi xưa, giặt áo quần, chăm sóc chu đáo như cô em út ở nhà mỗi khi mình về Đà Lạt. Cũng vui em út không gần nhau từ 50 năm nhưng vẫn chăm sóc mình rất chu đáo. Đi chơi mình cũng kéo bà cụ đi 9, 11 cây số, chỉ có năm ngoái là bà cụ đi 2 km là rên đau lưng. Thường là kêu không mệt.

Kỳ này đi không có vợ nên mình muốn tìm lại những dấu chân xưa. Nay paris, họ tổ chức rất nhiều triển lãm, viện bảo tàng mới mọc như nấm để thu hút du khách. Khi xưa có thẻ sinh viên mình vào mấy chỗ này đều mỗi tuần vì trời lạnh vào đây sưởi ấm. Mình bỏ nghề kiến trúc làm nông dân nhưng bạn và cô em mình cứ đinh ninh mình thích nghệ thuật kiến trúc như xưa nên dẫn đi xem các dinh thự đẹp và xem triển lãm hội họa. Có anh bạn kêu mày nên vẽ lại đi, cả bỏ uổng thấy cũng có lý. Chắc mình cũng nên tập vẽ lại. Vợ tập đàn mình ngồi vẽ chân dung chân dung sao em không như một thiên thần. Mình cũng bắt đầu ngứa tay lại, chắc phải chạy đi mua giá vẽ cọ Sơn này nọ lại.


Hôm trước đi lang thang đến Place Des Vosges, nơi khi xưa văn hào Victor Hugo ở, viết những sách bất hủ. Nay thì họ phải sửa chửa lại vì sức nặng bao nhiêu tháng ngày. Mình có vẽ nhiều lần tại khu vực này khi xưa. Không nhớ khi xưa có hàng rào hay không vì nay thấy họ rào lại.


Tại phi trường CDG, họ có làm phòng cầu nguyện của tam giáo chính ở Âu châu: thiên chúa giáo, do thái giáo và hồi giáo. Không biết có bắn nhau hay không. Phải công nhận cách xây tổ chức phi trường này rất lộn xộn. Có 3 terminal phải đi bộ, xe buýt đâu chả thấy rõ.

Chuyến đi đột suất để gặp lại 2 người đàn bà đã giúp đỡ mình khi xưa khi mới sang pháp nay đã gần 100 tuổi khiến mình mừng vì khi họ qua đời chưa chắc mình có thể bay về. Thêm liên lạc được với người mợ đầm mà ông bố khi xưa đã bảo lãnh mình sang pháp. Dạo ấy đậu cao mới được du học nhưng chính phủ Việt Nam Cộng Hoà không có ngoại tệ vì Hoa Kỳ cúp viện trợ đúng hơn là giảm, chuẩn bị rút khỏi miền nam. Muốn đi du học thì phải có người bảo lãnh tài chánh mà ông bố vợ của ông cậu bà con mình, làm cho mình mới nộp xin du học được. Ông cậu mình qua đời lâu rồi khi mình đi làm ở Ý Đại Lợi. Mình tìm ra điện thoại của mợ hơi trễ nên không đi thăm được vì mợ về hưu ở gần thành phố Cannes. Nếu khi ở Torino, mình liên lạc được thì chạy cái vèo độ 100 cây số. Mợ nhận ra mình và mình hứa sẽ đến thăm mợ lần sau luôn tiện thăm cậu Miên, con trai út của Ông bà Võ Quang Tiềm, bà con bên ngoại của mình. Người đã thuyết phục mình học kiến trúc.


Khi xưa ông Marcel Proust loay hoay với cái làng của Ông ta nay mình lại loay hoay với paris và Ý Đại Lợi, Thụy sĩ hay London, những nơi mà mình có những chuỗi ngày tháng năm đẹp của tuổi thanh niên đầy nhiệt huyết. Viết lại đây vì biết đâu một ngày nào mình sẽ quên hết những kỷ niệm của tuổi thanh Xuân. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Chất kiềm và axit trong dinh dưỡng

 Đi Âu châu thì thấy thực phẩm Mỹ đang xâm chiếm vào đời sống hằng ngày của người Âu châu. Khắp nơi các nhà hàng chuỗi thức ăn nhanh như MacDonald, Burger King, Subway, Pizza Hut, Starbucks mọc lên khắp nơi, dù Ý Đại Lợi và Pháp quốc được xem là cái nôi của các đầu bếp danh tiếng. Hay báo chí thường nói đến chế độ dinh dưỡng địa trung Hải, họ ca tụng các vùng này có người sống khoẻ mạnh, không bệnh tật và sống lâu. Tương tự người Nhật ở đảo Okinawa, sống an nhàn đến khi quân đội Mỹ đóng quân, bắt đầu ăn như lính Mỹ thế là ngọng.

  pH của máu theo axit và chất kiềm

Chế độ ăn uống là một trong những yếu tố quyết định lớn nhất đến sức khỏe hằng ngày của chúng ta. Những gì đưa vào cơ thể mỗi ngày sẽ ảnh hưởng đến mọi thứ: sinh hóa, tâm trạng, não, khả năng miễn dịch, cơ, gân, xương, dây thần kinh, thận, gan. Người xưa hay nói bệnh Tùng khẩu nhập. Bệnh đến từ thức ăn được đưa qua miệng.


Khi nói đến chế độ ăn uống, hầu hết mọi người, ngày nay đều ăn theo chế độ ăn kiêng kiểu phương Tây gây bệnh, nhiều thực phẩm có tính axit và ít thực phẩm có tính kiềm. Có lẻ người Á đông muốn to cao như người Tây Phương nên bắt chước, hiểu là tinh thần nô lệ từ bao năm bị đô hộ nên thèm muốn được sống như kẻ cai trị mình trước đây. Và người Tây phương hiểu điều đó nên ra sức quảng cáo hàng xịn bán rất đắt dù được làm tại Á châu, rồi bán lại cho dân bản xứ. Tinh thần nô lệ sẽ giúp họ quản lý chúng ta về ăn mặt cũng như tư tưởng tự do dân chủ bú xua la mua.

Kha khá 1 tí là thiên hạ đi mua quần áo thời trang của Tây phương, uống rượu Tây phương, nhảy đầm kiểu Tây phương, muốn sống theo lối Tây phương và từ từ xem thường những văn hoá của cha ông để lại. Mua không được đồ chính gốc thì mua đồ giả. Rốt cuộc chả biết ai thiệt ai giả nhưng người Tây phương hốt bạc.

Thấy bên Tây ăn bánh trái cây. Vừa có chất axit và chất kiềm. Bảo hoà? Không biết vì có đường

Chế độ ăn kiêng kiểu phương Tây, còn được gọi là Chế độ ăn chuẩn của người Mỹ (SAD), nhiều thực phẩm chế biến, thực phẩm chiên và thịt đỏ. Chế độ ăn này ít trái cây, rau, ngũ cốc nguyên hạt, các loại đậu, axit béo omega-3 và protein như các loại hạt, hạt giống và cá. Khi chính phủ Mỹ nghe lời đề nghị của ông Ances Keys về dinh dưỡng cho người Mỹ thì từ mấy thập niên qua, người Mỹ từ thân thể bình thường trở nên béo phì như ngày nay. Vấn nạn là các nước khác cũng theo chế độ dinh dưỡng này nên chúng ta phải đặt câu hỏi, các công ty thực phẩm có liên quan gì đến các chế độ dinh dưỡng được quy hoạch tại các quốc gia ngày nay.


Dạo này có ông Robert Kennedy Jr., ủng hộ ông Trump, và nếu ông Trump đắc cử, sẽ để ông ta lo về cải thiện vấn đề dinh dưỡng cho người Mỹ nên các công ty dược phẩm cũng như thực phẩm đang lo lắng, chi tiền khá nhiều cho ứng cử viên Kamala.


Nhiều nghiên cứu đã kết luận rằng Chế độ ăn kiêng kiểu phương Tây làm tăng tình trạng viêm và cholesterol. Chế độ ăn này cũng gây ra và góp phần gây ra bệnh loãng xương, bệnh tim, chứng mất trí, ung thư, huyết áp cao, béo phì, tiểu đường và các bệnh tự miễn.


Giải thích rất đơn giản. Cơ thể tiến hóa để hoạt động tối ưu khi được cung cấp môi trường phù hợp để hoạt động. Môi trường bên trong cơ thể chúng ta cần sự kết hợp lành mạnh của các chất dinh dưỡng và khi cơ thể không nhận được đủ lượng chất dinh dưỡng này theo thời gian, mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn.


Cách đây vài năm, có phong trào uống nước kiềm, lọc bỏ loại a-xít, bán đủ các máy lọc để giúp bảo hoà pH của máu huyết, khiến người Mỹ bắt đầu để ý đến vấn đề này. Các nhà thương ở Nam Hàn đều cho bệnh nhân uống nước có nhiều chất kiềm. Vì khi cơ thể có nhiều axit thì sẽ đưa đến bệnh tật. Vấn đề là máy loại này lọc nước có axit khá nhiều nên đồng chí gái hay la mình. Chỉ có cách chứa vào các thùng nhỏ để tưới cây ở vườn thay vì gắn vào ống cống đưa ra ngoài. Họ khuyến khích cân bằng axit - kiềm trong cơ thể vì có nhiều ảnh hưởng đến cơ thể và sức khoẻ. Độ pH (thế năng của hydro) quyết định độ axit hoặc độ kiềm của một chất và được đo trên thang điểm từ 0 đến 14. Độ pH càng thấp, dung dịch càng có tính axit. Độ pH càng cao, dung dịch càng có tính kiềm (hoặc bazơ). Khi dung dịch ở khoảng giữa phạm vi—không phải axit cũng không phải kiềm—thì dung dịch có độ pH trung tính là 7.

Cơ thể tự điều chỉnh độ pH trong phạm vi rất hẹp. Trong các cơ quan khác nhau trên khắp cơ thể, các hệ thống sinh lý được điều chỉnh chính xác liên tục hoạt động để giữ độ pH trong phạm vi cụ thể để có khả năng hoạt động tối ưu. Axit dạ dày, rất quan trọng đối với quá trình tiêu hóa khỏe mạnh và là chất bảo vệ chống lại các bệnh nhiễm trùng tiềm ẩn, có độ pH thấp, khoảng 2-3. Khi độ pH của dạ dày không thể giảm đủ thấp, nó sẽ gây ra các vấn đề về tiêu hóa và có thể gây ra chứng trào ngược axit. Hầu hết mọi người và các phương pháp điều trị y tế đối với chứng trào ngược axit đều cho rằng có quá nhiều axit trong khi thực tế, vấn đề có thể là do quá ít axit. Cái này khá đặc biệt.


Máu được giữ ở độ pH trung tính, từ 7,35-7,45. Vì vậy người ta khuyên không nên uống nước trong bữa ăn vì sẽ làm loãng axit giúp tiêu hoá thực phẩm vừa ăn, mà đợi đến 30 phút sau. Ngày nay chúng ta thấy người Mỹ uống coca cola với đá cục hay bia rượu trước và trong khi ăn nên pH rất khó mà bảo hoà.


Khi máu của chúng ta trở nên quá chua, các cơ chế sinh lý được điều chỉnh chính xác sẽ bắt đầu hoạt động để điều chỉnh độ pH ở mức lành mạnh. Một cách để thực hiện điều này là rút canxi và các khoáng chất khác từ xương. Trong nhiều năm, điều này có thể góp phần gây ra chứng loãng xương. Mình có kể vụ này rồi. Ai tò mò thì tìm trên bờ lốc.


Thực phẩm có tính axit

Chế độ ăn uống phương Tây bao gồm các loại thực phẩm có tính axit như protein, ngũ cốc, đường và thực phẩm chế biến. Nhiều loại thực phẩm, vì chúng tồn tại trong tự nhiên, có tính kiềm, nhưng ngày nay thực phẩm chế biến và sản xuất biến đổi hàm lượng dinh dưỡng của thực phẩm và khiến chúng chủ yếu tạo ra tính axit. Người pháp hay ý uống rượu khi ăn để giúp bảo hoà pH như rượu đỏ thì uống khi ăn thịt đỏ, còn rượu trắng thì khi ăn đồ biển. Họ nấu ăn cũng bỏ rượu đỏ hay trắng để giúp bảo hoà các món ăn. Tương tự người á đông khi nấu ăn, họ bỏ gừng khi làm cá theo tính âm dương,…


Thực phẩm chế biến có tính axit cao và gần như bị loại bỏ hoàn toàn các chất dinh dưỡng. Bột tinh chế loại bỏ hơn 80% vitamin B, 85% magiê và 60% canxi khỏi lúa mì nguyên cám. Sang Ý Đại Lợi hay pháp mình ăn loại bánh mì trấu (pane integrale, Tây gọi pain complet, Mỹ gọi whole wheat) thì thấy khác hẳn với loại bánh mì tự gọi whole wheat bên Mỹ vì họ không biến chế. Ăn theo chế độ ăn uống phương Tây làm tăng nguy cơ thiếu hụt dinh dưỡng. Nhất là rau, trái cây được hái trước khi chín nên mất gần 60-70% chất dinh dưỡng. Có một nghiên cứu của pháp cho hay là trái cây cũng như thức ăn ngày nay được bán tại Pháp quốc chỉ tồn tại độ 40% chất dinh dưỡng so với cách đây 70 năm. Hoa Kỳ thì chắc không còn gì cả vì hái quá sớm. Tại Ý Đại Lợi, mình đi theo vợ anh bạn vào chợ để xem tình hình ra sao. Thấy nhiều tiệm pizza hut, macDonald,… nhưng được cái là rau cãi tương đối còn tươi, cà chua thấy màu đỏ không như bên Mỹ màu xanh xanh hơi hường hường mà mua đồ hộp thì tiêu đời vì chất bảo quản này nọ.


Các chất kích thích như thuốc lá, cà phê, trà và rượu cũng có tính axit hóa cực cao. Căng thẳng và hoạt động thể chất (cả hai đều không đủ hoặc quá nhiều) cũng gây ra tình trạng axit hóa. Ở Ý mình có anh bạn hút thuốc quá cỡ còn hơn khi xưa. Một anh kia thì khi xưa cũng hút nhưng đã bỏ được 20 năm rồi từ ngày bị tai biến.


Ngoài việc thiếu hụt dinh dưỡng gây hại cho sức khỏe, lượng axit trong chế độ ăn uống hiện đại có thể dẫn đến sự gián đoạn cân bằng axit-kiềm trong các khoang cơ thể khác nhau và cuối cùng dẫn đến bệnh mãn tính thông qua việc mượn đi mượn lại các chất dự trữ kiềm của cơ thể.


Kiểm tra bằng Dải pH

Nếu muốn kiểm tra mức pH để xác định xem độ pH của cơ thể có cần được chú ý ngay lập tức hay không, chúng ta có thể mau và sử dụng dải pH. Làm như vậy cho phép chúng ta xác định hệ số pH của mình một cách nhanh chóng và dễ dàng ngay tại nhà riêng của mình. Nếu độ pH trong nước tiểu dao động trong khoảng từ 6,0 đến 6,5 vào buổi sáng và từ 6,5 đến 7,0 vào buổi tối, cơ thể bạn đang hoạt động trong phạm vi lành mạnh. Nếu nước bọt của chúng ta duy trì trong khoảng từ 6,5 đến 7,5 cả ngày, cơ thể đang hoạt động trong phạm vi lành mạnh. Thời điểm tốt nhất để kiểm tra độ pH của bạn là khoảng một giờ trước bữa ăn và hai giờ sau bữa ăn.


Xét nghiệm nước tiểu có thể cho biết cơ thể đang bài tiết axit và đồng hóa khoáng chất tốt như thế nào, đặc biệt là canxi, magiê, natri và kali. Các khoáng chất này hoạt động như "chất đệm". Chất đệm là những chất giúp duy trì và cân bằng cơ thể chống lại tình trạng quá nhiều axit hoặc quá nhiều kiềm. Ngay cả khi có đủ lượng chất đệm, mức axit hoặc kiềm vẫn có thể trở nên cực đoan. Khi cơ thể hấp thụ hoặc sản xuất quá nhiều axit hoặc kiềm này, cơ thể phải bài tiết lượng dư thừa. Nước tiểu là cách hoàn hảo để cơ thể loại bỏ bất kỳ axit hoặc chất kiềm dư thừa nào không thể đệm được. Nếu độ pH trung bình của nước tiểu dưới 6,5, hệ thống đệm của cơ thể bị quá tải, trạng thái "tự nhiễm độc" tồn tại và cần chú ý đến việc hạ thấp nồng độ axit. Khi đi bác sĩ họ hay thử nước tiểu của chúng ta để xác định vấn đề này.


Độ pH của máu phải được giữ trong phạm vi chặt chẽ, với phạm vi bình thường là từ 7,36 đến 7,44. Chế độ ăn mất cân bằng nhiều thực phẩm có tính axit như protein động vật, đường, caffeine và thực phẩm chế biến sẽ gây áp lực lên hệ thống điều hòa của cơ thể để duy trì tính trung tính này. Việc đệm thêm cần thiết có thể làm cạn kiệt các khoáng chất kiềm như natri, kali, magiê và canxi trong cơ thể, khiến người đó dễ mắc các bệnh mãn tính và thoái hóa.


Khoáng chất được lấy từ các cơ quan quan trọng và xương để đệm (trung hòa) axit và loại bỏ axit ra khỏi cơ thể một cách an toàn. Do phải làm việc này, cơ thể có thể bị tổn thương nghiêm trọng và kéo dài do tính axit cao - một tình trạng có thể không được phát hiện trong nhiều năm.


Nhiễm toan có thể gây ra các vấn đề như:

Tổn thương tim mạch Tăng cân, béo phì và tiểu đường. Các tình trạng bàng quang

Sỏi thận Thiếu hụt miễn dịch Tăng tốc độ tổn thương gốc tự do

Các vấn đề về nội tiết tố Lão hóa sớm Loãng xương và đau khớp. Mình thấy mấy người bị bệnh thống phong được bác sĩ ra lệnh không ăn thịt, vì có axit nhiều.

Đau nhức cơ và tích tụ axit lactic Năng lượng thấp và mệt mỏi Tiêu hóa và đào thải chậm

Nấm men/nấm phát triển quá mức Mất động lực, niềm vui và sự nhiệt tình Nhiệt độ cơ thể thấp hơn


Fluoride được hoà trong nước cũng như kem đánh răng được xem là độc tố cho não bộ.

Thực phẩm có tính axit hay kiềm?

Lưu ý rằng xu hướng tạo axit hay kiềm của thực phẩm trong cơ thể không liên quan gì đến độ pH thực tế của chính thực phẩm đó. Ví dụ, chanh có tính axit cao, tuy nhiên, các sản phẩm cuối cùng mà chúng tạo ra sau quá trình tiêu hóa và đồng hóa lại có tính kiềm cao nên chanh có tính kiềm trong cơ thể. Tương tự như vậy, thịt sẽ có tính kiềm trước khi tiêu hóa, nhưng nó để lại cặn axit trong cơ thể, vì vậy, giống như hầu hết các sản phẩm từ động vật, thịt có tính axit. Điều quan trọng là lượng thức ăn hàng ngày có tác dụng tự nhiên để cân bằng độ pH của cơ thể. Xem đường dẫn của NIH khiến mình càng ngu thêm vì xem ra thì những thứ họ kêu là tốt bổ chi đó đều nằm trong dạng axit. Chán Mớ Đời 


Biểu đồ này chỉ nhằm mục đích hướng dẫn chung về thực phẩm kiềm hóa và axit hóa. Xem đường dẫn các chất dinh dưỡng do NIH xuất bản


https://nbihealth.com/wp-content/uploads/2019/06/Foods-are-they-Acid-or-Alkaline-forming-2019.pdf


 Những thực phẩm này để lại tro kiềm nhưng có tác dụng axit hóa trong cơ thể.

Mặc dù có vẻ như trái cây như cam quýt có tác dụng làm axit hóa cơ thể, nhưng axit citric có trong chúng thực sự có tác dụng làm kiềm hóa hệ thống. Nên người ta kêu nên uống nước ấm với chanh để giúp tiêu hoá nhưng sẽ tạo ra chất kiềm. Vào tiệm ăn, cứ kêu nước nóng và lát chanh, không tốn tiền.

Ngoài ra có một chất rẻ tiền nhưng giúp bảo hòa chất kiềm trong cơ thể đó là baking soda. Người xưa hay dùng chất này để trị liệu trước khi thuốc Tây ra đời. 


Nói cho ngay cứ ăn mệt thở vì chúng ta không biết được ngày mai. Có lần đi ăn tiệm, có anh bạn cứ hỏi món này co chất béo, chất đạm khiến bà chủ Chán Mớ Đời kêu ăn lút cáng đi em. Thằng em chị nó cũng cẩn thận như em nhưng rồi xe đụng nó chết queo. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn  

Gặp lại bạn học Yersin

 Gặp lại bạn học Yersin


Hôm qua như đã hẹn Tuấn , thường được bạn học khi xưa gọi Toto và bà xã ghé lại nhà đón, chở vào Paris đến nhà Mỹ Kia và anh Kế. Mỹ Kia thì không có học chung khi xưa. Cô nàng học Couvent sang Yersin khi mình đã chuyển trường, du học năm 74 cùng thời với mình, tương tự Diệu Hà và Huỳnh quốc Hùng. Ông chồng là anh Kế, rất vui hay tếu tếu nhưng rất giỏi. Khi xưa đi làm được Tây đầm trọng vọng, giao trách nhiệm cao. Mình hay liên lạc với anh ta qua nhóm Yersingroup vì cô vợ đọc không được tiếng Việt cũng như anh Thái Anh cũng đọc email mình cho vợ. Có lần Mỹ Kia hỏi mình sao không dịch ra tiếng pháp cho cô ta đọc ké. Viết một lần đã oải rồi, còn nói dịch tiếng pháp. Vấn đề là viết tiếng pháp để thiên hạ cười thì chỉ có dân ở Tây mới hiểu và cười. Mỗi lần mình kể chuyện cười ở hội Toastmasters mà dùng các câu chuyện của người Pháp thì dân ở Mỹ nhìn mình như bò đội nón. Hóa ra nhiều cô yersiniennes xa xứ quên tiếng Việt. Họ mời mấy người yersinien học cùng thời với mình lại nhà ăn cơm. May là kiếm được chỗ đậu xe nhanh chớ không thì cũng quay xà quầng lâu.

Tuấn là cháu nội của bác sĩ Lương, có phòng mạch ở đầu đường Phan Đình Phùng, phía dưới là nhà bảo sanh Trương Thị Lập, nhà ở gần nhà ga Đà Lạt, mình có đến đây bắn bi với anh chàng hồi nhỏ học grand lycee. Hình như là bố dạy anh văn ở trường Võ Bị và Hội Việt Mỹ.

Hôm qua tình cờ đi ngang ngân hàng nơi mình mở trương mục đầu tiên khi qua Tây 50 về trước. 

Cuộc đời thấy lạ vì khi xưa người Pháp đi bộ đi xe đạp rồi họ chế ra xe hơi chạy tứ xứ rồi nay lại trở về thời 100 năm về trước, rồi không có chỗ đậu xe nên nay đạp xe đạp hay đi bộ để khẳng định mình là trí thức, bảo vệ môi trường này nọ. Thấy Tây đầm đạp xe đạp cứ vênh váo cái mặt lên trời nên hay bị xe tông rồi đám écolo xuống đường biểu tình chống xe hơi. Nghe nói chạy trên périphérique họ muốn giảm tốc độ xuống 50 km/ giờ còn trong Paris thì 20-30km. Nghe kể xe ai mà to dài, được gán ngay phá hoại môi trường hay bị chúng đâm lũng bánh xe hay cạo rạch sơn. ở pháp nên mua xe hai chỗ ngồi nhỏ nhắn là tốt, dễ đậu xe. Vài năm nữa chắc đi xe ngựa. Mình thấy ở Porte Dauphine họ đã làm lại đường rầy và đường dây điện trên không cho xe điện Tram như thời trước đệ nhị thế chiến. Chứng tỏ Pháp quốc đang đi ngược với dòng lịch sử thì làm sao tiến bộ. Wifi cũng còn yếu so với Nhật Bản hay đại Hàn. Điện thoại chỉ có 4 gờ hay ít hơn. Mình mua eSIM ở pháp mà chạy như rùa. Chán Mớ Đời 

Mỗi lần về Paris thì mấy bạn học xưa đều có nhã ý mời vợ chồng mình dùng cơm. Mới tải hình đầu tiên paris là Toto hỏi liền. Có Diệu Vân, con gái hãng cưa Xu Tiếng và ông xã, hai vợ chồng đều Làm nha sĩ, về hưu chăm sóc cháu. Mình chơi thân với anh cô nàng và là người Đà Lạt đầu tiên gặp lại tại paris tại hội chợ Tết tổng hội năm 1976. Sau này qua đời  Sớm khi mình ở Cali. Có Hoa, con ông bà Bùi Vàng, em của Bùi Văn Đông, học chung khi xưa. Cô này lấy chồng tên Hoà cũng họ Bùi nên khi ra tòa thị chính làm giấy tờ đám cưới bị nghi ngờ là chọc quê các công chức Tây đầm. Lý do là viết tên là Hoa Bui còn ông chồng tên Hòa thì Tây đâu có bỏ dấu nên khi thấy hai người đều mang tên Hoa Bui là Tây đầm nổi điên. Sau phải bình dân học vụ cho mấy ông Tây bà đầm về chữ quốc ngữ do người Tây phương phiên âm. Mình kể cho Hoa là có gặp chị của Huỳnh Ngọc Ánh, con ông bà Huỳnh Ngọc Bữu, có tiệm vàng ở khu Hoà Bình, cạnh tiệm Thanh nhàn của hai bác Bửu Ngự, hàng xóm với mình. Chị ta hỏi mình “biết ai đây không?” Khiến mình ú ớ như bò đội nón. Dân Đà Lạt nhưng mình đâu có bao giờ gặp mặt hay nghe tên. Mấy người này đều cùng làng Kế Môn ở Huế nên họ thân nhau lắm. Làng Kế Môn có ông tổ thợ bạc, gốc Thanh Hoá sau này làm trong triều đình nhà Nguyễn, truyền dạy nghề thợ bạc rồi dân làng đi khắp nơi mở tiệm kim hoàn. Dân làng này vào lập nghiệp ở Đà Lạt nhiều, chính họ thành lập ấp Ánh Sáng năm 1955. Ông Bùi Duy Chước, bố của bà Bùi Thị Hiếu cũng là người làng Kế Môn, ông Hoàng Ngọc Bửu khi xưa học nghề ở tiệm ông Bùi Duy Chước. Cháu ngoại của ông Chước ở Paris, có liên lạc với mình. Đa số dân làng Kế Môn ở ấp Ánh sáng rồi theo thời gian họ làm ăn phát đạt nên bắt đầu mua nhà trong khu Hoà Bình, xem như ai là thợ bạc Đà Lạt là 90% dân Kế Môn. Bên Mỹ ở Houston dân gốc Kế Môn đông như quân Nguyên. Mấy tiệm vàng ở đây đa số là của người làng Kế Môn.

Như mọi lần Diệu Vân đem món khai vị với Patê trét bánh mì còn thì thịt vịt quay và heo quay. Bên Tây thì ăn cơm á đông uống rượu đỏ hay rose đủ trò. Cô em mình đem bánh Tây đến. Phải công nhận bánh Tây ăn ngon thiệt nhưng đắt tiền. Hôm trước ăn ở tiệm ăn, tarte aux figues. Cực ngon. Tính đi lại để ăn nữa nhưng lội vào Paris thấy ớn quá. Hôm nay chắc tà tà chuẩn bị mai về nhà với vợ. Trưa hai anh em bò đi ăn couscous của Ma-rốc lại. Xa Paris nhớ couscous. Ăn xong lội bộ vào trung tâm thành phố. Xung quanh ngôi nhà thờ có đến 7 lò bánh mì và bán bánh Tây. Tính ra dân Tây còn giữ thói quen mua bánh mì hàng ngày cho bóng. Khi xưa thời sinh viên ít khi ăn pain complet còn nay thì thèm.


Câu chuyện của mọi người chuyển từ chăm nuôi cháu ngoại cháu nội vì ai nấy đều lên chức ông bà hết qua tình hình kinh tế hiện nay. Mình đoán là tình hình ở Âu châu như Nhật Bản 30 năm qua. Dân không đẻ nên không cần tiêu thụ nhiều, già thì họ tiết kiệm cho những ngày tuổi hạc. Nhà cửa Thì xuống giá. Nhắc đến vụ hội ngộ lịch sử với cô giáo Ngô Thị Liên. Họ cũng muốn tổ chức lại họp mặt bạn học cũ xưa nhưng cũng khó vì nay ai cũng lên chức ông bà, bận chăm cháu dù rất mệt nhưng vui. Chắc phải động viên cô Liên đi Tây gặp lại học trò một chuyến. 

Bạn cũ Đà Lạt ăn như Tây vì không thấy đĩa gì cả. 

Trên đường về, GPS chỉ xe đi qua rừng Boulogne, thấy mấy chị em ta đứng đường ở bìa rừng khiến vợ Toto hỏi sao đi đường này. Ông thần này nói để cho Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen ôn lại thời xưa ở paris. Khi xưa mình ở Neuilly-sur-Seine nên mỗi sáng mưa gió tuyết hay chi mình cũng chạy bộ vào bois de Boulogne, không biết bao nhiêu cây số. Nhớ có lần đang chạy thì trong bụi vọt ra một tên Tây rồi một cô điếm chạy theo kêu trả tiền. Chắc ông Tây chơi quỵt rồi chạy làng. Nhờ chạy bộ mỗi ngày mà mình thấy cảnh đẹp trong rừng nhất là mùa thu, vừa chạy gió nhẹ nhẹ lay những lá vàng rơi rơi trước mặt để rồi được thay thế bởi những phấn tuyết của mùa đông. Cuối tuần thì đứa banh với mấy thằng Tây trong  rừng. Tìm chỗ nào trống thì mấy thằng Tây đá banh còn mình xin đứa ké rồi từ từ quen qua năm tháng.

Qua Ý Đại Lợi, một anh bạn nhắc lại có lần mình sang nhà anh ta rồi khuya nên ngủ lại, anh ta kêu thằng Sơn, sáng 5 giờ sáng bò dậy chạy bộ ngoài đường. Dạo ấy mình luyện tập chạy đua Stratorino. Hình như chỉ qua new York thì mình hết chạy xe vì toàn đường và xe cộ. Chỉ có chạy bộ trong Central Park khi tập để chạy đua chi đó. Chớ ở Anh quốc, Thụy sĩ và Ý Đại Lợi hay Pháp quốc đều chạy bộ mỗi ngày. Khởi đầu là ở Mantes La Jolie, đi làm sợ tốn tiền mua vé xe buýt nên mình chạy 2 cây số đi làm và 2 cây số về nhà. Chiều chạy đi về thêm 4 cây số riết quen nên về Paris mình cũng chạy mỗi sáng đến khi sang new York.

Lo 
Đến ăn cơm nhà anh bạn  thấy La girolle ngày xưa mua ở Thụy Sĩ cho họ. Sau 40 năm thấy lại vật kỷ niệm. 

Hồi trưa thì mình đến thăm và ăn cơm nhà con bà mẹ nuôi. Tên này khi xưa hay đi chơi với mình. Có lần mình dẫn hắn đi nghe Khánh Ly hát ở Palais de Congres, ai trở về xứ Việt. Vào nhà thì thấy hắn thừa hưởng cái máy cạo fromage mà Tây gọi La Girolle. Mình mua tặng gia đình bố mẹ hắn khi xưa khi đi làm ở Thụy Sĩ. Chắc cũng 40 năm mà họ vẫn giữ.


Ăn xong ngồi nói chuyện đến 12 giờ khuya rồi mọi người để lại cho anh Kế và Mỹ Kia thu dọn chiến trường. Đó là nổi khổ khi đứng ra tổ chức họp mặt, phải có trái tim rất to to mới dám làm. Toto cho biết là Từ Lê Bình về Việt Nam sinh sống, nói đến ông thần này khi xưa ai cũng Chán Mớ Đời. Ông ta hay đập lộn với bạn học nên ai cũng ngán. Qua pháp cũng mang tính đó. Chắc có vấn đề tâm lý. Có dạo mình có liên lạc anh ta kể là qua Tây cũng đánh lộn tùm lum rồi bặt tin khi mình mời tham dự hội ngộ với Ngô Thị Liên. Có nhắc đến Paul Đào Công Hào.

Toto sắp đi Việt Nam 5 tuần lo vụ hội thiện nguyện của pháp tại Việt Nam. 

Vô nhà là đi ngủ ngay. Lâu lắm mới đi ngủ quá 12 giờ đêm.


Đi ngang nhà hát mang tên nhà trí thức Tây có thời làm bộ trưởng văn hóa Tây. Tây hút thuốc rất nhiều. Nhất là các cô các bà nay họ có hút vape. Được cái là họ không cho hút thuốc trong nhà vì nhớ khi xưa đi học, trong atelier chúng hút thuốc như xe hoả.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Lorenzo Nguyen, thiên tài âm nhạc Ý Đại Lợi

Qua Ý Đại Lợi khám phá ra nhiều điểm hay của người Việt tỵ nạn tại đây. Ở Ý Đại Lợi có rất ít người Việt sinh sống. Sinh viên du học khi xưa rất ít so với Pháp quốc hay Thụy sĩ. Trong thời kỳ thuyền nhân vượt biển, quốc hội của Ý Đại Lợi yêu cầu chính phủ đem tàu ra vớt người Việt tỵ nạn thuyền nhân. Họ cho 3 chiến hạm vớt đâu tổng cộng gần 2,000 người Việt, đem về Hải cảng quân sự vùng Veneto và các nhà thờ tại đây bảo lãnh tìm việc làm. Có rất nhiều người vẫn sinh sống tại vùng này. Sinh viên du học thì có nhiều người có gia đình bên Mỹ nên chuyển quê hương.

Các sinh viên du học chống cộng được cử đi làm thông dịch viên trong các trại tiếp cư, còn mấy ông Việt kiều yêu nước thì lên báo phát Truyền đơn kêu đuổi họ về nước vì tỵ nạn kinh tế này nọ. Tháng 11 này, người ý, họ tổ chức kỷ niệm 45 năm tỵ nạn. Ông hạm trưởng có viết cuốn sách về vụ này và mời người Việt tỵ nạn tham dự, tiếc mình không ở lại tham dự được nhưng tò mò xem sách ông ta viết kể việc này ra sao. Hỏi ra thì mấy Việt kiều yêu nước không ai về nước xây dựng tổ quốc cả. Vẫn ở Ý Đại Lợi nhập quốc tịch Ý Đại Lợi.

Trong số những người Việt tỵ nạn, có cháu anh bạn được sinh ra tại Ý Đại Lợi. Bố là thuyền nhân, gốc Bình Định, đến Ý Đại Lợi còn trẻ thời trung học. Rất thông minh vì học trường kinh tế danh tiếng Bocconi tại Milano. Mỗi ngày đi xe lửa từ Torino độ 150 cây số và tốt nghiệp trong vòng 3 năm thay vì 4 năm. Học xong thì thích âm nhạc hơn và được học bổng của viện âm nhạc Thụy sĩ ở Basel về dương cầm. Cháu tên Lorenzo Nguyễn lai Ý Đại Lợi. Có bài báo của Nhật báo La Stampa nổi tiếng tại Torino viết về thế hệ thứ hai của người Việt tỵ nạn. Khi xưa mình hay đọc tờ này. Trang nhà của viện âm nhạc Basel, Thụy Sĩ

https://www.musik-akademie.ch/en.html

Mình xin lượt thuật sau đây. 

Lorenzo Nguyen đã tạo dựng tên tuổi của mình như một nghệ sĩ dương cầm, đặc biệt qua vai trò là thành viên của nhóm tam tấu Trio Chagall. Nhóm tam tấu này, bao gồm Lorenzo Nguyen, Edoardo Grieco (violin), và Francesco Massimino (cello), đã đạt được sự công nhận quốc tế qua các buổi biểu diễn và cuộc thi. 


Theo anh bạn kể thì khi được nhận vào viện âm nhạc thuỵ sĩ thì hai người bạn chơi trong nhóm tam tấu không được nhận nên thằng bé dỡ chứng kêu không học khiến viện âm nhạc phải cho hai người kia học nhưng phải trả tiền. Còn cháu thì được học bổng. Cho thấy tinh thần tốt không phải được ưu đãi là bỏ bạn. Tham Phú phụ bần.

Sau một cuộc thi và đoạt giải tại Qatar thì đại sứ Việt Cộng bò lại chúc mừng và rủ về Việt Nam chơi. Khi xưa họ chửi phản quốc. Chạy theo bơ thừa sữa cặn của đế quốc, nay thì khúc ruột ngàn dặm.

Học xong thì bắt đầu đi thi các giải quốc tế và đoạt được nhiều giải. Nghe nói được trả tiền nhiều. Có con người bạn bác sĩ nhưng thích làm bánh nên bỏ nghề y sĩ làm bánh bán giàu hơn làm bác sĩ. 

Trang nhà của tam tấu

 https://www.trioconcept.it/en/

Thành tựu nổi bật của họ bao gồm giải Nhất tại Cuộc thi Nhạc cụ Dây Quốc tế Schoenfeld năm 2023 tại Trung Quốc và trở thành nghệ sĩ thuộc Young Concert Artists Trust (YCAT) sau khi lọt vào vòng chung kết xuất sắc tại Wigmore Hall ở London. Đây là những dấu mốc quan trọng, vì Trio Chagall là nhóm nhạc Ý đầu tiên đạt được các danh hiệu này .

Lorenzo Nguyen

https://www.lastampa.it/torino/2021/12/21/news/lorenzo_nguyen_chi_suona_il_piano_va_lontano-1901298


Nguyen và Trio Chagall chuyên biểu diễn nhạc cổ điển thính phòng, thường xuyên biểu diễn các tác phẩm của những nhà soạn nhạc như Schumann. Họ đã nhận được nhiều lời khen ngợi về sự diễn giải đầy năng lượng và trẻ trung, thể hiện qua các giải thưởng đặc biệt tại cuộc thi Premio Trio di Trieste, bao gồm giải cho màn trình diễn xuất sắc nhất của một tác phẩm Schumann .


Ngoài ra, Lorenzo Nguyen còn hợp tác biểu diễn cùng nghệ sĩ violin nổi tiếng Giulia  tại Sorbonne. Cả hai đã cùng nhau biểu diễn các tác phẩm của các nhà soạn nhạc như Kreisler, Ravel và Respighi tại các địa điểm uy tín, bao gồm cả Cung điện Quirinale ở Rome . Những buổi biểu diễn này cho thấy sự đa dạng và chiều sâu của Nguyen trong vai trò nghệ sĩ dương cầm.


https://lettres.sorbonne-universite.fr/evenements/recital-giulia-rimonda-et-lorenzo-nguyen


Nguyen đã và đang khẳng định mình là một nhân tố triển vọng trong làng nhạc cổ điển với sự nghiệp cả solo lẫn biểu diễn nhóm. Nay nghe nói làm nhiều tiền hơn cha. Còn người em thì học cũng giỏi hỏi ông bác xem phải học gì. Bạn mình kêu học bác sĩ tâm lý nhưng cuối cùng ghi học về triết học. Có thể lai nên hội tụ được hai DNA nên giỏi. Xứ này tự do học gì thích có gì chính phủ nuôi. 


Một anh bạn du học khác kể về cô em được anh ta bảo trợ cùng bố mẹ sang Ý Đại Lợi lâu rồi. Mình có gặp 40 năm trước. Cô em sang Ý Đại Lợi  dù đã tốt nghiệp y khoa tại Việt Nam. Nhưng bằng cấp Việt Nam sau 75 không được công nhận tại Âu châu. Lúc đầu học ngành y tá cho nhanh để đi làm rồi từ từ học y khoa lại và đổ sau đó thi tuyển vào ngành gây thuốc mê gì đó với toàn người ý nhưng được nhận dù là mít. May là Lúc đó mới vào quốc tịch và 39 tuổi vì họ không nhận trên 40

Sau lấy chồng người Việt , giáo sư đại học. Nay cũng về hưu rồi. Mình phục dân quảng nam, ý chí rất mạnh. Gặp mình thì làm nông dân để khỏi học.

Cô con gái cũng tốt nghiệp y khoa ngành radiology. Được nhận vào nhà thương lớn ở Verona. Mình chỉ biết có 2 anh bạn này thời du học nhưng đoán chắc các gia đình thuyền nhân khác cũng thăng tiến trong xã hội đầy nhân bản, dù có chút kỳ thị. Nhưng vẫn đóng góp cho xã hội quê hương thứ hai của họ.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn