Người về từ ác mộng

Mình mới trải qua một cơn ác mộng dài. Đi chơi 10 ngày với vợ và 8 cô bạn của đồng chí gái xuyên 6 tiểu bang; Nevada, Utah, Arizona, Wyoming, Montana, và Idaho. Kinh hoàng.

Theo đồng chí gái thì khởi đầu có hai cặp vợ chồng, còn lại là toàn mấy bà để chồng ở nhà, đi chơi riêng. Lý do là chồng trên 6 bó thường không thích mạo hiểm, thời thanh niên xung phong của họ đã qua, đi leo núi, ra ngoài thiên nhiên. Mấy môn thể thao này thường được phụ nữ ưa chuộng hơn vì không có bạo lực. Mấy ông thích các môn thể thao bạo lực trên máy truyền hình ở nhà với mấy lon bia. Năm ngoái đi chơi ở Mammoth, có 2 anh bạn đi chung. Hai ông thần này đi leo núi mà có mấy trăm thước, mặt xanh như đít nhái, thở không ra hơi. Mấy bà vợ kêu anh sơn kêu chồng em đi leo núi với anh. Mình nhìn mấy ông thì họ lắc đầu. Có ông kêu tôi thích leo núi lắm, phải chi tôi gặp anh khi xưa, nay đầu gối tôi có vấn đề. Chán Mớ Đời 

Old Faithful Geyser, Yellowstone, Wyoming 

Vào giờ chót có anh bạn tập chung với mình tại Đông Phương Hội, bị mổ mắt nên phải ở nhà dưỡng thần. Thế là mấy bà bạn rủ bạn từ Seattle và San Jose bay xuống đi chung thế cặp này. Còn mình thì đơn côi, 1 thân một mình chống choại với 9 bà. Một đồng chí gái là đã chết ngất ngư, nay phải đối phó với 9 cọp cái. Có 2 bà xung phong lái phụ vì đường xa. Một bà xung phong lái phụ mình được 5 dặm là mình lấy tay lái lại. Lý do là chạy không quen xe Van, căm thù ông chồng hay sao mà chạy nhanh, gặp ổ gà, không tránh. Đi xa với đồng chí gái và hai đứa con thì dễ vì xe nhỏ, nay mướn một chiếc xe van to đùng cho 15 người khá châm vì không quen. 5 chỗ còn lại để va li cho mấy bà và thức ăn.

Mấy bà leo núi trên đá cao. Thật ra mình chụp cho thấy cao thôi. Đồng chí gái thì chê mình không biết chụp. Không thấy rõ mặt của họ là không đẹp. Chán Mớ Đời 

Thường trên xe, đồng chí gái độc thoại, tưởng có mấy bà thì người nói người nghe, hoá ra bà nào cũng độc thoại nên rốt cuộc chỉ có tài xế nông dân là nghe. Không biết ai đã trải qua trường hợp như mình, vừa lái xe trong khi 9 bà nói cùng một lúc, không ai nghe ai. Mình ngồi phía trước nghe nhao nháo, muốn điên luôn. Hay khi ăn cơm cũng vậy, không ai nghe ai cả vì bà nào cũng muốn nói to hơn, rồi như phân trần với mình, mấy bà quay qua nhìn mình để nói. Mình phải gật bên trái rồi phải gật bên phải cùng mấy bà, miệng cứ u châu hay rứa hỉ.


Thường đi chơi thì mụ vợ ngồi bên cạnh độc thoại hay tìm chi trong ví hay điện thoại rớt xuống sàn xe. Đây mụ không muốn đối choại với mình trên xe, ngồi phía sau với mấy bà để hát. Có bà xung phong ngồi cạnh, cứ loay hoay bên cạnh mình, rồi bấm cái đồng hồ hay Tile để tìm điện thoại của bà ta. Mình nghe bip bip hoài mà bà ta cứ đứng lên đứng xuống, kêu nó đâu đây nhưng cả tiếng đồng hồ không thấy khiến mình phải Chánh niệm, không dám tạo khẩu nghiệp. Phần thì gió sa mạc thổi rất mạnh nên cầm tay lái cho chắc vì xe đảo qua đảo lại nhất là khi các chiếc xe bên cạnh từ sau chạy lại qua mặt, đẩy các chắn gió của xe. Cuối cùng bà ta tìm thấy điện thoại để trong túi quần. Chắc bận tả người cao tuổi nên không nhận thấy còm cộm sau Mông quần. Chán Mớ Đời 


9 bà ngồi phía sau vừa karaoke vừa nói chuyện chồng con khiến mình có thể điên lên. Người hát thì hát, người kể chuyện chồng con cháu nội cháu ngoại cứ kể, phải nói to hơn để áp tiếng hát, đưa hình ảnh cho nhau xem. Âm thanh nổi 4 chiều nhất là âm khí quá cực mạnh. Mấy bà mang đậu lạc lên xe ăn thì sau đó lại xì khói nên âm khí cường dương khá mạnh, mình phải tắt còi báo động mono-oxide thêm xe mở máy lạnh nên khí độc không được thải ra ngoài nên quay ngược vào xe nên chới với. Lâu lâu mình phải mở kính xe xuống để có chút không khí trong lành. Kinh

Crystal falls trên dòng sông Yellowstone (Hoàng Thạch)

Lâu lâu thấy mấy bà la to quá mình phải kêu xem bò kìa, hay gấu,…để mấy bà cầm điện thoại chụp bú xua la mua. Chạy xe trong công viên quốc gia lâu lâu thấy xe ngừng hay chạy chậm lại là biết có thú rừng. Du khách dừng lại hay chạy chậm để gia đình chụp hình. Mình chỉ sợ bò rừng húc xe vì có thấy video một lần có bò rừng chạy húc chiếc xe vì làm phiền nó.


Mấy bà cảm ơn mình lái xe cả ngày nên chiều tối, họ săn sóc, đem thức ăn hay rót nước cho uống, mình không phải rữa chén như khi đi chơi với vợ, chỉ giặt áo quần dơ của đồng chí gái, cũng đỡ tủi thân ô-sin nhân dân. Thậm chí đồng chí gái cũng rót nước cho mình. Kinh. Được mấy bữa thì cũng bị chửi như ở nhà. Chán Mớ Đời 


Đi chơi với đồng chí gái là mình phải lo sạc mấy cái cục pin để cho cô nàng sạc điện thoại vì chụp hình bú xua la mua nên hết pin, thường là quên sạc điện thoại khi đi ngủ nên chụp sơ sơ là hết điện. Đi vào những nơi không có internet thì mau hết pin điện thoại. Mình dặn vợ là chuyển qua chế độ máy bay để khỏi tốn pin nhưng không bao giờ nghe mình. 


Mình tưởng chỉ có vợ mình bị cái bệnh này, ai ngờ bạn của đồng chí gái cũng có bệnh tương tự này. Lên xe là nghe sạc dùm cái điện thoại, mình thấy mấy cục pin đưa cho đồng chí gái, chưa thấy lại mấy cục pin khi về. Có bà cứ vô tư rút điện thoại của mình ra để sạc điện thoại của bà. Đang lái xe, nhìn bản đồ trên xe bổng nhiên hình ảnh chạy qua karaoke đời tôi cô đơn nên không dám yêu ai, suýt bị đụng xe. Hy vọng mai mình sẽ thấy trong xe. Giờ mệt! Mới được một chị mời bạn mời cả đám đi ăn cơm Nhật nhân ngày lễ Hiền phụ.

Đại vực Hoàng Thạch giang, nếu nhìn kỷ sẽ thấy vài nơi phun nước nóng trên dòng sông. Từ mặt nước lên đến trên bờ đại vực thì từ 60-200 mét. Hình này chụp được từ Điểm Nghệ Nhân (Artist Point), phía bên Nam Ngạn của dòng sông Yellowstone.

Đi kỳ này, có 9 bà thì bà nào cũng 10 phân vẹn 10. Họ đều có cái bệnh là hay quên điện thoại hay iPad. Quên khi đi tè ngoài rừng hay trong nhà vệ sinh hay ở khách sạn như đồng chí gái sáng nay hay chị bạn cái IPad, phải chạy xe lại khách sạn để lấy. Mình phải hỏi ai nấy có điện thoại trong tay trước khi rồ máy chạy. 1 đồng chí gái hay quên đây là 9 bà nên khá mệt. Lần sau, bắt buộc phải có vài tên để mình không bị chịu trận như 10 ngày qua.


Ngược lại thì ăn uống khá ngon, mấy bà nấu nướng khá đỉnh, chỉ có một hôm ăn đồ cũ cho hết, mình xơi bún riêu, bị đi cầu mệt thở như xúc ruột cho chay tịnh. Được ăn bánh tráng gạo lức mè của Quy Nhơn. Khá đặc biệt. Ngày xưa, trong xóm, có nhà bà Quán làm bánh tráng khoai lang Đà Lạt, lấy tiền của mình khá nhiều.


Lần trước, mình viếng thăm công viên quốc gia Yellowstone với đồng chí gái và hai đứa con thì trời lạnh thêm thằng con bị bệnh cảm lạnh nên phải chạy ra sớm nên có một số địa điểm chưa đi viếng. Kỳ này mình thích nhất là đại vực Hoàng Thạch Giang (Yellowstone river). Trên bờ cao cách dòng sông độ từ 60 mét đến 200 mét độ cao, nhìn xuống rất đẹp. Chỉ tiếc là mình không được đi hết vì phải theo các chị bạn, vì họ không leo núi khoẻ như đồng chí gái. Năm ngoái, có mấy chị đi ngáp ngáp được 100 mét, ngồi tập khí công. Năm nay thấy đi được mấy dặm là một tiến bộ. Mình phải lạch cạch đi theo sau, ai mệt thì mình đeo ba lô dùm họ, họ đem đồ trang điểm để chụp hình hay gì mà nặng kinh hoàng. 


Có hôm, đi bên Bắc ngạn của dòng sông chính. Trên bản đồ thì nói đi có 3.8 dặm. Mình tính là đi 3.8 dặm rồi kêu mấy bà chụp hình tạo dáng, đợi mình đi ngược lại bãi đậu xe ở đầu nguồn rồi chạy lại đón mấy bà. Mình không tính như mấy bà là đi mỗi nơi có cảnh đẹp là đứng lại chụp. Trên đường đi thì có mấy thác nước. Có một cái phải đi xuống cạnh bờ sông sâu độ 200 mét. Mình đi theo sau mấy bà mà lo vì không biết có lên lại được không, mặc dù đường mòn được tráng nhựa hay lót đá. Mình thấy mấy người đi xe lăn điện xuống được.


Đúng như mình lo ngại, sau khi chụp hình đủ kiểu thì khi đi lên, có mấy bà chánh niệm như mấy người tu ở làng Bơ. Đi 5 bước chánh niệm, lại ngồi xuống thở tập khí công. Mình đề nghị đi ngược về bãi đậu xe vì xem tình hình thì khó mà mọi người đi hết đường mòn dẫn đến điểm nhấn cách đó 2.8 dặm. Mới đi có một dặm đã tập khí công và chánh niệm mỗi bước đi hơi nhiều.


Có một bà kêu để tôi đi trước, đến cuối đường mòn vì muốn khẳng định mình khoẻ mạnh hơn mấy bà kia. Mình tưởng chỉ có gà trống là hay gáy ai ngờ gà mái cũng tục tác mệt thở. Thế là có hai bà xung phong đi với bà này. Mọi người đi phía sau lên từ từ theo chánh niệm làng Bơ, lâu lâu mấy bà ngồi xuống bên đường, tập khí công, có hai bà khoẻ hơn vì đi dã ngoại nhiều với vợ mình cuối tuần nên đi trước, không cần chánh niệm tỉnh thức và tập khí công.


Lên tới đỉnh đường mòn, thấy hai bà xung phong đi trước, oải, không muốn đi tiếp, bà kia đi được mấy bước thì cũng chánh niệm đi ngược về. Hai bà khác thì đi ngược về bãi đậu xe. Thế là 3 bà đi trinh sát không gặp hai bà đi trước nhóm mình. Không biết họ đi đâu.


Khi mình đi với đồng chí gái và mấy bà tập khí công lên đỉnh thì gặp 3 bà, hỏi hai bà kia đâu, nói đi trước thế là mình ngọng. Vấn đề là trong công viên quốc gia họ không để mấy công ty điện thoại gắn internet nên không bắt được sóng, không liên lạc được nhau. Không biết hai bà đi tiếp hay đi lui. Vợ mình thì lo lắng mà khi bà ta bị xì trét là mệt. Mình kêu mọi người đứng đây đợi. Nếu hai bà kia trở lại thì kêu đứng đợi, còn nếu họ đi ngược về bãi đậu xe thì mình sẽ gặp. 


Mấy bà mừng quá, leo lên 200 bộ anh cao là rụng chân. Mình đi ngược về bãi đậu xe ở đầu nguồn thì gặp hai bà đang ngồi vô tư sau khi đi tè, xem điện thoại hình ảnh vừa chụp trong khi đợi cả đoàn. Chán Mớ Đời 


Mình kêu ngồi đợi, mình đi ngược về bãi đậu xe, lấy xe đến đón mấy bà. Chạy xe thì khám phá ra là có mấy bãi đậu xe tại các thác nước nên hôm sau mình chở mấy bà đến từng bãi đậu xe để viếng các điểm nhấn của khu vực này, tha hồ mà tạo dáng làm duyên bà ngoại, bà nội. Mình dùng bản đồ All Trails nên chỉ thấy bản đồ các đường mòn. Nếu biết trước thì mình sẽ tổ chức đi xe, đậu lại các nơi để mấy bà chụp hình tạo dáng, khoẻ hơn. Có lẻ lần sau đi mình sẽ làm như vậy, chớ kêu mấy bà đi theo đường mòn và chụp hình là ngọng, không bao giờ đi hết. Đi chuyến này, đồng chí gái tổ chức nên mình không dám xía vào, sợ bị chửi nông dân mà làm tài khôn. Đến nơi thì mụ vợ không có chuẩn bị đi viếng ở đâu, mình phải đọc tài liệu để chở mấy bà. Nói chung là các điểm chính đều được tham quan hết. Mấy bà vui là mừng.


Mấy bà đem theo áo quần, giày dép mũ nón đủ trò để chụp hình. Sau mấy ngày thì hết đồ bận, phải tái sinh lại thì bắt đầu mượn áo quần, mũ nón của nhau chụp hay mua thêm áo quần. Chụp xong thì họ không nhận ra nhau vì áo quần mượn của người khác. Lên xe họ e-dóp (air drop) hình ảnh cho nhau, trong điện thoại hình ảnh nhỏ nên chỉ nhận ra ai là ai qua áo quần để e-dóp. Thế là như cái chợ, bà này kêu đâu phải tui, sau khi e-dóp hình ảnh vì thấy áo của mình. Cứ như cái chuồng gà khi xưa ở nhà, khi mình đi bắt giun cho ăn, cứ nhao nháo lên. Kinh


Các đường mòn thì không khó lắm, được tráng nhựa một phần và được bảo trì khá tốt cho xe lăn đi. Đi dễ nhưng đối với mấy người không quen đi thì khó. Bù lại thì có cái vui khác là đồng chí gái vui vẻ với bạn, cứ như con nít hát hò, tếu lâm. Thế là vui rồi. Mình thích đi ở vùng này hơn là vùng ở tiều bang Utah, quá nóng. Có thể trở lại đây với đồng chí gái để đi bộ mỗi ngày độ 2 tuần là vui, có thể đi các nơi khác vì có rất nhiều đường mòn, nhất là các vùng phía bắc ở tiểu bang Montana, phong cảnh tuyệt vời.


Hôm đi viếng các miệng rồng của khu vực bùn xình giếng phun nước nóng của Mammoth hot Springs. Rút kinh nghiệm mấy bà hôm trước đi loạn xà ngầu không thông báo mà lại ở ngoài vùng phủ sóng, trong vùng phủ váy. Mấy bà chia nhau đi, mình hẹn gặp lại chỗ đi tè ngay khách sạn. Các bà nhất trí. Mình đi lên rồi đi xuống thì gặp mấy bà chánh niệm đi lên. Ba bà oải rồi nên kêu nhờ anh đem xe đến gần cửa đi vào. Mình nhất trí nên gặp mấy bà khác nhắn tin, xuống đợi. Mình đem xe lên đón. Bà nào cũng nhất trí.


Đến khi mình đi lấy xe thì gặp 3 bà chánh niệm, không lên nổi trên đỉnh nên đi ngược lại, đợi mọi người ngay khách sạn. Thay vì đợi mình ở cửa vào suối nước nóng, mấy bà mót tè quá nên đi trở lại khách sạn để đi tè. Không sao. Vấn đề là đồng chí gái đi tè trên kia nên phải chạy lên đó đón. Khó kiếm chỗ đậu xe mà phải đợi mấy bà đi tè. Cho nên khó mà nhất trí với mấy bà.


Mình đi chơi với đồng chí gái, khi vợ kêu mót tè, mình hay chạy lại khách sạn để mụ đi. Đi khách sạn sang thì không bị hỏi lôi thôi. Khi thì mình ngừng ở Marriott khi thì Hyatt,… hôm vào Salt Lake City, vợ mình rên quá nên mình đậu trước khách sạn Hyatt. Vợ mình quen cái tính nông dân của mình khi ra tỉnh nên chạy vào trong khi mấy bà không quen thì cứ lo ngại khiến mình phải kêu theo vợ mình. Ai hỏi thì kêu chồng tao đang check-in.


Có hôm đi viếng hai chỗ nhưng đậu xe ở chỗ khác. Mình đi xong rồi về bãi đậu xe để đợi vì lỡ có bà nào oải quá ra xe sớm thì mở cửa lên ngồi thở. Bổng thấy một chiếc xe van to như xe mình đậu lại, ùa ra 9 đứa bé và hai vợ chồng. Mình hỏi bà mẹ còn trẻ độ 40 có bao nhiêu con. Bà ta kêu 7 đứa cộng hai đứa chau. Kinh. Mình hỏi bà ta đạo Mormon hay Công Giáo, bà ta kêu Mormon. Bà ta hỏi xe van là của mình. Mình nói vâng. Bà ta hỏi có mấy người con, mình nói chỉ có 9 bà vợ khiến mặt bà ta sáng rực lên, hỏi đạo của ông cho phép lấy 9 vợ.


Mình nói vâng. Tôi là nông dân, thanh niên thanh nữ học xong trung học là ra tỉnh học đại học hay đi làm rồi không về làng. Trong làng chỉ còn lại goá phụ nên trưởng thôn bắt tui phải lấy mấy bà. Mấy bà này trứng bị lép hết nên không đẻ con được. Bà Mỹ kêu sao không lấy vợ trẻ, mình nói con gái thì nó chê mình là nông dân. Chán Mớ Đời 


Bà ta kêu ông chồng lại, giới thiệu ông này đạo hồi lấy được 9 bà vợ già. Ông chồng hỏi gia đạo ra sao. Mình chỉ biết trả lời Kinh

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Tối hôm qua, chạy về Utah, để chống ngủ trong đêm, mở YouTube nghe nhạc của cô cựu học sinh Yersin, con gái của ga ra STT Đà Lạt xưa. Mình có gặp một lần ở nhà mình khi cô ta viếng thăm Tú Anh. Nghe phê thật! Quên đường xa vì cũng mất 10 tiếng lái xe với tốc độ trên 80 dặm một giờ. Ở Cali có vài nơi họ chạy đến 70 dặm/ giờ, đây tiểu bang Utah thì cho phép 80 dặm/ giờ nên chạy xe độ 90 dặm thêm gió sa mạc. Kinh


Hôm nay, chạy về Bolsa bị kẹt xe mất cả 1 tiếng đồng hồ. Có chị bạn mời đi ăn cơm Nhật Bản. Tối nay, ngủ sớm, mai phải đi trả xe và vô vườn. Hai tuần nữa lại đi Yosemite với hai chị bạn như mọi năm. Hai chị này cũng bỏ chồng ở nhà đi với vợ chồng mình. Cho thấy vợ chồng mà làm gì cũng có nhau cũng vui hơn là đi chơi một mình.


Đồng chí gái chụp hình


Chán mớ đời... lần đi chơi xa !

Đi đợt nầy tới chín...bà vợ !

Bà Mỹ sồn sồn nghe nói...kinh !

Khoe chồng ...ông đạo hồi hay đó !


Trên đường đi loa bắt đầu phát

Mạnh ai nấy nói chẳng cần nghe

Bà xả nhà hôm nay hiền phết !

Mặc các bạn ka ra o ke !


Đường xa lâu lâu xe dừng lại

Xả hơi xong tiếp tục trường chinh

Lạc điện thoại đi tìm bài hãi

Chán mớ đời ! Tìm thấy mới kinh !


Tới nơi cho mấy bà leo núi

Núi thấp núi cao mãi chụp hình

Leo lên leo xuống xong hồi đuối !

Chấp niệm xong rồi đi tiếp...kinh !


Kỷ niệm chuyến đi thật hải hùng

Chán mớ đời...lệnh bà phải phục tùng !

Tuy cực nhưng cũng vui đó chứ !

Lần sau đi nữa chẳng ngại ngùng !


Kinh !

Có anh nào đọc bài này làm bài này nên tải lên đây

 

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Khoai Tây Khoai Mỹ Khoai Ta

 

Sáng nay, trả nhà mướn, cả đám trực chỉ hướng Tây rồi xuôi Nam, chạy qua tiểu bang Idaho, được xem là vựa khoai Tây của Hoa Kỳ. Nơi mỗi năm có đến 300,000 mẫu khoai Tây được trồng và cung cấp 13 tỷ cân anh khoai Tây cho Hoa Kỳ và thế giới. Đi chuyến này cả đám chạy qua 6 tiểu bang, Nevada, Arizona, Utah, Wyoming, Montana và Idaho.


Công viên quốc gia Yellowstone được xem là công viên đầu tiên của Hoa Kỳ, nằm giữa 3 tiểu bang, Wyoming, Montana và Idaho. Phải công nhận lớn thật, chạy xe oải cả người cả tuần lễ vẫn chỉ chạy vòng công viên. Mỗi ngày chạy cả 5 tiếng. Tiểu bang Montana thì buồn lắm, to lớn, dân thưa nhưng phong cảnh trong Yellowstone thì đẹp nhất nơi này, núi cao hùng vĩ, mình tính đi xa hơn nhưng sợ 9 bà chạy loạn khắp nơi nên không dám. Chú trọng xung quanh đại vực của dòng sông YellowStone.

Thác nước và dòng sông Yellowstone, có các suối nước nóng phun lên

Người Việt mình gọi là khoai Tây, khác với khoai lang vì được người Pháp đem giống qua Việt Nam trồng mà Đà Lạt là nơi thích hợp nhất. Lịch sử cho thấy khoai Tây được người Tây Ban Nha phát hiện ra khi họ đổ bộ lên xứ Peru, thấy dân bản xứ trồng ăn, đem giống này về trồng tại Âu châu, giúp người Âu châu thoát nạn đói, khi thất mùa lúa mì. Trước thế kỷ 16, người Âu châu hay chết đói khi bị thất mùa lúa mì. Nên dân tình hay muốn phiêu lưu mạo hiểm ở các đất đai xa xôi để mong kiếm vàng, để được giàu sang Phú quý. Khi họ đến Nam Mỹ muốn kiếm vàng nhưng không ngờ khoai Tây là vàng của họ, đem về trồng giúp dân họ thoát cảnh chết đói.


Điều vui là khoai tây được người Tây Ban Nha phát hiện ra, đem về Âu châu rồi khi người Anh quốc chiếm đóng Bắc Mỹ thì lại đem các giống khoai tây ở Ái Nhỉ LAn sang Bắc Mỹ để trồng nên đa số khoai tây của Hoa Kỳ ngày nay đều xuất xứ từ xứ Ái Nhỉ Lan.


Theo thống kê, tiểu bang Idaho sản xuất 1/3 tổng sản lượng khoai Tây hàng năm của Hoa Kỳ. Ngoài ra thì tiểu bang Hoa Thịnh Đốn đứng thứ nhì với 20% tổng lượng sản xuất. Tháng trước mình đến vùng này thì công nhận mưa nhiều giúp khoai Tây lớn nhanh. 


Ở Peru họ có trồng loại khoai Tây màu tím đỏ và đen trên núi và được cất giữ lâu nghe nói ăn rất tốt cho sức khỏe. Dạo đi Machu Picchu mình có ăn được một lần. Họ gọi papás secas (khoai Tây khô) và một loại khác gọi chunos ăn rất lạ. Nay họ nhập cảng khoai Tây từ Bắc Mỹ để trồng cho dân họ ăn. Chán Mớ Đời 


Trên thực tế thì khoai Tây không được người Âu châu chấp nhận như một loại ngũ cốc để ăn vì lý do tín ngưỡng. Họ không ăn quả dưới đất. Cho rằng là thức ăn của quỷ dữ. Chỉ có quân đội viễn chinh Tây Ban Nha được ăn khi đi đánh trận khắp nơi trên thế giới. Rồi ngư phủ Tây Ban Nha đi đánh cá gần Aí nhỉ Lan đem theo và du nhập vào xứ này rồi sau này được đem qua Bắc Mỹ. 


Người Pháp bắt đầu ăn khoai Tây nhờ ông Antoine Parmentier khuyến khích người Pháp vì có nhiều chất dinh dưỡng hơn lúa mì. Có nhiều món ăn pháp được mang tên của ông Parmentier.


Viếng viện bảo tàng khoai tây với món khoai tây nướng với kem sữa chua

Mình hỏi mấy bà có muốn xem viện bảo tàng về khoai Tây thì cả xe đồng ý nên tấp vô thành phố Blackfoot, để viếng viện bảo tàng khoai tây.


Hóa ra nhờ các hầm mỏ ở tiểu bang Montana đã giúp ngành canh nông khoai tây được phát triển mạnh tại tiều bang Idaho. Vùng này rất thích hợp cho việc trồng khoai tây. Ban ngày trời nóng nhưng ban đêm thì lạnh, họ bắt đầu trồng khoai tây vào mùa Xuân và đào củ khoai lên vào tháng 9. 


Loại khoai này uống nước khá nhiều, 24 inch cho suốt 6 tháng trồng. Ngoài ra khi xe lửa được khai thác và các công ty xe hoả phát triển, thành lập các đường xe hoả đến tiểu bang Idaho, giúp vùng này phát triển trồng khoai tây để chuyên chở bán khắp nước Mỹ.


Lần trước, mình viếng thăm công viên Yellowstone, có viếng một công ty trồng khoai tây và bán vì quen ông chủ vựa khoai tây. Họ cho viếng thăm công ty, giải thích cho mấy đứa con trồng khoai ra sao, rồi cho vào nhà máy rữa, lọc quả to quả nhỏ để đóng thùng bán còn quả bị hư hư thì làm potato chip nên từ đó mình hết dám ăn loại này. Kỳ này thì ông chủ mới qua đời mấy tháng trước nên không đưa mấy bà vào xem.


Nhà mình khi xưa, trước Mậu Thân có vườn trong Suối Tía, Ấp Bồng Sơn. Nhà trồng Bắp sú và khoai Tây. Khoai tây không gieo hột như các loại rau khác. Mình nhớ cứ mỗi lần thu hoạch xong thì bán nhưng vẫn giữ lại độ 3,4 cần xé khoai tây. Mấy ông làm vườn, bắt mình ngồi với vợ của họ, cắt mỗi củ khoai ra thành vài phần để ủ, vài tuần sau thì mọc mầm rồi đem ra mấy vồng khoai để trồng. Cứ như thế sau mỗi vụ. Dạo ấy nhà vườn ăn đồ sâu nên mỗi lần đến mùa cắt bắp sú hay khoai tây là đem về nhà ăn đồi hơi bị hư mệt thở. Ông cụ hay đem đồ tốt tặng bạn bè hàng xóm, nay mình lại đem bơ cho hàng xóm.


Trên xa lộ thấy dấu bảng hiệu viện bảo tàng khoai tây nên mình hỏi mọi người rồi chạy vào xem. Viện bảo tàng này sử dụng ga xe lửa cũ và lấy tiền du khách 6 đô mỗi người. Cao niên thì được bớt 10%. Điểm nhấn là trước viện bảo tàng họ để củ khoai tây to đùng và kem mà người Mỹ hay ăn. Baked potatoes with sour cream. Mấy bà tha hồ chụp hình toả nắng, tạo dáng. Mình lòng vòng đi xem, họ có cả kính RV để xem người ta thu hoạch khoai tây ra sao.


Họ cho biết cơ quan NASA đang thí nghiệm trồng khoai tây cho trên không gian, cách thu hoạch ra sao, có thể sẽ áp dụng kỹ thuật này tại Hoa Kỳ. Mình thấy họ có một quầy bán các món khoai tây, muốn ăn thử khoai tây chiên nhưng họ kêu máy bị hư. Chán Mớ Đời 


Ra xe, chạy về đến Salt Lake City để đưa hai bà ra phi trường, bay về Seattle và San Jose. Sau đó cả đám ghé phố tàu ăn lẩu mệt thở rồi chạy về Saint George ngủ qua đêm. Mai về Cali sớm. Đi 10 ngày nay chạy hơn 3,000 dặm. Mệt đứ đừ. May có chị bạn dám chạy xe phụ nên cũng đỡ.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Chuyện bên lề Yellowstone với Cửu Long

 


Đi chơi chuyến này, tuy không quen, bị vây quanh bởi âm khí hùng hậu ngút trời xanh của 9 mụ đàn bà nhưng khá vui. Vui là được nghe mấy bà kể chuyện trong xe khiến cả đám cười mệt thở. Hóng chuyện đàn bà khá vui. Quen lâu nên mấy bà nói như không có mình. Rút kinh nghiệm để ai gặp trường hợp như mình thì nên chuẩn bị tinh thần.


Đồng chí gái thích chụp hình khiến nhiều khi mình bực mình nhưng thêm 8 bà thì cấp số nhân gấp 100 lần. Mấy bà chụp hình rất nhiêu khê. Khởi đầu là xeo-phì rồi, bà nào xong xeo-phì thì đưa điện thoại cho bà kia chụp dùm tạo dáng, rồi nhập lại chụp đôi, rồi ba đến 4, 5,…cuối cùng thì kêu thằng tài xế đến chụp cả đám đang làm trò khỉ, vui đời.


Cuối cùng thì mấy bà kêu ai cầm điện thoại của tui. Khi đưa điện thoại cho người khác chụp dùm rồi không lấy lại, lại được người khác nhờ chụp, điện thoại chuyền tay này sang tay khác, cuối cùng đi hỏi mệt thở. Lên xe điện thoại rớt tùm lum vì cứ đưa điện thoại cho cả đám xem rồi, e-đờ-rót mệt thở. Xe chạy được một khúc là có bà kêu cái điện thoại tui đâu rồi. Cả đám lục khắp nơi trong xe. Kinh


Mình rút kinh nghiệm, muốn mấy bà không buồn, thấy đường dài rồi kêu ca thì cứ lâu lâu cho xuống chụp hình, đi vệ sinh cả tiếng. Lên xe là mấy bà mở điện thoại ra xem hình rồi edit, hay xoá, tự cười tự sướng được 1 tiếng rồi, kêu mọi người e-đờ-róp thế là cười nữa, rồi lại edit hình ảnh mới. Thế là được 2 tiếng yên lành. Nêu không nghe 9 bà phía sau độc thoại một lúc, không ai nghe ai là bể nồi gan.

Dòng sông Hoàng Thạch Yellowstone 

Vấn đề đi chơi chung leo núi mà trình độ hay kinh nghiệm khác nhau rất nguy hiểm. Cứ kêu mỗi người tự đem thức ăn và nước. Mình thấy nhiều người đem theo đồ ăn mà không đem theo nước vì sợ đi tiểu. Đoán là kinh nghiệm từ Việt Nam, không có chỗ vệ sinh nên sợ nín. Đi leo núi cần nhất là nước.


Sáng nay, cả đám kêu mình ngừng lại trước cổng vào công viên để chụp hình. Sau đó thấy cả đám du khách Mỹ đứng đợi mấy bà chụp hình, xeo-phì thì lật đật chạy lên xe, sợ làm mất mặt người Việt, bị người Mỹ hiểu lầm là người Tàu. Xe vừa chạy chưa được 10 mét, là nghe anh Sơn ngừng lại cái bóp của em. Hóa ra xuống xe chụp hình, cầm theo cái ví để trang điểm bú xu la mua rồi khi chụp hình thì bỏ xuống đất hay gần đó rồi khi lên xe quên luôn. May có thằng Mỹ cầm chạy theo đưa vì xe đứng đợi qua cổng công viên. Mọi người cứ thanh kiêu ve li mút chỉ.


Mấy bà chụp hình thì la nheo nhéo, rồi quá hồ hởi nên quên tuốt để điện thoại ở đâu, cứ nhét vô ví nhưng không kéo fermature cài lại. Nên chạy chụp bên trái bên phải là mất. Vui nhất là chị đi chơi với tụi này lần đầu. Chị vác 2 cái gậy để leo núi, bận đồ rất phong độ cứ như ảnh chụp quảng cáo sữa Ensure cho người cao tuổi. Khi mọi người làm trò để mình chụp hình, rồi mấy bà cười la hét đến són ra quần.

Giếng phun nước nóng ở Old Faithful

Mình đọc một nghiên cứ cho biết là phụ nữ khi vui cười quá độ thì són ra quần. Cả đám đang đi thì bổng nhiên chị ta la lên cái điện thoại tui đâu, rồi mặt xanh như đít nhái, nhìn mình như thể mình vừa chôm của chị ta. Cái mặt nông dân của mình từ bé đến nay hay bị thiên hạ nghi ngờ, không dám cho vào nhà. Thấy mình đến gần là mấy bà cứ giữ chặc cái ví sợ bị giựt. Cứ ai mất cái gì là nhìn mình. Chán Mớ Đời 


Đồng chí gái hỏi mất ở đâu, xem trong ba-lô. Chị ta lục ra hết, chả thấy gì cả nên đồng chí gái kêu mình đi ngược lại với chị để tìm trong khi cả đám tiếp tục con đường xeo-phì, tạo dáng.


Vấn đề là tìm nơi đâu ở khu vực thiên nhiên, bên thì con suối đang chảy siết bên thì toàn là rừng. Mình đi theo chị ta, chị ta đi tới rồi đi lui, mình lặng lẻ đi theo, không dám ngăn dòng sông ký ức của chị, đang khơi trong trí óc, đi lại những nơi đã vừa đi ngang. Vào tuổi 7 bó, chỉ nhớ những gì xa xưa, còn những gì mới xẩy ra trước đây 10 phút thì quên tiệt. 


Đi tới đi lui cũng độ 20 phút, thì mình thấy chị ta đeo đồng hồ Apple nên kêu đưa cho mình để mình bấm xem có cái app tìm kiếm điện thoại. Mở ra thì nó kêu mật mã thế là ngọng vì chị ta không biết. Kêu là của thằng con mua cho mà hai tuần trước đã đánh mất một cái nên sợ nó la. Mình nói để mình gọi nhưng không ai ở trả lời. Chị ta kêu gọi cho thằng út nhờ nó nhắn lại cho anh nó.


Cuối cùng chị ta tư duy đột phá, kêu hay là thử đi lại chỗ em và bà xã anh đi tè. Chắc rớt ở đó. Mình không nhớ mụ vợ đi tè, chỉ nhớ có 3 chị em kêu anh Sơn đi xa xa để tụi em vô bụi. Chán Mớ Đời 

Các bà chụp hình nhau rồi chuyền điện thoại rồi đi tìm điện thoại 

Thấy chị ta cầm hai cái gậy leo núi, quờ qua quờ lại cứ như cô gái Bình Định, đi quyền bái tổ Song Phượng Kiếm của bà Bùi Thị Xuân. Rồi chị đi từng bước như Marcel Proust tìm lại những vết chân xưa, như Thuý Kiều tìm mộ đạm Tiên, nơi bụi vừa xè xè ngọn cỏ nữa vàng nữa xanh. Chị nhìn, lắc đầu kêu không phải chỗ này, rồi đi thêm một đoạn chị ta khét khét cái lỗ mũi chắc vì lạnh kêu chỗ này bà xã anh đái, rồi đưa hai cái gậy quẹt quẹt phía trước như mấy tên đem máy rà chất sắt ngoài bãi biển để tìm nữ trang của mấy bà đánh rơi. Mình có thằng bạn Mỹ kêu mới mua cái máy tốn $5,000 để rà trên bãi biển. Nghe nói lượm được cái nhẫn hộ xoàn.


Đùng một cái chị ta khét khét rồi kêu chỗ này như đánh mùi nước tiểu của chị ta, kêu chỗ này, rồi đi vào sâu hơn. Đùng một cái chị ta la lên như bị ăn cướp, kêu đây rồi đây rồi, chu mẹ ơi mừng hết già luôn. Thấy chị ta reo khiến mình cũng mừng, nhắn tin cho bà vợ. Cứ 5 phút là nhắn tin kêu tìm ra chưa.


Mấy bà có vụ áo chị đẹp quá, cho em mượn chụp hình. Thế là khi chụp hình, không nhận ra nhau nên cứ bắn hình ảnh cho nhau. Có người kêu ủa hình này đâu phải tui, ai bận áo tui làm tui tưởng tui nên tải về rồi xoá. Tôi không tìm thấy tôi trong đám đông xa lạ. Chán Mớ Đời 


Mỗi lần đi chơi xa với đồng chí gái là có vấn đề đi tìm nhà vệ sinh cho mụ vợ. Lái xe chưa kịp 5 phút là mụ vợ kêu ghé chỗ nào để xè xè ngọn cỏ been đường. Kỳ này đi với bạn, mụ vợ vui nên quên đi tè. Mình hỏi mấy chị phía sau, có ai muốn ngừng không thì họ đồng hét không khiến mình ngạc nhiên. Cuối cùng mình khám phá ra họ sử dụng tả người già bận khi về già. Đa số có bố mẹ già ở nhà để chăm sóc nên họ đem theo mấy tả này. Thấy cũng hay, các bác nào đi chơi xa nên đem theo một lố mà dùng, đỡ đi kiếm nhà vệ sinh. Chán Mớ Đời  


Mình nghiệm lại khi xưa, ở nhà có nuôi gà, mình thấy con gà mái kêu cu cu lùa đàn con về rất hay. Nhưng một con gà trống mà lùa đàn gà mái 9 con thì như chuyện lên trời. Nhớ khi xưa, mỗi lần con gà trống rượt con gà mái là nó chạy mút mùa lệ thuỷ kêu tát tát. Đây mình phải lùa 9 con gà mái già lên xe, khá mệt.


Hôm qua, mình bị sai lầm nên rút kinh nghiệm. Đi leo núi chụp hình, có người muốn đi trước vì không thích chụp hình nhiều nên mình đồng ý, thế là 5 mạng đi trước, mình đi theo sau với đồng chí gái và mấy chị đi như Chánh niệm từng bước từng hơi thở như ở Làng Bơ. Họ ít khi đi chơi xa nên phải ngưng để thở nhưng lại thích chụp hình nên phải đi từ trên cao xuống gần dòng sông rồi phải leo lên lại. người Mỹ rất hay, đường đi xuống đều được lót đá và nhựa nên xe lăn, có thể đi xuống. Mình thấy một ông Mỹ ngồi xe lăn điện chạy xuống.


Mấy bà đi trước, bổng nhiên đổi ý, quay ngược lại vì sợ mình đi về bãi đậu xe, đem xe lại để đón mấy người đi chậm rồi chở đi xem mấy chỗ khác đẹp hơn. Thế là loạn vì để đàn bà làm theo ý họ thì không thống nhất. Đi lên núi thì gặp một chị kêu, không tìm ra mấy người kia, rồi gặp một chị khác kêu mất tích mấy người kia, rồi mò thêm được một chị, còn 2 người mất tích, khiến mụ vợ lên cơn lo. Đồng chí gái rất là tiêu cực, cứ có việc gì ngoài ý muốn là lo sợ mấy bà bạn bị bắt cóc mà trong công viên thì họ muốn du khách tận hưởng những giây phút thoải mái với thiên nhiên không bị du khách khác làm phiền điện thoại nên internet dưới vùng phủ váy, ngoài vùng phủ sóng nên không liên lạc được.


Mình kêu mọi người đứng đây, mình sẽ đi ngược lấy xe rồi đem lại chở mọi người. Nếu hai người kia đi ngược lại thì kêu họ chờ, còn nếu họ đi ngược về phía đậu xe thì mình sẽ gặp nên chạy việt dã về bãi đậu xe cách 4 cây số. Chạy được 1 cây số thì thấy hai bà đang chụp hình tự sướng đợi mọi người. Chán Mớ Đời 


Mình kêu đứng đó đợi, mình chạy về lấy xe rồi quay lại đón họ rồi đón mấy người kia ở bãi đậu xe khác. Nếu đi bộ thì đi trong rừng nhưng họ có làm các bãi đậu xe gần các thác nước, cảnh đẹp để du khách lái xe, đậu lại rồi đi bộ vài mét để viếng thăm.


Không biết mấy bà nói cái gì với nhau mà bắt đầu ngày thứ 3 trở đi, đồng chí gái đem đồ ăn lại cho mình. Có chị kêu tại em nói với nó là kể từ hôm nay em sẽ lo cho anh ăn nên nó sợ em bắt chồng nó, vì đã phá gia cang nhiều gia đình rồi. Mấy bà này, ở nhà quen lo cho chồng ăn nên gặp đồng chí gái, ngạc nhiên vì thấy mình tự lo ăn uống. Mình dậy sớm nên tự lo hết. Được đồng chí gái hầu được vài ngày cũng sướng thật. (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Phụ nữ việt ngày nay

 



Đi chơi với mấy chị bạn của đồng chí gái, được nghe họ kể chuyện về cuộc đời, trải nghiệm, mình nghĩ phụ nữ Việt Nam bị thiệt thòi rất nhiều so với phụ nữ Âu châu hay Mỹ. Mình cảm nhận hình ảnh phụ nữ việt qua Mệ ngoại và mẹ mình hoặc các bạn hàng của mẹ mình ở chợ Đà Lạt khi xưa. Nay được nói chuyện với những người sinh ra cùng thế hệ mình, lớn lên tại Việt Nam rồi di dân sang Hoa Kỳ thì mới hiểu thêm về văn hoá Việt.


Mấy lần trước thì có mấy ông bạn khác nên tối về, mấy ông nói chuyện với mấy ông, mấy bà theo mấy bà. Kỳ này, chỉ có mình là đực rựa nên bị mấy bà đem ra đấu tố, đành ngồi nghe mấy bà tố cáo tội lỗi của chồng. 


Có chị, lớn hơn mình mấy tháng, kêu 17 tuổi đã lấy chồng, nên sợ chồng vì khi xưa ở nhà quê bị ông bố dạy bảo, rồi khi có con thì sợ con trai nay sợ con dâu. Hôm trước, mất điện thoại chị lo ngại vì người con mua cho. Sợ con la. May quá, tìm lại được khiến chị mừng hết già luôn. Ngoài xã hội, chị ta đi buôn nuôi gia đình, đi qua Hương Cảng, Trung Cộng để mua hàng về Việt Nam bán, cho con đi du học. Tiếng tàu tiếng Tây không biết phải mướn người thông dịch viên đi cùng. Công an Sàigòn đánh thuế quá nên chị ta và nhiều phụ nữ ở chợ An Đông đi biểu tình. Sau này, con ở lại Mỹ, bảo lãnh sang Hoa Kỳ. Ở nhà làm ô sin nuôi cháu nên sợ cháu luôn. Nay kiếm được đồng chí gái nên thích đi chơi, kiếm thêm bạn già, nói chuyện cho qua tuổi già.


Xem như theo lối xưa “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, tử tử tòng cháu,..” nhưng sau 75 vẫn phải lăn xả ra ngoài xã hội để kiếm tiền nuôi con, nuôi chồng thất chí. Mình nghĩ nếu chị ta được đi học lên đại học, có thể chị ta sẽ thành công nhiều trên đời. 


Một chị khác, chồng chết con chết nên phải thoát ra cái vỏ phụ nữ Việt Nam được nuôi dưỡng trong văn hoá nho giáo. Chị phải tập không sợ sệt, ra ngoài, đi du lịch, đi bộ, leo núi ở Âu châu, Hoa Kỳ,… chị cho biết văn hóa Việt đã khiến chị lo ngại, lo sợ, không tự tin vào bản thân mình. Gia đình, xã hội định hướng cuộc đời thay vì để chị ta quyết định láy đời chị. Được cái chị ta phải thoát ra cái ách vô hình ấy để sống cho chính chị, thay vì quanh quẩn suốt ngày trong nhà. Vợ chồng mình có đi chơi với chị cách đây 4, 5 năm thì thấy chị ta rất khác hơn xưa, độc lập, không than thân trách phận.


Mình đọc tin tức về Việt Nam thì có nhiều hình ảnh khiến mình đau xót khi thấy người phụ nữ không được may mắn như tại Hoa Kỳ hay Âu châu. Mỗi năm được 1 ngày cho phụ nữ còn 364 ngày vẫn là ô sin cho chồng, người mẹ anh hùng.

Bức ảnh này khiến mình xúc động. Mình không hiểu nguyên do người mẹ, chở con đi học lại khóc. Chỉ thấy nước lênh láng, chắc Sàigòn bị ngập lụt

Đi chơi chuyến này, có dịp hóng chuyện mấy bà, giúp mình hiểu thêm về sự thiệt thòi của phụ nữ Việt Nam. Mình khám phá ra các bà ở Hoa Kỳ, đi làm về, vẫn phải nấu cơm cho chồng con. Kinh. Hóa ra mình xui, không được dính vào danh sách người chồng ưu tú này. Không được đồng chí gái hầu, nấu cơm. Chán Mớ Đời 


Cô em mình thường nói chuyện về bà cụ, hai anh em cứ tự hỏi nếu bà cụ mình được ăn học vào đại học như thiên hạ, chắc bà cụ có thể bay xa trên vòng trời bao la, không bị hạn chế tại một góc nhỏ của chợ Đà Lạt.

Tấm ảnh này, bà mẹ dạy con học ở lề đường nơi có đèn đường

Qua cuộc đời của bà cụ, mình nghĩ Việt Nam mất đi khá nhiều người tài giỏi có khả năng, giúp xã hội đi lên, nhất là phụ nữ. Nếu phụ nữ được có tự do học hành, ý chí tự do, không bị ràng buộc bởi những cấm kỵ từ văn hóa cha ông để lại. Họ có thể sống cuộc đời thoải mái, tạo dựng một cuộc sống do chính họ tự quyết định thay vì do bố mẹ và gia định quyết định dùm. Giúp đất nước đi lên.


Hồi đầu năm, mình có đi Sơn Đoòng, đa số là người Việt tại Việt Nam, nói chung giới trẻ ngày nay, được xem là thành đạt. Có 2 thanh niên, 3 thiếu nữ. Họ không lập gia đình, để dành tiền để khám phá trải nghiệm, đi chơi du lịch ở ngoại quốc, đi chơi ở các vùng núi. Có lẻ giới trẻ Việt Nam hiện nay đang thoát ra khỏi cái kén của văn hoá cổ xưa.

(Còn tiếp)


Nguyễn Hoàng Sơn