Chuyện tình cô bán bún bò

Tết tây vừa rồi, vợ hắn kêu ra Bôn Sa mua mấy tô bún bò ở tiệm tên bạn học cũ, đãi khách khiến hắn nhớ đến cô bé, con gái bà Năm Luông, bán bún bò dưới cầu thang, cạnh đồn cảnh sát ở Chợ Đàlạt. Hình như tên cô bé là Hương, nữ sinh Bùi Thị Xuân.
Chợ Đàlạt được xây bằng bê tông nhưng ngoài chợ có những dãy hàng được che bằng tôn, bán thức ăn, đến Chợ Cá phía sau chợ. Hàng bà Năm Luông, đối diện hàng bác Cháu, bán mắm, ở ấp Ánh Sáng. Nhờ bán mắm mà bác nuôi cả chục người con, cho con đi du học ở Nhật Bản. Anh Phú là người đầu tiên mà mẹ dẫn hắn đến tiễn anh ta đi du học ở Nhật Bản, nay lại chạy sang Hoa Kỳ.
Hình này có thấy cái bồn nước, ngay cầu thang để dân ở chợ Đà Lạt ra đây dùng nước. Bé Hương hay ra đây rửa rau. Dưới cầu nổi là đồn cảnh sát chợ, phía bên trái là dãy hàng quán ăn, có quán của mẹ bé Hương

Hàng ăn bà Năm Luông bán bún bò, cạnh bên có quán cơm của bà Bảy Ría, nghe nói ngon lắm nhưng hắn chưa bao giờ được ăn. Hắn chỉ được ăn mì Triều châu của ông Lìn, cạnh hàng mẹ hắn vì quen nên khi ăn ghi sổ còn mấy hàng kia thì phải trả tiền liền. Khá lắm là ăn bánh căn của bà ngồi chỗ hàng thịt trong chợ, sau này bà ta dọn về ngồi ngay dốc Nhà Làng. 

Hắn để ý đến con Hương này từ lâu nhưng không có tiền để ăn bún bò ở quán mẹ nó nên chỉ ráng đi ngang để liếc nhanh con nhỏ đang trổ mả. Đẹp nức nở. Nói chung thì hắn không thích bún bò lắm vì cay. Bún bò ở Bôn Sa chỉ thắng nước màu, còn ớt thì ai ăn tự thêm vào trong khi bún bò Đàlạt thì phải cay như xé cuống họng. Ăn khi trời lạnh hay mưa thì nhớ đời. Sang sang thì có ổ bánh mì, chấm nước lèo. Ôn mệ ơi, ngon chi lạ.

Không phải chỉ có hắn phát hiện cô bé xinh xắn với đôi má Hồng của gái Đàlạt mà có cả đại đội con trai ở chợ. Hắn thường thấy đám con trai, lính 302, cảnh sát dã chiến, cuối tuần thì các sinh viên Võ Bị hay Chiến Tranh Chính Trị đến đây trồng cây si, ngồi ăn bún bò đông như kiến nhưng mắt cứ nhìn láo liên, đích ngắm xuyên thông vào cái đít lồng bàng của cô bé, đang thái rau hay rửa chén.

Con bé Hương này hắn thường thấy khi xưa, ở ngoài bồn nước chợ hay rửa chén bát cho mẹ nó, khá chanh chua lắm vì lâu lâu hắn cũng đến đây rửa chén bát của mẹ hắn nên hay dành nước nên có chửi nhau vài lần nhưng bổng nhiên con bé lớn như phù đổng, xinh ra phết khiến hắn ngẩn ngơ nhất là khi nó ngồi chồm hổm, đưa cái đít lồng bàn nức nở thêm lòi ra chút da thịt trên dây quần. Nói như thời thượng là có gân Mông. Hình ảnh đó làm hắn mơ tưởng khá nhiều đêm.

Có lần hắn đang rửa chén cho bà cụ thì con này đi ra, hắn ngạc nhiên là tránh qua một bên để con bé hứng nước vì trước đây là hắn cứ trù trì tại đây, rửa hết chén bát mới để người khác hứng nước. Con bé hôm đó kêu “cảm ơn”. Từ “cảm ơn” sao nghe bùi tai thật, không chanh chua như thời ngày xưa còn bé, chửi nhau khiến hắn ra ngẩn vào ngơ cứ như ông Hàn Mặc Tử khi xưa cứ rên: ”sao anh không về chơi chợ mới, lặt rau, rửa chén nấu bún bò…”

Hắn nhớ học việt văn, ông thầy dạy: “3 cô đội gạo lên chùa, một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư, sư về sư ốm tương tư, ốm lăn ốm lóc cho sư trọc đầu,..”. Hình bóng con bé Hương ám ảnh khá nhiều khiến hắn muốn cạo đầu cho hết ngứa đến khi phát hiện ra đối tượng “ngày xưa fan thị”. Cũng có thể nhờ ngắm con bé này mà sau này hắn đâm mê nghệ thuật rồi theo ngành kiến trúc. Đến khi lấy vợ thì chán đời đi học cách làm tiền nuôi con.
Hắn kể chuyện con bé cho thằng Tuấn, hàng xóm. Tên này, học thì không lo nhưng lại đam mê làm nghề xem tướng số, hắn mua đủ loại sách báo về tử vi, xem tướng của ông Vũ Tài Lục,… được dịp khoe kiến thức của hắn về các nghiên cứu từ bao lâu nay. Nó chậm rải hớp một tách trà Đổ Hữu của Blao, rồi nhìn hắn như kẻ cả, hất hàm kêu lấy vợ phải kiếm vợ mà người xưa, xem tướng phụ nữ kêu là “lưng chữ Vụ, vú chữ Tâm” nghe chửa. Hắn cứ u chau u chau nhưng chẳng hiểu chữ Vụ và chữ Tâm ra sao vì không học chữ Hán như đám dân trường Việt. Nội học thơ Đường luật, bằng bằng trắc trắc với cô Liên là hắn đã nổi khùng nay cụ với tâm,... Điên. 

Lưng chữ CỤ, vú chữ Tâm, hiểu chưa rồi hỏi hắn lưng con bé hình chữ gì, vú con bé hình chữ chi khiến hắn như bò đội nón. Trời Đàlạt lạnh, con bé chuyên môn bận cái áo len màu xanh dương của nữ sinh Bùi Thị Xuân thì có thấy gì đâu. Thời đó chớ đâu phải thời đại @, gái Đàlạt cởi trần đi bão. Chán Mớ Đời 

Thằng Tuấn lật sách ra rồi đọc to như đánh vần: Lưng chữ “cụ”, vú chữ “tâm” Lưng (hơi gù như dáng) chữ “cụ” (trong tiếng Hán) và vú (hơi bầu như dáng) chữ “tâm” (của tiếng Hán) là hai nét hay gặp ở các cô gái mắn đẻ và khéo nuôi con [như Lưng gù chữ “cụ”, vú lồi chữ “tâm”]. Hắn chả hiểu gì cả vì chả hiểu chữ tâm là chữ viết ra sao, còn chữ Cụ là sao.

Hắn cứ sợ tên Tuấn chửi hắn ngu lâu dốt sớm nhưng cuối cùng phải đưa mồm ra hỏi; viết cho hắn xem chữ Cụ và chữ tâm để hắn hình dung xem cái đít lồng bàn có giống chữ Tâm không. Hắn chỉ thích mông con bé Hương.

Thằng Tuấn mặc hắn hỏi, cứ thao thao đọc lưng gù chữ cụ: lưng cong hình chữ cụ; vú lồi chữ tâm: vú to, nhọn, không chảy sệ, như hình chữ tâm là với ý những người đàn bà lưng hơi gù và vú bầu bầu thì mắn đẻ và khéo nuôi con”. Hắn chả hiểu gì cả vì đám học trường việt học chữ Hán nên thằng Tuấn càng giải thích hắn càng ngu thêm.

 “Lưng chữ cụ” là tấm LƯNG THẲNG, CÂN ĐỐI, giống như hình chữ “cụ” , chứ không phải là tấm “lưng gù” (chữ “cụ” , chữ “ngũ” , chữ “vụ”, đâu có gợi tả hình dáng cái lưng “gù”. Còn nếu “gù” đến mức giống chữ “cú” , chữ “thú” , thì đây phải hiểu là người tàn tật mới đúng!). Mặt khác, trong thực tế, cũng không có căn cứ nào cho thấy, phụ nữ lưng gù mắn đẻ hơn người có tấm lưng bình thường. 

Tên Tuấn còn bồi thêm con gái thắt đáy lưng ong thì càng tuyệt rồi nó nghêu ngao:

Những người thắt đáy lưng ong,
Vừa khéo chiều chồng, vừa khéo nuôi con.
Những người béo trục béo tròn,
Ăn vụng như chớp, đánh con cả ngày.
Những người mặt nạc đóm dày,
Mo nang trôi sấp biết ngày nào khôn!

Thằng Tuấn như muốn tra tấn hắn với những bài ca dao tục ngữ học ở trường Việt, còn hắn thì i tờ mấy loại này nhưng hắn muốn hỏi về con bé hương có thắt đáy lưng ong hay không. Chắc có vì thấy nó cảm ơn hắn nhẹ nhàng chi lạ. 


Thằng Tuấn kêu: phụ nữ đẹp phải có thân hình khoẻ mạnh, cân đối, lưng thẳng, vai và eo lưng nở nang; bộ ngực săn chắc, căng đầy, bầu vú thây lẩy ra hai bên theo chiều cho con bú. Đây chính là hình mẫu phụ nữ đẹp, có khả năng về tình dục, sinh sản tốt, nhiều sữa nuôi con, lại đáp ứng được yêu cầu sức khoẻ lao động trong cuộc sống làng xã xưa kia.


Tên này càng giảng đạo theo sách thánh hiền thì hắn càng đâm ngu. Hắn chỉ muốn làm quen với con bé, không biết làm sao nói chuyện Được là hắn mãn nguyện rồi, không cần lưng ong, lưng tôm gì cả.

Cuối cùng, hắn nhờ thằng Tuấn viết bức thư cho con bé vì hắn không biết viết. Như gãi đúng chỗ ngứa, thằng Tuấn lôi ra một cuốn tập, ghi chép lại những bức  thư tình nổi tiếng như đại đế Napoleon, viết cho hoàng hậu Josephine,… tên này xào qua xào lại rồi hắn lấy tờ giấy pelure màu xanh ra. Nắn nót viết lại bức thư tình lịch sử, không quên đổi tên con bé Hương.

Đem lá thư về nhà, hắn đọc đi đọc lại nhưng không hiểu gì cả. Nếu hắn không hiểu thì con Hương chắc cũng sẽ không hiểu vì con này thuộc loại ngu lâu dốt sớm như hắn nên bò sang nhà hàng xóm, hắn kỳ Kèo chị Gái cho mượn cuốn sách về bún bò.

Mắt hắn sáng rực lên khi đọc bài thơ của ông Trần Huy Sao vì thấy gần gửi với tâm tình của hắn, thèm khát bún bò và con Hương. Hắn chép lại bài thơ để tặng Cái Hương.

Đàlạt ngày 2 tháng 2 năm 1970

anh Huế từ mô tới chừ
khiến tình em cứ sật sừ theo anh…
nêm chút ruốc vô tô bún bò
là thêm Huế cho em gần anh
bởi anh Huế hồi mô chớ bộ
đâu phải vì tô bún lanh chanh
không tin thì mình cứ hun nhau
rặc mùi Huế đặc queo lãng mạn
thương anh rồi chắc em cũng thấu
chút ruốc hòa làm ngọt nước chan
cũng như tình anh gởi tới em 
có dấu phong rêu tìm trong Nội
giọng Huế anh rồi quen sẽ ghiền
tình Huế anh rồi em sẽ nhói
đâu phải nhói đau mà nhói tình
thè thẹ thôi đủ vừa lãng mạn
khi anh quyết gọi em là : “mình”
giọng Huế rặt khiến em mắc cạn
là mắc cạn vô tô bún Huế
có dầm thêm trái ớt chỉ thiên
có nêm thêm chút ruốc mùa quê
cho tiếng “mình” nghe hoài phát nghiện
anh không biết, thiệt tình không biết
chỉ biết chừ em ở với anh
lâu lâu thèm nhớ tô bún Huế
trộn cay-chua-mặn-ngọt để dành
dành tới đỗi tra đời tóc bạc
vẫn ghiền mùi bún Huế quê anh
nêm chút ruốc cho tình không lạt
trộn rau thơm cho tình không phai….
TRẦN HUY SAO

Hắn đọc lại bài thơ thấy đượm mùi bún bò, tính ngày mai ra chợ, đợi con bé đến bồn nước rửa chén bát, lặt rau cho bún bò, sẽ dúi lá thư vào tay con bé đầy xà bông.

Hắn tá hỏa Tam tinh khi nghe tin bé Hương đi lấy chồng, không một lời từ giả như cuộc tình con chim đa đa. Hắn bắt đầu thấm bài hát thất tình của tên nào khi xưa: “sao em không như ngày nào ra đây, ngồi rửa chén lặt rau, cho thêm rau thơm cọng ngò vào chén bún bò, ÀU ơ …”

Nghe mấy bà ngoài chợ kháo nhau, nói có tên nào sinh viên từ Sàigòn lên học viện đại học Đàlạt, nhà giàu thấy cái lưng Cụ và vú chữ Tâm của bé Hương nên kêu bố mẹ từ Sàigòn lên rước luôn. Bà 5 Luông sợ con gái, tối ngày cứ bị mấy thằng ăn bún bò ngắm lưng Vụ, vú Tâm nhất là cái đít lồng bàn của nó nên có nhà tử tế đến xin cưới thì cho đi luôn, nhà còn 7 đứa con gái nữa. Kinh 

Mấy tuần nay, hắn cứ lang thang như người mất hồn. Có lúc hắn đi ngang qua cầu Cẩm Đô, đứng trên cầu nhìn xuống đàn ruồi đen bu trên núi rác của thị dân Đàlạt,  tính nhảy xuống để cho xác hắn trôi về Cam Ly để thị dân Đàlạt nhắc nhở du khách mai sau về đắp mộ mối tình bún bò của hắn, sẽ chôn hắn trên đỉnh thác Cam ly, cạnh lăng Nguyễn Hữu Hào với cái tên đồi thông nhất mộ. 
Nếu không thấy cái bảng “cấm xã rác” thì chắc hắn đã nhảy xuống dòng suối nước đen này như Thuý Kiều được ông Nguyễn Du cho nhảy sông Từ Đường, để trọn vẹn thủy chung với mối tình cô gái bán bún bò. Hắn chợt nghĩ ông Nguyễn Du đã làm hàng nhái truyện tàu rồi. Qua tàu, ông ta ra chợ trời mua được cuốn Đoạn Trường Tân Thanh rồi viết lại bằng chữ Nôm, nay hắn lại làm hàng nhái thế hệ thứ 3 theo chữ quốc ngữ thì sẽ làm mất phiên bản của tàu, nên bỏ ý định là Kiều thời đại, bò lại ngã 3 Cẩm Đô, kêu tô mì 1 vắt. Ăn để quên người tình phụ chim đa đa, đa đía.

Dạo hắn qua Văn Học, có một cô học chung lớp, đám con trai kêu là lưng ong chi đó. Loại này đẻ con nhiều lắm. 45 năm sau, hắn tình cờ liên lạc lại, tưởng cô nàng có một tá con như bọn con trai làm thầy bói, bàn tán khi ra chơi, ai ngờ cô nàng kêu vô sinh. Lấy chồng sớm nhưng không có con.

Chán Mớ Đời
Nhs

Healthy Foods là tốt?

Có dạo mình đi làm 2 việc, ngoài nghề thợ vẽ thêm một nghề nghiệp dư khác để kiếm tiền mua sữa cho con nên nhiều đêm 12 giờ đêm, mình vẫn ngồi ăn cơm tàu với đồng nghiệp nên thân thể càng ngày càng to ra. Đi khám bác sĩ, bảo phải giảm cân để hạ Cholesterol. Bác sĩ kêu ăn uống đàng hoàng lại mà ngay chính bác sĩ còn to béo hơn mình. Sáng mình dậy từ 5:00 sáng, đi bơi, ăn uống cẩn thận như bác sĩ dặn nhưng béo vẫn hoàn béo, phì vẫn phì.

Cứ vào chợ thấy đồ “healthy foods” là bỏ vào xe, nghĩ thà ăn đồ đắt tiền nhưng bổ thân thể nhưng sau này mới khám phá ra chúng ta sống trong môi trường giả dối mà các con buôn đều lợi dụng thị hiếu của khách tiêu dùng để làm lời.

Bác sĩ nói ăn mỗi ngày 3 bữa mà bữa ăn sáng là qua trọng nhất. Sách báo nói đủ loại và mình thử mọi thứ, mọi kiểu nhưng béo vẫn béo, phì vẫn phì. Có lúc mình gần như ăn chay, không thịt không hành nhưng béo vẫn béo khiến mình đã ngu càng ngu bền vững, ngu có căn có sách vỡ.

Breakfast là bữa ăn sáng quan trọng nhất? Theo tiếng Mỹ từ “breakfast” được ghép từ  ”Break” và ”Fast”. “Break” nghĩa là ngưng, gián đoạn còn “fast” là nhịn đói, không ăn. Nhịn đó có nghĩa là sau khi ăn chiều hôm trước, chúng ta đi ngủ nên ngưng ăn đến 8-10 tiếng đồng hồ do đó khi ăn lại thì người ta gọi là gián đoạn nhịn đói. Chỉ có tiếng anh mới dùng ý nghĩa này cho buổi ăn sáng còn tiếng tây thì gọi “petit déjeuner » còn trưa là »déjeuner »,…


Các chuyên gia dinh dưỡng cho rằng chúng ta có thể ăn lúc nào cũng được 6 giờ sáng, 8 giờ sáng hay trưa. Bữa ăn quan trọng là “Breakfast” do đó, có nhiều tiệm ăn đến trưa hay 2-3 giờ chiều vẫn còn bán “breakfast”. Ở gần nhà có tiệm ăn chuyên bán buổi ăn sáng rất nổi tiếng. Thực đơn có đến mấy chục loại mà mỗi phần ăn có thể lên đến 1,800 hay 2,000 calories. Mình dẫn mấy đứa con vào ăn một lần tởn tới già vì ăn không hết.

Họ nói quan trọng nhất là ăn cái gì sau một thời gian gián đoạn bồi dưỡng chất dinh dưỡng. Lý do là khi chúng ta ăn lại sau một thời gian gián đoạn thì sẽ có ảnh hưởng đến “hunger hormones và gut bacteria”. Do đó cần ăn cái gì rất quan trọng vì sẽ có ảnh hưởng suốt ngày ngay cả tâm trạng. Do đó những gì chúng ta ăn sau một thời gian dài gián đoạn rất quan trọng mà đa số ít hiểu rõ. Có lẻ vì vậy mà thiên hạ cần cà phê buổi sáng để tỉnh người, giúp họ hăng say lao động.

Ăn theo kiểu Mỹ, 3 cái hột gà, rồi thịt ba-chỉ muối, súc-xít, khoai tây chiên hay bánh nướng phồng, trét bơ rưới si-rô lên, confiture hay đường,… ăn kiểu Việt Nam, nghèo chơi nắm xôi, giàu chơi tô hủ tiếu hay tô phở. Đàlạt ngày xưa, gia đình mình hay ăn cơm với nước mắm nhỉ hay bánh mì chấm sữa ông Thọ. 
Ăn sáng kiểu Mỹ, độ 1,800-2,000 calories
 Nước mắm khi xưa thì có amino acid (chất đạm do từ cá mà ra) nay chỉ toàn nước mắm công nghiệp mà mới đây, báo Việt Nam đưa tin họ lấy chất hoá học để tạo ra nước mắm. Xem đường dẫn. Tốt nhất ai ở Mỹ thì nên gửi mua nước mắm của California Fish sauce, ở San Francisco, Bắc Cali. Nước mắm hoàn toàn làm bên Mỹ, với cá của Mỹ, muối của Mỹ vì đa số các nước mắm bán trong chợ đều làm từ Việt Nam rồi đem qua Mỹ đóng chai cho rẻ.

Từ mấy năm nay, gia đình mình ăn toàn là nước mắm do anh bạn, chủ công ty California Fish Sauce làm, lúc đầu thì bằng phương pháp cổ truyền, thủ công nghệ nay thì dùng máy móc để làm đại trà bán cho thị trường Mỹ và Nhật Bản. Nơi sản xuất là trên 50,000 sq.ft ở ngay Pier #45, San Francisco nên cá tươi vừa đánh về là được đưa vào làm cho sạch và phòng lạnh ngay. Muối cũng từ Cali. Anh này không bỏ chất bảo quản nên phải bỏ tủ lạnh sau khi khui để tránh bị mốc. Đọc bài “Nên ăn nước mắm nguyên chất” vì độ đạm (amino acid) lên tới 80N, do phòng thí nghiệm của đại học Davis, Cali thử nghiệm. Trong khi nước mắm Việt Nam toàn là muối và chất hoá học. Đọc 3 đường dẫn dưới đây do báo Việt Nam đăng. Nghe kể ông cán bộ cao cấp hải quan ở Sàigòn, nói là các công ty làm nước mắm, nhập cảng nhiều chất hoá học để làm nước mắm. Xem đường dẫn dưới đây.

Nước mắm với nguyên liệu không rõ nguồn gốc
Nước mắm giả:

Đa số chúng ta không rõ sự quan trọng thực phẩm với bộ lòng ruột cho các sinh hoạt trong ngày. Người việt hay nói “bệnh tòng khẩu nhập”, những gì chúng ta ăn sẽ giúp chúng ta khoẻ mạnh hay gây bệnh tật vì bộ tiêu hoá là điểm đầu tiên thanh lọc các chất dinh dưỡng được ngốn vào.

Mình nhớ sau khi vô thất 12 ngày thì mình phải ăn uống lại từ từ, bữa ăn đầu tiên là cháo trắng để phủ một lớp lên bộ lòng của mình sau 12 ngày nhịn đói, tất cả phân huỷ,….đều đi ra hết, những gì dính lâu ngày ở ruột sẽ được thải ra, có thể sẽ bị ma sát với bộ lòng,…khiến trầy trụa.

Thị trường dinh dưỡng ngày nay được rao bán thức ăn kiểu “Healthy Foods” nhưng nếu chúng ta xét kỷ thì không như họ tiếp thị.

Ya -ua được quảng cáo như một loại “Probiotic” mà nữ hoàng Anh Quốc phải gửi mua tận xứ Lỗ-ma-ni và được chở cấp tốc bằng máy bay riêng để giúp bà sống lâu. Tại sao phải mua ở Lỗ-ma-ni vì trên thị trường tất cả ya-ua đều làm bằng sữa được thanh trùng ”pasteur hoá” cho nên bù trớt vì đã tiêu huỷ hết các bacteria tốt cho bộ lòng phòng chống các vi khuẩn lạ. Nhất là một hủ nhỏ ya-ua trung bình có 20 g đường. Cái mất dạy là chúng không bỏ đường nguyên chất mà toàn là đường hoá học. Chúng quảng cáo ya-ua  Hy Lạp đủ trò, khiến có dạo mình mua  về cho cả nhà ăn nhưng người ta thử nghiệm ở phòng thí nghiệm thì chả thấy dấu vết gì để gọi là ya-ua. Chán Mớ Đời 

Ở Hoa Kỳ, sữa phải được thanh trùng qua quá trình Pasteur hoá mới được bán cho khách tiêu dùng nên chất béo chất bổ gì đều biến mất,, họ bỏ thêm sinh tố đủ trò cộng chất bảo quản. Nay có phong trào uống sữa không được pasteur hoá nhưng bị thanh tra chính phủ gây khó dễ

Năm 2013, công ty thực phẩm General Mills bị toà án phạt $8.5 triệu đôla về tội quảng cáo bựa về ya-ua Probiotic Yoplait Yoplus. Ya-ua  này không phải là ya ua  gì cả toàn là đồ hoá học cộng si-rô tạo nên sự béo phì. Ngoài ra còn bị phạt về tội lừa đảo quảng cáo bậy các món thực phẩm khác như Fruit Roll-up,…

 
Con mình khi xưa đi học, nghe nói phải ăn trái cây nên mua Fruit roll -up của công ty này để ra chơi chúng có thể ăn để lấy sức mà lao động học ngày chưa đủ tranh thủ học đêm. Hoá ra toàn là đường, loại dâu thì chúng bỏ trái táo vào vì rẻ rồi bỏ phẩm, bỏ mùi hoá học cho ra vẻ dâu,…

Whole wheat; các nhà dinh dưỡng kêu gào ăn bánh mì loại Whole grain, đủ trò nhưng họ chế biến toàn là đường với đường, ngăn cản sự sản xuất của Leptin, khiến người ăn không cảm thấy no như trường hợp mình ăn nguyên một cái pizza mà vẫn cảm thấy đói. Họ cố tình làm để chúng ta cứ tiếp tục ăn của họ như khi xưa, mấy tiệm cà phê, bỏ chút thuốc phiện để khiến người uống nghiện trở lại tiệm họ hoài dù các tiệm khác cũng có cà phê.

Dạo mấy đứa con đi bơi, mình hay mua mấy “cereal bar” để chúng ăn sau khi bơi. Đọc kỷ lại thì toàn là đường và dường và đường… nhưng họ lại kêu để giảm cân mà chúng ta biết ăn đường sẽ tạo lên cân và chất béo. Chưa kể đưa đến bệnh tháo đường. Kinh

Họ khuyên chúng ta ăn uống những thực phẩm có những chất dinh dưỡng giúp tiêu hoá. Mình cho mấy đứa con xem phim “supersize me”, do một tên phóng viên thử nghiệm ăn thực phẩm của MacDonalds trong vòng 30 ngày. Xem xong chúng hết dám ăn tiệm này nữa dù có cho đồ chơi. Họ để ngoài trời khoai tây chiên 30 ngày sau vẫn tươi như hoa nở về đêm. Kinh. Ngoài ra họ còn thử bánh mì (bun) của tiệm này cũ đến 14 năm, vẫn tươi như cái bigMAc mới ra lò.

Lý do đơn giản là họ sử dụng chất bảo quản cực tốt. Vấn đề là không chỉ có MacDonalds là dùng chất bảo quản mà tất cả thực phẩm làm theo kiểu đại trà công nghệ đều sử dụng hết. Nếu không sẽ hư nhanh mà ăn chất bảo quản vào thì lâu ngày sẽ huỷ hoại các tế bào tốt.

Nguy hiểm là chất bảo quản làm cản trở cơ thể chúng ta lấy các chất dinh dưỡng được ăn vào để nuôi cơ thể, khiến chúng ta bị béo phì. Do đó ra đường hay vào câu lạc bộ thể thao, chúng ta thấy nhiều người Mỹ bị béo phì. 30% người Mỹ được xếp vào hạng béo phì và họ tính đến năm 2030 là lên đến 50%.

Các chuyên gia cho rằng muốn tránh vấn đề trên thì cơ thể cần có 3 loại dinh dưỡng sau đây: Lipase, Amylase và Bromelain. 3 loại enzyme giúp tiêu hoá, giúp làm tan ra các chất đạm, chất béo và tinh bột nhất là Bromelain giúp chống lại sự viêm tính.

Ngoài ra còn “candida “ trong bộ tiêu hoá, vớt các hormone sẽ khiến chúng ta thích ăn, đòi đường, lúc nào cũng cảm thấy đói. “Fructose” là đường khiến chúng ta thích ăn ngọt. Hôm trước có chị hỏi về insulin và đường. Cuối cùng chị ta hỏi mình vừa nhịn đói vừa ăn chè được không vì chị ta thèm ăn chè. Vấn đề này nói lên ý chí nói Không của chúng ta.

Theo kinh nghiệm của mình thì nên vô thất tối thiểu một tuần để reset lại cơ thể vì khi xưa mình thèm ăn ngọt nhưng sau khi nhịn ăn 12 ngày thì cơ thể như quên hết những thèm khát về chất ngọt. Nhịn đó là cách làm giảm cân, giảm đường, giảm cholesterol hữu hiệu và rẻ tiền nhất, không mất thì giờ.

Tại sao người ta cai nghiện khó khăn vì thiếu ý chí. Đi chơi, gặp bạn bè, ăn uống ai cũng hỏi mình sao không uống rượu, nhất là khi biết mình từng học ở Pháp quốc. Họ kêu uổng. Người á đông có cái gien là uống rượu vào hay đỏ mặt. Nếu uống lâu ngày sẽ bị ung thư do đó người tây phương, bỏ chất hoá học trong rượu để uống khỏi bị đỏ mặt, say bán cho á châu.

Theo tổ chức y tế thế giới, hai bệnh ung thư nhiều nhất ở Việt Nam là Gan và Phổi. Uống rượu hại gan và hút thuốc thì hại phổi. Dân gian có câu” nhịn thuốc mua trâu, nhịn trầu mua ruộng”. Mình có anh bạn đến nhà ăn uống, là thấy cô con gái 10 tuổi đi theo, khuyên bố ngừng hút thuốc nhưng anh chàng cứ rít thuốc ngoài sân, thấy thương con bé. Bỏ vợ bỏ con được nhưng không bỏ thuốc được.

Nếu ai có nhà cho thuê thì họ muốn người thuê nhà ở suốt đời ở đó vì mỗi lần người mướn nhà dọn ra là mệt, phải sơn phết lại đủ trò. Tốn tiền. Một bác sĩ mở phòng mạch thì có các chi phí để trang trải và mua áo quần xịn cho vợ hay nữ trang để đi ăn tiệc nên cách tốt nhất là phải nuôi bệnh nhân theo kiểu “lương y như kế mẫu” vì mất một bệnh nhân thì tốn tiền quảng cáo đủ trò. Thông thường đọc mấy tin tức hay video của bác sĩ làm, có màn bán thuốc hay để câu bệnh nhân đến khám. Ngoại trừ mấy ông bác sĩ về hưu, muốn giúp thiên hạ hiểu thêm về y học.

Chúng ta sống quen trong một môi trường sản xuất di chuyền do Henry Ford khởi đầu nên nghĩ ai cũng có phần trách nhiệm trong chuỗi sản xuất của xã hội và có lòng tin tuyệt đối. Đau răng thì đi nha sĩ, hư xe thì gọi tiệm sửa xe,… Về già thì bắt đầu khôn hơn, giác ngộ cách mạng là thằng nào cũng tìm cách làm lợi cho mình. Do đó phải cẩn thận về mấy trò quảng cáo. Đến bác sĩ, họ cứ kêu uống thuốc vì khi hết thuốc thì mình phải trở lại để họ kê thêm toa và vớt được vài trăm nữa cho chắc ăn. Có chị kia kể là hỏi bác sĩ gia đình, giới thiệu một chuyên gia về bệnh của chị ta thì bác sĩ kêu cũng vậy thôi, họ cũng cho những thức thuốc này. Co thấy y sĩ đâu có thật lòng muốn chửa trị vì đã không đợi bệnh nhân yêu cầu mà đã kiếm chuyên gia dùm cho bệnh nhân. Xong om

Khi bị mập béo ra với cholesterol tăng, bác sĩ bảo uống thuốc nhưng mình không chịu. Tìm đủ cách để hạ đường, hạ cân, hạ cholesterol nhưng không được từ 15 năm nay dù thử đủ trò. Từ mấy năm nay, mình bắt đầu đọc nhiều tài liệu về béo phì, thực phẩm thì khám phá ra hệ thống mà mình đang sống đều là giả dối cả.

Công ty thực phẩm làm đồ ăn, kêu bổ béo đủ trò, giảm cân,…nhưng lại bỏ các chất đường hoá học, càng nguy hiểm hơn đường thật. Các công ty dược phẩm quảng cáo đủ trò để bán thuốc. Bác sĩ thì tìm mọi cách để làm tiền, vắt sữa con bò bệnh nhân,…biến bệnh nhân làm nô lệ cho họ, cứ mỗi tháng đến khám để được thêm thuốc uống với những hệ ứng phụ khá nguy hiểm cho cơ thể. Bác sĩ chỉ có 5 phút để khám mình vì họ có mô lô bệnh nhân ơi phòng đợi. Mình có anh bạn y sĩ làm cho Kaiser, anh ta nói cũng bị áp lực khám nhiều bệnh nhân huống chi là những Bác sĩ có phòng mạch tư.

Do đó chúng ta phải tự tìm cách để tự chữa bệnh vì không ai hiểu cơ thể mình bằng chính mình. Có anh bạn kể là nay sợ không dám đi khám bác sĩ vì đầu năm, chúng tìm cách lấy cho hết bảo hiểm của mình. Cúng cứ gửi tới mấy tên bác sĩ cùn tổ hợp đẻ kiếm ăn cho nhau. Kinh

Mình thử phương pháp này rồi phương pháp kia nay mới tìm được cách giúp cơ thể mình hạ cân, giảm cholesterol, giảm đường,… đời sống dạo này thoải mái, không mệt mỗi như trước đây. Bớt nổi giận vô cớ,… mà không cần đến bác sĩ.

Tuần tới bắt đầu hái bơ được vì Cali cho phép bán từ ngày 16 tháng giêng 2020.

Nhs

Nhu cầu căn bản ở thế kỷ 21

49% người Mỹ tại Cali lãnh trợ cấp tối thiểu một chương trình phúc lợi trong khi đó các nhóm thiên tả lên tiếng đòi trả lương tối thiểu cho mỗi người Mỹ hàng tháng để đem lại công bình mà họ gọi là “universal Basic Income” (UBI). Ứng cử viên Đảng Dân CHủ Andrew Yang, đang quảng bá ý tưởng này dù sẽ không được Đảng cử nhưng biết đâu sẽ trở thành phó tổng thống.

Họ viện cớ là đã có những tiểu bang đã thực hiện chương trình này như Cali ở Fresno, nước Phần Lan đã khởi đầu năm 2017 cho hai năm thử nghiệm. Trả cho 2,000 người thất nghiệp 560 Euro / tháng cho dù họ có tìm được việc hay không. Ở Gia-nã-đai cũng đang thi hành ở vùng Ontario, hay thành phố Livorno ở Ý Đại Lợi. Hình như Thuỵ Sĩ có làm trưng cầu dân ý vụ này nhưng bị người dân bỏ phiếu chống.

Được biết sau 2 năm thử nghiệm ở Phần Lan thì người nhận được tiền vui hơn vì có tiền xài nhưng cũng không giúp họ tìm ra việc làm. Người ta nghĩ tặng tiền mỗi tháng sẽ giúp người thất nghiệp kinh niên bớt lo ngại để đi học hay tìm việc khác. Cuối cùng thì chỉ giúp họ tiêu pha thêm.
Ứng cử viên tổng thống Andrew Young, đưa ra chiêu lương tối thiểu cho mọi người.
Vấn nạn ở thế kỷ 21 là người máy, điện toán, thông tin công nghệ từ từ thay thế các nhân công lao động. Các công ty tây phương chuyển khâu sản xuất về các nước nghèo ở á châu hay Châu Mỹ la tinh với sức lao động rẻ. Hàng triệu người ở Bangladesh cặm cuội ngày đêm may vá áo quần để bán cho người tây phương hay mấy người có trình độ anh ngữ và điện toán sẽ trả lời khách tiêu dùng của Hoa Kỳ khi có vấn đề,…

Vấn đề là sự áp dụng công nghệ thông tin, thông minh nhân tạo và người máy sẽ thay thế lao động rẻ ở các xứ nghèo. Người ta có thể mua cái Code mẫu thời trang của Zara hay Prada rồi in tại một tiệm nào đó trong thành phố, giàu hơn thì có thể sắm cái máy in 3D tại nhà.

Số phận các nhân công ở các nước nghèo ra sao? Người Việt nay tiếp thu các công việc may mặc của người Tàu đem sang để tránh thuế khi xuất cảng ra ngoại quốc. Trong tương lai rất gần, những người thợ ở Việt Nam sẽ ra sao khi không còn việc làm vì máy in 3D được sử dụng phổ thông tại các quốc gia Tây phương. Đi học viết lập trình?

Chúng ta có thể nhân danh tình thương yêu đồng loại, kêu gọi các người dân ở âu châu hay Bắc mỹ, đóng thuế để trả lương tối thiểu cho các công dân tại phi châu, Việt Nam,… mấy ngày nay mình theo dõi các vụ biểu tình ở Pháp quốc, chống lại cải cách về hưu trí ở pháp. Thiên hạ xuống đường, cảnh sát đánh đập như điên không thua gì đám công an tàu ở hương-cảng. Nội tiền hưu trí của họ bị đụng chạm là họ la toán lên trước đây thì ai nấy đều kêu phải giúp đỡ người da màu, tỵ nạn từ châu phi hay trung đông. Nói thì dễ nhưng động đến hồ bao của họ thì hết yêu thương đồng loại.

Hồn ai nấy giữ do đó giới lãnh đạo tài ba phải tiên đoán trước. Tân-gia-ba họ đang nghiên cứu cho 50 năm tới để xứ bé nhỏ của họ không bị thụt lùi, áp dụng tất cả công nghệ thông tin, thông minh nhân tạo,..vì nếu không bầu trời sẽ phủ kín xứ họ và toả sáng tại Việt Nam. Mình đang theo dõi mấy lớp của đại học Lý Quang Diệu về vụ này.

Ở Hoa Kỳ, các người đi làm đóng thuế, chửi bới dân ăn trợ cấp, nay muốn họ đóng thuế để cứu giúp các người nghèo trên thế giới?

Nếu đặt vấn đề căn bản thì về giáo dục, từ mấy chục năm nay, người ta đã bắt buộc ở Hoa Kỳ trẻ em phải đi học đến 18 tuổi. Nghèo thì họ cho ăn uống miễn phí ở trường học,… tốt nghiệp hay không trung học thì muốn học tiếp hay kiếm nghề đi làm thì tự chọn. Ở âu châu thì tới 15-16 tuổi là bị bắt buộc học chữ còn sau đó thì muốn học nghề thì sẽ được hướng nghệ và dạy nghề đến 18 tuổi.

Về y tế thì căn bản y tế cũng giúp người nghèo có thể được khám bác sĩ,…

Về căn bản nhu cầu thì hơi mệt vì đâu mới đủ. Con người đua nhau để mua đồ xịn, hàng đắt tiền để chứng tỏ với người xung quanh là mình đã thành đạt. Trong nhà mình, 4 người chỉ có mình là xài điện thoại cũ nhất vì mình không có nhu cầu khoe khoang hay câu “like”.

Vấn đề trong tương lai, số người thất nghiệp sẽ gia tăng và không có hy vọng tìm được việc làm nếu không phải đi học lại. Chính phủ phải nuôi họ thôi nhưng phải tìm cho họ một công việc gì như gần đây, thành phố ở Quận Cam, trả tiền $15/giờ cho mấy người vô gia cư đi lượm rác trong công viên.

Mình nghe một anh bạn linh mục , từng được nhà dòng gửi sang Do thái 1, 2 năm chi đó. Anh ta kể là có một nhóm Do Thái “ultra-Orthodox “, không làm việc ngoài nghiên cứu thánh kinh và làm các nghi lễ tôn giáo. Vợ của họ lo phần kiếm cơm kiếm gạo và chính phủ có giúp đỡ họ một phần nào để họ có thể làm tròn bổn phận của họ cho giáo phái. Tương tự các sư sãi hay cố đạo, không đi làm chỉ lo kinh kệ, làm phép rửa tội hay đọc kinh cầu nguyện người chết.

Cái nguy hiểm cho những thập niên tới với số người về hưu gia tăng, y phí gia tăng, việc làm hiếm hoi sẽ đưa con người về đâu. Có lẻ chúng ta đang ở ngã ba đường, ranh giới của nền “văn minh @“ vì trước đây 50 năm, loài người khắp nơi cũng bị ảnh hưởng sự thay đổi với phong trào Hippie, cách mạng văn hoá khiến bao nhiêu vụ biểu tình đòi lật đổ chính quyền, đòi cải cách,…

50 năm về trước thế hệ mình xuống đường đòi tự do phá thai giới tính đủ trò nay lại phải xuống đường để bảo về tiền hưu.

Nếu chúng ta không ý thức để thay đổi theo thời thì chúng ta sẽ bị bỏ rơi, và sẽ bị liệt kê vào giai cấp vô dụng chớ không còn được gọi “has been” như thời mình còn trẻ. Chán Mớ Đời 

Nhs

Người Nhật Bản sống lâu?


 Năm vừa rồi mình có dịp ghé lại Nhật Bản với bà cụ thì nhận thấy người Nhật ít to béo hơn người Mỹ. Theo thống kê thì có 3.5% người Nhật được xếp hạng béo phì trong khi người Mỹ thì lên đến 30% và họ tiên đoán đến năm 2030 thì có đến 50%. Kinh

Vào năm 2018, Nhật Bản được xếp hạng thứ 43 quốc gia có tỷ lệ ung thư cao nhất hoàn cầu trong khi Hoa Kỳ thì đứng thứ 5. Mình muốn so sánh Nhật Bản và Hoa Kỳ vì hai nước này giàu có tương đương với nhau và thực phẩm dinh dưỡng  thì khác nhau.

Không hiểu vì sao dân Úc Đại Lợi lại đứng đầu về số lượng ung thư, chắc ăn phở kanguru chắc. :) trong khi đó Pháp quốc được xếp hạn thứ 7, cho thấy uống rượu vẫn đưa đến bệnh ung thư, khác với các tên bán rượu, khoe khoang là uống mỗi ngày một ly rượu sẽ làm giảm cholesterol và bệnh hoạn. Chỉ có Do Thái nhờ ăn uống theo phương thức Kosher nên về cuối. (Xem tài-liệu của tổ chức y-tế thế-giới)
RankCountryAge-standardised rate per 100,000
1Australia468.0
2New Zealand438.1
3Ireland373.7
4Hungary368.1
5US352.2
6Belgium345.8
7France (metropolitan)344.1
8Denmark340.4
9Norway337.8
10Netherlands334.1
11Canada334.0
12New Caledonia (France)324.2
13UK319.2
14South Korea313.5
15Germany313.1
16Switzerland311.0
17Luxembourg309.3
18Serbia307.9
19Slovenia304.9
20Latvia302.2
21Slovakia297.5
22Czech Republic296.7
23Sweden294.7
24Italy290.6
25Croatia287.2
26Lithuania285.8
27Estonia283.3
28Greece279.8
29Spain272.3
30Finland266.2
31Uruguay263.4
32Belarus260.7
33Portugal259.5
34Iceland257.8
35Guadelopue (France)254.6
36Puerto Rico254.5
37Moldova254.3
38Poland253.8
39Cyprus250.8
40Martinique (France)250.8
41Malta249.4
42Singapore248.9
43Japan248.0
44Austria247.7
45Barbados247.5
46French Guiana247.0
47Bulgaria242.8
48Lebanon242.8
49French Polynesia240.6
50Israel233.6
Việt Nam thì đứng hạng thứ 99/ 185 quốc gia và bệnh ung thư gan và phổi là nhiều nhất. Mình đoán là uống rượu và hút thuốc. Số tử vong về bệnh ung thư ở Việt Nam thì rất cao (69%). Kinh hoàng. Xem biểu đồ.


Tài liệu ghi lại của Vietnamnet.vn

Ngoài đường không thấy người Nhật ăn như người Mỹ, vừa đi vừa ăn, lâu lâu có đám du khách tàu ngồi ăn tùm lum và xả rác nơi công cộng. 

Cancer TypeUSA RateJapan Rate
 Prostate 83.8 22.7
 Lung 42.1 24.6
 Breast 76 42.7
 Colorectal 29.2 31.5
 Melanoma 14.3 0.5
 Non-Hodgkin lymphoma 13.7 5.1
 Bladder 12.7 4.8
 Kidney 12.1 4.9
 Thyroid 9.9 3.1
 Leukaemia 9.9 4.3
 Pancreatic 7.0 7.9
 Liver 4.5 11.2
 Stomach 5.7 31.1
 Overall 335.0201.1
Data courtesy of GLOBOCAN, 2008 (http://globocan.iarc.fr)


Mỗi ngày ở Nhật Bản mình và bà cụ đi bộ trung bình đến 9 dậm có hôm đi đến 11 dậm mà bà cụ kêu vui quá nên quên mệt nhưng mình cũng cho bà cụ nghỉ chân. Tương tự khi mình ở các thành phố lớn như Paris , New York, London, thì cũng cuốc bộ mệt thở nhưng từ khi qua Cali thì bước ra ga ra là leo lên xe, ngồi mấy tiếng đồng hồ lái xe nên ít cử động. Do đó các tiểu bang thưa dân đất rộng thì người Mỹ rất béo phì. 
Ăn uống thì khi mình sang Mỹ, khám phá ra đồ ăn rẻ hơn Âu châu mà lại nhiều gấp hai gấp 3 lần. Ở Nhật Bản thì phần ăn cũng ít hơn. Nhớ lần đầu về Việt Nam, bà cụ kêu cô em đi mua thức ăn cho mình ăn sáng và dặn lấy 3 phần vì mình chơi một lần 2, 3 tô hủ tiếu trong khi ở bôn sa thì ăn một tô chưa hết do đó ăn uống ở Việt Nam khá đắt vì phải ăn nhiều phần. 

Trung bình người Nhật tốn 13.5% lợi tức và thực phẩm nhiều hơn gấp 2 lần người Mỹ. Mỗi ngày người Mỹ ăn trung bình 3682 calories trong khi người Nhật chỉ bồi dưỡng 2726 calories. Người nhật tốn gấp đôi nhưng lại ít calories thêm nước ngọt ở Hoa Kỳ rẻ gấp 5 lần bên Nhật Bản. Vào tiệm ăn ở Mỹ uống nước ngọt thả dàn, vừa hết thì có bồi rót thêm ngay hay tự động đến chỗ máy mà hứng. 

Người Nhật ăn nhiều loại thực phẩm lên men mà mình thấy ở Âu châu người ta hay ăn zauerkraut ở Đức quốc, Thụy Sĩ,  Pháp quốc thì có cornichon, một loại dưa leo nhỏ mà thiên hạ ăn với bánh mì bơ và jăm-bông. 

Bên Nhật Bản mỗi lần lên mâm cơm là này những món dưa đủ trò tương tự ở Nam Hàn hơn cho mấy loại kim chi. 
    
Elie Mechnikov, khôi nguyên giải Nobel năm 1908 cho rằng lactic acid bacteria rất tốt cho sức khỏe con người vì các vi khuẩn của các món ăn lên men sẽ giúp đường ruột. Người ta tính có độ 500 đến 1000 vì khuẩn trong đường ruột con người. 

Người ta thử nghiệm cấy vi khuẩn của một người béo phì vào ruột của một người bình thường thì người được nhận số vi khuẩn trở thành béo phì. Các loại thức ăn lên men giúp các vi khuẩn và thức ăn củ Nhật có rất nhiều thứ này được gọi Natto, xì dầu, miso hay tsukemono và kimuchi,…. Lâu lâu mình chạy ra bôn sa làm một tô cháo lòng để giúp bộ lòng.

Trung bình người Mỹ ăn 98.3 kg thịt mỗi năm trong khi người Nhật chỉ ăn có 51.4 kg chắc vì đắt và 27.3 kg cá. Nhớ ở Nhật Bản ăn một bữa có Steak đủ trò tốn $100. 

Trong thời kỳ đệ nhị thế chiến, người Mỹ khuyến khích người dân ăn bộ lòng của heo gà,… nhưng sau 1945 thì người Mỹ ngừng ăn mấy loại này. người Việt sang đây tới mấy tiệm bán thịt xin đêm về nấu ăn khiến mấy tên bán thịt mừng nhưng nghe nói nay họ bắt đầu bán cho người Việt Hải ngoại.

Các thứ bộ lòng có rất nhiều sinh tố mà thịt không có như Glycine, một loại amino acid thường được thấy ở da, gân,…giúp chống bị viêm, giúp insulin và giảm huyết áp. Hạ tiểu đường thậm chí Triglyceride. Nghiên cứu cho biết nếu chúng ta bớt ăn thịt bắp, thường có methionine sẽ giúp sống lâu hơn. Bên Nhật, đi ăn thịt nướng thì họ có ruột, lòng, gân sách,…đủ loại.

Ngoài ra đi đâu cũng thấy trà xanh, mấy tủ bán nước đều có trà xanh. Được biết trà xanh có chất catechins giúp chống ung thư, hạ lượng đường trong máu và khi ăn thì họ uống trà nhiều hơn thay vì nước ngọt hay cà phê sữa như ở Hoa Kỳ.

Mình có xem một phim tài liệu về trẻ con ăn ở trường. Họ nấu đồ tươi, và chỉ được uống sữa thôi khác với ở Hoa Kỳ các nước trái cây toàn là đường hay nước ngọt.

Nhớ dạo mình đi Nhật Bản với gia đình thì xứ này có nhiều suối nước nóng nên khắp nơi có nơi để tắm ngoài trời. Ở Cali, gần Mammoths có một nơi hoang vắng, thiên hạ ra đó tắm tiên nước suối nóng, miễn phí đã hết chê. Có lẻ hôm ấy là lần tắm tiên thích nhất của mình, nhìn xa xa cánh đồng và núi tuyết. Đẹp kinh hồn.

 Các nghiên cứ cho thấy tắm nước nóng có thể hạ lượng testosterone cái này thì hơi châm vì về già đàn ông cần loại hormone này, ở Phần Lan người nhận thấy tỷ lệ bệnh về tim mạch giảm 27% ở đàn ông sử dụng sauna 2-3 ngày mỗi tuần, 50% nếu sử dụng từ 5-7 ngày mỗi tuần.
            
  Rút kinh nghiệm, về lại Cali mình ăn ít lại, khi xưa ra tiệm ăn phở là chơi tô xe lửa này thì tô nhỏ thôi, bớt ăn bánh phở vì họ bỏ hàn the giúp cho bánh phở dai. Nói chung ngày ăn hai bữa, hy vọng trong tương lai sẽ chơi một bữa cơm mỗi ngày, vì có một ông giáo sư đưa ra thuyết ăn một ngày một bữa để giúp tế bào có thì giờ tái tạo lại, giúp trẻ lại vì thường chúng ta ăn như điên nên cơ thể không có thì giờ để tái tạo kỹ lưỡng tế bào.

Về già metabolism của mình không hoạt động mạnh như xưa nên ăn ít lại là vừa, nhưng phải ăn đủ chất dinh dưỡng và tập thể dục.

Hôm qua, có bà ghé lại Đông Phương Hội, ngồi đợi Khoa rồi kể là bị cholesterol cao, bác sĩ đòi mổ nhưng bà ta không chịu, chỉ muốn uống thuốc. Khoa nói đến Đông Phương Hội tập để từ từ hạ cholesterol thì bà ta không muốn tập vì không có thì giờ hay sao đó. Chán Mớ Đời

Nhs


            

Tập theo năng suất, khoẻ theo nhu cầu

Hôm qua, có một bà đến Đông Phương Hội hỏi muốn gặp K, mình hỏi có hẹn trước không thì được biết là không. Mình nói không biết K có đến hay không, nếu muốn gặp thì đi uống cà phê ở đâu rồi chút trở lại. Bà ta ngồi đợi. Trông mặt, tuy có son phấn nhưng khuôn mặt không có thần sắc lắm.

Lúc giải lao thì K đến thì được biết bà ta có Cholesterol nhiều, nghẹt mạch máu, bác sĩ khuyên mổ, thò cái stem vào để làm mạch máu to hơn để máu di chuyển dể dàng nhưng bà ta không chịu. K đề nghị đến tập mỗi tuần và ăn uống kiêng cử, từ từ sẽ giảm nhưng bà ta cũng không chịu tập, chắc bận bịu công ăn việc làm thôi đành bó tay chấm còm. Kiểu “làm theo năng suất, hưởng theo nhu cầu”, cứ muốn đi đường tắc với tư duy ăn xổi dễ dàng.

Chúng ta ở thế kỷ 21, sống ở thành thị nên đời sống hơi phản thiên nhiên. Chúng ta chú tâm làm giàu để rồi quên chăm sóc giữ gìn cơ thể, nghĩa là không bồi dưỡng đủ chất dinh dưỡng, tập thể dục để giúp máu huyết lưu thông, đưa oxygen vào nuôi dưỡng các tế bào.

Chúng ta ỷ y vào y khoa hiện đại, bác sĩ, đau là uống thuốc, chích trụ sinh là xong om. Bệnh tật không đến cái đùng như bị cảm mạo mà như cái cây, nhỏ bé rồi được nuôi dưỡng nên từ từ lớn. Mọc khắp thân thể của con người.

Chúng ta có thể quan tâm đến dinh dưỡng, ăn uống nhưng vì thiếu thông tin, tài liệu nên cứ tin vào những tin tức được báo đăng hay ai đó gửi. Con người là một loại động vật biết kể chuyện, tạo dựng những câu chuyện thêm bớt tiết tấu mà người nghe khả tín thì dần dần trở nên sự thật.

Lấy thí dụ; hồi bé mình nghe người lớn kháo nhau ăn gạo lứt muối mè để chữa bệnh theo phương pháp của ông nào có cái tên rất Nhật, George Ohsawa. Ông này đưa ra phương pháp ăn gạo lứt, lúa mạch,…để tẩy lọc thân thể trong vòng 3-5 ngày. Kêu ăn nhai chậm đến 50 lần để tạo ra nước miếng, giúp cơ thể thanh lọc. Ông này có viết cuống Zen Macrobiotics. Rồi có bà đầm nào học trò của ông tên là Françoise Rivière, cũng viết sách cho tây đầm thực hành.

Vấn đề là ông này nói thanh lọc cơ thể trong vòng 3-5 ngày nhưng đa số người Việt lại nghĩ ăn cả đời nên ngày này qua tháng nọ, cứ nhai gạo lứt và thiền định, đâm lâm bệnh vì thiếu chất dinh dưỡng khác thêm trong hạt gạo lứt, có chất gì độc mà người ta khuyên nên rang gạo trước khi nấu để sức nóng đốt chất độc này. Mình quên tên rồi. Hình như axit phytic. Có cô em kể là có người chỉ phải úp cái nồi theo âm dương đủ trò. Ai đó nghiên cứu kinh dịch rồi cứ chia vét bờ Kinh Dịch âm dương, khiến thiên hạ lại càng tin tưởng.

Bên mỹ có ông Kushi nào phổ biến rộng rãi phong trào này và từ đó phong trào ăn gạo lứt muối mè lan khắp thế giới. Vấn đề là gia đình ông Kushi về sau đều bệnh ung thư còn ông Ohsawa bị bệnh nhồi tim chết ở 77 tuổi.

Không tìm hiểu đầu đuôi ra sao, cứ đâm đầu ăn gạo lứt muối mè năm này qua tháng nọ vô hình trung tự diệt huỷ cơ thể mình vì thiếu các chất dinh dưỡng khác. Đâm ra đỗ bệnh. Chán Mớ Đời 

Vấn đề với thông tin đủ loại do bác sĩ, công ty dược phẩm, thực phẩm bỏ lên mạng hay trên báo chí khiến chúng ta phân vân, không biết đâu là bến bờ. Do đó phải cẩn thận, thấy tin tức gì thì tra cứu thêm tài liệu để hiểu cho chính xác về vấn đề ấy thay vì nghe mấy thằng quảng cáo là ùn ùn đi mua hay làm theo.

Mình đã kể rồi nhưng ghi lại đây: dạo mình ở New York, mua bánh pizza một miếng thì đắt hơn là nguyên miếng với số lượng nhiều. Một hôm đi làm về, ghé vào tiệm pizza gần nhà, mua cái pizza to đùng. Về nhà rắc phô mát xay parmigiano rồi ăn một lát. Ai ngờ sau đói vẫn đói nên ăn tiếp dần dần hết cái pizza luôn. Bụng mình no cứng vì tọng 1 chai CoCa cola.

Vấn đề là mình vẫn cảm thấy đói dù đã ngốn hết cái pizza. Sau này đọc sách báo mới hiểu là khi ăn, đầy đủ chất dinh dưỡng thì bộ lòng, là cái não phụ của mình sẽ đánh tín hiệu lên não bộ là đủ rồi, ngưng ăn. Còn thiếu chất dinh dưỡng thì dù đã ngốn xong cái pizza, não bộ vẫn nhận được tín hiệu còn đói. Đói đây nghĩa là thiếu chất dinh dưỡng khác cần thiết cho cơ thể. Tốt nhất là ăn rau cải cho nhiều đầy bụng rồi thêm chút đỉnh thịt cá.

Báo chí đăng tải các tin tức về y tế sức khoẻ như loại thuốc nào để thanh lọc cơ thể nhưng đa phần toàn là nước đường dù họ kêu là trái cây. Nước cốt trái cây khi bị oxy hoá thì tạo ra đường mà đường lại tạo ra chất béo nếu ăn uống quá tãi.

Có nhiều phương pháp dinh dưỡng, giảm cân, giảm béo nên không biết đâu mà rờ do đó chúng ta phải nghiên cứu kỹ lưỡng để xem phương cách nào hợp với cơ thể và ý nguyện của mình mà theo.

Như mình thì cảm thấy lâu lâu cần thanh lọc cơ thể bằng nhịn ăn vài ngày. Có lần chơi đến 12 ngày, khiến vợ lo quá nên cấm tiếp tục. Cách mà mình theo từ 1 năm qua là Intermittent Fasting. Có nhiều loại này nhưng mình làm cho dễ theo kiểu 8:16. Ăn trong vòng 8 tiếng và nhịn đói trong vòng 16 tiếng.

Được biết là sau khi ăn thì thức ăn sẽ được cơ thể biến thành chất đường insulin để nuôi các tế bào. Sau 3-6 giờ thì số lượng này được cơ thể tiêu dùng hết nên chúng ta lại cảm thấy đói và tiếp tục ăn xem như ngày ăn 3 bữa hay hơn. Thời bé, metabolism còn khoẻ nên đốt chất dinh dưỡng nhanh chóng nhưng nay lớn tuổi thì metabolism làm việc chậm lại nên đốt chất dinh dưỡng chậm lại và nếu ta cứ tiếp tục ăn như xưa thì chất đường thặng dư sẽ được lọc và được giữ trong cơ thể qua hình thức chất béo. Dần dần chất mỡ trong máu sẽ lên cao với cơ thể cũng phì ra.

Bác sĩ khuyên là nên ăn ít, nghĩa là ít bữa ăn như trong 8 tiếng đồng hồ. Vì sau 3-6 tiếng chất đường được đốt hết thì để cơ thể làm việc, cơ thể sẽ lấy chất béo trong người để đốt vì thiếu chất đường. Mình lấy thí dụ chiếc xe Toyota Prime Prius của mình vừa chạy bằng điện và xăng. Lúc mới cấm điện xong và khởi hành thì xe chạy bằng điện như cơ thể sử dụng Glucose để đốt, tạo năng lực cho cơ thể. Khi chạy hết phần điện trong bình điện thì xe tự động kích hoạt bình xăng để tiếp tục chạy. 

Tương tự cơ thể sau khi dùng hết Glucose, insulin thì sẽ lấy chất béo (xăng) trong cơ thể để đốt tạo năng lực cho cơ thể. Từ từ chất béo trong cơ thể sẽ được đốt hết và lượng mỡ trong người giảm. Mình ăn kiểu này được 3 tháng thì cái bụng nhỏ lại và xuống 15 cân và từ đó không lên không giảm, chỉ loanh quanh con số 158 cân anh. 

Bà hôm qua tìm đến Đông Phương Hội để tìm thuốc tiên, uống vào là hết cholesterol, không muốn tập luyện. Bà ta không hiểu là các tế bào cần oxygen để sống. Không tập thể dục thì làm sao đưa oxygen vào cơ thể, giúp cho máu huyết lưu thông và theo đó sẽ huỷ diệt các tế bào xấu. 

Trong vườn mình có trên 1200 cây bơ, cần được chăm sóc, tưới nước, phân bón để các rễ hút vào nuôi thân cây, lá,… ngoài ra cây còn hút CO2 và nhã ra Oxygen. Đó là luật thiên nhiên, nếu mình cãi lại thì 100 bề cây bơ sẽ chết. Hàng năm mình phải lấy đất và lá gửi cho phòng thí nghiệm để họ thử nghiệm xem có thiếu chất gì. Năm nay, thấy thiếu trầm trọng Potassium nên phải mua phân potassium để bón cây. Vì nếu không thì sang năm, cây sẽ có vấn đề. Mình bón phân không phải để năm nay mà cho sang năm.

Nếu chúng ta không bỏ thời gian để bảo trọng cơ thể, nghiên cứu tìm hiểu cơ thể mình thì một ngày nào đó khi bệnh phát ra thì nhiều khi đã quá trễ.

Cái gì cũng vậy, nếu bình tĩnh thì sẽ có thể tự chữa lành bệnh, nếu mình chịu khó tập luyện, ăn uống dinh dưỡng cẩn thận, nhất là tập thể dục, đi bộ. Bác sĩ nói là mỗi ngày chỉ cần đi bộ 30 phút là khoẻ. Nếu ai có thể đến Đông Phương Hội tối thứ 2, và thứ 4 từ 7-9 giờ thì càng tốt. Lớp tập miễn phí do thư viện Việt Nam tổ chức.

Điều tiên quyết để tự chữa lành bệnh là ý chí sống còn. Nếu mình có ý chí thì sẽ giúp mình vượt qua các trở ngại, do đó người ta cần có đức tin về một đấng bề trên nào đó như chúa, Phật hoặc tình thương. Mình có xem phim tài liệu, nhiều người bị ung thư nhưng nhờ tình thương vợ con, hay có đức tin vào chúa, đã giúp họ phấn đấu để vượt qua số phận và lành bệnh.

Dạo này mình hay liên lạc động viên một anh quen, chồng của bạn học đồng chí gái, bị ung thư. Những người bị bệnh cần được người quen khích lệ, động viên họ để giúp họ vượt qua các thử thách trong giai đoạn hoán chuyển bệnh tình. Bác nào có biết ai bị bệnh ung thư thì nên hỏi thăm họ, giúp họ lên tinh thần để vượt qua số phận.

Anh Sơn thân mến,

Tôi mới nghe bài anh chuyên xong và sáng nay hai vợ chồng tôi đã xin một copy về kết quả scan. Xem kỹ thì thấy tức cười quá. Mấy ông oncologists và surgeon này bị sao ấy họ không cho mình báo cáo trước đây mà cứ dụ mình chemo và surgery.. 500,000$ cho chữa cancer theo chemo và surgery là lý do.  May mà mình cứng đầu, cứng cổ cứ châm cứu 4 làn 1 tuần, massage 2-3 mỗi tuần, uống xạ đen, nấm reishi, vitamin C Tập thể thao như điên. Kết quả tuyệt vời mà mấy ông đâu cho mình hay. May mà xem kỹ lại chứ chemo và cắt 5 phần của nội tạng là 'tàn đời cô lựu'.

Xem kỹ lại thì thấy như sau:

Khối ung thư nguyên gốc chụp lần thứ hai vào ngày 15 tháng 10, 2019 là 39mm x 26mm

Sau hai tháng tự điều trị không chemo và thuốc Tây chỉ làm theo Đông Y và những thứ kể trên công asparagus, beet, juice và thể thao và vitamin C nay khối u giám còn 31mm x 25mm.

Tức là khối ung thư đã giảm hơn 20%. Mấy thằng cha bác sĩ bất nhơn. Suýt nữa mình toi mạng vì mấy cha nội này. 

Anh tiếp tục viết bài nhắn nhủ mọi người nghe. 

Vũ Thảo

Dạo này mình thấy có một chị đến tập đều đặn. Trước đây chị ta hay nghỉ lâu dài, rồi lâu lâu đến lớp, tặng cho bịch trái cây vườn rồi ngồi rên đau tay nhức đầu rồi biến mất. Hôm trước mình nói với chị ta, chị có rên thì cũng chẳng được gì vì nếu chị không tập thì sức khoẻ của chị sẽ không bao giờ tăng tiến được. Điển hình là lò lửa, cần được chêm thêm củi đều đều, nếu không sẽ tàn lụi. Tập nội công là để giúp chị có thêm củi mà nếu không đi tập thì bệnh tình sẽ không thuyên giảm. Cố gắng đến tập rồi mệt thì ngồi nghỉ. Synergy của đám đông, các các tập viên sẽ giúp chị mạnh dạn thêm để tập thì từ từ sức khỏe chị sẽ tăng tiến.

Dạo này mình để các tập viên tuần tự lên bục đi quyền hay kéo nội công. Lý do để họ đứng lớp, sẽ giúp họ thêm tự tin vào chính họ và hiểu đứng lớp không phải là mục đích của sự tập luyện mà đa số thường nghĩ. Chính sự kiên trì, đến tập mỗi ngày mới là chính, mới giúp con người vượt qua số phận hay bệnh tật. Đi tập đúng giờ là một ý chí rất khó thực hiện.

Khi mình bắt đầu đứng lớp thì mới 35 phút mọi người đã rên nhưng sau 2 năm thì họ đứng đến 60 phút. Mệt thật nhưng cho thấy ý chí của họ gia tăng thì sau này có đau ốm sẽ giúp họ vượt quá số phận để tự chữa bệnh tật. Còn nằm ở nhà là bỏ mặc cho số phận. Đau ốm, đau tay đau chân cũng phải ráng lết đến Đông Phương Hội vì đến được là đã thành công, đã lập được một chiến thắng nho nhỏ. Những chiến thắng nho nhỏ sẽ dẫn đến chiến thắng lớn hơn sau này.

Tuần vừa rồi có một anh đến tập, nói là do bạn ở bên tây giới thiệu. Thấy anh ta đi vào , tưởng anh ta hỏi về tập luyện nhưng anh ta kêu “anh có dạy tiếng pháp không?”. Chán Mớ Đời 

Nên nhớ chỉ có chúng ta mới cứu được chúng ta như tây đầm hay nói: “Aides-toi Dieu t’aidera”.

Nhs