Cung nô bộc

Mấy tháng nay, bà cụ sống với gia đình mình ở Cali nên có dịp hỏi về thế hệ của bà cụ và trước đó thì khám phá ra khi xưa, bà cụ vào Đàlạt giúp việc cho gia đình bà Phúng, tiệm Hiệp Thạnh, bà con với Mệ ngoại. Thông thường, người sinh sống tại Đàlạt mượn người từ quê, trả trước 3 năm cho gia đình ở quê, xem như hai bên ký hợp đồng 3 năm. Sau 3 năm thì người giúp việc được tự do, muốn làm tiếp hay đi làm chỗ khác hay lấy chồng,… mẹ mình vào giúp việc nhưng lương thì Mệ Ngoại đã lấy nên bù trớt, phải xoay sở kiếm thêm tiền tiêu, được bà Phúng thưởng tiền khi buôn may bán đắt,…
Bà cụ mình làm cho tiệm Hiệp Thạnh được 6 năm. Tiền lương thì vẫn gửi cho Mệ Ngoại ở Huế để nuôi ông cậu ăn học. Mẹ có 1 người chị và hai người em đã vô Sàigòn từ bé. Một người khi xưa có vào Đàlạt khi bà cụ sinh ra mình. Dì hay kể là khi trông mình, dì bỏ đi đâu có mấy phút, quay lại thì thấy mình té dưới đất, bên cạnh lò than mà đến giờ dì cũng không hiểu làm sao mình có thể ngã xuống đất mà không trúng vào lò than. Chắc nhờ bà cụ bán mình ở am bà cai Thỏ ở đường Nguyễn Công Trứ, cây số 6.
Ông bà Phúng xem bà cụ như con nên cũng đở khổ, được phép bán giúp hàng hoá của mấy tiệm khác như Vĩnh Phát, Hiệp Pháp,..kiếm thêm tiền, mua kiềng, mua vàng để làm của riêng. Mấy tiệm này có hàng muốn tống khứ đi hay khó bán thì đến nói bà Phúng, nhờ bà cụ bán dùm. Bà cụ mình có khiếu buôn bán. Mình chưa bao giờ nghe bà cụ cãi nhau với bạn hàng cả, biết cách ăn nói. Mình mà thừa hưởng được cái khiếu ăn nói của bà cụ thì có lẻ đời mình có lẻ khá hơn không bị vợ chửi.
Sau 6 năm làm công, mẹ mình về Huế để xem tình hình, thấy quê hương xứ gà ăn đá rồi vô lại Đàlạt xin cậu mợ Phúng ra riêng, bán ở Chợ Cũ, khu Hoà Bình ngày nay, ngay góc tiệm Anh Lân, Tiến Đạt rồi lấy chồng, mướn nhà dọn về Ấp Ánh Sáng. Sau này ông cụ giải ngủ, làm cho ty Công Chánh thì dọn về cư xá công chánh ở đường Hai Bà Trưng đến nay.
Sau khi đăng ký quản lý đời nhau, ông bà cụ mình thi đua chương trình “Thêm người thêm của” tăng gia sản xuất được 10 hay 11 đứa con không nhớ nữa. Em út nhiều quá không nhớ bao nhiêu. Chán Mớ Đời. Mẹ mình đi bán nên phải mượn người ở quê vào giúp như khi xưa mẹ mình vào Đàlạt, giúp việc cho ông bà Phúng.
Có nhiều người lắm nhưng có lẻ mình nhớ nhất chị Hoa, người cuối cùng phụ bà cụ vì sau 75 thì không còn cảnh người bốc lột người nữa. Chị Hoa về quê lại. Chị này thù Việt Cộng lắm vì năm Mậu Thân có mấy người thân ở Huế bị Việt Cộng chôn sống. Mình nghe chị kể Mậu Thân ở Huế mà rợn người, không hiểu tại sao ngươi Việt thù nhau như vậy trong khi ở trường lại học “người chung một nước phải thương cho cùng”.
Dạo ấy có một chị tên Tiên, bé bé, gốc Quảng, phụ bà cụ dọn hàng ở chợ. Một hôm chị ta biến mất, quần áo đi đâu hết. Hỏi ra thì chị Hoa nói là nằm vùng vì có dụ chị Hoa tham gia.
Dạo còn bé mình hay vô nhà bà Võ Quang Tiềm với mệ ngoại. Ông nội bà Tiềm và bà nội Mệ Ngoại là anh em ruột ở làng An Lưu, Phú Vang, Thừa Thiên. Ông Tiềm là người làng Ngọc Anh, cạnh Lại Khê rồi đến làng Dưỡng Mong của ông ngoại mình rồi đến An Lưu. Lần trước mình đem Mạ về quê nên được giải thích, khi xe chạy về quê ngoại. Bà Tiềm có một người chị là bà Dụ, mẹ của dì Tân ở gần nhà mình và hai người em trai là ông Phúng (Hiệp Thạnh) và ông Đàng (Long Hưng) ở đường Duy tân.
Mình không biết ông Tiềm vào Đàlạt năm nào nhưng nghe kể lúc đầu bỏ quê vào Đàlạt lập nghiệp với hai bàn tay trắng, với tính chịu khó của người Huế nên sau này được xem là giàu nhất Đàlạt. Lúc đầu làm thợ may, may quần đùi, bới cơm đi bộ mấy ngày với em rễ là ông Phúng, gánh xuống nơi người ta làm đường rày xe lửa, bán quần áo cho nhân công đường rày xe lửa. Bán hết rồi lại lội bộ về Đàlạt, may tiếp rồi lại cuốc bộ đi bán tiếp.
Sau này học lịch sử Hoa Kỳ, khi người Mỹ chạy sang tiểu bang Cali tìm vàng thì người giàu to là ông Levi, may quần bò bán cho dân đi đào vàng. Ở Đàlạt, phu đi làm đường rày Phan rang Đàlạt, chỉ cần bận quần đùi. Để hôm nào mình xem lại mấy tấm ảnh thời đó khi họ làm đường rầy để xem có ai bận quần đùi do ông Tiềm, ông Phúng may. Nội đi bộ 3 ngày, 3 đêm rồi dạo ấy cọp khá nhiều, mới thấy cái chí của mấy người xưa kinh khủng thật. Gặp mình chắc nằm nhà ăn cám heo quá.
Sau này chuyển sang bán rượu và thuốc Cẩm Lệ rồi mua nhà cho thuê nên sau này được xem là người giàu nhất Đàlạt, nghe nói có đến 56 căn nhà ở Đàlạt đến 1975. Ngoài ra có mua nhà bên Pháp cho mấy người con ăn học bên Tây. Ông có căn nhà to đùng ở đường Hàm Nghi, để làm kho chứa mấy lu rượu. Mua rượu cồn gốc rồi về pha với nước, rồi nhà Đoan đến khám xét có đúng độ cồn hay không.
Khi mẹ mình lấy chồng thì ông Tiềm có đề nghị mẹ mình dọn về Di Ring, làm đại lý cho Ôn nhưng mẹ mình muốn buôn bán ở Đàlạt. Ông ngoại ruột của mình dạo ấy có đồn điền trà ở Bảo Lộc, cũng kêu về làm ăn ở đây. Bà cụ mình vì sĩ diện nên không chịu nhận nhà cửa của ông ngoại ở Bảo Lộc. Gặp mình là vớt hết. Sau này bà ngoại ghẻ và cô con gái nuôi, thua bài, bán hết gia tài rồi năm 75, ông ngoại mất tích. Người ta đoán là mấy người tập kết về thủ tiêu.
Tiệm ông bà Tiềm ở khu Hoà Bình, trước bãi đậu xe Taxi, dãy tiệm thuốc tây Nguyễn Văn An là nơi gia đình ông Tiềm ở. Nghe kể khi ông Phạm Quỳnh, bố của bà Nguyễn Văn An bị Việt Minh cho đi mò tôm, gia đình ông ta ra Bắc gặp ông Hồ, thì ông này khóc rốn như mưa, kêu trễ rồi trễ rồi, sau khi giết người ta tương tự bà Nguyễn Thị năm, ở Hà Nội. Mình thấy mấy lu to đùng đựng rượu, thiên hạ hay vào đưa cái chai ve 1 lít để mua rượu. Ngoài ra còn bán thuốc rê mà người ta hay gọi thuốc Cẩm Lệ, địa danh của một tiệm bán thuốc rê nổi tiếng ở Huế của bà Cửu Ối. Ông Tiềm xem như là đại lý độc quyền về hai món này ở Đàlạt nên rất giàu. Thuốc lá và rựou là những thứ mà người ta thèm, nghiện nên không bao giờ thất nghiệp.
Thời tây hai món này là chính, chỉ có người được cấp môn bài, đóng thuế cho tây mới được bán. Ai mà nấu rượu lậu hay làm thuốc lậu thì bị bắt. Mình nghe dượng Ba Ca trên số 4 kể vì khi xưa dượng làm nghề têm thuốc phiện trong mấy ổ tiên nâu. Dân bán cà phê hay cho tiền dượng để cạo mấy cái mủ thuốc phiện, dính nơi cái tẩu để bỏ vào cà phê khiến dân tình nghiện cà phê họ mà trở lại. Xin dấu tên tiệm cà phê này ở Đàlạt.
Thuốc rê được trồng ở mấy xứ Quảng, hình như Quảng Ngãi thì phải, có vài nơi trồng thuốc ngon nổi tiếng như Thạch An, Bình Minh (Bình Sơn), Cà Đó (Mộ Đức), Thọ Lộc, Đồng Ké (Sơn Tịnh). Có câu ca dao nhắc đến thuốc ngon, giấy quyến, đặc sệt Quảng Ngãi: "Thuốc ngon chợ Huyện/ Giấy quyến Sa Huỳnh/ Nẫu nói sao mược nẫu, đôi đứa mình đửng xa". Mình nghe thì kể lại chớ chưa bao giờ viếng thăm Quảng Ngãi.
Dạo còn bé nên không rõ nhưng mình đoán là ông Tiềm mua thuốc ở xứ Quảng rồi cho người làm tẩm thuốc, rồi lăn lăn, cuộn thành tròn tròn như ruột tượng bán kính độ 2 cm, rồi cuốn lại khoanh tròn. Khi nào khách mua thì lấy dao có hai tay cầm để cắt rồi cân ký bán lẻ cho họ.
Mình thấy nhà ông Tiềm có nhiều người làm, cho thấy khi làm ăn, may mắn sẽ có những người giúp mình làm giàu còn nếu gặp dân cà chớn thì mất của, mất bạc. Cậu Liễu, kêu mệ ngoại mình bằng O, Dì Tân, con bà Dụ, chị bà Tiềm, nay ở đường Hai Bà Trưng, gần nhà mình. Một cậu nào quên tên rồi, làm tài xế cũng từ quê vào học nghề của ông Tiềm, hay lái xe chở rượu đi đưa cho đại lý.
Sau này, cậu Liễu mở xập bán thuốc rê ở ngoài chợ, ngay khu gian hàng bán giày dép. Mình đã kể đâu đó về thuốc rê Cẩm Lệ ở Huế rồi nên khỏi nhắc lại đây. Hồi nhỏ thấy mấy người lớn, đàn bà hay đàn ông Huế hút thuốc Cẩm Lệ còn bắc kỳ như ông cụ mình thì bắn thuốc Lào nghe phành phạch. Ôn ngoại và mệ ngoại cũng hút thuốc rê nên mình quen thấy phụ nữ hút thuốc nên không ngạc nhiên khi sang tây thấy đầm hút thuốc như ống khói xe lửa. Hồi nhỏ, cứ hết thuốc thì ôn ngoại hay mệ ngoại kêu mình chạy ra chợ, đến hàng cậu Liễu, lấy thuốc và giấy quyến.
Ăn trầu xong thì Mệ Ngoại và bà Tước hàng xóm hay mấy người đến thăm mệ ngoại, lấy giấy quyến ra rồi ngắt một ít thuốc Cẩm Lệ rồi vấn điều thuốc theo hình đầu to đít nhỏ rồi lấy cái hộp quẹt bằng nhôm, dẹp dẹp, độ 2 cm chiều ngang, 6 cm chiều dài còn độ dày thì không nhớ. Kéo cái nắp lên, rồi lấy ngón tay cái bật, bật rồi đốt điếu thuốc nghe xèo xèo rồi hút. Nếu mình không lầm cái hột quẹt dạo ấy, cần phải bỏ thêm đá diêm và đỗ đầu hôi thì phải hay một loại xăng đặc biệt. Khi hết đá diêm thì tháo cái đuôi hộp quẹt rồi mở cái nắp nhỏ, có cái lò xo rồi nhét một viên đá diêm vào rồi đóng lại. Đỗ dầu hôi vào cái khe có đựng bông gòn bên cạnh rồi đóng nắp lại. Mắt Mệ ngoại mình bị lão thị nên mình có nhiệm vụ thay diêm,… bác nào nhớ thì kể dùm đừng có phang này nọ. 55 năm rồi, chỉ nhớ mại mại. Có ai kể tiếp thì em sẽ bổ túc thêm cho chuẩn.
Sau này quân đội mỹ qua thì thiên hạ xài hột quẹt Zippo của mỹ và hộp diêm, hộp quẹt để mồi ngo để đốt lò than hay dầu hôi. Còn nay thì xài hộp quẹt ga, trong xe thì có loại bằng điện. Ai có cái hình hộp quẹt ngày xưa cho em xin. Xài hộp quẹt Zippo thì mình hay thấy mấy tên hút thuốc, cứ tập bật cái nắp để lửa cháy để mồi điếu thuốc như xi nê.
Mệ ngoại có cái hộp sắt đựng thuốc rê, hình như hộp kẹo ho tên gì quên rồi, hình như Poll Moll và giấy quyến và cái hộp quẹt mà người ta gọi là bít kê (bricquet) bỏ trong cái bọc nylon, để trong túi áo bên trái. Hút không hết thì họ dáng lên tường, hay chân giường để dành cho lần sau, lấy mấy tàn thuốc rồi gom lại vấn thành điếu khác để hút. Sau này có lẻ thuốc điếu rẻ hơn, được đại chúng hoá nên ít ai hút thuốc rê, Cẩm Lệ nữa ngoại trừ mấy người lớn tuổi. Đám bạn mình hút thuốc Captan, Bastos Quân Tiếp Vụ còn ông cụ hút Pall Mall.
Đi cùng chuyến máy bay vào Đàlạt với chị Hoa có chị Nét, cùng làng nhưng không nhớ tên làng do bà Phúng nhờ người làng hỏi dùm. Tiền lương thì bà cụ mình trả cho gia đình chị Hoa trước cho 3 năm. Lúc đầu tính mượn cả hai nhưng chị Nét kêu muốn làm cho ông bà Tiềm vì nhà giàu có Đàlạt nên chạy ra ngoài phố. Sau 3 năm làm ô sin cho nhà giàu, hoảng quá, xin làm ô sin cho gia đình chú Mãn, hàng xóm mà mình có kể rồi.
Chị Hoa chịu ở nhà mình. Chị muốn ăn chi thì ăn, ăn cùng mâm với gia đình mình, không có trò chủ tớ chi cả nên có lẻ vì vậy chị thương bà cụ mình nên làm việc như trâu. Mình thấy ngày nào cũng giặt quần áo cho 10 anh em, nấu cơm cho 12 mạng, dọn nhà là oải. Mình chỉ giúp buổi sáng khi dậy sớm, nấu nước sôi trước khi đi tập võ ở Ngã Ba Chùa. Chị Hoa dậy sau, pha trà, sữa cho ông bà cụ và mấy đứa nhỏ.
Chị này ở quê mà thân to, ăn cũng khỏe lắm. Mình cứ thấy chị ăn cơm với nước mắm với ớt bột, nhờ tinh bột nên béo ra. Tuy đã trả tiền cho gia đình chị Hoa rồi, nhưng bà cụ vẫn sắm vàng cho chị ta làm của để sau này ra riêng, có vốn làm ăn như bà cụ mình khi xưa thay vì đi làm ô sin hoài. Chị rất khoẻ, vác gạo giỏi hơn mình. Chị hỏi bà cụ, bà Tước hàng xóm là ai, có bà con gì không vì thấy bà này cứ chạy qua nhà mình lấy nước mắm, dầu ớt… nói không có bà con chi cả nên từ đó không thấy bà Tước đến nhà mình lấy đồ ăn, nấu nướng nữa.
Lúc đó mới nhớ là dì Nhơn, bà con chi bên ông ngoại ghẻ của mình, lên Đàlạt phụ bà cụ mình một thời gian, cứ đem đồ cho hàng xóm, sữa Guigoz cho bà con của dì, cứ xem như đồ của nhân dân. Khi dì về Sàigòn thì hàng xóm quen thói chạy qua nhà mình chôm chỉa nên căm thù kêu con ni giữ của cho mụ Thuận để xây thêm nhà lầu.
Dạo chị Hoa ở nhà mình, ngoài bán chén đĩa bà cụ còn bán thêm gạo. Có sổ gia đình mới được mua gạo vì chính quyền sợ tiếp tế cho Việt Cộng và mấy người có môn bài mới được bán. Mình biết Cô 3 Chỉ của tiệm Bình Lợi ở dưới chợ, bà Sơn Hà ở đường Phan Đình Phùng, Dì Liên Thành ở dưới Chi Lăng, bà con chi với Mẹ mình,…là những người mình được giao phó đi chở lấy gạo của tiệm họ. Ngoài ra có mấy ông đại đội trưởng Địa Phương Quân, ăn cắp gạo của lính để bán cho bà cụ mình để đánh bài. Có tên đại uý lấy tiền bà cụ mình đánh bài thua rồi không giao gạo, bà cụ đi thưa rồi sao đó cũng bỏ qua.
Dân buôn gạo có cái mánh là họ lấy cái xăm để xăm mấy bao gạo để lấy bớt 1, 2 ký gạo mà dân trong nghề gọi là ỉa chảy re re. Một bao gạo 50 ký, lấy bớt 2 ký, cứ 25 bao là lời một bao giá 1,200 đồng. Dì Liên Thành ở dưới Chi Lăng là tổ sư vụ này. Khi mình đến lấy gạo là phải nhất hết mấy bao trước khi cho người khiên ra. Bao nào nặng thì đồng ý còn nhẹ nhẹ là không lấy. Nói mạ con không cho lấy bao nào bị re re. Dì hay chửi mình thằng ni nghĩ oan cho Dì. Từ đó mình rất đề phòng những người quen biết nhất là bà con.
Mình có thằng học chung tên Thịnh, nhà ở đường Hàm Nghi, bố mẹ nó quen, buôn bán với bà cụ mình nên hai thằng khá thân khi học chung ở trường Thanh Ngọc gần ấp Du Sinh. Một hôm được tin bố nó dạy mẹ nó lái xe hơi. Từ trên đường Nguyễn Thái Học, chạy xuống hồ Xuân Hương, có cái bùng binh nhỏ gần lữ quán Hướng Đạo Lâm Viên. Không biết sao, có lẻ mẹ nó mới xem xong phim Bullit có Steve Mcqueen đóng, lái xe như bay nên bắt chước lái bay xuống hồ chết chìm cả 3. Mẹ mình kêu là sáng hôm đó cho người chở vào nhà nó 5 tấn gạo, xem như 50 bao, chưa lấy tiền, 60,000 đồng, 4 tháng lương ông cụ, nay biết ai mà đòi. Tiếc hùi hụi, 55 năm sau vẫn còn nhớ. Mình thì nhớ đến nhà nó thì được mẹ nó cho ăn xôi đậu xanh và đen, ứng trước cho 5 tấn gạo.
18 năm ở Đàlạt thì nhà mình có mượn đâu 5, 6 người giúp việc, gốc quảng, gốc Huế có, như chị Tình tóc dài chấm đất, chị Hoa, chị Gấm,… nói đến chị Gấm thì mình nghĩ lại thật đáng thương. Có anh thợ thiết ở ngoài chợ mê chị nên hay đến nhà mình chơi, có cho người dạm hỏi rồi bổng nhiên một hôm, đi học về mình thấy vợ con ông chi quên tên, à Tư Thân, bán thuốc tây ở tiệm Duy Quang, đường Minh mạng, cạnh phòng mạch bác sĩ Sohier, có người mách mình là sau này là phòng mạch bác sĩ Đinh Đại Kha. Mình chỉ nhớ ông Sohier vì hồi bé đau hay được đưa đi khám ông Sohier, nhất là ông ta là bác sĩ cho học sinh Yersin, hàng năm khám tổng quát cho nên ký ức mình chỉ hạn chế những gì mình đã kinh qua còn hỏi mình mấy chỗ nào khác thì chịu. Đàlạt mình chỉ nhớ bác sĩ Đính vì bà cụ sinh em mình tại đây, ông Trần Văn Thọ khi thằng em bị đau, ông Lương ở đường Phan Đình Phùng, ông Giản vì mẹ sinh mình tại trạm y tế của ông.
Mẹ con bà Tư Thân chửi bới chi chị Gấm khiến mình điên lên, bênh chị Gấm chửi lại đám đàn bà này. Khi xưa mình thích cãi lộn với mấy bà gốc Huế. Cứ nhái lại mấy cái gì họ nói là yên chuyện. Cãi với mình không biết tiếng Việt nên bù trớt, mình cứ nhái lại kiểu cãi nhái. Từ này mình chế. He he he.
Sau này mới khám phá ra ông Tư Thân làm chị Gấm có bầu. Sau đó mua vé máy bay đưa chị về quê ở cử. Chị sinh ra con trai thì bà Tư Thân lại bò ra Huế, xin con đem vào Đàlạt nuôi vì bà này chỉ đẻ toàn là con gái. Bà này to con nên mấy cô con gái cũng thuộc dạng bự con, không đẹp. Chán Mớ Đời. Người con trai nay ở đâu trên Số 4.
Cuộc đời buôn bán bà cụ đều có những người giúp việc, giúp đỡ buôn bán hay lo nấu ăn ở nhà vì có đến một tiểu đội con ở nhà. Mình đi tây thì 75 ụp đến nên từ đó không còn ai giúp việc nữa. Cung nô bộc của bà cụ bổng nhiên biến mất, chắc không có mình, mất cung nô bộc. Chán Mớ Đời
Sau này mình hỏi bà cụ xem tin tức chị Hoa nhưng chịu, không ai biết tông tích chị vì sau 75, chị Hoa vẫn ở nhà mình, chăm sóc mấy đứa em đến khi dân CM30 làm khó dễ nên phải về Huế. Mình vẫn nhớ ơn chị đã giúp gia đình những ngày tháng sau 75, không lương.
Xong om

Cháu ế chồng

Đồng chí gái có 2 cô cháu họ sinh đôi, rất xinh. Cô chị, lọt lòng mẹ trước, làm nghề bác sĩ, trên 40 mà chưa có chồng. Cô em chui ra sau, lấy một luật sư mà theo các gia đình người Việt tại quận Cam, liệt kê các thành phần con trai nghề ngỗng, xứng đáng lấy con gái của họ nhất là Bác Sĩ, nhì là Kỹ Sư, 3 là Thầy Cãi, còn kiến trúc sư nông dân như mình thì không có tên trong sổ phong thần.
Cô em có dạo mình bị bố mẹ tên bạn nhờ làm mai làm mối cho hắn vì bố mẹ hắn kêu dòng họ này tốt theo quan niệm “Cưới vợ xem tông, lấy chồng xem giống” nhưng ngày nay theo chủ nghĩa Kinh tế thị trường thì người ta chỉ ta chỉ thích Sĩ Sư còn nông thương thì bị xoá tên. Vợ chồng mình rũ tên bạn và con cháu đi trượt tuyết thì tên bạn có vẻ thích con bé, mua hoa mua hiết đem lại nhà tặng đủ trò. Con bé lại ngu ngu, kêu tên này sang Chicago trình diện con chị đang học y khoa ở đó. Con chị gặp thằng bạn mình, kêu cao ráo, hiền lành không gian ác như Chú Sơn thì tốt, chỉ có ngặt là mắt 1 mí. Chán mớ đời. Tên này sau này làm bác sĩ thẩm mỹ tiền cả triệu triệu, nó cắt mắt của nó thành 12 mí theo đúng quy trình. Ông anh họ của đồng chí gái sau này mới biết vì mụ vợ dấu không cho anh ta biết nên anh la đồng chí gái. Hụt một thằng rễ bác sĩ.
Khi xưa học ca dao tục ngữ, nói trên đời có 4 cái ngu, đại khái là “làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu” thì quả đúng thiệt. Bố mẹ tên bạn cứ kêu mình giới thiệu mấy cô cho nó vì mấy cô mà nó hẹn hò, đưa đón, đem về thì bố mẹ nó không đả thông tư tưởng được. Một hôm, hai vợ chồng 1 tên em họ của vợ, cả hai đều là bác sĩ, nói có cô bạn cũng bác sĩ, đang kiếm người để chích cả đời. Vợ chồng mình mời hắn, rồi hai vợ chồng kia mời cô bạn đi ăn ở tiệm sang nhất thành phố Orange, trên đỉnh núi. Gặp nhau, hoá ra, chúng có bạn bè chung, nên có nghe nói về nhau, mặt chúng cứ lạnh như tiền, hai vợ chồng mình trả tiền nhà hàng cho cả 6 mạng nên từ đó mình cóc muốn làm ông mai bà đào nữa. Tốn tiền, chúng lại không một lời cám ơn. Đầu tư kiểu này sạt nghiệp.

Xôi thịt hon

Năm ngoái, mình nổi hứng tổ chức sinh nhật cho mụ vợ. Ác Phụ, vợ anh bạn ở San Jose, nổi hứng kêu mụ vợ mình, nói để em lo rồi kêu tên chồng, lái xe tải, chở dàn âm thanh cực siêu của vùng Thung Lũng Hoa Vàng xuống trước mấy ngày để tổ chức sinh nhật cho mụ vợ, lại kèm thêm mục ăn bận thời “Hippie” trước 75.
Mấy chị bạn của vợ hoá trang thời ÝE ÝE, Choai Choai, vui quá nên năm nay họ bắt mụ vợ mình tổ chức lại. Mình thì ngu dại một lần, mệt đừ nên chừa nhưng lại bị đồng chí gái động viên dọn dẹp, treo đèn Hội An kết hoa, tổ chức sinh nhật cho mụ vợ năm nay.
Đồng chí gái có thời theo ông bố, làm công chức vào sinh sống tại Hội An nên mỗi lần về Việt Nam, là phải ghé qua Hội An. Lại mua lồng đèn chở một thùng to đem về rồi vất trong ga ra. Không khí ở Việt Nam ẩm nên tre dùng làm cho cấu trúc của đèn vẫn bình thường. Về Cali thì không khí khô nên tre bị khô lại nên lồng đèn sẽ bị móp méo tuỳ theo cấu trúc. Lại đem vất. Ai về Hội An thì đừng có mua lồng đèn mang về.
Năm nay thì mấy bà Trưng Vương kêu chủ đề là hoá trang theo quốc phục các quốc gia trên thế giới. Mấy bà mập ú bận đồ của xứ BA Tư, múa bụng. Kinh
Có một chị bạn người Huế, biết mình gốc bên ngoại là Huế nên có nói nhỏ là có nấu món “Xôi Thịt Hon”, chút ăn để lấy lại hương vị của một thời ở Việt Nam. Mình cảm ơn nhưng mệt đừ, chả ăn uống gì cả. Chiều hôm sau, lục tủ lạnh thì thấy còn món này nên mình nói thằng con ăn món “xôi thịt hon”, món đặc biệt của Huế, quê mẹ của nó.

Con Việt kiều

Tối hôm qua, cả đám ghé lại nhà bạn ăn uống. Cặp vợ chồng này mới đi Florida, ăn đám cưới cô cháu gái về. Trước khi đi, họ nói là cháu đầu tiên trong gia đình làm đám cưới nên là “Big Deal” cho mọi người.
Mình hỏi đi đám cưới vui không thì được trả lời là vui vì gặp gia đình, anh chị em cháu chéo nhưng buồn vì con cháu gái mất dạy. Hỏi sao vậy. Con cháu mất gốc, khinh bà mẹ nói tiếng mỹ không giỏi. Nó lấy thằng chồng bác sĩ mỹ nên ngày nay cứ xem là thuộc giai cấp da trắng, xem thường đám tỵ nạn, chống di dân,…đủ trò.
Họ kể là bà chị sang đây trễ nên không có đi học lại nên hai vợ chồng đi cày ngày chưa đủ tranh thủ cày đêm. Tiền hữu trí đều rút ra hết để trả tiền đại học cho cô con gái, nay nó quay mặt lại với gia đình tỵ nạn, như mắc cở về bản thể tỵ nạn, rồi tự phong là da trắng, cao cấp chi đó. Mình biết hai người Việt đổi tên Nguyễn thành Wyn cho có vẻ họ hàng với ông tỷ phú của sòng bài và Nugent cho có vẻ mỹ hơn. Chỉ tội là giọng mỹ của họ lại nặng mùi nước mắm Phan Thiết. Chán Mớ Đời
Lại gặp thêm một bà Việt kiều dỡ hơi khác, bạn thân của bà chị. Tiếng anh không rành mà cứ cấm thiên hạ nói tiếng Việt. Chào bà ta thì được đáp lại “English Only”. Chán Mớ Đời. Anh bạn kêu gặp Việt Nam nói tiếng Việt mới sướng cái mồm nay gặp Việt Nam nói tiếng mỹ gờ gờ. Chán Mớ Đời
Có thể họ sang đây, ở vùng người Mỹ nên ít có dịp nói tiếng Việt nên nhiều khi hay quên từ ngữ Việt nhưng cũng tuỳ người. Hôm trước mình có nhận imeo của ông cậu bà con mà 40 năm qua chưa gặp lại. Cậu Võ Quang Tri, con trai đầu của ông Võ Quang Tiềm ở Đàlạt khi xưa. Cậu đi du học thời còn học trung học năm 1953, trước khi mình ra đời. Học chương trình Pháp từ bé rồi qua Tây học tiếp mà sau 66 năm, cậu ta viết tiếng Việt còn rành hơn mình. Kinh

Viết tay

Hồi nhỏ, ông cụ mình hay nhờ một người đồng nghiệp, người bắc, viết chữ rất đẹp để mình đồ lại để tập viết chữ đẹp. Đồng chí gái kêu mình viết chữ đẹp nhưng nay già lười viết nên cũng như gà bới.
Ngày nay tại Hoa Kỳ, người ta đang tranh cãi có hay không nên bắt học sinh tập viết chữ vì lên đại học đa số ghi chép bài thầy giảng qua laptop. Tại trường tiểu học nơi thằng con đi học, có tấm bảng vàng ghi mỗi năm ai đoạt giải viết chữ đẹp thì có tên thằng con, Mít đầu tiên trong trường được ghi tên trên bảng vàng này nhưng chữ thằng con viết như gà bới, ngược lại chữ con gái rõ ràng, nói lên cá tính nhất quyết hơn.
Có một giáo sư đại học Princeton kể về sự phát hiện tình cờ của ghi chú bằng viết tay. Một hôm đến lớp, ông ta bỏ quên laptop ở nhà nên phải lấy giấy ghi chép bài vở được thầy giảng trong lớp thì khám phá ra ông ta nhớ nhiều, hiểu bài nhiều hơn khi ghi chép qua máy điện toán. Hôm sau ông ta thử ghi chép với máy điện toán thì không cảm nhận được hiểu bài nhiều hơn như khi ghi chép bằng tay.
Ông ta kể cho ông thầy và hai người làm nghiên cứu về ghi chép bằng tay và với máy điện toán. Họ lựa hai nhóm sinh viên, một viết tay và một ghi chép đánh máy thì khám phá: ghi chép bằng tay thì người ta viết ít hơn nhưng chỉ ghi những gì cảm thấy quan trọng còn ghi bằng máy điện toán thì nhanh hơn, nhiều chi tiết hơn do đó khi ôn bài người viết tay khi đọc lại ghi chú của mình thì hình dung lại không gian trong lớp khi thầy giảng về vấn đề được ghi chú nên dễ nhớ hơn.

Cô bé lọ lem vs Tấm Cám

Nhớ hồi nhỏ, học tiểu học, bà đầm dạy truyện “Cendrillon ou la Petite Pantouffle de verre”, một trong những chuyện cổ tích của ông Charles Perrault có thời làm quan cho triều đình của vua Louis 14, nếu mình không lầm là dưới quyền ông Colbert, bộ trưởng tài chánh. Ông ta có viết mấy chuyện khác cũng được yêu mến như La Belle au bois dormant, Le Petit Chaperon rouge, La Barbe bleue, Le Maître chat ou le Chat botté và Le Petit Poucet. Có lẻ chuyện Cendrillon nổi tiếng nhất thế giới vì được dịch ra nhiều thứ tiếng.
Mình là dân a nam mít mà học những truyện xứ tây đầm xa xôi thì cảm thấy là lạ nhưng để bụng vì nghe kể về quỷ râu xanh, cô bé quàng khăn đỏ, công chúa ngủ trong rừng,…thì mình cũng I tờ chả hiểu gì lắm vì ít liên quan đến đời sống thường nhật.
Ở Đàlạt dạo ấy, đâu có ai dám vào rừng để ngủ, Việt Cộng thường được người dân gọi là “ông kẹ” bắt. Đi xe đò còn bị chặn lại, bắt đem vô rừng nên mình không mơ mấy vụ vô rừng,…
Sau này qua tây mới khám phá ra những câu chuyện mà bà đầm dạy mình khi xưa là từ cuốn: “Contes de ma mère l’Oye” của ông Charles Perrault, ký tên dưới tên của người con trai ông ta để tránh tranh cãi với những văn sĩ thời đó. Mère l’Oye ở đây có nghĩa là vú nuôi, khi xưa hay kể chuyện cho con nít nhà giàu. Sau này các câu chuyện của ông được thay đổi bởi anh em Grimm ở xứ Đức, Balzac hay Disney một chút như công chúa ngủ trong rừng thức dậy khi có hoàng tử quỳ bên cạnh thay vì hôn lên môi, hay thợ săn đến kịp để mỗ bụng con chó sói, lôi cổ cô bé choàng khăn đỏ và bà ngoại ra hay Balzac đã đổi “Verre” (thuỷ tinh) thành “vair” (da lông sóc) cho đôi giày của cô bé lọ lem….
Sau này thăm viếng các nước theo cộng sản, với khăn quàng đỏ khiến mình lại nghĩ đến cô bé đeo khăn quàng đỏ của ông Perrault ngày xưa, như Việt kiều yêu nước, ngu chi mà ngu lạ, cứ thấy chó sói (đảng cộng sản) lại tưởng là bà ngoại (hoá trang, phỉnh gạt) để rồi bị ăn thịt như bà ngoại cô ta. Có nước thêm tên thợ săn tư bản, đến bắn chết con chó sói để mỗ bụng, cứu hai bà cháu ngu dại tin theo lời chó sói.
Qua Ý Đại Lợi làm việc thì khám phá ra con nít xứ này cũng có “la Gatta Cenerentola” do ông Gamnattista Basile viết, hay ở Đức quốc thì có hai anh em họ Grimm viết trong “Aschenputtel”. Mình biết vì đi học thêm tiếng sở tại thì thầy giáo cũng đem mấy chuyện này ra dạy như khi xưa mình học tiểu học chương trình pháp, nên đoán là các xứ trên thế giới đều có dịch hay có những truyện cổ tích tương tự cô gái lọ lem.
Lần lần ra thì nhiều nơi trên thế giới đều có câu chuyện cô bé lọ lem, như chuyện của cô bé chăn ngỗng tên Mathilda ở Thuỵ Sĩ, khi mình đi làm ở Thuỵ Sĩ, được viết bởi bà Mathilde de Moribond (Mechthild von Moersberg ) chết năm 1152, trước ông Perrault gần 500 năm nhưng câu chuyện nói về chiếc nhẩn thay vì chiếc giày thủy tinh.
Người ta đi xa hơn thời Hy Lạp, Ai Cập cổ xưa cũng đã có những câu chuyện tương tự như Rhodopis (Con Mắt Hoa Hồng), vợ của vua. Khi xưa đang tắm ở suối thì con chim đánh cắp chiếc giày rồi thả trong hoàng cung rồi vua hỏi ai mang được thì lấy làm vợ.
Ở Á Châu cũng có chuyện của Yexian trong Youyang Zazu của người Tàu hay chuyện 1001 đêm của Ba Tư hay Chujo-hime của Nhật Bản…. Chiếc giày của Trung Quốc nói lên cái chân nhỏ mà người phụ nữ tàu phải bó chân từ bé, kích thích người đàn ông trong công việc thoả mản sinh lý. Rảnh sẽ kể vụ này.
Adhémard Leclère, toàn quyền người Pháp ở Cam Bốt, có viết cuốn “Cambodge, Contes et légendes”, cũng có kể câu chuyện cổ tích của xứ Cam bốt tương tự câu chuyện Tấm Cám của Việt Nam. Ông goá vợ có con gái và một bà goá chồng cũng có con gái cùng tuổi, lấy nhau khiến xẩy ra mâu thuẩn giữa hai cô con gái. Một cô lấy chồng, là hoàng tử, về quê thăm mẹ, ông bố ganh tị với con gái của vợ kế nên tìm cách giết để thế vào con gái của mình,… ông tây này có kể về Tấm Cám của Việt Nam nhưng mình chưa đọc được bản pháp ngữ. Ai biết thì cho em xin. Em chỉ đọc được trên mạng cuốn sách của ông ta về xứ Cam Bu Chia.
Khi ông Perault tranh cãi nhau với giới hàn lâm pháp đâm chán đám trí thức tây. Sau khi vợ mất, ông lấy vợ khác thua đâu 21 tuổi, có con nhỏ tuổi nên bỏ thời gian để dạy con nên có ý viết những chuyện khuyên răng con về mặt đạo đức, khiến ông ta nổi tiếng đến ngày nay. Còn giới hàn lâm tranh tụng với ông ta ngày nay, chả ai nhớ. Cho thấy ai chửi thì cứ để họ chửi (vì đó là nghề của họ) còn ông ta cứ viết người ta càng yêu thích.
Mình chỉ nhớ khi xưa, học mấy câu truyện của ông ta thì thích nhất truyện “le Petit Poucet” kể về cặp vợ chồng tiều phu nghèo, có con đông, nuôi không nổi nên bàn đem con vô rừng để bỏ lại nhưng đứa con út nghe được nên sáng sớm, đi lượm đá để rãi trên đường để làm dấu, sau này lần theo các hòn sỏi mà về tới nhà. Lần thứ nhì thì không kịp kiếm sỏi nên lấy bánh mì bẻ ra để làm dấu thì bị chim muông ăn hết nên không biết đường về nhà, nên mấy anh em đứng khóc. May là bố mẹ bổng hồi tâm, chạy vào rừng, tìm lại bầy con. Từ đó, mỗi lần đi chơi với bố mẹ, mình hay sợ bố mẹ chơi kiểu cha mẹ Le Petit poucet nên cũng lấy một bọc đá, rồi rãi trên đường đi. Khi đi về thì trời tối, mình cũng chả nhận ra mấy hòn sõi. Mình giác ngộ rất sớm là mình thuộc thành phần ngu lâu đốt sớm mà đến ngày nay, mụ vợ mình lâu lâu hay hỏi mi ăn chi mà ngu rứa. Chán Mớ Đời
Lý do mình sợ vì ông bà cụ mình hay kêu mình là con được lượm từ thùng rác, ông bà cụ thấy tội nên đem về nuôi. Có lần mình nghe vậy nên lần mò ra chợ Đàlạt, đến cạnh chỗ đống rác phía sau chợ, để xem bố mẹ ruột của mình có hồi tâm như cha mẹ của Le Petit Poucet, chạy ra đống rác kiếm mình. Đói quá nên mình chán đợi bố mẹ ruột, bò về nhà lén vào bếp lục cơm nguội ăn trong khi bà cụ lo sợ đi tìm khắp nơi.
Sau này có con mình không bao giờ đem mấy chuyện tào lao, xịt bột, nói con lượm thùng rác, để chọc con mình, thậm chí chưa bao giờ đánh chúng.
Còn mấy chuyện kia thì mình không để ý lắm vì nói về con gái nhiều hơn đến khi có con, tối kể chuyện cổ tích cho con trước khi đi ngủ thì mình mới đọc lại để kể. Nhiều hôm đi học khuya, vợ mình đọc cho con nghe thì chúng không thích, nói đợi bố về. Lý do là mình kể chuyện tếu hơn. Đồng chí gái chấp nhận lấy mình dù nghèo cũng vì thích nghe mình kể chuyện ba lơn ngày xưa. Sau này mình hay sưu tầm truyện tếu để kể cho đồng chí gái nhưng từ ngày bắt đầu kể chuyện trên mạng thì hết thì giờ. Bác nào có chuyện tếu thì cho em xin. Xin cảm ơn trước.
Khi đọc cho con gái về công chúa ngủ trong rừng, mình nói con cũng thông minh, không thua gì con trai, nên không cần đợi thằng hoàng tử, hoàng chết nào cả. Cứ chịu khó học, làm lương cao thì mua sắm những gì con thích, không đợi thằng chồng giàu có cho phép mới mua đồ. Mình gieo trong đầu con gái tinh thần tự chủ, không có tinh thần thua thằng con trai nào cả. Mình kể trong hồi ký bà Condi Rice, cựu ngoại trưởng Hoa Kỳ, kêu là người phụ nữ da màu nên phải làm việc, học tập gấp 3 người da trắng ( làm việc gấp 2 để hơn da trắng và gấp 3 là vì phụ nữ trong một xã hội theo chế độ phụ hệ).
Kể hết chuyện tây, chuyện mỹ thì mình lại kể chuyện cổ tích Việt Nam. Khi mình kể chuyện Tấm Cám thì con gái kêu nó không thích Cinderella Việt Nam. Hỏi sao thế, nó kêu tàn ác, giết em mình rồi còn làm mắm, gửi cho kế mẫu xơi. Kinh
Nghe con nói thì mình mới bắt đầu suy nghĩ so sánh hai câu chuyện. Trước đây, có lẻ vì sinh sống tại Việt Nam 18 năm nên không để ý lắm. Tây dạy dân an na mít Cendrillon, rồi họ dịch ra theo tư duy của người Việt thuần tuý, biến tấu thành chuyện khác cho hợp khẩu vị người Việt về mặt đạo đức vừa luân lý. Ai ngu lâu dốt sớm, lên tiếng về mặt đạo đức dạy con trẻ,… sẽ bị chửi như tát nước vì tội mất gốc. Chán Mớ Đời
Con nít ở Hoa Kỳ đi học, cũng học Cinderella như mình khi xưa bà đầm dạy về Cendrillon trong khi con nít học trường việt lại học Tấm Cám. Rất khác nhau về mặt đạo Đức, nhồi sọ con nít thủa còn bé.
Con nít ở Hoa Kỳ học về cô bé lọ lem để hiểu là chúng cần phải đúng giờ vì cô bé ham nhảy đầm nên sau 12 giờ đêm là tùm lum trò xẩy ra. Câu chuyện này dạy con nít nên phải yêu thương động vật vì trong lúc gian khổ, chim gà đến giúp cô bé. Chúng ta cần có bạn bè vì trong lúc cần thiết, nguy nan sẽ được bạn bè giúp đỡ.
Cô bé lọ lem bị bà kế mẫu nhốt trong nhà nhưng cô bé vẫn cứ tìm cách rời khỏi nhà, cho thấy tự do của con người, không ai cấm cản được. Cô bé lọ lem muốn đi dạ hội, tìm mọi cách để đi được. Chính sách lý lịch của Việt Cộng không cho con cháu của chế độ cũ đi học trong khi con họ dốt, phải tốn $45,000 để được nâng điểm nhưng nếu một người con cháu của chế độ cũ muốn học hỏi thì vẫn tiếp tục học được dù không phải đến trường. Mình có anh bạn lý lịch nguỵ quân nguỵ quyền nhưng vẫn tiếp tục, lén học sinh ngữ qua đài BBC và VOA để rồi sau này Việt Cộng cần người biết sinh ngữ, để giao tiếp với người ngoại quốc, bắt buộc phải mướn anh ta công tác.
Ngược lại cô bé lọ lem được biến thành chuyện Tấm Cám của Việt Nam, dạy con nít hận thù, tranh đoạt với chị em của mình, tàn sát lẫn nhau rồi làm mắm gửi cho kế mẫu xơi. Qua câu chuyện này thì mình mới hiểu các cuộc thảm sát Mậu Thân, các cuộc pháo kích vào người dân bỏ chạy trên Đại Lộ Kinh Hoàng của Quảng Trị ngày nào, nhất là các trại giam sau 1975 mà họ dệt lên bức tranh Trại Cải Tạo, để giết người đã chống lại họ 20 năm qua.
Có điểm vui là người tây phương, cái gì họ cũng đào sâu thêm về phân tâm học. Người tây phương quen thói quy nạp rồi suy diễn. Câu chuyện cô bé lọ lem được họ đem lên bàn mỗ, cho rằng câu chuyện này đưa ra hai hình ảnh về người phụ nữ: hình ảnh đẹp lý tưởng của người đàn bà, được mọi người chiêm ngưỡng, thèm muốn trong buổi dạ hội và hình ảnh hoang dại sau 12 giờ đêm. Bác trai nào thử sau 12 giờ đêm, ngắm vợ mình nằm ngáy như đang gọi phà Thủ Thiêm, mồm há ra thì trông rất cực phản cảm, khác với lúc trang điểm, lên đồ, đi dạ hội. Chán Mớ Đời
Trên tờ Le Figaro, có dạo bà Isabelle Germain có nói đến sự phức tạp của cô bé lọ lem, bắt nguồn từ giáo huấn khác nhau giữa con trai và con gái trong xã hội Pháp. Người ta dạy con trai các trò chơi và sách báo, chuẩn bị cho chúng, khi lớn lên đi chinh phục thế giới trong khi cha mẹ lại dạy con gái, đợi chờ một hoàng tử đẹp trai, con nhà giàu học giỏi như các bậc phụ huynh Việt Nam thường đề cập. Việt Nam thì dạy con gái công dung ngôn hạnh, đủ trò trong thời đại nông nghiệp. Vấn đề là ngày nay, ở thời đại A Còng, tư duy của chúng ta vẫn chưa cập nhật hoá với thời đại công nghệ thông tin,…

Đồng chí gái hay xem chương trình “Bạn Muốn Hẹn Hò”, vẫn thấy các người điều khiển chương trình, hỏi các cô gái hiện đại, có bằng cấp đại học câu “em có làm dâu được không?” Hoá ra người Việt đi hỏi vợ là để kiếm một ô sin về nuôi cha mẹ mình, trong khi họ la cà các quán nhậu. Xong om
Mấy người ghi danh để kiếm chồng, kiếm vợ đều hỏi một câu hỏi vớ vẩn: “quan niệm anh hay em về tình yêu?”, hay “có gia trưởng không?”. Trong giai đoạn dò xét hồ sơ lý lịch tình yêu ngang dọc, đồng chí gái rất là dễ thương, trọ trẹ giọng Huế khiến mình ngất ngư nên khi cô nàng kêu đăng ký quản lý đời mình thì mình nhất trí. Ai ngờ vâng ai ngờ, lấy nhau về là quản lý cuộc đời ô sin của mình. Đồng chí vợ đâu có bao giờ nghe lời than vãn của mình, cứ bảo mình câm ngay. Vợ nói không được cãi. Dần dần mới hiểu là mình gia nhập đảng Sợ Vợ từ hồi nào. Chán Mớ Đời
Có nhà tâm lý học Bruno Bettelheim đi xa hơn, cho rằng cô bé lọ lem mang chiếc hài bằng thuỷ tinh, không giản nở vì nếu không thì các cô gái khác, có thể kéo căng ra để mang được. Cho rằng tác giả cố ý dùng hài làm bằng “thuỷ tinh” như ám chỉ đến cái âm hộ của phụ nữ. Được làm bởi một loại dễ vỡ nếu người ta xiết chặt mạnh bạo, một vật có thể mất dễ dàng sau một đêm dạ vũ, như muốn nói đến sự trinh tiết của cô gái. Trong xã hội cỗ xưa của tây phương, cụm từ để tuột giày, ý muốn nói là trao thân cho người đàn ông.
Dạo mình ở Pháp thì phong trào phụ nữ đòi bình đẳng, đủ trò nên không rõ nhưng mình đoán khi xưa, người Pháp chắc cũng chú trọng về mặt trinh tiết của phụ nữ nên có thể chiếc hài bằng thuỷ tinh của cô bé lọ lem, biểu tượng cho sự trinh tiết của người con gái mà không có cô con gái nào khác có thể mang chiếc hài thuỷ tinh của Cendrillon.
Nghiệm ra thì thuốc ngừa thai đã giải phóng được phụ nữ ngày nay, đưa sự bình đẳng giữa nam giới và nữ giới lên ngang hàng. Trong khi giáo điều của nhà thờ như cấm phá thai vô hình trung đã nô lệ hoá phụ nữ mấy ngàn năm qua. Đây cũng là một tranh luận khá thú vị. Để hôm nào, con gái về, sẽ bàn vụ này với nó và thằng bồ. Chán Mớ Đời
Chỉ khổ là mình không dám giải thích cho con gái khi còn bé, lớn lên thì quên bố mất. Có lần nói chuyện với nó về sinh lý và tình yêu khá lâu. Sau này có cháu ngoại hay nội sẽ giải thích sớm hơn.
Còn Tấm Cám của người Việt thì sao. Tại sao người ta vẫn kể, dạy cho con nít từ bé, chuyện Tấm giết hại em mình rồi làm mắm gửi cho kế mẫu ăn. Nếu mình không lầm thì người Việt đồng tình với sự việc này. Bởi vì Cám hung dữ, đã nhẩn tâm giết chị mình để làm vợ của vua. Thậm chí người ta còn làm phim. Mình thấy trên Amazon có phim Tấm Cám do Việt Nam sản xuất nhưng không dám coi. Đạo diễn là Ngô Thanh Vân.
Tên vua thì với tinh thần trai tài năm thê 7 thiếp thì có gái khác để chơi nên chả nói năng gì cứ đè Cám ra chơi như Việt Cộng ngày nay bảo vệ các đảng viên biến chất. Có ông nào bị thu hình, ôm con nít trong thang máy nhưng chả thấy bị lên án gì cả. Vì nếu bắt giam, không bảo vệ đảng viên, đồng chí của mình thì ai theo nữa. Họ theo vì quyền lợi và được bảo vệ dù phạm tội nếu không thì mọi người đã bỏ đảng gần đây, họ bỏ tù vài tên tép riêu để mấy tên quan nhớn xìa tiền ra là xong chuyện.
Người Việt tin theo thuyết luân hồi của phật giáo nên cứ tin vào sự việc đầu thai, cá bống rồi chim hoàng anh, cây thị,… nếu tô vẽ cho một Tấm hiền lành, thật thà sẽ được hưởng điều lành về sau thì cứ chết hoài đến khi cái ác trong người của Tấm, hiện ra thì giết em mình để chấm dứt sự việc, luân hồi,…
Người Việt chấp nhận việc Tấm giết em, làm mắm gửi cho kế mẫu ăn vô hình trung đã hợp pháp hoá “Cái Ác” về mặt đạo đức trong xã hội. Người ta chấp nhận việc kẻ thắng cuộc, đuổi vợ con nguỵ quân nguỵ quyền lên rừng thiêng nước độc, mà họ gọi là vùng kinh tế mới, để giết họ lần mòn hay bỏ tù cả triệu người trong các trại cải tạo là việc đương nhiên, là một hành động cách mạng, đúng theo quan điểm lập trường đạo đức cách mạng.
Họ bỏ tù, cho rằng người dân miền nam làm tay sai cho đế quốc mỹ, để rồi ngày nay họ cho con cháu họ sang Hoa Kỳ du học hay thậm chí định cư luôn tại xứ tư bản phồn vinh giả tạo. Sau 44 năm, không ai lên tiếng xin lỗi VNCH, cho rằng các anh đúng chúng tôi sai. Chúng tôi mất 20 năm đánh thắng các anh, rồi phải tốn thêm 20 năm để hiểu là các anh đúng. Chán Mớ Đời
Có ông lãnh đạo nào kêu người ta thù ghét tôi nên bắt tôi phải nạp $45,000 để được nâng điểm cho con tôi.
Người dân ở Hương Cảng, xuống đường biểu tình chống đối luật dẫn độ, rất ngạc nhiên khi thấy những hình ảnh cảnh sát ở Hương Cảng mà người ta kêu là do người Tàu lục địa, cải trang đã bóp dế, đánh đập một cách tàn bạo các người biểu tình không bạo lực. Những hình ảnh cười khoái trá của đám cảnh sát như nói lên “Cái Ác hợp pháp”, không bị luật pháp trừng trị. Họ có thể đáng đập người dân một cách vô tội vạ như thể chưa có tội thì đánh cho có tội, có tội rồi thì đánh cho chừa.
Gần đây, mình đọc trên mạng những còm của người Việt tỵ nạn tại Hoa Kỳ, chửi rũa người di dân lậu. Không một ai muốn bỏ nước ra đi cả nhưng vì sự sống còn của gia đình, họ phải vượt biên để đến Hoa Kỳ sống chui rúc âm thầm, không được luật pháp bảo vệ, để gửi những món quà nho nhỏ, tiền bạc về cho vợ con, cha mẹ ở quê nhà. Có trách là trách giới lãnh đạo của các xứ này.
Khi xưa, các người Việt tỵ nạn, kêu là sống không nổi với Việt Cộng, tự xưng là tỵ nạn chính trị nhưng sau vài năm, có quốc tịch mỹ thì có một thiểu số lại bò về Việt Nam như kiểu áo gấm về làng. Nay họ lên án những người di dân lậu vi phạm chủ quyền quốc gia Hoa Kỳ như họ khi xưa lên bờ các nước Mã Lai, Thái Lan, Nam Dương vô hợp pháp.
Họ quên hết quá khứ của họ như người Mỹ hay nói: “we are what we remember”.
Chán Mớ Đời
Nhs

Chuyện dài nước Mỹ

Dạo này, thiên hạ bàn tán tùm lum vụ FBI phá vỡ một tổ chức kết hôn giả ở Houston, có nhiều người sang đây lâu ngày lại bị dẫn độ về Việt Nam dù không còn gia đình tại Việt Nam. Thêm nữa, ông Trump vừa ký thêm sắc luật thực thi triệt để luật do tổng thống Clinton ký năm 1996, xét những ai bảo lãnh thân nhân sang Hoa Kỳ rồi xù họ để chính phủ mỹ lãnh nợ, lo cho thân nhân họ,….
Thời tổng thống Obama, đảng Dân Chủ chiếm đa số quốc hội. Ông ta ký sắc lệnh cho phép người di dân lậu được thi bằng lái xe vì ở các tiểu bang như Cali, ai cũng cần chiếc xe để đi làm. Ai cũng vổ tay tán thưởng lòng nhân đạo của người Mỹ. Khi mua bảo hiểm, người Mỹ cũng phải mua thêm bảo hiểm cho người không có bằng lái xe. Trong trường hợp bị đụng xe bởi người không có bằng lái xe thì vẫn được bảo hiểm đền.
Có lần đồng chí gái lái xe trên xa lộ, bị tên nào đụng phía sau, dính vô cái cảng để kéo cái rờ mọt. Đồng chí vợ tấp xe vô lề và ngừng lại thì tên lái phía sau rú ga bỏ chạy nên mình đoán là di dân lậu vì cảnh sát mò đến là có thể bị dẫn độ.
Khi ông Obama cho phép người di dân lậu được thi bằng lái xe, và mua xe lẫn bảo hiểm thì mình rất mừng. Trên xa lộ, thấy xe nào chạy chậm như rì là biết dân ở lậu vì họ sợ lái nhanh như mọi người sẽ bị cảnh sát chận lại.

Nhà thờ đức bà

Hôm trước, nhân có vụ cháy nhà thờ đức bà của Paris, có ông thần nào kêu mình kể chuyện về ngôi giáo đường nổi tiếng nhất của Pháp quốc. Mình thì nghe đến nhà thờ này khi còn bé, xem phim Esmeralda, tại rạp Ngọc Lan từ cuốn truyện “Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà” của ông Victor Hugo.
Qua tây, thì có đi viếng ngôi giáo đường này ngay tuần đầu tiên, rất hung vĩ, nằm ngay cái đảo Cité giữa lòng sông Seine. Hay vườn Lục Xâm Bảo của Cung Trầm Tưởng, ga Lyon,… dạo ấy ít du khách nên rất thoải mái nay thì hết muốn đến.
Mình nhớ thời sinh viên, sáng đi học, lấy xe điện ngầm Métro, xuống trạm Louvre ở đường Rivoli. Sau đó đi bộ qua Louvre, rồi qua “Pont des Arts”, để đến trường phía bên kia dòng sông Seine. Vào mùa thu rất đẹp khi thấy nhà thờ Đức bà hiện lên trong sương mù và ánh nắng ban mai. Đẹp không thể tả. Về Paris, mình muốn sáng bò dậy ra xem cảnh này lại nhưng mụ vợ, dậy không nổi nên đành Chán Mớ Đời. Có dạo thấy nam nữ đến mua ổ khoá để khoá và chiếc cầu nghệ thuật, trông rất phản cảm vì họ đem rác tình yêu của họ ra phơi bày cho công chúng làm chứng nhân nhưng thầm nói lên văn hoá “Xeo Phì Tự Sướng”. Nghe nói, nay thành phố đã dẹp, cấm. Khi xưa, đi trên đây, cảm thấy tự do, nhẹ nhàng đến khi họ khoá ổ khoá lại thì mất đi cái đẹp kiến trúc thanh tao, tối đươn giản của chiếc cầu.

McDonald’s Công ty sản xuất triệu Phú

Cuối tuần rồi, nhân dịp có anh bạn từ San Jose xuống, cả đám ghé lại tiệm ăn mới mở của vợ chồng một người bạn học cũ Yersin khai trương. Ngồi nói chuyện về mở tiệm ăn và những hệ luỵ, vui buồn của nghề làm chủ nhà hàng khiến mình nhớ đến ông Ray Kroc, người khai phá ra công ty McDonald’s ngày nay. 
Mình nhớ dạo mới sang Hoa Kỳ thì cuốn “Art of the Deal” của Donald Trump mới ra lò và sau này có đọc cuốn ”Grinding it out”, kể về cuộc đời ông Raymond Kroc và một giai thoại về ông Ray Kroc. Trên Netflix có chương trình “Million Pounds Menu”, nói về các tài phiệt đầu tư vào các tay đầu bếp trẻ muốn mở nhà hàng để giúp hiểu rõ về một đầu bếp muốn ra tiệm nhưng xác xuất thành công bao nhiêu.
Ai làm business nhất là mở nhà hàng đều phải đọc những cuốn sách tương tự. Đại học Harvard mời ông Ray Kroc, đến nói chuyện với sinh viên MBA của họ. Ông ta hỏi sinh viên trong lớp, business chính của công ty McDonalds là gì. Mọi người đều trả lời là bán hamburger, milkshake,… câu trả lời của ông ta khiến mình suy nghĩ từ mấy chục năm nay. Gần đây mình tìm những nhà hàng như Pizza Hut để mua lại để cho thuê. Nhưng khi chính phủ ra lệnh tiền lương tối thiểu cho nhân viên nhà hàng là $25/ giờ thì mấy tiệm ăn đó đóng cửa rất nhiều.
Có lần mình gặp một ông Mỹ, CPA bị ung thư, muốn bán mấy đất đai của ông ta cho mình. Ông ta có hai tiệm MacDonalds, mình nói bán lại cho mình nhưng ông ta không chịu, chỉ muốn bán mấy loại đất đai, ma chê quỷ hờn với giá trên trời nên mình quên luôn. Nhờ đó mới nghe ông ta giải thích về tiệm MacDonalds hay các tiệm ăn khác tại Hoa Kỳ. Ông ta hỏi công ty MacDonalds thì họ kêu ông ta xây tiệm theo tiêu chuẩn của họ. Sau đó thì họ mướn, thí dụ $20,000/ tháng rồi quay lại cho thuê các francisee $30,000, kiểu sublease. Nên mình hỏi mua lại nhưng ông ta không bán vì vợ con hưởng, khỏi cần làm gì cả.
Ông ta cho biết business chính của công ty McDonalds là địa ốc, còn bán hamburger, khoai tây chiên là phụ, sẽ giải thích sau. Người ta cho biết 90% người giàu ở Hoa Kỳ và 95% trên thế giới đều sở hữu địa ốc. Còn Hoa Kỳ với 360,000,000 dân số, chỉ sản xuất được vài người như Elan Musk, Zuckenberg, Bill Gates, Steve Jobs,.. cho nên mộng khởi nghiệp, IPO xét với tên ngu lâu dốt sớm như mình thì chỉ là mộng mơ.
Ông Ray Kroc là một người bán máy làm milk shake cho các quán ăn, drugstore,… ông ta học chưa xong trung học, đánh dương cầm dạo cho nhà hàng, hộp đêm và bán ly giấy, địa ốc,… bán cái gì tìm ra tiền là ông ta làm. Khách hàng đặt hàng, kêu muốn cái máy như tiệm ăn McDonald ở San Bernardino, một thành phố nhỏ nghèo ở tiểu bang California mà hai năm trước có vụ khủng bố bởi cặp vợ chồng theo đạo hồi giáo, bắn giết các người đồng nghiệp.
Ông ta rất ngạc nhiên và tò mò về quán ăn có tên McDonald’s này vì họ mua 8 cái máy làm Milk shake trong khi bán một cái cho các nhà hàng khác rất trầy vi tróc vẩy. Khi có dịp đến Los Angeles, ông ta lái xe 60 dặm để viếng tiệm ăn này. Khi ông đến nhà hàng vào lúc 10:00 sáng thì thấy không có gì khác lạ nhưng từ 11:00 trưa trở đi, giờ cao điểm thì xe cộ, người ta đứng xếp hàng để mua 3 thứ: hamburger, khoai tây chiên và milk shake.
Khác với các nhà hàng khác, thực đơn có rất nhiều món nhất là ở các quán Drive-in mà ngày nay ở cali có tiệm ăn Sonic vẫn còn giữ nét xưa này. Lái xe đến đậu ở bãi đậu xe rồi gọi thức ăn, trả tiền xong thì mấy phút sau, nhân viên nhà hàng đem hamburger đến, ăn trong xe hay ngồi ở bàn hay lái xe đi như trong phim truyền hình “Happy Days” mà mình hay xem khi sang Pháp. Tại các nhà hàng thức ăn nhanh khác phải đợi cả nữa tiếng mới có đồ ăn trong khi ở tiệm McDonald’s thời gian đợi rất ngắn vì họ đã làm sẵn và ít món, lại bỏ bao giấy đem đi nên giải quyết vấn đề chờ đợi, rửa chén bát,..
Đợi qua giờ cao điểm, ông Kroc vào tiệm ăn, tự giới thiệu và được hai anh em nhà McDonald, cho đi xem cách nấu nướng trong nhà hàng, được xem là phương pháp sản xuất dây chuyền hamburger như hệ thống sản xuất xe hơi của Ford trong ngành thực phẩm.
Hai anh em họ McDonald, xuất thân từ tiểu bang Hampshire, nghe tiếng gọi của Hồ Ly Vọng nên rủ nhau chạy qua Cali, làm việc trong nghệ thuật phim ảnh, để dành tiền mua được cái rạp chiếu bóng thì Great Depression xẩy đến. Mỗi ngày, hai anh em ăn có một bữa ở quán Hotdog nên mới nẩy ý mở nhà hàng để sống còn. Lúc đầu thì họ cũng làm như các tiệm ăn khác có đủ thứ món cho khách hàng.
Không hiểu lý do nào khiến họ lại muốn mở tiệm ăn ở thành phố San Bernardino khi họ quyết định dọn về vùng này để làm ăn vì thành phố này rất nhỏ nhưng chưa te tua như ngày nay. Lý do là sau vụ người da đen ở thành phố Wyatts, gần thành phố Los Angeles nổi loạn vào thập niên 60 thì chính phủ di tản người da đen ra thành phố San Bernardino này rất nhiều và từ đó tạo dựng một thành phố ăn trợ cấp, nghèo, ngóc đầu lên không nổi đến nay, vừa khai phá sản mấy năm nay. Mình có 4 căn nhà trên một mẫu đất ở vùng này, lại nằm trong vùng Opportunity Zone. Thiên hạ đang muốn mua lại. Mình bán để đổi mua mấy căn hộ gần nhà.
Được cái là hai anh em McDonalds, trong thời gian chuẩn bị khai trương tiệm ăn ở San Bernardino thì họ nghiên cứu lại thực đơn, và cách nấu nướng. Họ ra sân quần vợt gần tiệm, vẽ sơ đồ của tiệm ăn trên sân tennis, và cho nhân viên thực tập cách nấu nướng, dây chuyền,…trong khi chờ đợi tiệm ăn được xây cất. Nghe nói họ cưa cái tiệm ở Los Angeles để chở về đây. Về xây cất tốn hơn. Nghe nói tiệm này bị đập phá đâu năm nay, mình có đọc đâu đó.
Họ chỉ bán hamburger, khoai tây chiên và nước uống nhưng lại chú trọng vào phẩm chất của thức ăn. Cái lò nướng thịt phải có độ nóng bao nhiêu để nướng, có hai lát dưa leo chua, 5 chấm catsup, mù tạt... Khoai tây chiên thì họ cho gọt vỏ rồi rữa và phơi ráo nước. Quá trình phơi khô rất quan trọng vì sẽ giúp khoai tây có thêm chất đường khi bị oxy hoá. Họ chiên dầu ở lữa nhỏ nhưng không được chín lắm, vớt ra để ráo nguội. Trước khi ăn thì mới bỏ vào cái nồi dầu chiên nóng, người ta gọi kỹ thuật này là Blanching, giúp khoai tây dòn và nóng hổi khi ăn. Do đó ngày nay người ta thấy trong các tiệm ăn, đều có hai giỏ dầu để chiên khoai tây. Các tiệm ăn khác, có đủ thực đơn nên họ chiên đủ thứ trong cùng cái nồi dầu nên khó tạo nên cái mùi đặt biệt của khoai tây chiên. Hôm trước, ông Trump có thử làm việc tại nhà hàng này trong khi bà Kamala đã làm tại đây từ lâu, mấy chục năm về trước khiến đồng nghiệp không ai nhớ.
Ở tiệm ăn đầu tiên thì họ cất trữ khoai tây của vùng Idaho, tiểu bang Idaho là vựa khoai tây của Hoa Kỳ. Mình có viếng vùng này khi đi viếng Yellowstone, có ghé lại công ty của ông Rich Dad để xem cách họ đóng thùng. Vì sợ chuột chui vào gậm nên hai anh em nhà McDonalds có rào bằng cái lưới gà xung quanh kho trữ khoai tây, nhờ đó mà khoai tây được thoáng, không bị ẩm. Sau này khi ông Kroc mở tiệm ăn ở vùng khác thì lúc đầu tuy dùng khoai tây của Idaho nhưng chiên không dòn nên không hiểu. Sau có một chuyên gia về thực phẩm, hỏi rõ thì mới phát hiện ra được vụ khoai tây được phơi khô để tránh bị ẩm. Sau này vì vỏ khoai tây để lâu ngày thối, bốc mùi nên công ty làm khoai tây chiên đông lạnh cho đở tốn thì giờ. Nay thì thực phẩm của MacDonalds được công nghiệp hoá quá nhiều nên không còn chất lượng như xưa.
Âu châu khi xưa hay bị thất mùa gây nên nạn chết đói đến khi Kha Luân Bố tìm ra Mỹ châu thì người âu châu mới trồng bắp và khoai tây đem giống về từ mỹ châu nên đã nuôi người tây phương đến giờ. Khoai tây không rất độc nhất là khi đã mọc mầm. Nhà mình khi xưa có vườn trong vùng Suối Tía, có trồng khoai tây. Mình nhớ bán khoai tây nhưng có để lại một số để ủ, làm giống. Đến khi mọc mầm thì đem trồng ở mấy vồng khoai.
Ở Peru, trên núi người dân trồng khoai tây có đến hàng trăm loại nhưng khi bị đông lạnh thì mấy luống khoai có thể bị hư. Họ tìm cách để giữ khoai tây lâu ngày bằng cách đem lên núi cao để phơi khô lạnh. Khi đêm xuống, Solanine trong khoai tây sẽ được thoát ra ngoài võ khoai tây, khi mặt trời lên sẽ làm nức vỏ khoai để chất Solanine thoát ra ngoài. Họ có thể giữ khoai đã được phơi khô lạnh cả 10 năm để ăn. Cách làm này từ mấy ngàn năm nay. Dạo này mình đọc sách về dinh dưỡng khá nhiều.
Thực đơn rất đơn giản nhưng họ kiểm soát được chất lượng nên ai cũng thích như ngày xưa ở Đàlạt, mình hay thích ăn bánh mì Vĩnh Chấn khi mới ra lò, nóng hổi. Người ta đứng xếp hàng lâu dài để mua ổ bánh mì nóng hổi. Ông Kroc hỏi tại sao không làm franchise thì hai anh em họ McDonald thú thật là đã làm nhưng không kiểm soát được chất lượng vì các tiệm này bán đủ thứ ngoài hamburger, khoai tây chiên mà họ thì lo cái tiệm ở San Bernardino nên bó tay.
Ông Kroc đề nghị cho ông ta được toàn quyền về franchise và được 0.19% trên tổng số thu trả huê hồng cho hai anh em họ McDonald .05%. Về lại Illinois, ở tuổi 52 tuổi, dạo ấy cho là già, ông Kroc tái tài trợ căn nhà và mở tiệm ăn đầu tiên rồi đi bán franchise lấy $900 rồi giúp các franchisee xây tiệm ăn,…$900 thời đó có giá trị bằng $37,000 ngày nay. Còn ngày nay muốn mở tiệm McDonalds phải chi trên 1 triệu đô.
Thương mại rộ nở nhưng tiền thu vào lại ít sau khi trả chi phí khiến ông Kroc chới với trong khi hai anh em nhà họ McDonald cứ đếm tiền thoải mái. May cho ông ta là có một tên nghe được câu chuyện của ông Kroc thương lượng với ngân hàng, chạy theo hỏi ông Kroc cho hắn ta xem sổ sách. Ông này kết luận là ông Kroc chỉ cầm chim để anh em nhà McDonald đái. Business của ông phải là kinh doanh địa ốc. Ông tìm đất, xây tiệm ăn rồi cho franchisee thuê với giá của ông như vậy mới kiểm soát được các tiệm ăn theo phương pháp của công ty mẹ. Ai không nghe ông thì chỉ việc chấm dứt hợp đồng thuê tiệm ăn tránh trường hợp như hai anh em họ McDonalds, không kiểm soát được các franchisee.
Ông Kroc mướn ông này để lo về địa ốc và từ đó công ty bắt đầu có lời, nhờ tiền cho thuê tiệm nhưng phải nhắc đến những người khác ông Kroc mướn để lo về tài chánh, mượn tiền các công ty bảo hiểm. Ở Hoa Kỳ, các công ty bảo hiểm có nhiều tiền nhất thay vì ngân hàng. Giúp công ty mượn được tiền để mua đất và xây tiệm. Muốn thành công trong thương trường thì cần ngân hàng hay bạn bè giúp mượn tiền còn không thì chỉ là ước mơ. Cash is King.
Vấn đề nẩy sinh ra với hai anh em McDonald khi công ty phát triển. Hai anh em này khám phá ra cách làm dây chuyền để bán hamburger nhưng không có tư duy đột phá về phát triển trong tương lai. Họ muốn nắm trọn quyền quyết định khiến làm cản trở sự phát triển của công ty nên ông Kroc muốn mua hoàn toàn quyền của công ty. Hai anh em đòi 2.7 triệu vì sau khi đóng thuế mỗi người được 1 triệu đô, ngày nay tương đương là 20 triệu đô. Ông Kroc bán cổ phần của công ty để lấy tiền trả. Nếu hai anh em họ McDonalds khôn thì có lẻ nên lấy cổ phần của công ty thì ngày nay con cháu họ rất giàu.
Khi làm ăn thì người ta cần phải khuếch trương vì như vậy mới tìm tòi cái mới sáng tạo thêm. Mình thấy các tiệm ăn người Việt tại vùng này thì lúc đầu thành công nhưng cứ ôm khư khư cái cũ, không chịu đầu tư thay đổi nên dần dần đóng cửa tiệm vì các tiệm khác cạnh tranh với tư duy mới sẽ giết họ ngay.
Ngày nay công ty McDonald có trên 36,000 tiệm ăn trên thế giới, được xem là công ty có tài sản địa ốc nhiều nhất thế giới. Họ có đại học Hamburger để dạy các người muốn mở tiệm ăn McDonalds, nghiên cứu tiếp thị,….
Người mình hay kêu “đỏ tình thì đen bạc” hay ngược lại. Ông Kroc thích làm ăn nhưng bà vợ thì thuộc loại chỉ thích khoe khoang trước công chúng, làm hội viên các hội danh tiếng trong vùng. Khi ông ta bỏ việc bán ly giấy cho một công ty thì bà ta tức giận, nhất là ông ta lại cầm thế nhà cửa để mở công ty. Nhất quyết không phụ giúp ông chồng dù con gái đã đi lấy chồng ở riêng, mối tình hữu nghị môi hở răng lạnh từ từ bị đông đá, cuối cùng đưa đến ly dị. Sau này ông ta lấy một bà franchisee, mở tiệm McDonalds nhưng hai người yêu nhau nên cuối cùng lấy nhau.
Muốn làm business thì người phối ngẩu phải đồng hành với mình còn nếu không thì bù trớt như hai vector mà không hướng cùng một phía thì cái lực sẽ chạy chỗ khác. Mình có ông anh vợ, mở tiệm nhưng bà vợ không chịu ra phụ giúp, kêu chồng phải là “breadwinner” và cuối cùng phá sản rồi ly dị.
Chán mớ đời
Vợ chồng anh bạn mở quán Ghiền Mì Gõ, sau khá lên mở thêm Ghiền Bún Bò, rồi nay Ghiền CƠm Bụi. Bác nào thích ăn mấy món này thì ra Bolsa Avenue ăn nghe. Kêu bạn học cũ Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen giới thiệu.
Nguyễn Hoàng Sơn 

Người già và giáo dục trẻ em

Theo nghiên cứu của chính phủ Hoa Kỳ, cứ 100 người Mỹ ở tuổi 65: 1 thì giàu có, 4 người sống sung túc, 56 người cần sự giúp đỡ của chính phủ hay gia đình, số còn lại thì đã chết. Người ta thấy hiện tượng là người Mỹ chết sớm hơn xưa. Có lẻ do ăn uống quá tải.
Khi báo chí khui vụ ông Mitt Romney tuyên bố, 47% người Mỹ không đáng kể, thuộc giái cấp vô dụng vì ăn trợ cấp, khiến mình tò mò thì khám phá ra tại Cali có đến 49%, xem như phân nữa dân số, nhận lãnh trợ cấp. Lên Los Angeles, thấy người vô gia cư cắm dùi đầy đường. Bà cụ mình thất kinh, tưởng sang mỹ là thiên đường tư bản nên bỏ về Việt Nam.
Lâu lâu theo vợ đi họp mặt thân hữu, mình hay nghe thiên hạ bàn tán về hưu trí vì ai cũng gần tới tuổi. Nhiều người kêu là khi về hưu, họ không cần nhiều tiền vì sự chi tiêu của họ sẽ giảm, con cái đã thành danh,… họ nghĩ rất đúng vì khi về già, chúng ta ăn ít lại, không đi làm nên chả cần phải mua áo quần, sắm xe láng cón,…
Họ quên một điều là y tế, chăm sóc sức khoẻ của họ gia tăng đến tối mặt. Y tế là vấn đề tối quan trọng cho sự sống còn của hàng triệu người già tại xứ mỹ này. Nếu bạn có tiền thì sống, còn không có tiền thì “có thể” chết sớm. Mình có anh bạn mới về hưu ở tuổi 60, kể là hai vợ chồng mua bảo hiểm y tế, trả $2,500/ tháng hay $30,000/ năm. Kinh