Showing posts with label chiến tranh. Show all posts
Showing posts with label chiến tranh. Show all posts

Hưu trí và mưu cầu hạnh phúc

Có ông mỹ kể là năm 52 tuổi, ông ta buộc về hưu trí sớm. Lý do bị ung thư, có cục bướu to đùng ở cái xương chậu. Bác sĩ tiên đoán ông ta có thêm 6 tháng hưởng dương. Ông ta chuẩn bị hậu sự, để được chúa rước về thiên quốc nhưng thánh Phao Lồ kêu chưa có tên ông ta trong danh sách vì nhà cửa chưa được phân lô, xin phép xây trên thiên đình, cần nhiều thời gian để Ngọc hoàng duyệt phê, đợi công an khu vực và ông bà Táo về trời báo cáo tình hình lý lịch 3 đời trích dọc ngang. 

Sau hai lần giải phẫu thì như phép lạ, ông ta bình phục, tự tập luyện để đi đứng lại. Từ độ đó, ông ta về hưu được 10 năm thì cảm thấy cuộc sống nhàm chán, vô vị. Mình đoán ông này không có vợ con. Nếu có thì cãi vợ hàng ngày vẫn vui hơn, sẽ không thấy nhàm chán và vô vị hoá cuộc đời. Ông ta mất hết năng lực để sống. Cho thấy cái nghịch lý trong đời sống, chúng ta tìm bằng mọi cách để tiếp tục sống nhưng rồi sống lại chán nản, cảm thấy vô vị. Chán Mớ Đời 

Nghỉ hưu có ý nghĩa khác nhau đối với mỗi cá nhân. Người ta có thực hiện một cuộc khảo sát sâu rộng với trên 15,000 người về hưu trên 60 tuổi và hỏi họ một câu: “Thử thách lớn nhất của ông, bà khi nghỉ hưu là gì?”

Dưới đây là một số câu trả lời nhận được theo các danh mục được trích dẫn nhiều nhất:


1/ Hối tiếc:

  • * “Tôi nhớ làm công việc mà tôi yêu thích.”
  • * “Tôi không nghĩ hưu trí là dành cho mình. Tôi muốn quay trở lại công việc giảng dạy.”
  • * “Tôi không biết phải làm gì với thời gian của mình. Tôi cảm thấy lạc lõng.”

Phần này thì lâu lâu mình cũng nhớ nhớ đến nghề cũ kiến trúc sư. Tháng trước đi viếng New York, mình thấy lại toà nhà cao tầng mà mình có tham dự trong tổ thiết kế, hay khi viếng Barcelona, thấy trung tâm thương mại quốc tế, hoặc ở Đông Kinh, có chút gì tiếc tiếc.

Mình về hưu chắc cũng trên 14 năm qua vì không muốn đi làm khiến con mình thắc mắc, hỏi mẹ nó sao bố không đi làm.


2/ Y tế:

  • * “Giữ cho tâm trí tôi khỏe mạnh và tăng thêm giá trị cho cuộc đời.”
  • * “Sợ chết trong đau đớn và khó chịu.”
  • * “Khi 70 tuổi bị bệnh tim, tôi sẽ không còn thèm ăn nhiều nữa.”

Phần này thì mình có chịu khó đọc sách báo, mỗi ngày tập võ, ăn uống đàng hoàng, hạn chế không như khi xưa, thèm là ăn. Lên vườn 3 ngày một tuần, leo núi mỗi tuần nên không sợ gì cả vì cứ đi liên tu ti nên chả có thì giờ ngồi nghĩ vớ vẩn. Chết đến thì đến như một người tình mới đến kéo ta đi về miền đâu đâu.


3/ Danh tính:

  • * “Nỗi sợ mất danh tính đã hình thành trong suốt cuộc đời.”
  • * “Mọi người không còn nhìn thấy bạn nữa.”
  • * “Cảm giác bị từ chối - nội tâm hóa, không lên tiếng.”
Mình không có danh tính nên không sợ mất tên Sơn Đen, chỉ đi sau gót chân của vợ cho đời tắm gội thêm được mới. Mình không thích dây dưa lắm. Đi họp mặt thân hữu thì ngồi ăn, ngóng chuyện thiên hạ để có gì hay, kể trên bờ lốc. Không có gì để bàn cãi đối chọi với mấy ông rượu vào lời ra. Không uống rượu nên không ai cụng ly.

Theo kinh nghiệm, người về hưu có một thách thức lớn nhất mà không ai nói đến là tìm ra mục đích sống. Trước đó, 90% người Mỹ đi làm không thích công việc của họ, chỉ xem là phương tiện để kiếm tiền nuôi sống gia đình. Họ tự nhũ sau này về hưu sẽ làm những việc họ thích. Cũng khá mơ hồ. Khi xưa, mình đam mê kiến trúc, nghệ thuật nhưng sau khi thằng con ra đời thì mới khám phá ra tiền cần hơn là đam mê nên bỏ nghề đi làm thầu khoán, xây cất nhà cửa.
Đây là câu hỏi đầu tiên của chuyên gia tài Chánh thế là ngọng. 

Đam mê là khi mình được thiết kế các công trình như thế vận hội Barcelona, chớ còn vẽ 3 cái nhà hàng Burger King vớ vẩn thì chán con chuồng chuồng. Đi làm thầu khoán, vẽ nhà bậy bạ và xây cho nhanh kiếm tiền là vui. Khách hàng đa số có một quỹ rất khiêm nhường nên khó mà vẽ nhà đẹp sang trọng. Muốn vẽ những căn nhà sang trọng phải giàu có, quen biết các triệu phú tỷ phú chớ tỵ nạn như mình thì quên đi.

Ai có cháu ngoại, cháu nội thì định hướng lại cuộc đời mình, bằng cách giữ cháu, tạo điều kiện cho con đi làm. Quan trọng hơn là giúp họ rất nhiều về mặt tâm lý. Mình có chị bạn, con gái vừa sinh con thì ngưng làm việc, ở nhà trông cháu ngoại. Con gái trả công một tí cũng vui sống mỗi ngày với cháu ngoại. Đi làm nhân công không bao nhiêu, vui cùng cháu ngoại là hạnh phúc một đời người. Chị vợ mình và ông anh cột chèo hơn mình 2 tuổi, bán văn phòng nha khoa về hưu. Trong tuần chăm cháu nội được 3 ngày, ngoài ra đi chơi, đánh quần vợt.

Tiền bạc chắc chắn là một mối quan tâm cho đa số khi về hưu. Họ có thời gian nhưng không có tiền bạc để thực hiện những chương trình của họ đặt ra. Lại có người có tiền có bạc, có thời gian nhưng không có sức khoẻ cũng ngọng. Có người nói: “Tôi sợ nghèo đói và mất nhân phẩm”. Lại có người khác viết: “Tiền ra, không có gì Vô”. Lại có người kêu: “sức khoẻ là vàng. Tôi ngu đi làm để có tiền chửa bệnh”. Vấn đề đáng ngạc nhiên là lo lắng về tài chính lại không nằm trong 3 lo lắng hàng đầu của mọi người khi về hưu.


Mọi người thường nhầm lẫn giữa tiết kiệm hưu trí với kế hoạch nghỉ hưu. Hai khái niệm khác nhau. Nếu gú gồ cụm từ “kế hoạch nghỉ hưu” thì hầu hết sẽ thấy, trên nhiều trang, nội dung liên quan đến tiết kiệm và lương hưu như IRA, Annuity, bú xua la mua, toàn là những mánh lới của mấy tên chuyên gia tài chánh. Mấy tên hay đặt câu hỏi đầu tiên, ông bà có trên 1 triệu đồng trong quỹ hưu trí. Nếu có thì đâu có hỏi họ làm gì. Chán Mớ Đời 


Trong khi đó, không có tài liệu gì liên quan đến kế hoạch nghỉ hưu một cách thực tiễn, liên quan nhiều hơn đến cuộc sống tinh thần của người về hưu và ít liên quan đến tiền bạc hơn. Lý do là không cần làm ra tiền khi chúng ta làm từ thiện, giúp chúng ta có mục đích sống cho hết quãng đường đời còn lại. Nhiều người đi chùa làm công quả nhà thờ, các hội từ thiện,.. giúp họ cảm thấy một công dân hữu dụng, có đóng góp cho cộng đồng.

Việc có được nguồn tài chính ổn định để tồn tại trong suốt thời gian nghỉ hưu đóng một vai trò quan trọng đối với chất lượng cuộc sống, nhưng điều quan trọng hơn là việc lập kế hoạch cho cuộc sống của chúng ta. Khi xưa, đi làm thì mỗi sáng, chúng ta thức giấc vào 6 giờ sáng, chuẩn bị ăn điểm tâm rồi đi làm, chiều về thì ăn cơm, đọc sách báo hay xem truyền hình, chăm sóc con cái rồi đi ngủ. Chúng ta chỉ cần quản lý 8 tiếng đồng hồ cho cá nhân và gia đình. 8 tiếng kia là để ngủ và 8 tiếng để làm việc. Nay về hưu cần phải biết làm gì với 8 tiếng kia nữa.


Mình thức giấc vào lúc 4 giờ sáng, đọc sách báo một tị rồi chạy ra bolsa tập võ từ 5:30 sáng đến 7 giờ. Chạy về nhà rồi lên vườn. Hỏi vợ có mục gì hôm nay, có phải đi ăn uống ở nhà bạn hay không. Khi vợ kêu anh không cần đi thì mình xem phim tài liệu. Hay đọc sách vớ vẩn.


Nói cách khác, chúng ta sẽ làm gì sau khi rời khỏi lực lượng lao động? Chúng ta có thể giã từ sự nghiệp, nhưng không thể từ giã cuộc đời. Đó là khúc mắc của người về hưu. Không có cháu ngoại, cháu nội để chăm sóc, ngoài nhìn mụ vợ hay tên chồng rồi cãi nhau cho qua ngày. Có chị bạn kêu: khi xưa chồng tui đẹp trai lắm nên tui mê, nay hắn nằm ngủ nước mồm nước miếng chảy ra, ngáy như sấm, trông mà gớm. Chán Mớ Đời 


Có ông mỹ, viết cuốn sách kể năm nay 97 tuổi. Về hưu khi 65 tuổi. Ông ta lên chương trình, cứ 5 năm, kế hoạch ngủ niên, học vẽ, sau đó, học nhạc đánh dương cầm, rồi học làm vườn… cứ xong một chương trình ngủ niên thì ông ta lại lên chương trình học cái gì khác. Mình quen một bà mỹ gốc đức, về hưu thì ghi danh đi học đại học cộng đồng vì khi xưa không có tiền đi học, môn thi ca thời lãng mạn Đức thế kỷ 18. Xum vầy với đám sinh viên trẻ. Chúng ta tự tạo nổi đam mê.

Cách đây 10 năm, mình nghỉ hưu, vì con cái vào đại học, mình không phải lo đưa rước nên bắt đầu đi học làm vườn. Tính để trồng rau sạch ăn ở nhà cho lành. Đùng một cái tên chuyên viên địa ốc hú kêu mua cái vườn bơ. Dính chấu từ đó chả cần phải mục đích hoá cuộc sống gì cả. Ngày nào cũng chạy đến vườn để thiết kế lại hệ thống ống nước, sửa chửa vì mấy con coyote phá cắn. Chán Mớ Đời 

Trong cùng cuộc khảo sát đó, người ta hỏi mọi người, nghĩ họ có thể giải quyết những thách thức của mình như thế nào. Toàn bộ 35% tin rằng câu trả lời nằm ở việc tìm kiếm mục đích sống thông qua một kỹ năng hoặc sở thích mới. Như trường hợp ông mỹ 97 tuổi viết sách.


Trên thực tế, một nghiên cứu năm 2021 trên 12,825 người lớn trên 51 tuổi được công bố trên Tạp chí Lão khoa ứng dụng đã liên kết mục đích sống mạnh mẽ với hành vi lối sống lành mạnh hơn và tốc độ tiến triển của các bệnh mãn tính chậm lại.


Tìm kiếm mục đích sống cũng có thể giúp những người về hưu tìm thấy những cơ hội việc làm mới mang lại thu nhập, giúp giảm bớt những lo lắng về tài chính. Đa số thích có một ông việc bán thời gian. Như đứng đường, cầm cái bản xì-tóp khi học sinh băng qua đường.


Ông mỹ nói nhờ đọc về cách thức của người Nhật Bản về hưu đã giúp ông ta thoát khỏi cuộc nghỉ hưu đầy chán nản. Vô số người về hưu tìm được mục đích sống của mình. Họ không quay lại làm việc theo kiểu truyền thống từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều mà họ thành lập công việc kinh doanh mới, tư vấn, tình nguyện và thực hiện những sở thích mang lại cho họ niềm vui và sự hài lòng.


Ông ta nói đến khái niệm “ikigai” của người Nhật, có nghĩa là “lý do tồn tại của bạn”. Tây gọi là raison d’être. Đọc đến đây mình cũng tự hỏi lý do tồn tại của mình khi về hưu là gì. Chưa tìm ra câu trả lời. Vì mình chỉ muốn sống sót với cái vườn 20 mẫu. Chán Mớ Đời 

Nhìn biểu đồ của Ikigai khiến mình thất kinh như học Tân đại số khi xưa với 4 vòng tròn. Mình không có đam mê về trồng bơ, không có sứ mạng gì vì làm nông dân bất đắc dĩ. Thiên hạ cần bơ nhưng họ không muốn trả nhiều tiền nên đói. Mình không giỏi gì cả, lại ngu lâu dốt sớm, dốt bền vững. Theo người Nhật Bản thì chúng ta cần có 4 vòng tròn trên để đạt được Ikigai. Thế là mình ngọng nữa. Mình đang đọc cuốn sách về vụ này. Tóm tắc phần đại cương lại đây.


Mỗi khái niệm được thể hiện bằng một câu hỏi. Khi chúng ta tích cực theo đuổi những gì chúng ta thích làm để phục vụ bản thân, gia đình và cộng đồng, hãy nghĩ xem liệu hoạt động đó có cho phép chúng ta trả lời “có” cho bất kỳ sự kết hợp nào của bốn câu hỏi sau đây hay không:

1* chúng ta có đang làm một hoạt động mà chúng ta yêu thích không?

2* chúng ta có giỏi về nó không?

3* Thế giới có cần những gì chúng ta cung cấp không?

4* chúng ta có được trả tiền để làm việc đó không?


Nhà thần kinh học và chuyên gia về hạnh phúc người Nhật Ken Mogi cũng đề nghị xem xét liệu hoạt động này có năm trụ cột giúp ikigai của bạn phát triển hơn nữa hay không:


A* Hoạt động này có cho phép chúng ta bắt đầu từ việc nhỏ và cải thiện theo thời gian không?

B* Hoạt động này có cho phép chúng ta tự chủ bản thân không?

C* Hoạt động này có theo đuổi sự hài hòa và bền vững không?

D* Hoạt động này có cho phép chúng ta tận hưởng những điều nhỏ nhặt không?

E * Hoạt động này có cho phép chúng ta tập trung vào hiện tại không?

Tấm ảnh một cô bán bánh mì ở Maroc, cười vui. Theo mình giàu nghèo mà vui là được.

Ở mức độ sâu hơn, ikigai đề cập đến những hoàn cảnh cảm xúc mà trong đó các cá nhân cảm thấy rằng cuộc sống của họ có giá trị khi họ hướng tới mục tiêu của mình. Điển hình, ai có cháu, chăm sóc cháu hàng ngày, đem đến cho họ được nhiều hạnh phúc, niềm vui trong tuổi già. Có chị quen, về hưu, thằng con rể kêu bán nhà chia cho nó một ít để làm ăn. Chị ta không chịu nên nó không cho thăm viếng cháu ngoại. Cuối cùng bán dọn nhà đi chỗ khác, tặng tiền tươi cho con gái, ở chỗ nhỏ hơn nhưng được con rể cho thăm viếng cháu ngoại. Từ đó hết gặp. Chán Mớ Đời 


Tùy thuộc vào thời điểm chúng ta dự định nghỉ hưu, chúng ta có thể có thêm 30, 40, 50 năm cuộc đời hoặc hơn - và đó là một khoảng thời gian dài để tiếp tục sống, sẽ trôi đi nếu chúng ta không biết mục đích sống, tạo nên một cuộc sống thường nhật chán chường. Ai buồn đời thì lên vườn mình cuốc đất. Có anh kia về hưu, không biết ai giới thiệu, một hôm anh ta chạy lên vườn mình, hỏi mình cần gì anh ta giúp rồi mỗi tuần anh ta lại 1, 2 ngày phụ mình làm vườn. Anh ta đáp ứng được 4 câu hỏi đầu tiên. Tiền thì không nhận được nhưng được bơ và bưởi đem về cho vợ con ăn. Xong om


Xin mấy bác cho em biết Ikigai của mấy bác là gì để em bắt chước học tập thêm. Cảm ơn trước.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 



Người Mỹ và lính Mỹ

Có lần mình đi ăn cơm với ông thợ Mỹ. Thường là mình trả tiền, bổng nhiên mình thấy ông ta đi lại quầy trả tiền thì mình chạy lại. Ông ta nói mày trả cho tao nhưng tao trả cho mấy ông lính Mỹ, chỉ một bàn có 4 ông lính Mỹ, (bận đồ lính.) Từ đó mình bắt chước, khi vào tiệm ăn thấy lính Mỹ thì mình xin phép trả tiền cho họ. Không tốn bao nhiêu nhưng giúp họ có chút tình nhân ái, biết ơn của người hậu phương, để thi hành nhiệm vụ bảo vệ quyền lợi của nước mỹ trên thế giới. Hoa Kỳ có trên 770 căn cứ trên thế giới.

Có lần mình đọc một bài viết của một ông mỹ nào đi máy bay trong một chuyến bay xa. Ông ta vừa ngồi vào chỗ, lấy cuốn sách ra để đọc thì thấy mấy người lính đi vào, ngồi mấy ghế bên cạnh. Máy bay vừa cất cánh thì ông ta hỏi ông lính bên cạnh, các anh đi đâu vậy. Anh lính nói Petawana để theo khóa tập luyện đặc biệt, sau đó sẽ được gửi đi chiến trường Á Phủ Hãn.


Máy bay cất cánh hơn 1 tiếng thì tiếng chiêu đãi viên trưởng cho biết sẽ bắt đầu bán những túi ăn trưa với giá $5. Ông ta lấy ví để mua buổi ăn trưa thì nghe hai anh lính ngồi bên cạnh nói $5 hơi đắt mà chắc không ngon. Thôi đợi đến căn cứ ăn luôn. Anh lính đồng hành đồng ý. Ông ta nhìn xung quanh thì thấy các quân nhân khác cũng không mua thức ăn trên máy bay. Ông ta bước về phía sau, đưa $50 và nhờ cô chiêu đãi viên đem thức ăn cho 10 người lính trên máy bay.

Bà chiêu đãi viên hàng không, nắm tay ông ta và cảm ơn, nói con tôi cũng đang đóng quân ở Iraq. Cử chỉ của ông như đã giúp con tôi. Sau đó bà ta đem các hộp ăn trưa đến cho mấy người lính, bà ta ghé lại hỏi ông ta “thích gà hay thịt bò”, ông ta trả lời gà nhưng phân vân vì không hiểu câu hỏi của bà ta. Bà ta quay đi về phía trước rồi sau đó đem lại một khay cơm của hạng thương gia. 

Sau khi ăn xong, ông ta đi viếng nhà vệ sinh, có một ông hành khách chận ông ta lại và nói tôi thấy việc ông làm, nghĩa cử tốt. Đây cho tôi đóng góp và đưa cho ông ta $25. Sau đó ông phi công đến bắt tay ông ta và nói tôi cũng từng đi ở trong quân ngũ. Có một lần, khi về phép, ai đó mời tôi bữa cơm. Cử chỉ nhân ái đó khiến tôi không bao giờ quên được.

Một lúc sau, ông ta đứng dậy đi tới đi lui cho máu lưu thông cơ thể thì có một ông ngồi cách đó vài hàng ghế. Ông ta đưa tay ra bắt tay và dúi trong tay của ông $25.


Khi máy bay đáp xuống phi trường, ông ta đứng dậy, lấy hành lý chuẩn bị đi ra cửa thì gặp một hành khách như đợi ông ta, bỏ cái gì trong túi áo. Hoá ra thêm $25. Khi vào phi trường, ông ta thấy 10 người lính đang đứng như tập họp, trước khi đi ra khỏi phi trường. Ông ta bước lại, đưa cho mấy người lính $75, nói là từ đây đến căn cứ còn xa, mấy anh kiếm cái gì ăn cho no bụng trước khi lên đường. Thượng lộ bình an.

Một phụ nữ đức trở về nhà

Ông ta bước ra lấy xe ở phi trường, ông ta nghĩ một người cựu chiến binh là một người trong quá khứ đã từng sẵn sàng hy sinh mạng sống của họ cho Hoa Kỳ hay để cứu một đồng đội mà nhiều khi ít ai hiểu được. Mình không bao giờ đi lính, chỉ có 3 ngày trình diện khi bị gọi đi khám sức khoẻ trước khi đi quân dịch bên Pháp. Trong buổi phỏng vấn để xem mình muốn làm sĩ quan trừ bị thì mình lắc đầu và được miễn dịch. Mình thấy quân nhân mỹ về hưu hay bị bệnh tâm lý cho nên có gặp binh sĩ mỹ về phép thì chào họ như cảm ơn sự hy sinh. Có thể mình bắt tay họ hay mua bữa cơm sẽ giúp họ nhận ra hậu phương vẫn ủng hộ họ, giúp họ vững niềm tin khi ở biên Thùy.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Lý do 58,000 lính Mỹ chết tại Việt Nam


Có lần đọc về lịch sử chiến tranh Việt Nam, họ cho biết lý do chính đáng của sự tham trận của quân đội Hoa Kỳ vào Việt Nam là vụ Hải quân Hà Nội bắn thủy lôi chiến hạm Maddox tại vịnh Bắc việt. Sau này lại đọc đâu đó là vụ bắn tàu Maddox do quân đội Hoa Kỳ phịa ra để có cớ đem quân vào Việt Nam. 


Dạo còn bé thấy thiên hạ ngoài chợ kháo nhau là vẽ chữ Vạn trước cửa nhà để trừ Ma Quỷ, cả đêm chúng về bắt con cháu. Sau này được giải thích là Việt Cộng nằm vùng xướng lên vụ này vì trừ ma quỷ nói lái lại là trừ Mỹ qua. Mình nhớ mỗi nhà đều có chữ Vạn trước cửa.nhà mình không biết ai ban đêm, bò lại vẽ trước cửa. Sáng ra thấy nên nhớ tương tự có lần ai ban đêm đem hình nộm ông hồ treo trước cây nhà mình.

Chiến hạm Maddox


Buồn đời ở phi trường đợi máy bay mình mò trên mạng bờ lốc Ross Rant thì thấy một bài viết ngày 1/10/2023 của một sĩ quan Hải quân Mỹ tên Joel Ross, từng phục vụ tại vùng Nam Hải nói về con tàu Maddox do Mỹ bựa để đưa quân vào Việt Nam khiến hơn 58 ngàn người Mỹ trẻ tuổi tử trận. bị đi quân dịch và chết vô lý chỉ vì bọn kỹ nghệ gia chiến tranh qua ông tổng thống Johnson. Mình xin tóm tắc lại sự thật đó một chứng nhân về sự tham chiến của Hoa Kỳ tại chiến trường Việt Nam. 


Chúng ta thường nghe nói đến Bắc việt bắn hai chiến hạm Mỹ đang Tuần tiểu tại vịnh Bắc việt cách nhau 48 tiếng đồng hồ là nguyên nhân khiến Hoa Kỳ tham chiến vào Việt Nam. Hình như tàu tuần tiểu để ngăn chận tẩu Liên Xô tiếp tế súng đạn cho Việt Cộng nên sau này đa số đều chở bằng xe lửa từ Liên Xô qua Trung Cộng đến Việt Nam. Trước đó chỉ có một số huấn luyện viên quân sự của lực lượng đặc biệt cho quân đội Việt Nam Cộng Hoà. Hình như họ đã có chương trình thả biệt kích phá hoại ở miền Bắc như biệt kích Đài Loan được thả qua Trung Cộng phá hoại nhưng lối kiểm soát nghiêm ngặt của chế độ Mao đã phá hỏng hết các cuộc đổ bộ như các toán biệt kích Việt Nam Cộng Hoà tại Bắc Việt.


Chúng ta được biết bao nhiêu năm sau là vụ Hải quân Việt Cộng  bắn tàu lần thứ hai không bao giờ xẩy ra. Đây là bài tường thuật của chứng nhân vụ ngụy Tạo chứng cớ này đã lừa dối thiên hạ. 


Năm 1964, ông này là sĩ quan Hải quân Hoa Kỳ trên chiếc tàu tiếp vụ nhiên liệu mang tên Kennebec AO36, hoạt động tại vùng biển Nam Hoa. Tàu chúng tôi ghé cảng Subic để lấy thêm tiếp liệu. Tôi thấy họ chuyển lên tàu một thùng container độ 8x8 hay 10x10 bộ anh. 


Chúng tôi được lệnh không dụng đến. Sau hai tuần lễ trên biển thì container được chuyển qua chiến hạm Turner Joy -một trong hai chiến hạm bị Việt Cộng bắn trong vụ vịnh Bắc việt. 

USS Kennebec AO36


Khi còn trên tàu thì tôi có dịp nhìn thấy bên trong container. Được trang bị đầy các thiết bị điện tử với ăng ten. Sau này tôi được giải thích là một hệ thống tạo dựng hình ảnh của rađảr và sonar cho thấy các thủy lôi và tàu của địch. Mình đoán là hệ thống điện tử dùng để Hải quân Hoa Kỳ tập trận. 

USS Turner Joy

Chiến hạm Turner Joy, Maddox, và tàu của ông ta rời cảng Subic, phi luật Tân ngày 2 tháng 8 trực chỉ vịnh Bắc việt và được lệnh cách bờ biển 60 dậm. 


Đến ngày 2 tháng 8, một trong hai chiến hạm báo cáo đã bị địch quân tấn công và trả đũa. Một cuộc tấn công thứ nhì ngày 4 tháng 8 được báo cáo. 

P-4 torpedo boat, tương tự Tàu Việt Cộng được đổ lỗi bắn phá hai chiến hạm Mỹ. Cái này chỉ một viên đạn của đủ banh 


Cả hai cuộc tấn công của tàu Việt Cộng vào đêm không có trăng. Không lực Hoa Kỳ cho phản lực cơ đến khu vực này nhưng không thấy bóng dáng tàu địch. Không có thủy lôi nào trúng chiến hạm và các tàu tuần tiểu trong khu vực không biết gì cả hay nghe vụ nổ súng. 


Sáng hôm sau hai chiếc chiến hạm này đậu hai bên hông tàu chúng tôi để được tiếp nhiên liệu. Một đường dây điện thoại được nối kết hai tàu bắt ngang tàu của chúng tôi để hai thuyền trưởng có thể nói chuyện để so sánh các ghi chú báo cáo của họ. Có một máy nghe trên tàu chúng tôi kết nối với đường dây điện thoại. Chúng tôi được lệnh không được bắt cái máy nghe nhưng tôi quyết định lấy đeo vào tai nghe đến khi thuyền trưởng phát hiện. Một thuyền trưởng kêu đã phát hiện ra 22 thủy lôi khiến ông thuyền trưởng tàu thứ 2 ngạc nhiên vì lúc đầu họ chỉ nói có hai. Cả hai chiến hạm đều được trang bị cùng hệ thống radar và sonar   

Biểu Đồ Hải trình của tàu USS Maddox, July 31 – August 2, 1964 ngày xẩy ra vụ tàu Việt Cộng tấn công lần đầu tiên


Sự thật thì không có cuộc tấn công nào của tàu Việt Cộng. Tất cả đều được hệ thống điện tử trong container nhỏ thực hiện. Cựu bộ trưởng quốc phòng MacNamara trước khi chết có thú nhận là một lỗi lầm, không có cuộc tấn công nào của Bắc việt nhưng không nói đến Hoa Kỳ cố ý phịa ra vụ này để lấy cớ đánh phá Bắc việt. 


Sau này có một giáo sư đại học Claremont College sang Việt Nam và có phỏng vấn các sĩ quan Việt Cộng tàu tuần dương thì được biết tàu họ không rời bến mấy đêm đó. Ông ta có gặp vị giáo sư và có một bản thảo báo cáo của ông ta. Tuần trước có báo cáo của quân đội cho rằng vụ tàu Maddox chỉ là bựa. 


Dạo đó biệt Hải Việt Nam Cộng Hoà có đánh phá hai cơ sở của Việt Cộng Hòn Ngư và hòn me cùng thời điểm đó. Họ cho biết không liên quan gì đến nhau. 


Mình đọc trên viện Hải quân Hoa Kỳ về chiến hạm Maddox thì được biết ông Stockdale từng bị bắt ở Việt Nam và có ta tran’s cử phó tổng thống báo cáo khi được phái đến khu vực này bảo vệ chiến hạm như sau:


Commander Stockdale was again in the action, this time alone. When his wingman's aircraft developed trouble, Stockdale got permission to launch solo from the Ticonderoga. He arrived overhead at 2135. For more than 90 minutes, he made runs parallel to the ships' course and at low altitude (below 2,000 feet) looking for the enemy vessels. He reported later, "I had the best seat in the house to watch that event and our destroyers were just shooting at phantom targets—there were no PT boats there . . . there was nothing there but black water and American firepower."11


Chúng ta thấy trước khi đánh sadam Hussein, Hoa Kỳ bựa chuyện tạo giả các tài liệu về vũ khí hóa học để có cớ đánh. Ông tướng Collin Powell kể rằng trên cương vị ngoại trưởng Hoa Kỳ trước hội đồng bảo an liên hiệp quốc đưa chứng cớ ngụy tạo là ngày ông ta cảm thấy buồn tủi nhất trong sự nghiệp của mình. 


Sau đó tàu tiếp liệu ông ta chạy theo mấy chiến hạm và ông ta chứng kiến phi cơ đánh phá miền Bắc lần đầu tiên và Hoa Kỳ tham chiến tại Việt Nam. 

Manatee refuels Ticonderoga on 15 July 1965. U.S. Navy photo.


Ông ta quả quyết tổng thống Johnson cần một chứng cớ để tham chiến. Ông ta cần bày trò để có chứng cớ tham chiến. Ít ai trên tàu của ông ta biết được những gì chứa trong container. Chỉ có vài người được thuyền trưởng báo cho biết. Nếu ông ta chết thì ít ai biết sự thật vụ này nên viết lại đây để ai cần biết sự thật về sự tham chiến của Hoa Kỳ tại Việt Nam. 


Bi kịch của Hoa Kỳ là có trên 58,000 người Mỹ trẻ đã chết tại chiến trường Việt Nam một cách vô nghĩa bởi một lỗi lầm của ông Johnson. Đúng hơn là nhóm diều hâu của Hoa Kỳ đại diện kỹ nghệ chiến tranh. 


Mình có xem một phim tài liệu trên Prime Amazon thì có nói đến vụ ám sát tổng thống Kennedy vì ông ta ra lệnh rút các huấn luyện viên quân sự Mỹ ra khỏi Việt Nam thì 24 tiếng đồng hồ sau bị ám sát bởi nhóm kỹ nghệ chiến tranh mà tướng Eisenhower nói, cảnh báo trong bài diễn văn từ giả nhân dân Hoa Kỳ khi mãn nhiệm kỳ tổng thống. Các bộ trưởng của ông ta đều là tay chân của nhóm này cả. Chắc được ủng hộ tiền để tranh cử nên phải bắt buộc đưa mấy người này làm như anh em họ dean Rusk mà một người sau này làm giám đốc CIA và tổng thống được lệnh thi hành vụ ám sát. Họ nói trên phim nhưng mình không có văn bảng nên không dám đưa tên ra. 


Theo mình đọc đâu đó thương nghị sĩ john Kennedy được gửi sang Việt Nam để xem xét tình hình có nên viện trợ cho pháp để bình định Việt Nam sau 45 thì ông ta báo cáo với quốc hội Hoa Kỳ là không nên do đó pháp căm thù Mỹ đã khiến họ thất bại tại điện biên phủ. Do đó khi làm tổng thống ông ta không thích dính dáng với Việt Nam. Để xem mình có tìm lại được báo cáo của ông Kennedy. 


Nói chung thì như ông Lê Duẫn kêu chúng ta đánh cho nga cho tàu. Miền nam thì chỉ lo làm ăn trong khi miền Bắc cứ tiếp tế gửi bộ đội vào miền nam để rồi Mỹ nhảy vào cuộc chiến. Sau bao nhiêu tiền đỗ vào và 58,000 chết họ bỏ chạy. Miền nam tin họ chiến đấu cho thế giới tự do rồi đi tù để rồi 60 năm sau Việt Cộng bắt tay với Mỹ hợp tác quân sự với nhiều gia đình tan hoang hận thù hai bên chồng chất mà đến giờ chưa dứt. Ra Hải ngoại mấy nước nghèo hơn Việt Nam khi xưa nay phát triển giàu có như Nam Hàn, trong khi chúng ta chỉ biết đánh cho Mỹ cút rồi chạy qua Mỹ đánh tiếp. Chán Mớ Đời 

Khi vụ vịnh con heo xảy ra đám diều hâu muốn tha bom chuẩn bị hết nhưng ông Kennedy không chịu và cuối cùng khruchev rút lui. 


Nay cứ thấy chiến tranh Ukraine, Gaza báo chí tuyên truyền nhưng mình đoán do nhóm bán vũ khí sai bảo rồi thường dân chết để họ bán vũ khí. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen

Nguyễn Hoàng Sơn