Showing posts with label Ăn và chơi. Show all posts
Showing posts with label Ăn và chơi. Show all posts

Trao đổi văn hoá với thành phố kết nghĩa Los mochis


Mình tham gia mấy hội từ thiện ít nghe nói đến của người Mỹ do bạn bè giới thiệu. Có một hội mang tên là thành phố kết nghĩa của thành phố bellflowers mà mình chả dính dáng gì cả vì không có nhà cho thuê ở đây. Mình tìm nhà mua nhưng không được như ý muốn. Chỉ vì ông Rich Dad mình cư ngụ tại đây nên mỗi thứ tư mình lên đây ăn trưa tại hội Lions International với ôngta để học nghề. Ngoài hội này còn mấy hội khác cứ thấy họ rủ đi chơi miễn phí nên cứ đi một mình. Lý do là đồng chí gái còn làm việc chỉ dành thời gian nghỉ hè với con. Con mình được đi theo mấy phái đoàn ở nhà thiên hạ tại Nhật Bản , Đức quốc ,… con họ lại sang nhà mình ở mấy tuần.

Tiếp đón tại phi trường với màn vũ địa phương. 


Chương trình của hội thành phố kết nghĩa là giao lưu, trao đổi văn hóa. Mỗi năm họ thay phiên viếng thăm nhau. Năm ngoái bên Mễ sang đến 40 người còn năm nay bên Mỹ sang không tới 18 Người. Năm nay mình hỏi mụ vợ muốn đi không vì không ai muốn đi cả, thiếu người sợ mất lòng hội bên Mễ. Dân Mễ htif ai cũng muốn sang mỹ còn dân mỹ thì đa số đã đi mỹ nên lười. Mụ vợ tính không đi nhưng rồi nghĩ sao lại bò đi. 


Bên Mễ họ tổ chức cho mình đi thăm viếng các nơi như khi họ sang thì bên này cho viếng universal studio mấy chỗ khác nổi tiếng du lịch. Nói chung họ thích đi sắm đồ hơn là tham quan. Bà vợ ông thị trưởng Bellflowers kể, cứ có thời gian rảnh là họ kêu cho họ đi mua sắm, họ đem theo. 2 cái Vali không để chứa đồ. Năm ngoái họ sang thì mình bận leo núi Kilimanjaro nên chỉ đóng góp hiện kim cho hội. Năm tới sẽ đón tiếp một cặp tại nhà. Nếu mình leo núi thì có đồng chí gái tiếp đón.


Muốn bay thẳng đến Los mochis thuộc vùng Sinaloa của Mễ Tây cơ thì hội mướn xe buýt chở xuống phi trường San Diego rồi đi bộ qua biên giới CBX, check in tại phi trường Tijuana rồi bay 90 phút. Rẻ và ít thời gian vì bay quốc tế phải ra phi trường sớm 3 tiếng rồi quá cảnh mất cả ngày. Ai đi Mexico thì đi kiểu này nhanh và rẻ. Nghe nói hãng hàng không Nhật Bản cũng có chuyến bay từ đây. Lần sau về Việt Nam mình đi thử xem. 

Cặp vợ chồng đón tiếp tụi này. Ông chồng là kỹ sư về hưu nhưng đi làm phụ cho người em. Không hiểu sao họ lại có cận vệ. Chắc sợ bị bắt cóc. Họ mới tổ chức 54 năm cưới nhau. Bà vợ lập gia đình năm 18 tuổi.


Xuống phi trường lấy hành lý xong, cả đoàn bò ra phòng đợi thì ban nhạc chơi mariachi múa chào cả đoàn khiến mụ vợ vui lắm, chụp hình lia chia. Đi cùng có vợ chồng thị trưởng thành phố người gốc phi luật Tân tên Sunny Santa- Inez. Dân Phi luật tân và Mễ có chung một lịch sử là bị người Tây Ban Nha đô hộ nên tên họ đều theo họ Tây Ban Nha. Thiên hạ chạy đến bắt tay mình như kẻ thân tình đến khi khám phá ra mình không phải thị trưởng thì họ quê, bỏ đi. Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen Quê như nông dân lên thành thị. 


Đang đứng lớ ngớ đợi mụ vợ chụp hình thì có bà Mễ chạy lại hàng rào cản, kêu tôi là chị nuôi của ông bà trong chuyến tham quan này. Mình cảm ơn hẹn gặp sau khi ra khỏi vòng vây. Lại có cặp vợ chồng mà lần trước mình ở nhà họ chạy lại chào hỏi. Gia đình đón mình năm nay mới tham gia nên được ưu tiên đón tiếp dân bên Mỹ qua. Mình thấy cặp kia hơi buồn vì mình rất mến họ lần trước. Sau hai ngày thì không thấy họ tham dự mấy sinh hoạt khác nữa. 

Anh cận vệ của vợ chồng chủ nhà, đeo cái bọc phía trước mình đoán có khẩu súng bên trong vì thấy nơi dây nịch có hai băng đạn. Anh ta vừa làm tài xế vừa làm người trả tiền cho bà chủ. Anh ta mở cửa cho bà chủ còn mình thì mở cửa cho mụ vợ. Có hôm đi chậm lại xe, bị mụ vợ chửi sao không mở xe cho mụ. Mụ nghĩ mình là cận vệ của mụ miễn phí. Phụ nữ lạ lắm.

Lên xe thì khám phá ra họ có cận vệ. Vùng này dân giàu có, sợ bị bắt cóc nên mướn cận vệ. Cận vệ lái xe nhưng không cài dây an toàn, chỉ cài sau lưng để lỡ có chuyện. Mình thấy anh ta đeo cái túi có nhãn hiệu cảnh sát đoán là có súng và bên hông hai băng đạn. Đồng chí gái hỏi con trai thì anh ta kêu cận vệ do cảnh sát gửi đến. Anh ta nói là từng đi thuỷ quân lục chiến nay làm cho cảnh sát được biệt phái đến làm cận vệ và tài xế. Cảnh sát trả một ít còn hai vợ chồng nuôi tụi này trả ngon ăn hơn.

 

Tướng tá như các diễn viên trong narcos. Anh ta kể là từng đi thuỷ quân lục chiến rồi chuyển về cảnh sát. Cảnh sát trả lương một ít còn thì chủ nhà trả hết nên lương khá hơn. Hôm trước ở nhà ai ăn cơm no bụng, hai vợ chồng đi bộ trong khu phố xem sao cho tiêu cơm. Bổng mình có cảm giác là lạ, quay lại thì thấy anh cận vệ đi phía sau độ 10 thước. Nên bò lại bữa tiệc cho anh ta bớt lo. Trước khi về, bo anh ta hậu hỉ, vui lắm. Bên này bà giúp việc đi làm một ngày được trả $3, còn anh ta chắc hơn một chút.


Họ dẫn đi tham quan nhiều nơi như chỗ bến tàu để giới thiệu đường đi từ Los mochis đến la Paz vùng nam Cali thường được gọi là baja california. Miền Bắc california thuộc Hoa Kỳ còn phía nam thuộc Mexico.  Thành phố Los Mochis có đến nữa triệu dân số so với Bellflower có 80,000 dân trong đó 67% dân thành phố này là gốc Mễ. Ông thị trường gốc Phi Luật tân, kêu phải quen biết nhiều mới đắc cử. Ông này giỏi, người phi luật tân, không dựa vào người gốc Phi mà đắc cử, ngoài ra ông ta còn làm việc rất hay, đã thay đổi bộ mặt của thành phố từ mấy năm nay. Cho tiền hay giảm thuế cho những ai muốn đầu tư, tạo thêm công ăn việc làm và đóng thuế cho thành phố. Người Việt mình chỉ dựa vào người Việt mới đắc cử, lại chửi bới nhau.

Món này được gọi là Tamales, tương tự bánh nậm của người Huế nhưng gói với lá bắp. Nhân ở trong loại này chỉ có bắp không. Ở Mỹ mình hay ăn loại có thịt như bánh nậm. Khi về bà chủ nhà cho mấy chục cái nhưng đồng chí gái nhờ bà chủ nhà đưa cho hai anh cận vệ đem về cho vợ con ăn. Có hai anh cận vệ, một cho người em và một cho hai ông bà này. Họ thay phiên.
Hôm ăn tối với tỉnh trưởng vùng này để ký kỷ niệm 30 năm hai thành phố kết nghĩa.

Trong một buổi họp báo ở văn phòng du lịch mới được thành lập hai năm qua, sau covid, mình có hỏi làm cách nào để tiếp thị thành phố cho du khách Hoa Kỳ cũng như thế giới. Bà đại diện văn phòng du lịch cho biết là các du thuyền nhỏ sẽ bắt đầu đưa du khách đến Hải cảng ở đây khởi đầu tháng 12 này, sẽ giúp du khách biết đến vùng này thay vì chỉ biết Mazartlan hay cảng Vallarta cách đó độ vài tiếng tàu. 


Cô ta cho biết ngày nay du khách muốn trải nghiệm thiên nhiên, họ đi dã ngoại, xe đạp vào thiên nhiên để khám phá chớ họ không muốn nằm bờ biển tắm nắng do đó họ thành lập nhiều hành trình trải nghiệm cho du khách có sự lựa chọn. Họ cho biết sau đại dịch thì du lịch đã thay đổi. Người ta bị cấm cung tại gia 2 năm trời nên nay họ muốn dã ngoại, lên núi ra sông thay vì ra biển ngồi một chỗ uống rượu. Mình thấy các quảng cáo của du lịch Việt Nam nhiều trên mạng. Còn đi du lịch, AirBnB cũng có thể trở thành một thời quên lãng vì bị các khách sạn lớn dập luôn tại các tỉnh. Chặt chém tiền dọn nhà lại bắt thiên hạ dọn nhà cho sạch thì ít ai đến. Khi xưa mình thích đi AIrBnB nhưng nay ở khách sạn cho khoẻ. 


Nghe cô ta giải thích thì mới hiểu lý do Phú quốc ế độ du khách ngoại quốc. Hôm trước đọc trên báo Hà Nội cho thấy nhà cầm quyền Kiên Giang đang tìm cách gia tăng du khách Tây Ta vì đa số du khách nội địa viếng thăm. Nguyên hòn đảo được mấy ông Việt Cộng bê tông hóa hết thì Tây đến làm gì. Có xem một video clip phỏng vấn một du khách đầm đang thăm viếng Phú Quốc thì cô ta lắc đầu chào thua sự thành lập của hòn đảo này. Bắt chước họ mà làm xấu hơn. Đà nẵng mình thấy họ cày nát Bà Nà còn mấy khách sạn dọc bãi biển khi xưa đẹp sau này họ cho người Tàu xây rẻ tiền xấu nên mình cũng chả muốn ghé lại. Ghé hội an thăm bạn đồng chí gái rồi ra Huế thăm quê ngoại còn đà nẵng thì chỉ ra phi trường thôi. 


Điển hình viếng thăm Sơn Đoòng mỗi năm chỉ cho 1,000 du khách viếng thăm, thiên hạ khắp thế giới ghi danh rất đắt tiền để chờ đợi đi. Theo thống kê thì có đến nữa triệu người muốn viếng thăm hang động này mỗi năm. Nếu họ cho đi hết thì rác đầy động luôn. Và chả ai muốn đến thăm nữa. Thấy du khách ngoại quốc than phiền vụ rác ở vịnh Hạ Long.

Châm ngôn của Hải quân Mễ tây cơ nơi cột cờ

Đà Lạt thì khách nội địa nhiều còn ngoại quốc chả ai muốn đến ngoại trừ vùng Đông Nam Á nhờ khí hậu. Hôm trước mình xem YouTube có ông nào ở Đà Lạt, chạy xe gắn máy kể khách sạn Đà Lạt nhà nghỉ đang đói du khách, nếu không cải thiện thì phá sản. Nghe nói chặt chém nên du khách viết trên mạng chả ai muốn đến. Qua cao miên? Lào và thái Lan dân tình rất dễ thương hiền lành không như người Việt nên du khách Tây trở lại nhiều. 


Ở phi trường Vọng Các mình hỏi cặp vợ chồng Tây lý do chọn thái Lan họ kêu bạn bè đi về kể rồi hỏi về Việt Nam. Họ kêu không, lý do kêu bạn bè đi về kể người Việt không thành thật lắm. Nhiều khi mình không muốn tiêu cực khi bàn về Việt Nam nhưng phải nói mấy ông Việt Cộng không cập nhật hóa được tình hình thế giới. Có người nhắn tin riêng yêu cầu mình đừng tiêu cực về Việt Nam, Đà Lạt. Bà đại diện phòng du lịch cũng như mấy người của thành phố tiếp đón phái đoàn từ Hoa Kỳ đều trẻ và đầy năng lượng muốn tạo thêm công ăn việc làm cho người dân địa phương và hãnh diện về thành phố của họ. Nói tiếng anh khá ổn nên mình nghĩ tương lại vùng này sẽ khá tuy có vấn đề tham nhũng và nơi dân buôn bán ma túy mạnh nhất vì nằm trên trục lộ sang Hoa Kỳ.


Điều mình nhận thấy là dân tình uống CoCa cola nhiều. Người Mễ được xem là người dân uống CoCa cola nhiều nhất thế giới dù dân số họ hơn Việt Nam vài triệu. 160 lít mỗi người hàng năm. Chia 12 tháng xem như mỗi tháng gần 14 lít CoCa cola. Có vùng Chiapas nơi công ty CoCa cola đặt nhà sản xuất làm nước ngọt do nước vùng này ngon nhất xứ này. Vùng Chiapas được xem là vùng tiêu thụ CoCa cola nhiều nhất thế giới. Dân Mễ to béo kinh hoàng nhờ uống CoCa cola rẻ hơn nước thường. Vùng Chiapas được xem là vùng mà người dân uống trùng bình mỗi ngày 2.25 lít CoCa cola hay 800 lít một năm. Dân tình 60% bị bệnh tháo đường. Khi xưa họ hay cầm súng chống đối quân đội Mễ để đòi độc lập tự do này thì thua non trước CoCa cola. Hết đánh nhau. Người Mỹ xưa đem nước ngọt đến mấy xứ này rồi từ từ giúp cầm quyền muôn đời. Dân nghiện coca cola tương tự các nước cua liên xô cũ như Uzbekistan, Georgia.

người dân đây tổ béo không thua gì người Mỹ. Họ uống CoCa cola như uống nước. Họ chiếm kỷ lục uống nhiều CoCa cola trên thế giới. Trung bình mỗi người 160 lít CoCa/ năm có vùng Chiapas người uống lên 800 lít một năm. 

Hôm qua đi viếng viện mồ côi. Có thằng bé đến bắt đồng chí gái bồng khiến cô nàng kêu trời. Nặng quá. Nghe kể là bố ở xứ này dân chơi nên sợ con rơi nên bỏ trốn khiến mấy cô gái nghe lời dụ dỗ đem lại đây. Mụ vợ muốn giúp các trại mồ côi ở Cali. Rất khó phá thai ở đây so với Cali, con nít bị dính thai tự tiện vào nhà thương phá thai không cần bố mẹ biết. Mụ vợ nói về Cali sẽ kiếm mấy viện mồ côi để giúp đỡ làm việc tại đây vài tiếng.


Trưa hôm qua vợ chồng chủ nhà dẫn đi ăn bào ngư tươi không chiên xào ngon quá cỡ. Chưa bao giờ được ăn bào ngư sống ngon như vậy lại to nữa ngoài ra tôm và mực cũng ngon. Mình kêu cerviche ăn phê luôn. Thứ sáu này vợ chồng mình đãi họ chắc dẫn tới đây ăn lại quá. Cứ hai năm đi viếng xứ này để ăn bào ngư tươi không đắt lắm nếu so tiền Mỹ. Như ăn tô phở bolsa. 


Hôm nay họ cho ra biển Los Bocas nghe nói đẹp lắm. Xe buýt chạy qua gần biên giới Hoa Kỳ nên phải xuống xe đi qua để họ lục xét túi mang theo để tìm ma túy. Con đường này vận chuyển ma túy nhiều nhất từ Mễ sang Hoa Kỳ. 

Tôm câu được ngoài biển, họ cắt đầu quăn, chi bán thân tôm, rất to, 1 ký lô giá $8 đô la.

Đến nhà của một cặp vợ chồng trong hội ở Los Mochis ngay bãi biển. Hai vợ chồng bò đi bộ trên biển, nắng kinh hồn dù là tháng 10. Thấy mấy tàu đánh cá và tôm nên ghé lại xem. Tôm to kinh hồn họ bán 1 ký độ $8 tươi vừa lưới vào. Họ lặc đầu tôm để bán. Họ mướn công ty quay thịt heo quay hôm trước làm bữa ăn. Kỳ này họ làm thịt bò nướng rồi bằm, lấy tortillas cuốn ăn với nhiều loại sauce. Người Mễ họ ăn cái gì cũng được băm nhỏ ra, như heo quay thị bò rồi cuốn với tortillas, một loại bánh tráng làm bằng bột mì hay bắp. Xứ này thích ăn bắp lắm nên họ gói kiểu bánh nậm bằng lá bắp. Ăn mệt thở rồi nằm ngủ một tí rồi dọn dẹp lên xe buýt về. Ngồi xe buýt có điều hòa không khí mát rượi thấy đời vui vẻ. Về tới Los mochis chắc độ 8 giờ tối.  Mặt trời sắp lặn. 


Hôm nay, ăn cơm tối với nhân viên thành phố. Thức ăn dỡ hơn lần trước đến phần chụp hình kỹ niệm. Mình đang đứng sau mụ vợ đang ngồi thì có một bà rất đẹp chạy lên đứng bên cạnh, kêu mình xích lại mới chụp được một pô thì ông chồng chạy lên đẩy ra kêu cho tôi đứng cạnh vợ. Chán Mớ Đời 

Món ceviche của họ tươi ăn rất ngon. Dân đây không ăn đồ biển sau 4 giờ chiều. 

Hồi trưa thì ăn cơm tại nhà vợ chồng cựu chủ tịch tỉnh, đúng. Họ làm món gà cuốn tortillas.

Còn hai ngày nữa là về. Bắt đầu thấm mệt rồi, họ cho ăn hoài nên bắt đầu ớn. Có nhiều món lạ không thấy ở Cali. Hôm nay họ cho ra biển. Tối mai là ăn tối cuối cùng Vợ chồng ông trưởng đoàn nằm nhà hết vì mệt. Họ lo chuẩn bị chuyến đi, quà cáp nên mất ngủ, sang đây lại phải đi viếng đủ thứ nên mệt. 


Tối trước khi đi, Mụ vợ kêu ngủ đến 12 giờ đêm thì thức giấc sợ ngủ quên. Sang Mễ, ăn uống xong họ dẫn đi viếng lễ bia, kiểu Oktoberfest nhưng mình biết mụ vợ mà đi là gục cả tuần vì thiếu ngủ. Nên kêu cận vệ chở về chứ mụ vợ cứ thấy vui là đi rồi không lượng sức khoẻ của mình là gục. Cả tuần cứ uống thuốc đủ trò, nằm nhà hay khách sạn.


Hôm qua là ngày chót. Buổi sáng đi ăn ở căn cứ Hải quân như lần trước. Sau đó về nghỉ rồi 2 giờ trưa đi ăn đồ biển. Mình mời vợ chồng nuôi tụi này cả tuần và vợ chồng thị trưởng bellflower. Cuối cùng đâu 12 mạng đến ăn nên mình trả tiền cho mọi người luôn. Nhưng ngon thật lần sau mình đến đây chỉ để đi ăn đồ biển. Vùng này nổi tiếng tôm tươi ngon. Thấy bên đường có bán tôm khô nhưng không biết họ làm ra sao có sạch không nên thôi. 

Một ngày trên bãi biển Lós Bocas, những cái mồm

Tối thì cũng có màn hát mariachi ăn thịt bò nướng nhưng mình oải rồi nên không ăn chỉ uống nước. Đến giờ tặng quà cho nhau làm kỷ niệm. Mình kể chuyện tếu lâm bằng tiếng Mễ khiến thiên hạ cười. Vậy là mình biết chọc cười dân Mễ. Mụ vợ hỏi anh nói gì mà họ cười vậy. Mình nói là người Mễ hay chào khách bằng câu “mi casa e su casa” anh thêm vô “mi esposa e su esposa” nghĩa là “nhà tôi cũng như nhà anh” và mình thêm “vợ tôi cũng như vợ anh” khiến mấy bà kêu No No sony. Rồi anh hỏi thiệt không thì chủ nhà kêu vợ tôi càm ràm hoài nên tôi tặng anh. Khiến người Mễ cười. Sau đó mấy ông kêu vợ tôi là của tôi. 


Từ hai năm nay vùng này bị hạn hán chỉ mưa đâu 5 ngày, bổng nhiên sáng nay trời mưa khiến cả đám sợ máy bay trễ. May quá máy bay cất cánh đúng giờ. Đang chạy trên phi đạo. Vấn đề là sợ trễ nên họ đặt xe buýt đón trễ hai tiếng. Hy vọng sẽ kêu họ lại sớm được. 


Đi chuyến này là cuối cùng của năm nay. Họ có mời đi theo một phái đoàn qua bên Honduras tháng 11 nhưng mệt rồi. Phải ghé El Salvador rồi mới đến Honduras. Năm nay xem như tháng nào cũng đi nên Oải.


Sang năm thì sẽ đi du thuyền hai chuyến. Tháng 2 thì đã trả tiền rồi vì có đám quen chuyên đầu tư địa ốc rủ đi. Mụ vợ đang rủ bạn mụ đi chung cho vui để chụp hình vì khi mình vô nghe họ nói về luật pháp năm 2024, đủ trò thì mụ vợ ngáp. Còn tháng 9 thì có chị bạn ở Seattle rủ đi Âu châu nên đang đợi chị ta cho biết ghi danh ra sao. Bác nào thích đi chung thì cho em biết. Đang tập mụ vợ leo núi cao cao để sang năm dẫn mụ đi leo núi cao ở ngoại quốc. Vài năm nữa chỉ biết ngồi một chỗ, hỏi ai rứa? Chán Mớ Đời 


Mới về đến nhà thì được tin từ Los Mochis là khi máy bay tụi này vừa cất cánh thì họ đóng phi trường vì bão đang kéo đến vùng này. Hên quá nếu máy bay trễ là ngọng. Số được về nhà nếu không lại khăn gói trở lại nhà mấy người Mễ nằm dề đợi mấy ngày sau. Họ bàn lần sau chắc mướn máy bay tư nhân loại nhẹ chở cả đám đi khoẻ, khỏi phải chờ đợi ở phi trường.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Hẹn hò ở tuổi 7 bó


Hôm trước, hai vợ chồng đi chung xe với vợ chồng ông bạn chuyên viên địa ốc lên xem khu thương mại mới mua trước khi chồng tiền. Trên đường đi thì hai bà ngồi phía sau nói chuyện về chuyến đi Mexico sắp tới. Thành phố Bellflowers là thành phố song sinh, kết nghĩa với một thành phố ở Mexico nên mỗi năm họ đều tổ chức 1 tuần lễ giao lưu để kết nối tình hữu nghị thắm thiết hơn từ 60 năm qua. Một năm thì bên Mexico sang viếng Hoa Kỳ thì thành phố Bellflowers đón tiếp, chở đi viếng Disneyland, Hollywood,… năm sau thì bên mỹ bay qua xứ họ cũng được đón tiếp long trọng. Trước Covid, mình có đi theo phái đoàn qua Mễ dù mình chả dính dáng gì đến Bellflowers ngoại trừ là hội viên của Lions Club của thành phố này. 


Năm vừa rồi phái đoàn Mễ tây cơ sang đến 40 người, năm nay phái đoàn mỹ thì năn nỉ ỉ ôi chả có thằng mỹ nào thèm đi nên họ năn nỉ mình đi cho đủ 20 người, sợ mất mặt với bên Mễ. Mình hỏi đồng chí gái thì cô nàng ừ đi khiến ban tổ chức mừng lắm. Mình cũng hay đi thăm viếng mấy trung tâm chứa nước từ Colorado sang. Họ phải chi tiền cả năm sau không có quỹ nên cứ kêu mình đi. Ăn uống khách sạn miễn phí.

Họ rủ mình đi chơi, miễn phí nên khăn gói lên đường, năm nay họ lại rủ đi nữa, đồng chí gái về hưu nên đi chung cho biết. Qua đó thì sẽ được một gia đình Mễ nuôi trong một tuần để biết lối sống của dân Mễ, không cần phải vượt biên qua Mỹ, dân giàu có làm cho chính quyền hay thương gia. Năm trước họ cho đi ra ngoài biển có căn nhà to đùng một mình trên bãi biển rộng mênh mông. 


Họ chở đi viếng các nơi trong vùng và những nơi làm từ thiện. Lần trước, được đô đốc khu vực Thái Bình Dương mời ăn sáng, trên eo biển nhìn ra vịnh Cortez, chỉ tiếc không có mụ vợ bên cạnh. Mấy bà nói chuyện về áo quần còn mình và tên bạn nói chuyện về chiến tranh Việt Nam vì anh chàng từng tham chiến tại Việt Nam. Hà Nội gọi anh ta là giặc lái vì lái trực thăng ở Pleiku. Đánh nhau cho cố rồi 50 năm sau lại bắt tay tập trận theo diễn tiến hòa bình mà bộ quốc phòng Trung Cộng đã in một cuốn sách, có dịch sang tiếng Việt cho cán bộ đọc.


Bổng nhiên bà vợ kêu hôm qua đi xem Les Miserables, hay quá khiến mình thất kinh. Bà vợ kêu chúng tôi xem show này nhiều lần, ho-ni mấy lần, ông chồng kêu 3 lần. Bà vợ kêu quá hay, câu chuyện đã thay đổi nhân sinh quan của bà ta khiến mình càng chới với trong khi ông chồng ngáp dài. Bà này dân Honduras, di dân lậu vào Hoa Kỳ, chịu khó làm ăn lắm, sau này lấy tên mỹ quen nên hay về xứ làm thiện nguyện.

Mình có coi show này hai lần; một lần ở Paris do Robert Hossein soạn hát tiếng tây và cách đây 10 năm ở Quận Cam hát tiếng Mỹ. Mình sợ mấy tuồng này lắm đã đưa đến bao nhiêu chết chóc trên thế giới 

Bà ta khuyên mụ vợ; hai ông bà lâu lâu nên hẹn hò như trước khi cưới nhau, để tăng cường năng lực nội sinh, kiến tạo động lực cho tăng và phát triển bền vững mối tình hữu nghị sông liền sông núi liền núi. Lâu lâu tình yêu cần phải được xẹt lửa lại để cháy thêm, phải cho thêm củi bùng nổ để giúp tình yêu vợ chồng thêm sức lực để đối chọi khiến mình run. Đi hẹn hò để tốn tiền cãi nhau ngoài đường thay vì ở nhà. Vợ mình kêu có lý, nói mình mua vé đi xem. Tuồng này vợ chồng mình có xem với hai đứa con cách đây 10 năm khi đến diễn lần đầu, chả hiểu sao lại trở lại Orange COUNTY. 


Đồng chí gái kêu mình mua vé đi, mình không dám nói với vợ là cả nhà đã xem rồi trước mặt thiên hạ nhưng rồi nghĩ ý tưởng hay. Lâu quá không đi xem kịch nhạc với vợ từ khi mấy đứa con đi học đại học. Chỉ đi xem tại đại học Chapman hay Fullerton vì rẻ hơn. Mình nhớ tối đó, mình ngồi xem rồi ngủ ngáy khò khò khiến mấy đứa con cười. Thế là đi mua vé cho vợ chồng học làm sang như khi xưa ông tây dạy cuốn Les femmes savantes của Molière. 

Mò trên mạng thì thất kinh vì không ngờ vé xem nhạc kịch ngày nay lên giá khủng như bây giờ. Vé hạng chót $49, còn sang sang thì $500 khiến mình đứng tim nhưng thiên hạ đã mua hết. Thôi mình nông dân vốn dòng keo kiệt thì mua hạng cá kèo vậy. 


Buồn đời mình đặt nhà hàng để hai vợ chồng ăn cơm tây để thay đổi mấy món cá kho tộ, canh chua mỗi ngày. Mình đặt trước khi vào xem vì sau khi xem thì khuya, vợ không thích ăn trễ sợ nặng bụng khó ngủ.


Đến giờ mình báo vợ bận áo quần đi, mụ vợ kêu gần xong rồi nhưng cả tiếng đồng hồ xong vẫn chưa thấy xuống nhà, mình xem hết cuốn phim, cô nàng mới giáng trần. Lâu lâu thấy mụ vợ lên đồ đầm cũng thấy lạ, cũng đẹp như Tiểu Long Nữ ngày xưa, chỉ khác nay mình phải dang tay nối vòng tay lớn mới ôm nổi kẻ nội thù. Mụ vợ kêu được không. Mình gật đầu kêu quá đỉnh thì mụ chạy lên lầu lại rồi một lúc sau, đi xuống với cái quần không đáy màu khác. Mụ vợ không bao giờ tin óc thẩm mỹ nông dân của mình nên khi hỏi mà mình gật đầu là cô nàng đi thay bộ váy khác. Chỉ khi nào mình chê thì cô ta mới không thay áo khác.


Vợ chồng về già có vấn đề khi ngồi trên xe. Mình thì cận thị nên đeo kính cận để lái xe nên nhìn gần thì không thấy thằng tây nào còn mụ vợ thì bị lão thị nên nhìn xa thì 20/20 còn nhìn gần thì cần có kính. Lên xe mụ vợ cứ mở gương để nhận diện trong khi cái xe kêu bưng bưng vì mụ chưa cài dây an toàn khiến mình muốn điên nhưng phải cố gắng bình tỉnh, nói nhỏ nhẹ như ngày xưa đi cua bà ta, cài dây nịt an toàn lại. Thấy mụ mò mò, kêu nóng quá, mình thì không thấy đường khi nhìn gần nên nhờ mụ mở máy lạnh nhưng mụ lại quên đem theo kính lão nên cũng mù. Hai vợ chồng mù lái xe. Mình mở cửa sổ xe thì bị la vì làm tóc vợ bay hết. Thế đành chịu trận sức nóng mùa hè Cali.

Mình đậu xe xong thì lấy cái điện thoại bỏ túi bước ra, đóng cửa xe lại nhưng không thấy đồng chí gái đâu, bò lại xe thì cô nàng còn ngồi trong, mò mò phía sau khiến mình ngạc nhiên, không hiểu cô nàng tìm cái gì phía sau xe. Mình gõ cửa hỏi kiếm gì vậy cưng, cô nàng kêu kiếm giày. Hoá ra mang giày cao gót 20 phân nên vào xe phải tháo ra. Vợ mình thích mang giày cao gót vì cao hơn mình sẽ khiến thiên hạ nghĩ mình đại Gia. Không đem theo kính lão nên không thấy gì cả. Mình phải lấy giày ra xe, để trước cửa để cô nàng tra chân vào rồi đưa tay cho cô ta nắm đi để khỏi té khiến mình nhớ đến cô tài tử Maria Schneider nổi tiếng trong the Last Tango in Paris mà mình bắt gặp một lần khi cô ta đi loạng choạng trước Whisky A go go, cạnh trường Cao đẳng Mỹ thuật với một đám tây đầm.


 Cô đầm này hình như chết sớm, nổi tiếng sớm nên sì ke ma tuý đủ trò. Đàn bà lạ, cứ muốn cao hơn chồng nên phải mang giày cao gót nên bước chân không vững cứ lắc qua lắc lại. Không biết cao hơn chồng để làm gì. Kiếm chồng thì tìm loại cao để cải thiện nòi giống mà lại muốn đi ngoài đường cao hơn chồng mà người Việt khi xưa thường gọi là cao hổn. Nay sang mỹ nên phụ nữ cái gì cũng muốn hơn chồng mới thoả mãn.


Đi vào tiệm ăn, mụ vợ cứ hỏi anh đã đặt bàn rồi phải không, mình gật đầu. Mụ cứ hỏi hoài khiến mình muốn gây chuyện nhưng thấy ở ngoài đường nên không muốn thiên hạ nghe, kêu á đông nói chuyện to quá. 

Vào tiệm ăn thì thấy Maître d’ chào hỏi có đặt bàn thì mình cho tên. Hắn cứ nhìn lên nhìn xuống cái màn ảnh, không thấy tên mình khiến mụ vợ nhìn mình hỏi có thật đã đặt bàn. Mình phải chạy qua chỗ hắn để nhìn, rồi chỉ tên Nugent. Dạo ở New York, tên do thái dạy mình là khi nói chuyện điện thoại thì phải phát âm Nguyen là Nugent, có chữ Tờ phía sau thì cha con bên kia đầu giây mới hiểu còn kêu NGuyễn sẽ làm họ hoảng tiều. Nay ở Cali thì toàn là người Mễ nên họ nghe giọng phát âm của mình thành No gente. Chán Mớ Đời  


Maître d’ dẫn hai vợ chồng vào trong thì đồng chí gái bắt đầu đứng lại nói này nói nọ khiến mình kêu đi theo tên Mễ cả lạc vì tiệm ăn to đùng. Sau khi ông thần Mễ kéo ghế cho vợ ngồi thì có bồi bàn đưa cái thực đơn. Mình mở ra xem trong khi mụ vợ thì nhìn xung quanh, kêu màn cửa họ làm đẹp ghê, mình kêu xem gọi món gì cả chút nữa bồi đến hỏi thì lại ngọng. Mà thiệt khi phục vụ viên đến hỏi uống chi thì mình nói nước ấm với một lát chanh vì món này thì miễn phí trong khi mụ vợ cứ nhìn tới nhìn lui, cuối cùng mình nói anh bồi là cho bà vợ thêm giây lát để lựa. Hoá ra đồng chí gái không đem theo kính lão nên nhìn thực đơn như hiệp sĩ mù nghe gió kiếm. Mình phải đọc món ăn thức uống rồi giải thích món này là thịt hay hải sản hay rau. Cuối cùng thì thì gọi thức ăn xong thì mụ vợ kêu sao lại đi ăn ở đây, mình nói mụ thích ăn món Paella nên anh chọn tiệm này, để nhớ đến tiệm ăn sang đầu tiên đi ăn ở Santa Monica.


Ăn xong thì phải dìu mụ vợ từ tiệm ăn đến hí viện Segestrom. Dòng họ Segestrom là nông dân, khác với mình là họ có mấy ngàn mẫu đất đến khi Quận Cam phát triển thì con cháu họ cứ cho thuê đất như dòng họ Irvine nên giàu sụ. Không biết làm gì và để khỏi đóng thuế nên họ thành lập Foundation rồi quyên tiền xây hí viện, trong khi họ tặng đất nên dân tình, nói chung dân có tiền quận cam mới có nơi đến nghe hát múa. Nhìn xa thì thấy tình tứ nhưng không ai hiểu sự việc vì đôi giày cao gót của mụ vợ. Vé ở hạng cá kèo thì phải đi lên lầu mà thang máy đứng đợi mệt thở, sợ trễ giờ nên phải dìu mụ vợ đi theo tư thế biểu diễn thời trang với đôi giày 2 tất. Hạng cá kèo nên ở trên cao mà trên cao thường là hơi nóng ở dưới bốc lên nên nóng kinh khủng, phải lấy tờ chương trình để quạt. Nóng như vậy thì dễ buồn ngủ.

Mình đang mơ mơ màng màng trong giấc điệp thì mụ vợ đánh thức kêu hết phần 1, ra giải lao. Mình có cái tật là ăn no hay quá 9 giờ tối là ngủ. Đi ra ngoài dẫn mụ vợ đến gần nhà vệ sinh, rồi đi kêu nước uống, đang loay hoay thì có bà già mỹ đứng bên cạnh hỏi ông bà thích show không, mình ngủ từ đầu tới cuối nên chưa kịp trả lời thì mụ vợ kêu hay quá rồi chưa kịp tìm câu thứ hai thì mụ mỹ già đã huyên thuyên nói đủ thứ về cách mạng năm 1979 tại pHáp, lý do người dân vô sản vùng lên chiếm ngục Bastille,… khiến hai vợ chồng đứng như bò đội nón nhưng cũng phải gật đầu ra vẻ nhất trí, hiểu chuyện.


Thường mỗi cặp vợ chồng đều có người vợ hay người chồng, có chút hiểu biết về văn hoá để giải thích cho người kia sự việc trong khi vợ chồng mình thì thuộc loại nông dân bình đẳng cán cuốc, hai vợ chồng đều cuốc đất như nhau nên không nương tựa khi có đề tài văn hoá nào được đề cập trong câu chuyện với thiên hạ, nên cứ u châu, trố mắt gật đầu như gà mắc dây thung. May quá, bà mỹ đang giảng về lịch sử sự hình thành xã hội chủ nghĩa thì chuông reo báo màn thứ hai sắp bắt đầu. Hai vợ chồng không quên cảm ơn cặp mỹ già dạy dỗ về lịch sử pháp. Có lần đi xem Miss Sàigòn cũng vậy, gặp một bà mỹ chửi quân đội mỹ qua Việt Nam biến cả miền nam thành ổ điếm, con lai bù trớt.


Hôm trước đồng chí gái tổ chức ăn cơm tại nhà vì đi chơi mút mùa, không gặp mấy cô bạn già từ mấy tháng nay. Có một cặp mới quen, họ đi lộn ngày. Đồng chí gái mời tuần sau vì tiền hội ngộ Trưng Vương chi đó , họ lại tưởng tuần này. Anh chồng cứ nói từ đề tài qua đề tài nọ không cho ai chu mõ ra sủa hết. Mình để ý trong đám đông, thường có một người hay hai dành nhau nói đủ thứ chuyện, từ chính trị đến đầu tư. Mình thì ít nói, nên hay bị bạn đồng chí gái kêu là không hoà nhập. Mình cà lăm chưa ra được một chữ mà mấy ông thần này dành nói hết. Chán Mớ Đời nên mình đi ngủ sớm.


Ghế hạng cá kèo thì hẹp, với đôi giày cao gót của mụ vợ nên hành trình trở lại chỗ ngồi hơi vất vả vì cô nàng cứ lắc Lư, mà mình phải đi trước xin lỗi thiên hạ đã an toạ trong khi cô nàng tay nắm tay mình còn tay kia thì rờ rầm thành ghế để vịn, lâu lâu lại đụng đầu thiên hạ ngồi dãy trước khiến họ cứ chửi thề.


Màn hai thì nhờ mình ngủ được một giấc nên tỉnh táo xem được tới đoạn kết. Mình thất kinh khi thấy ông tài tử đóng vai nhân vật Valjean của Victor Hugo là một ông mỹ đen. Thời trước cách mạng 1789, nước pháp chưa có thuộc địa bên phi châu mà đã có tây đen sống ở Paris. Tương tự có lần mình đi xem Quán Âm Thị Kính của một ông người Việt nào tên P.Q. Phan soạn Opera, thấy có mấy ông mỹ đen, bà Mỹ trắng làm Thị Mầu hát tiếng Mỹ. Kinh

Cuối cùng về nhà, mệt quá mình thay áo quần xong là bay lên giường trong khi mụ vợ cứ lăn xăn làm cái chi cứ để đèn khiến mình không nhắm mắt được. Thấy mụ vợ cứ đi tìm trên bàn ngủ nào là thuốc nhỏ mắt, thuốc ngủ, đầu gió, dầu nhị thiên đường, dầu nóng, đồ massage mặt,… trong khi bàn ngủ của mình chỉ cái cái đèn. 

Cuối cùng thì cô nàng lên giường, mình quay qua tính hôn thì khám phá mụ vợ đeo cái mặt nạ đại hàn, vậy là xem như tối nay không có màn thả gà ra đá. Từ khi đi Nam Hàn về mụ vợ hay có trò đắp mặt nạ lên mặt để dưỡng da mà khi dưỡng da thì không được động đến cô nàng. Chán Mớ Đời 


Sáng nay tại hội Toastmasters, mình đọc bài diễn văn với đề tài hẹn hò với đồng chí gái, được giải nhất. Kinh 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Playboy bolsa

  

Có dạo, bà chị dâu của đồng chí gái thích đi nhảy đầm nên cứ hú mụ vợ mình đi theo vì nhà gần nhau để mình làm tài xế. Mình thì tuổi con gà nên chạng vạng đã lên giường nhưng mụ vợ cứ bắt đi nên phải uống cà phê cho tỉnh ngủ. Mình thì không thích mấy vụ múa đôi nhảy kép này nhưng vợ ra lệnh nên phải đi. Nay thì hết vì sau Covid mấy người lớn tuổi ngại đến đám đông, sợ chết sớm. Có mua đôi thì mới tập thể dục còn không thì chống gậy.

Đi mấy chỗ này thì mình phát hiện ra một anh chàng, đúng hơn một ông lão vì tóc bạc phơ lại thêm hói đầu. Bác nào khi xưa, hay đi múa đôi thì chắc nhớ ông này. Lý do mình để ý là vì mỗi lần gặp anh ta vào cuối tuần đều thấy ông ta cặp với một cô gái rất trẻ, với thân hình bốc lửa, có thể nói là cháu ngoại, thua mấy chục tuổi lại rất xinh. Mỗi lần lại một cô gái khác, khi thì tóc vàng, khi thì tóc đen khi thì tóc quăn. Buồn đời mình hỏi mấy người xung quanh thì được biết người ta gọi ông ta là Playboy Bôn Sa, một Hugh Hefner của người Việt tại Bôn Sa. Tên nào cũng khát khao được như ông ta, được gái bu như ruồi. Mình thì ngược lại, ruồi bu mình đông hơn quân nguyên vì làm vườn nên lấm phân bón. Chán Mớ Đời 


Ông ta hay giúp vui chương trình hát cho nhau nghe, ca nhạc pháp, hình như chỉ hát một bản nhạc độc nhất “si L’ amour existe encore “, bên cạnh cô gái trẻ trẻ, cầm tay ôm ông ta, nhất là khi nhảy xì lô, ôm hôn thắm thiết khiến bao nhiêu tên đàn ông thèm thuồng. Mình lâu lâu cũng phải liếc nhìn tránh đôi mắt rực lửa mặt trời cách mạng của đồng chí gái ngồi bên, ra hiệu không được nhìn, cấm đàn ông trên 6 bó. Chán Mớ Đời 

Si l’ amour existe encore

Ông ta hát xong là dẫn cô gái đi chào mọi người rồi kêu phải đi phải chạy show khác. Bạn thân mời nên không thể từ chối rồi chúc mọi người vui chơi trước khi về. Mình đoán ông ta cố tình đi chào mọi người tại mỗi bàn dù chả quen biết gì cả để khoe cô bồ thôi.


Một hôm đang ở vườn thì có anh bạn hú hỏi ở đâu, ra cà phê đấu láo. Mình hẹn 2 tiếng nữa rồi chuẩn bị lái xe về Bôn sa. Đến tiệm cà phê, thấy anh bạn đang ngồi với ông thần Playboy Bôn Sa, Hugh Hefner gốc Việt mà mình từng ngưỡng mộ. Sau màn giới thiệu thì mình hỏi sao đi có một mình, mấy cô kia đâu. Mình gọi ông ta bằng chú, anh bạn kêu chú cháu gì nó thua mày cả 1 giáp khiến mình thất kinh. Đầu tóc này thuộc dạng Tóc Gió Thôi Bay, không cần gội đầu, khỏi tốn tiền mua xà bông gội đầu.

Playboy Bôn sa chưa kịp trả lời thì anh bạn mình xung phong kêu hết thời rồi, hết dụ khị phụ nữ rồi, bị chúng kêu trai tẩn cho một trận nên tởn tới già. Mình như bò đội nón chả hiểu gì cả thì anh bạn kể tiếp.

Thằng này hay dùng chiêu mua nhẩn hột xoàn cho mấy em nên mấy em mê. Mình nhìn anh bạn như ngầm bảo kể tiếp. Anh bạn nâng cốc cà phê ngồi trên cái cốc, uống một ngụm rồi đặt cái cốc xuống, nhìn xa xa như tận hưởng sự cay đắng của cà phê giọt đắng rồi thong thả kể.


Anh bạn nói hắn cứ tán mấy cô trẻ, dẫn ra tiệm kim hoàn ở Phước Lộc Thọ nè. Nói với chủ tiệm muốn mua tặng cô gái chiếc nhẫn cầu hôn. Người ta đưa ra nhẫn 5, 6 ngàn thì hắn chê, kêu muốn loại đặc biệt hơn để cô gái lựa, sau đó cô gái thích loại mấy chục ngàn thì hắn kêu không đem theo thẻ tín dụng, bây giờ hắn ký tên ngân phiếu. Thứ hai, bà chủ đi cash ngân phiếu ở ngân hàng được thì thứ 3 cô gái đem biên lại đến lấy nữ trang. Thế là nguyên week End cô gái thương yêu, chìu chuộng hắn đến khi đem biên lai đi lấy nhẫn thì bị bà chủ tiệm chửi mất dép vì ngân phiếu không tiền bảo chứng. Thế là hắn có một week end tuyệt vời với mấy cô gái trẻ, làm Hugh Hefner playboy miễn phí trong 2 ngày cuối tuần.


Một lần có một cô gái căm tức bị hắn lừa nên kêu bạn trai khệnh cho một trận nên tởn tới già. Chán Mớ Đời 


Ngồi uống cà phê rồi mình hỏi anh ta, kiếm đâu mấy cô hay vậy, tài tán gái quá đỉnh. Anh ta chỉ cười nhẹ, đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm, bỏ xuống rồi lấy điếu thuốc đốt lên mồi lửa rồi từ từ thả khói ra lỗ mũi như Huỳnh Thanh Trà trong Loan Mắt Nhung. Sau đó anh ta kể em đâu có tán tụi nó, tụi nó liên lạc với em khiến mình như bò đội nón. Gái tơ trẻ đi kiếm ông già lụ khụ như chuyện Bôn sa.

Anh bạn bổng nhiên nhảy vào kêu. Nó có nhiều người theo dõi nó trên Facebook nên cứ nhận được nhắn tin, liên lạc với nó thì nó trả lời rồi gặp nhau ngoài đời. Mấy con nhỏ kéo nó đi Phước Lộc Thọ, đòi mua nhẩn hột xoàn đủ trò mà nó đâu có tiền nên phải dùng kế Playboy mới hẹn được mấy em. Thì ra các em chài anh ta vì tưởng anh ta giàu có. Lương kỹ sư, ly dị, trả tiền trợ cấp cho con với vợ cũ hết phân nữa lương chỉ tạm tạm sống mà mấy em cứ tưởng anh ta giàu có lắm vì thấy chụp hình đăng trên mạng.


Câu chuyện Playboy Bolsa khiến mình nhớ đến một anh bạn quen khi còn ở New York. Có lần anh ta kể có quen mấy cô gái xinh lắm, từ Hà Nội, lấy chồng mỹ già, chắc là các ông cựu chiến binh. Mấy cô lấy mấy ông này, được đưa qua Mỹ rồi chán đời hay sao, họ lại chuyền vợ cho nhau hay mấy cô này ly dị mấy ông mỹ già và cứ tìm kiếm mấy ông mỹ già khác để được cung phụng no nê cuộc đời. Đó là cách sống Playgirl và Playboy ở xứ này.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn