Từ San Miniato đến Gambassi Terme


Hôm nay, đọc thời tiết thì cho biết có mưa vào 12 giờ trưa. Tính đi sớm nhưng khách sạn sang nên ở lại ăn sáng nhất là hôm qua mệt quá, ngủ say đến sáng. Ăn sáng rất ngon, cao cấp. Chơi sang uống một expresso rồi lên đường. 


Ông chăn dê gặp giữa đường. Chỉ tiếc trời sắp mưa nên không nói chuyện với Ông ta được nhiều. 

Bò ra chỗ khởi hành rồi Mở ứng dụng, và chế độ airplane rồi đi. Hôm qua leo lên đồi thì sáng nay lại đi xuống Chán Mớ Đời. Đi mấy dặm trên đường lộ mới đến ruộng. Hôm nay thì xuống đồi hơi nhiều nhất mà đến lúc lên cao 600 mét cao độ mà chỉ có 2 dặm đường. 


Hôm nay mình chơi bạo đi nhanh vì sợ trời mưa. Cũng băng qua mấy vườn trồng nho và olive. Gặp một ông chăn dê vì từ xa nghe mấy cái chuông đeo nơi cổ dê kêu leng keng. Mình chào buon giorno khiến ông ta vui vì ít ai hỏi thăm, ngoài tiếng be he của dê, hỏi đời sống ra sao, kêu dê to ghê. Ông ta cười. 

Đi như chạy mưa 

Cảnh chỗ này đẹp hơn hôm qua chỉ tiếc là trời sắp mưa, mây đen phủ kính nên ánh sáng không được rõ lắm. Sợ mưa nên đi nhanh. Độ 1 tiếng thì dừng uống nước. Mình pha hai bịch electrolites vì mồ hôi đổ ra như tắm. Mang theo 3 lít nước. Hộp cứu thương, thêm cục pin để chạc điện thoại lỡ hết pin thêm đồ nghề lỡ hư gì còn sửa chửa vì ở ngoài ruộng chẳng có thằng Tây nào và thức ăn kẹo nhưng cũng không ăn. Uống nước đủ no. 


Hôm qua có gặp 2 phụ nữ qua mặt mình và 6 người đàn ông. Chỉ có hai cặp đàn ông đi chung còn bao nhiêu thì đi một mình. Hôm nay mình đi nhanh nên chỉ có một bà qua mặt vào lúc gần mưa. 


Chỗ này còn 5 dặm nữa có ông thần taxi nào viết điện thoại để ai mệt quá thì gọi. 


Bà ta qua mặt xong thì mưa đổ xuống xối xả như mưa Đà Lạt. Mình đem áo mưa ra bận, rồi che ba lô. Cái mất dạy là mặt kính của điện thoại bị dính nước mưa nên mở không được nên cứ đi trong mưa. Ước gì có mụ vợ đi trong mưa vì có lần đi chơi dính mưa, mụ kêu tình quá. Đi đâu 3 dặm dưới mưa thì gặp cây xăng chạy vào trú mưa, thật ra để lau điện thoại. Mở gú gồ tắt chế độ airplane để tìm đường về nhà trọ. Gặp cặp đi trước mình cũng đứng đó. Hỏi ra họ đến từ Úc đại lợi. Mình nói có ghé Úc đại lợi nhưng thành phố của họ Adelaide xa quá nên không bay tới. Chúc phúc cho họ một cuộc hành hương tốt, họ hỏi mình mong đợi gì mình sau cuộc hành hương, nói đi cho vui vì là người lương rồi tiến lên dưới mưa nay biết chỗ phòng trọ ở đâu nên không Sợ thằng Tây nào. Đến chỗ nhà trọ, bed &breakfast thì gặp bà chủ ngồi xe kêu ngồi đợi bà ta đi đâu sẽ trở lại. May mưa tạnh. Balô áo quần ướt hết. Chán Mớ Đời 


Mình thấy tuy không tập luyện nhiều nhưng vẫn không đuối lắm. Ngày mai đến San Gimignano mà mình có đến hai lần khi xưa. Chỗ này mình muốn đưa mụ vợ lại đây xem vì một trong những thành phố nhỏ của Ý Đại Lợi mà mình thích nhất. Không biết có cơ hội dẫn mụ lại đây hay không vì trên đồi. Phải leo lên. Khi xưa mình đi vẽ chỗ này. Mai rất châm vì leo đồi vượt suối nhiều và xa hơn hôm qua. 


Thôi ngưng ở đây đi ăn rồi ghé mua chai nước cho ngày mai. Sáng ăn sáng nên đợi chiều ăn cũng không sao. Dạo này đi bộ nhiều nên bụng thấy nhỏ lại. Mấy bác muốn bụng nhỏ thì đi bộ. Xong om

Tiramisu của họ làm trong hủ


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 



Từ Lucca đến San Miniato

 


Mình khởi đầu chuyến dã ngoại chống gậy và đeo Balô từ Lucca Đến Siena ngày hôm qua. Xem xét chuyến đầu tiên từ Lucca đến Altopascio toàn là đi trên đường lộ có xe hơi chạy mà mấy ông thần ý lái xe nổi tiếng. Chỗ cho bộ hành băng qua đường họ cũng cứ chạy vô tư như italo nên mình đồng ý với công ty lo vụ mướn khách sạn cho mình là đi xe lửa từ Lucca đến Altopascio rồi bắt đầu đi chặng thứ 2 từ Altopascio đến San miniato. 

Đi bộ 19 dặm, thấy cái thang máy để lên thành phố, mừng quá ai ngờ không chạy, bị hư từ lâu nên phải leo 24 cầu thang để lên. Chán Mớ Đời 

Còn đây là ảnh chụp thang máy sau khi leo 24 cầu thang. Chán Mớ Đời 

Sáng đến 7:30 sáng khách sạn mới cho ăn nên mình dậy sớm, để vali lại để trong ngày có người chuyển đến khách sạn ở San Miniato rồi thấy chỗ phòng ăn có ánh sáng nên bò vào xem có gì ăn được thì ăn. Lấy được hai trái táo rồi đi bộ ra ga xe lửa. Lý do là chặng đầu tiên trên 30 km mà mình chưa bao giờ đi nên hơi ớn nên tính đi chắc 10 tiếng đồng hồ nên đi sớm cho mát vì mấy hôm nay trời nóng 30 độ C. Không ngờ mình đi có 7.5 tiếng . 


Mình mua vé xe lửa qua ứng dụng của công ty xe hỏa của Ý Đại Lợi, giá đâu 2 Euro. Lần đầu tiên thấy xe lửa đi đúng giờ không phải scan vé gì cả vì khi xe hỏa chuyển bánh là tự động vé được kiểm tra. Ai không có vé mà họ xét là hơi mệt. Bị phạt. May vì hôm sau là nhân viên xe hỏa đình công. Có Chúa độ vì trễ một ngày chắc phải kêu uber. 


Xe đến Altopascio đúng 15 phút, xe chạy sáng chủ Nhật từ 6:54 sáng nên chỉ có loe ngoe vài người. Thành phố Altopascio chả có gì cả. Đi bộ đến chỗ khởi hành chuyến đi, chụp tấm ảnh kỷ niệm rồi bắt đầu Sơn đen tiến lên. Vượt đường xa con cá nó ăn con mèo. 


Mình hơi sợ tập dượt chưa đủ. Lý do là tuần cuối của chương trình tập luyện thì con gái về thăm nên gián đoạn một chút thêm nó như người Mỹ thấy nóng nên Mở máy lạnh. Mình không biết nên sáng hôm sau cổ thấy lộn xộn nên không dám đi bộ sợ đau là mệt. 

Chỗ khởi đầu chuyến đi. 

Mình khởi đầu lúc 7:20 sáng. Khởi đầu thì đi mấy dặm mới bò ra ruộng. Đang đi thì nghe tiếng súng bắn, hóa ra mùa này bắt đầu mùa săn bắn. Thấy bảng đến vùng săn bắn, lâu lâu có bảng vẽ con Nai chạy qua đường. Cứ nghe đùng đùng là tim mình thón dế luôn nhưng có chúa che chở nên Sơn đen vẫn tiến lên con đường dài cách mạng vạn lý trường chinh. 


Khởi đầu mình dùng ứng dụng Sloways do công ty cho mình xài. Tải về để khi đi, chuyển qua chế độ Airplane để khỏi tốn pin. Mỗi lần màn hình điện thoại tắt là phải Mở ra lại thấy bất tiện mình dùng ứng dụng AllTrails vì lỡ đi lạc thì đồng hồ báo cho mình biết để xét lại. Đi lộn hai lần vì bảng chỉ đường lộn xộn, lâu năm gió mưa nên mờ và biến mất.  AllTrails không chính xác lắm như Sloways. 


Đi qua nhiều chiếc cầu qua con sông nổi tiếng vùng này là Arno. Hai bên là ruộng được cày lên chuẩn bị trồng cái gì không biết chắc lúa hay khoai tây . Từ từ lên đồi thì bắt đầu thấy họ trồng nho và olive. Kiểu này sang năm chắc mình sang Bồ Đào Nha thăm bạn trai của cô bạn Catherine ở Paris. Họ sẽ Qua Hoa Kỳ chơi sẽ ghé ở nhà mình mấy hôm. Anh chàng này có trồng olive nay về xứ để hái thu hoạch để làm dầu. Hôm nào ghé Paris, gặp lại phải dặn anh ta nhớ báo cho mình biết để bay qua đúng lúc xem họ thu hoạch và làm dầu. Xem video nhưng hiển thị thì vui hơn. Sau đó đi camino bồ đào nha đến Santiago de Compostella. 


Mình đoán là khi xưa họ đi hành hương chắc không đi vớ vẩn kiểu lòng vòng. Khi họ thiết lập lại con đường này nên cố tạo đi lòng vòng để dừng chân tại các tỉnh nhỏ, nghỉ qua đêm và ăn uống. Giúp kinh tế địa phương. Thấy nhà cửa để giá bán mục nát nhiều. Hôm trước gặp chị em Marco có kể là căn nhà ở Pretare do bố mẹ để lại, cách đây mấy năm bị động đất nhưng không sửa sang lại chỉ còn vạt đất trống. 


Mình ở Ý Đại Lợi khi xưa và đi khắp nước Ý Đại Lợi nên mấy chỗ này chả có gì đặc biệt cả. Đi một vòng là hết phố xá kiểu em Pleiku, đi năm phút đã về lại khách sạn. 


Cái mất dạy ở Ý Đại Lợi là cái gì cũng thiết kế đẹp mắt hết nhưng không sử dụng được. Vùng Toscana nổi tiếng mấy thành phố trên đỉnh đồi vì khi xưa, họ xây thành chống giặc nên cứ kiếm mấy ngọn đổi để ở và làm ruộng phía dưới. 


Đi qua nhà dân thấy họ để quầy chào mừng và để bánh kẹo và nước. Mình chỉ lấy chai nước uống. Dân tình vui. 
Bảng chỉ đường trên đường đi
Đi đây mà cứ tiếng súng vọng về khiến mình lo lạc đạn 

Mặt trời nóng kinh khủng 

Đến San Miniato thì từ dưới ruộng leo lên thành mất cả tiếng vì đường dốc quanh co. Lên cao mấy trăm thước, trời lại nắng thấy họ xây chỗ đậu xe cho ai đến rồi đi thang máy lên tới thành phố. Leo lên đây thấy thang máy quá mừng nhưng đến nơi thì không xài được vì hư dù là mới. Phải leo cầu thang mình đoán độ 60 mét chiều cao vì tính leo lên 24 lần thang mồi Caí trung bình một tầng nhà thì độ 2.5 mét cao. Leo lên tới nơi chân cẳng rụng luôn, hình ảnh đồng chí gái biến mất chỉ thấy cái vòi nước phông teng, bò lại mở vòi hứng nước uống mệt thở. 


Mình đi cho vui nên chả cần phải đến nơi đóng dấu vào sổ thông hành của người đi hành hương. Mở điện thoại tắt chế độ airplane để kiếm địa chỉ khách sạn để bò lại. Khách sạn nằm ở cuối đường cuối làng. 


Lấy phòng xong thì thấy vali của mình đã được mang lại, đem lên phòng. May quá có thang máy.  Nhắn tin cho đồng chí gái và mấy đứa con. Chắc mụ vợ và thằng con còn ngủ chỉ có con gái trả lời vì giờ New York. 


Sau đó đi ăn thì khám phá ra tiệm ăn đóng cửa, chỉ mở vào lúc 7:00 tối. Họ vẫn mở cửa nhưng chỉ để thiên hạ uống cà phê hay rượu. Chán Mớ Đời mình ghé tiệm pizza mua một cái đem về ăn trong phòng. Rồi đi ngủ từ 8:00 đến 6:30 sáng hôm Sau. Lên đường đi tiếp. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 

Từ Lucca đến Pisa

 Từ Lucca đến Pisa

Mình lấy xe lửa từ Roma đi Lucca, phải đổi xe lửa ở Firenze. Lâu quá mới đi xe lửa ở Ý Đại Lợi nhất là tại nhà ga Termini của Roma. 


Mình nhớ lần đầu tiên đến Roma với ông thầy. Ông ta mượn được căn nhà của người em bà con tên Marc Borel, tài tử nổi tiếng của pháp một thời, đóng chung với Alain Delon, cặp Bồ với Ursula Andress. Mình có thấy ảnh Ursula Andress ở truồng trong phòng khách với ông ta. 


Trên xe lửa ông thầy nói về nghề móc túi của người ý này nọ sau này đi làm ở Ý Đại Lợi mình có đi xem phim cũ của Ý Đại Lợi sau thế chiến thứ hai hàng tuần nên hiểu các mánh của dân móc túi mà ông thầy kể. Khi xe lửa vào nhà ga, ông thầy kêu cẩn thận tiền bạc, bọn móc túi đã để ý đến mày rồi đó. 


Xuống xe ra tìm xe buýt về nhà, đến nhà ông ta chỉ phòng nào cho mình ngủ vì vào hôm sau có Bồ ông ta đến với thằng học chung lớp. Mình chưa kịp đi tắm thì ông ta rờ túi quần kêu chết mẹ cái ví của tao không cánh mà đã bay theo cánh chim biền biệt. 


Sáng hôm sau hai thầy trò đi rất đông cảnh sát để trình rồi đi đến tòa đại sứ làm giấy tờ để qua cửa khẩu khi đi về. Thấy 2 cặp người Mỹ ngồi kể mất xe và vali. Họ đem xe từ mỹ Âu để chạy khắp Tây Âu. Mới đậu xe đi ăn ra đã không còn chiếc xe và 4 cái Vali. Chán Mớ Đời 


Mình nhìn bảng ghi các chuyến xe lửa khởi hành thì thấy có đến 40 chuyến xe trong đó có đến 17 chuyến trễ. Mình lấy xe chạy nhanh 245 km/ giờ nhưng chạy giữa đường phải ngừng 15 phút vì lý do gì đó không biết. Đi chơi kỳ  này mình đi hạng thương gia xem sao. Họ có cả hạng Executive, có văn phòng làm việc ghế ngồi. Mình thấy có ông ngồi trước laptop. Đến Firenze, mình chỉ có 10 phút đổi chuyến thì khi đến nơi tưởng xe trễ ai ngờ đã chạy. Phải đợi thêm 45 phút chuyến sau. 

Phòng đợi xe lửa trước khi vô quai
40 chuyến có đến 17 chuyến trễ
Dân ý nói to nên ở xe hạng thương mại có gắn ảnh cấm nói to

Thấy bản chỉ để đang sắp dừng trạm sắp tới. 

Khi xe đến Lucca, mình tính gọi Uber nhưng nhìn bản đồ đi bộ có nữa dặm nên mình kéo Vali đi. May quá vì chỗ mình ngủ lại là khu phố đi bộ. Đến nơi lấy phòng xong thì đi ra nhà ga để đi Pisa, nơi có cái tháp bị nghiêng. Mất độ 30 phút, giá có 1.09 Euro  may mình không mua qua ứng dụng Rome2rio. Lý do là họ bán vé đến 15 Euro. Mình xem ứng dụng để biết các phương tiện đi nhanh nhất như xe buýt xe lửa hay taxi. Mua thì vào ứng dụng của công ty hoả xa mua. Đi về thì giá 2 Euro. 


Pisa là thành phố Ý Đại Lợi đầu tiên mình đặt chân xuống năm 1976 trên đường đi Siena. Xe lửa ngừng đổi chuyến nên cả đám rủ nhau đi bộ hay xe buýt không nhớ ra đây xem. Leo lên cái đỉnh tháp. Dạo ấy ít du khách nay thì đông như quân nguyên thêm đạo quân từ phi châu đứng bán đồ made in china. 


Đi bộ từ nhà ga ra mất độ 18 phút sau đó đứng chụp ít tấm hình. Rồi kiếm chỗ mua gì ăn. Thấy có chỗ xa khu vực du khách ghé lại mua ổ bánh mì pâte ăn và đi tè. Sau đó bò lại ga xe lửa lấy xe về Lucca. 

Ai đi Ý Đại Lợi nên đến thành phố này có quảng trường được xây trên chỗ khi xưa thời là mã cho giác đấu. 


Thành phố Lucca mình có đến năm 1980 khi đi đâu với ông chủ và trên đường về ông ta ghé lại thành phố này cho mình thấy quảng trường được xây dựng từ một đấu trường giác đấu của thời là mã khi xưa hình ellipse. Nay trở lại thì du khách đông như quân nguyên. 


Đặc điểm của thành phố là được bao bọc bởi tường thành lục giác cao ra rộng, xe có thể chạy trên thành, vẫn còn y nguyên làm bằng gạch. Họ trồng cây trên thành như công viên. Mình đi bộ suốt tường thành, gần 2.5 dặm. Thấy dân tình địa phương chạy bộ hay đi bộ. 


Đi bộ xong mình tính ghé lại quảng trường thì trên đường đi thấy tiệm ăn có một bà đứng làm pasta tươi nên ghé lại ăn vì đã 8 giờ tối. Sau đó ghé lại quảng trường khi xưa thì thấy toàn là nhà hàng và lều dù cho du khách ngồi. Mình kiếm gelato ăn rồi đi bộ thêm tiếng đồng hồ cho tiêu cơm rồi về khách sạn tắm rữa. Gửi cho vợ con vài tấm ảnh rồi ngủ. Mai đi mua thức ăn trưa chuẩn bị ngày mốt lên đường. Khởi đầu cuộc hành hương đi bộ. Hơi lo vì mốt bắt đầu mưa mấy ngày liên tục. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Những người âm thầm thay đổi lịch sử

 Hồi nhỏ học lịch sử mình thấy thầy cô bắt mình học mấy ông vua này nhất là những tên đồ tể giết người kinh khủng nhưng không ai hay ít nhắc đến những người đã thay đổi thế giới lịch sử loài người. 

Ông Malcom McLand đã thay đổi thế giới qua việc sử dụng tàu chở container. 

Chúng ta phải học thuộc lòng các trận đánh lịch sử, các triều đại rồi lại kỷ niệm lễ liếc khi các ngày đó tái xuất hiện hàng năm. Khi lớn lên lại khám phá  những tên trong lịch sử trên thế giới tàn bạo không đáng được nể phục hay mất thì giờ để học thuộc lòng như xưa. 


Mình nghĩ giáo dục nên giảng dạy về các thánh nhân hay những người đã thay đổi thế giới bằng những phát minh của họ về y tế, kỹ thuật hay kinh tế đã giúp loài người. 


Những này họ không tìm quyền lực, họ chỉ tìm cách để canh Tân cải tiến các kỹ thuật về canh nông, y tế…..




Chúng ta thấy trước đây người dân có tuổi thọ rất thấp chưa tới 40 tuổi
GDP của lên cao với sự tiên bộ và giao thương 


Ngày nay chúng ta sống sướng hơn tất cả các thế hệ đi trước, nhờ các tiến bộ đến từ các cá nhân chớ không phải vua chúa hay chính phủ tham quyền để được giàu sang. Mà vì Tự Do khai phóng. 


Nếu chúng ta sinh ra ở thế kỷ trước thì có nguy cơ 25% không thọ trước sinh Nhật thứ 1. Khi chúng ta lớn lên đến tuổi 20 thì có lẻ đã mấy người cha hay người mẹ. Do đó cháu g ta cos rất ít thời gian để thực hiện những gì chúng ta mong ước hay chỉ sống qua ngày. 


Ngày nay cho dù một người Mỹ nghèo khó cũng có thể có một điện thoại bỏ túi mà một vị vua thời xưa chưa bao giờ mơ được. Điện thoại này còn mạnh hơn các máy móc đã giúp NASA đưa người lên cung trăng. Ra ngoài chợ người Việt sex thấy một bàn trước cửa tiệm cos một hai cán bộ giúp người nghèo khó điền đơn xin điện thoại do chính phủ trợ cấp. Chắc chắn không phải iPhone hay Samsung đời mới. 


Những thay đổi này không tự nhiên mà có. Các sự việc xẩy ra nhờ các cá nhân muốn tìm hiểu và muốn chế biến và phát minh.  Các sự hợp tác tự nguyện từ những cá nhân thay vì ép buộc cũng như thương mại tạo ra sự yên bình trong khi chiến tranh tàn phá mọi thứ. Đọc sử người Nhật thì khám phá ra họ được nhà Nguyễn, cho phép vào Hội An buôn bán với người Minh hương và người Việt đến khi mấy Ông thần Tây Sơn đem quân tới cướp phá, đốt nhà cửa chợ búa và cướp bóc khiến bỏ chạy về nước hết dám sang Việt Nam buôn bán. 


Những người hiểu rõ sự việc này đã không những giúp nền kinh tế loài người phát triển mà còn tạo ra các học thuật về tâm lý, chính sách, lịch sử, về nhân bản mà người ta đặt tên chủ nghĩa tự do cổ điển. 


Các tư tưởng gia này khám phá một điều là con người rất tự chủ và lựa chọn những gì họ muốn. Cá tính chúng ta không được tạo bởi hoàn cảnh và bởi nhưng gì chúng ta suy nghĩ hay mong muốn. Do đó chúng ta tự tạo cá nhân mình qua những chọn lựa cá nhân.


Trong xã hội học, họ nhận thấy sự căng thẳng trong tất cả hệ thống do con người tạo dựng như hoạt động từ trên áp đặt xuống hay bị ép buộc với kẻ thắng cuộc Qua sự cộng tác để mỗi bên đều được lợi. Các hoạt động guồng máy từ gia đình đến quốc gia cũng như quốc tế đều được sử dụng dưới những lăn kính nói trên để giải thích lý do quốc gia này không phát triển trong khi cá nhân này thành công hay cá nhân kia thất bại. 


Họ khám phá ra thương mại tạo nền hoà bình Vĩnh Cửu trong khi chiến tranh tàn phá tài sản như chúng đang xẩy ra tại Ukraina và Gaza. 


Điều quan trọng nhất là họ khám phá ra loài người muốn phát triển thịnh vượng thay vì nghe lời chiêu dụ của kẻ cầm quyền với những tư tưởng không tưởng. 


Mình xin đơn cử một thí dụ vào năm 1956, có một chiếc tàu chở dầu được Tân trang lại để chở 58 cái container. Tàu này rời bến Newark, New Jersey để đến Houston, Texas.  Chuyến hair trình được tổ chức bởi ông Malcom McLean, được xem là cha đẻ của ngành vận chuyển container hiện đại và đã thay đổi thế giới. 


Hiệu quả: Container cho phép hàng hóa được xếp, vận chuyển và dỡ hàng nhanh hơn nhiều so với vận chuyển hàng rời truyền thống. Nay cộng đoàn bến tàu Hoa Kỳ không muốn tự động hóa phương cách dỡ hàng tự động. 

• Giảm chi phí: Chi phí vận chuyển đã giảm hơn 90% trong những thập kỷ tiếp theo.

• Mở rộng thương mại toàn cầu: Việc vận chuyển bằng container giúp vận chuyển khối lượng hàng hóa khổng lồ một cách rẻ và đáng tin cậy, thúc đẩy toàn cầu hóa và chuỗi cung ứng hiện đại. Như sản xuất tại Trung Cộng và các nước khác ở as châu rồi vận chuyển đến Hoa Kỳ và ngược lại. 

• Chuyển đổi cảng: Các bến tàu cũ không thể tiếp nhận container, vì vậy các bến container khổng lồ đã được xây dựng, định hình lại các thành phố ven biển.


Mình nghe ông Bùi Kiến Thành cho biết Việt Nam đang xây dựng một bến cảng có khả năng lớn và bốc hàng có thể đưa sang Lào, Thái Lan và các nước khác trong vùng. Nên tò mò xem quá trình vận chuyển hàng hóa Việt Nam ở bến tàu ra sao. 


1. Bước đầu (trước 1975 – 1990s)

Trước khi container hóa phổ biến, hàng hóa ở Việt Nam chủ yếu bốc dỡ thủ công, tốn nhiều thời gian và nhân lực.

Container bắt đầu xuất hiện lẻ tẻ từ cuối thập niên 1970 qua các cảng lớn như Sài Gòn.

Sau Đổi Mới (1986), nhu cầu xuất nhập khẩu tăng mạnh, thúc đẩy cảng biển phải thích ứng với container hóa.


2. Mở rộng cảng container (1990s – 2000s)

Hệ thống cảng biển Việt Nam được đầu tư thêm bến bãi, cần cẩu container.

Cảng Sài Gòn và Hải Phòng trở thành trung tâm container lớn nhất.

Thập niên 2000, cảng container hiện đại đầu tiên Cát Lái (TP.HCM) đi vào hoạt động, chiếm hơn 40% lượng container cả nước.


3. Hội nhập toàn cầu (2007 – nay)

Việt Nam gia nhập WTO (2007) → xuất khẩu bùng nổ, đặc biệt là hàng điện tử, dệt may, giày dép.

Hệ thống cảng container hiện đại được xây dựng:

Cái Mép – Thị Vải (Bà Rịa – Vũng Tàu): cảng nước sâu, tiếp nhận tàu container siêu lớn trực tiếp đi châu Âu, Mỹ mà không cần trung chuyển qua Singapore/ Hong Kong.

Lạch Huyện (Hải Phòng): cảng nước sâu lớn nhất miền Bắc, phục vụ vùng kinh tế trọng điểm Bắc Bộ.


4. Ảnh hưởng đến kinh tế – xã hội

Rút ngắn thời gian vận chuyển: Từ vài tuần bốc dỡ bằng tay → chỉ vài ngày với container.

Giảm chi phí logistics, làm hàng Việt Nam cạnh tranh hơn trên thị trường quốc tế.

Tạo ra chuỗi cung ứng mới: khu công nghiệp, kho bãi, dịch vụ logistics phát triển quanh các cảng container.

Kết nối toàn cầu: Việt Nam hiện nằm trong top 25 quốc gia có sản lượng container lớn nhất thế giới.


Tóm lại, container hóa đã giúp Việt Nam từ một nền kinh tế khép kín trở thành một mắt xích quan trọng trong chuỗi cung ứng toàn cầu. Nhất là nay một số công tu ngoại quốc đã rút khỏi Trung Cộng để đầu tư vào Việt Nam vì nhân công còn thấp so với người Tàu. Nếu có dịp khi về Việt Nam mình sex ghé viếng hair cảng lớn nhất Việt Nam. Bà đang thực hiện. 

Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn