Vô gia cư bất thành phu phụ

Hôm qua và hôm nay gió Santa Ana khiến cháy ở Nam Cali, vùng Palisades, khu nhà giàu. Lại thấy thiên hạ bị di tản để tránh nạn, lại khiến dân tình mất nhà. Các hãng bảo hiểm không dám bán cho thị dân ở Cali nên phải mua bảo hiểm do các công ty ở tiểu bang khác bán với giá trên trời. Hôm qua mình mới mua 2 cái bảo hiểm, giá gần gấp đôi.

Hôm trước mình kể về tham nhũng trong trong việc kiểm soát về nạn vô gia cư, gia tăng tại Cali từ 6 năm qua thì bị Facebook chặn. Lý do nói đến tham nhũng của chính quyền địa phương. Mình xem một tài liệu tại Phần Lan, thành công trong việc giải quyết vấn nạn vô gia cư. Họ cho xây các trung tâm giúp phục hồi các người vô gia cư bị nghiện, hay bệnh tâm thần. Rồi từ từ huấn luyện họ lại, học hành các nghề rồi kiếm công ăn việc làm cho họ, từ từ trở lại đời sống bình thường, lập gia đình,.. ai buồn đời muốn biết sự thật về tham nhũng của chương trình giúp vô gia cư tại Cali khi thống đốc tiểu bang Cali kêu không biết số tiền 24 tỷ đô la đi về đâu, mà số người vô gia cư từ 35,000 lên hơn 181,000 sau 6 năm trời, áp dụng chương trình giúp dưỡng người vô gia cư. 

Hôm nay gió thổi mạnh không biết mấy người Việt vô gia cư nằm trong lều có lạnh không. Vùng Bolsa có nhiều nơi, có người vô gia cư sống lây lất. Hôm tước, mình có đem cho họ mấy túi ngủ của mấy đứa khi xưa đi hướng đạo, cắm trại.

Họ có thể tăng số cử tri “ma” đi bầu thì số người vô gia cư gia tăng để họ bỏ túi rất dễ làm. Ông thống đốc lương có $220,000/ năm mà có một biệt thự giá $3.5 triệu ở Sacramento, và nay mới mua thêm một căn khác để chuẩn bị hết nhiệm kỳ, giá 9.1 triệu đô la. Với mức lương của ông ta chỉ có thể trả được 3 tháng tiền nhà. 

Người Việt mình hay hỏi các quan nhớn ở Việt Nam lương ít mà sao lại cho con du học, ở nhà biệt phủ nhờ mẹ đi bán thóc giống. Mình thì hay hỏi các chính trị gia nhà nghề Mỹ, tiền đâu ra. Ai buồn đời thì đọc đường dẫn https://www.muctimsonden.com/2024/12/24-ty-o-la-cali-danh-cho-vo-gia-cu-i-ve.html


Mình nghĩ không ai muốn ra đường ngủ bờ ngủ bụi ngoại trừ đi Giang hồ. Mình ngủ ở công viên một đêm ở Thuỵ Sĩ vì trễ xe lửa. Lạnh kinh khủng. Thường những người vô gia cư bị bệnh, mất việc, không tiền trả tiền nhà phải ra đường ở. Thậm chí có công ăn việc làm nhưng nhà cửa đắt quá nên họ phải sống trong các xe hay RV… mình xem tài liệu thì thấy ở vùng San Jose, nhiều người đi làm, nhưng nhà cửa ở vùng này rất đắt nên không có khả năng mướn nên họ ở trong các xe của họ. Tối đi làm về, kiếm chỗ nào cho phép đậu xe qua đêm. Tắm rửa thì vào câu lạc bộ thể thao. 


Nay một số công ty dời về phía đông của San Jose, gần Modesto nên hy vọng nhà cửa sẽ bớt lên giá. Nói cho đúng thì có rất nhiều cựu quân nhân, trở về từ chiến trường, bị hội chứng chiến tranh và bị ám ảnh của sự chết chóc nên họ không hội nhập được vào đời sóng dân sự và từ từ bị nghiện thuốc an thần, sì ke ma tuý,… có lần mình gặp một ông vô gia cư, hỏi chuyện thì mới biết ông ta là cựu chiến binh chiến trường Á Phũ hãn. Mình hỏi vậy có tiền hàng tháng do chính phủ trợ cấp. Ông ta gật đầu kêu có $1,000. Khi nhận đầu tháng thì ông ta vào mướn motel ngủ, tắm rửa rồi khi hết tiền thì ra công viên nắng ấm cắm dùi ở tới cuối tháng. Mình không biết có thật hay không vì nghe kể trên mạng là các tiểu bang theo Dân CHủ, cho các người nhập cư lậu ở khách sạn, cấp thẻ để họ đi mua thức ăn hay kiếm việc này nọ. Hay chỉ là tuyên truyền của phía Cộng Hoà. Cử tri nghe như vậy, chưa kiềm chứng rồi tin bầu cho đối lập. Xong om


Mình hay ra bờ biển ở Huntington Beach hóng gió biển. Thấy nhiều người về hưu, ở trong xe RV. Sáng chạy ra bãi biển trả $35/ năm đậu cả ngày. Đi vệ sinh hay tắm rữa, ăn uống. Chiều đóng cửa bãi đậu xe thì họ chạy đâu, đậu qua đêm. Ban ngày chạy ra biển, đậu xe ngủ rồi đem đồ ra nấu nướng ăn cho qua ngày. 


Sáng mình đi tập ở Đông Phương Hội thì thấy lều của người vô gia cư khá nhiều nhất là xe đậu khắp nơi và có người ngủ ở trong. Họ lấy tấm carton, che cửa sổ để không ai nhìn thấy. Có thể trong ngày họ chạy xe chỗ nào khác đậu nhưng tối lại về khu đường Moran, có vẻ an ninh hơn. Cho thấy cũng có nhiều người việt sang đây, không hội nhập hay bị vấn đề gì đó, như mất việc làm hay bị vợ bỏ nên đâm ra Chán Mớ Đời, rồi hết tiền, ra đường ở.


Từ ngày tối cao pháp viện không mạnh tay với luật về vô gia cư thì nhiều thành phố đã mạnh tay, đuổi người vô gia cư. Ở thành phố Westminster cách đây mấy tháng cảnh sát đến đuổi người vô gia cư, vì có tin bà Kamala sẽ đến Quận Cam, gặp cử tri người Việt. Rồi 10 ngày sau lại thấy họ lục tục trở lại bằng xe hơi hay xe đạp. Các lều lại mọc lên lại. Vấn đề là đuổi họ đi mà không có chỗ nào đến tiếp đón. Mình mới mua cổ phiếu công ty của công ty chuyên về nhà tù tư nhân, chuẩn bị cho vụ cưỡng bách hồi hương của chính phủ Trump. Tuần rồi, cổ phiếu công ty này lên kinh hoàng. 


Người ta cho biết tỷ lệ người vô gia cư gia tăng từ năm ngoái lên đến 12% hay có trên 650,000 người không nhà. Tiểu bang Cali chiếm giải nhất về số vô gia cư, gần phân nữa của Hoa Kỳ.


Luật cấm ngủ trong xe, và dời xe đi ít nhất 300 bộ anh mỗi tiếng đồng hồ. Khi xưa, họ còn cho chăn mềm nay thì tiệt luôn. Các chương trình giúp vô gia cư như là con bò to đùng, để mấy tên công chức và thân hữu vắt sữa. Họ mong muốn lượng vô gia cư càng tăng thì họ càng có tiền cũng như có việc làm muôn đời. Nghe nói nếu ai cắm dùi sẽ bị tù và bị phạt $1,000. Không tiền thì cũng bù trớt.


Những chương trình về vô gia cư là miếng mồi ngon cho những người có quyền lực tại Hoa Kỳ. Điển hình ở Quận Cam, ông giám sát viên của Quận, gốc Việt, hình như thuộc Đảng Cộng Hoà, khơi khơi vớt mấy triệu, qua cách thành lập một tổ chức vô vụ lợi, do con gái đứng đầu. Thế là cứ rót tiền vào cho tổ chức này, con gái đứng ra mua mấy căn nhà để giúp người vô gia cư nhưng trên thực tế thì khác. Còn Đảng Dân Chủ thì nhiều không tả. Có lần, mình được giới thiệu liên lạc với một hội vô vụ lợi người Việt tại Quận Cam. Họ kêu mình viết cho họ lá thư để họ cho mượn một căn phòng để giúp mấy người lớn tuổi tập dưỡng sinh. Họ chỉ cái mái hiên ngoài trời, nhỏ xíu. Trời mưa gió lạnh mấy người già làm sao tập ngoài trời. Thế là họ gửi thư của mình viết cho tiểu bang Cali và vớt thêm tiền bỏ túi vì giúp thêm 1 tổ chức của cộng đồng. Mình thì đâu có thể sử dụng chỗ ngoài trời để hướng dẫn thiên hạ tập. Chưa tập mấy người già lăn đùng ra trúng gió rồi. Họ bỏ tiền túi xài nhân danh giúp đỡ cộng đồng. Chỗ tụi này mượn tập khi xưa, họ cũng là tổ chức vô vụ lợi nhưng thấy họ lấy tiền thiên hạ mượn chỗ để sinh hoạt, mà tiền thì không thấy giải quyết ra sao vì trả tiền mặt. Từ từ người Việt sống bám vào cộng đồng rất nhiều, cứ xin giấy tờ hợp thức hoá cho hội vô vụ lợi của họ dù chỉ có vợ chồng đứng tên rồi đi xin tiền chính phủ.


Tại sao họ khui ông ta vì cộng đồng người Việt rất yếu về chính trị. Mình bảo đảm các cộng đồng khác cũng nhảy vào xé xác con mồi 24 tỷ đô la dành cho vô gia cư nhưng họ chỉ khui ông người Việt. Vì người Việt sẽ im tiếng như cách đây mấy chục năm họ bắt bác sĩ, nha sĩ gốc việt gian lận Medicare. Trong cộng đồng, người Việt hăng hái chửi nhau lắm nhưng khi ra ngoài dòng chính thì câm họng hết. Nhớ khi xưa, mình hay đi họp với các hội thương gia gốc Hispanic. Mấy tên này hay than là bọn người Việt chúng mày chả giúp chúng tao lên tiếng chung để bảo vệ quyền lợi. Tụi tao xuống đường với chúng bây để ủng hộ mà khi tụi tao cần thì tụi mày im rơ, không lên tiếng dùm. Có tài liệu cho thấy bác sĩ và nha sĩ gốc Do Thái, Ba Tư, Mễ ,…ăn gian Medicare nhiều mấy chục lần bác sĩ nha sĩ gốc Việt. Họ chỉ kiếm công đồng nào yếu về chính trị để đánh như doạ các cộng đồng khác.


Năm 2018, tối cấp pháp viện, từ chối nhận vụ xét vụ đuổi người vô gia cư, nên các tiểu bang ngọng vì muốn đuổi thì phải có chỗ cho người ta ở. Mà xây nhà cho họ ở thì ở Cali là ngọng vì xây cất rất đắt tiền. Họ bắt phải sử dụng công nhân của công đoàn, giá cao, thêm các thuế, tiền phí tổn này nọ.


Cali cần thêm 5.5 triệu căn hộ, mà giá xây cất, đất đai rất đắt cho nên khi xây xong thì chỉ có người làm lương cao mới có khả năng mua được nhà. 


Có nhiều quận đưa mấy người vô gia cư vào các motel ở, và thành phố trả tiền, giúp giảm số lượng vô gia cư ngoài đường nhưng đó chỉ tạm thời. Vì người vô gia cư nghe đến hay các công chức sẽ đem xe buýt hốt các người này và chở đến thành phố có lòng hảo tâm. Mình nhớ khi xưa, thành phố Los Angeles hốt người vô gia cư lên xe búyt, cho họ 50 đô, chở họ đến thành phố San Bernardino. Thành phố San Bernardino cho $50, chở họ về Los Angeles. Ngày nay thành phố San Bernardino, bị phá sản.


Năm 2024, tối cao pháp viện cho phép thành phố Los Angeles cấm các người cắm trại ngoài đường để chuẩn bị cho thế Vận Hội 2028. Thành phố Long Beach bắt đầu đuổi các người cắm trại trong các công viên khiến các người dân bình thường không dám đến công viên mà họ đóng thuế hàng năm.

Vấn đề đuổi người vô gia cư không giải quyết vấn đề. Theo mình trong tương lai còn gia tăng vấn nạn vô gia cư. Lý do là xã hội Hoa Kỳ đang chuyển mình, người máy và kỹ thuật số bắt đầu thay thế con người trong công việc sản xuất.


Chúng ta nghe các khẩu hiệu qua cuộc bầu cử vừa qua, nào là đem công việc sản xuất về Hoa Kỳ,… lý do họ đem về vì thuế hứa sẽ giảm và công việc sản xuất sẽ do người máy thực hiện. Họ chỉ cần vài kỹ sư để kiểm soát quá trình sản xuất. Đi chợ ngày nay, chúng ta thấy máy tính tiền tự động. Hôm trước mình vào Smart & Final, có 6 cái máy tính tiền tự động và một thâu ngân viên. Thiên hạ đợi lâu nên phải đẩy xe lại chỗ tự trả tiền. Khi xưa, là có một ông già về hưu, cần tiền nên ra đứng cạnh cô thây ngân viên, hỏi “papers or Plastic” để ông ta lấy bao nylon hay bao bằng giấy, bỏ thức ăn mình mua vào bao. Nay ông này biến mất, bà thâu ngân viên biến mất và phải trả tiền bao nylon. Những người này có thể đi học lại để trở thành kỹ sư? Ngay kỹ sư, bác sĩ sẽ bị thay thế bởi người máy.


Những người không kiếm được việc sau khi bị người máy và kỹ thuật toán thay thế sẽ ra sao? Họ sẽ thành lập một giai cấp vô dụng (useless class). Đó là mối quan tâm của chính quyền hiện tại trên khắp thế giới. Giai cấp này sẽ nổi loạn. Chúng ta thấy tại Hoa Kỳ có một thiểu số khởi phát với cái tên Antifa, ở Âu châu như Pháp quốc, người gốc ả rập tìm không được việc làm hay người da đen, nổi loạn đốt nhà cửa xe cộ. Một người không phải da trắng bạo loạn hay giết người được báo chí làm rùm beng để tạo nên căng thẳng, khiến người dân ủng hộ việc cưỡng bách hồi hương họ dù sinh trưởng tại các xứ Âu châu.


Hay kêu chích ngừa như COVID để khiến họ không sinh con được nữa.

Giáng sinh vừa qua, mấy đứa cháu đến nói chuyện với mình nhiều hơn mọi lần. Chúng hỏi có nên làm đám cưới hay mua nhà. Mình nói tụi bây cứ sống với nhau, làm đám cưới dân sự thôi, còn tiền để làm tiệc đám cưới dùng để mua nhà cho thuê. Mình đoán là hai đứa con mình mới hùn tiền mua được căn nhà cho thuê. Nên máy anh em họ hàng thắc mắc và bắt đầu suy nghĩ khác với dòng chính là tổ chức đám cưới linh đình để rồi âm thầm ly dị. Mình nói mấy đứa con. Là cố gắng làm việc, tiêu xài hạn chế lại, dùng tiền đó đi mua nhà cho thuê để mai sau khi bị sa thải, mình vẫn có lợi tức mà sống. Thay vì bận đồ hiệu, đi xe xịn này nọ với tinh thần một phút huy hoàng rồi chợt tắt.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Tấm ảnh ty Thông-Tin Đà Lạt xưa

 Hôm nay thấy lần đầu tiên một tấm ảnh Đà Lạt xưa của ty thông tin Đà Lạt. Thế hệ của mình chắc không ai biết hay nhớ vì bị đập phá dưới thời tổng thống Ngô Đình Diệm, sau khi kiến trúc sư Ngô Viết Thụ, thiết kế lại hai cầu thang nối liền khu vực Hoà Bình và Chợ Mới Đà Lạt. Có ông thần hỏi người tải tấm ảnh đường nào khiến mình buồn cười vì người này sinh sau mình thì làm sao biết mà hỏi. Tìm được thì bỏ lên cho thiên hạ xem. Hy vọng có ai nhớ để giải mả.

Theo mình thì tấm ảnh này được chụp trên balcon của dãy nhà Bùi Thị Hiếu, đoán là chỗ tiệm may Đoàn mừng hay nhà sách Liên Thanh. Nhìn qua bên trái là dãy nhà Đội Có. Khi xưa mình trốn học đi đá banh, hay ra dọn hàng, phụ bà cụ ở Chợ Mới, đi vòng vòng phố Đà Lạt nên nghe chuyện thiên hạ, không ngờ nay lại kể chuyện Đà Lạt khi xưa.

Tấm ảnh lịch sử vì từ thế hệ mình trở về sau, không ai thấy hình ảnh này vì bị đập phá. Bên trái, là dãy nhà của ông Đội Có, vẫn còn, kế đến là khu vực tiệm chụp hình Hồng Châu, sau được xây lại thành 3 hay 4 tầng. Năm Mậu Thân, bị Việt Cộng bắn cháy. Nằm giữa là ty thông tin, sau bị đập bỏ để làm con đường từ khu Hoà BÌnh nối với chiếc cầu do kiến trúc sư Ngô Viết Thụ thiết kế, nối liền với tầng trên của Chợ Mới. Có tiệm vàng Bùi Vàng ngay chỗ đi vào. Bên phải ty thông tin là căn nhà mới xây của ông Nguyễn Văn Ngạch, bố của dì Huê, bán chén dưới Chợ Mới, cạnh hàng mẹ mình. Dạo ấy, mấy căn nhà ở Đà Lạt, do Tây thiết kế, chỉ cho phép xây 2 tầng như dãy nhà Đội Có, Bùi Thị Hiếu hay Chic Shanghai. Đến khi thời ông Diệm mới cho lên đến 3 tầng, đến đệ nhị cộng hoà thì xây líp ba ga như khách sạn Thuỷ Tiên lên đến 5 tầng. Hình như con rể hay cháu của ông NGạch có liên lạc với mình trên diễn đàn này. Chỗ chiếc xe Traction 2 là Chợ Cũ hay Chợ Gỗ.

Lý do mình nhận ra, vì thấy tiệm của ông bà Nguyễn Văn Ngạch. Nghe người lớn kể là ông Ngạch và một người bạn tên Song, tiệm Tân Lập, xây căn tiệm 3 tầng này, cao nhất thời đó ở Đà Lạt bên cạnh photo Hồng Châu. Sau bị đập phá và được bồi thường một căn khác dưới chợ dưới chiếc cầu nối từ Khu Hoà BÌnh và tầng trên của Chợ Mới. Chắc mình sẽ vẽ nháp cho mọi người định vị rõ hơn nếu không khó mường tượng được không gian này. Chỉ có những thế hệ của bố mẹ mình, mới nhớ được nhưng chắc ít ai còn sống.
Xem tấm ảnh này, chụp từ Đường Tăng Bạt Hổ nhìn về phía Chợ Cũ, ta thấy thấp thoáng phía sau chợ Cũ là ty Thông Tin Đà Lạt. Chỗ nhà may Nam Tân này, khi xưa mình đi học đàn với ông thầy tên Hà, nằm vùng
Đây là chiếc cầu hình chữ K được kiến trúc sư Ngô Viết Thụ thiết kế, nối liền khu Hoà Bình vào Chợ Mới vì kiến trúc sư Nguyễn Duy Đức chỉ thiết kế chợ Mới nhưng chưa có thiết kế cách nối liền từ Khu Hoà BÌnh đến CHợ Dưới, ngoài con đường từ bùng binh, cầu Ông Đạo đi vào.
Đây có thể nói hình chụp ngay địa điểm của ty thông tin khi xưa, bị phá bỏ để xây cầu thang và chiếc cầu nối liền khu Hoà BÌnh và CHợ Mới. Căn nhà 3 tầng lầu bên phải của chiếc cầu là nhà tiệm của ông Nguyễn Văn Ngạch và Tân Lập được đền bù, bên cạnh là tiệm Bình Lợi của cô BA Chỉ kế đến là tiệm Lộc Sơn, của bà Năm Ngọ, sau này lấy ông Sáu Có, mẹ của hai anh em tên Lộc và Sơn. Nhà ông Song được bồi thường, sau đó bán cho bà Huệ, vợ ông Năm Ngọ, về Huế. Bà Năm Ngọ khi xưa có tình ý với cậu Tùng của mình nhưng ông bố không cho lấy. Sau này cậu đi kháng chiến bị giết ở gần Phan Thiết còn bà Năm Ngọ sau này lấy ông Sáu Có, đi kháng chiến về, sinh ra Võ Ngọc SƠn, học chung với mình khi xưa ở Yersin. Em gái của hắn, hình như là con nuôi thì phải vì mình nhớ chỉ có hai người con trai, có kêu mình viết thêm về tên này nhưng không có thì giờ. Gặp mặt thì hỏi mình còn kể được. Chỉ biết hắn đánh bi-da nghề lắm, chuyên cá độ. Đi thi B.E.P.C., với hắn. Nhất là hai thằng hay bị cấm túc, vì học ngu, đi xe đò Chi Lăng mỗi thứ 7.
Mình ghi dấu để chỉ ty Thông Tin Đà Lạt thời chưa xây Chợ Mới. Bên cạnh khu vực photo Hồng Châu bị cháy năm Mậu Thân và được xây lại 3 tầng
Hình chụp ngày Khánh thành chợ Mới Đà Lạt. Ta thấy phía khu Hoà BÌnh, có dãy phố vòm, và căn nhà 3 tầng của ông Song và ông Nguyễn Văn Ngạch, ngay sau cái chợ trên. Sau này kiến trúc sư Ngô Viết Thụ, cho đập phá khu này để làm cầu nối vào tầng trên của Chợ Mới từ khu Hoà bÌnh

Đây là sơ đồ của khu Hoà Bình trước khi được kiến trúc sư Ngô Viết Thụ thiết kế lại. Dãy phố có gạch chéo màu đỏ bị đập phá, cùng với tiệm ông Nguyễn Văn Ngạch, Tân Lập của ông Song và ty thông tin. Để xây chiếc cầu hình chữ K, nối liền với lầu trên của chợ Mới Đà Lạt. Viết trên IPad nên hơi khó đọc.
Chỗ ty thông tin sau khi được đập bỏ thì các thang cấp được xây để nối chiếc cầu hình chữ K vào CHợ mới Đà Lạt. Trong khi đó Chợ Cũ được sửa chửa lại thành rạp xi-nê Hoà Bình do ông chủ tiệm ăn Chic Shanghai trúng thầu.
Không ảnh này cho thấy tin Thông tin vẫn còn. Căn nhà 3 tầng của ông Nguyễn Văn Ngạch chưa được xây. Sau lưng dãy nhà Đội Có chưa được làm bến xe. Bến xe ở trước CHợ Cũ. Sau này kiến trúc sư Ngô Viết Thụ mới đề nghị chuyển ra phía sau dãy nhà Đội Có. Vô hình trung tạo nên các dãy hàng quán bán thức ăn cho dân đi xe đò Minh Trung 
Đây là dự tính xây thương xá trên Chợ Cũ, cuối cùng không có nhà thầu nào bỏ tiền ra để xây cất nên chỉ xây rạp xi nê và dang hàng xung quanh. Tương tự, con gái tiệm giò chả Mỹ Hương nói mình là bố mẹ cô ta tính xây thương xá chỗ Phở Tùng bị cháy khi xưa nhưng không có ai bỏ vốn nên cuối cùng chỉ xây mấy dãy phố 2 tầng lầu.
Đặc biệt ta thấy dãy phố một tầng bên phải có các vòm rất dễ thương. Mình tiếc là họ đập phá, nếu không sẽ chắn gió cho khu vực này giúp người Đà Lạt đi chơi thong dong xung quanh khu Hoà Bình vào mùa mưa.
Chợ Cũ thời Tây nơi mẹ mình buôn bán một thời. Bên trái là dãy phố một tầng có vòm
Dãy phố có vòm bên phải rất dễ thương. Chỉ tiếc là họ đập phá.
Dãy phố Đội Có bên trái, và cuối tấm ảnh là khu photo Hồng Châu được xây lại sau Mậu Thân bị cháy.
                              

Nói cho ngay, khu Hoà BÌnh hình dáng hơi bất thường. Không vuông vắc vì địa thế trên cao. Mình đoán họ cho đập phá dãy phố một tầng có vòm vì sợ đất trùi sau khi xây Chợ Mới, họ phải xây talus để tránh đất bị sụp, do đó phải lấn thêm đất phía trên.

Mình có viết nhiều về khu Hoà BÌnh rồi. Ai buồn đời thì vào bờ lốc mà đọc. Chỉ ghi lại đây nhân thấy tấm ảnh ngày xưa, chắc lúc đó mình mới sinh ra đời. Xong om

Bravo ! Trí nhớ Ôn Son khiếp quá , chuyên gì cũng nhớ từng chi tiết ! Cháu Ông Nguyên-văn-Ngach đây

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Ngày tàn của dòng họ Gucci

 Ngày tàn Dòng họ Gucci 

Nhớ năm con gái học trường kinh tế Bocconi, tại Milano, Ý Đại Lợi, hai vợ chồng khăn gói đi thăm con, và thân hữu. Con gái dẫn mẹ nó viếng con đường đắt tiền nhất thành phố, Via Monte Napoleone, có nhiều tiệm thời trang, rồi kéo mẹ nó vào tiệm Gucci khiến mình muốn đứng tim, nhưng cũng phải bò vào. Vợ mình là vợ của nông dân nên cũng e dè, sợ sệt nơi chốn sang trọng, trong khi con gái chạy tùm lùm, kêu mấy cô bán hàng, cho xem cái này cái kia. Con hơn mẹ cha tốn tiền. Du khách tàu nhiều nên họ mướn sinh viên tàu đứng bán khá nhiều. Mình nghe nói là muốn mua đồ của công ty Hermes, khách hàng phải mua đồ bao nhiêu tiền mới được vào club của họ.

Vào đây khiến mình nhớ đến vụ Maurizio Gucci, cháu nội của người sáng lập công ty, bị bắn chết trước cửa tiệm của ông ta. Có thời báo chí ngày nào cũng nhắc đến. Sát thủ là ai? Người ta điều tra ra, chính bà vợ cũ thuê người hạ sát tên chồng cũ. Kinh. Cho thấy đừng đùa với gái Ý Đại Lợi, có máu Mafia. Trở lại việc khởi đầu của công ty danh tiếng thời trang này. Hồi mới quen đồng chí gái, có cô đồng nghiệp hỏi có muốn mua đồng hồ Gucci không vì cô chị bán hàng ở Gucci, được giảm giá 50% nên mình nhờ mua hộ cái đồng hồ Gucci không người lái, không cửa sổ, 3 cái chèo cho đồng chí gái. Tặng đồng chí gái nhưng đâu dám nói là mua hàng khuyến mại. Để cho sang. 

Mình có xem phim tài liệu quay cách làm cái quai của sách tay này làm bằng trúc.


Năm 1921, ông Guccio Gucci mở một cửa tiệm nhỏ bán sản phẩm làm bằng da, ở thành phố Florence, Ý Đại Lợi. Ông ta từng làm việc trong các khách sạn sang trọng ở Paris và Luân Đôn, nên muốn tạo dựng một thương hiệu Ý Đại Lợi, có tầm quốc tế. Các sản phẩm lúc đầu là đồ bằng da, như Vali, và các dụng cụ cho môn thể thao cho kỵ mã. Và từ đó thương hiệu Gucci được xem là đồ xịn cho giới có tiền. Đâu năm 1947, sau thế chiến thứ 2 thì Gucci cho ra đời các ví tay phụ nữ, có cái quai làm bằng trúc, và trở thành cái ví mà phụ nữ nào cũng muốn sở hữu.

Ba anh em thời thịnh vượng chưa tranh dành gia tài 


Vào thập niên 50, thế kỷ 20, Gucci mở một tiệm ở New yOrk, và các người nổi tiếng như Jackie Kennedy, Liz Taylor là khách hàng thường xuyên khiến phụ nữ tại Hoa Kỳ thèm khát các sản phẩm của công ty này tương tự ngày nay các phụ nữ Á đông như người Tàu, người Việt ,…mê Louis Vuiton. Và cái logo Gucci nổi tiếng như ngày nay, ai cũng muốn mua đồ ví LV. Chỉ có vấn đề là khi xưa mang đồ xịn là người ta biết đồ xịn, còn nay thì đồ giả được sản xuất nhiều hơn đồ thiệt nên khó mà biết được giả hay thật. Đó là thực tế của đời nay.


Khi ông Guccio qua đời, 3 người con trai nối nghiệp và tiếp theo là các cuộc tranh dành, chia gia tài xẩy ra trong gia đình, đưa đến ngày tàn của doanh nghiệp gia đình này.

Tiệm này đồng chí gái và con gái kéo mình đi vào. Xem thiên hạ đứng đông đợi vào mua. Hình cũ khi xưa.

Cuộc tranh chấp giữa 2 người con trai Aldo và Rodolpho: Aldo thì muốn khuếch trương doanh hiệu trên thế giới còn Rodolpho thì không muốn cải tổ, cứ thế mà ăn. Nên hai anh em choảng nhau như điên. Năm 1983, Maurizio Gucci, con trai của Rodolpho, hưởng gia tài khi ông cha qua đời, và tìm cách đẩy Aldo ra khỏi công ty. Đời cha ăn mặn đời con khát nước, Maurizio không biết cai quản nên công ty lâm vào khủng hoảng tài Chánh.


Từ một thương hiệu danh trấn khắp thế giới hơn cả Louis Vuitton, bổng nhiên Gucci bị tan tành. Lý do là hổ phụ sinh tiểu hổ, Paolo Gucci, buồn đời, tố cáo ông bố Aldo trốn thuế và khiến ông ta đi tù vào tuổi 81, hy sinh đời bố củng cố đời con. Củng cố đời con đâu không thấy, Paolo rảnh tay làm kinh doanh theo ý mình. Người ta kêu doanh hiệu này tan tành vì thuế vụ nhưng trên thực tế thì sự choảng nhau trong gia đình đã khiến cho công ty cuốn theo chiều gió. Aldo xem con trai mình là thằng đần. Nên tìm cách giúp Maurizio để thay thế ông ta và ông anh. Thật ra là bà vợ của ông Maurizio la người giựt dây giữa mấy anh em. 

Đây người đàn bà có câu tuyên bố lẫy lừng, giết chồng cũ vì không chu cấp tiền

Công ty này muốn quần chúng hoá nên bán đủ loại sản phẩm như giấy đi cầu, ly uống cà phê đủ loại đem đến cho mọi giới dù nghèo, tinh thần dấn thân xã hội chủ nghĩa thời đó. Ý Đại Lợi có đến 35% thuộc Đảng Cộng Sản thân Liên Xô. Kiểu thương hiệu Trump, ngày nay bán thịt bò, chén đũa, kinh thánh … đến năm 1993 thì ông con bán hết cổ phần của mình. 2 năm sau, ông ta bị bắn chết trước cửa tiệm. Người mướn sát thủ là bà vợ cũ, tên Patricia Reggiani. Hết tiền nên chỉ mướn được sát thủ hạng bá vơ nên bị bắt và khai hết, mướn Mafia thì khỏi lo. Bà này có tuyên bố một câu xanh dờn : “thà khóc trong xe Roll-Royce còn hơn là vui vẻ trên yên xe đạp”.


Vào đầu thập niên 90, khi mình phát hiện ra mối tình hữu nghị của đồng chí gái, công ty này bị lộn xộn nên cuối năm họ bán hạ giá 50% nên mình mới mua được cái đồng hồ xịn cho đồng chí gái.


Maurizio bán cổ phần còn lại của mình cho công ty Investcorp, chấm dứt công ty do gia đình Gucci sở hữu. Có lẻ vì hết tiền chu cấp cho bà vợ cũ nên khiến bà ta tức giận nên sai người giết cho rảnh nợ đời. Ai giàu 3 họ, ai khó 3 đời , đến đời cháu là ăn mày còn bị vợ giết.

Du khách tàu mua nhiều

Sau khi mua lại Gucci thì công ty này được Domenico De Sole và Tom Ford quản lý, giúp thương hiệu này lên lại, tìm lại được thời vàng son của mình. Mấy người này dẹp hết các sản phẩm rẻ tiền, chỉ bán những vật có giá trị, tạo dựng một hình ảnh sexy. Đến năm 1999 thì GUcci lên giá 90%.


Đến năm 1999, nhóm Kering của pháp bơm thêm tiền , giúp Gucci khuếch trương khắp thế giới. Ngày nay, Gucci được mệnh giá độ 20 tỷ đô la. Năm 2021, có một cuốn phim mang tên “House of Gucci” ra đời, ai buồn đời thì tìm xem. Trên YouTube miễn phí, hơi cải lương một tí không nói rõ lý do gây nên xụp đỗ.

Trong vòng 20 năm tới đây, sẽ có cuộc chuyển giao tài sản từ thế hệ Babyboomers qua con cháu. Đa số tài sản là các công ty nhỏ nên Đảng Dân Chủ muốn đánh thuế cao cho nên họ sẽ bán và cho vay lại. Mình tìm kiếm mua cho mấy đứa con. Năm ngoái có tiệm bán đồ cho tiệm ăn, về hưu cho vay lại nhưng thằng con và thằng cháu chê. Bán hàng năm độ 1 triệu đô la, lời độ 30% nhưng đám trẻ ngày nay, chúng chỉ thấy mặt nổi, không hiểu mặt chìm của các công ty này. Chủ bán cho vay lại nên chỉ đặt cọc tiền ít thôi, để họ đóng thuế ít. Sau này thằng con đi học khóa tài chính mới hiểu ra thì họ đã bán.

Ai giầu 3 họ ai khó 3 đời. Thương hiệu Louis Vuitton cũng nằm chung số phận với công ty Gucci và những công ty được thành lập trong gia đình rồi sau 3 đời, bay mất. Ngày nay Louis Vuitton được xem là thương hiệu thời trang giàu nhất thế giới.


Mình đang tìm các Assisted Living home để mua. Bác nào biết thì cho em biết, vùng nam Cali thôi. Thế hệ mình già đi sẽ vào đây ở nên mua trước, sau này vào đó ở luôn. Khỏi phiền con cháu.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Con gà mái mệ

Hồi mới lấy nhau, mình thấy đồng chí gái cứ đến mùa giáng sinh và Tết là cực nhọc. Đi mua quà rồi gói đồ đến khuya suốt mấy tuần liên tiếp, trang hoàng cây Noel rồi than mệt. Lúc đầu, mua cây thông tươi cho thơm mùi nhưng sau mình mua cây thông giả, chơi xong cất, năm sau dùng lại, thay vì đi mua nữa, chặt rừng uổng cây tốn tiền. Có đến 4 ông anh thêm vợ rồi mỗi cặp có 3, 4 đứa cháu. Cứ nhân lên rồi cộng lại. Mình nói lì xì cho khỏe hay thay phiên, kêu mấy ông anh, chị dâu tổ chức nhưng mấy bà chị dâu, trốn đâu, kêu bận. Có tổ chức thì cũng chả có bà nào đến, ngoại trừ chị dâu trưởng vì không có gia đình họ hàng ở Cali. 

Đến thanksgivings thì mình làm gà Tây, độn nếp và hạt sen, đút lò với mỡ chài khiến mấy đứa cháu thích vì bố mẹ chúng cho ăn ở nhà toàn gà hấp muối. Đến trường, cô giáo nói về gà Tây này nọ mà ở nhà thì ăn theo kiểu an-nam-mít. Mình cũng không thích đồ ăn gà Mỹ lắm nhưng phải làm để cho con và cháu hiểu lịch sử và truyền thống Hoa Kỳ.

Con cháu đang chơi trò chơi ngày gia đình xum họp. Tết thì có màn bầu cua cá cọp

Ngày nay mấy đứa cháu lấy vợ lấy chồng, có con nên đông hơn. Đồng chí gái có đến 19 đứa cháu và 2 đứa con nên ngày nay gặp nhau lại khá đông, thêm 12 đứa kêu bằng Bà. Đứa nào có Bồ, đều dẫn đến có họp mặt đại gia đình rồi chúng so sánh tình thân giữa anh em cô cậu với gia đình các đối tượng. Sự cố gắng của đồng chí gái tạo niềm vui cho mấy đứa cháu vì bố mẹ chúng bận buôn bán, hay ly dị, lo bên nhà họ không muốn dây dưa bên chồng. Dần dà đồng chí gái, con út trở thành con gà mái mệ, cứ hàng năm, kêu réo mấy đứa cháu về mỗi lần có dịp lễ đại gia đình như kỵ giỗ, giáng sinh hay Tết. Nay trở thành truyền thống của gia đình. Mấy đứa con hay cháu đi làm ở ngoại quốc hay tiểu bang khác đều bay về để đại gia đình sum vầy. Chúng đến như cơn lốc rồi biến mất như đám quân Mông Cổ, để lại giấy gói, rác sau khi bốc quà.


Bù lại chúng rất thương đồng chí gái. Cứ sinh Nhật, hay lâu lâu mấy cô cháu hú nhau đi ăn. Có dạo đồng chí gái đau, chúng đến thăm, dẫn đi biển chơi này nọ. Đồng chí vợ có cái tính rất hay, là không nghĩ bên chồng bên vợ gì cả. Bên nào cũng lo chu toàn. Nhớ đi Việt Nam, mỗi lần về là đều mua quà, mời gia đình chồng, em út, cháu đi chơi ở VinPearl, không kệ nệ tiền bạc, kêu kệ mình ở Hoa Kỳ, sướng hơn em út nên đi làm để dành tiền, mời bên chồng đi chơi. Mai mốt về Mỹ đi cày tiếp trả nợ. Em mình ở Việt Nam cũng khá giả, có của ăn của để nhưng nếu đi chơi mà trả tiền thì chắc không ai tham gia. Nghỉ hè bên vợ cũng vậy, đồng chí gái và bà chị bỏ tiền mướn nhà hay khách sạn cho mọi người ở khi đi nghỉ hè chung. Một mai mình đi Tây phương thì cũng chẳng mang theo được gì ngoại trừ tình thương của gia đình.


Nhớ khi xưa, mình ở rể, mẹ vợ cứ ngày thứ năm là kêu mình chở đi chợ với bác giúp việc mua đồ nấu cho cuối tuần, con cháu về ăn. Và bắt đầu làm vai trò con gà mái mệ, kêu réo mỗi ngày mấy con trai con dâu nhắc nhở là chiều chủ Nhật ghé nhà ăn bún bò. Chiều chủ Nhật thì mọi gia đình lười nấu cơm nên đem con cháu về nhà nội ăn cơm. Anh em có dịp nói chuyện xung quanh mâm cơm như khi xưa ở Việt Nam. Bà cụ nhìn đàn con và cháu ăn, cứ cười hoài, kêu đứa này ăn thêm, đứa kia bỏ thêm chút ớt cho đậm vị Huế cay. Nay mẹ vợ qua đời nên truyền thống mất luôn. May đồng chí gái vẫn tiếp tục truyền thống vào các lễ lạc. 


Hôm trước, ngồi xem lại hình ảnh cũ, đồng chí gái kêu không tiếc tiền khi đã mời cả đại gia đình chồng từ Hoa Kỳ, Pháp quốc và Việt Nam bay sang Dubai chơi, bao ăn ở, máy bay và khách sạn năm sao. Để lại dấu ấn cho mấy đứa cháu. Nghe chúng kể là sau vụ đi chơi, xum họp gia đình này thì mấy anh em thành lập một nhóm trên mạng xã hội, để liên lạc nhau nên chúng biết tin tức về nhau. Tạo sự gắn bó giữa thế hệ sau. Nay có tiền cũng chưa chắc làm được vì bà cụ lớn tuổi, không đi máy bay dược nữa. Nên cẩn thận là tốt.


Tết này mình về Việt Nam ăn Tết với bà cụ để không phải hát bài “mùa Xuân vắng mẹ” như suốt 50 năm qua từ năm 1974. Khiến mấy đứa cháu buồn vì không ai tổ chức Tết năm nay. Đồng chí gái mời đại gia đình đi chơi ít ngày ở MArriotts Hòn Én mà tháng tư vừa qua có đưa bà cụ và mấy người em đến chơi. Khách sạn chỗ này nấu ăn rất ngon, theo mình là ngon nhất những nơi mình đã đi qua ở Việt Nam. Kỳ này về thì có thêm mấy đứa cháu. Mướn xe buýt lớn chở cả đại gia đình như mọi lần. Mấy cô em ở Pháp và Hoa Kỳ bay về, họp mặt cho bà cụ vui trong tuổi già. Bà cụ lớn tuổi nên không dám đi xa, máy bay này nọ. Thôi đi gần gần cũng vui với xe buýt lớn cho khỏi chóng mặt.


Hàng năm, đồng chí gái hay tổ chức đi chơi xa với mấy bà bạn. Nhiều người sang Hoa Kỳ lâu năm nhưng chỉ quanh quẩn ở Bolsa, muốn đi chơi thì phải đi với người quen này nọ. Vì cũng ngại tiếng Tây tiếng u thêm không rành lái xa lộ. Đồng chí vợ cứ tổ chức cho mấy người bạn đi chơi cho biết đó biết đây, bù lại mấy bà bạn hay nấu ăn, rồi kêu đến mang về ăn như cảm ơn. Mỗi lần như vậy lại khiến bà vợ lo lắng, ăn ngủ không yên.


Có người kêu tổ chức chi cho khổ, hay nói theo nhà Phật là cái nghiệp. Mình nghĩ khác một tí, là nhiều khi đồng chí gái có Phước lớn mới có người để lo lắng, tổ chức này nọ. Mình thấy nhiều người giàu có nhưng khi tổ chức, đâu ai đến, anh em trong nhà không hoà thuận này nọ. Được cái là mấy đứa cháu nay lớn nên chúng mang thức ăn lại hay mua pizza nên cũng đỡ phần lo thực phẩm, đồng chí gái chỉ lo nồi bún riêu chớ không như xưa từ A tới cuối tiệc, kêu mình đi dọn, đổ rác.

Không có đồng chí gái thì mấy chục năm qua, mấy đứa cháu, con cái không có những buổi họp mặt vào ngày lễ. Hú nhau ra tiệm cũng được nhưng không có các sinh hoạt trò chơi khiến anh em tạo dựng những kỷ niệm để lần sau chúng lại trở về mái nhà của đồng chí gái. Đến gần Noel, một cô cháu chưa chồng ghé lại nhà phụ đồng chí gái và mấy đứa con trang hoàng cây Noel, gói quà này nọ cho mọi người. Cháu lấy Mỹ, Nhật, tàu đủ trò nhưng cũng tham gia khá vui nhộn. Nói theo mình có Phước để phục vụ, làm đầy tớ cho đồng chí vợ từ mấy chục năm qua. Kinh 


Mình có mấy người em cô cậu ở vùng này nhưng mỗi lần tổ chức gì, gọi  họ, đều kiếu từ nên từ từ mình cũng ít liên lạc, ngoại trừ đi thăm ông cậu, em bà cụ mình hàng tháng. Mẹ mình sang đây ở chơi mấy tháng, chả thấy họ đến thăm viếng. Ông cậu kể là khi xưa, mệ ngoại muốn cậu đi học thợ may nhưng mạ mi kêu đừng. Để mạ mi gửi tiền về nuôi cậu ăn học đậu tú tài, đi sĩ quan nên sau này mới đi H.O. Nếu không thì đi lính thường thì cả gia đình không bao giờ sang Hoa Kỳ, con cái thành tài, sung sướng như ngày ni.


Mình có cô cháu ruột, cũng kêu nó đến mọi lần. Cũng bơ vơ như mình khi về nhà vợ, ngơ ngác khi nghe tiếng cười, réo nhau của họ hàng. Mình có cô em ở Phila, có lần sang Cali ăn Giáng Sinh, kêu bên gia đình đồng chí gái vui quá còn bên gia đình chồng cô em thì anh em không nhìn nhau dù là triệu Phú hết. Cho thấy phải cần một người hy sinh như đồng chí gái mới tạo dựng được sự hòa thuận trong gia đình. Niềm vui cho mấy đứa cháu để chúng tiếp tục truyền thống này mai sau.


Thật ra hình ảnh anh em xum họp, vui chơi bên vợ, mình đã thấy ngay từ đầu khi mới được đồng chí gái đem về ra mắt bên gia đình. Nhà có 5 chị em, sinh con ra nhưng chị em hoà thuận nên con cháu cũng hoà thuận, gặp lại nhau ở Mỹ thì càng khắn khít hơn xưa. Anh chị em họ hàng rất vui gặp nhau. Cách đây mấy tháng mình đi đâu, đồng chí gái có tổ chức họ hàng gặp mặt nhau. Các người từ các tiểu bang bay về vì dần dần thiên hạ cũng bay theo mây trôi về vùng quá khứ.


Năm ngoái, đi ăn cưới cô cháu ở Massachusetts, mấy đứa cháu đều bay qua dự lễ. Chúng hay đi nghỉ hè hàng năm từ bé nên rất thân, dù không có tiền nhiều cũng bỏ tiền ra bay sang. Hôm qua, có thằng cháu nha sĩ, bị cúm, gọi đồng chí gái, năn nỉ cho nó tham dự và hứa sẽ đeo khẩu trang. Nó kêu bên ngoại nó chán như con dán, không ai nói chuyện với ai. Bố mẹ nó lại ly dị nên chả bao giờ có lễ giáng sinh đầm ấm với gia đình. Vợ mình cũng đến sinh Nhật của nó, cũng kêu đi ăn cho nó vui. Thấy nó, đeo khẩu trang, mệt oải lắm nhưng vẫn không muốn bỏ qua cơ hội, gặp lại anh em chú bác, cô cậu. Tìm lại không khí gia đình.


Khi xưa, ở Việt Nam ngày giỗ , hay Tết có tục lệ cả đại gia đình gặp nhau để ôn lại chuyện xưa với người quá cố. Có những nhà thờ họ để giúp họ hàng quay quần, để giới thiệu con cháu để chúng biết ai là bà con, ra đường không đánh nhau. Ngày nay, cuộc sống vội nhanh hơn, thiên hạ đi làm ăn xa, nên mất dần cái tình họ hàng của ngày xưa. Gia đình là nền tảng chính của cộng đồng, quốc gia mà ngày nay, người ta không muốn đẻ, chạy theo nghề nghiệp, công danh. Để rồi về già, ngồi một mình qua phố, âm thầm hồn thấy trống vắng. Khi gia đình tan rả thì quốc gia cũng theo đó mà cuốn theo chiều gió. Xong om


Cuối năm xin chúc các bác cùng gia quyến được nhiều sức khoẻ để năm 2025, có sức để đi cày.


Có nhiều độc giả cho rằng phải có nhà to cửa rộng mới tụ họp đại gia đình. Mình nghĩ không phải vậy vì khi xưa, tụi này mới lấy nhau, ở nhà cũng nhỏ, chỉ có sự chịu khó của đồng chí gái mới tạo ra được khôgn khí gia đình sum họp vui vẻ cho vài tiếng đồng hồ. Khi xưa, mình thấy làm cực, nhưng gia đình sau biến đông 75, vượt biên, nay được đoàn tụ tại Hoa Kỳ là một Phước lớn thì cần chịu khó hơn. Thay vì kêu mất công. Hình ảnh mẹ vợ mình khi xưa, ngồi xem đàn con cháu ăn bún bò mỗi tuần với nụ cười trên môi, mới hiểu gia đình hạnh phúc là gì. Rất đơn sơ hạnh phúc.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn