Người Nhật láng giềng triệu phú

 Người Nhật láng giềng triệu phú 


Hôm nay đọc một tin ở Nhật Bản kể về người quét đường tên Koichi Matsubara, 56 tuổi. Mình đoán là không có vợ con vì khi có vợ thì khó mà thực hiện sự nghiệp như ông ta. 


Tin cho biết hàng năm ông ta có lợi nhuận trên 30 triệu yen ($203,000) từ tiền thuê nhà và các đầu tư khác nhưng ông ta chọn làm việc bán thời gian nghề hốt rác quét dọn trong một chung cư tại đông kinh. 3 ngày một tuần và mỗi ngày 4 tiếng đem lại cho ông ta lợi nhuận 100,000 yen ($680) mỗi tháng. Ông ta cho biết đi làm để giúp ông ta khỏe mạnh, đầu óc bớt lộn xộn hơn. 


Ông Matsubara lớn lên với người mẹ đơn thân và tiết kiệm tiền lương từ khi làm nhân công cho một xưởng. Ông ta để dành được 3 triệu yen ($20,000) để mua được căn hộ cho thuê đầu tiên khi thị trường địa ốc Nhật Bản banh ta lông 30 năm về trước. Ngày nay ông ta làm chủ được 7 căn hộ ở Đông Kinh và có mua cổ phiếu. 


Tuy có thể sống thoải mái nhưng ông ta vẫn sống bình thường không xa hoa, không đổi điện thoại mới, bận áo quần cũ. Ông ta cho biết là chỉ muốn có việc gì để làm hàng ngày giúp ông ta khỏe mạnh. 


Mạng xã hội Nhật Bản yêu thích lối sống của ông ta, cho rằng ngay một người quét dọn chung cư  có thể trở thành triệu Phú. 


Ông thần này đi ngược lại với văn hóa Nhật Bản, quản lý tài sản trong im lặng không ai biết đến, sống cuộc sống bình thường không phô trương biết bố mày là ai không. 


Mình gửi cho mấy đứa con để chúng học hỏi. Có nói chúng đọc 2 cuốn sách “the millionaire next door” và “the millionaire mind” cùng tác giả là giáo sư đại học Georgia tên Thomas Stanley. Ông ta bỏ mấy chục năm phỏng vấn các nhà giàu triệu phú để hiểu được tư duy và cách sống của họ, trở nên giàu có. 


Cuốn đầu tiên là người hàng xóm láng giềng rất hay say đó cuốn thứ hai nói đến tư duy đầu tư cho tương lai ra sao. Chỉ cần hai đứa con hiểu được hai cuốn này là mình mừng.  Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Ngày 3 via di Francesco

 Ngày thứ 3


Hôm nay ăn sáng sớm nên lên đường vào lúc 8:33. Hôm nay trời không mưa nên mừng nhưng lạnh nên bận thêm cái áo mưa cho ấm và găng tay vì khá lạnh. 8 độ C. 

Nhà thờ của tu viện Camaldoli


Đường hôm qua là đi từ trên núi xuống thung lũng còn hôm nay thì đi từ thung lũng lên núi. Chán Mớ Đời 


Sáng nay mang boots vì đường trơn. Khi ra đi thì hồ hởi lắm nhưng khi bắt đầu lên dốc là mệt đời. Trong bản đồ họ chỉ hai cách đi; một là đi tà tà đường ngang đến tu viện. Ngắn hơn còn họ khuyên thì nên đi đường lên đỉnh rồi đi bộ xuống. 

Cái đập nhỏ để chận nước giảm nước chảy xiết 
Đá lổm chổm nên khó đi vì ướt


Mình thấy đường thường chỉ có 19 cây số. Nên chọn leo núi rồi đi xuống. Đó là một sai lầm. Vì lên núi gió kinh hoàng khiến mình lạnh cóng, lại không đem theo áo ấm, để trong Vali. Gặp một cặp vợ chồng Đức đã gặp hôm đầu tiên. Để họ đi qua mặt vì mình đi chậm theo hơi thở. 


Đang chánh niệm thì có bà người Đức gặp trong tiệm pizzeria tối qua và sáng nay ăn điểm tâm trong khách sạn. Bà ta đi qua mặt chào rồi nói chuyện. Bà ta cũng kiến trúc sư, về hưu kêu đi bộ vào thiên nhiên bà đồng thời học hỏi văn hóa khi đến các thành phố. Bà ta kêu bạn bà ta to béo nằm nhà rên đau lưng đau cẳng này nọ. Nên phải đi nếu không thì phí cuộc đời. 


Bà ta kể khi xưa mới khởi nghiệp chỉ vẽ thôi, nay thì phải theo luật lệ đủ trò. Có người muốn đầu tư xây nhà nhưng không được cho thuê giá cao nên chả ai muốn đầu tư. Bà ta kêu toàn là luật lệ không đi đám quan lại đưa ra để bảo tồn chi đó. Cali sẽ như vậy. 


Sau đó bắt kịp cặp người Đức rồi bà ta đi lẹ quá vì bà ta đi thêm 10 dặm nữa để đến địa điểm mà tối mai mình sẽ ngủ lại. Thôi cho bà ta đi trước vì đi nói chuyện với bà ta mình không chánh niệm hơi thở được. Có bà nào đăng trên nhóm kêu đi mỗi ngày từ 50-60 cây số. Kinh. Mình đi phân nữa là đã oải con chim đa đa rồi còn bà này chắc còn trẻ nên phong độ. Chắc còn hận thù tên bồ cũ hay chồng cũ. 

BỨc tượng của người chăn dê. Gió lạnh quá nên mình chỉ chụp cái vèo rồi chạy. Họ để cái ghế cho thiên hạ ngồi nhưng gió mạnh và lạnh nên chả muốn ngắm cảnh. Nếu đem theo áo ấm thì có thể ngồi nhìn dê cừu tưởng tượng được. 
Đường này nên đi mùa hè hay tháng 9 vì có cây che mát nhưng tháng 10 là ngọng. Mưa thêm gió
Nhà thờ nhỏ dễ thương lạnh quá nên không vào 


Đi độ một tiếng thì gặp bà ta ngồi ăn uống gì đó rồi cặp người Đức cũng từ đâu phía sau mình ụp tới. Thế là ba người Đức nói chuyện với nhau. Mình uống nước xong xin phép tiếp tục đi. Đâu 30 phút sau cặp người đức qua mặt mình rồi 30 phút nữa bà kia qua mặt mình. 


Đường trơn nên mình phải chú ý chớ nói chuyện chính trị này nọ thấy mệt quá. Đi lên núi cao thật như leo Mount Baldy, chỉ có khác là đường trơn và xình lầy thêm gió thổi như khi lên Baldy. Lạnh kinh khủng đúng hôm mình để áo ấm trong Vali. 


Cuối cùng thì cũng lên rồi bắt đầu đi xuống lại càng cẩn thận hơn vì trơn. Lúc này qua phía bên kia núi nên bớt gió. Thấy cặp người Đức đang ngồi nghỉ ăn uống chi đó, mình đưa tay chào rồi đi tiếp. Ngày mai chắc mình không chơi dại đi thêm 6 km cứ theo con đường mà đến. Mấy ngày nay mưa nên đường lắm bùn thêm hôm nay lạnh. Chán Mớ Đời 


Mới nhắn tin cho vợ con kêu sang năm đi bộ nghỉ hè, vừa viếng thiên nhiên vừa bình dân học vụ thêm văn hoá sở tại. Chắc đang còn ngủ nên chưa thấy đồng chí gái trả lời. Thằng con thì chịu đi rồi. 


Tu viện cũng dễ thương, hình như họ đang sửa hay xây thêm phòng cho du khách hành hương. Mình ghé nhà nghỉ lấy phòng. Thấy bảng để được thành lập từ năm 1919, hơn 106 năm. Tắm một phát rồi tính sau. Phải đợi 3.5 tiếng mới ăn tối được. Cái xứ này theo giờ giấc, tiệm ăn mở và đóng  trễ. Từ sáng đến giờ chưa ăn gì cả thôi thì nhịn đói. May nhà nghỉ có sưởi trong phòng. Hôm qua không có nên hơi lạnh. Ngày nay đi ngoài trời lạnh quá nên cần sưởi cho ấm. 


Tính đi bộ nhưng chỗ này chả có gì cả vì lẻ đó bà người Đức muốn bổ túc văn hóa nên đi luôn tới thành phố mà mai mình sẽ đến. Thật ra bà ta chỉ đi thêm có 6 dặm vì không phải xuống núi mà đi thẳng luôn.  


Mình nghỉ đi 30 km mỗi ngày được nhưng sẽ không vui thú cuộc đời vì sau 30 km thì đến nơi là 4 giờ chiều mà nếu leo núi thì càng trễ, mệt và trời bắt đầu tối để đi vòng vòng xem làng hay thành phố. Nên đi độ 20 km nên khi đến nơi có thể đi vòng thăm quan làng hay thành phố rồi ăn sau đó lên giường lấy sức cho ngày mai. Xong om


Trong khi đợi tiệm ăn mở cửa tập nội công một chút cho giãn gân. Xem lại bản đồ cho ngày mai, họ đề nghị đi thêm 6 km nhưng nhìn kỹ thì đoạn đường 6 km này thì đã đi hôm nay khi leo núi thay vì đi bọc ngang sườn núi. Thế là ngày mai chỉ tà tà nếu trời ấm thì có thể đứng lại ngắm cảnh chụp hình bú xưa la mua. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Ngày 2 via di Francesco



Hôm nay nhìn đường thấy ngắn họ có cho ý kiến đi vòng thêm 6 km để xem thung lũng chi đó. Mình thấy đường có 10.5 dặm nên nghĩ đi vòng cho vui. Bà chủ nhà nghỉ cho ăn sáng 8:30 sáng nên nghĩ đường ngắn nên cứ thông thả. 

Được cái là đi trong rừng khác với vùng đi Via Francigena chỉ toàn là ruộng 


Thật ra đến 8:45 mới cho ăn vì chỉ có một mình vì cặp người ý ở bên cạnh không ăn sáng và đi sớm. Ăn xong thì đến 10:15 mới hành. Mình đem hành lý lên xe cho bà ta đưa đến khách sạn của tối nay. Bà ta thả mình ở chỗ hôm qua, nơi khởi hành chuyến đi ngày hôm nay. 



Thấy nhà thờ Mở cửa nên ghé vào xem. Vừa bước ra hình như ông trời giận mình cầu nguyện chúa Giê su trong nhà thờ nên tức giận làm một trộ tới chiều luôn. 


Bận áo mưa rồi chống gậy đi xuống. Chán Mớ Đời đi thì phải chánh niệm từng bước vì lạng quạng sẽ trợt. Lúc này mới thấm “mưa vẫn mưa bay trên đầu Sơn đen. 

Trên đường đi thấy mấy nhà để bán vì cha mẹ qua đời 


Vừa đi lại nhớ ông bà chủ nhà nghỉ. Xây dựng nhà nghỉ từ 20 năm nay, cuối đời chả biết ra sao vì hai đứa con gái không muốn tiếp tục, chỉ có một đứa cháu ngoại. 


Thật ra ở Hoa Kỳ hay Âu châu đang có sự chuyển giao tài sản từ cha mẹ cho con cháu. Vấn đề là các công ty thương mại mà con cái không muốn tiếp nối. Ông chủ nhà kể là từ Firenze đến chỗ ông ta là 38 km mà không có một tiệm ăn. Bao nhiêu tiệm đều đóng cửa vì cha mẹ về hưu không có ai tiếp nối. Người dân ở Firenze muốn ra ngoài thành phố để ăn , đi dã ngoại nhưng tìm không ra một tiệm ăn. Họ gọi ông ta phải đặt trước mấy ngày để chuẩn bị. Ngày xưa ở Ý Đại Lợi, bạn ý hay rủ cuối tuần đi chơi xa rồi ghé ăn chỗ nào bên đường. Nay những chuyến đi như vậy rất khó thực hiện. Bù lại trong thành phố macdonald đầy và pizza. Hô hào du lịch xanh mà chả có thằng ý nào chịu làm, mình nghĩ giới trẻ ngày nay bin đầu độc với chủ nghĩa xã hội và luật lệ thuế má của Âu châu nên chẳng ai muốn thành doanh nghiệp. Các Đảng phái tả hay hữu đều nhất trí là phải đánh thuế thằng giàu mà Đảng cực hữu cũng đồng ý tới 72%. Với tư duy như vậy chả ai muốn làm doanh nhân. 


Năm ngoái có người muốn bán tiệm của họ chuyên bán đồ cho nhà hàng nhưng thằng con không chịu làm. Họ bán trên giấy tờ gần 1 triệu bạc xem như 80,000/ tháng. Vấn đề là nếu ai trả họ tiền tươi thì họ bị đóng thuế  mệt thở do đó họ phải cho vay lại. Mình hỏi cô cháu cũng chê. Mấy tiệm như vậy thấy lề khế nhưng kiếm bộn bạc. Mỗi năm họ bỏ túi 300,000 chưa kể tiền tươi vì nhà hàng có tiền tươi nên họ mua đồ trả bằng tiền tươi. 


Đến khi thằng con bắt đầu hiểu sự việc thì đã có người mua. Em đang tìm mấy business mà chủ nghỉ hưu và con cái không muốn tiếp tục, bác nào biết thì giới thiệu cho em mua. Xin cảm ơn trước. Neesu em ở Ý Đại Lợi sẽ mua lại nhà nghỉ xanh này vì có thể mang lợi 300,000 một năm chưa kể tiền tươi. Ai muốn thì cho em hay sẽ thương lượng dùm để chủ cho vay lại không mượn vốn ngân hàng. 


Đi đường thấy châtain rớt đầy 


Mưa vẫn rơi tầm tã nên chả thiết nhìn trời. Chỉ nhớ khi xưa đi học ông Tây bà đần dạy fougères, châtain …bắt mình học chết bà, thêm vẽ này nọ nhưng có bao giờ thấy ở Việt Nam. Chỉ khi qua Tây mới thấy. Đi trên đường thấy đầy, mấy trái châtains, rớt đầy đường mà không lượm được vì chả biết nấu nướng ra sao vì ở khách sạn. 


Mình đoán mấy khu rừng đi qua là của tư nhân vì họ chặt cây để chống cháy rừng một mặt để bán gỗ cho lò sưởi. Thấy họ để số điện thoại tên tuổi để ai muốn mua cây củi điện thoại. 

Phong ten cũ của làng
Phong ten mới ở khu mới hơn


Đi 10 dặm đường mà mất 6 tiếng đồng hồ dù chỉ có Đi xuống. Về khách sạn lấy phòng xong tắm rồi đi vòng vòng. Thành phố cổ chỉ có con đường làng xưa, thấy để bảng bán hay cho thuê rất nhiều. Cho thấy ở tỉnh nhỏ tương lai của Âu châu không khá vì người lớn tuổi chết, không con mà nếu có thì chúng ở thành phố lớn, treo bảng bán. Mình đi hai con đường nhỏ mà có đến 6 văn phòng địa ốc. Có căn hộ rao bán có 47,000 Euro có nhiều nhà trên nữa triệu nhưng to. Không con, nếu có cũng ít và ở xa, chúng chỉ muốn bán rẻ rồi bỏ túi tiền cho xong nợ. Việt Nam có nhà thờ đường chớ nếu không thì bán hết. 



Hôm nay ăn pizza vì mấy tiệm ăn mở cửa vào 7:30 tối. Ăn xong về phòng nằm ngủ. Mai đi tiếp. Mai châm vì mưa hôm nay và hy vọng sẽ tạnh. 

Dân ý hút thuốc nhiều may họ để trước cửa tiệm tabacchi để dân mua 24/24


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen

Nguyễn Hoàng Sơn 

Ngày đầu tiên Via Di Francesco

 

Sáng nay ăn nhiều như hôm qua. Khách sạn cho ăn sáng cực ngon no bụng. Mình tọng khá nhiều prosciutto crudo của vùng này và salame. Sau đó chuẩn bị đồ đạt, thoa vaseline để tránh bị bỏng chân. 



Xuống lễ Tân trả chìa khóa thì được biết xe đã đợi ngoài cửa. Lý do là đường ra khỏi Firenze toàn là xe chạy nên họ chở mình ra khỏi ngoại ô rồi thả mình xuống thành phố Pontessieve rồi chở hành lý mình đến chỗ ngủ lại đêm nay. 



Mình mở ứng dụng Ra và khởi hành , đi theo con đường chính của thành phố rồi ra chiếc cầu cấm xe chạy, đi qua sông Arno rồi ra tỉnh lộ. Xe chạy khá nhiều đến độ 2 dặm thì bắt đầu vào đường ruộng và cứ đi vô tư. Độ 2 dặm thì lại đi đường bộ. Khúc này thì ít xe, đi cả tiếng đồng hồ chỉ thấy 4 chiếc xe.  


Thấy bên đường có vòi nước nên ngừng lại lấy nước và uống cho đã cơn khát. Ngày nay nước ở phong tênh, người ý không để chảy như xưa, nay họ làm cái vòi có thể tắt để khỏi lảng phí nước phong ten. Ở Roma thì vẫn để nước chảy như xưa. Có lẻ nhiều quá nên chả thằng ý nào muốn thay vì đắt tiền. 


Cứ tiếp tục leo dốc. Hôm nay lộ trình cho biết leo 3,647 cao  bộ độ 1,200 mét cao nên chỉ có đi lên chớ không có xuống. Mai lại ngược lại đi xuống mệt thở. 

Nơi khởi hành


Đâu độ còn 2 dặm thì không biết thiên hạ ở đâu chui ra nhiều chắc họ dừng lại ở đâu. 8 người cả thảy có một tên người Gia-nã-đại gốc québec cứ bám theo mình mới hiểu là điện thoại của anh ta hết pin. Anh ta kể là năm ngoái đi Camino bên Tây Ban Nha nên năm nay bò qua Ý Đại Lợi cho đổi không khí. Lên tới cái làng Consuma thì mình mở điện thoại và điện thoại cho nhà nghỉ vì cách đó 6 cây số để họ đến đón. Đứng đợi xE thì Ông thần Gia-nã-đại đi ngang hỏi đường. Mình nhớ sực là anh ta không dùng điện thoại được  nên mở gú gồ và chỉ chỗ anh ta nghỉ lại qua đêm vì mình mới đi ngang qua chỗ đó.  

Đi ngang đây bổng nhiên ruồi bay tá lả chắc họ bón phân gà nên phải lấy dầu ra sức để tránh ruồi muỗi. 


Có Ông người ý kêu mình tới chỗ ngồi ghế ở chỗ đợi xe. Dễ thương nhưng mình chưa mệt nên đứng đợi xe. Mở điện thoại nhắn tin cho vợ con. 10 phút sau bà chủ nhà nghỉ đến đón. Bà ta 76 tuổi còn Ông chồng thì 80. 20 năm trước họ quyết định rời bỏ Firenze để đến đây thành lập nhà nghỉ trên mấy mẫu đất của gia đình. Họ xây thêm đâu 11 căn phòng. Chỗ này được gọi là du lịch xanh agriturismo. Rất dễ thương. 

Cổng làng
Đi bên đường thấy nhiều



Mình hỏi con cái có lãnh cơ sở này nếu nay mai ông bà không lo nổi. Bà ta kêu là không. Có hai đứa con gái ở Firenze nhưng chả đứa nào muốn tiếp tục. Mình hỏi khi nào bà chán nghề này thì bán cho tôi khiến bà ta vui hẳn lên và dẫn mình đi xem khắp nơi. Mình thấy có hồ bơi mà ông chồng với thợ đang tìm cách đậy lại vì mùa đông đến. Cuối tháng 10 là không có ai đi hành hương cả. Bà ta chỉ cái máy phát điện chạy bằng diesel để làm ấm nước hồ bơi. Mình thấy hơi mệt, hỏi bà ta tốn bao nhiêu một tháng nhưng bà ta kêu dầu rẻ. 


Bà ta cho xem phòng thì to đùng có bếp núc phòng ăn và phòng khách như căn hộ. Khá rộng chẳng bù lại 4 đêm vừa qua ở thành phố nằm trong căn phòng nhỏ bé. Cuộc đời như vậy, chui vào nơi đông đảo thì sống chui rúc còn về đồng quê thì sống thoải mái. Bà ta cho biết là phòng nhỏ nhất. 


Bà ta hẹn 7 giờ tối ăn cơm chiều. Trên núi không sóng may là có Internet wifi nhắn tin cho vợ con kêu có người muốn bán nhà nghỉ  khiến mụ vợ tức tốc trả lời không. Mình nói có mua đâu nhưng hỏi chuyện mua bán nhà nó có trong máu của anh khiến con gái cười. 


Tắm rữa xong lên Check imeo và tin tức. Bắt đầu đói vì chỉ ăn sáng còn trưa thì cứ uống nước. Mình nghĩ mỗi năm cứ đi ít nhất một chuyến 2 tuần lễ độ 300 cây số là vui đời sống vì hôm qua có ông thần nào 90 tuổi kêu vẫn còn đi từ 20 năm qua khi về hưu. 


Vào mấy trang của mấy người đi hành hương thấy vui. Có người rên không biết tiếp tục được không này nọ. Mọi người xúm lại động viên, nghỉ một ngày hay hai này nọ. Thấy người xa lạ mà giúp đỡ nhau, động viên lẫn nhau thấy cuộc đời có ý nghĩa. Có lẻ mình sẽ tiếp tục và rủ vợ con năm tới đi chung. Môi trường lành mạnh, mọi người đều lạc quan và tích cực. Tháng 5 vừa rồi vợ Chồng con cái leo núi ở Tajikistan Rất vui.  hết Chán Mớ Đời 


Mình thấy nên tham gia các nhóm tích cực như đầu tư địa ốc khi mình gặp được cái deal nào, lên hỏi họ thì mọi người sẵn sàng giúp ý kiến, không ai chửi bới. Ai cũng muốn mình mua được cái nhà. Mình chưa bao giờ gặp một người đầu tư địa ốc lại ganh tị với mình này nọ. Mỗi tuần đi ăn trưa hay sáng với họ, có tin tức gì mới họ đều báo cho mọi người, chia sẻ mấy deal họ đang có, xin mọi người góp ý kiến  . Nay khám phá ra mấy nhóm đi bộ, họ chia sẻ kinh nghiệm hay cầu cứu thì cả nhóm ai đã từng trải nghiệm nhảy vào cho ý kiến hay địa chỉ để họ ngủ lại đêm. Tương tự nhóm Shikoku hành hương bên Nhật Bản. Mình nghĩ sẽ tìm các nhóm tích cực tham gia để giúp tinh thần mình luôn luôn tích cực để sống vui sống mạnh. 


Chiều ghé lại ăn cơm, bà chủ nấu ăn rất ngon. Ông chồng đi đứng thấy khó khăn, chắc bị viêm khớp. Nếu có cặp vợ chồng nào chịu khó làm việc thì tiếp thu nhà nghỉ này có tiềm năng. 3 tháng 6,7,8 là lúc nào cũng đầy chỉ có mùa đông là ít thì đi du lịch. Vấn đề là quảng cáo vì nếu không Expedia và booking vớt 25%.


Tập võ một chút cả mấy tuần nay chỉ sơ sơ trước khi đi để chân tay không Bị lộn xộn. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Lại lên đường

 Lại lên đường 

Mình ở lại Siena 2 đêm và Firenze hai đêm để đi tìm lại dấu gốc phố ngày xưa mới tập tành vẽ nhưng gặp hai ngày mưa cả buổi chiều nên Chán Mớ Đời. Lý do là không đặt phòng được vì mấy điểm đến nhỏ và ít người nên chỉ có một hay hai nhà nghỉ là cùng. 

Sang Ý Đại Lợi kỳ này thấy dân ý chạy xe Đức khá nhiều, chỉ thấy hai chiếc xe Ferrari loại này. Nghe nói công ty này không bán xe cho những người nổi tiếng mà họ cho rằng làm giảm giá trị thương hiệu của họ như Kim Kardashian,…
Vùng này có món đặc biệt là thịt bò bistecca nhưng chưa được ăn vì lớn và nặng độ cả 1.5 hay 2 ký. Nếu đi với vợ thì có thể kêu ăn chia hai. Chỉ ăn filetta khá ngon. 


Mai lại khởi chuyến đi lại con đường của Thánh Assisi. Con đường này ít ai đi và dốc núi khá cao. Mai phải leo lên trên 3,600 cao bộ, đâu hơn 1,000 mét cao dài đâu 27 cây số. Họ cho biết đi hết là 5.5 tiếng, mình đi chậm nên chắc cọng thêm một tiếng. Chắc độ 2 hay 3 giờ chiều là đến. Xem địa hình thì chỉ có lên chớ không có xuống. Chắc tối lạnh vì trên cao và trời bắt đầu lạnh. Vào thu. 

Trò chơi bài 3 lá có tên cò mồi. Đứng thấy không ai đánh thì hắn đến là vớt tiền nên du khách rút tiền ra chơi. Mình đoán là phải có ít nhất hai tên cò mồi. 


Sáng nay ăn sáng nhiều nên cả ngày chả ăn gì cả. Đi vòng vòng được trên 10 dặm cho quen mai leo núi. Không thấy đói. Mai sáng ăn nhiều như hôm nay là đủ đi bộ đến chiều. Chỉ đem theo 3 lít nước là OK vì không có nước giữa đường. Phong ten ở các thị trấn. 




Mai ăn sáng xong thì xe đến chở Vali và mình đến Pontassieve, chỗ khởi hành. Để mình xuống rồi họ chở Vali lên chỗ tối mai ngủ. Họ dặn trước khi tới điểm dừng 1 tiếng thì gọi họ để chuẩn bị xe ra đón đưa về khách sạn hay nhà nghỉ. Mấy chỗ khỉ ho gà gáy này hơn xa nền văn minh. Do đó phải mua eSIM có số điện thoại ở Ý Đại Lợi để liên lạc. Ráng thêm một tuần nữa là xong. Có thể đi chơi thăm bạn cũ. Có ông thần quen trên mạng hứa sẽ dẫn đi viếng thành phố Lyon. Mình ở pháp cả 10 năm nhưng chưa bao giờ đến thành phố thứ 2 của pháp. Sau đó về Paris thăm cô em và mấy đứa cháu rồi về với đồng chí gái. Với kinh nghiệm năm nay thì mình nghĩ sang năm đi chơi kiểu này thấy vui hơn là đi xe lửa máy bay. 


Hôm qua họ tải hình ông thần nào 90 tuổi mà từ 10 năm nay, năm nào Ông ta cũng đi nên người khỏe lắm vì muốn đi thì  phải tập luyện ở nhà. Hy vọng mình lết tới đó được. Cứ mỗi năm làm một hay hai chuyến như vậy cũng vui. 


Hôm nay mình gặp 7 cặp vợ chồng sắp cưới hay đã cưới rồi vì đi với nhiếp ảnh gia đại hàn để chụp những điểm chính. Du khách đại Hàn và người Tàu đông lắm. Ở Siena thì ít gặp nhưng ở Firenze thì đông như quân đại hàn. Nhớ đi Nam Hàn, ông chủ nhà trọ rồi mình trả tiền ông ta chở cả gia đình mình đi viếng khắp nơi. Anh ta cho biết là có bạn gái nhưng đám cưới tốn đâu $200,000 vì cô bồ muốn đi Ý Đại Lợi để chụp hình. Một ngày lấy vợ một đời trả nợ. 


Không biết nơi đến ngày mai có Internet rõ không nên ghi lại đây trước. 


Có chị nào mình đoán là gốc Đà Lạt có hỏi đi Ý Đại Lợi vào tháng 12 thì nên đi đâu. Mình kêu Roma nhưng bạn hay bà con chi đó đi chung không muốn đến La Mã. Mình nói vậy đi Firenze và Venice. Bay đến Firenze hay đi xe lửa. Ở lại đây rồi đi viếng vòng vòng vì hai ngày ở Firenze là xong om. Hai ngày nay mình cứ đi rồi cũng trở lại chỗ thánh đường. Có thể viếng Venice bằng xe lửa   Sáng đi sớm tàu cao tốc độ 3 tiếng rồi ghé chơi Venice trong ngày chiều lấy xe lửa về lại. Lần trước mình đi Roma rồi sáng lấy xe lửa đi Firenze cho vợ biết trung tâm thời phục Hưng rồi tối chiều về lại Roma. Sau đó có thể lấy xe buýt viếng Siena, Lucca hay Pisa  Là đủ 1 tuần. Hay đi viếng mấy thành phố mà mình đi ngang như Sạn Gimignano, Monteriggioni …

 Còn không muốn ở lại Firenze thì có thể ghé qua viếng 1 ngày, để vali trong nhà kho rồi đi chơi cả ngày thoải mái rồi chiều về lấy Vali ra xe lửa. 



Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn