Những người mẹ Đà Lạt

 Ông Trịnh Công Sơn có lần đi viếng vùng Hà Tĩnh, nghe kể về mấy bà ở vùng này nấu cơm cho mấy ông bộ đội trong thời chiến tranh nên có làm bài hát về Huyền thoại của mẹ. Đêm chong đèn ngồi nhớ lại thời xưa…

Mẹ mình thì không có huyền thoại, chỉ toàn là nước mắt. Kỳ này về thăm nhà, thấy mẹ mình không khỏe như xưa nên buồn. Thân hình gọn lại nhưng đi đứng tuy vẫn thẳng lưng nhưng chậm lại. 92 tuổi đời đã bắt đầu đặt cân lên hai vai của mẹ. Ngồi nhìn mẹ ăn mình cảm thấy buồn cho tương lai. Vui vì mẹ được hưởng những món ăn ngon của đầu bếp giỏi để bù lại những tháng ngày bao cấp..

Mẹ hết thích đi chơi xa. Kêu con đi với vợ để mai mẹ ở nhà nhưng có mấy cô em đi theo nên vui vẻ đi. Đi đâu xa về, bị say xe nên nằm cả ngày. Khi xưa nghe đi chơi là gật đầu ngay. Mẹ mình đi các nước như Pháp, Hoa Kỳ, cộng hòa Dominique, Nhật Bản, Thái Lan hai lần, Mã lai, Tân Gia Ba, Nhật Bản, Campuchia, Trung Cộng và Nam Hàn. Mình muốn đưa mẹ mình đi viếng xứ kanguru thăm bà con nhưng có lẻ khó vì lớn tuổi, bay trên trời hơi nguy hiểm. Tại Hoa Kỳ mẹ đã đi chơi các tiểu bang như New York, Pennsylvania, New Jersey, Delaware, Virginia, Maryland, Nevada, Utah, Texas và Arizona. 


Nhiều người sang Hoa Kỳ nhưng chưa bao giờ ra khỏi Tiểu Sàigòn. Nhớ có lần mẹ mình sang Hoa Kỳ chơi, ông cụ không chịu đi nên phải mời một bác, bạn bà cụ khi xưa ở Đà Lạt đi chung cho vui. Bác này khi xưa giàu lắm. 30/4 ra đi để lại ít nhất 30,000 bao xi măng và sắt thép tại trại Hoàng Hoa Thám. Bác kể từ ngày sang Mỹ hơn 20 năm chưa bước ra khỏi khu bolsa. Mỗi lần gặp bác là cứ nhắc đến chuyến đi hy hữu này, cứ cảm ơn rối rít trong khi mình lại cảm ơn chịu đi làm bạn với mẹ mình. Đi viếng Las Vegas rồi các công viên quốc gia ở Utah, Arizona, ở khách sạn sang, ăn ngon. 


Mỗi lần về mình đều đưa mẹ đi chơi Hội An, Huế, Đà Nẵng, Hà Nội, Mũi né và Nha Trang nhiều lần. Có lẻ về thăm quê ngoại là một niềm vui của mẹ, như bơi lại dòng sông của tuổi thơ. Mẹ kể đủ thứ chuyện thời bé, bị mệ ngoại đánh ra sao, lao thừa phủ nơi ông ngoại làm cai ngục. Đem tù về nhà làm cỏ để thân nhân có thể đến gặp và tiếp tế rồi ông ngoại đi chiến khu ở Vinh. Sau họ thấy ông ngoại già và bướng. Không nghe lời thủ trưởng nên đuổi về Huế. Cậu mình kể may chớ ở lại Vinh chắc cậu giờ đã chết trên đường vào nam đánh cho Mỹ cút ngụy nhào. 

Có lẻ chuyến đi Nhật Bản với mẹ là vui nhất, đầy kỷ niệm. Mình nghĩ nên cho mẹ đi hạng thương gia một lần trong đời. Mẹ mình cứ thắc mắc về giá tiền máy bay nhưng mình cứ nói đừng lo. Cứ hỏi hoài nên mình đánh thú thật thì mặt mẹ mình xanh như bị trúng gió vì số tiền quá lớn so với đời sống tại Đà Lạt. Mẹ có thể sống cả 2 năm dư dã. Khi vào phòng đợi thì được uống champagne, ăn uống đủ trò. Lên máy bay thì có ghế nằm khá hơn xe Thành Bưởi, tiếp viên chăm sóc chuẩn mực khiến mẹ mình vui như ngày hội. Hết ăn món này lại thử món kia. Mẹ không ngớt u châu u châu. 


Mẹ mình thường là rất cần kiệm nhưng hôm mình đưa vào mướn áo quần kimono, để chụp hình thì mẹ không sợ tốn tiền con cái, thấy thiên hạ chụp kiểu này kiểu nọ và đòi chụp như họ. Thấy vui. Mừng là mình lúc đó có khả năng để làm vui lòng mẹ để bù lai những lần khi xưa mình hay nả tiền mẹ đi ăn hàng, xem xi nê nhất là tốn tiền học trường Tây. Cứ lâu lâu ông thư ký vào lớp lôi cổ mình ra lớp kêu về lấy tiền đóng tiền học vì tiên học phí hậu học văn. Mình giận mẹ lắm, ra chợ vùng vằng vì bị mất mặt trong lớp, chưa đóng học phí. Mẹ phải chạy lòng vòng mượn tiền đưa cho mình đi đóng học phí. Sau này Chán Mớ Đời mình sang trường Văn Học hai năm cuối, được thầy Chử Bá Anh cho học bổng. Từ đó lên hết đại học mình không phải xin tiền mẹ đóng học phí. Ngược lại thì đi làm bồi, xin tụi bạn Tây đầm thuốc gửi về cho mẹ nuôi mấy em và vượt biển. 


Hôm trước, ở Đà Lạt đi chơi với mẹ và đồng chí gái. Mình dắt tay mẹ qua đường trong khi mụ vợ chụp hình phía sau. Nhìn lại rất cảm động. Không ngờ bằng tuổi mình còn có mẹ để nắm tay qua đường. Âu đó là ơn trên ban cho mẹ sau một thời khốn khổ về cha mẹ, chồng con. Những giây phút đó rất quý.


Hôm lên vinpearl xem show cũng dắt tay mẹ đi sợ vấp ngã. Đó là những hình ảnh đẹp nhất của chuyến về thăm mẹ. Nay mẹ già nên chắc phải cố gắng về thăm mẹ mỗi năm. Mình về kỳ này, cô em không thông báo cho mẹ, sợ mẹ trông không ngủ được. Mình vô nhà, cô em vào phòng kêu có ai hỏi. Mẹ đi ra thấy mình đứng như Từ Hải. Vui mừng khôn xiết. Lại thấy dâu về thăm.


Mẹ nói thế hệ của mẹ chết khá nhiều nên ít có người nói chuyện. Khi nói chuyện thì đài phát thanh của mẹ đều khởi đầu bằng câu: “con ơi! Giải phóng vô là khổ chi mà khổ. Thời tây đi tù họ còn cho ăn” rồi bắt đầu nói về những sợ hãi lo lắng khi chạy giặc về Phan Rang rồi Bình Tuy đến Sàigòn. Người chết vì Việt Cộng pháo kích hai bên đường. Lính có nơi ăn cướp đủ trò. Xe lam chạy qua mặt xe gia đình đang chạy thì mấy phút sau thấy banh ta lông người ngồi trong xe, chết thế cho xe mình. 

Mẹ mình kể một chiếc xe Lam như vậy, chở đầy một gia đình, bóp còi, vượt qua mặt xe mình thì 10 phút sau thấy đạn pháo kích trúng chết nằm la liệt. Xem như gia đình này chết thế cho gia đình mình.

Từ Sàigòn trở lại Đà Lạt. Mẹ mất hết vốn liếng vì một người dì tưởng cả nhà mình đi di tản nên lấy hàng hóa bán nhưng không đưa tiền lại. May còn cái nhà để ở. Có bà người Tàu bán tương ớt ở cầu thang chợ cho mượn tiền để mua hàng bán lại thêm dì Gái con bà Cáp cũng đứng ra bảo lãnh, từ từ làm lại cuộc đời mình với 9 đứa con, lại thăm nuôi ông cụ ở trại cải tạo 15 năm. Có gặp một anh nhỏ tuổi hơn mình kể ông Bố bị bắt cùng đợt với ông cụ mình, nay qua Mỹ rồi qua đời. 


Những người hàng xóm 30, đấu tố mẹ mình, viết thư nặc danh phản động nhưng may có cô Ba Chỉ nằm vùng khi xưa làm lớn nên giúp không bị đưa đi kinh tế mới. Ngày đi buôn tối về tranh thủ đi họp khu dân phố, nuôi đàn con 9 đứa rồi thăm nuôi ông cụ ở trại Đại Bình suốt 15 năm liền. Mẹ mình cứ nhắc đến mấy người em đậu vào đại học nhưng không được phép đi học vì lý lịch ông cụ. Mẹ một đời không đi học nên muốn con cháu được học hành đến nơi đến chốn nhưng cách mạng không cho dù khi xưa mẹ có đi theo kháng chiến bị Tây bỏ tù mệt thở. 


Sau đó đến phần kẻ thắng cuộc vào Nam nhận hàng. Họ hàng bên nội thay phiên vào Nam phải nuôi họ rồi khi họ về phải quà cáp. Có người lại chôm đồ ra đi để lại lá thư ký giấy nợ sẽ trả sau này nhưng cứ réo tiền. Nam nhận họ Bắc nhận hàng. 

Mẹ lại về quê, chăm sóc ông bà nội. Kêu mình gửi tiền về sửa sang nhà cửa ông bà nội. Rồi xây lại cái cổng đình làng. Nhờ vậy mà sau này mẹ xin được đất nghĩa địa, làm lễ dời mộ ông bà về đây hết. Xưa kia họ chôn ông bà trong ruộng nên khi mình về quê lần đầu tiên, hỏi mấy ông chú dẫn đi thăm mộ ông bà thì ai nấy đều kêu thôi. Xình lầy. Cho thấy một tay mẹ đã thay thế ông cụ cán đán các việc của trai đầu. Nhiều khi mình phục mẹ mình, một phụ nữ chưa bao giờ cắp sách đến trường mà giỏi như vậy. Nếu mẹ được cho ăn học như người ta thì có thể làm việc lớn hơn. 


Qua thời kỳ bao cấp lại kể về thời con gái, khi còn ở Huế. Thấy thiên hạ đem em lên nhà thương xin thuốc xổ sán lại được cho kẹo nên dẫn em út lên xin. Về cho em uống thuốc đi rẻ quá nên bị ăn đòn. Nói chung, chỉ có mẹ mình là đi làm nuôi mấy em ăn học, gửi tiền cho ông mệ ngoại hàng tháng chớ mấy người dì hay cậu thì không. Mệ ngoại mình muốn cúng cái bàn thờ Phật cho chùa Già Lam là kêu mẹ mình gửi tiền cúng chùa nên nay họ mới cho để di ảnh ở chùa. Nhiều khi đó là tạo nên Phước giúp mẹ có những ngày vui bên con cháu ở hậu vận. 

Hôm trước ngồi nói chuyện mấy cô em. Mình nói mẹ học day huyệt khi xưa để chữa bệnh cho thiên hạ. Có lẻ nhờ vậy mà về già hết khổ. 

Rồi mẹ tiếp tục kể đến thời vào Đà Lạt. Có người bà con từ Đà Lạt về Huế. Ông cậu mình kể là thấy bà ta nói chi với mệ ngoại rồi dắt mẹ mình đi luôn không trở lại. 15 năm sau cậu lấy vợ, đi tuần trăng mật mới gặp lại mẹ mình. Mẹ đi xe từ Huế ra Đà Nằng rồi vào Sàigòn. Từ đó lấy xe đò đi Phan thiết rồi lên Đà Lạt. Sinh sống đến ngày nay. 


Kể xong thì mình hỏi giờ sướng chưa? Hậu vận tốt hỉ. An ủi phần nào. Hôm trước mụ vợ bổng nhiên kêu nhìn lại mấy tấm ảnh cả đại gia đình đi Dubai mà vợ chồng mình bao thầu hết. Thật ra vợ chồng mình về Việt Nam, đều mời đại gia đình đi chơi Nha Trang, Mũi Né, Đà Nẵng. Mụ vợ kêu không tiếc tiền, khó mà làm lại chuyến đi đầy đủ như vậy. Em út, cháu từ Hoa Kỳ từ pháp từ Việt Nam bay qua với bà cụ đến Dubai. Cả đại gia đình vui chơi, ăn no say, ở khách sạn 5 sao. Bà cụ vui được nhìn lại con cháu đông đủ từ năm châu về như đàn gà con chạy về dưới cánh gà mẹ. Nay bà cụ yếu chắc khó làm lại. Có thể đi du thuyền gần Việt Nam chắn được nhưng phải đợi mình bán cái vườn. Cô em kêu chắc em phải cầu nguyện quá. Biết đâu năm tới trúng mùa bơ thì đi chơi cũng được. Mình may mắn có được một người vợ tâm tốt, không so đo bên chồng bên vợ. Mụ cứ cho tiền chùa ở Việt Nam.


Đi chơi trong gia đình thì có ai trả thì mới đi chung chớ còn phải trả tiền thì nhiều người do dự dù mấy người em của mình đều có của ăn của để. Cho nên mình anh đầu phải gánh hết cho được việc. Cái vui là để mẹ vui còn tiền thì sau này có nhiều mà mẹ không đi được thì cũng trớt quởt. Mình nghĩ Đà Lạt có rất nhiều người mẹ tương tự như mẹ mình, đã hy sinh cho chồng cho con trong khoảng thời gian sau 75. Nếu không có họ chịu khó thì khó mà giữ vững gia đình an vui cho đến ngày nay. Mẹ mình là một tỏng những số ít còn sót lại của thế hệ này.


Mẹ là gió uốn quanh trên đời con thầm lặngTrong câu hát thanh bình mẹ làm gió mong manhMẹ là nước chứa chan trôi giùm con phiền muộnCho đời mãi trong lành mẹ chìm dưới gian nan (Trịnh công Sơn)


Có ông nhà thơ Trần Trung Đạo làm bài thơ 

ĐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI


Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người

Tiếng ai như tiếng lá thu rơi

Mười năm Mẹ nhỉ, mười năm lẻ

Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi


Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề

Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê

Mười năm tóc mẹ màu tang trắng

Trắng cả lòng con lúc nghĩ về


Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn

Bên đời gió tạt với mưa tuôn

Con đi góp lá nghìn phương lại

Đốt lửa cho đời tan khói sương


Tiếng Mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào

Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao

Mẹ xa xôi quá làm sao vói

Biết đến bao giờ trông thấy nhau


Đừng khóc Mẹ ơi hãy ráng chờ

Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ

Đau thương con viết vào trong lá

Hơi ấm con tìm trong giấc mơ


Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người

Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi

Ví mà tôi đổi thời gian được

Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

(Trần Trung Đạo)

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Chuyện tình anh phi luật Tân


Trên đường về Mỹ, tụi này ghé lại Phi Luật Tân một tuần tắm biển, đi lại Palawan nơi đồng chí gái ở trại chuyển tiếp trước khi lên đường định cư tại Hoa Kỳ. Trước khi đi mình có liên lạc một công ty du lịch tại phi luật Tân để họ tổ chức chuyến đi cho hai vợ chồng. Mình không thích đi tour với thiên hạ.


Lúc đầu mình muốn đi Banguio cao độ 1800 mét, cao hơn Đà Lạt để so sánh độ phát triển của thành phố này và Đà Lạt. Lý do khi xưa nó muốn xây dựng thì họ cho người sang đây thăm dò. Đồng chí gái nghe bạn sao muốn đi tắm biển nên mình thấy đổi chương trình. Lý do mình không muốn đi biển vì phải bay ra đảo, mất 2 ngày, đi về với máy bay nhưng mụ vợ đòi thì đành.

Mở cửa vào phòng là thấy câu chào đón trên màn ảnh. Mình chưa bao giờ được đón tiếp như vậy

2 đêm đầu tại Manila thuê khách sạn để đi vòng vòng xem dân tình xứ Lumpia ra sao. Sau đó bay sang đảo el nido (tổ chim) ở mấy ngày, đi lặn xem cá. Mình đặt phòng ở khu vực tài chính của thủ đô Makati để đi xem building mình vẽ cách đây 30 năm về trước. Sau đó nhờ công ty du lịch đặt khách sạn khi trở về từ đảo Tổ Chim trước khi về lại Hoa Kỳ.


Xuống phi trường, mở ứng dụng WhatsApp thì được biết người điều hành chuyến du lịch đang đợi mình ở ngoài với bảng tên của mình. Ở đây ra cửa họ không cho đứng dành khách hay đợi người nhà như ở sân bay TSN, phải qua hai con đường. Hai vợ chồng đi qua đường thì thấy một ông phi trẻ bận đồ vét, cầm tấm bảng với chữ MS NGUYEN nên mừng quá, bò lại chào anh ta. Anh ta kêu đợi một tý vì tài xế đang đậu ngoài bãi và gọi. Mình kêu OK. Rồi nhìn lòng vòng phi trường theo nghề nghiệp xưa của mình.

Phòng đẹp như tây

Xoay qua xoay lại thấy xe đến đón Vali đều được bỏ lên phía sau. Đồng chí gái ngồi chễm chệ trong xe van. Tên phi bận đồ vét mời mình lên xe rồi đóng nhẹ nhàng như sợ mụ vợ mình thức giấc. Thấy tên tài xế cũng bận đồ vét chào mình một cÁch Trịnh trọng khiến mình lo ngại. Trên đời này đi đâu, cái mặt nông dân của mình, luôn luôn được thiên hạ hất mặt nạt nộ hỏi chuyện biết bố mày là ai không. Mình nói với vợ xứ này sang quá như Kampuchia. Khi mình đi Kampuchia thì xuống phi trường đại diện khách sạn đến đón mình cũng bận áo vét. Mình hỏi đi chơi viếng Manila ra sao thì tên tài xế, kêu cứ nói với lễ tân là ngày mai cần một chiếc xe, tôi sẽ chở ông bà đi tham quan Manila cả ngày. Mình kêu u châu hay hè. Khỏi mất công tìm viator,…


Chạy chút xíu là về đến khách sạn khiến mình hoang man vì theo bản đồ mình xem khi đặt khách sạn thì mất 20 phút. Nhìn lên thì thấy tên khách sạn là Solaire, casino khiến mình càng chới với. Đúng lúc đó bà của công ty du lịch gọi mình. Hỏi mình đi xe nào mà nhân viên bà ta vẫn đang đợi mình tại phi trường. Bà ta lo ngại vì ở PHi lUật Tân, nghe nói có đám quá khích hồi giáo, hay bắt cóc người Mỹ chuộc tiền.

Đồng chí gái nằm thẳng cẳng, không ngờ thằng chồng mướn khách sạn sang cho mình. Lấy chồng nông dân mà cứ mơ một đời làm vợ nông dân.

 Vấn đề là gọi WhatsApp lúc được lúc nghe vì chế độ 3 gờ cũng như ở Sàigòn nghe được nghe không.  Phải có Internet mới nghe rõ. Mình hỏi tên đứng mở cửa WiFi. Hắn cầm điện thoại rồi bùm bùm xong. Mình nói mình đang ở khách sạn lại thấy bà công ty lịch chới với hoảng hốt. Mình nghĩ là chắc họ chơi đẹp luôn, lấy phòng ở đây, dụ mình đánh bài nên sau khi vào phòng. Mình mở ứng dụng holidays inn, huỷ phòng đặt ở Holidays inn ở Makati. Đã nói mình thuộc loại dạng ngu lâu dốt bền. Lý do là sợ không được huỷ sau 24 tiếng đồng hồ. Mấy quá họ cho huỷ.


Đi vòng vòng xem cái suite to đùng như ở Las Vegas. Mình nói một tuần ở phi luật Tân với giá họ bán quá rẻ. Quá rẻ, ngầm tự tán dương mình, nhìn mụ vợ như thầm hỏi thấy chồng mụ hay không. Mụ nghe đến giá tiền mà ở phòng sang trọng như ri nên gió heo mây về Manila.

Chỗ lễ tân to đùng.

Bà công ty du lịch kêu ông ở đâu. Tài xế vẫn đợi ông ở phi trường. Lúc này mình nhìn lên màn ảnh truyền hình thấy welcome Ms Nguyen nên cái đầu ngu lâu dốt bền của mình bắt đầu đột phá tư duy. Có lẻ đây là một đón nhầm người cùng họ nhưng khác tên vì nếu nói mụ vợ thì mụ mang họ Le. Lúc này mình nhớ là trong cái bảng đón tại phi trường trong tờ giấy có để tên Ms Thiên Huong Nguyen. Mình đoán là gà của ông cán bộ nào lớn đặt phòng rồi Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen xớn xác tưởng là mình nên nhận đại. Mình gọi lại bà công ty giải thích có lẻ là nhầm lẫn nên bò xuống lễ Tân và trình bày sự việc. Vấn đề là các Vali của mình không biết giờ ở đâu. Trong khi đó mụ vợ đi chụp búa xưa là mua vì quá đẹp thay vì hát bây giờ Vali ở đâu, trong Casino chỗ nào. Mình nói bà công ty du lịch cho xe lại đón tại khách sạn 5 sao đẹp nhất Manila. 


Xe đến thì hóa ra xe cùi, bánh xe bị xì nên ông thần chạy một tí đến cây xăng bơm hơi rồi chở về khách sạn hú vía. May quá mình đặt lại phòng được và rẻ hơn phòng mình đã hủy. Chán Mớ Đời 


Mình hỏi đồng chí gái đi chơi với mình vui không. Mụ chỉ cười. Mình thì thấy trải nghiệm như xi nê ma. May là không lộn gà của cán bộ và mụ vợ.

Lật đật đi ra, không dám chạy vô tắm cho đã.

Đi chơi gặp những trường hợp này khá vui. Họ lộn khắp nơi nên rút kinh nghiệm lần sau phải hỏi lại. Nông dân như mình thuộc dạng nghèo mà ham. Thật ra khi xưa mình hay có phòng sang như vậy. Mình làm được 3 lần. Đi chơi với gia đình tên bạn ở Las vegas. Đặt hai phòng nhưng khi lấy phòng mình hỏi thăm tên ở lễ Tân. Vui vẻ hắn nói muốn ở phòng presidential suite không. Cùng giá. Hắn muốn giữ hai phòng cho mấy người lẻ loi một mình hay cặp còn phòng presidential không ai đặt. Mình nhất trí. Ở residential suite to gấp 4 lần nhà của mình. Cả hai gia đình ở hai phòng to đùng, còn mấy đứa nhỏ ngủ nơi mấy ghế sofa ngoài phòng khách. Mỗi lần đi Las Vegas là mình đợi tên quen ở lễ tân để nhờ hắn hoán đổi 2 phòng rẻ tiền thành một PRESIDENTIAL suite. Mình đem mì gói ra nấu ăn. Dân mà mướn loại này có đầu bếp đến nấu cho ăn. Mình ăn mì gói. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Giúp kẻ vô gia cư

 Tình cờ đọc được một bài kể về một người Mỹ mua xe tải và tôn tạo lại để giúp người vô gia cư có nơi tắm rửa. Đi viếng trên 60 quốc gia, mình nhận thấy mọi nơi đều có người vô gia cư sống lê lết ngoài đường. Ngày tại Sàigòn độ 100 mét trên đường Trường Chinh gần khách sạn  

Lần đầu qua pháp, thấy dân vô gia cư thì mình ngạc nhiên vì nghĩ xứ này giàu có hơn Việt Nam. Tây gọi clochards. Sau này thì biết được đa số vô gia cư vì hoàn cảnh, bệnh tật. Ngay tại bộnsa người Việt mình cũng có một số vô gia cư. Nếu họ không được giúp đỡ thì khó thoát được vì tinh thần rất yếu kém hay nghiện ngập. Có người lên án họ không có ý chí này nọ nhưng cuộc đời muốn thành công chúng ta cần có người giúp đỡ. Mình chưa thấy ai tự một thân một mình làm nên 

Phía sau xe được chia ra hai phòng tắm và hai bồn nước với kính. 
Ông Austin ở Saint Louis tự làm việc này. Tư nhân làm tốt hơn là công chức chỉ lo ngại trách nhiệm mất lương của họ và hưu trí 

Mình thích đọc những câu chuyện nhân văn để giúp mình, cấy chút gì nhân văn trong đầu mình, bù lại tình người trong cuộc chạy đua tiền bạc của xã hội Mỹ. 


Ông Jake Austin ở St Louis mua chiếc xe tải giá $5,000 và tôn tạo lại thành một phòng tắm di động. Ông ta thiết kế hai phòng tắm cho những người không nhà. Mình có thấy những người đi làm ở vùng silicon valley, nhà quá đắt nên họ ngủ trong xe của họ. Sáng dậy đi làm, tắm rửa thì kiếm chỗ nào để tắm. Mình khi xưa, ở Paris phải vào trường tắm tại hồ bơi hay đi chơi đá banh rồi tắm chớ chỗ ở đâu có nhà tắm, chỉ có cầu tiêu ngoài hành lang. Nghèo nên ở phồng ô sin.


Mình thấy người vô gia cư đứng đường, ai có lòng hảo tâm, cho vài đồng để họ có thể ăn bữa cơm hay mua thuốc hút nhưng ý tưởng của ông Austin rất hay. Mình nhớ có lần gặp một ông Mỹ vô gia cư, cho biết là cựu quân nhân. Mình hỏi ông nhận được tiền của quân đội. Ông ta cho biết là chỉ được mỗi tháng $1.000 nên đầu tháng nhận tiền thì ông ta vào motel ngủ, tắm rửa rồi đến khi hết tiền thì ra đường ngủ lều mà mình tặng vì con hết đi hướng đạo. 


Phần này mình đoán là các tỷ dựng áo quần hay khăn tắm. Lên xe bên hông. 

Thấy thương, đi đánh trận rồi về lại đời sống dân sự, bị khủng hoảng tinh thần, không tìm được việc làm. Sống cù bơ cù bất. Tương tự mình đoán những người lính xưa hay những người bị tù cải tạo chắc chắn có chán thương tâm lý sau nhiều năm. 


Có cuốn phim Shawshank redemption, có kể đến một người tù mấy chục năm. Khi được tha thì ông ta không hội nhập vào đời sống ngoài tù nên cuối cùng tự tử. Các binh lính Mỹ sinh sống trong một xã hội sung túc nên khi ra trận, giết bắn thiên hạ nên khi về lại Hoa Kỳ, bị khủng hoảng tinh thần. Có ông lính Mỹ ở hội toastmasters từng tham gia chiến trường Á phủ hãn kể là 17 tuổi đăng lính rồi bắn giết người địa phương, không biết là kẻ thù hay người dân vô tội. Về nhà số lượng cựu quân nhân Mỹ tự tử rất nhiều. 


Ông Austin đã giúp người vô gia cư từ mấy năm qua nhưng gần đây ông ta nhận ra phương cách giúp người vô gia cư với ý tưởng mới. Ông ta mua chiếc xe tải cũ và tân trang thiết kế thành nơi để người vô gia cư có thể tắm rửa. Chiếc xe có trang bị tất cả những gì một người vô gia cư cần, dễ dàng sử dụng. Xà bông, cạo râu đủ thứ. Cần nhất là có người giúp đỡ với tất cả tấm lòng. 


Ông Austin hy vọng ý tưởng này sẽ lan khắp Hoa Kỳ. Ở vùng Los Angeles để chuẩn bị cho thế vận hội. Họ tìm cách tống cổ người vô gia cư đi. Nhớ sau vụ bạo loạn ở vùng này. Họ tống cổ mấy người vô gia cư ra thành phố San Bernardino vô hình trung biến khu vực này thành thánh địa vô gia cư của miền nam cali. 

Sau này dân vô gia cư chạy về los Angeles thì thành phố này cho $50, rồi tống họ lên xe buýt chở về chốn cũ. Hiện nay, đi vào các thành phố lớn như Los Angeles hay San Francisco thì thấy lều người vô gia cư khắp nơi. Các Đảng phái đỗ lỗi cho nhau để lấy phiếu nhưng không có kết quả. Tốn tiền mướn khách sạn đủ trò thì phải đền vì họ phá phách ăn cắp đồ đem đi bán. 


Nạn vô gia cư thì khó có thể giải quyết được vì họ không thích ở trong các trại tập trung. Nghe kể đập lộn, cướp hiếp dâm đủ trò nên họ thích sống lề đường. Nhớ có lần hội Lions quốc tế xin mình chiếc xe Van cũ, để họ chở các em nhà nghèo lên núi nghỉ hè nơi được một nhà hảo tâm mua tặng. Nhìn mấy đứa bé con nhà nghèo được vui chơi nghỉ hè lần đầu tiên trong đời, quá hạnh phúc. Cha mẹ chúng được thản thơi một tuần lễ.


Chỉ trích hay phê phán không cải thiện được vấn nạn này. Chỉ có mọi tầng lớp đồng giúp thì mới tìm ra giải pháp. Về Sàigòn được tin tức thấy có nhiều nhà hảo tâm nấu cơm làm nước đá cho người nghèo dùng trong cái nóng khát nước. Cho thấy tình người vẫn còn ở Sàigòn. 


Mình lấy xe grab đi có 30.000 đồng chạy cả hơn 30 phút từ Tân Bình ra Lê Thánh Tôn. Thấy anh bạn trẻ chạy bận áo blouson xanh của công ty trong khi nóng bên ngoài nghe nói lên 30° C


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 



Sàigòn ngày trở lại

  


Mình về Sàigòn đúng vào dịp Hà Nội làm lễ 30/4 nên buồn. Mai sẽ bay sang Phi Luật Tân chơi vài ngày rồi về Hoa Kỳ. Nói chung mình không có kỷ niệm gì với Sàigòn ngoài mấy tuần lễ sau khi đậu Tú tài, từ Đà Lạt xuống đây làm thủ tục xin đi du học. Sau này về Sàigòn, cũng ở một vài ngày thăm bạn bè, họ hàng rồi đi. Đối với mình chỉ biết Sàigòn qua văn chương, những truyện của Duyên Anh, Dung Sàigòn,…


Năm 1992, mình về lần đầu thấy Sàigòn vẫn như trước 75, cỏ vẻ cũ kỹ hơn, ít xe taxi hay xyxlo máy. Mấy lần sau thì công nhận Sàigòn thay đổi ào ào nhà cửa xây do ngoại quốc đầu tư vào nhất là khi Clinton bỏ lệnh cấm vận. 


Người dân tứ xứ vào Sàigòn kiếm cơm nên càng ngày càng đông hơn xưa. Nghe nói nay lên đến 20 triệu dân. Mình đoán lý do họ sắp nhập quê mình và các vùng lân cận với Hà Nội, để thu góp tiền bạc của dân Sàigòn đóng để xây cất các hạ tầng cơ sở cho Hà Nội dù ít dân hơn. Đi đâu cũng thấy toàn dân từ bắc vào làm ăn. Để dành tiền gửi về bắc xây nhà to đùng ở quê, đối với họ, miền nam chỉ là nơi kiếm tiền rồi mai sau họ về quê. Nhà cửa ở tạm nên bộ mặt Sàigòn khó thay đổi hoàn toàn đúng nghĩa sự phát triển, ở cali, mấy người thợ gốc Mễ, đi làm mướn nhà ở lụp xụp, để dành tiền đem về quê họ bên Mễ xây nhà to đùng. Lâu lâu là thấy có anh đưa hình mình xem. Họ không nghĩ đến tương lai tại Mỹ nên không mua nhà ở Hoa Kỳ. Hàng tháng biết bao nhiêu tỷ đô được gửi về Mễ Tây Cơ và các xứ khác ở Trung MỸ. Làm sao giữ đồng tiền tại địa phương đó là cách hay nhất để bảo vệ môi trường và tương lai.

Nhìn từ khách sạn

Kỳ này về thì đi xe Grab, thấy tài xế than quá vì bị xe điện của VinFast mới ra độ một năm làm giảm khách hàng. Lý do là xe điện mới êm có máy lạnh, giá như nhau. Xe grab của tư nhân nên mấy ông lái hà tiện xăng nhớt nên mở rất khiêm nhường. Mình thấy xe họ găn quạt máy nhỏ chạy bằng pin, thổi cho khách ngồi phía sau. Mình tính cài ứng dụng Xanh sờ mó của Vinfast nhưng mụ vợ kêu đi gờ ráp để giúp tài xế có công ăn việc làm. Ngồi xe Vinfast thì công nhận êm vì mới và có máy lạnh nhưng thôi nghe lời mụ vợ nếu không mụ chửi banh xác, kêu mình phản động. Thật ra xe Gờ ráp có loại xịn nhưng gái cả đắt hơn nên kêu xe giá tiết kiệm vì mình thuộc hàng keo kiệt.


Tâm mụ vợ mình tốt nên hay thương người, không gian ác như mình. Mình đi bộ lòng vòng Sàigòn trong khi vợ đi gặp bạn học xưa. Có thấy mấy chỗ chạc điện của xe Vinfast khi đi bộ. Đi đường thấy chỉ có mình là đi bộ. Không hiểu ông NGuyên Sa khi xưa, từ Paris về, gặp ai đi bộ, mà làm nên bài thơ Áo Lụa Hà Đông. Có dịp mình hỏi cô Liên hay vợ ông ta, mẹ chồng với bạn đồng chí gái. Ngày nay chắc khó có thể làm được bài thơ hay như vậy vì ra đường, có mực áo lụa Hà Đông đi nữa, mặt các cô đều đeo khẩu trang nên chả nhận ai ra ai. Cháu mình đến chào mình kêu con chào cậu Sơn mà mình chả nhận ra đứa nào cả vì đeo khẩu trang.


Có thể ngày nay, ông ta sẽ làm bài thơ nắng Sàigòn anh đi mà chợt mát, bởi vì em bận quần bò, xách ví Louis Vuiton. Hôm qua về khách sạn thấy mấy cô bận đồ ngủ đứng ngoài cầm điện thoại đợi xe grab mang đồ ăn tới. Dịch vụ này khá phổ thông ở đây. Bên Thái Lan năm ngoái mình thấy xe Grab chạy giao đồ cho thiên hạ nhiều. Vợ mình theo dõi tin tức Việt Nam nhiều hơn mình nhưng không hiểu mấy vụ này. Mụ chỉ biết ca sĩ này lấy ca sĩ nọ hay ly dị. Mình thì mù tịt vì không có trong danh sách ca sĩ karaoke tuổi hạc.


Nói chung đời sống tại Việt Nam thay đổi theo công nghệ thông tin. Em mình bán ngoài chợ Đà Lạt rên là ngày nay người ta không đi chợ nữa. Họ gọi mua bán trên mạng rồi người ta chở lại nhà. Ăn uống cũng kêu xe thồ đem lại nhà. Không ai như mình, bò ra đường ngồi ăn cơm lề đường rồi mua một hộp về cho vợ. Vợ đi chơi hát hò mút chỉ thợ mộc nên mình ăn luôn phần vợ rồi đi ngủ. Về Sàigòn kỳ này, mình chả muốn gặp ai cả. Chỉ gặp hai người em họ và mấy đứa cháu. Có nhắn tin anh bạn nưhng anh ta bận nên thôi. Có lẻ mới chia tay với bà cụ nên mình hơi buồn.

Trạm chặt điện của xe Vinfast. Mình lang thang đi bộ trong cái nóng thiêu lửa nên mới thấy mấy vụ này. Ngồi xe thì chả thấy thằng tây nào cả.

Mấy năm trước chợ ế ẩm mà nhà cầm quyền bắt đóng thuế rồi kêu xây chợ mới đủ trò nên 1 cô em bỏ chợ về nhà, mở tiệm cà phê bán từ 6:30 sáng đến 11:00 sáng rồi đóng. Lo chuyện khác giúp đầu óc bớt xì trét chớ mở cả ngày chỉ có vài người đến uống cà phê mất thì giờ. Mình có cô em gái khác bán ngoài chợ, kêu là còn các khách hàng lớn như nhà hàng nên cầm cự được. Cũng mở bán từ 12:00 trưa đến chiều. Cũng kêu xe thồ chở cho khách. Ngày xưa, bà cụ kêu mình chở lại nhà người mua. Hóa ra mình đã chạy xe Grap khi xưa. Nhất là mấy bao gạo. Cho thấy xây ào ào chợ là coi như thất sách. Amazon đã giết biết bao nhiêu tiệm bán lẻ tại Hoa Kỳ. Có điểm hay là họ cho gỡ bỏ mấy tấm quảng cáo, phản cảm man rợ trên mặt tiền của chợ. Chợ Big C đã giết nhiều người bán lẻ tại Đà Lạt. Nay đến bán trên mạng thì phải thay đổi cách buôn bán.


Mình thấy chỗ nhà nhỏ của thằng Vui trên đường Thi Sách, cho mướn để rửa xe, xà bông xăng nhớt chảy đầy ra đường, không có ống cống không biết đi về đâu. Năm ngoái mình về thấy hắn đang trao đổi với cặp vợ chồng vì cái quán của hắn đóng cửa mấy năm trước.


Có lần về thì thấy công ty xe taxi Mai Linh làm chủ thị trường taxi, đi đâu cũng thấy xe màu xanh. Sau đó thì xe VinaSun rồi đến xe Grab nay thì xe Vinfast. Cho thấy sự tiến bộ, cập nhật hóa chạy theo công nghệ thông tin của đời sống Việt Nam. Nghe nói xe Vinfast không đi ngoài thành vì không có chỗ sạt điện nhiều.


Ngày đầu tiên đến Sàigòn, sau khi máy bay đến trễ một tiếng, mụ vợ bổng nhiên thèm bánh cuốn nên hỏi người em chú bác lại, gặp lần đầu tiên xem tiệm nào ngon, cậu em họ kêu grab đến một tiệm gần nhà. Ăn xong mình trả tiền nhưng không xét biên lai. Sáng ra tình cờ thấy trong túi thì thấy họ chặt gấp đôi. 3 người uống ba chai mà họ tính 6 chai. Chán Mớ Đời 


Sáng hôm sau mình đưa đồng chí gái đến tiệm ăn vì có hẹn với mấy người bạn gốc hội an rồi đi với cậu em họ khác, có gặp lần trước mình về. Cậu em chở mình vòng vòng Sàigòn rồi ghé tiệm phở ăn. Nói chung thì thức ăn tại Việt Nam mình thấy không ngon bằng tại Bolsa. Các nơi khác thì khó so với Việt Nam. Còn ngon nhất là tại khách sạn MArriotts bên HònTre Khánh Hoà. Các món việt rất ngon. 


 Chiều lại lấy grab đưa đồng chí gái đến nhà chị bạn Trưng Vương rồi lấy xe grab gắn máy ra VinCom ăn lẫu tàu với mấy đứa cháu ruột, sinh viên tại Sàigòn. Thấy anh chạy xe grab gắn máy, trời nóng mà phải bận áo xanh, chạy một cuốc có 30.000 đồng nên kêu anh ta khỏi thối tiền. Ở chốn đông người, mình chắc chắn không nhận ra cháu. May chúng nhận ra mình kêu cậu Sơn cậu Sơn. Mình có mấy đứa cháu khá xinh và hiền. 

Mình hỏi một cô cháu, thằng Bồ đâu không kêu nó đến cho vui vì lần trước về đi ăn, thằng Bồ đi theo. Cô cháu kêu tụi con thôi không yêu nhau nữa, hết hợp đồng rồi. Mình nhớ năm ngoái nói với anh ta là phải điều nghiên kỹ lưỡng đối tượng lý lịch ba đời trích dọc trích ngang cháu mình vì ông ngoại thuộc thành phần phản động. Có một người em rể phấn đấu vô Đảng nhưng không được và phải về hưu. Anh chàng kêu chắc cháu không vô Đảng đâu. Dân bến tre quê hương đồng khởi. Về thăm nhà, chắc ông già chửi banh xác, quen con cháu phản động nên hát lời giả biệt sau khi điều tra lý lịch. 


Một cô cháu khác có vẻ lanh lợi như bố. Gọi xe cho mình đủ thứ lại học kiến trúc. Mình có 2 đứa cháu theo ngành kiến Trúc. Một cậu cháu thì học ở Bình Dương, công nghệ thông tin, hiền lành. Nói chung dân Đà Lạt hiền lành, chưa bị tiêm nhiễm cái Xô Bồ của thành phố lớn, bán 1 tính 2.


Sáng qua mình có gặp vài sinh viên dấn thân, nhận học bổng của Lửa Việt. Lễ nên đa số về quê tiếp tế lương thực từ quê nhà nên chỉ gặp có vài em. Có một em đã ra trường nhưng nghe tiếng gọi của Bề trên nên đi tu, làm sơ nhưng vẫn sinh hoạt với các sinh viên mới. Cảm nhận đang cống hiến cho đời chút gì. Có cô chạy giữa đường bị xì bánh xe, không biết có phải bị đinh tặc, tốn 100k nên mình đưa lại. Nghe kể có anh xe ôm, dừng xe lượm đinh rãi trên đường và lắc đầu, con người hại người để sống.

Mình đổi tiền tại Đà Lạt đưa cho mụ vợ. Mới có một ngày mụ kêu hết tiền phải đi đổi. Cách tốt nhất là cho mụ vợ vào khu nghỉ dưỡng. Mụ lo chụp hình quên tiêu xài. Mụ kêu đi chợ Đà Lạt ế như chùa bà đanh, mấy cô bán hàng quần co nàng mệ thở nên mua cho họ cả tội. Về nhà quăn một đống. Có lần, một chị bạn bên Gia NÃ Đại sang chơi, phải ở lại cả tháng mới phụ giúp mụ vợ xếp áo quần. Và cho những thứ không cần thiết. Chán Mớ Đời 

Ngồi nói chuyện thì khám phá ra chỉ có một sinh viên gốc Sàigòn còn bao nhiêu là từ ngoài Bắc vào hay Bắc di cư. Họ kể gia đình vào Tây nguyên rồi về Sàigòn. Có người học về dinh dưỡng, người học công nghệ thông tin, người học quản trị kinh doanh, người học anh văn. 


Mình hỏi tại sao sinh viên dấn thân thì được trả lời. Họ nhận học bổng nhưng không muốn thụ động nên gia nhập các chương trình xã hội từ thiện như chia sẻ những hiểu biết thay vì chỉ nhận tiền học bổng. Nói chung thì học bổng không nhiều nên họ phải đi làm thêm. Tính độ $400 cho một sinh viên mỗi năm. Lửa Việt lựa chọn kỹ lưỡng các sinh viên. Tụi này có người làm toàn thời gian tại Việt Nam để lo liệu các hồ sơ, chương trình ,…


Lửa việt có chương trình khoan giếng cho người ở vùng Tây nguyên, người dân tộc. Nghe nói một cái giếng sẽ giúp trung bình 100 hộ có nước sạch để dùng. Mình nhớ có lần đi viếng một bệnh xá được Lửa Việt hổ trợ thì được biết suối mà người dân tộc uống bị ô nhiễm vì người kinh lên chặt rừng khai phá rồi bỏ thuốc sâu phân bón khiến nước suối ô nhiễm. Giá khoan một giếng nước cũng tùy theo độ sâu khoảng trên $4,000. Con chim đầu đàn của Lửa Việt đã về thiên quốc nên gây quỹ ít lại nên Lửa Việt cũng giảm bớt hổ trợ người nghèo. 


Có một trường học tình thương cho trẻ em nghèo được Lửa Việt bảo trợ lâu nay nhưng mình không thăm được vì lễ nghỉ nên hẹn lần sau. Trước kia LV có bảo trợ trường Nhân Hoà nhưng sau này trường đó được nhiều nơi giúp đỡ nên Lv hổ trợ trường Ái linh. 


Lý do hổ trợ các trường học và sinh viên dấn thân. Nếu các em có khả năng học tập mà gia cảnh nghèo đi lao động thì khó mà đổi đời mình và gia đình và thế hệ mai sau. Nhất là vùng đồng bằng nay thiếu nước và tương lai còn tệ hại hơn. Có lần mình gặp các em Chú Ru gần Đà Lạt, đi bộ 5-10 cây số nên LV có hổ trợ xe đạp cho các em. Mỗi năm, bố mẹ các em ký giấy mượn xe đạp rồi cuối năm học đem lại cho các cha để sửa chửa lại. Một cha nói với mình là chỉ hy vọng một đứa chịu học lên cao rồi trở lại làng của nó và giúp đỡ lại hay làm gương để họ bắt chước. Lý do cho mượn vì cho học sinh thì bố mẹ nghèo, đem bán. 


Có một viện mồ côi ở Song Pha mà LV có bảo trợ. Có mấy người đậu vào đại học và lấy nhau, có tương lai khá hơn xưa. Hy vọng sẽ giúp đỡ các trẻ mồ côi khác. Lần sau mình về sẽ ghé lại thăm vì cũng đã 10 năm rồi. 


Trong tương lai, sau khi leo mấy cái núi mà mình ưa thích, mình sẽ tham gia vài chương trình do Lửa Việt hổ trợ như đào giếng, xây nhà tình thương cho các người dân tộc. Họ như bị bỏ quên trong cuộc phát triển vùng kinh. 


Đồng chí gái đi chơi với bạn học Trưng Vương, mình lội bộ dưới cái nóng của Sàigòn. Mình không thấy ai mà chợt mát vì không thấy áo lụa hà đông như ông Nguyên Sa từ bên Tây về Sàigòn. Nếu ông nGuyên Sa về lúc này chắc sẽ không có bài thơ Áo Lụa Hà Đông. Mấy cô bắc kỳ vào nam, vừa ăn vừa quẹt điện thoại vừa chửi thề. Nhìn quanh không thấy ai lội bộ mấy cây số như Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen. Dân tình rên nóng 30 độ nhưng minh thấy có gì đâu. Ở vườn nhiều khi nóng đến 40 độ nên chỉ biết lắc đầu.


Ghé bên đường ăn đĩa xôi thịt heo quay. Hôm trước ở NhaTrang, khách sạn cho ăn heo sữa quay, ngon kinh hồn. Lần đầu ăn heo sữa quay năm 1995 tại Sàigòn xem như 30 năm sau mới ăn lại. Gặp mấy ông công an kêu chú qua đường vì đèn xanh cho bộ hành được bật lên rồi. Mình giang hồ quen nên ăn uống lề đường khi không có vợ. Vợ mình thì lo ngại dơ bẩn đủ thứ. Mình thích thu gọn, chìm vào không gian đang sống, không thích chọn lựa. Kỳ này về có đồng chí gái nên ở khách sạn khá khá một tí còn thường mình ở khách sạn rẻ tiền cho đúng chất nông dân. 

Nói chung kỳ này về thấy cờ xí cho ngày 30/4 không nhiều lắm. Gặp ai cũng kêu xứ mình lạ, mấy ông lớn từ chức như sung rụng. Chỉ hy vọng đất nước thay đổi theo chiều hướng tốt. Đà Lạt có một tiểu đoàn bán vé số. Đi đâu cũng thấy người bán vé số. Chắc du lịch nhiều. Có người cho biết toàn dân xứ khác đến bán vé số. 


Điểm lạ không thấy thùng để bánh mì tặng không tại khu Hoà Bình như xưa nhưng lại thấy video mấy người làm cơm tặng người nghèo ở Sàigòn và Đà nẳng. người Việt vẫn giúp đỡ nhau như xưa khi mùa lụt đến. 


Hôm nay là ngày cuối, có cuộc họp mặt bạn học đại học tổng hợp của đồng chí gái khi xưa rồi sáng mai ra sân bay sớm đi phi luật Tân. Kết thúc chuyến đi. 


Nhiều khi mình muốn quên Việt Nam, Đà Lạt nhưng rồi mỗi lần về Việt Nam, nhìn dân nghèo khổ cực lại xót xa. Một cậu thanh niên, gầy còm, đứng bán một trái dừa 20,000 giữa cái nóng trên 30 độ trong khi giá xăng là 1 đô/ lít. Có người gửi video của ai đó mình không quen, kêu bà vợ này nghèo, muốn mình giúp đỡ, chỉ biết lắc đầu. Lại muốn làm gì cho Việt Nam. Hôm qua có nói chuyện với các sinh viên. Chỉ có học mới giúp chúng ta hiểu biết rộng hơn và tự tìm con đường mình đi, làm gì mình đam mê và có thể cống hiến chút gì cho đời. Mình chỉ muốn giúp học bổng chớ còn người nghèo khổ thì thua. Chỉ muốn giúp một vài em sinh viên học ra trường là cảm thấy đã làm chút gì để cảm ơn những người đã giúp mình còn sinh viên. Còn nghèo thì mình biết giúp sao cho họ giàu vì trong thánh kinh có nói đến dạy câu cá hay cho con cá. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn