Làm sao để được chồng mê

Ngày xưa muốn đọc nguyệt san, tuần san thì phải chạy vô thư viện. Nay thì chỉ lên mạng vào trang nhà của thư viện rồi mượn đọc qua iPad. Lâu lâu buồn đời mình đọc mấy báo lá cải nói về hạnh phúc lứa đôi khiến mình thất kinh. Họ nói bú xua la mua không trùng hợp với mối tình hữu nghị sông liền sông núi liền núi của đồng chí gái và mình. Sống với kẻ nội thù trên 30 năm qua, lâu lâu cần học tập lại tình yêu lứa đôi ra sao thay vì sống theo quán tính như ông già trong Xuân Tóc Đỏ, ngồi ngáp ruồi, kêu “biết rồi, khổ lắm nói mãi”.

Bài viết cho rằng trong đời sống thường nhật, người ta chỉ nêu lên những gì mà người chồng cần phải làm hay nói để làm vui lòng người vợ với tiêu chí “happy wife happy life”. Các cuộc nhân đỗ vỡ đều do thằng chồng mất dạy gây nên. Trong khi đó ít ai nhắc đến những gì phụ nữ cần làm và nói khiến phu quân mê mẫn, yêu mình hơn, giúp mối tình hữu nghị thăng hoa. Cứ như cuộc sống hôn nhân hoàn toàn chỉ theo tư duy vợ chúa chồng ô-sin. 


Người xưa hay nói có qua có lại mới toại lòng nhau thay vì chạy xe một chiều. Bà ta ly dị chồng cũ, vì ảnh hưởng những đòi hỏi của báo chí, xã hội,..vì chỉ muốn người chồng trước tuân thủ theo các tiêu chí mà xã hội gán lên để rồi một ngày đẹp trời, mây bay về khung trời ký ức, ông chồng kêu Adieu Julie Candy. Rút kinh nghiệm, bà ta lập lại gia đình với người chồng mới và đưa ra những ý kiến giúp các gia đình bớt đổ vỡ.


Người chồng luôn luôn bị áp lực phải làm vừa lòng người vợ nên quên cả nhu cầu của chính họ. Lâu dần những đè nén và phật lòng sẽ khiến cuộc hôn nhân có nhiều vấn đề. Khi chiến sự bùng nổ thì kẻ nội thù ngạc nhiên hỏi cái chi lạ rứa. Răng mi tự không ầm ầm rứa hỉ. Hay chạy theo bến đỗ khác. Có lẻ vì vậy tỷ lệ ly hôn ở Hoa Kỳ rất cao. Mình đoán trong tương lai, tỷ lệ ly hôn sẽ còn gia tăng trong một môi trường mà con người sống nhanh sống vội. Cái gì có vấn đề, người ta không muốn sửa chửa, bảo trì lại mà quăng bỏ mua cái khác hay nhấn reset.

Mình có anh bạn, theo mình là người chồng nhân dân ưu tú, đi làm về, chạy vào bếp nấu ăn cho vợ con, giặt áo quần, đi chợ đi búa. Anh ta nấu ăn rất ngon, chịu khó học nấu nhiều món lạ cho vợ con ăn. Nhưng bà vợ không làm việc nhà, vẫn không hài lòng, khi thì chê cái này khi thì chê cái khác. Nào cá không ngon, thịt hơi bị bở. Nào chồng người ta làm lương cao, đẹp trai, lịch thiệp này nọ, nào là nhảy đầm đẹp… cuối cùng mấy đứa con lớn thì ông chồng đâm đơn ly dị. Bà ta kêu bộ tui cần lắm, đi lấy chồng khác. Khổ cái là ông chồng mới, cứ tối ngày kêu bạn bè về nhà nhậu nhẹt, bà ta phải Nai lưng ra nấu nướng, dọn dẹp, giặt áo quần còn bị ông chồng mới, bắt chước bà ta chê bai đủ trò.


Thân hữu ai cũng nói đáng đời bà ta nhưng biết đâu, bà ta lại tìm thấy hạnh phúc khi nấu nướng, chăm sóc ông chồng mới. Có thương yêu người ta mới chăm sóc, nấu ăn, giặt áo quần cho. Mình vốn dòng keo kiệt nên thức sớm để giặt áo quần cho mụ vợ đang ngáy tiếng trống Mê Linh, vì từ 10 giờ tối đến 8 giờ sáng tiền điện chỉ có 50%. Nếu nói theo Phật Pháp là cái nghiệp của bà vợ hay ông chồng. Mình nghĩ rất dễ kết luận, cứ đem động từ NGhiệp ra để chia vét bờ khi hữu dụng. Thực tế thì vợ chồng vì cái tôi, bản ngã quá to, tham vọng nhiều nên không cùng chung chí hướng. Hay mù quáng, không nhận ra tinh yêu của chồng hay vợ.


Có một bài thơ của ông Nguyễn Thế Phong Linh, mình rất thích:


giá tình yêu save được
error thì load lại chẳng bận lòng
giá tình yêu delete được
chán
hắt xì một cái
thế là xong
tôi chỉ xin kể một câu chuyện nhỏ
có một lần tôi làm thơ trên máy tính
và đặt tên file là “tinhyeu”
khi không hài lòng tôi định xoá
cái máy tính bị coi là muôn đời vô cảm
hỏi tôi:
“are you sure you want to delete
‘tinhyeu’?”
tôi đã rùng mình
bạn ạ.


Đúng hơn chúng ta thương chúng ta, muốn được mọi người thương yêu chúng ta như câu chuyện ông vua hỏi vợ, ái khanh yêu ai nhất thì bà vợ đột phá tư duy. Kêu nếu thiếp nói dối hoàng thượng thì sẽ nói yêu hoàng thượng nhất vì hoàng thượng muốn thiếp vui vẻ nên làm mọi cách để thiếp hạnh phúc mỗi ngày. Hoàng thượng làm vậy vì yêu thương thiếp nhưng thực tế thiếp yêu thiếp nhất vì muốn được hoàng thượng chìu chuộng cung phụng. Chúng ta yêu thương chúng ta hơn ai hết nên muốn người phối ngẫu cung phụng, làm này làm nọ để được bạn bè khen vô hình trung quên đi bổn phận mình cũng cần làm cho người chồng của mình, giúp hạnh phúc lứa đôi thăng hoa thay vì lo ngại về nhà lại phải đối diện kẻ nội thù.


Chúng ta quên đi niềm vui làm việc gì cho ai, cảm thấy hạnh phúc. Chúng ta đi nấu ăn cho cho người vô gia cư, phát quà cho các gia đình nghèo vào lễ Lạ Ơn, giúp họ có thức ăn để nấu một buổi tiệc nho nhỏ vào lễ Giáng SInh. Niềm vui khi nhìn con và vợ ăn cơm do mình nấu dù mệt mỏi. Khi Cho chúng ta cảm thấy thoải mái khác với khi Nhận, chúng ta mang ơn cả đời.


Nhớ khi mới có con, khuya con khóc là mình thức giấc, thay tả, khuấy sữa cho con bú vì thương con, thương mụ vợ mang nặng đẻ đau, rặn 22 tiếng đồng hồ. Nếu không mình sẽ đá chân mụ vợ như tên bạn kể. Hai vợ chồng ní nhau, đá chân qua đá chân lại, kêu dậy lo cho con. 


Có anh kia quen kể khi xưa có cô bồ, đi làm chăm sóc đủ thứ, nấu ăn giặt giũ, để cô bồ không lo âu, học cho xong đại học. Bà bồ cứ la ó đủ trò, không nghĩ đến những công lao anh ta hy sinh để giúp cô ta học hành. Anh ta đi làm ở xa, cuối tuần mới đến thăm và giúp cô ấy. Cuối cùng cô ta quen với một tên khác đẹp trai hơn, lương bổng nhiều nên đá anh ta. Anh ta kêu cũng may bị cô ta đá nên mới tìm ra người vợ hôm nay, gần như hoàn hảo chăm sóc anh ta.


Bài báo đưa ra 5 câu nói rất hệ trọng mà người chồng cần được nghe thường xuyên từ mồm người vợ thay vì la lối, chỉ trích để cảm nhận lòng yêu thương, sẽ hổ trợ cuộc sống lứa đôi tốt lành hơn. Những câu nói này không nhất thiết phải nói thường xuyên nhưng lâu lâu độ 1 tháng được nhắc lại giúp người chồng cảm nhận tình cảm từ người vợ thay vì cứ sai bảo, làm cái này cái nọ, rồi khen chồng bà kia, chồng bà nọ.

1/ Cảm ơn

Tác giả kể có lần tổ chức họp mặt với một người bạn, thấy ông chồng của người bạn, đang chăm sóc 3 đứa con trong khi bà vợ đang họp mặt với bạn bè. Mấy đứa con còn nhỏ và chạy tứ tung khiến ông chồng có vẻ hối hận vì muốn nối dòng. Bà ta hỏi ông chồng, có bao giờ ai, ngụ ý là bà vợ cảm ơn ông ta. Ông ta lắc đầu khiến bà ta suy nghĩ về câu hỏi đó.


Bà ta cho rằng đối với phụ nữ nói lời “cảm ơn” người chồng, gần như không cần thiết khi người chồng giúp việc gì. Khi người chồng không làm theo ý thì người vợ sẽ khó chịu, la lối đủ trò. Ai có vợ đều sống dưới chế độ hà khắc chuyên chính nữ quyền này của kẻ nội thù. Chúng ta biết làm người, ai cũng muốn được ghi nhận những nổ lực họ đã thực hiện thì tại sao mình không ghi nhận sự nổ lực của chồng mình dù nhiều khi không được như ý muốn. Thiếu yếu tố lãnh đạo.


Bà ta khuyên mấy bà vợ nên nói cảm ơn người chồng khi phải đi đâu ra ngoài, đi làm về trễ trong khi ông chồng chăm sóc mấy đứa con, dọn dẹp nhà cửa. Khi ông chồng mua bông hoa, quà tặng ngày sinh nhật của mình thì không nên xụ mặt vì không như ý mình muốn. Khi ai đó nói lên cụm từ cảm ơn khiến chúng ta vui vẻ thì thằng chồng đầy tớ nhân dân ở nhà cũng không khác ai.


Mình nhớ khi xưa, mua họ tặng mụ vợ ngày Valentine thì mụ vui lắm. Đến khi lấy nhau, vì là tiền của chung nên mụ ta kêu mua chỉ nhiều rứa, tốn tiền. Năm sau mình mua ít thì mụ kêu tui chỉ đáng giá như ri. Làm cách nào cũng không bao giờ thoả mãn người đàn bà nhất là kẻ nội thù. Được cái là mụ vợ mình ít than phiền, chớ mấy bà mình quen khi xưa thì còn năng nổ hơn. Do đó khi ông nuôi ong kêu mình trở về đạo là mình không chấp nhận, nói chết lên thiên đàng để gặp lại mấy bà quen khi xưa, rồi mụ vợ choảng nhau. Thà xuống địa ngục vui hơn, có cà phê lú, bia ôm.


Đối với người Việt, thốt ra từ miệng cụm từ Cảm Ơn rất khó khăn, nặng nề cho họ nói lên khi ai đó giúp họ việc gì. Ít khi mình thấy người Việt nói cảm ơn. Mình làm việc gì cho họ thì họ xem như là chuyện đương nhiên. Mời bữa cơm, rót ly nước, lì xì tiền thấy họ ngậm câm như hến, khác với người Mỹ, luôn luôn có từ cảm ơn bên môi dù mình làm việc gì đó cho họ rất bình thường, không cần phải cảm ơn hay gì.

2/ I Love you

Đa số các cặp vợ chồng lâu năm, quên nói câu “I Love you” của thuở ban đầu. Không phải vì họ ngưng thương yêu nhau nhưng vì quá quen nhau nên quên. Không nhắc nhở cụm từ thân thương thì từ từ sẽ đưa đến thảm hoạ. Như quảng cáo, nếu lâu ngày không nhắc đến thì quần chúng sẽ quên hiệu thuốc, món ăn, tiệm ăn,.. do đó họ khuyên chúng ta nên nói cụm từ yêu anh hay yêu em để nhắc nhở nhau trong ký ức.


Thực tế thì nói cụm từ “anh yêu em” bằng tiếng Việt thấy ngượng sao sao nên mình hay nói tiếng tây, nghe là lạ “je t’aime mon amour” hay “oui, mon amour” dù mụ vợ chả hiểu gì nhưng có chút gì thương cảm, triều mến hơn cái giọng bình thường của mình. Còn mụ vợ mình thì chưa bao giờ nói một câu từ khi phát hiện ra mối tình hữu nghị đến giờ.


Trong cuốn phim Joy Luck Club, có cảnh ông chồng mỹ kêu muốn ly hôn với cô vợ á đông. Lý do là cái gì cô ta đều để ông ta quyết định nên Chán Mớ Đời. Cuối cùng cô ta hiểu nên thay đổi, có tiếng nói, chính kiến khiến cuộc hôn nhân nảy lửa lại. Mấy bà nên cho chồng có ý kiến chớ cứ áp đảo quá thì nơi nào có áp bức sẽ có nổi loạn.


Tác giả nhắc đến người chồng cũ, không nghe bà ta nói câu em yêu anh nên cảm thấy bà ta không còn yêu chồng nữa. Sau này ông ta bỏ đi và nói không cảm nhận bà ta còn yêu ông ta nữa. Đi làm việc, người ta có thể gặp một người chăm sóc mình thay vì sai khiến dễ đưa đến ngoại tình. Dù chưa chắc người đó sẽ là một người phối ngẫu tuyệt vời.


Yêu nhau lấy nhau là một chặng đường khó khăn nhưng sống chung với nhau, cần châm lửa tình đều đều nếu không lửa sẽ tàn và ra ngoài gặp ai cho họ lại những hừng hực lửa tình thì sẽ bỏ nhau. Rồi vài năm sau lại bỏ nhau. Nông dân như mình thì nghĩ cuộc sống như cây bơ, phải chăm sóc, tưới nước, phân bón, tỉa các nhánh khô để cây hạnh phúc có ánh sáng để vươn lên tươi tốt, ra trái nhiều.


Rút kinh nghiệm bà ta khuyên đừng có phá nát hôn nhân, chịu khó cảm ơn và nói lời yêu thương với chồng mình khi hoàn thành một việc gì đó mình sai bảo như giặt áo quần, nấu ăn thì khen ngon dù dỡ, đổ rác,..

3/ You are Hot 

Sinh lý rất quan trọng với đàn ông đến khi bị tiểu đường. Cuộc sống với nhiều áp lực công ăn việc làm nên dần dần phụ nữ không thèm khát về thả gà ra đá. Tuy vậy phụ nữ nên lâu lâu kêu ông chồng là nồng cháy để ông chồng cảm thấy vẫn còn phòng độ đối với vợ nhà.


Nhiều đàn ông và phụ nữ lo lắng không còn hấp dẫn với đối tượng khi có tuổi. Ngày nay truyền thông và thời trang để gây cho người ta cảm tưởng bất an. Quá mập nhất là ở Hoa Kỳ bệnh béo phì rất nhiều chiếm 43% dân số. Ngoài ra, tình dục đã được ngành công nghiệp định nghĩa lại, điều này khiến cả nam giới và phụ nữ đều cảm thấy không hài lòng. Bà ta nói nếu chúng ta luôn luôn nhắc nhở người chồng là vẫn còn đam mê chồng, sẽ giúp người chồng vui vẻ và cảm thấy tự tin dù to béo như con trâu. Bà ta kêu nhờ vậy mà hôn nhân thứ 2 của bà được đằm thắm dù ông chồng sau không được đẹp trai như ông trước.


Kỹ nghệ sex người cao tuổi phát triển rất mạnh tại Nhật Bản. Các tài tử lớn tuổi đóng phim con heo để hướng dẫn mấy ông mấy bà già người Nhật cách nối kết mối tình hữu nghị. Có lần xem phim về Nhật Bản, có bà nhật xinh xắn lắm kêu là từ 10 năm qua không được ông chồng dứt cú nào cả vì lo làm việc rồi đi nhậu với đồng nghiệp. Về già quên làm tình ra sao nên phải nhờ xem phim con heo. Phim con heo tây phương do giới trẻ đóng nên ầm ầm như bom do thái thả xuống Gaza. Về già sức khoẻ kém nên phải từ từ thả gà ra, làm sao để gà đạp mái chớ.

4/ Để chồng có không gian riêng

Có bao giờ phụ nữ khuyến khích chồng đi ra ngoài chơi với bạn, đi cà phê lú hay cà phê ở truồng? Thay vì réo gọi hỏi chừng nào về nhà. Tác giả kể ông chồng cũ có ý định chạy Marathon New York nên ông ta phải làm việc, tập luyện, do đó về trễ khiến bà ta bực mình, kêu không chịu ở nhà trông con cho bà ta nên cuộc hôn nhân sau đó đỗ vỡ.


Bà ta cho biết, nếu xưa kia bà ta tôn trọng những ý muốn của ông chồng, để ông chồng thực hiện chạy marathon New York. Thay vì ngăn cản, khó chịu mà khuyến khích ông chồng cũ thực hiện ý định chạy đua Marathon. Mình có chạy 5 Miles ở New York trong Central Park với đồng nghiệp còn Marathon thì quá sức mình dạo đó. Bà ta khuyên các bà nên để chồng thực hiện những hoạt động bên ngoài, ngoại gia để tránh họ có những oán giận, đưa đến những tai hại cho hạnh phúc hôn nhân.


Bác nào cứ mỗi tháng đưa tiền cho chồng rồi kêu anh đi cà phê Lú với bạn đi. Bảo đảm sẽ bảo vệ hôn nhân, hạnh phúc thăng hoa.


Hôm trước mụ vợ kêu anh chạy mỗi ngày xuống bolsa đi tập Đông Phương Hội, tốn xăng. May là mình đi tập vào 5 giờ sáng khi mụ còn ngủ. Chớ gặp giờ mụ cần sai bảo là mệt. May là mình không đi bia ôm, cà phê ở truồng. Chắc chết quá.


Mình biết vài ông, khi xưa chơi đá banh, quần vợt rồi khi lấy vợ mất tích, vài năm sau làm thùng nước gạo cho vợ, béo phì,, đổi tên họ qua họ Cao. Hỏi ra mới biết vợ không muốn cà kê dê ngỗng.

5/ Hãnh diện về người chồng

Bà ta cho biết đàn ông rất thích nghe vợ mình nói em hãnh diện về họ cũng như những lời em yêu anh. Thường phụ nữ không nói ra vì nghĩ ông chồng đều nhận thức được. Trên thực tế, ai cũng muốn được người bạn đời nói lời cảm ơn, em yêu anh và hãnh diện về anh. Đối với nhiều người đàn ông, lòng tự trọng của họ dựa trên thành tích. Thành tựu là điều khiến họ cảm thấy hài lòng về bản thân. Và được người khác công nhận thành tích của họ giúp họ yêu đời hơn! Mình thì làm nghề nông dân nên cam phận, không làm vợ hãnh diện nên ngậm mồm nhưng mấy bác làm nghề y, kỹ sư thì cần được vợ nói lên câu hãnh diện về anh.


Một trong những Chán Mớ Đời nhất mà người vợ có thể nói với chồng mình là đã làm rất tệ một việc gì đó, đặc biệt nếu anh ấy làm tốt nhưng lại không làm theo cách vợ mong muốn. Những lời chỉ trích như vậy thường phá hủy các mối quan hệ vợ chồng.


Tất nhiên, điều quan trọng là đưa ra phản hồi cho người chồng nếu người vợ muốn mọi việc được thực hiện khác đi, nhưng đừng làm điều đó với thái độ chế nhạo. Hãy làm điều đó theo cách hỗ trợ tích cực để người chồng sẽ lắng nghe vợ và làm mọi việc theo cách người vợ muốn vào lần sau.


Khi người chồng làm những điều khác biệt, hãy nói với người chồng rằng rất tự hào như thế nào và bạn đánh giá cao nỗ lực của ông chồng. Biết những câu nói mà các ông chồng cần nghe thường xuyên là chìa khóa để giữ cho một cuộc hôn nhân lành mạnh và hạnh phúc.


Đàn ông khá dễ giữ được hạnh phúc và việc nói những cụm từ này một cách thường xuyên sẽ giúp ích rất nhiều cho việc làm được điều đó. Tất cả những cụm từ này là những điều mà phụ nữ cũng như đàn ông muốn nghe thường xuyên. V lấy vợ lấy chồng đã khó nhưng sống lâu đến mãn kiếp người với kẻ nội thù rất khó. Chúng ta cần bình tỉnh để nghe và hiểu người bạn đời. Lâu lâu cố gắng tạo chút lãng mạn thay vì lãng xẹt trong cuộc sống lứa đôi. Chúc các bác một cuối tuần vui vẻ.

Có một phụ nữ bị giết bên Ý Đại Lợi vì người yêu nên họ quẹt vết đỏ trên mặt để phản đối đàn ông đánh đập phụ nữ. Nếu ai xem đá banh bên Ý Đại Lợi tuần vừa qua sẽ thấy các cầu thủ bôi vết đỏ trên mặt, ủng hộ phong trào chống bạo lực với phụ nữ, còn bạo lực với chồng thì ok. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 




Một thời mê gái

 Nhớ lúc mới sang trường Văn Học, là ma mới nên mình lo ngại nhưng may trong lớp có mấy tên ở gần xóm, hồi nhỏ hay chơi đánh đáo, bắn bi với nhau như Nguyễn Anh Tuấn, Huỳnh Kim Sang, Phạm Anh Tuấn nên đỡ lo. Thằng Sang rủ mình ngồi bên cạnh nó được vài tháng thì sau mùa hè Đỏ Lửa, nó bị đôn quân vì sinh 1955, tuổi Dê. Nó, Tuấn Mập và vài tên trong lớp phải lên đường nhập ngũ và từ đó chưa bao giờ gặp lại.

Mỗi chiều sau ăn cơm trưa, mình, Sang và Tuấn đèo nhau ra sân vận động đá banh với đám Kho Bạc. Xe Honda bị cấm chở 3, nếu bị cảnh sát thổi lại thì bị phạt nên cứ đến chỗ trường Việt Anh là một thằng nhảy xuống đi bộ qua đường Cường Để rồi lên xe chạy tiếp.
Chơi với tên Sang thì mình được hắn bồi dưỡng nghiệp vụ chức năng ngắm con gái. Hắn rủ mình lên nhà một cô học chung lớp ở đường Thủ Khoa Huân, có thêm 1 cô khác cũng học cùng lớp chịu đèn một tên khác, học 11 A. 2 cặp này chuyên viết thư cho nhau mà gần đây mình nghe tin một trong 2 cô là vợ của một tên mình quen khi xưa.
Một hôm đang học bài sau cơm chiều thì mình nghe cái cạch ở cửa sổ của phòng mình. Khi nào muốn rủ mình đi chơi, đám bạn dùng hòn đá nhỏ, quăn vào cái volet của cửa sổ phòng mình, làm tín hiệu để mình chạy ra sau nhà gặp chúng. Mình chạy ra mái hiên sau nhà thì thấy thằng Sang đứng đó. Nó có bộ mặt rất quan trọng, thều thào bảo bọn con gái bầu mày là đẹp trai hạng thứ 6 trong lớp. Mình nghe đến sướng rêm mé đìu hiu rồi hỏi còn ai được chọn thì nó nói thằng Nhị Anh đoạt giải nhất, sau đó là Võ Hoàng Đa, đến Hùng Con Cua, Trí rồi thằng Bình Minh.
Cả đời mình, con gái gặp mình là tránh như hủi nhất là đám hàng xóm, phơi áo quần nơi dây kẽm sau nhà đều bị mình lấy cái cây khoèo xuống đất mỗi khi đi băng qua nhà họ vì người lớn dặn không được đi dưới quần áo đàn bà, sẽ làm mình học ngu. Mình thì học ngu có cơ bản nên sợ ngu trường kỳ đến mấy đời sau. 

Bổng nhiên thằng Sang báo tin được đám con gái chấm hạng 6 nên thấy sướng mệt thở. Vô nhà, hết học bài được, leo lên giường cứ lăn qua lăn về làm khổ mấy thằng em. 3 anh em ngủ chung giường nhưng giường nhỏ nên mình nằm phía trên còn hai thằng em, nằm phía dưới, quay đầu lại như cá mòi trong hộp. Chân mình dài hơn nên quay qua lại là trúng mặt một trong hai thằng em. Mình mong sao cho chóng sáng để chạy vào phòng ông bà cụ để soi gương. Nhà mình chỉ có độc nhất một cái gương nơi cánh cửa tủ quần áo của ông bà cụ. Gần bể nước thì có cái lavabo để cả nhà đánh răng, rữa mặt, có cái gương thời Bảo Đại, bị vàng ố, đen nhám không thể phản ánh được cái mặt khôi ngô tuấn tú của Sơn đen, chàng trai nước Việt, đệ lục Hot Boy của 11B.
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen. Nhiều người học chung trường khi xưa xem hình này, không nhận ra mình. Chán Mớ Đời  
Dạo đó, tiêu chuẩn Hot Boy là đẹp trai và học giỏi. Con trai con gái chỉ để ý nhau thôi chớ chả biết yêu đương là cái giống gì cả. Thích thích ai thì tự cho là đối tượng của lòng mình ngoài ra đâu có biết cái gì. Tiêu chuẩn con nhà giàu thì mình không biết vì dạo đó thì đi học, nói chung ai cũng có hai bộ đồ để thay chớ không như con mình ngày nay phải chơi hàng hiệu, chê vợ chồng mình không hiểu gì về thời trang. Tên Bình Minh thì chắc là đẹp trai vì thấy hắn cứ đi may quần áo ở tiệm của hai tên Sơn và Tánh gần nhà. Lúc nào cũng thấy hắn ăn bận chải chuốt, quần ủi thẳng li, tóc thì chơi Brilliantine, mang giày vớ đàng hoàng trong khi mình thì thuộc trường phái cha truyền con nối, bận áo quần cũ của ông cụ, không có dây nịt phải lấy sợ dây dừa, sỏ vào rồi cột lại, lấy cái lính khoác ở ngoài, mang dép đi học.
Thằng Đa thì ăn nói rất lém, cãi tay đôi với gái. Hắn tập tạ với tên Trần Thiện Tân nên hai tên này lúc nào cũng bận áo ngắn, bó thân dù trời lạnh để khoe thân hình vạm vỡ của chàng Vọi, không như cả đám học sinh trong lớp, toàn gầy như mắm cá lòng tong. Nhiều khi bị thầy kêu lên bảng là cứ đứng đực ra, gồng gồng cái dorso. Hùng Con Cua thì học trung bình nhưng được cái là biết đánh trống. Dạo đó biết đánh đàn vài bản hay chơi được bản Romance cổ điển là cưa gái đổ như rạ mà hắn lại biết chơi trống, đeo cái gương đen to đùng. Thằng Đa hay kêu cái mặt thằng này khi đánh trống, hất hàm lên trông đểu đểu như Khương Đại Vệ. Nếu mình không lầm thì có lần LTN, có hỏi mình về tên này nhưng hắn thuộc loài hoa đã có chủ nên mình không muốn nó dây dưa thêm.
Con dường hải Thượng, nơi các học sinh Văn Học và Việt Anh đi qua đi lại rất nhiều mỗi ngày.
Nói đến đánh đàn, dạo ấy mình cũng lò mò đi học đàn ở đường Tăng Bạt Hổ với ông thầy đàn người Bắc. Trong đám học sinh có cô hàng xóm Thanh Tịnh theo học Hạ Uy Cầm và thằng Hùng, con Lưu Hội Ký, góc đường Nguyễn Biểu và Tăng Bạt Hổ, học Guita, sau này hắn đánh đàn cho đài phát thanh Đà Lạt rồi biến mất, chắc đi lính vì sinh 55.
Mình học được một tháng thì bỏ vì ông thầy lắc lắc cái đầu rồi chép miệng, bảo tướng anh chỉ chơi đàn bà chớ ngoài ra chả chơi đàn nào được cả, khiến mình giận bỏ cuộc đời đàn sĩ mới nhen nhúm. Sau này, mình làm trưởng lớp, chuẩn bị tập văn nghệ cho lớp để trình diễn cuối năm, Thanh Tịnh hỏi mình còn học đàn để tập với cô nàng nhưng mình kể đoạn kết của đời đàn sĩ của mình khiến cô nàng cười, bỏ mộng song tấu với mình và đại diện cho lớp độc tấu Hạ Uy Cầm năm 11B ở rạp Hoà Bình. Nhớ hôm đó trường có mời hay mướn ban nhạc Rolling Wheels, nổi tiếng nhất ở Đà Lạt, có tên đánh trống chơi rất ấn tượng còn đối tượng của mình hát bài Mammy Blue thì phải trong khi MT réo tên mình, quê không thể tả nhưng vẫn thấy sướng như ăn phở.
Dương Quang Trí, tên này to con, hay phụ bố nó là ông Marcel, lai tây, lái máy cày, làm vườn trong Đa Thiện. Mẹ nó rất giỏi, tự lái xe hàng đi mua xú, xà lách chở về Sàigòn bán. Bà cụ mình phục bà này lắm. Tên Trí thì đô con lại học nhảy nên không thuộc loại học sinh tiên tiến nhưng được cái mả lai tây, đẹp trai con nhà giàu. Mỗi lần hắn lấy xe máy cày của bố hắn, đi cày thuê cho vườn bên cạnh là rủ bạn bè đi ăn chè Mây Hồng, Vọng nguyệt Lầu.  ngày nay hắn có quán cà phê ở 343 đường Phan đình Phùng, chạy xe du lịch với thằng con. Cách đây mấy năm uống rượu quá nên qua đời.

Tên Nhị Anh, con hiệu trưởng nên phải làm gương cho đám học sinh, chả biết gì về cuộc đời ngoài học như điên, thay phiên đứng đầu lớp với em hắn. Hắn lại biết đánh đàn, biết lái xe hơi nên được con gái bầu làm Hot Boy là cực chuẩn. Lớp 12 B năm đó chỉ có độc nhất một nữ sinh, hơn mình một hay hai tuổi vì rớt năm vừa rồi nên học lại. Bao nhiêu con gái năm 11 B đều chuyển sang ban A để lại lớp 12 B toàn là đực rựa. Chị này có cái tên khá hợp với tên Nhị Anh. Cô ta tên Song Kim, Song với Nhị như cơm với cá, như mạ với con. Cô này sợ bị rớt nữa nên hay hỏi bài và ngồi bàn đầu với tên Nhị Anh và vài tên từ Văn Khoa chuyển sang. Hắn được 100% con gái trong lớp bầu làm Hot boy. Cực chuẩn. Hắn thua mình 1 tuổi, tuổi con gà, mỗi ngày đánh bóng bàn, nhảy múa reo hò như con gà tồ mới ra cựa, gáy gáy cho đám gà mái biết giọng mới bể của hắn.
Sau này đọc bài của hắn kể là mết cô bé Răng Khểnh, học lớp ban C, sát bên cạnh cái bàn bóng bàn nên hắn hay lăng xăng. Cái tính gáy gáy tuổi dậu của hắn vẫn còn tồn tại sau 42 năm. Hắn viết trên diễn đàn, bức thư cho đối tượng một thời dấu yêu, nhờ diễn đàn trao lại nhưng cố tật hay gáy vẫn còn. Hắn nhìn trời tuyết lạnh của Virginia nên không ra được khỏi nhà lại tưởng tượng mình đang ở trên không trung, đang bay từ San Francisco về lại quê hương thứ 2 của hắn như một đại gia quá bận bịu, cứ chạy vòng vòng không chịu đánh thẳng vào nội thành. Than thở trên máy bay không có internet nên hắn không làm việc được mới có thời gian nghĩ đến chuyện thời xưa. Được cái là hắn rất chịu khó, dạo tay bế tay bồng nhưng vẫn chịu khó học đêm, lấy thêm cái bằng PhD. Nay con gái thành danh nên hắn phụ HmS tạo dựng trang nhà mái ấm Văn Học.
Hôm sau vào lớp bổng nhiên thấy mình cao lớn như Thánh Gióng, sau một đêm bổng từ thằng Sơn Đen trở nên Hot Boy #6. Mình khệnh khạng vào lớp như Ringo, tay súng bá vàng, mặt vênh vênh váo váo nhìn đám học chung nhất là đám con gái rồi nhìn đám con trai rồi cười cười lâng lâng như chiếc máy bay lên thẳng. Tay đưa đồng hồ không người lái, 12 cột đèn, 2 cửa sổ, có áo mưa và 3 que chèo lên xem giờ. 
Ông Thánh Gióng này đánh giặc Ân, một bộ lạc phía đông bắc của Trung Hoa tính ra xa trên 2,000 km nên không hiểu tại sao giặc này lại tràn xuống làng Phù Đổng của xứ Giao Chỉ. Thêm nữa 18 ông vua Hùng cai trị nước Việt khoảng 2,622 năm ( trung bình một vị vua là 145 năm, thế là con cháu vua Hùng càng ngày càng giảm thọ). Sự tích Thánh Gióng dựa vào thời vua Hùng thứ 6 thì không thể cùng thời nhà Thương Ân nhất là thời đó Việt Nam chưa biết trồng lúa thổi cơm, có thể làm áo giáp bằng sắt. Có thể trong lịch sử TQ có một thánh gióng nào đời nhà Ân rồi người Việt bị cai trị hay các nho sĩ xứ An Nam chép lại , cứ cho là của mình như khi xưa dân An Nam học lịch sử Tây, bảo nos ancêtres sont des Gaulois hoặc có ai đi sứ sang Tàu như ông Nguyễn Du, vớ vài cuốn sách ngoài chợ trời như Đoạn Trường Tân Thanh đem về diễn Nôm quên cả xét lại năm tháng đời nhà Ân và Hùng Vương đời thứ 6 khác biệt. Tương tự trong lịch sử tàu, học sinh được dạy Thành Cát tư Hản là người tàu chính tông hay Việt Nam kêu ông Lê Nin là người Việt vì có chung họ Lê.
Trong lớp 11 B thì mình không biết đám con trai bầu chọn cô nào là Hot Girl. Với mình dạo đó có hai cô: VTTT và PTG. Mình ngồi cạnh bàn của VTTT nên lâu lâu lén nhìn sang bên cạnh, thấy cái áo dài chít banh, lòi chút làn da trắng của cái eo khiến mình học đã dốt lại càng ngu thêm. Lúc đó mới hiểu câu thơ "da em trắng anh chẳng cần đeo mắt kiếng". PTG thì hay bị con trai kêu là Gái đen còn mình bị gọi Sơn đen nên hiểu tâm trạng của cô bạn học. Sau này, đi Nha Trang và Ninh Chữ với trường thì thấy cô bé má hồng rất xinh nhất là đồ phụ tùng của cô bé đầy đủ không xẹp lép như bao cô ốm đói thời đó. Cô nàng, Trần Văn Tiến và mình rủ nhau đi lang thang ở Nha Trang, mồ hôi mồ kê nhỏ trông cô nàng xinh không chê. Lên năm 12 thì không thấy bóng dáng, chắc chạy qua Việt Anh như một số học sinh khác chạy theo bộ Tam Sư. Năm ngoái về Đàlạt, gặp mặt thì cô nàng bắt tay mình tự xưng là Kim Anh, khiến mình như bò đội nón. Tên PMC nhảy vào cứu mình, nói là sau khi giải phóng về thì cô nàng cũng giải phóng cái tên cúng cơm khi xưa thời nữ sinh vì toàn chất văn học của Nam Cao. Mình kể chuyện ngày xưa thì cô nàng như ngỗng ị, chả nhớ gì cả nhưng ra về cứ nắm tay mình như kẻ đòi nợ, sợ mình bỏ chạy. Chán Mớ Đời
Cô đào này khi xưa đóng trong James Bond với Sean Connery đẹp mê hồn, nay trên 80 tuổi. Buồn
Khi thằng Sang đi lính thì mình bị hụt hẫng, không còn ai bồi dưỡng nghiệp vụ chức năng làm Hot Boy nên khi ra chơi, sau khi vũ phong Bắc quốc trên đồi của ty quan thuế thì mình vào lớp, ngồi ôn bài. Lâu lâu có một hay cô ngồi bàn bên cạnh, hỏi chuyện trên trời chi đó, mình cảm thấy tai, má mình nóng ran, chỉ biết gật đầu hay lắc đầu. Bổng nhiên tên Ngô Văn Thuỷ lại nhảy vào, tiếp thu trách nhiệm của thằng Sang, bồi dưỡng nghiệp vụ chức năng điều nghiên nghiêm túc về động vật con gái. Cô Thuỷ dẫn nhập mình vào thi ca Việt Nam nhất là thơ tình trước chiến tranh chống Pháp. Mình chỉ biết ua chầu ua chầu hay hè hay hè khi hắn đọc nhưng chả hiểu gì cả.
Hắn đọc bài thơ "Tương Tư" của Nguyễn Bính rồi giải thích cho mình ý nghĩa của bài thơ vì dạo đó mình dốt việt văn, thơ thiết. Mình hỏi hắn tương tư là gì vì chỉ biết tương ớt, tương Cự Đà còn tương thứ tư thì chịu mà tương nhất, tương nhị, tương tam có không. Hắn chậm rãi giải thích tương tư là hai người thương nhau, xa cách nên nhớ về nhau. Mình gãi đầu hỏi lỡ con gái nó không thương mình thì đâu có thể gọi là tương tư, phải gọi đơn tư mới đúng như ông Nguyễn Bính cứ kêu "Thôn Đoài lại nhớ thôn Đông" chớ có thấy thôn Đông nhớ lại thôn Đoài đâu. Ông còn kêu "Gió mưa là bệnh của trời, tương tư là bệnh của tôi yêu nàng" nhưng không nói đến nàng yêu tôi. Nói chung đầu óc mình non nớt cho đến nay cũng không thích thơ văn gì cả.
Thấy mình mất căn bản về văn chương Việt Nam nên hắn kéo mình đến thăm mấy thầy hoạ may nhờ công lực của mấy sư phụ, cái đầu mình mới vỡ ra để tiếp thu, cảm nhận được tình yêu là cái gì, ngọt đắng ra sao. Không ngờ gặp thầy Nguyên thì khuyên mình đi tây còn thầy Tâm thì cho mình mượn sách về lịch sử, môn mà mình yêu mến nhất nên hắn chán đi tìm tên khác để có thể bàn chuyện tương tư tương chao.
Sau này có một cô từ Song Pha lên học nên mình với danh nghĩa trưởng lớp, đặt tên là Người đẹp Song Pha, hay bận áo dài trắng, áo len đỏ và nghe nói có nhiều tên để ý. Có tên trong lớp ăn đòn của lính 302 cũng vì cô học trò xứ Chàm. Cô này họ Khúc, chắc là con cháu của Khúc Thừa Dụ, người khởi đầu cho nền độc lập Việt Nam, làm đến chức Tiết Độ Sứ. Mình không hiểu sao hậu duệ họ Khúc lại lưu lạc đến xứ Chàm. Có dịp gặp lại, mình sẽ hỏi xem sao vì họ này lâu đời nhất ở Việt Nam, từ thời nhà Đường bên tàu. Mấy năm trước về, có gặp lại cô nàng, đại gia buôn xăng dầu nhưng không nhớ đến mình. Chỉ học chung có mấy tháng. Chưa bao giờ nói chuyện khi xưa.
Đọc trên diễn đàn thì mình thấy có nhiều tên nhắc đến cô hàng xóm tên Thanh Tịnh, xem lại hình khi xưa thì thấy cô nàng khá xinh. Cô này tuổi Dê hơn mình một tuổi, có cô em gái không nhớ tên gì hình như Trúc. Nhà mình với nhà cô này không qua lại vì đạo Thiên Chúa Giáo. Dạo đó các gia đình Phật giáo ít giao du với Thiên Chúa Giáo. Trong xóm mình gọi cô nàng là Thánh Nữ vì đi lễ mỗi ngày ở nhà thờ mấy bà sơ gần Nhà thương, có hôm hai lần. Mỗi lần cô nàng đi lễ là mình biết vì con chó Kiki nhà mình sủa. Con chó này không bao giờ sủa đàn ông con trai vì sợ bị ném đá nhưng nếu thấy con gái là sủa vang xóm. Không biết cô này có ăn thịt cầy không vì nghe nói ai ăn thịt cầy, chó đánh mùi DNA cầy tơ nên sủa, có dịp gặp lại mình sẽ hỏi cô nàng. Vừa hết giới nghiêm, mình ra sân tập võ là thấy cô nàng đi ngang nhà trong tiếng chó sủa, cô nàng không bao giờ nhìn con chó, cứ nhắm mắt đi tới. Năm ngoái có gặp cô nàng lại, nay ở Ohio, xứ lạnh, làm nghề đinh, khá giả.
Sau 75, con kiki đói quá hay có máu chó phản động nên có lần táp một bà CM30, khiến bà này làm gia đình mình xất bất xang bang, tìm đủ cách tống đi kinh tế mới. Mỗi ngày phải thuê xe chở bà ta lên viện Pasteur chích thuốc, nhà 10 chị em đói nhưng phải nhịn ăn, mua thịt bồi dưỡng cho bà ta. Còn con kiki bị lên án là chó của nguỵ quân nguỵ quyền, có hành vi phản động bị công an khu vực bắt làm thịt để đảm bảo an ninh trong xóm, quyết tâm diệt trừ văn hoá đồi trụy. Con Kiki thoát kiếp nhưng cứu gia đình mình, được giữ hộ khẩu ở lại Đàlạt.
Bây giờ ngồi viết lại thì mình mới hiểu chớ dạo đó thì cực ngu. Có nhiều hôm, có mấy cô trong lớp đến nhà hỏi bài, mình chẳng mời vào nhà. Họ hay đến nhà Thánh Nữ trước rồi nhờ Thánh nữ dẫn đến nhà mình, đứng ngoài cổng vì sợ con Kiki? Mình tình thật chạy ra sân, nghe họ hỏi mượn bài tập thì bảo họ đứng đó rồi chạy vô nhà lấy cuốn tập cho họ mượn. Mình chả hiểu hay hỏi vì sao họ cần mượn bài tập vì thầy đọc bài cho cả lớp chép không có sách gì cả, hiểu biết là trong bài của thầy đọc cho chép mà mình viết toàn lỗi chính tả nên nhiều lần khi lấy vở về thì thấy có người sửa dấu hỏi ngã dùm. Chỉ có khác là mình ghi lại những gì thầy giảng trước khi đọc bài cho học sinh chép nên khi làm bài tập mình ghi thêm những chi tiếc đó thay vì viết thuộc lòng bài chép hay sách mình mượn đọc thêm nên thường được thêm điểm dù sai lỗi chính tả.
Khi tên Sang đi lính thì mình lên ngồi dãy bàn bên trái, gần cái bảng đen, xanh thì đúng hơn, vì bị cận thị nặng mà ông cụ lại không cho mình đeo kính cận. Bên tay phải là dãy bàn con gái nên đám con trai ở xóm nhà lá này, ngồi gần bảng, không chọc phá như đám dân cư cắm dùi phía sau dãy PMC, TVĐ ngồi. Không có thằng Sang mình như chim lạc đàn, như con thuyền không bến, thường khi ra chơi thì hắn đứng dưới đường rồi chỉ mình mấy cô nữ sinh rồi nói tên tuổi, nhà ở đâu,.., hỏi mình duyệt không thì cứ ua chầu ua chầu, hít hà, khen khen, gật đầu. Dạo ấy mình bị cận thị đâu 4.5 độ nhưng ông cụ không cho đeo kính nên nhìn mấy cô xa xa thì ai cũng như hoa Thiên Lí, sau này đeo kính thì nhiều cô làm mình tái mặt.
Năm ngoái gặp hắn lại sau 50 năm, khám phá ra hắn biết nhiều cô vì là bạn với em gái hắn. Mình nhớ có gặp cô này một hai lần, học dưới mình 1 lớp, bạn của mấy cô đẹp nhất trường dạo ấy. Mình có đến 7 cô em gái mà chả cô nào đem bạn về nhà giới thiệu. Chán Mớ Đời 
Một hôm khi ra chơi, sau khi đi tè trên đồi ty quan thuế, mình vào lớp ôn bài. Lúc lấy tập trong học bàn ra để ôn trước khi thầy vào, thấy có gói xôi gói bằng lá chuối của ai để trên vở của mình. Xét kỹ thì không phải của thằng Hồ Thanh Hải, ở cạnh nhà Nguyễn Đắc Hớn, bán phân ở Phan Đình Phùng, góc ấp Mỹ Lộc. Vì vở của nó cách mình nữa thước. Lấm la lấm lét xem có ai thấy không, mình cúi xuống bàn, chơi nguyên nắm xôi nhai ngồm ngoàm đến khi hết mới ngẫng đầu lên, lấy tay chùi mép. Lúc đó mới hiểu "không cần biết xôi của ai, không cần biết xôi từ đâu, ta ăn xôi như dại cuồng, ăn xôi vì bụng đói vì đó là xôi". Hú vía không ai thấy. Lâu lâu mình lại thấy viên kẹo gừng, rồi một hôm khi ra về, có một cô hỏi mình ở cầu thang "xôi có ngon không?". Mình ú ớ nhìn như Từ Hải thì bị cô bé kêu là Đồ Ngu rồi từ độ ấy hết thấy xôi, kẹo trong hộc bàn. Phải chi cô ta viết tờ giấy để lại nói của ai gửi, đây mình tưởng họ bỏ lộn cho mấy tên ngồi cùng bàn. Sơn đen còn bé lắm mấy chị ơi. Chán mớ đời!
Thật ra mình coi mấy cô trong lớp như đàn chị vì nữ thập tam nam thập lục. Đàn bà con gái họ khôn trước tuổi, trước đám con trai nhiều nên mình len lén tìm mấy đối tượng học lớp dưới. Dạo đó, các lớp 10,11 và 12 học buổi sáng còn 6,7,8,9 thì học buổi chiều nên mình nhắm đám lớp 10. Mình chấm 2 nữ sinh lớp 10: PTBT, TTMN. TTMN thì có mái tóc ngắn hay bận áo len tím, quần tây nhưng có cặp mắt đẹp mệt thở, chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện hay lái xe đưa về nhà. Cô kia thì thích hát nên năm 12, lợi dụng chức danh trưởng lớp, tổ chức văn nghệ, mình nhờ VVT hỏi dùm cô ca sĩ có tên nhưng chưa có tiếng đóng góp chương văn trình nghệ thì được nhận lời và mình phải đi đưa mấy cô trong ban ẩm thực và văn nghệ về. Mình mượn xe ông cụ, đưa các ca sĩ về hình như hôm đó trời mưa nên sợ các cô bị ướt nên phải lén lấy xe Jeep của ông cụ đưa mấy cô ban ẩm thực nấu chè và văn nghệ về.
Mình chỉ nhớ mỗi sáng thứ hai, trước khi vào lớp cả trường phải xếp hàng trong sân trường để làm lễ chào cờ. Mỗi lần như vậy có một cô bé lớp 10, cứ lay hoay từ đâu đến húc mình rồi nguýt bảo sao lại đụng người ta rồi thấy mấy cô khác cười khút khít. Mình ngơ ngác chả hiểu gì cả khi không lại bị chửi. Quen dân ngoài chợ nên mình nghe phụ nữ chửi là câm mồm như ngày nay thà làm mưa bay trên biển còn hơn cãi với đàn bà. Đúng là ra đường gặp gái. Sau này mình trốn phía sau gần cái tường bằng tôn nhưng lại hay bị thầy CBA kêu lên làm lễ chào cờ. Đứng phía trước thì không bị kêu lên nhưng trốn phía sau là bị gọi lên làm lễ chào cờ, đứng trước hàng ngàn đôi mắt hình viên đạn của nữ sinh, mình cảm tưởng như tên tử tội ra pháp trường. Cứ như Nguyễn Văn Trỗi, muốn tè trong quần khi ra pháp trường phơi thây. 
Cuối năm đó, hai trường Văn Học và Văn Khoa có tổ chức cắm trại ở hồ Than Thở. Tối thứ 7, trời mưa như trút cơn giận vào đám học sinh khờ dại trước ngưỡng cửa thiên đường yêu đương nên lửa trại không được đốt lên. Cả đám chui rút vô lều, nước ngập vào nên chả có thằng nào ngủ thẳng giấc. Nhưng nhờ cắm trại, mình mới làm quen, nói chuyện, và đưa đối tượng một thời về nhà.
Hôm trước liên lạc với tên "ngân hàng" mà thầy An nhắc đến, hắn nói là khá đông bạn học xưa còn nhớ đến mình; nhân vật nghịch ngợm nhất lớp. Mình chỉ nhớ là được bầu làm trưởng lớp, ngồi phía trên gần bảng đen, gần thầy nên đâu có dám phá nên cũng mong hè này về hỏi mấy tên này xem. Mình nhớ có lần thầy Nguyên la một tên trong lớp vì không giải được bài toán, thầy hỏi " tại sao em không hiểu" thì mình buột miệng kêu: "nhà nó nghèo" khiến thầy Nguyên và cả lớp cười, từ dạo đó trong lớp học sinh hay dùng cụm từ "Nhà nó nghèo".
Lúc mới qua Văn Học thì mình ngồi trong xóm nhà lá của hắn. Mình và hắn hay bàn chuyện mùa hè đỏ lửa, tổng thống NVT đi Hawaii, nói tiếng Mỹ. Cuối tuần phải nghe đài phát thanh Đà Lạt để được nghe xướng ngôn viên nói; thể theo lời yêu cầu của hắn tặng riêng cho các bạn học 11B. Không biết hắn tặng cho cô nào nhưng nghe 11 B Văn Học là mình thấy ấm người, có cảm tưởng hắn cũng tặng cho mình, sau này hắn chạy sang ban A thì không nghe nói tặng 12 B nên bỏ không nghe đài nữa, nay thấy hắn xuất hiện trên ca đàn Văn Học, chuyên gia hát karaoke. Hắn kêu sẽ mời đối tượng khi xưa của mình lại họp mặt khi mình về Đà Lạt nên mình cũng hồ hởi, mong gặp lại cô bé ngày xưa đã làm mình chết mê chết mệt một thời.
50 năm qua, bao nhiêu chuyện xẩy ra trong cuộc đời, mỗi người bạn học khi xưa đều có một con đường do mình tự chọn hay bị hoàn cảnh đưa đẩy. Ngày nay bước vào tuổi lục tuần, con cái lớn hết nên nhìn lại đoạn đường đời ngày xưa còn bé, của thời khờ dại, tập tành làm người lớn với những kỷ niệm ngây ngô. Có người tiếc rẻ là dạo đó nếu hiểu biết, khôn lanh như ngày nay còn mình thì chẳng tiếc nuối gì cả vì khoảng thời gian ấy để lại cho mình nhiều kỷ niệm ngây ngô, không bao giờ muốn quên vì nếu đã khôn biết như bây giờ thì chả có gì để nhớ, để hoài niệm.
Hy vọng kỳ này về Đà Lạt sẽ gặp lại nhiều bạn học cùng đối tượng xưa để cùng nhau đi ngược dòng sông tuổi thơ, tìm lại những kỷ niệm của tuổi biết buồn, biết đơn tư nói như ngày nay tình yêu đơn phương.
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 
Nhs

Sơn đen đi DU HỌC

Có anh kia học Chính Trị Kinh Doanh Đà Lạt xưa, hay thắc mắc về mình nên cứ nhắn tin hỏi đủ thứ. Sao lại du học, sao lại học kiến trúc này nọ. Mình chỉ biết trời ị trúng đầu thì được đi chớ ai biết. Nhiều người bạn học rất giỏi nhưng đi du học không được. Mình thì học cực ngu nhưng bà rá đậu tú tài nên được đi du học. Tại sao có người đi vượt biển hơn 10 lần mà vẫn không đi được, nhiều người chỉ đi một lần như đồng chí gái thì lại lọt. Khó giải thích. Anh này tò mò hỏi hoài nên Chán Mớ Đời, mình kể chuyện trời ị trúng đầu đi tây để khỏi phải trả lời hoài.

Khi xưa, đi tây được xem như lên trời. Ai mà được đi xuất ngoại hay du học về là được bạn bè, họ hàng người ta nể phục. Có ông thầy dạy hội việt mỹ kể đi tây đức về, kể chuyện bên đức nghe phê chi lạ. Mình nhớ khi học thầy Hoàng Trọng Hàn, nghe thầy kể chuyện thời thầy đi du học ở Hoa Kỳ. Như ở trong ký túc xá, có máy bán nước ngọt, bánh kẹo đồ ăn. Có lần bỏ tiền vào, thì máy không đưa bánh mì nên mấy người bạn thi nhau đập cái máy thì bánh mì rớt ra. Sau này cứ nhìn xung quanh không thấy ai là sinh viên Việt Nam đập cái máy,… sau này sang Mỹ, có người rủ mình gắn mấy cái máy bán nước trong trường học nhưng nhớ đến chuyện thầy Hàn kể nên mình thôi.
Nghe thầy kể mà cứ tưởng tượng cái máy ra sao vì chưa bao giờ thấy trong xi-nê. Vào nhà ông bà Phúng lại thấy hình ảnh của cậu Mạnh đi du học bên tây trước khi mình ra đời hay vào nhà thằng Nguyên, HÙng Con Cua thấy hình ảnh anh của hai tên này du học ở Gia-nã-đại lại càng làm mình mê, mơ đến một khung trời đại học bên tây, bên mỹ. Năm đệ nhất mình chơi thân với hai tên Nguyên và Hùng Con Cua vì chúng đều có anh đi du học. Lâu lâu đài phát thanh Sàigòn cho nghe tiếng hát của ca sĩ Thái Thanh về những bài hát nói về Paris khiến mình nức nở, mơ mơ màn màn, kể cho bạn học giấc mơ lên trời đi tây khiến chúng cười toé bún bò Chợ mới Đà Lạt.


Trời ị trúng đầu thi tú tài đậu có hạng, mình được chính phủ Việt Nam Cộng Hoà, ra nghị định cho du học qua tây. Muốn được du học cũng phải trải qua một vài lần sưu tra của bộ nội vụ về gia cảnh. Ông cụ mình làm công chức, trước kia có đi lính nên tạm ổn. Nhìn lại cuộc đời, thấy số mình may mắn, thực hiện gần hết những gì mình mong ước, lại được bonus thêm bà vợ hiền lành, sinh 2 đứa con hiền như mẹ.

Mình nhận được nghị định của nha du học, cho phép đi du học do HÙng COn Cua từ Sàigòn gửi lên. Lá thư lại chui vào dưới ghế salon. Lý do là ông đưa thư, nhét dưới cửa rồi mấy đứa em lấy chơi ra sao lại rơi dưới ghế mất mấy ngày. Hôm sau mình chạy về Sàigòn, ra nha du học để lấy giấy tờ chi đó rồi chạy đến bộ nội vụ, đâu gần bưu điện Sàigòn. Mình vào sớm nhất nhưng tên long tong, kêu mình đứng đợi rồi sau đó mình hỏi sao mấy người đến sau lại được lên lầu nên hắn cho lên rồi cũng đợi, không thấy gọi tên đến khi cuối cùng đâu 4 giờ, mình thấy ông bố đi với thằng con, ông bố đưa cái phong bì cho tên ngồi ký giấy tờ. 


Lúc đó mình mới đột phá tư duy là tham nhũng như đọc báo. Cuối cùng chỉ còn mình nên bò lại dù hắn chả kêu. Hắn kêu hết giờ làm việc, mai trở lại khiến mình đứng tim, kêu hết tiền ở nhà trọ, mai phải trở về Đà Lạt. Hắn nghe có vẻ bùi tai, cả ngày nhận phong bì hơi nhiều nên thí cô hồn cho Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen. Thế là hắn đóng dấu, ký sổ thông hành. Cho thấy mình rất may mắn trong đời khi gặp lộn xộn là ai đó nhắc tuồng bên tai cho mình để nói chuyện với đối tác là xong.


Cầm sổ thông hành vui quá cỡ thợ mộc, chạy xuống lầu ra đường gặp tên bạn. Hắn học đại học Sàigòn nên hôm đó xung phong chở mình đi, đứng ngoài đợi từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều. Mình xin lỗi kêu chúng bắt đợi chớ mình có muốn đâu, năn nỉ hắn chở tới toà lãnh sự pháp. Vô đưa giấy tờ và sổ thông hành, đóng dấu cái rụp. Không làm khó dễ gì cả. Ra về, mời tên bạn đi ăn cả hắn chửi. Cũng tội anh chàng này học giỏi hơn mình, đậu tú tài pháp hạng assez bien nhưng không đi du học được nên buồn. Lần đầu tiên về Đà Lạt, có gặp anh bạn này, chạy xe ôm. Sáng hôm sau mình chạy về Đà Lạt. Không ngờ hai năm cố gắng học đi du học như lời thầy Nguyên khuyên đã thành sự thật. Trong đầu phát hoạ kế hoạch năm sau trở về quê hương.


Trước khi đi Tây, bà cụ phải chuẩn bị áo quần. Nghe nói bên đó lạnh lắm nên bà cụ ra chợ trời, mua áo quần ấm của mấy bà sơ Domaine de Marie bán, sau này người ta gọi là đồ SIDA vì được nhân dân Hoa Kỳ tặng qua cơ quan AIDS. Việt Nam đọc ngược lại. Đồ mỹ thì đa số là to lớn so với thân gầy của mình. Cuối cùng cũng được một cái áo manteau. Áo len thì Đà Lạt thiếu gì. Cần một bộ đồ vía để lên máy bay. Bạn bè kêu đừng có ra Văn Gừng hay Hoàng Nho ở đường Minh Mạng mà lên nhà hai ông thần tên Sơn và Tánh. Nghe nói may đẹp lắm nên bò lên. Mình không hiểu hai ông thần này ở tuổi quân dịch sao không đi lính mà ở nhà may áo quần cho thanh niên Đà Lạt. Cũng gốc thể họ đi lính nhưng trao tiền lương cho vị chỉ huy rồi ở nhà may. Nghe kể mấy người gốc tàu đi lính kiểng như vậy.

Bà cụ ra hàng bà Phúng, bán vãi ở ngoài chợ mua sấp vãi đem đến hai ông thần sắp sữa thay thế Văn Gừng và Hoàng Nho. Ông cụ dẫn đi chỗ khu Hoà BÌnh, có một tiệm nhỏ của ông Ấn Độ, mua cho cái nịt. Lần đầu tiên trong đời, mới được đeo nịt. Thường mình lấy dây dừa, thòng qua mấy cái quai quần rồi buộc lại. Không phải tiệm Saigonnais cạnh tiệm Việt Hoa. Phía bên kia tiệm Tiến Đạt, quán nhỏ thôi. Ông cụ dẫn xuống tiệm giày Mỹ Hưng ở đường Minh Mạng, đóng cho đôi giầy mà dạo ấy giới trẻ hay mang, đôi giầy có cái mủi tròn tròn nhô lên chỗ mấy ngón chân. Bà cụ mua cho cái Vali ngoài chợ. Thế là xong một chiếc Vali, với cuốn tự điển Larousse. Thế là đúng ngày lên máy bay về Sàigòn không dám đi xe đò vì sợ Việt Cộng chận đường, thay vì đi tây lại được đi theo giải phóng cách mạng là khổ. 


Lần đầu tiên đi máy bay khiến mình cũng lo âu, nhớ sinh viên Nguyễn Thái Bình, không tặc muốn máy bay bay ra bắc. Bố thằng Đa, bác Chín có chiếc xe van đức VW, chở học sinh đi học, qua nhà chở hai bố con ra ga Đà Lạt. Xe lửa bị Việt Cộng phá nên họ trưng dụng nhà ga làm văn phòng hàng không Việt Nam. Cân hành lý và làm thủ tục xong xuôi thì họ cho xe ca chở xuống phi trường Liên Khương. Dạo ấy phi trường Liên Khương đối với mình to lớn. Xuất trình giấy tờ hoãn dịch và căn cước mới được lên máy bay. Dạo ấy mình có ghi danh học đại học Đà Lạt được đâu 1 tháng để có giấy hoãn dịch.


Ở Sàigòn một ngày, đi thăm bà con, gặp ông Tư, anh mệ ngoại được ông ta đưa tiền đôla đổi chui vì mình chỉ được phép đổi 700 phật lăng pháp. Ông ta đưa mình thêm 500 đô. Xem như mình được bà cụ cho 500 đô và 700 quan để tạo dựng sự nghiệp, có thêm chiếc lắc 1 lượng. Bà cụ nói khi nào hết tiền thì bán cái lắc vàng. Sau này mình nhờ cậu Tri, con ông Võ Quang Tiềm về Đà Lạt thăm nhà, đưa lại cho bà cụ. 


Hôm trước đọc trên Facebook, anh của người bạn học xưa, nói một tạ gạo giá 20,000 khiến mình ngạc nhiên vì thời mình ở Đà Lạt rẻ hơn vì bà cụ bán gạo chui. Mình là người chở đi giao cho thiên hạ tại nhà. Hôm qua nói chuyện với bà cụ, bà cụ nói 20,000 đồng một tạ gạo là giá khi chạy di tản vào Sàigòn còn trước đó thì rẻ hơn như mình đã nói là 1,200 đồng/ 50 ký (gạo mỹ viện trợ) bán tại khu phố với sổ gia đình, gạo tốt thì 1,500 đồng/50 ký. Thời đó chỉ có đường mới bán bao một tạ còn gạo mỹ là 50 ký hay cân anh. Không rõ lắm.


Bà cụ mình bán gạo của cô Ba chỉ, tiệm Bình Lợi, cô này sau 75 mới biết cô ta làm kinh tài cho Việt Cộng cô ta đi qua Thái Lan, gặp bà Nguyễn Thị Bình, để nhận chỉ thị. Mình có danh sách một lô người Đà Lạt làm kinh tài cho Việt Cộng trước 75, mà Việt Cộng gọi là tư bản dân tộc, rồi ai nấy đều bỏ Đà Lạt chạy qua mỹ và Gia-nã-đại. Có lần cô Ba Chỉ gọi mẹ mình vào nói có 100 bao gạo mới về, giá 1,200 nếu ai mua thì lấy bán. Đâu 1 tiếng sau, có một bà ghé lại hỏi mua 100 bao gạo, mẹ mình kêu 1,400 một bao, lời 200 đồng mỗi bao. Bà ta không trả gì cả. Sau 75, hóa ra bà ta là Việt Cộng nằm vùng đi mua gạo cho Việt Cộng chắc ở Núi Voi. Mình đoán là cô Ba Chỉ không muốn đưa thẳng gạo cho bà này nhưng nhờ mẹ mình bán dùm để khỏi lo ngại vì ông cụ mình là công chức. Việt Cộng vô thành phố cho ông cụ mình đi cải tạo mút mùa nên bà cụ Chán Mớ Đời không dám hó hé với nhà nước mới.

Mont Saint Michel 

Ngoài ra mẹ mình có mua thu mua gạo của mấy bà sơ, ông cha được Mỹ viện trợ và của tên đại uý Địa Phương Quân, đánh bài đem gạo của lính đi bán. Mẹ mình không có thẻ bài bán gạo nên bán chui. Sau này mới hiểu dân miền Nam nằm vùng hoặc buôn bán nhu yếu phẩm cho Việt Cộng để đánh phá miền Nam. Kiểu mỹ viện trợ gạo đường, sữa đủ thứ, người miền Nam đem bán cho Việt Cộng nuôi quân. Nói cho ngày Việt Cộng làm tiền mấy người làm ăn tại Đà Lạt, ai không theo họ hay cúng cho họ thì họ đặt chất nổ làm gương như vụ nổ cây xăng ở Ngã Ba Chùa, và vài căn khác khi xưa tại Đà Lạt.


Đọc báo Việt Cộng, họ kể về những tên kinh tài, đổi đôla tại Sàigòn để mua nhu yếu phẩm cho bộ đội. Chỉ huy Việt Cộng vào nam, chỉ cần đem vàng của liên Xô đi đổi tiền để mua nhu yếu phẩm như trường hợp bà nằm vùng mua 100 gạo của mẹ mình. Tương tự ngày nay, mỹ đánh chiếm Iraq, Á Phủ Hãn, đem tiền vào rồi tham nhũng, họ bán lúa mì, nhu yếu phẩm cho Taliban nên Hoa Kỳ Chán Mớ Đời nên rút lui. Có dịp mình kể vụ Việt Cộng nằm vùng đổi tiền đô la để giúp Việt Cộng mua nhu yếu phẩm, đánh quân đội Việt Nam Cộng Hoà. Thiếu tá Lê Xuân Phong của tiểu đoàn 204 (đại đội 302 xưa) kể đi hành quân, bắt gặp một ba lô đâu có 5,000 đô la, chia cho cả đại đội. Nếu hiểu vấn đề như vậy thì mới hiểu lý do Việt Nam Cộng Hoà là kẻ thua cuộc.


Nhờ bà cụ bán gạo mình mới có tiền túi. Ăn cơm trưa xong thì mình ra chợ, bà cụ dặn chở gạo giao cho ai là mình khiên bao gạo 50 ký, bỏ lên xe gắn máy rồi đi giao hàng. Nhiều khi khách hàng buồn đời, boa cho mình một ít. Mỗi lần chở một bao gạo đến nhà người mua thì bà cụ cho 50 đồng. Xem như mình là người chạy xe Gap giao hàng đầu tiên tại Đà Lạt. Tiền do mình làm ra thì mình bổng nhiên không muốn xài. Mình bỏ ngân hàng Đông Phương Ngân hàng ở Khu Hoà BÌnh. Mình gửi thư mua cổ phiếu công ty ở Sàigòn, nhưng họ viết thư trả lời là số tiền mình muốn mua ít quá. Khi đi Tây, mình rút ra được 40,000 đồng. Đưa bà cụ đổi tiền đi tây.


Trong số học sinh Văn Học đi du học năm đó thì xem như mình đi đầu tiên rồi đến Hùng Con Cua hai ngày sau, Nguyên thì đi Gia-nã-đại đâu 3 tuần lễ sau, còn 4 người con của thầy Chử Bá Anh thì đâu tháng 3/75 mới đi. Trước khi Sàigòn mất. Mình tưởng họ đi trước mình, ai ngờ, sau này hỏi lại mới biết mình là học sinh Văn Học đi đầu tiên. Đà Lạt dạo đó có Chương, con ông bà Đoàn, Hùng, con ông Đinh Văn Đệ và tên Nguyễn Thế Hùng, con của ông Nguyễn Hợp Đoàn là đi sớm nhất.


Hôm sau ra phi trường Tân Sơn Nhứt, được xem là phi trường có máy bay lên xuống nhiều nhất đông Nam Á. Mình có bà dì, con ông Tư làm ở quầy vé Air Việt Nam nên thủ tục nhanh chóng, Vali nặng cũng qua luôn. Bà Phúng nhờ mình đem mức bánh cho cậu Mạnh và quà cho gia đình bên vợ. Diện bộ đồ vía lần đầu tiên và cũng lần cuối vì sang tây thấy mình không giống ai, tây đầm nhìn bộ đồ vía như bộ đội Trường Sơn vào Sàigòn. Đến khi qua Mỹ mới mua bộ đồ vía để đi ăn đám cưới, dùng tới ngày nay.


Đi qua cửa cổng thì quay lại chào ông cụ. Bổng nhiên ông cụ khóc, nói từ đây mình tự lo liệu cuộc đời như báo trước tai hoạ sẽ xụp xuống miền Nam. Có ông cậu bà con làm tại phi trường, dẫn mình đi tè vì có bà nào ngồi ngay cửa nhà vệ sinh, xòe tay ra lấy tiền mà mình thì không có tiền Việt Nam.

Lần đầu tiên đi máy bay quốc tế nên mình cứ theo phương châm, you do sao I do theo. Thấy một tên mít, sinh viên về thăm nhà với con bồ đầm, ngồi hàng ghế trước mình là cứ bám theo khi quá cảnh phi trường Vọng Các, rồi Tân Đề Li, đến phi trường Teheran trước khi hạ cánh xuống Roissy Charles de Gaulle.


(Còn tiếp) Những ngày đầu trên đất Pháp

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn