Tiên học phí hậu trả nợ

Có chị bạn kể bà chị hy sinh đời mẹ củng cố đời con, đi làm công nhân, lấy tiền hưu trí để trả tiền cho cô con gái học đại học. Nay cô ta lấy chồng mỹ trắng nên cảm thấy mắc cỡ vì mẹ mình nói tiếng anh bồi với gia đình chồng. Chán Mớ Đời 

Mình nghĩ chỉ có người á đông mới làm kiểu này, hy sinh đời bố củng cố đời con, hy vọng sau này, về già con cái sẽ nuôi mình. Đến khi đọc báo Wall Street Journal, khám phá người Mỹ, tương tự hy sinh đời bố củng cố đời con. Nhiều người lấy quỹ hưu trí của mình để trả tiền cho con đi học mà nay đã qua tuổi hưu trí vẫn tiếp tục đi làm những việc tay chân để tiếp tục trả nợ cho con hay nợ đại học của mình. Không nên làm như vậy ở xứ này. Như thể bán lúa giống để nuôi con học đại học. Con học xong thì mình hết lúa giống. Xong om.

Con họ học mấy ngành vớ vẩn tốn tiền, ra trường không kiếm việc được hay làm nghề vớ vẩn, lương không đủ sống thì sao có thể giúp họ trả nợ. Ở đời có hai cái đầu tư lớn nhất là đi học kiếm cái nghề và mua căn nhà làm tổ ấm. Thường chúng ta không hiểu rõ, nên cứ nghe bạn bè, trường học quảng cáo nên chạy theo. Học ra cử nhân, kiếm không được việc, chúng lại kêu học cao học lại tốn thêm tiền. Học cao học thì không nhận được tài trợ chính phủ. Ra trường các ngành như y khoa, nha khoa còn kiếm tiền được để trả nợ còn các ngành khác thì ngọng. Nha khoa hay bác sĩ mà không chuyên khoa thì lương cũng không cao. Học chuyên khoa thì lại thêm tiền. Thằng cháu mình ra nha chuyên khoa về nha khoa, nợ gần nữa triệu đô. Chán Mớ Đời 


Báo cho biết là người Mỹ, mượn tiền đi học đại học vào những thập niên 60 của thế kỷ trước, sau 30 năm vẫn chưa trả hết. Theo công ty Trans Union, trung bình họ mượn $33,800/ người. Có đâu trên 40,000 người Mỹ, về hưu, tiền an sinh xã hội của họ bị khấu trừ bởi những cái nợ họ mượn để học đại học. Tưng bừng lãnh bằng, âm thầm trả nợ.

Khi con mình lên lãnh bằng đại học, mình chỉ nghĩ về cái nợ của chúng phải trả, không tự hào gì cả. Chúng không nghe mình. Thay vì học 2 năm đại học cộng đồng, mẹ chúng cứ kêu được nhận vào trường danh tiếng nên cho học luôn, phải mượn nợ thêm 2 năm. Được cái là chúng chỉ mượn 25% học phí, còn thì được chính phủ trả vì con nhà thuần nông.

Họ đơn cử một trường hợp, một giáo sư trung học suốt 32 năm trước khi hưu trí. Khi con gái được chấp nhận vào đại học tư danh tiếng, rất đắt tiền, hai vợ chồng mượn nợ Parents Plus Loans. Vài năm sau, người con trai cũng được chấp nhận vào trường đại học khác. Họ lại mượn thêm nợ để cho con đi học.


Nay hai vợ chồng ly dị nhưng đều mắc nợ chung hơn $136,000 nợ đại học của con. Phải trả $1,100/ tháng sau khi trừ thuế và bà vợ trả $800/ tháng. Nhà cửa về lâu, cần phải sửa chửa nên ông ta phải ngưng hưu trí để đi làm lại, hầu có tiền để trả nợ cho đến khi nào ông ta đúng 80 tuổi.


Hiện nay, theo Consumer BAnkrucy Project, tỷ lệ người Mỹ trên 65 tuổi, khai phá sản đang gia tăng. Người ta có thể xù nợ thẻ tín dụng, nợ xe,… nhưng nợ mượn học đại học thì không bao giờ được xù khi khai phá sản, tương tự tiền trợ cấp cho vợ con ly dị. Do đó nợ này luôn luôn như hình với bóng đến cả đời. Ở Hoa Kỳ, có hai điều không nên làm; ly dị và trả nợ đại học cho con. Đừng bao giờ để vợ hát: “anh còn nợ em 3 tháng tiền nhà, ba còn nợ con tiền child support, anh còn nợ em…”.


Tiền học phí đại học ngày nay gia tăng nhanh hơn lạm phát. Học đại học ngày nay quá đắt nên ai đi học, đa số phải mượn tiền nợ để đi học, nhất là khi đi học về chuyên khoa như y khoa, nha khoa, luật khoa là xem như ra trường nợ ít nhất $300,000. Có anh bạn kể cô con gái mới tốt nghiệp y sĩ, anh cho biết nuôi cô ta ăn học mất cả triệu đô, nay phải mua một phòng mạch cho cô con gái nữa. Mình nghe đến là lạnh người, may là mấy đứa con không muốn học lên cao. Con nhà thuần nông, không học cao nổi.


Họ tính nuôi một đứa con tại Hoa Kỳ tốn từ khi đứa bé ra đời xong trung học là độ $300,000. Vớt thêm cái đại học nữa là ngọng. 4 năm $80,000 = $320,000 thêm 3 năm chuyên khoa nữa là đúng 1 triệu, thêm tiền ăn ở bú xua la mua.


Có cách hay nhất khi con đi học đại học. Để con mình mượn nợ, thay vì mình lấy tiền hưu trí để trả tiền học phí cho con, mượn tiền hưu trí của mình, đặt cọc mua căn nhà gần trường đại học. Để con mình ở khi đi học, cho thuê các căn phòng khác để lấy tiền đóng tiền mượn ngân hàng. Khi con học xong, bán căn hộ hay nhà, lúc đó giá nhà lên cao, lấy tiền lời trả hết món nợ con mượn đi học. Mình không thực hiện được vụ này vì nhà cali quá cao. 


Khi thằng con vào UCSD thì đúng lúc có vợ chồng anh bạn, mua nhà cho con ở đi học, nay con học xong thì mình kêu bán cho mình. Họ quên là để thêm tên con của họ, sở hữu căn nhà thì sau khi ra trường, đứa con bán thì tiền lời sẽ được khấu trừ $250,000 nên không phải đóng thuế. Mình đề nghị mua với điều kiện họ cho vay lại. Họ không phải đóng thuế tiền lời. Mình mới mua một khu thương mại với gái 4.1 Triệu, chủ bán cho vay 3.2 triệu để khỏi phải đóng thuế.


Đồng chí gái nhảy vào kêu không buôn bán gì với bạn bè cả. Đây là mình giúp hai bên được lợi nhưng mụ vợ là lãnh đạo nên phải tuân theo. Thằng con học mấy năm phải share phòng nhỏ xíu, trả $1,500/ tháng. Năm ngoái, anh bạn kêu thằng con nay học y khoa xong về thực tập ở San Diego, muốn mua nhà mà đắt quá. Phải chi cách đây 10 năm, bán cho mình thì nay mình bán lại với giá hữu nghị. Chán Mớ Đời 


Con gái đòi học USC , trường học đắt tiền nhất Hoa Kỳ, đồng chí gái nhất trí với con gái, mình chạy kiếm nhà để mua ở gần trường. Hỏi ra nó chỉ học ở Hoa Kỳ có một năm còn 3 năm kia là đi Âu. Châu và á châu học. Thế là ngọng, không thực hiện được giấc mơ học đại học Hoa Kỳ, không phải trả tiền.


Có đạo luật mang tên Bankrupcy Abuse Prevention and Consumer Protection Act of 2005 (BAPCTA) được ra đời trước khi khủng hoảng tài chánh 2008. Các ngân hàng chuẩn bị trước, không muốn bị thiên hạ quỵt nợ nên lobby cho ra đời cái luật này. Các cơ quan cho vay tiền lobby các đại biểu quốc hội để cản trở mọi người xù nợ, mượn của họ và được ông Bush con ký. Khi tốt nghiệp, bắt đầu trả tiền nợ thì người Mỹ gửi tiền cho những công ty “Loan servicing” như Navient, FedLoan, Sally Made,.. các công ty này được trả tiền để lấy tiền của người mượn nợ nên chả để ý gì cả về hoàn cảnh của người mượn nợ. Họ chỉ muốn lấy tiền để làm tiền. 


Năm 2010, tổng thống Obama ký luật chính phủ liên bang, bảo kê các vụ mượn tiền để đi học. Đạo luật này giúp đại học tăng học phí vì họ biết chắc chắn sẽ được chính phủ trả, không như xưa. Tương tự ngân hàng cho vay nợ mua nhà rồi vài tháng sau bán cái nợ cho chính phủ. Các đại học tha hồ tăng giá học phí nhất là các sinh viên ngoại quốc xin vào học và trả học phí rất cao. Các đại học, không nhận hay hạn chế nhận sinh viên của tiểu bang để nhận sinh viên ngoại quốc hay ngoài tiểu bang vì có thể lấy thêm tiền tối thiểu $20,000/ năm.


Được biết mỗi năm có đến 270,000 sinh viên du học từ Ấn Độ, 300,000 từ Trung Cộng, chưa kể mấy nước khác. Mỗi sinh viên ngoại quốc đóng $80,000/ năm. Kỹ nghệ giáo dục của Hoa Kỳ rất lớn và họ quảng cáo kinh hoàng. Đến viếng trường, khi con mình được chấp nhận, họ mời gia đình ăn uống sang trọng khiến mình, nông dân như mình cảm thấy tốn tiền, còn con và vợ mình thì thích lắm. Có cặp vợ chồng bạn, con muốn đi học tiểu bang khác, đóng $80,000/ năm. Kinh


Mình khi xưa, học trường kiến trúc nổi tiếng nhất thế giới, làm việc cho các công ty kiến trúc danh tiếng thế giới từ Âu châu sang Hoa Kỳ, rồi cũng làm nông dân nên nghĩ học trường nào, miễn có kiến thức 1 chút rồi đi làm nông dân. Khoẻ đời.

Sinh viên cũng như bố mẹ ít ai hiểu rõ về mượn tiền đi học nên cứ nhắm mắt ký đại vì đã được nhận vào trường. Mình muốn con mình học 2 năm đại học cộng đồng, sau đó xin chuyển trường vào đại học danh tiếng. Xem như tiết kiệm được 2 năm học phí vẫn được tốt nghiệp đại học danh tiếng. Vấn đề là khó nói chuyện hay bàn vụ này với đồng chí gái hay con. Con mình đi học 4 năm, 3 quốc gia, đi viếng 14 quốc gia. Chỉ biết móc túi trả tiền, chỉ biết khóc cho vơi đi những nợ nần, đời cha đấy, không cần dĩ vãng, chỉ cần trả nợ cho con.

Có một bà mỹ kể là về mặt tài chánh bà ta có thể về hưu thoải mái nhưng một người bạn, ly dị. Mất nhà mất việc, ông chồng không chu cấp, lại dính cái nợ đại học trên $150,000. Bà ta sống với bố mẹ. Nay bố mẹ phải vào viện dưỡng lão nên phải bán nhà. Bà ta không có chỗ nào để ở nên năn nỉ cho bà về ở chung.


Vào tuổi 60 mà vẫn còn nợ $150,000 đại học. Tại sao bỏ một số tiền đi học vớ vẩn. Nếu để học ngành về kỹ thuật hay y khoa, nha khoa thì còn hiểu vì có khả năng làm tiền nhiều sau này. Mình nói chuyện với hai vợ chồng nha sĩ và dược sĩ quen trước khi lấy vợ. Họ nói tụi em có một căn nhà mà không được ở. Họ muốn nói đến mấy cái nợ họ mượn để học dược khoa và nha khoa tương đương nợ một căn nhà tại Cali. Trả 30 năm. Mình có thằng cháu tốt nghiệp nha khoa, nợ gần nữa triệu đô la. Chán Mớ Đời 


Có cặp vợ chồng quen, con được vào trường ở Seattle, là người ngoài tiểu bang nên phải trả thêm $20,000, khiến tiền học lên $80,000/ năm. Nay phải mua một căn hộ để sang năm có thể kêu là người của tiểu bang để bớt $20,000 cho mỗi năm còn lại. Kinh


Số báo Wall Street Journal tháng 7, 2021, cho biết các sinh viên đại học Columbia ở New York, về điện ảnh, mắc nợ trung bình mỗi người $181,000. Ra trường phân nữa tốt nghiệp có lương bổng đâu $30,000. Có một sinh viên mắc nợ đến $360,000, được một việc làm ở HOllywood, với lương $50,000/ năm. Thợ mình làm tối thiểu $200/ ngày, nhân 20 xem như làm $4,000/ tháng hay $48,000/ năm. Còn thợ mộc chính thì $350/ ngày, xem như $70,000/ năm. Chả học hành gì cả.

Tại sao phải ghi danh học đại học để mắc nợ. Vì muốn chứng tỏ mình xuất thân đại học danh tiếng. Cái tiếng nó kèm với cái nợ, càng danh tiếng càng nợ nhiều. Mình có mấy người bạn tốt nghiệp đại học danh tiếng Hoa Kỳ nhưng đa số không thành đạt lắm, mắc nợ đủ trò.


Mấy người thành đạt mình quen đều học chưa xong trung học. Nhớ có tên quen, người Phi luật tân kể, đời sinh viên hắn chỉ có một ngày. Vào lớp đầu tiên, giáo sư kêu phải học hành chăm chỉ, vào lớp vì ông ta ghi danh, làm bài tập,… hắn hỏi nếu tôi theo lời giáo sư thì chừng nào mới được lãnh lương một triệu đồng một năm. Ông giáo sư ngọng. Ngay ông ta làm chưa đến $100,000/ năm dù có tiến sĩ, cách đây 30 năm rồi. Thế là hắn bỏ học đại học, và tự hào đã quyết định đúng. Lúc mình gặp hắn, độ 35 tuổi mà đã làm $300,000/ năm đi buôn bán, cách đây 25 năm.


Đa số sinh viên đâu biết gì về tài chánh nên cứ nhắm mắt ký giấy nợ, lòng tự hào được vào đại học. Học điện ảnh, ai cũng mơ trở thành đạo diễn danh tiếng nhưng một triệu người mới có một người như Francis Coppola. Mơ rất tốn tiền. Cái mất dậy là họ cứ rao rãi kêu “follow your Dream, live your nightmare”. Chán Mớ Đời 


(Còn tiếp)

Nguyễn Hoàng Sơn 




Mật ong vườn bơ


Dạo này, hoa nở đầy vườn bơ và vườn quýt bưởi và cam khiến không gian rất thơm, bát ngát nhất ở vườn bưởi. Hoa nở thì ông mỹ nuôi ong, đem các tổ ong lại bố trí khắp nơi vườn. Nghe mấy nhà dinh dưỡng cho biết bơ có rất nhiều chất dinh dưỡng nên mật ong lấy từ vườn bơ rất tốt. Màu rất nâu đen khác với các loại mật ong ở các vườn khác. Hoa bơ rất nhỏ nên ít nhuỵ, ít mật ong, do đó mật ong của vườn bơ, đắt hơn các loại mật ong khác ở Cali như do Alfafa tạo ra, màu hơi trong. Người ta nói, muốn trị bệnh dị ứng phấn hoa, nên ăn mật ong địa phương sẽ giúp trị dị ứng, đừng ăn mật ong của Trung Cộng sản xuất.


Hôm trước, thấy ông mỹ nuôi ong đến lấy một ít mật ong để thanh lọc. Hy vọng 1, 2 tuần nữa sẽ có mật ong cho khách hàng, thiên hạ gọi cháy máy luôn. Mình nhờ cô cháu lo vụ này vì từ đây đến cuối năm, đồng chí gái lên chương trình đi chơi mệt thở, xem như tháng nào cũng đi 2 tuần. Chưa đi đã thấy mệt. Phải lái xe xa hay bay máy bay.


Được biết con ong chỉ sống độ 40 ngày, chỉ tạo ra độ một muỗng cà phê mật ong là giả từ vũ khí. Do đó, người Tàu họ làm mật ong giả rất nhiều. Trung Cộng được xem là chiếm số một xuất cảng mật ong trên thế giới. Họ pha mật ong thiệt với nước đường lọt từ gạo để các máy khảo nghiệm của tây phương không tìm ra.


Mình có xem một phim tài liệu của âu châu nói về mật ong giả của Trung Cộng. Họ pha đường và si-rô với mật ong nên mật ong rất lỏng. Mùa đông lạnh thì thường mật ong đông lại như cục đá. Hôm trước, có người đổi hai bình mật ong vì mùa đông,, họ chưa xài nên đông lại. Họ để trong ga ra nên tối lạnh. Mình đổi cho họ hai bình, sau đó thì ngâm hai bình đặc vào nồi nước ấm thì chừng 15 phút sau, mật ong lỏng lại. Xong om


Trong phim tài liệu, họ phỏng vấn một bà lo về khảo nghiệm mật ong thì cho biết mật ong đưa qua Đức quốc, họ cho vào máy để xét thì khám phá ra bao nhiêu đường bao nhiêu mật ong nguyên chất. Họ còn nói là Trung Cộng tránh bị trả về nên đưa qua Việt Nam, MÃ lai, rồi dán nhãn Made in Việt Nam, bán. Họ tìm ra các phấn hoa của Trung Cộng trong mật ong Việt Nam nên truy ra.


Mình ghé viếng một công ty lớn của Hoa Kỳ về mật ong. Thất kinh vì họ mua mật ong của Trung Cộng rồi bỏ chai rồi dán nhãn Made USA. Tương tự công ty bán tỏi của Cali, chỉ viết chữ nhỏ xíu từ Trung Cộng. Cho nên không tin tưởng lắm.

Đó là cách biết mật ong thật hay giả là nếu để lạnh, có bị đông đặc hay không. Mật ong mình mua khi xưa, bỏ tủ lạnh vẫn lỏng le. Từ 9 năm nay thì chỉ dùng mật ong vườn mình. Vấn đề thiên hạ mua quen mật ong rẻ từ Trung Cộng nên khi mua mật ong của ông mỹ nuôi ong ở vườn mình là họ khóc, it ai dám mua. 


Vấn đề là mật ong rẻ đường nhiều hơn mật ong nên ăn vào như ăn đường, xem bản kê khai thì nhiều hơn mật ong thật. Ai bị tiểu đường thì không nên dùng mật ong giả vì mật ong thật thì theo nghiên cứu, giúp hạ tiểu đường.


Có hiện tượng là ong và chim biến mất rất nhiều tại Hoa Kỳ. Họ giải thích là vì từ trường của mấy dàn phát sóng điện thoại. Họ thí nghiệm bằng cách bỏ cái điện thoại vào một thùng tổ ong thì như phép lạ, ong không về tổ vào buổi chiều.


Tương tự, họ khám phá ra từ trường của điện thoại cầm tay rất nguy hiểm, mấy người lớn tuổi đeo trước ngực hay bỏ túi áo thì tim bị lộn xộn. Có người cho biết bên Úc đại lợi, họ phải cảnh báo khách hàng về việc sử dụng điện thoại cầm tay vì các làn sóng.


Mình đi seminar về trồng trọt bơ ở cali, thấy có nhiều hãng quảng cáo , xịt thuốc để giúp đậu trái nhiều hơn khiến mình thất kinh. Nếu xịt mấy cái này có thể làm mật ong có vấn đề nên không dám. Mình đoán là các xứ như Trung Cộng chắc họ xịt đủ trò, mỹ cũng xịt nên càng ngày mình càng sợ. Cứ thủ hai bình mật ong vườn mình ở nhà cho chắc ăn.


Mật ong được dùng như một loại đường thiên nhiên trong thức ăn rất nhiều sinh tố, khoáng chất và kháng oxy, tốt hơn là dùng đường như uống trà, cà phê, bỏ thêm mật ong thay vì đường. Pha nước mắm mình cũng dùng mật ong thay vì đường. Nhà mình hình như không còn dấu vết của đường.


Mình mò tài liệu đọc thì được biết mật ong có những chất dinh dưỡng như:

1 muỗng canh mật ong (21 gram, 63.8 calories) có những chất dinh dưỡng:

Fat: 0 grams 

Carbs: 17.3 grams 

Sugar: 17.2 grams 

Fructose: 8.6 grams 

Glucose: 7.5 grams 

Sucrose: 0.2 grams 

Fiber: <0.5 grams 

Protein: <0.5 grams 

Rất nhiều thứ giúp mình lên cân.


Ngoài ra mật ong còn các lợi ích cho sức khoẻ:

Mật ong có đặc tính kháng khuẩn. Khi xưa, người ta hay uống trà với mật ong để trị bệnh, vì có đặc tính kháng oxy, giúp chống các vi khuẩn, nấm và vi trùng. Theo British Journal of  Surgery, có nói mật ong rất ứng dụng trong việc trị các vết thương. Nếu không muốn trét mật ong lên vết thương thì có thể uống trà pha mật ong. Có anh bạn ở San Jose, uống cà phê với mật ong của vườn mình, kêu rất thanh nên mua gửi xe đò Hoàng đâu 6 bình.


Giàu chất chống oxy hóa: một lợi ích khác của mật ong vào ăn uống là có chứa chất kháng oxy mạnh mẽ được biết là giúp ích cho cơ thể bạn theo nhiều cách. Bảo vệ cơ thể các tác hại bởi các Free radical, những phân tử không ổn định có thể gây tổn thương tế bào và góp phần gây ra các bệnh mãn tính như ung thư, bệnh tim và bệnh Alzheimer”.  Các đặc tính chống oxy hóa này của mật ong cũng có liên quan đến việc giảm viêm mãn tính. Làm vườn, bẻ cành chết, tay chân mình hay bị vướng nhánh cây, bị sướt da nên phải uống mật ong để mau lành da.


Mật ong có thể làm dịu cơn đau họng, khi đau rát cổ hay bị ho, người ta thường dùng mật ong để làm diệu cơn đau cổ nhất là cho con nít. Hồi nhỏ ở nhà, mẹ mình hay rà mật ong khi mấy người em bị canker sore. Họ làm kẹo ngậm thuốc ho có pha mật ong, khi đau họng, cứ pha nước nóng, chanh và mật ong. Sang sang, thêm chút rượu Rhum hay Cognac mà người Pháp gọi “La Grogue”.


Mật ong giúp tiêu hoá đường ruột.

Mật ong có thể giúp hạ áp huyết. Trong International Journal of Environmental Research and Public Health, có công bố kết quả mật ong giúp nhịp tim, bình thường hoá chất mỡ trong máu, và giúp ngăn cản sự tiêu huỷ các tế bào tốt trong cơ thể. Họ cho biết nếu tiêu thụ đúng mực mật ong, giúp phụ nữ trên 40 tuổi, hạ huyết áp.


Mật ong tuy có đường nhưng không làm cao đường trong máu nhiều như các loại đường khác. Nếu nói về calories thì đường và mật ong giống nhau nhưng rất đáng chú ý là mật ong giúp trị bệnh tiểu đường và giúp insulin họa động tốt hơn. 

https://www.ncbi.nlm.nih.gov/pmc/articles/PMC5817209/ xem link này của cơ quan y tế Hoa Kỳ về mật ong giúp giảm tiểu đường.


Nói chung thì mật ong tốt hơn là đường nhưng không nên lạm dụng vì cũng có rất nhiều fructose và Glucose. Mình pha nước mắm với mật ong, uống trà với mật ong hay ăn chà là của vườn anh bạn. Không dám rờ tới đường cát, đường hoá học, được tinh luyện. Xong om


Nguyễn Hoàng Sơn 









Chuyện cuối tuần tháng 5


Có cặp vợ chồng bạn ghé vườn, đem thức ăn đến với đồng chí gái nên mình ngưng hái bơ, ngồi ăn với họ rồi dẫn đi hái bơ tìm thú lạ ở đồng quê. Mình nói đồng chí gái tổ chức, mời mấy người bạn picnic ở vườn, có mấy người bạn thích đem đàn lên vườn, ăn xong rồi hát nghêu ngao cho chim, coyote và sóc nghe. Có lần con Skunk nghe tiếng nhạc hay quá, bò lại, vểnh tai xù lông lên nghe, đời sơn cô đơn nên đi đâu cũng hái bơ, khiến mấy bà quăng đàn bỏ chạy mất dép.


Trong tuần, đi ăn sinh nhật mấy người bạn, họ gom sinh nhật của 4 người sinh cùng tháng năm để tổ chức chung, vừa vui vừa rẻ, ít phải đi nhiều lần. Có ông thần nói với mình có vườn nho ở Temecula, mình xin phép đến xem để học hỏi thêm vì chưa bao giờ được viếng vườn nho để xem cách trồng trọt. Mình chỉ viếng mấy chỗ, họ cho nếm rượu chớ không chỉ cách trồng nho. Chỉ biết là có lần đọc báo tây, họ phỏng vấn một ông tây trồng nho, cho rằng không muốn con cháu ông ta làm nghề này nữa. Lý do là rất độc hại vì sử dụng thuốc sát trùng, diệt sâu. Ngày nay, cây ăn trái đều được xịt thuốc diệt trùng nên khi ăn thì nên cắt bỏ vỏ.


Có đám chuyên bán phân bón, hoá chất, hay rủ mình mua thuốc của họ để xịt khi hoa nở để cây được thụ phấn, ra trái nhiều nhưng mình từ chối. Thứ nhất, mình thuộc loại lười, thứ hai trồng bơ cho vui đợi ngày nào bán lấy tiền đi chơi với đồng chí gái như năm ngoái. Một cây bơ ra mỗi năm trên 1 triệu hoa nhưng thụ phấn, thành quả độ 500 quả rồi từ từ rụng xuống một ít khi gió Santa Ana thổi đến miền Nam Cali. Cây nào mà còn độ 300 quả vào mùa hái là vui rồi. Cần chi nhiều. Mình chỉ có 1,200 cây bơ.


Hôm qua, hái bơ xong, hai cha con chạy xuống Temecula để xem vườn nho. Thấy vùng này phát triển kinh hoàng, khiến mình nhớ đến mấy căn nhà, thiên hạ gọi mình bán khi xưa năm 2008, nhưng xa quá nên mình không dám rờ tới. Nếu mua thời ấy có 100k nay thì 800K. Đúng là trời không cho. Mình chỉ mua nếu họ để mình tiếp tục trả nợ cho họ hay cho mình vay nhưng họ không chịu nên xem như trời không cho. Không tham. Trời phật cho mình cái cốc nhỏ.


Thấy họ tổ chức nếm rượu đầy, có cả khách sạn, chắc để làm đám cưới lãng mạn ở vườn nho. Có dạo mình tính mướn khách sạn cuối tuần xuống đây xem sao với đồng chí gái. Nay xuống thì Chán Mớ Đời. Vườn nho thì không nhiều, họ để vài mẫu để trồng làm cảnh, còn trồng chanh, loại mới bây giờ, quả to như trái cam, để lâu trên cành được, khi nào cần thì hái. Hoá ra họ quảng cáo về vườn nho, rất ít vườn nho, không như thung lũng Napa. Sản xuất rượu thì ít, chắc mua ở đâu, đem về bán cho du khách, với giá trên trời. Mình may mắn không uống rượu được nên không sợ tốn tiền khơi khơi. Làm dân chơi, cầm ly rượu lắc lắc ngửi ngửi như chó ngửi kít. Mình sống bên Tây 10 năm nên buồn cười khi thấy người Mỹ học làm người Pháp.


Thiên hạ đến vùng này vào cuối tuần đông như quân Nguyên, thấy xe hơi đậu đầy nhất là kẹt xe.


Chạy lại biệt phủ của anh mới quen trong buổi tiệc. Hoá ra là mảnh đất độ 4, 5 acres, có cái nhà to đùng, phía trước có độ 2 acres trồng nho làm cảnh, phía sau thì chả có gì, thấy anh ta đang trồng vài cây nho vì mới mua đâu 2 năm. Nghe nói năm ngoài bán được $8,500 tiền nho trồng, xem như lỗ vì mướn người lo vườn nho. Mình đoán chắc tốn độ ít nhất $40,000 đến $50,000/ năm. Thấy anh ta mua cái máy cày để cắt cỏ, máy cày này giá độ trên $20,000, trong khi mướn thợ cắt độ $300. Mấy miếng đất của mình, mỗi năm phải mướn thợ đến cắt cỏ nếu không thành phố phạt tiền. Mất $500 cho 5 mẫu đất. Anh ta kể chạy xe máy cày ra sao bị lật, may không bị thương tích gì. Tên nào khôn, xây nhà độ $300,000, trồng thêm vài cây nho bán 1.5 triệu. Quá thông minh.


Anh ta cho biết là muốn mua căn nhà để khi về hưu, có một mảnh vườn trồng trọt cho qua tuổi già. Cái này mình thường nghe mấy ông có giấc mơ Kinh Kha này. Họ quên là khi về hưu, thì sức khoẻ của họ cũng đã bay theo màu tóc luôn. 65 tuổi ở Hoa Kỳ, sau bao nhiêu năm làm việc cực lực thì hết sức để cầm cái cuốc, cái xẻng,… được cái là căn nhà to đẹp, anh ta cho công ty mướn, để cho du khách thuê, giá đâu $7,250/ tháng, chưa đủ tiền trả các chi phí. Công ty cho mướn thì độ trên $30,000/ tháng. Thêm tiền bảo trì vườn nho, thế là ngọng. Anh ta ký hợp đồng 1 năm với 3 năm option. Sau một năm muốn lấy lại thì nhìn kỷ lại hợp đồng thì bị dính thêm 3 năm. Chán Mớ Đời 


Mình có gặp vài ông bác sĩ, nha sĩ về hưu, mua vườn bơ, vườn nho để đi thực tế, trải nghiệm đời nông dân mà họ chưa nếm mùi. Mình mua cái vườn bơ để chia lô, xây nhà bán chớ có phải mơ mộng trở về đời sống lông dân đâu. Cả năm đầu, phải học chết bỏ, đi viếng các vườn bơ trong vùng để học hỏi, xin họ chỉ nghề cho. Có ông mỹ 90 tuổi với 60 năm làm nghề trồng bơ, chỉ mình. Lâu lâu chạy xuống Escondido, mời ông ta đi ăn, rồi hỏi gì thì hỏi.


Chạy xuống Temecula thì mới khám phá ra có nhiều tên Developer ma đầu. Họ mua đất rẻ, trồng vài cây nho rồi xây cái nhà to đùng, bán vài triệu. Gặp mấy ông nhà giàu, xuống xem, nghĩ mình có một nông trại trồng nho, sẽ làm rượu bán trở thành nổi tiếng khắp thế giới. Anh bạn kể là chủ trước trồng đủ thứ loại nho nên trước khi hái bị lộn xộn vì phải tắt máy tưới, để cho nho có đường nhiều. Tắt nước thì có loại sẽ chết. Mình nói anh ta nên sửa lại hệ thống tưới, có thể tắt mở tuỳ nơi. 


Xuống đây mới thấy cách họ làm tiền, tạo dựng ảo tưởng. Họ bán hình ảnh người thành đạt nên tạo những khung cảnh nông trại, dân tình chạy lại uống rượu, mua rượu đắt tiền… như thời chủ nghĩa lãng mạn, bà hoàng hậu Antoinette, xây dựng chuồng dê trong khuông viên của lâu đài Versailles, để bà ta làm cô bé chăn dê, sáng vào chuồng vắt sữa dê. Ngày nay, y chang, giới có tiền không biết làm gì, cứ nghĩ ba chuyện đâu đâu.


Viếng nhà anh mới quen khiến mình tư duy đột phá, sao không chia lô vườn mình ra, thay vì nho, trồng bơ rồi bán cho thiên hạ. Trên đường về, thì nghĩ lại làm vậy thất đức. Thôi đành mang kiếp lông dân tới khi lào thở hết được. Chán Mớ Đời 


Có người hỏi sao thất đức. Lý do là nếu mình xây như vậy, tạo ra cái bẩy để mấy người mua nhảy vào rồi thực tế đến, họ khám phá ra ngoài trả tiền nhà để cuối tuần xuống ở, thêm lỗ vốn trồng nho. Anh bỏ ra mỗi năm 50 ngàn để thu hoạch $8,500. Chỉ biết khóc cho vơi đi những nhục hình, đời Sơn đen không cần dĩ vãng chỉ cần trả nợ.


Làm gì cũng phải xem có nên hay không, cả thất đức thì đời con và đời cháu mình sẽ phải trả nợ dùm mình. Buồn đời, hai cha con chạy về bolsa ăn cơm đại hàn. Đang ngồi đợi người ta đem thức ăn lại, bổng nhiên thấy con rô bô, đựng mấy khay chạy lại bàn mình, để mình lấy đồ ăn. Kinh


Thế là tương lai sẽ không có phổ ky chạy bàn nữa, cứ vào ngồi rồi lên điện thoại gọi mấy món, trả tiền rồi rô bô đem đồ ăn lại, con người càng ngày càng ít tiếp xúc với nhau. Chán Mớ Đời 


Nguyễn Hoàng Sơn 

Hạnh ngộ của 2 người lính

 Khi rời Việt Nam, mình thấy nhiều người trẻ hơn mình, ghi danh ngồi xe lăn để được nhân viên của công ty hàng không đẩy lên máy bay và khi xuống phi trường. Bộ mặt của họ thê thảm lắm khác với 1 tiếng đồng hồ trước đó, khi họ ngồi bên cạnh mình ở phòng đợi, ghi danh chuyến bay. Mình đoán họ không biết ngoại ngữ nên khai là già cả, bệnh tật đi không nổi. Họ nói oang oang trong điện thoại kể cho bạn bè đang ở phi trường đi mỹ. Khiến mình nhớ đến câu chuyện của một ông Mỹ.

ông mỹ kể, có lần đi máy bay, ông ta tự điều khiển xe lăn của mình với hai bàn tay đến cửa máy bay, ông ta rời xe lăn của mình, thấy một ông phi công đang đứng chào hành khách với một một tiếp viên. Người tiếp viên xin phép được mang hành lý của ông đến chỗ ngồi. Ông đến chỗ ngồi thì nhảy phóc lên ghế. Khi cài dây an toàn xong thì ông phi công đi lại, hỏi ông ta có từng ở trong quân ngủ. Ông ta ngạc nhiên và trả lời có. Viên phi công hỏi chiến trường A pHú Hãn 2010, ông ta ngạc nhiên đáp lại vâng.


Viên phi công cho biết, ông ta nhận ra ông ngay và vết thương. Từ bao nhiêu năm qua, ông phi công tự hỏi không biết người thương binh có sống sót với vết thương.


Năm 2010, ông phi công đã lái máy bay di tản ông ta khỏi chiến trường A Phú Hãn, không biết ông ta còn sống. Nay ông ta lái máy bay cho hãng United. Tên ông ta là Marc Vincequere.


Cuộc hành ngộ khá cảm động của hai người lính sau bao nhiêu năm.

Hình chụp sau khi xuống phi trường người thương phế binh của chiến trường A Phú Hãn và viên phi công đã lái máy bay, di tản ông ra khỏi chiến trường.


Chúc các bác một ngày từ mẫu vui vẻ. Đáng lẻ để tháng sau trong dịp ngày lễ về cha nhưng thôi tải lên đây, chúc mừng mấy bà mẹ có con trở về từ chiến trường. Kể bởi  TODD LOVE


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn