Tạm biệt Tây Bắc Hoa Kỳ

 


Hôm nay, đồng chí gái dậy lúc 11:00 sáng vì tối qua, cô nàng và bạn hát hò đến khi hết hơi, quá 12 giờ khuya. Có chị bạn mời ăn mì Hương Cảng và ăn chè ba miền. Sau khi chia tay với mấy cô bạn, hai vợ chồng chạy đến viện bảo tàng về thủy tinh để xem những tác phẩm của ông Dave Chihuly, sinh trưởng tại vùng này, học nghề thổi thủy tinh ở đảo Murano, Ý Đại Lợi, nổi tiếng thế giới từ thời La MÃ đến nay.


Ai đi viếng Venice, Ý Đại Lợi, rảnh viếng cái làng này, rất dễ thương, ít du khách, chuyên làm nghề thuỷ tinh từ mấy trăm năm qua nhưng đừng có mua đồ của họ. Họ chém không đẹp không ăn tiền. Mình đến làng này ít nhất 5,6 lần. Lần chót mình hỏi khách sạn cách đi sang bên đảo này. Mướn taxi nước ở đâu. Mình thuộc gia đình thuần nông, bị dân Ý Đại Lợi lừa khá nhiều lần.

Viện bảo tàng Pop Arts, chả thấy ai đi xem viếng nghệ thuật cả. Xứ này mưa quanh năm nên họ tô màu ở tường cho bớt ảm đạm. Dân tình ở đây được xem là tự tử nhiều nhất Hoa Kỳ. Mình đến xứ này dính mưa, may có đồng chí gái, đời còn dễ thương.

Mấy lần trước, độc thân đi có một mình nên mua vé vaporetto để đi qua đó, nay có vợ con đi theo nên mướn taxi nước cho khỏe đời. Khách sạn nói miễn phí để họ kêu cho. Hóa ra họ gọi một công ty bán sản phẩm thủy tinh ở Murano, họ cho tàu qua, đợi trước cửa khách sạn, chở hai vợ chồng và hai đứa con. Sang kể gì. Lần đầu tiên trong đời, cảm thấy mình nông dân hạng sang, được dân Ý Đại Lợi đem thuyền đến đón như Luchino Visconti trong “voir  Venise et mourir”(der Tod in Venedig). Đến nơi họ đưa toàn đồ mấy chục ngàn khiến mình suýt đứng tim, kêu tôi nông dân từ Việt Nam không có tiền. Đừng bao giờ kêu đến từ Hoa Kỳ. Ra về, không mua, mình hỏi họ có cho taxi chở về Venezia. Đám bán hàng suýt nữa là khệnh mình. Chán Mớ Đời 


Viện bảo tàng này dành riêng cho nghệ nhân, con cưng của thành phố, trưng bày các tác phẩm làm bằng thủy tinh. Mình thích nhất là mấy cái chandelier của ông ta. Ước gì có tiền để mua một cái. 

Mấy chandelier quá đẹp

Đi xe tới, đậu xe ở đây mất $18 cho hai tiếng, mua vé vào cửa cho người hưu trí, được giảm 10% thêm $50, xem ra là $68 cho hai tiếng đồng hồ. Thôi khỏi ăn trưa, nhịn tới chiều ra phi trường vào hội quán của American Express ăn miễn phí. 


Muốn học và thưởng thức nghệ thuật ngày nay đắt tiền. Chẳng bù lại khi xưa, thời đi học cứ đưa thẻ sinh viên ra. Được vào đủ mọi viện bảo tàng hay triển lãm miễn phí. Ôi thời Oanh liệt nay còn đâu. Cứ đưa thẻ sinh viên trường cao đẳng quốc gia Mỹ thuật là vào được hết, còn mấy cô đầm quen, sinh viên trường khác thì phải đóng tiền nhưng được giảm 50%, giá sinh viên. Dạo sinh viên mình mua vé đi xem kịch rất rẻ. Coi chả hiểu gì cả. Chỉ có mấy kịch của Molière, ngày xưa, mấy ông tây bà đầm bắt mình học mệt thở thì còn u chau u châu một tí, cho thấy gốc bần cố nông như mình, khó trở thành trí thức như “Les Femmes Savantes”. Sau 1 năm, xem được đâu 10 vở kịch là ngọng. Chán Mớ Đời 

Tượng mặt trời làm bằng thuỷ tinh

Xem xong thì chạy đến gần sở một chị bạn, đưa mì và chè cho chị bạn rồi chia tay ra phi trường, trả xe mướn, lên máy bay. Lên phòng đợi thì họ nói không nhận hội viên của Priority Pass nữa. Muốn vào hội quán của Priority Pass thì chạy qua terminal A, còn không thì xuống tiệm Bambuza, của người Việt làm chủ thì có $28 voucher của Priority Pass, có thể mua đồ ăn uống không trả tiền. Bò xuống thấy ổ bánh mì 17 đô. Kinh nhưng American Express trả nên mua ăn. Mình có thẻ tín dụng American Express nên dù mua vé thường, vẫn được bò vào mấy câu lạc bộ ở phi trường để ăn uống miến phí, nhưng tuỳ câu lạc bộ, nhận hay không.


Ngồi trên máy bay nhớ về những người bạn của đồng chí gái, thấy họ tâm đầu ý hợp. Khi xưa, bận bịu chồng con nay thì hết lo vụ con cháu nên thư thả tìm lại nhau. Họ không để ý đến giàu nghèo, chỉ có tình bạn, đồng môn khi xưa thêm đam mê hát karaoke. Mấy ông chồng trốn tham dự các cuộc vui với mấy bà khiến mình chơi vơi, được mang danh gươm cùn lạc giữa rừng hoa. Hoa này loại U70 nên tàn úa hết rồi. Chán Mớ Đời 


Sáng đi bộ, leo núi với vợ nên độ 2, 3 giờ trưa là ăn nên chiều không dám ăn nữa vì không đói. Mấy bà lại đem toàn những món độc ra, toàn đường và đường như chè, bánh tây. Kinh. Về lại cali, chỉ ăn bơ và bơ trong suốt 1 tuần để giải độc.


Nghe kể khi chia tay, có nhiều chị khóc một dòng sông Columbia. Thật sự vào tuổi U70, sống chết không biết lúc nào, gặp lại bạn học ngày xưa, kể cho nhau những mẫu chuyện thời thơ ngây vô số tội, ai đi theo tán, rồi lấy chồng, có con, có cháu rồi có người, nghe chồng hát Khúc Thuỵ Du sớm nên hụt hẫng, tự xem lại, định nghĩa lại cuộc đời,… sáng nay cà phê một mình, nhìn lại đời đã rong rêu, cảm thấy vẫn còn may mắn, đi bên đời với đồng chí gái.


Sáng mình dậy sớm, tranh thủ đồng chí gái đang yên giấc, ngáy nguyên một góc giường, đi bộ quanh công viên Seward ở hồ Hoa Thịnh Đốn, chỉ có 6.3 dậm. Đẹp khi nhìn xa xa về ngọn núi Rainier, nổi tiếng của vùng này, phủ đầy tuyết. Có dịp hè, trở lại để leo núi. Hai vợ chồng có chạy xe lên đó nhưng chưa tới đỉnh. Chỉ tới bãi đậu xe của thị trấn Paradise. Chụp hình cho vợ xong thì quay lui vì trời bắt đầu đổ tuyết. Tombe la neige. Thấy tuyết là bỏ chạy vì sợ ở lâu đường trơn, chạy dễ bị tai nạn, thêm bên đường tuyết phủ lên 2 tầng nhà, bảng để coi chừng avalanche. Chạy xe rồi tự nhiên mấy đống tuyết bên đường tụt xuống là phủ ngập xe. Em sẽ trở thành kem Eskimo. Đồng chí gái vẫn kiên quyết ở lại thêm vài phút để chụp hình, tạo dáng đời có bao lần.

Núi Rainier cách Seattle mấy chục dậm nhưng lái xe mất gần 2 tiếng vì tiến độ rất chậm, nhiều nơi chỉ cho phép chạy 25 dậm một giờ.

Hôm trước, rủ đồng chí gái đi bộ quanh hồ. Trời lạnh, gió ở hồ lên cao, làm rụng hoa Anh Đào màu trắng, như những giọt mưa rơi trên hồ, trời đất khóc những mối tình tan vỡ hay một kiếp hoa đào. Trong khi loại Anh Đào màu đỏ như Mai Đà Lạt đang ra nụ, nở sau. Đi với vợ có vấn đề chụp hình nên mất thì giờ. Phải chụp 1 cảnh Người Em Sầu Mộng, nghĩa là cô ta, vai em Từ Hải rộng như cánh hạc nhìn về chốn xa xăm. Sau đó là hình nhìn nghiêng như bức tượng Penseur của Auguste Rodin, rồi đến chụp thẳng với nụ cười như hoa Anh Đào trong sương mai. Sau đó đồng chí gái phải duyệt lại, rồi kêu xấu quá, sao anh không làm cái bụng nhỏ lại, bắt chụp lại kêu hóp bụng vô. Đi chưa hết vòng công viên, mụ vợ kêu thôi đi về, mót tè rồi. Họ có để mấy nhà vệ sinh công cộng nhưng mụ cứ đòi về. Mình đi hai tiếng xong 6.3 dậm, còn mụ đi có 2 dậm mất 2 tiếng chụp hình. Chán Mớ Đời 


Gặp nhau, ngồi nói chuyện về vợ chồng, con cái rồi cuối cùng phán; tất cả là Duyên Nợ thì mọi người cãi nhau như mỗ bò. Người thì kêu nợ mà tại sao người này lại không lo cho chồng, người kia không lo cho vợ. Người cho rằng là tự mình quyết định, lấy người phối ngẫu. Chớ chả có nợ nần gì với nhau cả. Thí dụ mấy ông cha hay ông sư, đi tu, giảng đạo là có nợ với bá tánh kiếp trước? Mình theo kinh nghiệm tại gia là không nên tham dự, một bà ở nhà đã mệt đây thêm 6,7 bà. Không ai đồng ý cả, cuối cùng họ nhất trí hát karaoke. Mình bò đi ngủ. Xong om


Có câu chuyện hai ông sư, đi đến làng bên cạnh để làm ma chay cho ai mới chết. Trên đường về, lúc lội qua con suối thì gặp một cô gái Giang hồ, ngồi đợi. Cô ta nhờ cõng qua suối vì sợ ướt áo quần, đi hội. Một ông sư, kêu cô ta leo lên lưng rồi lội qua suối, đặt cô gái Giang hồ bên bờ suối như Văn Cao kể.


Trên đường về, ông sư kia không cõng cô gái giang hồ, cứ bực tức, cho rằng mình là kẻ tu hành, tại sao lại cõng cô gái giang hồ. Cuối cùng khi về chùa, ông ta không chịu được nữa nên nói với sư huynh, sao đi tu mà còn cõng cô gái Giang hồ, không hạnh đức. Ông sư cõng cô gái kêu; tôi đã bỏ cô gái ấy ở bờ suối, còn anh thì vẫn cõng cô ta vào chùa. Mỗi lần đồng chí gái lãi nhãi là mình kêu bỏ cô gái ở bờ suối đi. Mụ vợ kêu sao bỏ, phải nói đi nói lại cả quên. Về già, sợ quên nên mụ vợ nhắc đi nhắc lại. Chán Mớ Đời 


Khi lái xe, mình chỉ mong vợ mình xem điện thoại. Lâu lâu, cô nàng cất điện thoại thì hay chỉ đường. Máy định vị chỉ quẹo trái thì cô nàng kêu quẹo phải. Mình mà nghe lời cô nàng là peanut sugar ngay. Chỉ biết vái trời, đừng để mình nổi nóng, gây tai nạn. Chán Mớ Đời 

Trời lạnh khiến dòng sông như bị đông đá luôn. Hôm nào hết tuyết (mưa) trời ấm sẽ làm tan tuyết trên núi, nước chảy về đầy dòng sông.

Đồng chí gái gặp lại bạn bè thì thích lắm, mình thì được leo núi, xem mấy thác nước tuy không hùng vĩ như Yosemite hay Niagara nhưng đi bên vợ vẫn là một niềm vui của đời người chồng nhân dân. Tới tuổi này, vợ chồng còn cãi nhau là một hạnh phúc đời người. Mỗi tuần mình dành một ngày để leo núi với vợ. Chỉ có leo núi, mụ vợ mới nghe lời mình vì mệt, không cãi nữa.


Xem như mình đã đi hết các tiểu bang miền Đông, và Tây Hoa Kỳ. Vùng Trung Hoa Kỳ thì chỉ có vài tiểu bang.


Mình có ghi danh leo núi Whitney vào tháng 7 này, nhưng không biết có thực hiện được không. Lý do là hiện nay có đến 18 bộ tuyết phủ. Năm nay, Cali mưa quá nhiều nên tuyết phủ trên đỉnh núi rất cao. Xem như căn nhà 2 tầng, khó mà tan trong vòng 3 tháng. Để xem. Vẫn cứ tập luyện mỗi tuần với mụ vợ. Mình sẽ tập cho mụ vợ leo lên đỉnh của núi cao nhất vùng này Baldy San Antonio. Nếu mụ leo được thì mình sẽ ghi danh leo lên căn cứ của núi Everest, vì đi chậm thì mụ lên được.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Lượm lặt trên đường


Đi chơi vùng Tây Bắc Hoa Kỳ, kỳ này học được vài điều. 3 tiểu bang miền tây Hoa Kỳ đều nằm trong tay cử tri Dân Chủ nên tình hình như nhau. Thuế má, an sinh xã hội, chính trị,…vô gia cư đông như quân Nguyên mà chính phủ tiểu bang chả làm gì. Các siêu thị trong thành phố đóng cửa khá nhiều vì người vô gia cư vào ăn cắp đồ mà cảnh sát không làm gì cả. Ở Seattle, họ defunct cảnh sát nên sa thải đâu 500 cảnh sát viên thế là ngọng. Kêu cảnh sát, chả ai thèm chạy đến cứu.


Sáng nay tại Cali, có một người nhân viên cho Home Depot chết trong khi ngăn cản một người Mỹ khác ăn cắp đồ, có đứa con 2 tuổi trên xe. Kinh


Ở Seattle có rất nhiều hồ giữ nước. Nay cử tri ở đây, muốn phá mấy cái đập để cá hồi có thể bơi ngược dòng để sinh đẻ. Ngược với Cali thì không cho xây đập để giữ nước để sử dụng khi hạn hán. Lý do là để cá bơi ra biển. Vấn đề là vùng này trồng táo rất nhiều, nếu phá đập thì nông dân không có nước để tưới. Chán Mớ Đời 


Giới trẻ ngày nay, không sinh sản, chỉ nuôi chó với mèo, ở với bố mẹ, không tốn tiền nên chả để ý gì cả, cứ hô hoà bảo vệ môi trường đủ trò mà chưa chắc đã đúng. Họ kêu môi trường nóng khiến hạn hán tại Cali nên đưa ra các chương trình này nọ. Năm nay Cali mưa mệt thở, chả thấy ai ra mặt giải thích lý do. Được cái là ông Mỹ, chuyên gai về thời tiết mà mình theo dõi từ khi mua cái vườn bơ, cho biết là hạn hán 30 năm của Cali đã qua. Đó là tin mừng nhất. Chả có global warming gì cả.

Dân vô gia cư nhiều đông như quân Nguyên. Nạn nhân của nền kinh tế dược phẩm của Hoa Kỳ. Mình đang đọc một cuốn sách pháp ngữ viết bởi một ông bác sĩ Pháp, nói về nạn ma tuý trên thế giới, có đoạn nói về Hoa Kỳ.


Ông ta giải thích trường hợp người Mỹ nghiện ma tuý trầm trọng ngày nay bởi hai điểm mốc. Nam 1914, luật pháp cho phép y sĩ kê toa thuốc giảm đau morphine cho người Mỹ, ngay cả trẻ em. Khi đau, chúng ta chỉ muốn chấm dứt cái đau ngay tức khắc. Xin Bác sĩ kê toa. Ở Hoa Kỳ thì quảng cáo đầy nơi, trong khi Âu châu thì chỉ quảng cáo trong các sách báo chuyên môn.

Đến năm 1978, Hoa Kỳ cho phép y sĩ được kê toa oxycodone cho bệnh nhân. Giúp các công ty dược phẩm làm giàu. Nay có mấy công ty bị phá sản vì bị kiện.

Đi bộ quanh hồ Hoa Thịnh Đốn, thấy núi Rainier đàng xa, đành phải leo lên hôm qua. Phải đem theo dây xích cho bánh xe khi gặp tuyết.

Mình hỏi anh bạn nha sĩ thì anh ta kể. Có một bệnh nhân bị răng hư, cứ chịu đựng đau, đi vòng vòng các nha sĩ để xin thuốc giảm đau. Anh ta kê toa xong thì nhận được thư của cơ quan chức năng, cho biết là bệnh nhân này đã xin được 21 cái toa trong tháng này nên lần sau hết dám kê toa. Có toa bác sĩ hay nha sĩ, có thể bán lại cho ai đó được $60. Mỗi ngày $60, 1 tháng được $1,800 để sử dụng thuốc giảm đau.


Về già, mình biết nhiều người khó ngủ nên uống thuốc an thần. Không ngủ được là con người, đầu óc lộn xộn không muốn làm gì. Hôm qua, nói chuyện với anh Mỹ, lấy vợ gốc việt, làm dược sĩ. Anh ta cũng nói đến các vấn nạn ngày nay trong ngành dược. Chán Mớ Đời 

Có chị bạn ở Gia-nã-đại sang họp mặt Trưng Vương kể chuyện. Chị ta đi CT-scan thì thấy có những nghi vấn. Lấy hẹn bác sĩ để khám thì phải đợi 14 tháng. Chị ta kể trước đây, nhiều khi đợi bác sĩ lâu quá nên bay về Việt Nam để chữa bệnh, trả tiền tươi. Nhiều hôm đau, gọi bác sĩ thì phải đợi 6 tuần lễ. Thiên hạ ở Mỹ nhất là vùng Cali, khen hệ thống y tế của Gia-nã-đại. Mình sống ở Anh quốc mấy năm nên hiểu sự tình. Như ai kể chuyện ở Liên Sô, có ông nào đặt mua chiếc xe hơi thì được biết 10 năm sau. Ông ta hỏi buổi sáng hay buổi chiều. Lý do là thợ ông nước của nhà nước hẹn vào 8-12 giờ trưa. Có quen anh kia, chủ nhà máy ở nga cho biết. Anh ta xin đặt ống ga vào xưởng, đã đợi 13 năm và đã bôi hàng cho cán bộ trên 1 triệu đô.


Xa lộ của vùng này không bằng xa lộ Cali. May mà có máy định vị để chạy nếu không lạc đường mệt thở. Mình thấy dùng định vị Apple tốt hơn là Google. Khi xưa, dùng Google thấy tốt hơn, nay thì ngược lại. Mình cắm điện thoại vào xe nên móc nối với màn ảnh của máy định vị trên xe. Apple thì chỉ rỏ ràng hơn, còn google thì chỉ gần đến nơi mới báo.


Thuế tiểu bang Washington cao hơn Cali một tí. Ngược lại ở Oregon thì không phải đóng thuế khi mua đồ. Ở Cali, muốn mua bánh mì, thức ăn nhanh, thì vào chợ, siêu thị vì không bị đánh thuế. Lâu lâu mình vào siêu thị mua bánh mì sandwich của Mỹ cho thợ. Tránh bị đánh thêm 8.75% thuế tiêu dùng. Vào ăn tiệm bị đánh thuế tiêu dùng 8.75% ở Quận Cam, rồi phải cho tiền boa, lại bị vớt thêm 15%-18% trên số tiền đã cộng tiền thuế nên tính ra là bị đóng thêm 20-27%.


Ở Seattle thì họ lấy thêm 20% tiền boa trên tiền thuế, xem như 30% như ở Pháp. Tiền thuế tiêu dùng thì hơn Cali một 1%. Được cái là các tiệm phở ở đây, không hiểu vì ảnh hưởng của Covid, với 6 bộ cách nhau, thấy bàn ghế kê xa xa nhau, không chật ních như ở Quận Cam. Thức ăn Việt thì Cali ngon nhất, ngon hơn cả Việt Nam. Đi chơi xa, có ăn burger vớ vẩn nhưng không thấy ngon như ở Cali.


Seattle và Cali như 2 thái cực. Một thì mưa mệt thở còn một thì chả thấy mưa gì cả. Người dân ở Seattle thì rầu khi thấy mưa còn dân Cali thì vui khi được mưa. Chán Mớ Đời  

Hôm nay đi viếng thị trấn hoa tulip, thấy mấy chục mẫu trồng toàn tulip. Không bằng Hoà Lan

Hôm qua, hai vợ chồng chạy xe lên thành phố Paradise, của vùng núi Rainier. Qua cổng công viên quốc gia, mình mua cái thẻ suốt đời cho người cao tuổi trên 62. Với thẻ này không phải trả tiền mỗi lần đi viếng các công viên quốc gia Hoa Kỳ đến khi hết đi. Tốn $80 cho một đời. Tháng tới mình sẽ đi Yosemite như mọi năm với mấy người bạn, tháng 6 thì đi công viên quốc gia Yellowstone. Ai đi với mình khỏi trả tiền vé vào cửa.

Tuyết rơi trên núi Rainier, dòng sông gần như bị tuyết phủ. Tuyết rơi nên phải chạy xuống núi để tránh đường trơn

Mai về lại cali để hái bơ bán kiếm tiền đi tiếp.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 

Hiu quạnh bên đời


Trong bài hát “Papa”, ông Paul Anka có nói đến bố ông ta không lên lầu sau khi vợ chết. Ngồi ghế dưới nhà nhìn lên như thầm hỏi thượng đế, sao không đem ông ta đi trước thay vì bà vợ. Khiến mình nhớ đến bà dì của vợ, có lần nói: “từ ngày chú qua đời, không có ai cãi nhau, buồn lắm anh”.


Khi bố vợ mình qua đời, cuối tuần đồng chí gái đến đón, đưa mẹ vợ đi chơi, luôn tiện ghé đón bà dì ruột đi ăn luôn. Bà dì vui lắm vì cả tuần, ngồi nhà. Kêu anh Sơn và chị Trinh đến đón dì đi chơi như ri là dì vui. Mẹ vợ và dì vợ, chị em gặp nhau mỗi tuần, có dịp để nói chuyện. Dần dần thấy vợ đút cho mẹ ăn vì lớn tuổi, trả nhớ về không.


Dạo ấy không để ý lắm nhưng nay đến tuổi thì bắt đầu nghĩ đến chuyện người ở lại như bài hát nào quên tên, mai tôi đi chắc người buồn lắm,…

Vợ chồng sống với nhau mấy chục năm bổng nhiên một người đi, một người ở lại. 


Cuối tuần mình hay nói chuyện với mẹ mình ở Đà Lạt vì từ khi ông cụ qua đời, có lẻ mẹ buồn mặc dù thời gian sống bên ông cụ không lâu. Thời mới lấy nhau, ông cụ còn trong quân đội. Sau này giải  ngủ, sống với nhau được vài năm thì 30/4/75 đến. Ông cụ đi tù 15 năm. Lâu lâu, mấy cô em ở Đà Lạt, dẫn bà cụ đi chụp hình tạo dáng thấy mẹ mình như tươi hẳn lên. Đi chơi với mình, mình bắt lết bộ mệt thở nên chụp hình thấy oải quá.

Mẹ mình tại Đà Lạt 

Lâu lâu, thấy trên mạng, vợ của thầy dạy khi xưa ở Đà Lạt, chụp hình, tạo dáng nên cảm phục cô ta, không ở nhà mà đi làm những việc yêu thích, gặp bạn bè chụp hình tạo dáng,… chẳng bù nhiều người ở nhà than thở con cháu này nọ.


Có anh bạn kể câu chuyện: 1 bà nọ vào chùa, hỏi một vị sư, bà ta là gì kiếp trước mà kiếp này, lấy chồng thì một vài năm sau, lăn đùng ra chết. Sau khi mãn tang, lại đi thêm bước nữa. Ông chồng này cũng sống một thời gian rồi, bỏ nhà ra đi. Thời xưa, sư tu đàng hoàng nên có thể nhìn được kiếp trước. Không như sư ngày này, một đô la cũng là sư, 10 đô la cũng là của thầy.


 Ông sư ngồi thiền một lâu để tìm về thời xa xưa của bà phật tử. Ông sư cho biết, khi xưa bà bị nước lụt nên chết đuối, trôi sông thì có một ông đánh cá, vớt xác của bà vào bờ rồi bỏ đi, tạo nên một ân tình khiến kiếp này, bà lấy ông ta được một thời gian thì ông ta chết. Còn ông thứ 2, chính là người đem xác bà đi chôn nên bà phải chăm sóc ông ta đủ thứ để rồi sau đó hết nghiệp, ân tình kiếp trước thì ông ta bỏ đi.


Kiếp này, ông nào có nhiều vợ là biết kiếp trước mình làm nghề đám ma, chôn phụ nữ hơi nhiều nhé. Mấy bà vợ đừng có ghét, để chồng mình trả các ân tình kiếp trước. Bà nào mà muốn kiếp sau có nhiều đàn ông chạy theo thì để gia tài lại, kêu mấy ông nào đẹp trai, khiên hòm thì kiếp sau, họ lại chạy đến tán mấy bà. Chán Mớ Đời 


Theo thống kê thì đàn ông chết trước phụ nữ, trung bình độ 7 năm. Lớn tuổi, mấy bà goá chồng, sống một mình trong căn nhà đầy ắp kỷ niệm suốt 7 năm. Kiếm mấy ông goá vợ để đong gạo thì hơi phiền. Lý do là đàn ông lớn tuổi về già thì bệnh hoạn, phải mang tả, lo đút cơm, cho uống thuốc, đủ trò. Khi không lãnh nợ về làm gì. Giới nam trẻ thì chúng sợ uống sữa quá date nên khó bước thêm bước nữa. Có bà quen, đồng tuổi với đồng chí gái, có quen ông bạn. Cuối tuần hai người dẫn nhau đi nhảy đầm, ăn uống xong ai về nhà nấy. Sau covid thì thấy ông bạn trai bị yếu rất nhiều.

Phụ nữ lấy chồng thường than tai ông chồng không nghe rỏ tương tự đàn ông chỉ muốn chế cái remote control để tắt mở cái mồm của mụ vợ như khi họ bắt đầu quảng cáo. Chán Mớ Đời 

Ngược lại, đàn ông, có khả năng tài chính, có thể kiếm một cô vợ hờ để chăm sóc vài năm. Mình có nghe kể đâu đó, ông nào về Việt Nam cưới được cô vợ sang. Cô ta chăm sóc, cho uống thuốc nhưng mỗi lần uống thuốc là tim đập đủ trò nên nhờ con trai lén gắn camera. Khám phá ra cô vợ tăng thuốc để ông ta mau theo bà vợ trước, để trùng phùng với anh bồ. Chán Mớ Đời 


Vấn đề con cháu ở xa, bận rộn nên không để ý đến mẹ già, đoá hoa tầm gởi của mùa thu lá bay. Để rồi một mai kia, lá rụng trời lập đông thì lại tiếc nuối khoảng khắc bên bố mẹ, rồi nhìn lên trời kêu đổi thiên thu để lấy nụ cười của mẹ. Chán Mớ Đời 

Hồ Hoa Thịnh Đốn, Seattle


Hồi trẻ, chúng ta đi tìm người bạn đời, để khỏi phải hát người yêu cô đơn. Về già chúng ta lại phải học cách sống cô quạnh, tìm các thú vui, học thêm, để giúp chúng ta tiếp tục con đường hoàng hôn đời mình. 


Có ông Mỹ, 97 tuổi kể trong cuốn sách của ông ta về bí quyết sống khoẻ mạnh. Sau khi hưu trí, ông ta đưa ra kế hoạch 5 năm để học thêm một môn gì như hội hoạ, ngoại ngữ, trồng cây,…giúp ông ta tiếp tục con đường học hỏi thay vì ngồi than thân trách phận than đau, trách con cháu,… phải có tinh thần tích cực để tiếp tục bước. Chúc các bác vui vẻ cuối tuần, đang ở Seattle. Mưa Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen


Nguyễn Hoàng Sơn 





Oregon 2023

Mấy ngày nay, hai vợ chồng leo núi ở vùng Portland, tiểu bang Oregon. Núi không cao lắm vì thấy một cặp vợ chồng Mỹ, tập luyện để đi leo núi ở Anh quốc, phải đi lên đi xuống 2 lần trong ngày. Tại vùng này, có mấy thác nước nổi tiếng, lại mùa Xuân nên tuyết bắt đầu tan, nước chảy siết khá đẹp. Xem mấy tấm ảnh mùa đông thấy thác nước bị đóng băng luôn. Kinh. Nói chung thì thác nước ở Yosemite, Cali vẫn là số một.

Ngày đầu, leo được 7.5 dậm, đồng chí gái hăng lên, kêu đi tiếp nên ghé vườn Nhật Bản tại Portland, bò thêm 2 dậm. Ngày hôm qua, đi viếng 10 cái thác nước, và một số thác nhỏ, cách Portland hơn 1 tiếng lái xe. Đi được 8.5 dậm thì cô nàng oải, kêu đau chân. Mình nói ra ngoài bãi đậu xe đợi rồi mình đi đến bãi đậu xe khác, lấy xe đến đón nhưng cô nàng không chịu, sợ đứng một mình lâu vì phải mất 2 tiếng để mình lội bộ và lấy xe. Hai vợ chồng lết lết về đến nơi. Hôm nay, chắc đi ngắn thôi, còn chạy về Seattle để ăn tiệc gây quỹ gì trong đại học do người Việt tổ chức.

Thác Mulmonah khá đẹp nhưng không hùng vĩ như Yosemite. Ai muốn đi viếng thác to nhất Bắc Mỹ thì ghé biên giới Gia-nã-đại và Hoa Kỳ ở tiểu bang New York, có thác Niagara.

Hy vọng sẽ viếng núi Rainier và xem hoa Tulipe. Dân cali lên mấy vùng này ăn cơm việt là thấy Chán Mớ Đời 


Chạy xe trên đường thì thấy nhiều ruộng đồng, trồng cây thông mà người Mỹ mua hàng năm để mừng Chúa giáng sinh. Tiểu bang này bán 1/3 số cây thông nhỏ, nghe đâu lên đến 4.5 triệu cây. Tiểu bang cali là vua sản xuất hạnh nhân trên thế giới thì xứ này chuyên về Hazelnut, nghe nói đâu 90%. Để hôm nay xem có chỗ nào bán mua về ăn. Tiểu bang này không phải đóng thuế mua sắm nên một chị bạn từ Gia-nã-đại qua mua cái IPhone và áo quần. Ngoài ra còn thấy mấy vườn trồng  nho. Xứ này được xem sản xuất nhiều nhất nho ở Hoa Kỳ.

1 trong 10 cái thác đi qua. 1 cái thì thấy lạ, xem 10 cái thì bắt đầu chán

Tiểu bang Oregon nằm phía tây Bắc Hoa Kỳ, phía nam là Cali còn phía Bắc là tiểu bang Hoa Thịnh Đốn. Như bao nhiêu tiểu bang, đa số bầu cho đảng Dân Chủ, nạn vô gia cư đầy. Chạy xe vào thành phố chính Portland, thấy lều của dân vô gia cư, cắm trên lề đường đầy. Nghe nói nay chỉ còn 15%, xưa còn kinh hoàng hơn. Nghe chị bạn ở Austin cho biết là công ty Tesla qua Texas, cho tiền nên nạn vô gia cư đã được thanh toán xong. Không thấy vô gia cư ngoài đường nữa. Nạn vô gia cư là hệ quả của nạn nghiện thuốc giảm đau và ma tuý. Cựu quân nhân đi đánh trận về, bị khủng hoảng tinh thần, không hoà nhập vào đời sống Mỹ được.


Ngày nay vào thành lớn của Seattle , Los Angeles hay San Francisco là thấy dân vô gia cư, cắm dùi khắp lề đường. Mình không hiểu, thay vì đem tiền đi bắn phá các xứ xa xôi, Hoa Kỳ nên dùng tiền đó làm lại hạ tầng cơ sở, y tế cộng đồng thì tốt hơn.

Chạy xe ở Portland thấy lều của người vô gia cư cắm dùi đầy đường

Tiểu bang này được người Tây Ban Nha khám phá ra trước. Họ đi tàu ven biển lên từ Cali. Khi xưa, người Tây Ban Nha khám phá châu Mỹ, họ đi xuống miền nam nhiều để tìm vàng và có lên vùng Bắc Mỹ khiến Anh quốc phải cho người qua vùng Bắc Mỹ để chiếm đất. Đó là ý chính của Anh quốc. Còn con tàu Mayflower, đi tìm tự do được khuếch đại ra thôi. Con tàu này đem theo dân đi tìm tự do tín ngưỡng và dân đi tìm thuộc địa, làm giàu. Có gây ra xung đột trên tàu trong chuyến đi. Hình như mình có kể rồi.


Lịch sử cho biết người Tây Ban Nha đem bệnh từ Âu châu sang khiến dân địa phương bị lây bệnh, chết như rạ. Ít ai nói đến là người Anh quốc đến Bắc Mỹ cũng khiến dân sở tại vùng này bị chết như rạ. Khi Hoa Kỳ cho người bản xứ, có nhiều tên đọc không ra. Cứu gọi như thời mình còn nhỏ, mọi da đỏ. Chính phủ thành lập những khu tự trị cho các người dân bản xứ. Trong chuyến di tản này mà người mọi da đỏ kêu là Trail of tears. Con đường mòn đầy nước mắt vì chết rất nhiều.


Trong chuyến đi Antarctica vừa qua, ngồi nói chuyện với một ông Mỹ, nói về Buffalo Bill, người nổi tiếng bắn chết các con bò rừng. Mình nói đó là chính sách của chính phủ Hoa Kỳ thời đó. Giết bò rừng để tiêu diệt người mọi da đỏ, để lấy đất. Người mọi da đỏ sống nhờ vào bò rừng, nên khi người Mỹ tìm cách tiêu diệt bò rừng thì bò rừng di chuyển lên phía Bắc, Gia-nã-đại nên các bộ lạc da đỏ cũng di chuyển theo, bỏ lại đất toor tiên cho người Mỹ. Ông Mỹ kêu lần đầu tiên nghe đến thuyết này. Gần đây, ông ta email cảm ơn, cho biết là đã tìm ra tài liệu để đọc về vụ này. Nghe mấy ông thầy dạy sử kể khi xưa, người Việt mình đánh chiếm Chiêm Thành, và Thuỷ Chân Lạp, cũng tàn sát khá nhiều dân địa phương. Nói chung nhìn lịch sử thế giới thì có nhiều dân tộc bị tàn sát, diệt chủng khá nhiều.


Sau này, Hoa Kỳ dưới thời tổng thống Adams, mua lại từ Tây Ban Nha 2 tiểu bang Oregon và Florida đâu 5 triệu đô la. Oregon vẫn được kiểm soát bởi Anh quốc và Hoa Kỳ nhưng lần Hoa Kỳ vớt luôn. Mình không rõ Hoa Kỳ có chuyển nhượng gì cho Anh quốc. Ai có tin tức này thì cho em xin. Pháp thời Napoleon, bán Alaska và Louisiana cho Hoa Kỳ.


Thủ phủ tiểu bang là Salem, khiến mình nhớ đến bao thuốc lá Mỹ ngày xưa mang danh hiệu Salem. Trên thực tế, có rất nhiều thành phố tại Hoa Kỳ mang tên Salem, như ở Massachusetts mà mình có đến viếng một lần.


Ghé thăm một chị bạn, anh chồng mới qua đời năm ngoái. Mình có gặp anh chồng vài lần. Anh ta tâm sự khi xưa, đi học rồi đi lính nên không có thời gian để chơi văn nghệ, theo đuổi đam mê của anh ta. Sang Mỹ, lo vụ cơm nước xong thì thong thả anh ta mua đàn trống kèn để chơi cho thoả. Chưa thoả đã về thiên quốc.


Có bác kia, bà con bên vợ mình, kể là khi xưa, ông Dôn đi theo bà nào nên khi về nhà, bà ta không cho rờ mấy chục năm nên khi ông ta chết, ông ta hay về mò bà ta. Kinh


Bạn bè hỏi chị bạn, anh chồng có về không thì được biết vài lần. Hỏi đàn trống của anh ta đâu. Chị đem bán hết. Thêm thấy ngực anh ta bị thấm máu thì hỏi. Anh ta cho biết họ mỗ anh ta. Hóa ra là cái pacemaker, nhà xác họ mỗ lấy ra, sợ khi hỏa táng thì bị nổ. Mấy bà có chồng qua đời đều kể mấy chuyện này khiến mình thất kinh.


Hôm nay, trở lại Seattle thì trời lại mưa. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn