Truyền thông và chiến tranh Ukraine

 Cuộc chiến xâm lăng Ukraine lại khiến người Việt choảng nhau như khi ông Trump và Biden tranh cử. Người khen ông Putin là số một, anh hùng cái thế rồi chê ông tổng thống Ukraine là “thằng hề”. Ngược lại có người cầu nguyện cho Ukraine, chửi tên đồ thể Putin đủ trò. Thật ra là quyền tự do của mọi người theo ai tuỳ theo sở thích và tư duy của mỗi người.

Mình thấy thiên hạ bỏ tin ba-láp-ba-sàm khá nhiều nên cần phải thanh lọc bớt.

Đọc báo ngoại quốc thì thấy thiên hạ chửi Putin thì nhiều mà khen ông Zelinski nức nở. Không có những cụm từ thất học, thằng hề vì họ biết ông ta tốt nghiệp luật khoa, chỉ muốn sửa đổi chính trị nên viết kịch hài về chính trị. Tên ông này hơi có vẻ Do Thái, nhất là đã từng đoạt học bổng Do Thái. Đọc cả hai phe để có một cái nhìn riêng biệt. Đọc báo ả rập thì thiên hạ chửi tây phương cũng nhiều, lên án họ đạo đức giả, chỉ lên tiếng khi người da trắng bị xâm phạm còn nước của họ bị Pháp, Mỹ, đánh tơi bời thì không ai lên tiếng.

Kỳ này, Putin là xâm lược, tràn qua biên giới đánh chiếm Ukraine thay vì cho người gốc Nga, đứng lên đòi tự trị như 8 năm về trước ở vùng Crimea. Báo chí Tây phương lên tiếng chỉ trích. Có điều mình không ngờ là họ đoàn kết một cách nhanh chóng. Tuần rồi nghe trên France Culture, mấy ông tây hàn lâm cho rằng cấm vận Nga Sô sẽ không thành công như trước đây đối với Nga khi chiếm vùng Crimea, Ba-Tư, Bắc Hàn, Sadam Hussein,…

Mấy ông tây cho biết, trước đây Pháp quốc đã trao trả lại độc lập cho các thuộc địa, các nước này vẫn xem Pháp quốc là ngọn hải đăng để phát triển phỏng theo mô hình của Pháp quốc. Đùng một cái ông cựu tổng thống Sarkosy, ra lệnh dội bom Lybia, khiến đất nước này tan hoang nên từ đó các xứ châu phi bắt đầu hết theo mấy ông tây. Ông Nga và ông tàu bò vào thay thế ông tây. Mấy ông tây hàn lâm tuyên bố chủ nghĩa thực dân của Pháp quốc đã cáo chung.

Ông Tây bà Đức lúc nào cũng không chịu nghe lời ông Mỹ nên khó thống nhất vụ cấm vận Nga Sô. Hình như Pháp quốc không nằm trong khối Bắc Đại Tây Dương khi mình còn ở âu châu. Ông Charles de Gaulle ghét mỹ lắm nên muốn trung lập. Đức quốc thì giàu có, lại cần nhiên liệu từ Nga Sô nên khó mà ủng hộ phía BĐTD. Đùng một cái, ông thần Putin, khơi khơi tuyên bố là sẽ sử dụng vũ khí hạt nhân nếu có ai dám chống trả, khiến mấy ông tây bà đức hoảng tiều đành hợp tác với với ông Mỹ để chống lại ông thần Putin. Tiếng tây viết là “Poutin” chớ viết “Putin” thì đọc ná ná như “putain”, có nghĩa là “con điếm”. Chán Mớ Đời 

Các nước như Ba Lan, Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi, Bảo Gia Lợi, Lỗ Ma Ni từng bị ông thần Nga Sô cai trị từ 1945 đến 1990 nên sợ bị xâm chiếm nữa nếu ông Nga Sô chiếm Ukraine. Họ đều đoàn kết, bỏ tiền ra giúp Ukraine đánh trả. Khi mình viếng thăm mấy xứ này, có hỏi người dân sở tại thì họ kêu người Nga tàn bạo lắm.

Mình thất kinh là thấy tiền Rúp rớt đài, lạm phát lên cái vèo trong 24 tiếng đồng hồ khi bị các nước tây phương cấm vận. Putin có trong tay không biết bao nhiêu hoả tiễn nguyên tử, có thể bắn đến các xứ như Tây, Mỹ nên thiên hạ phải đoàn kết để tự cứu nhau.

Tương tự 20 năm về trước, Hoa Kỳ đánh chiếm Iraq, kêu ông Sadam Hussein có vũ khí hoá học. Mình còn trẻ nên cũng máu lắm. Kêu chúng đánh bom hai toà nhà ở New York, phải cho chúng một bài học. Đến khi thấy bom rơi, người chết thì mình thất kinh, cầu nguyện cho dân lành bình an. Họ chỉ là nạn nhân của các tập đoàn cai trị.

Ai ngờ sau này họ khám phá ra là người Mỹ tạo tài liệu giả để kiếm cớ đánh chiếm Iraq như vụ tàu Maddox khi xưa, ngoài vịnh Bắc Việt. Ngày nay, người ta giải mã hồ sơ mật thì khám phá ra mỹ bựa cớ tàu Maddox để kiếm cớ đưa quân vào miền nam mà ông Diệm không chấp thuận nên phải ra lệnh đảo chánh để bỏ mấy người lãnh đạo bù nhìn, gật đầu vâng lời người Mỹ. Khi người Mỹ ký giao kèo bán coca cola  với Trung Cộng thì họ phủi tay như năm ngoái Afghanistan. Xong om

Đọc tin tức thì khám phá người gốc da đen, tại Ukraine bỏ chạy trốn lính Nga Sô xâm lược thì không được xe buýt, xe lửa chở qua biên giới Ba Lan. Ông ta kêu phải đi bộ, kỳ thị chủng tộc bú xu La mua, cho thấy không phải da trắng vẫn thiệt thòi ở mọi hoàn cảnh. Mấy ông gốc Ả Rập kêu khi mỹ hay Do Thái tấn công người ả rập, không được người da trắng ủng hộ như đang ủng hộ người Ukraine da trắng.

Câu hỏi là chúng ta kêu gọi hoà bình, lên án cuộc xâm lăng của Nga Sô, bựa chuyện cho là Ukraine thuộc Nga Sô nhưng khi Hoa Kỳ chiếm đóng Iraq, Saudi Arabia đáng phá Yemen, Do Thái đánh chiếm đất của người Palestine thì chả ai lên tiếng. Chúng ta có kỳ thị chủng tộc hay tự xem mình là người da trắng. Chúng ta hùa theo người da trắng, không có chính kiến tư duy. Cứ tây nói gì thì mình hùa theo.

Mình chống Putin, chống Trung Cộng, chống đủ loại độc tài nhưng có lúc phải suy nghĩ lại những gì chúng ta ủng hộ có đúng hay không hay chỉ nghe truyền thông, dư luận viên cao cấp, các cố đạo ngày nay nói là tin sự thật. Hơn cả triệu người chết và bị thương tại trung đông từ khi quân đội Mỹ đánh chiếm Iraq, tốn không biết bao nhiêu tiền. Phải chi họ dùng tiền này để phát triển Hoa Kỳ, gây công ăn việc làm, hệ thống y tế tốt đẹp hơn.

Cha ông họ đã từng làm nô lệ, đô hộ bởi người Nga nên họ quyết chiến đấu để tự do định đoạt số phận của họ.

Ông tướng Wes Clark, cựu tư lệnh khối Bắc Đại Tây Dương, cho hay khi vụ khủng bố 9/11 xẩy ra, ông ta được gọi về Ngũ Giác Đài họp. Có người đồng nghiệp, cho ông ta biết các kế hoạch tấn công 7 nước tại trung đông: Iraq, Syria, Yemen, Afghanistan, Ba-tư, Sudan, Lybia. Nay sau 20 năm thì chỉ có Ba-Tư là chưa bị đánh. Có lẻ họ sợ Ba-Tư đã có vũ khí hạt nhân.

Mình mong vụ cấm vận toàn diện sẽ khiến quân đội Nga rút quân về. Sau đó, cứ nước nào độc tài là dùng biện pháp chế tài, cấm vận toàn diện như đang áp dụng với Putin thì các nước trên thế giới sẽ có một chính phủ do chính dân tự bầu chớ không phải kẻ độc tài ra lệnh bỏ phiếu. Đó là giấc mơ.

Ukraine bị Nga Sô xâm lấn từ lâu và cho người của họ sang đấy sinh sống và làm việc. Lâu ngày sinh con đẻ cái như kiểu người Minh Hương sang Việt Nam. Putin mấy năm trước có chơi cha, kêu gọi nhóm người gốc Nga tại Ukraine, đứng lên đòi tự trị thế là ngọng, Ukraine mất mấy vùng này. Tương tự tại Việt Nam, sau 75, Hà Nội cho người ngoài Bắc di cư vào nam. Nghe nói 50% dân cư Đà Lạt ngày này thuộc thành phần ngoài Bắc vào.

Đang nghe trực tiếp mấy dân biểu Tây đang tranh luận tại hạ viện. Khá vui. 

Tương tự ngày nay, Trung Cộng mướn đất trên nhiều nước, đem người của họ qua để làm việc, sinh con đẻ cái rồi 99 năm sau, họ không chịu trả lại đất cho nước sở tại là ngọng. Cái trò mướn đất 50, 99 năm rất nguy hiểm, xem như bán đất luôn.

Trước khi thế chiến thứ 2 kết thúc, các nước đồng minh họp mặt tại Bretton Woods, tiểu bang New Hampshire. Đại hội tài chính này có 730 đại biểu của 44 quốc gia đồng minh, để chia chác quyền lợi. Họ đồng ý lấy tiền “đô-la” làm tiền tệ chính trong quan hệ tài chính. Buôn bán gì đều phải trả bằng tiền đô-la. Họ lại thành lập Ngân Hàng Thế Giới (World Bank) do Hoa Kỳ cầm đầu và International Monetary Fund (IMF) để giúp các nước phát triển. 

Khi chiến tranh xẩy ra, các quốc gia ở âu châu đem vàng của họ gửi cho Hoa Kỳ để không lọt vào tay đức quốc xã nên dạo ấy Hoa Kỳ kiểm soát 2/3 dự trữ vàng của thế giới nên kêu đồng Đô-la được bảo kê bởi vàng. Nghĩa là ai có $34 tươi, có thể bước vào ngân hàng Hoa Kỳ để đổi lấy 1 lượng vàng. Vấn đề là đến khi ông Nixon lên ngôi, chơi cha thiên hạ, kêu từ nay về sau, đồng đô-la không bảo chứng bởi vàng. Ai muốn vàng thì Hoa Kỳ đưa tiền đô-la mới in cho. Xong om

Sau khi thành lập xong hệ thống tài chính thì mới cho để các nước thuộc địa được độc lập như Anh quốc đã trao trả lại Ấn Độ và không quên gây hiềm khích giữa ấn độ giáo và Hồi Giáo khiến dân Ấn Độ choảng nhau, chia thành 2 nước với một tên mới là Pakistan. Hai nước này vẫn choảng nhau âm thầm nếu ai xem phim Ấn Độ sẽ thấy.

Người tây phương tư duy đột phá ra một điều là trấn giữ các thuộc địa mệt, tốn người tốn của. Nay giao lại cho bọn sở tại lo. Chỉ cần kiếm một tên thái thú để làm công việc chiếm đóng của họ bằng kinh tế như sau:

Các nước mới dành được độc lập, các nhà lãnh đạo người sở tại đều được người tây phương chọn rất kỹ. Ai không nghe lời thì họ đá ngay như trường hợp ông tổng thống Guatemala, Panama,…hay Việt Nam có trường hợp ông Ngô Đình Diệm.

Các nước mới dành lại độc lập, cần phát triển. Điều thứ nhất là cần điện nên họ cho các “sát thủ kinh tế” đến cò mồi, vẽ các dự án xây đập hay hạ tầng cơ sở,… chính phủ mới của thuộc địa khoái quá nhưng tiền đâu mà xây? Các sát thủ kinh tế nói sẽ nói giúp Ngân HÀng Thế Giới hay Quỹ tiền Tệ Quốc Tế cho vay. Các chương trình này rất đắt gấp mấy lần nếu dùng công nhân địa phương. IMF hay World Bank ra điều kiện là phải mướn công ty của các nước tây phương như Hoa Kỳ, Anh quốc để làm vì họ sợ ăn gian.

Điển hình trong chiến tranh Việt Nam, mỹ viện trợ cho Việt Nam Cộng Hoà nhưng lại đem các công ty thầu mỹ như RMK sang để thực hiện. người Việt mình chả có chút tiền gì cả.

Thế là tiền họ cho vay ăn lời cắt cổ, không đến tay người sở tại. Ai mà lộn cộng như tổng thống Panama, kêu để chúng tôi làm rẻ hơn và dân tôi có công ăn việc làm thì hôm sau bị rớt máy bay. Hình như mình có kể nhiều vụ này rồi. Các nguyên thủ quốc gia này lại bỏ túi xơi một mớ nên phải đội vốn, lại phải tốn thêm, dân ì cổ ra đóng thuế.

Người tây phương vẫn kiểm soát, ăn trên xương máu của người dân thuộc địa cũ mà không cần phải đem lính tráng đến chiếm đóng như xưa. Chỉ dùng mấy tên đồ tể của nước sở tại như Bokassa, Mobutu,…

Thế kỷ 21, mấy nước như Nga Sô, Trung Cộng, Ấn Độ, Ba-Tây (BRIC), họp nhau để chống lại việc này. Tìm cách thoát khỏi vòng Kim Cô của đồng đô-la. Anh Ba tàu, học được bài học của tây phương nên cũng thành lập “con đường lụa của thế kỷ 21”. Cho vay các nước để làm dự án phát triển.

Có lần mình về Việt Nam, ở Sàigòn thấy đường xá kẹt vì họ làm đường làm cống gì đó. Hoá ra mấy anh ba tàu thầu và cho vay nên đem lao động của họ qua Việt Nam làm. Họ khuyến khích các quan nhớn bỏ túi 50% rồi đội vốn thêm giúp nhân dân ta hồ hởi đóng thuế là yêu nước. Tương tự đường xe điện Cát-Linh, nay không ai sử dụng vì quá đắt. Gần đây, người ta khám phá ra Trung Cộng cho vay và xây một hải cảng ở Sri Lanka thì phải, tốn tiền mà không sử dụng được. Cuối cùng phải cho Trung Cộng mướn giúp họ có hải cảng để đem hải quân đến đây trú đóng. Xong om

Anh ba tàu đi mướn đất khắp nơi, rồi cho người Tàu sang đấy làm việc, sinh con đẻ cái. 99 năm sau sẽ trở thành một tiểu quốc của Trung Cộng. Hết ai dám đòi kiểu người Nga được đem qua Ukraine hay các xứ cũ của Liên-xô, đứng dậy đòi tự trị như mấy vùng gần nước Nga vào năm 2014.

Điều mình thấy là Hoa Kỳ có gian ác thật, (đế quốc mà) nhưng các nước theo họ thì dần dần được dân chủ hoá và giàu mạnh. Ở á châu có Nam HÀn, Tân gia Ba và Đài Loan là đáng kể nhất. Khi Tưởng Giới Thạch bị Mao Trạch Đông đánh chạy có cờ, xâm chiếm hòn đảo Đài Loan lập nên nước Cộng Hoà Trung Hoa thì hệ thống chính trị như tàu khi xưa. Đến khi con ông ta lên ngôi, ông Tưởng Kiến Quốc, chấp nhận từ bỏ ngai vàng để dân chủ hoá xứ này, và hùng mạnh như ngày nay.

Tương tự Nam Hàn bị tàn phá sau cuộc chiến 1953, Phác Chánh Hy làm tổng thống rất sắt đá rồi đến bọn quân phiệt sau này cũng kềm chế chế độ dữ dội lắm, độc tài gấp 10 lần Việt Nam Cộng Hoà trước 1975. Dần dần họ thay đổi và dân chủ hoá, giúp đất nước họ giàu có như hôm nay dù vẫn bị quân đội Bắc Hàn đe doạ. Mình xem phim Đài Loan và Nam Hàn, các đạo diễn trẻ kể về những vấn đề này để hiểu rõ lý do họ giàu có.

Các nước theo chủ nghĩa độc tài thì sau 1990 đến nay thì vẫn không khá. Trong các nước thuộc khối Liên-sô khi xưa, Nga Sô là nước có nhiều tài nguyên nhất. Nếu Nga Sô sử dụng tài nguyên của mình để phát triển thì có lẻ ngày nay đã rất giàu có thay vì chỉ có một số ít người. Cứ xem các nước mình đã thăm viếng như Ba LAn, Hung Gia Lợi, Tiệp Khắc thì ngày nay, đời sống dân của họ khá lên, thua người dân ở Đức quốc một tị nhưng họ rất vui hơn thời làm con người mới của xã hội chủ nghĩa, xếp hàng cả ngày.

Trở lại Ukraine. Sau khi khối Liên Sô sụp đỗ thì các nước như Ba Lan, Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi chọn con đường dân chủ hoá đến nay đã đưa nước họ giàu mạnh tuy chưa bằng các nước cánh Đức quốc, Hoà Lan,… Ukraine vì lấn cấn với Nga Sô nên cứ lừng chừng đến khi người dân Chán Mớ Đời đứng dậy đuổi ông tổng thống thân Nga Sô chạy về Nga thì mới quyết định dân chủ hoá và xin vào Liên Hiệp âu châu.

Vụ này làm Nga Sô hoảng vì an ninh quốc gia của họ. Các nước theo khôi Bắc Đại Tây dương bao vây họ nên họ phải tìm cách thoát khỏi vòng vây bằng cách chiếm đóng vùng Crimea để có hải cảng,… Liên Hiệp âu châu cũng ngại phiền lòng Putin nên chưa chịu cho Ukraine vào liên hiệp Âu châu. Nay Putin xâm chiếm xứ Ukraine qua ngã Crimea, thậm chí chư hầu Belarus khiến Liên Hiệp Âu Châu phải tìm mọi cách cản lại. Nếu Putin chiếm Ukraine thì nước tiếp theo là Ba LAn, Tiệp Khắc, HUng Gia Lợi, Bảo Gia Lợi,… thậm chí anh Thổ NHĩ Kỳ cũng phải lên tiếng vì Bắc Hải dẫn đến xứ họ. 

Anh Đức quốc giàu có nhất nhưng keo kiệt, nay cũng sợ bị Putin xơi tái với hoả tiễn nên đồng ý bỏ tiền thêm để trang bị quốc phòng. Vì sẽ không có thời gian để sống hạnh phúc như ngày nay, quân đội Nga Sô sẽ đánh chiếm lại như xưa. Hy vọng cuộc chiếm chấm dứt sớm để bớt chết chóc. Quân đội nga sô rút về. Putin sẽ bị loại và Nga Sô dân chủ hoá đất nước thì anh ba tàu cũng sẽ nương theo. Mấy anh ả rập cũng theo đó mà làm hoà, sống an bình với Do Thái. Thế giới sẽ sống chung hoà bình. Chán Mớ Đời 

Thủ tướng Anh quốc mới tuyên bố là nếu các người tỵ nạn Ukraine muốn đến Anh quốc thì sẽ được giúp đỡ nhập cảnh. Bao nhiêu người ở trung đông bị máy bay mỹ, Nga, Thổ nhai Kỳ bắn phá, trốn qua âu châu thì bị đuổi về. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 



Mùa đông 1932-1933 tại Ukraina

 Hôm trước đến đài truyền hình Little Sàigòn, có chị hỏi mình về chiến tranh thì mình ngọng. Lý do là mình không biết nhiều và chưa bao giờ viếng hai quốc gia đang lâm chiến. Hồi nhỏ, mấy ông tây dạy lịch sử có nói đến Cuộc Chiến Crimee (la guerre de Crimée) thì học vậy thôi chớ không hiểu rõ đến khi sang tây thì đi xe điện Métro, thấy có trạm mang tên Sebastopol thì tò mò đọc sách như cuốn về ông Peter the great và bà nữ hoàng Catherine the great, mới biết đến xứ Ukraine, được xem là vựa lúa của Nga Sô dạo đó. Họ đem quân đi chiếm đóng để có ăn.

Dạo học trung học thì chỉ được biết khối Liên-Xô nên khi khối này tan rã thì có nhiều nước đòi tự trị khiến mình như bò đội nón, không biết mô tê chi rứa cả. Như thời ông tổng thống Reagan có nói đến vụ lò nguyền tử Chernobyl của Liên Xô bị rỉ, nay lại nghe của Ukraina nên ngọng. Đến vùng Balkans của Nam tư khi xưa, cũng choảng nhau vì đòi tự trị. Mình có đi qua vùng này nên có nhiều kỷ niệm rất đẹp. Có lẻ sau vụ Ukraina, vùng Balkan sẽ nổi sóng lại.

Cuối tuần vừa qua, mình mò tài liệu để đọc thì khám phá ra 1 cuốn phim tài liệu nói về sự thành hình của Liên Bang Sô Viết thì thất kinh. Có mục họ nói về mùa đông 1932-1933 mà người dân gọi là holodomor, nạn đói năm mùa đông năm đó, do ngươi Nga (Stalin) mà ông Tố Hữu có làm bài thơ khóc ông ta khi ông đồ tể này qua đời.

Xem tấm ảnh này khiến mình tò mò tìm tài liệu đọc và xem thì thất kinh.

Lúc đó, mới hiểu lý do tại sao các nhà lãnh đạo Ukraine cũ cũng như mới, giàu cũng như nghèo, đều tuyên bố ở lại chiến đấu trước xe tăng và hoả lực hùng mạnh của quân đội Nga Sô. Chỉ hy vọng là cuộc chiến kết thúc, nga sô rút về, để cho Ukraina tự định đoạt số phận của họ qua chế độ Dân Chủ.

Ra trận chiến đấu cho tự do. Tống biệt hành Ukraine 

Mùa đông 1932-1933, Stalin ra lệnh tịch thâu hết lúa và thực phẩm của người dân Ukraine, để xuất cảng, thi hành việc ngăn sông cấm chợ, khiến 7 triệu người Ukraine bị chết đói, dân số năm đó là 29.6 triệu dân xem như 1/3 dân số. Tương tự như năm Ất Dậu tại Việt Nam, nghe kể có 2 triệu người miền Bắc bị chết đói trong khi miền Nam thì dư gạo. Theo báo của Pháp thì có độ 600,000 người chết còn Việt Nam thì kêu hai triệu trên tổng số dân năm ấy là 20 triệu người. Có hứng mình sẽ kể vụ này vì mới đọc được tài liệu của pháp và của Nhật Bản nói về vụ này.

Tương lai của các cháu dựa vào sự sống còn của quân đội.


Báo chí ngoại quốc có nói đến nạn đói do Stalin ra lệnh nhưng trí thức tây phương vẫn đam mê, tôn thờ chủ nghĩa cộng sản. Có dịp mình kể về Karl Marx, đã tuyên bố ra sao mà khiến các người theo ông ta phải diệt chủng, tạo dựng một xã hội mới với con người mới tương tự Hitler cũng bị ảnh hưởng Karl Marx đã diệt chủng người Do thái để tạo nên một xã hội mới với giống người khoẻ mạnh, tóc vàng mắt xanh, diệt bỏ các người bệnh tật, đui mù,..

Theo tài liệu giải thích từ “holodomor" , có nghĩa là chết vì đói do con người tạo nên chớ không gọi là thiên tai. Tạm gọi là “đảng tai”. Theo Liên Hiệp Quốc thì có độ 7-10 triệu người dân Ukraina chết. Người ta cho biết khi Đức Quốc Xã diệt chủng người Do Thái thì lấy hết tài sản của họ, đêm cất bên ngân hàng Thuỵ Sĩ, còn người Ukraine chết bởi người Nga thì tiền bạc vàng vòng của họ, người Nga làm gì với tài sản của họ.

Hình ảnh xe buýt tại Gia-nã-đại nói về nạn đói mùa đông 1932-1933 tại Ukraine

Stalin ra lệnh bỏ đói để dẹp tắt vụ đòi quyền tự quyết, độc lập của người dân Ukraine. Sau đó, đói quá phải nghe theo như vua Gia Long đã tuyên bố: “có đói nói mới nghe”. Hà Nội đã bần cùng hoá dân miền Nam sau 75 để vâng lời cho đến ngày nay.

Nguy hiểm nhất là các người Ukraine sinh sống tại Tiệp Khắc, Âu Châu hay Hoa Kỳ, có nói đến vấn đề này thì được các nhà trí thức thiên tả, đảng phái cho rằng là tuyên truyền chống Liên-Xô. Cho đến thập niên 1980 thì thế giới tự do mới công nhận sự việc lịch sử này. Khi ông Gorbachov, áp dụng Glasnost để cải tổ Liên-Xô thì người dân nhất là đại biểu của Ukraine mới dám nói đến vấn đề này.

Con cháu của những người còn sống sót nhớ đến hay được kể lại nên dù hoả lực của quân đội Nga Sô rất mạnh nhưng người Ukraine, vẫn không sợ hãi. Có người từ âu châu trở về, cầm súng chiến đấu dù không biết kết quả ra sao.

Hồng quân tịch thu lúa của nông dân Ukraine khiến bị đói. Liên hiệp quốc cho biết là từ 7-10 triệu người chết đói.

Dạo mình viếng thăm các nước Đông Âu như Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi,… khi mình nói họ thuộc khối Đông Âu khiến họ phật lòng. Bác nào chưa đi các nước này thì nhớ là gọi họ Tây âu. Đừng có ngu như em mà kêu họ đông âu, đồng hoá với người man rợ. Họ cho rằng họ thuộc Tây Âu. Có dịp em kể lý do.

Mình hỏi đất nước của họ bị Đức Quốc Xã chiếm đóng rồi đến hồng quân của Nga Sô thì được trả lời là Nga Sô ác hơn Đức Quốc Xã. Do đó, họ muốn gia nhập khối Bắc Đại Tây Dương và dân chủ hoá xã hội vì họ hiểu thế nào là chế độ độc tài từ 1945 đến nay.

Sau thập niên 90 của thế kỷ trước, các nước Đông Âu, gia nhập Liên Hiệp Âu châu, sống trong một chế độ chính trị dân chủ, đã giúp dân họ giàu mạnh lên, đời sống cao hơn xưa rất nhiều. Mình nhớ cách đây, 20 năm về Âu châu chơi thì thấy hiện tượng các người Ba Lan, Tiệp Khắc,…sang Anh quốc, Pháp quốc làm việc rất đông. Kiểu người Việt ngày nay đi lao động ở các xứ Hàn Quốc, Đài Loan, Nhật Bản để gửi tiền về nuôi gia đình. Mấy năm trước về thì không thấy cảnh này nữa, dân xứ Đông Âu không đi lao dộng quốc tế nữa.

Người ta xét về dân số của khối Liên-Xô từ năm 1926 đến năm 1939, thì được biết dân số Ukraine gia tăng 6.6% trong khi các nước chư hầu như Belarus gia tăng 11.7% hay Nga Sô gia tăng đến 16.9%.

Nguy hiểm nhất là Hoa Kỳ và các nước âu châu biết nhưng không làm gì cả. Nên nhớ dạo ấy Mặt Trận Bình Dân (Front Populaire) rất thịnh hành tại Pháp quốc. Họ say mê chủ nghĩa cộng sản, đến khi Liên Xô tan rã. Mình nhớ khi đi học ở Paris, 25% cử tri Pháp bầu cho đảng Cộng Sản. Các Việt kiều Yêu Nước được họ tung hô, dám đánh cho mỹ cút ngụy nhào. Chán Mớ Đời 

Có người cho rằng ông tổng thống của xứ Ukraine, là một tên hề trước khi được bầu làm tổng thống khiến mình buồn cười. Người Việt chúng ta có tinh thần khoa bảng nên cứ nghĩ một lãnh tụ phải có bằng cấp đủ trò. Theo mình đọc tin tức thì được biết ông ta có học đại học. Nhìn lại các lãnh tụ ở Việt Nam thì mình không thấy ai đã tốt nghiệp đại học cả. 

Bản đồ cho thấy các quốc gia trên thế giới nhận Holomodor là một cuộc diệt chủng. Chúng ta thấy các nước gần Liên -Xô lên tiếng. Ở Á châu có Úc Đại Lợi. Các nước giàu có nhất Liên HIệp Âu Châu thì không như Anh quốc, Pháp quốc, Bỉ, Hoà Lan,..

Khi đi thăm viếng các nước thuộc khối Liên Xô cũ thì mới hiểu lý do Ukraine muốn vào khối Bắc Đại Tây Dương và Liên Hiệp Âu châu. Người Ukraine không muốn bị thống trị bởi Nga Sô một lần nữa. Khối Bắc Đại Tây Dương chần chừ vì ngại ông Nga Sô, kêu là chư hầu của họ. Nói theo bình dân học vụ là vợ cũ của tôi đã ly dị. Nay vợ cũ muốn lấy chồng mới thì chồng cũ cấm, khệnh nó một trận, doạ sẽ đánh thằng chồng mới. Nghe kể ở Việt Nam có ông thần nào tẩm xăng đốt cô bồ vì muốn chia tay. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Làm cách nào để trị bệnh tiểu đường?

 Mình thấy trong phòng một bác sĩ, treo trên tường một tấm bảng ghi bệnh tiểu đường là bệnh ung thư, không chữa trị được khiến mình thất kinh, lo sợ ăn uống cẩn thận nhưng vấn đề là ăn uống ra sao. Lý do là “bệnh tòng khẩu nhập”. Ngày nay, chúng ta bị ảnh hưởng các thông tin sai lệch, tin giả, của giới truyền thông, quảng cáo các sản phẩm nên không biết đâu là bến bờ.

Thêm vào đó, các công ty thực phẩm rao bán với những chế độ dinh dưỡng đủ loại nên chúng ta như bò đội nón. Khi thì nghe người ta nói ông bác sĩ này nói phải ăn chay, khi thì nghe ông bác sĩ kêu phải ăn thịt, khi thì nói ăn gạo lức, khi thì ăn thịt bò nhúng dấm,…

Lấy thí dụ bà nữ hoàng Elizabeth đệ nhị, bà ta gần 100 tuổi, nghe nói mới bị dính covid. Người ta cho biết bà ta bệnh đủ trò như tiểu đường vì cao tuổi. Trên thực tế, bà ta không bị tiểu đường loại II. Lý do là bà ta không ăn chay, bà ta ăn rất ít tinh bột. Nghe kể là máy bay riêng của bà ta, bay sang Bảo Gia Lợi để mua ya-ua loại tinh khiết nhất, chở về cho bà ta ăn. Bà ta được bác sĩ giỏi nhất nhì Anh quốc, chăm sóc nên tin tức y khoa chính chắn. Mình nghèo thì ăn dưa muối, cà muối cũng có Probiotic thế thôi.

Từ ngày mình giảm được 20 cân thì đầu óc bớt lộn xộn, đi đứng thoải mái hơn. Từ 175 cân anh, mình chỉ còn 155 cân anh, BMI <25. Mình muốn xuống nữa nhưng mụ vợ cấm. Vấn đề là tỷ lệ đường của mình, được xem như là tiền-tiểu đường (pre-diabetes) nên tìm cách hạ xuống từ mấy năm nay. Hỏi bác sĩ thì bác sĩ chỉ nói ăn theo kim tự tháp dinh dưỡng của chính phủ Hoa Kỳ khuyến khích. Thêm nữa bác sĩ của mình, bụng to như cái trống chầu, lại khuyên mình nên giảm BMI. Chán Mớ Đời 

Năm này qua tháng nọ cố gắng, theo lời bác sĩ nhưng lượng đường vẫn không thay đổi. Từ ngày mình bắt đầu đọc sách về y khoa, theo các lớp y khoa của đại học y khoa San Francisco thì khám phá ra những gì mình đọc hay nghe thiên hạ thậm chí bác sĩ đều không chính xác. Ăn chay cũng mập. Tiểu đường cũng có người ốm, không nhất thiết béo phì. Thế Lảy nà thế Lào?

Hôm Tết, mình ra nghĩa trang ở Bolsa để viếng mộ ông bà nhạc, chạy qua Peek Family, thấy một ông sư, béo phì, đi khểnh khạn, không nổi đến làm lễ di quan hay cầu siêu cho ai đó. Bụng ông ta to kinh hoàng, khoát áo cà sa thêm vào, hiện thân Trư BÁt Giới. Rau cải không làm mập mà thủ phạm chính là tinh bột như gạo cơm, bánh mì, bún, spaghetti là loại mình thích ăn nhất. Kinh

Chúng ta thấy con bò to đùng, kêu bò bò nhưng lại ăn toàn cỏ. Thế lầy nà thế Lào? Mình có kể vụ này rồi. Ai tò mò thì mò trên bờ-lốc của mình. Con bò trên nguyên tắc là ăn chay, ngược lại mấy con coyote mình thấy trên vườn hay cọp, sư tử, ăn thịt lại gầy, chạy nhanh. Vậy ăn chay khiến chúng ta mập hay ăn thịt (chất đạm) giúp chúng ta gầy? Lý do?

Mình bắt đầu nghe mấy ông bác sĩ tố cáo các hội bảo vệ súc vật, do các công ty thực phẩm chi tiền, để định hướng dư luận ăn chay, không ăn thịt,… quốc hội tiểu bang ra đạo luật về chăn nuôi gia cầm, như nuôi heo, nuôi gà chuồng, phải có kích thước ra sao, để khỏi mang tội xúc phạm đến súc vật,…khiến giá cả thịt leo thang vì phải nuôi đúng tiêu chuẩn. Trên nguyên tắc thì cũng đúng, nếu vậy chúng ta đừng ăn thịt. Đó là lý do chính các công ty thực phẩm mong muốn. Các công ty bán thịt lại tìm cách chống lại, tiếp thị chế độ dinh dưỡng Keto, không ăn gạo lúa mà ăn thịt,…Chán Mớ Đời 

Kim tự tháp về dinh dưỡng là do các công ty thực phẩm lớn nhất hoàn cầu, lobby để được chính phủ mỹ công bố, giúp họ bán thực phẩm. Họ đưa ra những phong trào như ăn Whole Wheat đủ trò để bán sản phẩm. Loại tinh bột nào cũng khiến chúng ta mập, về lâu về dài sẽ đưa đến bị bệnh tiểu đường và đến mất trí nhớ, trả nhớ về không.

Điển hình là các tay nhà nông lớn ở Cali và Florida, lobby phải ăn trái cây, để giúp họ bán trái cây. Từ đó người Mỹ không ăn trái cây theo mùa như khi xưa mà ăn quanh năm trái cây được hái non mấy tháng trước, không có chất bổ hay sinh tố như họ tuyên truyền. 

Mình đi học ở đại học Riverside về trồng trọt. Ông giáo sư đưa quả táo hỏi quả này đã được hái mấy ngày rồi. Ai nấy đều đoán sai. Ông ta cho biết là 9 tháng 18 ngày. Thế thì ăn như không vì không có sinh tố, chất bổ mà chỉ toàn là đường. Chúng ta đi học, được thầy giảng là trái cây phải ăn chín mới có đủ sinh tố, chất dinh dưỡng còn hái non thì làm gì có đủ. Nhiều loại trái chín cây như trái sầu riêng, nay họ hái trước bỏ tủ đông. Mít thì họ cắt một đầu rồi lấy chất hoá học bọc lại để khỏi hư. Họ lại ngâm thuốc để da lán, tươi lâu ngày, ăn vô rất độc. Mình có kể trong vụ thí nghiệm “mua quýt tàu bán ở Phước Lộc Thọ”.

Đường là nguyên nhân đưa đến cơ thể béo phì. Nhiều khi họ xịt thuốc kích thích, diệt trùng, mình ăn vào là ngọng. Mình có theo học một lớp của đại học Riverside về giúp trồng bơ. Họ khuyến khích chủ trại xịt loại thuốc hormone để giúp đậu trái nhiều và to lớn. 1 cây bơ trung bình có đến 1 triệu hoa, trung bình chỉ có độ 500 trái. Trước đây thì họ cấm sử dụng loại này, nay đã được lobby nên FDA cho phép. Mình nghe qua thì ham lắm nhưng thôi không muốn làm giàu, sát hại thiên hạ.

Mình xem mấy phim thấy có lý, quay mấy người to béo, rồi ăn chay thì gầy lại. Nay lại khám phá ra chính các công ty thực phẩm, bỏ tiền để tạo ra cuốn phim tài liệu này để bán sản phẩm của họ. Ngày nay, khi mình xem phim tài liệu về y tế, dinh dưỡng là đều gú-gồ để xem ai bảo trợ để lần ra nguyên do. Đúng hơn thì mình đọc tài liệu cả nhiều nơi để có một cái nhìn riêng. Chúng ta đang sống trong thời đại thông tin nên hay bị tuyên truyền, quảng cáo. Nên nhớ “hữu xạ tự nhiên hương”, nếu tốt thì không ai bỏ tiền ra quảng cáo.

Đây là thống kê năm 2014. Mình vào trang nhà CDC.Gov thì được biết hiện nay 37 triệu người mỹ bị bệnh tiểu đường loại II. Đại loại cứ 10 người Mỹ là có một người bị tiểu đường loại II. Mình nghe các bác sĩ khác kêu là vào năm 2030, con số gia tăng nếu người Mỹ tiếp tục ăn theo chế độ dinh dưỡng như hiện nay, 25% dân số của Hoa Kỳ sẽ bị bệnh này.

Các tin tức mình đã đọc về dinh dưỡng thì càng khiến mình lộn xộn vì bài báo này nói như thế này, ông bác sĩ kia nói thế nọ. Như mình đã kể về ông bác sĩ Fettke, ở Úc Đại Lợi. Ông ta là người bác sĩ độc nhất tại xứ Kanguru, không được phép khuyên bệnh nhân về dinh dưỡng. Lý do là các công ty thực phẩm bán sản phẩm ít lại và cho rằng ông ta không có bằng về dinh dưỡng nên không được khuyên bệnh nhân về dinh dưỡng. Chán Mớ Đời 

Mình đi bác sĩ, bác sĩ nhiều bệnh nhân nên không có thì giờ nhiều. Đa phần, họ xét hồ sơ mình 2 phút trước khi khám nên họ bù trớt. Thay vì hỏi mình trong năm vừa rồi, ăn uống ra sao, tập thể dục mỗi ngày,.. họ chỉ chiếu vào kết quả thử nghiệm máu rồi kêu uống thuốc. Ngoài ra, họ cũng muốn bảo vệ bằng hành nghề họ nên phải theo các quy trình được đưa ra do nhà thương hay hội y sĩ Hoa Kỳ.

Kỳ vừa rồi đi khám sức khỏe thường niên, mình đi vườn về nên mang giày nông  dân, nặng 5 cân chưa kể có dính đất, bận áo quần, áo lạnh nên khi cân là lên hơn 10 cân 165 lbs thay vì 154.8lbs bình thường. Độ đo không chính xác thế là BMI của mình hơn >25. Thế là ông bác sĩ kêu phải uống thuốc vì mập quá. Chán Mớ Đời 

Cứ 6 giây đồng hồ, là chúng ta có một người trên thế giới qua đời vì căn bệnh tiểu đường này. Cho nên ai có tiền thì mua cổ phiếu của các công ty sản xuất thuốc về tiểu đường và statins. Mình ghét họ nhưng vẫn phải mua cũng như Philips Morris bán thuốc lá.

Các chuyên gia cho rằng bệnh tiểu đường là bệnh cấp tính, không chữa trị được như vị bác sĩ mình quen treo tấm bảng trên tường. Mình có theo dõi một Seminar của một bác sĩ bên Anh quốc, kể ông ta cũng bị tiểu đường nên không biết nói gì với bệnh nhân của ông ta, ngoài việc theo kim tự tháp dinh dưỡng và tập thể dục trong suốt 20 năm trời. Đến khi ông ta tìm được cách chữa trị, tự trị liệu cho chính mình.

Ông ta cho rằng, ông ta chỉ cần thay đổi chế độ dinh dưỡng. Thay vì ăn chay, ăn tinh bột, các chất dinh dưỡng tạo ra đường thì ông hạn chế hết, chỉ ăn protein như thịt cá thì giảm cân và từ từ bệnh tiểu đường biến mất, không cần uống thuốc.

Làm sao để bình dân học vụ bệnh tiểu đường? Các chất dinh dưỡng khi tiêu thụ vào sẽ biến đổi một số ra Glucose, tạo năng lượng cho cơ thể hoạt động. Lấy thí dụ như sau:

Điển hình mùa đông chúng ta phải sưởi ấm căn nhà. Muốn sưởi ấm, chúng ta cần những loại như cây, khúc gỗ hay nhánh cây để đốt, tạo ra năng lượng nhất là phải đóng cửa sổ và cửa ra vào để hơi ấm không thoát ra ngoài. Nhánh cây (tinh bột) thì chúng ta đốt cháy nhanh tàn, còn các khúc gỗ (chất đạm) cháy lâu hơn cành cây, các khúc cây to (chất béo) thì lâu nhất. Khi đã bị đốt hết thì còn lại tro tàn. Phải xử lý ra sao?

Các tế bào của chúng ta cần nhiên liệu và ty thể như máy động cơ. Ty thể chúng ta hoán chuyển nhiên liệu thành ATP (Adenosine Triphosphate) giúp biến hoá trong cơ thể, đưa năng lượng đến các tế bào như xăng được bơm vào carburator và được bougie đốt cháy khiến các sú-ắp quay tạo ra năng lượng khiến động cơ nổ chạy.

Cơ thể dùng Glucose, tinh bột, chất béo hay amino acid từ protein (chất đạm) để đốt tạo năng lượng cho ty thể. Tinh bột được đốt rất nhanh như mấy nhánh cây được lửa đốt cháy rất nhanh. Do đó sau khi ăn cơm, bánh mì,.. (tinh bột) chúng ta mau đói vì được đốt rất nhanh. 

Theo chế độ dinh dưỡng ngày nay, chúng ta ăn không những 3 bữa mỗi ngày mà có thể đến 5, 6 bữa. Sáng ăn lúc 7 giờ, đến 10 giờ chơi cái bánh hay trái chuối, trưa ăn cơm xong thì độ 3 giờ làm thêm cái bánh, hay chè khoai môn, khoai tây chiên khô, hay gì đó, ya-ua rồi tối đến ăn cơm chiều rồi 8-9 giờ tối ăn thêm khi xem xi-nê, truyền hình rất tình tứ với bắp rang trước khi đi ngủ.

Đói thì phải lăn vào bếp ăn tiếp, do đó cứ vài tiếng là thấy đói lại. Khi hết nhánh cây thì chúng ta ra khỏi nhà lấy thêm nhánh cây đem vào (ăn) thì phải mở cửa để đem thêm nhánh cây vào sau đó đóng lại. Đó là công việc của tuyến tuỵ (pancreas), mở cửa để đưa Glucose vào và đóng lại. 

Ăn tinh bột, tạo nên Glucose rồi insulin

Lúc mở cửa để đem nhánh cây vào (ăn) thì hơi ấm bị thất thoát khá nhiều. Một thời gian sau, cứ mở đóng hoài cánh cửa sẽ bị hư. Để hơi ấm không thoát ra ngoài, người ta đóng cửa, khoá lại. Hiện tượng này gọi là kháng insulin nhưng cơ thể cần glucose nên người ta phải tìm cách nhét insulin vào bằng cách uống thuốc hay chích như thể họ đục một cái lỗ trong tường rồi truyền vào than hay chất gì có thể đốt trong lò sưởi. Do đó có nhiều người gầy nhưng bị bệnh tiểu đường vì họ ăn nhưng không tạo được insulin, để truyền vào cơ thể vì cửa bị khoá chốt. Chán Mớ Đời 

Để mình tìm cách bình dân học vụ về ăn tinh bột. Thay vì ăn ngày 3 bữa, chúng ta lại ăn snack, chè đủ trò giữa các bữa ăn. Cứ xem như mình đem vào nhánh cây nhiều quá nên nhét vào lò sưởi đầy nên thay vì cháy, chúng trở thành than. Chúng ta lại lấy ra than ra chất bên cạnh để bỏ nhánh cây khác vào. Dần dần than chất đầy nhà, chúng ta phải xây thêm mấy kho để chứa đó là chất béo dư thừa khi chúng ta ăn quá nhiều, khiến cái bụng phệ ra. 

Mình có giải thích chất béo theo kiểu tủ ngăn đá như sau: khi hai đứa con còn đi học. Mình mua đồ ăn ở Costco mỗi tuần, để nấu cho chúng ăn trong tuần. Con nít ăn như cọp nên phải tiếp tục đi mua vì tủ lạnh hết thức ăn nhanh. Khi chúng đi học xa thì quen mua ở Costco nên đồ ăn nhiều. Hai vợ chồng không ăn nhiều như xưa, ăn không hết nên lấy hộp bỏ vào rồi bỏ ngăn đá. Từ từ ngăn đá đầy thức ăn cũ (đó là chất béo nơi cái bụng hay chỗ nào khác trên cơ thể). 

Muốn hết béo thì chúng ta ngưng mua đồ ăn, lấy đồ trong ngăn đá ra hâm lại để ăn. Đó là cách vô thất, nhịn đói, để cơ thể lấy chất béo ở bụng và các nơi khác tiêu thụ, khiến chúng ta giảm cân. Tủ lạnh chạy ngon ơ, ít tốn điện. Đó là cách mình làm giảm cân và chất béo qua cách vô thất định kỳ. Ngày xưa, ông Xu Huệ ở Đà Lạt, có hướng dẫn thiên hạ vô thất. Xong om

Trong khi chúng ta ăn chất đạm (protein) như đun mấy thanh củi thì lâu tàn hơn, ít phải đóng mở cửa để đem củi vào. Nếu dùng thân cây to (chất béo) để đốt lò sưởi thì cháy lâu cả đêm hay cả ngày. Lâu đói, ít  ăn lại. Khi chúng ta ăn protein, chất đạm như đậu, thịt thì cảm thấy lâu đói.

Mình chỉ tìm cách hiểu một cách bình dân học vụ cho dễ nhớ vì các từ y khoa khá phức tạp. Cơ thể con người không cần phải tiêu thụ tinh bột để sống. Chúng ta chỉ cần một ít glucose và fructose mà người ta gọi Gluconeognenesis và polyol.

Glucose gồm phân nữa là đường và phân nữa là fructose. Gạo, bánh mì, spaghetti, khoai là tinh bột glucose carbohydrate . Fructose là đường của trái cây.

Khi glucose được thấm vào đường ruột, sẽ đưa thẳng lên đến não bộ, sau đó glucose sẽ đi vào trong cơ bắp dưới sự hướng dẫn của insulin. Đây mới là điều đáng nhớ là cơ thể chỉ cung cấp 4 gram của glucose cho mỗi lần, còn dư thì chuyển thành Glycogen và chất béo. Như mình nói trên, là lò sưởi chỉ có thể chứa một số nhánh cây thôi nên không đốt cháy hết được nên chỉ ủ thành than (chất béo) rồi chứa trong kho.

Người ta cho biết một lát bánh mì có độ 5 muỗng cà phê glucose, mà một muỗng đường cà phê có độ 4 gr, xem như 20 gr nếu mình ăn một lát mì. Do đó khi đi mua thực phẩm, cần xem bao nhiêu gr đường rồi chia cho 4 là biết bao nhiêu muỗng đường. Mình để ý, mỗi lần đi Costco mua bánh croissant về ăn là vài ngày sau thấy lên cân ngay. Đồng chí gái không ăn nên sợ hư nên mình chơi mỗi lần 3 croissant. Chán Mớ Đời 

Từ độ khám phá ra vụ này mình hết dám ăn bánh mì, croissant hay cơm,… nhắc lại là bệnh tiều đường là nguyên do không biến thể được glucose vào cơ thể. Bớt ăn tinh bột. Ra phố mình kêu phở không bánh phở.

Muốn chữa bệnh tiểu đường, giảm hàm lượng glucose vào cơ thể. Ăn rau cải, chất đạm và chất béo loại tốt. Mình phải lái xe 40 dậm để mua dầu olive loại chính gốc, từ trong thùng ra, thay vì mua ở siêu thị đều bị pha hết. Dầu olive tốt đều được bỏ trong chai thuỷ tinh màu đen để tránh ánh sáng. Cần nhất là không dùng dầu công nghệ mà mình đã kể.

Đồng chí gái kêu sao mình có thể nhịn đói lâu. Lý do là mình bắt đầu ăn theo chế độ một ngày một bữa (One Meal A Day). Cơ thể từ từ quen. Lúc đầu mình ăn theo chế độ Intermittent Fasting, ăn trong vòng 8 tiếng, sau đó thì giảm dần. Sau này, ăn chất đạm hay chất béo thì thấy no lâu. Ăn đậu phụng, hạt nhân, óc chó, dầu olive thì không thấy đói vì các loại này là củi nên cháy lâu. Ăn thịt đủ trò thì no lâu, không đói như ăn bánh mì croissant hay cơm,…như xưa. Cơ thể thon lại. Tóc bớt bạc, hơi đen lại. Hy vọng vài năm nữa tóc sẽ đen lại hoàn toàn.

Có dạo, đang tập ở Đông Phương Hội, một bác lớn tuổi, bổng nhiên quỵ xuống. Mình thấy bác hơi lộn xộn nên kêu người đứng cạnh chụp bác lại để tránh bị ngã. Có chị y tá quen mấy cảnh này thêm tại nhà vì có mẹ già đã từng gọi cầu cứu Khoa nên lấy kim đâm 10 đầu ngón tay, cho máu rỉ ra rồi xoa dầu nóng, cho ăn viên kẹo, từ từ bác khoẻ lại. Có lần đồng chí gái, đi bộ với mình về, cô nàng bổng đổ mồ hôi như tắm, mình bắt mạch thì thấy chậm nên cũng lấy kim trong ví ra để châm 10 ngón tay, xoa dầu rồi lấy mật ong pha nước ấm cho uống mới đỡ lại. Từ vụ bác tập quỵ ngã, mình thủ trong ví 2 cây kim mà người ta dùng để chích lấy máu đo tiểu đường. Khi gặp ai bị vụ này thì cứ rút kim ra chích ở 10 ngón tay để giúp máu lưu thông. Điển hình là khi mình mở vòi nước, không chảy thì mở nắp bình nước thì sẽ giúp nước thoát ra.

Trường hợp máu thiếu glucose. Thường cơ thể thấy đầu nhẹ, đổ mồ hồi và ít cảm nhận. Lý do nhiều insulin


Có nhiều glucose trong máu vì ăn quá nhiều tinh bột, ít insulin, ít thuốc tiểu đường. Trường hợp nặng có thể đưa đến tử vong.

Hiện tượng này được xem là thiếu đường (hypoglycaemia) đó là hệ ứng của bệnh tiều đường. Ngoài ra có một hiệu ứng khác là nhiều đường thì gọi là hyperglycaemia.
Nhớ hình ảnh này, khi chúng ta ăn nhiều tinh bột, các mạch máu sẽ bị cứng như miếng bánh mì nướng, sẽ kể sau lần sau nếu nhớ.

Cách tốt nhất là nên tìm cách giảm chất đường trong máu. Mình có độ đường được xem là pre-diabetes, tiền tháo đường. Lý do được giải thích như sau: khi chúng ta bỏ miếng bánh mì vào lò nướng thì miếng bánh mì sẽ bị cứng dòn và hơi bị cháy. Hiện tượng được gọi là Advanced Glycation End (AGE). Được biết đến là phản ứng Maillard do một khoa học gia pháp tên Louis Maillard khám phá và được các công ty thực phẩm sử dụng để làm thức ăn bán cho chúng ta.

Tháng trước, mình thử làm bánh mì để xem phản ứng hoá học khi nhồi bột, để tìm hiểu hiện tượng, phản ứng hoá học của bột mì và men và độ nóng. Thôi hơi dài, ngưng ở đây, sẽ viết tiếp lần sau (còn tiếp)

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn 


Tại sao các nước tây phương lại giàu có?

 Sống tại âu châu và mỹ châu gần 50 năm, mình cứ đặt câu hỏi, lý do nào người tây phương lại giàu có dù trên thực tế họ không thông minh hơn người á châu hay các chủng tốc khác. Thêm tinh thần bị trị, bị người Tàu cai trị rồi đến người da trắng cai trị gần một thế kỷ nên chúng ta đâm sợ, ngưỡng mộ người tây phương quá mức. Có thể làm bằng mọi cách để được như người tây phương. Như cắt mắt, nhuộm tóc vàng hay ưa chuộng các sản phẩm của người tây phương hơn của người á châu thực hiện.

Tại sao phải chuẩn bị giấy tờ cho mai sau?

 Hôm qua, có một chị bạn gọi điện thoại hỏi về Living trust. Cách đây mấy năm, được tin anh chồng bị ung thư, chị ta có hỏi mình, nhờ giới thiệu luật sư để làm giấy tờ thừa kế nhưng vì ở tiểu bang khác nên chị ta mướn luật sư địa phương làm. Nay anh chồng mới qua đời, người làm thuế, kêu phải thuê người định giá tài sản. Chị ta có liên lạc với luật sư, đã làm Living trust cho vợ chồng chị ta nhưng họ chưa trả lời, khiến chị lo lắng.

Định giá tài sản để xem có trên 22.5 triệu để đóng thuế. Còn dưới 22.5 triệu thì không phải đóng thuế tài sản. Vấn đề là không biết cấu trúc của living trust của luật sư làm ra sao. Phần tài sản của anh chồng được chuyển cho chị ta hay qua con cháu.

Mình trấn an, nói kiếm luật sư khác, không bắt buộc phải mướn luật sư cũ để làm giấy tờ chuyển nhượng tài sản vì đã làm living trust. Điều quan trọng là kiếm luật sư chuyên về luật gia đình, tài sản,… nhiều khi mình được ai giới thiệu luật sư thậm chí là cố vấn pháp lý nhưng họ chuyên về đụng xe tai nạn nên không rành luật thừa kế. Họ kiếm đồng nghiệp chuyên về luật gia đình, để bán mối, lấy huê hồng nên mình phải trả gấp đôi. Họ lại không rành nên mất thì giờ chờ đợi đồng nghiệp trả lời.

Hôm trước, thằng con mình nhờ đi đến văn phòng luật sư để lo chuyện cá nhân. Đến văn phòng thì khám phá là một tên cố vấn pháp lý, hắn bảo đợi rồi 15 phút sau, một tên luật sư Mỹ từ Long bEach đến nên chỉ hỏi chuyện rồi đòi đặt cọc trước rồi sẽ tính thêm sau này. Mình kêu luật sư của mình cho chắc ăn. Luôn tiện giải thích cho thằng con, làm gì liên quan đến pháp lý là kiếm tên giỏi nhất dù đắt tiền. Tiền nào của nấy.

Mình làm living trust với một luật sư nhưng khi hữu sự thì có thể kiếm luật sư khác, chỉ cần đưa giấy tờ đã làm với luật sư trước đây thì họ có thể theo đó mà lo thủ tục thừa kế.

Mình hỏi chị ta là luật sư làm A, B Trust hay A,B, C trust thì chị ta không trả lời được. Chị nói là con cái đến 35 tuổi mới được nhận gia tài. Cái này thì luật sư nào cũng làm cả. Sợ con cháu trẻ lấy tiền rồi tiêu pha hết khi còn non dại. Mình hỏi là tài sản đã chuyển qua living trust hết chưa. Chị ta nói đã chuyển hết. Đó là điểm quan trọng. Hôm trước, có người hỏi mình, phải chuyển sổ đỏ qua living trust khiến mình ngọng. Mình nói bắt buộc nếu không thì làm living trust để làm gì. Chị ta gửi cho mình cái giấy chuyển tên sổ đỏ thì mình thất kinh vì không thấy ngày tháng thành lập của living trust. Mình hỏi lại thì chị ta kêu có ngày tháng. Hoá ra chị ta nghĩ là ngày tháng thị thực chữ ký. Mình đoán là chắc nhờ ai là cố vấn pháp lý, không rành hoặc tự lên mạng làm.

Để mình giải thích lại. Khi mình làm living trust xong thì tên luật sư đòi chuyển hết tên, nhà cửa xe cộ qua living trust. Mình đưa cho hắn sổ đỏ căn nhà đang ở để làm thôi rồi dựa theo đó mà làm mấy cái khác vì họ chặt rất đẹp. Mình tự làm được theo mẫu của luật sư rồi mang ra County để chuyển tên.

Ngoài ra thì mình bỏ vào Land Trust các xe cộ, nhà cho thuê thay vì living trust chỉ cần đề beneficiary là living trust của mình, để dễ làm việc, mua bán.

Tên của cái trust mình làm luôn luôn phải có ngày mình thành lập. Lúc nào cũng có tên của người “trustor” (người sáng lập) và tên người “Trustee” (người điều hành), quan trọng nhất là ngày thành lập như ngày sinh của pháp nhân (trust). Thí dụ: vợ chồng Chí Phèo và Thị Nở có căn nhà, muốn làm living trust thì sẽ đặt tên pháp nhân gia đình như sau: “Chí Phèo Nguyen and Thị Nở Nguyen as the trustees of the Nguyen Family Trust, dated 02-22-2022.

Chí Phèo và Thị Nở là Trustee (có thể được thay đổi bởi người sáng lập trustor)

Nguyễn Family trust là tên của cái trust nhưng biết bao nhiêu người mang tên họ NGUYEN. Do đó phải có ngày thành lập (tương tự ngày sinh của mỗi cá nhân). Đi bác sĩ, hay tiệm thuốc tây, họ đều hỏi tên gì và ngày sinh tháng đẻ để kiểm chứng mình là bệnh nhân.

Dated 02-22-2022 là ngày thành lập. Sau này mình có thay đổi hay gì thì cũng giữ cái tên và ngày thành lập này vì chúng ta không thể nào có hai ngày sinh Cả. Ngoài trừ mình cho khai tử cái living trust này để làm cái mới.

 Mình không đọc living trust của vợ chồng chị ta nên không biết gì cả, dặn kiếm hai luật sư khác để tham vấn. Tốn tiền một tiếng đồng hồ nhưng để hiểu rõ vấn đề hơn là đưa cho một luật sư, tha hồ nói bú xua la mua, rồi chặt chém không nương tay. Hôm trước, đi ăn với nhóm đài truyền hình, họ nói một luật sư ở Bolsa, hình như bị rút bằng.

Vấn đề chúng ta làm living trust nhưng không hiểu rõ đã làm gì. Luật sư thì họ cứ lấy phần mềm rồi ghi tên tuổi của mình rồi in ra để ký, bỏ mấy ngàn trong túi. Mình sợ tốn tiền nên không dám hỏi. Do đó nên đi seminar miễn phí để tìm hiểu thêm. Trả tiền luật sư để tham khảo. Đi vài người để hiểu vấn đề hơn. Cứ sợ tốn tiền nên dốt văn hoàn dốt. Người Mỹ hay nói: “if you think education is expensive, try ignorance hay knowledge is power”. Hậu sự là điều chúng ta không dám bàn hay nhắc đến. Không phải ai cũng có khả năng đọc living trust để hiểu vấn đề. Lâu lâu nên lấy living trust và di chúc ra đọc thì mưa lâu thấm đất.

Mình làm living trust, thay đổi 3 lần mới có chút khái niệm về những gì mình đã làm. Vấn đề là lỡ mình có chuyện gì thì đồng chí gái ngọng vì cô nàng dù được giải thích nhưng mờ mờ về vấn đề này. Do đó mình có viết thư để lại là khi mình có mệnh hệ nào thì nên liên lạc vài người bạn của mình để họ giải thích cho rõ. Đề số điện thoại và email của họ xuống. Họ giúp kiếm luật sư để lo cho vụ này. Đang tìm cách giải thích cho thằng con từ từ để nó hiểu và lo cho vấn đề sau này.

Do đó, chúng ta nên ghi lại những gì đã làm trong living trust và di chúc để khi hữu sự thì người thân có thể dựa theo đó mà lo thủ tục. Thứ nhất để khỏi mất thì giờ, thứ hai là để khỏi tốn luật sư phí nhiều. Luật sư sẽ lợi dụng cơ hội tang gia bối rồi để chặt chém. Lâu lâu con cháu xum họp thì cũng nên nhắc đến dù mất vui.


Mình là trùm sò nên để giấy tờ lại là cho, hiến tặng khoa học cơ thể của mình. Vợ con khỏi phải tốn tiền làm đám ma, mua hòm vớ vẩn. Thay vì làm đám ma, vợ con dùng tiền đó đi du lịch một chuyến vui vẻ. Khỏi lo ma chay thầy cúng chi cả. Tốn tiền vô ích vì mình chắc chắn sẽ xuống địa ngục.

Nên ghi xuống tài sản có gì. Vàng bạc, Stocks, đầu tư, mật mã,…để lại giúp vợ con hay chồng biết sự việc mà mò.

Qua tình hình của chị bạn, đã làm living trust rồi, nay đến lúc hữu sự còn ngọng huống chi con cháu của mình mới 20 tuổi đầu hay người được chỉ định làm giám hộ mà i tờ về các vấn đề tài Chánh, giấy tờ thủ tục.

Do đó, tốt nhất là nên tìm hiểu cho kỹ lưỡng rồi thực hiện, viết xuống những gì mình đã làm để con cháu hay vợ con theo đó mà làm khi hữu sự. Xong om

Có chị bạn gửi chương trình này, ai cần thì ghi danh:

Estate Planning:

How To Protect Yourself, Your Loved Ones, And Your Assets

Wednesday, February 23rd at 6:30pm - 8:30pm

Saturday, February 26th at 10am - noon

image

This is a free online webinar where you will learn what happens to your family and assets when something happens to you. Even if you already have a will or trust, this webinar will be beneficial to you, as we will share the reasons why many wills and trusts do NOT work as intended, especially in protecting your minor children. 

To sign up for either webinar session, click the button below to go to our registration page.

If you have already completed your estate planning with us, but know someone who would be interested in attending this webinar, please forward this email to them. We look forward to seeing you next week!

Best regards,

Beatrice Phan, Esq.
Beatrice Phan Law
38 Corporate Park
Irvine, CA 92606
(949) 304-8433
www.bphanlaw.com

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Song Tịch hay Đa Tịch là yêu nước nào

Từ khi ông Trump lên thì có nhiều câu hỏi được đặt ra về quốc tịch Hoa Kỳ. Có nên tiếp tục cho những ai sinh tại Hoa Kỳ được công nhận là công dân Hoa Kỳ hay cần phải sửa đổi lại. Để tránh trường hợp bị lạm dụng như các du khách đi “du lịch-sinh đẻ” để có con có quốc tịch Hoa Kỳ. Hay mấy người nhập cư lậu, cố gắng đẻ một đứa con để chính phủ Hoa Kỳ không dẫn độ về nước vì sẽ chia cách mẹ con, mất đạo đức cách mạng.

 Thế vận hội mùa đông tại Bắc Kinh vừa kết thúc, người Mỹ bắt đầu bàn đến vấn đề song tịch của cô lực sĩ Eileen Gu (Cốc Ái Linh). Có người tàu chê cô ta, nhất là cô lực sĩ gốc tàu khác, trượt băng nghệ thuật, bị ngã khi tranh tài, khiến đội Trung Cộng về hạng thứ 5. Người thì ca tụng cô Gu như anh hùng lao động được đảng và nhà nước đào tạo. Họ cho rằng, cô Gu đã được Trung Cộng cho phép đặc biệt, có song tịch để thi đấu cho Trung Cộng. Lý do là Trung Cộng không cho phép song tịch. Trung Cộng đi tắt để được một nữ lục sĩ, có khả năng đem về cho họ 3 huy chương. Nói chung thì với chế độ độc tài thì ít khi họ theo  luật lệ của họ đưa ra.

Truyền thông Trung Cộng cho rằng Giấc Mơ Hoa Kỳ đã chết, khiến cô gái sinh tại Hoa Kỳ, thi đấu cho Trung Cộng. Vạn tuế Giấc Mơ Trung Cộng. Chán Mớ Đời 

Vấn đề ngày nay, bắt đầu đặt câu hỏi. Nếu đại biểu quốc hội có song tịch thì họ sẽ bênh quyền lợi cho nước nào? Hoa Kỳ hay nước mẹ đẻ của họ. Có nhiều đại biểu lên tiếng muốn dẫn độ một đại biểu gốc Phi Châu về xứ vi bà này chỉ lo cho dân xứ này.

Người thì cho biết, các lực sĩ nào của Trung Cộng thi đấu cho các nước khác, còn giữ quốc tịch Trung Cộng hay không. Mình thấy có nhiều tay vợt bóng bàn gốc tàu, đánh cho Hoa Kỳ, Lỗ Ma Ni, Tiệp,.. vấn đề là họ không đoạt gì cả. Sau đó thì về lại Trung Cộng sinh sống hay ở lại Hoa Kỳ hay các nước mà họ thi đấu để sống khi về già. Mình ít để ý mấy vụ này, chỉ thấy khi thế vận hội đang tranh tài thì thấy toàn là tên tàu thay vì tên mỹ họ tàu.

15 ngày tham dự thế vận hội, cô Gu bỏ túi 15 triệu và số tiền khổng lồ sẽ đến nữa. Chưa kể 31 triệu trước khi tham dự và các công ty ngoại quốc nhảy vào thị trường Trung Cộng, mướn cô ta làm tiếp thị.

Cô Gu này mới 18 tuổi nên không thể nào bảo cô ta đã từ bỏ quốc tịch Hoa Kỳ vì chưa đến tuổi vị thành niên nên không làm được. Nếu mình không lầm có một cô lực sĩ đánh quần vợt khác, mang tên Naomi Osaka, sinh tại Hoa Kỳ và thi đấu cho Nhật Bản. Cô này dạo này bị áp lực khá nhiều nên tranh tài hay bị loại. Mình có xem một phim tài liệu về cô ta. Mẹ người nhật, bố người Mỹ da đen. Cho thấy khi chính trị xía vào thì mới có những câu hỏi quốc tịch được đặt ra.

Thường thì không thấy người Mỹ chỉ trích vụ này lắm vì họ tôn trọng tự do chọn lựa của mỗi cá nhân. Kỳ này Hoa Kỳ không đoạt nhiều huy chương nên có người bực mình nên báo chí khơi mào, đánh bú xua la mua. Không như Naomi, họ vẫn xem là đấu thủ người Mỹ dù thi đấu cho Nhật Bản.

Có nhiều người lên tiếng chỉ trích các lực sĩ tham dự thế vận hội, im lặng không chỉ trích Trung Cộng vi phạm nhân quyền, đàn áp các người Uighurs nếu không sẽ bị truật xuất, không được tranh tài. Cả đời họ luyện tập để có một vé tham dự thế vận hội nên họ bỏ quên hết những căn bản đạo Đức con người để thi đấu giúp Trung Cộng thành công trong việc phô trương thanh thế.

Thậm chí Nga Sô dù bị cấm thi đấu nhưng họ vẫn nể sợ Putin, cho phái đoàn Nga Sô thi đấu dưới danh nghĩa uỷ ban thế vận hội Nga Sô. Thế giới khiếp sợ trước Mạc Tư Khoa. Họ lại biết cô bé trượt băng nghệ thuật bị dính doping nhưng phải thi đấu. May quá, cô ta không thắng nếu không thì thế giới lại bị mất mặt. Putin đợi sau Thế VẬn Hội mới tấn công Ukraine. Dù muốn dù không, Hoa Kỳ không có khả năng bảo vệ Ukraina. Hỏi người Mỹ xem có ai muốn chết để bảo vệ tự do cho người Ukraina. Chắc chắn sẽ không có ai tham gia. Bao nhiêu người Mỹ biết nước Ukraina nằm ở đâu.

Hoa Kỳ không thể nào chịu thêm một cuộc chiến nữa. Trung Cộng đã mạnh lên khi Hoa Kỳ bị sa lầy tại trung đông từ 9/11/01 đến nay. Hôm trước, nghe đài France culture của pháp, họ cho biết chủ nghĩa thực dân pháp đã kết chung tại Phi Châu. Lính pháp rời khỏi các thành phố phi châu như lần cuối tại Đông Dương vào năm 1956. Họ cho biết; ngày nay Trung Cộng và Nga Sô đã thay thế hoàn toàn nước Pháp tại các thuộc địa cũ của xứ này.

Có rất nhiều người Mỹ sinh sống ở hải ngoại, muốn bỏ quốc tịch mỹ nhưng rất khó khăn về thủ tục hành chính. Thậm chí ông Paul Getty, một thời giàu có nhất Hoa Kỳ cũng từ bỏ quốc tịch mỹ khi về già. Một trong nhưng khó khăn của việc từ bỏ quốc tịch Hoa Kỳ, là phải đóng thuế hết nhưng cái gì nợ nước mỹ trước khi được huỷ bỏ quốc tịch Hoa Kỳ. Anh có thể sống cả đời anh tại hải ngoại, nhưng anh vẫn phải đóng thuế lợi tức cho chính phủ Hoa Kỳ trên nguyên tắc hàng năm.

Nếu anh ở Hoa Kỳ, sau khi đóng thuế xong thì có thể xin từ bỏ quốc tịch, chạy về Việt Nam hưởng già. Bằng không thì mỗi năm, anh phải khai thuế. Khai thuế, anh phải kèm theo tờ khai thuế của nước đang sinh sống để sở thuế chiếu theo mà đánh thuế lợi tức anh hàng năm. Anh quên đóng thuế vì nghĩ ở Việt Nam là ngọng. Buồn đời, anh về lại Hoa Kỳ tại phi trường sẽ được sở thuế hỏi thăm. Nghe nói có nhiều người Mỹ ở ngoại quốc muốn từ bỏ quốc tịch Hoa Kỳ nhưng rất khó. Họ có thể có song tịch, quốc tịch tại địa phương đang sinh sống nhưng muốn từ bỏ quốc tịch Hoa Kỳ thì phải đóng cho hết thuế, nghĩa vụ công dân.

Ai trên đời đều chạy theo cơ hội kiếm tiền, giúp đời họ thoải mái hơn. Mình được Pháp quốc cho học bổng, đào tạo nhưng khi ra trường, không tìm được việc làm nên bò đi xứ khác kiếm ăn rồi đưa đẩy mình sang Hoa Kỳ. Không lẻ mình thuộc dạng ăn cháo đá bát? Mình vẫn không quên ơn của nước Pháp nhưng vì miếng ăn phải sang Thuỵ Sĩ, Anh quốc, Ý Đại Lợi,… rồi định cư tại Hoa Kỳ. Do đó, khi có cuộc tranh tài thể thao mình đều ủng hộ các đội tuyển Pháp, Ý Đại Lợi, Thuỵ Sĩ, Anh quốc. Pháp đoạt vô địch túc cầu thế giới, mình cũng ăn mừng bằng cách ra tiệm mua cái phô mát và bánh mì baguette về ăn mừng chiến thắng.

Có tấm ảnh này nói lên văn hoá của hai quốc gia. Đội Trung Cộng thì khoe huy chương còn đội Mỹ thì cười hố hố, bận áo T-short thay vì áo vét cà ra vát,…

Mấy người khi xưa, chửi bới Việt Cộng đủ thứ, vượt biển. Sau này, thấy có cơ hội làm ăn tại Việt Nam thì bò về, chi cho công an, để làm ăn. Mình có mấy người bạn về Việt Nam làm ăn, rên là phải chi cho mấy ông để được bảo kê làm ăn. Đó là sự chọn lựa của họ. Có nên trách họ hay không? Họ trốn ra khỏi Việt Nam cũng vì muốn tìm một cuộc sống khá hơn tại Việt Nam. Đó là tỵ nạn kinh tế như các người di dân lậu tại Hoa Kỳ.

Khi Cao Uỷ Tỵ Nạn hỏi thì họ phải nói là tỵ nạn chính trị. Người chống cộng thật sự thì không về Việt Nam làm ăn. Mình nghe nhiều ca sĩ hải ngoại về Việt Nam, bị đì mệt thở, cấm hát chỗ này, chỗ kia nhưng vì miếng ăn họ phải chấp nhận để có chút tiền ở tuổi già. Ở Hoa Kỳ, ít có khán giả vì đã quá tuổi. Mình nên cảm thông họ. Thậm chí mấy người đi theo phái đoàn y tế về Việt Nam, giúp đỡ người nghèo, cũng phải mềm mềm với công an khu vực để có thể giúp người nghèo. Thằng con mình đi theo phái đoàn y tế về Việt Nam, mới khám phá ra Việt Cộng là ai. Nếu mình nói Việt Cộng dã man,…thì nó sẽ không hiểu nhưng khi chung đụng 15 ngày làm việc tại Việt Nam thì nó mới hiểu tại sao mẹ nó phải bỏ nước ra đi.

4 năm nữa, chưa chắc cô Gu sẽ còn cơ hội thi đấu vì sóng sau đẩy sóng trước. Đó là luật đào thải. Cô ta có  một thời gian ngắn để hái tiền. Chưa đoạt huy chương đã lãnh được 31 triệu đô la, nay thì chắc vài trăm triệu. Lại có màn P.R., được đại học Stanford nhận vào. Đại học thì họ nhận các lực sĩ số một để thi đấu, quảng cáo cho đại học của họ để kiếm thêm tiền của bá tánh.

Mình rất ngạc nhiên khi thấy anh bạn theo dõi túc cầu Việt Nam, thậm chí thức khuya để xem. Mình thì chỉ xem đội tuyển Hoa Kỳ đá còn đội tuyển Việt Nam thì không. Theo mình thì tài nghệ còn thua xa thế giới lắm. Nam Hàn và Nhật Bản đang bắt kịp thế giới. Mình thích nhất là xem mấy đội phi châu đá.

Năm tới, có giải túc cầu nữ mà đội tuyển Việt Nam đã dành vé tham dự. Nếu đội tuyển đụng đội tuyển Hoa Kỳ thì mình sẽ ủng hộ ai? Nói đại khái thì ai đá hay thì mình ủng hộ. Chủ nghĩa huề vốn. Nhớ lần trước, khi đội tuyển Pháp đá với hội tuyển Hoa Kỳ thì mình có sự xung đột, không biết ủng hộ phe nào. Khi Hoa Kỳ thắng thì mình thở phào, vui mừng. Có lẻ mình mỹ hơn mình nghĩ.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Du lịch Đức quốc, Áo quốc và Hoà Lan

 Nhớ năm thứ 3, mình làm hướng dẫn viên du lịch cho lữ quán thanh niên (auberge de la jeunesse), dẫn đám tây đầm đi Hoà Lan và Đức quốc. Có hôm, đi học ra, mình bò lại Boulevard Saint Michel đi vòng vòng chơi. Đi ngang qua văn phòng lữ quán thanh niên, thấy họ dán nơi cửa sổ mấy tấm Bích chương du lịch Ý Đại Lợi, Anh quốc,… bổng mình thấy có tờ quảng cáo, hỏi có muốn du lịch miễn phí. Thấy hấp dẫn, mình bò vào văn phòng hỏi. 

Bà đầm cho biết họ đang tuyển các hướng dẫn viên du lịch. Dẫn đám tây đầm trẻ đi chơi thì khỏi phải đóng tiền. Thế là mình ghi danh để họ phỏng vấn. Đến ngày đến giờ thì có đâu 10 tên tây và đầm có mặt. Họ giải thích cần đọc thêm về văn hoá, nghệ thuật của nước đi du lịch để giải thích cho đám tây đầm. Họ hỏi mình học ngành gì, kêu kiến trúc nên nhận ngay. Sau này mình đi họp lớp huấn luyện thì thấy có 2 cô đầm hôm đó và nhiều người khác.

Hoá ra, lữ quán thanh niên pháp, tổ chức cho đám thanh niên, thanh nữ đi du lịch bằng xe buýt, rẻ nên cần hướng dẫn viên du lịch miễn phí. Được bao ăn ở, nhưng không có lương. Họ huấn luyện đâu mấy ngày cuối tuần rồi bổ mình đi Đức quốc, Áo quốc và Hoà Lan. Dân thâm niên thì được cho đi Ý Đại Lợi. Mình ma mới thì đi mấy nước mà tây chê.

Lễ nghỉ mùa xuân năm ấy, mình và cô đầm tên gì quên mất tiêu. Cô này không phải sinh viên, đã đi làm rồi. Dẫn một đám tây đầm 40 mạng đi du lịch 3 xứ này. Họ đã lập ra chương trình, mình chỉ việc xem đường, bản đồ, để dẫn tài xế lái cho đúng, đến các lữ quán thanh niên mỗi tỉnh đã đặt phòng trước, tiệm ăn mỗi nơi. Trưa thì lữ quán thanh niên lo còn tối thì mọi người tự túc.

Bruges: khởi hành từ Paris, có một đám tây đầm 40 mạng. Đầm đâu 30 mạng còn lại thì tây con. Đầm sợ đi chơi một mình nên đi theo đoàn cho an ninh. Con trai thì vác ba-lô đi tá lả còn phụ nữ thì cũng ngại thêm bố mẹ cấm cản. Đó là 45 năm về trước.

1 trong mấy con kênh của thành phố Bruges, Venise du Nord.

Sau màn điểm danh là lên đường trực chỉ thành phố Bruges của Bỉ Quốc, được tây đầm gọi là Venise du nord. Lý do là họ có nhiều con kênh để di chuyển như thành phố Venise của Ý Đại Lợi. Xứ Bỉ này tuy nhỏ nhưng lại nói 2, 3 thổ ngữ. Vùng cạnh Pháp quốc thì nói tiếng Pháp, hình như họ còn nói tiếng wallon và phần gần biên giới Hoà LAn thì nói tiếng Flamand, gần gần tiếng Hoà Lan.

Xứ Bỉ này, mình chỉ biết đến địa danh Waterloo, nơi quân của Napoleon bị đánh bại và trận đánh nổi tiếng Flandres, giữa quân đội đồng minh và Đức quốc xã, đã giúp quân đội đồng minh tiến chiếm xứ này, đẩy lui quân đội Nazi về Đức quốc.

Dân Bỉ hay than là món quốc hồn quốc tuý của nước họ là món khoai tây chiên mà người Mỹ lại kêu là French Fries. Mỗi xứ kêu là họ khởi đầu món khoai tây chiên. Sang Hoà Lan cũng thấy họ ăn khoai tây chiên đầy đường, bên Bỉ cũng vậy, nhiều xe bán khoai tây chiên ngoài đường, tuyệt nhiên mình không thấy tại Paris. Thấy dân gốc Bắc Phi bán bánh mì merguez. Người Tây lại gọi “pomme frites”, nói tắc từ pomme de terre. Pomme là trái táo, đây đào từ đất nên gọi pomme de terre.

Xe chạy một mạch, có nghỉ dọc đường để bà con đi xả xú-bắp. Mình phải giải thích các thành phố chạy ngang như Compiegne, Arras,… xe ngừng lại thành phố Roubaix, thành phố mà ông cậu họ, con ông bà Đàng, học y khoa tại đây đã ghi danh cho mình học đại học ngành kỹ sư Dệt. Sàigòn thất thủ nên mình không lên đây, mà ở lại Paris. Không bao giờ gặp lại cậu Nghị.

Tại đây, xe buýt đậu cho bà con ăn uống trưa, rồi thẳng đường chạy đến Bruges. Vùng này họ nói tiếng Flamand nhưng xổ tiếng pháp vẫn ok. Họ không lộn xộn như dân ở Quebec, Gia-nã-đại. Xe đến lữ quán thanh niên, cho bà con vào như đàn cừu, lấy phòng sau đó, dẫn bà con đi xuống con kênh, mướn tàu ngồi chạy vòng vòng. Khá đẹp!

Amsterdam: sáng hôm sau, ăn sáng xong thì thiên hạ đem va-li ra xe rồi trực chỉ Rotterdam, chạy vòng vòng xem, rồi đến Amsterdam. Lấy phòng cho bà con xong thì ăn cơm tối tại lữ quán thanh niên. Mình ngồi ăn chung bàn với mấy học sinh Hoà LAn. Chúng nói tiếng anh rất giỏi. Khi xưa, sinh viên hay học sinh Đức, Hoà lan, Bắc Âu, nói tiếng anh rất giỏi. Không hiểu chương trình dạy ngoại ngữ của họ ra sao mà đi du lịch gặp mấy dân này, nói anh ngữ rất giỏi. Tây đầm thì khạc không ra một chữ tiếng anh. Nói chung dân vùng la-tinh là hay ngọng tiếng anh.

Ngày nay, Liên Hiệp Âu Châu đã giúp sinh viên nói anh ngữ khá rành. Lên xe buýt thì có màn giới thiệu danh tánh, ở đâu. Hoá ra cũng có nhiều người ở vùng quê, tỉnh nhỏ, lấy xe lửa lên Paris đi theo đoàn. Nói chung, dân gốc thợ thuyền, khác với đám sinh viên mình quen ở đại học. Không rành về lịch sử âu châu lắm. Mình cứ tưởng tây đầm là phải biết rành về lịch sử nước của họ nhưng hỏi ra thì mù tịt. Có nhiều người hỏi mình khi ăn cơm.

Amsterdam là cái nôi sinh ra chủ nghĩa tư bản mà mình đã kể rồi. Gần biển, nằm thấp hơn mặt biển nên họ có mấy cái đê cao ngất. Tây hay gọi Pays Bas, nước thấp. Cũng có nhiều con kênh như Bruges. Cũng mướn tàu đi vòng vòng chơi. Khá đẹp. Mình muốn trở lại đây với đồng chí gái. Để xem có dịp là đi. Đi xong thì bò lại phố đèn đỏ nổi tiếng. Mấy cô gái bận đồ rất khêu gợi, ngồi nơi ghế bành, để bà con ngắm. Ai thích thì mở cửa bước vào, ru em vào động hoa đào. Mình thấy lạ lạ, khác với phố Saint Denis ở PAris, nơi mấy chị em ta đứng đường.

Đúng là cái nôi của chủ nghĩa tư bản. Họ trưng bày món hàng cực đỉnh khiến đàn ông thèm nhỏ nước mồm, có bao nhiêu tiền đều bỏ ra thay vì theo mấy cô đứng đường như tại Paris.

Nói tới đứng đường, khiến mình nhớ đến Bois de Boulogne. Khi xưa, mình ở căn phòng ô-sin ở Neuilly Sur Seine. Sáng mình hay chạy bộ và tập võ trong rừng này. Chỉ đi bộ qua trạm métro Les Sablons rồi đi băng qua jardin d’acclimatation là đến. Đi bộ độ 1 cây số, thường là mình chạy bộ luôn. Nhiều hôm, tuyết rơi, chạy trong rừng trắng xoá, đẹp không tả như bài hát của Adamo “Tombe la neige”.

Có lần mình thấy có bà đầm nào chạy theo một tên tây từ trong bụi rậm, bà ta chửi loạng xà ngầu khiến mình ngạc nhiên. Vô lớp kể cho bọn học chung thì mới được giải thích. Khu rừng này nổi tiếng có mấy chị em ta đứng đường. Cứ tối là đông lắm. Mình chỉ biết buổi sáng, và cuối tuần đến đây đá banh với tây con.

Lâu đài của vua chúa ở khi xưa, phía đối diện có cái đồi Belvedere rất đẹp

Hôm sau, lên đường đến Áo Quốc. Xe ngừng ở Stuttgart, để bà con ăn uống trong quán ở xa lộ. Tài xế và hướng dẫn viên miễn trả tiền. Chiều đó thì đến Wien, thủ đô Áo Quốc. Dạo ấy, nước Áo được xem là trung lập giữa hai khối Tự Do và Cộng Sản nên mình thấy là lạ. Lấy phòng ở Lữ Quán Thành Niên, mình dẫn cả nhóm ra phố cổ nơi có nhiều du khách.

Khu Prater mà Orson Wells có đóng rất hay khiến mình tò mò về xứ Áo Quốc.

Trong phim “người thứ 3” do Orson Wells đóng, hình như do nhà văn Graham Green viết, có chiếu cảnh tại Prater nên mình kêu anh tài xế, cả đám đến đó xem. Phim này khiến mình rất tò mò về nước Áo Quốc. Nước này khi xưa là một đế quốc rồi đánh nhau ở thế chiến thứ 1, thất trận nên thiên hạ chiếm hết đất của họ như Hung Gia LỢi, Đức quốc,… nay còn rất ít đất. Chỉ nổi tiếng với phim “Sound of silence”. Nước này có nhiều núi nên có nhiều hồ rất đẹp. Lúc chạy xe, thì chương trình có cho thiên hạ dừng lại mấy cái hồ để chụp hình trong khi mình hỏi “wo sind die toiletten bitte?”. Đi đâu cũng bị mấy bà hỏi kiếm dùm nhà vệ sinh. Chán Mớ Đời 

Tại đây cũng dẫn tây đầm đi viếng mấy lâu đài mà mình đã kể rồi.

Mình nhớ đêm cuối cùng ở Wien, cả đám đi đến chỗ nào quên tên, du khách đến rất đông để uống rượu trắng Riesling gì đó. Cứ mỗi chỗ, họ cho thử một ly nhỏ. Cô đầm hướng dẫn viên với mình, bổng nhiên xổ tiếng anh với mình cả đêm. Chán Mớ Đời 

Hallstad, là một trong nhưng khung cảnh hồ ở Áo Quốc rất đẹp.

Sau đó, đi viếng trại tập trung Mauthausen, nơi  nơi Đức quốc Xã cho người DO Thái vào để giết bằng hơi ngạt. Hải hùng! Không biết họ có làm thêm hay không nhưng nếu đó là sự thật thì quá kinh khủng. Rồi ghé thành phố Salzburg, nổi tiếng về festival nhạc Mozart. Rất đẹp, mình có vẽ cái lâu đài trên núi. Quá đẹp!

Innsbruck: trên đường về, thì ghé thành phố nhỏ này để ngủ lại vì rẻ thì phải. Sau đó, thì đi Đức quốc trên đường về lại Paris. Ghé lại viếng Munich, nhất là sân vận động thế vận hội, dạo ấy được xem là sân vận động mới nhất và đẹp nhất thế giới, nơi mà dân đòi giải phóng Palestine, bắt cóc và giết mấy lực sĩ Do Thái. Mình chỉ ghé lại xem thôi. Thành phố này nổi tiếng về lễ hội bia và tháng 10, Oktoberfest. Tại quận Cam, có 1 tiệm ăn đức lâu năm, trên 47 năm, mới đóng cửa vĩnh viễn. Thật ra mình cũng không thấy ngon lắm nhưng lâu lâu ghé lại đây ăn cho vui, nhớ lại kỷ niệm một thời. Thức ăn đức không có gì đặc biệt lắm ngoại trừ xô-xích và món zauerkraut. Tối ngủ lại đây rồi hôm sau trực chỉ về Paris vì Chủ Nhật. Sáng hôm sau, ai cũng phải đi làm hay đi học lại.

Năm sau, họ cũng cho mình đi lại tour này nên mình Chán Mớ Đời nên ngưng luôn. Mình thích đi vác ba-lô hơn là phải ngồi trên xe buýt, nói vớ vẫn mà đám tây đầm thì ngủ khò, chả màng đến nhưng không trả tiền thì phải lao động. Đi vác ba-lô thì mình có thể vẽ và bán tranh cho du khách, kiếm tiền.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Tại sao Na Uy đoạt nhiều huy chương vàng?

 Thế vận hội mùa đông vừa chấm dứt, Na-Uy là một quốc gia có 5.46 triệu dân lại đoạt nhiều huy chương nhất trong số các quốc gia tranh tài, có đông dân cư như Trung Cộng có hơn 1,400 triệu dân, Hoa Kỳ có 360 triệu dân,…. (16 huy chương vàng, 8 huy chưng bạc và 13 huy chương đồng, tổng số là 37 huy chương trong số 109 huy chương được cấp phát).

Nghe nói các lực sĩ của xứ Na-Uy, không được nhận tiền thưởng gì cả khiến thiên hạ ngạc nhiên vì lực sĩ cần tiền để dành thời gian 100% cho việc luyện tập.

Trước đây, các lực sĩ tham gia thế vận hội đều là loại tài tử, nghĩa là không có nhận tiền lương như các lực sĩ nhà nghề. Nay chúng ta thấy Kobe Bryant thi đấu tại thế vận hội vì các nhà bảo trợ cần ông ta thi đấu để bán quảng cáo.

Ngày nay, các công ty bảo trợ thế vận hội, cần phải bán hình ảnh trên đài tuyền hình, quảng cáo nên thể thức tham dự thế vận hội đã được thương mại hoá. Do đó Nga Sô bị cấm tranh tài nhưng vẫn phải để nước này tham dự dưới danh nghĩa uỷ ban thế vận hội Nga Sô. Nếu không sẽ mất sức hấp dẫn cho khán giả truyền hình. Khi bế mạc thì không thấy danh sách các lực sĩ Nga Sô đoạt giải đâu hết.

Cô lực sĩ người Mỹ tên Mikaela Shiffrin, nổi tiếng 4 năm trước kỳ này không được gì hết. Nghe cô ta kể là bị trầm cảm trên đài danh vọng, đang tìm cách chữa bệnh nên có lẻ không được gì hết. Hy vọng cô ta sẽ có đoạn kết may mắn hơn khi không còn là người của công chúng.

Mình cảm động nhất là có một lực sĩ Hoa Kỳ nhường phần thi đấu cho một đồng đội vì cô này giỏi nhưng khi thi đấu để được tuyển, xui xẻo không được vào. Tại thế vận hội, cô này đoạt huy chương vàng và khóc như mưa khi chào quốc kỳ. Chỉ tội là nhan sắc không được mặn mòi lắm nên chắc sẽ không được bảo trợ nhiều sau này.

Lực sĩ luyện tập cho thế vận hội không có tiền. Lâu lắm rồi, công ty Home Depot có mướn các người luyện tập cho thế vận hội, chỉ làm bán thời gian để có thì giờ luyện tập. Hình như sau đó có người đoạt huy chương thì phải.

Các công ty thấy ai có khả năng đoạt huy chương thế vận hội là cho tiền quảng cáo như cô Eileen Gu, người Mỹ được trả trên 30 triệu đồng trước khi tham dự thế vận hội. Nay đoạt được 3 huy chương thì xem như cô ta có thể kiếm bạc tỷ Tiger Wood.

Ông kình ngư Michael Phelphs lãnh hàng triệu để tập dợt ngày đêm. Từ đó đưa đến vấn nạn, dùng thuốc cấm để tranh tài như phái đoàn Nga Sô, bị cấm tham dự dưới tên quốc gia. Ngoài tiền bạc, các quốc gia như Trung Cộng, Nga Sô,..sử dụng thể thao để tuyên truyền cho chế độ. Họ dùng đủ cách để giúp lực sĩ của họ ở tư thế tốt nhất để tranh tài, dành huy chương.

Chúng ta thấy các trẻ em dưới 18 tuổi, được thảy vào đám đông, bất chấp nguy hại để dành huy chương cho quốc gia, chế độ như trường hợp cô bé 15 tuổi trượt băng nghệ thuật của Nga Sô. Các nước không có lực sĩ giỏi, chạy đi mua chuộc các lực sĩ của nước khác, thi đấu cho họ. Cho tiền cho bạc rồi sau đó, sẽ loại bỏ không thương tiếc khi tìm ra một đối tác khác giỏi hơn.

Người ta tò mò tìm hiểu hệ thống đào tạo của xứ Na-Uy. Khó mà giải thích sự thành công của hệ thống Na-Uy, tuy ít người nhưng họ rất đam mê thể thao. Có lẻ xứ này 6 tháng có tuyết nên thiên hạ phải ra ngoài để sinh hoạt, chơi thể thao mùa đông thay vì xem truyền hình, chụp hình tạo dáng như Hoa Kỳ.

Hệ thống đào tạo của Na-uy không nhắm vào thành công mà khuyến khích người dân vui vẻ, hạnh phúc nhất là khoẻ mạnh. Cả năm chỉ thấy mặt trời có mấy tháng, đâm bị trầm cảm.

Theo mình Na-Uy là một xứ có dầu lửa. Mình có kể vụ này rồi. Được cái là họ chỉ xem dầu hoả là một ân sủng của thượng đế, cấm các chính trị gia sử dụng như một khí giới. Nhờ đó mà cuộc sống dân họ thư thả và có thể luyện tập thể thao để có cuộc sống lành mạnh.

Ngày nay, tinh thần tham gia thế vận hội xem như đã đi ngược lại với tinh thần của ông Pierre Coubertin đã định ra khi thành lập lại Thế Vận Hội của nền văn minh Hy-Lạp. Vấn đề là tương lai của những lực sĩ không lãnh huy chương hay được các công ty bảo trợ tài chính sau này.

Khi con mình còn nhỏ, chơi thể thao thì không lại đám Mỹ trắng vì vóc dáng. Chơi bóng rổ, con gái mình 12 tuổi, đứng tới nách mấy cô gái mỹ cao gần 2 mét. Làm sao chơi lại nên cuối cùng mình chọn bơi lội vì sợ chúng bị chết đuối. Ai ngờ chúng bơi giỏi, đứng đầu học khu. Một hôm, đi xem bơi đua, gặp tên bạn, chè Hiển Khánh. Hắn kêu: có trên 300,000 học sinh tại Hoa Kỳ thi bơi, mà họ chỉ chọn có 2 tay bơi để thi đấu cho Hoa Kỳ. Xác xuất con mình là bao nhiêu? Từ đó mình hết ham con mình đi bơi, kêu chúng ráng học cho chắc ăn.

Trong đội bơi, sau này mình thấy có một cậu gốc Nhật, khi xưa bơi tương đương với con trai mình, bơi cho đại học Princeton. Một cô khác, gốc Việt bơi cho Berkeley hay cháu của một tên mỹ quen cũng bơi cho Berkeley. Cuối cùng chả ai đi thế vận hội. Vấn đề là khi học đại học, chương trình huấn luyện nặng quá nên không có thời gian học nên phải ghi tên mấy môn về thể thao. Ra trường, có cái bằng, nếu hên thì được một trường trung học nào mướn để huấn luyện học sinh còn không thì bù trớt.

Mình nói chuyện với tên bạn mỹ, Bruce Furniss, vô địch thế vận hội 200 mét. Ông ta cho biết là cần có chương trình hỗ trợ các cựu lực sĩ thế vận hội. Thậm chí các sinh viên đại học, chuyên tập luyện nhưng không được đi tranh tài để kiếm tiền như kiểu vắt chanh bỏ vỏ như hiện nay. Chán Mớ Đời 

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo giang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn