Áp thuế Việt Nam

Lại ông thần Trump, khi không áp thuế sắt ma ze Việt Nam lên gần 456%. Khiến mình nhớ mấy người quen, khi xưa muốn về làm ăn tại Việt Nam. Có người kể là họ nhập cảng xe cũ từ Cali về Việt Nam. Lý do là xe hơi tại Cali được chế tạo theo luật bảo vệ môi trường nghiêm khắc nhất nước mỹ. Lần lần họ đem về Việt Nam, cho tiền thứ trưởng đủ trò nhưng lời lắm.
Một chiếc xe cũ lời gấp đôi, gấp 3 giá mua ở Cali. Một hôm, Việt Cộng kêu mua xe mới nên họ sang Nhật Bản mua xe nhật chở về Việt Nam cho gần. Về đến cảng Sàigòn thì Việt Cộng kêu đánh thuế 200%, chưa kể tiền chạy chọt. Tiền đâu ra để chi vì đã lấy hết vốn để chơi. Đành để lãnh đạo xơi tái mấy chục chiếc xe mới, ôm đầu máu chạy về Hoa Kỳ.
Người Việt mua sắt của Trung Cộng, Nam Hàn, Đài Loan quá cảnh tại Việt Nam, dán hiệu ma ze Việt Nam rồi chở đến cảng Long Beach. Tên Trump chơi cú Việt Cộng khi xưa, áp thuế 456%, lãnh đạo Việt Nam chắc sẽ kêu thu vàng, thu đô la của nhân dân để đóng thuế vào Hoa Kỳ. Chán Mớ Đời
Mua xe mỹ về Việt Nam, bị áp thuế 200% mà nay chính phủ Trump chơi không công bằng. Có dạo mình đọc tài liệu sản xuất thép của Việt Nam khi nghe con rể của lãnh đạo tuyên bố một câu xanh rờn “làm thép, dại gì mà không chơi”.
Vào thế kỹ 20, các nước như Hoa Kỳ, âu châu, Liên Xô, Nhật là những quốc gia đứng đầu về sản xuất thép đến khi Trung Quốc nhập cuộc chơi thì ở thế kỷ 21, Trung Quốc đứng đầu thế giới về sản xuất thép, đưa đến hậu quả các nhà máy thép của Hoa Kỳ bị đóng cửa.

Báo cáo tài chính

Nhớ lần đầu đi mượn tiền mua nhà với đồng chí gái. Mình đem theo bằng cấp, Curriculum Vitae, hình ảnh hay đồ án của mình đã thiết kế đến ngân hàng. Bà nhân viên ngân hàng chả thèm liếc xem hồ sơ mình, đưa cho tờ giấy để điền nộp đơn xin mượn nợ mua nhà. Toàn là những câu hỏi mà mình chưa bao giờ nghe đến. Khám phá ra trong tờ đơn mình chỉ có điền chiếc xe Nissan cũ đời 1980, giá trị $500. Ngân hàng thì có mấy ngàn để lo cưới vợ ngoài ra, chả có tiền hưu trí, cổ phiếu chi cả.
Sau này mới hiểu đó là tờ báo cáo tài chính. Hoá ra ngoài đời thường nhật, người ta không cần biết mình học giỏi, có bằng cấp chi cả. Họ chỉ cần biết mình có tài sản bao nhiêu, khả năng trả nợ hay không. Chấm hết.
Hoá ra những gì người lớn như bố mẹ, thầy giáo dạy mình từ bé đến nay đều không đúng. Họ bắt mình phải học thuộc lòng, học ngày chưa đủ tranh thủ học đêm để được điểm cao khi đi thi, để sau này có cái nghề kiếm cơm, làm công cho chủ cả đời,….
Nếu ra đời, người ta chỉ chú trọng vào báo cáo tài chính thì tại sao ở trường, thầy cô lại không dạy những vấn đề này cho chúng ta, thậm chí mình thấy thầy cô cũng gặp khó khăn về kinh tế nên phải dạy thêm để nuôi gia đình. Nhiều khi đi học thêm để giúp thầy. Người ngoại quốc hay nói: “nếu bạn muốn trở thành triệu phú thì tìm một người triệu phú rồi đi theo những bước của họ”.

Chỉ số ngu lâu

Mình thuộc dạng ngu lâu dốt sớm, chỉ nghe đến chỉ số thông minh IQ (Intelligence Quotient) khi sang Tây chớ ở Việt Nam thì chịu, có lẻ vì vậy mà bạn bè và thầy giáo kêu mình là Thành phần ngu lâu.
Chỉ số thông minh được tính như sau:
18 (Mental Age) x 100 = 180 IQ 10 (Chronological Age)
Mình tưởng chỉ số thông minh là để nói đến những đứa trẻ thông minh, học giỏi. Dạo tiểu học mấy đứa con mình cũng được cô giáo khảo sát để vào lớp chuyên GATE (Gifted and Talented Education).
Mình cho con chơi thể thao thì khám phá con gái mình đá banh cực dỡ trong khi thằng anh lại đá giỏi. Mình cứ đinh ninh con gái mình được nhận vào học trường chuyên thì phải giỏi mọi thứ mà sao không biết đá banh. Chán Mớ Đời
Hoá ra có nhiều loại chỉ số thông minh. Theo định nghĩa “Thông minh” là có khả năng để phân loại những sự khác biệt. Điển hình là các môn thể thao đều khác nhau. Có người chơi được môn này nhưng lại chơi không được Môn khác vì khả năng của họ không bắt kịp.

Chuck Norris vs communism

Đi leo núi 12 dậm về, mỏi giò ngồi coi netflix. Mình thích xem Netflix vì có phim ngoại quốc, coi phim mỹ riết chán, chẳng bù lại khi xưa còn ở Âu châu thì thèm xem phim mỹ.
Ngồi mò mò thấy cái tựa Chuck Norris V Communism, thấy là lạ tính không xem vì mình chán mấy phim có chuck Norris này, toàn nói mỹ thắng, bựa tùm lum nhưng coi thử nếu không thích thì ngưng.
Hoá ra phim khá hay, chỉ dùng cái tựa hơi quái quái. Phim kể về thời cộng sản cai trị ở Lỗ Ma Ni dưới thời cộng sản Ceaucescu. Mỗi ngày có 2 tiếng đồng hồ trên đài truyền hình, tuyên truyền kêu gọi xây dựng xã hội chủ nghĩa, thiên đường cộng sản.
Có một tên buôn lậu tên Zefir thì phải, mua lậu phim video VHS của mỹ rồi nhờ một bà tên Irina, thuyết minh qua tiếng Lỗ Ma Ni rồi sang ra bán cho chợ đen. Bà này làm cho cơ quan kiểm duyệt các phim, kể ngay phim của Liên Sô cũng bị kiểm duyệt. Một hôm được mời đến nhà ông Zefir, đưa cho băng video rồi đọc thuyết minh, thông dịch từ tiếng mỹ qua phương ngữ.

Dân tộc Do Thái

Người Mỹ gốc Do Thái chiếm 2% dân số Hoa Kỳ nhưng 48% tỷ phú mỹ là gốc Do Thái và 18% gia đình gốc Do Thái sở hữu trên 1 triệu đồng. Theo báo Forbes thì trong số 400 người giàu có nhất thế giới, có đến 50 người là gốc Do Thái, người trẻ nhất là người sáng lập ra Facebook. 30% các người thắng giải Nobel là gốc Do Thái đó là kể cả Hitler đã giết hại trên 6 triệu người gốc Do Thái.
Mình rất phục giống dân Do Thái vì họ bị lưu đày, đuổi ra khỏi quê hương của họ, sống tạm sống nhờ tại các xứ khác trên thế giới trên 2000 năm nhưng họ không bị đồng hoá. Họ bị bạc đãi, khinh khi thậm chí bị cấm hành nghề như người dân bản địa thì họ lại sinh ra những nghề như cầm đồ, cho vay nên càng bị dân địa phương thù ghét. Tương tự người tàu được xem là người Do Thái ở Á Châu.
Cách đây cả chục năm, mình có mượn cuốn video về người Do Thái sống tại Nga Sô, cũng bị bạc đãi dù cha đẻ của chủ thuyết Cộng Sản là người gốc Do Thái. Đọc tài liệu vòng vòng thì mình đoán nguyên nhân người Do Thái không bị đồng hoá và vẫn giữ truyền thống văn hoá dân tộc từ mấy ngàn năm nay là nhờ đạo Do Thái.

Quân tử = tiểu nhân

Hồi nhỏ thường nghe người lớn nói về Nguỵ Quân Tử, Nhạc Bất Quần trong tiểu thuyết Kim Dung hay câu "quân tử nhất ngôn là quân tử dại, quân tử nói đi nói lại là quân tử khôn". Nghe nhưng không hiểu. Mình chỉ biết khi đọc Tam Quốc Chí, là Tào Tháo lên ngôi sáng lập nhà Nguỵ nên đoán Nguỵ Quân Tử là người của nước này.
Sau này qua Hoa Kỳ đi làm, mượn sách của thư viện Harvard về Việt Nam để đọc. Mình thích đọc sách của ông Nguyễn Hiến Lê vì viết ít văn hoa tận trời xanh. Mấy cuốn của ông viết về Nho Giáo, Luận Ngữ, Khổng tử tuy khó nuốt nhưng cũng cố đọc đi đọc lại để làm ngụy quân tử vì Việt Cộng kêu dân miền nam là Nguỵ. He he he.
Theo mình hiểu, xã hội của người Tàu khi xưa đã có Nho Giáo 儒教 trước khi ông Khổng Khâu ra đời nhưng vì ông này có công quảng bá Nho giáo nên người Tàu hay kêu Nho Giáo là Khổng Giáo. Nho giáo là một hệ thống giáo dục nhằm đào tạo những người, bầy tôi để phục vụ cho vua chúa.
Tiếng Tầu chữ "Nho" được viết ghép bởi hai chữ "nhân" (người) và "nhu" (cần thiết) do đó Nho Giáo là trường đào tạo các người ra làm quan, như khi xưa Pháp họ dạy nhiều người làm thông ngôn (thầy ngôn), và làm thơ ký (thầy ký) hay VNCH khi xưa có trường Quốc Gia Hành Chánh, bắt chước hệ thống của Pháp có trường École Nationale d' Administration, thường được gọi tắc ENA, được thành lập dưới thời hoàng đế Napoleon.
Nói vậy chớ không phải ai có học đều được ra làm quan. Những người được bổ ra làm quan, được gọi là "Sĩ", được đào tạo, quản lý bởi một ông quan Tư Đồ. Họ được huấn luyện 6 nghề: Lễ (cúng tế), Nhạc (đàn hát múa ca), Xạ (bắn cung, võ học), Ngự (ngựa, lái xe), Thư ( ghi chép) và Số ( bói toán, Kinh Dịch). Xã hội người Tàu nói chung có 3 giai cấp: Vương Hầu, Quân Tử và Tiểu Nhân.
Vua chúa là giai cấp của những người thống trị, có đầy tớ, ruộng vườn. Tiểu nhân có nghĩa là dân ngu khu đen, sinh ra để phục vụ Khanh Tướng, vương hầu còn giai cấp Quân Tử là gạch nối giữa hai giai cấp kẻ thống trị và kẻ bị trị. Những người được đào tạo để phục vụ cho nhóm thống trị được gọi là Quân Tử.
Dần dà người Tàu có lẻ quên lịch sử của sự hình thành giới Nho và Sĩ nên lầm lẫn đề cao các nho sĩ như một biểu tượng về nhân cách để sống: chính nhân quân tử và tiểu nhân lúc đầu chỉ những người nghèo, dân chúng sau biến thành người nhỏ mọn có ý tưởng xấu xa. Tương tự dân gian Việt Nam dùng cụm từ Sở Khanh, một nhân vật của Truyện Kiều để chỉ những người đàn ông chơi gái rồi chạy làng, Hoạn Thư để ám chỉ người đàn bà ghen tuông, Thúc Sinh như Sơn Đen sợ vợ ....

Ông Khổng Khâu là một "sĩ", 19 tuổi được bổ làm quan lo việc thu thuế, sau thì được cho giữ một đàn súc vật dùng vào việc cúng tế. Nhờ thời gian này mà ông ta đâm ra mê việc cúng tế, lễ liết,... Sau này ông được cử đi du học ở nước Chu về cúng bái nên khi về lại nước Lỗ thì được mọi người kính nể như khi xưa ai đi du học bên tây về, dù đậu bằng nhảy đầm vẫn được dân chúng kính nể kêu u chầu. Ôn nhớ been Tây về.
Nhưng phải đợi đến năm 51 tuổi thì ông ta mới được vua Lỗ, phong cho chức cao. Nhưng sau một năm thì ông ta từ chức. Lí do là trong một buổi lễ, vua không chia phần cúng cho ông ta, có lẻ từ đó có câu "người quân tử ăn bất cầu no". Rồi bỏ nước ra đi tìm cách làm quan ở xứ khác. Khi trình CV, hồ sơ lý lịch trích ngang trích dọc cho các vua xứ khác, hỏi vì sao bỏ nước, ông kêu vua xứ Lỗ không chia phần thế là mất toi 11 năm, đi lang thang, vô gia cư, may có mấy người học trò đi theo, cứu.
Điểm hay ở ông Khổng Khâu là khi đi đường, đói quá, nên ai muốn bỏ nhà theo ông ta, ông đều nhận cả bất chấp họ thuộc giai cấp nào. Có lẻ đói quá nên ông ta trở nên thực tiễn, không kệ nệ giai cấp và khám phá ra nhiều học trò, xuất xứ từ giai cấp cùng đinh vẫn thông minh, đối đáp hay hỏi ông ta nhiều câu rất khó trả lời thêm biết nuôi ông ta.
Do đó, sau 11 năm tình cũ, kiếm cơm ở xứ người không được, ông ta đành trở về nước Lỗ và xin phép vua, được mở trường tư kiếm sống. Có lẻ đó là lần đầu tiên, một sĩ được mở trường dạy học, kiếm cơm vì trước đó khi các "Nho", được đi học và nếu không được tuyển lựa để vào trường thành "Sĩ" thì chỉ biết về quê, đi chăn trâu. Nay nhờ ông Khổng Khâu mà các Nho, không đậu tuyển thì về quê, có thể mở trường dạy học kiếm cơm, do đó các nhà nho mới nhớ ơn ông ta nên tôn thờ như thánh tổ. Không biết có phải vì vậy cụm từ "tổ sư" ra đời từ đó.
Thời đó xã hội được chia theo trật tự thì đa số người được đi học là gia đình có chút tiền, cho nên con cháu của giai cấp cùng đinh thì không bao giờ ước mơ được đi học để làm quan. Do đó khi ông Khổng Khâu, mở trường dạy học và ai cũng có thể theo học, đánh dấu cuộc cách mạng văn hoá lớn lao cho giai đoạn đó.
Khi về lại nước Lỗ thì ông đã 68 tuổi, tuổi mà người Mỹ cho nhận an sinh xã hội hưu trí, ông bỏ mộng làm quan và chú tâm vào viết sách, để đệ tử của ông dạy học còn ông làm hiệu trưởng thu tiền. Nghe nói dạo đó trường tư thục của ông ta có đến 3 ngàn học sinh. Mấy người không vào được trường công thì ghi tên đóng tiền học tư thục. Có lẻ từ dạo đó phát sinh ra câu "tiên học phí hậu học văn".
Có câu chuyện khi ông và học trò sang nước Tề, được một người tặng cho gạo. Ông sai Nhan Hồi, học trò cưng nhất thổi cơm trong khi ông đọc sách. Bổng ông thấy Nhan Hồi ăn vụng nên trước bữa ăn, ông ta hỏi học trò là muốn dùng cơm để cúng cha mẹ trước khi ăn nhưng không biết cơm có sạch.
Nhan Hồi nói là không. Vì khi trưa, trong lúc nấu cơm thì khi dỡ nắp ra xem thì có bồ hón rơi xuống nên ông ta vớt ra, tính đổ đi nhưng tiếc vì thầy trò đều nghèo đói nên ăn phần đó và sẽ không ăn phần cơm chiều. Ông ta đợi 30 năm mới được làm quan lớn nhưng vì vua không chia đồ cúng nên bất mãn, từ chức đi xứ khác kiếm ăn. Khi thấy học trò nấu cơm, ăn trước ông ta không hiểu nguyên cơ, nói xiêng nói xỏ.
Ông viết sách và nói chỉ kể lại những gì người xưa nói và làm. Ông nói: "thuật nhi bất tác, tín nhi hiếu cổ", ta chỉ thuật lại mà không sáng tác, ta tin vào những gì của người xưa. Có lẻ câu nói này đã gây ảnh hưởng tai hại cho xứ Tầu, người Tàu hay nói đúng hơn các nho sĩ, theo gương của ông mà không muốn sáng tác, tư duy đột phá, một hai kêu kính lão đắc thọ.... Cứ giữ và tiếp tục làm như người đi trước vì theo ông người xưa đã suy nghĩ đúng, không cần thay đổi. Nếu học thầy có trình độ lớp 3 thì vẫn xem lời thầy là tuyệt đối nên trò không bao giờ hơn thầy.
Khi đi học, học sinh thích thầy A hơn thầy B dù họ đều dạy chung một đề tài nhưng thầy A dùng trí óc mình, trợ cụ như hình ảnh, máy điện toán,.. để truyền đạt cho học sinh, giúp dễ hiểu bài hơn thầy B. Thầy A vô hình trung đã thay đổi cách nhìn về môn học này, giúp học sinh có thể tư duy thay vì gò bó như thầy B, cứ giảng dạy theo lối của thầy mình khi xưa đã truyền lại mình.
Khi các nhà tư tưởng của Hy Lạp thành lập nền móng triết lý Tây phương, các thế hệ sau, tư duy theo thời đại của họ và uyển chuyển thay đổi cách nhìn, phong phú hoá, bồi đắp thêm cho tư tưởng, văn hoá của họ.
Khi thiên chúa giáo trì trệ, đã biến xã hội Tây phương trong thời đạo đen tối (Dark age), người Tây phương được tự do, nẩy ra những ý tưởng mới và giúp phục Hưng lại xã hội của họ. Họ đã thay đổi những suy nghĩ về tôn giáo của bằng cách tạo ra ánh sáng niềm tin mà đạo Tin Lành đã giúp xã hội của họ đi lên và trưởng thành như ngày nay. Tôn giáo nay không ngừng thay đổi nên có rất nhiều nhánh tại Hoa Kỳ. Nghe nói Vatican đang điều nghiên về cho phép nữ tu có thể làm lễ trong nhà thờ hay cho phép li dị.
Ông Khổng Khâu viết lại được 5 cuốn sách, gọi là Ngũ Kinh: Kinh Thi, Kinh Dịch, Kinh Thư, Kinh Nhạc, Kinh Lễ. Ngoài ra ông ta còn soạn bộ Xuân Thu nhưng thất lạc khá nhiều. Về sau các nho sĩ khác viết thêm 4 cuốn sách, thường được gọi là Tứ Thư: Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ và Mạnh Tử. Ngũ Kinh và Tứ Thư là những cuốn sách căn bản của Nho Giáo. Khi xưa các nho sĩ đi học chỉ cần học cho thuộc làu mấy cuốn này và các câu trả lời Khổng tử cỏn như ri, Mạnh Tử nói thế kia là đậu thêm đừng viết tên vua chúa vì kỵ huý.

Nho giáo được các nho sĩ đóng góp qua nhiều thời đại, trong đó có hai người khá nổi tiếng là Mạnh Tử và Tuân Tử. Người ta thường gọi Nho Giáo là đạo Khổng Mạnh còn Tuân Tử thì rất giỏi, lý luận rất hay nhưng thoái đời, ai hơn mình thì bị chê bai, phỉ báng. Sau này qua các triều đại, có nhiều người muốn cải tổ Nho Giáo như Vương Thông, Vương An Thạch,..., nhưng bị nhóm thủ cựu chống đối, hạ bệ như trường hợp Vương An Thạch. Do đó thiên hạ hay bị lầm lẫn giữa Hán Nho, Đường Nho, Tống Nho, Minh Nho,... Vì mỗi triều đại tìm cách thay đổi Nho giáo thì không bền vững vì nhóm nho sĩ xôi thịt, chống đối vì sợ mất quyền lợi riêng tư.
Theo tài liệu của tầu thì khi ông Vương An Thạch này, cho quân sang đánh Việt Nam thì nhóm thủ cựu cho người sang báo cho vua Việt Nam biết và cử Lý Thường Kiệt ra biên ải phục kích nên quân đội nhà Tống thua, khiến triều đình hỏi tội Vương An Thạch, nghi ngờ về những cải cách của ông ta đề nghị, khiến ông này phải từ quan về làm vườn.
Nếu xét về Nho Giáo, ông Khổng Khâu không có đóng góp gì mặt tư tưởng nhưng một cách gián tiếp ông ta đã đóng góp vào sự trì trệ làm cho Nho giáo không phát triển được từ trên 20 thế kỷ qua. Các cụ cứ nói "ôn cố tri tân" cho nên cứ dùng quá khứ để rồi không thay đổi dù cho thế giới, vật đổi sao dời. Trung Quốc và các nước lân cận bị ảnh hưởng của Nho Giáo đã dậm chân tại chỗ từ 2 ngàn năm nay.
Xong om
Nhs

Ăn cơm Tàu ở nhà Tây

Hồi nhỏ hay nghe người ta bảo “ăn cơm tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật” nên đi học tiếng Nhật với ông sư từng du học ở Nhật về, hy vọng một ngày nào đó đi du học sang Nhật, lấy vợ Nhật bận áo kimono như hiệp sĩ mù nghe gió kiếm. Đậu tú tài, không đi Nhật lại đi Tây, sau này khám phá ra phụ nữ nhật không đẹp nên có chìu chồng thì cũng chạy tám hướng.
Đọc tài liệu tây thì được biết thời tây, có nhiều cô gái Nhật sang Việt Nam làm gái bao, phục vụ mấy tên tây thực dân. Họ chìu chuộng kiểu gì mà tây khen đáo để nên mấy thầy thông thầy ký được tây kể nên nói phải lấy vợ nhật. Sau này ra hải ngoại mình chưa gặp cô nào gốc nhật hay sang viếng Nhật Bản mà đẹp cả. Chán Mớ Đời . Quên ở New York có gặp một cô nhiếp ảnh gia người nhật xinh nhưng không đến nổi nghiêng thùng đổ nước. Cái vui là mụ vợ mình hay được bạn học khi xưa kêu là giống Nhật, thích bận Kimono.
Người xưa vớ vẩn, chỉ nói lơ quơ chớ chưa bao giờ hiển thị tương tự trước khi mình đi Tây, nhiều người quen biết tin, đến nhà chào hỏi rồi dặn dò mình qua bên Tây phải như thế này, mày phải như thế kia như thể họ đã ở Tây lâu đời. Ăn ra sao, uống thế kia, địt như thế nọ nhẹ nhẹ,….Chán Mớ Đời
Ở nhà Tây thì Đàlạt có nhiều biệt thự ở đường Trần Hưng Đạo mà mình hay chạy ngang, ước mơ ngày nào ở được một căn, nhất là cái nhà bằng kiếng ở đường Hùng Vương, đối diện Petit Lycée, nhà ở trên đồi Thông, cứ như trong xi la ma.

Hong Kông 2017

Mình trở lại Hương Cảng sau 23 năm. Dạo ấy có tên bạn, người Mỹ gốc Đài Loan, làm chung ở Nữu Ước rũ qua Trung Quốc làm việc với hắn và đầu tư ở Việt Nam.
Hắn và một tên khác người xứ Đài, nhảy vào thị trường Trung Quốc, lập công ty sản xuất bên Tàu, mở văn phòng đại diện ở Hương Cảng để xuất cảng qua Hoa Kỳ vì dạo ấy người Tàu chưa biết gì ở ngoài nên phải nhờ đám đài Loan đã giao thương với Hoa Kỳ và Âu châu.
Người đài Loan tân trang máy móc mới nên đem máy cũ bán qua Trung Quốc tương tự ngày nay người Tàu đem máy cũ qua Việt Nam để sản xuất xe hơi trong khi họ chế xe điện. Hắn muốn nhảy vào thị trường Việt Nam như bán máy móc cũ cho Việt Nam, làm y chang như ở Trung Quốc. Mình bay về Việt Nam với hắn, giới thiệu một số người quen cho hắn.

Lê Dương Mặt Gạch

Hồi nhỏ nghe người lớn nói chuyện, hay kể về sự bố ráp, đổ bộ của lính thực dân Pháp, họ sợ nhất là lính Lê Dương và lính Mặt Gạch. Nghe đến Lê Dương, tuy tò mò nhưng con nít không được nói leo, thêm thuộc diện thân thích 3 đời ngang dọc thiếu văn hoá, ngu lâu dốt sớm, không dám hỏi nên mình đoán là lính của ông nào họ Lê tên Dương như Hà Nội có ông nào đi làm cách mạng, đổi tên Lê Nin, còn mặt gạch thì đoán là lính có mặt bằng gạch đến khi sang tây thì mới khám phá ra lính Lê Dương được dịch từ La Légion Étrangere, còn Mặt Gạch là dịch từ Malgaches, người dân của đảo Madagascar, thuộc địa của Pháp.
Pháp thiếu đàn ông đi lính nên tuyển mộ đàn ông ở các thuộc địa của mình như Đông Dương, Phi Châu, Trung Mỹ,…, đi lính để chống lại quân đội Đức trong thời kỳ đệ nhất thế chiến mà chính phủ Pháp gọi là quân đội thuộc địa (l' armée coloniale) sau này được đổi lại là quân đội hải ngoại (outre-mer). Dạo ấy Đông Dương được chia thành 5 kỳ như Bắc Kỳ (Tonkin), Trung Kỳ (Annam), Nam Kỳ (Cochinchine), Lào và Kampuchia. Có 4 tiểu đoàn Bắc Kỳ và một tiểu đoàn Trung Kỳ còn được gọi là Sontay 1883. Người Pháp xem người được mộ tại các thuộc địa không giỏi chiến đấu, sợ sệt vì không phải đi lính cho quê hương của họ nên gọi mấy người này là Tirailleurs (Lính thợ), chắc dạo ấy để phân biệt với các binh chủng của mẫu quốc.

Thế giới an ninh mạng

Ông Kenneth Kidd, một nhà di truyền học nổi tiếng của đại học Yale. Người đã giúp các ông toà chấp nhận DNA như tang chứng trong các phiên toà. Ông này vô tình dính vào một câu chuyện mà ngày nay, người ta hay nhắc đến vì một chương trình mà ông ta đã tham gia mấy thập kỷ qua.
Ông ta muốn tìm hiểu di truyền của nhân loại khắp thế giới. Ý tưởng khởi đầu bằng lấy máu của một người, lấy DNA của họ rồi khảo sát sẽ biết người đó thuộc dân tộc nào và ở vùng nào.
Ngày nay, chúng ta thấy đài truyền hình quảng cáo, tìm nguồn gốc tổ tiên, đủ trò.
Từ bao nhiêu năm qua, ông Kidd trắc nghiệm ý tưởng của mình, cần DNA của mọi người dân trên thế giới. Năm 2010, ông ta vẫn chưa thoả mản về DNA của sự nghiên cứu của mình khắp toàn cầu vì ông ta thiếu chủng tộc người Tàu ở Trung Cộng. Ông ta nghĩ hơn 1 tỷ người thì chắc chắn có nhiều loại DNA để đào bới thêm về nhân chủng học.