Tóc em dài em đi trong nắng

 Tóc em dài em đi trong nắng
Tóc em ngắn em đi trong mưa

Tóc em thưa em đi trong gió
Tóc em không có em đi vô chùa.


Đọc mấy câu này làm mình nhớ một chị trong xóm khi xưa ở Đà Lạt. Nhà chị ta ở gần giếng Ông Ba Tây. Chị ta nghe ai giới thiệu đến nhà mình, nhờ bà dì, làm thợ may, may cho cái áo dài. Từ đó hay đến gặp bà dì mình. Cuộc đời chị ta theo mái tóc được tả như trên. Chị ta tên Thảo, hay đến nhà mình trò chuyện với bà dì mình là thợ may. 

Dì mình dạo ấy cũng kén chọn, nhiều người theo đuổi thậm chí dân miền Tây, được giới thiệu, cả nhà lên hỏi cưới nhưng Dì không chịu vì mộng ước cao hơn làm chủ tiệm thuốc tây rất nhiều. Dì rời Huế vào Sàigòn học nghề thợ may nơi ông Tư, ở đường Thủ Khoa Huân, gần chợ Bến Thành, hình số nhà là 34, người may áo dài cho tổng thống Ngô Đình Diệm khi xưa. Sau này ông Tư về hưu, muốn sang một tiệm cho dì nhưng dì muốn ông cho căn tiệm ở đường lớn nhưng ông Tư có đến 9 người con nên dì giận, bỏ lên Đà Lạt ở với gia đình mình. Dì chưa chồng nên hợp với chị Thảo, hai người bàn luận, tỉ tê to nhỏ về đàn ông. Hai người không hiểu lý do gì bị mụn to đùng ở mặt nên hay điều nghiên cách chữa bệnh mọc mụn trên mặt. Không biết vì to nhỏ với nhau mà sao mình thấy mụn của họ tương tự nhau. Bà dì mình cứ mỗi tối là phải lấy nghệ xoa trên mặt, chỗ mấy cái mụn mọc vô trật tự.


Tóc chị rất dài gần tới lưng, mình nghe người lớn kêu đó là tóc thề. Mình không hiểu tóc thề là tóc gì, là tóc người ta để dài để thề thốt với người yêu hay chi đó. Còn tóc chị Tình, người giúp việc thì dài hơn cả chân chị ta. Mỗi lần chị ta gội đầu với chùm kết xong, là thấy chị ta đứng trên cái ghế rồi xả tóc xuống chấm đất rồi cứ chải tóc hoài cho khô. Ông Trịnh Công Sơn kêu hong tóc bên bờ còn chị Tình thì hong tóc trên ghế. Hỏi người lớn tóc thề là tóc ra sao thì họ cứ tát mình rồi phán cho một câu sao mày ngu thế nhưng cho tới nay mình cũng chả hiểu tại sao người ta gọi tóc thề. Chỉ nhớ khi học truyện Kiều thì có mấy câu nói về tóc thề. 

Tóc thề đã chấm ngang vai

Nào lời non nước, nào lời sắc son.

Một hôm, chị Thảo đến nhà mình với tóc ngắn mà tây gọi là Demi-garçon như hình cô ca sĩ Sylvie Vartan, nói với bà dì là mua thuốc gì đó uống để giải tán đám mụn mọc vô trật tự. Khi xưa tóc dài nên ít ai để ý đến cái mặt đầy mụn của chị ta. Nay muốn trở thành La plus belle pour Aller danser, nên cắt tóc ngắn như bài hát này cô em bắc kỳ nho nhỏ, tóc đờ mi gặc xôn. Chị ta đọc tên thuốc để mình ghi lại rồi chạy qua tiệm thuốc tây Lâm Viên ở đường Phan Đình Phùng, ngay chợ Nhỏ mua thuốc cho hai người. Vấn đề là chị ta không biết tiếng tây, lại không ghi lại tên thuốc mà đọc theo âm Việt trong khi mình lại không rành tiếng Việt, vừa dốt tiếng tây nên viết thành Bê-đui và B đuôi. Khỏi cần mua thuốc cứ ra Đắc Tín ăn phở đuôi bò. Chị ta kêu không phải nên mất nữa tiếng để mò tiếng Tây qua âm người Việt. Thời đó chưa có gú gồ nên mình phải vận động tư duy để hiểu chị Thảo nói gì ở tuổi học học 9 ème. Cuối cùng mình tư duy đột phá chạy qua tiệm thuốc Tây để hỏi.  


Lúc chạy qua tiệm thuốc tây, gặp ông bán thuốc tây, quên tên, người thấp thấp, chỉ thấy cái đầu ông ta qua cái bàn gỗ, có thời để ý bà dì mình khi dì mướn một chỗ để may ở tiệm ông Ba Hoà, chuyên may liểng đám ma bên cạnh nhưng bà dì mình không đáp lại mối tình hữu nghị, thợ may-bán thuốc tây. Khi mình nói cho thuốc Bê-đui thì ông này giác ngộ cách mạng ngay, đưa cho mình một hộp sinh tố B-12. Tiếng tây gọi số 12 là “Douze” mà chị Thảo phát âm ra thành Đui, mình thuộc dạng ngu lâu dốt sớm nên viết thành Bê-đui. Ngày nay, chắc phải đánh vần Bờ Ê bê đờ ui đui.


Dì mướn một chỗ trong tiệm ông Ba Hoà, để may vì gần chợ, ngay phố nhưng không hiểu sao, dì lại cãi nhau với ông Ba Hoà. Ngay chợ Nhỏ, mẹ của thằng Đào, học Yersin với mình, chắc lớn tuổi hơn vì thấy nó lái xe gắn máy dạo đó, chở gái đi chơi đủ trò. Trong lớp gọi nó là Playboy, theo gen của bố nó vì ông ta có vợ bé ở Sàigòn. Mẹ nó kêu dì mình đi với bà ta về Sàigòn để đánh ghen. Bà mẹ thằng Đào không biết Sàigòn, còn dì mình thì ở Sàigòn gần 20 năm nên được nhờ. Chuyện vỡ lẻ ra sao đó, dì mình bị ông Hoà la nên giận đời vì thấy mình quê, giúp mẹ thằng Đào đi đánh ghen như vũ nữ Cẩm Nhung bỏ tiệm ông Ba Hoà về nhà mình may. Ít khách, mẹ mình nuôi, không tốn tiền ăn ở nên hay tâm sự với chị Thảo về tình yêu lứa đôi.


Nhớ có lần chị Tình phải về quê vì có người thân qua đời. Dì xung phong nấu ăn. Dì cả đời chỉ biết may, chưa bao giờ biết nấu ăn. Dì kêu mình quạt than cho lò rồi trưa đó thì canh nấu, không thấy nước chỉ thấy bún. Nguyên một nồi canh đầy nhóc, ngập ngụa bún nở phì ra. Dì nói thấy bún ít quá, nên bỏ mấy gói bún. Không ai còn nhớ không, doạ ấy mấy gói bún khô được bó nhỏ lại như bó len, rồi người ta lấy dây cao su, bó lại. Dì bỏ vào 5, 6 bó bún nên cái nồi nở đầy nồi. 

Thuốc Bê-đui để tẩm bổ hết mụn

Mình lãnh trách nhiệm cưa ống B-12 cho bà dì uống để làm hàng rào ấp chiến lược, ngăn ngừa mụn xâm nhập trên mặt. Khi xưa, thời tây, nên các thuốc bằng nước đều được bỏ trong các ống bằng ve chai, ở hai đầu nhỏ lại và dài. Mình nhớ hộp thuốc có 6 ống thuốc Bê-đui. Thường họ có cho thêm cái cưa nhỏ, mình lấy một ống và lưỡi cưa để cưa một ống nhỏ, sau đó trút cái ống vào cái ly rồi cưa tiếp cái ống dẹp bên kia. Lý do là một ống bị cưa nhưng không có không khí vào nên khó chảy ra. Chả hiểu lý do sao bà dì bắt mình cưa ống thuốc. Có lẻ mình học nghề y tá của ông cụ khi xưa. Ông cụ hay sai mình làm mấy vụ này khi chích thuốc trong gia đình. Nấu nước sôi, rồi ngâm syringe và kim chích trong nước sôi để khử trùng.


Thế là cứ mỗi tuần mình phải chạy qua tiệm thuốc tây Lâm Viên để mua 1 hộp thuốc bê-đui cho bà dì còn chị Thảo thì từ khi biết được hiệu thuốc thì tự đi mua. Rồi một ngày đẹp trời, bà dì đi lấy chồng, đám cưới được tổ chức ở nhà hàng Nam Sơn. Chị Thảo không còn ai tâm sự, hết xuống nhà mình. Lâu lâu có thấy chị ta đi lêu bêu ngang qua nhà. Không biết chị ta có đi làm hay không hay ở nhà học nấu ăn với mẹ đợi ngày vu quy.


Trên đời không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ làm đẹp hoài nhưng không thành công. Do đó rất tốn tiền khi em là con gái trời bắt xấu. Hồi nhỏ, người ta nói mình đừng lấy vợ đẹp vì chỉ lo làm đẹp, không bếp núc, tốn tiền. Mình ngu nên cãi lại, kêu xấu như chị Thảo tốn tiền mua thuốc bê-đui, xoa kem da mặt đủ trò, tối ngày cứ đi phố thì bị ăn thêm cái tát, bảo sao ngu thế, nói to như vậy, vách tường nó báo cho chị biết thì thêm thù oán. Từ đó mình hết dám nói chuyện cạnh tường nhà vì sợ chúng làm công an khu vực, điềm chỉ cho chính quyền rằng mình nói xấu phụ nữ.

Hình này thấy tiệm thuốc tây Lâm Viên, cận cảnh là trường tiểu học Mình Trí, bên cạnh là nhà bác sĩ Giãn, kế bên là nhà bảo sanh Tôn Thất Chí


Rồi mình đi tây. 20 năm sau về Đà Lạt, hỏi vách tường xưa xem hàng xóm ai còn ai mất thì nghe tin chị Thảo có lấy chồng sau 75, rồi sau đó tình yêu tan vỡ ra sao, không sinh được con nên bị ông chồng đánh đập hoài, nay cạo đầu đi tu đâu dưới Đại Ninh. Trên đường Calmette, có con gái đầu của bác Mân, bà con hay người làng chi với bà cụ mình, làm cảnh sát, có lỗ mũi lập thể như tranh hoạ Picasso nên sau này chị ta nổi tiếng qua tập thơ “em là con gái trời bắt xấu”. Nghe nói sau 75 cũng cực khổ lắm. Mình có kể ngày xưa về chị Lệ Khánh rồi.


Dì mình thì chê của nào trời trao của nấy. Chê mấy ông theo đuổi là thấp, sau này lấy chồng cũng thuộc dạng không cao lắm, thua dì 10 phân. Lấy chồng rồi, dì không còn thời gian để làm đẹp, chăm sóc mụn cóc gì bay hết. Khi về Đà Lạt lần đầu thấy dì hết may vá vì mắt kém, ngồi quạt lò bán bắp nướng ngoài đường chỗ Ngã Ba Chùa. Nhà cửa bên chồng cũng bán hết, đổ nợ, dọn vô nhà phía trong hẻm ông Xu hUệ. Thấy thương dì! Chỉ biết đưa cho dì chút tiền tiêu.


Thời con gái nhiều ước mơ, mộng cao sang để chẳng có gì mang theo khi lấy chồng. Phải lao động may vá cực lực, nuôi 4 người con riêng của chồng, bố mẹ chồng rồi con của dì nên mỗi lần nghe bản nhạc Tóc Gió Thôi Bay là mình nhớ đến dì và chị Thảo và thuốc bê-đui. Lâu lâu đi tập về, ghé tiệm phở 79 ăn tô phở đuôi bò để nhớ đến B 12 mà mình lại viết thành bê-đuôi. Chán Mớ Đời 



Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Cà phê gia tăng Cholesterol?

Khi không mình kể chuyện mấy tiệm cà phê ở tây và ở Anh quốc, những nơi mình chỉ vào để uống trà vì không uống cà phê. Lâu lâu lái xe đường xa thì uống để tỉnh ngủ. Mình thấy người ta uống cà phê rất nhiều vì nghiện chất cà phê. Nghe kể ở Việt Nam, khi xưa chủ tiệm cà phê mua hay xin các chất nhựa dính khi đốt thuốc phiện để hút, bỏ vào cà phê của họ làm để cho khách uống nghiện của cà phê họ. Thật gian ác.

Thấy trên mạng, báo chí đăng đủ thứ về cà phê, cho rằng uống cà phê rất tốt, nhất là về già giúp người ta không mất trí nhớ đại loại khiến nhiều khi cũng muốn uống thử nhưng có thiệt hay không. Hay do mấy công ty bán cà phê nhờ mấy ông thần bà nữ viết hô hào để bán cà phê. Cho thấy chúng ta bị trang ngập với rừng thông tin, khó đo lường được sự chính xác. Người ta chỉ phóng đại một vì lợi ích và quên đ nhắc đến những cái hại.

50 năm trước, người ta đem mấy bác sĩ ra chụp hình để quảng cáo bán thuốc lá nhưng rồi sau này lại khám phá thuốc gây ung thư, phải ghi trên bao thuốc lá để nhắn nhủ dân tình hút thuốc lá, nếu bị ung thư thì không được thưa kiện. Buồn đời mình tìm đọc tá lả về cà phê vì ra tiệm phở thấy trên thực đơn giá một tách cà phê bây giờ hơn $5.


Họ cho biết cà phê giúp giảm cholesterol, bệnh tiểu đường như đã kể là trước năm 1986, nếu người Mỹ có số lượng về mỡ trên 240mg/dl, thì được xem là cao mỡ nhưng nhóm bán thuốc, lobby khiến FDA giảm xuống còn 200 mg/dl nên thêm 25% người Mỹ bổng nhiên phải uống thuốc trị tháo đường. Nghe nói nay 45% người Mỹ phải uống thuốc tháo đường vì cao mỡ đủ trò giúp các công ty dược phẩm giàu có.

Netflix dạo này có chiếu một phim về thuốc giảm đau cho người bệnh bị ung thư, chỉ 5 phút là đi vào cơ thể thần kinh làm giảm đau. Họ nói về thuốc Zanna, một cô gái múa cột, bổng nhiên đổi Resume giả, được một công ty dược phẩm mướn bán thuốc. Cô ta đi vòng vòng các phòng mạch, chài được một ông bác sĩ kê toa thuốc giảm đau mỗi năm đem tiền về cho công ty dược phẩm khác đến 9 triệu đô la mấy chục năm trước. Từ ông bác sĩ này lan đến mấy ông bác sĩ khác, giúp công ty ra IPO, giàu xụ lên. Đi bác sĩ là họ cứ kêu mình uống thuốc để phòng ngừa dù lượng đường hay mỡ chưa có vấn đề.


Vấn đề là theo các tài liệu đọc thì được biết cholesterol rất cần cho cơ thể. Đi bác sĩ, họ kêu phải giảm cholesterol nhưng không nói là cơ thể của chúng ta cần chất béo vì nếu không sẽ chết. Đi Uzbekistan, thấy mấy con lạc đà với cái lưng to đùng vì chứa chất béo. Chúng đi qua sa mạc bằng cách tiêu thụ chất mỡ trên cái lưng. Tương tự các con gấu ăn trái cây mùa hè để tạo chất béo cho mùa đông, khi chúng ngủ đông. Mùa này là mùa quýt vì theo đông y cho rằng trung hoà. Nên vào vườn hái ăn mệt nghỉ. Vì giúp tiêu hoá và tạo các hormone và sinh tố D. Vấn đề là chúng ta kêu, không ăn thức ăn có chất mỡ, chất béo nhưng lá gan của chúng ta lại tạo thành các cholesterol mà cơ thể cần hàng ngày. Như HDL và LDL. Đọc ở đâu họ nói trung bình mỗi ngày số lượng chất mỡ mình ăn vào chỉ có 20% số lượng cần thiết cho mỗi ngày và lá gan sẽ sản xuất 80% số chất béo cần thiết cho mỗi ngày. Nghe nói tương tự một thỏi bơ. Kinh


Mình nhớ khi tập Hồng Gia Quyền sau 1 năm thì thấy có một túi mỡ xuất hiện trên vai mình nên thất kinh. Hỏi bác sĩ thì kêu loại này hiền không lo. Mình đoán là khi tập Đông Phương Hội, cơ thể hoạt động nhất là các nội công giúp ép, mát xa nội tạng nên số lượng mỡ dư chạy phọt ra chỗ vai của mình như được lưu trữ thay vì chạy vòng vòng trong huyết quản có thể làm nghẹt mạch máu, tương tự lưng con lạc đà. Viếng thăm Uzbekistan, mới khám phá ra cái lưng con lạc đà, chứa đầy mỡ, giúp nó đi qua sa mạc lâu ngày, không cần ăn uống vì cơ thể tự động rút chất mỡ nơi lưng để giúp cơ thể hoạt động. Lạc đà ngày nay dùng để cho du khách chụp hình nên mấy cái lưng của nó to đùng.


Số lượng Cholesterol xấu từ 240 mg/dl xuống còn có 180 mg/dl sau 6 tháng tập luyện mỗi ngày. Thế này là thế nào. Nếu ăn chất béo thì lá gan đỡ làm việc. LDL thì được xem là cholesterol xấu vì có thể làm nghẹt mạch máu nhưng vẫn cần thiết cho cơ thể.

Cà phê có chất caffeine giúp đầu óc tỉnh táo nhưng ngoài ra còn có thêm cả 1000 tố chất khác, trong đó có hai tố chất cafestol và kahweol. Hai tố chất này có khả năng làm gia tăng LDL, vì cản trở cơ thể tống khứ cholesterol ra ngoài.


Người ta có làm một nghiên cứu trên 21,000 người uống cà phê, loại nấu và lọc. Kết quả cho thấy là người uống cà phê nấu, không có lọc thì lượng cholesterol cao hơn người cà phê có lọc. Họ giải thích là lọc cà phê, ngăn cản các chất dầu vào tách cà phê. Họ cho rằng loại cà phê Arabica có nhiều chất diterpene hơn các loại khác cũng như cách rang cà phê. Rang cà phê đậm thì ít diterpene hơn. Ngoài ra loại đồ lọc cũng khá quan trọng vì có loại lọc rất tốt, loại lọc khơi khơi. Ai tò mò thì đọc đường dẫn này để hiểu rõ hơn. Của viện y tế quốc gia Hoa Kỳ.  https://www.ncbi.nlm.nih.gov/pmc/articles/PMC8975657/#:~:text=Diterpenes%20and%20their%20derivatives%20have,been%20demonstrated%20for%20antiarthritic%20activities.


Năm 2023, họ làm thêm một nghiên cứu khác gồm 9,009 người tự nguyện uống 3-4 tách cà phê mỗi ngày. Người Mỹ uống cà phê như người Việt mình uống bia. Người uống nhiều cà phê thì có LDL nhiều hơn người uống ít hơn 3 tách cà phê mỗi ngày. Vấn đề là người uống trên 4 tách cà phê thì LDL của họ gia tăng gấp 6 lần những người uống cà phê ít hơn. Việt Nam mình có cà phê sữa đá với sữa lon, toàn là đường không thì càng to béo hơn cà phê của mỹ bình thường. Đó chưa kể các loại sữa pha chế của họ vào cà phê như cream,…. Mà bác sĩ khuyên không nên dùng vì có hóa chất rất nhiều. Xem đường dẫn khuyến cáo American Heart Association.


Để bán cà phê họ phải nói chúng ta uống cà phê vừa vừa thôi sẽ không gây nguy hiểm. Mình không uống cà phê nên không lo sợ gì cả. Ngoài ra chúng ta chưa nói đến hạt cà phê bị mốc gây nguy hiểm cho cơ thể. Như ai nói, sống một đời thôi thì cứ ăn uống thả giàn. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Ta là những gì ta chỉ trích


Mình hay đọc báo và bài trên mạng. Ngoài đọc bài ra mình thích đọc mấy lời còm vì học hỏi thêm nhiều điều. Độc giả có thể bổ túc hay nói ngược lại những gì tác giả viết khiến mình học được nhiều điều thú vị. Họ đưa ra nhiều vấn đề để lý luận khiến độc giả học hỏi thêm. Các báo phải trả tiền như Le MOnde Diplomatique, Foreign Affairs, the Economist thì thường các còm đàng hoàng vì có lẻ họ trả tiền nên trân trọng những gì họ trao đổi với tác giả hay các độc giả khác. 

Ngược lại trên các mạng xã hội tây ta mỹ, vì không mất tiền nên thiên hạ bu lại đông như quân Nguyên, chửi nhau bú xua la mua. Mặc dù nhóm chủ trương có yêu cầu giữ hoà khí,… lâu lâu mình tò mò xem họ chửi ra sao. Mình đoán là người chửi chưa đọc bài của người viết nhưng có lẻ có hiềm khích gì đó nên cứ chửi thay vì đóng góp cái gì tích cực, chia sẻ sự hiểu biết của mình cho cộng đồng. Cũng có thể là chiến sĩ an ninh mạng hay bênh vực mấy ứng cử viên cho cuộc bầu cử sắp tới. Ngoài ra để chứng tỏ họ thông thái, lại tải nguyên những bài báo đâu đâu hay YouTube để làm bằng chứng. Quan trọng là họ nghĩ gì chớ, vác người khác ra đe doạ thì Chán Mớ Đời.

Ông Carl Jung, có lần nói: “thinking is difficult, that’s why most people judge”. Thiên hạ chửi nhau đủ trò, tạo khẩu nghiệp để làm gì. Ai cũng nghĩ mình giỏi cả nên khó mà lắng nghe người khác.

Hôm trước mình có kể vụ người Mỹ chết vì nghiện ngập thuốc giảm đau dưới thời tổng thống Obama thì có ông thần nào phán cho một câu chết vì ObamaCare. Mình đã giải thích lý do tại sao người Mỹ chết vì công ty bán thuốc của họ tại các tiểu bang không có ghi triplicate , đưa bản đồ lên để giải thích vấn đề. Ông thần như con chó Palov, cứ nghe đến tổng thống Obama là chửi ,không cần đọc gì cả. Nói đúng thì chương trình Obamacare có điểm tốt là các người nghèo không có tiền mua bảo hiểm y tế có thể hưởng được. Sinh viên đi học, không có cha mẹ bảo kê thì có thể xin ObamaCare,… mình có mấy người cháu đi học cao học thì quá tuổi để hưởng bảo hiểm y tế của cha mẹ, không đi làm chỉ học thì tiền đâu đóng bảo hiểm y tế. Do đó người đi làm phải đóng 3.8% thuế cho Obamacare nhưng họ sử dụng cụm từ khác để tránh phản đối.

 Không nên cãi nhau vì không ai nhường nhau, gây mất hoà khí. Ai cũng có quyền tự do chọn đường hướng chính trị của họ, bầu cho người họ nghĩ là đại diện được chính kiến của họ. Cần thiết là tôn trọng nhau, không nên xem chính trị như một tôn giáo rồi kêu tôn giáo của tôi là số một. Chỉ có cách đi bầu cho người mình tín nhiệm, còn cãi nhau là để các ứng cử viên tranh luận, đưa ra lý do chương trình hành động của họ nếu đắc cử để mình suy nghĩ có khả thí để quyết định lá phiếu của mình dành cho ai.


Dạo mình mới sang Hoa Kỳ, thường các cuộc tranh luận đều có mời các diễn giả có ý kiến khác nhau nên khi nghe họ tranh luận, giúp mình có cái nhìn trung dung. Ngày nay với Internet và kỹ thuật toán được sử dụng để quảng cáo nên họ tấn công các tin tức mà ta yên nên cứ xem tin tức một chiều khiến chúng ta không còn nhận thức đâu là chính đâu là tà. Ai không cùng lập trường với mình là kẻ thù, cần phải tiêu diệt. Rất nguy hiểm.

Ngoài ra, quan trọng nhất, là tập được sự nhẫn nại, mình không phản ứng ngay khi nghe cái gì hay đọc việc gì mà đợi kiểu Proactive thay vì Reactive. Khi xưa, ai chỉ trích mình là mình viết cự lại, hay vợ la là mình cãi lại, khiến đồng chí gái kêu mình hỗn hào, nay phải đợi xem xét tình hình, lý do tại sao mụ vợ la. Nhiều khi đi làm bị xếp la nên giận đời về nhà thấy nhà cửa không dọn dẹp thì bực mình, từ xếp bị la chạy đến la mình. Chỉ đợi một thời gian là khoẻ, vợ chồng ít cãi nhau. Mình cũng không thích cãi nhau trên mạng vì không biết đối tượng là ai. Ai chửi thì mình ghi nhận ráng lần sau tránh tái phạm. Nhiều người không hiểu cho mình là chảnh. Cãi nhau không làm ra tiền nên mình không hứng thú lắm. Tương tự cãi với vợ thì lại mất công làm lành, giặt áo quần, nấu nướng. Không còn muốn cãi cọ gì cả.


Cụ bà vẫn đẹp sao, cụ ông vẫn đẹp sao. 

Dù hàm răng không còn chiếc nào, 

dù thân thể còm nhom như là con cóc

 dù cho bước đi vô cùng khó nhọc 

nhưng vẫn thường hái hoa tặng nhau. 


Sau này mình hiểu mụ vợ nhiều hơn, tránh cãi nhau vớ vẩn với kẻ nội thù. Tối tối trước khi đi ngủ, mụ tập Dịch Cân Kinh chi đó trong khi mình đã yên giấc. Mụ tập với tên nào trẻ nào độ 30 tuổi, bận đồ ngon lành ở Việt Nam, kêu là trước đây không dạy cho người ngoài, nay để cứu nhân độ thế. Rồi kêu liên lạc với thầy để mua thuốc nam thuốc bắc chi đó. Mụ tập gì cũng được miễn sao là có tập. Nói chung mụ lười lắm. Mình phải kéo đi biển, đi bộ hít gió biển nhưng mụ cũng lười. Mình đành đi một mình để khẳng định là mụ không đi thì tui đi. Chụp hình gửi cho mụ khiến mụ không từ chối lần sau. 


Các cuộc hôn nhân lâu dài là nhờ vợ chồng cố gắng nghe kẻ nội thù cho ý kiến vì người phối ngấu có thể thấy cái điểm sai của mình, giúp mình cải thiện còn nếu không thì sẽ không bao giờ trưởng thành, nhận thức cái sai của mình để sửa đổi.

Mình chơi với nhiều người không cùng quan điểm với mình nhưng không thể nói họ sai. Mình chơi với người thuộc đảng Cộng Hoà và Dân Chủ, gốc Hà Nội hay Sàigòn không phân biệt gì cả. Ai đàng hoàng thì chơi còn không thì tránh.


Từ ngày mình theo học mấy lớp của ông Noam Chomsky về chính trị và tuyên truyền của báo chí nên mình hết muốn đọc báo. Chỉ đọc sơ qua để xem tin tức nhưng không tin lắm, phải tìm tài liệu ngoài lề để đọc. Hôm nào buồn đời, mình kể lại như trò hề chính trị này. Mình có tài khoản để đọc tin tức cực hữu, cộng hào và một tài khoản khác để đọc tin tức cực tả và dân chủ. Như bà Nooman, người viết diễn văn cho tổng thống Reagan, kêu phải đọc cả hai bên để có tâm thần trung dung. Sau này bà ta hay viết trên Wall Street Journal.


Chạy ra Bôn-sa thấy có ít nhất 4 người gốc Việt ứng cử chức vụ Supervisor cho Quận Cam cho mùa bầu cử năm nay. Vậy chia phiếu để thằng Mỹ trắng hay Mễ khác hưởng lợi. Nghe ông tám bôn sa kêu chức vụ này ăn tiền, lợi lộc nhiều nên ai cũng nhảy vào. Một ông khác gốc việt bị cách chức chức vụ này vì tham nhũng chi đó. Chưa đến ngày ra toà.


Ngược lại đọc bài của người ngoại quốc viết về Việt Nam thì mình bắt buộc phải tranh luận với họ. Lý do là ít thấy người Việt lên tiếng khi người tây phương đề cập về những vấn đề Việt Nam như chiến tranh Việt Nam. Mình viết phản biện đàng hoàng, nêu lên cái gì mình tai nghe mắt thấy trong cuộc chiến tranh Việt Nam. 


Mình được cái là không sợ tranh luận với người ngoại quốc, chỉ sợ người Việt. Nhớ dạo ở New York, các sinh viên NYU hay mời mình đến nghe các giáo sư mỹ nói chuyện về chiến tranh Việt Nam. Mình là tên mít đứng lên tranh luận với người mỹ dù tiếng anh dạo ấy rất tồi. Sau này phải tham gia Toastmasters để học cách tranh luận, nói chuyện trước công chúng. 

Đọc tài liệu về vụ bắt gian lận medicare tại Hoa Kỳ. Được biết là các giới y sĩ mỹ trắng, mỹ đen và mỹ vàng đều ăn gian cả. Nhưng tại sao họ bắt các bác sĩ gốc việt để làm gương cho các cộng đồng khác. Lý do là người Việt tỵ nạn không có tiếng nói chính trị. Chỉ loay hoay trong thành phố, địa hạt của mình. Thay vì hợp tác để tiếng nói người Mỹ gốc việt mạnh, choảng nhau để tụi dân khác hưởng phiếu. Chưa có người Mỹ gốc việt đại diện tại quốc hội liên bang trong khi người Mỹ gốc Nam Hàn, người Nhật ít hơn người Việt, Tàu có đầy.


Nhớ có lần ở New York, một đại học mỹ có tổ chức một buổi hội thảo về chiến tranh Việt Nam, để cho công bằng, họ mời các tên chống chiến tranh khi xưa và đại diện cộng đồng người Việt. Giới sinh viên gốc việt thì không rành lịch sử chiến tranh Việt Nam vì còn nhỏ tuổi nên kêu mấy ông bố, đại diện cộng đồng ra nói chuyện và họ sẽ thông dịch. Cuối cùng mấy ông bố không chịu tham dự cuộc hội thảo, cho rằng ngồi với bọn phản chiến, mất chính nghĩa và đứng ở ngoài cổng biểu tình. Người ta cho anh diễn đàn nhưng không chịu tham dự để nói lên quan điểm của người Việt tỵ nạn, chỉ biết đứng biểu tình rồi kéo nhau về nhà hay quán phở tự ca tụng nhau. Ai không nghe lại bò vào nghe theo thể thức dân chủ thì bị lên án, chụp mũ là Việt Cộng.


Mình tham gia các hội người Mỹ như Lions Club, Toastmasters,… để có tiếng nói của người gốc việt. Mỗi lần mình nói chuyện ở Toastmasters, đều nhắc đến chiến tranh Việt Nam như một chứng nhân tại Việt Nam. Giúp người Mỹ hiểu lý do người Việt tỵ nạn, thà chết trên biển để tìm tự do, có một cái nhìn khác thay vì để truyền thông Mỹ, nói rằng Việt Nam Cộng Hoà toàn là tham nhũng để xoá bỏ mặc cảm đã bỏ người đồng minh. 


Ngay tại Hoa Kỳ, có mấy ông dân biểu và thượng nghị sĩ liên bang đang bị điều tra, và có một ông bị cách chức rồi về tội tham nhũng. Cứ xem vợ chồng ông Clinton có 2 tỷ qua Foundation của họ sau mấy chục năm làm chính trị. Còn ngày nay, ở Việt Nam tham nhũng khắp nơi, gấp 1000 lần khi xưa. Tháng trước có ông mỹ già nói về làng Mỹ Lai, Pinkville. Mình cũng đóng góp thêm về Mậu Thân, Việt Cộng chôn sống người Việt. Và cuộc cải cách ruộng đất ở miền bắc sau 1954 mà ông bà nội mình suýt bị giết cho đủ con số trong làng. Những tin tức này người Mỹ không biết nên sau đó có vài người i meo mình và cảm ơn về thông tin. 

Như sáng nay mình kể về lý do người Việt thà chết trên biển đông để vượt biển tìm tự do vì họ không có đất sống tại chính quê hương họ. Không được đi học như em mình, phải đi kinh tế mới, nhà cửa bị chiếm đoạt,.. mình nói đến dầu hoả bị các nước trung đông cấm vận khiến kinh tế Hoa Kỳ gặp khó khăn, xe hơi đậu hàng dài để bơm xăng. Ông Nixon và Kissinger sang Trung Cộng, ký kết bán coca cola và hamburger nên phủi tay với Việt Nam Cộng Hoà tại hoà đàm Paris. Cuộc chiến chấm dứt rất nhanh. Thủ tướng Phạm Văn Đồng của Hà Nội tại Paris, sau 1975 phát biểu trước tờ Paris Match, có trên 2 triệu người miền nam ở trong trại cải tạo trên tổng số 17 triệu người Việt tại miền nam, xem như 15% dân số., nhất là thanh niên.


Quân đội Mỹ rút khỏi miền nam, để lại súng ống, máy bay nhưng không tiếp tế đạn dược, dầu hoả, xăng để bay thì cũng như không. Mình hỏi một hội viên, cựu lính Thuỷ Quân Thuỷ Chiến, được biết anh ta là người cuối cùng rời khỏi chiến trường Ả Phú Hãn. Nếu có máy bay mà không có xăng thì phải làm gì để đánh nhau. Anh ta cho biết chỉ tử thủ đến viên đạn cuối cùng hay bỏ chạy. Nếu giúp 20 người Mỹ, mỗi tuần hiểu thêm một tí về chiến tranh Việt Nam, sẽ giải toả bớt được sự kỳ thị với dân da vàng. Giúp người Mỹ hiểu thêm về chiến tranh Việt Nam.

Trên Netflix có cuốn phim nói về cuộc giải cứu các binh sĩ bị kẹt tại Mogadishu, một đại đội lính của Mã Lai Á, đã chấp nhận đi giải cứu các binh sĩ còn kẹt trong thành phố. Từ đó quân đội Hoa Kỳ không thích tham dự các cuộc giám sát hoà bình vì có thể bị dính bẩy. Cuốn phim do người Mã Lai Á thực hiện cho thấy từ dạo ấy, các cường quốc nhìn Mã LAi Á dưới một ánh mắt khác và cảm phục. Lý do là các quân đội tham gia cuộc giám sát hoà bình tại xứ này đều từ chối lời cầu cứu của Hoa Kỳ. Chỉ có MÃ Lai Á chấp nhận, hy sinh lính của họ. Bảo đảm sau vụ này Hoa Kỳ viện trợ hay buôn bán với Mã LAi á nhiều hơn.


 Nhất là trong giai đoạn này, thế lực của nhóm cực hữu lên rất cao. Mình xem mấy phim tài liệu về xã hội hiện nay tại Đan Mạch, Hung Gia Lợi, và Pháp hay Ý Đại Lợi thì thất kinh. Bạn mình ở Ý Đại Lợi khi xưa, là dân chống mỹ nay bỏ phiếu cho đảng cực hữu. Làn sóng chống di dân lên cao trào như thời chủ nghĩa phát xít ra đời. Mình nói chuyện với người Việt, từng sống tại đông Âu hay Nga Sô thì dân sở tại chận đánh người Việt khơi khơi chả có luật pháp ngăn chận gì cả.


Dạo này mình đang tìm thêm tài liệu để chuẩn bị cách binh cho cuộc bầu cử năm nay. Cứ lấy thí dụ họ tìm đủ cách để loại ông Trump, không cho ra tranh cử mà không được rồi sai ai bắn ông Trump thì chuyện gì xảy ra. Ông Reagan bị bắn, ông Carter bị doạ bắn nên cuối cùng đành nghe lời, ông Kennedy không nghe lời bị bắn. Ông Obama, ông Biden, ông Clinton đều nghe lời nên yên thân, hốt tiền. Khắp nơi đánh nhau, từ Ukraine đến Gaza rồi nay Ba Tư với Pakistan rồi eo biển trung đông, chưa nói đến Đài Loan, Trung Cộng và Bắc Triều Tiên,… tình hình kinh tế ở Trung Cộng không khá lắm, nhà cầm quyền tìm mọi cách để cứu Evergrade, nợ 300 tỷ đô La. Âu châu thì phe cực hữu lên nắm chính quyền, kêu người dân tỵ nạn hay da màu, không thích thì cút về nước. Năm 2024 sẽ có thể như năm 1968. Kinh

Thị trường chứng khoán mà banh ta lông. Ngân hàng bay theo cánh chim biền biệt. Địa ốc xuống hay người Mỹ ủng hộ hai bên cầm súng ra đường bắn nhau, bạo loạn rồi quân đội lên nắm chính quyền. Chấm dứt nền dân chủ. Bộ trưởng quốc phòng bị ung thư nằm nhà thương mà phó bộ trưởng không biết. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 



Chúng ta là những gì chúng ta ăn

Netflix có một phim tài liệu nói về một cuộc nghiên cứu 21 cặp sinh đôi trong vòng 8 tuần lễ. Lý do là anh em hay chị em sinh đôi thì có cùng DNA, đủ trò nên dễ so sánh. Nghiên cứu của trường đại học Stanford ở Cali về các người sinh đôi là cho hai người sinh đôi ăn theo chế độ dinh dưỡng khác nhau; 1 là ăn chay rau cải gọi là Plant base (không ăn thịt) và một ăn thịt thà và có một huấn luyện viên thể dục giúp họ tập thể dục trong suốt 8 tuần lễ để xem sau 8 tuần lễ, có sự khác biệt gì hay không. Họ chỉ quay 4 cặp. 1 cặp đàn ông da trắng, 1 cặp đàn ông da đen, 1 cặp phụ nữ gốc Phi Luật Tân (to béo) và một cặp phụ nữ gốc Nam Phi cũng to béo.

Ăn mà không tập thể dục thì coi như không có gì thay đổi. Họ xen lẫn với các thước phim về các trại nuôi gà, nuôi bò thì khám phá ra 5% các gói thịt mua, có bọc giấy nylon ở chợ siêu thị đều bị nhiễm vi khuẩn E.Coli và 25% bị Salmonella khiến mình thất kinh. Họ vào nhà các người sinh đôi, lấy đèn pin loại đặc biệt để xét thì các tay cầm của tủ lạnh và thướt, dao nĩa, chén bát đều dính vi khuẩn Salmonella kinh.

Họ phỏng vấn chủ tiệm ăn nổi tiếng nhất New York 11 Madison Square tên Daniel Humm thì phải, ông này đoạt giải tiệm ăn ngon nhất thế giới rồi bổng nhiên ông tư duy đột phá về các con bò, thú vật,… nên chuyển qua nấu thức ăn chay rau cỏ, không thịt, vẫn nổi tiếng như tây. Giá mỗi người $350 mà phải đặt trước lâu ngày.


Họ phỏng vấn một ông chủ trại gà, cho biết là gà đứng không nổi vì quá nặng phải chích thuốc kháng sinh, cho mau mập. Con gà từ khi nở đến khi lên lò chỉ có 45 ngày. Cuối cùng ông ta Chán Mớ Đời nên bỏ nghề nuôi gà, dùng trại gà để trồng nấm bán. Có dạo mình muốn mua mấy container rồi trồng nấm ở trong như một sinh viên đại học Pomona giải thích nhưng hết muốn làm ăn, chỉ thích đi chơi với mụ vợ.


Họ quay các phim ảnh mình đã từng xem như họ nuôi cá hồi, bị giam trong các lưới to đùng cả một sân vận động, cũng thải thức ăn và thuốc kháng sinh nên ăn không tốt lắm dù báo chí quảng cáo. Vào Costco thấy họ bán cá hồi, đề có nhuộm phẩm đỏ. Cá hồi mà sống hoang có rất nhiều oxygen nên thịt đỏ ỏng còn cá hồi nuôi, vì không chỗ bơi lội, thịt màu hồng nên họ phải nhuộm đỏ. Được cái là họ có chú thích trên các miếng nhựa bọc cá lại. Theo các nhà thực phẩm gia thì không nên ăn. Vào quán ăn sushi, cá hồi màu vàng. Có dạo mình gửi mua cá hồi hoang, đánh bắt ở Alaska nhưng đắt quá nên ngưng.


Trước khi thử nghiệm, 21 cặp sinh đôi được đo đạt, máu miết, sinh lý đủ trò. Họ cắm cái gì trong âm hộ phụ nữ còn đàn ông thì cho con chim cái vòng rồi cho xem phim con heo để đo độ hưng phấn, hoành tráng ra sao.


Sau 8 tuần lễ thì người ăn thịt có bắp thịt lên một chút vì tập luyện tạ tiết ở câu lạc bộ thể thao, người không ăn thịt thì cơ bắp xuống vì thiếu chất đạm. Cái này có thể bổ sung bằng ăn đậu. Cholesterol trong máu thì không giảm nhiều cho cả hai nhưng có 1 chất gì quên tên, Trimethylamine N-Oxide (TMAO), rất cần thiết cho hệ thống ruột tiêu hoá của con người. Hôm nào rảnh mình bình dân học vụ lại vì rất quan trọng, được biết là có nhiều sẽ giúp sống thọ và ít quên, ít bệnh Alzheimer. Người ăn chay có cái này gia tăng rất nhiều giúp sống lâu hơn. Có thể giải thích lý do phụ nữ sống lâu hơn đàn ông vì họ ăn ít hơn đàn ông và nhất là thịt.

Điểm quan trọng nhất mà mọi người muốn biết là về sinh lý. Người ăn thịt, nhờ có tập thể dục nên cường độ sinh lý gia tăng đến trên 200% nhưng người ăn chay thì cường độ sinh lý gia tăng đến 383%. Kinh

13% người Mỹ ăn pizza mỗi ngày và 45% phô mát được tiêu thụ tại Hoa Kỳ là Mozarella vì pizza. Các nhà dinh dưỡng cho rằng không nên ăn phô mát và uống sữa bò nên có người đã làm phô mát bằng plant base. Để làm pizza họ làm phô mát bằng chất lõng để tránh làm khô rồi bị nướng trong lò khi người Mỹ làm pizza….

Tóm lại nên ăn chay để bảo vệ môi trường, giảm Cholesterol, tăng cường sinh lý nhất là sống lâu hơn, đầu óc minh mẫn, nhận thức lâu hơn. Chúc các bác đầu năm nên chuyển chế độ dinh dưỡng ăn chay. Em bàn với ông thợ trong vườn nên trồng thêm rau cãi để ăn cho sạch. Sẵn đất nước, phân bón, tội vạ gì không làm. Có rau sạch để ăn. Năm ngoái thấy anh ta trồng Ngô thấy cũng bự ngon. (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn