Người xưa ngày nay


Có lần đồng chí gái đưa mình tấm ảnh thời xưa, chụp một đám con trai con gái rồi chỉ một tên, nói tên ni khi xưa em thích hắn lắm. Nay hắn te tua, tóc rụng, răng rụng đủ trò. Công nhận chú bé trai mà đồng chí gái thích một thời rất khôi ngô tuấn tú hơn Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen. Có lần buồn đời, mình bò lên mạng tìm kiếm những người đã đi qua đời tôi, khiến mình thất kinh. Cô nào cô nấy ngày nay đều to béo. Buồn vào hồn không tên. Mình nghĩ họ mà thấy ảnh mình ngày nay chắc cũng thét lên như gặp Hải tặc. Nhìn lại thì mụ vợ mình còn OK tuy đã nữa đời hương phấn.

Có lần thằng con mình đi Việt Nam theo phái đoàn y tế giúp người nghèo tại Việt Nam. Sau mấy tuần, phái đoàn gửi cho mình một video. Hai vợ chồng bỏ lên máy truyền hình để xem hình ảnh thằng con. Thằng con đâu không thấy, thấy có một bà to béo, trưởng toán của thằng con, mình dụi mắt mấy lần, mở đi mở lại 2 lần để xem có đúng đôi mắt người xưa. Mình hỏi vợ bà này sao thấy quen quen. Mụ vợ như đợi thời cơ đã chín muồi, nói liền bà bồ anh ngày xưa chớ ai. 


Đồng chí gái có trí nhớ rất hay. Mình thì không nhớ nhưng mụ vợ thì nhớ hết dù xem hình ảnh mà mình còn giữ lại trong album mà cô nàng trao tặng. Như có lần đi ăn cưới, người ta giới thiệu một ca sĩ lên sân khấu. Mình nói với mụ vợ, bà này trông quen quen. Đồng chí vợ kêu bạn học anh chớ ai. Bà đi hỏi vợ cho anh, dặn đừng giới thiệu tôi là mẹ ông nhé. Chị bạn học chung khi xưa, lập gia đình rất sớm, mình gặp lại lần đầu khi đi thăm với đối tượng một thời. Cô nàng kêu bạn anh sao như bạn má em. Chán Mớ Đời 

Mình xem lại chú thích thì đúng tên họ của nha sĩ mình quen khi xưa, vừa tên mỹ vừa tên ta, thêm cái giọng một thời đã làm mình say đắm, bỏ âu châu sang Hoa Kỳ để se duyên Tần Tấn. Đồng chí gái thì vui lắm, cảm thấy ngày nay đẹp hơn đôi mắt người xưa của mình. Cứ xuýt xoa bà ta khi xưa đẹp mà răng bi chừ lạ rứa hè. Lạ hè. Mỗi câu lạ rứa hè càng xé nát tim tôi. Chán Mớ Đời 


Có lần gặp lại anh bạn người Hoà LAn, anh ta kể có gặp lại cô bạn người đức mình quen khi ở Thuỵ Sĩ, mình hỏi có con cái gì không, không dám tìm kiếm nữa vì phụ nữ đức nổi tiếng ăn Kartoffeln và uống bia thì sau một lần đi biển vượt cạn là to đùng. Cô ta lấy một người Thụy sĩ, có một cô con gái nhưng hai người ly dị vì anh chồng lớn tuổi hơn rất nhiều, nay về già bệnh đủ thứ nên cô ta không thể chăm sóc và đi làm cùng một lúc nên aus Wiedersehen.


Mình có kể gặp lại những bông hồng cũ nhưng ít cô nào bàn nói về gặp lại cố nhân như đồng chí vợ. Ông Vũ Thành An có rên rĩ về mối tình không thành của ông ta, giúp ông ta nổi tiếng, lượm được một mớ tiền với những bài hát không tên không tuổi nhưng khi gặp lại cố nhân bên mỹ, ông ta phải sửa lại ca từ của bài hát. Hiểu rằng con đường gốc nhân đã chọn quá đúng.

Thời gian rất tàn nhẫn không chừa ai cả, tuỳ theo cuộc sống và môi trường đã trải qua, sắc diện con người sẽ bị tàn phá nhanh hay chậm. Có gặp lại nhau thì phải chuẩn bị tinh thần để không bị sốc với thời gian. Nam hay nữ đều bị tàn phá. Khi gặp lại chúng ta chỉ nhìn người bạn học khi xưa để nối lại những kỷ niệm với nhau. 


Mình có anh bạn, bố mẹ cấm không cho lấy cô bạn gái vì không môn đăng hộ đối, đành hát ngày nhà em pháo nổ tâm hồn anh rướm máu. 19 năm sau, anh ta gặp lại cô bạn gái, cũng lỡ một chuyến đò như anh ta. Thế là xáp lá cà lại nhau. Từ Pháp chuyển qua Hoa Kỳ kết lại mối tình xưa. Cái kết khá đẹp. Anh ta và vợ hay ghé lại nhà hát hò với đồng chí gái và mấy người bạn yêu thích hát hò.


Còn nếu nhìn những người bạn cũ với cái nhìn của người soi mói hay để thoả mãn tự ái của mình thì khó. Có nhiều người kêu gặp lại con Ạ con B, khi xưa đẹp lắm mà nay thì Chán Mớ Đời. Với tâm tư như vậy thì không nên gặp lại. Người bạn nào mình gặp lại cũng mừng là chưa qua đời, còn khổ hay sướng thì không thể so sánh được. Vì mỗi người có một cái nghiệp, một cây thánh giá để tự vác lên đồi Calgary.


Cậu bé khi xưa trong ban Tuổi Thơ, với mụ vợ nay đã lão thành. Mụ vợ cũng thay đổi, mình phải dang hai tay nối vòng tay lớn mới ôm được kẻ nội thù. Mình thì bị lão hoá theo năm tháng, làm người chồng nhân dân rồi làm nông dân ưu tú. Mình thấy nhiều người bạn, nhuộm tóc để cảm thấy mình trẻ, bẻ sừng trâu làm nghé. Còn mấy bà thì cố gắng níu kéo chừng nào hay chừng nấy.

Nông dân Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Trên Netflix, có chương trình kể về bệnh nhân của hai ông bác sĩ thẩm mỹ tại Newport Beach. Kinh hoàng. Mấy bà muốn làm cô bé lọ lem, vô đây sửa tới sửa lui đủ trò, xem thấy kinh hoàng vì họ muốn đẹp thêm, bơm ngực bơm mông, hay vá cái âm hộ như trong cuốn sách Godfather kể. Họ quên là sửa sắc đẹp lại, bơm mông bơm ngực thì khi lên thiên đàng, máy rà digital của thánh Phao Lồ sẽ không nhận ra và bị đày xuống địa ngục. 


Cũng có mấy tên tốn tiền vào đây để làm đẹp, để trở thành Chử Đồng Tử phò mả, tốn biết bao nhiều tiền. Nói chung nam nữ ai cũng bị lão hoá, chỉ có vấn đề là chúng ta có chấp nhận, thích nghi với sự thay đổi hàng ngày để vui sống tốt những năm tháng còn lại của đời người. Gặp lại bạn bè xưa, nếu họ chấp nhận mình thì gặp còn không thì thế giới này thiếu gì Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen .


Mình có gặp lại đối tượng một thời tại Việt Nam khi thăm viếng gia đình. Được cái là cô nàng không bị thời gian phá nát tim tôi. Vẫn đẹp như ngày nào. Khi xưa đẹp gái nay đẹp lão. Còn một cô được xem là xinh khi xưa, thấy hình ảnh ngày nay trên mái ấm trường Văn Học thì cũng không muốn đi tìm lá Diêu Bông. Xong om

Mấy bà quen khi xưa không nhận ra mình khi gặp lại Sơn đen. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen. 

Nguyễn Hoàng Sơn 




Tại sao bác sĩ đình công

Mình quen với định kiến của người Mỹ là y sĩ có một nghề kiếm được nhiều tiền. Chịu khó vài năm ăn học y khoa, ra trường là khoẻ một đời. Lấy vợ đẹp con khôn. Gần đây, đọc tài liệu về y khoa thì thấy vậy mà không phải vậy. Đọc sâu sâu vào thì bác sĩ y khoa cũng có nhiều vấn đề, không trơn tru như chúng ta nghĩ.

Nhiều khi đọc tin tức thấy nhiều chuyện khó tin như bác sĩ tự tử tại Hoa Kỳ mỗi năm trên 400 người. Họ chết không phải vì làm tiền quá nhiều và không biết xài. Họ chết vì bị trầm cảm, công việc đầy áp lực, thấy bệnh nhân chết trước mặt mình mà không làm gì được nên bị trầm cảm. Nay lại khám phá ra bác sĩ đình công, bị sa thải khiến mình lại tò mò tìm hiểu thêm. Tại Hoa Kỳ, bác sĩ là nghề rất được trọng nể, không như ở âu châu. Lương cao, học cả 10 năm mới xong nên cha mẹ ai cũng muốn con mình theo học ngành y khoa hay lập gia đình với một vị y sĩ. Đạt được thì xem như 1 đời êm ấm.

Mình nhớ khi xưa, có khách hàng giao tiền hưu trí của họ để mình mua mutual funds cho họ. Mấy năm đầu thị trường chứng khoán lên như diều nên thấy tiền của họ lên, khiến mình cũng vui lây. Đùng một cái, năm 2000 đến, thị trường chứng khoán tuộc dốc khiến mình chới với, không biết làm thế nào để cứu tài khoản của họ. Cuối cùng bỏ nghề vì không thể nhìn tiền của khách hàng khóc cho vơi đi những cổ phiếu.

Mình có tính rất lạ nên vợ hay chửi. Đi xây nhà cho thiên hạ mà nhiều khi mình từ chối. Điển hình có một cặp vợ chồng trẻ, có hôm gọi điện thoại hỏi có phải mình là người vẽ và xây căn nhà ở đường Jamaica. Mình nói đích thị. Anh ta kêu không ngờ người Việt mà vẽ và xây nhà đẹp như vậy. Anh ta cho biết muốn mua căn nhà đó nhưng chủ đã bán cho người khác đến trước. Anh ta nói mới mua một căn nhà y chang trong khu vực đó, nhờ mình vẽ và xây y chang như vậy. Sau khi vẽ, được thành phố chấp thuận, mình kêu vợ chồng này không nên xây vì nhà đang xuống giá nên sẽ lỗ. Giá nhà $600,000, bỏ thêm $400,000 để xây thì khi nhà xuống là ngọng. Xây cho họ thì mình lời được $100,000 trong vòng 3 tháng nhưng họ sẽ gánh nợ một đời. Mấy năm sau tình cờ gặp lại, họ mừng quá vì mình từ chối xây cho họ.

Có lần mình đọc một bài báo ngoại quốc, nói về bác sĩ tại Hoa Kỳ đình công khiến mình thất kinh. Nghề y sĩ đâu phải gia nhập công đoàn gì đâu mà phải xuống đường biểu tình, kêu gọi nhà thương trả lương cao hơn, làm ít thời gian lại. Khi nói đến nghề nào làm tiền nhiều, ai cũng nghĩ có tiền nhiều thì phải lao động nhiều giờ, ít ai để ý đến là họ cũng có gia đình và cuộc sống, cần được nghỉ ngơi để hồi sức. Nhiều khi bị áp lực quá, làm bậy, bị thưa kiện đủ trò. Các luật sư đang quảng cáo, nam bệnh nhân nào bị một bác sĩ của nhà thương HOAG rờ mó thì liên lạc với họ để lãnh tiền. Mình tưởng chỉ có mấy bà bị bác sĩ có máu dê như mình rờ mó, ai ngờ đàn ông cũng bị. Mình già nên chắc không bị mấy vụ này.

https://ejournal.msmaonline.com/publication/?m=63060&i=735364&p=22&ver=html5

Một bà bác sĩ cho biết là đầu năm nay, bà ta đình công, đứng trước nhà thương tại New Mexico. Hôm sau, bà ta bị nhà thương sa thải cùng mấy người đồng nghiệp. Bác sĩ đình công tại Hoa Kỳ khiến mình thất kinh. Nợ đi học y khoa mấy trăm ngàn, tưởng tiền vô như nước sao lại đình công. Chuyện lạ chỉ có tại Hoa Kỳ. Ngoài bolsa, bác sĩ và nha sĩ đong như quân Nguyên, cạnh tranh bệnh nhân, phải trả tiền cho Cò đi chở bệnh nhân lại cho mình.

Lý do nào một nhà thương sa thải nguyên một lúc các bác sĩ? Mình sống ở xứ tư bản nên cái gì cũng dính đến lợi nhuận. Trong công ty ai mà được trả lương cao thì khi họ tìm được người rẻ hơn, làm cùng công việc là đá mình ngay. Ngày nay, đi làm nhiều khi họ chỉ mướn có 30 tiếng tối đa một tuần, để tránh phải trả tiền hưu trí, đủ trò, tiết kiệm tiền công ty. Do đó có người phải đi làm 2 công việc, 30 giờ một tuần, xem như 60 giờ một tuần mà không có quyền lợi gì cả.


Hóa ra bệnh viện đã quyết định thuê nhân viên bên ngoài để giúp họ tăng lợi nhuận vì trả lương nhân viên toàn thời gian như bác sĩ và điều dưỡng viên mà họ mướn quá đắt. Phòng cấp cứu tại bệnh viện, trung tâm y tế Presbyterian Santa Fe, được tiếp quản bởi một công ty có tên Sound Physicians, một nhóm quản lý y tế, thường được gọi là Contract Management Group hay đọc tắc CMG. Đó là một công ty như bao công ty khác chăm sóc y tế vì lợi nhuận, được sở hữu bởi một công ty cổ phần tư nhân. Họ không có châm ngôn “lương y như từ mẫu” mà lương y nhìn bệnh nhân như con bò để vắt sữa.


Hoá ra 1/4 các phòng cấp cứu tại Hoa Kỳ ngày nay đều do các nhóm CMG điều hành. Từ năm 2000 đến này, các công ty đầu tư vào ngành y tế gia tăng gấp 20 lần. Lý do là các CMG này cho rằng họ có thể lợi nhuận hoá các nhà thương gặp khó khăn về tài chánh: các công ty tư nhân có thể bơm thêm tiền tươi và thương mại hoá ngành y tế bằng cách quản lý hữu hiệu hơn.


Mình đọc đâu đó là các nhà thương chặt chém bệnh nhân để bù vào sự lỗ lã do các bệnh nhân không có bảo hiểm, như người di dân không có giấy tờ và tiền bạc. Nhà thương bắt buộc phải cứu chửa họ, không được trả tiền nên quay qua chém dân có bảo hiểm và tiền. Vào phòng cấp cứu là thấy người di dân đợi rất nhiều nên người ta khuyên cứ kêu xe cứu thương đến chở thẳng vào phòng cấp cứu vào nhà thương, ít đợi chờ hơn. Vấn đề là khi xe cứu thương đến nhà là tốn trên $1,000. Do đó phải trả tiền hàng tháng cho thành phố mấy chục để khi hữu sự thì kêu 911 được. Không bị trả $1,000.


Có lần mình đọc tin tức về các nhà thương ở gần biên giới Mễ Tây cơ, khái phá sản vì dân bên Mễ chạy qua biên giới để chữa bệnh miễn phí hay sinh con để được quốc tịch mỹ. Người Mỹ có tiền thì chạy qua Mễ chữa bệnh vì rẻ hơn. Ai buồn đời thì đọc cái link về cấp cứu.


https://www.acep.org/life-as-a-physician/ethics--legal/emtala/emtala-fact-sheet#:~:text=But%2C%20emergency%20departments%20are%20unique,and%20Labor%20Act%20(EMTALA).


Năm ngoái, một tờ báo địa phương đã đăng một câu chuyện về kế hoạch của trung tâm y tế Presbyterian. Một quản trị viên cho biết rằng Sound Physicians được mướn để "cung cấp các bác sĩ" để "cộng đồng có thể tiếp cận dịch vụ chăm sóc khi cần thiết". Bài báo này khiến ông John Wagner, một chuyên gia trong lĩnh vực cổ phần tư nhân và ngân hàng đầu tư hơn 20 năm, buồn cười đến toé phở và đăng một bức thư của độc giả trên tờ Santa Fe New Mexico, chỉ trích việc tư nhân hóa các ngành cấp cứu trong nhà thương. 


Ông ta giải thích là các công ty tư nhân luôn luôn mong đợi lợi nhuận khi họ đầu tư là mấy trăm phần trăm. Lợi nhuận đến từ đâu? Từ tiền boa của bệnh nhân cho rằng bệnh viện đã chăm sóc họ rất tốt mấy ngày qua. Chắc chắn là Không.


Họ bắt các bác sĩ làm việc nhiều thời gian hơn, các y tá được trả lương ít, và để cộng đồng biết, Sound Physicians hoạt động là vì lợi nhuận, chớ không vì lợi ích cộng đồng, bệnh nhân. Báo chí dạo này, đăng một điều dưỡng viên đang bị ra toà, đã khiến mấy bệnh nhân chết vì cho uống thuốc do bác sĩ kê toa tại nhà thương. Được biết mỗi năm có trên 100,000 người Mỹ chết vì uống thuốc do bác sĩ kê toa và được y tá cho uống trong nhà thương, còn ở nhà thì không thấy nói đến. Do đó bảo hiểm nghề nghiệp rất cao.


Đồng chí gái đi làm, công ty cứ được bán đi mua lại nhiều lần. Mỗi lần như vậy thì ban quản trị sa thải bớt người, và bắt nhân viên làm việc cho 4, 5 người để thu lợi. Mụ vợ bị áp lực của công việc nên cứ đè đầu mình ra la. Cuối cùng mình nói thôi nghỉ làm đi chơi, còn không cứ tiếc lương thì ở nhà, anh đi leo núi bên phi châu rồi đến Nam Mỹ. Mụ vợ kêu mụ ngu, đi làm để hắn đi chơi nên nghỉ hưu sớm luôn.


Việc đầu tiên các nhà đầu tư nhìn vào là tiền chi phí, người Mỹ gọi là “operating expenses hay Opex”. người Mỹ hay nói “a dollar saved is an earned dollar”. Khi mới đi học về tài chính, họ dạy mình mỗi tháng ít nhất phải tìm cách chi giảm tối thiểu $50 vì phải làm ra $80, đóng thuê $30 để có $50 để trả các chi phí. Từ đó mình cắt giảm các dây cáp, bớt xài điện, không mở máy sưởi về mùa đông, cứ bận thêm áo ấm,… tìm công ty bảo hiểm rẻ hơn,…tiết kiệm được tiền, bỏ vào quỹ hưu trí hay quỹ giáo dục cho mấy đứa con. Đơn giản hoá cuộc đời.


Các nghiên cứu cho thấy các công ty tư nhân này, thay vì mướn bác sĩ, họ dùng các 

physician assistants và nurse practitioners, lương thấp hơn nhưng ít thực tập và học ít hơn các bác sĩ. Ông Ron nuôi ong trong vườn của mình, cứ đi nhà thương, được khám bởi các phụ tá y sĩ hay điều dưỡng viên khiến càng ngày tình trạng ông ta yếu dần. Năm nay mình chưa đi khám bác sĩ, điện thoại nhắn tin mình phải gặp phụ tá bác sĩ mỗi tuần khiến mình muốn điên luôn. Ai buồn đời thì đọc mấy bài này để hiểu thêm việc cắt giảm trong nhà thương để giúp giới đầu tư làm tiền trên xương máu của bệnh nhân.

https://s3.documentcloud.org/documents/23605675/american-physician-partners-redact.pdf


Nếu lợi nhuận là mục đích của đầu tư thì họ chỉ cần giảm lương bổng, bớt chi phí là có thể kiếm lời. Mình rất ngạc nhiên khi thấy nhiều bác sĩ viết trên mạng, nhưng không đưa tên cúng cơm. Chắc sợ bị truy tố mất bằng. Họ cho rằng “Mọi thứ đều nhằm mục đích tiết kiệm tiền cho công ty, ngay cả khi ảnh hưởng đến việc chăm sóc bệnh nhân”,  hay “Các bác sĩ được đối xử giống như chi phí kinh doanh và các con số,”. Học biết bao nhiêu năm để rồi chủ mướn không xem trọng mình. Chỉ có cách là làm riêng cho mình, mở phòng mạch riêng nhưng cũng khó lắm vì nếu không biết cách làm thương mại thì lỗ.


Chi phí chỉ là một phần của phương trình lợi nhuận. Phần còn lại là doanh thu, trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe cuối cùng được trích từ bệnh nhân. Với các nhà đầu tư cổ phần tư nhân, có thể sẽ tạo ra các hóa đơn cao hơn hoặc thậm chí gian lận. Vào năm 2020, các nhà kinh tế nhận thấy rằng chi phí tăng gần gấp đôi khi CMG tiếp quản. Một nghiên cứu về các bệnh viện thuộc sở hữu tư nhân cho thấy doanh thu tăng hơn 2.000.000 USD, chủ yếu là do hóa đơn bệnh nhân cao hơn.


https://www.medpagetoday.com/opinion/second-opinions/106333


Trong vụ kiện cáo buộc các hành vi thanh toán gian lận của TeamHealth, một trong những CMG lớn nhất Hoa Kỳ, một giám đốc điều hành đã thừa nhận rằng chi phí chăm sóc thực tế không ảnh hưởng đến giá của TeamHealth, ProPublica đã đưa tin. Tại “một số địa điểm”, ProPublica cho biết thêm, “Giá của TeamHealth cao hơn giá của 95% các nhà cung cấp khác và cao hơn tám hoặc chín lần so với những gì Medicare sẽ trả” (TeamHealth cuối cùng đã thắng kiện.) Chán Mớ Đời 


https://khn.org/wp-content/uploads/sites/2/2022/12/Class-Action-Teamhealth-CA-complaint.pdf


Một số dấu hiệu cho thấy làn sóng đang thúc đẩy sự tham gia của vốn cổ phần tư nhân vào môi trường chăm sóc sức khỏe. Năm nay, nhiều CMG lớn tuyên bố phá sản. Các nhà kinh tế đoán là do luật liên bang mới, Đạo luật No Surprise Act, cấm việc lập hóa đơn mang tính chất săn mồi. Theo bà Eileen Appelbaum, một nhà kinh tế về chăm sóc sức khỏe, “nước sốt bí mật của họ là chất đống nợ y tế cho những người trong trường hợp cấp cứu”. Do đó bất đắc dĩ mới chạy vào phòng cấp cứu. Nên nhớ là các nhà thương có vấn nạn là người không có bảo hiểm cũng như người di dân lậu, mà chạy vào phòng cấp cứu thì họ phải chữa trị nhưng không biết phải bắt ai trả. Cali cho biết có đến hơn 5.5 triệu dân ở lậu. Có xe phải mua bảo hiểm cho người không có bảo hiểm để lỡ họ đụng mình bỏ chạy thì bảo hiểm đền. Vợ mình có lần chạy xe trên xa lộ, có ai đụng phía sau, tấp vô lề thì thấy tên lái xe đụng mình bỏ chạy.


Những diễn biến này có vẻ giống như chiến thắng nhưng thực ra chúng lại gây ra những vấn đề mới. Khi các công ty cổ phần tư nhân rời bỏ một công ty đang gặp khó khăn, trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe cũng như bất kỳ ngành nào khác, nhân viên và khách hàng sẽ phải chịu thiệt thòi nhiều nhất. Việc làm của hàng chục nghìn bác sĩ hiện đang gặp nguy hiểm, cũng như việc chăm sóc bệnh nhân của họ cũng vậy. Việc các công ty cổ phần tư nhân rút lui khỏi thị trường chăm sóc sức khỏe dường như cũng gây ra nhiều thiệt hại như sự tham gia của họ. Trong tương lai các robot sẽ thay thế nhiều bác sĩ.


https://www.uscourts.gov/news/2023/07/31/bankruptcy-filings-rise-10-percent#:~:text=According%20to%20statistics%20released%20by,cases%20in%20the%20previous%20year.


2/3 trong số tất cả các vụ phá sản cá nhân ở Mỹ đều liên quan đến chi phí y tế. Do đó người Mỹ hay bỏ tên tài sản trong các trust phòng khi đi bệnh viện, bảo hiểm không trả thì không ngọng, vì vô sản. Đó là hơn nửa triệu người mỹ phá sản mỗi năm. Việc tiếp quản các công ty trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe sẽ khiến vấn đề này trở nên te tua hơn, đồng thời ảnh hưởng đến chất lượng chăm sóc và góp phần gây ra tình trạng “burnout” của y sĩ, y tá đưa đến tình trạng cho thuốc lộn như cô điều dưỡng viên cho uống thuốc khiến 4 bệnh nhân lăn cu đơ. Y tá làm việc 12 tiếng một ngày. Tại sao không 8 tiếng như mọi người, mìn không hiểu. Có ai cho biết lý do ngoài việc bớt mướn nhân viên để tốn thêm.


Bà bác sĩ đứng đình công trước nhà thương kêu là sẽ không cho thân nhân đến chửa bệnh ở phòng cấp cứu nơi bà ta từng làm việc vì ngày nay được điều hành bởi một công ty vì lợi nhuận. Người ta hỏi làm sao biết được nhà thương nào do các công ty tư nhân điều hành. Bà ta trả lời vì vậy mà tôi đứng đây đình công và hôm sau bị sa thải. Chán Mớ Đời 

Nói cho ngay mình rất kinh ngạc. Vẫn biết là y tế là ngành chi tiền nhiều nhất. Các tên chuyên gia đều khuyên chúng ta nên mua cổ phiếu mấy công ty bảo hiểm hay nhà thương như kể trên. Vấn đề là không hiểu rõ lắm vì họ không nói lý do sao các công ty này làm được nhiều tiền. Họ có tiền và sẽ lobby và người Mỹ chúng ta lãnh nợ. Mùa bầu cử sắp đến, chúng ta nên theo dõi tin tức các ứng cử viên sẽ làm gì về các chương trình y tế, xem các đại biểu của mình có được các công ty y tế cho tiền ứng cử hay không để không bầu cho họ, bầu cho đối phương của họ. Đừng bị giới truyền thông đánh lạc hướng, cuồng Trump hay cuồng bIden vì tên nào lên cũng làm giàu cho đám bơm tiền vào quỹ ứng cử của họ. Chán Mớ Đời 


Bác nào về hưu như em thì nên cẩn thận, xem xét nhà thương nào trước để khi cần thiết thì kêu xe cứu thương chở tới đó. Mua bảo hiểm sức khoẻ thêm ngoài Medicare. Vợ em bị bệnh mấy năm trước. Có mấy bà bạn xúi, kêu xe cứu thương chở vào bệnh viện cấp cứu hai lần. Mỗi lần như vậy nội xe cứu thương vớt em $1,495, chưa kể ba thứ khác. Bảo hiểm trả đâu $10,000 còn em thì mất $3,500. Hai lần như vậy. Từ dạo ấy em phải trả cho thành phố $35 mỗi tháng để khi xưa cứu thương đến thì không phải trả $1,450. Xe cứu thương đến thì có xe cứu hoả chạy theo nên tốn mệt thở. Trong thành phố có bao nhiêu vụ hoả hoạn mỗi ngày nên khi nghe cấp cứu là xe cứ hoả cũng chạy đến để chặt tiền gia chủ. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn







Nhận thức #3


Mấy tháng nay, Đông Phương Hội mượn được võ đường của trung tâm võ thuật Việt Nam qua sự giúp đỡ của bác sĩ Kiều Quang Chẩn. Chương trình tập vào buổi sáng từ 5:30 đến 7:00 nên ít người đến tập như trước đây. Lý do là sớm quá. Chỉ có những người mê tập, nhất là muốn có sức khoẻ để tránh bệnh tật khi về già. Mùa đông gần đến nên phải tập thêm mấy thế để tránh cái lạnh xâm nhập vào cơ thể.


Sau một thời gian gián đoạn tập luyện vì đại dịch, mình cảm nhận được nhiều điều lạ nên ghi lại. Mình tập ở Đông Phương Hội dưới sự chỉ dẫn của Khoa từ 14 năm qua. Có nhiều nhận thức trong quá trình tập luyện khiến mình ngạc nhiên. Lý do là nếu tập đều thì mình không để ý. Nhờ bị gián đoạn nên mới nhận thức được.


Điểm thứ nhất là ngưng tập trong đại dịch thì tay chân mình bớt phồng lên như dạo đang tập. Khí lực xuống thấy rõ. Nay tập lại thì khí lực khởi đầy lại, tuy chưa đầy hẳn như xưa. Đặc biệt là bàn tay của mình khởi sắc màu đỏ, chưa bằng màu đỏ tay của Khoa nhưng có thể nhận ra ngay. Thậm chí bình thường ngồi mình cũng thấy màu đỏ của bàn tay nhưng không đậm nét như tay của Khoa. Mình chỉ ghi lại để xem xét sau này ra sao. 

Điểm thứ hai là các thế của nhiệt thân pháp, giúp cơ thể ấm trước khi kéo nội công, không bình thường như mình nghĩ trước đây. Khoa chỉ mình tập cho đúng cách. Trước kia thì cứ làm theo thiên hạ nhưng không ngờ tập theo cách Khoa chỉ thì không đơn giản, đều có dụng ý của mỗi thế. Khi đứng chống 1 ngón chân, xoay xoay thì nguyên mấy khớp xương nối kết từ ngón chân lên tới lưng đều lắc cùng một lúc hay khi xoay thân hình từ cổ đến tay chân, xương bện lại thành một khối. Một mặt lực căng đều cơ thể, ai có chận, xô đẩy thì vẫn vững, không bị ngã. 


Thấy lạ nhưng cũng không để ý, tò mò lắm. Trong quá trình tập luyện từ 14 năm qua, mình nhận thấy điều gì thì ghi xuống vì qua một thời gian, các hiện tượng này sẽ biến mất hay quen nên mình không để ý. Lý do là càng để ý thì tâm trí mình sẽ không nhận thức được những điểm khác. Điển hình đi trên đường bổng nhận ra một cô gái bận bộ đồ sáng chói thì chú tâm nhìn vào cô gái ấy, mình lại không để ý các vật thể khác, có thể quan trọng hơn. Do đó khi tập, mình chỉ ghi nhận rồi quên đi. Không cố gắng tìm cảm giác hay những gì đã đọc khi xưa.


Kéo nội công thì hơi thở đi theo với tay chân, ít mệt hơn nhất là thân hình từ trên xuống chân, trở thành một khối không cần phải tự xoắn chân như xưa. Nay chỉ cần xoắn và đứng tấn cho đúng thì các khớp xương từ ngón tay xuống tới chân đều nối kết thành một khối như các véctơ theo hình thể vòng cung. Các gân cốt bên hông, sau lưng đều được kéo theo khi xoắn đúng. Nếu làm gãy tập hợp các véctơ thì lực bị gãy ngay hay khi hơi thở ngưng trong tích tắc là ngọng. Khoa nắm tay mình hay chận lại để cảm nhận sự khác biệt. Khoa kêu mình để ý đến hơi thở khi tập, chịu khó mài hơi thở thêm. Tập hợp các véctơ sẽ đẩy cái lực tổng hợp chung về một hướng quân bình. Lực của chúng ta cũng tương tự.


Điểm đáng chú ý là khi mình đang đứng mà có một lực bên ngoài nào tác động vào tay chân mình là tự nhiên, theo phản xạ mình liền đo lại với sức tác động ấy như một phản lực tự nhiên theo quán tính. Nếu lực đó mạnh hơn mình thì mình mất bình tỉnh, hơi thở lộn xộn. Ngược lại nếu mình tập trung lại khí lực của mình thành một khối thì không còn sợ hãi lực tác động vào cơ thể, sẽ cảm nhận lực ấy ra sao và có thể giải quyết được với hơi thở của mình. Hơi thở mà lộn xộn thì tinh thần banh ta lông luôn.


Tương tự khi xưa, vợ mình nói cái gì thì theo phản xạ, mình hay bị sốc óc. Từ ngày tập Đông Phương Hội thì mình bình tỉnh, không phản biện mụ vợ ngay, tìm hiểu ý mụ vợ ra răng. Nhiều khi mụ vợ không diễn đạt đúng tâm ý của mụ. Như khi mình lái xe, mụ chỉ tay bên trái nhưng lại nói quẹo phải khiến mình chới với, không biết quẹo ngã nào. Là cãi nhau như mổ bò trong xe. Nay mình bình tỉnh sẽ thấy ngón tay mụ vợ chỉ bên trái nên quẹo trái. Tránh cãi nhau như xưa. Bác nào có ông chồng hơi phản động thì bắt chồng đến tập ở Đông Phương Hội. Vấn đề là ông chồng có thể thức dậy vào 4-5 giờ sáng để lái xe ra Bolsa.


Có lần một bác sĩ quen, từng tập tại Đông Phương Hội trước đại dịch, gọi mình hỏi Đông Phương Hội đi tập lại rồi ạ? Mình thưa vâng, chú nói đến nhà chở chú đến cho biết chỗ. Chú này khi xưa cũng một cao thủ Hiệp Khí đạo, đai đen mấy đẳng. Thấy đài truyền hình việt ngữ phỏng vấn chú cách đây mấy năm. Sáng hôm sau mình ghé lại nhà chú, chở đến võ đường. Chú tập có chút xíu lại ngưng. Ngồi thở. Chú kể là dạo này đầu óc bớt minh mẩn, hay quên. Chú rất ngạc nhiên vì là bác sĩ, rất cẩn thận ăn uống, uống thuốc đều đặn nhưng phải đi lọc thận. Sau khi tập mình đưa chú về, hỏi mai cháu ghé lại chở chú đi nhé. Chú bảo không cần, chú tự lái xe đi được. Không thấy chú trở lại võ đường nữa. Cho thấy không tập luyện hàng ngày, sức khoẻ sẽ xuống dốc, khó lấy lại được nên ráng tập luyện đều đặn. 


Mình nhớ trước đại dịch, có nhiều cao thủ võ thuật một thời tại Việt Nam, đến Đông Phương Hội nhờ Khoa chửa bệnh. Mình đoán họ ngưng tập vì ỷ y vào sức lực thời trẻ của mình vẫn dồi dào để rồi phải hát đời Tôi cô đơn nên đi đâu cũng lom khom chống gậy.


Khí lực như cái lò than, cần được bỏ than thêm vào để lửa tiếp tục cháy. Qua đêm, than tàn thì sáng dậy, cần bỏ thêm than như tập thể dục, đi bộ để lửa tiếp tục cháy thêm tuỳ than nhiều hay ít. Về già nên tránh những môn thể thao bạo lực. Điển hình chúng ta hay nghe nói ông a ông b chơi quần vợt rồi lăn đùng ra trên sân. Đánh quần vợt như chiếc xe cứ rồ máy tại một chỗ rồi khi banh do đối thủ đánh qua thì chiếc xe rồ máy chạy dọt cái vèo để đỡ trái banh rồi ngưng lại rồ máy đợi. Chạy xe như vậy thì mau hư máy còn trái tim con người, khi bị ép mạnh rồi ngưng trong vài giây đồng hồ thì lâu ngày sẽ có vấn đề.


Nội công: hóa ra các thế đều đi theo hơi thở, khi hóp hay phình ngực là hơi thở đi ra hay hít vào mà hơi thở bị ngắt là ngọng. Cố tập sao cho hơi thở ra vô đều đặn không bị ngắt khoản. Được cái là tay chân từ ngón tay xuống bàn chân đều nối kết với nhau và hai bên sườn hay lưng điều cảm nhận được. Trước đây tập thì phải tự xoắn tay chân vì nghĩ là đúng nhưng khi các khớp xương được xoắn và theo đường véctơ nối kết với nhau thì nguyên cơ thể tự động được nối kết tạo ra khí lực rất mạnh, thêm mài được hơi thở thì khó ai chận được tay mình khi di chuyển vì nguyên khối lực trong người tỏa đều khắp cơ thể như trái banh được bơm căng cứng mà Khoa giải thích cách đây 14 năm, nay mới ngộ được. Muốn ngộ thì phải tập vì không phải tự nhiên là cảm nhận ngay.   

Trước đây mình đi bài Thái Cực Quyền 8 thức trong vòng 62 phút, nghĩ là đạt nhưng nếu mài hơi thở thì rất khó mà kéo dài như vậy. 62 phút là chỉ chú ý đi chậm các thế dù mệt nhưng không nối kết được cơ thể, lực và hơi thở. Nó giúp ý chí của mình vượt qua được sự quen thuộc của cơ thể vì thường ngày, quen đi 15 phút mà có kéo chậm lâu đến đâu thì vào những phút cuối thì cơ thể tự động đi nhanh để xong 15 phút. Mình kéo dài từng thế một mỗi phút bằng cách đếm 1 tới 60 rồi mới chuyển qua thế khác. Thường hơi thở bị đứt đoạn rất nhiều.


Nay Khoa chỉ cách tập di chuyển, mài hơi thở và chuyển lực khi đổi thế với hạ thấp cái trọng lực thì phải công nhận chân mỏi kinh hoàng. Có hôm Khoa kêu mình cố gắng đứng tấn thấp xuống. Mỏi kinh hoàng nên Khoa phải phụ thì mới nhận ra trọng tâm của lực trong người mình. Khoa nói khi tập ráng tìm ra trọng tâm của lực mình mà thiên hạ hay gọi là đan điền vì không biết gọi là gì. Mình cũng không biết là cái gì nên cứ xem là trọng tâm của lực. Như trọng tâm của trái banh được bơm căng đầy. Cơ thể mình mà được điều phối đều thì khí lực sẽ bơm căng đầy như trái banh. 


Cái khó là khi mình di chuyển thì trọng tâm của lực thay đổi liên tục theo cơ thể di động. Và lực phản hồi từ đất qua hai bàn chân, chống ngược lại nên rất mỏi. Lực của mình khắp toàn thân cứ xem như cái lu nước vì cơ thể mình có đến 70% là chất lỏng. Khi di chuyển thì cái lu nước sẽ bị chao, sòng sành nước tùy theo độ nhanh và lên xuống của cơ thể. Cơ thể mình cũng vậy như cái lu khi di chuyển nên phải cố gắng mài để lu nước không bị chao sẽ mất sức lực nhiều. Nhất là phải mài hơi thở vì nếu hơi thở bị ngắt khoảng là lực mình đi tây luôn. Chỉ trong tích tắc đó, đối phương có thể áp đảo mình.


Có lần Khoa nắm ngón tay của mình là xem như lực của mình bị gãy. Cách để thoát ra là duỗi ngón tay ra, giúp mình tạo được lực để chuyển động được. Cho thấy ngay một lóng tay cũng liên kết đến khí lực của mình. Tất cả cơ thể là một khối.


Tập Thái Cực Quyền cũng tương tự, khi co cụm khi bung ra theo hơi thở, tương tự bạch hạc triều dương, từ từ bung ra hay thu lại do hơi thở quyết định. Nay mình cố gắng tập mài hơi thở cho sâu hơn. Mình đoán là sẽ giúp cho áp huyết điều hoà hơn xưa. Trước đây, mình hay bị lộn xộn khi chuyển thế nhất là khi đứng 1 chân thì hay bị chao đảo. Nay mình chỉ cần duỗi ngón tay thì tự động cơ thể trở thành một khối, không chao đảo.


Tuần rồi, thay vì để mình kéo nội công, Khoa đặt chai nước dưới sàn nhà rồi kêu mình di chuyển xung quanh cái chai như trọng tâm. Độ 15 phút thì cơ lực mình lên mạnh và Khoa tìm cách chận mình lại khi đang di chuyển quanh cái chai thì nguyên khối của cơ thể mình như chiếc xe tăng đẩy Khoa bật đi. Về nhà mình lấy cái cây cắm micro của vợ hát karaoke, rồi cứ đi vòng vòng theo. Ráng tập để giúp mình có khả năng tạo nguyên khối lực nhanh chớ đối thủ nắn tay mình mà kêu đợi tôi 15 phút để tạo nội lực đã là mệt. Mình nghĩ nếu tập lâu ngày, mình sẽ chủ động tạo lực lên nhanh hơn khi quen.


Chỉ có vấn đề là đứng đâu, rãnh, mình cũng đi vòng vòng khiến chị vợ mình lấy cái ví, khệnh cho một cái, kêu mi làm cái chi rứa. Chán Mớ Đời 


14 năm qua, mình gặp rất nhiều người đến tập ở Đông Phương Hội một thời gian rồi mất tích. Có một anh lâu lâu gọi mình kêu có ông thầy này dạy môn này môn nọ. Hình như họ đi tìm những điều hay mới lạ ở các võ đường khác. Con người chỉ thích theo tinh thần mì ăn liền. Cứ thấy ai quảng cáo này nọ là chạy theo. Họ quên một điều là học tập luyện, quan trọng là mình có chịu khó tập luyện hay không. Dù có thầy giỏi mà không chịu tập thì chả đi đến đâu. Mấy người vẫn đeo đuổi tập từ bao nhiêu năm nay thì thấy sức khoẻ họ tốt. Có một chị hơn mình đâu 4, 5 tuổi nhưng thấy sức khoẻ rất tốt, đi tập thường xuyên. Có dạo mình thấy một chị lúc đó 78 tuổi. Lúc mới vào tập thì te tua lắm nhưng chịu khó, không thấy chị ta nghỉ buổi tập nào cả. 2 lần trong tuần. Độ sau 1 năm là thấy chị ta khoẻ mạnh lên.

Nhìn lại thì nếu không có Đông Phương Hội thì chắc mình không lên nổi trên đỉnh Kilimanjaro vì cách đây 16 năm, mình leo không nổi lên cầu thang ở nhà.

Hôm trước, có người gửi cho mình tài khoản Facebook của một anh quen khi xưa. Thua mình 1 tuổi. Lâu quá, không gặp. Anh này khi xưa có dạy mình Bạch Hạc một thời gian ngắn, Bạch Hạc Triều Dương, đứng một chân rồi anh ta mất tích, không đến tập ở Đông Phương Hội nữa. Dạo này thấy anh ta rất tròn trịa. Theo lời anh ta kể trên Facebook, chỉ tập chút xíu 3 lần nội công, quay để tải lên mạng để cho giới trẻ xem. Anh ta lại kể bị đưa vào phòng cấp cứu, không hiểu lý do, chắc bị ngộ độc rồi bác sĩ gắn stem gì đó.


Cho thấy về già không tập, nghĩ khi xưa, khoẻ mạnh, võ giỏi sẽ đưa chúng ta vào ảo tưởng là chúng ta vẫn khoẻ mạnh. Tập mỗi ngày 3 thế nội công, mỗi thế 36 cái rồi đi Thái Cực Quyền là tối thiểu để duy trì sức khoẻ của mình. Đây anh ta chỉ kéo có 3 lần. Ngoài ra, mình thấy anh ta tập sai vì quá cố gắng khi đẩy tay lên trời hay duỗi quá đà vô hình trung tim và phổi bị ép. Lâu ngày có thể đưa đến những hệ quả không tốt về tim mạch. Video được quay rất gần nên dễ lộ ra những điểm do anh ta biến tấu. Từ đó đưa đến những hệ luỵ khó lường. 


Vấn đề là có một số người trẻ thích võ học, nghe anh ta tập nội công Hồng Gia Việt Nam từ sư tổ. Khi xưa, trên La Phù Sơn, người ta đã bỏ biết bao nhiêu năm để hình thành mỗi thế nội công. Chỉ cần tập theo người xưa là được, còn đây biến tấu theo ý mình, có thể đưa đến những hệ luỵ không lành. Mình thấy anh ta kéo nội công có 3 lần mà tấn pháp khác với cách Hồng Gia La Phù Sơn như anh ta chỉ mình trước đây khi tập chung ở Đông Phương Hội nên thắc mắc. Chân không xoắn lại, tay kéo khác với Hồng Gia Là Phù Sơn. 


Mình ngưng tập ở Đông Phương Hội mấy năm vì đại dịch, thấy sức khoẻ xuống dù đã leo lên đỉnh Kilimanjaro. Sức khoẻ và khí lực trong người mình rất dễ nhận ra. Khó mà tự dối mình được. Về nhà mình phải tập thêm. Xem Netflix hay đá banh cũng đứng tập cho máu huyết lưu thông. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn