Giả từ Tbilisi


Từ giả Tbilisi 


Hôm nay hai vợ chồng được đưa đi viếng mấy tu viện, có một nữ tu viện lâu đời nhưng đã được trùng tu như mới, họ xây thêm một nhà thờ với kiến trúc cổ xưa thời trung cổ khác với nữ tu viện từ thế kỷ 18, 19 theo mình đoán. 

Tuyệt nhiên trong nhà thờ không thấy họ để mấy cái ghế dài để con chiên vào quỳ lạy, cầu nguyện như ở Âu châu hay Hoa Kỳ. Có lẻ dưới thời sô viết các ghế này đã bị tháo bỏ nên nay không còn. Các tranh vẽ trên tường bị xóa bỏ thời liên sô nay đang được trùng tu lại nhưng không đẹp như ở Uzbekistan. 


Ở Uzbekistan dù biết họ mới làm lại nhưng vẫn cảm thấy có gì xa xưa còn đây thì như mấy bảng quảng cáo hamburger hay donut. Thấy rõ sự chấp vá. Có một tu viện được unesco danh tặng bảo tồn văn hóa thế giới thì họ đem xây thêm mấy thứ hiện đại vào khiến unesco tước bỏ danh hiệu như 1 nhà nghỉ mát ở Uzbekistan. 
Nhà thờ được xây mới hoàn toàn tốn tiền không phải để cầu nguyện mà câu du khách

Tu viện không thấy các tu sĩ, không có ghế để cầu nguyện, không được chụp hình vì có người ngồi bán hình chụp đóng khung. Quang cảnh khiến mình cảm thấy Chán Mớ Đời khi đi viếng mấy nơi này. Năm ngoái có viếng hai tu viện cơ đốc chính thống ở Thổ Nhĩ Kỳ, mình có ngồi lại để xem xét và cảm thấy dễ chịu trong nhà thờ ấm cúng, có cái gì khó tả giúp mình yêu mến nhà thờ còn ở Georgia thì cảm thấy chỉ thương mại, nhà thờ không có linh khí. 


Viếng một tu viện thì khám phá ra có nhiều lính mới đi quân dịch thấy có nữ bộ đội. Họ cắm lều trong khuôn viên tu viện. Được biết thì phụ nữ không bắt buộc đi quân dịch còn nam thì đi một năm nhưng trong một năm họ chưa tập bắn đến 10 phát đạn. Có lẻ vì vậy khi Putin cho quân sang thì chưa đánh thì đã hàng, bị Putin vớt mất 20% lãnh thổ. Lương đâu $50/ tháng nên ít ai muốn phí một năm đời trai trẻ. Cũng thấy các chỉ huy lên sân khấu kêu gọi bảo vệ trung thành với tổ quốc. 

Mình không hiểu lý do họ trùng tu nhà thờ cổ kiểu này

Sau khi thăm viếng các tu viện nam và nữ. Dân tình nói tiếng nga như tiếng mẹ đẻ. Anh tài xế và anh hướng dẫn viên nói tiếng nga với nhau vì họ cho biết khó mà đối thoại lâu dài bằng thổ ngữ của họ rất khác nhau. Ông hướng dẫn viên bồ với một cô gốc Belarus. Cô này sang đây chơi rồi phát hiện mối tình hữu nghị Belorussian Georgian rồi ở lại, làm việc qua mạng. Họ nói tiếng nga với nhau. 


Cách đồng hóa nhanh nhất là qua ngôn ngữ và chữ viết. Người nga chiếm đóng mấy xứ này và sử dụng Nga ngữ nên dân địa phương đồng cảm, học văn chương. Văn hóa nga la tư. Nếu thêm một thế hệ thì chả ai muốn độc lập với xứ nga. 


Sau mấy tu viện thì được đi viếng một thành phố cổ, có tường thành dài độ 1 cây số. Họ đột phá tư duy xây một con đường nhỏ bằng cantiliver đổ bê tông gắn sắt vào tường thành để du khách có thể đi trên đó như khi xưa quân lính đứng canh gác.

 

Sau đó được dẫn đi viếng vùng trồng nho và làm rượu nổi tiếng nhất xứ này. Vùng này thì thấp có con sông nên có vẻ trù phú xe cộ tấp nập. Xe ngừng ở một trong những công ty làm rượu. 


Thấy họ đào đường hầm xuyên cái núi to đùng. Nghe kể khi xưa dài đến 8 cây số để giữ rượu cho liên Xô vì phía Bắc lạnh nên họ không trồng nho được chỉ có loại rượu mạnh thôi. 


Mình đoán chắc cất giữ vũ khí nữa. Năm 2004, 13 năm sau khi dành độc lập thì chủ công ty mua lại chỗ này từ chính phủ. Độ lạnh quanh năm đâu 14 độ c nên ai lạnh thì mượn cái khăn choàng đi vào trong. Họ dẫn đi giải thích đủ trò cách làm rượu và trữ rượu xong thì đến màn thử rượu. Có hai loại rượu ở vùng này là trắng và đen. Lúc đó mới nhớ là khi ăn tráng miệng họ hay đem nho vàng và nho đen cho ăn. Mình đâu biết gì về rượu. Cũng lắc lắc ly rượu rồi làm một ngụm rồi nhổ ra cái thố bên cạnh có cái lỗ chảy xuống cái lu. Ăn miếng phô mát hay lấy miếng bánh mì chấm dầu hạt nho, được làm sau khi rượu lên men thì họ lọc xác và hạt nho. Làm được 4 lần thì hết loại rượu nên đi ra, lên xe về Tbilisi. Chả mua gì cả. 


Mình mời anh tài xế, hướng dẫn viên và cô bạn gái đi ăn tối. Tiệm ăn hơi sang nhưng cũng mấy món như thường lệ; Khachapuri, một loại bánh như pizza có độn phô mát ở trong, kebab, đồng chí gái thì ăn cá dù dân đây không ăn cá. Xà lách dưa leo, cà chua và dầu olive. Họ không ăn bánh tráng miệng nên ăn xong hai vợ chồng đi bộ xuống cầu hòa bình rồi ghé ăn bánh Tây ở một tiệm bên cầu. Ăn xong về khách sạn xem tin tức rồi ngủ. 

Được cái là liên trúc Tân đại của xứ này có vài công trình khá lạ, có đầu tư khác với những gì thời liên xô

Sáng nay ăn sáng xong thì hướng dẫn viên đưa ra phi trường. Vào phi trường ngồi đợi, viết vài dòng chào Tbilisi. 


Đồng chí gái kêu không muốn Đi mấy nước hậu cộng sản nữa, chả có gì. Văn hóa bị phá sản bởi liên Xô nên không có gì để chụp hình tạo dáng. Mình thì thích vì được đến dãy núi caucase mà khi xưa học ở trường. Lại được viếng thăm một làng cổ thời trung cổ với các thành lũy khá đặc thù mà mình chưa bao giờ thấy trên thế giới. 


Thấy ngoài đường có rất nhiều phụ nữ lớn tuổi ngồi xin tiền nên đoán chương trình giúp đỡ người về hưu chắc không tốt. Ngoài ra chó hoang rất nhiều chạy ngoài đường. Người ta giải thích là người dân sở tại nuôi chó rồi chán vì tốn tiền đủ thứ về thú y nên họ đem chó bỏ chợ. Mấy con chó hoang đều được chích ngừa có tag hết nhưng thấy mập mạp, nằm đầy các nơi du khách đến. Có thể có du khách buồn đời xin về nuôi. 


Nói chung thì xứ Georgia mình chỉ thích vùng đồi núi caucase như thỏa mãn những gì học trên sách vỡ nay mới được mục thị còn thì chả có gì vì mấy tu viện nhà thờ đều được trùng tu, không đạt lắm, lại tốn tiền đi xem thêm trả tiền đi vệ sinh. 


Mới khám phá ra là công ty du lịch lộn vì mình ra phi trường thì khám phá ra ngày mai mới bay. Lại bò về khách sạn đi vòng vòng ngày mai lại bò ra phi trường.  Oải quá. 

Được cái hai vợ chồng đi bộ khu phố cổ vì hôm đầu tiên họ dẫn đi hơi nhanh thêm bị mưa. Hôm nay đi chậm nên có thời gian xem xét kiến trúc ở đây. Thấy cái spa tắm nước suối nóng mà ông vua thích nên dời đô về đây, hai vợ chồng bò vào được cho vào cái hồ nước nóng có lưu huỳnh kỳ cọ đã xong đi ăn cơm rồi thong thả về lại khách sạn. 


Hy vọng mai sẽ không bị lộn xộn. 


Hôm nay ăn sáng đi bộ một vòng như từ giả Tbilisi chắc sẽ không bao giờ trở lại vì không có gì hấp dẫn lạ so với những nước Âu châu hay Hoa Kỳ mình đã ghé qua. Mình được mục thị khi đến dẫy núi caucase là mãn nguyện không hấp dẫn như đây núi Alpes ở Âu châu. 


Đang ở phòng đợi lên máy bay đi Qatar rồi về Cali. Thấm mệt rồi 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen

Nguyễn Hoàng Sơn 

“Ta Còn Sống Đây” Tết 1976 tại Paris

 Có người nhắn tin hỏi mình về tổng hội sinh viên Việt Nam tại Paris khiến mình ngọng. Lý do là mình chưa bao giờ tham gia hội đoàn sinh viên hay người Việt ở hải ngoại, tại những nơi mình từng sinh sống. Thêm nữa mình chỉ ở Paris có 8 năm, không quen người Việt nhiều nên không biết về sinh hoạt người Việt tại pháp. Tại Ý Đại Lợi thì có quen vài du học sinh, tại Thuỵ Sĩ và Luân đôn thì quen vài người ở chùa. Lý do mình đi làm được một năm hay vài tháng thì bị chuyển đi nơi khác.

Mình sang Paris vào cuối năm 1974 nên trễ niên học. Do đó mình ở lại Paris đi làm kiếm tiền thay vì lên Roubaix học ngành kỹ sư dệt như đơn xin đi du học. Tính hè 1975, lên Roubaix chuẩn bị vào năm học tới, ai ngờ 30/4/75 ụp xuống nên mình bỏ mộng trở thành kỹ sư, ở lại Paris, học trường cao đẳng quốc gia mỹ thuật Paris, đến khi tốt nghiệp thì sang Thuỵ Sĩ làm việc rồi cuộc đời đưa đẩy mình qua Luân Đôn rồi đến NEw York. Sau đó dọn qua Cali lập gia đình, xin chọn Hoa Kỳ làm quê hương thứ 3.


Học kiến trúc thì ít có sinh viên gốc Việt, mình chỉ quen trong trường hai người học trên mình vài năm, họ sang Tây từ bé thời ông Diệm. Tết năm 75, mình mới sang nên không ăn tết gì cả vì đi làm cũng không nhớ cho đến tết năm 1976 thì hai sinh viên quen, rủ đi hội chợ tết ở Maubert de Mutualité, khu La-tinh. Lúc đó mới hiểu người Việt ở Paris không đơn thuần. Người Việt tại đây được chia làm hai nhóm; một nhóm thân Hà Nội, được gọi là Việt kiều yêu nước, qua hội người Việt tại Pháp với tờ báo Đoàn Kết và một nhóm chống Hà Nội, đa số là sinh viên miền nam du học, không thân cộng qua một tổ chức gọi là Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam tại Paris với tờ báo Nhân Bản, được thành lập năm 1964. Năm nay đánh dấu 60 năm tổng hội sinh viên Việt Nam được thành lập. Một chặng đường dài, trải qua bao thăng trầm của đất nước vẫn trụ được đến nay, cho thấy đường lối của tổng hội đưa ra khi mới thành lập, có hiệu lực đến bây giờ.


Năm ngoái mình đọc đâu đó tờ Đoàn Kết rên vì thiếu hội viên, không như xưa, dân đi từ miền nam tham gia đông như quân Việt, ăn cơm quốc gia thờ mà cộng sản. Thời đó ở Pháp có đến 25% người Pháp là đảng viên đảng Cộng Sản cho nên tinh thần người Pháp rất thiên cộng. Pháp là nước đù tiên lật đổ chế độ quân chủ, chém đầu vua, dần dần đưa đến Mặt Trận BÌnh Dân, tranh đấu quyền lợi cho nhân công thợ thuyền. Ngày nay, thiên hạ được đi nghĩ hè là nhờ Mặt Trận Bình Dân khởi đầu. Tương tự 35% người Ý Đại Lợi bầu cho đảng Cộng Sản. Ở đâu quen đó. Tương tự ngày này người Mỹ gốc Việt, chống đối và ủng hộ ông Trump, chửi bới nhau dù chả có lợi lộc gì cho cộng đồng người Việt.

Sinh viên Việt Nam biểu tình để tang cho Việt Nam Cộng Hoà ngày 27/4/1975 tại Paris, hình như tấm ảnh lịch sử này do một sinh viên kiến trúc, tên Trần Đình Thục chụp. 

Mình nhớ trước khi đi tây, có chương trình dân vận của ông Hoàng Đức Nhả, tổ chức các chuyến du lịch được gọi Trại Hè Nối Vòng Tay Lớn cho các sinh viên và kiều bào tại Pháp, âu châu và Hoa Kỳ về thăm Việt Nam. Lý do người Việt Hải ngoại bị ảnh hưởng truyền thông Ngoại quốc nên có một số thiếu thông tin, chống chính phủ Việt Nam Cộng Hoà, bị Hà Nội dụ dỗ. Phái đoàn có lên Đà Lạt họp mặt với sinh viên đại học Đà Lạt, thấy có một sinh viên tên Trần Văn Bá, con một chính trị gia tại Sàigòn bị Việt Cộng sát hại, được phỏng vấn. Hình như họ có đi Huế và Cần Thơ thì phải. Mình chỉ nhớ dạo ấy xem truyền hình và báo chí nói về vụ này. Mình mơ du học rồi hè, chính phủ Việt Nam Cộng Hoà cho về thăm quê nhà, ai ngờ 20 năm sau mới về lại Đà Lạt. 

Dạo ấy ông cụ kể có ông nào quen, con đi du học ở Hoa Kỳ về thăm, được đem một chiếc xe cũ về tặng bố mẹ không phải đóng thuế khiến ông cụ mơ ngày nào đó mình đi Tây về thăm nhà, mua chiếc xe Renault hay Citroen cho ông cụ. 


Dạo ấy, có người cậu bà con đi du học ở Pháp từ năm 1955, lấy vợ đầm, đưa vợ con về thăm gia đình tại Đà Lạt. Nhờ cậu mà mình được đi Tây vì có ông bố vợ người Tây bảo lãnh và một cậu ở Lille nạp đơn cho mình học đại học Roubaix, nay về hưu, sinh sống tại Đà Lạt, mình có liên lạc, hẹn lần sau về Đà Lạt, sẽ ghé thăm cậu. Cậu kể là chống Việt Nam Cộng Hoà nhưng vẫn được tòa đại sứ Việt Nam Cộng Hoà cấp chiếu khán về thăm quê hương. 

Con gái Garage STT Đà Lạt sang Hoa Kỳ chơi, ghé nhà mình hát hò với đồng chí gái. Ca sĩ Lệ Thu học dưới mình một năm. Mình học với cô chị và ông anh .


Sau 1975, cậu có về lại Đà Lạt theo phái đoàn Hội người Việt Nam tại Pháp thì thất kinh. Lý do là khi xưa chống Sàigòn nhưng vẫn được về, ở nhà không ai tới làm khó dễ dù thân cộng, đi chơi khắp Việt Nam, không bị cấm đoán dù đấu tranh chống Sàigòn, nay về Đà Lạt theo phái đoàn Việt kiều yêu nước thì công an mỗi ngày đến nhà ngồi từ sáng đến tối. Có tiền mà cũng không có gì để mua. Thấy sự khác biệt của hai thể chế trong vòng 4 năm trời. Sau chuyến đi ấy cậu bị mất lập trường chính trị rồi qua đời. Nhờ chuyến đi này mình mới được biết gia đình còn ở Đà Lạt, và ông cụ mình ở trại cải tạo.


 Năm 1976, mình được gia đình hai tên quen độc nhất tại Paris, mời đến nhà ăn Tết rồi đi hội chợ Tết do hai hội người Việt tại París tổ chức. Cả hai đều được tổ chức tại rạp Maubert de Mutualité. Chỉ cách nhau 1 tuần. Đêm Đầu tiên do hội người Việt tại Pháp tổ chức khiến mình thất kinh khi thấy họ chào cờ Mặt trận Giải phóng và Hà Nội. Mình ớn da gà khi thấy hai lá cờ xuất hiện trên sân khấu rồi anh rể của tên quen lên sân khấu hát nhạc đỏ. Sau đó thì mọi người nhảy đầm như có bác hồ trong ngày vui đại thắng. Mình không biết nhảy đầm nên lấy métro về nhà ngủ. 


Tuần sau, lại được một tên khác rủ đi hội chợ Tết do tổng hội sinh viên tại Paris tổ chức. Mình cảm thấy rợn rợn trong lòng khi cùng mọi người trong rạp đứng lên hát quốc ca Việt Nam Cộng Hoà trong khi lá cờ vàng ba sọc đỏ được đưa lên cao. Lâu quá mình không nhớ rõ chỉ nhớ là từ từ lá cờ được thả ra do một sinh viên cầm. Câu nói khiến mình nhớ nhất đêm đó là khi mấy người đóng kịch, có người nói quê hương mình bị Việt Cộng chiếm đoạt thì có một chị nói giọng Bắc, kêu quê hương mình thì mình muốn về lúc nào ai cấm cản được thiên hạ vỗ tay nức nở. 


Đêm đó mình khóc nhiều vì chương trình đã nói lên tâm sự của mình từ ngày 30/4. Lo Âu vì mất liên lạc gia đình, không biết sống chết ra sao nhưng đem lại cho mình niềm tin vào tương lai cho quê hương và chính mình. 


Chương trình văn nghệ bắt đầu với hợp ca bài “nuôi chí vững bền”


Chị vẫn còn sống 
Anh vẫn còn sống 
Tôi vẫn còn sống
Mà chúng mình không lẽ lại ngồi yên
Ngàn lầm than sao không cùng lên tiếng
Vai chung vai ta nổi dậy ba miền (2)

ĐK. Còn đôi chân xin mời anh đứng dậy 
Với thân mình này chị hãy vùng lên
Lòng hăng say ngọn đuốc hồng sáng cháy
Vì quê này mà nuôi chí vững bền


Ngày nay, nhìn lại thì công nhận đêm văn nghệ của tổng hội sinh viên mang tựa đề “ta còn sống đây” với những bài hát lời ca như “vì ta là những người không biết quay lui….” làm mình nổi da gà khi họ cất tiếng hát nhưng đem lại niềm tin cho mọi người về tương lai. 


Mình không nhớ Tết năm nào nhưng khi nghe bài hát Ai trở về xứ Việt do ông Phan Văn Hưng phổ nhạc thơ của cô Minh Đức Hoài Trinh, dạy mình đàn tranh khi mình dọn qua Cali thì khóc như mưa bất, nhất là bài Tiễn em trại K18 khi nghĩ cảnh bà cụ đi thăm nuôi ông cụ rồi ông cụ kêu:


Em về đi, thôi đừng lên thăm trại K18.
Anh ngoài đây như chết thật rồi,
Đừng xót thương đời một tên tù K18
Nhắn mẹ rằng anh vẫn nhớ đến me.
Về đi em, đừng lên thăm nữa em ơi,
Còn thương nhau thì xin sống nuôi con,
Đừng đến nữa, van em đừng đến em ơi,
Đường gian lao, vùi mạng dốc Ô Ba.


(Cậu mình bị nhốt mấy năm ở trại K18.)


Sau 75, các sinh viên miền nam đều chới với, không biết tin tức gia đình, tiền bạc không có, tương lai mịt mờ nhưng khi nghe những ca từ như “chân trời trước mặt của quê hương ta sẽ nở hoa, .. những đôi mắt này còn nhìn nhau còn hẹn ngày về” đã giúp họ nuôi chí vững bền tại Pháp. Những bài hát này đã theo mình đến ngày nay, giúp mình tin vào tương lai tươi sáng của Việt Nam. Mỗi khi gặp khó khăn trong công việc mình vẫn nuôi chí vững bền cho một ngày mai tươi sáng.  


Về mặt cá nhân đã giúp mình phấn đấu một thân một mình tại quê người. Những lời ca như “Tự do như con đường soi sáng lối anh đi, tự do như hy vọng, tự do như niềm tin”. Các sinh viên làm nhạc không cổ võ chém giết, kêu gọi hận thù, họ chỉ kêu gọi giữ vững niềm tin, tin vào ngày mai tươi sáng, đất nước thanh bình. 


Đó là những gì mình nhớ về tổng hội sinh viên tại Paris trong thời gian đi học. Ra trường thì mình đi tứ xứ. Mình viết những lời này để cảm ơn các anh chị sinh viên dạo đó đã cố gắng gây dựng lại niềm tin cho cộng đồng người Việt sau khi Sàigòn đầu hàng. Tết năm 76 của tổng hội sinh viên tại Paris thực hiện đã giúp mình tìm lại niềm tin của kẻ vô tổ quốc sau khi đến pháp được vài tháng. Họ không gieo rắc hận thù, chỉ nêu cao tình người Việt Nam thương yêu nhau, cùng chung xây dựng lại Việt Nam tươi sáng. Từ đó mỗi năm dù ở xứ nào mình đều về Paris tham dự hội chợ Tết của tổng hội sinh viên tại Paris đến khi qua Hoa Kỳ làm việc. 


 Trên đỉnh Kilimanjaro, Tanzania, cao nhất phi châu năm 2022

Có cô em hỏi mình lý do sao đem theo cờ Việt Nam Cộng Hoà khi leo núi rất cao. Mình nói ông cụ mình bị du kích tìm giết ở quê, chạy trốn vào nam. Sau 75 thì bị đưa đi cải tạo 15 năm do đó lá cờ tượng trưng cho ý chí của ông cụ qua bài ca “cha tôi” của văn đoàn Lam Sơn. 


Cha tôi đã lớn lên trong niềm cay đắng

Tai tuổi thơ vang tiếng bom người Mỹ 

Nay bàn chân xích gông xiềng nga tàu

Lớn lớn lên trong tiếng bom người Mỹ 

Lớn lớn lên trong gông xiềng nga tàu…


Cha ơi đã có con lên đường theo cha

Con đường sáng với biết bao niềm tin

Con đường mới dắt ta về tình người 

Có có con đi tìm xây niềm tin 

Có có con đi xây tình người. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen

Nguyễn Hoàng Sơn 

Playboy bolsa

  

Có dạo, bà chị dâu của đồng chí gái thích đi nhảy đầm nên cứ hú mụ vợ mình đi theo vì nhà gần nhau để mình làm tài xế. Mình thì tuổi con gà nên chạng vạng đã lên giường nhưng mụ vợ cứ bắt đi nên phải uống cà phê cho tỉnh ngủ. Mình thì không thích mấy vụ múa đôi nhảy kép này nhưng vợ ra lệnh nên phải đi. Nay thì hết vì sau Covid mấy người lớn tuổi ngại đến đám đông, sợ chết sớm. Có mua đôi thì mới tập thể dục còn không thì chống gậy.

Đi mấy chỗ này thì mình phát hiện ra một anh chàng, đúng hơn một ông lão vì tóc bạc phơ lại thêm hói đầu. Bác nào khi xưa, hay đi múa đôi thì chắc nhớ ông này. Lý do mình để ý là vì mỗi lần gặp anh ta vào cuối tuần đều thấy ông ta cặp với một cô gái rất trẻ, với thân hình bốc lửa, có thể nói là cháu ngoại, thua mấy chục tuổi lại rất xinh. Mỗi lần lại một cô gái khác, khi thì tóc vàng, khi thì tóc đen khi thì tóc quăn. Buồn đời mình hỏi mấy người xung quanh thì được biết người ta gọi ông ta là Playboy Bôn Sa, một Hugh Hefner của người Việt tại Bôn Sa. Tên nào cũng khát khao được như ông ta, được gái bu như ruồi. Mình thì ngược lại, ruồi bu mình đông hơn quân nguyên vì làm vườn nên lấm phân bón. Chán Mớ Đời 


Ông ta hay giúp vui chương trình hát cho nhau nghe, ca nhạc pháp, hình như chỉ hát một bản nhạc độc nhất “si L’ amour existe encore “, bên cạnh cô gái trẻ trẻ, cầm tay ôm ông ta, nhất là khi nhảy xì lô, ôm hôn thắm thiết khiến bao nhiêu tên đàn ông thèm thuồng. Mình lâu lâu cũng phải liếc nhìn tránh đôi mắt rực lửa mặt trời cách mạng của đồng chí gái ngồi bên, ra hiệu không được nhìn, cấm đàn ông trên 6 bó. Chán Mớ Đời 

Si l’ amour existe encore

Ông ta hát xong là dẫn cô gái đi chào mọi người rồi kêu phải đi phải chạy show khác. Bạn thân mời nên không thể từ chối rồi chúc mọi người vui chơi trước khi về. Mình đoán ông ta cố tình đi chào mọi người tại mỗi bàn dù chả quen biết gì cả để khoe cô bồ thôi.


Một hôm đang ở vườn thì có anh bạn hú hỏi ở đâu, ra cà phê đấu láo. Mình hẹn 2 tiếng nữa rồi chuẩn bị lái xe về Bôn sa. Đến tiệm cà phê, thấy anh bạn đang ngồi với ông thần Playboy Bôn Sa, Hugh Hefner gốc Việt mà mình từng ngưỡng mộ. Sau màn giới thiệu thì mình hỏi sao đi có một mình, mấy cô kia đâu. Mình gọi ông ta bằng chú, anh bạn kêu chú cháu gì nó thua mày cả 1 giáp khiến mình thất kinh. Đầu tóc này thuộc dạng Tóc Gió Thôi Bay, không cần gội đầu, khỏi tốn tiền mua xà bông gội đầu.

Playboy Bôn sa chưa kịp trả lời thì anh bạn mình xung phong kêu hết thời rồi, hết dụ khị phụ nữ rồi, bị chúng kêu trai tẩn cho một trận nên tởn tới già. Mình như bò đội nón chả hiểu gì cả thì anh bạn kể tiếp.

Thằng này hay dùng chiêu mua nhẩn hột xoàn cho mấy em nên mấy em mê. Mình nhìn anh bạn như ngầm bảo kể tiếp. Anh bạn nâng cốc cà phê ngồi trên cái cốc, uống một ngụm rồi đặt cái cốc xuống, nhìn xa xa như tận hưởng sự cay đắng của cà phê giọt đắng rồi thong thả kể.


Anh bạn nói hắn cứ tán mấy cô trẻ, dẫn ra tiệm kim hoàn ở Phước Lộc Thọ nè. Nói với chủ tiệm muốn mua tặng cô gái chiếc nhẫn cầu hôn. Người ta đưa ra nhẫn 5, 6 ngàn thì hắn chê, kêu muốn loại đặc biệt hơn để cô gái lựa, sau đó cô gái thích loại mấy chục ngàn thì hắn kêu không đem theo thẻ tín dụng, bây giờ hắn ký tên ngân phiếu. Thứ hai, bà chủ đi cash ngân phiếu ở ngân hàng được thì thứ 3 cô gái đem biên lại đến lấy nữ trang. Thế là nguyên week End cô gái thương yêu, chìu chuộng hắn đến khi đem biên lai đi lấy nhẫn thì bị bà chủ tiệm chửi mất dép vì ngân phiếu không tiền bảo chứng. Thế là hắn có một week end tuyệt vời với mấy cô gái trẻ, làm Hugh Hefner playboy miễn phí trong 2 ngày cuối tuần.


Một lần có một cô gái căm tức bị hắn lừa nên kêu bạn trai khệnh cho một trận nên tởn tới già. Chán Mớ Đời 


Ngồi uống cà phê rồi mình hỏi anh ta, kiếm đâu mấy cô hay vậy, tài tán gái quá đỉnh. Anh ta chỉ cười nhẹ, đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm, bỏ xuống rồi lấy điếu thuốc đốt lên mồi lửa rồi từ từ thả khói ra lỗ mũi như Huỳnh Thanh Trà trong Loan Mắt Nhung. Sau đó anh ta kể em đâu có tán tụi nó, tụi nó liên lạc với em khiến mình như bò đội nón. Gái tơ trẻ đi kiếm ông già lụ khụ như chuyện Bôn sa.

Anh bạn bổng nhiên nhảy vào kêu. Nó có nhiều người theo dõi nó trên Facebook nên cứ nhận được nhắn tin, liên lạc với nó thì nó trả lời rồi gặp nhau ngoài đời. Mấy con nhỏ kéo nó đi Phước Lộc Thọ, đòi mua nhẩn hột xoàn đủ trò mà nó đâu có tiền nên phải dùng kế Playboy mới hẹn được mấy em. Thì ra các em chài anh ta vì tưởng anh ta giàu có. Lương kỹ sư, ly dị, trả tiền trợ cấp cho con với vợ cũ hết phân nữa lương chỉ tạm tạm sống mà mấy em cứ tưởng anh ta giàu có lắm vì thấy chụp hình đăng trên mạng.


Câu chuyện Playboy Bolsa khiến mình nhớ đến một anh bạn quen khi còn ở New York. Có lần anh ta kể có quen mấy cô gái xinh lắm, từ Hà Nội, lấy chồng mỹ già, chắc là các ông cựu chiến binh. Mấy cô lấy mấy ông này, được đưa qua Mỹ rồi chán đời hay sao, họ lại chuyền vợ cho nhau hay mấy cô này ly dị mấy ông mỹ già và cứ tìm kiếm mấy ông mỹ già khác để được cung phụng no nê cuộc đời. Đó là cách sống Playgirl và Playboy ở xứ này.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Kiếm vợ hiền


Khi mình còn ở New York, ở chung với người Mỹ. Ông chủ nhà, gốc Do Thái cho mình share phòng. Phòng mình nhỏ nhất nhưng lại trả tiền nhiều nhất. Lý do là New York có nhiều chung cư bị luật ”rent control”, chủ nhà không được lên tiền mướn nhà nên thằng nào tới sau là bị trả nhiều hơn. Hắn bắt mình trả $500/ tháng thêm chia tiền điện thoại nước,… phòng rất nhỏ không thua gì cái phòng ô sin của mình ở Paris khi xưa. Cái giường nằm trên, ở dưới là chỗ mình vẽ hay đọc sách.
Một hôm, tên chủ căn hộ, kêu mình lại, nói là tuần sau có cô gái do người quen mai mối đến chơi. Hắn muốn mình, đổi phòng trong thời gian cô ta ở lại New York. Dạo ấy mình chưa hiểu đàn bà nên hỏi lý do.

Phòng mình thì nhỏ, không có truyền hình gì cả. Chỉ có cái radio cassette để nghe nhạc Việt Nam hay tin tức buổi sáng.

Đỉnh núi cao nhất của dẫy núi Caucasia

Tên chủ nhà này gốc do thái nên hắn hay hỏi mình, có muốn mua áo quần cũ hay không mỗi lần hắn về thăm mẹ hắn ở Cleveland. Hắn biết chỗ mua áo sơ-mi cũ giá $1/ cái. Ở với hắn mấy năm mình nhờ hắn mua đâu một chục áo sơ-mi. Mình vốn dòng keo kiệt nhưng ở với hắn thì mình bái hắn làm sư phụ, học thêm cái tính keo kiệt của người do thái. Mỗi lần, hắn rủ mình đi ăn tối, vị chi hắn lựa toàn các tiệm ăn có coupon mua một tặng một, xem như hai thằng ăn giá 50%. Sau này đi chơi với đồng chí gái mình bắt chước nghề thằng do thái này, kiếm mấy coupon mua 1 tặng 1, dẫn đồng chí gái đi ăn thoải mái. Dẫn đồng chí gái đi ăn Pollo Loco mua 6 miếng tặng 6 miếng thịt gà. Cho cô nàng ăn mệt thở, nay hết dám ăn gà.


Mình nghe hắn đề nghị thì như bò đội nón hỏi lý do thì hắn cười như đoá hoa hàm tiếu rồi giải thích cô bồ tao đến viếng thăm lần đầu tiên ở New YOrk nên tao không muốn cô ta có cảm tưởng là tao làm ăn được dù độc thân. Nếu cô ta biết tao là chủ căn hộ này thì nghĩ tao chắc có tiền. Cô ta có thể nhận lời lấy tao vì nghĩ tao có tiền. Mày biết đó, dân do thái tao rất yêu thích tiền. Do đó tao phải nhờ mày đóng vai là share phòng, còn chủ nhà thì không biết là ai. Để xem cô ta phản ứng ra sao.


Mình nói lỡ cô ta biết thì sao, sẽ giận mày thì lại hỏng việc. Hắn nói tao sẽ thông báo cho cô ta sau.

Tuần lễ sau, cô bồ đến, hình như người do thái có vụ mai mối giữa người do thái. họ không muốn lấy người ngoài chủng tộc.


Hắn nói chỉ làm công cho một công ty, không nói là hắn làm chủ. Cô ta nói không sao, miễn sao anh có nghề để tự nuôi bản thân là tốt rồi. Nếu chịu khó trong tương lai cuộc đời sẽ tốt hơn. Sau đó anh ta chỉ cô ta cái phòng của mình thì cô ta bổng nhiên hỏi chổi đâu và máy hút bụi rồi tự động. Đi dọn, chùi cái bàn của mình đổ xì dầu nước mắm vì mình đọc sách nên ăn ở đây khiến mình mừng hết lớn.

Cái vui là cô ta nói vạn sự khởi đầu nan, anh không nên mặc cảm về buổi ban đầu. Thượng đế vẫn chưa bỏ rơi anh, anh cố gắng thì một ngày nào đó anh sẽ thành công. Sau đó anh ta đã cô ta đi ăn uống. Đi mới được 1 phút thấy ông thần do thái trở lại hỏi mày còn coupon buy 1 get 1 free. Minh gật đầu chạy vào lấy một xấp sự ra đưa hắn để hắn lựa tiệm ăn nào, kêu tao tặng mày. Đây chỉ là buổi gặp mặt ban đầu của người do thái mai mối.


Tối đó, hắn về nhà đánh thức mình dậy, kêu qua phòng mình ngủ rồi hắn vui vẻ kêu là sau buổi ăn tối, hắn thú thật là chủ căn hộ và công ty của hắn và ngõ lời cầu hôn. Cô ta chấp nhận.


Sau đó thì mình dọn về Cali nên không đi dự đám cưới của hắn ở CLeveland được. Qua Cali, mình vốn dòng keo kiệt nên nhờ tên bạn học khi xưa ở Đà Lạt, dân bán xe hơi, mua dùm chiếc xe cũ riếu 10 năm tình cũ, chạy xe run run, có cái máy cassette, với cuốn băng cải lương Tình anh bán chiếu do Út Trà Ôn hát.


Khi đến nhà mời đồng chí gái đi chơi, cô ta nhìn cái xe mình thấy thảm nhưng vẫn leo lên đi, hỏi có nhạc thì mình mở Ghe chiếu Cà mAu đã cắm sào trên kinh ngã 7 nhưng không thấy cô gái năm xưa ra chào khiến cô nàng thất kinh nhất là mình hứng lên hát theo Út Trà Ôn khiến cô nàng kêu giọng ca của mình rất tồi. Mấy cô khác thấy xe mình thì không dám lên, chỉ có đồng chí gái là mình phải mở cửa xe từ phía trong, ở ngoài mở không được. Đồng chí gái kiên trì với chiếc xe của mình trong khi bạn bè, dòng họ chê bai. Chán Mớ Đời 

Lâu đài mà ông hoàng tử muốn xây để cho người hôn thê thấy từ đàng xa để bớt nhớ nhung trước khi lễ vu quy. Không ngờ hết tiền nên ông hoàng tử phải thân chinh đi đánh giặc để kiến tiền và chết ngoài mặt trận.


Đi Uzbekistan, thấy một tháp đài chưa làm xong. Lý do là ông hoàng tử muốn xây cái đài lớn đẹp để cho người yêu thấy ở xa nhưng hết tiền, ông ta phải đi đánh giặc cướp bóc xung quanh để có thêm tiền xây lâu đài tình ái nhưng bị giết chết. Cô hôn thê đi lấy thằng khác. Xong om. 


Do đó, không nên nổ với phụ nữ vì chỉ có mấy cô thích tiền mới bám và khi hết tiền thì họ sẽ bỏ không một lời từ biệt. Mình có quen vài cô khi xưa nhưng một khi họ gặp bác sĩ hay nha sĩ là kêu vì chữ Hiếu em đi lấy chồng. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn