Begpackers, ăn mày du lịch

 Đi Thái Lan kỳ rồi, tại Vọng Các, nơi bến tàu, mình thấy có một tên da trắng, đứng xin tiền đi du lịch khiến mình thấy lạ. Một tên da trắng từ một nước giàu có, đến một xứ nghèo, mà họ xem thường, đứng xin tiền những người nghèo hơn họ hay cha mẹ họ, để đi du lịch.

Du lịch là một đặc ân, đi đây đi đó để khám phá những gì mới lạ. Thực hiện giấc mơ của họ. Nhiều người phải để dành một số tiền lớn để thỏa mãn giấc mơ của họ. Khi đi Antarctica, mình có nói chuyện với một ông Tây. Ông ta cho biết là giấc mơ của ông ta, khi xưa, đọc sách về Jacques Charcot, nhà thám hiểm pháp nên để dành tiền. Nay về hưu mới thực hiện được chuyến đi.

Cô này muốn đi du lịch khắp thế giới, xin thiên hạ giúp đỡ. Help us nghĩa là có ít ra 2 người. Không biết người thứ 2 đâu. Chán Mớ Đời 

Khi xưa, còn sinh viên, nghèo, đi giang hồ tứ xứ khắp Âu châu. Mình đi bằng mọi cách, hitchhiking, xe lửa, xe đò nhưng tuyệt đối không có màn đi ăn mày để được ăn và ngủ khách sạn. Nói chung, mình gặp nhiều du khách đến từ Đức quốc, đúng hơn là Tây Đức, Anh quốc, Úc Đại Lợi, Thuỵ Điển, Bỉ,… tuyệt nhiên mình chưa bao giờ thấy giới trẻ khi xưa, đi ăn mày để có tiền đi du lịch tiếp. Có gặp vài người cầm đàn đánh hát, thiên hạ bu lại xem và nghe. Có vài người cho tiền nhưng họ chỉ muốn được hát trước công chúng hơn là vì tiền.


Dạo mình còn sinh viên, trước trung tâm văn hoá Pompidou, mỗi cuối tuần, đều thấy một nhóm thanh niên Lào, tụ lại để đánh đàn hát nhạc Beatles,… thiên hạ cho tiền nhưng chắc chỉ đủ để mua chai rượu để nhậu. Họ thích hát hơn là để xin tiền.

Tên Tây con, kêu mọi người hãy giúp hắn thực hiện giấc mơ đến đảo Phi Phi.

Mình gặp một cô từ Úc đại lợi, kêu đi chung với một cô bạn nhưng rồi bị thất lạc nhau nên phải đi một mình. Tới đâu cũng để nhắn tin lại, trường hợp cô bạn, có ghé lại lữ quán thanh niên thì sẽ biết cô ta đi về đâu. Nhiều trường hợp lắm nhưng tuyệt nhiên không bao giờ thấy ai, ngồi ngoài đường ăn xin. người Mỹ kêu “Begpacker” do 2 từ Beg và Packer gộp lại. Beg là xin xỏ còn Packer là dân đi bụi đeo ba lô.


Tò mò mình lên mạng tra gú gồ thì thất kinh khi thấy hiện tượng này xẩy ra khắp Á châu, tuyệt nhiên không thấy ở Âu châu và phi châu. Nói chung dân á châu rất ghét nhóm này. Nhất là xứ Nam Hàn, có anh chàng còm trên mạng, thấy một cô gái tóc vàng ngồi xin tiền đi bụi. Anh ta báo cảnh sát nhưng cảnh sát cũng chẳng biết làm gì vì cô ta có chiếu khán miễn phí dành cho người âu châu. Ngược lại nghe kể người Việt giàu có đi Nam Hàn phải xin chiếu khán đủ trò.


Nghe nói khi vào hải quan Thái Lan, họ hỏi mấy người tây trắng có đủ tiền để du lịch hay không, nhưng chắc chắn, họ sẽ đưa vài ngàn Euro cho thấy nhưng rồi đi ăn xin. Chắc là cái nghiệp. Kiếp trước họ làm thực dân đến á châu, xâm chiếm, lấy tiền bạc của thiên hạ nên kiếp này đứng đường xin tiền lại.


Dạo ấy, giới trẻ ở âu châu vào mùa hè, họ đi làm vớ vẩn rồi trước khi đi học lại, rủ nhau đi bụi, viếng mấy xứ xung quanh. Mình khởi đầu như vậy. Hè năm đầu tiên, mình đi làm cho một ngân hàng, lương SMIC, dạo ấy 1,800 quan một tháng, 2 tháng được 3,600 nhưng cũng tiêu xài một ít. Cuối tuần đi làm bồi cho tiệm ăn Việt Nam, tiền boa và tiền lương thì để dành gửi cho bà cụ, một chút quà cho quê hương như ông Việt Dũng hát.


Lên năm thứ 3 thì đi chơi ở Normandie, ngồi vẽ thì có bà đầm chạy ra hỏi mua. Mình hơi tiếc nhưng thấy bà ta đưa 200 quan thì như thằng Bờm gặp phú Ông đưa nắm xôi Sơn cười. Từ đó mình bắt đầu vẽ bán, không vì nghệ thuật nữa.

Thẻ lữ quán thanh niên quốc tế, làm sau khi ra trường, để đi chơi 6 tháng ở âu châu. Cô em dọn nhà ở Paris thấy thẻ này. Kinh

Trước khi đi, mình làm một cái thẻ auberge de jeunesse, lữ quán thanh niên quốc tế nên có thể ghé lại các lữ quán thanh niên này ngủ qua đêm. Mình không biết nay ra sao nhưng khi xưa, đa số các lữ quán thanh niên đều do các cựu hippie đảm trách. Sau cuộc cách mạng văn hoá năm 1968, họ Chán Mớ Đời, không thích đời sống đi làm công nên về quê, hay chỗ nào hơi xa thành phố, mua cái nhà rồi mỗi phòng nhét 2 cái giường đôi, chồng chất lên. Mỗi ngày có 10 người trẻ ghé lại ăn ở. Thường trưa thì họ không nấu cơm, nhưng tối và ăn sáng. Tối ghé lại ăn cơm với họ, gặp đám du lịch như mình nói chuyện khá vui. Có nhiều người mình vẫn còn liên lạc đến nay, con cháu học sang Hoa Kỳ ở nhà mình học anh ngữ với tên mít.


Sinh viên không tiền nhưng đi làm hè, để dành đi du lịch. Có người ngủ tại các nơi cắm trại. Mình có vào một lần nhưng thấy xa thành phố, phải vác thêm lều chỏng nặng lắm. Lý do là mình vác theo bản vẽ, để vẽ tranh bán cho dân địa phương và du khách. Do đó mình chỉ ngủ tại lữ quán thanh niên hay nhà nghỉ rẻ.


Đi đường, mình hay ghé lại các nơi nổi tiếng, các dinh thự được học trong lịch sử nghệ thuật ở trường nên phải ngồi vẽ. Vẽ xong thường thiên hạ dành nhau mua, theo giá cả kiểu auction. Thường dạo ấy mình bán $50/ tấm. Lúc đầu mình bán có 200 quan hay tương đương hối đoái. 

Tấm ảnh này ở gần hồ Hoàn Kiếm, Việt Nam 

Năm thứ nhì, mình rành hơn nên ra phố Tàu, làm một con triện khắc tên mình bằng chữ tàu, lấy hộp sơn đỏ chói ra ịn một cái là lên đến 50 đô. Dạo đó, mình theo cuốn hướng dẫn du lịch Les Routards của pháp nên mỗi ngày tốn $10. Mỗi ngày bán được 1 tấm, tối thiểu là một xem như $50/ ngày, tiêu xài $10 nên còn lại $40. Một tháng vẽ được 20 ngày, $1,000 đô hay 7,000 quan pháp. Bằng 2 tháng mình làm việc tại ngân hàng. Nên từ đó, hè mình đi tứ xứ với giá vẽ và ba lô, làm Sơn Ba Lô. Kinh


Ngu lâu dốt sớm như mình nên năm sau, mình không làm việc cho ngân hàng nữa mà bò đi du lịch bụi.


Con gái mình đi học đại học theo chương trình 4 năm 3 quốc gia, 3 đại học. Ra trường được 3 bằng đại học. Trong 4 năm, mình tính ra nó đi đến 14 nước. Cứ lâu lâu nó nhắn tin, cuối tuần này con đi Barcelona, hay Budapest, hoặc Osaka, hay Manila, Bali, Việt Nam,… vấn đề là mình trả tiền máy bay, cho nó bay,… ở Hongkong, nó có đi làm chui thêm. Bên âu châu thì không được phải có giấy tờ. Hè thì bay qua Thái Lan đi thực tập, ăn ở tại lữ quán thanh niên rồi ăn ngoài đường $1/ bữa cơm.


Khi xưa mình đi du lịch bụi thì có gặp nhiều người địa phương, thấy lạ, gặp tên mít da vàng lần đầu tiên trong đời nên tò mò hỏi han. Có người mời về nhà cho ăn một bữa cơm, thậm chí cho ngủ lại qua đêm. Nhớ nhất là khi đi HY Lạp, có một gia đình rất tốt, mời lại nhà ngủ qua đêm. Họ nghèo nên có căn phòng cạnh chuồng dê, nên đêm cứ nghe tiếng dê be he be he.

Cô đầm này ngồi thiền để xin tiền trong khi người dân sở tại đi kiếm tiền mệt thở. Nghịch lý cuộc đời. Tư duy tây á khác nhau. Khi xưa, thực dân sang á châu, ngồi chơi xơi nước, bắt đám da vàng làm việc nên nay cũng nghĩ như vậy.

Hiện tượng người da trắng đi du lịch bụi, ăn mày để kiếm tiền đi du lịch là một tinh thần khá lạ. Người ta nghĩ có lẻ thế hệ trẻ ngày nay, không muốn làm việc. Ở âu châu được xem xã hội chủ nghĩa, nhà nước lo hết. Đi học ra, không có việc, xin thất nghiệp hay buồn đời đi du lịch rồi cứ đứng đường xin tiền để đi tiếp.


Vấn đề là họ có tiền để mua vé khứ hồi đến các xứ Á Châu. Họ có thể kiếm tiền bằng cách dạy anh ngữ, đức ngữ cho người sở tại, kiếm tiền rồi đi tiếp. Một thằng da trắng không  bằng cấp dạy tiếng anh vẫn được nhiều tiền hơn người địa phương có bằng cấp. Một cô tàu  người Mỹ kể cho mình hay là về Trung Cộng, dạy anh ngữ thì khám phá ra sự việc này.

Cô đầm đứng kêu bà con muốn ôm cô ta miễn phí nhưng bỏ chút tiền để giúp cô ta đi du lịch tiếp. Chán Mớ Đời 

Tại sao họ đi ăn xin tiền. Đó là nghịch lý. Dân địa phương rất ghét đám ăn xin da trắng nhất là nghe kể họ ăn bận rất tươm tất, có iPhone đời mới, thậm chí MacBook,… chắc kiếp trước, tham nhũng nên kiếp này phải đứng đường ăn mày.


Có thể thế hệ da trắng ngày nay thuộc dạng “entitled”, không biết tiếng Việt gọi là gì. Xem truyền hình, thấy quảng cáo kêu là it’s my money, I want it now. Nhưng tiền gì? Họ mượn tiền đi học rồi bây giờ được ông Biden hứa hẹn sẽ xoá nợ dùm nên bỏ phiếu. Nay vẫn lừng khừng vì tiền đâu ra.


Âu châu khi xưa, người họ thích sáng tạo, học hỏi tạo dựng được một nền văn minh cao, nay thế hệ ngày nay, chơi sì ke, ma tuý, không thích làm việc. Phần rất quan trọng, không chịu đẻ. Dân Đức quốc và Ý Đại Lợi sinh sản chỉ có tỷ lệ là 1.1.


Trong chuyến leo núi Kilimanjaro, mình có nói chuyện với một cặp Thụy sĩ trẻ. Họ cho biết sống chung nhưng không muốn làm đám cưới, có con vì quá đắt. Thêm họ muốn khám phá, chỉ muốn làm những gì cho mình còn mọi việc khác đều có chính phủ lo. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 




Tế bào Beta và bệnh tháo đường

Dạo này, mình đọc thêm về bệnh tiểu đường vì bác sĩ kêu mình thuộc dạng tiền tháo đường vì A1C là 5.9. Theo biểu số hiện nay là từ 5.7 - 6.4, được xem là tiền tháo đường, và từ 6.5 trở lên là tháo đường.


Thường chúng ta đi thử máu vào buổi sáng. Vấn đề là cơ thể vào buổi sáng có hiện tượng bình minh, là đường tăng rất cao khi thức giấc, đến độ 10 giờ sáng mới hạ. Bác sĩ khuyên không nên ăn sáng sớm vì sẽ khiến lượng đường tăng vọt cao. Khi đi lấy máu để thử lượng đường là đã sai rồi vì đường buổi sáng lên cao dù không ăn gì cả. Khi đi thử máu mình đợi đến 3, 4 giờ chiều.


Mình nghe mấy ông bác sĩ, khoa học gia cho biết các công ty dược phẩm can thiệp để hiệu số tiểu đường và cholesterol được giảm để họ bán thuốc. Trước đây, tỷ lệ cholesterol trên 276 mới được xem là cao, sau này được hạ xuống 200-239, xem như họ cho xuống đến 27% tương tự A1C thường được xem là cao nếu trên 8.0 này còn lại 6.5. Mình đã kể sau khi theo mấy lớp của đại học y khoa San Francisco và mấy buổi nói chuyện của bác sĩ nghiên cứu về vấn nạn béo phì. Ông bác sĩ gia đình kêu mình phải uống thuốc trị tiểu đường để phòng ngừa thế là mình chạy mất dép luôn từ năm ngoái đến giờ không trở lại.


Nhiều bác sĩ ngày nay lên tiếng cách học trị bệnh của y khoa đương đại, chỉ dạy bác sĩ kê toa thuốc chớ không trị liệu gì cả. Thuốc này không hết thì đổi thuốc khác. Xong om


Mình có thằng cháu bác sĩ, kêu bệnh gì thì cứ lên mạng, dành riêng cho y sĩ, rồi đọc, cho thuốc. Mình có ông anh vợ làm bác sĩ, cứ thấy anh ta đem thuốc của các công ty dược phẩm biếu không để bệnh nhân uống thử. Mình có quen cặp vợ chồng y sĩ, kể ông chồng chán làm bác sĩ, nay mở công ty thử thuốc. Họ đem thuốc của các công ty dược phẩm Mỹ đang bào chế, thử nghiệm, về Việt Nam cho bệnh nhân uống để làm cobaye. Ghi lại kết quả rồi công ty dược phẩm, ghi vào hồ sơ lâm sàng, xin giấy phép được bán cho thị trường Mỹ. Người Việt ở Việt Nam, uống thử, chết sống ra sao, không ai biết.


Hôm trước, đọc trên mạng, một ông bác sĩ kêu ông ta rất mắc cở vì đã chữa trị bệnh nhân để kiếm tiền trên 30 năm, nay ông ta nhận chữa ít bệnh nhân để có thì giờ chăm sóc họ kỹ lưỡng hơn. Một bác sĩ ra trường ở Hoa Kỳ, nợ trung bình 300k hay 500k nên cần phải kiếm tiền trả nợ.

Bệnh tháo đường được giải mã ngày nay là vì ăn uống theo chế độ tây phương nhất là Mỹ. Mình đi nhiều quốc gia gần đây, nhất là các quốc gia vùng Địa Trung Hải mà báo chí ca ngợi chế độ dinh dương của họ. Thấy các tiệm ăn của Mỹ như MacDonalds, Burger KIng, Pizza Hut,…mọc đầy. Người dân địa phương mê Coca Cola còn hơn ông Trượng mê Tiên Bửu. Dân tình béo phì ra. Về Việt Nam, thấy người Việt hết ốm đói như thời mình ở Việt Nam.


Mình mở Wikipedia để xem thì được biết như sau:


How many people have diabetes? 37.3 million people, or 11.3% of the U.S. population, have diabetes. An estimated 28.7 million people – or 28.5% of the population – had diagnosed diabetes. Approximately 8.5 million people have diabetes but have not yet been diagnosed (2022).


https://youtube.com/watch?v=yLFL314FHow&feature=share


Ai buồn đời, xem phóng sự của đài truyền hình PBS, nói về một công ty dược phẩm, khuyến khích bác sĩ kê toa cho thuốc của công ty, giúp bệnh nhân bị nghiện thuốc. Có công ty khác bị kiện mấy tỷ đô la mà mình đã kể năm kia. Năm ngoái đi chơi nhiều quá nên không đọc sách báo về y tế.


Được biết ngày nay người Mỹ có đến 28.7 triệu người bị bệnh tháo đường còn tiền tháo đường như mình thì đa số. Người ta tiên đoán với đà này thì độ 10 năm nữa thì 35 cho đến 40 % dân số Hoa Kỳ sẽ bị bệnh tiểu đường, tương tự trên thế giới cũng gia tăng.


Người ta đổ lỗi cho thức ăn nhanh, người dân không có thì giờ để nấu ăn vì bận làm ăn, phụ nữ không ở nhà đảm trách vai trò như xưa. Hai vợ chồng ăn thức ăn nhanh vừa nhanh vừa rẻ. Con nít lại khoái thức ăn nhanh, có bỏ đường vào. Đủ loại đường hoá học khiến thực khách nghiện. Trên thực tế là đường. Vâng đường. Muốn hết bệnh thì cử ăn đường. Không chết đâu vì các thứ mình ăn như rau, quả đều có chút gì đường. Kẹt lắm thì ăn mật ong vườn mình. Hoàn toàn hữu cơ hay chà là của vườn tên bạn. Mình mua của hắn rồi bỏ tủ đông lạnh, ăn từ từ.


Ngày nay, người ta lại kêu ăn chất béo, không ăn đường. Bao nhiêu vấn nạn tiểu đường là vì ăn đường. Người ta nấu ăn, bỏ chất béo nên Lạt lẽo, nên họ bỏ đường vào để giúp trí não hưng phấn. Khi xưa, mình hay đi ăn tiệm có ném cuốn, nay không dám ăn vì nước chấm có nhiều đường thậm chí ăn bánh xèo, bánh căn,…nước mắm họ làm đều pha thêm đường ở trong nên ăn vào là thấy khó chịu. Chẳng bù khi xưa, ăn như điên.

Mình không thấy ở các xứ đi chơi vừa qua, ghi danh mục các dữ liệu của thực phẩm ngoài bao hay hộp. Ở Hoa Kỳ thì họ bán thức ăn đóng thùng, khô, đều phải in những chất gì trong thức ăn như chất béo đường,… đồng chí gái nghe ai nói là ăn đường đen nên mua oat meal với đường đen khiến mình thất kinh vì xem một gói đề đến 5 g đường. Cứ trung bình lấy số lượng đường đề trên gói hay thùng rồi chia cho 4, ra bao nhiêu muỗng cà phê đường. Đây là 1.25 muỗng cà phê đường. Mẹ mình quen uống cà phê có sữa đặt ở Việt Nam nên khi Thái Lan với mình, uống đường rất nhiều. Nay bà cụ trên 90 nên không cần cấm gì nữa. Cứ thèm thì cho ăn, cho uống.


Mình tính theo chế độ dinh dưỡng: không ăn cái gì có đường hay tạo ra đường như tinh bột để xem sao. Vấn đề là cơ thể mình cần có chút đường vì nếu không là đi theo ông bà. Do đó, lá lách một bộ phận quan trọng của cơ thể giúp điều hoà lượng đường trong cơ thể. Khi ăn nhiều thì bộ phận này phải làm tăng ca để điều hợp insulin vì cơ thể mình có đường nhiều quá là ngọng, quá tải đưa đến lộn xộn trong cơ thể.

Thiên chức của Lá lách tạo ra insulin để giảm lượng đường. Insulin được tạo bởi các tế bào nhỏ được gọi là tế bào beta. Được biết khi sinh ra chúng ta chỉ có độ phân nữa tế bào beta, rồi tế bào tiếp tục sinh sản đến khi lên 2 tuổi thì ngưng, không sản xuất nữa. Nên sau này, khi lớn tuổi tế bào beta mà ngưng hoạt động là mệt, đưa đến vấn đề tạo insulin.


Khi ăn đường, tinh bột thì sẽ tạo ra insulin nên phải kiêng ăn mấy loại này để tránh lá lách làm việc quá sức, sẽ khiến tế bào beta, bị xì trét như đồng chí gái ở sở làm việc cho 4 người, ngưng làm việc. Phải uống thuốc vào thì sẽ khiến béo phì vì quá nhiều insulin. Mình có kể vụ này rồi.


Chúng ta bị gọi tháo đường khi chúng ta có 1 trong 2 vấn đề hoặc cả hai: kháng insulin và không có insulin. 


Khi cơ thể không tạo được insulin suôn sẻ hoặc không tạo được nhiều insulin. Hiện trạng được gọi là bệnh tiểu đường loại 2, còn nếu cơ thể không tạo được insulin thì gọi là tiểu đường hạng 1. Một chị kia quen, có thằng con bị loại tháo đường loại 1 từ bé nên mỗi ngày phải chích insulin cả đời. Nghe bác sĩ Jason Fung, cho biết là tiểu đường loại 1 có thể chữa được. Mình chỉ đọc về loại 2 còn loại 1 thì không để ý nên không đọc phần này. 


Nếu chúng ta bị tiểu đường loại 2 thì trong tương lai sẽ dẫn đến bệnh tiểu đường loại 3 mà người ta hay biết đến qua tên Alzheimer. Nếu uống thuốc tiểu đường thì chắc chắn sẽ đụng. Thống kê cho biết phân nữa người Mỹ trên 85 tuổi bị bệnh này. Trả nhớ về không. Mình có người thân, hơn mình có 10 tuổi mà đã trả nhớ về không từ 5, 6 năm nay rồi.


Đọc sách thì họ cho biết khi bị bệnh tháo đường là xem như 50% tế bào Beta bị hư hay không hoạt động được nữa. Mất phân nữa tế bào beta là rất nhiều, làm sao kiểm soát được lượng glucose, ngoại trừ nghe bác sĩ uống thuốc hay chích đẻ đem thuốc vào cơ thể.


Khi chúng ta lên cân, có thể các tế bao beta hoạt động tốt và lá lách của chúng ta tạo nhiều insulin, khiến chúng ta lên cân. Chất béo. Mặt khác nếu chúng ta bị giảm cân thì có thể tế bào beta bị hư hay hết hoạt động. Có anh bạn kêu càng ngày càng ốm, cứ sợ bị ung thư, sau này nghe nói bị tiểu đường. Có nhiều người quen, gầy như cây tăm nhưng thấy họ kêu bị tiểu đường và uống thuốc như chay trường. Chán Mớ Đời 


Trong cuốn “diabetes Code”, bác sĩ Jason Fung ở Toronto, cho biết các tế bào beta hư có thể hoạt động lại. Ông ta cho rằng các tế bào beta ngưng hoạt động vì lá lách có quá nhiều chất béo. Mình đoán là khi vô thất nhịn ăn, cơ thể đi vào trạng thái “autophagy”, tái tạo lại các tế bào hư. Cơ thể lấy các chất béo trong cơ thể để đốt, tạo năng lượng giúp cơ thể hoạt động. Khi đốt chất béo thì chúng ta bớt béo phì và giảm cân. Cách đây đâu 5-6 năm chi đó, mình theo chế độ này nên giảm được 20 cân anh. Khi nào mình đọc tiếp mấy nghiên cứu của ông bác sĩ này, sẽ bổ túc thêm.


Năm ngoái đồng chí gái làm việc bị stress quá nên về hưu sớm. Chủ khi xưa, cho một toán 4, 5 người để làm một dự án. Sau để tiết kiệm, họ chỉ cho 3 người, rồi giảm xuống còn 2, rồi còn đồng chí gái nên chới với. Đành về hưu sớm. Lá lách cũng trong trường hợp này, chúng ta ăn quá nhiều nhất là khi về già, thêm ăn đồ ngọt, các tế bào beta bị mất một số ngưng hoạt động khiến các tế bào khác phải làm việc cho hai ba người như đồng chí gái nên bị stress đủ thứ. Thiếu insulin nên phải uống thuốc hay chích. Chán Mớ Đời 


Khi xưa ở Việt Nam, ăn ngày 2 hay 3 bữa. Đến giờ ăn mới được lên bàn. Ngày nay, thức ăn để đầy tủ lạnh nên chúng ta ăn ngày thay vì 3 bữa, có khi lên đến 5, 6 bữa. Nhất là ăn bao bụng. Mình nhớ đi tàu pháp đến Antarctica, trên tàu không biết làm gì, ăn lại ngon nên cứ ăn đủ thứ. Đi chơi về, mình phải nhịn đói mấy ngày để giảm cân lại, bớt chất béo.


Nay thì mình ăn theo chế độ một ngày một bữa. OMAD. Cơ thể có nhiều thì giờ để tái tạo lại các tế bào hư. Mình rất sợ các chuyến du thuyền vì trên biển không biết làm gì, cứ đi ăn 24/24. Tháng 8 này đi Boston, ăn cưới cô cháu, rồi đồng chí gái đi với gia đình bà chị và bạn xuống Trung MỸ. Mình phải đấu tranh tư trưởng để khỏi phải đi ăn nhiều lần.


Dạo này mùa bơ nên mình ăn bơ trừ cơm. Ngày 8 quả và 4 cái trứng gà tươi, mua gần vườn. Xong om. Đi Seattle và Oregon về, mình phải gửi bơ cho mấy người bạn và cô em ở Phila. Hứa lâu rồi mà lười.


Có ông bác sĩ Nhật Bản, cho rằng mỗi năm chúng ta mất 5% tế bào beta khi bị tiểu đường. 10 năm là 50%, do đó uống thuốc tiều đường là ngọng, xem như uống cả đời. Cách tốt nhất là phải giúp tái tạo lại các tế bào beta đã ngưng hoạt động. Mình theo chế độ dinh dưỡng của ông bác sĩ Jason Fung, thì thấy xuống 10 lý lô, nên leo núi chỗ nào cũng đến dù chậm. Có mấy người đọc bài của mình thử, nghe họ kể cũng giảm cân. Mình có tên Mỹ quen theo cách thức mình ăn uống, xuống 30 ký lô sau 1 năm trời . Kinh


Sau này chơi một bữa một ngày của ông bác sĩ Nhật Bản. Điểm lạ là cuốn sách của ông ta được in tại Nhật Bản và Đức quốc. Hoa Kỳ không cho phép in. Mình phải mua cuốn này in tại Việt Nam. Đọc đâu đó, họ cho rằn giác công ty dược phẩm và thực phẩm, can thiệp không cho in lại cuốn này bằng anh ngữ. Chán Mớ Đời 


Cơ thể mà có lượng đường lúc nào cũng cao thì theo năm tháng sẽ làm hư hỏng các bộ phận khác, như thân, lá gan,.. (còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 


Nên hay không nên uống statins

Hôm nay, mình đi khám bác sĩ nhãn khoa. Ông ta hỏi mình có bị tiểu đường, mình nói không. Ông ta hỏi AC1 của mình là bao nhiêu, mình 5.9. Ông ta kêu quá tốt, rồi hỏi bác sĩ chính của mình nói sao. Bác sĩ mình bắt mình uống thuốc statin để phòng bị tiểu đường. Ông ta hỏi mình có uống không, mình nói không. Ông ta nói nên nghe bác sĩ riêng của mình. Chán Mớ Đời 


Từ ngày bác sĩ riêng của mình kêu uống thuốc để ngừa tiểu đường thì mình kêu không nên không thấy thư ký ông ta gọi nữa. Chỉ có phụ tá gọi, kêu đi khám định kỳ vì mỗi năm Medicare cho mình đâu cả chục ngàn nên bệnh viện cứ réo mình đến khám bệnh để họ vớt tiền của chính phủ. Bác sĩ bận nên họ mướn thêm những người phụ bác sĩ, để đo, cho uống thuốc vớ vẩn. Quan trọng là đi các bác sĩ chuyên khoa.

Câu hỏi tại sao cần bác sĩ gia đình. Lý do là bác sĩ gia đình là người viết giấy giới thiệu các bác sĩ khác mà mình cần đi như bác sĩ về nhãn khoa, về chân, hay bác sĩ chuyên về soi ruột,… cứ 5 năm, mình phải đi soi ruột định kỳ mà bác sĩ gia đình của công ty bảo hiểm, phải viết giấy giới thiệu thì công ty bảo hiểm mới trả tiền. Bác sĩ gai đình ngày nay, có nhiệm vụ như gác dan, viết giấy cho phép đi khám bác sĩ chuyên khao hay không. Ngoài ra chỉ kê toa uống thuốc ngừa tiểu đường, thuốc ho, trụ sinh,…


Càng ngày mình càng thấy nhiều bác sĩ lên án cách điều trị của y khoa tây phương hiện nay, ảnh hưởng bởi các công ty thực phẩm, dược khoa,… nhất là vì lợi nhuận. Thay vì lương y như từ mẫu, ngày nay chúng ta có lương y như ác mẫu. Chán Mớ Đời 

Y tế


Gần đây, sau một buổi thuyết trình về y khoả hiện nay, bác sĩ Aseem Malhotra, chuyên gia về mỗ tim, trả lời khi khán giả hỏi, ông có sợ về tính mạng bị đe doạ. Ông ta trả lời có nhưng thiên chức bác sĩ, bắt buộc ông ta phải lên tiếng.


Ông ta cho biết ngày nay, bác sĩ có rất nhiều bệnh nhân, có 5 phút để khám bệnh nhân, không có thì giờ hỏi han thêm về cơ thể, dinh dưỡng nhất là bác sĩ bị thông tin sai lệch, lầm lỗi đưa đến chẩn bệnh sai hay chửa bệnh sai. Mình thấy bác sĩ mình chỉ xem hồ sơ y liệu của mình trước khi vào phong khám.


Lý do là ngày nay, kỹ nghệ y tế là nơi kiếm tiền rất khủng. Các nghiên cứu y khoa được bảo trợ bởi các công ty dược phẩm, thực phẩm, dùng các nghiên cứu để giúp họ làm thêm lợi nhuận, giúp các người mua cổ phần cua công ty làm giàu, không phải để giúp bệnh nhân chóng lành. Quan trọng hơn là giáo dục y khoa hiện tại đã không hướng dẫn, giúp các y sĩ nhận thức về thông tin nhận được, thường được đặt trên lợi tức thay vì bệnh nhân.


Điển hình là gắn mấy cái stent cho bệnh nhân dù không cần thiết. Theo thống kê thì 43% bác sĩ chuyên về mỗ tim, thông tim, biết là gắn mấy cái stent không giúp ích gì cho bệnh nhân cả nhưng họ vẫn làm vì có tiền. Ngành thông tim của Hoa Kỳ lên đến 2.4 tỷ Mỹ kim hàng năm. Có bài báo viết trên British Medical Journal cách đây 10 năm nói về trường hợp ông tổng thống Bush con, đạp xe đạp 160 cây số mỗi tuần, nhưng cũng phải gắn stents khi đi khám bệnh định kỳ và sau đó ông ta kêu không đạp xe đạp nữa, dù có lần ông ta quay video đạp xe đạp với Louis Amstrong, 7 lần thắng vòng đua Pháp quốc. Bác sĩ chắc không nói với ông ta, thông tim không giúp gì cả nhưng vì an ninh quốc gia phải làm.


Thống kê cho biết là 88% các người thông tim, gắn stents, không phòng ngừa bệnh đột tử hay kéo dài mạng sống của họ. Nhiều ông bác sĩ kêu mới thông tim hay mỗ tim bệnh nhân thì mấy tháng sau hay một năm là thấy bệnh nhân trở lại lên bàn mỗ. Nhiều ông có chút y đức, tự hỏi tại sao. Họ đi tìm hiểu vấn đề và nói lên sự thật. Sau khi làm trên 1,000 ca mỗ này, họ gặp nhiều trường hợp lộn xộn, bệnh nhân có thể chết trên bàn mỗ mà kết quả cho thấy cứu họ bệnh đột tử trong tương lai.

Những nguyên nhân đưa đến y tế ngày nay


Ông bác sĩ nói những người chết trên bàn mỗ, nhiều khi có thể còn sống đến ngày nay nếu không nghe lời bác sĩ muốn mỗ để kiếm tiền cũng như nhà thương.


JAMA có làm một cuộc thăm dò sau đó, báo cho bệnh nhân biết là thông tim chưa chắc sẽ cứu họ khỏi bị đột quỵ thì như phép lạ, 70% số bệnh nhân đồng ý lên bàn mỗ, chỉ còn lại 45%. 25% ít hơn, có thể giảm 824 triệu đô la hàng năm. Số tiền này lớn, có thể dùng vào giáo dục hay ngành khác.


Vấn đề là y tế Hoa Kỳ chi tiêu hàng năm lên 4.2 ức Mỹ kim nhưng hậu quả còn tồi tệ hơn các nước khác. Xin nhắc lại là Ức Mỹ kim, 4,200 tỷ Mỹ kim. 2 triệu người cao niên Mỹ chết hàng năm và ngốn đến 30% ngân sách medicare. Trung binh 20% số người này bị lên bàn mỗ vài tháng trước khi họ về đất CHúa. Nếu tốn $100,000 hay hơn, để chết 1, 2 năm sau thì có nên hay không? Chán Mớ Đời 


Có nghiên cứu của ông Jack Weinberg, cho biết là thăm dò 150 bác sĩ sản khoa, bệnh đàn bà, thì có đến 25% bác sĩ không biết là chỉ có 1 trên số 2,000 người được khám ngực truy tầm ung thư là có thể cứu sống. Tuần này, vợ mình đi bác sĩ để lo vụ này. Nhà thương hay văn phòng bác sĩ cứ nhắn tin cho mình hàng ngày để nhắc nhở vợ. Tiền nhiều.


Các dữ liệu của RCT cho thấy 28,000 bị đột quỵ thì có đến 15,000 đã nói chuyện với bác sĩ về stents xem như chỉ có 1.3% là giảm số tử vong. Tương tự nếu bệnh nhân uống 10 mg statins trong vòng 4 năm tới thì chỉ có 1/7 là có thể ngăn ngừa bệnh nhân không bị tai biến. 4 năm thôi còn sau đó thì vẫn tiếp tục. Trong khi đó, người ta biết các hệ ứng phụ khiến người uống thuốc statins bị lộn xộn. Đau nhức, khó chịu trong người,…


Có một nghiên cứu của Harvard do ông JOhn Abramson, đăng trên BMJ, xét lại các dữ liệu về statins thì được biết là các người với 10% có nguy cơ bị bệnh van tim, uống statins trong vòng 10 năm, kết quả cho thấy là statins không giúp phòng ngừa họ bị đột tử. Chỉ có 1/140 ca mới phòng ngừa được bệnh đột quỵ ngược lại bệnh tiểu đường có thể gia tăng nếu dùng Statins. Chán Mớ Đời 


Mình có hỏi một bác sĩ quen, sao không kiêng cử ăn uống vì ông ta rất béo to. Ông ta cho biết là có thuốc statins. Nay ông ta đã qua đời vì đột quỵ.


Ngoài ra 1 trong 5 người uống statins bị hệ ứng của thuốc này. Năm 2014, có ông giáo sư đại học Oxford, tên Roy Collins, viết thư cho ông bác sĩ và BMJ, kêu rút bỏ bài báo. Tờ báo kêu ông ta nên viết một bài để giải thích lý do bài báo sai để độc giả có thể so sánh nhưng ông này không bao giờ nộp bài để cho họ đăng.


Thường các cuộc nói chuyện về y tế, các công ty dược phẩm, gửi các chuyên gia của họ tham dự, rồi họ hỏi những câu là lạ để gieo vào đầu khán giả những nghi ngờ về bài nói chuyện. Báo chí được mua để đăng tin định hướng dư luận.


Tài liệu cho biết trong số 100,000 được bác sĩ kê toa uống statins thì 75% ngưng dùng trong vòng 1 năm vì hệ ứng, và 1/3 bệnh nhân ngưng đi khám bác sĩ lại vì sợ bị bắt uống thuốc hay chọn bác sĩ khác. Ở Hoa Kỳ, họ cứ cho thuốc 3 tháng để bệnh nhân trở lại, vớt chút tiền để kê toa khác.


Từ năm 2000 đến năm 2008, 667 loại dược phẩm mới được FDA chấp thuận cho người Mỹ dùng thì chỉ có 11% thuốc là mới, còn 75% là dùng loại cũ để chế tạo lại. Các công ty dược phẩm bỏ tiền quảng cáo thuốc gấp 19 lần tiền bỏ ra để trả cho các cuộc nghiên cứu. Mình ngưng xem đài truyền hình vì cứ thấy họ quảng cáo thuốc này thuốc nọ, cuối cùng thì có hàng chữ nếu bị hệ ứng thì ngưng ngay.


Ông bác sĩ có viết mấy cuốn sách về dinh dưỡng sau khi nghiên cứu dinh dưỡng của một làng nhỏ bên Ý Đại Lợi. Người Việt hay nói bệnh tòng khẩu nhập, muốn chữa bệnh thì ăn uống cẩn thận để giúp chữa bệnh. Bệnh không đến trong một giây đồng hồ, như mưa lâu thấm đất. Muốn đi ngược lại thì chúng ta cần xem thức ăn của mình, đừng ăn đồ ngọt, tinh bột nhiều là từ từ sẽ thay đổi.


Mình có kể về các phương pháp chế độ dinh dưỡng rồi. Ai tò mò thì tìm đọc. Có người cho biết là có theo chế độ ăn uống đó và đã uống cân , có người cho biết điên 5, 6 lý lô. Mình có hai tên bạn Mỹ, đã theo chế độ dinh dưỡng đó và đã xuống nhiều 60 cân trong vòng 1 năm. Nay họ kêu khoẻ lắm. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn