Bạn mít trời Tây

Bạn mít trời Tây

 Sau mấy ngày gặp lại bạn Tây bạn Ý bạn Hoà Lan xong thì mới gặp bạn học xưa ở Yersin và Trưng Vương. Đồng chí gái có hai người bạn học cũ ở vùng Paris nên hôm thứ năm vừa rồi có một cô bạn và chồng nghỉ làm đưa tụi này đi chơi, mua ví và ăn cơm Tây.

Anh chồng làm nghề lái taxi còn cô vợ làm cho Disneyland nên cuộc sống khá ổn định, có một căn nhà to đùng ở gần Marne La Vallee và một căn hộ trong Paris để cho con ở. Hai người này đi đoàn tụ nên gặp nhau ở trường dạy pháp ngữ. Họ dự tính trong tương lai bán căn nhà ở ngoại ô để dọn về một căn hộ nhỏ ở Paris sống khi về hưu để khỏi phải chăm sóc căn nhà to lớn thêm con cái cũng vào Paris sinh sống. 

Xe cộ lưu thông ở Paris quá lộn xộn nên anh chồng chạy xe taxi vào để chở tụi này trên những làn lưu thông dành cho xe buýt và taxi nên bớt kẹt xe thêm có thể đậu xe tại những bãi đậu xe taxi. Nếu ở Paris, ai có xe nên mua cái đèn taxi gắn trên trần xe làkhỏe re. Mình muốn xem foundation Louis Vuiton do kiến trúc sư mỹ Frank Gehry thiết kế ở Neuilly sur Seine nhưng tới nơi thì đoàn người xếp hàng rất dài dưới mưa nên thôi chạy luôn. 

Cô bạn dẫn mụ vợ vào tiệm LV ở trên đại lộ Champs Elysées nghe nói là tiệm lớn nhất. Phải công nhận vào tiệm này, cách thiết kế trang trí nội thất rất đẹp nhất là các côbán hàng toàn là người đẹp vừa Âu  châu vừa da trắng vừa da đen có cả da vàng. Mìnhgốc Làm Vườn mà vào đây thấy sang sang lây, thấy đám con cháu cán bộ mua đủ trò.

Đồng chí gái nói mình đi đâu thì đi khi mô mụ cần thì sẽ kêu lại trả tiền. Hai anh chồng đi vòng vòng qua các quầy bán đồ cho đàông, đi lên đi xuống cầu thang cuốn. Người nào thiết kế tiệm này rất giỏi. Cuối cùng mụ vợ kêu lại nói trả tiền. Cô nàngmua một cái cho mình và một cái khác cho cô bạn ở Texas nhờ mua dùm. Cô bán hànghỏi uống cà phê, mình chưa kịp nói là không uống cà phê thì đã có anh Tây đen mang 4 tách cà phê lại. Mình thử nhấp một hớp thì thấy đắng như thuốc nên mới hiểu người ta gọi cà phê giọt đắng. Tách cà phê ở đây nó bằng 2 muỗng canh chớ không to đại chát như bên mỹ. 

Đưa thẻ thông hành để cô bán hàng điền giấy tờ để khi ra phi trường, qua quan thuế lấy tiền lại nghe đâu 10.8%. Khác xưa khi mình còn sinh viên, đám du lịch trả tiền cho mình để mua cho du khách nhật ở hãng Hermes vì mỗi người chỉ được mua 2 món hàng. Nghe nói họ dùng passport giả để vào mua rồi bán lại nên họ bắt ra phi trường mới lấy lại tiền thuế. Ra tiệm chụp hình cho mụ vợ tươi như con nít. Đúng là đổi Làm Vườn để lấy nụ cười đồng chí gái

Sau đó hai vợ chồng mời tụi này tới khu Les Halles, phố Beaubourg ăn cơm ở tiệm Pied De Cochon, nổi tiếng với món chân heo nướng. Khu này đang được làm lại. Khi xưa là chợ bán sĩ ở Paris từ nhiều thế kỷ qua. Dạo mình sang Tây thì họ chuyễn cái chợ to lớn này về phía nam ở Rungis và nhà cửa khu này được sửa chữa lại nên lên như diều. 

Mình không ăn chân heo nhưng lâu quá không ăn foie gras nên gọi món này vàcharcuterie trong khi mụ vợ chơi nguyên một cái chân heo nướng và cục xương heo nướng còn tủy ở trong. Tiệm ăn này có khá đông du khách, nghe nói phải đặt chỗ trước vì khá đông. 

Xứ Tây này ăn lâu tốn thì giờ hơn mỹ, họ biết hưởng thụ cuộc sống, sau đó hai vợ chồng đưa tụi này về khách sạn vì tối đó ăn cơm ở nhà bà Thérèse. Mụ vợ với cô bạn chia tay nhau và hẹn gặp lại năm tới ở Cali. Mình có gặp hai vợ chồng này ở Cali mấy năm trước khi họ sang thăm cô em ở Mission Vịejo. Họ rất dễ thương đi mua bánh sinh nhật cho mình thổi. Đó là một trong những ít lần mình được thổi nến sinh nhật vìvợ con hay quên còn mình thì cố tình quên để khỏi tốn tiền. 

Theo chương trình thì sẽ gặp một cô bạn học đại học tổng hợp của đồng chí gái ở gần Versailles nhưng vào giờ chót cô nàng nhắn tin, kêu mệt nên không thể tiếp tụi này được. Cô này sang Tây rồi về Việt Nam làm việc rồi nghỉ hưu nay bị bệnh nên trở về Tây để điều trị. 

Trước khi mình lên đường thì có một ông rễ của Yersin 73-74 imeo cho mình hỏi chương trình của mình và có nhã ý mời vợ chồng lại nhà dùng cơm. Vừa nhất trí về ngày giờ thì hôm sau lại được imeo cho biết một cô cựu Yersin, con cháu làng Kế Môn muốn tổ chức cho tiện đường cho mấy người kia, ở rãi rác ngoài trung tâm thành phố. Anh rễ Yersin kêu mình đến nhà anh ta rồi anh chở xuống nhà cô chủ, gốc làngKế Môn. 

Mình dẫn vợ đi bộ đến Trocadero để chụp vài tấm hình ở khu này có Tour Eiffel phíasau nhưng còn sáng nên mặt trời phía đông làm bị contre soleil nên mụ vợ không vừa ý sau đó đến nhà hai vợ chồng yersinien. Khu này không thấy bóng một du khách. Vào lobby thì thấy hai thằng Tây đang khiên đồ nên mình giữ dùm cái cửa rồi hỏi họ căn hộ của hai vợ chồng này ở lầu mấy thì tên Tây kêu Monsieur Lê à Côté et madamel'américaine La Bas au premier étage. Không ngờ người Việt sang đây dịch tên Việt qua tiếng Tây nghe hay cực đỉnh. 

Ngồi nói chuyện thì anh chồng khám phá ra mình từng học và ở Paris đến 8 năm. Dạo hai vợ chồng sang Cali mình có gặp nhưng không nói chuyện được nhiều. Anh chồng mới về hưu non năm vừa rồi và mất đến 6 tháng mới quen với hoàn cảnh mới, khôngđiện thoại không có người bưng cà phê,...

Nay thì bận lại vì mua mấy căn hộ, đang sửa lại để cho thuê nên lu bù. Nói chuyện hai vợ chồng khá vui, kể lại khi đi Tây năm 73 thì ra mua vé máy bay gặp ai đó cũng đi Tây hỏi đi đâu thì ông kia nói đi Marseille nên anh ta cũng mua vé đi Marseille. Sau đó làm quen được một anh bạn kêu có cô em mới từ Việt Nam sang thế là dính nhau từ đó đến nay. Con cái đều học xong nên bớt gánh nặng. 

Mụ vợ còn căm thù mấy tấm hình mình chụp nên nhờ hai vợ chồng đưa lại Trocadero để chụp hình lại. Lần này anh chàng chụp nên mụ vợ thống nhất không chê bài chi nữa. Anh chàng rễ cho mụ vợ xem một vòng Paris rồi mới chạy xuống miền nam Paris đến nhà cô nàng có cùng tên cùng họ với ông chồng nếu không bỏ dấu. 

Cô này ra mairie làm giấy tờ đăng ký quản lý đời anh chồng, có cùng họ cùng tên nếu không bỏ dấu huyền theo kiểu Tây. Bà thơ ký hỏi tên gì kêu Lan, họ gì Nguyen, sau đó đến phần ông chồng tên Lan (Lân) họ Nguyen khiến bà thơ ký đầm tưởng chọc bàta nên xé cái đơn sau đó phải giải thích tên Việt Nam ra sao mới được chấp nhận lấy chồng. Không biết dân làng Kế Môn có như vậy hết không.  Chắc phải hỏi Monsieur A. 

Gặp lại vợ chồng T mà cách đây trên 30 năm có gặp tại nhà của T. Lần chót mình gặp anh này khi anh ta sang nhà thằng N, đánh bóng bàn. Hắn kể con đều lớn và cuối năm nay thì về hưu vì mệt mõi việc đấu đá trong sở. Gặp lại hai vợ chồng Nha sĩ mà mìnhcó gặp mấy năm trước ở Cali. Ở Âu châu mọi người lo về hưu còn ở Hoa Kỳ thì thiênhạ cứ lo đi làm không ai muốn hay nghĩ đến về hưu, hưởng già. Đế quốc đang giẫy chết. 

Cô nha sĩ làm món phá lấu ăn rất ngon, sau đó xà lách foie gras mà nước dressing cónước cam, quít của bà chủ rồi món thịt Blanquette mà từ khi rời Tây đến nay mới ăn lại rồi fromage theo đúng quy trình ăn kiểu Tây

Thật ra xa xứ Tây mình chỉ nhớ món phô mát của Tây ăn với baguette là tuyệt. Tới phần bánh tráng miệng là mình thua non uống trà của Tây làm bây giờ để trong bao rất bắt mắt lại rất ngon. Cô chủ tặng mụ vợ một bịch đem về mỹ. 

Mình thấy bạn bè ở xa đến, mời về nhà ăn uống rất ấm cúng thay vì mời ăn ở nhàhàng như ở bên mỹ, nhà hàng đuổi khách như đuổi tà để khách khác vào ăn. Rất cảm động khi thấy mấy cô mấy cậu dù bận rộn làm đồ ăn, chuẩn bị rượu để đón hai vợ chồng. Lần sau họ đến chơi Cali chắc sẽ đặt bún bò mụ Diễm rồi ăn ở nhà mình cho vui. 

Ngoài T và cô chủ nhà thì mình đã gặp hai cặp kia ở Cali. Nhìn lại đồng hồ thì đã ngồi ăn đến 4 tiếng mà cô chủ nhà còn nấu phở chi đó để ăn tối nhưng mình phải đi vì vợ chồng cô em mời ăn tối nhưng không còn bụng nữa nên ngồi nói chuyện rồi vợ chồng cô em đưa về khách sạn. 

Sáng nay vợ chồng cô em đến đón đưa ra phi trường, mình kêu khách sạn lấy cho vài cái pain Âu chocolat cho mụ vợ, ai ngờ họ đưa cho một giỏ Croissant đủ trò ăn không hết. 

Gửi Vali xong ghé lại quan thuế để lấy tiền thuế đã trả cho hai cái ví mà mụ vợ mua ở Louis Vuiton thì họ bắt phải có hai cái ví nằm trong Vali khiến mụ vợ la quá cở. Mìnhchỉ biết rên mea culpa. Đi đong mấy trăm đồng. Chán mớ đời. 

Lên máy bay ngồi gần thằng Tây ban nha qua Hoa Kỳ xem có ai cho mượn tiền làmphim. Nó hỏi mình bầu cho ông Trump, mình nói không tao chỉ bầu cho vợ hắn vì quáđẹp. Trong 4 năm sắp tới Hoa Kỳ sẽ có một đệ nhất phụ nhân đẹp như Jackie Kennedy mấy chục năm về trước. Còn chính trị thì cứ như mọi ngày không có gì thay đổi. Truyền hình làm ỏm cù tỏi để bán quảng cáo. Thế lực đàng sau ông Trump, bắt tổng thống Mễ, đón tiếp ông ta tại thủ đô Mễ dù ông Trump kêu xây tường, chống di dânbất hợp pháp,..., nên mình không tin mấy cái trò mị dân. Chỉ có dân đen khu đen như mình mới tin mấy cái trò trên truyền hình, nói như người Mỹ là Show Business. Chán mớ đời.

Có lẻ chuyến đi này, điều mình làm mình cảm động nhất là sau bao nhiêu năm xa cách, có người là 45 năm, người 35 năm,..., nhưng bạn hay bạn học cũ đều tiếp đón mình rất  nồng nàn, đầy tình thâái, đã nói lên là khi xưa mình đã không làm họ phật lòng nhiều lắm hay ganh ghét dù mình có nhiều người không ưa. Họ bỏ thì giờ nấu ăn, bỏ làm việc, mời vợ chồng mình dùng cơm, ở Ý, ở Tây, ở Hoà Lan đã nói lên sự quýmến dù xa cách nữa đời người. Hy vọng sẽ còn nhiều những buổi gặp gỡ đầy thâái trước khi ký ức của mỗi người mệt mõi quên mình lãng du trong cuộc đời đầy áp kýức.

Sơn 3 lô

Từ Sacramento đến San Jose

Từ Sacramento đến San Jose

Lấy xe đò đi thăm vợ đang công tác tại Sacramento rồi hai vợ chồng lấy thêm hai ngày để viếng thủ phủ của tiểu bang Cali, nơi mà các đại biểu của người dân Cali họp để bầu hay phủ quyết các luật tiểu bang. 

Không có thì giờ nhiều nên không hẹn gặp các đại biểu của khu vực mình đang cư ngụ như dạo đi viếng  quốc hội Hoa Kỳ thì có hẹn với thượng nghị sĩ và hạ nghị sĩ. Hai vợ chồng vào thủ phủ sau khi bị rà xét ở trạm an ninh. 

Những hành lang có hình ảnh và giới thiệu từng quận hạt của Cali rồi thấy con gấu biểu tượng cho tiểu bang Cali đứng chìn ìn cạnh ông cảnh sát. Hai vợ chồng lò mò đến dưới cái coupole, hình nữa trái cầu màở ngoài thấy tương tự như quốc hội Hoa Kỳ nhưng nhỏ bé hơn. 

Ngay ở giữa có bức tượng của bà hoàng hậu Tây ban nha và Khá Luân Bố để chụp hình đồng chí gái để mụ bỏ lên Facebook rồi hai vợ chồng đi lòng vòng xem rồi đi ăn. Nghe bà bạn nói ở phố Việt có tiệm bán cơm chiên trong cái thố ngon lắm nên chạy xuống xem nhưng vào tiệm thì vợ không cho ăn đành xơi tôphở nước muối, dỡ không thể tả. 

Sau đó thì dẫn vợ đi qua sông Sacramento, có cái vườn đi dạo bên bờ sông. Đi với vợ là lúc nào cũng cóvấn đề nhà vệ sinh, mình nhìn bản đồ chỉ dẫn thì biết chắc chắn có một nhà vệ sinh công cộng phía Bắc nhưng vợ không chịu đi xa nên mình dẫn qua Tháp Kiều (Towers Bridge, tự dịch) thì thấy cái khách sạn Embassy Suites nên dẫn vợ vào. 

Vừa đi mà vợ vừa run vì không phải khách hàng nhưng với Sơn Đen thì chỗ nào cũng vào. Vừa đi vừa hỏi chắc đắc lắm hả thấy thương con vợ, lấy sơn đen nên đời đen thui lui, không dám ở khách sạn cao cấp. Xong xuôi thì lấy nước chanh trong mấy cái bình để cho khách uống như người Hà lội rồi tiếp tục đi dãngoạn. 

Trên bờ sông cạnh cái tháp kiều thì có cái bến tàu mà khi xưa họ dùng tàu bè di chuyễn trên sông Sacramento, có một khu được gọi là Phố Cổ (Old Town), kiểu Hội An. Với những hàng quán được xây theo lối xưa mà mình đoán khi quay phim người ta hay dùng để làm cảnh. 

Đi vòng vòng đói nên vào tiệm ăn bao bụng để ăn rau, ai ngờ salad bar chả có gì hết ngoài pizza nên ăn một miếng rồi chạy. Đi ngang qua một quán bán quà lưu niệm, thấy mấy cááo có đề những khẩu hiệu khávui nên mua cho vài người bạn ở San Jose. Hỏi bà chủ thì được biết buôn bán ế lắm từ hai năm nay nêncũng buồn cho bà ta vì sở hụi cao. 

Tụi này mướn xe ở Sacramento tính để trả ở San Hoé rồi lấy chiếc lớn hơn để chở mấy người bạn học xưa của đồng chí gái về Quận Cam dọc theo quốc lộ 1. Ai ngờ tính lộn sao đó, mấy người bạn phải xuống Quận Cam trước một ngày bằng xe đò nên mình cũng hủy mướn chiếc xe lớn hơn và sẽ đi xe đò về lại nhà

Mỗi lần mình lên miền Bắc thì hai vợ chồng AirBnK đều mời tụi này ngủ lại nhà vì con gái cũng đi học xa  còn lại cặp bồ câu già thủ thỉ với nhau. Anh chồng mới hưu sớm nên đóng mấy cái bồn đất làm vồng để trồng rau sạch cho hai vợ chồng ăn. Anh chàng đọc sách kỹ càng làm rất chuẩn.  Cô vợ cũng làít đi để còn thưởng thức cuộc đời nên khi tụi này đến thứ 6, cô nàng ở nhà với đồng chí trai. Vợ mình và bà ta nói chuyện về con không dứt. Lâu lâu ngưng làm cho mình ly nước trà gừng với cái búa khiêm ông chồng sợ bể gạch men.

Chiều đó thì ăn cơm chung với vợ chồng nước mắm Lăng Cô. Mình ăn gần hết chai nước mắm gia truyền Lăng Cô mà nay mới gặp mặt hậu duệ của họ Phan.  Kỳ này thay vì ăn tại nhà hai cặp vợ chồng này mời đi ăn cơm Á Phú Hãn. Dạo ở New York, mình hay ăn cơm Á Phú Hãn tại một tiệm gần nhà. Thực đơn cũng hơn trộn tùm lum như vào tiệm ăn Việt Nam thì có chả giò chiên làm bằng bánh tráng bột mì thay vìbột gạo như ở Việt Nam với cơm chiên xá xíu,... Được cái là ngon, nhất là món hầm. 

Sáng hôm sau anh chàng làm bagel với cream cheese cộng món Cá hồi xông khói. Tuyệt của mèo! Ngồi nói chuyện mà mình quên hỏi anh chàng chơi thị trường chứng khoán theo phương pháp nào. Anh chàng chở ra xem cái Duplex đang tính mua lại của bà mẹ vợ nay đã lớn tuổi. Làm tính một tí thì thấy có cash flow nên nói anh chàng cần giấy tờ gì mình sẽ gửi cho vì mua bán trong nhà cũng khỏe. 

Trưa đó thì Bún Bò Mụ Xuân mời ăn nên chạy mệt thở xuống Fremont. Anh chồng Mụ Xuân, bạn thời bécủa đồng chí gái kể là vượt biển sang đây tiếng mỹ chữ u chữ a nên theo học kỹ sư cho chắc ăn dù mộng anh chàng là bác sĩ. Nhờ trời công ty cho stock option nên mua được cái nhà to như cái đình trên cái đồi cao như núi

Màu sắc của núi đồi vùng này màu Sienna của vùng Toscana rất đẹp với màu Lá xanh đậm. Mình tưởng nhà của anh ta là đã trên cao nhất, ai ngờ nhìn lên thì thấy vài cái nhà to như dinh Sihanouk. Anh chàng nói là nhà của chủ nhân một tiệm bán bánh mì ở khu Tully. Khi xưa mới vượt biển sang, họ chỉ có cáiquầy nhỏ rồi từ từ đi lên nay tiền đếm không hết. Vào nhà vợ chồng bún bò Mụ Xuân là phải đi qua một cái cổng còn muốn lên nhà của bánh mì thì phải qua một cái cổng lớn kiên cố hơn. 

Đúng là xứ mỹ, không cần bằng cấp chỉ cần chịu khó. Có anh bạn gốc Đức Phổ, Quảng Ngãi kể khi xưa ở quê anh ta, nghèo nên chỉ có học để thoát nghèo còn thằng nào học không được thì đi theo cách mạng nay giàu và làm cha thiên hạ như Khổng giáo đã nói Nhân bất học bất tri lý, nhỏ không học lớn làm cách mạng hèn gì dân mình khốn đốn vì cách mạng thì bất tri lý

Mọi lần thì Mụ Xuân cho ăn mì Cao Lầu nhưng hôm nay cho ăn bún bò, ngon cực đỉnh. Tới nhà này họ cho ăn bún với rau trộn sao ngon kinh hoàng. Có lẻ tô bún bò này ngon nhất nước mỹ. Mình chơi hai tôcho chắc ăn sau đó đi trả xe. 

Chiều đó thì xuống nhà bác Tóc Gió Thôi Bay ăn phở do chính Ác Phụ nấu. Lúc đầu thì vợ chồng TGTB kêu vợ chồng mình ngủ lại nhà họ để hôm sau đưa ra bến xe đò cho mau nhưng mụ vợ mình ngồi nói chuyện với mụ Xuân chưa bưa nên nói thôi ngủ lại nhà họ. 

Mình đến thì đa số đã làm vài bát phở, mấy bà ngồi xỉa răng, quẹt qua quẹt lại nghe phẹt phẹt. Cô Bé Làm Chảnh thấy vợ chồng mình thì đứng dậy chạy đi làm mấy tô phở. Cô bé làm chảnh ra sao mà bị một anh chàng gốc Bắc từ Sàigòn lên Đà Lạt bắt cóc. Thấy cô bé làm chảnh lúc nào cũng chăm sóc thân hữu mới hiểu vì sao mấy bà Văn Học rất mến mộ cô nàng thậm chí mụ vợ mình còn phải khen. 

Ác Phụ cứ lâu lâu sàn qua kêông này hôm nay sao không tếu gì cả. TGTB đến bàn ngồi với chai bia kể chuyện tình Pulau Bidong của vợ chồng anh chàng mà mình đã kể lần trước. Đồng chí gái nói anh chàng hay quá cứ kể chuyện tình của mình và vợ cho mọi người còôn dôn của tôi thì chán mớ đời. Cuộc tình của mình và đồng chí gái không có gì đặc biệt ngoại trừ khi gặp ông nhạc lần đầu tiên hỏi:" nì rứa hai bạc bên nhà còn đụ khôn?" Xong om. 

Vừa húp xong tô phở và hai miếng bánh mì của Cô Bé Làm Chảnh là chương Trình văn nghệ bắt đầu. Mình thấy lạ lạ căn nhà vì trí nhớ mình thấy khác lần trước thì ông đạo bia giải thích là họ ngăn phòng để chia cái nhà ra làm hai. Chuyển cái phòng văn nghệ ra phòng khách rồi ác phụ giải thích thêm là phá cáitường ngăn cái bếp khiến đầu óc càng rối hơn. 

Cuộc văn nghệ bỏ túi nhưng rất ấm áp tình bạn. Mọi người thay phiên được TGTB mời lên hát với ban nhạc gồm một người chơi Keyboard, một chơi guita thùng và một chơi Saxo thêm anh chàng mixer với 4 cái loa nên nghe rất hay đến cực đỉnh. 

Sau đó thì đám Yersin đến từ Castro Valley, nghe nói có bom nổ ở San Francisco nên kẹt xe. Airbnk lấy iPhone làm đèn pin để tìm đồ ăn. Anh chàng Phú Kèn chơi độc tấu bản Hạ Trắng khiến mình nhớ ngàyxưa băng nhạc Phạm Mạnh Cương có mục này nghe nức nở. Nhóm bạn văn nghệ của TGTB toàn lànhững dân hát hò thuộc loại cao cấp nên nghe rất hay. Có bản về Sàigòn vẫn trong tim của ta mà lần đầu tiên được nghe rất hay làm nhớ nhà

Có một chị đánh guita hát Hạ Trắng rồi nhạc Tây được đồng chí gái khen nữa nở nhưng có lẻ người háthay nhất đêm văn nghệ là bác TGTB. Nghe anh ta hát trực tiếp nghe rất thấm còn trên diễn đàn Văn Học thì chỉ thấy kỹ thuật luyến của anh ta nhưng tại nhà nghe phê không thể tả. Hèn gì Ác Phụ gò mệt thở. 

Mọi người lên hát rồi nhảy đôi đủ trò rất thân mật dù mới gặp nhau lần đầu. 

Gần khuya thì Cả bọn xin về trước, chụp hình loạn xà ngầu. Vui không thể tả. 

Sáng hôm sau Mụ Xuân cho ăn thêm tô bún bò rồi bới thêm xôi và Chạo tôm để đi xe đò. Mình giữ vétrên mạng mà họ không lấy tiền. Xe trên nguyên tắc khởi hành 8:30 nhưng 7:50 đã chạy. Hú vía! Ngủ lại nhà bác TGTB là chỉ có cách mướn xe lái về Nam Cali. 

Xe đến Bolsa sớm hơn 1 tiếng, tính gọi Uber nhưng đồng chí gái gọi Lâm Taxi thì họ lấy $30, đắc hơn Uber nhưng lại được ngồi xe to. 

Về tới nhà mình nằm một tí còn đồng chí gái đi mua đồ ăn cho khách từ Việt Nam sang chơi. Cũng bạn học cũ. Đồng chí gái đãi Cá nướng và cơm Cá kho tộ. Mình nấu cơm Basmanti nên rất lạ cho người từ Việt Nam khi thấy hột cơm rời. 

Ngồi nói chuyện thì anh bạn của bạn học cũ của đồng chí gái, gốc Đức Phổ, Quảng Ngãi kể khi xưa anh đi Lôi Hổ vì đọc cuốn sách những bóng ma. Anh ta kể khoá anh ta có 16 người nhưng chết hết 14. Tiếng trực thăng rất lạ. Khi máy bay thả anh ta vào đường mòn HcM thì cảm tưởng như đưa vào chỗ chết còn khi núp đợi trực thăng bốc thì tiếng máy bay như tiếng cứu từ cỏi chết. Anh này ở vùng Los Angeles, kể chínhphủ đặt một bộ phận do công ty của anh sản xuất cho 120 chiếc pháo đài bay C 47. Loại máy bay này dành cho không kích, chắc là có chiến tranh sắp tới. 

Mình đi lên phía Bắc cũng gặp bạn học cũ mà anh bạn từ Việt Nam sang cũng để gặp lại bạn học xưa. Cólẻ tuổi mình đến chu kỳ tìm gặp bạn xưa để có dịp trở lại thời thơ ấu, không muốn làm người lớn nữa. Lúc đồng chí gái tìm lại nhóm học Trưng Vương thì mình rất ngạc nhiên vì đa số là mới biết nhau đây vì khi xưa học cùng trường nhưng không cùng lớp nhưng mấy bà cứ ôm điện thoại nói từ giờ Dần sang giờ Tỵ. 

Nay đến phiên mình gặp lại mấy người học chung niên khoá Yersin hay Văn Học nhưng không chung lớp cũng mến nhau như đã quen từ lâu. Có cái gì thân thương mong manh ràng buột mình và họ về một ký ức nào đó trong hoài niệm, của Đà Lạt, của thời thơ ấu khó tả. Họ đến với mình với tất cả chân thành như ngày xưa học tiểu học, vui đùa với nhau không màn đến tương lai. 

Có lẻ mình sẽ làm Nhiều chuyến đi như vậy vì một mai phải chống gậy, mắt mờ thì FaceTime hay Skype cũng dẹp tiệm. Mình và đồng chí gái xin cám ơn Airbnk, hai bác hậu duệ của nước mắm Lăng Cô, vợ chồng bác TGTB, vợ chồng cô bé làm chảnh và vợ chồng Mụ Xuân đã cho tụi này nhiều kỷ niệm vui của cuối tuần rồi. 

Hẹn gặp lại lần tới ở Nam hay Bắc Cali. 

Trong xe đò, mụ vợ đưa bịch ô mai do cô bé làm chảnh làm. Ăn phê tận trời nam Cali. 

Xong om!

Nhs

Hành trình đi thăm dzợ

Hành trình đi thăm dzợ

Đây là lần đầu tiên đồng chí gái đi công tác mà mình đi thăm. Cứ nghe vợ rên, mướn xe chạy "peanut sugar" ở tỉnh lạ vì đeo kính lão nên xem GPS không rõ nhất là đáp máy may bay vào ban đêm nhưng mìnhbận lo cho đứa con gái nên không tháp tùng đồng chí vợ được. 

Nay con gái đi học xa thôi thì chịu khó đi thăm vợ vì có nhau bên đời được ngày nào hay ngày ấy. Tuần rồi đi dự đám tang ông anh họ của đồng chí gái. Anh này cựu học sinh của trường Blaise Pascal, Đà Nẵng, du học ở Gia Nã Đại trước mình 3 năm. Thằng con đi học về thấy anh ta nằm cứng đơ nơi Salon. Thấy hai mẹ con côi cút khi ông anh họ từ giả cuộc chơi sớm nên mình nghĩ cứ ráng vui với vợ con được ngày nào hay ngày nấy. Ông anh họ thương vợ con nên ra đi trong tịch lặng chớ gặp nhiều người bị tai biến rồi sống dật dờ năm này qua năm nọ, hành vợ con.

Cứ đi dự đám tang là mình nghe thiên hạ, chép miệng kêu "đời là Vô Thường" nhưng mình không hiểu rõlắm ý họ muốn nói gì nên chỉ biết yên lặng. Vào tuổi này, là tuổi đi ăn đám cưới con cháu bạn hay dự đám tang bố mẹ của bạn nhưng đôi khi tiễn biệt những người đồng thế hệ nên có lẻ chúng ta nên trân trọng những giây phút bên nhau, bên người thân, bên bạn bè....

Bạn bè có dịp tìm gặp nhau chửi thề vài câu cho sướng cái mồm rồi một mai không bao giờ gặp lại khi những kỷ niệm từ từ chìm vào lãng quên khi con người tự hỏi đâu là cội nguồn và đâu là bến bờ. Từ ngày tìm lại diễn đàn Yersin và Văn Học thì mình tìm lại một số bạn xưa, đa số là không nhớ mặt nhưng rất quýnhau, hơn cả thời còn đi học chung trường.

Có anh bạn xem tấm hình do HCC gửi có khoanh tròn cái mặt hình thì anh ta nhận ra, rồi gọi điện thoại, hỏi thăm khiến mình cũng không biết là ai, chỉ nhớ cô em của anh ta. Mỗi lần anh ta xuống vùng nam cali thăm gia đình hay con gái thì đều hú mình, ngược lại khi mình lên San Jose thì vợ chồng anh ta, đón tiếp mình rất chân tình.

Có một chị học trên mình một lớp ở Văn Học nên coi như không biết nhau nhưng mỗi lần nghe mình lên San Jose là thức khuya để làm mấy món mình thích và thèm như bánh căn để giúp mình tìm lại chút gì bỏ lại Đà Lạt của thủa xưa. Nghe tin mình lên lần này, chị nói là có người thân từ Pháp sang nên phải đưa họ xuống miền nam, viếng Hollywood, sẽ cố gắng về kịp cho cuộc hội ngộ tại nhà anh Tóc Gió Thôi Bay, còn nếu không thì sẽ đem bánh mì gà ra xe đò Hoàng. 

Anh Tóc Gió Thôi Bay thì mình có gặp mặt hai lần, khi mình qua Văn Học thì anh ta đã đi Sàigòn học nênkhông biết mặt nhau nhưng nhờ diễn đàn, và Facebook thì mình có cơ hội đọc thơ cũng anh ấy. Rất hay. Nghe tin vợ chồng mình lên thì vợ anh ấy mời ăn phở luôn tiện hát hò với thaan hữu của vợ chồng anh ấy và rũ thêm mấy người bạn của vợ chồng mình.

Bên vợ thì qua Facebook, tìm lại vài số bạn ở San Jose, khi xưa đi học chung ở Hội An nên mỗi lần lên San Jose là được dịp ăn món Cao Lầu. Thấy họ bận công việc nhưng vẫn dành thì giờ để nấu nướng cho bạn về từ 40 năm qua thì rất cảm động. Có lẻ ngày nay, con người quý trọng nhất là chân tình của những bạn vì tiền bạc và danh vọng không còn là những điều mà con người mong muốn nữa. 

Điều người ta đi tìm là sự chân thành, tình bạn. Có anh bạn bay từ Virginia sang San Diego thăm mẹ vợ nhưng cũng cố chạy lên nhà mình, ghé 2 phút để tặng cho cuốn sách, gói ghém 40 năm công sức của anh ta và thân hữu, dạy tiếng việt cho con cháu, người Việt ở vùng Anh ta cư ngụ. Một khi nhìn lại quảng đường đời đã đi qua, chắc chắn anh ta sẽ hãnh diện về những thành quả của mình đã gieo từ 40 năm qua.

Nghĩ lại thì cuộc đời còn lại chỉ còn vài người bạn, cùng quê, cùng gốc gác, không nhất  thiết là phải thânquen khi xưa. Chỉ cần một tấm lòng. Hôm trước gặp lại anh bạn, anh kể tao không biết viết nên khi ba mày qua đời tao chỉ viết xin chia buồn, đủ nói lên tấm thân tình của anh ta dành cho mình dù ít khi gặp nhau.

Mình bỏ xe ở nhà, tính lấy Uber ra phố Bolsa nhưng Uber không có người lái kết vùng mình nên hơi hoảng vì xe đò rời bến 9:15 nên xem thử Lyft thì có mấy chiếc ở vùng lân cận nên nhấn OK thì 6 phút sau, xe đậu lại trước nhà, chở ra Bolsa. 

Tranh thủ vào ăn tô phở, dỡ không khen rồi lật đật lên xe. Xe có đâu 3 người Mễ, 2 người tàu và 5 mít. Mình nói kiểu này chủ xe lỗ rồi không như mình làm tính. Thật ra mình làm tính để cho cáóc của mìnhlàm việc vì nếu không thì bị lẫn mau. Các bác mà thấy em làm tính thì chịu khó làm theo xem có đúngkhông luôn tiện giúp cái óc làm việc. 

Xe chạy đâu 45 thì đến El Monte thì thấy một đám hành khách ùa lên chật như Cá mòi. Lúc đó tài xế mới lấy tiền xe. Sau đó xe vòng qua phố tầu để lấy thêm thùng hàng rồi chạy xa lộ 210 để tránh kẹt xe. Xuống đèo thì xe dừng cho bác tài rít điếu thuốc còn em thì chạy đi tới bãi. 

Xe chạy tới Stockton thì ngừng, chuyển xe đi Sacramento, tài xế vớt thêm $20, tổng cộng $60. Xe chạy một hồi rồi ngừng vì có bà nào thảy hết giấy trong cầu tiêu sinh thái nên tài xế ngừng để xử lý hành chánh và tuyên bố mọi người không được đái nữa. Mễ ngơ ngác khi thấy tấm bảng "Cấm đái bậy".

Xe đến Sacramento trễ 30 phút nên phải gọi công ty mướn xe Enterprise ra đón. Lấy xe thì về khách sạn thì đồng chí gái cũng mới công việcbảo mai không cần vào sở chỉ có hai thằng đồng nghiệp phải đổi vémáy bay ở lại. Thế là tính đi viếng thủ phủ của Cali. Mình hơi oải vì quên đem theo cááo len mà trong xe máy điều hoà không khí lạnh run. 

Nhs