Dầu hoả

Nguyễn Hoàng Sơn

Đi Việt Nam không có gì hết, qua Nam Hàn là thấy tùm lum trò. Thông thường là tới tháng 10, Cá nguyệt cuối của năm thì cổ phần Đông của các công ty mới xuống vì các mục tiêu đầu năm không đạt được như dự trù mà nay mới gần cuối tháng 8 là thị trường chứng khoán khắp nơi xuống te tua. Hôm qua thấy có bài báo của Trung Quốc đăng hình Giang Trạch Dân, cựu chủ tịch nước bị còng tay, dẫn đi trong cuộc thanh trừng của nội Bộ của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Báo Chí Nga sô tuần rồi cho biết là vụ nổ ở cảng Tianjin là ám sát hụt Tập Cật Bình làm biết bao nhiêu người chết. Thêm vào đó Trung Quốc hạ giá tiền của họ làm điêu đứng dân Việt Nam, buôn bán ở biên giới khiến Việt Nam phải phá giá đồng bạc, phải chi họ phá giá lúc mình ở Việt Nam thì vui biết mấy. Thế giới bắt đầu sợ đồ Trung Quốc vì giả, chất độc,...

Nay lại thấy dầu hỏa xuống thấp tương tự thập niên 80 của thế kỷ trước khiến

Cuộc chiến đấu của đá xanh

Nguyễn Hoàng Sơn

Đá Xanh vui mừng như trúng số khi liên lạc được với tên bạn nối khố từ trung học, dạo còn học Văn Học. Hắn chỉ tấm hình của tên bạn thân cho vợ hắn xem, thêm tên bạn cho hay, răng khểnh của hắn ngày nào vẫn còn sinh sống tại Đà Lạt khiến hắn muốn cùng vợ hắn làm một chuyến chu du về Đà Lạt.

Nhưng mà không được, trước khi về hắn phải làm cho thân thể của hắn nhỏ bé lại. Ngày xưa, nhà nghèo hắn chỉ ăn cơm với rau chấm nước mắm nên gầy còm như con mắm. Sang Mỹ nhất là từ khi lập gia đình thì hắn như cái thùng rác "đầy tớ của nhân dân" vì vợ ăn không hết thì bỏ vào chén hắn, bắt hắn ăn cho hết vì nàng bảo bỏ tội của trời. Con ăn không hết thì tên đày tớ của nhân dân phải đẫn hết đống thịt, khoai tây chiên của tiệm ăn Mc Donald, thêm hắn có cái tính hơi tham, trước khi ra về, chạy lại máy bơm thêm bình nước cho đầy coca cola cho đáng đồng tiền bát gạo.

Con tập lái xe

Nguyễn Hoàng Sơn

"Tiên học lái, hậu học Văn", đó là một câu châm ngôn do mình chế khi nghe ông thần Nhị Anh nói về đời sống ở tiểu bang Cali khi mình ghé thăm hắn ở San Diego, trong lần đầu tiên sang Mỹ chơi. Hắn bảo ở Cali, phải biết lái xe và có xe mới đi học, đi làm được. Không có xe thì coi như không có chân. Hắn có kể mấy anh chàng ở Cali, đi xe cùi nhưng vẫn đóng cửa sổ xe lại, để cho các cô tưởng xe mình có máy lạnh, giữa phố Bolsa anh đi mà chợt mát bởi vì xe anh có máy lạnh. Dân chơi sợ gì mưa rơi. Sang thăm gia đình thằng Nguyên ở Gia Nã Đại thì Phạm Trọng Việt, anh thằng Nguyên bảo; gái Cali kinh hoàng lắm, mới sang Mỹ mà họ lái xe trên xa lộ boong boong. Khiếp lắm! Không ngờ sau này mình lại sang định cư tại Cali.

Cách đây mấy năm khi thằng con trai được 16 tuổi thì mình nhận giấy báo của hãng bảo hiểm xe AAA, tăng thêm $2,400.00/ năm. Trung bình mình trả độ

Cô bé áo nâu



Chuông reo báo động giờ ra chơi, như mọi lần, cô bé theo các bạn gái cùng lớp, nhí nhô nhí nha, quàng vai nhau xuống đường, ghé lại quán Bà Cai xem ổi, chùm ruột hay cóc ngâm đường. Thật ra chỉ muốn đi ngang đám con trai của trường, cười rút rích như ngựa non tập hí rồi lết đôi guốc, lượn qua trường Việt Anh để làm chảnh, khoe sắc cho ong bướm. Nói theo thời nay là đi tiếp thị hàng mã của mình chớ ru rú trong nhà, trong lớp thì ai biết mà "áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc..."

Hôm nay bỗng nhiên cô bé bắt gặp đôi mắt như tia laser của gã khù khờ, rọi theo cô bé sau lưng. Cặp mắt này cô bé thường thấy bất chợt khi quay lưng ra sau khi ai trả lời câu hỏi của thầy hay chọc phá nhưng không hiểu sao hôm nay lòng cô bé thấy nao nao, có gì ngậm ngùi lẫn rộn ràng, khó tả, như khép cô bé lại trong một dung dịch của thời gian lẫn không gian, cô động và trong sáng như mùi hương của lúa gạo miền tây. Cặp mắt của Đặng Quanh Vinh ngồi lặng yên trong bóng tối, nhìn Hàn Ni dạo phiên khúc mùa đông trong phim Mùa Thu Lá Bay.
Đà Lạt ngày mưa

Ngày qua ngày, cô bé vẫn bị đôi mắt ngô nghê khờ dại ấy theo dõi đến một hôm cô bé không thấy trong lớp gã khù khờ thì cảm nhận một không gian trống trải, có cái gì thiếu thốn trong tâm khảm, nhớ nhớ khắc khoải không quên được. Hôm đó cô bé không nghe thầy giảng chi cả, lòng cứ bâng khuâng lo nghĩ về hắn, kẻ khù khờ kia. Cô bé chợt hiểu Chu Du, khi xưa than rằng "trời sinh Du sao còn sinh Lượng". Cô bé đặt giả thuyết hắn đau ốm nhưng không dám nói hay hỏi đám bạn vì sợ chúng biết rồi chọc quê.

Từ đầu năm, mới nhập học, cả đám ăn một kí chùm ruột muối ớt, 5 đứa "ngũ long công chúa" cùng nhau thề như 3 anh em Lưu Bị, Quan Công và Trương Phi uống máu ở vườn đào trong Tam Quốc Chí, sẽ làm cho bọn đàn ông đau khổ để trả thù cho thi sĩ T.T.Kh., thánh tổ của các cô bé, để nghìn đời sau sẽ không còn một cô gái nào phải thốt lên: "nếu biết rằng tôi đã lấy chồng, trời ơi! Chắc người ấy vui lắm".

Cô bé tự nhủ: hay là ta đã yêu? Không! Nhất định mình chưa yêu, nhất định mình chưa yêu vì cô bé vẫn mong đợi hoàng tử đến với cô bé. Trong các truyện thần tiên được mẹ cô bé kể, cô bé thích nhất là chuyện Cô Bé Lọ Lem. Việt Nam có phiên bản Tấm Cám nhưng cô bé không thích vì quá ác độc, chị rung cây cho em cùng cha khác mẹ rớt chết rồi làm mắm gửi cho kế mẫu xơi với chả cá thì là. Cô bé thích Cô Bé Lọ Lem vì được đi giày đẹp thay vì đôi guốc muông made in Cholon, quai hay bị đứt, bận áo đi dạ hội như Scarlett trong "Cuốn Theo Chiều Gió", cô bé sẽ hát "la plus belle pour aller danser" và sẽ được hoàng tử đẹp trai như Clark Gable đến mời khiêu vũ trước sự chiêm ngưỡng của đồng loại.

Cô bé bận áo len rách để bà tiên sẽ thương cô bé, sai khiến hoàng tử đến, đánh thức cô bé ngủ trong rừng. Cô bé sẽ tập đánh đàn dương cầm để một ngày nào đó, làm xao xuyến hoàng tử Đặng Quang Vinh như Hàn Ni trong "Mùa Thu Lá Bay" của Quỳnh Dao. Cô bé sẽ mang giày cao gót như Chân Trân, nắm tay Đặng Quang Vinh chạy ra biển, để rồi vấp chân té vào lòng hoàng tử, thổn thức "Ngộ Ái Nị" trong tiếng gào thét của sóng biển, mùa xuân trong mắt cô bé là mùa xuân mà hoàng tử đã mong tìm tự bao lâu.

Hôm nay hắn đi học lại, cô bé mừng quá, cô bé chợt ngộ câu thơ: Người đi một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.

Lúc ra chơi cô bé cố tình đi sau các bạn ra khỏi lớp, lúc đi ngang bàn hắn, cô bé cố ý làm rơi chiếc khăn mù xoa nhưng gã khù khờ cứ ngồi đực mặt ra như cây chuối, không cuối xuống đất nhặt cái khăn lên cho cô bé. Cô bé tức quá nên bỏ ra lớp, miệng không ngớt chửi ngu ngu ngu ngu chi lạ. Con trai chi mà không biết ga lăng ga lóc chi cả. Trên con đường đi làm chảnh, cô bé chẳng thiết nghe lời chọc ghẹo của đám con trai.

Bỗng nhiên cô bé nhớ lời thầy Phan Nam dạy là không nên cầm mù xoa của kẻ khác vì có triệu triệu vi khuẩn, mà cô bé đã hỉ mũi mấy tuần nay trong đó. Có lẽ vì vậy gã khù khờ không dám nhặt lên như sợ vi khuẩn làm hắn đau thêm. Cô bé tha thứ cho hắn, đã nghĩ lầm cho hắn, cô bé không muốn hắn đau nữa vì cô bé không biết nấu cháo cho hắn ăn. Cô bé chợt ngộ: có lẽ T.T. Kh., không biết nấu ăn như cô bé nên người yêu mừng vui khi Thánh Tổ đi lấy chồng, có tên khác lãnh nợ dùm. Cô bé tự hứa sẽ giúp mẹ nấu ăn thay vì đọc truyện tiểu thuyết vớ va vớ vẩn.

Vào lớp, cô bé thấy trong tập Việt Văn của mình, một phong bì màu xanh nên hồi hộp mở ra xem nhưng con Nga đã nhanh tay, chụp lấy và quơ tay cho đám xóm nhà lá thấy. Con Nga đọc lá thư màu xanh của gã khù khờ.

Thì ra hắn cáo ốm ở nhà để viết bản báo cáo tình hình trái tim của hắn.

Đà Lạt, một đêm tàn thu 

Đồng chí gái vĩ đại trong lòng tôi.

Từ ngày phát hiện ra đồng chí gái đẹp cực kỳ trong kỳ đi lạc quyên ở ấp Thái Phiên.

Sau cuộc gặp ấn tượng đó, đồng chí gái là đối tượng của tôi. Tôi muốn cùng đồng chí gái sơ hữu, tích cực truy kích tư liệu, làm rõ nhân thân, lí lịch trích ngang và các thành phần trong gia tộc của đồng chí gái.

Tôi muốn thi thoảng tranh thủ liên hệ với đồng chí gái, tham quan với đồng chí gái ở vườn Bích Câu Kỳ Ngộ để chúng ta có thể trọng thị nhau, đả thông tư tưởng nhau, thống nhất với nhau, cuối cùng đăng kí, nhất trí quản lí đời đồng chí gái bằng một đám cưới thuộc diện đại trà, với thực đơn cao cấp, lễ tân chiêu đãi chất lượng cao, vì khách chủ yếu là cách mạng anh hùng cho tương thích với vị trí của đồng chí gái vô vàn kính yêu trong lòng tôi....

Vui duyên mới, không quên nghĩa vụ học thi.
Chào đoàn kết
Đồng chí giai


Đọc đến đó, con Nga và cả đám con gái bỗng cười rú lên như bị động kinh khiến bọn con trai trong lớp phía sau cũng ngạc nhiên, ngơ ngác không hiểu chuyện gì trong khi gã khù khờ như bị nhát chém hư vô, tâm hồn hắn rướm máu như tên tử tội trước giờ hành hình.

Con Nga đưa lại lá thư cho cô bé rồi bảo: " Mày nhớ lời thề của tụi mình chớ? Phải làm cho chúng đau khổ khi nhà bọn mình pháo nổ, tâm hồn chúng sẽ rướm máu như nhát chém hư vô. Mày biết phải làm gì chớ." Cô bé lặng lẽ gật đầu nhưng lòng cô bé quặn thắt, từ từ đứng dậy bước về chỗ ngồi của tên khù khờ kia như Chu Chỉ Nhược bị sư phụ ra lệnh phải giết Trương Vô Kỵ, rồi lấy hết sức bình sinh, quăng lá thư trên bàn của hắn, tên sợ lượm khăn mù xoa, đầy kít mũi từ 2 tuần nay của cô bé như Chu Chỉ Nhược hua một nhát kiếm ngay tim hắn, người đã tìm thấy mùa xuân trong đôi mắt cô bé là mùa xuân chan chứa hy vọng của cuộc đời rồi lạnh lùng bảo: "Chị trả lại cho em, lo học đi, cả đi lính", rồi quay về chỗ ngồi. Trong không gian bỗng nhiên ngưng lại, bao nhiêu tiếng cười, tiếng nói trong lớp như bị sự cố chìm trong tíc tắc của sự bất nhẫn, vô độ lượng của tâm dạ cô bé áo nâu.

Đám con gái chợt nhận ra cái ác của trò chơi này, như thấu hiểu lòng cô bé, chúng xoa vai, vỗ về cô bé nhưng mây đen từ đâu giăng kín đầy trời, mùa xuân trong đôi mắt của gã dại khờ là mùa xuân mà cô bé đã tìm kiếm từ ngày biết làm chảnh, là hy vọng sau áng mây đen mà cô bé mãi đợi trông.

Nay vì một phút làm chảnh, cô bé đã đánh vỡ trong lớp học này, lớp học của mưa bay, mãi mãi trong sương mù của tuổi dại khờ, làm chảnh. 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Cinco de Mayo

Nguyễn Hoàng Sơn

Dạo mới sang Mỹ, mình rất ngạc nhiên, nhất là ở Cali, hàng năm dân gốc Mễ chiếm trên 50% dân số, tổ chức ngày 5 tháng 5 (cinco de mayo) rầm rộ mà dân Mỹ cũng hồ hỡi ăn mừng ngày này. Ngày này được xem là ngày dân Mễ tiêu thụ trái bơ nhiều nhất trong năm. Viva Guacamole! Sau này đọc lịch sử của Mễ Tây Cơ và Hoa Kỳ vào giai đoạn này thì mới hiểu nguồn gốc, lý do dân Mỹ ăn mừng kỷ niệm cuộc chiến thắng của quân đội Mễ tại Puebla, thường được gọi là trận chiến Puebla (la battaglia de Puebla).

Cuộc chiến giữa Hoa Kỳ và Mễ tây Cơ sau khi Hoa Kỳ sát nhập tiểu bang Texas khi dân chúng vùng này đòi tự trị (1835-1836), tách ra khỏi Mễ Tây Cơ, thêm cuộc nội chiến giữa phe Cấp tiến và Bảo thủ của Mễ Tây cơ (Guerra de reforma), khiến quốc gia này bị kiệt quệ về tài chánh nên chính phủ Mễ Tây Cơ đã ra lệnh ngưng trả tiền nợ cho các ngoại bang trong vòng hai năm để củng cố tình hình

CIF

Nguyễn Hoàng Sơn

Học sinh trung học gần như đều bị bắt buộc chơi một hay hai môn thể thao trong niên học. Ở miền nam Cali, California Interscholastic Federation (CIF) điều hành các môn thể thao cho các học sinh trung học. Ai không chơi thể thao thì phải tham dự lớp thể dục mỗi ngày. Mỗi năm có hai mùa theo hai lục cá nguyệt như lục cá nguyệt 1 thì chơi bóng rổ rồi lục cá nguyệt thứ 2 chơi bơi lội,... Trường hợp mấy đứa con mình bơi với đội bơi hàng ngày nên chỉ cần huấn luyện viên của đội bơi ký giấy thì khỏi cần chơi thể thao cho trường trong lục cá nguyệt đầu nhưng khi mùa bơi đến thì phải bơi đua và luyện tập vào buổi sáng với đội của trường còn chiều thì bơi với đội riêng.

Mỗi môn có một đội đại diện cho trường và được chia làm 3 nhóm: Open coi như là kém, chưa đủ tiêu chuẩn nhưng vẫn được huấn luyện và bơi đua với các nhóm Open của các trường khác, Junior Varsity coi như đội B và Varsity là đội A.

Chuyện thời đi học

Nguyễn Hoàng Sơn

Ngày xưa đi học, mấy nữ sinh trong lớp ghét mình, ghét cay ghét đắng vì cái tính ba lơn hay chọc, nhìn đời dưới góc độ tếu tếu. Sau này bắt đầu vẽ hí hoạ mới hiểu cái tính quái quái, nhìn đời như một hài kịch của mình. Nhiều cô ghét đến nỗi ngày nay bắn tin cho bạn bè, bảo còn sống thù chết hận với mình. Chán mớ đời!

Mình chỉ nhớ mối giao lưu giữa mình và con gái trong thời đi học được chia thành ba giai đoạn: thời tiểu học thì mình hay chơi với đám con gái trong xóm, đánh thẻ, nhảy dây, cò cò... Khi chơi năm mười là có cô dắt mình đi núp, nghĩ lại thì mấy ả kiếm cớ để núp với mình chớ chả đếm xỉa đến thằng LMĐ, ngơ ngác đi tìm cả buổi. Chui vào nhà mấy cô, núp trong tủ quần áo thì bố thằng Tây nào tìm ra trong các bụi cây ngoài xóm. Sau này đọc thánh kinh mới hiểu nỗi khổ của ông Adam bị bà Eva dụ dỗ ăn trái cấm.

Chuyến tàu hoàng hôn

Nguyễn Hoàng Sơn

Cách đây mấy năm, nhân ngày đầu năm mình nhận được cú điện thoại của anh bạn thân từ Gia Nã Đại, "báo cho mày một tin không phải chuyện đùa". Mình đang cùng vợ con, trượt tuyết trên núi nên hỏi gấp có chuyện gì thì anh bạn nói là bị ung thư phổi nên bàng hoàng, kêu vợ con về sớm. Đồng chí gái gọi chị vợ thì được biết là vào giai đoạn cuối. Từ ngày rời vn thì mình gặp lại anh ta được 5 lần ở Gia Nã Đại và Cali.

Mình nói để tao thu xếp công việc rồi bay sang thăm mày nhưng anh bạn nói không. Bảo đợi tao lành rồi sang cũng chưa muộn, có lẻ không biết đang ở giai đoạn cuối nên còn hi vọng. Cứ mỗi tuần thì anh ta gọi hay mình gọi nhau thì có lần, anh ấy bảo là có mệnh hệ gì thì cũng không lo lắm vì các con đã ra trường. Rồi một hôm, vợ anh ấy gọi, nói anh ấy mới đi khi sáng.

Chợ Tết, Chợ Đêm

Nguyễn Hoàng Sơn

Thời còn đi học ở Đà Lạt, mình thích nhất là nghỉ Tết vì có tiền. Dân Đà Lạt thường hay làm đám cưới trước Tết, chả hiểu tại sao, chắc theo câu “chúc đầu năm sinh trai cuối năm sinh gái”. Dạo đó người ta tổ chức đám cưới ở nhà, ngoại trừ dân giàu, có máu mặt, mới tổ chức ở các tiệm ăn sang như Mekong, Chic Shanghai, hay Nam Sơn ở khu Hoà Bình.


Làm tiệc cưới ở nhà thì hai gia đình cô dâu chú rể ra chợ, mướn chén đĩa của bà cụ. Ăn cưới xong thì họ đem trả, còn cô dâu chú rể tranh thủ, lo chuyện sản xuất nên lười, không rửa chén đĩa nên trả tiền cho mình và cô em gái ngồi rửa bên cái bồn nước dưới chợ đến 11, 12 giờ đêm mới về. Không có tên nào học chung đi ngang nếu không chúng sẽ đặt tên là Sơn phong teng thay vì Sơn Đen. Sau khi ráo nước thì lấy giấy báo xếp chồng lên cho khỏi bị nứt, đủ tá rồi lấy dây lát cột lại, để bán khỏi sợ thiên hạ kêu bụi bặm.


Dạo đó mỗi năm có chợ đêm, kéo dài cả tuần. Mình học buổi chiều nên đi học về là ra phụ bà cụ bán hàng, được ăn đĩa cơm thịt sường nướng ở dãy hàng ăn dưới chợ, ngon chi lạ. Mỗi lần đi Sàigòn, đến Định Quán là xe ngừng để hành khách xuống, xả máy bơm nước và ăn cơm là mình tự bồi dưỡng một đĩa cơm sườn nướng và ly trà đá. Không hiểu sao, ngày nay mấy đứa con cũng thích ăn cơm sườn nướng trong khi mình thì lại thích sườn mụ vợ, chán mớ đời! Chợ Tết và chợ đêm kéo dài một tuần thì phải. Dạo đó, Đà Lạt ít xe hơi nhưng mấy ngày chợ Tết, không có chỗ để đậu vì từ cầu Ông Đạo vào chợ, xe đậu đầy hai bên lề đường. Thiên hạ ở xa như Trại Hầm, Trại Mát, Thái Phiên, Đơn Dương, Tùng Nghĩa,...đều đi xe lam, xe đò ra chợ, gồng gánh bán buôn cộng thêm mấy người Việt Nam mới, gốc Ra Đê đeo mấy cái gùi ra chợ, đứng trước chợ Hoa bán ngo hay phong lan cho thiên hạ chụm củi hay treo lan ba ngày Tết. Nói chung là không gian rất vui, thêm có tiền rửa chén đĩa hay phụ bà cụ bán hàng. nói là bán phụ nhưng thật ra là khi khách mua đồ thì mình chạy ra kho để lấy, đưa cho họ hay khi bà cụ bận với khách thì mình chào hàng, câu giờ để họ không đi hàng khác.

Trước Tết độ một tháng thì người ta phát đơn cho những ai muốn bán chợ Tết, bà cụ mình lấy đơn cho mấy người hàng xóm, công chức với lương cố định lại đông con nên muốn bán chợ Tết kiếm thêm chút tiền ăn Tết. Họ trả tiền thuê chỗ rồi lấy hàng của bà cụ đem ra bán, mượn đầu heo nấu cháo. Bà cụ tuy chẳng bao giờ đến trường, đã biết dùng người khác để làm thêm tiền, kiểu franchise nhỏ. Chỉ tiếc là bà cụ có 3 cái kho để chứa hàng hoá, nếu không thì có thể kiếm thêm người bán dùm. Tối về khuya, phải còn phụ bà cụ đếm tiền rồi xếp từng cọc để chồng tiền cho các công ty đồ gốm như Thiên Nhiên ở Cầu Đất, Định Tường ở Phi Nôm. Mình có đi thăm mấy công ty này, chỉ nhớ mang máng, khói bay mù mịt.

Gần Tết thì toà thị chánh phái người đi kẻ mấy cái ô độ 2m x 4 m, dọc hai con đường bên hông chợ, hai hàng rồi bốc thăm cho những người đóng tiền chỗ bán chợ Tết. Khu này giá bán đắt nhất, nhưng thiên hạ lại nghĩ rẻ hơn trong chợ. Họ đâu có biết là người bán lấy hàng trong chợ đem ra bán. Nghe kể sau này mấy cô em lớn lên thì bà cụ mướn chỗ để mấy cô ra bán phụ, không cần hàng xóm, kiếm tiền ăn Tết. Khi có chợ Tết thì họ cấm xe chạy vào ngay cả xe gắn máy. Khúc trên cầu chợ hình như cũng phân lô để cho bà con bán chợ Tết.

Hàng xóm thì dạo đó có gia đình bà Tước, bà Hoà. Bà Tước thì có 7 cô con gái rất xinh, trong đó có cô "ừ trời mưa" còn bà Hoà thì đâu 5 cô nên hai gia đình này kéo con gái ra bán để tập buôn tập bán còn con trai thì ở nhà đi chơi. Cái khổ là mấy cô con gái ra bán, cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, thân em như tấm lụa đào, phất phơ giữa chợ biết vào tay ai, không biết chào hàng, miệng thì câm như hến, lâu lâu họ cho con vào nói là cần thêm loại đĩa A, tô kiểu C,...thì mình ra kho đem lại cho họ. Đứng xem thì thấy mấy cô láng giềng cứ câm như hến nên mình phải chỉ họ cách chào hàng, bán dùm, kiểu Sơn Đen University. Chán mớ đời! Vợ mình kể trong thời bao cấp, đi buôn khoai lang ngoài chợ, lại ốt dột nên không dám rao hàng, có cô bạn bảo mày không biết buôn bán, để tao bán cho, cô nàng đem khoai lang về nhà luộc cho mấy đứa em ăn, không có tiền bù nên cũng bù trớt. Mấy bà hàng xóm cũng nhớ ơn, Tết đến lì xì mình nhiều hơn mấy đứa em như để trả công.

Trước Mậu Thân thì có chợ đêm, vui lắm, bán lời hơn. Không hiểu vì sao, người ta ít trả giá khi đi chợ Âm phủ, có lẽ tối nên khách đi mua không có nhiều thì giờ đi lòng vòng trả giá thêm đèn đuốc tối câm tối mò, đúng là cõi Âm. Còn người bán thì cũng mệt mỏi sau một ngày đứng nên than khuya rồi em bán lấy vốn thôi nhưng lời gấp đôi. Người ta câu điện để cho có ánh sáng nhưng dạo đó toàn bóng đèn 40 watts nên lu mờ, có mấy hàng ăn thì họ treo đèn măng xông, loại đèn bão mà sau này đi cắm trại hướng đạo với mấy đứa con thì có mua để dùng. Mình nhớ có thằng Dư, anh con Thuý hàng xóm, hay đi chung về để bớt sợ ma hay tụi mấy xóm khác chận đầu đánh. Mẹ nó cũng có hàng ngoài chợ nên khoảng 8 giờ tối, sau khi ăn đĩa cơm sườn là hai thằng rủ nhau đi về vì trời tối, dạo đó nhà cửa ít lắm. Băng qua vườn chỗ chợ nhỏ Phan Đình Phùng, thấy mấy cái am với cái đèn dầu lờ mờ ớn da gà. Sau Mậu Thân thì chính quyền không cho bán chợ đêm vì giới nghiêm đâu 9-10 giờ đêm.

Sau này bà cụ mình làm thêm mứt để bán trước Tết, thêm bán gạo và đường nhưng không có môn bài đại lý gạo nên chỉ bán lậu rồi kêu mình đi chở giao đến tận nhà họ, khỏi phải tốn tiền xe Lam nên Tết đến thì mình hết phận sự bán chợ Tết, bàn giao lại cho mấy cô em kế còn mình thì vác gạo, vác đường chở tới nhà khách hàng. dạo đó muốn bán gạo thì phải xin thẻ môn bài, giấy phép vì chính quyền sợ tiếp tế cho VC.

Được tiền thưởng của bà cụ, mình bỏ vào trong trương mục tiết kiệm của ngân hàng Nguyễn Tấn Đời, có thời bị cướp ở ngay đường lên kho Bạc, cạnh khách sạn Palace, khiến mình lo mất tiền, có dịp sẽ kể. Trước khi đi Tây, mình đóng cửa trương mục, rút tiền ra đưa cho bà cụ được trên 40,000 đồng tính ra cũng được mấy trăm đô la. Ngay chính mình cũng không ngờ là có nhiều tiền như vậy. Của Cesar trả về Cesar!

Nhất vợ vi sơn, bán vợ vi sơn

Nhs
022715

Chính trị tham nhũng

Nguyễn Hoàng Sơn

Tuần vừa rồi chính trị Hoa Kỳ khá sôi nổi vì ông J. Dennis Hastert, cựu chủ tịch quốc hội Hoa Kỳ (đảng Cộng Hoà), vi phạm luật ngân hàng, đã trả 1.7 triệu đô của số tiền 3.5 triệu để che dấu hành động ấu dâm và nói không có lỗi. Vấn đề mà nhiều người nêu lên là lương giáo sư hay dân biểu của ông này rất ít so với số tiền đóng cho phía nạn nhân.

Những thập niên 70 của thế kỷ trước, chỉ có 3% đại biểu cử tri Hoa Kỳ làm lobbyist sau khi hết nhiệm kỳ. Ngày nay, 50% thượng nghị sĩ và 42% dân biểu Hoa Kỳ, khi về hưu làm lobbyist cho các công ty, ngân hàng Hoa Kỳ hay ngoại quốc. Lý do là ngày nay các công ty và ngân hàng trả lương rất cao cho những vị này vì biết ai để "lobby", lót đường để được thuận lợi cho công việc của họ.

Bẳt đầu năm 2008, người ta nhận thấy tiền dùng để lobby, đóng góp vào quỹ bầu