Giúp trí nhớ khi về già



Trong cuốn sách “why we remember”, giáo sư Charan Ranganath, đai học California Davis, một chuyên gia về khoa học trí nhớ từ 25 năm qua, có nói đến 4 điểm chính mà ông ta không bao giờ làm để giúp trí nhớ mình tốt. Ông ta cho biết là câu hỏi thường được người ta hỏi là “tôi càng già càng ngu hay sao?”. Lý do là chúng ta thường nhận thấy quên nhiều thứ quan trọng khi càng lớn tuổi. Nhất là ngày nay với các kỹ thuật truyền thông khiến con người bị tha hoá, không biết đâu là bến bờ.



Điểm sáng là ông ta cho biết chúng ta có thể phòng ngừa cái tật hay quên khi về già nếu có thể tránh 4 thói quen xấu khiến phá hủy bộ nhớ:


Multitasking quá độ 

Chúng ta nhờ phần trước trán (prefrontal cortex) để quan sát thế giới xung quanh chúng ta. Càng về già thì chức năng này càng suy giảm. Khi chúng ta làm nhiều thứ trong cùng một lúc sẽ khiến suy giảm chức năng quan sát môi trường xung quanh ta, cắt đi những nguồn năng lực giúp bộ nhớ chúng ta.


Có lẻ video khiến mình thay đổi cách sống là khi tiến sĩ Steven Covey nhờ một học viên xếp sao các cục đá to và cát vào trong một cái bình. Cách hữu hiệu nhất là bỏ các cục đá to vào trước và cát vào sau. https://youtu.be/VyL93MlR_I0?si=QEFQjA6Cw3iHd0qM


Chúng ta thường thấy ngày nay trong các tiệm ăn, cả gia đình hay bạn bè ngồi ăn nhưng mỗi người một cái điện thoại. Cho thấy chúng ta tuy gần nhưng cách xa. Mỗi lần đi ăn tiêm, mình bỏ điện thoại trong xe để có thể quan sát vợ con hay bạn bè, dù họ cầm điện thoại, chả thiết gì đến mình. Thật ra như vậy mình mới thấy được bức tranh sống, trực tuyến. Để luyện bộ nhớ của mình. Vợ con cứ bắt mình đọc kinh Internet thời đại trước khi ăn. Lấy điện thoại ra chụp hình để tải lên Facebook hay tik tok gì đó mới cho mình cầm đũa. Húp muỗng phở rồi mở điện thoại xem có ai nhấn like hay còm gì không. Ai kêu ngon quá, triệu like thì nhắn, lại đây ăn. Cực ngon. Có thể ăn với điện thoại có thể ngon với một cảm giác khác so với ông bà chúng ta, chỉ khổ là không nhai kỹ lưỡng, khó tiêu.



Nhiều khi thấy người quen trên mạng tải hình thức ăn, mình tưởng tượng nhiều khi thấy vậy mà không phải vậy. Trông ngon lành nhưng biết đâu tại hiện trường, ông chồng hay bà vợ kêu mặn quá hay la chồng con ăn mau đi cho người ta dọn, cãi nhau mút chỉ vì vợ hay chồng cứ chụp hình hay xem điện thoại không ngó ngàng gì đến nhau.


Tác giả cho biết muốn giúp trí nhớ, chúng ta cần để chế độ Focus của điện thoại di động và lên thời khóa biểu các chương trình và công việc để không bị sao lãng hay quấy rầy bởi điện thoại. Trong điện thoại di động có chức năng Focus (tập trung), mình để chế độ này để khi lái xe không bị điện thoại quấy rầy, mất chăm chú lái xe, dễ gây ra tai nạn. Nhất là đồng chí gái gọi, hỏi những chuyện đâu đâu rồi cãi nhau trên điện thoại. 


Nên dành thời gian để thiền, mộng mơ, đi bộ hay làm những gì giúp chúng ta có thể tái tạo năng lượng. Nên nhớ đi dã ngoại nhưng đừng có chú ý đến chụp hình, rốt cuộc chả giúp gì cho trí nhớ, não bộ. Nói chung là Chánh Niệm khi làm việc thì mới cảm nghiệm mình đang sống. Chúng ta thường kêu thời gian qua mau. Lý do là multitasking nhiều nên không tập trung nên cuối ngày chả nhớ mình đã làm gì. Có chất lượng hay không, cảm thấy hụt hẫng. Tỏng lớp học của tiến sĩ Steven Covey, dạy làm lịch trình những gì phải thực hiện tỏng ngày. Đến khi tối, nhìn lại thì thấy mình đã thực hiện nhiều, giúp mình vui vẻ và ngủ yên.

Không để ý đến chất lượng của giấc ngủ khi về già 

Giờ giấc và chất lượng về việc ngủ ngáy thường suy giảm vì nhiều lý do. Như ảnh hưởng của thuốc uống, rượu và stress. Khi chúng ta ngủ thì não bộ chúng ta làm việc rất nhiều. Não bộ đào thải các metabolic waste mà chúng ta thu gom trong ngày. Trí nhớ cũng được kích hoạch và liên kết các sự kiện mà chúng ta kinh qua trong ngày. Nhớ khi xưa, trước khi đi ngủ, nghĩ về bài toán, hay công trình thì sáng thức giấc là tự nhiên tìm ra giải đáp.


Làm sao giúp trí nhớ: thiếu ngủ sẽ khiến não bộ trước trán bị lộn xộn dẫn đến không kết nối được các sự việc. Họ khuyên chúng ta nên tránh việc nhìn truyền hình, điện toán hay điện thoại, ăn quá no, uống cà phê và rượu mạnh trước khi đi ngủ. Nếu chúng ta ngáy khi ngủ thì nên tìm cách chữa trị và có thể ngủ  trưa để bù đắp lại.


Làm việc buồn chán đơn điệu

Chúng ta thường nhớ đến các dịp hay chuyện này nọ nhờ gắn kết với nhau các tin tức về sự việc đã xảy ra mà họ gọi là episode memory. Thường một sự việc nào đó khiến chúng ta nhớ đến địa điểm cũng như thời điểm như một bản nhạc mà chúng ta chưa bao giờ nghe lại từ khi rời trường. Hay ngửi mùi một món ăn nào đó có thể đưa ta về không gian và thời gian đó.


Điển hình hôm trước có anh bạn quen ở Đà Lạt tải lên tấm ảnh tô bún thang. Anh ta không nói nhưng mình biết anh ta nhớ về món ăn mà mẹ anh ta nấu khi xưa ở Đà Lạt. Vì mình ăn món này lần đầu tiên trong đời ở nhà anh ta. Mình có thể kể lại giây phút ấy, mẹ anh ta rán trứng ra sao, thái mỏng miếng chả ra sao,… tương tự xem hình bánh căn thì mình nhớ đến bà bán bánh căn trong chợ, ngay hàng thịt của chợ Đà Lạt khi xưa. Mình có thể tả mấy trang không hết, cách bà ta làm, mùi vị, ruồi nhặng bay lòng vòng,…


Nếu chúng ta cứ tà tà làm việc đơn điệu, một ngày như mọi ngày bình thường, không có những dao động đáng kể thì không có gì đáng nhớ cho mai sau. Biên độ hình Sin khác với đường thẳng. Muốn giúp bộ nhớ của mình thì chúng ta phải làm khác những việc đơn điệu thường ngày. Nếu cứ ngồi tại chỗ để đọc email hay lướt trên mạng thì khó tạo ra những gì giúp mình nhớ. Đọc nhiều quá rồi đâm ra chả nhớ gì cả. Nên đọc bờ lốc Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen sẽ giúp các bác nhớ nhiều hơn.


Phải thay đổi sinh hoạt thường Nhật, thay vì ngồi ăn trưa trong sở, đi bộ, đi xem xi nê, thay vì xem trên truyền hình, đi du lịch, làm gì đó khác thường với đời sống thường Nhật. Giúp biên độ cuộc sống và não bộ thay đổi. Xem xi nê mình nhớ rất nhiều về truyện phim nhưng ngược lại coi phim truyền hình thì ít nhớ lắm vì tại nhà, rất đơn điệu, không có gì đặc biệt.


Đọc cuốn này mình mới hiểu câu hỏi của anh bạn học xưa tại Đà Lạt. Anh ta là người thực hiện cuốn “Mực Tím Sơn Đen”. Anh ta đọc những gì mình kể về Đà Lạt, rồi tự đặt câu hỏi “học chung một lớp, cùng thầy, sống chung một thời tại Đà Lạt, tại sao tên Sơn này nhớ nhiều chuyện xưa còn anh ta không nhớ gì cả, ngay cả anh ta đánh đàn cho ban nhạc của lớp khi mình tổ chức văn nghệ bán chè kiếm tiền của lớp”.


Lý do anh ta sinh hoạt rất bình thường, đơn điệu của học sinh thời đó, nghĩa là học và học và học để đứng nhất trong lớp. Trong khi mình thì không học gì cả vì ngu không hiểu thầy cô giảng gì nên cứ ngồi nhìn ra cửa sổ, nghĩ mông lung. Hay nhìn xung quanh lớp xem thiên hạ học hay tán gẫu. Mình làm vườn, lái xe giao hàng của bà cụ cho khách hàng tại Đà Lạt nên có chứng kiến nhiều chuyện khi xưa. Nay mới kể chuyện đời xưa được.


Tác giả đưa ra một phương cách để luyện tập trí nhớ để đừng quên nhiều. 

Tác giả cho biết ông ta tìm cách để nhớ tên người mới gặp, nối kết với sự việc nào để dễ nhớ sau này. Cái này mình có học khi xưa trong cuốn Đắc Nhân Tâm và có kinh qua. Khi xưa, mấy cô trong trường hay lớp, mình có cái tật là hay đặt tên cúng cô mụ cho họ nên ngày nay khi nhắc đến họ là mình nhớ như “thuỷ dâm” là Trần Thị Thu tHuỷ, “người đẹp phao câu” là Trần Thị MAi Thanh, “đinh Đóng guốc ” là Đinh Anh quốc, Chị Sui là Phạm Thị Mai Anh,… học thêm một ngoại ngữ,…


Khi đi học, sau khi ăn cơm chung ở đại học xá, mấy đứa tây đầm học chung đi uống cà phê, mình không có tiền nên chả biết làm gì, lấy giá vẽ đi vòng bên dòng sông Seine vẽ nên ngày nay nhìn hình về Paris là mình nhớ ngay về những kỷ niệm một thời. Đi chơi mình cũng vẽ nên từ từ quen quan sát mọi vật xung quanh. Có ông thần nào tải bức ảnh chụp ở Paris lên mạng. Mình nhìn thấy cái vòi nước uống Wallace thì nhớ ngày đến lịch sử thành hình của vòi nước uống này vì khi xưa đi vẽ, đưa cho thầy giáo xem, ông ta giải thích sự việc. 


Năm ngoái mình có kể vụ chụp hình hay quay video khiến chúng ta không nhớ vì vài tháng sau, nhìn lại không nhớ đã chụp ở đâu. Chuyến đi vừa qua, ngồi trên tàu, không biết làm gì, đồng chí gái xem hình chụp trước đây rồi cứ hỏi mình chỗ này là chỗ nào. Lý do là chụp hình nhiều quá, không quan sát cảnh vật nên không ghi vào bộ nhớ của mụ vợ. Đi đâu mình chỉ quan sát xung quanh hay có sự việc gì mình chụp để nhớ khoảng khắc đó trong khi mụ vợ kêu chụp tá lá rồi mụ chả nhớ ở đâu. 


Đi chơi kỳ này, mình đem theo cây bút, có thể vẽ hay viết trên điện thoại nên vào viện bảo tàng, mình hay đứng vẽ lại mấy bức tranh mình thích, chỉ vẽ bố cục. Mụ vợ như ghen tương với mấy tấm tranh cứ réo mình chụp hình cho mụ. Chán Mớ Đời 

Có người cậu bà con gửi cho video đám cưới ở nhà có bố mẹ mình tham dự. Đây là hình ảnh bố mẹ mình giữ suốt 20 năm khi rời Đà Lạt đến khi về lại lần đầu tiên mới cập Nhật hóa hình ảnh sau này. Tương tự hình ảnh Đà Lạt khi xưa mình nhớ rất rõ, còn ngày nay về thì mình không thích đi đâu cả vì Chán Mớ Đời. Không muốn hình ảnh ngày nay xoá mờ Đà Lạt xưa trong trí nhớ. Theo cô em là độ thời Đổi Mới, ông cụ vừa trở về từ trại cải tạo. Đôi hạt Ngọc này không biết là đôi thật hay đã bị một bà bán hàng mượn đi ăn cưới rồi đổi xâu chuỗi khác.

Đi khắp thế gian không ai đẹp bằng vợ

Về nhà cãi vợ không ai bằng ta


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Xuất hành đầu năm


Vậy là kết thúc chuyến đi 2 tuần đầu năm nay. Viếng thăm 3 quốc gia và 10 thành phố. Được cái là kỳ này mình phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều để không ăn uống quá nhiều. Lý do đi du thuyền thì chả biết làm gì, chỉ có ăn và ăn. May có hai ngày học trên tàu về đầu tư nên ăn không nhiều. Thấy có nhiều tên mỹ to béo và mấy bà mỹ cũng không khiến liễu hờn kém xanh. Dân cali đã to mà gặp dân ở các tiểu bang khác thì hải hùng.


Trong suốt một tuần chỉ ăn thịt cá có vài lần còn thì ăn rau và đậu nhất là ăn ít. Mấy lần trước đi chung với bạn bè nên họ cứ rủ nhau đi ăn. Ăn mệt nghỉ rồi ăn tiếp. Mình vốn dòng keo kiệt nên cứ kêu đã trả tiền thì ăn cho đúng đồng tiền bát gạo. Thực tế thì thức ăn làm cho mấy ngàn người vì tàu quá to, có thể chứa đến 6,995 du khách nên không được tươi và ngon lắm. 


Hỏi anh tiếp viên người Nam Dương thì được biết thức ăn đa số là đã làm sẵn và được bỏ đông lạnh. Chỉ đem ra hâm nóng rồi dọn cho khách ăn nên Chán Mớ Đời. Nếu ai có tiền thì trả thêm mỗi bữa $20/ người để ăn mấy tiệm đặc trưng. Có thể ngon hơn và tươi hơn. Mình thì không dám vào. Điển hình hôm họ làm escargot kiểu pháp. Ăn dỡ hóa ra họ bỏ đông lạnh rồi bỏ bỏ lò vi sóng đem ra cho mình ăn. Nói chung chỉ có đi chơi trên tàu của Pháp năm ngoái do một chị quen trên mạng giới thiệu là ăn ngon.

Tàu cập bế thì các hãng tàu du thuyền, xây dựng các điểm cho du khách chụp hình. Đây người Mễ địa phương, chẳng biết áo quần thời nào, mình nghĩ họ bựa ra, đeo lông vào cho vui nhộn để du khách chụp hình. Mễ Tây Cơ thuộc về nền văn minh Aztec và Maya thì không áo quần kiểu này. Họ tạo dựng cái tường của kim tự thác Aztec phía sau như DisneyLand loại bỏ túi. Thôi kệ cứ bú xua la mua trong giây phút với đồng chí gái vui là chính. Đời mất vui khi đồng chí gái gạu.

Đi chuyến này thì khám phá ra các công ty du thuyền, mướn các đảo nhỏ của các xứ nằm dọc theo đường biển Trung Mỹ để thành lập các trung tâm du lịch cho du khách của các du thuyền. Đảo chả có ai ở nên họ cho thuê hay chi đó được vài triệu một năm bỏ túi. Họ cho tàu đậu gần bờ rồi xây cái cầu để du khách đi bộ hay xe điện chở vào hòn đảo nhỏ cách độ 100 thước. Tại đây có các trò chơi trượt nước, zip line cho trẻ em như Sea World ở San Diego nhưng nhỏ hơn và các bãi biển nhỏ để mọi người nằm phơi nắng đến chiều thì lên tàu lại. Thức ăn tương tự trên tàu tha hồ mà ăn. Còn ai muốn uống bia rượu thì nên mua cái package một tuần gần $1000, tha hồ uống đến xỉn thôi. Còn không mua lẻ lẻ thì cọng lại chừng đó tiền. Thậm chí một lon CoCa cola cũng mất mấy đô. Kinh


Mùa này dân vùng tuyết lạnh chạy xuống tránh lạnh. Mình đoán tàu không chứa hết khả năng 6,955 du khách vì thấy nhiều phòng đóng cửa. Cứ tưởng tượng vào mùa hè là ngọng. Không nên đi.

Chiếc tàu hai vợ chồng đi là Wonder of the seas nghe nói là con tàu to thứ hai trên thế giới. Trước đây thì lớn nhất nhưng có chiếc tàu mới được đóng to hơn. Kinh


Ngày đầu thì họ đậu lại 1 đảo nhỏ tên Cococay của Bahamas, chả có gì ngoài dân làm việc cho công ty ngoài ra chả có thằng Tây đen nào cả. Đảo đi bộ đâu 10 phút là hết. Xem như đi vòng Phước Lộc Thọ là trở về chốn cũ. Được biết các tàu này đều treo cờ của xứ Bahamas để khỏi đóng thuế. Hai vợ chồng lêu bêu hai vòng rồi lên tàu lại. Ai có con nhỏ thì chúng sẽ thích vì có các trò chơi nước. Mụ vợ đi xì pa còn mình ngồi nhìn trời. Họ cũng có xe điện kéo mấy ông bà mỹ to hay già. Có thấy một bà mỹ còn trẻ, đi xe lăn, bận áo có huy hiệu người bị ung thư, thấy thương. Chắc bà ta đi chơi lần cuối tỏng cuộc đời.


Ngày thứ hai thì tàu đi trên biển nên đi học từ 8:30 đến 9:00 tối. Ngày thứ 3 tàu ghé lại đảo Cozumel của Mễ Tây cơ. Mình đặt chỗ đi lặn nước từ trước vì tàu đông du khách khó có chỗ khi đến nơi. Họ chở đến vài nơi lặn nhưng không có cá nhiều lắm nhưng mụ vợ vui là thành công. Đi lặn xong họ ngừng lại chỗ một bãi biển cạn, cho bà con xuống tàu ăn guacamole uống nước. Nước biển màu turquoise quá đẹp. Chụp hình đồng chí gái thì phong cảnh, không gian quá đẹp nên chợt nhận ra nụ cười của mục ợ quá đẹp nên mình chợt nghĩ “đi khắp thế gian không ai đẹp bằng vợ” nhưng khi về tàu lại thì cãi nhau như mổ bò. Mình thì không thích ăn nhiều, mụ vợ thì cứ lấy cho nhiều về, ăn không hết rồi như thương mình, bảo mình ăn cho hết, bỏ tội. Thế là “về tàu cãi lộn không ai bằng ta.” Chán Mớ Đời 


Thường mình mua các tour này trên app Viator. 1 công ty của Anh quốc. Họ lấy 10% thêm nhưng chắc ăn vì tham rẻ đặt chỗ của dân địa phương rồi đến nơi thì có thể ngọng vì không biết tìm em nơi mô mà tiền họ đã lấy. Còn đặt trên tàu thì họ ăn lời đến 70% và nhét đầy tàu như cá hộp. Nhìn mấy tàu khác là biết ngay.

Họ thành lập mấy chỗ như sở thú để du khách đến chơi

Ngày hôm sau tàu ghé lại một đảo của Honduras mang tên là Roatan. Đảo này khi xưa thuộc địa của Anh quốc. Sau năm 1960, họ trao trả độc lập nhưng dân tình kêu mồ côi mẹ nên xin làm con nuôi của Honduras. Nên dân tình nói tiếng anh nhuyễn hơn. Tương tự Singapore khi xưa được Anh quốc trao trả lại độc lập. Lúc đầu họ mồ côi nên muốn bám vào anh Mã Lai nhưng mã lai ra yêu sách đủ trò nên Lý Quang Diệu và các chính trị gia khác của Singapore tự xưng một quốc gia luôn. Nay họ phát triển xem mã lai là dân cù bơ. Cho thấy dành độc lập là một chuyện mà những người lãnh đạo là ai là một chuyện khác. Gặp thằng ngu nó lãnh đạo thì chỉ có chết và bị thương. Ông vua mã lai giàu có chớ dân tình cũng không khá lắm. Phải qua Tân gIa Ba đi làm công cho nhưng người mà họ chê khi xưa.


 Mỗi du khách đến đây là tàu trả $20/ người cho chính phủ Honduras. 7000 du khách dù có xuống hay không như trả lệ phí chiếu khán. $140,000 mỗi tàu. Mình thấy đâu có đến 3,4 chiếc tàu bỏ neo tại hai hải cảng. Anh quốc khóc hỏi biết vậy khi xưa đừng đưa lại cho dân xứ này. Đảo này nổi tiếng về san hô. Bò xuống đảo, tài xế chở đến điểm hẹn. Đi lặn thì phải công nhận đẹp nức nở. Mụ vợ chửi mình không đem theo cái máy chụp dưới nước. Kêu lần sau đến đây ở chơi một tuần tha hồ lặn mỗi ngày. Nếu đi thì nên đem theo dụng cụ của mình vì đồ họ đưa không tốt lắm. Phải mất thời gian để chỉnh lại. Đảo này có phi trường quốc tế nên có thể bay thẳng đến. Mình có số điện thoại của ông chủ tour lặn cá. Dễ thương nên nếu trở lại sẽ liên lạc ông ta lo dùm hết. Rẻ hơn qua mạng.

Sau khi lên bờ, tài xế chở về tàu. Mình hỏi anh ta chở đi chơi viếng thăm vài nơi rồi trả thêm tiền. Anh ta chở đi vài nơi đẹp. Nếu có trở lại thì biết mấy chỗ này ở rất đẹp. Sáng cứ bò lên thuyền con, chạy độ 1 cây số là lặn xem cá, rùa, đủ trò. Xung quanh đảo nhiều nơi. Có vào những khu nghỉ dưỡng cua ram, rất đẹp.


Hôm sau thì tàu ghé một đảo nhỏ của Mễ Tây cơ, Puerto de Maya. Mình muốn ra thăm quan thành phố nHưng mụ vợ thích shopping nên cứ vòng vòng xem rồi chụp hình cho mụ. Họ có tour đi viếng đền đài của Maya nhưng mình đã thấy nhiều loại thứ này mà vợ thì chỉ thích mua sắm nên không cần thiết lắm. Kêu hai trái dừa tươi uống. Mỗi trái 8 đô. Ở Honduras thì $5, đưa cho tài xế mua dùm còn mình đến giá chặt chém. Ở Cali mua trái dừa có 1 đô mình đã khóc. Cho thấy không đâu sướng bằng Hoa Kỳ. Chiều lên tàu. 


Hôm sau học cả ngày cho đến sáng hôm sau tàu cập bến Florida. Trời mưa. Chán Mớ Đời 


Xuống tàu, mướn xe chạy lại viếng trung tâm không gian Kennedy. Xem lịch sử cuộc chạy đua không gian giữa Hoa Kỳ và Liên Xô. Thấy hình ảnh tổng thống Kennedy, trẻ trung, kêu gọi nhân dân Hoa Kỳ cùng nhau lên cung trăng. Nghe diễn văn: “we choose to go to the moon in this decade and do the other things, not because they are easy but because they are hard”.


Xem hình ảnh họ phóng phi thuyền lên cung trăng khiến mình nhớ đến ngày xưa đi học hội việt Mỹ họ cho xem Apollo đáp xuống mặt trăng. Mưa quá xá là mưa. Đành đi về Tampa.

Gặp lại ba ông thầy cũ tại Sarasota, Florida. Minh mang ơn họ rất nhiều.

Về khách sạn xong thì gọi ông Hùm Xám Đà Lạt. Ghé lại nhà Thẩm Quyền thăm. Lần đầu tiên gặp mặt nhưng có cảm tưởng đã quen nhau tự bao giờ. Tình đồng hương Đà Lạt. Ai đi mô rồi cũng nhớ về Đà Lạt, nhớ hồ than thở nhớ thác Cam Ly. Anh ta kể đại đội phó sau này tiểu đoàn phó tên Phan Đình Gõ, rất dễ thương và gan dạ. Lính thương ông này lắm, nay ở Texas. Mình rất thích ông HÙm Xám vì kể chuyện đời xưa, ông ta hay đề cao các người dưới quyền, nào là gan dạ, không bao giờ tự đề cao mình. Thẩm quyền đang kiếm chuẩn uý Phúc, người bị toà án quân sự lên án 7 năm tù vì đánh lộn với quân cảnh ở CHi LĂng. Ai biết tin tức vè chuẩn uý Phúc thì cho mình biết.

Chiến tranh, dân tình bỏ chạy


Ngồi nghe ông Hùm Xám kể chuyện đời xưa rất vui. Từ Đà Lạt ra Bắc rồi sang Lào. Sau đó ông bà Hùm Xám mời đi ăn cơm Việt Nam tại quán ăn Việt Nam Địa phương. Mình thấy ông ta may mắn về già, có một người vợ chăm sóc rất chu đáo nên nói anh may mắn. Cứ xem như ông trời giúp anh cuối đời có người chăm sóc để bù lại những năm tháng lao vào lửa đạn và tù đày. Anh ta không nghe rõ vì ngồi ở xa nên chị vợ phiên dịch lại “Sơn nói anh tu 10 kiếp mới lấy được em” khiến mọi người cười như Tết. Chị vợ kể ông hùm xám khi xưa và ngày nay rất đào hoa. 


Mấy ngày sau thì đi viếng mấy bãi biển trong vùng và mấy trung tâm mua sắm ở Tampa. Có một chỗ rất đẹp, nhà cửa rất cổ xưa nhưng được trùng tu lại xen lẫn các hàng cây. Rất đẹp! Bò lại mấy chỗ gần bờ sông đi bộ khá dễ thương. Họ xây bãi đậu xe trên lầu còn lầu một thì mở các cửa tiệm khiến kiến trúc trông không oải lắm như ở Cali. 

Ghé thăm trung tâm không gian Kennedy


Mình đến Florida vào mùa đông chớ mùa hè là không đi đâu cả vì nóng và ẩm ghê hồn. Mình đến Florida lần này là thứ 3 nên rất sợ khí hậu mùa hè vùng này. Đồng chí gái đi thăm hai người bạn trong vùng. Đồng chí gái đi thăm bạn thì mình chạy xuống Sarasota thăm một ông thầy dạy đầu tư địa ốc. Ông ta rủ đi ăn trưa với một nhóm đầu tư địa ốc ở thành phố này. Không ngờ mình có duyên gặp lại thêm hai ông thầy khác. Mình có theo học nhiều ông nhưng có hai ông ở vùng này đã qua đời. Hai trong ba ông tay đã rung rung rồi. Ngồi ăn mình phải rót nước cho họ. Mấy người giàu về già thường dọn về Florida ở để khỏi bị đóng thuế tiểu bang như ở Cali 10%. Mình có dịp để cảm ơn họ, nhờ những bài học của họ đã giúp mình phấn đấu ở Hoa Kỳ. 


Về khách sạn nói chuyện với bà cụ, về quê ăn Tết vào lại Đà Lạt. Nói chuyện bà cụ kêu “rắn không chân bò quanh khắp núi, gà không vú nuôi được đàn con”. Bà cụ tuổi Dậu nên tự ví mình là con gà mái, nuôi chồng cải tạo 15 năm và 10 người con sau 75. Một người mẹ anh hùng đích thực như bao phụ nữ miền nam sau 75. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Tìm chồng trên 7 bó


Hôm kia đọc báo ở Honduras thấy một bài viết khá vui nên kể lại đây. Có một bà góa chồng trên 70 tuổi. Bạn bè con cháu khuyên nên tìm chồng thứ 2 để có người tối hôm hủ hỉ với nhau trên con đường hoàng hôn của đời người. Lúc đầu bà ta không chịu, nói lấy chồng về nó đánh tao như bố mày ngày xưa thì thà ở không cho vui thay vì bị khệnh như xưa. 

Con cháu cứ khuyên, kêu đâu phải ai cũng như bố ngày xưa, vũ phu, múa chồng. Phải lựa đàng hoàng những người không có cá tính như bố. Xiêu lòng bà ta đăng báo tìm chồng. Rao vặt đại khái như sau “tìm chồng cùng trang lứa, không vũ phu, chung tình không đi trăng hoa, đặc biệt là cái ấy, súng ống còn sử dụng được. Nạp đơn tại địa chỉ: Roatan, santa Maria 16   

Một hôm bà ta nghe Chuông reo, ra mở cửa thì thấy một ông ngồi xe lăn. Ông tự xưng là jose đến nộp đơn vụ tìm chồng. Bà này nhìn ông ta cụt hai tay rồi nhìn xuống nữa thì thấy cụt luôn hai chân. Bà ta chới với chưa kịp nói gì thì ông ta đã nói trước. Bà ra điều kiện là không được đánh bà thì tôi cụt hai tay thì khó có thể đánh bà. Bà ra điều kiện thứ 2 là không được chạy đeo đuổi người khác. Tôi cụt chân rồi đâu chạy loanh quanh cho đời mỗi mệt. 

Bà chợt lóa lên trong đầu tìm cách thối thát, hỏi súng ống còn sử dụng được không. Ông ta kêu được chớ. Bà thử hỏi tôi sử dụng gì để bấm chuông. Kinh

Có bác nào chịu kết bạn với ông jose này không thì cho em biết để em giới thiệu và gửi số điện thoại cho. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen

Nguyễn Hoàng Sơn 

Lừa tình lừa bạc


Tại Hoa Kỳ có những vụ lừa đảo người cao niên càng ngày càng gia tăng. Lý do là đa số người lớn tuổi về hưu có tiền hưu trí, tiết kiệm. Họ được xem là không rành về kỹ thuật như các thế hệ trẻ sau này, thêm họ có thể có vấn đề trí nhớ ở tuổi hạc.


Theo Federal Trade Commission (FTC) thì lừa đảo người lớn tuổi là một ngành thương mại rất phát triển hiện nay. Năm 2023, người Mỹ trên 60 tuổi báo cáo đến 289,971 trường hợp và tổn thất đến $1.4 tỷ đôla. Đó chưa kể số người ngại khai báo vì sợ cười chê. 

Họ đưa ra đến hàng trăm cách lừa đảo tiền bạc, các thông tin cá nhân từ các công ty, cá nhân và ngay cả các tổ chức chính phủ. đi học vừa qua, họ cho biết có một vụ họp mặt với ban giám đốc của hãng. Ông CFO được lệnh của tổng giám đốc chuyển tài khoản 25 triệu cho một công ty nào để buôn bán. Sau này họ khám phá ra là bọn lừa đảo dùng AI để tạo dựng hình ảnh qua Zoom và tiếng nói của ban giám đốc khiến ông CFO tưởng thiệt.


Họ kêu gọi là cẩn thận vì bọn lừa đảo có thể gọi với hình ảnh của con cháu với giọng nói từ AI để xin tiền đủ trò. Họ nhắc là nên cho vợ con biết mật mã vì khi nói chuyện, hỏi con hay vợ mật mã thì lòi ra ngay.


Hôm trước có đọc bài của một bà chuyên viết về tài Chánh trên báo New York magazine tên Charlotte Cowles. Bà ta cho biết bị lừa gạt mất trên $50,000 khiến mình thất kinh. Mình đinh ninh một người như bà ta là giỏi, hiểu biết về tài chính. Tương tự có một ông kia viết sách về tài chính mà mình có mua đọc, kể là bị lừa mất $500,000. Cho thấy dù tài giỏi đến đâu cũng có kẻ tài hơn mình để lừa mình. Lý do chính là lòng tham của chúng ta.  


Dữ liệu cho thấy các người có ăn học, hiểu biết rộng vẫn bị lừa như chơi. Theo FTC cho biết thì đa số giới trẻ báo cáo khi bị lừa còn người cao niên thì ít hơn. Vì mắc cở hay sợ bị sĩ nhục bởi bạn bè. 

Các tay lừa đảo ăn nói rất hay. Ông tác giả cuốn sách cho biết gặp tên luật sư ở nhà thờ ăn nói rất thuyết phục nên ông ta nghe và dâng $500,000. Lý do ông ta phải lên tiếng trên truyền hình để cảnh báo các người khác và bạn bè để đừng bị lâm vào thế này. 


Họ cho biết, không bao giờ phán xét những người bị lừa đảo. Đừng bao giờ nghĩ mình sẽ không bị lừa đảo ngoại trừ không có tiền bạc để người ta tìm cách chiếm đoạt. Tóm lại đừng gọi họ ngu vì trong một giây lát lòng tham nổi dậy. Chúng ta có thể bị lừa vì không suy nghĩ kỹ lưỡng. 


Họ đưa ra những chiêu mà các tay lừa đảo sử dụng để lừa các người cao tuổi. Em xin tóm tắc sau đây. 

  1. Medicare

Medicare thường xẩy ra trong năm nhưng nhiều nhất là khi đến ngày tháng phải nộp đơn. Một người lừa đảo thường giả danh là một chuyên viên về medicare, biếu vài thứ rẻ tiền để lấy lòng hay kêu tài khoản của chúng ta có vấn đề như bị ai lấy trộm hay chi đó. 


Lý do: bọn lừa đảo muốn thu thập thông tin của nạn nhân, như số an sinh xã  hội, hay những tin tức khác có thể thấy trên thẻ medicare. Hay số tài khoản ngân hàng.


FTC cho biết là Medicare không bao giờ gọi cho chúng ta, xin nhắc lại là không bao giờ hay gọi để bán các bảo hiểm y tế khác. Luôn luôn cắt cuộc điện đàm rồi gọi là chuyên viên medicare của mình để hỏi cho kỹ càng. Không bao giờ cho người lạ trên điện thoại số an sinh xã hội. Vì ngày nay ngân hàng hay gì đều hỏi mình 4 số cuối để xác minh là mình. Gọi 1-800-MEDICARE nếu chúng ta nghi ngờ điều gì. 


Lý do ngân hàng chỉ hỏi 4 số cuối vì có các nhân viên ngân hàng rút tiền của khách hàng. Mình có anh bạn kể, bà mẹ lớn tuổi nên không rành tiếng Mỹ, giao tiếp hay sử dụng thẻ ATM nên anh ta làm cho mẹ. Ai ngờ có người lấy cắp thông tin cá nhân, mua xe BMW rồi rút tiền đủ thứ, mua hàng trên Amazon gửi đến nhà anh ta nhưng dặn để bên hông nhà. Một hôm vợ anh ta ở nhà thấy ông nào đi vào bên hông nhà lấy hàng Amazon, hỏi thì kêu họ đưa lộn địa chỉ. Anh ta cứ đổi mật mã thì 6 phút sau lại có người đổi mật mã khác. Cuối cùng trung ương ngân hàng kêu anh ta đổi và chỉ ở trung ương mới cho phép đổi. Nữa tiếng sau họ bắt nhân viên ngân hàng người Việt trong một chi nhánh trên đường bolsa. 


2/ Toa thuốc giả

Về già, người lớn tuổi hay bị bác sĩ bắt uống thuốc, làm giàu cho công ty dược phẩm cũng như họ được quota với nhà thương. Nên bọn lừa đảo hay sử dụng chiêu này hỏi có deals mua thuốc rẻ tiền hơn. Chúng ta nên nhớ la khi về già, co nhiều người Mỹ phải trả đâu $600 tiền thuốc men cho mỗi tháng.


Thường họ làm một website giả về các thuốc đắt tiền. Chúng ta mua thì họ lấy tiền, có thể không gửi gì hết hoặc loại thuốc rẻ tiền, không công hiệu. Ấn Độ là xứ sản xuất và bán thuốc cho thế giới nhiều nhất. Mình có kể vụ bán mua thuốc giả ở ngoại quốc rồi. 


Rôbocall và thâu âm giọng nói. Đám lừa đảo gọi với số địa phương qua Internet rồi nếu chúng ta trả lời thì họ bắt đầu thâu âm giọng nói của chúng ta và sẽ sử dụng AI để biên tập và sau này gọi để mua với giọng nói của mình. Ai gọi mình, nhân danh là nhà thương, bác sĩ, tiệm thuốc tây để số điện thoại lại thì không nên gọi lại số của họ mà gọi số điện thoại của mình có. Nhiều khi mình trả lời nhưng họ không nói gì hết vì đang thâu tiếng của mình. Trong trường hợp bị như vậy thì báo cáo với https://www.bbb.org/scamtracker


3/ Khi người thân qua đời

Khi có người thân qua đời, bọn lừa đảo đọc các mẫu tin cáo phó rồi gọi điện thoại cho tang quyến. Thường họ kêu người quá cố thiếu họ tiền hay chi đó. Hay tự kêu là luật sư và thực hiện thừa kế gia tài, cần các thông tin cá nhân của con cháu để lo vụ thừa kế. Đừng nghĩ là luật sư không lừa đảo. Ông viết hai cuốn sách mà mình mua đọc, bị luật sư lừa mất nữa triệu.


Hay tự xưng là nhà quàn và kêu có một số tiền chưa thanh toán đủ trò.


Nên nhớ ở Hoa Kỳ, chúng ta không bị liên đới bởi số nợ của người chết. Nếu có mắc nợ thì kêu mấy tên đòi nợ chết theo xuống âm phủ mà đòi. Nợ sẽ được trả bởi Estate của người qua đời. Đừng bao giờ chia sẻ thông tin cá nhân của mình và người chết cho những ai mình không biết.


4/ Vấn đề kỹ thuật

Thường là mở máy điện toán thấy có tin nhắn kêu máy điện toán bị trục trặc, virus gì đó. Kêu gọi số điện thoại nào đó rồi trong giây phút lo lắng, chúng ta gọi là họ kêu cần kiểm soát màn hình của máy điện toán của chúng ta. Họ đưa cái link xong rồi mình nhấn vào là xem như ngọng. Họ lấy hết dữ liệu trong máy về bên họ. Tài khoản, ngân hàng,..


5/ Có một cách lừa đảo mà đa số là phụ nữ. Khi về già , phụ nữ lo sợ cho nhan sắc héo tàn của mình nên khi nghe tin có phương cách để làm tươi đẹp hoài là mấy bà ưa thích, muốn trẻ Mãi không già. Mấy tên lừa đảo quảng cáo các sản phẩm kháng lão với suối nguồn tuổi trẻ với hình ảnh bựa về các người mẫu, Photoshop. Họ bán xong rồi chuồn mất và vẫn già.


Khi gần về hưu, điều mọi người lo lắng là có tiền để sống đến khi mãn phần nên thường hay bị lừa đảo vào đầu tư có lời khủng. Xem mấy chương trình như American Greed thường thấy các nạn nhân là người cao tuổi, lo lắng nên hay tin vào nhưng chương trình đầu tư lời to. Họ cho ăn lúc đầu để lấy niềm tin sắt đá rồi vớt cú chót.


5/ Lừa tình

Về già, nhiều người goá vợ hay goá chồng, cô đơn nên hay bị mấy vụ lừa tình lừa tiền. Có ai kể mình là có ông nào liên lạc với bà ta, tự giới thiệu thích đi du lịch bú xu la mua. Rồi gửi ảnh đi chơi xứ này xứ nọ. Rủ bà ta đi chơi bên tây bên tàu. Sau bạn bà ta xem ảnh thì thấy là Photoshop. Ông thần lấy ảnh ở đâu rồi bỏ hình mình lên trên ảnh qua mấy cái app để dụ gái già có tiền.


Có anh bạn kể là có mấy cô nào trẻ lắm cứ nhắn tin xin kết bạn với anh ta. Anh ta xem profile của mấy cô này thì kêu là ly dị, chỉ thấy toàn là ảnh chụp hình đi shopping, đi biển chụp hình áo tắm đủ trò nên anh ta ớn da gà, không dám kết bạn. Hỏi tại sao? Gái trẻ xin làm bạn hơn mấy chục tuổi. Anh nói chúng tưởng tao có tiền, để chài chớ yêu thương gì. Chán Mớ Đời


Có lần một chú thuê nhà kêu hôm qua tụi đi chợ, mới đậu xe lại thì thấy một cô trẻ ngừng bên cạnh hỏi anh rảnh, lên xe em chở đi chơi buồn quá. Mình hỏi sao có lên xe. Chú kêu điên à. Hỏi sao? Chú kêu thằng bạn tui tuần rồi bị rồi. Chú kể ông bạn được một cô gái rủ đi chơi nên bò lên xe, tưởng mình còn đẹp trai như thẩm quyền khi xưa. Xe mới chạy được một block thì cô gái ghé cây xăng đổ đầy bình. Ông bạn là dân đã từng tạm trú tại đảo Galang nên móc bóp trả tiền. 


Sau đó cô gái chở ra Laguna beach đến tiệm sang trọng. Vào ăn, cô ta hỏi lương già bao nhiêu đủ trò. Trước khi về gọi thêm hai món to go cho bố mẹ. Sau đó chở ông ta về bolsa thả ngay parking. Khi không tốn tiền khơi khơi. Thấy ông ta kêu không có tiền nếu không thì khổ nữa. Mỗi tháng tiền già có $870 mà đi chơi với em 2 tiếng bay mất gần 25% tháng lương.


 Có ông bà kia mướn nhà. Bà vợ rên là ông chồng 85 tuổi, chuẩn bị về Việt Nam bán nhà được mấy trăm ngàn. Không biết ông ta khoe với ai mà có 1 cô trẻ cứ gọi tới tấp xưng em rủ đi Việt Nam. Mình hỏi ông chồng thì ông ta nói đi tìm tương lai. Mụ vợ già rồi. Bán xong cái nhà ở Việt Nam, ông lăn cù ra chết. Bà vợ lãnh hết. Không mướn nhà nữa. Chán Mớ Đời  (còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn