Hoa lạc giữa rừng gươm


Đi Yellowstone về, buồn đời mình kể chuyến đi vừa qua, rồi leo lên giường ngủ một mách. Đang lênh đênh về vùng bơ đây, ai mua bơ tui bán bơ cho thì mụ vợ đánh thức dậy. Đồng chí gái hỏi ôn viết cái chi mà tụi bạn tui kêu là ác mộng đi chơi với chúng. Anh phải nghĩ giấc mơ của mọi đàn ông là được đi chơi với 9 bà. Gươm lạc giữa rừng hoa nghe chửa.


Mình dụi mắt gật đầu, u châu u châu, rồi ngủ tiếp nhưng mụ vợ kêu dậy xoá bài đi. Đồng chí vợ kêu thì bắt bò dậy, mò cái iPad để xoá bài. Mình bò dậy, mới có mấy tiếng mà có đến hơn 1,000 người đọc, mụ vợ lại kêu xoá là sao. Thôi xoá bài để mụ cho ngủ lại. Vợ mình thì chả bao giờ đọc bờ lốc của mình. Đó là cái may mắn vì nếu không mụ sẽ kiểm duyệt, định hướng dư luận, xoá bài hết vì kêu mình viết ba láp ba sàm. Nhưng mụ có một đám bạn nằm vùng trên mạng, các chiến sĩ an ninh mạng của mụ, dò xét tư tưởng của mình, có bị thế lực thù địch tuyên truyền lôi kéo, chống đối lại tư tưởng lãnh đạo của đồng chí vợ, rồi báo cáo khi có mầm mống chống lại đường lối của thủ trưởng tại gia. Chán Mớ Đời 

Hoa lạc giữa rừng gươm

Mụ vợ kêu gươm lạc giữa rừng hoa, thơ của ông Nguyễn Vỹ mà khi xưa mình có mượn cuốn Tuấn chàng trai nước việt của Phạm Minh Tuấn, nhà cạnh ông Ba Tây. Tên Tuấn nên để dành tiền mua bộ sách này. Mình chỉ mua được cuốn truyện cổ tích Sơn Tinh Thuỷ Tinh kể đi hỏi vợ, thuốc thằng bạn Thuỷ Tinh uống rượu cần đến say ngất cần câu, để thức dậy trễ, mình đã chớp con gái tù trưởng đi rồi. Gươm lạc giữa rừng hoa khiến mình choáng váng, toát mồ hôi hột.


Người Pháp có câu ngạn ngữ: phụ nữ từ 18-20 tuổi thì như Phi châu, sơ khai chưa được khai thác, phụ nữ từ 20-30 như Ấn Độ, bán khai, chưa được khai thác hoàn toàn, phụ nữ từ 30-50 thì như Hoa Kỳ, kỹ thuật hoàn hảo, còn từ 50 trở lên thì như Tây Bá Lợi Á, ai cũng khen đẹp nhưng chả ai dám vào. Ông Aleksandr Solzhenitsyn, đã đến đây và viết Quần Đảo Ngục Tù. Mấy bà nào được trăm Like, được khen đẹp, là biết trên 6 bó hết. Còn trên 8 bó là được triệu like khiến họ lầm tưởng họ vẫn còn đẹp, có giá như thời sơ khai phi châu. Thật là vi diệu. Càng già càng được khen như Tây BÁ Lợi á. Mình chưa bao giờ thấy ai còm trên mạng, kêu mấy bà trên 6 bó là xấu…..


Đi chơi 1 mình với 9 bà trên 6 bó, xem như đi cải tạo ở Tây Bá Lợi Á, nơi xa tít mù khơi mà mụ vợ lại kêu giấc mơ. Mụ lại kêu gươm lạc giữa rừng hoa, đúng hơn phải nói là Hoa lạc giữa rừng gươm mới đúng. Mình bị 9 cái gươm hư vô chém nát như tương suốt 9 ngày trời. Mình tưởng chỉ có đồng chí gái là nói và cấm mình đối thoại, đi chơi với mấy bà mới hiểu. 9 bà nói không ai nghe ai cả ngoại trừ mình ngồi hóng chuyện đàn bà. Chán Mớ Đời 

Trong cuốn Đắc Nhân Tâm, ông Dale Carnegie có nói đến 1 bà khen ông ta lịch lãm, nói chuyện hay vì suốt buổi ăn cơm, ngồi cạnh, ông ta không nói được một chữ, bà ta dành nói hết. Trong xe hay về nhà trọ, mình chỉ nghe mấy bà nói và hát. Hát mỏi mồm thì nói, nói mệt thì hát. Mấy bà hát thì áp tiếng nói của mấy bà đang cho xem hình ảnh cháu nội cháu ngoại nên họ phải nói to hơn các ca sĩ nghiệp dư, mấy người này lại rống to hơn, đang từ La thứ nhảy một cái lên La trưởng, khiến âm thanh nổi 9 chiều bay lòng vòng khắp xe. Ngoài ra mấy bà đem đậu lên xe ăn nên từ từ âm khí cường dương lên như âm thanh nổi 4 D, cảm giác mạnh. Xe chạy qua tiểu bang Nevada và Utah nên rất nóng, phải đóng cửa sổ, mở máy lạnh nên không khí không được tái sinh, thay đổi trong xe. Lâu lâu phải mở cửa sổ khe khe nhìn ra ngoài như các cô gái hồi giáo, ngồi sau rèm, hát anh còn nợ em hai tháng tiền nhà, tiền Child support.


Mình không cần uống cà phê, chỉ cần lên xe nghe 9 đài FM làn sóng ngắn một lúc. Khi ở nhà trọ, ngồi ăn cơm thì 9 bà cùng nói 1 lúc, không ai nghe ai. Ai cũng tự điều chỉnh âm thanh lớn hơn người nói bên cạnh. Mình chỉ ngồi như xem đánh bóng bàn, quẹo bên trái bên phải hay hơi bên trái hơi bên phải để nghe mấy bà, đầu thì gục gục gặc gặc vì họ nhìn mình như phân trần là không ai nghe họ cả. Ăn xong là mình chạy vào phòng đóng cửa. Kinh


Mình xin giới thiệu 9 đóa hoa trên 6 bó, từng người từ hoa lá cải đến hoa lá bàng. Người đầu tiên khiến mình chới với là một chị hoa vàng 7 bó. Lên đồ hiking leo núi như dân leo núi lần đầu thêm cầm hai cái gậy chống leo núi trong khi cả đám đi bộ dọc bờ sông. Cả đám nằm lăn nằm ngửa, chụp hình, chuyền điện thoại kêu chụp chụp tui. Bổng nhiên chị ta la thất thanh, điện thoại của em đâu rồi. Chị ta lớn nhất đám mà cứ xưng em như thể mấy bà mình quen, điện thoại kêu bé đây, dù là bà nội bà ngoại. Đồng chí gái kêu mình tháp tùng chị ta đi ngược lại để tìm điện thoại.

Khởi đầu, chị ta kêu đi lại khu vực cạnh bờ sông, nơi mấy bà La hét dành chỗ để chụp hình. Mò tới mò lui không thấy. Bổng chị ta đột phá tư duy kêu hay đi lại chỗ em và vợ anh mới đi tè khiến mình chới với vì không để ý đồng chí gái đi tè. Chỉ nhớ có mấy bà kêu anh Sơn xê ra chỗ khác để tụi này đi phục kích trong bụi.


Chị ta cầm hai cái gậy, quơ quơ bên trái rồi quơ quơ bên phải như đi bài bái tổ Song Phụng Kiếm của bà Bùi Thị Xuân. Rồi từ từ cuối xuống, đi chậm chậm như Marcel Proust tìm về dấu chân xưa. Lỗ mũi lâu lâu lại khét khét, lắc đầu. Bổng nhiên chị ta kêu không phải chỗ này, chỗ này vợ anh đái ở đây, em đái gần đây rồi cầm cái gậy, quơ quơ rồi lỗ mũi kêu khét khét rồi la lên đây rồi rồi. Nếu vợ mình kêu mất đồ là mình biết chỗ này.


Sau đó, đi kiếm nhóm kia thì chị ta cảm ơn đã đi theo vì lạ quê. Rồi chị ta kể lấy chồng từ năm 17 tuổi. Ông chồng tối tối mò nhưng chị ta không cho. Sau 3 tháng bắt đầu quen thì mới cho chồng thả gà ra đá. Rồi chị ta để năm một, một lúc 5 thằng con trai. Nay con dâu không chịu “để”. Chị ta nói giọng Bình Định nên phải để ý mới hiểu.


Mình nghĩ đây là một trong những mánh của phụ nữ Việt Nam dùng để dạy và kiểm soát chồng. Khi xưa, học việt văn, trong cuốn Đoạn Tuyệt, có đoạn khi Loan về nhà chồng thì được mẹ dặn là đợi thằng chồng cởi áo máng lên ghế rồi mới cởi áo của mình máng lên áo của Thân. Như vậy để làm cái huông mình đàn áp chồng đến khi cô ta lụi ông chồng vì không chịu cho ông ta rờ. Chắc mẹ chị ta kêu phải cấm không cho chồng rờ làm ăn liền đêm tân hôn để cho nó phải sợ. Lộn xộn là treo cờ đỏ. Kinh

Dạy chồng từ thủa bơ vơ lên giường

Một chị khác thì mình không nhớ đã gặp trước đây. Chị ta cứ hỏi mình có nhớ chị ta vì đã đi leo núi với một nhóm trước Covid. Nếu dưới 4 bó thì có thể chớ phụ nữ trên 5 bó, là Tây Bá Lợi Á nên mình ít khi để ý hay nhớ lắm. Tạm gọi là hoa đỏ hay hồng hoa. Theo những lời chị ta tự khai, mình đoán chị ta sinh tại Bắc Việt, bố mẹ gốc Khánh Hoà, tập kết nên chị ta nói giọng Bắc sơ tán. Chị này nói kinh khủng, cứ như cái loa phường ở quê mình, cứ 5 giờ sáng là bắt đầu phát thanh. Chắc ảnh hưởng của nền giáo dục Hà Nội.

Chị ta hay dành chỗ cạnh tài xế để ngồi, tuyên huấn mình. Có lần chị nói là có thấy chị thay đổi với lúc trước hay không. Lần trước đi Arizona với một nhóm, không đi chung xe, không ăn chung nên mình không để ý. Chị ta cứ nói ào ào như 999 bông hồng đỏ. Kinh


Hai chị khác thì thuộc dạng ngây thơ vô số tội. Hai chị cứ đi trước, không thông báo khiến mọi người nháo nhác đi kiếm nên bị thiên hạ đấu tố mà không biết, cứ xem hình trong điện thoại, đến khi có người mách thì mới hỏi gì thế cơ. Chán Mớ Đời 


1 chị thì đến từ San Jose, mình gặp lần đầu, chỉ nhớ chị ta kêu là khi xưa nhà làm hay bán bánh tráng nên biết cách nướng bánh tráng mềm. Chị ta nướng bánh tráng Quy Nhơn, làm bằng gạo lức và mè. Ăn cực đỉnh. 


Ngoài ra có 3 chị em đi chung, 1 chị từ Việt Nam sang nên tháp tùng đi với chị em tạo kỷ niệm. Chị này là bạn học thân với đồng chí gái từ trung học lên đại học tổng hợp. 3 chị em rất thích văn nghệ hát hò. Một người thì thích hát bản nhạc; em mãi là người đến sau. Lúc nào cũng ra bàn trễ nhất, lên xe hay xuống xe cũng là người sau cùng. Chỉ cần xem chị ta lên xe là biết mọi người đầy đủ an tọa. Một cô thì phụ mình lái xe, chạy nhanh bất chất có 9 sinh mạng khác trên xe. Một chị thì tập khí công và chánh niệm nên cứ đi 45 bước là ngồi xuống tập khí công, miệng kêu Chánh niệm.


Được cái là mấy bà này nấu ăn cực ngon. Khi đi chơi mình thích ăn đặc sản địa phương nhưng người Việt thường không thích thức ăn Mỹ. Con nít thì thích thức ăn Mỹ nhưng người lớn thì quen khẩu vị Việt Nam nên thèm ăn cơm. Mình có ông anh vợ, đi chơi xa dù ở Mễ Tây cơ, đều đem theo cái nồi nấu cơm, làm thức ăn, bỏ đông lạnh rồi đem theo lên máy bay. Sang đó, ở khách sạn sang nhưng trưa chiều là ăn cơm Việt Nam.


Họ bàn với nhau, người đem theo bún riêu, thịt kho trứng, miến gà,… ôi thôi ăn 2, 3 bữa mới hết một món. Họ quên đem theo chai nước mắm nên cứ than thở mỗi ngày. Mình tìm thấy chai tương ớt, chắc của đám người Việt nào trước đây để lại. Mình bị tào tháo rượt một bữa vì ăn bún riêu sau 4 ngày. Kinh. Nay gặp bún riêu là không dám rờ nữa. Mấy bà nấu ăn, mình chỉ đem rác đi đỗ cách nhà đồ 150 mét. Lý do là sợ gấu rừng đến ỉm thức ăn phá nhà. Lần đầu tiên mình thấy thùng rác có khóa.


Ở mấy ngày mà chả thấy dấu vết gấu rừng gì cả. Chắc chúng nghe 9 bà gấu mẹ vĩ đại nói to quá nên chúng sợ bỏ chạy hết. Nói chung là đi chơi khá vui, mình được trải nghiệm lần đầu một thân một mình nghe 9 bà tám cùng một lúc. Có nhiều chuyện để kể nhưng sợ lãnh đạo bắt xóa nữa nên không dám để thế lực thù địch manh nha các tư tưởng phản động, chống đối cách mạng.


Hồi nảy đồng chí gái kêu xem hình chúng thích quá, muốn đi, kêu em tổ chức đi lại. Mình chỉ biết, Chán Mớ Đời 


Đang chuẩn bị lên đường, đi nữa. Mình tưởng chỉ có mình, đồng chí gái và hai chị bạn đi Yosemite như năm ngoái. Nay lại có thêm 4 người. Hy vọng có ông thần nào đi theo nếu không lại quay về hoa lạc giữa rừng 7 gươm.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Leo núi làm gia tăng lượng đường trong cơ thể

 Sau 7 ngày leo đường mòn Saltakay-Inca đến Machu Picchu, đỉnh cao nhất là 18,600 bộ anh, còn toàn là đi xuống đến Machu Picchu là 7,970 cao bộ anh. Khi về lại Cali, mình lấy máu vì có hẹn với bác sĩ. Thay vì lượng Glucose xuống như mình nghĩ vì trong suốt chuyến đi, mình không ăn tinh bột, cơ thể xuống đâu 10 cân Anh, bụng thon lại khiến mụ vợ ganh tỵ. Khi xem kết quả thì thấy lượng đường của mình A1C lên như lên núi. Thế lầy nà thế lào?

Mình suy nghĩ là nếu không ăn tinh bột, không ăn đường thì cơ thể, sau khi tiêu thụ hết chất đường trong huyết quản, tự động cơ thể sẽ lấy chất béo ở bụng để đốt biến thành năng lượng cho cơ thể hoạt động như vậy lượng đường trong huyết quản của mình sẽ giảm vì sẽ bị đốt hết trước khi cơ thể lấy chất béo để tạo năng lượng. Đó là cách vô thất gián đoạn, intermittent fasting để giảm lượng đường và chất béo trong người. Đây thì mình xuống cân nhưng lượng đường lại gia tăng. Không hiểu. Trong khi đó bác sĩ mình lại kêu uống thuốc tiểu đường. Mình kêu cho mình một tháng rồi sẽ nghe lời. Xin nhắc lại các tiêu chuẩn ngày nay, bác sĩ dùng để cho thuốc.

Thí dụ bệnh tiểu đường loại II, trước đây được xác định là đường huyết phải trên mức 140mg/dL(7.8mmol/L). Năm 1997, ngạch mức trên bị Cơ quan y tế thế giới OMS rút xuống còn 126 mg/dL (7mmol/L) hay bớt 10%, lập tức có thêm 1.700.000 người Mỹ được xếp vào danh sách bệnh nhân tiểu đường (suốt đời). Từ 100mg/dl đến 125mg/dl, được xem là tiền tháo đường, bác sĩ bắt uống thuốc mệt thở để phòng ngừa. Cứ 3 tháng đến để bác sĩ kê toa lấy chút tiền.


Cholestérol: Năm 1998, ngạch mức từ 240mg/dL bị rút xuống còn 200mg/dL. Xem như gần 20%. Lập tức xã hội Hoa Kỳ có thêm 42.600.000 bệnh nhân có cholesterol cao trong máu. Các nhà bào chế có thêm được 86% “khách hàng” mới. Mình nghĩ trong tương lai, bọn công ty dược phẩm và ngành y khoa sẽ hạ xuống nữa và ai cũng phải uống thuốc để chúng giàu.


Mình thắc mắc vì một tháng sau đi lấy máu lại thì lượng đường xuống bình thường. Không hiểu lý do. Hôm trước, tình cờ nghe một ông bác sĩ trên một diễn đàn y tế, nói leo núi cao, phải cẩn thận nhất là các người bị tháo đường vì trên cao độ, lượng đường sẽ thay đổi vì thiếu oxygen. Tò mò mình đọc thêm tài liệu của NIH thì chới với.


Khi xưa, đi học, ông thầy giải thích là trọng lực khiến đa phần oxygen nằm dưới cao độ 18,000 cao bộ. Cơ thể chúng ta có thể hoà nhập với cao độ trong một thời ngắn. Do đó mới thấy mấy người leo núi Everest, đeo bình oxygen mệt thở.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen ngồi nhìn khu vực Machu Picchu từ đỉnh núi Picchu. Thấy mấy con đường để xe buýt chở du khách lên thăm viếng. Nhóm mình đi từ dãy núi phía sau. Leo lên cao nhất rồi từ từ đi xuống. Mấy ngày đầu chới với nhưng từ khi nhập vào đường mòn Inca thì dễ vì chỉ có đi xuống. Ai đi đây thì nên đi đường mòn Inca thôi, đừng có ngu dại đi từ Saltakay như mình. Một lỗi lầm lớn.

Khi đi bộ đường dài ở độ cao hơn, chúng ta sẽ nhận ra tình trạng tăng thông khí. Khi lên cao, ta thường thấy mình thở nặng nề và có thể cảm thấy dễ thở. Đối với hầu hết chúng ta sống gần mực nước biển. Khi ít oxy hơn, chúng ta bắt đầu tăng thông khí để giúp thải CO2 dư thừa (carbon dioxide) và tăng tỷ lệ không khí trong lành qua phổi. Khi PaCO2 (áp suất riêng phần của carbon dioxide trong máu) giảm xuống, độ pH tăng, chúng ta có thể bị nhiễm kiềm hô hấp. Điều này giảm dần theo thời gian do bài tiết bicarbonate ở thận, nghĩa là thận bài tiết bicarbonate dư thừa bằng cách giảm bài tiết ion hydro. Điểm này giúp mình ít để ý tới khi leo núi, hay bị mót tè.


Người ta cho rằng tình trạng thiếu oxy cấp tính (thiếu oxy) ức chế quá trình trao đổi chất oxy hóa trong khi tập thể dục, điều này buộc đẩy nhanh quá trình đường phân để đáp ứng nhu cầu năng lượng cao của cơ bắp đang co lại, gắng sức về thể chất thường làm giảm lượng đường trong máu.


Nghiên cứu được thực hiện ở độ cao cực cao cho thấy rằng những thay đổi về độ bão hòa oxy trong động mạch (về căn bản là ít oxy hơn trong động mạch của chúng ta) khi tiếp xúc ngắn hạn (<7 ngày) với độ cao làm tăng hoạt động của hệ thần kinh giao cảm, điều này có thể làm tăng sản xuất glucose ở gan (sản xuất glucose trong gan). Đây là lý do mà lượng đường của mình gia tăng.


Nồng độ máu:

Cơ thể chúng ta cũng phản ứng bằng cách tăng lượng huyết sắc tố trên mỗi đơn vị máu. Điều này dẫn đến khả năng vận chuyển oxy (O2) lớn hơn. Đây là lý do tại sao nhiều lực sĩ chọn tập luyện và hoặc ngủ ở độ cao, một loại doping tự nhiên. Các tuyển thủ bơi của Hoa Kỳ, đều tập dượt trước khi đi dự thế vận hội tại Colorado, ở trên núi giúp O2 được truyền tải nhiều hơn nên khi đi thi đấu thì họ khoẻ lắm. Tương tự khi đội tuyển túc cầu Mễ Tây Cơ thi đấu, họ đều cho thi đấu trên núi, các cầu thủ đối phương không quen ở cao độ, chỉ chạy độ 30 phút là ói burrito nên đa phần không có ai thắng đội tuyển nhà cả.


Lượng máu tim bơm ra: khi leo núi cao, lượng đường trong cơ thể có thể thay đổi mà người bị bệnh tiểu đường có thể gặp trở ngại. Khi mình leo núi Whitney và Kilimanjaro, trong toán có mấy người có cái bụng khá to, họ mau mệt và cuối cùng bỏ cuộc. Nay đọc tài liệu này mình mới hiểu vấn đề. Lý do lượng đường mình lên cao sau khi xuống núi.


Khi leo lên độ 3,000 mét cao độ, cơ thể hay bị say núi “mountain sickness,” oxygen giảm vì khí quyển loãng (“hypoxia”). Cơ thể thường gặp các triệu chứng như:

* Hụt hơi;

* Tăng nhịp tim;

* Buồn nôn;

* Mệt mỏi;

* Mất khả năng ăn uống.

Mình nhớ khi đến thành phố Cuzco, độ cao đâu 11,200 cao bộ anh (3,400 mét) thì bị hụt hơi. Tối mình với anh bạn đi ăn về, lại bò về khách sạn trên cao, phải đứng lại thở. Ngày đầu tiên rời Cuzco là chới với, thở không ra hơi. Qua ngày hôm sau thì đỡ hơn. Khi về đến đường mòn Inca thì khoẻ re vì chỉ có đi xuống nên có oxygen nhiều nên khoẻ đời.


Khi cơ thể không thể chuyển hóa chất béo thành nhiên liệu với tốc độ đủ cao cho nhu cầu năng lượng của mình, cơ thể sử dụng glucose từ thực phẩm. Vì vậy, ở cường độ cao hơn, chúng ta đốt cháy (và cần) nhiều glucose hơn. Vấn đề là mình không ăn tinh bột, vì theo chế độ Keto chỉ ăn thịt và rau cải nên thiếu Glucose rất nhanh.


Khi leo núi Kilimanjaro, mình nghe kể một nhóm trẻ từ Đức quốc sang, đi nhanh lên núi khiến cơ thể họ không quen dần ở cao độ nên không leo lên đỉnh núi được. Để giúp cơ thể quen với cao độ, hướng dẫn viên cho mọi người đi lên cao, ngồi ăn uống rồi đi xuống vùng thấp hơn để ngủ qua đêm. Ngày nào cũng vậy ngoại trừ đêm leo lên đỉnh thì cứ leo lên rồi đi xuống. Khởi đầu vào lúc 12 giờ đêm, đến gần 8 giờ sáng mới đến đỉnh, chụp hình được 5 phút rồi đi xuống.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen lên núi Kilimanjaro

Leo núi quá nhanh có thể dẫn đến say núi, trong khi duy trì tốc độ ổn định sẽ giúp cơ thể tự điều chỉnh. Những người mắc bệnh tháo đường có nguy cơ mắc chứng say núi cao hơn, nhưng họ phải cẩn thận để không nhầm lẫn với chứng hạ đường huyết, có liên quan đến các triệu chứng tương tự.


Họ khuyên chúng ta leo núi là uống nước cho nhiều. Mình nhớ có lần leo lên đỉnh Baldy, gặp một ông mỹ con đi xuống, như muốn xỉu, xin nước. Mình cho nữa lít nước, hắn mừng quá. Hắn leo lên núi mà chỉ đem có bình chưa tới nữa lít nước. Mình đem theo chà là vì có nhiều Potassium hơn chuối, dễ đem theo, nhẹ. Mình mua ở vườn thằng bạn, hữu cơ, để đông lại, rồi đem đi ăn.


Khi leo núi Kilimanjaro thì đỡ hơn vì đi lâu hơn và ban ngày lên cao rồi chiều xuống thì đi xuống thấp hơn để cắm trại ngủ qua đêm. Rút kinh nghiệm của Peru, mình ăn tinh bột như cơm hay khoai tây, bánh mì để cơ thể đốt nhanh hơn trước khi đụng đến lượng mỡ ở cái bụng. Khi leo Machu Picchu, mình không ăn tinh bột nên cơ thể làm việc nhiều, phải lấy lượng mỡ ở bụng để đốt khiến mình mau mệt.


Một số nghiên cứu đã được thực hiện để hiểu độ cao ảnh hưởng như thế nào đến lượng đường trong máu ở những người mắc bệnh Tháo đường loại 1. Đây là những kết quả qua các cuộc thử nghiệm:


Các nghiên cứu cho biết độ cao đầu tiên dẫn đến tăng lượng đường trong máu. Việc thiếu oxy gây căng thẳng cho cơ thể và xuất ra các hormone (adrenaline, noradrenaline và cortisol). Với sự hiện diện của các kích thích tố này, gan thải ra nhiều glucose (đường) và hiệu quả của insulin bị giảm đi (kháng insulin). Mình nghĩ đây là lý do mình bị đường cao hơn trước khi leo núi. Lá gan bị ép thải ra Glucose.

Sau 2 năm sinh sống tại Hoa Kỳ.nhập gia tuỳ tục, mập ú

Dưới đây là một vài yếu tố để giải thích cho kết quả này:

* Một số cơ bắp sử dụng nhiều glucose hơn do thiếu oxy và hoạt động thể chất;

* Glucose được đào thải dễ dàng hơn khi cơ thể thích nghi với độ cao. Mình không ăn tinh bột ở Peru, nên không có Glucose nhiều, cơ thể sử dụng chất béo ở bụng để đốt nên rất lâu, khiến mình hơi mệt. Ở Tanzania thì mình rút kinh nghiệm, ăn cơm bánh mì, dù không ngon cũng phải nuốt nên không lâm vào trường hợp ở Peru.

* Chán ăn thường xảy ra ở độ cao lớn và có thể dẫn đến giảm lượng thức ăn ăn vào. Lên núi cao thì metabolism thay đổi vì hoạt động nhiều nên hay bị đại tiện. Mình nghe lời trưởng toán, uống nước gừng thì không bị lộn xộn trong bụng. Ở Peru, thì họ cho nhai lá CoCa, giúp cơ thể ít thay đổi.

Kết quả nghiên cứu 3 thành phố ở 3 độ cao khác nhau ở Saudi Arabia 

Kết quả dựa trên tiêu chuẩn 12 g/dl cho phụ nữ và 13 g/dl cho nam ở Saudi Arabia 


Tình cờ đọc được một nghiên cứu ở bên Arabia Saudi vì xứ này có núi cao, và người dân lên núi ở cho mát vì sa mạc thì quá nóng. Xem ra ai mà có lượng đường cao thì nên cẩn thận khi leo núi độ cao hơn (3000–5000 m) có thể dẫn đến hạ đường huyết và tăng đường huyết ở những người đi bộ và leo núi mắc bệnh tiểu đường, tùy thuộc vào tốc độ đi lên và độ cao đạt được. Điều này một phần được cho là do giảm lượng thức ăn và chậm hấp thu tinh bột vào bữa ăn, cũng như mức độ gắng sức nhiều và tăng cường tập luyện. Một số nghiên cứu đã chỉ ra rằng ở độ cao, nhu cầu insulin có thể cần phải giảm tới 50%, trong khi những nghiên cứu khác lại cho thấy nhu cầu insulin tăng lên ở độ cao khắc nghiệt có lẽ do sự gia tăng hormone phản điều hòa do độ cao gây ra. Cái này tuỳ cơ thể của mỗi cá nhân nên cẩn thận. Bác sĩ cứ xem kết quả của thử nghiệm máu mà kê toa, không cần biết là ở độ cao thì lượng đường cao hơn ở dưới thấp.

Bảng kết quả thử nghiệm về lượng đường ở ven biển và trên núi

Nếu gặp trường hợp này, có thể bị ngất nên tốt nhất là leo núi nên có người đồng hành khi chúng ta đã cao tuổi. Ở độ cao lớn, nhu cầu insulin bị ảnh hưởng bởi các yếu tố gây hạ đường huyết (tập thể dục, giảm lượng ăn vào) và các yếu tố làm tăng lượng đường trong máu (tập thể dục cường độ cao trong thời gian ngắn, căng thẳng hoặc chứng say núi cấp tính (AMS) làm tăng các hoóc môn điều hòa ngược). Vì vậy, việc duy trì mức đường huyết ổn định đòi hỏi rất nhiều thử nghiệm và sai sót, thu thập kinh nghiệm và sẽ phụ thuộc vào độ cao và nỗ lực. Hiểu biết về tinh bột có thể giúp chúng ta khi leo núi và đi bộ xuyên rừng ở độ cao. Chúng ta nên hỏi bác sĩ trước khi khởi hành. Ngoài ra, theo dõi thường xuyên lượng đường trong máu sẽ giúp xác định những thay đổi bất ngờ. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Sắc đẹp phụ nữ và chủ nghĩa thực dân

Khi đi viếng các xứ á châu như Đại Hàn, Nhật Bản, Thái Lan, Trung Cộng,… có một điểm mình nhận thấy là phụ nữ thậm chí nam nhi rất sính hàng của người tây phương, thích thời trang tây phương, đi cắt mắt hai mí đủ trò, bận áo quần, xách ví LV, tóc nhuộm màu vàng, đeo mắt giả xanh như tây đầm.


Dù muốn dù không thế giới ngày nay bị ảnh hưởng văn hoá của tây phương và người da trắng sử dụng điểm ấy để làm giàu đối với dân trên thế giới. Khi xưa người da trắng chiếm đóng các thuộc địa, bắt người dân địa phương sản xuất cho họ. Ngày nay, họ chỉ mở các công ty tại các xứ này, cũng mướn nhân công với giá rẻ mạt, sản xuất rồi bán lại cho các dân trên thế giới tránh việc phải đem quân chiếm đóng, tốn sức. Dân địa phương vẫn đời đời làm nô lệ cho người da trắng.

Đi khắp thế giới, người ta mê xem phim bộ của Hoa Kỳ, ăn hamburger, uống Coca Cola, bận quần Jeans, nghe nhạc rap, rock,… Ông tây làm ví Louis Vuitton trở thành tỷ phú nhờ các bà á đông thích mua để khoe diện. Cô cháu mình kể hôm qua có một chị nào vào vườn mình đeo ví LV để hái bơ. Chỉ có phụ nữ mới nhận ra mấy điểm này. Mình chỉ cần cái bị 100 cân anh để hái bơ. Kinh


Tại sao người á châu yêu chuộng làn da trắng, ở Đại Hàn mình thấy họ bán đầy đường mấy cái mặt nạ đắp lên mặt, thậm chí trong máy bay họ cũng đưa cho mình khi đi ngủ. Thiên hạ xem phim bộ đại hàn xong là đi sửa sắc đẹp đủ trò. Ông chủ AirBnB của mình, nói là đắp mặt mỗi đêm còn đưa cho vợ mình xài thử,..


Có cả triệu lý do để thấy nét đẹp của con người nhưng phải công nhận các tiêu chuẩn về sắc đẹp tại Hoa Kỳ, đa số dựa trên nữ tính của người da trắng. Chúng ta thấy đa số các người mẫu thời trang đều là người da trắng, tóc vàng, da trắng, cao ráo,…lâu lâu có người Mexico hay da vàng hay da đen để không bị thưa kiện là kỳ thị.


Có một cô gốc tàu, ở Hoa Kỳ về Trung Cộng để dạy anh văn. Cô ta cho biết là có bằng dạy anh ngữ tại Hoa Kỳ, phát âm như người Mỹ nhưng lương cô ta không bằng lương một tên mỹ hay cô mỹ nào, chả có bằng cấp. Lý do là người Tàu tin tưởng da trắng.


Chúng ta thấy quảng cáo xà bông gội đầu, một thiếu nữ da trắng, tóc vàng bay bay trong gió. Mình nghĩ là hậu quả văn hoá của chế độ thực dân. Khi xưa, mấy bà đầm sang Việt Nam, bận đồ, giàu có khiến người Việt thế hệ bố mẹ mình mong muốn, ước ao được như người cai trị mình. Hình ảnh đó theo chúng ta đến ngày nay, ngay cả người Việt sinh sống tại hải ngoại.


Khá khá một tí là cho con đi học dương cầm, vĩ cầm, xem như đạt đến giai cấp của người da trắng. Ở Hoa Kỳ, mình thấy đa số cộng đồng người Việt, người Tàu, đại hàn,..đều nuôi con kiểu này, học dương cầm hay vĩ cầm,… thể thao thì ít. Con cháu họ chả thích như bị đì. Học xong lên đại học thì bỏ, chả thèm rờ đến. Tốn tiền tốn thời gian.


Làm sao chúng ta phi thực dân hoá cách sống của chúng ta? Đúng hơn là tinh thần nô lệ của kẻ bị trị. Mấy hôm nay trên mạng dậy sống, đăng hình phu nhân của tổng thống đại hàn, bận áo dài Việt Nam như thời bà Thiệu, bà Kỳ, thấy bà ta sang trọng trong chiếc áo dài cổ điển so với những áo dài được hiện đại hoá ngày nay. Vẽ rồng vẽ Phượng đủ trò, chói rực không thấy hình bóng của người mặc.


Trước nhất xem lý do hay định nghĩa một người đẹp hiện nay. Răng họ đều và trắng như anh 7 chà Hynos. Tóc của họ màu vàng, mắt xanh, môi dầy hay bóng bẩy,… đa số tiêu chuẩn đều dẫn đến khuôn mẫu người da trắng.


Có ông thần nào đổi giới tính, đổi tên thành Caitlyn Jenner, thay vì Bruce Jenner thì sau một năm được chính thức công nhận trên pháp lý là phụ nữ thì được bầu là người đàn bà trong năm. Đài truyền hình hỏi một bà da đen, có đi biểu tình ủng hộ nhóm đồng tính, bà ta kêu hy vọng đám này bị ăn lựu đạn cay. Hỏi lý do, bà ta cho biết mấy phong trào này là của phụ nữ da trắng. Võ sĩ quyền anh Cassius Clay muốn đổi tên Mohammed Ali thì bị làm khó dễ bao nhiêu năm.


Đài truyền hình Anh quốc hình như ITV, có phỏng vấn ông võ sĩ này. Ông này kể là có lần, hỏi bà mẹ là sao cái gì cũng da trắng. chúa Giê-su , đức mẹ Maria, thậm chí Tarzan, chúa tể rừng xanh cũng là da trắng. Người phi châu sống tại đây bao nhiêu năm nhưng không nói hay hiểu được tiếng thú vật  trong khi Tarzan, da trắng thì hiểu được và nói tiếng thú rừng. Cuối cùng ông ta đổi đạo Hồi Giáo, chắc để có thể lấy được nhiều vợ.


Các tiêu chuẩn về cái đẹp tây phương không dựa trên sinh vật học, khách quan gì cả mà là độ trắng, đúng hơn là sắc trắng. Nếu chúng ta đọc các nghiên cứu về chủng tộc của các nhà nghiên cứu như Christoph Meiners, Johann Blumenbach,…đều gọi là chủng tộc trắng hay Caucasian là sắc tộc đẹp nhất. Buồn đời nên đọc cuốn sách của Nell Irvin Painter “The History Of White People.”


Bà to cho rằng các nhà chủng học là các thuyết gia của chủ nghĩa da trắng thượng đẳng. Họ kêu phụ nữ của họ là đẹp nhất trần gian, đàn ông của họ đầy nam tính. Họ muốn đất nước của họ có những gì đẹp nhất, tốt nhất cả sắc đẹp. Nên nhớ Hitler với chủ nghĩa chủng tộc Aryan, xuất phát từ một vùng của Ba Tư ngày nay, đã giết chết 6 triệu người Do Thái.


Theo sinh vật học, người da trắng xuất thân từ người phi Châu. Họ di cư về phía Bắc ít nắng, nhiều mùa đông. Từ từ da họ bớt đen lại. Cuộc đời quái lạ. Khi mình ở Pháp thì dân tây đầm thích có da hơi ăn nắng một tí, chứng tỏ giàu có, đi trượt tuyết về hay đi biển, phơi nắng. Hè thấy dân tây, bôi thuốc ăn nắng, nằm phơi nắng bên dòng sông Seine. Còn gặp da vàng thì lại muốn trắng. Chán Mớ Đời 

Sự xáp nhập giữa sắc đẹp và sắc trắng từ xưa đến nay khó có thể lay chuyển. Người ta định nghĩa sắc đẹp của người Mỹ "all-American beauty", là một người có thân hình thon, tóc vàng, mắc xanh như các cô đào đóng trong Baywatch. Thậm chí trước năm 1940, chỉ có người da trắng mới được thi hoa hậu. Các điều luật dự thi là sức khoẻ tốt và da trắng. Xin nhắc lại “da trắng”.


Ngoài ra xã hội được phân chia giai cấp về sắc đẹp. Cứ tưởng tượng tốn bao nhiêu tiền để giải phẫu thẩm Mỹ, niềng răng và làm da mặt. Thiên hạ cứ xoa kem chống nắng vì sợ đen. Vấn đề là ánh sáng mặt trời giúp chúng ta có sinh tố D, thiếu là xương bị loãng. Thà trắng còn hơn bị loãng xương.


Mình hay coi các chương trình của người da đen thì khám phá ra họ cũng dính vào vấn nạn này. Cô nào mà da hơi trắng một tí thì được xem là đẹp. Họ có làm một cuộc thăm dò, họ lấy tấm ảnh của một cô da đen rồi Photoshop cho hơi trắng lại, tóc tai bay bay thay vì quăng tít thì được xem là đẹp. Chán Mớ Đời 

Cô đào này đẹp nhưng phải đổi họ và tên cho có vẻ da trắng dù gốc Mễ mới được đóng phim vào thời đó. Ngày nay, vì lợi tức, Hồ ly vọng cho người da đen, da vàng đóng phim để câu khán giả toàn cầu.


Có những phong trào như Black is Beautiful ra đời nhưng đầu óc con người bị nhiễm tư tưởng da trắng là đẹp.


Thậm chí ở Mexico có bà hoạ sĩ tên Frida Kahlo, vẽ chân dung của bà ta với quần áo thời tiền Kha Luân Bố với tóc kiểu xưa, với lông mặt mà người ta gọi phong trào thổ dân. Mình nghĩ hơi quá nhưng khi một người á đông hay da đen, muốn làm cho mình trắng, họ có vấn đề về bản sắc. Họ không xem mình hay chủng tộc của mình là đẹp, là giỏi, thiếu tự tin trong môi trường ở Hoa Kỳ. Có bà gốc ấn độ, đen làm tổng giám đốc cho công ty Pepsi. Xem phim ấn độ cũng nói lên vấn nạn này, dân ấn mà da trắng là thuộc giai cấp cao cấp.


Cô người mẫu Harnaam Kaur cho rằng từ khi cô ta ngưng cạo râu thì cô ta cảm nhận mạnh dạng hơn và được giải phóng không ngại ngùng. Tương tự ngày nay, các phong trào chấp nhận béo phì, có người mẫu to béo để chống lại khuynh hướng người đẹp phải ốm gầy như các người mẫu ốm đói.


Trong xã hội ngày nay, sắc đẹp là một lợi thế, giúp chúng ta đạt thành công, có uy quyền cũng như xấu xí cản trở sự thành công. Phụ nữ được xếp hạng vào các loại tuỳ thuộc vào cái nhìn của thế giới. Nếu họ tìm cách phi thực dân hoá sắc đẹp của mình, nhất là người có da màu, thế giới bên ngoài sẽ nhìn họ qua màu da thay vì tài năng của họ.

Bộ phim Kung Fu nhưng để một người da trắng đóng vai người Tàu. Do đó Lý Tiểu Long chỉ đóng vai phụ trong  các phim Mỹ, ông ta phải về Hương Cảng, làm phim của mình mới được nổi tiếng 


Đi làm, tiếp thị, ngoại giao mà ăn bận ngoài lề một tí là xem như không được nhận việc.

Vấn đề làm sao chúng ta phi thực dân hoá cái đẹp. Không muốn chạy theo thời trang do người da trắng định hướng. Louis Vuitton trở tỷ phú nhờ bán ví cho người Tàu, người á đông. Chúng ta đi làm cực khổ để làm giàu cho người da trắng, không khác chi thế hệ ông bà mình làm cu-li nuôi tây đầm. Chán Mớ Đời 


Người da trắng đô hộ chúng ta và đã trao trả độc lập từ thế kỷ trước nhưng chúng ta như con thú, bị nhốt trong chuồng thực dân, nô lệ nên ngày này, ra khỏi chuồng, tự do nhưng vẫn tiếp tục đi trong cái chuồng nô lệ vô hình, đã giam chúng ta khi xưa. Có thay đổi tư tưởng là mình không thua người da trắng, bản thể của mình là tốt, không thua gì người da trắng thì mới có thể thi đua với người da trắng trong xã hội tây phương. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn