Cuộc sống sau đại dịch

Biến cố khủng bố 9/11 ở Nữu Ước, đã thay đổi cuộc sống của mọi người tại Hoa Kỳ và một số khác trên thế giới. Ra phi trường là phải cởi giày dép, đủ trò dù trước kia vẫn có mấy vụ xét hỏi, kiểm soát hành lý để bảo đảm an ninh nhưng không rình ràng làm mất nhiều thì giờ như ngày nay. 

Đại dịch của thế kỷ 21 này, chưa biết sẽ kết thúc lúc nào và ra sao nhưng chắc chắn sẽ để lại rất nhiều ảnh hưởng cho mọi người trên toàn thế giới. Sinh hoạt hàng ngày sẽ thay đổi, các tục lệ xã giao sẽ cải thiện,…

Sau vụ vi-khuẩn corona thì đi phi trường chắc còn mất nhiều thì giờ vì ngoài an ninh ra còn đến kiểm dịch y tế. Sự di chuyển của mọi người sẽ thay đổi khi đi máy bay hay xe lửa, tàu thuỷ. Có điều là các vụ du lịch trên các du thuyền chắc sẽ giảm thiểu rất nhiều qua những hình ảnh các du thuyền cập bến, không được xuống hay không có hải cảng nào đón nhận. Ta sẽ thấy máy nhiệt kế được trang bị khắp nơi ở phi trường, nhà ga, xe buýt,…để cách ly ai có thể bị bệnh. Nghe đồng chí gái kể là công ty hàng không Jetblue sẽ cấm vĩnh viễn một hành khách, không tự ý cách ly trước khi lên máy bay, chỉ thông báo sau khi đáp xuống nơi đến.

Nhà hàng, quán bar sẽ trang bị máy nhiệt kế để cho phép khách hàng vào tiệm hay không,… cuộc sống sẽ thay đổi và chúng ta sẽ phải thay đổi theo luật lệ mới nhân danh sức khoẻ y tế cộng đồng. Hôm qua ra tiệm ăn, lần đầu tiên thấy ngay cái chai khổng lồ để sát trùng tay ở cửa ra vào. Ai nấy đều đến bơm dung dịch sát trùng.

Những khẩu hiệu “thế giới mặt phẳng” hay “toàn cầu hoá” đã và đang được xét lại. Ra đường người Mỹ thấy những người gốc Ả Rập là lo sợ quân khủng bố, tránh xa, đưa đến những kỳ thị chủng tộc xâu xa trong xã hội Mỹ thường được xem là hiệp chúng quốc. 

Những tâm tư thầm kín được che đậy bởi mặt nạ đạo đức giả, những câu nói của những người tự nhận văn minh, lên tiếng bảo vệ động vật, môi trường, người nghèo đủ trò để rồi khi con vi khuẩn Corona xuất hiện, giúp bộc phát ra hết, không còn che đậy bởi những ngôn từ trí thức, văn chương.

2 thập kỷ sau cuộc khủng bố, đại dịch coronavirus cũng sẽ thay đổi cuộc sống thường nhật của người Mỹ, về mặt y tế, về quan điểm người á đông nhất là người Tàu. Trên mạng xã hội, chúng ta thấy người Việt chửi bới người Tàu để rồi ra đường lại bị người tây phương kỳ thị, tránh mặt. Các tiệm ăn á đông đều vắng khách người sở tại. Cái mặt nạ yêu thương đồng loại, những câu chỉ trích người khác về kỳ thị chủng tộc, giới tính từ từ được kéo xuống, để lòi ra sự thật những gì người ta nghĩ về người hàng xóm, không có chung màu da.

ông Ricky Gervais lên tiếng trong khi điều khiển chương trình giải Golden Globe năm 2020; “So if you do win an award tonight, don't use it as a platform to make a political speech. You're in no position to lecture the public about anything. You know nothing about the real world. Most of you spent less time in school than Greta Thunberg. So if you win, come up, accept your little award, thank your agent, and your God and fuck off, OK? It's already three hours long. Right, let's do the first award.

Hôm trước, có người hỏi ông huấn luyện viên của đội banh Liverpool, nghĩ gì về nạn dịch. Ông này kêu không biết, nên hỏi những người chuyên môn về bệnh dịch, ông ta chỉ biết túc cầu. Đó là câu trả lời thành thật nhật vì đa số muốn được nổi tiếng nên thừa cơ hội để phát biểu vớ vẩn để chứng tỏ mình này nọ, làm người nổi tiếng.

Báo chí truyền thông luôn tìm cách bán thông tin nên hay hỏi các minh tinh màn bạc, ca sĩ,…về những liên quan về xã hội môi trường dù những người này không phải là chuyên gia, do đó đưa đến một xã hội bao trùm những tư duy vay mượn từ các câu tuyên bố để nổi tiếng.

Nhớ khi đi học về đầu tư, người ta dặn, khi đau răng thì đi nhà sĩ , chớ hỏi ông thợ sửa xe, khi xe bị hư thì đưa đến tiệm sửa xe thay vì gọi bác sĩ gia đình,… chúng ta có khuynh hướng nể nang và phục các người nổi tiếng nên tin tưởng khi họ tuyên bố vì ngày nay, họ chính là những ông cố đạo truyền thông.

Đọc trên mạng, có nhiều người tải lại tin tức mới cho mọi người về nạn dịch nhưng cũng có người muốn khẳng định gì đó nên tải toàn tin vịt, cộng thêm nhân sinh quan của họ, càng làm mọi người bất an, lo lắng. Hạ viện vừa thông qua một luật về kinh tế để kích cầu nền kinh tế, bị ảnh hưởng đại dịch, cho thấy hành pháp và lập pháp đã làm việc âm thầm từ mấy tháng nay để chuẩn bị các thiệt hại gây nên bởi đại dịch. 

Những người chống cộng, lên tiếng chỉ trích Hà Nội nhưng trên thực tế, nạn nhân sẽ là người Việt, nghèo khó chớ không phải các đảng viên giàu có, đi tham quan hạng thương gia hay đánh gôn cực đỉnh.

Dù tranh cải chính trị, bất đồng ý kiến nhưng vì lợi ích của nước mỹ, hai Đảng Dân CHủ và Cộng Hoà, đều thống nhất để biểu quyết luật này và sẽ được tổng thống ký ngay. Cho thấy người Mỹ quan tâm đến quyền lợi quốc gia của họ hơn làm người nổi tiếng. Tiền lời xuống thấp như ở âu châu cho thấy kinh tế đang bị đe doạ còn Âu châu thì qua vụ này chắc còn te tua hơn vì không còn chỗ để xuống tiền lời cũng như Nhật Bản.

Về kinh tế thì người ta sẽ không đưa qua Trung Cộng hay các nước khác để sản xuất hay mua đồ của ngoại quốc vì hậu quả cho thấy 80% dược phẩm từ các nước tây phương đều được sản xuất tại Trung Cộng. Công ty sản xuất Hyundai phải ngưng hoạt động vì đồ phụ tùng từ Trung Cộng không được nhập cảng,… người ta sẽ bố trí sản xuất trong nước, còn ngoài nước thì sẽ ít đi để không bị phụ thuộc.

Chủ nghĩa tư bản đại đồng sẽ được thay đổi bởi chủ nghĩa hồn ai nấy giữ, dân tuý hay đi xa hơn là chủ nghĩa da trắng tuyệt đối.

Các nền xuất cảng hay nhập cảng cũng sẽ được khuếch trương rộng hơn, không lệ thuộc vào một thị trường vì nếu có chuyện lộn xộn là mệt. Mỗi mùa bơ, mình đều tìm vài công ty mua sĩ để thương lượng giá cả. Nếu một công ty kêu không có người đến hái và chở bơ của vườn mình thì phải kêu công ty khác ngay, thay vì để ngoài trời mấy ngày sau khi hái sẽ bị hư,…

Tương tự mình cũng phải tìm kiếm, làm quen với mấy người nuôi ong khác vì lỡ ông mỹ nuôi ong trong vườn mình bị đau ốm hay nghỉ luôn.

Năm nay, giá đầu mùa cao nên mình hái bán cho xong. Bán xong hơi tiếc vì có thể bơ bên Mễ sẽ không được nhập cảng vì coronovirus nhưng nếu bơ mà giá cao quá thì cũng chả có thằng tây con đầm nào mua, kinh tế suy thoái, họ lo mua giấy vệ sinh hơn là ăn bơ nên chắc cũng ổn. Hôm nay, biên giới Mễ và Hoa Kỳ được tạm đóng cửa.

Các nhà mua sĩ đã gửi cho mình giá mua bơ của họ thì thấy xuống 30% so với giá mình bán tháng vừa rồi. Cho thấy người tình không bằng trời tính. Mình bán hết vì thấy giá cao hơn các năm khác vào thời điểm đầu mùa. Bán xong thì tiếc vì đại dịch, họ sẽ cấm cửa biên giới, ai ngờ tiệm ăn không mở cửa nên chả có ai mua bơ. Hú vía

Theo dõi báo chí thì Việt Nam lệ thuộc vào xuất cảng qua Trung Cộng quá nhiều nên khi biên giới bị đóng là ngọng hết. Các nông phẩm đều tụ và được bỏ lại biên giới vì Trung Cộng không cho nhập. Nếu có những thị trường khác thì chắc chắc các nông dân sẽ không bị khốn đốn như lúc này. Thêm sông Mekong bị cạn, đồng ruộng bị khô hết cho thấy viễn kiến của Hà Nội không xa lắm, chỉ ăn bám vào Trung Cộng. Nay chới với. Có lẻ đã quá trễ chăng.

Vào những lúc này thì người Việt mới hiểu là cần buôn bán lương thiện với ngoại quốc vì khi gặp lộn xộn, họ sẽ tiếp tục mua hàng của mình hay viếng thăm Việt Nam. Chứ theo đuổi kiểu chặt chém, mì ăn liền thì khi đụng trận sẽ ngồi tiếc nuối. Du khách sẽ không trở lại ngoài tây ba-lô mới. Xem một tấm ảnh Thái Lan, chụp hàng trăm xe buýt chở du khách đậu bến, mới hiểu du lịch của xứ họ quá mạnh khác xa ở Việt Nam.

Về mặt nhiên liệu, thừa cơ hội này, các nước ả-rập và nga-sô tìm cách phá giá dầu thô để làm các công ty khai thác dầu hoả Hoa Kỳ bị phá sản. Các công ty khai thác dầu mỹ chỉ sống sót nếu giá dầu thô phải bán trên $40/ thùng. Chính phủ Hoa Kỳ, tuyên bố sẽ mua dự trữ dầu thô nhưng trên thực tế là để cứu đám dầu hoả, thay vì đem tiền đầu tư xây hạ tầng, giúp y tế người nghèo khó. Năm 2020, là một năm sẽ được thế giới ghi nhận có nhiều chuyện xẩy ra như năm Mậu Thân.

Về mặt y-tế thì người ta cẩn thận hơn khi tiếp xúc người lạ hay đi du lịch. Ngay bây giờ, gặp nhau người ta không bắt tay mà chắp tay như người Ấn Độ để chào nhau. Có thể du lịch ở nước ngoài sẽ giảm rất nhiều cho thập niên tới đây. Con người sẽ hướng nội nhiều hơn, chỉ du lịch trong nước, ít lên máy bay theo chế độ bế môn toả cảng.

Được biết là mỗi năm có trên 160 triệu người Tàu đi du lịch khắp nơi trên thế giới, và có 146 triệu du khách viếng thăm Trung Cộng. Cho thấy muốn tiếp thị du lịch cho người ngoại quốc trong tương lai, chúng ta cần phải nói đến vấn đề y tế, sạch sẽ thì mới thu hút được du khách hay thực khách.

Sáng nay, ở hội Toastmasters, mọi người áp dụng việc không bắt tay hay ôm khi chào nhau vào buổi sáng mà đưa cùi chỏ ra cụng nhau. Người ta bắt đầu để ý đến sự nhiễm trùng khi tiếp xúc nhau. Có lẻ ai đau sẽ tự ý cách ly ở nhà để không gây nhiễm cho đồng nghiệp hay bạn học. Hội mới ra tuyên cáo là tạm ngừng hoạt động trong thời gian đại dịch.

Về giáo dục, các lớp được hướng dẫn, giảng dạy qua mạng sẽ gia tăng nhiều trong trường học hay đại học. Trường con gái mình, bắt đầu giảng dạy thử qua mạng để chuẩn bị trường hợp đại dịch xảy ra và chính quyền bắt mọi người không được di chuyển. Trước Tết, ở Hương Cảng, các vụ biểu tình đưa đến trường giảng dạy qua mạng và thi qua mạng luôn.

Nói đến con gái thì mới hú vía. Nó theo học USC với chương trình của 3 đại học: USC, khoa học Hương Cảng và Bocconi Milan, Ý-đại-lợi. Năm đầu thì học USC, năm thứ hai thì học đại học Hương Cảng, năm thứ 3 học ở Milan, Ý-đại-lợi. Còn năm cuối cùng thì tự chọn, muốn về trường mẹ thì về còn thì học trường nào cũng được, ra trường sẽ được nhận 3 bằng của 3 đại học trên. Con mình chọn Hương Cảng thay vì về trường mẹ thì mình đồng ý, lý do trả tiền rẻ gấp đôi USC ($72,000/năm).

Ai ngờ biểu tình lung tung xẻng ở Hương Cảng khiến mình lo, kêu khoá cuối cùng về lại USC thì con gái nói để qua Ý-đại-lợi, học. Vụ coronavirus khiến mình la nó, không cho đi. Nó kêu Ý-đại-lợi có hệ thống sức khỏe tốt hơn nhưng mình chửi nó một tăng, nay nó ở lại USC thì vùng Milan bị cách ly, người ý chết như rạ trong mùa đại dịch này. Đa số là người cao niên. Nước này muốn tách riêng đi đêm với Trung Cộng, làm ăn đầu tư để lập lại con đường lụa ngày xưa, Marco Polo đi tàu để làm giàu, thoát khỏi nền kinh tế lừng khừng. Ai ngờ lại bị dịch của người Tàu nặng nhất Âu châu.

Người gốc á-đông, dù có sinh trưởng và lớn lên tại các nước tây phương sẽ bị nghi ngại và người ta sẽ sợ các sản phẩm từ Trung Cộng hay á-châu. Các giới truyền thông sẽ dựa vào vụ đại dịch này để đánh Trung Cộng khiến các nước á châu, phi châu có cơ mưu hợp tác kinh tế với Trung Cộng sẽ suy nghĩ lại. Người ta sẽ theo quy chế Hồn ai nấy giữ.

Nếu ai có rạp Xi-nê thì chắc sẽ đóng cửa luôn vì khán giả sẽ không bao giờ trở lại. Thật ra xã hội đang thay đổi, người ta xem Netflix nhiều hơn là coi phim trên các kênh truyền hình. Khi họ bắt đầu áp dụng hệ thống 5 gờ thì chắc còn thay đổi nhiều hơn.

Người ta sẽ không còn sử dụng tiền tươi nữa mà tất cả đều qua điện thoại hay thẻ tín dụng vì tiền tươi có thể mang theo vi khuẩn.

Có điều mình nghĩ qua vụ này, chúng ta cảm thấy chỉ có một con vi-khuẩn vô hình mà đã làm cả thế giới rúng động, bao nhiều thay đổi, lật mặt nạ thường được dấu sau những cụm từ hoa mỹ. Cho thấy những gì chúng ta đua đòi, chạy theo danh vọng ,…có thể mất trong tích tắc. Cô gái con nhà giàu chơi thời trang với nhóm giàu có, nay Milan, mốt Paris, mai Luân Đôn, bổng chốc bị nhiễm trùng rồi bị Hà Nội, đưa lên truyền thông đánh tới tấp để che mấy cán bộ cao cấp khác, đi cùng chuyến. Các người này có đối thủ rình rập cơ chế, địa vị của họ nên nhảy vào hội đồng, đem hình ảnh vợ con ra bêu xấu dù con nít cần được che mặt.

Trong giai đoạn này, hình ảnh các người ý, Tây-ban-nha bị cách ly, mở cửa sổ, đồng ca, hát cho nhau, nói rõ bản tính con người khi gặp một nguy cơ nào đó, cùng một lứa bên trời lận đận, sẽ đưa họ lại gần với nhau. Chúng ta sẽ đối xử nhau với tính nhân bản hơn là lòng đố kỵ, ganh tức. Họ có thể liên lạc qua mạng nhưng khi bị cách ly thì họ cảm thấy thật sự cô đơn nên đã mở cửa sổ, kêu gọi hàng xóm, hát hò để dấu đi nổi sợ hãi của nổi cô đơn trong cơn đại dịch.


Hôm qua, than với bà hàng xóm là đi chợ hết gạo, bà ta kêu ông chồng đem sang tặng 5 cân gạo lức cho thấy tình người vẫn chưa mất qua các không gian ảo mà chúng ta lướt hàng ngày, xeo-phì, tự sướng. Bao nhiêu người nhấn “Like” nhưng nay chả thấy ai kêu đến nhà tặng cho miếng cá kho,…thường được nhận “lai”, ngoài bà hàng xóm đem cho đĩa xôi Lạp xưởng và 5 cân gạo. Chán Mớ Đời  

Đồng chí gái kêu đi chợ mua giấy vệ sinh để trữ khiến mình Chán Mớ Đời. Nói trong ga ra có 2 bọc bự chưa khui, xài cả hai năm chưa hết. Thêm nữa, lần đầu tiên đi du lịch bên Nhật Bản, thấy trong khách sạn có gắn cái bàn cầu nhật Toto nên mình gửi mua để gắn ở nhà giúp đồng chí gái không bị nhiễm trùng tùm lùm nên đâu có cần giấy vệ sinh nhưng mụ vợ cứ la om xòm nên chạy đi chợ. Chả thấy gì cả. Thiên hạ mua sạch từ lâu. Về nhà bị vợ chửi sao không đi xếp hàng lúc 6:00 giờ sáng, đợi 4 tiếng đồng hồ để mua cuộn giấy dù trong ga ra có cả đống. Vợ lúc nào cũng đúng, sáng suốt quang vinh.
Chán Mớ Đời 

Nhs


Huyền thoại về thực phẩm

Mò Google thấy có trên 67,000 tài liệu về sức khoẻ và dinh dưỡng đưa đến các tài liệu tự mâu thuẫn nhau về một đề tài nào đó khiến mình hay ngơ ngác, không biết đâu là bến bờ. Ông bác sĩ này nói như thế này, bà y tá kia nói như thế kia hay tiến sĩ này cho rằng phải ăn như vậy rồi một ông nha sĩ kêu không phải, phải nhai thế nào để khỏi bị hư răng ,…

Khi xưa, ở Việt Nam thì ít tin tức nên thầy cô nói là tin như sấm, cứ thế mà làm, đến khi ra hải ngoại thì phải đặt lại những câu hỏi tiếp thu được từ thầy cô, nay thì loạn vì không biết tin ai, ngoài cách tự thử nghiệm một thời gian để xem kết quả. Còn ai theo đạo Trung Dung nên bồi dưỡng vừa phải, vừa đủ, theo chủ nghĩa bảo hoà, vấn đề là mức độ nào là vừa phải hay đầy đủ.

Điển hình, đọc tin tức hay các quảng cáo cho rằng chúng ta nên ăn sữa chua mỗi ngày để nhuận trường, uống sữa bò để khỏi bị thiếu chất Calcium, hay uống sinh tố viên thay vì ăn rau quả vì trái cây có nhiều tinh bột và calories.

Hay bớt ăn tinh bột như cơm, bánh mì, mì sợi để tránh bị bệnh béo phì, cố gắng ăn chất đạm, uống trà xanh Nhật Bản vì có nhiều antioxidants hoặc đun sôi nước máy sẽ làm tiêu huỷ các chất chlorine,…bú xua la mua, kể không hết.

Có ông bác sĩ Nhật Bản (làm việc tại Hoa Kỳ và Nhật Bản) tên Hiromi Shinya, chuyên gia về đường ruột. Ông ta là người đầu tiên soi ruột qua hậu môn và đốt các polyps thay vì phải mỗ bụng thiên hạ. Ông này nhận xét là chưa bao giờ thấy bệnh nhân của ông, ăn sữa chua mà có một hệ thống đường ruột hoàn hảo cả.

Biết bao nhiêu người Mỹ uống sữa mỗi ngày và ăn thực phẩm chế biến từ sữa từ bé nhưng vẫn bị loãng xương, thiếu chất calcium dù trên nguyên tắc sữa có rất nhiều chất Calcium.

Ông này làm việc vài tháng tại Nhật Bản và những tháng còn lại tại Hoa Kỳ, đưa ra nhận xét là các bệnh nhân ở Nhật Bản của ông, uống trà xanh vì có nhiều antioxidants đều không có đường ruột tốt như thiên hạ tưởng, thậm chí các người hướng dẫn trà đạo, uống trà xanh thay cơm rất nhiều hàng ngày, bị astrophic gastric, xem như giai đoạn tiền ung thư bao tử, đưa đến tình trạng người Nhật Bản có tỷ lệ ung thư bao tử nhiều gấp 10 lần người Mỹ.

Ông cho biết; mấy chục năm qua, đã xem xét trên 300,000 bệnh nhân có vấn đề về hệ thống tiêu hoá thì không có ai khoẻ mạnh cả. Ông ta phán là hệ thống tiêu hoá là thước đo sức khoẻ của chúng ta. Có lẻ vì vậy mà người Việt hay dùng chữ lòng, bụng thay vì trái tim. Tôi yêu vợ nhưng để trong lòng, tôi thù anh chỉ để trong bụng….

Theo mình thì khi người ta nghiên cứu về vấn đề nào đó, điển hình trà xanh có nhiều antioxidants, có thể sát trừ khử các con vi khuẩn và tạo những hiệu ứng tốt và từ đó người ta cứ đinh ninh là uống trà xanh Nhật Bản sẽ giúp sống lâu hay phòng ngừa ung thư. Từ đó các công ty bán sản phẩm này, quảng cáo như điên đưa đến huyền thoại uống trà xanh Nhật Bản rất tốt. Từ đó mình cứ tin tưởng đó là chân lý nên hay ra Costco mua trà xanh của Nhật Bản để uống với niềm tin sắt đá là ngừa được bệnh tật. Chán Mớ Đời 

Được biết trong trà xanh có rất nhiều antioxidants, như polyphenol, phòng chống hay hoá giải, huỷ hoại các Free radicals. Vấn đề là khi có nhiều antioxidants hội tụ thì có tố chất “tannin “. Tannin khiến nhiều cây cối hay trái cây có hương vị đắng như trái hồng. Tannin dễ bị oxy hoá tuỳ thời tiết, không gian và biến thành tannic acid. Trà có chất tannin acid nên uống lâu dài sẽ làm hư hại, đưa đến loét bao tử.

Ông bác sĩ Shinya kể là khi ông ta soi ruột, bao tử các bệnh nhân ở Nhật Bản, uống trà xanh, trà tàu hay cà phê nhiều thì nhận thấy đường ruột hay bao tử của họ bị mỏng, lở loét dễ đưa đến ung thư đường ruột, bao tử. 

Có một ông bác sĩ khác tên Masayuki Kawanishi, đại học Mie đã tuyên bố trong một hội thảo về ung thư. Ông này phán là antioxidants có thể huỷ hoại DNA (deoxyribonucleic acid), nhất là các trà được bán ở chợ ngày nay được trồng với thuốc sát trùng và các hoá chất bảo quản mà chúng ta không biết. Đọc tới đây là mình ngọng vì những gì học ở trường hay đọc sách báo đều xem như kaput.

Nhớ dạo ở Việt Nam, nhà anh em đông nên ít ăn thịt lắm. Lâu lâu, chị người làm nấu nồi thịt ba chỉ kho với mắm ruốc, lấy dưa leo hay xà lách, quẹt và với cơm. Trước khi đi Tây, mới được bà cụ cho ăn bít-tếch lần đầu tiên trong đời. Bên tây, đồ ăn cũng đắt nên cũng ít khi ăn thịt nhưng khi qua mỹ thì ăn ê chề. Cứ ngốn hamburger hay bít tếch như điên vì “người ta” nói có chất đạm, tạo nên cơ bắp. Cơ bắp thì không thấy chỉ thấy bụng phì ra. Hồi mấy đứa con còn nhỏ cũng tọng cho tụi nó hamburgers, steak đủ trò.

Nếu xem mấy con cọp hay sư tử trong mấy phim tài liệu của National Geographic, loài ăn thịt nhưng đâu thấy cơ bắp đâu, mà chúng chạy nhanh nhưng không lâu, thở không nổi ngược lại mấy con ngựa, con bò ăn cỏ lại có cơ bắp đẹp như Tây thi. Họ lại kêu ăn thịt có thể giúp chóng lớn nhưng lại giảm tuổi thọ. Khi xưa, thấy ông Arnold Schwarzenegger to cao, bắp thịt u như tượng nay về già, thấy ông ta mà Chán Mớ Đời. Do đó chúng ta nên tập nội công Hồng Gia vì giúp cân cốt tốt, về già chúng ta cần gân cố thơn là cơ bắp, sẽ bị lão goá còn gân cốt thì không.

Họ giải thích là ăn quá nhiều độc tố thịt và chất đạm sẽ tàn phá các DNA, tạo nên các tế bào ung thư. Máu của chúng ta có Hồng huyết cầu, bạch huyết cầu và lymphocytes. Bạch huyết cầu và lymphocytes tấn công và tiêu diệt các vi khuẩn và vi trùng những khi các tế bào này bị hư hại thì hệ thống phòng ngự của cơ thể sẽ bị vô hiệu hoá và các tế bào ung thư sẽ xuất hiện.

Thêm nữa là nếu bồi dưỡng nhiều chất đạm thì khiến lá gan và thận làm việc quá tải. Khi cơ thể tạo ra nhiều amino acid (chất đạm) thì máu chúng ta trở thành acidic, phải cần Calcium để bảo hoà. Do đó khi ăn thịt nhiều thì lượng Calcium trong cơ thể sẽ giảm vì cơ thể phải sử dụng calcium để bảo hoà lượng acid trong máu. Vấn đề của người Mỹ là ăn nhiều thịt và uống sữa, thịt lại tạo ra acid nên cơ thể phải lấy calcium để bảo hoà cho cơ thể do đó người Mỹ về già hay bị loảng xương. Bớt ăn thịt thì sẽ chấm dứt tình trạng này. Vấn đề là mình đọc báo do mấy phóng viên được các công ty dược phẩm, thực phẩm trả tiền nên họ không nói những tiêu cực khi ăn hay sử dụng sản phẩm này, chỈ nói đến các điểm tốt như người á châu uống sữa không được thì ăn phô mát vì có nhiều calcium nhưng họ không nói đến ăn thịt sẽ gây acid....

Ông bác sĩ Shinya kể là khi mới sang Hoa Kỳ, nội trú ở bệnh viện thì bà vợ trẻ và hai đứa con nhỏ bị lỡ loét. Cuối cùng ông ta khám phá ra là vì uống sữa bò. Người á đông có vấn đề uống sữa bò. Mình nhớ ở Đàlạt khi xưa, ngay bên cạnh rạp xi nê Ngọc Hiệp, có quán sinh tố bà tàu, ngày cái hẻm chạy vô bên hông rạp xi nê. Có lần mình tới tiệm thấy thực đơn có sữa tươi hoà Lan nên kêu thử. Uống từng ngụm từng ngụm để tận hưởng lần đầu tiên uống sữa tươi thì 10 phút sau, tào tháo rượt chạy không kịp. Sau này qua Tây, nhớ lần đầu uống Sữa tây cũng bị nên tởn tới già.

Khi ông ta cho ngưng uống sữa thì bệnh của mấy đứa con ngưng ngay, chỉ tội bà vợ là chịu không nổi và qua đời. Ông ta giải thích lý do nhưng khá dài để kể lại đây.

Ngày nay, chúng ta sống trong một xã hội tiêu thụ, người ta chú tâm làm giàu nên các công ty khai thác các nghiên cứu, khai thác các tài liệu để giúp họ buôn bán sản phẩm của họ. Do đó chúng ta cần đọc tài liệu kỹ lưỡng hơn, tìm tài liệu đủ loại về một đề tài để có một khái niệm khách quan hơn. Khi vào một công ty bán xe hơi Honda, thì người bán hàng ca tụng sản phẩm của họ số một, tương tự khi đến tiệm xe Ford thì họ cũng hát bào con cá sống vì nước. Chớ nghe quảng cáo hay minh tinh nào rêu rao để bỏ tiền túi huê hồng.

Tương tự đừng nghe sơn đen kể mà tin, ráng tìm các tài liệu để đọc để tìm lấy con đường riêng cho mình.

Hôm nào rảnh kể tiếp.
Nhs

Cúng Coronavirus về Trung Cộng


Dạo này, tự cách ly ở nhà, lâu lâu phải chạy vô vườn hái trái cây về ép cho vợ con uống hay đồng chí gái chỉ đạo đi chợ mua thức ăn. Có mấy người bạn hô hào chung tay góp sức, giúp các y sĩ, y tá hay người vô gia cư trong cơn đại dịch cúm tàu. Thấy cũng có lý nên kêu họ cần gì ở Quận Cam thì cho mình biết.

Hôm qua đứng gần 2 tiếng đồng hồ để mua giấy vệ sinh, mụ vợ cứ nhắn tin mua cái này, mua cái kia mà không biết trong chợ có hay không khiến mình đâm cáu lên, kêu sẽ nhịn đói để cầu cho thế giới an dân, để mụ vợ câm, không lèo phèo, đòi đủ thứ. Thế giới đang lo dịch tàu mà cứ đòi ăn.

Sau về nhà thì mình “quân tử nhất ngôn” nên mình không ăn để mụ vợ bớt cầm rằm nhưng tối đến thì hơi choáng váng, thiếu Glucose, đói. Đang lơ mơ về vùng đói khát thì bổng nhiên nghe tiếng chuông rồi có giọng nói kêu: “thầy xin chào con, con nà một người đức độ, dám nhịn đói đề cầu hoà bình cho thế giới an dân”. Mình ngơ ngác nhìn lên thì thấy một ông thầy khoác trên mình lá cờ đỏ, quàn cái khăn của đội túc cầu Juventus, Ý Đại Lợi. Đầu thầy trọc lóc nên không biết thầy thuộc tôn giáo quốc doanh nào.

Như hiểu ý mình, ông thầy tiếp tục: “ta đây tu nâu lăm trên dãy Trường Sơn với thuốc khai quang. Ta đây đã già, mong tìm một đệ tử có nòng thành như ngươi, có tâm địa tốt, để truyền nghề thầy cúm cô-rô-la-vi-rút”. Mình bàng hoàng như lọt vào giấc Nam Kha, kê vàng của Lư Sinh ngày xưa. 

Không ngờ nói chơi với mụ vợ lại gặp giờ linh, lại lọt vào tai ông thầy cúng. Thôi biết đâu đây là cái duyên, giúp mình học được cái gì để trị cúm tàu, để vợ hết lo ngại, cứ bắt mình rửa tay 20 phút trước khi được rờ cô nàng. Trước khi rửa chén, mụ vợ bắt mình rửa tay cho sạch rồi sau khi rửa chén lại phải rửa tay 20 phút như chỉ dẩn của ban nhạc CBC. Chán Mớ Đời 

Như có một sức lực vô hình nào, kéo mình, khiến mình quỳ xuống, vái ông thầy. Dạ con cắm cỏ nạy thầy, truyền cho con nghề trừ cúm tàu để con về nại Hoa Kỳ, nập đàn cúng tế tiêu trừ vi-rút cô-rô-la. Ông thầy bổng kêu khá khá rồi kêu hôm nay giờ Tý, ta sẽ làm lễ cho ngươi nhập môn Động Lúi Rừng.

Đúng giờ con chuột, thầy kêu mình quỳ trước bàn thờ tổ, có con gà quay costco, mới mua hồi sáng giá $5.99. Có hai bát cháo đậu xanh mới nấu hồi chiều cho vợ để ăn cho nhuận trường Vì dạo này cứ ăn Nutella. Thầy lấy cái sớ, đội lên đầu mình rồi thầy cầm 3 cây hương to đùng, thầy từ từ đi bài quyền bát quái, tay quơ quơ 3 cây hương, tám hướng, miệng lâm râm khấn:

Đức đệ tứ khâm sai Thánh Mẫu, tứ vi chầu bà, năm toà quan lớn, mười dinh các quan, mười hai Tiên cô, mười hai Thánh cậu, ngũ hổ Đại tướng, Thanh Hoàng Bạch xà đại tướng.
 Con kính lạy Đức Hiệu Thiên chí tôn kim quyết Ngọc Hoàng Huyền khung cao Thượng đế.
Con kính lạy Hoàng Thiên Hậu Thổ chư vị Tôn thần.
 Con xin kính Cửu trùng Thanh Vân lục cung công chúa.
Con kính lạy Đức thiên tiên Quỳnh Hoa Liễu Hạnh Mã Hoàng Công chúa, sắc phong Chế Thắng Hoà Diệu đại vương, gia phong Tiên Hương Thánh Mẫu.

Khấn tới đây, thầy bổng ngưng rồi kêu cho thầy hồi chuông đánh lễ, boong boong rồi vái 2 rồi tiếp tục lâm râm:

Hương tử con là Lương tên Bất Nhân, 35 Tuổi
Ngụ tại đền Có-rô-la
Hôm nay là ngày lành tháng tốt,
Hương tử con chắp tay kính lễ khấu đầu vọng bái, lòng con thành khẩn, dạ con thiết tha, kính dâng lễ vật, cúi xin các Ngài xót thương phù hộ độ trì cho gia đạo chúng con sức khoẻ dồi dào, phúc thọ khang ninh, cầu tài đắc tài, cầu lộc đắc lộc, cầu bình an đắc bình an, vạn sự hanh thông, gặp nhiều may mắn. Cho con nhận được đệ tử tên Mực Tím Sơn Đen, để truyền nghề Thầy cúng.
Hương tử con lễ bạc tâm thành, trước án kính lễ, cúi xin được phù hộ độ trì.
Phục duy cẩn cáo!

Xong thầy kêu mình Đáng 2 hồi chuông rồi vái 3 vái trước bàn thờ tổ. Sau đó thầy lấy bát nước thánh trên bàn thờ rồi kêu mình nốc 100% rồi zô zô zô.

Hôm nay, ta chỉ con cách trị bệnh cúm tàu cô-rô-la, để con xuống núi giúp đời, trị bệnh cúm tàu. Thầy đưa cho mình tờ giấy vàng kêu là cái sớ, con phải làm theo cung cách của thầy, đọc từ từ vì vi-rút tàu không hiểu tiếng Việt nhiều. Thầy đọc tới đâu thì con bắt chước đọc theo như thế.
Thấy trên mạng. Kinh

Thầy ngồi xuống, rồi cầm cái sớ ra, trịnh trọng đọc: “Nguyên thần Coronavirus lắng nghe thầy giảng phát kinh. Con được sinh ra tại thành phố Vũ Hán do người Trung Quốc chế tạo và phát tán, vì vậy con hãy hỏi chủ nhân của con rằng họ sinh ra con để làm gì, điều đó chỉ có chủ nhân của con mới trả lời được cho con.” Mình cũng lâm râm đọc theo tờ sớ.

Thầy vừa đọc sớ tới đây thì bổng nhiên có tiếng ai trên không trung: “que pasó? Corona e la cerveza mexicana. Porque dices china”Thầy ngơ ngác nhìn quanh thì mình giải thích là có ai kêu là Corona là bia Mễ tây cơ, sao thầy lại kêu của tàu. Thầy bổng mặt xanh như đít nhái, run run, đọc tiếp.  

 “Nhân dân Việt Nam và nhân dân thế giới không sinh ra con, họ vô tội vì vậy con hãy quay về nơi đã sinh ra con, hỏi tội chủ nhân của con, đòi hỏi lý lẽ và lời giải thích của họ. Nếu có trừng phạt thì hãy trừng phạt họ, chứ con không được quấy phá nhân dân Việt Nam và nhân dân thế giới. Điều đó là trái với đạo lý thiên địa.“

Rồi thầy kêu cho thầy một hồi chuông, mình khỏ cái chuông “boong”. Thầy hắng giọng rồi đọc sớ tiếp: “Hôm nay, thầy có chuẩn bị cháo đỗ xanh, hoa hồng, hoa ly và hoa quả, thầy cũng chuẩn bị 99 phi thuyền có hình dáng của con, có đủ ngũ tất để con quay lại Vũ Hán (Trung Quốc) nơi mà con đã được sinh ra. Chỉ có ở đó các con sẽ tìm được câu trả lời đúng nhất. Trước đàn lễ, thấy có chuẩn bị cháo đỗ xanh, hoa hồng, hoa ly để các con được hưởng thụ. Mời các con hưởng thụ. Sau khi hưởng thụ xong, thầy mời các con lên 99 phi thuyền để quay về nơi mà các con sinh ra. Hôm nay, trước quy linh của thượng đế, thầy cung tiễn các con về với Trung Quốc, quê hương của các con.”.

Bổng nhiên tiếng Mễ lại trỗi lên: “yo hambre, quiero comer burrito y no cháo đỗ y quiero retorna a Mexico y no China”. Thầy ngơ ngác nhìn mình, nên thuyết minh cho thầy: “tên Mễ kêu hắn đói bụng, muốn ăn Burrito chớ không muốn ăn cháo đỗ và muốn trở về quê quán Mễ Tây Cơ chớ không muốn đi Trung Cộng ”. Thầy nghe tới đây, vội vàng kêu adiós Coronavirus, adiós Coronavirus, adiós Coronavirus, adiós amigos”. Mình cũng bắt chước thầy kêu adiós Coronavirus, adiós Coronavirus, adiós Coronavirus, adiós amigos”

Bổng nhiên mình nghe tiếng mụ vợ gọi bên tai, “ôn mớ cô mô rứa”. Mình toát mồ hôi, nhớ đến giấc mơ Có-rổ-na vừa trải qua, người run run như mỗi lần bị vợ la. Lần mò xuống giường, mò xuống bếp, mở tủ lạnh, thấy chai bia Corona, mở nắp tu một cái 100%. Chán Mớ Đời 

NHs

Hành trình đi mua giấy vệ sinh cho vợ

Vụ dịch vi-rút cô-rô-na khiến mình điên cái đầu với mụ vợ. Trong ga ra còn một bịch nguyên, hai vợ chồng xài đến tết congo cũng chưa hết. Thêm nữa, dạo đi Nhật Bản thấy họ xài bồn cầu không người lái, rửa khu cho mình lại sấy khô nên mua ráp trong phòng tắm, khỏi tốn giấy vệ sinh, giúp vợ khỏi bị nhiễm trùng. 

Cái khổ lấy vợ gốc Việt đã từng sống thời bao cấp nên mụ vợ cứ ràm ràm vì hàng ngày tin tức cập nhật của mấy bà bạn khiến mình điên đầu. Mình có đặt mua trên mạng rồi, tuần tới họ sẽ gửi về mà nhà thì còn một bịch 36 cuộn. Nói để đi costco rồi mua nhưng hai lần vừa qua đi không thấy nên đợi hôm nay, có thời gian dành riêng cho người cao niên trên 60 nên dự định sẽ đến sớm độ 15 phút.

Sáng nay, thứ 3, Costco có mở cửa sớm cho khách hàng trên 60 tuổi từ 8:00 - 9:00 sáng, nên mình thử thời vận đi xem sao. Từ ngày lên 60 tuổi, đi xi-nê được giảm giá nhưng hình nhưng mình chỉ có đi vài lần, giờ thì chắc ở nhà xem truyền hình với Netflix và Prime hay Hulu, thậm chí YouTube cũng trả mỗi tháng 12 đô để khỏi bị ngưng để xem quảng cáo. Đó là giá phải trả nếu không muốn bị quảng cáo cắt ngang khơi khơi.

Tính đi đỗ xăng rồi vào Costco, ai ngờ mới đến đã thấy bãi đậu xe đầy, xe ngân hàng máu, lấy máu của những người muốn hiến máu nên đậu xe rồi ra đứng xếp hàng. Chắc họ đến đợi từ 6:00 sáng vì mình đứng vị trí tường thứ 2 của toà nhà này. Mình đoán phía bên kia chắc cũng có một hàng đứng xếp hàng. 

Mỗi người một cái xe đi chợ, đứng cách nhau 6 bộ như quy định. May là có điện thoại di động để viết, kể chuyện thân phận kẻ sang Tần, mua giấy vệ sinh cho vợ bớt càm ràm, để giết thì giờ nếu không thì chả biết làm gì. Chán Mớ Đời


 Mình đoán chắc họ không cho vào cả đám, sợ lây lan nên chắc đợi mệt thở. Thấy thiên hạ đeo khẩu trang nên mình cũng đeo một cái cho theo thời trang hiện đại. Nhà mình còn mấy cái khi làm công trường. Hôm nay là lần đầu tiên costco mở cửa cho người trên 60 tuổi nên đông chớ tuần rồi mình đi trong ngày đâu có gì đâu. 

Nhìn đồng hồ là 7:39 sáng, đứng xếp hàng dài 1 dậm, (mình xem app Iphone để xem đi bộ bao xa) đến 9:25 mới được vào tiệm, xem như 106 phút. Mình chưa bao giờ chứng kiến vụ này, ngoại trừ vụ lên tháp Eiffel, sợ đợi lâu quá nên 8 năm ở thủ đô của Tây, vẫn chưa bao giờ leo lên chỗ này, ngoại trừ vẽ khu vực này. 

Đứng xếp hàng thì thấy xe tải nhỏ chở hàng đến. Hoá ra xe của Foods Bank, chắc những gì họ bán không hết nên tặng cơ quan này đến lấy. Thiên hạ đang nườm nượp đẫy xe đến làm đuôi sau lưng mình. Ai ngờ Hoa Kỳ mà bị tình trạng xếp hàng mua thức ăn. Kinh

Thấy thiên hạ đến trước mình, bắt đầu ra cửa về lòng hớn hở vì ai nấy đều có 1 bịch giấy vệ sinh và 1 bịch giấy rửa tay khiến mình mừng thầm. Phen này sẽ mua được giấy vệ sinh, vợ hết càm ràm. 

Đứng sớ rớ đợi đến phiên mình vào cửa thì mụ vợ cứ nhắn tin như điên, kêu mua Nutella, mình trả lời than là mập và cứ đòi ăn đồ ngọt, mụ lại nhắn lại kêu mua cái này, mua cái kia khiến mình muốn tắt máy. Đột nhiên mụ vợ kêu đừng có đứng lâu ngoài đường vì lạnh khiến mình đứng hơn 100 phút vì mụ muốn mua giấy vệ sinh cho mụ để tránh lãm nhãm cả ngày muốn điên. Mụ sợ mình đứng ngoài trời bị cảm. Thương chồng mà cứ bắt đi đứng đường. Chán Mớ Đời 

Thật ra đã gửi mua qua amazon rồi mà mụ cứ lãi nhãi trong khi tổng giám đốc mấy siêu thị vùng ngày cho biết là sẽ bình thường lại trong 2 tuần tới, kêu mọi người bình tỉnh nhưng khó mà cãi với với đồng chí gái vì đảng lúc nào cũng sáng suốt.

Mình nhắn tin cặp vợ chồng cùng tuổi khỉ, hỏi dạo này ôn mệ ra răng thì anh bạn kêu vui vẻ, “Socal distancing” nên không cãi nhau, hạnh phúc tràn trề. Hoan hô cô rô na vi-rút, nhờ nó mà gia đình hoà thuận. Hỏi một chị bạn khác thì chị ta kêu hai vợ chồng sắp bóp cổ nhau rồi. Có một chị bạn, hàng xóm Đàlạt xưa nhắn tin, gửi cho cái video, phải nhắn tin lại, hỏi vi-ze gì vì sợ mở ra gặp vi-rút. Cô nàng kêu về cô-rô-na. Cô nàng ở Ohio, xứ buồn kinh khủng, mình cứ rũ sang Cali sống cho khoẻ, bớt lạnh. Vào tuổi U70 thì ít ai muốn thay đổi chỗ ở.

Mụ vợ cứ tiếp tục nhắn tin mua cái này cái nọ khiến mình nổi cáu vì đứng gần 2 tiếng đồng hồ ngoài trời lạnh vào buổi sáng, nên nói anh sẽ nhịn ăn để cầu cho thế giới dân an qua mùa cúm tàu này khiến mụ vợ đâm hoảng nên ngưng nhắn tin.

Tới phiên mình vào cửa là có người đưa cho cái khăn giấy tẩy trùng cái nắm tay của xe siêu thị. Người này cũng đứng xa vì nghe nói nhân viên của Costco có 2 người bị dương tính nên họ cũng cẩn thận. Họ hướng dẫn đến chỗ bán giấy vệ sinh và giấy rữa tay trước khiến mình mừng thầm. Các nhân viên nói là đến lấy giấy vệ sinh và giấy rửa tay rồi mới đi đâu thì đi. Xếp hàng đến gần chỗ tích trữ giấy vệ sinh và giấy rửa tay thì tên nhân viên chận một bà trước mình lại rồi kêu hết giấy rửa tay, mình có nheo mắt nhìn ra xa thì thấy mấy chồng giấy vệ sinh. Mừng quá, đợi gần 2 tiếng mà chỉ mua được 1 trong 2 thứ mà nhà vẫn còn nhiều nhưng mụ vợ cứ bắt đi mua cho bằng được vì bị ám ảnh thời bao cấp. Chán Mớ Đời 
Bà mỹ đứng trước mình, ngóng cổ xem để rồi không có giấy rửa tay.
Lấy được bịch giấy vệ sinh thì mình đi kiếm gạo và spaghetti nhưng không thấy, thôi lấy đỡ hai ổ bánh mì cho tiện. Chuối mọi lần giá $0.66/ lbs nay chơi $1.99. Kinh

Đi vòng vòng mua mấy hộp bánh quai vạt và mì hoành thánh mà con gái dặn, mua thêm bình muối Hy-mã-Lạp-sơn cho chắc ăn. Thấy trễ nên ra cửa về để còn lên vườn. Ở quầy thâu tiền, họ đã thay đổi cách thức. Họ vẽ những làn gạch màu vàng cách nhau 10 bộ, bắt thiên hạ đứng ngay làn mức đợi tới phiên mình. Có người phụ, bỏ đồ mua lên quầy cho mình.

Mới tới lên vườn thì có anh bạn gọi kêu siêu thị Mỹ Thuận đang bán gạo mỹ vùng Louisiana, kêu mình chạy ra mua. Mình nhắn tin anh bạn ở vùng Bolsa nhờ mua cho bao gạo, rồi nhắn tin anh bạn tuổi khỉ vì anh ta có nói cần gạo. Lên vườn để hái cam vắt cho vợ uống.

Đang lấy cái khèo hái cam thì chị dâu của vợ kêu mới mua cho mình được bao gạo nhật vì hôm trước mình có nhờ chị ta ở gần Bolsa, đi chợ thì mua dùm cho. Thế là có đủ gạo ăn cả năm.

Ở gần vườn có tiệm Costco dành cho các tiệm ăn, công ty mua hàng sĩ để về bán lại nên ghé lại xem tình hình. Không có xếp hàng, thiên hạ đi mua rất ít, không phải chen lấn. Chỉ tội là không có giấy vệ sinh hay rửa tay. Như ông tổng giám đốc của mấy công ty chợ thực phẩm lớn vùng này, nói là sự khan hiếm đến vì họ không dự trù, không có tài xế để chở giao hàng cho các chợ nhưng tuần tới sẽ bình thường lại vì đâu có ai cứ tiếp tục đi mua giấy vệ sinh. 

Mình thấy trên mạng, hình chụp một tên á đông, đẩy chiếc xe với đâu 8 bịch lớn giấy vệ sinh (36 cuộn). Chắc hắn mua về để cúng ông bà rồi đốt giấy vệ sinh cho ông bà hắn có xài và dự trữ bên kia thế giới. Mấy người chết vì cúm tàu sẽ lây mấy người ở thế giới bên kia. Kinh

Đứng gần 2 tiếng để được vào chợ thì mình nghĩ độ tuần tới là hết có màn xếp hàng vào giờ dành cho người cao niên. Thấy nhiều người đem theo cái đòn để ngồi vì đứng lâu, thấy thương người già, mai mốt đến phiên mình thì sẽ tắt điện thoại để khỏi nhận được lời kêu réo của mụ vợ. Mụ sai mình đi mua đồ còn thừa ở nhà rồi kêu đừng có đứng ngoài trời lạnh nhất là có đặt mua trên Amazon, tuần sau về. Chán Mớ Đời 

Có người hay hỏi mình sao lại sợ vợ? Mình giải thích; có lần thằng con học về hệ thống hành pháp, lập pháp ở Hoa Kỳ nên hỏi. Mình giải thích là đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, nhân dân là đầy tớ. Điển hình là trong gia đình mình, bố là đảng, mẹ là nhà nước còn tụi con là nhân dân, nhà nước là đầy tớ của nhân dân. Mụ vợ nghe vậy, kêu tào lao xịt bột, không phải rồi vỗ vào bướm kêu đây là đảng, tui là nhà nước, còn ôn là nhân dân. Xong om

Nhs

Làm gì khi tự cách ly

Từ một tuần nay, gia đình mình tự cách ly nên không khí trong nhà hơi căn thẳng. Mình có ra ngoài đi chợ, thấy nhu yếu phẩm sạch bách, được cái là còn thịt bánh mì, rau quả để mua.

Đọc tin tức thì chúng cứ đưa tin giật gân, đa số là tin ba láp ba xàm để câu Like hay quảng cáo nên tìm sách báo tếu lâm hay xem phim tếu để cười cho thư giãn tinh thần vì bao nhiêu lo toan, nhà cửa cho thuê, người mướn không đi làm thì lấy tiền đâu mà trả. Nghe đâu chính phủ sẽ giúp đỡ nhưng chả biết khi nào và ra sao.

Được cái là bơ đã bán sạch nên cũng đỡ lo lắng vì nay thiên hạ lo mua giấy đi cầu thay vì bơ biết.

Chúng ta đều biết là điều căn bản hiện nay là giữ gìn sức khoẻ, đừng có đau ốm cho nên mỗi ngày mình đều đi bộ xung quanh nhà độ 2.5 dậm và tập nội công và Thái Cực Quyền. Không nhiều như mọi ngày trước đây nhưng để giữ tinh thần và thể chất khoẻ mạnh. 


Sáng mai, mình sẽ lên vườn hái cam, quít và bưởi về để vắt cho cả nhà uống vì đợt tuần trước đã hết. Trong vườn thì chả có ai ngoài mấy con sóc và coyote mà trời mưa nên chúng cũng lặn mất. Hôm qua trời nắng nên bón phân cho mấy cây ăn trái của đồng chí gái.

Đầu năm, mình đi mua cái tủ đông lạnh để giữ bơ để ăn cho cả năm, ai ngờ nay lại sử dụng để đồ ăn rồi lấy ra từ từ mà nấu. Được cái là mình có vắt chanh, bỏ đầy mấy lít, có thể lấy ra xài hay uống nước chanh với mật ong. Trước tết, mình có làm chanh muối và ngâm mật ong với tỏi, gừng, quế,…nay có thể lấy ra uống để bảo vệ hệ thống miễn dịch nên không lo phải đi mua thuốc men.

Có anh bạn nhờ mình đem lại cho bà chị ở Bôn Sa 1 bình mật ong mà chưa có dịp ra vùng này. Anh ta kêu chưa vội nên chắc tuần này chạy ra mua phố, sẽ ghé bà chị đưa chai mật ong. Ông nuôi ong nói nếu cần mật ong thì cho ông ta hay. Hôm trước, ông ta có đưa cho mình 20 bình, đã giao mấy người nhờ mình mua dùm. Có người từ Texas gửi mua, đã trả tiền qua Zelle mà người nhà ở Cali chưa lại lấy. Phải cất đi vì mụ vợ hay nổi hứng, đem đưa mấy bà bạn mà không thấy đưa lại tiền cho mình để trả tiền ông nuôi ong. Chán Mớ Đời 

Ngoài thể chất, chúng ta cần để ý đến tinh thần vì những tin hổn tạp đủ trò, có thể gây hổn loạn cho tinh thần mình. Vợ mình thì cứ nhận tin tức do mấy bà bạn, không chọn lọc nên cứ quýnh lên, cứ bảo mình làm cái này cái nọ. Trong giai đoạn này, cần nhất là bình tỉnh, nói như Hà Nội, phải kiên định lập trường để qua cầu. Thậm chí cứ nghe mấy bà kêu là chắc vợ bị hơi hơi vụ cúm này khiến mình nổi điên lên.

Có cô bạn nhắn tin hôm qua kêu là bị tai nạn xe cộ, ông chồng vừa mới làm stem, hai vợ chồng nằm nhà, họ hen nên cứ lo có bị dính cô Vid không. Chị ta kể có người bạn chết vì ung thư, bố lại bị Alzheimer,... nói thiệt mình không muốn nghe chuyện làm mất tinh thần trong lúc này. Hỏi vòng vòng bạn bè thì ai nấy đều lên ký còn bên Tây nghe đâu số đơn ly dị gia tăng gấp đôi từ khi bị cấm túc. Chắc ở căn hộ, chật chội, không đi đâu được nên choảng nhau.

Tuần này, có một chị đăng hình ảnh đi du lịch, ăn uống ở Nam-mỹ, có một đọc giả ném đá kêu thời đại dịch mà cứ lo chuyện ăn uống. Hỏi ra thì anh ta bị kẹt tại Việt Nam, có lẻ dân ở âu châu.

Chúng ta nên đăng tải những gì giúp chúng ta thoát khỏi dung dịch coronavirus để tránh bị lộn xộn về tinh thần sau mùa đại dịch. Có thể thế hệ của chúng ta đã từng trải nghiệm chiến tranh chết chóc nên có thể thích ứng được đại dịch như Tết Mậu Thân, đã thay đổi mình, bắt phải sống theo chiến tranh, ở nhà không đi học 2 tháng trời. Con cháu chúng ta chưa chắc, do đó nên tìm những gì để làm, dọn nhà như đồng chí gái hôm qua, vì 20 chục năm nay có bà Mễ dọn, nay nội bất xuất, ngoại bất nhập nên phải làm.

Mình bắt đầu nấu ăn lại cho gia đình với cái máy Airfryer, mới mua trước mùa dịch, gia đình ăn cơm thì cách nhau mấy bộ trong nhà bếp.

Kinh qua vụ này, chắc mình sẽ xây căn nhà nhỏ trên vườn, để những dịp như hiện nay xảy ra thì chạy lên đó, tự cách ly, khỏi có Internet, vui buồn với mấy con sóc, rắn, coyote,… Chán Mớ Đời 

Cứ bình tỉnh, đọc sách báo trả tiền để học hỏi thêm vì báo chí miễn phí đều đăng tin giật gân để câu khách, quảng cáo hay xem phim trên đài truyền hình, nhất là các phim tếu để cười cho đời bớt lộn xộn. Gọi điện thoại hay nhắn tin cho bạn bè. Hôm qua có tên bạn, gọi nói có trữ một bao gạo lớn, nếu cần thì hú hắn, sẽ chia cho một ít cho thấy khi hữu sự, đâu là tình bạn, người thân. Sinh nhật ông anh vợ, mình chỉ gọi điện thoại chúc mừng, hỏi thăm sức khoẻ cho tròn. Còn sinh nhật hai cô em, bận lo công việc, thay hệ thống dẫn thuỷ nhập điền, đủ trò nên quên, bị cự, đành xin lỗi.

Mình mê đá banh mà nay không có trực tiếp truyền hình đá banh, mở Prime, và du-tu-be, xem mấy phim về các cầu thủ nổi tiếng, hay các trận đấu kinh điển, các giải túc cầu thế giới từ 1958 đến nay.

Chúng ta thấy cuộc đời các cầu thủ nổi tiếng trước kia và sau khi giải nghệ cho thấy, chúng ta cần có viễn kiến lo toan cho tương lai vì hiện tại không bảo đảm cho tương lai. Cầu thủ Ronaldinho luôn luôn có nụ cười trên môi dù bị đá què giò, nay ở tù vì tội sử dụng sổ thông hành giả mạo trong khi cầu thủ Mathieu Flamini, không nổi tiếng bằng nhưng nay đã trở thành tỷ phú vì biết dùng tiền thu nhập của mình khi đang thịnh để đầu tư.

Hôm trước, ngồi nói chuyện với thằng con, mình nói đi làm thì ráng để dành tiền cho những cuộc biến đổi đột ngột như đại dịch hôm nay, hay bị tai nạn, bệnh tật. Nó bắt đầu đi làm, tuy có để dành tiền nhưng cũng tiêu xài khá nhiều, mua iPhone đời mới như mẹ nó, hay cái máy điện toán cực đỉnh để chơi game. Mình nói là chịu khó học thêm vì tuổi trẻ sẽ qua mau và lo làm ăn,…

Mình sinh ra tại Việt Nam nên đã học được sự bất trắc của cuộc đời từ bé nên lo xa còn thằng con hay đứa con gái sinh ra tại Hoa Kỳ nên đầu óc, khó mà quán triệt những gì mình hay mẹ nó nói. Hy vọng sau vụ đại dịch này, chúng sẽ có một tư duy khác về cuộc đời. Giản đơn cuộc đời, không cần các xa xí phẩm, bận tâm về người đời nói năng, chỉ trích.

Khi đại dịch xẩy ra, những người thân, quan tâm đến mình là những người nhắn tin, hỏi thăm, hỏi cần gì không thì họ đem lại. Xem trên mạng, có bà nào ở một mình, 93 tuổi thì phải. Hàng xóm, tụ lại trước nhà, đứng cách nhau khoảng cách 6 bộ, rồi hát chúc mừng sinh nhật. Rất cảm động.

Đại học Harvard có làm một nghiên cứu từ 78 năm nay. Họ chọn mấy trăm sinh viên năm thứ 2, và 600 thanh niên thanh nữ cùng tuổi ở vùng Boston tỏng đó có tổng thống JFK. Lúc đầu họ hỏi những người tham gia cuộc nghiên cứu, thế nào là sự thành công của đời họ. Người thì trả lời là giàu có, triệu Phú, danh vọng, tổng thống,… sau 78 năm thì chỉ còn lại đâu vài chục người. Họ lại hỏi câu hỏi cách đây 60 năm thì câu trả lời khác với ngày xưa, thời còn trẻ.

Đối với họ, sự thành công là tình cảm giữa gia đình, liên hệ giữa cha con, vợ chồng, họ hàng và bạn bè, thân hữu. Nếu đạt được cái này thì bạn đã thành công.

Gọi điện thoại cho bố mẹ, anh chị em hay bạn bè mà lâu này chúng ta quên vì những lo toan của cuộc sống. Chính phủ ra lệnh tự cách ly thì ráng đi tìm lại những dấu chân xưa như Marcel Proust đã tìm về những dấu vết của làng Combley. Hay lên Netflix xem phim chung với con cháu ở xa hay bạn bè rồi bình luận với nhau. 

Ngày nay Internet đã giúp chúng ta xa nhưng lại gần, chỉ có chúng ta đi tìm trên mạng những gì phù phiếm hay câu “Like” để rồi còn những gì khi đại dịch xẩy ra. Internet có thể giúp chúng ta xem phim, làm chuyện gì đó qua mạng như FaceTime hay hát karaoke với nhau qua mạng,…

Đại dịch cũng là một cơ hội để chúng ta thử tìm lại người bạn đời, những nối kết với con cháu, bạn bè mà bấy lâu nay đã quên lững. Sự chăm sóc các liên hệ sẽ giúp những giây hạnh phúc được toả nắng, vươn cao, mọc thêm hoa và đem về những trái hạnh phúc của đời người.

Nếu ai muốn làm gì công ích cho cộng đồng thì có thể liên lạc với Bút NHóm Lửa Việt. Họ đang kêu gọi mọi người cùng chung tay, giúp các người vô gia cư, hay tìm kiếm các dụng cụ y tế vì nhà thương đang cần nhiều. Công ty Harbor Freight tặng nguyên lượng khẩu trang N95 nên cần người đến chở đến các bệnh viện đang cần,...

Hoa Kỳ nghe nói chỉ có độ 50,000 ICU cho các bệnh ngặt nghèo mà nếu số người bị nhiễm lên cao thì khó. Vì vậy chúng ta nên ở nhà, chỉ đi ra khi cần đi chợ để tránh lây lan.

Bút Nhóm Lửa Việt đang cố gắng giúp đỡ các y sĩ, y tá và bệnh nhân trong giai đoạn này. Nếu ai nghĩ mình có thể giúp đỡ được thì liên lạc qua Facebook https://www.facebook.com/nguyen.h.chuong.90 Hay www.luaviet.org 

Tin giờ chót: FYI 

“nhóm LV & các anh chị trong Clara Studios đã đem vải giao cho xưởng may đặt 20,000 masks rồi!

Thứ Sáu tuần sau họ sẽ đóng thùng và deliver 20,000 fabric masks đến San Diego.

Clara Studio sẽ nhờ nhóm Lửa Việt đứng ra đại diện phân phối cho những ai cần.
Any groups nàoneed, báo cho bên Clara studios biết.

Sau đó, họ có thể hẹn đến studio để nhận.

Mình nên ưu tiên cho những nhà thương, clinic và nhất là những viện dưỡng lão


Mấy người gìa và các y tá chăm sóc cũng cần masks”

Hôm qua đồng chí gái nói với mình, mọi sự đảo lộn hết mình nói đâu có, vợ vẫn sai bảo thằng ô sin này. He he he

Bình tỉnh, mọi chuyện sẽ qua mau, đừng đọc về cúm dịch gì cả, ai có vườn thì làm vườn, ai có vợ thì chìu vợ, ai có chó thì dẫn chó đi bộ,...mọi chuyện sẽ qua đi.
Xong om
Nhs

Sơn tinh Thuỷ tinh thời @

Hồi nhỏ, thầy cô dạy tiếng Việt hay đọc truyện cổ tích thì có một truyện mình thấy hơi khó hiểu là “Sơn Tinh, Thuỷ Tinh”, hỏi thầy cô hay người lớn thì bị kêu là ngu lâu dốt bền. Cứ hỏi thì không được trả lời, thầy cô cứ lắc đầu, chép miệng kêu sao mày ngu thế. Ngu mới hỏi. Chán Mớ Đời 

Mình đoán Ông thần Thuỷ Tinh tài giỏi hơn ông thần Sơn Tinh, chắc bị xỉn nên dạy trễ nên khi đến nạp lễ rước dâu thì Sơn Tinh đã cao xa bay chạy với công chúa Mỵ Nương, rồi nổi trận lôi đình làm ngập lụt khiến dân gian khổ sở, khiến mỗi năm, có vụ lá lành đùm lá rách, bắt học sinh đi lạc quyên cho chương trình cứu trợ miền trung. Mình về miền trung thì hiểu lý do cứ bị lụt, chỉ cần làm hệ thống dẫn thuỷ nhập điền từ trên cao về là xong om.

Không phải chỉ có một lần mà ông Thuỷ Tinh bắt chước Việt Câu Tiễn, nằm gai nếm phân Ngô Phù Sai, vì quân tử đợi 10 năm trả thù cũng chưa muộn, làm mưa làm gió khiến dân tình khổ sở trong khi Sơn tinh, cùng công chúa bắt võng ở đầu Trường Sơn hôn hít hoan lạc trên núi, sinh ra nhiều con với tư duy chúa cho bao nhiêu nhận bấy nhiêu nhưng nuôi không nổi nên cho một số ”xuất khẩu lao động là yêu nước” qua bài hát “bạn đã làm gì cho tổ quốc” rồi chúng hàng tháng gửi tiền về cho xài vì khúc ruột ngàn dậm.

Mấy ngày nay tự cách ly với đồng chí gái theo lời thống đốc tiểu bang Cali, mình nằm mơ thấy vụ Sơn Tinh Thuỷ Tinh diễn lại, nên kể lại trong khi chờ đợi cuộc cách ly chấm dứt. Nằm chung giường với đồng chí gái thì mình không dám mơ hay mớ vì sợ bị kiểm điểm, mất lập trường cách mạng, thoái hoá, biến chất theo thế lực thù địch, từ khi theo đồng chí gái về dinh. Tối qua, ngủ một mình thì bổng nhiên thấy hình ảnh như sau hiện ra:

Vua Hùng Vương thứ 20, sống trên 128 tuổi, có cô con gái đã trên 88 tuổi nhưng chưa chồng khiến vua Hùng lo ngại vì muốn có cháu ngoại vì nay mai đi theo ông vua Hùng thứ 19 mà công chúa chưa yên bề gia thất thì ái ngại, bổn phận làm cha, làm vua chưa thành.

Công chúa có cái tên Mỵ Nương, trên danh thiếp khi xuất ngoại đề “My Lady”, là công chúa thứ 75 của vua cha. Mỵ nương rất đẹp, trai ta, trai tây, trai tầu đều mê, được vua cha cho gia nhập hội Jetset quốc tế. Nay công chúa đi dạ hội ở Nữu Ước, mai thì nhảy đầm ở Luân Đôn, tháng sau ăn sinh nhật ở đảo Mykonos, được chính đầu bếp trứ danh cắt thịt cho ăn, rồi hè thì nổi tiếng khi xuất hiện ở đại hội điện ảnh Cannes, không bận quần lót vì con rồng cháu tiên, ăn lông ở lổ, không có tục lệ bận quần lót khiến tây đầm ngỡ ngàng nhìn như người từ vùng Amazone, tự hỏi nếu bổng nhiên có kinh thì sao. Chán Mớ Đời. Công chúa có nhiều bạn trai quá nên không có hoàng tử tây, ta tầu nào dám đăng ký quản lý đời Mỵ Nương cả.

Vua cha lo lắng nên kêu các quan trong uỷ ban chính trị trung ương để hội thảo, vì là vấn đề an ninh của triều đình. Lỡ công chúa đi chơi rồi gặp giờ linh, hết thuốc ngừa thai, bị chữa hoang thì mang tiếng với thần dân vì Múa đại tướng đã qua đời, không còn ai chăm lo vụ sinh sản cho quốc gia nữa khiến dân gian buồn, nhớ thương khóc bài tống biệt:  

“Ngày xưa, Đại Tướng cầm quân
Ngày nay, Đại Tướng cầm quần chị em
Ngày xưa Đại Tướng công đồn
Ngày nay Đại Tướng công L ... chị em.”

Các quan đề xuất kiến nghị là nên tổ chức đại hội kén rể, tuyển thằng đại gia tầm tỷ phú thì sau này, khi vua thoái vị vẫn có con rể nuôi thay vì bỏ vào viện dưỡng lão hay nhà thương thí. Nhà vua nhất trí với các quan triều đình và ra lệnh mấy thằng mõ đi cổ động trên mạng, tuyển phò mã nước HÙng.

Hôm đại hội mở màn, cờ xí tung bay như người dân đi bão sau khi đội tuyển U80 đá bại đội tuyển U80 Cao Miên, nói lên cái giống siêu Việt hơn cả giống siêu việt Miên thì có hai công tử, khôi ngô tuấn tú, cởi ngựa Rolls Royce đến tham dự. Một ông thì đến từ cao nguyên, đại gia lâm tặc chuyên chặt cây rừng, xuất khẩu khiến rừng núi trơ trọi nên mùa mưa đến là nước trôi như thác lũ làm người dân bị lụt lội, thậm chí ngay Đàlạt cũng bị lụt. Người trong vùng kêu hắn là Sơn yêu tinh đại gia. 

Một đại gia khác đến từ đồng bằng, chuyên gia nuôi thuỷ sản bằng thuốc trụ sinh, làm ô nhiễm môi trường cả vùng đồng bằng sông Cửu Long gây nguy hại cho môi trường nên trong vùng người ta kêu là Thuỷ yêu tinh đại gia.

Hai đại gia này có nhiều em chân dài tới nách nhưng vẫn muốn cưới công chúa Mỵ Nương để dựa vào thế lực của vua, để làm sân sau cho các cuộc buôn bán, đổi chác khác sau này.

Vào vòng loại thì các công tử đại gia khác đều bị rớt đài vì không lại quả nghiêm túc các quan trung ương, cố vấn nhà vua cho cuộc đấu thầu lấy công chúa. Chỉ có hai đại gia Sơn Yêu Tinh và Thuỷ Yêu Tinh, tặng quà và gái bao cho các quan nhiều nên được vào chung kết.

Khi ra mắt vua thì đại gia thứ nhất kêu: kính thưa bệ hạ, thần là Sơn Yêu Tinh, thần có phép thần thông với đội ngủ xe be và xe tải máy cưa, có thể chặt 10,000 cây cổ thụ trong một ngày. Thần hứa sẽ bảo vệ ngai vàng của bệ hạ với đội ngủ chặt cây thần thông của thần.

Sau đó thì đại gia thứ hai ra mắt vua Hùng. Thần là Thuỷ Yêu Tinh, cát tặc của đồng bằng sông Cửu Long. Thằng nào cưỡng chế đất đai của người dân, biến thành sân gôn thì thần cho nước cuốn trôi chúng hết và thằng nào không nghe lời bệ hạ thì thần xây đập chận nước gây hạn hán cho chúng chết đói, và sẽ trung thành với bệ hạ suốt đời.

Sau khi nghe hai tên Yêu Tinh kê khai lý lịch 8 đời trích dọc trích ngang thì vua cha chới với không biết phải chọn tên nào làm phò mã vì cả hai đều xuất sắc hơn cả những điều nhà vua mong đợi ở cô gái út này nên kêu hai người đợi ngoài sảnh để vua họp với các quan đại thần uỷ ban chính trị trung ương.

Cái khổ là các đại thần thì không nhất trí, người thì khuyên vua chọn Sơn Yêu Tinh, với ông tiến sĩ lý luận, có biệt danh là Quản Trọng mới đi du hý, đánh gôn ở âu châu về, cho rằng: Sơn tinh thuộc về cao nguyên, đồi núi cách trở, gần nước ta hơn như răng với môi mà môi hở thì răng lạnh. Theo hạ thần thì bệ hạ nên chọn vì tổ tiên ta, mỗi lần có giặc giả, thực dân hay đế quốc đến đánh phá là đều chạy sơ tán lên núi, sống trong hang để thành lập kháng chiến như vua hùng thứ 19 đã đánh dẹp giặc tây ở Điện Biên PHủ. Tôn Thất Thuyết dẫn vua Hàm Nghi chạy lòng vòng ở vùng xuôi nên bị thực dân bắt đày đi đảo Réunion.
Phe được Thuỷ Tinh lại quả cho rằng: cao nguyên, đồi núi thì cao mà vua nay đã gần 150 tuổi thì khó mà sơ tán khi giặc đến vì phải leo núi vượt đồi, khó bảo toàn được long thể nhất là nay chúng chặt cây phá rừng hết, còn hơn thời mỹ ngụy rãi thuốc khai quang, lấy gì mà ăn, máy bay không người lái địch sẽ tìm thấy và bắn phá, ám sát bệ hạ như tên tướng của xứ BA-tư mới bị đế quốc Mỹ bắn chết ở phi trường Bagdad ở Một Rắc.

Theo thần thì nên chọn Thuỷ Yêu Tinh vì các vua Hùng trước đây đều kêu chúng ta sinh ra từ trứng nước như ông Lạc Long Quân. Chúng ta sống nhờ nước, tổ tiên chúng ta sống nhờ nghề gánh nước mướn, không lẻ bán nước theo núi thì đời đời con cháu sẽ mang tiếng phản bội cội nguồn, quê cha đất tổ, làm dân bán nước.

Thế là hai bên cãi nhau như mỗ bò chiều 30 tết khiến vua HÙng đưa tay lên kêu thôi để cho dân chủ, chúng ta bỏ phiếu để biểu quyết. Kết quả thì đa số chọn Sơn Yêu Tinh đại gia, vua lâm tặc phá rừng. Vua chau mày hỏi phải ăn nói sao để khỏi mất lòng Thuỷ Yêu Tinh đại gia.

Quan lớn lý luận mới đi Tây về, ôm ấp mấy em Cô-rô-na ở trong các khách sạn 5 sao để không ai bắt gặp mình, sử dụng tiền của vua HÙng ra đường Saint- Denis, trung tâm nhà thổ của kinh đô Paris hay phố đèn đỏ ở Ámsterdam, rung đùi, kêu: thưa bệ hạ, chúng ta cho hai bên đấu thầu công khai trước nhân dân, và mật kế để báo Sơn Yêu Tinh Đại Gia để hắn thắng công khai đường đường chính chính thì Thuỷ Yêu Tinh sẽ tâm phục khẩu phục.

Vua HÙng thứ 20, vuốt râu rồi hỏi: hay ta hỏi ý con gái ta để xem nó muốn chọn ai. Quan lý luận cho rằng không được, bệ hạ đã quên câu: “tại gia tòng vua, xuất giá tòng vua, phu tử tòng vua”. Bệ hạ kén rể là quyền lợi của họ tộc chúng ta, sao lại phải trưng cầu dân ý. Bọn dân ngu khu đen  biết gì mà trưng với ý, lắm khi bọn thế lực thù địch lại khuyến khích phá rối. Công chúa hay chơi bời nên nhiều khi muốn lấy cả hai như bà Táo trong bếp của dân hùng sử Việt, đâm ra phép tắc đất nước này loạn. Chúng ta đã kiên định lập trường là chỉ tuyển chọn một rể vì vua trung không thờ hai rể.

Vua nay đã già nên nghe tiến sĩ lý luận theo quan điểm mác Lê-nin nói rất chí lý nên nhất trí, ừ cứ thế mà làm nhưng phải sau trận đá bóng U80 đấu với U80 Cao Miên nhé.

Thế là hôm sau, đội U80 nước Hùng thắng đội U80 Chân Lạp nên thần dân cầm cờ chạy bò khắp nơi như đi bão khiến khắp nơi reo hò, bấm cò, trai gái xỉn cởi truồng nhảy Bolero, đến quảng trường Diên Hồng để ăn mừng chiến thắng.

Vua HÙng thứ 20 kêu hai khanh đều tài giỏi cả, để cho công bằng, ta cho hai khanh thi đấu võ để phân ai cao thấp cho toàn dân thấy tài của hai Khanh rồi ta sẽ chấm điểm. Nhờ tiến sỹ lý luận ra thể lệ thi đấu và làm trọng tài. Tiến sỹ quay qua hôn lên má của cô tóc vàng chân dài mới cặp được từ trời tây về, có cái tên mỹ miều Lady coronavirus rồi đứng ra giải thích các thể lệ cuộc thi đấu. CẢ hai bên đều nhất trí tuân theo thể lệ đấu trường.

Thuỷ yêu Tinh khởi đầu làm mưa sấm sét, mưa nước từ đâu cuộn về làm lụt nhà thiên hạ, dân chúng than oán, lạy nước yêu tinh như tế sao khiến các quan đại thần hoan hỉ vỗ tay như điên kêu tài giỏi quá. Lập tức Sơn Yêu Tinh đưa tay ra hiệu một cái thì một đoàn xe máy cày, xe ben chở đá đất từ đâu xuất hiện tạo dựng các đồi núi, khiến nước dâng lên không được.

Cả hai đánh qua đánh lại đến 12 hiệp bất phân thắng bại, ngoại trừ dân tình bị lụt, đất đai bị cưỡng chế, khóc than thảm thiết thì tiến sỹ lý luận, cầm cái gồng đánh vào cái phèn la, ra hiệu ngưng rồi kêu “Huề” rồi nheo mắt ngầm ra hiệu cho vua Hùng. Vua Hùng bước xuống kêu trẫm rất trọng tài hai Khanh, ước gì trầm có hai cô con gái để gả cho hai khanh nhưng tiếc thay mụ vợ của trẫm, sau khi đẻ 100 con thì theo không chịu đẻ nữa vì nghĩ sinh con ra mà nuôi không nổi, phải bắt chúng xuất khẩu lao động tại xứ người thì không đành lòng, thà nghèo không bán con đi xa.

Tục lệ của xứ ta là đi hỏi vợ thì phải có mâm trầu cau, thịt lợn quay,… nhưng cái đó quá tầm thường với các đại gia yêu tinh như hai khanh nên ta đề nghị sáng mai, ai đem sính lễ đến đầy đủ theo định hướng thị trường, hợp với ý của trẫm thì sẽ được gả công chúa. Sính lễ phải được gói cẩn thận và sát trùng vì trẫm nay đã già, lỡ vi-rút lạ xâm nhập cơ thể thì e khó sống để dự đám cưới của hai con. Chính tay ta sẽ mỡ gói các quà, thứ lễ vật nào giống tiêu chuẩn trong gói thầu thì sẽ được gả công chúa. Hai chàng yêu tinh gật đầu rồi quay về kêu bọn gia nô đi tìm kiếm các đồ mà vua cha mong đợi trong gói thầu.

Sáng hôm sau, Sơn yêu tinh và Thuỷ yêu tinh đến với bộ hạ, toàn là xe roll royces chở heo quay, bánh xu xê, trà gói, trầu cau, và các gói thầu khác. Sơn yêu tinh mở lễ vật ra thì thấy ngà voi, gà công nghiệp, chó 3 chân, ngựa 9 lông với đô la đầy mấy rương. Đồ đạt nặng quá phải dùng xe be để chở. Trong khi Thuỷ yêu tinh thì có Ngọc trai, cá 3 sa nuôi bằng trụ sinh, đồi mồi, san hô và tôm khô công nghiệp.

Vua đi duyệt các sính vật rồi kêu tiến sỹ lý luận cho mở gói thầu. Tiến sĩ lý luận lấy cái cặp samsonite màu đỏ ra, lấy chìa khoá trong bọc quần của vua để mở rồi từ từ lấy bìa thư màu đỏ ra, đưa cho mọi người xem rồi từ từ xé bìa thư rồi lấy ra một tờ giấy tái sinh rồi chậm rãi đọc: “lễ vật mà nhà vua cần là ngà voi, gà công nghiệp, ngựa 9 lông, chó 3 chân và 9 rương đôla tờ $100 mới toanh.”

Sơn yêu tinh thấy mình trúng thầu vì đã mang quà lại cho các đại thần từ chiều hôm trước nên ung dung đến bồng sốc công chúa lên rồi đa tạ phụ vương, leo lên con ngựa Roll Royce để bay về trời như Thánh Gióng ngày xưa.

Trong khi đó, Thuỷ yêu tinh chợt nhận ra sai lầm của mình là không chi tiền trước cho các quan đại thần để biết được gói thầu cần những món gì nên hậm hực, lên ghe máy đuôi tôm về quê mình. Tên yêu tinh này, không thuộc thành phần nam nhi đại trượng phu, thua thì chấp nhận mà thuộc loài bò sát, tiểu nhân thù dai nên chửi văng tục: “địt mẹ chúng, bán con gái cho quân cướp thì sau này sẽ bán cả biển và hải đảo luôn.”

Từ đó hắn theo lời ông tổ Việt Vương ngày xưa, 10 năm trả thù chưa muộn nên tìm cách trả thù cho thoả lòng nên tìm cách cho mưa lũ lụt cho dân an nam đói khổ để cướp chính quyền như thời thực dân. Người chết như rạ, heo bò chết thối sình, nổi trôi khắp nơi gây bệnh tật tai ương khiến lòng dân oán than.

Tên Sơn yêu tinh cũng không vừa, ra lệnh xây mấy cái đập để chận nước không cho đỗ xuống vùng hạ lưu Mekông khiến ruộng đồng khô khan, cá tôm công nghiệp bị chết như điên khiến Thủy yêu tinh càng điên tiết, cho nước mặn từ biển vào vùng hạn hán khiến dân tình chới với, bỏ chạy khắp nơi. Con gái thì cho làm dâu xứ Hàn hay xứ Đài còn con trai thì xuất khẩu lao động theo chỉ thị, mà tổng thống Kennedy đã nói ”bạn đã làm gì cho tổ quốc…”

Bọn thù nghịch, trâu cột ghét trâu ăn nên chúng mới rao cho báo chí trên mạng vụ thông thầu trong cuộc hôn nhân  tầm quốc gia được biểu quyết trước cuộc thi tài ra bôi nhọ. Các quan nhớn vui vẻ đi tham quan với các em chân dài ở tận trời tây, trời ý, kêu gọi toàn dân “bạn đã làm gì cho tổ quốc”, quyên góp từ thiện bỏ vào két đen.

Dân đói kêu than đến tận trời xanh. Đám văn nghệ sĩ chuyên hát, ca tụng hết độ, nhà vua là vị minh quân cũng đói. Chúng tự chuyển hoá, băng hoại, mất lập trường cách mạng, chuyển nghề bán miệng nuôi trôn thành bán trôn nuôi miệng, biến các trại sáng tác thành các nhà thổ, sì ke, nghiện ngập. Từ đó các bệnh giang mai, bệnh dịch, nạo thai lan tràn cả nước đưa đến tình thế lâm ngụy, vô thuốc chữa.

Vua cho họp các quan đại thần thì họ biểu quyết phải nhờ vả Sơn Yêu Tinh, con rể yêu quý của vua. Vua kêu người sang sứ cầu viện Sơn Yêu Tinh. Sơn yêu tinh tiếp sứ giả nhà vua Hùng rồi sau khi nghe chuyện thì phán: “nếu muốn ta tiếp viện, giúp đỡ thì điều tiên quyết, phải dẹp bỏ bọn thế lực thù địch, nói xấu tung tin bịa đặt, xuyên tạt bôi nhọ gói thầu cưới công chúa. Mà để lấy công chúa, ta phải phá biết bao nhiêu rừng, giết bao nhiêu cọp, voi,…nay phải trả lại cho ta hết cộng tiền lời 2 chấm từ 35 năm qua. À quên, phải kêu bọn tham quan chúng mày đã lấy 30% gói thầu, đem trả lại cho ta luôn.”

Nghe đến đây sứ giả vua Hùng mặt xanh như đít nhái, quỳ xuống lạy Sơn Yêu Tinh; con cắn cỏ lạy ngài, 30% của gói thầu, chúng con đã mua thẻ câu lạc bộ gôn 3 tỷ, đi du hý với mấy em chân dài ở trời tây, nay lại phải trả tiền bảo dưỡng cho Bồ nhí thì lấy tiền đâu ra mà trả.



Sơn Yêu Tinh nghe vậy, liền rú lên cười như đắc kỷ ho gà….. Chán Mớ Đời 

Nguyễn Hoàng Sơn 

(Còn tiếp)