Showing posts with label love. Show all posts
Showing posts with label love. Show all posts

Phần nguy hiểm nhất khi về hưu


Đồng chí gái về hưu được trên một năm nên mình đọc thêm tài liệu về hưu trí. Làm gì để đi hết quãng đường đời còn lại vì mù tịt với ngày tháng hay những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Đọc thêm kinh nghiệm của mấy người về hưu, nói chuyện những người quen lớn tuổi để học hỏi thêm kinh nghiệm của họ.


Có một ông Mỹ, được xem là thành đạt, về hưu ở tuổi 58, kể trên mạng rằng: những người sắp sửa nghỉ hưu, tưởng rằng nghỉ hưu là “sống một cuộc sống tốt đẹp, an hưởng tuổi già” sau những năm tháng lao động để xây dựng sự nghiệp, gia đình. Trên thực tế không phải vậy. 


Ông ta chia sẻ kinh nghiệm cá nhân, cho rằng nếu chúng ta không có một kế hoạch lâu dài cho những năm tháng sắp tới khi về hưu, thì cuộc sống có thể tràn ngập những cơn buồn chán, lo lắng và thậm chí trầm cảm như trường hợp của ông ta đã trải qua. Sau phải đi chữa bệnh tâm lý và gia nhập các công việc từ thiện giúp ông ta tìm được hướng đi trong cuộc đời, cảm thấy hữu ích cho cộng đồng, cảm nhận cuộc đời đáng sống thay vì té xuống hố sâu, hụt hẫng khi ngưng làm việc.

Mình biết vài trường hợp. Về hưu chán chường nên đâm ra nghiện hút thuốc, cà phê, rượu bia, thậm chí là ma tuý. Người Mỹ về già nghiện thuốc giảm đau vì họ buồn chán, trầm cảm. Đây là vấn nạn lớn của người già tại Hoa Kỳ. Bà Inge mình quen trên 20 năm, ghi tên đi học đại học cộng đồng còn ông Larry thì đi nhảy đầm uống rượu mỗi đêm. Mỗi ngày họ gặp một nhóm bạn để chia sẻ kinh nghiệm hay kiến thức. Cả hai đều rủ nhau đi Tây năm vừa rồi ở lứa tuổi trên 8 bó khiến mình mất đi những người bạn già để học hỏi kinh nghiệm sống của họ. 


Hôm trước ghé thăm anh bạn trên Los Angeles. Mình đi công việc nên hỏi có nhà thì ghé thăm. Anh ta mới về hưu được 1 năm, ở nhà buồn, xem phim bộ riết cũng ớn. Anh ta than là đầu óc bắt đầu trả nhớ về không. Anh ta ở xa quá nên cũng không gặp thường. Nay anh ta lại lái xe ban đêm không được nên hết đến nhà mình khi đồng chí gái tổ chức ăn uống. Mới nói chuyện động viên một ông người Mỹ, hội viên của Toastmaster, bị ung thư đang xạ trị. Tối đọc kinh Chú Đại Bi cho ông ta, giúp ông ta lên tinh thần để chiến đấu với bệnh của thế kỷ.


Ông mỹ báo trước cho những người mới nghỉ hưu và sắp nghỉ hưu về những mối nguy hiểm về mặt tinh thần đang ở phía trước và đề nghị một hướng đi giúp việc nghỉ hưu thành công để tránh lâm vào hoàn cảnh mà ông ta đã trải qua. Về mặt tài chính thì ông ta không lo vì bán công ty được một số tiền lớn, ăn xài đến Tết Congo cũng không hết. Về mặt tinh thần thì có vấn đề. Cho thấy giàu cũng có nổi khổ cho nên thà giàu mà sung sướng còn hơn nghèo mà đau khổ.

Hóa ra người về hưu có nhiều vấn đề: tài chính làm sao để có cuộc sống tương đối thư thản, không lo ngại thiếu tiền, một mặt về tinh thần, chống chọi sự chán chường khi giết thì giờ hàng ngày. Có chị bạn kể bảo lãnh ông bố sang Hoa Kỳ, buồn cả ngày lủi thủi trong nhà ngoài sân. Đến khi chị ta khám phá ra ở vùng Bolsa có một trung tâm sinh hoạt cho người già. Sáng chở bố lại mua cơm trưa tại chỗ để ăn với mấy ông bạn mới, tập thể dục hay đánh cờ tướng, chém gió về quá khứ vàng son, giúp ông bố vui hẳn ra, tinh thần lạc quan. Nhớ bà cụ sang Hoa Kỳ, có thẻ xanh đầy đủ. Mình chở đi chơi, tập Đông Phương Hội đủ trò nhưng mẹ mình kêu “cho Mạ về đi con”, đành đưa mẹ về lại Đà Lạt.


Ông ta cho biết nghỉ hưu không phải là đích mà chúng ta muốn đến mà là một hành trình với ba điểm dừng chính. Điểm dừng đầu tiên, ông ta gọi là “tuần trăng mật”. Như hai vợ chồng mới cưới, hồ hởi đi du lịch, thấy cuộc đời là màu Hồng tỏng tiếng hát của Edith Piaf, quand tu me prends dans tes bras, je vois la vie en rose. Những người về hưu nghỉ ngơi, đi du lịch, tận hưởng những sở thích và làm những việc họ hằng mong muốn. Phần chuyển tiếp này thường kéo dài khoảng một năm.


Sau thời gian du hí ban đầu, ‘tuần trăng mật qua,” nhiều người về hưu phải chịu đựng sự thất vọng. Nghỉ hưu, không phải là một kỳ nghỉ vui vẻ, hạnh phúc vĩnh viễn như mơ tưởng. Bây giờ đồng chí gái còn vui vẻ đi chơi đây đó nhưng một mai, có thể chán đi du lịch, sức khỏe yếu thì mệt nên mình phải chuẩn bị, làm cách nào để mụ vợ không rơi vào tình trạng cảm thấy vô dụng.

Tấm ảnh đêm Tân hôn nói lên tình yêu tuyệt vời để rồi sau đó phải dọn dẹp, tạo dựng cuộc sống

Điểm dừng thứ hai là “đối diện với bức tường”. Sau thời gian trăng mật đi chơi đây đó, viếng thăm bạn bè ở xa, chúng ta tự hỏi về cuộc sống mới. Thông thường, giai đoạn này sẽ bắt đầu với cảm giác bồn chồn. Chúng ta bắt đầu nhớ sự tương tác với các đồng nghiệp cũ. Sự buồn chán có thể bắt đầu len lỏi vào và thậm chí có thể chuyển thành trầm cảm. Đây là điểm dừng nguy hiểm nhất trên cuộc hành trình hoàng hôn của đời người.


Một thiểu số bắt đầu lạm dụng rượu hoặc ma túy để giảm bớt trầm cảm. Một số có thể không bao giờ tiến xa hơn điểm dừng thứ hai này. Mình thấy nay có phòng trào hát karaoke rất hay để giúp người già có một đam mê làm ca sĩ. Đúng hơn là giải toả tinh thần dồn nén của họ khi về già. Vợ chồng về già lại càng cãi nhau khi đối diện kẻ nội thù 24 /24. Nhiều ông bò ra Bolsa, uống cà phê chém gió đến giờ ăn thì về để khỏi cãi nhau. Thật ra cả hai đều bị dồn nén về mặt tinh thần thay vì đối thoại, chúng ta trở nên đối chọi.


Mình có một bà dì vợ, con cháu ở xa. Mỗi tuần hai vợ chồng chở mẹ vợ đi đón dì, chở đi ăn rồi đi lòng vòng ở khu Bolsa. Có lần dì nói: “chú Sơn biết không, từ khi chú qua đời buồn, không có ai để cãi nhau. Đến chở dì đi chơi như ri là dì mừng”. Cho thấy vợ chồng cãi nhau cũng là một cách giúp nhau giải toả nổi buồn không tên.


Mình có anh bạn, bác sĩ về hưu sớm có đam mê là hát nên thấy anh ta bận rộn tập hát rồi lăn vào các hội đoàn người Việt để hát trong các buổi văn nghệ. Mình hay kể chuyện tếu lâm khi nghe mấy bà mấy ông rên rĩ hát nhạc Việt Nam khi xưa nhưng thật ra mình hiểu lý do họ hát để xả bớt áp suất về mặt tinh thần bị nén khi về hưu, nguyên cả ngày ở nhà.

Nay mình mới hiểu các cựu binh sĩ Hoa Kỳ khi giải ngủ đều lâm vào tình trạng trầm cảm. Nghe nói sau cuộc chiến Việt Nam, cựu quân nhân Mỹ tự tử rất nhiều đâu 20,000/ năm. Tính ra lính Mỹ chết tại Việt Nam có 58,000 người nhưng số người Mỹ chết sau khi trở về nước còn cao hơn rất nhiều. Xem link cua chính phủ Hoa Kỳ  https://pubmed.ncbi.nlm.nih.gov/2343923/


Như câu chuyện nhà tu và cô gái giang hồ. Có lần hai ông sư được người làng bên, nhờ đến làm ma chay. Sau cúng kiếng xong thì đi về. Đến bờ suối thì gặp một cô gái giang hồ, nhờ hai người bế qua suối vì sợ ướt áo quần. Một ông xung phong bế cô ta qua suối rồi để xuống, tiếp tục đi về chùa. Ông sư đi cùng thì nghĩ tại sao sư huynh mình đã đi tu mà còn làm ô uế thân thể kẻ xuất gia, bế cô gái giảng hồ. Hình ảnh này ám ảnh ông ta suốt đoạn đường trở về chùa. Cuối cùng khi về chùa, ông ta bực quá nên hỏi tội vị sư huynh. Anh là kẻ xuất gia, tại sao lại làm ô uế bế cô gái sang suối. Ông sư huynh ngạc nhiên rồi nói tôi đã bỏ cô gái ấy bên bờ suối, còn anh vẫn mang theo về chùa. Binh sĩ Mỹ tham trận tại Việt Nam, Á Phủ Hãn, Iraq,..về lại Hoa Kỳ, đa số bị căn bệnh này, không quên được những gì đã tham dự tại chiến trường. Mình mới xem một phim kể về vụ tàn sát dân làng vô tội tại Á Phủ Hãn, tương tự vụ thảm sát tại Mỹ Lai.


Nhiều người Mỹ cho rằng “Điều tồi tệ nhất của việc nghỉ hưu là đánh mất bản sắc của chúng ta. Tốt nhất là tìm một bản sắc mới.” Điển hình là chúng ta trước đây là bác sĩ, kỹ sư, luật sư,.. bổng nhiên chúng ta phải trả lời là tôi hưu trí khi ai đó hỏi làm nghề gì. Chúng ta mất bản thể, tước vị mà chúng ta đã bỏ ra biết bao nhiêu thời gian để xây dựng, để có một bản sắc trong xã hội. Rất nhiều người ngừng lại chỗ này, như đứng trước bức tường Bá Linh. Họ không biết làm gì khi đối diện bức tường. Kiếm cách leo qua, hay mò bên trái bên phải để xem có cánh cửa nào khác để vượt qua.

Có một số người tiếp tục đến điểm dừng thứ ba “xác định lại bản thể của mình”, nơi họ xây dựng bản sắc mới và phát triển những thói quen mới. Đây là điểm dừng khó khăn nhất trong hành trình. Cần có một nỗ lực bền bỉ, thường liên quan đến việc thử nghiệm, để vượt qua điểm dừng này và tiếp tục con đường đi của mình.


Tại hội Lions, có một ông cựu cảnh sát viên của thành phố, về hưu, ông ta tích cực tham gia rất nhiều chương trình thiện nguyện trong thành phố. Vợ ông ta rên là không thấy mặt ông ta. Nhiều người khác cũng tham gia các sinh hoạt xã hội. Có ông quen, mua miếng đất 120 mẫu trên núi, để tặng hội Lions, nhằm giúp học sinh nghèo có chỗ để nghỉ hè, trượt tuyết. Mấy ông khác thì đóng giường, đóng bàn ghế đem lên. Mình thì cho một chiếc xe van cũ để chở học sinh nghèo lên đó chơi. Nhìn những đứa trẻ được đi chơi, nghỉ hè, bố mẹ không phải lo lắng cho con 1 tuần lễ khiến ai nấy đều vui vẻ, cuộc đời đẹp hơn nếu mọi người bỏ chút công chút của.


Có ông Mỹ năm 97 tuổi cho ra đời cuốn sách nói về hành trình nghỉ hưu của ông ta. Ông ta đặt kế hoạch ngủ niên như học thêm một môn gì, học vẽ, học thêm về một đề tài nào ông ta ưa thích. Ở Hoa Kỳ, đi học đại học cộng đồng rất rẻ, có nhiều chương trình chính phủ cho tiền để học. Mình biết vài người sang đây cứ đi học mệt thở, để được tiền chính phủ cho hàng năm. Sau này, bán cái vườn, mất bản sắc người nông dân, chắc mình sẽ xin tiền đi học vớ vẩn. Có bác nào biết lớp dạy hết sợ vợ thì cho em hay để ghi danh.

Muốn sống thọ, và có tiền hưu khi về già, các cố vấn tài chính đều khuyên chúng ta qua hình ảnh này. Gặp phụ nữ là băng qua lề đường. Đó là lời khuyên chân thật nhất của một người thành thật

Việc này có thể mất từ ​​sáu tháng đến vài năm. Nhiều người kém may mắn, không đạt được mục tiêu cuối cùng và vẫn mắc kẹt trong tư duy nghỉ hưu truyền thống, áp dụng lối sống thụ động với rất ít điều để mong đợi mỗi ngày. Từ từ bộ não không làm việc nhiều sẽ quên dần và trả nhớ về không. Có người may mắn có cháu ngoại cháu nội để trông, tạo điều kiện cho con họ. Họ có thể đưa đón cháu đến trường, giúp họ có chí hướng, thức giấc mỗi ngày. Vợ chồng chị vợ mình, cả hai là nha sĩ, mới về hưu, trông 3 đứa cháu 3 ngày một tuần. Đi chơi là nhớ cháu nội. Có gì giúp họ vui đời để tiếp tục sống nếu không cứ mỗi ngày phải tọng thuốc trị bệnh họ Cao là Chán Mớ Đời.


Làm sao để tránh được số phận này? Những người mới nghỉ hưu thường thiếu định hướng, vì vậy họ cần một kế hoạch để hướng dẫn cách họ sử dụng thời gian. Có nhiều nghiên cứu đã giúp ích cho người hưu trí. Ví dụ, một nghiên cứu gần đây cho thấy hạnh phúc của người về hưu tương quan với việc tham gia vào các hoạt động chủ động và thụ động. Bạn sẽ là người tham gia hay khán giả? Nghiên cứu này được củng cố bởi một nghiên cứu khác, trong đó ghi nhận rằng những người về hưu hạnh phúc có số hoạt động “tích cực” gấp đôi so với những người về hưu không hạnh phúc.


Nói cho ngay, ngày nay chúng ta về hưu, có xã hội mạng nên còn lên chia sẻ một bài hát, một món ăn,… nếu không chắc mọi người đều lâm vào tình trạng lộn xộn về tâm lý. Mình thấy đồng chí gái bận rộn đi gặp các bà bạn khiến mình mừng. Mỗi tuần đều đi leo núi với vợ để giúp vợ tịnh khẩu, tránh khẩu nghiệp. Leo núi mệt nên mụ vợ thở không ra hơi nên không nói gì cả. Vợ chồng không đối choại. Ăn vui.

Các hoạt động theo đuổi tích cực có thể mang tính hướng ngoại, diễn ra trong môi trường xã hội như hoạt động tình nguyện, hoặc hướng nội tâm, chẳng hạn như một sở thích được thực hiện một mình. Đồng chí vợ hay đi theo mấy người bạn hát ở các viện dưỡng lão hay nấu ăn cho người vô gia cư. Đi viếng một viện mồ côi ở Mễ Tây Cơ, vợ kêu về Mỹ xem có viện mồ côi nào, xin phụ giúp hàng tuần. 


Mình nghĩ sau khi đi chơi mệt thở, mụ vợ sẽ đi đến tình trạng này, và sẽ cần làm thiện nguyện cho một tổ chức nào đó hay ở chùa. Nghiên cứu đã chỉ ra rằng sự cân bằng giữa cả hai loại là cần thiết để có được thời gian nghỉ hưu tối ưu. Tương tác với những người không phải là gia đình ruột thịt của chúng ta có thể kéo dài tuổi thọ của chúng ta lên tới bốn năm. Ngược lại, sự cô đơn có thể rút ngắn tuổi thọ tới 8 năm. Ngoài ra, các hoạt động solo tích cực, chẳng hạn như ô chữ hoặc trò chơi ghép hình và các sở thích, chẳng hạn như vẽ tranh hoặc làm vườn, có thể giúp chúng ta duy trì khả năng nhận thức của mình.


Dạo này thấy họ quảng cáo trò chơi Solitaire rất nhiều. Khi xưa, chưa có vợ buồn mình hay chơi trò chơi này. Sau này thấy cãi nhau với mụ vợ mệt quá, lăn ra ngủ.


Điểm mấu chốt: Hạnh phúc của chúng ta sau khi nghỉ hưu phụ thuộc vào những mục tiêu chúng ta theo đuổi. Và chúng ta càng có nhiều mục tiêu theo đuổi và chúng càng đa dạng thì chúng ta sẽ càng hạnh phúc hơn. Điều tồi tệ nhất của việc nghỉ hưu là đánh mất bản sắc của chúng ta. Phần tốt nhất là luôn luôn tìm một cái mới nhưng đừng có tìm vợ mới là hoà bình.



Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


15 điều đàn ông cần có khiến phụ nữ mê


Hôm trước, đọc tờ báo lá cải Mỹ, thấy có một bà tâm lý gia nói đến đàn ông, không cần đẹp trai nhưng vẫn thu hút được phụ nữ khiến mình tò mò đọc, biết đâu có thể học hỏi chút gì từ quan điểm của phụ nữ thì thất kinh. Tác giả đưa ra 15 cách mà đàn ông có thể thu hút phụ nữ mà mình không có đến 1 điểm, đọc xong thì mình mới hiểu lý do khi xưa, ế vợ vì không hội đủ điều kiện của 15 cách tán gái, đắc nữ tâm. Chán Mớ Đời 


Tác giả cho biết một “người đàn ông thông minh” là một món quà từ Thượng Đế. Nghe đến thông minh là mình thua non nhưng đọc kỹ hơn thì bà ta cho biết không nhất thiết phải có học thức nên đọc tiếp. Bà ta muốn nói đến người đàn ông thông minh về cảm xúc vì theo phụ nữ, họ luôn luôn thông minh hơn đàn ông, họ chỉ cần đàn ông thông minh về cảm xúc (emotional Intelligence) như chó mèo để sai bảo, hiểu họ, ngoắt đuôi như chó dù họ đang căm tức chuyện gì đó khiến mình tò mò, tìm mò trên mạng. Sau đây là những điều cần thiết giúp các bác trai để phụ nữ mê các bác, đem về sai vặt. Kêu ngồi thì ngồi, kêu đứng thì đứng như trường hợp của em.

Người đàn ông thông minh cảm xúc rất dễ thương, lịch thiệp, không muốn ngủ, có sex với phụ nữ. Điều này khác lạ, mình thấy cô nào là cứ xem bông đào to lớn, có độn hay không, phụ kiện đầy đủ chớ gặp mấy cô to béo hay gầy như con mắm thì chạy mất dép. Đàn ông không muốn lên giường với phụ nữ có nhiều vấn đề. Như ông Xuân Diệu, được tổ chức, cưới cho cô vợ. Đêm động phòng hoa chúc, ông ta ngồi làm thơ trong khi cô vợ mới cưới thì nằm trong phòng đợi chờ đến khi chạy theo thuyền khác.


Người đàn ông thông minh trong quan hệ nam nữ là những người không to tiếng, áp đảo người tình. Cái này thì theo kinh nghiệm cá nhân, những người đi qua đời tôi đều la hét, to tiếng với mình cả. Mình chỉ biết ngồi một cục nghe họ, hét anh còn nợ em đồng hồ, bóp ví gì đó. Mình phải như tên A, Bồ cô 2, hay tên B Bồ cô 9,... Mình không phải là đối tượng của họ nên họ nên đi chơi cho có bạn, đá khi tìm được đối tượng khác. Đường ai nấy đi thay vì hai đầu nổi nhớ cãi nhau.


Đàn ông thông minh khi lo Âu hay tức giận đều chia sẻ cảm xúc họ với người phụ nữ. Có chia sẻ họ cũng đâu có nghe, hỏi tóc chải như vậy được không hay áo này mua good Deal được không., Adieu! Sois heureuse.


Nhưng họ lại nói người đàn ông thông minh, khi họ quyết định ra đi, để lại tự do cho người tình, không quyến luyến gì cả. Cái này thì mình không biết vì chỉ bị phụ nữ đá giò lái. Đau quá thì chỉ việc câm mồm. Đi tìm người khác. Mình chỉ bị người ta bỏ chớ ế vợ thì đâu dám bỏ ai. Dạo ấy chưa có làn sóng gái H.O., sang nên tỷ lệ một cô gái vượt biển cho 20 tên đàn ông. Gái di tản thì đừng có mơ ước điên vì trèo cao té đau. Kiếm vợ mà không có bằng bác sĩ thì khó được bố mẹ Interview. Người ta đã bỏ con rồi chúa ơi.


Chỉ có một điểm đúng là quan hệ gia đình của người đàn ông thông minh rất bình thường. Cái này thì mình không gặp ông bà cụ trên 20 năm nên quan hệ rất bình thường, không phải làm dâu gì cả. 


Trở lại bài báo, tác giả cho biết người đàn ông khiến bà ta thổn thức như sau:


Bà ta cho biết một người đàn ông “street smart”, đại loại khôn lanh ngoài đường, vẫn hơn một ông “book smart”, khôn qua sách vở. Nôm na là khôn chợ dại nhà. Một người đàn ông có bằng cấp chưa chắc đã dạy cho phụ nữ được gì trong khi một tên có những tài lẻ để dạy họ vẫn thu hút phụ nữ nhiều hơn. Có ai biết bà này muốn đề cập đến không? Không bằng cấp thì mấy bà nuôi chồng à? Tài lẻ hát karaoke không làm ra tiền. Có thể khi còn trẻ chớ khi đến tuổi lập gia đình thì các cô bổng nghiên cứu thiên về kinh tế nhiều hơn là tài lẻ. Nhớ có chị quen, hỏi đẹp như chị mà sao lấy ông chồng xấu đui rứa. Chị ta giải thích xấu nhưng có bằng cấp lương cao, chớ lấy thằng tính nghệ sĩ về đói, cạp đất mà ăn.

Rồi bà ta nói đến 50 điều mà phụ nữ thích đàn ông làm cho họ. Sợ quá không dám đọc tiếp vụ này. Nội trả biên lai thẻ tín dụng hàng tháng cho mụ vợ là mình đã khóc một dòng sông, tôi đã khóc một dòng sông mỗi khi nhận statement hàng tháng của thẻ tín dụng của mụ vợ. Không cần biết đến 49 điều khác.


Phụ nữ thích đàn ông có thẩm âm, nhất là nghe nhạc mà họ ưa thích. Nhất là biết hát hay chơi một nhạc cụ thì sẽ chinh phục phụ nữ như Michael Jackson. Cái này thì chắc chắn mình không có. Mình mê cải lương nghe tình anh bán chiếu của Út Trà Ôn còn học đàn tranh với cô Minh Đức Hoài Trinh. Lấy vợ rồi, mụ vợ cấm đi học đàn nữa. Tối ngày mình chỉ nghe tiếng coyote rống trên vườn và tiếng cú bay lòng vòng. Mình đã kể rồi, khi nghe mình hát lần đầu, mụ vợ kêu giọng ca anh rất tồi, muốn lấy tôi thì đừng bao giờ hát nữa.


Bà ta cho biết người đàn ông giỏi trong việc giao tế sẽ khiến phụ nữ khâm phục. Điển hình các đàn ông có chức có quyền thường được phụ nữ mê. Cái này mình không có luôn. Đi đâu với đồng chí gái, mình chỉ nép theo sau, ăn uống xong thì mình kiếm một cái ghế xa xa chỗ họ hát hò để ngủ. Cạy miệng không ra được một chữ. Vợ mình lắc đầu hoài nên thường mụ đi chơi, kêu mình ở nhà.


Đàn ông bận áo vét, thời trang thì phụ nữ mê lắm. Đi ăn tiệc hay cưới mà lên đồ tuxedo, tạo ra vẻ sang trọng sẽ làm phụ nữ mê. Cái này mình cũng không có luôn. Mình quen bận đồ làm vườn nên đi đâu cũng vậy. Cứ xem hình mấy cán bộ nhà nước bận vét tông ra sao thì mình y chang. Gốc bần cố nông thì khó mà rửa sạch. Chỉ đi ăn cưới ai thì mình mới chịu khó bận đồ vét.

Bà ta cho biết phụ nữ sẽ điên cuồng, mê mệt nếu đàn ông có mùi cơ thể, xức dầu thơm. Mùi nào sẽ khiến bà ta nhớ đến một người đàn ông nào đó, sẽ khiến bà ta điên và say đắm người đàn ông. Bà ta cho biết là ôm nhau giúp nhớ mùi. Mình không thấy hình chụp của tác giả. Nếu một bà như Sophia Loren, Monica Belluci mà nói thì có thể tin còn bà này mà xấu như Chung Vô Diệm mà tuyên bố mà nghe theo thì bán lúa giống. 


Nói tới nước hoa, có lần cô em mình bên pháp sang chơi, đem lọ after shave tặng. Lâu ngày, tiếc tiền nên mình xức sau khi cạo râu. Sau này thằng con có râu thì đưa cho dùng. Vợ sai đi chợ, mới đi vòng vòng kiếm đồ thì có bà Mỹ, chận đầu lại hỏi What are wearing? Mình như bò đội nón, tưởng bà ta nói mình không bận áo quần, nhìn xuống quần đùi, áo thung 3 lỗ, bà ta mới giải thích là xức dầu thơm loại nào. Hóa ra động từ “wear” có thêm nghĩa xức nước hoa mà mình thì ngu dốt nên cứ nhìn áo quần mình đang bận xem có công xúc tu sĩ. Chắc bà ta nhớ đến tên đàn ông nào quen khi xưa. Mình nói không biết cô em bên pháp mua tặng. Chán Mớ Đời 


Bà ta kêu đàn ông mà đọc sách báo rất sexy khiến mình thất kinh. Mấy cô khi xưa quen, gặp nhau họ đâu cho đọc sách báo gì đâu, cứ bắt đưa đi shopping, ăn uống. Vợ mình thì cứ la sao cứ đọc sách, tốn tiền mua sách. Chỉ có bên Tây thì đầm tặng sách cho mình nhiều vì nghĩ mình ngu, không biết gì về văn hoá pháp nên mua tặng. Chán Mớ Đời   


Phụ nữ mê đàn ông có tham vọng. Có lần có cô bạn đầm sang Cali chơi, ghé ở nhà mình. Ngồi nói chuyện, cô ta kể khi xưa, mình nói muốn sau này đi làm để dành tiền mua nhà cho thuê khiến cô ta cho mình điên, bỏ chạy luôn. Cô này học HEC (trường cao đẳng thương mại) nên biết tên nào điên. Có ta nói biết vậy khi xưa, tao lấy mày cho khoẻ. Cô ta ly dị anh chàng học thấp hơn, rớt đại học hai năm rồi bỏ nhau. Tiền bạc đi làm mua căn nhà, khi ly dị tên chồng vớt phân nữa nên cô ta căm thù chế độ cũ. Mà đúng thật ở Pháp, khó có cơ hội như ở Hoa Kỳ. Còn mụ vợ mình thì cười như điên khi mình chia sẻ những ước muốn của mình sau này. Theo mình, phụ nữ chỉ cần đàn ông để sai vặt, làm nô lệ, giặt áo quần, nấu ăn, trả nợ cho họ vì tham vọng họ đều có hết cả. Còn nhiều nữa như có hơn 1,000 đôi giầy như bà Imelda Marcos, bận áo quần loại chiến đấu.

Phụ nữ thích đàn ông có chút hài hước. Cái này thì không đúng. Khi xưa mình độc thân vui tính nên ế vợ. Lấy vợ rồi thì đâm tịnh khẩu luôn từ trên 30 năm qua. Chưa kịp mở mồm, đồng chí gái đã trợn mắt rồi. Kêu ba láp ba sàm.


Phụ nữ rất mê đàn ông để lộ hé hé ngực. Bà ta khuyên không cài vài nút áo. Từ khi sinh ra tại Đà Lạt đến giờ, mình lúc nào cũng cài nút áo vì trời lạnh mà bà này kêu phải cởi vài nút áo. Trúng gió chết à. Chán Mớ Đời. Tên nào có 6 múi thì còn để lộ ra khoe chớ mình 1 múi thì khoe cái bầu 6 tháng? Lại còn kêu xâm mình là có bonus. Phụ nữ không thực tế chút nào. Đó chỉ trong phim xi nê. Đóng trong phim trường, nóng chết cha nên tài tử mới cởi nút áo để mồ hôi bớt ướt ngực.


Biết nói chuyện với phụ nữ. Theo mình thì khi gặp phụ nữ thì họ nói không chớ mình có bao giờ mở mồm được một chữ. Trong cuốn Đắc Nhân Tâm, ông Carnegie có nói được một bà khen ông ta nói chuyện hay, thật ra từ đầu đến cuối, bà ta chỉ nói và ông ta thì nghe, không chọt vào được một chữ. 


Mình đoán là bà này xấu nên ngồi viết vớ vẩn chớ phụ nữ mà theo các tiêu chí này thì cuộc đời đàn ông đỡ khổ, mình sẽ không bị Bồ đá, hát Chúa ơi, người ta lại bỏ con rồi. Cuối tuần, không biết làm gì, đọc báo lá cải cho vui đời. Hôm trước có chị nào còm kêu ở ngoài đời mình trông rất nghiêm nghị. Mình không nhớ là có quen chị này nên hỏi. Hóa ra có gặp chị ta một lần hôm tiền hội ngộ cựu học sinh NGuyễn Bá Tòng. Mình được hai vợ chồng chuyên chụp hình ăn uống bỏ lên mạng từ Úc Đại lợi sang, nhắn tin mời đến ăn cơm. Ai mời ăn là mình đi. Hôm ấy nhiều người quá mà mình lại không quen ai cả nên ngồi ăn rồi về. Xong om



Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 




Hiệp kỵ cuối tuần

 Cuối tuần rồi, vợ chồng chị vợ từ Boston bay sang đi du thuyền bên Mễ. Nhân cơ hội mấy anh em trong nhà họp mặt hiệp kỵ bố mẹ vợ. Mẹ vợ mất vào lễ giáng sinh còn bố vợ thì ngày Lễ Tạ Ơn. Hiệp kỵ cho tiện con cháu. Ở Hoa Kỳ thì giỗ hay sinh nhật cũng phải đợi đến cuối tuần mới tổ chức, không như ở Việt Nam, họ hàng hay hàng xóm đều ghi lại ngày kỵ giỗ và cứ đúng ngày họ đến ăn kỵ. Không biết đến đời con mình thì sao. Hy vọng chúng thấy mình làm cho ông bà ngoại, ông nội thì sau này bắt chước còn không thành ma đói, làm cô hồn đợi ngày 5 tháng 5 đi ăn giựt thiên hạ.

Cả nhà tổ chức sinh nhật cho ông anh cả, hơn mình 13 tuổi. Chị dâu nổi tiếng nấu ăn ngon, nay truyền nghề cho cô con gái. Cô cháu kêu chú Sơn thích ăn rau nên con đổ bánh xèo cho chú ăn rau. Ăn xong bánh xèo cô cháu thì hết muốn ra bolsa ăn bánh xèo. Ở bolsa thì dầu mỡ còn cháu rể đổ bằng chảo ít dầu, mỏng và dòn tan. Ngon cực. Xem như hai vợ chồng cô cháu được truyền thụ tay nghề 100% của chị dâu. 

Chị dâu khi xưa ở Sàigòn mướn chỗ trước nhà ai, mỗi ngày nấu nồi bún bò bán đắt khách đến nổi bà chủ nhà, tham lấy chỗ lại để bán. Không ai đến ăn cả nên kêu chị dâu lại nhưng sắp đi đoàn tụ gia đình nên thôi. Ăn bánh xèo xong thì đem bánh sinh nhật ra kêu ông anh thổi nến khiến mình lo, kêu để 1 cây tượng trưng thôi vì nhớ cuốn phim Ý Đại Lợi, Nuovi Mostri cũng tổ chức sinh nhật ông nội, kêu ông nội thổi nến, họ sắp 90 cây nến trên cái bánh. Khi ông ta thổi tắt hết 90 cây nến thì hết hơi lăn đùng cái mặt vào chiếc bánh. Chết tại chỗ. Ngày sinh Nhật và ngày chết trùng ngày. Khỏe đời cho con cháu. 


Sáng hôm sau, cả nhà đi ăn phở gà xong thì ra thăm mộ bố mẹ vợ. Mình lãnh phần đem hương. Sau đó đi chợ mua thức ăn cúng. Con cháu ngày nay không nấu nướng gì cả. Mua cho tiện. Con cháu kéo đến lạy bàn thờ ông bà. Bà chị vợ kêu ba me nay chắc đi đầu thai rồi, mong ba me làm người tốt như đối với tụi con khi xưa rồi cuối cùng phán ba me phù hộ cho con cháu,… khiến mình cười. Muốn cha mẹ siêu thoát nhưng lại muốn cha mẹ ở lại phù hộ con cháu ăn nên làm ra thì làm sao ông bà siêu thoát được. Đó là nghịch lý cuộc đời. Chúng ta thương cha mẹ hay ta thương ta hơn. 

Có cô cháu dâu gốc Nhật đang chuẩn bị đập bầu con so. MÌnh hỏi khi nào là ngày vượt cạn, cô cháu cho biết Tết ta. Mình nói có xem tử vi gì không. Cô cháu dâu kêu không. Mình nói kêu thằng cháu đi xem tử vi cho đứa bé vì nó ra sớm hay trễ có thể khác giờ sẽ thay đổi đời của cháu. Cuối năm ta hay đầu năm mới ta. Cô cháu gốc Nhật nên chắc không quen vụ tử vi như người Tàu và người Việt, mặt đực ra như ngỗng ị. 


Mình kể chuyện anh bạn quen, chuyên gia tử vi. Kỹ sư nhưng không hiểu sao lại mê chấm tử vi. Anh ta lấy cô vợ bác sĩ, em một người bạn. Đám cưới em anh ta, ông bố nhờ mình đại diện nhà gái nói đôi lời với nhà trai.


Sau cô vợ có bầu, vào nhà thương. Anh ta không phụ vợ đẻ như mấy lớp dạy hộ sinh mà cứ lấy laptop xem sao và giờ nào tốt để sinh con có Tam Hoá. Anh ta kêu vợ Hold on! Giờ này không tốt, ráng thêm hai tiếng qua giờ Tý tốt hơn. Mụ vợ đau đẻ quá, chửi anh ta quá trời. Sau đó anh ta tự an ủi thôi kệ sau này nó trở thành triệu phú cũng được. Nếu bà xã ráng nín thêm 90 phút thì nó sinh vào giờ tý thì tuyệt, có Tam Hoá. Làm lớn, chính trị gia chi đó hợp với mộng ước đời anh ta.


Sau này, thấy vợ chồng anh ta ly dị nên chả hiểu anh ta chấm tử vi ra sao mà phải hát Adieu Julie Candy. Và từ đó, mình không gặp lại. Mấy đứa cháu nghe mình kể chuyện tử vi cười quá. Mình nói cô cháu dâu. Make sure just Hold on! Wait for the right time to push for the Best Star.

Viết tới đây thì nhớ dạo đồng chí vợ sinh con đầu lòng. Cô nàng chuyển bụng ngày cuối năm. Hối hả chở vô nhà thương vì không biết có đúng hay không vì cả tuần vợ kêu chở vô nhà thương mấy lần rồi lại đưa về. Kêu chưa đúng giờ Tam Hoá. Đâu như mẹ mình khi xưa đẻ như gà. Đi chợ xong thấy chuyển bụng, đi đến nhà hộ sinh Hiền Chi của bà Tôn Thất Chí. Rặn một cái như gà là ra đứa con. Kinh


Trước đó có học lớp tiền sản Lamaze, phụ vợ vượt cạn thay vì ra bờ sông lặn hụp khi vợ đi biển, mồ côi một mình như mấy người đàn ông xưa ở quê mình. Vô nhà thương vợ kệ đau. Y tá đến hỏi thăm tình hình, how are you doing? Mình muốn động viên vợ, kêu she is doing fine. Mụ vợ rống lên kêu No! I’m not Okey. Rồi chửi mình một tăng. Người chi mà vô hậu. Dôn ơi là dôn. Từ ngày lấy nhau, chưa bao giờ mình bị vợ chửi tát nước như vậy. Từ đó sợ vợ luôn đến giờ. 


May là bác sĩ đến truyền thuốc giảm đau nếu không chắc mụ vợ chửi mình như bà nào ở nhà bảo sanh Hiền Chi khi xưa. Mẹ mình sinh mình tại nhà thương bác sĩ Phán, sinh cô em kế tại nhà bảo sanh Trương Thị Lập, dưới phòng mạch bác sĩ Lương. Còn mấy người kia thì tại nhà bảo sanh Tôn Thất Chí. Có lần mình vào thăm mẹ mình mới sanh, thì nghe phòng bên cạnh, có tiếng bà nào la hét kinh hoàng. Tiên sư bố mày, bà bảo để bà ngủ mày cứ đè bà ra rồi nhét cái mả cha mày vào, bây giờ bà đau đẻ, mày trốn đâu rồi. Cái thằng khốn nạn. Chạy đâu rồi. Tiên sư bố mày. Mình quen ở ngoài chợ Đà Lạt nghe mấy bà chửi nên không để ý lắm. Có vợ bị vợ chửi khi lâm bồn thì mới nhớ lại và hiểu lý do phụ nữ chửi chồng khi để rồi quen thói chửi luôn đến chết. 

Có lần, đồng chí gái có thai lần thứ hai, mình đọc thơ Trăng Sáng Vườn Chè cho thai nhi vì nghe nói, thai nhi nghe nhạc thì sẽ sáng dạ, thông minh, ra đời sẽ có khiếu về âm nhạc như Beethoven. Mình thì thích nghe cải lương như mụ vợ thì không nên Mình đọc thơ việt ngữ cho thai nhi để sau này con hiểu và học tiếng Việt cho dễ. Mình chỉ thuộc thơ trường phái nông dân trồng bơ nên đọc cho mụ vợ nghe. Mụ vợ thuộc dạng các Mệ, dòng Tôn Thất nên quen thơ đài cát, đài trang, kiểu ông Hàn Mạc Tử bán trăng vì hết tiền trả tiền cơm tháng. Nay nghe thơ nông dân có vẻ thích lắm, cười sẽ giúp sinh con vui vẻ sau này nên kể lại đây cho mấy bác gái xem có đúng ý các bác hay không.


Hôm qua em đi hái chè 
Gặp thằng phải gió nó đè em ra 
Em lạy mà nó chẳng tha 
Nó đem đút cái mả cha nó vào 
Bấy giờ em biết làm sao ? 
Nếu em càng giẩy nó vào thêm sâu 
Cái gì như thể củ nâu 

Cái gì như cái cần câu vật vờ

Nghe tới đây, mụ vợ cường khoái chí, hỏi anh tìm đâu ra vậy. Mình thì lạ lắm, thi ca cổ điển thì mình nghe như vịt nghe sấm, còn loại theo kiểu bình dân học vụ như thế này mình nghe hay đọc một lần là thuộc. Chán Mớ Đời 

Hôm sau em đến vườn chè 
Kiếm thằng phải gió em đè nó ra 
Nó lạy rối rít xin tha 
Nhưng em cứ đút mả cha nó vào 
Bây giờ mới sướng làm sao 
Nên em càng giẩy cho vào thêm sâu 
Giẩy sao cho dập củ nâu 

Giẩy sao cho gẩy cần câu vật vờ

Nhớ hồi học việt văn với cô giáo Liên, cứ nghe bằng bằng trắc trắc chi đó là mệt.

Mười năm thắm thoát trôi qua 
Gặp lại phải gió nó già hơn xưa 
Mừng như nắng hạn gặp mưa 
Em đè nó xuống em lùa chim ra 
Nó nằm nó khóc nó la 
Em ngồi em bóp mả cha ngày nào 
Khi xưa củ cứng cần cao 

Ngày nay củ xẹp cần dâu cần xìu

Cái này bắt chước ông Trần Quảng Nam với 10 năm tình cũ, Khe Khe 10 năm không gặp tưởng tượng thằng phải gió ra sao.

Sáng nay ngồi nấu nước chè 
Nhớ lại chuyện củ nó đè trong tim 
Ngồi buồn ngó xuống con chim 
Xưa sao hùng dũng giờ im thế này 
Lắc qua lắc lại mỏi tay 
Nó vẫn ủ rủ ngây ngây khờ khờ 
Hởi người em gái xóm mơ 
Cần câu còn đó mồi trơ..... hết rồi


Vợ chuyển bụng, bể nước ối rất lâu đến 22 tiếng đồng hồ thì bác sĩ kêu mỗ bụng lấy thằng con ra. Lúc đầu, mới vào nhà thương, xem ngày giờ mình nghĩ năm nay có thể khấu trừ thuế được $500 vì có thằng con sinh ra đời trước giao thừa. Ai ngờ thằng con thuộc diện con cháu phản động nên đến 17:17 chiều mồng 1 mới được ông bác sĩ lấy từ trong bụng mẹ nó ra sau 22 tiếng đồng hồ rặn. Kinh. Nói cho ngay, không có khoa học, mổ dám hai mẹ con đi đoong luôn vì thằng ngon nằm ngược. Con gái mình cũng ngược, chả hiểu tại sao. Chắc con cháu phản động.


Mụ vợ mỗi lần sinh nhật thằng con, nhớ chuyện xưa là kêu mình ra chửi một tăng. Đến phiên con gái thì ít cứng đầu hơn, chỉ chuyển bụng có 18 tiếng sau khi bị bể nước ối. Cũng phải mổ nên đồng chí gái đóng cửa khẩu, bế môn toả cảng, kêu không sinh con nữa. Kêu đụ rồi. Thấy vợ đau đẻ, thấy thương, mình tự hứa chừa không đụng vợ nữa nhưng rồi sau khi ở cử xong, nín chịu không được đành lấy cái mả cha ngày nào ra xài. 


Mình có ông anh vợ, có 3 con thì leo lên thuyền đi vượt biển. Sang Hoa Kỳ thì sản xuất thêm một đứa nên cán bộ xã hội kêu trai hay gái chỉ 4 mà thôi. Nhà nước không cho thêm trợ cấp. Anh ta chạy về nói bà vợ “thôi đụ rồi”. Bà vợ đang cho con bú, kêu đụ khi mô thế là làm thêm 2 trự ra đời. Kinh


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn