Khủng hoảng thế giới về ma tuý


Mỗi lần lên vườn, mình nghe đài France Culture, để nghe tiếng tây, để nhớ lại thời sinh viên hay nghe đài này, để học mót chút gì về văn hóa tây phương. Hôm nay có chương trình nói về cuộc khủng hoảng y tế của thế giới, vấn nạn sử dụng ma tuý. Càng ngày người ta càng sử dụng các loại thuốc cấm như ở Pháp quốc, cho rằng 50% người Pháp, đã sử dụng Cannabis. Các chương trình giúp người bị nghiện như ở Bồ Đào Nha, Hoà Lan, Pháp,… và kết quả không được khả quan mấy từ 20 năm qua.


Tuần vừa rồi, báo chí Pháp đăng tải, bắt được một đường dây buôn ma tuý mà họ gọi Viet Connection, đưa ma tuý từ Nga sô, qua ngã Tiệp, Đức,… về Việt Nam, mình có thấy mấy tấm biểu ngữ nói không với Ma Tuý nên đoán Việt Nam hiện tại chắc thiên hạ chơi thuốc lắc nhiều. Nhớ dạo Sàigòn mới đổi chủ, xem phim thì thấy Việt Cộng cho mấy cô gái ăn sương, dân chơi ma tuý vào các trại phục hồi nhân phẩm, nay là nghe nói gái việt đứng đường đầy các phố lớn ở Mã Lai, Tân Gia Ba,…


Khi xưa, người ta sử dụng morphine, để giúp binh sĩ bị thương giảm đau hay bệnh nhân bị ung thư gần qua đời nên không sợ bị nghiện thuốc.


Người ta cho biết, mỗi năm có đến hơn 106,000 người Mỹ chết vì uống thuốc quá liều, Overdose. Nhiều hơn số người Mỹ chết vì tai nạn xe cộ. Không biết bao nhiêu tiền đã được đỗ ra để giúp người Mỹ tránh và ngăn ngừa sử dụng ma túy nhưng càng ngày càng gia tăng. Du khách Mỹ sang Mễ Tây Cơ chơi, hỏi phục vụ viên tìm cho ma tuý, khiến các nhóm băng đảng buôn ma tuý Mễ, dành dựt nhau, bắn nhau trong các khu nghỉ dưỡng. Kinh


Khi mấy đứa con vào trung học, mình có đi dự thính một buổi nói chuyện của cảnh sát thành phố về sì ke ma tuý trong trường. Họ có mời 1 cô gái và 2 nam sinh đã là nạn nhân của nghiện ngập, tham dự và kể về kinh nghiệm của họ. Cô gái cho biết là 1/3 học sinh trong lớp, đều có chơi ma tuý. Họ chỉ cần nhắn tin qua điện thoại thì có người đem lại nhà. Kinh. Mình sợ quá, bắt hai đứa con bơi cho đội tuyển mỗi ngày để chúng không có thời gian nghĩ bậy. Con mình kể nhiều đứa học chung lớp rất thông minh nhưng chơi ma tuý. Nghe kể có nhiều gia đình Việt, có con đi hướng đạo rồi đóng cửa phòng, trồng cần sa, bị bắt.

Xem xi nê, thấy họ quay những cảnh các nhân vật hít cocaine, đủ trò khiến giới trẻ bắt chước. Mình nghĩ họ cố ý làm những cảnh này để quảng cáo. Có thể các tổ chức bán ma tuý đã đầu tư vào phim trường nên cần quay mấy cảnh nóng này để tiếp thị.


Nhớ khi mình đến Marakech , Ma-rốc, gặp một anh chàng ở bến xe đò, mình hỏi biết nhà nghỉ nào không thì anh ta kêu lên xe gắn máy chở mình đi rồi giữa chừng đổi ý, nói hay về nhà anh ta ngủ qua đêm. Tại đây, mình gặp và nói chuyện với ông bố. ông ta kêu không hài lòng về người con vì anh ta uống rượu, hồi giáo cấm việc uống rượu. Cái gì càng cấm càng gây chú ý tò mò.


Ở Ma-rốc có hashish, một loại Cannabis, được dân ở vùng này, Ba Tư, Ấn độ sử dụng từ xưa, do người Mông Cổ đi chinh phạt đem đến. Có lẻ nhờ dùng hashish nên quân Nguyên mới đánh đâu thắng đó. Sau này, các nước hồi giáo cấm người dân sử dụng.


Có phần nói về ma tuý ở các xứ Hồi Giáo. Mình tưởng là tại các nước này như Ba Tư, Saudi Arabia,… chính phủ rất hà khắc nên chắc không ai sử dụng, ai ngờ dân tình sử dụng khá nhiều, thậm chí ông vua Ba Tư khi xưa, Palahvi, nghiện thuốc phiện rất nặng. 


Họ có phỏng vấn một người ở Saudi Arabia, đổi giọng qua máy thì dân ở đây chơi bạch phiến rất nhiều. Một xứ độc tài, giàu có, không phải đi làm vì có dân xứ khác đến làm giúp. Họ chỉ bán dầu hoả là xài thả cửa. Chính sách cấm đoán nhiều thứ nên người dân Chán Mớ Đời nên chỉ tìm về các thuốc kích thích. Xứ Dubai ít hà khắc hơn nên cuối tuần dân trong vùng bay qua để ăn chơi, biết thiên đàng hạ giới ra sao chớ ở xứ họ, phụ nữ suốt ngày trùm khăn, ở trong nhà,…


Họ ngạc nhiên với xứ 1001 lẻ một đêm, dù giới mullah cầm quyền, hồi giáo nhưng người dân ở đây, vẫn chơi ma tuý rất nhiều.


Chỉ có Trung Cộng dưới thời Mao Trạch Đông là không có vụ này. Người nghiện cũng như kẻ bán không dám đụng đến vì sẽ bị đi lao cải mệt thở, cho thấy cách cai trị dưới chế độ cộng sản rất chặt chẽ. Ngày nay, thì khác vì cán bộ hủ hoá quá nhiều. Họ còn bào chế fentanyl để bán qua các xứ tây phương và Hoa Kỳ để tiêu diệt người phương tây, để trả thù và làm bá chủ thế giới.


Khởi đầu vào những thập niên 60 của thế kỷ 20. Phong trào phản văn hoá, chống chiến tranh Việt Nam, phát sinh từ Hoa Kỳ như phong trào Hippie, đưa đến cách mạng văn hoá 68 mà người Pháp hay gọi Mai 68.


Khoảng thời gian này, tạo nên một không gian sử dụng ma tuý tại Hoa Kỳ, chưa từng thấy trong lịch sử. Cứ xem phim Woodstock, nơi trên nữa triệu người tụ họp trong 3 ngày để nghe nhạc, làm tình, phi sì ke. Tổng thống Clinton cho biết khi xưa, ông ta có sử dụng ma tuý. Binh sĩ mỹ tại Việt Nam chơi ma tuý, chắc Trung Cộng và Việt Cộng đem vào bán cho họ. Lính Mỹ buôn ma tuý bằng cách bỏ trong các hòm lính Mỹ chết, được chở về Hoa Kỳ. Nghe nói tướng lãnh miền nam, nhiều người cũng buôn lậu mấy thứ này để làm giàu. Mình biết vài tên học chung với mình khi xưa, ở Đà Lạt chơi sì ke, có người chết vì vụ này. Nay có gặp lại vài tên.


Từ năm 1999 đến năm 2019, xem như 20 năm, có độ 500,000 người Mỹ chết vì overdose. Ngày nay thì năm 2021 đã có trên 106,000 người Mỹ chết vì uống thuốc hay chích quá liều. Thực tế thì chắc còn nhiều hơn. Đó chưa nói đến hệ quả của việc cấm sử dụng ma tuý, các nhà tù Mỹ đầy những người chơi sì ke bị bắt. Khi đã dính vào nghiện ngập, anh phải bán ma tuý cho bạn bè để có tiền để lắc, hoặc ăn cắp, làm điếm như cô nữ sinh và 2 nam sinh của trường con mình kể.


Khởi đầu, năm 1914, với đạo luật Harrison Narcotics Tax Act, cho phép bác sĩ mỹ kê toa morphine và thu thuế khiến người Mỹ càng ngày càng sử dụng morphine rất nhiều. Mình đoán là đạo luật này do các công ty dược phẩm lobby để họ bán thuốc, làm giàu. Thị tường thuốc giảm đau được lan trào khắp nơi.


Trước khi đạo luật này ra đời, bác sĩ chỉ kê toa cho những bệnh nhân gần chết, bệnh ung thư đến cuối thời kỳ để giúp họ giảm đau, độ 2 tuần hay 1 tháng trước khi họ đi về thiên quốc. Nay trẻ, 40 tuổi đã bắt đầu dùng loại thuốc giảm đau nên càng ngày càng nghiện thêm và sử dụng loại nặng hơn.


Từ những thập niên 80-90 thì quan niệm khác đi. Phụ nữ đi sinh nở, đau đớn, càng phải được tiêm thuốc giảm đau sau lưng như vợ mình khi vào nhà thương. Trẻ em cũng vậy. Khi vợ mình bể nước ối, nhưng hai đứa con cực kỳ phản động, không chịu ra nên bác sĩ phải truyền thuốc giảm đau.


Mình có kể vụ này rồi, chỉ nhắc lại sơ sơ là công ty Pardu Pharma, của dòng họ Sacklers, đưa ra thị trường thuốc giảm đau OxyContin. Oxycodone là một loại synthetique tổng hợp từ những năm 1916. Khởi đầu chỉ dành cho bệnh nhân ung thư nhưng dần dần họ cho phép bán cho các bệnh nhân khác bị bệnh phong thấp, đau lưng,… người Mỹ có đến 50-70 triệu người lâm vào trường hợp này. Xem như 1/7 dân số.


 Họ khuyến khích bác sĩ kê toa cho bệnh nhân thuốc giảm đau này, giúp họ lời bạc tỷ. Họ cho bác sĩ đi chơi, du lịch 5 sao mệt nghỉ…. Khác với âu châu, mấy loại thuốc này, chỉ được quảng cáo trong các sách báo y khoa, không được quảng cáo cho quần chúng. Ngược lại tại Hoa Kỳ thì báo chí, đài truyền hình quảng cáo ngày đêm các loại thuốc mới, nói khán giả kêu bác sĩ của mình kê toa. Đài truyền hình biết mình thuộc tuổi gì nên cứ quảng cáo đủ loại thuốc về người già. Chán Mớ Đời 


Cuối cùng người Mỹ bị nghiện về thuốc này và khó có thể cai nghiện được. Hút thuốc lá ma người ta còn chưa bỏ được, đây nói đến ma tuý.


Sau khi Morphine được phép cho quần chúng sử dụng, tạo ra một khủng hoảng y tế, xã hội, nhiều người bị nghiện thuốc giảm đau, thậm chí tự tử để thoát khỏi cảnh nghiện ngập. Có bà kia, kể về hưu, mỗi tháng phải tốn thêm $600 để mua thuốc dù đã có medicare..


Trường hợp thứ 2 là Fentanyl. Fentanyl được tổng hợp vào năm 1959 và được kê toa giúp hồi phục bệnh nhân. Vấn đề là có nhiều loại fentanyl, giúp ngủ,..mạnh hơn cả morphine. Ngày nay, các loại fentanyl được bào chế tại Trung Cộng và được đem vào Hoa Kỳ qua ngã Mễ tây Cơ. Từ 10 năm qua, số người Mỹ bị overdose bởi fentanyl gia tăng khủng khiếp, trên 100,000 mỗi năm.


Từ năm 2017 trở đi, người Mỹ bắt đầu chú ý đến vấn nạn này và tìm cách sửa đổi hiện tình. Có nhiều tiểu bang cho phép sử dụng loại này như Colorado, California… vấn đề là dân ở tiểu bang lân cận, không được phép sử dụng sì ke thì họ lại bò sang tiều bang Colorado, gây khó khăn cho cộng đồng y tế, nhà thương tại đây.


Mình đọc đâu đó, được biết Trung Cộng bào chế và bán rất rẻ cho dân buôn ma tuý Mexico để giết lần mòn người Mỹ và Tây phương. Khi xưa, người tây phương xâm chiếm các xứ như trung hoa, Việt Nam, họ đều bán thuốc phiện và rượu để làm giàu, mặt khác để người dân bản xứ không nổi loạn chống lại họ. Ngày nay, muốn tiêu diệt một nước nào, chỉ cần bán ma tuý rẻ cho họ là 1 thế hệ sau là coi như dẹp tiệm. Mình đoán các xứ độc tài, nhiều khi chính phủ khuyến khích người dân sử dụng ma tuý để họ được yên thân, không lo ngại chống đối như người Pháp khi xưa ở Việt Nam.


Các nước hồi giáo với chế độ hà khắc nhưng vẫn có nạn ma tuý sì ke. Khi đi Tiệp, mình hỏi dân bản xứ, lý do mới sáng sớm, ăn sáng đã thấy họ uống bia. Họ trả lời là chính phủ cố ý, khuyến khích người dân uống cồn để chết sớm. Lý do là sẽ tốn đâu hơn $100/ ngày cho mỗi người về hưu.


Mình đọc tài liệu pháp thì được biết khi người Pháp sang Việt Nam. 50% người Việt nghiện thuốc phiện do người Tàu, những anh hùng hảo hớn, phản Thanh phục Minh buôn bán thuốc phiện để kiếm tiền làm cách mạng, kháng chiến chống nhà Thanh. Khi người Pháp đến thì người Việt, đa số bị nghiện, không sức chiến đấu khiến người Pháp dễ dàng chiếm Việt Nam.


Mình nhớ khi xưa, ông bán phở hàng rong hay đi ngang nhà mình, người bắc. Có lần ông cụ kêu vào mua tô phở, ông này rủ ông cụ hút thuốc phiện thay vì hút thuốc Lào nhưng ông cụ kêu không và từ đó không thấy kêu vào mua phở nữa.


Người ta cho rằng trách nhiệm vấn nạn này là các công ty dược phẩm và bác sĩ. Có ông anh họ bác sĩ, kể là bệnh nhân đến kêu kê toa thuốc an thần, giảm đau nặng hơn nhưng phải ký vì nếu không bác sĩ khác cũng ký. Ở Bolsa, lâu lâu nghe tin bác sĩ này, bác sĩ nọ bị bắt vì kê toa thuốc an thần quá nhiều,…


Quần chúng một mặt phải đối phó với bác sĩ và công ty dược phẩm, một mặt đối phó với người quen bạn bè, nghiện ngập, bán ma tuý để có tiền hút và từ đó tệ nạn này nhân gấp 10 lần khi xưa.


Các chính phủ tây phương làm gì để giải quyết vấn nạn này. Hoà LAn là nước đi tiên phong ở âu châu, bỏ lệnh cấm và có những trung tâm phát các kim loại để tránh bị truyền nhiễm sida. Như vụ làm hộ lý không bị cấm. Cứ đến Amsterdam, đến khu đền đỏ, thấy mấy cô ngồi nơi ghé, đi ngang, thích thì mở cửa bước vào, đưa nhau lên lầu. Chẳng bù với Paris, đến đường Saint Denis, mấy chị em ta đứng đường, kêu mời gọi đủ trò. Sau 20 năm áp dụng thì kết quả không khả quan lắm, người dân ở đây, chán cảnh người ngoại quốc đến xứ họ để chơi ma tuý, không sợ bị bắt và tệ nạn xã hội, trộm cắp gia tăng.


Bồ Đao Nhà tương tự cũng loại bỏ lệnh bắt giam những người sử dụng ma tuý. Người ta kể ngày nay ra công trường chính của Porto hay các tỉnh lớn của xứ này, thấy thiên hạ đang phê thuốc.


Pháp bắt đầu nghiên cứu vấn nạn này khi 50% dân chúng cho biết đã từng sử dụng ma tuý. Thuỵ Sĩ thì có thành lập những trung tâm để người nghiện đến đó, chích, được phát các mũi kim,…


Mình đoán chắc không có nước nào trên thế giới tránh được nạn ma tuý. Có nước muốn hợp thức hoá sử dụng cannabis,… như vậy sẽ loại các công ty dược phẩm. Do đó họ phải cấm.


Có một nông trại trồng bơ gần vườn mình, thêm một nhà kho rộng 16,000 sqft cho một tên mít mướn để trồng cần sa. Họ rao bán 3 triệu. Phần bơ thì mỗi tháng có thể thu vào $10,000, còn vụ thuê để trồng cần sa thì mình có nói chuyện với ông thần này. Ông ta chịu trả mình $20,000/ tháng. Xem ra mỗi tháng bỏ túi $30,000, một năm $360,000. Nhưng mình nghĩ lại có thể bị thất đức nên không mua. Vấn đề là không có ai muốn mua cả vì không rành trồng bơ. Ai muốn mua thì mình chỉ cho. Mình chỉ lo vụ trồng bơ thôi. Mình có thể mướn đất để trồng. Chán Mớ Đời 

(Còn tiếp)


Nguyễn Hoàng Sơn 

Hamburger từ đâu đến?


1 ngày sau khi dọn sang Cali, mình đi mua ngay chiếc xe. May có anh bạn học Đà Lạt xưa, làm nghề bán xe cũ nên mua được giá chiếc xe cũ Nissan, chạy run run cửa sổ cửa xe, đủ trò. Xe đã được chủ cũ chạy trên 10 năm. Đi cua đồng chí gái, chỉ có độc nhất cái băng cassette cải lương Văn Hường khiến cô nàng Chán Mớ Đời, kêu thôi đi xe cô nàng. Mới hơn.


Được cái là các chỗ bán xe, đúng ngày đó họ cho ăn hamburger miễn phí. Các công ty bán xe đều khuyến mãi vào những lễ lớn như Cinco De Mayo,  July 4,… nên sau này, cứ đến mấy ngày này, mình chở mấy đứa con đến ăn hamburger miễn phí. Ngoài ra họ còn cho nước uống. Chỉ phải trả lời vớ vẩn vài câu chừng nào muốn mua xe mới. Mình nói không có tiền, nợ ngập đầu, tín dụng cực xấu là họ tha, nhìn mình với cặp mắt thương hại. Thật ra thì món này được nướng tại đây không ngon lắm bằng vào tiệm.

Mình ăn lần đầu tiên trong đời một cái hamburger ở Paris , trong tiệm MacDonalds ở đường Wagram gần FNAC. Sau này sang Hoa Kỳ thì tha hồ mà ăn. Mình nhớ hình ảnh ông bà cụ, khi viếng Hoa Kỳ năm 2000, vào tiệm ăn hamburger. Ông bà cụ ăn thấy rất ngon lành. Sau này về Đà Lạt, hỏi ông cụ có ăn hamburger không, ông cụ kêu có đâu mà ăn. Dạo ấy chắc Đà Lạt chưa có tiệm bán hamburger. Ở Đà Lạt, tiệm nào bán món này ngon, các bác cho em biết để lần sau về đi ăn với bà cụ.


Hè ở Cali, ai muốn ăn hamburger, cứ bò lại mấy chỗ bán xe vào những ngày lễ. Tha hồ mà ăn. Người ta cho biết hamburger xuất phát từ hải cảng Hamburg của Đức quốc, nên mang tên Hamburger.


Gần đây, mình đọc một tài liệu cho thấy khả tín hơn về lịch sử món hamburger. Số là khi đoàn quân của Thành Cát Tư Hãn đi chinh phục các quốc gia. Quân mông cổ cởi ngựa ngày đêm, họ ăn trên ngựa luôn. Để làm thịt mềm, lính Mông cổ bỏ thịt dưới cái yên ngựa, rồi ngồi lên trên. Đến khi ăn thì thịt đã mềm để họ xơi.


Năm 1238, con trai của Thành Cát Tư Hãn, Kublai Khan (Hốt Tất Liệt) chiếm đóng Mạc Tư Khoa, và món thịt mềm được du nhập vào xứ này. Chỉ có đạo quân Mông Cổ mới chiếm đóng được Mạc Tư Khoa. Biến những người địa phương thành nô lệ nên từ đó có danh từ Slaves. Người ta gọi người Nga là Slavic, đến từ Slave.


Người Nga gọi món này là “steak tartare” mà mình có ăn lần đầu tại Paris. Tartare là nói đến quân Mông Cổ. Lúc đầu, hơi e dè nhưng tụi bạn tây đầm kêu ăn đi. Lần đầu hơi sợ sợ nhưng sau này quen ăn thấy ngon. Thịt bò băm, trộn đủ thứ như hành, tiêu, hình như có quả trứng nữa thì phải. Từ ngày qua Hoa Kỳ thì hết thấy. Chắc lý do an toàn vệ sinh nên họ cấm ăn thịt tươi. Thịt hamburger được băm ra nên khi nướng phải nướng cho chính vì khi băm, có nhiều bacteria, ngược lại ăn steak thì có thể kêu đầu bếp làm tái hay trung bình. Thường đầu beeps làm steak xong thì cứ để trên chảo nóng một hồi để juice trải đều miếng thịt. Bên tây mình hay ăn thịt ngựa, rất mềm và rẻ hơn thịt bò.


Phải đợi đến gần 400 năm sau, món thịt băm tươi này mới được người nga cho du nhập vào Đức quốc qua hải cảng Hamburg qua các thuỷ thủ Nga đưa vào. Lâu dần, các thuỷ thủ cập bến Hamburg, quen ăn món này và từ đó gọi “Hamburg Steak”. Món này thường được làm bằng thịt bằm với các gia vị khác nhau.


Đến khi người đức di dân qua Hoa Kỳ bằng đường biển thì họ cho muối vào thịt băm này và hông khói để đi đường. Khi ăn thì họ lấy hai miếng bánh mì kẹp miếng thịt. Khi đến Nữu Ước , các người di dân vẫn tiếp tục làm món này và từ từ món hamburger được Mỹ hoá và khắp thế giới ăn món này. Tương tự món pizza của  người di dân Ý Đại Lợi, được Mỹ hoá, và toàn cầu hoá ngày nay. Hay món bánh mì Việt Nam.


Món burger được xuất hiện lần đầu tiên tại Cali vào năm 1871 ở tiệm Clipper với thực đơn “Hamburg Steak”. Ngày nay, hamburger được bán với rất nhiều món lặt vặt như bơ, bacon, phô mát, rau, giá, ketchup, ớt,… dầy cộm, ăn bể mồm luôn.

Hamburger chay, không thịt 

Ngày nay, họ làm burger bằng đậu nành hay gì đó, không có thịt bò. Vấn đề là bác sĩ kêu ăn mấy loại này còn độc hơn ăn thịt bò. Chán Mớ Đời 


Có lần mình có xem một phim tài liệu, kể một ông Mỹ, ăn hamburger MacDonalds 1 ngày 3 lần, trong vòng 30 ngày. Kết quả cho thấy ông ta lên cân và cholesterol cũng lên, mất cả năm trước mới xuống hết cân. Đặc biệt là họ thử nghiệm món hamburger và khoai tây chiên thì 30 ngày sau vẫn tươi như gái dậy thì. Kinh


Từ đó mấy đứa con mình hết dám đòi ăn MacDonalds. Đi chơi ở các nước khác năm vừa rồi như Thổ Nhĩ Kỳ, Dubai, Peru, A Căn Đình, CHí Lợi, Ai Cập và Jordan, hay Thái Lan thì thấy thiên hạ bu vào mấy tiệm ăn của Mỹ. Ở Việt Nam ít thấy.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Begpackers, ăn mày du lịch

 Đi Thái Lan kỳ rồi, tại Vọng Các, nơi bến tàu, mình thấy có một tên da trắng, đứng xin tiền đi du lịch khiến mình thấy lạ. Một tên da trắng từ một nước giàu có, đến một xứ nghèo, mà họ xem thường, đứng xin tiền những người nghèo hơn họ hay cha mẹ họ, để đi du lịch.

Du lịch là một đặc ân, đi đây đi đó để khám phá những gì mới lạ. Thực hiện giấc mơ của họ. Nhiều người phải để dành một số tiền lớn để thỏa mãn giấc mơ của họ. Khi đi Antarctica, mình có nói chuyện với một ông Tây. Ông ta cho biết là giấc mơ của ông ta, khi xưa, đọc sách về Jacques Charcot, nhà thám hiểm pháp nên để dành tiền. Nay về hưu mới thực hiện được chuyến đi.

Cô này muốn đi du lịch khắp thế giới, xin thiên hạ giúp đỡ. Help us nghĩa là có ít ra 2 người. Không biết người thứ 2 đâu. Chán Mớ Đời 

Khi xưa, còn sinh viên, nghèo, đi giang hồ tứ xứ khắp Âu châu. Mình đi bằng mọi cách, hitchhiking, xe lửa, xe đò nhưng tuyệt đối không có màn đi ăn mày để được ăn và ngủ khách sạn. Nói chung, mình gặp nhiều du khách đến từ Đức quốc, đúng hơn là Tây Đức, Anh quốc, Úc Đại Lợi, Thuỵ Điển, Bỉ,… tuyệt nhiên mình chưa bao giờ thấy giới trẻ khi xưa, đi ăn mày để có tiền đi du lịch tiếp. Có gặp vài người cầm đàn đánh hát, thiên hạ bu lại xem và nghe. Có vài người cho tiền nhưng họ chỉ muốn được hát trước công chúng hơn là vì tiền.


Dạo mình còn sinh viên, trước trung tâm văn hoá Pompidou, mỗi cuối tuần, đều thấy một nhóm thanh niên Lào, tụ lại để đánh đàn hát nhạc Beatles,… thiên hạ cho tiền nhưng chắc chỉ đủ để mua chai rượu để nhậu. Họ thích hát hơn là để xin tiền.

Tên Tây con, kêu mọi người hãy giúp hắn thực hiện giấc mơ đến đảo Phi Phi.

Mình gặp một cô từ Úc đại lợi, kêu đi chung với một cô bạn nhưng rồi bị thất lạc nhau nên phải đi một mình. Tới đâu cũng để nhắn tin lại, trường hợp cô bạn, có ghé lại lữ quán thanh niên thì sẽ biết cô ta đi về đâu. Nhiều trường hợp lắm nhưng tuyệt nhiên không bao giờ thấy ai, ngồi ngoài đường ăn xin. người Mỹ kêu “Begpacker” do 2 từ Beg và Packer gộp lại. Beg là xin xỏ còn Packer là dân đi bụi đeo ba lô.


Tò mò mình lên mạng tra gú gồ thì thất kinh khi thấy hiện tượng này xẩy ra khắp Á châu, tuyệt nhiên không thấy ở Âu châu và phi châu. Nói chung dân á châu rất ghét nhóm này. Nhất là xứ Nam Hàn, có anh chàng còm trên mạng, thấy một cô gái tóc vàng ngồi xin tiền đi bụi. Anh ta báo cảnh sát nhưng cảnh sát cũng chẳng biết làm gì vì cô ta có chiếu khán miễn phí dành cho người âu châu. Ngược lại nghe kể người Việt giàu có đi Nam Hàn phải xin chiếu khán đủ trò.


Nghe nói khi vào hải quan Thái Lan, họ hỏi mấy người tây trắng có đủ tiền để du lịch hay không, nhưng chắc chắn, họ sẽ đưa vài ngàn Euro cho thấy nhưng rồi đi ăn xin. Chắc là cái nghiệp. Kiếp trước họ làm thực dân đến á châu, xâm chiếm, lấy tiền bạc của thiên hạ nên kiếp này đứng đường xin tiền lại.


Dạo ấy, giới trẻ ở âu châu vào mùa hè, họ đi làm vớ vẩn rồi trước khi đi học lại, rủ nhau đi bụi, viếng mấy xứ xung quanh. Mình khởi đầu như vậy. Hè năm đầu tiên, mình đi làm cho một ngân hàng, lương SMIC, dạo ấy 1,800 quan một tháng, 2 tháng được 3,600 nhưng cũng tiêu xài một ít. Cuối tuần đi làm bồi cho tiệm ăn Việt Nam, tiền boa và tiền lương thì để dành gửi cho bà cụ, một chút quà cho quê hương như ông Việt Dũng hát.


Lên năm thứ 3 thì đi chơi ở Normandie, ngồi vẽ thì có bà đầm chạy ra hỏi mua. Mình hơi tiếc nhưng thấy bà ta đưa 200 quan thì như thằng Bờm gặp phú Ông đưa nắm xôi Sơn cười. Từ đó mình bắt đầu vẽ bán, không vì nghệ thuật nữa.

Thẻ lữ quán thanh niên quốc tế, làm sau khi ra trường, để đi chơi 6 tháng ở âu châu. Cô em dọn nhà ở Paris thấy thẻ này. Kinh

Trước khi đi, mình làm một cái thẻ auberge de jeunesse, lữ quán thanh niên quốc tế nên có thể ghé lại các lữ quán thanh niên này ngủ qua đêm. Mình không biết nay ra sao nhưng khi xưa, đa số các lữ quán thanh niên đều do các cựu hippie đảm trách. Sau cuộc cách mạng văn hoá năm 1968, họ Chán Mớ Đời, không thích đời sống đi làm công nên về quê, hay chỗ nào hơi xa thành phố, mua cái nhà rồi mỗi phòng nhét 2 cái giường đôi, chồng chất lên. Mỗi ngày có 10 người trẻ ghé lại ăn ở. Thường trưa thì họ không nấu cơm, nhưng tối và ăn sáng. Tối ghé lại ăn cơm với họ, gặp đám du lịch như mình nói chuyện khá vui. Có nhiều người mình vẫn còn liên lạc đến nay, con cháu học sang Hoa Kỳ ở nhà mình học anh ngữ với tên mít.


Sinh viên không tiền nhưng đi làm hè, để dành đi du lịch. Có người ngủ tại các nơi cắm trại. Mình có vào một lần nhưng thấy xa thành phố, phải vác thêm lều chỏng nặng lắm. Lý do là mình vác theo bản vẽ, để vẽ tranh bán cho dân địa phương và du khách. Do đó mình chỉ ngủ tại lữ quán thanh niên hay nhà nghỉ rẻ.


Đi đường, mình hay ghé lại các nơi nổi tiếng, các dinh thự được học trong lịch sử nghệ thuật ở trường nên phải ngồi vẽ. Vẽ xong thường thiên hạ dành nhau mua, theo giá cả kiểu auction. Thường dạo ấy mình bán $50/ tấm. Lúc đầu mình bán có 200 quan hay tương đương hối đoái. 

Tấm ảnh này ở gần hồ Hoàn Kiếm, Việt Nam 

Năm thứ nhì, mình rành hơn nên ra phố Tàu, làm một con triện khắc tên mình bằng chữ tàu, lấy hộp sơn đỏ chói ra ịn một cái là lên đến 50 đô. Dạo đó, mình theo cuốn hướng dẫn du lịch Les Routards của pháp nên mỗi ngày tốn $10. Mỗi ngày bán được 1 tấm, tối thiểu là một xem như $50/ ngày, tiêu xài $10 nên còn lại $40. Một tháng vẽ được 20 ngày, $1,000 đô hay 7,000 quan pháp. Bằng 2 tháng mình làm việc tại ngân hàng. Nên từ đó, hè mình đi tứ xứ với giá vẽ và ba lô, làm Sơn Ba Lô. Kinh


Ngu lâu dốt sớm như mình nên năm sau, mình không làm việc cho ngân hàng nữa mà bò đi du lịch bụi.


Con gái mình đi học đại học theo chương trình 4 năm 3 quốc gia, 3 đại học. Ra trường được 3 bằng đại học. Trong 4 năm, mình tính ra nó đi đến 14 nước. Cứ lâu lâu nó nhắn tin, cuối tuần này con đi Barcelona, hay Budapest, hoặc Osaka, hay Manila, Bali, Việt Nam,… vấn đề là mình trả tiền máy bay, cho nó bay,… ở Hongkong, nó có đi làm chui thêm. Bên âu châu thì không được phải có giấy tờ. Hè thì bay qua Thái Lan đi thực tập, ăn ở tại lữ quán thanh niên rồi ăn ngoài đường $1/ bữa cơm.


Khi xưa mình đi du lịch bụi thì có gặp nhiều người địa phương, thấy lạ, gặp tên mít da vàng lần đầu tiên trong đời nên tò mò hỏi han. Có người mời về nhà cho ăn một bữa cơm, thậm chí cho ngủ lại qua đêm. Nhớ nhất là khi đi HY Lạp, có một gia đình rất tốt, mời lại nhà ngủ qua đêm. Họ nghèo nên có căn phòng cạnh chuồng dê, nên đêm cứ nghe tiếng dê be he be he.

Cô đầm này ngồi thiền để xin tiền trong khi người dân sở tại đi kiếm tiền mệt thở. Nghịch lý cuộc đời. Tư duy tây á khác nhau. Khi xưa, thực dân sang á châu, ngồi chơi xơi nước, bắt đám da vàng làm việc nên nay cũng nghĩ như vậy.

Hiện tượng người da trắng đi du lịch bụi, ăn mày để kiếm tiền đi du lịch là một tinh thần khá lạ. Người ta nghĩ có lẻ thế hệ trẻ ngày nay, không muốn làm việc. Ở âu châu được xem xã hội chủ nghĩa, nhà nước lo hết. Đi học ra, không có việc, xin thất nghiệp hay buồn đời đi du lịch rồi cứ đứng đường xin tiền để đi tiếp.


Vấn đề là họ có tiền để mua vé khứ hồi đến các xứ Á Châu. Họ có thể kiếm tiền bằng cách dạy anh ngữ, đức ngữ cho người sở tại, kiếm tiền rồi đi tiếp. Một thằng da trắng không  bằng cấp dạy tiếng anh vẫn được nhiều tiền hơn người địa phương có bằng cấp. Một cô tàu  người Mỹ kể cho mình hay là về Trung Cộng, dạy anh ngữ thì khám phá ra sự việc này.

Cô đầm đứng kêu bà con muốn ôm cô ta miễn phí nhưng bỏ chút tiền để giúp cô ta đi du lịch tiếp. Chán Mớ Đời 

Tại sao họ đi ăn xin tiền. Đó là nghịch lý. Dân địa phương rất ghét đám ăn xin da trắng nhất là nghe kể họ ăn bận rất tươm tất, có iPhone đời mới, thậm chí MacBook,… chắc kiếp trước, tham nhũng nên kiếp này phải đứng đường ăn mày.


Có thể thế hệ da trắng ngày nay thuộc dạng “entitled”, không biết tiếng Việt gọi là gì. Xem truyền hình, thấy quảng cáo kêu là it’s my money, I want it now. Nhưng tiền gì? Họ mượn tiền đi học rồi bây giờ được ông Biden hứa hẹn sẽ xoá nợ dùm nên bỏ phiếu. Nay vẫn lừng khừng vì tiền đâu ra.


Âu châu khi xưa, người họ thích sáng tạo, học hỏi tạo dựng được một nền văn minh cao, nay thế hệ ngày nay, chơi sì ke, ma tuý, không thích làm việc. Phần rất quan trọng, không chịu đẻ. Dân Đức quốc và Ý Đại Lợi sinh sản chỉ có tỷ lệ là 1.1.


Trong chuyến leo núi Kilimanjaro, mình có nói chuyện với một cặp Thụy sĩ trẻ. Họ cho biết sống chung nhưng không muốn làm đám cưới, có con vì quá đắt. Thêm họ muốn khám phá, chỉ muốn làm những gì cho mình còn mọi việc khác đều có chính phủ lo. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 




Tế bào Beta và bệnh tháo đường

Dạo này, mình đọc thêm về bệnh tiểu đường vì bác sĩ kêu mình thuộc dạng tiền tháo đường vì A1C là 5.9. Theo biểu số hiện nay là từ 5.7 - 6.4, được xem là tiền tháo đường, và từ 6.5 trở lên là tháo đường.


Thường chúng ta đi thử máu vào buổi sáng. Vấn đề là cơ thể vào buổi sáng có hiện tượng bình minh, là đường tăng rất cao khi thức giấc, đến độ 10 giờ sáng mới hạ. Bác sĩ khuyên không nên ăn sáng sớm vì sẽ khiến lượng đường tăng vọt cao. Khi đi lấy máu để thử lượng đường là đã sai rồi vì đường buổi sáng lên cao dù không ăn gì cả. Khi đi thử máu mình đợi đến 3, 4 giờ chiều.


Mình nghe mấy ông bác sĩ, khoa học gia cho biết các công ty dược phẩm can thiệp để hiệu số tiểu đường và cholesterol được giảm để họ bán thuốc. Trước đây, tỷ lệ cholesterol trên 276 mới được xem là cao, sau này được hạ xuống 200-239, xem như họ cho xuống đến 27% tương tự A1C thường được xem là cao nếu trên 8.0 này còn lại 6.5. Mình đã kể sau khi theo mấy lớp của đại học y khoa San Francisco và mấy buổi nói chuyện của bác sĩ nghiên cứu về vấn nạn béo phì. Ông bác sĩ gia đình kêu mình phải uống thuốc trị tiểu đường để phòng ngừa thế là mình chạy mất dép luôn từ năm ngoái đến giờ không trở lại.


Nhiều bác sĩ ngày nay lên tiếng cách học trị bệnh của y khoa đương đại, chỉ dạy bác sĩ kê toa thuốc chớ không trị liệu gì cả. Thuốc này không hết thì đổi thuốc khác. Xong om


Mình có thằng cháu bác sĩ, kêu bệnh gì thì cứ lên mạng, dành riêng cho y sĩ, rồi đọc, cho thuốc. Mình có ông anh vợ làm bác sĩ, cứ thấy anh ta đem thuốc của các công ty dược phẩm biếu không để bệnh nhân uống thử. Mình có quen cặp vợ chồng y sĩ, kể ông chồng chán làm bác sĩ, nay mở công ty thử thuốc. Họ đem thuốc của các công ty dược phẩm Mỹ đang bào chế, thử nghiệm, về Việt Nam cho bệnh nhân uống để làm cobaye. Ghi lại kết quả rồi công ty dược phẩm, ghi vào hồ sơ lâm sàng, xin giấy phép được bán cho thị trường Mỹ. Người Việt ở Việt Nam, uống thử, chết sống ra sao, không ai biết.


Hôm trước, đọc trên mạng, một ông bác sĩ kêu ông ta rất mắc cở vì đã chữa trị bệnh nhân để kiếm tiền trên 30 năm, nay ông ta nhận chữa ít bệnh nhân để có thì giờ chăm sóc họ kỹ lưỡng hơn. Một bác sĩ ra trường ở Hoa Kỳ, nợ trung bình 300k hay 500k nên cần phải kiếm tiền trả nợ.

Bệnh tháo đường được giải mã ngày nay là vì ăn uống theo chế độ tây phương nhất là Mỹ. Mình đi nhiều quốc gia gần đây, nhất là các quốc gia vùng Địa Trung Hải mà báo chí ca ngợi chế độ dinh dương của họ. Thấy các tiệm ăn của Mỹ như MacDonalds, Burger KIng, Pizza Hut,…mọc đầy. Người dân địa phương mê Coca Cola còn hơn ông Trượng mê Tiên Bửu. Dân tình béo phì ra. Về Việt Nam, thấy người Việt hết ốm đói như thời mình ở Việt Nam.


Mình mở Wikipedia để xem thì được biết như sau:


How many people have diabetes? 37.3 million people, or 11.3% of the U.S. population, have diabetes. An estimated 28.7 million people – or 28.5% of the population – had diagnosed diabetes. Approximately 8.5 million people have diabetes but have not yet been diagnosed (2022).


https://youtube.com/watch?v=yLFL314FHow&feature=share


Ai buồn đời, xem phóng sự của đài truyền hình PBS, nói về một công ty dược phẩm, khuyến khích bác sĩ kê toa cho thuốc của công ty, giúp bệnh nhân bị nghiện thuốc. Có công ty khác bị kiện mấy tỷ đô la mà mình đã kể năm kia. Năm ngoái đi chơi nhiều quá nên không đọc sách báo về y tế.


Được biết ngày nay người Mỹ có đến 28.7 triệu người bị bệnh tháo đường còn tiền tháo đường như mình thì đa số. Người ta tiên đoán với đà này thì độ 10 năm nữa thì 35 cho đến 40 % dân số Hoa Kỳ sẽ bị bệnh tiểu đường, tương tự trên thế giới cũng gia tăng.


Người ta đổ lỗi cho thức ăn nhanh, người dân không có thì giờ để nấu ăn vì bận làm ăn, phụ nữ không ở nhà đảm trách vai trò như xưa. Hai vợ chồng ăn thức ăn nhanh vừa nhanh vừa rẻ. Con nít lại khoái thức ăn nhanh, có bỏ đường vào. Đủ loại đường hoá học khiến thực khách nghiện. Trên thực tế là đường. Vâng đường. Muốn hết bệnh thì cử ăn đường. Không chết đâu vì các thứ mình ăn như rau, quả đều có chút gì đường. Kẹt lắm thì ăn mật ong vườn mình. Hoàn toàn hữu cơ hay chà là của vườn tên bạn. Mình mua của hắn rồi bỏ tủ đông lạnh, ăn từ từ.


Ngày nay, người ta lại kêu ăn chất béo, không ăn đường. Bao nhiêu vấn nạn tiểu đường là vì ăn đường. Người ta nấu ăn, bỏ chất béo nên Lạt lẽo, nên họ bỏ đường vào để giúp trí não hưng phấn. Khi xưa, mình hay đi ăn tiệm có ném cuốn, nay không dám ăn vì nước chấm có nhiều đường thậm chí ăn bánh xèo, bánh căn,…nước mắm họ làm đều pha thêm đường ở trong nên ăn vào là thấy khó chịu. Chẳng bù khi xưa, ăn như điên.

Mình không thấy ở các xứ đi chơi vừa qua, ghi danh mục các dữ liệu của thực phẩm ngoài bao hay hộp. Ở Hoa Kỳ thì họ bán thức ăn đóng thùng, khô, đều phải in những chất gì trong thức ăn như chất béo đường,… đồng chí gái nghe ai nói là ăn đường đen nên mua oat meal với đường đen khiến mình thất kinh vì xem một gói đề đến 5 g đường. Cứ trung bình lấy số lượng đường đề trên gói hay thùng rồi chia cho 4, ra bao nhiêu muỗng cà phê đường. Đây là 1.25 muỗng cà phê đường. Mẹ mình quen uống cà phê có sữa đặt ở Việt Nam nên khi Thái Lan với mình, uống đường rất nhiều. Nay bà cụ trên 90 nên không cần cấm gì nữa. Cứ thèm thì cho ăn, cho uống.


Mình tính theo chế độ dinh dưỡng: không ăn cái gì có đường hay tạo ra đường như tinh bột để xem sao. Vấn đề là cơ thể mình cần có chút đường vì nếu không là đi theo ông bà. Do đó, lá lách một bộ phận quan trọng của cơ thể giúp điều hoà lượng đường trong cơ thể. Khi ăn nhiều thì bộ phận này phải làm tăng ca để điều hợp insulin vì cơ thể mình có đường nhiều quá là ngọng, quá tải đưa đến lộn xộn trong cơ thể.

Thiên chức của Lá lách tạo ra insulin để giảm lượng đường. Insulin được tạo bởi các tế bào nhỏ được gọi là tế bào beta. Được biết khi sinh ra chúng ta chỉ có độ phân nữa tế bào beta, rồi tế bào tiếp tục sinh sản đến khi lên 2 tuổi thì ngưng, không sản xuất nữa. Nên sau này, khi lớn tuổi tế bào beta mà ngưng hoạt động là mệt, đưa đến vấn đề tạo insulin.


Khi ăn đường, tinh bột thì sẽ tạo ra insulin nên phải kiêng ăn mấy loại này để tránh lá lách làm việc quá sức, sẽ khiến tế bào beta, bị xì trét như đồng chí gái ở sở làm việc cho 4 người, ngưng làm việc. Phải uống thuốc vào thì sẽ khiến béo phì vì quá nhiều insulin. Mình có kể vụ này rồi.


Chúng ta bị gọi tháo đường khi chúng ta có 1 trong 2 vấn đề hoặc cả hai: kháng insulin và không có insulin. 


Khi cơ thể không tạo được insulin suôn sẻ hoặc không tạo được nhiều insulin. Hiện trạng được gọi là bệnh tiểu đường loại 2, còn nếu cơ thể không tạo được insulin thì gọi là tiểu đường hạng 1. Một chị kia quen, có thằng con bị loại tháo đường loại 1 từ bé nên mỗi ngày phải chích insulin cả đời. Nghe bác sĩ Jason Fung, cho biết là tiểu đường loại 1 có thể chữa được. Mình chỉ đọc về loại 2 còn loại 1 thì không để ý nên không đọc phần này. 


Nếu chúng ta bị tiểu đường loại 2 thì trong tương lai sẽ dẫn đến bệnh tiểu đường loại 3 mà người ta hay biết đến qua tên Alzheimer. Nếu uống thuốc tiểu đường thì chắc chắn sẽ đụng. Thống kê cho biết phân nữa người Mỹ trên 85 tuổi bị bệnh này. Trả nhớ về không. Mình có người thân, hơn mình có 10 tuổi mà đã trả nhớ về không từ 5, 6 năm nay rồi.


Đọc sách thì họ cho biết khi bị bệnh tháo đường là xem như 50% tế bào Beta bị hư hay không hoạt động được nữa. Mất phân nữa tế bào beta là rất nhiều, làm sao kiểm soát được lượng glucose, ngoại trừ nghe bác sĩ uống thuốc hay chích đẻ đem thuốc vào cơ thể.


Khi chúng ta lên cân, có thể các tế bao beta hoạt động tốt và lá lách của chúng ta tạo nhiều insulin, khiến chúng ta lên cân. Chất béo. Mặt khác nếu chúng ta bị giảm cân thì có thể tế bào beta bị hư hay hết hoạt động. Có anh bạn kêu càng ngày càng ốm, cứ sợ bị ung thư, sau này nghe nói bị tiểu đường. Có nhiều người quen, gầy như cây tăm nhưng thấy họ kêu bị tiểu đường và uống thuốc như chay trường. Chán Mớ Đời 


Trong cuốn “diabetes Code”, bác sĩ Jason Fung ở Toronto, cho biết các tế bào beta hư có thể hoạt động lại. Ông ta cho rằng các tế bào beta ngưng hoạt động vì lá lách có quá nhiều chất béo. Mình đoán là khi vô thất nhịn ăn, cơ thể đi vào trạng thái “autophagy”, tái tạo lại các tế bào hư. Cơ thể lấy các chất béo trong cơ thể để đốt, tạo năng lượng giúp cơ thể hoạt động. Khi đốt chất béo thì chúng ta bớt béo phì và giảm cân. Cách đây đâu 5-6 năm chi đó, mình theo chế độ này nên giảm được 20 cân anh. Khi nào mình đọc tiếp mấy nghiên cứu của ông bác sĩ này, sẽ bổ túc thêm.


Năm ngoái đồng chí gái làm việc bị stress quá nên về hưu sớm. Chủ khi xưa, cho một toán 4, 5 người để làm một dự án. Sau để tiết kiệm, họ chỉ cho 3 người, rồi giảm xuống còn 2, rồi còn đồng chí gái nên chới với. Đành về hưu sớm. Lá lách cũng trong trường hợp này, chúng ta ăn quá nhiều nhất là khi về già, thêm ăn đồ ngọt, các tế bào beta bị mất một số ngưng hoạt động khiến các tế bào khác phải làm việc cho hai ba người như đồng chí gái nên bị stress đủ thứ. Thiếu insulin nên phải uống thuốc hay chích. Chán Mớ Đời 


Khi xưa ở Việt Nam, ăn ngày 2 hay 3 bữa. Đến giờ ăn mới được lên bàn. Ngày nay, thức ăn để đầy tủ lạnh nên chúng ta ăn ngày thay vì 3 bữa, có khi lên đến 5, 6 bữa. Nhất là ăn bao bụng. Mình nhớ đi tàu pháp đến Antarctica, trên tàu không biết làm gì, ăn lại ngon nên cứ ăn đủ thứ. Đi chơi về, mình phải nhịn đói mấy ngày để giảm cân lại, bớt chất béo.


Nay thì mình ăn theo chế độ một ngày một bữa. OMAD. Cơ thể có nhiều thì giờ để tái tạo lại các tế bào hư. Mình rất sợ các chuyến du thuyền vì trên biển không biết làm gì, cứ đi ăn 24/24. Tháng 8 này đi Boston, ăn cưới cô cháu, rồi đồng chí gái đi với gia đình bà chị và bạn xuống Trung MỸ. Mình phải đấu tranh tư trưởng để khỏi phải đi ăn nhiều lần.


Dạo này mùa bơ nên mình ăn bơ trừ cơm. Ngày 8 quả và 4 cái trứng gà tươi, mua gần vườn. Xong om. Đi Seattle và Oregon về, mình phải gửi bơ cho mấy người bạn và cô em ở Phila. Hứa lâu rồi mà lười.


Có ông bác sĩ Nhật Bản, cho rằng mỗi năm chúng ta mất 5% tế bào beta khi bị tiểu đường. 10 năm là 50%, do đó uống thuốc tiều đường là ngọng, xem như uống cả đời. Cách tốt nhất là phải giúp tái tạo lại các tế bào beta đã ngưng hoạt động. Mình theo chế độ dinh dưỡng của ông bác sĩ Jason Fung, thì thấy xuống 10 lý lô, nên leo núi chỗ nào cũng đến dù chậm. Có mấy người đọc bài của mình thử, nghe họ kể cũng giảm cân. Mình có tên Mỹ quen theo cách thức mình ăn uống, xuống 30 ký lô sau 1 năm trời . Kinh


Sau này chơi một bữa một ngày của ông bác sĩ Nhật Bản. Điểm lạ là cuốn sách của ông ta được in tại Nhật Bản và Đức quốc. Hoa Kỳ không cho phép in. Mình phải mua cuốn này in tại Việt Nam. Đọc đâu đó, họ cho rằn giác công ty dược phẩm và thực phẩm, can thiệp không cho in lại cuốn này bằng anh ngữ. Chán Mớ Đời 


Cơ thể mà có lượng đường lúc nào cũng cao thì theo năm tháng sẽ làm hư hỏng các bộ phận khác, như thân, lá gan,.. (còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn