Paris không có gì lạ em ơi


Đi Tây về, Đồng chí gái hỏi dạo này Paris có gì lạ. Mình nói là thời trang của mấy cô đầm trẻ ngày nay bận váy còn ngắn hơn mini-jupe ngày xưa, đại loại là ngắn đến tận háng. Ngồi xuống là mấy ông sẽ xem cặp giò đi lên. Kinh. Mấy cô mang giày cao gót khi xưa nay bắt chước phụ nữ Mỹ mang giày bata cho tiện, đi bộ ngoài đường nên phải làm ngắn lại cái váy, giúp khoe bộ chân dài.

Có lẻ nhờ thế vận hội 2024 nên không thấy cứt chó như xưa, đi ngoài đường không thấy chó, chỉ thấy một ông vô gia cư xin tiền ôm con chó. Đường phố nay ít xe lại, có đường dành cho người đi xe đạp. Màu xanh lá cây trở thành mầu của Paris, vì đi đâu cũng thấy hình ảnh “tái sinh”, bảo vệ môi trường. Du khách vẫn nhiều, có thể đông hơn xưa dù là mùa thu. Bên dòng sông Seine, nay họ cho đi bộ, xe cộ hình như bị chận lại. Mình đi hôm cuối tuần nên chắc họ chận xe, để làm phố đi bộ. Tinh thần Écolo dân Tây khá cao, nói chuyện với cô bạn, cô ta nói đi xe lửa thay vì đi máy bay dù nhanh hơn để giảm tải thán khí này nọ. Khi xưa, ở Paris, có ông Tây tên Bruce Lalonde, ứng cử tổng thống, Đảng môi trường xanh, không ngờ 40 năm sau dân Tây ủng hộ nhiều. Vấn đề là dân Tây uống CoCa cola nhiều nên không biết họ tái sinh chai CoCa nhựa ra sao. Tây bắt đầu ăn thực phẩm made in USA. 

Rất ngạc nhiên là ngày nay người Pháp cho phép xây dựng các lối kiến trúc này. Khi xưa là cấm tiệt. Ảnh này (theo dân Paris trên Fb cho biết) là ảnh AI. 

Không có thật ngoài đời, anh  Sony NguyenUsa á.


Hôm ở Quartier Latin, mình đi bộ về Champs Elysees nhưng đến Khải hoàn môn thì cô em kêu mệt rồi, đành lấy xe điện ngầm về nhà. Lý do là khi xưa, mỗi lần đi làm bồi về khuya vì khách còn nên khi ra về, Métro đóng cửa. Làm được trả 100 quan và được chủ quán bồi dưỡng cho tô bún thịt nướng mỗi tối từ 6 giờ chiều đến 11:00-12:00 tối nhưng khách vào thì bà chủ kêu ở lại phụ mà đi taxi, họ chặt 120 quan nên lần sau phải cuốc bộ từ Boul Miche về đến Neuilly Sur Seine, mất 7 cây số, mất độ 90 phút. Nhất là vào mùa đông, trời tuyết lạnh, để xem lại con đường xưa sơn đi, để nhớ lại một thời sinh viên làm bồi, phục vụ Tây đầm.


Hôm ghé thăm cô bạn đầm, ở trong khu Le Marais. Cô ta cho biết căn hộ 50 mét vuông mà giá 650K. Khu vực Le Marais, khu người gốc do thái khi xưa. Còn sớm nên mình và cô em rãi bộ đến Place des Vosges mà khi xưa, hay ghé đây để tập vẽ. Quảng trường được xem là đẹp nhất về thiết kế đô thị tại Paris.

4 tầng thay vì như các dãy phố kiểu Haussmann đến 7 tầng. Cho nên đi đến quảng trường này thấy thoải mái, không bị ngộp như các đại lộ lớn.
Cây cối, bể nước đèn điện khá dễ thương
Các cổng và hàng rào không cao lắm
Các dãy chung cư nối liền với nhau
Các vòm nay bị nức vì lâu năm với sức nặng, có thể đất bị di chuyển nên họ phải dùng gỗ để chấn lại trong khi sửa chửa phía trên.
Các vòm che nắng mưa
Place des Vosges nhìn từ trên 

La Place des Vosges là một kiệt tác kiến trúc và quy hoạch thành phố, quảng trường này không do một kiến trúc sư duy nhất thực hiện. Thay vào đó, đây là thành quả của một nhóm các kiến trúc sư và kỹ sư dưới sự giám sát của vua Henri IV. Một trong những người đóng vai trò quan trọng nhất là Louis Métezeau, một kiến trúc sư tài năng của thời kỳ đó. Anh trai ông, Clément Métezeau, cũng có đóng góp trong quá trình thiết kế. Mình nghĩ dạo đó, chưa có trường Mỹ thuật, đào tạo kiến trúc sư nên một số người xây dựng họp nhau mà làm. Rồi tự gọi là kiến trúc sư.


https://en.wikipedia.org/wiki/Louis_M%C3%A9tezeau


Louis Métezeau là người chịu trách nhiệm chính cho thiết kế quảng trường. Ông đã áp dụng các nguyên tắc đối xứng và hài hòa của kiến trúc cổ điển, mang đến một vẻ đẹp rất “thuần Pháp” mà ta vẫn thấy ở đây ngày nay. Métezeau chọn một bố cục vuông vức và đồng nhất cho tất cả các dãy nhà, điều này tạo nên vẻ uy nghiêm và thống nhất cho toàn bộ quảng trường.

Trong métro của Paris khi chào bonjour, thiên hạ nhìn mình như điên không còn sự chào hỏi như xưa như xuống xe buýt kêu cảm ơn tài xế này nọ. 


Mặc dù Métezeau có công lớn, nhưng chính vua Henri IV là người đứng sau ý tưởng tạo ra quảng trường này. Nhà vua không chỉ muốn một nơi đẹp, mà còn muốn khẳng định quyền lực và sức mạnh của hoàng gia. Ông cũng muốn quảng trường này giúp hồi sinh khu vực Marais, đồng thời tạo ra một nơi cư trú danh giá cho giới quý tộc. Henri IV đề ra một phong cách kiến trúc đồng nhất cho toàn bộ quảng trường, giúp tạo nên vẻ đẹp hài hòa mà ta thấy ngày nay.

Hình này cho thấy thời mình đi học và ngày nay


Place des Vosges đã trở thành một biểu tượng của quy hoạch đô thị có trật tự và là nguồn cảm hứng cho nhiều quảng trường hoàng gia khác ở Pháp và châu Âu. Những quảng trường với kiến trúc đối xứng và đồng nhất như Place Dauphine tại Paris sau này cũng chịu ảnh hưởng từ mô hình của Place des Vosges. Tỏng các sách báo vè thiết kế đô thị, quảng trường này được xem là một trong những điểm nhấn của Pháp quốc.


Chỗ này, nay vẫn đẹp, cây cối mọc um tùm, tạo bóng mát, có vòi sen bể nước, có băng ghế cho thiên hạ ngồi đọc sách hay tán chuyện. Chỉ có mỗi điểm lo là các dãy nhà nhiều tầng, lâu năm bị nức nẻ nên họ phải trùng tu. Ai làm chủ mấy căn hộ này thì hơi mệt, không biết có được chính phủ tài trợ hay không. Mình đi ngang nơi ông Victor Hugo thường cư ngụ để viết những cuốn sách danh tiếng, nay là viện bảo tàng. Mình có vào khi xưa nên không trở lại.


Thấy họ chêm cây gỗ để chống đỡ sức nặng của căn phố mấy tầng trong khi sửa sang lại. (Còn tiếp)



Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Tình yêu lãng xẹt 2005

 Tình yêu và hôn nhân


Có lần dự đám cưới thằng cháu, thấy nó cười tít con mắt bên cạnh cô vợ mới cưới khiến mình cười thầm. Cháu chưa biết cuộc đời làm chồng ở Mỹ nó điêu linh như thế nào. Vai trò người chồng là phục vụ, làm ô sin cho vợ không công cả đời cháu ạ. Tây phương thường nói người đàn ông lấy vợ không vì sắc đẹp hay ân ái mà vì cảm nhận ổn định bên người bạn đời. Đó là người cầm cương con Xích Thố, chạy theo sự hướng dẫn của người nài. Xích thố ngày nào hung hãn sẽ bị đưa vào con đường theo lề theo phép của người nài. Vợ sẽ làm cho cháu sáng mắt sáng lòng. Hình ảnh cuối cùng là một người sợ vợ.

Cuộc đời con người thay đổi thói quen theo thời gian làm người chồng nhân dân. Mình nhớ dạo mới phát hiện ra mối tình hữu nghị sông liền sông núi liền núi của đồng chí gái. Mỗi cuối tuần mình từ Los Angeles chạy xe xuống quận Cam để rủ cô nàng đi chơi nhằm đả thông tư tưởng, điều tra lý lịch 3 đời trích dọc trích ngang. Mình chạy chiếc xe Nissan 10 năm tình cũ, nhờ tên bạn học xưa ở Đà Lạt, làm nghề bán xe cũ mua dùm sau 12 tiếng đáp máy bay xuống Cali. Mấy lần đầu leo lên xe mình là cô nàng rầu. Lý do là xe không có máy lạnh nên phải mở cửa sổ, lại thêm xe chạy run run như bị bệnh Parkinson, ống bô khẹt khẹt như sắp bị ban trên xa lộ. Có cái máy chạy băng cassette mà mình chỉ có độc nhất cuốn “tình anh bán chiếu” của Út trà Ôn. Băng nghe hoài nên bị nhão nên lâu lâu bị cuốn theo chiều gió, phải cẩn thận kéo dài ra, phải lấy viết chì để cuốn lại khiến Út Trà Ôn bị cà lăm, ghe chiếu èo èo kinh Ngã 7,… Chán Mớ Đời 


Nay mà kể mấy chuyện nghe nhạc kiểu xưa, chắc mấy đứa con chỉ biết nhìn mình như bò đội nón, như mình kể chuyện cõi trên.

Đồng chí gái hỏi Kinh Ngã 7 là ở chỗ nào, mình chỉ biết ngáp kêu chưa bao giờ viếng miền Tây Nam Bộ. Chưa bao giờ ghé Sài Gòn, chưa bao giờ thăm xứ Huế. Đời mình chỉ biết có Đà Lạt, quê hương xứ Mọi từ bé tới khi đi Tây. Nhưng hồi nhỏ có nghe bài này từ radio hàng xóm nên nhớ. Tình cờ thấy tiệm sách Tú Quỳnh bán lạc xoong nên mua. Cuối cùng, mấy lần sau đồng chí gái kêu lái xe cô nàng đi để có tân nhạc nghe thay vì cải lương. Thêm bớt ốt dột sợ bạn bè, người thân thấy đi xe cùi với Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen. Bạn bè, bà con bên vợ đều chê mình nghèo, kêu đồng chí gái đi chơi với bác sĩ, nha sĩ. Hôm trước, có bà nào trên mạng nhắc đến ông bác sĩ, Bồ cũ của đồng chí gái mới qua đời.

Lúc mới sang Cali, chưa kiếm được nhà mướn nên mình ở tạm nhà anh bạn học cũ. Đi làm về thấy chị vợ cũng dân Đà Lạt, mình có kể chuyện tình của họ rồi. Chị vợ đi làm về, nấu ăn cho hai thằng và con ăn thấy có lý. Đi làm về có vợ nấu cho ăn thấy cuộc sống bình thường làm sao thay vì ăn hàng cháo chợ như mình từ bao nhiêu năm qua. Đúng lúc đồng chí gái xuất hiện, chị vợ của anh bạn cũng đốc vào kêu lấy đi cho xong đời Xích Thố. Khi lấy về thì hoá ra mình nấu ăn, mụ vợ chả biết nấu, mới thấy chị vợ anh bạn rất giỏi. Đi làm về mệt vẫn lăn vào bếp nấu ăn cho chồng con.


Khi xưa, lúc còn trong thời kỳ đả thông tư tưởng xét lý lịch trích dọc trích ngang, không bao giờ thấy vợ mình chỉ đường khi mình lái xe. Lên xe là mở nhạc rồi chìm đắm trong tiếng nhạc và lời ca của Thái Thanh hay Lệ Thu. Cũng nhờ quen đồng chí gái mà mình mới nghe nhạc, đọc sách báo việt ngữ lại nên ngày nay mới viết bờ lốc. Đồng chí gái là người đưa mình về quê hương là chùm khế ngọt. Thời đó ai lái xe, đều mua một cuốn kinh thánh bản đồ Thomas Bros, dày mấy trăm trang để dò đường. Đi tới đâu là mò ô A2 hay Y8,… để tìm ra con lộ mà đi. Cả thành phố WESTMINSTER, là mình nhớ ô nào của đường nào. Không như bây giờ máy định vị chỉ đường, chạy loạn cào cào. Nhất là người ngồi cạnh có điện thoại trong tay. Kinh

Mỗi lần đi đâu đến nhà bạn đồng chí gái thì mình hỏi địa chỉ để biết trước khu vực nào, để bỏ vào máy định vị trên xe mà lái xe nhưng cô nàng không cho địa chỉ, kêu lái đi rồi cô nàng chỉ cho. Nếu trở lại lần thứ 2 thì mình nhớ đường, khỏi cần tra máy định vị. Vấn đề là mụ vợ phải mò tin nhắn của người bạn để xem địa chỉ, rồi mở GPS thì cô nàng nhiều khi quên đem theo kính lão nên không thấy đường hoặc làm rớt dưới sàn xe hay tìm không ra. Kêu mình tìm dùm. Đang lái xe nhất là trời tối thì mình sao tìm dùm, ai nhìn đường cho lái xe. Mình lại cận thị nên đeo kính nhìn xa thì nhìn gần không thấy gì cả. Đó là cái khổ khi về già. 


Thế là cãi nhau trong xe như mỗ bò. Mười lần y chang như một. Cuối cùng mua xe Tesla thì cứ nói địa chỉ, xe chạy đến nhà, khỏi cần lái nhưng không hiểu sao mụ vợ cứ muốn làm thầy dạy lái xe, kêu quẹo trái nhưng tay chỉ bên phải. Đèn xanh đèn xanh, chạy nhanh lên. Lúc nào cũng thấy bất ổn, muốn nói. Theo thống kê thì phụ nữ mỗi ngày nói trung bình là 20,000 từ, xin nhắc lại hai chục ngàn từ trong khi đàn ông thì 7,000 từ nên khi về nhà là họ mệt, không muốn cãi nữa. Có cặp vợ chồng thân, mỗi lần mà hai vợ chồng đi chung đến dự tiệc là mình hỏi, hôm nay bà vợ không muốn dạy lái xe? Anh bạn cười vì mỗi lần bà vợ đến một mình là mình biết ra đường, hai vợ chồng cãi như điên khiến anh chồng đậu xe cho bà vợ vào rồi anh ta đi uống cà phê để hạ hoả đến khi bà vợ gọi lại đón.


Hôm qua, đồng chí gái kêu chở lên Burbank, dự tiệc họp mặt người dân Hội An. Khi về, mình mở ứng dụng không người lái của Tesla, bấm nút đèn xanh bật lên, kêu “take me home” chạy tự động chạy cái vèo về nhà, không nghe đồng chí gái kêu ca gì nữa. Đời có Tesla giúp vợ chồng bớt đối chọi.


Cuối tuần rồi, mình để mụ vợ lái Tesla, mở ứng dụng định vị và không người lái. Xe chạy phooong phoong, cô nàng thích lắm. Mình mua Tesla cho mụ vợ nhưng mụ vợ nghe ai, nói nguy hiểm nên không dám chạy. Phải mua xe khác cho mụ. Nay mụ chạy được Tesla rồi chắc sẽ bàn giao cái xe cho mụ. Nói đến xe Tesla, tuần tước, mình chạy lên phi trường, đón cô bạn đầm và ông bồ sang chơi. Trên đường về nhà mình, từ phi trường hơi lộn xộn thêm xe cộ nhiều nên mình bỏ chế độ xe lái tự động khiến cô bạn nhìn ngạc nhiên, hỏi không đạp chân cầm volant, cô ta quay phim để gửi cho ông anh, mình hay đá banh khi xưa.


Dạo mới lấy nhau, mỗi lần đi vệ sinh, mụ vợ đóng cửa chặt, mở nước ào ào để át tiếng đại bác đêm đêm dội về thành phố, hoàng sơn dừng đũa lắng nghe. Nhưng từ từ theo năm tháng không thấy đóng cửa nữa mà kêu hét, kêu réo đem giấy đi cầu vào đây dùm, trách cứ không thay cuộn giấy trước rồi tiếng thả bom Napalm vang dội khắp 4 vùng chiến thuật như năm Mậu Thân. Kinh nhất là đang ngồi ăn, nghe cái rầm, rồi mụ vợ vừa cười vừa chêm thêm câu ngạn ngữ của người Huế. Địt to không thúi. Kinh. Ôi còn đâu nét kiêu sa của một thời đầy khổ luỵ vì tình.

Hồi mới lấy nhau thì vợ chồng tương kính nhau như tân, ăn phải đợi đàng hoàng, cầm đũa mời anh xơi cơm, mời em xơi cơm, rồi đút cho nhau ăn này nọ, nhường miếng ngon cho em đến khi có con thì mạnh ai nấy nhai, không mời gì nữa. Tình yêu lãng mạn biến thành tình yêu lãng xẹt khi nào. Ra đường anh đi trước, đẩy xe con, vai vác giỏ đựng tả, sữa, đủ thứ. Hết còn tính ga-lăn của Tây một thời, mở cửa mời em lên xe về miền quá khứ này nọ. Nay thì lên xe, em cứ nhắn tin, chả nói câu gì để tránh gây hấn để vợ chồng phải đối chọi, đấu khẩu, đấu tố như trước toà án nhân dân, cải cách ruộng đất. 


Mỗi lần trước khi đi đâu, mình ngồi xem một trận đá banh 90 phút đợi mụ vợ. Trận đấu xong rồi mà mụ vợ vẫn chưa xong. Mụ chạy ra hỏi áo này được không mình kêu được, thì mụ chạy vào thay cái áo khác, rồi kêu trời tóc tai tui sao mà ghê quá, áo này không hợp, trời ơi sao mập quá, trời ơi, trang điểm kỳ quá trong khi mình đi vườn về, cứ bận bộ đồ làm vườn đợi chờ. Khi xưa, đả thông tư tưởng, đến nhà đợi chờ đã lâu, nay lấy nhau còn đợi lâu hơn nữa. Đó là tình yêu theo năm tháng. Chán Mớ Đời 


Dạo này mụ với mấy bà Trưng Vương đang tổ chức văn nghệ gì về Tết. Mụ bận bộ đồ trắng như con gái đến tuổi Quinceanera, nói là thiên thần chi đó, kêu mình chụp hình. Mấy mụ không mua vé cho mình đi.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Con không cha như nhà không nóc

 Có lần nói chuyện với cô em, cô em kể là ngày xưa, lớn lên không có bố bên cạnh nên cảm thấy thiếu vắng khi thấy bạn bè được bố chăm sóc nên thèm có bố dù một giây phút thôi. Bố mình bị đi tù cải tạo 15 năm sau 1975 nên mấy người em mình ở Việt Nam đều lớn lên không có tình thương, chăm sóc của bố. Khi bố về lại thì đã lớn hết và lập gia đình. Mình sống 18 năm tại Đà Lạt, chỉ sống với ông cụ đâu 7 năm trời vì trước kia, ông cụ còn tại ngủ, rồi làm công chức ở Ban Mê Thuột. Người Việt mình hay nói “con không cha như nhà không nóc”.

Có cuốn sách The Absent Father Effect on Daughters của bà Susan E. Schwartz, một nhà phân tâm học nói đến những bài học khi vắng bóng cha của con gái, khám phá tác động của việc người cha vắng mặt hoặc không sẵn sàng về mặt cảm xúc đối với con gái và cách họ có thể chữa lành và phát triển ý thức mạnh mẽ về bản thân.

Trong đời sống ngày nay, ly dị tràn lan, 49% tại Hoa Kỳ. Cha mẹ ly dị rồi căm thù chế độ cũ, tìm cách trả thù làm cho đối tượng một thời đau khổ mới hả giận. Tự giam hãm trong cái nhà tù vô hình đầy hận thù. Vấn đề là mình tự chuốc lấy đau khổ trước vì tự giam vào nhà tù ấy. Đa số người mẹ được quyền nuôi con, tìm cách trả thù kẻ nội thì cũ bằng cách không cho con gặp người cha, mà họ nghĩ là một kẻ xấu xa bất chấp đến con mình, cũng cần đến tình phụ tử. Thậm chí còn nói xấu về người cha vô thừa nhận. Mình có một anh bạn, về Việt Nam lấy vợ, có hai mặt con rồi một ngày đẹp trời, cô vợ kêu ly dị vì gặp lại mối tình xưa ở Việt Nam, tình cũ không rủ cũng lại, dọn qua tiểu bang khác. Không cho anh ta thăm viếng con, anh ta gửi quà cho con vào những lễ giáng sinh, sinh nhật này nọ, đều bị trả lại. Có tấm bảng to đùng bên cạnh xa lộ 91, kêu gọi quyền người cha.

Bà Susan E. Schwartz cung cấp một phân tích rất cụ thể và sâu sắc về sự thiếu vắng của người cha, trên phương diện thể chất hay tinh thần, có thể gây ra những tác động tâm lý lâu dài đến cuộc sống của người con gái. Mình đọc cuốn này để hiểu thêm về mấy cô em vì anh em không sống chung từ 50 năm qua. Mình có hai cô em, suốt 20 năm không biết mặt vì sinh sau khi mình đi Tây. Lâu lâu về Việt Nam, anh em gặp nhau vài ngày rồi lại xa nhau. Tháng trước về Paris mới có dịp nói chuyện nhiều, mới hiểu thêm cô em kế, vượt biên sang Tây. Đúng lúc mình ra trường rồi đi làm tứ xứ. Xem như mình không có duyên sống gần với gia đình người thân.


1. Sự thiếu vắng người cha và hình thành cảm giác bất an cho phụ nữ

Khi người cha vắng mặt hoặc không hiện diện về mặt tình cảm, con gái có thể phát triển cảm giác bất an hoặc không được yêu thương của nam giới. Sự vắng mặt này có thể là do cha bỏ đi, ly dị, công việc quá bận rộn hoặc vì cha không có khả năng thể hiện tình cảm. Nhất là người Việt mình ít biểu lộ tình cảm ra ngoài.

Một cô gái lớn lên trong gia đình có cha mẹ ly dị, có thể cảm thấy mình không đáng yêu hoặc không quan trọng, dẫn đến việc tìm kiếm sự xác nhận giá trị bản thân từ người khác, đặc biệt là trong các mối quan hệ tình cảm. Cô ấy có thể luôn cảm thấy sợ hãi bị từ chối hoặc bỏ rơi, tái hiện lại mô hình cảm xúc từ thời thơ ấu. Lâu lâu buồn đời, mình xem chương trình Bạn muốn hẹn hò tại Việt Nam, thấy các cô gái thường tìm người chồng tương tự cha mình. Hay con trai cũng tìm kiếm người bạn đời như mẹ mình. Mình thì tìm ai chịu gả cho mình, không dám đòi hỏi. Nông dân nên biết thân phận không đòi hỏi. 


2. Ảnh hưởng lên lòng tự trọng và giá trị bản thân

Bà Schwartz cho rằng người cha thường đóng vai trò quan trọng trong việc củng cố lòng tự trọng và giá trị bản thân của con gái. Khi vắng mặt, con gái có thể cảm thấy mình không đủ tốt hay không xứng đáng được yêu thương.

Một phụ nữ trưởng thành có thể cố gắng quá mức để chứng tỏ giá trị của mình trong công việc hay trong các mối quan hệ để bù đắp cho cảm giác không đủ đầy từ thời thơ ấu. Cô ấy có thể quá cầu toàn hoặc liên tục lo sợ về sự thất bại. Tết này về Đà Lạt, mình sẽ hỏi mấy cô em về vụ này. Có điều mình biết chắc một điều là bố mình ở tù 15 năm, gây xáo trộn về tâm lý cho mấy người em, vì đi học, bạn học kêu con nhà phản động cũng như hàng xóm chỉ trích gia đình phản cách mạng. Một cô em kêu xem tài liệu cũ, giấy ra trại của ông cụ mình sau 15 năm học tập thì ông cụ được gọi là thành phần phản cách mạng. Em mình không được đi học đại học dù đậu dư điểm. 


3. Ảnh hưởng đến các mối quan hệ tình cảm

Người cha đóng vai trò quan trọng trong việc định hình cách mà con gái nhìn nhận các mối quan hệ với nam giới khi lớn lên. Nếu không có một hình mẫu người cha mạnh mẽ và tích cực, con gái có thể gặp khó khăn trong việc phát triển các mối quan hệ tình cảm lành mạnh. Có lần, con gái mình nói là hàng ngày gặp bố nhiều hơn là gặp mẹ của nó. Đồng chí gái đi làm ở sở nên nhiều khi phải ở lại khuya để làm việc, trong khi mình làm tự do nên đưa đón con đi học, nấu ăn cũng như chở đi học ngoại khoá như đàn hay chơi thể thao mỗi ngày. Gần đây con gái mình nhắn tin cảm ơn bố đã nuôi nấng, chăm sóc từ bé. Mình nghĩ con mình bị ảnh hưởng nhiều về bố chúng.

Một người phụ nữ có thể bị cuốn hút bởi những người đàn ông không ổn định, xa cách về mặt tình cảm hoặc thậm chí không tốt với cô ấy, bởi vì đó là kiểu mẫu quen thuộc mà cô đã biết trong quá khứ qua hành vi của bố cô ta. Hoặc, cô ta có thể quá phụ thuộc vào bạn đời vì lo sợ bị bỏ rơi. Vụ này thì con gái mình hay tâm sự về bạn trai, tình yêu hay làm việc.


4. Sự thiếu vắng người cha và vai trò biểu tượng trong tâm lý Jungian

 Bà Susan Schwartz sử dụng các khái niệm từ phân tâm học của Carl Jung để nhấn mạnh rằng hình ảnh người cha không chỉ là một cá nhân mà còn là một biểu tượng trong tâm lý của con gái. Người cha đại diện cho quyền lực, sự bảo vệ, định hướng và thậm chí sự ổn định trong cuộc sống.

Sự thiếu vắng người cha có thể dẫn đến việc phụ nữ có cảm giác mất phương hướng trong cuộc sống, không tìm thấy sự ổn định hoặc khó khăn trong việc định hình mục tiêu và định hướng của bản thân. Họ có thể cảm thấy không được bảo vệ và không có nền tảng để đứng vững trước những khó khăn. Khi ông cụ mình ở tù cải tạo 15 năm, thì mẹ mình buôn bán nuôi con, vừa làm mẹ và đảm nhiệm vai trò người cha luôn trong suốt 15 năm.


5. “Vết thương cha” và quá trình chữa lành

Một phần quan trọng của cuốn sách là hướng dẫn phụ nữ nhận diện và chữa lành những “vết thương thiếu vắng cha”. Bà Schwartz khuyến khích họ đối diện với những tổn thương từ thời thơ ấu, tìm hiểu nguồn gốc của cảm xúc và tái kết nối với chính mình. Sự tự nhận thức và quá trình làm việc với những tổn thương này có thể giúp họ cảm thấy hoàn chỉnh và giải thoát khỏi những mô hình tiêu cực đã lặp lại. 

Mình đọc đâu đó, cho biết là phụ nữ với lợi tức thấp, thường là phải dọn vô ở với một người đàn ông khác trong vòng 1 năm, sau khi chia tay với chồng hay người tình để được chia sẻ nhà cửa. Vụ này thì mình là chứng nhân, vì lâu lâu thấy mấy bà mướn nhà kêu lấy tên chồng, Bồ cũ ra và bắt một tên mới ký tên vào hợp đồng thuê nhà. Thường là hay bị bạo hành và con cái sẽ thấy những cảnh này và sẽ chịu đựng khi lớn lên với chồng hay người tình 2 năm.

Một phụ nữ từng trải qua liệu pháp tâm lý có thể học cách xây dựng ranh giới lành mạnh trong các mối quan hệ và từ từ nhận ra giá trị của bản thân không phụ thuộc vào sự chấp thuận của người khác. Cô ấy có thể học cách yêu thương bản thân và cảm thấy tự do hơn trong việc đưa ra các lựa chọn của riêng mình. Nếu có đủ điều kiện tài chính.


6. Sự vắng mặt của người cha trong đời sống thường Nhật

Sự vắng mặt của người cha không chỉ xảy ra khi người cha không còn sống chung hoặc không hiện diện về mặt vật lý, mà khi người cha có mặt nhưng không quan tâm, không kết nối về mặt cảm xúc hoặc có những hành vi gây tổn thương như đánh đập hay loạn luân này nọ.

Một người cha có thể bị ràng buộc với công việc, không dành thời gian để lắng nghe và hiểu con gái mình, dẫn đến cảm giác cô đơn và lạc lõng của cô ấy. Hoặc, một người cha nghiện rượu và đánh đập vợ con, có thể khiến con gái cảm thấy bất lực và không tin tưởng vào người khác giới.


Cuốn sách của Susan E. Schwartz không chỉ là một cái nhìn tâm lý học về vai trò của người cha trong cuộc đời con gái mà còn là lời kêu gọi để phụ nữ hiểu và chữa lành bản thân, giúp họ trở thành những người mạnh mẽ và tự chủ hơn trong một xã hội phân tán như ngày nay. Người ta chỉ nghĩ về quyền lợi cá nhân thay vì hy sinh cho gia đình, người thân thuộc. 

Mình thấy tỷ lệ ly dị tại Hoa Kỳ. Hóa ra phụ nữ lấy nhau ly dị nhiều hơn đàn ông với đàn bà. Hóa ra phụ nữ muốn ly dị nhiều hơn. Xem tỷ lệ đàn ông lấy đàn ông. Kinh lỗi tại dần ông mọi đàng. Chán Mớ Đời 


Nhớ báo Paris Match có phong vấn ông Phạm Văn Đồng khi ông ta công du tại pháp. Ông ta cho biết có độ 2 triệu người quân nhân và công chức của Việt Nam Cộng Hoà bị đưa đi trại cải tạo. Mình không biết, bao nhiêu người con thiếu vắng cha sau 75, rồi vượt biển. Ảnh hưởng tâm lý khá sâu, khó mà giải quyết khi còn sống.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 

Hy sinh đời bố củng cố đời con


Từ ngày hai đứa con đi học mấy khoá tài chính thì mình khá bận rộn với những câu hỏi của chúng vì chúng đi kiếm nhà để mua cho thuê. Mỗi tối thứ 2 là mấy cha con gọi điện thoại nói chuyện. Bàn tính cách thương lượng với chủ nhà muốn bán này nọ.

Đầu tiên con gái nói bà chủ căn hộ ở New York muốn bán khu chung cư có 5 căn hộ. Hỏi bà ta muốn bao nhiêu thì được biết 5 triệu khiến mình thất kinh. Hỏi bà ta còn nợ bao nhiêu thì được biết độ $350k. Mỗi căn trả $4,800/ tháng. Mỗi tháng trả đâu $14,000 thì 3 năm là hết nợ. Mình có mua một căn nhà như vậy, tiếp tục trả cho ngân hàng xong thì 3 năm sau bắt đầu lấy tiền thuê nhà trả cho chủ nhà. Mình nói nó thương lượng, tiếp tục trả tiền nợ đến khi hết (3 năm) rồi sau đó trả cho bà ta tiền cho vay lại. Nhưng bà ta đòi 1.5 triệu đặt cọc. Lý do là trong cái trust mà ông chồng để lại, bắt như vậy. Mình đoán là họ làm living trust ABC nên khi ông chồng chết, sợ bà vợ đi lấy chồng khác nên ra điều kiện bán thì phải bỏ 1.5 triệu tối thiểu để mấy người con có thể có chút gì sơ múi. Mình nói nếu con có 1.5 triệu, thì cho vay 12%, mỗi tháng được 15k, một năm được 180K, khỏi cần đi làm. Nói tiếp tục kiếm nhà khác rẻ hơn. Mình nói kiếm một căn trước rồi học nghề cho thuê. Đi từ từ. Được cái là tối nó với thằng Bồ chơi trò Cash Flow của Kiyosaki, đỡ tốn tiền đi ra ngoài lại học cách đầu tư.

Còn thằng con thì hăng hái hơn, dẫn mình đi gặp nhiều chủ nhà muốn bán. Mấy người này bầu cho dân chủ nên đầu óc hơi đi trên mây. Tuyệt nhiên nhà của họ đều thừa hưởng từ cha mẹ, còn họ thì chưa bao giờ mua được căn nhà dù được sinh ra tại Hoa Kỳ. Cho thấy người Việt mình sang đây thế hệ đầu tiên đều dành dụm, mua được nhà là một sự thành công lớn, thực hiện giấc mơ Hoa Kỳ còn người Mỹ sinh tại đây thì lại không. Đúng là ai giàu ba họ ai khó ba đời. Đến đời thứ 3 thì xem như con cháu người Việt là người Mỹ hoàn toàn thì hết lo làm ăn, buôn bán, ăn chơi tiêu xài như người Mỹ.


Người thứ nhất đến xem nhà thì thất kinh. Họ ở với bố mẹ từ lâu, rồi khi bố mẹ qua đời, vay tiền để trả phần cho bà em ở Colorado. Họ đòi 1.2 triệu trong khu nhà độ 800-900K. Hóa ra họ mượn tiền để xây một cái spa to đùng giá 120K, mà họ cũng không biết sử dụng hết các chức năng của spa. Cái mất dậy là nội cái spa này không là tốn thêm $500/ tháng để nấu nước nóng 24 trên 24. Phải đậy nắp lại và ít khi dùng vì mở ra thì bốc hơi, lại tốn tiền điện nấu nước sôi. Chán Mớ Đời 

Thiên hạ đến nhà mình hay xúi mình xây một hồ tắm ở sau vườn khiến mình buồn cười. Mình đi Los Angeles Fitness miễn phí, có hồ bơi to đùng, tội vạ gì phải xây hồ tắm cho họ đến chơi. Tốn tiền sưởi nước nóng. 

Họ lại bỏ thêm 250K để làm cái sunroom thay vì xây luôn căn phòng vì sunroom không tính vào diện tích của căn nhà dù tốn tiền. Nay mất việc, không trả nổi nên muốn bán nhưng cứ nghĩ sẽ có người ngu như sơn đen đến mua. Xem như họ bỏ ra 370K để làm mấy cái để chơi nhưng không đem lại giá trị cho căn nhà. Nếu họ tính toán một tị thì dùng số tiền này xây một ADU rồi cho thuê được $2,500-$3,000/ tháng, có thể trả tiền ngân hàng, sống về già thoải mái con gà kê. Mình nói căn nhà quá đẹp nhưng không đủ tiền để mua. Chúc phúc cho họ.


Căn thứ hai thì ở thành phố sang Villa Park. Chỉ có tội là nhà ở khu chỉ có 10,000 sqft diện tích lô đất vì bên kia đường Katella là khu có giá trị hơn thì mỗi lô đất là 20,000 sqft thì giá nhà trên 3 triệu ít nhất mỗi căn. Khi xưa, mình tìm nhà ở khu vực này nhưng mụ vợ không chịu, kêu khu này sang quá. Có mấy căn mà mình thương lượng nhưng mụ vợ không chịu mua, nay giá toàn là 4 triệu trở lên. Số mình ở nhà khu nghèo thì chịu.


Bà này thì gốc phi luật Tân, ly dị chồng, ở với mấy đứa con làm y tá. Muốn bán căn nhà giá 1.6 triệu, nhưng không được vì giá quá cao, nhà lại cũ, có 3 cái nợ; 750K, 250K và cuối cùng là 150K. 750K thì tiền lời 3.5% thì mình thấy ổn, có thể mua rồi tiếp tục trả còn 250K kia thì nằm yên. Lý do là trước năm 2008, thì wall street mua nợ rồi cộng chung bán trên thị trường chứng khoán mà người ta gọi là MERS. Bây giờ tiêu theo mấy khói nhưng giấy tờ của số tiền vẫn còn đó và không biết thuộc về ai nên cứ để đó, khi nào bán nhà thì tính sau và nợ thứ 3 là do một tên nào cho vay ngắn hạn 150K. Nếu mua thì phải trả số tiền 150K này vì tiền lời rất cao. Mỗi tháng bà ta trả đâu PITI là $3,900. Bà ta cần 2 xe cũ, mình nói có thể đưa chiếc xe Lexus của mụ vợ cho bà ta và mua một chiếc khác độ 20K nhưng bà ta phải trả 50% tiền nhà nhưng rồi bà ta đòi mình phải trả hết tiền mỗi tháng cho bà ta trong vòng 10 năm. Mình nói thằng con làm tính: trả 150K rồi 2 chiếc xe 80K rồi tiền trả cho chuyên gia mua bán địa ốc thêm 40K là 270k, cộng thêm 2 cái nợ kia là 1 triệu xem như căn nhà 1.27 triệu mà mỗi tháng bỏ thêm $4,000 hay $48,000/ năm cho 10 năm thì thêm $480,000. Có nên mua không. Thằng con làm tính xong thì kêu không. Thật sự mình đi tới đi lui thương lượng nhiều lần để dạy thằng con cách nói chuyện, thương lượng chớ ngay lúc đầu là thấy mệt rồi. Nếu họ tiếp tục trả $3,900 thì mình có thể mua. Vì giá cho mướn là tối thiểu $6,000. Nếu họ dọn ra thì mình mua được. Vì mỗi tháng có $2,000 tiền lời.

Nhà thứ 3 thì ở Costa Mesa, họ đòi 1.3 triệu, chủ nhà nói trước “non negotiable”, mình đồng ý. Mua nhà thì có hai cách: giá thấp hoặc giá cao cho chủ nhà nhưng điều kiện thuộc về mình. Họ nói nợ đâu 300k, lý do là mượn tiền để trả cho cô em vì căn nhà thừa hưởng từ cha mẹ rồi sửa sang lại, mua xe RV này nọ. Họ kêu đưa cho họ 900K, và để họ ở trong vòng 10 năm và mình tiếp tục trả nợ cho họ. Mình hỏi họ dùng 900k để làm gì, họ kêu để đi chơi trước khi chết, ăn tiêu. Khiến mình thất kinh. Khen căn nhà rồi kêu vợ mình chắc không cho mua dù căn nhà đẹp. Bỏ ra 900k, cho vay với tiền lời 12% thì mỗi tháng được 9k, một năm được 108K. Hai cha con đi về, mình nói thằng con, xem gương họ đó. Cả đời chả dành dụm gì cả, không mua được căn nhà, nay hưởng của bố mẹ rồi sẽ xài cho hết dù có 900K thì độ 2 năm là hết sạch. Vì không biết quản lý tiền bạc. Họ đòi 900K, họ nợ 300k, xem như 1.2 triệu rồi còn cho họ ở trong đó 10 năm. Rồi mình tiếp tục trả nợ cho họ trong 10 năm. Chuyện trên trời. Mấy ngày sau, họ gọi lại kêu trả trước 450K, mình nói thằng con cảm ơn. Quá nhiều. Lý do là mình mua nhà không bao giờ trả quá 10% đặt cọc.


Một hôm mình chạy đến khu thương mại của mình xem xét tình hình. Thì gặp bà quản lý giới thiệu một bà mướn căn phố dọn ra, vì có người dọn vào trả thêm đâu $1,000/ tháng. Bà này người gốc Thái Lan, mướn căn phố để may vá, sửa áo quần. Mình hỏi bà ta lý do dọn ra, kêu ông chồng về hưu và dọn về Tennessee. Mình hỏi vậy nhà của ông bà ở đây thì bà ta kêu sẽ bán. Mình nói bán cho mình nghe rồi chúc phúc bà ta.

Hôm sau ông chồng gọi kêu muốn xem nhà không. Mình nói tuần tới lên vì hơi xa. Ông ta đòi $425K, nhà 4 phòng ngủ, 2.5 tắm, rộng 2,916 sqft, đất 2.5 acres. Có giếng nước, điện thì năng lượng mặt trời, chỉ có mua Propane để xài. Ông ta có nợ 270K với tiền lời 2.75% của VA, dành cho cho cựu chiến binh và đồng ý cho mình tiếp tục trả nợ này. Xem như mình nợ ông ta 150K nhưng mình nói chỉ có 40K, còn thiếu ông ta 110K, sẽ đưa sau 15 năm sau khi mình tái tài trợ hay bán căn nhà. Tổng cộng PITI là $1,892/ tháng cho thuê độ $2,500. Thế là bắt tay rồi mình về nhà làm giấy tờ. Hôm qua đến gặp lại. Đưa giấy tờ cho họ đọc rồi kêu bà quản lý của mình chạy lại thị thực chữ ký. Sau đó chở họ chạy lên Bakersfield, mất 90 phút may quá trước 3:00 chiều thứ 6, để Record giấy tờ sang tên. Sáng nay, mình sẽ chuyền tiền cho họ. $40,000, 10% giá bán. Họ bán nhà cho cho mình, ký giấy tờ, thị thực chữ ký sang tên cho mình, nộp cho nhà nước mà chưa lấy mình một đồng.


Con gái muốn hùn vốn nên mình làm giấy tờ cho hai đứa con làm chủ, để chúng khấu trừ thuế. Xem như hy sinh đời bố củng cố đời con. Nay về già, dạy thằng con quản lý nhà cửa rồi tụi nó tìm được nhà thì thương lượng, giúp chúng mua, giúp chúng upload phần mềm của mình để sau này chúng tự mua. 


Thằng con đi theo bố, quan sát bố mua nhà dễ như mẹ đi mua áo quần. Nó hỏi sao mẹ lại kêu bố không biết ăn nói, nói chuyện vô duyên nhưng người ta lại bán nhà cho bố, dù chưa đưa họ một đồng. Mình giải thích nói chuyện để cưa gái khác với nói chuyện để người ta giao tiền, tài sản cho mình rất khác nhau. Con chọn cách nào? Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn